1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Góc xả xi` trét, ném cục tức, xì hơi nỗi buồn nói chung là refresh bản thân cái nhỉ ^_^

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Blueriverhp, 28/06/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. MondenKind

    MondenKind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2008
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
    sorry
    nhầm ạ
    Được Mondenkind sửa chữa / chuyển vào 04:06 ngày 30/07/2008
  2. nhim2014

    nhim2014 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2008
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    0
    Mk. Tớ mún chửi bậy. Tớ mún đập phá. Thề đới. Tớ đang điên
    Cái cty cc của tớ nó chặn YM, chặn mail yahoo, chặn gmail, chặn các trang . com; . net...
    Điện thoại ko gọi đc 1080, 1900..., bị ghi âm cuộc gọi, gọi ra ngoài cần code...
    Bọn nv thì củ chuối. Việc thì ko làm chỉ thik xoi mói với nói xấu nhau. Ôi điên quá.
  3. light22007

    light22007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2008
    Bài viết:
    1.033
    Đã được thích:
    0
    Đến thế là cùng đồ ngu ngốc, chả hiểu đấy là giống gì nữa, đôi khi thắc mắc sao đời vẫn có nhiều thể lọai mà ko thể hình dung nổi bằng lời. hahhaaaha, ta chưa bao giờ là kẻ rỗi hơi và lần này cũng ko, nhưng đừng lôi ta vào nếu ko ta ko để yên đâu. Một khi ta đã tức giận thì ta sẵn sàng hủy diệt tất cả những gì đã có, dù bằng cách nào. Thế đấy, sẽ rất tệ, đồ bệnh.
  4. Blueriverhp

    Blueriverhp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2007
    Bài viết:
    3.017
    Đã được thích:
    0
    Dạo này hay buồn hơn ... hơi lạ. Gặp bạn bè vẫn hớn hở toe toét lắm. Bạn bè mấy người nhìn sâu được vào trong lòng ta.
    12 - Sinh nhật. Sinh nhật ko bánh, ko nến và .. cầy. Ban ngày họp hành, Drill practise.
    Giữa trưa nhận được 1 bó hoa của 1 người ở rất xa. Ai cũng kêu Blue có cái sở thích kì lạ. Yêu hoa hồng vàng, bởi hoa hôngf vàng có ý nghĩ ko được hay lắm. Kệ chứ, hoa hồng vàng đẹp, hoang dại, mạnh mẽ ko quá kiêu kì. Làm cho đời bừng sáng.
    Tối học và học ... nhưng tự nhiên lại thấy ta tràn đầy năng lượng. Cám ơn những ai đã nhớ sinh nhật của Blue, lâu lắm rồi chẳng còn nhớ đến sinh nhật bản thân nữa. Chỉ là 1 ngày trôi qua và ngày đó ta già đi them 1 chút. Ngoảnh lại thấy cuộc đời sau lưng đã dài mà cuộc đời phía trước còn dài hơn.
    Có nhưng khoảng lặng, khoảng lặng nhiều hơn 1 chút vì nỗi buồn cũng nhiều hơn 1 chút. Nhưng khoảng lặng giúp ta bình tĩnh hơn.
    Nhớ Việt Nam ghê gớm. Nhớ Hải Phòng với những con phố ngắn thân thuộc. Những hàng quán hay lê la, nhớ những bữa nhậu mực nướng cùng bạn bè, nhớ mùi hạt dẻ nướng cuối năm. Nhớ những cây phượng giờ chắc đã trơ cành. Nhớ cả hàng đĩa quen hay le la tìm kiếm. Nhớ quán nước với món nước ô mai xí muội, sấu dầm đặc biệt. Nhớ không khí, nhớ hơi thở ... nhớ tất cả.
    Cuối tháng dù chuyện gì đi nữa nhất định sẽ về Việt Nam. Về với Hải Phòng. Về với biển của mình. Về để tiếp thêm năng lượng, rồi lại tiếp túc lao đi ở 1 đất nước xa lạ. Lao về phía trước với bao kế hoạch va trách nhiệm.
    Cuộc đời của mỗi con người là 1 quá trình đi tìm kiếm hạnh phúc. Hạnh phúc của em, em đã đi đúng đường chưa?
  5. whitesnow85

    whitesnow85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2008
    Bài viết:
    101
    Đã được thích:
    0
    Đi du học 4 năm rồi mà vẫn không hết nhớ nhà.Cứ hôm nào mưa là lại buồn,tress,chỉ muốn hét lên thôi...aaaaaaaaaaaaaaa.Nhớ mẹ quá mẹ ơi
  6. Blueriverhp

    Blueriverhp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2007
    Bài viết:
    3.017
    Đã được thích:
    0
    Một mình.
    Nhớ bài post cách đây lâu lâu nói việc lần đầu tiên đi xuất ngoại 1 thân 1 mình. Sau đó lần nào cũng vậy, khi sang hẳn bên này cũng vậy. Cảm giác cô đơn chẳng bao giờ thay đổi.
    Lần nào về nhà cũng háo hức, lần nào về đến sân bay cảm giác háo hức cũng át đi nỗi buồn về đến nơi 1 mình. Thường bay về Nội Bài. Đôi khi cũng hơi chạnh lòng thấy cảnh đón đưa nhưng lại nghĩ: "Như mình vậy mà càng nhẹ nhàng, đi ở nhẹ như lông hồng, ko có gì niu kéo. Ko có nước mắt vui buồn.
    Về đến sân bay, leo lên ô tô đặt sẵn, đánh 1 giấc vậy là về đến HP. Lại phóng xe ra đường, í ới điện thoại :"Bánh đa đêm ko mày? Tao vừa về". Lại ríu rít phóng xuống đường Trần Nguyên Hãn, vào quán bánh đa quen thuộc hét rất to (cả quán nhòm ) "Bánh đa tim cật trần cô ơi ". Giờ ko biết còn bệnh gì của nhợn ko để mà ăn thoải mái ko có nơm nớp sợ nữa.
    Lần này chắc cũng vậy. Vé máy bay đặt rồi, tuần sau apply xin nghỉ. Và ta sẽ được về nhà ...
  7. mimi812

    mimi812 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/09/2007
    Bài viết:
    1.172
    Đã được thích:
    0
    buồn bực đến khó tả
    muốn lượn đâu đó mà chẳng bit nên đi đâu, chẳng bit đi cùng ai
    muốn hét thật to
    muốn làm một cái gì đó điên điên để bớt stress
  8. milee

    milee Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/02/2007
    Bài viết:
    787
    Đã được thích:
    0
    tự nhiên thấy mệt mỏi và khó chịu quá................xì........xì........ra đê
  9. Blueriverhp

    Blueriverhp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2007
    Bài viết:
    3.017
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm mới quay lại topic này, chảng phải vì lòng đã nhẹ hơn nên ko viết ra nữa mà chỉ bời vì bây giờ cầy chỗ mới bạn hơn chẳng có thời gian mà viết ra. Rồi đôi khi tưởng cảm xúc đã dần trở nên chai sạn, numb, ko còn cần thiết phải viết ra nữa.
    Nhưng hôm nay muốn viết bởi trong lòng có vỡ, năm 18 tuổi khi lấy nick YM không nghĩ nhiều lắm chỉ vì thích thì lấy, cho ai ai cũng nói: nick này thì dễ vỡ lắm. Chỉ cười hì hì vì ngựa non háu đá luôn biết bản thân ko như vậy.
    Năm 24 tuổi. Khi lấy tên Tiếng Anh, đồng nghiệp cứ hỏi, mọi người cứ hỏi đột nhiên bật ra cái tên nghĩ đến đầu tiên trong đấu. Chưa biết hết ý nghĩa của nó. Đến khi cái tên đã dính chặt như là mệnh thì mới biết ý nghĩa: Nước mắt của biển. Ko còn cười hì hì, chỉ cười buồn rồi nghĩ, biển ít khóc, hay reo vui, đôi khi giận giữ. Và nước mắt thường giữ trong lòng.
    Chợt nhận ra tất cả những cái tên của mình đều liên quan ảnh hưởng đến ta như là mệnh. Chợt nhớ có lần đọc được ở đâu. Tên con người có ảnh hưởng nhất định đến vận mênhk, tính cách của người đó. Nhưng lại nghĩ, ở ta chắc cả 2. Tên ảnh hưởng đến người và người quyết định lên tên.
    Yêu màu Blue phải chăng vì tên ta là Blue? Thích nước, phải chăng trong tên có ba chấm thuỷ? Từ khi sinh ra cuộc sống lúc nào cũng liên quan đến nước. Tên, mệnh, quê, học hành, công việc rồi sau này cả tên tiếng anh nữa.
    Hôm nay trong lòng có điều gì đó vớ vụn, chợt nhân ra thực ra ta rất dễ vỡ, chỉ là ta nhanh chóng gép nó lại, dùng keo ý chí gắn lại 1 cách nhanh chóng đến nỗi đôi khi ta ko nhận ra hay ko muốn chấp nhận điều đó. Nhưng khi vỡ nhiều quá, mỗi lầ vỡ, có cái là vết vỡ cũ, có cái là vết vỡ mới nhưng có lẽ quá nhiều để có thể nhận ra cái nào cũ, cái nào mới, và dần sẽ ... quên đi (hay ko muốn nhớ đến nữa)
    Nhớ một người, yêu một người rồi lại chợt nhân ra đến cuối cùng sẽ chỉ còn lại mình ta. Ôi đàn ông, ích kỉ, nhìn những lỗi lầm của họ nhẹ như lông hồng, mong muốn ta phải hiểu cho họ, thông cảm cho họ 1 cách nhanh chóng. Còn họ thì khăng khăng xoáy vào 1 cái mà theo họ là lỗi lầm khủng khiếp, cái lỗi lầm mà ta vẫn phải phạm phải vì ta cần bạn bè. Sao đàn ông ai cũng như vậy? Ta yêu họ ko chưa đủ. Chỉ yêu mình họ chưa đủ. Ta phải hoàn toàn thuộc về họ. Bạn bè phải hết sức hạn chế. Ôi ai cung vậy, ai cũng vậy ... Có phải có bạn là ta sẽ quên họ đâu? Mà bạn bè ta ta rất sẵn lòng giới thiệu với họ và họ đều biết. Nhưng cho dù họ ở gần, hay xa, bạn bè vẫn phải hạn chế. Ta, 1 người ưa giao tiếp và công việc cũng đòi hỏi như vậy, như bạn bè chỉ là nơi để đấu láo, tán gẫu, xả stress mà thôi. Sao họ không hiểu cho ta?
    Em gái, em đã thi đỗ, em lại sắp sang "hành hạ" chị. Em đùng vội vênh váo, đừng vội khoe khoang. Thi đỗ công em có 1 phần vì đã thi và có để cho chữ chạy vào đầu. Còn công mẹ tất cả 9 phần còn lại vì đã bắt em học, ngày đêm trông chừng xem em có chịu học bài ko, nhắc nhở em, cho em đi học gia sư với cái giá trời ơi. Và rồi em "may mắn" đỗ. Chị nói là may mắn là bởi vì nhì vào phản ứng của em chị nghi ngờ khả năng theo học của em. Nhưng vì chị là chị của em, là con của mẹ nên chị phải gánh lấy trách nhiệm này. Vậy là từ đây, cuộc đời của chị ko còn là của chị nữa (thực ra trước đây nó cũng chưa bao giờ là của riêng chị, nhưng ít nhất trách nhiệm cũng đỡ hơn). Em hư, em hỗn, mẹ sợ để em học ở nhà sẽ ko thể cứu vãn được. Vậy là mẹ đành để con lớn khổ 1 chút mong con bé sẽ khá hơn.
    Chị cũng mong như vậy. Cuộc đời của chị có đủ trách nhiệm, giờ thêm em nữa, chỉ mong em học hành cho tốt cho mẹ yên tâm.
    Đến bao giờ ta mới có tự do tuyệt đối trong khuôn khổ
  10. Blueriverhp

    Blueriverhp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2007
    Bài viết:
    3.017
    Đã được thích:
    0
    Cả ngày hôm nay chưa ăn gì.
    Thôi ko thể tiếp tục thế này được nữa. Đi mua xôi thôi.

Chia sẻ trang này