1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Góc Văn học - Nghệ thuật (ai có chung niềm đam mê với tôi? )

Chủ đề trong 'Bắc Giang - Bắc Ninh' bởi motthoang_hn02, 23/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Góc Văn học - Nghệ thuật (ai có chung niềm đam mê với tôi? )

    Không nhiều các tập truyện ngắn nhưng chất Văn trong tâm hồn người con xứ Kinh Bắc ấy luôn thấm đượm tình người với những tác phẩm để đời : Vợ nhặt - Làng - Con chó xấu xí..............

    Tôi còn nhớ rất rõ hình ảnh của ông trong 1 lần gặp gỡ gần đây nhất vào tháng 08/06 - 1 ông lão gấy, quắc thước nhưng gương mặt lại toát lên nụ cười hồn hậu khiến ai gặp rồi không thể nào quên ! thật may mắn cho những ai có dịp tiếp xúc với 1 con người lớn - 1 nhân cách lớn

    Chúng ta bùi ngùi xúc động - tiếc thương & vĩnh biệt nhà văn Kim Lân ở tuổi 87


    ****************************************************************
    Nhà văn Kim Lân tên thật là Nguyễn Văn Tài
    Sinh năm 1920 tại huyện Tiên Sơn - tỉnh Bắc Ninh

    Nhân sự kiện này và cũng là để tưởng nhớ nhà văn Kim Lân ( 1 người con của quê hương Kinh Bắc )

    @Motthoang_hn02 xin phép lập topic mới là nơi chúng ta có thể cùng bình, phân tích,cảm nhận................về tất cả những tác phẩm Văn học mình yêu thích !

    Đây cũng là nơi chúng ta có thể giới thiệu cho bạn bè mình biết về các bộ film hay đang trình chiếu ở rạp, ở vô tuyến...............

    Nói chung tất cả những rì liên quan đến Văn học - Nghệ thuật là cứ tống vào đây tuốt

    Mong mọi người ủng hộ topic nhé - xin chân thành cảm ơn !



    Được motthoang_hn02 sửa chữa / chuyển vào 09:22 ngày 23/07/2007
  2. lynambn

    lynambn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2007
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    0
    Yêu quý là vậy mà viết bậy à. Nhà văn Kim Lân tên thật là Nguyễn Văn Tài, sinh ngày l tháng 8 năm 1920, quê làng Phù Lưu, xã Tân Hồng, huyện Tiên Sơn, tỉnh Bắc Ninh
  3. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    úi úi ! iem sai & đã nhận lỗi & đã sửa
    cạch với bác cái nào
    giờ mới nhớ ra : nhà văn Kim Lân cùng ngày sinh với mình
  4. sinh_vien_thuc_tap

    sinh_vien_thuc_tap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    3.946
    Đã được thích:
    0
    Thoáng ơi, cho một ảnh của bác Kim Lân lên đây, được không?
    Văn học thì cũng chỉ dậm chân 5, 6 điểm thôi, nên chả dám bình, sợ lại làm loạn văn của các vị tiền bối thì khổ
  5. luc_thao

    luc_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    3.271
    Đã được thích:
    0
    http://evan.com.vn/News/Tin-tuc/trong-nuoc/2007/07/3B9AD974/
    (Về nhà văn, nghệ sĩ Kim Lân)
  6. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    up lại tác phẩm này để nhớ !
    thích mỗi đoạn kết
    Vợ Nhặt ​
    Kim Lân
    Trước kia mỗi chiều, cứ vào lúc chạng vạng mặt người thì Tràng đi làm về. Hắn bước ngật ngưỡng trên con đường khẳng khiu luồn qua cái xóm chợ của những người ngụ cư vào trong bến.
    Hắn vừa đi vừa tủm tỉm cười, hai con mất nhỏ tí, gà gà đắm vào bóng chiều, hai bên quai hàm bạch ra, rung rung làm cho cái bộ mặt thô kệch của hắn lúc nào cũng nhấp nhính những ý nghĩ gì vừa lí thú vừa dữ tợn. Hắn có tật vừa đi vừa nói. Hắn lảm
    nhảm than thở những điều hắn nghĩ.
    Trẻ con trong xóm, cứ thấy cái thân hình to lớn, vập vạp của hắn từ dốc chợ đi xuống là ùa cả ra vây lấy hắn, reo cười váng lên:
    - A a a... Anh Tràng ! Anh Tràng đã về chúng mày ơi !
    - Anh Tràng ơi bế em mấy...
    - Anh Tràng ơi đã uống rượu chưa?
    - Anh Tràng ơi !...
    Đứa túm đằng trước, đứa túm đằng sau, đứa cù, đứa kéo, đứa lôi chân không cho đi. Tràng chỉ ngửa mặt lên cười hềnh hệch.
    Cái xóm ngụ cư tồi tàn ấy mỗi chiều lại xôn xao lên được một lúc.
    Nhưng độ này thì trẻ con không đứa nào buồn ra đón Tràng nữa, chúng nó ngồi ủ rũ dưới những xó đường không buồn nhúc nhích. Trong bóng chiều nhá nhem, Tràng đi từng bước mệt mỏi, chiếc áo nâu tàng vắt sang một bên cánh tay, cái đầu trọc
    nhẵn chúi về đằng trước. Hình như những lo lắng, chật vật trong một ngày đè xuống cái lưng to rộng như lưng gấu của hắn.
    Cái đói đã tràn đến xóm này tự lúc nào. Những gia đình từ những vùng Nam Định, Thái Bình, đội chiếu lũ lượt bồng bế, dắt díu nhau lên xanh xám như những bóng ma, và nằm ngổn ngang khắp lều chợ. Người chết như ngả rạ. Không buổi sáng nào người trong làng đi chợ, đi làm đồng không gặp ba bốn cái thây nằm còng queo bên đường. Không khí vẩn lên mùi ẩm thối của rác rưởi và mùi gây của xác người.
    Giữa cái cảnh tối sầm lại vì đói khát ấy, một buổi chiều người trong xóm bỗng thấy Tràng về với một người đàn bà nữa. Mặt hắn có một vẻ gì phởn phơ khác thường. Hắn tủm tỉm cười nụ một mình và hai mắt thì sáng lên lấp lánh. Người đàn bà đi sau
    hắn chừng ba bốn bước. Thị cắp cái thúng con, đầu hơi cúi xuống, cái nón rách tàng nghiêng nghiêng che khuất đi nửa mặt. Thị có vẻ rón rén, e thẹn. Mấy đứa trẻ con thấy lạ vội chạy ra đón xem. Sợ chúng nó đùa như trước, Tràng vội vàng nghiêm
    nét mặt, lắc đầu ra hiệu không bằng lòng.
    Mấy đứa trẻ đứng dừng lại, nhìn Tràng, đột nhiên có đứa gào
    lên:
    - Anh Tràng ơi ! - Tràng quay đầu lại. Nó cong cổ gào lên lần nữa
    - Chồng vợ hài.
    Tràng bật cười:
    - Bố ranh !
    Người đàn bà có vẻ khó chịu lắm. Thị nhíu đôi lông mày lại, đưa tay lên xóc xóc lại tà áo. Ngã tư xóm chợ về chiều càng xác xơ, heo hút. Từng trận gió từ cánh đồng thổi vào, ngăn ngắt. Hai
    bên dãy phố, úp súp, tối om, không nhà nào có ánh đèn, lửa. Dưới những gốc đa, gốc gạo xù xì bóng những người đói dật dờ đi lại lặng lẽ như những bóng ma. Tiếng quạ trên mấy cây gạo ngoài bãi chợ cứ gào lên từng hồi thê thiết.
    Nhìn theo bóng Tràng và bóng người đàn bà lủi thủi đi về bến, người trong xóm lạ lắm. Họ đứng cả trong ngưỡng cửa nhìn ra bàn tán. Hình như họ cũng hiểu được đôi phần. Những khuôn mặt hốc hác u tối của họ bỗng dưng rạng rỡ hẳn lên. Có cái gì
    lạ lùng và tươi mát thổi vào cuộc sống đói khát, tăm tối ấy của họ. Một người thở dài. Người khác khẽ thì thầm hỏi:
    - Ai đấy nhỉ? ... Hay là người dưới quê bà cụ Tứ mới lên?
    - Chả phải, từ ngày còn mồ ma ông cụ Tứ có thấy họ mạc nào lên thăm đâu.
    - Quái nhỉ?
    Im một lúc, có người bỗng lại cười lên rung rúc:
    - Hay là vợ anh cu Tràng? ừ khéo mà vợ anh cu Tràng thật anh em ạ, trông chị ta thèn thẹn hay đáo để.
    - Ôi chao! Giời đất này còn rước cái của nợ đời về. Biết có nuôi nổi nhau sống qua được cái thì này không?
    Họ cùng nín lặng.
    Người đàn bà như cũng biết xung quanh người ta đang nhìn dồn cả về phía mình, thị càng ngượng nghịu, chân nọ bước díu cả vào chân kia. Hắn cũng biết thế, nhưng hắn lại lấy vậy làm thích ý lắm, cái mặt cứ vênh lên tự đắc với mình. Người đàn bà
    càu nhàu câu gì trong miệng. Hắn quay lại hỏi:
    - Gì hả?
    - Không.
    Hắn cũng càu nhàu:
    - Làm gì mà họ khỏe nhìn thế không biết? - Hắn bỗng đứng dừng lại nhìn ngang nhìn ngửa.
    - Này bác Tràng ! Bác Tràng ! ...
    Sau một khuôn cửa tối, một cái đầu trọc thò ra gọi giật giọng.
    Tràng lật đật quay lại.
    - Về muộn mấy? Hẵng vào chơi cái đã nào.
    Tràng đứng lại thoái thác:
    - Thôi ông để cho đến hôm khác.
    Cái đầu trọc nháy nháy một con mắt, hất hất về phía người đàn bà hóm hỉnh:
    - Cánh nào đấy?
    - à hà... người quen. Thôi để hôm khác ông nhá.
    Hắn quay ngoắt trở ra, lật đật chạy theo người đàn bà, như người xấu hổ chạy trốn. Người đàn bà đã đi đến trước cái miếu cũ. Tràng gọi với:
    - ấy rẽ lối này cơ mà.
    - Đằng này à?
    - ừ.
    Hai người lặng lẽ rẽ xuống một con đường nhỏ. Con đường sâu thăm thẳm, luồn giữa hai bờ tre cao vút. ở đây vắng vẻ, thoải mái. Hắn định nói với thị một vài câu rõ tình tứ mà chẳng biết nói
    thế nào. Hắn cứ lúng ta lúng túng, tay nọ xoa xoa vào vai kia đi bên người đàn bà. Thị cũng không nói gì, hai con mắt tư lự nhìn ra phía trước. Tiếng gió trên bờ tre rì rào và tiếng lá khô kêu sào sạc dưới bàn chân.
    Trong một lúc Tràng hình như quên hết những cảnh sống ê chề, tăm tối hằng ngày, quên cả cái đói khát ghê gớm đang đe dọa, quên cả những tháng ngày trước mặt. Trong lòng hắn bây giờ
    chỉ còn tình nghĩa giữa hắn với người đàn bà đi bên. Một cái gì mới mẻ, lạ lắm, chưa từng thấy ở người đàn ông nghèo khổ ấy, nó ôm ấp, mơn man khắp da thịt Tràng, tựa hồ như có bàn tay vuốt nhẹ trên sống lưng.
  7. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    - Sắp đến chưa? - Người đàn bà chợt hỏi.
    - Sắp
    - Nhà có ai không?
    - Có một mình tôi mấy u.
    Thị tủm tỉm cười:
    - Đã một mình lại còn mấy u. Bé lắm đấy!
    Hắn bật cười:
    - à nhỉ.
    Câu chuyện xem chừng đã thân thân. Hắn đi sát gần bên thị hơn, ngẫm nghĩ một lúc, chợt hắn giơ cái chai con vẫn cầm lăm lăm một bên tay lên khoe:
    - Dầu tối thắp đây này.
    - Sang nhỉ.
    - Khá thôi. Hai hào đấy, đắt quá, cơ mà thôi chả cần.
    - Hoang nó vừa vừa chứ.
    Hắn chặc lưỡi:
    - Vợ mới vợ miếc cũng phải cho nó sáng sủa một tí chứ, chả nhẽ chưa tối đã rúc vào ngay, hì hì...
    - Khỉ gió.
    Thị phát đánh đét vào lưng hắn, khoặm mặt lại.
    Hắn thích chí ngửa cổ cười khanh khách.
    Mấy con chó giật mình chạy thọt vào trong lũy thò mõm ra sủa váng lên. Tràng nhặt một hòn gạch vung tay ném mạnh một cái:
    - Mẹ bố chúng mày cắn gì thế!
    - Vẫn chưa đến à?
    - Còn chán.
    - Khiếp.
    Thị cau mặt lại, giẫy lên. Hắn phì ra cười, cúi xuống nhấc cành dong dấp cổng ra reo lên:
    - Đây rồồ- ồi !...
    Thị lẳng lặng theo hắn vào trong nhà, cái nhà vắng teo đứng rúm ró trên mảnh vườn mọc lổn nhổn những búi cỏ dại. Thị đảo mắt nhìn xung quanh, cái ngực gầy lép nhô hẳn lên, nén một tiếng thở dài. Tràng xăm xăm bước vào trong nhà, nhấc tấm
    phên rách sang một bên, thu dọn những niêu bát, xống áo vứt bừa bộn cả trên giường, dưới đất. Hắn quay lại nhìn thị cười cười:
    - Không có người đàn bà, nhà cửa thế đấy!
    Thị nhếch mép cười nhạt nhẽo. Tràng vỗ vỗ xuống giường đon đả:
    - Ngồi đây!... Ngồi xuống đây, tự nhiên...
    Người đàn bà theo lời hắn ngồi mớm xuống mép giường. Cả hai bỗng cùng ngượng nghịu. Tràng đứng tây ngây ra giữa nhà một lúc, chợt hắn thấy sờ sợ. Chính hắn cũng không hiểu sao hắn sợ, hắn lấm lét bước vội mấy bước ra sân gắt lên:
    - Sao hôm nay bà lão về muộn thế không biết!
    Hắn loanh quanh hết chạy ra ngõ đứng ngóng, lại chạy vào sân nhìn trộm vào trong nhà. Thị vẫn ngồi mớm ở mép giường, hai tay ôm khư khư cái thúng, mặt bần thần.
    Hắn nghĩ bụng: "Quái sao nó lại buồn thế nhỉ?... ồ sao nó lại buồn thế nhỉ?...". Hắn nhổ vu vơ một bãi nước bọt, tủm tỉm cười một mình. Nhìn thị ngồi ngay giữa nhà, đến bây giờ hắn vẫn còn ngờ
    ngợ như không phải thế. Ra hắn đã có vợ rồi đấy ư? Hà ! Việc xảy ra thật hắn cũng không ngờ, hắn cũng chỉ tầm phơ tầm phào(7) đâu có hai bận ấy thế mà thành vợ thành chồng...
    ít lâu nay hắn xe thóc Liên đoàn lên tỉnh. Mỗi bận qua cửa nhà kho lại thấy mấy chị con gái ngồi vêu ra ở đây. Hắn đoán họ ngồi đấy nhặt hạt rơi vãi, hay ai có công việc gì gọi đến thì
    làm. Một lần hắn đang gò lưng kéo cái xe bò thóc vào dốc tỉnh, hắn hò một câu chơi cho đỡ nhọc. Hắn hò rằng:
    "Muốn ăn cơm trắng mấy giò này!
    Lại đây mà đẩy xe bò với anh, nì!"
    Chủ tâm hắn cũng chẳng có ý chòng ghẹo cô nào, nhưng mấy cô gái lại cứ đẩy vai cô ả này ra với hắn, cười như nắc nẻ:
    - Kìa anh ấy gọi! Có muốn ăn cơm trắng mấy giò thì ra đẩy xe bò với anh ấy!
    Thị cong cớn:
    - Có khối cơm trắng mấy giò đấy! Này, nhà tôi ơi, nói thật hay nói khoác đấy?
    Tràng ngoái cổ lại vuốt mồ hôi trên mặt cười:
    - Thật đấy, có đẩy thì ra mau lên!
    Thị vùng đứng dậy, ton ton chạy lại đẩy xe cho Tràng.
    - Đã thật thì đẩy chứ sợ gì, đằng ấy nhỉ ! - Thị liếc mắt, cười tít.
    Tràng thích lắm. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa có người con gái nào cười với hắn tình tứ như thế.
    Lần thứ hai, Tràng vừa trả hàng xong, ngồi uống nước ở ngoài cổng chợ tỉnh thì thị ở đâu sầm sập chạy đến. Thị đứng trước mặt hắn sưng sỉa nói:
    - Điêu ! Người thế mà điêu !
    Hắn giương mắt nhìn thị, không hiểu. Thật ra lúc ấy hắn cũng chưa nhận ra thị là ai. Hôm nay thị rách quá, áo quần tả tơi như tổ đỉa, thị gầy sọp hẳn đi, trên cái khuôn mặt lưỡi cày xám xịt chỉ
    còn thấy hai con mắt.
    - Hôm ấy leo lẻo cái mồm hẹn xuống, thế mà mất mặt.
    à, hắn nhớ ra rồi, hắn toét miệng cười:
    - Chả hôm ấy thì hôm nay vậy. Này hẵng ngồi xuống ăn miếng giầu đã.
    - Có ăn gì thì ăn, chả ăn giầu.
    Thị vẫn đứng cong cớn trước mặt hắn.
    - Đây, muốn ăn gì thì ăn.
    Hắn vỗ vỗ vào túi:
    - Rích bố cu, hở!
    Hai con mắt trũng hoáy của thị tức thì sáng lên, thị đon đả:
    - ăn thật nhá! ừ ăn thì ăn sợ gì.
    Thế là thị ngồi sà xuống ăn thật. Thị cắm đầu ăn một chặp bốn bát bánh đúc liền chẳng chuyện trò gì. ăn xong thị cầm dọc đôi đũa quệt ngang miệng, thở:
    - Hà, ngon! Về chị ấy thấy hụt tiền thì bỏ bố.
    Hắn cười:
    - Làm đếch gì có vợ. Này nói đùa chứ có về với tớ thì ra khuân hàng lên xe rồi cùng về.
    Nói thế Tràng cũng tưởng là nói đùa, ai ngờ thị về thật. Mới đầu anh chàng cũng chợn, nghĩ: thóc gạo này đến cái thân mình cũng chả biết có nuôi nổi không, lại còn đèo bòng. Sau không
    biết nghĩ thế nào hắn chặc lưỡi một cái:
    - Chặc, kệ!
    Hôm ấy hắn đưa thị vào chợ tỉnh bỏ tiền ra mua cho thị cái thúng con đựng vài thứ lặt vặt và ra hàng cơm đánh một bữa thật no nê rồi cùng đẩy xe bò về...
    Tràng chợt đứng dừng lại, lắng tai nghe. Ngoài ngõ có tiếng người húng hắng ho, một bà lão từ ngoài rặng tre lọng khọng đi vào ngõ. Bà lão vừa đi vừa lẩm bẩm tính toán gì trong miệng.
    Thấy mẹ, Tràng reo lên như một đứa trẻ, và gọi với vào trong nhà:
    - U đã về đấy!
    Hắn lật đật chạy ra đón:
    - Hôm nay sao u về muộn thế ! Làm tôi đợi nóng cả ruột. Bà cụ Tứ nhấp nháy hai con mắt nhìn Tràng, chậm chạp hỏi:
    - Có việc gì thế vậy?
    - Thì u hẵng cứ vào trong nhà đã nào.
    Bà lão phấp phỏng bước theo con vào trong nhà. Đến giữa sân bà lão đứng sững lại, bà lão càng ngạc nhiên hơn. Quái sao lại có người đàn bà nào ở trong ấy nhỉ? Người đàn bà nào lại đứng ngay đầu giường thằng con mình thế kia? Sao lại chào mình bằng u? Không phải con cái Đục mà. Ai thế nhỉ? Bà lão hấp háy cặp mắt cho đỡ nhoèn vì tự dưng bà lão thấy mắt mình nhoèn ra thì phải. Bà lão nhìn kỹ người đàn bà lẫn nữa, vẫn chưa nhận
    ra người nào. Bà lão quay lại nhìn con tỏ ý không hiểu.
    Tràng tươi cười:
    - Thì u hẵng vào ngồi lên giường lên diếc chĩnh chện cái đã nào.
    Bà lão lập cập bước vào. Người đàn bà tưởng bà lão già cả, điếc lác, thị cất tiếng chào lần nữa:
    - U đã về ạ!
    Ô hay, thế là thế nào nhỉ? Bà lão băn khoăn ngồi xuống giường.
    Tràng nhắc mẹ:
    - Kìa nhà tôi nó chào u.
    Thấy mẹ vẫn chưa hiểu, hắn bước lại gần nói tiếp:
    - Nhà tôi nó mới về làm bạn với tôi đấy u ạ! chúng tôi phải duyên phải kiếp với nhau... Chẳng qua nó cũng là cái số cả...
    Bà lão cúi đầu nín lặng. Bà lão hiểu rồi. Lòng người mẹ nghèo khổ ấy còn hiểu ra biết bao nhiêu cơ sự, vừa ai oán vừa xót thương cho số kiếp đứa con mình. Chao ôi, người ta dựng vợ gả chồng cho con là lúc trong nhà ăn nên làm nổi, những mong
    sinh con đẻ cái mở mặt sau này. Còn mình thì... Trong kẽ mắt kèm nhèm của bà rủ xuống hai dòng nước mắt... Biết rằng chúng nó có nuôi nổi nhau sống qua được cơn đói khát này không?
    Bà lão khẽ thở dài đứng lên, đăm đăm nhìn người đàn bà. Thị cúi mặt xuống, tay vân vê tà áo đã rách bợt. Bà lão nhìn thị và bà nghĩ: Người ta có gặp bước khó khăn, đói khổ này, người ta mới lấy đến con mình. Mà con mình mới có vợ được... Thôi thì bổn phận bà là mẹ, bà đã chẳng lo lắng được cho con... May ra mà qua khỏi được cái tao đoạn này thì thằng con bà cũng có vợ, nó yên bề nó, chẳng may ra ông giời bắt chết cũng phải chịu
    chứ biết thế nào mà lo cho hết được?
    Bà lão khẽ dặng hắng một tiếng, nhẹ nhàng nói với "nàng dâu mới":
    - ừ, thôi thì các con đã phải duyên phải kiếp với nhau, u cũng mừng lòng...
    Tràng thở đánh phào một cái, ngực nhẹ hẳn đi. Hắn ho khẽ một tiếng, bước từng bước dài ra sân. Bà cụ Tứ vẫn từ tốn tiếp lời:
    - Nhà ta nghèo con ạ. Vợ chồng chúng mày liệu mà bảo nhau làm ăn. Rồi ra may mà ông giời cho khá... Biết thế nào hở con, ai giàu ba họ, ai khó ba đời? Có ra thì rồi con cái chúng mày về sau.
    Bà lão đăm đăm nhìn ra ngoài. Bóng tối trùm lấy hai con mắt. Ngoài xa dòng sông sáng trắng uốn khúc trong cánh đồng tối. Mùi đốt đống rấm ở những nhà có người chết theo gió thoảng vào khét lẹt. Bà lão thở nhẹ ra một hơi dài. Bà lão nghĩ
    đến ông lão, nghĩ đến đưa con gái út. Bà lão nghĩ đến cuộc đời cực khổ dài dằng dặc của mình. Vợ chồng chúng nó lấy nhau, cuộc đời chúng nó liệu có hơn bố mẹ trước kia không?...
  8. lynambn

    lynambn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2007
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống có mấy nhiêu? Hạnh phúc có mấy nhiêu? Còn bao nhiêu mà để hững hờ? Thấy bức xúc nhưng cũng đáng đọc "Xin lỗi, em chỉ là con đĩ".
  9. lynambn

    lynambn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2007
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi, em chỉ là con đĩ
    Nguyên tác: Bảo Thê, dịch giả: Trang Hạ ​
    "Nếu em là một cô gái trinh, tôi sẽ cưới em làm vợ. Nhưng xin lỗi, em chỉ là một con đĩ!"
    Đại Bản thường chỉ Hạ Âu nói: "Mày nuôi con đĩ này, làm sao mà trông cứ như gái trinh ấy nhể?"
    Tôi không thích mọi người gọi Hạ Âu là đĩ, nhưng Hạ Âu đích thực là một điếm bán thân nuôi miệng, mà tôi cũng không nói được đĩ và điếm và thì khác nhau ở chỗ nào.
    Tuy nhiên vẫn cứ không thích mọi người gọi thế. Tôi chưa từng phân tích lý do.
    Hạ Âu năm nay mười chín, Hạ Âu rất xinh đẹp. Cô gái xinh đẹp Hạ Âu là một con đĩ, không thích cười không nhiều lời. Mặt cô luôn tràn đầy một nỗi thanh tân. Đó là nguyên nhân vì sao thằng bạn tốt của tôi Đại Bản toàn bảo Hạ Âu nom như là gái trinh.
    Có thể nói Hạ Âu là một con đĩ không có trách nhiệm với công việc, cụ thể ở chỗ, cô vĩnh viễn không bao giờ rên rỉ trên giường.
    Gái giang hồ tiếng rên dâm dật, âm thanh lúc cao thất thanh lúc hổn hển đứt đoạn, kích thích và triền miên. Hạ Âu khi lên giường toàn cắn chặt môi, chịu đựng chứ không phát ra bất cứ âm thanh nào.
    Lần đầu tôi ******** với Hạ Âu khi cô mới mười sáu. Khi tôi vừa đi vào cô ta, sự biểu lộ đau đớn của cô làm tôi nhầm tưởng tôi đang hiếp dâm một trinh nữ, không cầm lòng được tôi đã vỗ về an ủi cô. Khi đi được vào hoàn toàn rồi, mới phát hiện mình bị lừa, tôi lẳng lặng và tức tối XXX cô ta một mẻ. Tắt đèn.
    Tôi không thích thấy vẻ khổ sở của cô ta, tuy tôi cho rằng đó là cô ta giả vờ.
    Có lẽ là đau quá, cô ta nói nhỏ một câu:
    "- Anh nhẹ chút đi !"
    "- Không được ! "
    "- Vì sao?"
    "- Vì em chỉ là một con đĩ !"
    Sau này Hạ Âu không bao giờ thốt lên một lời lúc ở trên giường nữa. Hạ Âu vốn đã ít lời, thành ra làm tôi trở nên như con yêu râu xanh đang yêu mê một con búp bê bơm không khí vậy.
    Tôi biết tôi không phải yêu râu xanh, Hạ Âu cũng biết điều đó.
    Ngoài lúc lên giường, tôi đối xử với Hạ Âu có thể coi như là một quân tử, tháng nào cũng đưa lương đều đặn, đúng ngày, không chậm không thiếu. mà cô ta cũng có quyền tự do và không gian của riêng cô, tất nhiên lúc nào tôi có nhu cầu thì cô phải có mặt.
    Đôi khi, tôi cảm thấy Hạ Âu đâu phải thuộc hạng người làm đĩ, hoặc có thể cô ta chỉ xấu trước mắt tôi, hoặc có thể dáng vẻ cô ấy buộc cô ấy cố gắng làm ra vẻ ngây thơ - suốt ngày chỉ mặc quần bò, buộc tóc đuôi gà. Cho dù vóc sắc cô có thể làm vẻ hấp dẫn của cô càng đàn bà hơn.
    Hạ Âu học đại học năm thứ hai. Ban ngày cô lên lớp bình thường, đêm về cô đến nhà tôi.
    Bạn bè thường hỏi, vì sao tôi không kiếm một cô bạn gái như thói thường mà lại đi bao một con đĩ ******** nhân? Ha ha, tôi nghĩ có khi những con đàn bà miệng leo lẻo ái ái ân ân nói yêu tôi, có khi đâu đã chắc gì được như Hạ Âu, em đã nói rõ rồi, em cần tiền.
    Trong khi Hạ Âu câu đầu tiên nói với tôi là: "Thưa ông, em có thể ngủ với ông không?" Ha, nói trắng phớ luôn!
    Đó là 4 năm trước, hôm đó tôi với vài người đồng nghiệp đi tiêu khiển ở một quán bar tên là Yêu Lục. Hạ Âu quần bò, khoác ba lô kiểu học sinh bình thường, đến trước mặt tôi, và đã nói với tôi câu nói đó.
    (Còn nữa)
  10. piccolo

    piccolo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/06/2005
    Bài viết:
    2.345
    Đã được thích:
    0
    Bác post tiếp đi, truyện này hay.

Chia sẻ trang này