1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

GÓC VĂN TRONG THI CA

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi nsn, 06/06/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. luonnoiloiyeu

    luonnoiloiyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    1.138
    Đã được thích:
    0
    C''EST LA VIE...
  2. Nuocmatquy

    Nuocmatquy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    1
    Thèm đàn ông lắm
    Rồi
    Phải
    Không?
    Em
    Em
    Xinh
    Không!
    Không
    Xinh?
    Cứ nhìn
    Avatar
    Thì biết.
    Anh thì
    Anh
    Bỏ chạy
    Trối chết
    À
    Không
    Mất dép.
    u?c deny_me s?a vo 12:47 ngy 18/06/2006
  3. EmXinhKhong

    EmXinhKhong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    337
    Đã được thích:
    0
    "Em như cơn giông
    đi qua cánh đồng hà hơi mầm trắng
    cúc vàng ủ nắng
    Tháng Ba dại khờ"

    Một. Cơn giông
    Em, mắt to ẩm ướt, môi gợi mở, mũi tẹt da vàng, yêu những cơn nhiệt đới, những cơn bão to đổ gẫy cây đường phố, những cơn mưa kỳ lạ, như mưa đá hôm nay, em tung những ngón tay ra mưa, khuôn mặt dập bầm nếp nghĩ sồng sộc lên vẻ phấn khích, mái tóc bị trận mưa đá đập tan tác đường lối, làm bết lên cổ lên ngực, nhờn nhợt màu môi màu vú thâm lại tím tái.
    Chưa bao giờ em nhìn thấy mưa đá, em đã tắm cả 24 mùa mưa dài dằng dặc, những cơn mưa lăn qua tròn trĩnh, nhưng lần thứ 25 này lại khác, em cù nhích dưới mưa, khúc khích cười trên sân thượng tầng 5 kí túc xá, tất cả những ngôi nhà gần đó đều khuất bóng, hay nói đúng hơn là những ngôi nhà ấy không có chút ánh sáng nào thoát ra khỏi cửa bởi trăm thứ rèm the, nào rèm màu đỏ choé từ cái bàn thờ, nào rèm phơn phớt hồng của phòng ngủ, màu nhàn nhạt xanh của phòng khách, chúng nhiều đến nỗi lẫn vào nhau, dồn dập vào nhau, nhún nhảy như loài voi bước.
    Em xổ tung chiếc váy ngủ xuống chân, uốn éo theo điệu nhảy cô nàng Madonna trong Clip La is Bonita, chà, mưa thế này mới đã chứ, mưa lạnh toát phóng xối xả lên người như trận ném sỏi rồi từ từ tan dài trên cơ thể em với sức toả hầm hập ở nhiệt độ 37 có dư, vẫn vũ điệu giữa em và mưa, em đưa cao cánh tay làm điệu bộ truy hoan với trời, rít lên những tràng cười làm mấy nhà hàng xóm phải kéo rèm ngó nhìn liên láo, cau mày thầm rủa: "Lũ vô tích sự, văn với chả chương".
    Em sốt, sau trận sốt giần giật kéo dai dẳng cả tuần kễ, khi tỉnh lại, em xơ xác như chiếc lá ép lấy mảnh xương của những cô cậu học trò lãng mạn, mắt em tối sâu vô cảm, nụ cười dính nhâm nhấp khó khăn lắm với thấy được hàm răng têtaxilin tuổi thơ.
    Em dựa đầu vào góc tường nhìn đám tranh công nghệ hàng chợ không cảm xúc, nghe vài đĩa Tuấn Ngọc trôi tuột từ tai này sang tai khác. Chị chủ quán Mắt Xanh bán café vỗ vai hỏi:
    -Mệt thế hử?
    Em ngước đôi mắt lờ đờ dòng kênh mương mùa chiêm lũ lên nhìn, cố nhếch mép, thổi hơi qua hàm răng, buột một từ :
    -Mệt!
    Mắt Xanh không để ý, vô tư nói, bất cần em có quan tâm hay không:
    -Tuần trước Cong Cớn bạn em vào đây, vẫn cặp kè đú đởn với mấy thằng mặt búng ngô sữa bên Kiến Trúc.
    Cong Cớn xinh đẹp, nhỏ nhắn, tóc vàng, viết kịch bản truyền hình nghiệp dư, mải chơi, yêu đương toàn bọn nhóp nhép, tóc tai bọn nhóp nhép ấy bù xù có, dài ngoằng có, đen có, nâu có, đỏ có, mà cả đen đỏ nâu chộn lộn cũng có, quần áo chúng te tua xơ mướp gật gà với Rock, đến cả con LuLu Nhật lai ta của Mắt Xanh cũng vãi tè khi đám nhóp nhép ấy ột ạt tiếng tây ta kéo vào quán.
    Mắt Xanh vẫn kể, em mặc kệ cơn hào hứng của chị ta, em sờ tay vào bao quần chạm gói Manboro và chiếc bật Zep, em lôi ra theo thói quen, chầm chậm rút điếu thuốc, chầm chậm quẹt lửa, chầm chậm rít một hơi dài nông toẹt, phì khói lên trần quán, nơi có mấy sợi tơ giăng qua vội vã của loài nhện cái, em dí điếu thuốc vào bụng nó, con Nhện lập rập chạy, em ngướn cổ lên cười, kéo theo một tràng ho rũ rượi, tóc em xập xoè khuân mặt, tròng mắt đỏ hoe, em uống lại chút nước lọc, rút tiền trả.
    Mắt Xanh kết thúc bài diễn văn bằng cái "ớ" tiếp luôn câu "Về sớm thế! Đã đóng cửa đâu, ừ thì về, mai ra nhé, em ốm quá đấy"
    Em long dong cái dáng xác rắn của mình ra đường, em thèm vào Net, thèm mở email, thèm biết anh viết thư cho em, thèm biết anh nghĩ gì, thèm biết anh có yêu em cho dù anh chỉ gửi chữ ''''yeu'''' con chữ xếp đặt không dấu má, con chữ khô khốc bởi công nghệ vi tính, em vẫn cảm nhận ngon lành, vẫn khóc rào lên như mưa mùa hạ mà sung sướng, vẫn chênh chao bay lơ lửng như cô gái đồng quê nhận thư tình của lính thời tiền chiến xưa, mà xưa quái gì, chiến tranh mới xa ba mươi năm, ba mươi năm hoà bình, ba mươi năm người ta đấu đá, ba mươi năm người ta dằn vặt nhau, ba mươi năm người ta thù hằn.
    Sự mong muốn trỗi dậy trong em, kéo riết em chạy băng qua con nắng tháng năm dai dẳng, con nắng đổ tràn ngóc ngách phố nhỏ Hà Thành sau đêm mưa, Net nồng mùi, thứ mùi của máy lạnh, café, thuốc lá, thứ chộn lộn những trang Web ***, những lối thủ dâm của đám trẻ tanh nước bọt.
    Em ngột ngạt không chịu nổi, em đứng dậy vẫy Taxi lên con phố Tô Ngọc Vân, một trung tâm nhậu nhẹt của dân thượng lưu ham không gian làng quê vùng đồng bằng, ham cảm giác nghèo nàn nhà sàn của miền Tộc, em lôi chiếc Sony T610 cũ nát bởi trên mười lần bị đập văng xuống đất, em thèm bấm cho mười số quen thuộc, trong mười số quen thuộc có số của anh. Em không dám. Em nhét máy lại túi, em lại lôi ra, ngắm nghía mười tấm ảnh của anh chụp trong máy, đọc mười tin nhắn của anh, em thẫn thờ ném phịch chiếc di động lên bàn, tu mười chai beer Heliken đã trộn với mười lát chanh muối vào họng.
    Em nhớ cách bật nắp chai của anh, em nhớ cách anh thấm từng lát chanh vào dĩa muối, em nhớ cách anh nhét chúng vào miệng chai, em nhớ cách anh đưa beer lên miệng nhấm nháp. Em không nhấm nháp, em đưa chúng lên dốc ngược, tu ừng ực như tiết trâu hộc, hai dòng nước mắt trườn trên má, em quẹt ngang, em cười, em cười nhạt như nước luộc mầm đá, em có quá nhiều mối tình để buồn, để đau, để khóc và để quên. Anh cũng là một trong những mối tình đó, em biết anh cũng theo chu kì tình cảm ấy, anh sẽ ra đi, và em sẽ không nhớ ra ánh mắt anh, nụ cười anh, bờ môi anh, giọng nói anh như bây giờ. Em sẽ đẩy khuôn mặt anh qua vai, truy hoan hình bóng người đàn ông khác trong giấc mộng ngay tắp lị. Nhưng điều cốt yếu hiện giờ là em yêu, em yêu anh thế mới dại. Anh đã có vợ, kết hôn vì tình yêu, anh có một cô con gái xinh đẹp, anh yêu và chiều con gái, anh có những cô bạn đồng nghiệp váy ngắn chân dài, sẵn lòng cho anh luồn tay qua thứ vải ren lót bên trong sục sạo, tất cả những điều đó em không quan tâm, em chỉ bật khóc khi anh nói: "Anh có bạn gái rồi". Em đã chếnh choáng sau câu nói bằng một chai Nếp Mới hàng nhái và một cuộn giấy vệ sinh An An cho việc lau nước mắt. Cong Cớn bạn em, chung lớp, chung kí túc xá, đã sứt xát khắp người ép em nằm ngủ yên trên giường, Cong Cớn không cho em đập nốt bộ sưu tập gốm sứ mua bằng những đồng nhuận bút làm thơ thất tình trong ba năm. Sau câu nói đêm ấy của anh, em thức dậy vào trưa hôm sau, em làm nốt việc dang dở của ngày hôm qua, em đập nốt bộ sưu tập gốm sứ, đốt nốt bộ nhật kí, xé nốt bộ ảnh chụp anh, em đi siêu thị, ôm về chục bao thuốc Manboro, chục bao diêm dễ đến đốt cháy cả khu kí túc xá, chục chai Vodka hàng Việt Nam chất lượng cao tiêu chuẩn ISO quốc tế bảo đảm không nhái đủ ngâm một con khỉ con. Chỉ có hàng Vodka Việt Nam chất lượng cao dán mác ISO em với dùng, em sợ các cơn say nhức nhối đầu óc, nhức nhối tim gan của mấy thứ rượu Lúa Nếp hàng nhái. Em rinh rích cười bộ sưu tập mới, em khoái trá khi nghĩ rằng anh sẽ đưa tay lên ngực trái mà ôm con tim nhạy cảm, con tim rách tươm như váy đụp của Thị Nở mà đau đớn khi thấy em hành hạ thân xác vì anh, anh sẽ nghẹn ngào nhìn ảnh Đức Mẹ cầu nguyện xin tha lỗi cho sự ngốc nghếch dại khờ của em, em sung sướng trong viễn cảnh huyễn hoặc của mình, em đắc thắng, bĩu môi lặp lại câu nói của anh: "Tháng ba qua rồi, em gái làm thơ về tháng Ba làm gì nữa" giọng em dài hàng km giễu cợt, em xé bao thuốc lá, vừa dằn dỗi lên từng từ : "Quên đi nhé, anh sẽ yêu em, chẳng có em gái quái quỷ gì ở đây hết", em biến căn phòng 15m2 của em thành lư hương sặc khói thuốc Man, Cong Cớn vừa mở cửa, ho sặc sụa lao sục ra đầu hồi hành lang bấm chuông báo động. 33 khuôn mặt trong kí túc xá thò đầu ra khỏi phòng nhốn nháo hỏi có chuyện gì, hay A-hoàn chủ nhiệm lớp lại bắt họp đột xuất, suốt ngày họp hành không chán sao, cái bệnh họp là cái bệnh muôn thuở, bệnh di truyền từ khi phôi thai, họp gia đình, họp lớp, họp tổ dân phố, họp phường, họp cơ quan, nên đừng có gắt lên vì sao lắm họp với chả hành.
    Tiếng chuông kéo bác bảo vệ đang ngon giấc trưa, nồng nỗng chiếc quần đùi mỏng tang hình sương khói trong thơ Hàn chạy lên gắt:
    -Chúng mày lại làm chuyện gì đấy hả? Trưa phải cho người ta ngủ với chứ, một lũ văn chương dở hơi chúng mày.
    27-Em nữ sĩ quay ra nhoẻn cười với bác, í ới đọc thơ tình tán tỉnh, một nữ sĩ nói to : "Đố con nào kéo được anh bảo vệ vào phòng đóng cửa lại mà anh không khóc thét lên sau khi đẩy anh ta ra khỏi phòng". Một tràng cười rúc lên như đám tàu hoả vào ga. Còn 7 anh chàng văn sĩ dặt dẹo vái vọng ra ngoài hành lang góp chuyện : "Trưa nắng cực, làm việc mất nhân nghĩa như thế thì cứ phải là xót xa". Thêm một tràng còi hú tiếp. Một nữ thi sĩ chuyên vật vã những câu thơ ẩn ức nguýt đôi mắt dao cau, dẩu cái mỏ nhỡn son lên : "Gớm! Chả sướng phát rồ", rồi ngúng nguẩy chiếc váy ngủ vào phòng, sập cánh cửa, om mình trong bốn bức tường nhang miếu trinh nguyên ấy. Tiếng chuông rơi vào tõm vào hư không của trưa hè, bỏ mặc 27-Em/7 ấy lại cho trưa mềm êm ả. Cong Cớn bây giờ quay lại, ngửi ra hơi thuốc lá pha nồng rượu gắt toáng : "Mày cứ đốt cháy mình bằng những thứ ấy à? Mày sẽ chết để chứng minh mình là con nghiện, chứ chẳng chứng minh được tình yêu đếch nào đâu". Em lặng lẽ đưa chai Vodka hàng Việt Nam chất lượng cao đạt tiêu chuẩn ISO quốc tế bảo đảm không nhái lên miệng chọp chẹp một ngụm, hất ánh mắt ma quái nhợt nhạt nâu vàng mời gọi.
    -Không! Tao chẳng tội quái gì tiêu hoá những thứ này, cho dù tao có thất tình cả ngàn lần đi nữa thì đâu có hết đàn ông đâu, Việt Nam có trên 80 triệu dân, thế giới có trên 6 tỉ dân, mày dại dột lắm.
    Em thổi hơi thuốc vào mặt đứa bạn cười khúc khích như đứa trẻ con chơi trò thổi bong bóng xà phòng óng ánh sắc màu.
    Cong Cớn vẫn diễn thuyết:
    -Mày nghe này, thơ mày tặng gã Tháng Ba in rồi đấy.

    Thơ em viết tặng anh, thơ đã lên trang, anh đã đọc, anh đã không email, anh đã không nhắn tin, anh đã không gọi điện. Anh im lặng trước tình cảm của em.

    -Mày cứ mãi là cơn giông khan qua những sa mạc hoang trụi mà không thấy chán sao? Mày cứ đốt cháy mình như thứ diêm rẻ tiền ấy, rồi đến ngày mày chẳng còn que diêm nào đốt cho mày nữa đâu. Bỏ qua đi. Mấy anh bên truyền hình giục kịch bản đấy, viết đi, sống đi, mẹ kiếp, mày định chết thế này à?
    Em ngước nhìn Cong Cớn, bất cần, bỡn cợt, thách thức.
    -Bốp!
    Cái tát in vào má em rát bỏng, điếu thuốc văng khỏi miệng, chai rượu đổ lềnh trên bàn rò rò chảy xuống nền gạch hoa nhuốm màu ố, vàng vọt. Mắt em quay tít như dick nhạc Rock đã play, em khàn giọng :

    -Cút!
    Cong Cớn đổ vật lên giường khóc rậm rựt, khóc ào như mưa, nước mắt nước mũi nhễ nhại với son phấn quệt ngang dọc như trường phái tranh siêu thực.
    Em
    tâm địa digan
    đẩy qua vai khuôn mặt người đàn ông ảo nét
    truy hoan anh trong giấc muộn
    Vờ đau
    vờ khóc những hình hài không đầu không cuối
    viết câu thơ dở dang để cười
    Sau lần ấy, em rơi vào im lặng, sự im lặng triền miên khiến 27-Em nữ sĩ trên 7 văn sĩ trong lớp ngỡ em mắc bệnh trầm cảm. Câu đùa cợt của gã văn sĩ lùn nhất lớp phả vào gáy em : "Con chim hoạ mi đã thôi cất tiếng hót, nó lao mình vào một bụi gai", câu tiếp theo của gã văn sĩ đa nghi có dáng vẻ triết gia : "Chắc nàng đang bận phôi thai tiếng hót cuối cùng để đời". Cả mớ bùng nhùng 27-Em/7 ấy hềnh hệch cười ram ráp, em mơ màng nhìn những chùm hoa cau non vàng phả hương thơm ngát tràn qua sáu tư ô gạch khuôn viên giảng đường.Tâm hồn em loãng ra trong sáu tư viên gạch ấy bất ngờ chạm phải sự nồng nỗng của bác bảo vệ, nó bật lại hiện thực tanh tách, nhếch một phần mười cái cười vu vơ, em nhớ đến câu thơ Xuân Diệu gửi nỗi buồn không hiểu vì đâu.
  4. pthuy

    pthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2003
    Bài viết:
    759
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay vô tình trong lúc lục lọi. Thấy lại bài em viết thuở nao. Không ngờ cuộc đời biến đổi khó lường. Phải chăng là lời tiên tri của em gái phương xa
    ----------------------------
    Thầm Kín
    Phượng Linh
    Xin trả cho anh lời nói yêu đầu
    Cùng màu thư xanh anh viết cho em (*)
    Duyên kiếp ngăn đôi hai đứa mình rồi
    Thì giữ chi cho thêm buồn, càng gợi thêm bao xót thương...
    ĐK:
    Em chúc cho anh đẹp mối duyên tình
    Cùng người anh yêu quyền quý cao sang
    Em biết thân em phận gái nghèo hèn
    Mà lỡ yêu thương ai rồi
    Cầm bằng như án mây trôi
    Anh hay chăng anh
    Khi buồn em cố mau quên
    Nhưng càng thương nhớ thêm ..
    Hay chăng anh ơi, ân tình em chỉ một
    Nên đời em lẻ loi ...
    Em chỉ xin anh đừng mỉa mai gì
    Dù một lời thôi xin nhắc tên em
    Cho kẻ yêu anh không tủi phận mình
    Còn nở trên môi nụ cười
    Dù rằng trong giấc mơ thôi
    Chú thích: (*): Bằng lời thương yêu anh viết cho em
    đọc xong chợt vu vơ buồn
    --------------------
  5. Nuocmatquy

    Nuocmatquy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    1
    Đã xóa vì có người hiểu đúng bản chất vấn đề.
    Được Nuocmatquy sửa chữa / chuyển vào 12:26 ngày 21/06/2006
  6. urinmylist

    urinmylist Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Bài bạn này viết là văn hay là bài viết để chê bai, thương hại ... người khác? Thế nào đi chăng nữa, tớ muốn vạch ra cái dở hơi của bạn. Lời thật, bạn đừng buồn .
    Xét theo giờ giấc bạn online trên diễn đàn này (rất nhiều) thì tớ đoan chắc bạn là dân sống ở nước ngoài. Xứ bên ấy (?) lạnh thì cũng lắm mà nóng thì cũng nhiều nên con người có thể cũng co dãn bất thường là điều đương nhiên .
    tôi rùng mình khi nghĩ có phải 1 số người nào đó vì chút mơ mộng văn chương mà sẵn sàng làm mọi việc để tự lăng xê mình bất chấp nhân cách cũng chính mình tự hạ xuống mức đáng lo ngại vậy không?
    Làm sao mà bạn khẳng đinh được là họ tự lăng xê bất chấp hạ thấp nhân cách? Họ đâu có nói rành rọt ra họ là ai đâu và vào diễn đàn với mục đích gì! Cụ thể là họ dùng nick khác với tên tuổi của họ, rồi một ai đó biết được tung tích nên đem ra phơi bày ồn ào. Thứ nữa, nhỡ họ chỉ vào với mục đích mua vui vì họ có bạn trong TTVN thì sao? Ít ai ngu đến độ tự mình đi khoe cái tôi của mình quá nhiều ngoại trừ những tên giả vờ than thân trách phận hoặc phê bình ngưòi khác để lập lòe đánh lận con đen như mình là người có tư cách và nhìn xuống đám hạ cấp. Cái gián tiếp khoe khoang đó nó còn hạ cấp hơn là khoe thẳng ra là tao muốn mọi người chú ý đây
    1 số cô gái (mà có lẽ chưa chồng) mà ngày nào cũng vào Thi Ca (kể cả thứ 7, CN) rất sớm và rất muộn. Kể cả thơ họ có hay chăng nữa (mừng cho họ) nhưng sao họ lãng phí tuổi thanh xuân khao khát yêu và sống đến thế, cảm thấy thương thương
    Hoặc là bạn thơ ngây, hoặc là bạn tự phí thời gian của bạn nhiều hơn là những cô gái này mà chính bạn vừa nửa trách nửa thương họ. Thế dek nào mà bạn biết được họ có chồng hay chưa hoặc là trai hay gái? Bạn làm vài bài thơ đọc cũng khá, spam cũng đều đặn nhiều topic và ra vào thica đều đặn kể cả bên Văn Học. Thiết nghĩ sao bạn không tự thương hại chính mình khi tốn khá nhiều thì giờ của bạn?
    Bạn tiếc cho tuổi thanh xuân của họ... có nghĩa là bạn quá già? Nếu bạn quá già thì sao bạn không tự tiếc cái tuổi vàng đông của bạn khi bạn tốn thì giờ vào thi ca? Hoặc nếu bạn cũng còn trẻ mà lại thương hại những người trẻ khác thì bạn quá sưc dị hợm và tự đặt mình vào vai vế của một ông cụ non rất vô duyên và dở hơi. Thứ Bẩy, CN là những giờ giấc thiêng liêng của con người sau một tuần làm việc hay học hành khổ cực. Có người ở ngoài nắng suốt ngày chơi golf, có người bia, rượu suốt, có người cờ bạc....etc. Tất cả những điều ấy là thú vui họ tự chọn lựa cũng như những ai thích vào thica làm thơ, viết văn ( như bạn) mà không ai bắt buộc họ cả. Còn cái sự vào thica sớm hay trễ tùy thuộc vào nơi chốn họ ở chứ không nhất thiết là ở VN hay nhất định đâu đó.
    Đọc vài bài thơ và vài bài spam của bạn cứ nghĩ bạn là người hiểu biết nhưng sau cái bài trên mới biết bạn trẻ con (không cần biết bạn bao nhiêu tuổi) và hâm hết chỗ nói. Bạn cứ tự nhiên viết lại một bài để phê bình bài này thoải mái. Tớ hứa sẽ không cù cưa với bạn vì tôn trọng cái "giờ giấc rất quí báu và thanh xuân (hay vàng đông) của bạn.
    PS. Bạn có biết tớ là giai hay gái hay vào với mục đích gì không? Hy vọng là bạn không tiếc hộ tớ cái tuổi "thanh xuân" của tớ!
    Trên đời không ghét loại nào bằng loại đạo đưc giả. Chán dek chịu được !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Dở dở, ương ương chỉ tổ cho người ta chửi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
    Được urinmylist sửa chữa / chuyển vào 10:34 ngày 21/06/2006
  7. Nuocmatquy

    Nuocmatquy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    1
    Bạn cứ chửi nếu bạn muốn còn đạo đức giả xin lỗi tôi không dám nhận. Nhận dở dở ương ương thôi. Tôi online rất nhiều đúng vậy, vì công việc đặc thù của mình (không kể bạn nghe được không?) tuy vẫn ở VN.
    Còn tranh luận dài dòng như bạn liệt kê ra thì tôi chả có nhã hứng tí nào mặc dù tôi vẫn ngồi đến tận khuya trên máy. Nhưng rõ ràng tôi không thất nghiệp ở nhà bố mẹ nuôi và điên khùng đến mức cả ngày ở trong trang web này. Chắc không ai dở hơi thế nhỉ?
    Tôi không làm mất của tôi một phút thời gian nào bạn ạ, tôi thương thương đó là tôi có chút tình người còn sót lại trong mình. Chứ chẳng cụ thể ai và chắc chả ai cần biết đến tôi, ngắn gọn vậy.
    Bạn đã không cù cưa thì tôi cũng xóa luôn bài tôi đã post cho nhanh, đỡ mang tiếng làm hàng. Xóa luôn ở đây nữa nhỉ?
    Cảm ơn bạn đã đọc thơ và spam của tôi, tôi chả nhận những gì bạn khen. Xin lỗi!
    Tôi quá buồn cười với câu lố bịch được tô vàng của bạn, chẳng lẽ lại nói... mà thôi.
    Lạy Chúa... con Đạo Phật!
  8. sinense

    sinense Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Bạn nuocmatquy này đong đưa như con gái ấy nhờ....
    Quân tử nhất ngôn, nói lời thì giữ lấy lời, việc đìu gì mà phải xoá nhờ...
    Chả ai bảo ai, bỗng dưng tự nhiên đem "trình" mình ra khoe....
    Mà hàng họ kiểu này cũng thường lắm. Nhạt....
    Tự hiểu....
  9. longandbig

    longandbig Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2006
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0

    Vào topic người ta bị đánh không chống đỡ được, sang đây kể lể à, yếm thế nhở. Ông có thấy cái mâu thuẫn của ông không? Hôm qua vừa thấy ông kêu topic của mấy cô nhiều ảnh ít thơ, làm ông đi ra vào 3,4 bận mà không kiếm được gì để đọc. Hôm nay đã thấy ông phàn nàn các cô online quá nhiều (làm ảnh hưởng đến lối sống lành mạnh của ông).
    Buồn cười hơn nữa ở cái thương vay khóc mướn. Lên diễn đàn để được đọc bài hay ông lên để thương hại những người không biết sống như ông? Cái ?zthương thương?o của ông nó bốc mùi nồng nặc. Ông thương những người ông chả biết cái mù tịt gì về họ, ông xăm soi thời gian online của họ và khóc toáng lên, thương xót những người đã không được noi gương ông mà sống lành mạnh. Thế ông không dám nhận bằng khen ?zđạo đức giả?o thì hơi khiêm tốn nhể. Mà giả như ông khuyến cáo các cô bớt online tý đi, liệu mà đi kiếm tấm chồng cho sớm, hay có thời gian đừng có mày mò lên đây nhiều quá, kẻo ngồi comp. suốt da dẻ nó sần sùi, thì ông cũng biết cóc khô gì về các cô ấy mà khuyên với chả bảo? Nhỡ ra các cô ấy online để kiếm chồng hay để mua đồ qua ebay giá rẻ, thì ông có thấy khuyến cáo của ông là ngu không? Ông biết nhiệt tình với lại ngu dốt nó đẻ ra cái gì không? Xoá bài đi là khôn rồi đấy
    longandbig
    Được longandbig sửa chữa / chuyển vào 03:23 ngày 22/06/2006
  10. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Vác 1 đống sách vở ra trước cửa kí túc xá-bỏ vào thau rồi đốt.Một tục lệ khá "buồn cười" của SV Nga.
    Hôm 17/6 dân VN cũng bắt chước như vậy
    Đốt và alê hấp nhảy qua
    Vậy là 5 năm học cũng kết thúc,cuối cùng cũng đã tốt nghiệp.
    Tháng 8 là ta sẽ trở về.Phía trước chắc còn nhiều chông gai hơn.Cái thời Sv sắp sửa trôi qua,muốn níu kéo cũng chẳng còn dịp.
    Về nhà,chả biết khi nào còn gặp lại mọi người.Sẽ yêu và nhớ mọi người lắm.Cả nước Nga thân yêu nữa
    Chiều.Ta đi dọc trên con đường Kirova.Lắng nghe và ngắm nhìn những khuôn mặt,những con người ta quen và không quen biết.Chợt thảng thốt lo sợ.Chẵng biết sợ điều gì-hệt như cái hồi chia tay bạn bè năm cấp 3.
    Chiều nay gió lớn,thổi từng cụm Bồ Công Anh rắc đầy bên đường trắng xóa.Cả trên vai ta,trên tóc.Loài hoa nhỏ bé nhưng có sức sống mãnh liệt phi thường.Chắc ta cũng không quên được đâu.
    Bầu trời đầy gió và những chùm hoa trăng trắng,mong manh lòng chợt yên tình lạ thường.Đã bao lần ta đi dưới hoa?Và con bao nhiêu lần nữa
    Kí túc xá giờ này đang ồn ào vì bóng đá.Ai cũng chăm chú xem(toàn con trai mà-fan chính hiệu).Ta nhìn những khuôn mặt thân quen và lại nghĩ đến ngày chia tay
    Mà thôi,còn hơn tháng nữa.Cứ chơi thả cửa vậy.Ta muốn ghi lại vào kí ức những kỉ niệm tốt đẹp nhất trong suốt 5 năm với bạn bè và nhất là trong tháng cuối cùng này.
    Bình minh,ta sẽ đón chào những người bạn với nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.Chắc chắn thế.

Chia sẻ trang này