1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

GÓC VĂN TRONG THI CA

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi nsn, 06/06/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ttggttsn

    ttggttsn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2004
    Bài viết:
    980
    Đã được thích:
    0
    nắng bao dung
    có một ngày nắng rất trong . nắng sưởi ấm được trái tim tưởng chừng như đã một lần Câm Lạnh .

    có một ai đó mong manh như gió, đi về phía nắng quá đỗi bao dung. nắng khẽ khàng, ve vuốt, và giấu che đi những đỏng đảnh ban chiều .
    có một giọt nước mắt vô cớ. tự nhiên trở nên thừa thãi và bẽ bàng. nắng bao dung , soi mình vào giọt nước mắt. tất cả bỗng hoá diệu huyền , và lung linh đến lạ. rồi tự khắc, giọt nước mắt lưng chừng mỉm cười , và lắng đọng !
    có một hạt mầm mang tên là hy vọng , bỗng hồi sinh trên mảnh đất khô cằn khát vọng . trong một buổi chiều nắng rất bao dung ....
  2. ttggttsn

    ttggttsn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2004
    Bài viết:
    980
    Đã được thích:
    0
    " em xin lỗi , với lời thề xưa em xin lỗi
    bởi hoa em không nở được bốn mùa "

    rồi một ngày hạt mưa mồ côi theo gió phiêu diêu đến những góc trời xa lạ . và biết đâu đó lại chính là thiên đường. nơi em hoài tìm kiếm
    hạt mưa không còn tí tách . . .
    tiếng dương cầm không còn khúc khích với mùa thu. . .
    tiếng em nói ......... xa lắm ............ mờ lắm ............ tiếng em nói ............ mất hút vào thinh không . để lại một khoảnh bất tận của vĩnh hằng nơi im lặng trở thành sinh mệnh
    em ơi em ! em có buồn không ?
    anh ơi anh ! anh có buồn không?
    có lẽ bởi chúng mình giống nhau , nên mới buồn nhiều thế . mỉm cười đi anh. như tất cả những hạt mưa kia đều đang mỉm cười kìa . và em cũng thế.
    cuộc đời dài rộng quá. hai đứa mình sẽ yên ổn mỗi cuộc đời !
    em trở về ru từ tâm thức dậy . tìm giấc mơ từ lâu em đánh mất. trở về lặng câm và ngồi hát với riêng mình .
    THE END !


  3. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    chị ttggttsn viết hay thế.
    lần trước chưa vào trang thơ chị đọc được vì nghẽn mạng .
    nhưng mấy bài chị viết hay lắm.
  4. ttggttsn

    ttggttsn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2004
    Bài viết:
    980
    Đã được thích:
    0
    ( gửi bên văn học nhưng vẫn muốn đem về nhà mình )
    Màu Hà Nội _ và tôi
    tôi biết mình kẻ viết văn tồi nhất. lại cũng là kẻ thèm viết nhất. thế nên thường không dám đặt tên cho mỗi bài viết. vì mỗi khi đặt tên nào đó, chắc chắn khi viết xong sẽ phải xóa đi, vì cái tên không phù hợp với nội dung bài viết. chung quy cũng tại mình viết quá tồi , mà lại thèm được viết. thế nên ...... luôn ngụp lặn trong câu chữ đến khi chết đuối , hoặc là sống thoi thóp , rồi mới dừng chẳng viết nữa.
    có người bảo tôi rằng tôi rất giống những hoạ sĩ , bởi luôn loay hoay với những màu sắc , không mong muốn vẽ chân dung chính mình. nhưng mà có hoạ sĩ ưng ý bức chân dung tự hoạ của mình đâu .
    khi nhắc đến hai từ Hà Nội. hình như một cảm giác xuyến xao, một thoáng làn gió ấm áp len lén vào tâm hồn, khiến con tim không thôi thổn thức. Mình gọi đó là Tình Yêu.
    Mình có biết yêu không nhỉ??? _ có đấy mình có biết yêu đấy , mình đã có một cuộc tình , đã có một người yêu . và đã có rất nhiều những tình yêu cũng đẹp đẽ và lung linh như tình yêu lứa đôi trong cuộc sống này .
    mình biết yêu _ yêu chính mình và yêu cuộc sống này . mình đã yêu , và yêu đến cuồng điên, yêu đến mức hoá thân mình thành khói để tan vào những khoảnh khắc giao mùa.
    sẽ có những người đến và những người sẽ ra đi, sẽ có những tình yêu mới thêm vào biết bao nhiêu tình yêu đã có trong đời . nhưng ...... Hà Nội !!! một tình yêu máu thịt đến bất tận chính mình . đã và sẽ còn bên mình, đến một mai khi mình thức dậy. nơi ấy là thiên đường
    khi viết về những điều gần như thế, thật thà như thế, mà lại rộng lớn và yêu kiều đến thế. đôi khi mình đã ngại , mình ngại ngần sợ những câu chữ thô vụng sẽ chẳng làm được cái phận sự cỏn con là nói hộ những điều mà mình muốn nói.
    Hà Nội !!!
    nơi ấy có con sông Hồng dịu dàng, đem nguồn cội đất lành chở phù sa về bờ bãi . những hạt mầm tách vỏ để sinh sôi ....
    nơi ấy có những góc nhỏ nhắn mà tuổi thơ tôi hơn một lần thoả thê vui chơi và đánh rơi những nụ cười không chút nghĩ suy .
    những con đường đi mãi vẫn chưa hết thảng thốt về sự gần gũi ,những con đường đi mãi vẫn cứ đi lại mà chẳng nhớ nổi tên một loài cây. Những hàng cây xoà bóng , giấu che tôi , giấu che đi những gương mặt người, giấu che hộ tình yêu vụng về lúc mới đôi mươi !
    Nơi ấy ...... có những góc phố thân thương, đã bao lần tôi mải miết ngắm nhìn, mà chẳng lần nào thấy cũ xưa hay bớt đi cái đẹp đến tê người
    tôi đã sinh ra, đã lớn lên , đã đến trường , và đã biết yêu thương. ở nơi ấy .
    Hà Nội của tôi !!!
    ...........................
    tình yêu đôi khi chẳng thể nói thành lời và vẻ đẹp đôi khi không thể dùng những ngôn từ thô kệch này để miêu tả, mà ngay cả với bàn tay điêu luyện thì cũng khó dùng nét vẽ mà có thể tô vẽ được đúng sắc màu của Hà Nội.
    Hà Nội gần hơn với tôi , gần như những mạch máu vẫn đang ấm nóng truyền qua mỗi tế bào , gần như cái hơi thở của tôi ...thật gần . Tôi yêu Hà Nội !!! thế nên càng yêu những sắc màu của Hà Nội . đắm chìm trong đó..... và rồi đắm say hơn , gần hơn nữa
    có anh bạn lần đầu tiên gặp khi nghe tôi nói về Hà Nội có hỏi tôi rằng . Hà Nội có màu gì hả em ???
    tôi mỉm cười _ hình như có nhiều người đặt câu hỏi và cũng có rất nhiều câu trả lời rồi thì phải . còn với tôi Hà Nội mang màu của sương khói
    đâu chỉ riêng mỗi những sớm mùa thu sương trắng phủ đầy trên phố , đâu chỉ có nhữg chiều đông sương giăng mắc trên lối về, và đâu chỉ có những ngày mưa Hà Nội mới tê tái buồn. ngay cả những ngày nắng hanh vàng óng ả. ngay cả những lúc Hà Nội khoe sắc màu , ngay cả những buổi trưa hè và những buổi sáng khôi nguyên . tôi vẫn thấy Hà Nội phủ một màu sương khói . có lúc tôi còn gọi đó là màu Liêu Trai. không phải là có sự mê tín, hay cực đoan nào đó. mà đơn giản Hà Nội có một thứ khiến nó trở nên có sức mê hoặc, có một vẻ đẹp rất riêng rất huyền ảo . ừ mà Hà Nội đã nghìn năm tuổi. đã chẳng qua bao thăng trầm rồi đó sao.
    gió cũng mang màu sương khói _ mà mưa cũng mang màu sương khói. thế nên, bốn mùa đi qua trên phố , mùa nào chẳng mang một màu Hà Nội . mùa nào chẳng mang cái hồn Hà Nội
    tôi sẽ quệt màu xanh lên bức tranh của tôi về Hà Nội. tôi không dám chắc màu xanh mình dùng được đặt tên là gì nữa. màu của những hàng cây ? cũng có thể lắm vì trên phố đâu cũng là những hàng cây bao dung xoả bóng. hay là màu xanh của nước hồ Gươm. hay màu xanh của cuộc sống ( gam màu dùng trong cafe Pari dali ) . mà cũng có thể là màu xanh khoảng trời riêng , chỉ nơi đây Hà Nội .
    tôi sẽ thêm gam màu đỏ . không thể thiếu đâu nhé. chiếc khăn voan trên vai người thiếu nữ trong một b uổi chiều đông. và ngọn nến đang thắp sáng khuôn mặt ửng đỏ của cô gái trong buổi chiều đang dần về tối
    không phải nhắc mình về màu hoa đâu. Hoa _ và Hà Nội. mình đâu dễ dàng lãng quên. hoàng lan vừa độ chín vàng, loa kèn tháng 4 trinh nguyên trong trắng, hoa sữa mùa thu, hoa sưa trong mưa , và những đoá cúc vàng mùa thu đầy thi hứng......còn cả hoa hồng tình yêu chẳng lúc nào lụi tắt đam mê. ... bốn mùa lang thang, bốn mùa Hà Nội. mùa nào mà Hà Nội chẳng có những cây lá xanh và những cây lá vàng rụng lá, mùa nào Hà Nội chẳng có một màu hoa nào đó ngan ngát lên hương.....tôi không quên Màu Hoa Hà Nội , và những mùi hoa có tên , không tên đâu đó vẫn ngọt ngào .
    màu Hà Nội của tôi . còn có màu của đêm. của bóng tối ắp đầy suy cảm . những ngợi nghĩ xa xôi , hay hơi thở thật nồng nàn. lạnh lẽo cô đơn với cái bóng,hay ấm áp với ánh lửa bập bùng..... màu của đêm . màu của tôi - riêng tôi _ và Hà Nội
    .........
    hay thêm chút màu nâu, màu xám nhé. cái màu của ngàn năm vọng về từ muôn cõi
    với riêng mình, tôi sẽ thêm cho Hà Nội một gam màu buồn, một chút thôi , một chút buồn để Hà Nội sẽ đằm thắm hơn , trầm lắng hơn . tôi yêu Hà Nội thêm cả những nỗi buồn

    còn ban ???
    bạn sẽ thêm màu nào vào những săc màu Hà Nội của chúng ta?
  5. linhvu3010

    linhvu3010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/01/2005
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Bức tranh cuộc sống

    Cuộc sống là một bức tranh, và Hạnh phúc là những màu vẽ!

    Cuộc sống là một bức tranh hỗn độn, không có thù hình, ý nghĩa của cuộc sống là vươn tới cái đẹp, vươn tới Hạnh phúc của Hạnh phúc. Màu sắc chính là những thang bậc Hạnh phúc, Hạnh phúc là những sắc thái tình cảm của chính bản thân ta trong đời sống, nếu ta lấy Hạnh phúc làm thước đo giá trị của tình cảm của mình thì sẽ hiểu đơn giản như thế này, khi ta vui thì là Hạnh phúc nhiều, khi buồn là Hạnh phúc ít, khi thất vọng là phản Hạnh phúc ít, và khi vô vọng thì là phản Hạnh phúc nhiều?

    Cuộc sống là một bức tranh, và Hạnh phúc là những màu vẽ!

    Vì thế, khi nhìn nhận sâu hơn, màu sắc của Hạnh phúc sẽ rất đa dạng, phong phú - xanh, đỏ, tím, vàng? đều có, muôn hình vạn trạng. Mỗi người chúng ta luôn chủ động, hoặc bị động vẽ lên bức tranh Cuộc sống của mình với những thuốc vẽ Hạnh phúc, những bức tranh không rõ thù hình, những bức tranh nhập nhòa màu sắc. Chúng ta là những họa sĩ đã, đang, sẽ tự họa sự phản ánh chính chúng ta.

    Cuộc sống là một bức tranh, và Hạnh phúc là những màu vẽ!

    Trong bức tranh, ta luôn muốn tìm đến những màu sắc đẹp, ta luôn muốn vẽ cho mình một bức tranh hoàn mỹ, với cách phối màu tài tình đạt tới sự hài hòa, cầu kỳ nhưng êm dịu? Ta luôn muốn kiếm tìm Em, trinh nguyên như con thuyền trắng, êm đềm lướt trên mặt biển lạ trong một đêm đầy sao, đầy hoa, dịu dàng hương sắc? Ta mãi mải mê bước đi để kiếm tìm Hạnh phúc cho mình, từ khi là một chú bé lang thang, gõ cánh cửa Tình yêu quá nặng, hăng say kiếm tìm, cho đến khi mệt mỏi ngồi lặng im chờ đợi hoài con thuyền trắng đến bên ta. Để đến bây giờ nhận ra rằng, ta phải là một con thuyền trắng của ai khác đã ?" vì khi kiếm tìm một nửa của mình, ta phải là một nửa của ai đó trước đã.

    Cuộc sống là một bức tranh, và Hạnh phúc là những màu vẽ!

    Ta là ta, là một phần ta, là cả những lúc ta là không ta ?" Em là em, con thuyền trắng đang hiện hữu trong ta, là ai đó trong nhân gian sẽ gặp gỡ, là ai đó có thể đã lướt đi qua ta, đã từng ở bên ta? Ta là ta những lúc ta gặp em, những lúc một phần của ta đã trôi qua, gặp gỡ em của ngày hôm qua, một phần của ta sẽ hẹn hò với em vào ngày sắp tới, hay là một phần của ta sẽ không có cơ hội biết đến em. Ta là tất cả những mảnh vỡ của một khuôn hình không gian, là những ta của từng mảng thời gian, là không ta khi chưa tồn tại, và cả khi sẽ không tồn tại nữa ?" là cát bụi trên thế gian, và cát bụi có thể bay qua em, đã và sẽ là một phần của em, con thuyền trắng của ta.

    Cuộc sống là một bức tranh, và Hạnh phúc là những màu vẽ!

    Và ta là người vẽ!

  6. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    Vẽ nhiều mà không có chỗ để
    ( đùa bạn chút cho vui )
    On and on the rain will fall
    Like tears from a star, like tears from a star
    On and on the rain will say
    How fragile we are, how fragile we are
    (fragile - Sting &Police)
    Download
    [​IMG]
    Fragile Night​
    Có gì giống nhau giữa cơn mưa và nước mắt
    Hay thượng đế vô tình rơi nước mắt thành mưa
    Trằn trọc suốt đêm mãi không sao ngủ được, tôi nhẹ nhàng trở dậy. 3h sáng .Tôi khoác thêm chiếc áo mỏng cho đỡ lạnh rồi đi ra ngoài.
    Ở cái thành phố này, con người ta khó thể sống được với chính mình. Tất cả bị cuốn theo dòng xoáy nghiệt ngã của cuộc sống, đổ cả vào những mưu tính những bon chen xô bồ vụ lợi. Tình nghĩa con người trở thành thứ xa xỉ phẩm. Tôi như thấy mình lạc long, trơ trụi giữa đường đời như cây cỏ tự lớn. Mặc dù tình yêu tôi dành cho cuộc sống, cho con người nó lớn đến bao nhiêu. Những lúc chuyển mùa hoặc có những khoảnh khắc thời tiết hanh hao, tôi lại thấy sống mũi mình cay cay.
    Rồi mưa!
    Rồi nắng!
    Thất thường, khó tính như cô gái dậy thì chợt giận chợt thương. Nắng mưa cũng vậy, cứ thế nhoè lên nhau.
    Nắng! Cứ gay gắt, nắng cứ hanh hao. Nắng tự do như trẻ con. Nắng rát như xát muối vào mặt. Nắng hong khô những đêm trắng.
    Mưa! Cứ nhạt nhoà. Cứ giòn mái phố. Mưa trắng những hàng cây. Mưa làm khói sương những hang đèn đường và khiến người ta có cảm giác bồng bềnh. Mưa giăng trắng mặt hồ. Và những câu thơ nhoè nước. Dĩ vãng xa vời. Dĩ vãng mang lại cho tôi những đêm buồn u uất!
    Nước mắt không hoá giải nỗi đau
    Nhưng xoa dịu niềm đau khi ta khóc
    Mưa không làm tan cơn khát
    Nhưng chính mưa làm cuộc đời bớt khô khan
    Đêm!
    Yên tĩnh lắm! Nó không hiu hắt như những buổi chiều tôi ngồi dưới gốc cây ngọc lan trong vườn trường nhìn ra phía xa nơi cây bằng lăng lá cứ xanh xao sau trận mưa rào.Cảm giác ấy thường ập tới mỗi lần tôi có một mình. Nguyên nhân vì sao tôi cũng không thể nào giải thích nổi. Đêm bao giờ cũng đen và mượt như nhung. Không gian tình nhân êm đềm, lặng trôi xa vắng. ...như Tagor đã miêu tả "Khi tôi đi một mình ban đêm đến chỗ người yêu hò hẹn, chim không hót, gió không thổi mà cửa 2 bên đường cũng đã đóng lặng im". "Tôi khao khát ngồi im lặng bên em song còn ngần ngại vì sợ nỗi lòng riêng tư sẽ bộc lộ hết trên môi" Đêm che chở bao la ngập tràn, nhưng nó đồng thời lại là sức nặng của cô đơn như sự chia ly vậy.
    Tôi đang đau khổ. Tôi chán chường! Tôi đang dằn vặt về những gì mình đã và đang phải trải qua. Nó khủng khiếp, cảm giác như người mắc lỗi! Anh có đến vuốt dịu nỗi đau về những giấc mơ, có ngăn được dòng nước mắt cứ tự thế lăn trào? Có lẽ thế Anh sẽ là người đau khổ. Sao Anh bảo ai yêu tôi sẽ sướng? Nhưng trong đêm nay Anh nhớ đến tôi ấy cũng là một niềm an ủi niềm hạnh phúc vô cùng!

    Có những cơn khát mà ta không thể uống
    Và những nỗi đau chẳng được hoá thành mưa
    [​IMG]
    Được deny_me sửa chữa / chuyển vào 23:20 ngày 27/11/2005
  7. HacDongLan

    HacDongLan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2004
    Bài viết:
    766
    Đã được thích:
    0
    đừng hỏi gì em! Cảm ơn!
    em ko cắt được bài
    Được deny_me sửa chữa / chuyển vào 23:48 ngày 27/11/2005
  8. foolishbeats

    foolishbeats Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/03/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Tiên ngồi khóc
    Truyện ngắn của QUẾ HƯƠNG
    Để câu chuyện tự lên tiếng,....
    Ba đứa không có số ký danh lẽo đẽo theo tôi tự tìm chỗ ngồi. Thằng Sơn cắm cúi làm bài. ?oChuyên gia phao? Phong loay hoay phù phép. Hắn lôi trong người cuộn tài liệu môn văn thu nhỏ nhưng giám thị không thấy.
    Thiệt nhà nông với những móng tay cáu bẩn đọc bên tai tôi câu giáo khoa nhưng tôi không chép. Tôi nộp bài. Cô giám thị nhìn đôi mắt đỏ hoe và đoạn bài hoen ố nước mắt của tôi đưa cho tôi tờ giấy: ?oChép lại đi! Còn giờ?.
    Tôi thầm cám ơn cô vì cô không hỏi tại sao em khóc. Tôi về chỗ nhưng không chép lại, nhả đầy trang giấy cô đưa mẩu tin đóng đinh trong hồn tôi: Cứu bạn, ba học sinh lớp 12 chết đuối... Bốn chứ. Kể cả đứa chết cạn. Còn hơn cả chết bởi không vết thương nào âm ỉ đớn đau hơn sự hối hận!
    Tôi đã đọc đâu đó câu: Con người là một sinh vật có thể đẩy đồng loại của mình vào chỗ chết trong bất cứ tình huống nào.
    Tôi không rớt tốt nghiệp nhưng ngày thi đại học tôi đi lang thang. Đầu óc tôi là một mớ bòng bong, thi cũng rớt. Tôi cũng không thể ngồi trong giảng đường khi ba đứa giỏi hơn tôi vì tôi mà học với giun dế! Mẹ cố lôi tôi về với cái thời trước cơn mưa với nhiều món cám dỗ: xế mới, những bộ đồ hiệu đắt tiền...
    Nhưng mẹ không biết rằng sau cơn mưa tôi không còn là con bé Sim ham chơi nữa. Tôi đã là một bà già có số tuổi bốn lần 18! Con Thạch Thảo triết lý: ?oSống chết có số. Tụi nó không chết vì cái kính cận của mi rơi xuống hồ hôm đó thì cũng bị xe tông chết ngày hôm sau. Mi tự dày vò cũng không làm chúng sống lại?; ?oNếu tao không xuống hồ rửa chân...?; ?oThế thì tại cái chương trình học đằng đẵng 12 năm chẳng có môn dạy bơi phòng khi học trò xuống nước. Tại...?; ?oThôi!?- tôi hét.
    Vườn nội mênh mông trống vắng. Những đứa con lớn từ đó, ra đi... Mùi ổi chín, mít chín chỉ gọi chim về. Tôi thường kể cho chúng bạn nghe về khu vườn ấy và hẹn thi xong sẽ kéo về làm khỉ. Thế mà!
    Tôi gọi điện về nhà. Giọng mẹ đẫm nước mắt. Còn ba bình tĩnh dặn dò. Cả nhà xao xác hoảng loạn khi tôi bỏ thi không về, giờ yên lòng vì tôi ở bên nội.
    Tôi đi thi. Dáng xiêu đổ. Mắt sâu hoắm. Tôi không chỉ sống cho đời mình mà còn ba cuộc đời nữa vì tôi mà đứt đoạn ở tuổi 18. Chúng bắt tôi ngồi dậy, bắt tôi đi.
    Ngày định mệnh nắng vàng như mật. Tôi dừng xe trước nhà Thạch Thảo với một bịch đồ ăn:
    - Rủ nhóm mình lên thung lũng Tình Yêu học sử. Ở nhà học không vô.
    - Nhưng thằng Thiệt bận làm rẫy.
    - Tao rủ là hắn đi!- Tôi nghếch mặt nhớ 18 đóa hồng ngậm sương trên thềm nhà vào sớm tinh mơ sinh nhật thứ 18.
    Khi tôi và Thạch Thảo đến, Thiệt nhà nông đang quần xà lỏn bón phân. Hắn bẽn lẽn chạy vào thay quần dài. Mãi mãi hắn bỏ vồng cải dở dang cho mẹ hắn...
    Học không bao nhiêu nhưng ăn và cười thì nhiều lắm. Cười cho đến khi cơn mưa đột ngột trút xuống thung lũng. Chúng tôi ở trong rừng thông không nơi trú ngụ. May mà Thiệt nhà nông lo xa. Hắn lôi trong túi xách áo mưa và ô. Bảy năm học chung, thế mà cái giờ duy nhất chúng tôi đứng sát bên nhau dưới cái ô, trong cơn mưa xối xả ấy, hắn ôn cho tôi năm câu sử!
    Tôi ghé vào quán Dã Quỳ, nơi ba tháng trước thằng Sơn chiêu đãi nhóm trong lần sinh nhật 18. Làm sao nó biết đó là sinh nhật cuối cùng! Hôm ấy lần đầu tiên tôi uống cà phê, tim đập thình thịch vì thứ nước đen sánh, thơm lừng. Lần đầu tiên thằng Phong hút thuốc, sặc sụa vì khói. Lần đầu tiên. Lần cuối cùng. Lúc nào cũng có thể vậy.
    Quán vắng. Chúng ngồi quanh tôi. Gương mặt thông minh búng ra sữa của thằng Sơn phình to, đôi tay chai sần lam lũ của thằng Thiệt bợt bạt, mái tóc model của thằng Phong lềnh bềnh. Tôi đẩy ly cà phê chảy tong tong như máu ứa từ nỗi buồn đen thẫm chạy ra khỏi quán.
    Con tàu sầm sập tiến vào sân ga nhưng tôi không đủ can đảm về với tụi nó. Tôi mua vé đi miền Trung. Ngực tôi đang đè nặng bởi những giọt lệ không trào và tôi muốn về òa ra trong vườn nội.
  9. foolishbeats

    foolishbeats Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/03/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0

    tiếp
    Ăn xong, nội nhai trầu đưa võng ru tôi như ngày tôi còn bé. Tôi quên cả khóc, ngủ đẫy giấc trong cái mùi khó tả đẫm hương quê. Khi mở mắt, tôi chạm phải ánh nhìn của một con bé gầy nhom như mèo đói ngồi trên cành vú sữa chìa qua vườn nội.
    - Té chết! Qua đây!
    Con bé nhìn tôi như ngạc nhiên về lời mời. Còn tôi ngạc nhiên nhìn bức tường chắn mới mọc. Tôi nhảy xuống võng trèo lên cây khế. Vườn ngăn ranh giới nhưng cây hai vườn vẫn kết nhau. Lá cành chạm nhau, rầm rì tỉ tê trong gió.
    - Bé tên chi?
    - Tội.
    - Tên chi?
    - Tội - nó lặp lại.
    - Tên chi tội nghiệp rứa? - tôi phá lên cười.
    Có tiếng chân nội. Con Tội lật đật trụt xuống. Lập tức nó biến mất sau bức tường.
    - Khế ơi! - Khế là tên nội đặt cho tôi hồi còn bé bởi tôi rất thích ăn khế ngọt.
    - Khế trên cành nội ơi!
    - Con gái mà trèo cây như khỉ. Vô ăn khoai!
    Tôi bê rá khoai bốc khói ra võng. Đang ăn, tôi chợt thấy ba đứa chìa tay. Những bàn tay bợt bạt, nhăn nhúm. Tôi thả rơi khoai, tối sầm lòng. Rồi cơn mưa nước mắt vỡ òa trong nắng.
    - Lớn rồi mà khóc!
    - Lớn mới có chuyện khóc! Trèo cây hoài thế?
    - Cây Vú Mẹ chơi với em - nó khoe.
    - Sao không chơi với bạn?
    - Ngoại chưa xin bạn được.
    - Xin bạn? - tôi phì cười.
    Một bầy con nít con chú, con bác, con cô ào vào vườn vây quanh tôi. Chúng dắt tôi về thời thơ ấu với trò chơi trốn tìm. Đang trốn, tôi bắt gặp ánh nhìn nặng trĩu khát khao của con Tội trong vòm lá.
    - Cho nó chơi với - tôi chui khỏi chỗ nấp.
    - Cho ai?
    Tôi chỉ lên cây.
    - A! Con Xiđa. Xiđa là xa đi, xáp gần tao đánh chết!- một đứa bảo rồi nhặt hòn đá ném lên cây vú sữa.
    Những đứa khác bắt chước. Tôi la lên nhưng chúng vẫn ném. Con Tội lật đật tụt xuống. Nghe như trái mít rụng.
    Tôi trèo lên cây nhìn xuống. Con Tội ôm cẳng nhăn nhó dưới đất.
    - Sao chúng mày ác thế?
    - Trước sau chi hắn cũng chết! - con Thúy tỉnh bơ đáp. Nó còn dặn tôi:
    - Đừng chơi với hắn lây xiđa chừ!
    Tụi nhỏ về, con Tội lại trèo lên cây vú sữa nhìn tôi đau đáu. Tôi nhìn lại, vừa thương vừa sợ.
    - Sợ gì? Tao có bị xiđa đâu mà tao cũng chết! - thằng Sơn hất mái tóc bám rong rêu nhìn tôi.
    * * *
    Nội xách giỏ đi chợ, tôi đi theo. Chợ quê thơm mùi rơm rạ. Gì cũng tươi mới, ít ỏi. Bầu bí mới cắt. Mớ tôm cá mới rớ. Chục trứng tươi hồng nằm khoanh trong rơm... Tôi thấy bà Tám cuối chợ. Rổ khế đầy nằm tư lự bên cạnh.
    - Khế! - tôi kéo áo nội nhưng nội ngó lơ.
    - Ăn đồ mụ nớ lây xiđa!
    - Rứa mụ nớ bán cho ai?
    - Thường phải chợ làng bên. Hôm ni răng rứa không biết...
    - Mua hoa quả mắc chi mà...
    - Con rể, con gái bị xiđa chết hết. Mụ đem đứa cháu mồ côi về nuôi. Hắn cũng bị xiđa rứa mà mụ còn cố xin cho hắn đi học. Hắn vô lớp mô, phụ huynh lớp đó rùng rùng tới lôi con về. Rứa là hết học.
    Hình ảnh mụ Tám ngồi ở góc chợ với rổ khế ế buồn thiu theo tôi trên đường làng yên ả. Nội dắt tôi đi vòng để khỏi ngang qua nhà con Tội.
    - Nếu cháu bị xiđa nội cũng rứa hả?
    - Cái miệng ăn mắm! Bởi rứa... tau mới xây bức tường để xiđa khỏi bay qua.
    - Xiđa không bay, chỉ lây qua đường máu và khi... quan hệ... Cháu học cháu biết. Nội cho con Tội qua chơi đi nội! - tôi nài nỉ.
    - Không!
    - Mai cháu về - tôi dỗi.
    Sợ tôi về, nội cho chúng tôi chơi cách tường. Con Tội mừng lắm. Nó tọt lên cây Vú Mẹ. Tôi leo lên cây khế, còn nội không an lòng đứng dưới đất canh. Tôi giục:
    - Nội đi chợ đi!
    Nội xách giỏ đi còn ngoái dặn:
    - Nhớ đừng quan hệ nghe!
    Tôi cười suýt té. Ba đứa trên cây cũng ngoác miệng cười. Làm sao tôi cắt nghĩa cho nội hiểu cái chữ chết tiệt ấy. Con Tội không biết chi cũng góp cười. Chỉ có bà Tám đứng dưới đất là góp khóc. Bà chắp tay lạy tôi khi tôi chơi với đứa cháu côi cút, bất hạnh của bà.
    * * *
    Lên tám nhưng sống cô lập con Tội không biết chữ cũng không biết gì về thế giới rộng lớn quanh nó.
    Thấy con Tội khao khát học, tôi nảy ý định dạy nó. Có dịp là tôi tót lên cây khế qua vườn con Tội. Ở đó đứa học trò đầu đời bé nhỏ của tôi háo hức nuốt lia lịa những con chữ viết bằng cành cây trên mặt đất vào bụng.
    Nó thuộc nhanh bảng chữ cái làm tôi kinh ngạc. Mẹ rất mừng khi qua điện thoại biết tôi không còn câm lặng hay khóc. Tôi bảo mẹ gửi cấp tốc cho tôi bộ sách lớp 1, truyện tranh, truyện cổ... để tôi làm cô giáo.
    - Khi nào con về?
    - Con ở với nội hết mùa hè.
    Khác với thân xác nhỏ bé chứa đầy mầm chết, tâm hồn con Tội là một tờ giấy trắng tinh khôi. Tôi thận trọng in lên đó những sắc màu tươi đẹp của cuộc sống. Khi phải bay ra khỏi cuộc đời này, thiên thần nhỏ bé ấy sẽ chở trên đôi cánh những gì tốt đẹp của trần gian.
    Tôi thường kể chuyện cổ tích cho nó nghe. Nỗi khắc khoải mơ hồ về thân phận mình khiến con bé luôn đặt câu hỏi.
    - Đời chừ có tiên không?
    - Có.
    - Tiên cứu giúp ai?
    - Những kẻ tốt bụng, khốn cùng.
    - Răng tiên không cứu em? Ai cũng bảo em sắp chết. Chết là đi mãi không về mà em thì muốn về kẻo ngoại buồn.
    Khi tôi đọc chuyện Cái bình nứt con Tội cũng thắc mắc:
    - Có người nứt không?
    - Người nứt là người không hoàn hảo, bị khiếm khuyết.
    - Thế em là người nứt - nó ngẫm nghĩ rồi tuyên bố.
    * * *
    Mùa hè ấy qua nhanh. Con Tội biết đọc, biết viết. Còn tôi, vết thương buồn kín miệng. Nỗi đau ở tuổi 18 lấy của tôi sự hồn nhiên và biến tôi thành một con người khác. Tôi thắng con quỉ buồn rầu đeo bám, quyết định học lại thi vào trường y để có cơ hội chuộc lỗi.
    Con Tội rất thích tôi làm bác sĩ. Nó tin tôi sẽ chữa lành bệnh cho nó đi học. Nó giăng ước mơ khắp cành Vú Mẹ, vẽ lên cả trời xanh. Tôi chưa thấy đứa bé nào nhạy cảm và thông minh như con bé ấy. Dường như khi giam mình trong bệnh hoạn, cô đơn, tâm hồn nó lớn thay cho thể xác.
    Đêm cuối cùng ở quê, tôi không ngủ được. Vườn nội ngời ngợi trăng. Chỉ có trăng quê mới hào phóng lai láng thế. Ba bạn tôi đứng ở sân, múc từng gáo trăng dội lên nhau cười khanh khách. Lần đầu tiên tôi thấy chúng không hiện lên với bộ mặt đau khổ, oán hờn.
    Cây Vú Mẹ lá cành rung động. Tôi nghe tiếng đập muỗi lép bép. Thì ra con Tội đang ngồi trong bóng tối nhìn qua. Nó biết ngày mai tôi đi...
    * * *
    Tôi thi đỗ vào trường y nhưng quên phắt con Tội.
    Khi tôi về thăm nội, con bé láng giềng tội nghiệp đã đi xa. Bà Tám lập cập trao cho tôi tờ giấy nhàu nhò bò lổm ngổm một hàng chữ to đùng sai chính tả: em gặp tiêng rồi tiêng đeo gươn trèo cây như khỉ tiêng trèo lên cây khế ngồi khóc.
    Trên cành Vú Mẹ, bốn đứa hái hoa nắng ném nhau. Năm chứ! Cả con Sim 18 hồn nhiên, lắm tội. Chúng chơi trong im lặng. Không tiếng. Không hình. Không màu. Nhưng tôi vẫn thấy bởi chúng trong lòng tôi đi ra...
    ----------------------------------------------
    đọc truyện không thể không chạnh lòng với cách dùng chữ ''tiêng đeo gương..tiêng trèo lên cây khế ngồi khóc"
    Gương: kính - phương ngữ của người nam trung bộ
  10. HacDongLan

    HacDongLan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2004
    Bài viết:
    766
    Đã được thích:
    0

    Bôi sỹ
    Em vẽ em , rồi vẽ anh , vẽ cả những khoảng trời sau thơ mộng. thương mến , đôi lúc lãng mạn. Anh vẽ anh , vẽ em, vẽ một bếp lửa bập bùng má em hây hẩy hồng chờ anh mỗi chiều về. Anh vẽ màu gió sương lặng im, bình yên.
    Ta vẽ nhau, dệt cả mộng đời trên đôi tay và ánh mắt, trên đôi bờ môi ngọt chín. Ta vẽ nhau cả cuộc đời này cuồng si và đam mê. Thế là ta vẽ một tình yêu.
    Em luôn là người đẹp nhất trong mắt anh. Dù rằng trước đấy có nhiều bóng hình anh biết đẹp hơn em. Anh vẽ màu hồn em trong trắng, tinh sạch. Em vẽ màu hồn anh đỏ quạch dáng chiều. Ta vẽ nhau.
    Vẽ nhứng thứ chưa bao giờ biết buồn, vẽ hạnh phúc và niềm vui cuộc sống. Vẽ khát cháy.
    Ta bình yên, thanh thản yêu nhau. Không một lúc đoán hoài thế gian này đầy dối trá lọc lừa.
    Ta vẽ nhau bằng giấc mộng đời say ngất, mê mải , thèm khát. Ta vẽ màu tình yêu bằng thứ màu nóng cuồng nhiệt nhất.
    Anh hỏi lòng mình: Từ lúc nào ta đã yêu nhau?

Chia sẻ trang này