Gởi cô gái ngày xưa !!! Đêm khuya thật yên tĩnh. Có một người chợt nhận ra mình nhớ một người. Đối với người con gái đó là những kỷ niệm khó quên, còn người con trai thì cho rằng chẳng có ý nghĩa gì. Bởi mỗi dịp mà cô gái cho là kỷ niệm kia đều có rất nhiều người tham gia. Anh xem người con gái đó bình thường như bao ngườ bạn gái khác. Con gái hay ngưỡng mộ và thần tượng hóa một con người. vậy là cô gái tự dặn lòng mình đừng lầm lạc, hãy cứ để là kỷ niệm của riêng cô như một cơn gió xuân thoáng qua thì con gái mang theo hoa thơm cỏ lạ, để sau này có cái để mà nhớ. Cuộc sống có những niềm vui nho nhỏ ngộ nghĩnh mà chỉ một mình cô gái biết để đôi lúc chợt cười một mình. Có lần cô gái bị ho, anh đi chơi với bạn nhưng không quên ghé vào mua về cho cô gái mấy viên ô mai ngậm cho đỡ ho. Thế là cô lấy đó làm vui vì cô cảm nhận rằng anh cũng quan tâm đến cô, lo lắng cho cô. Bây giờ giữa đêm khuya thật yên tĩnh, cô lại một mình bật cười, tự bảo: ?oNgốc ơi, chẳng qua đó là cái tính hay quan tâm đến người khác của anh thôi? Có những lúc cô tự an ủi mình, tự dành cho mình những niềm vui nho nhỏ để sống dù biết rằng chưa chắc đó là sự thật. Có ngốc nghếch lắm không khi nghĩ rằng: ?oMình không cần gì cả. Miễn là đôi lúc anh cũng quan tâm đến mình một chút như anh vẫn từng làm.. Miễn là lúc anh buồn, người đầu tiên anh nghĩ đến là mình và muốn kể cho mình nghe dù biết rằng mình cũng chẳng giúp gì được cho anh? Cô ngốc ơi, nếu thế cô cũng có biết đâu. Nhưng nếu như thế thật chắc cô vui lắm dù cô chỉ là dấu lặng của cuộc đời anh. Thế là đủ rồi. P/S : cái này đã post o TMSG nhưng tôi muốn viết riêng cho Cô gái ở đây ! Mong các Mod thông cảm ! Ngôn ngữ trần gian là túi xách Chứa sao đầy hai tiếng mẹ ơi ?
Cũng đã hơn một tháng rồi em mới vào lại đây, nhớ lắm nhưng em cố tìm quên trong công việc. Cố tạo ra một vẻ ngoài luôn bận rộn tất bật. Bởi em sợ, sợ phảI nhớ, anh à ! Bạn em bảo ??oChắc là cậu đã quên rồi phảI không ???? Em cũng trả lời ???Ừ??? nhưng thật ra tận trong sâu thẳm lòng mình em vẫn luôn nhớ, vẫn luôn dõi theo trên mỗI bước đường anh đi. Làm sao có thể quên được khi tình yêu em dành cho anh sâu đậm đến thế ? Có lẽ anh hiểu em đang nói gì phảI không ? Người ta vẫn thường hay nói ??ohình như??????, và hình như em vẫn yêu anh mặc dù trong anh là hình ảnh của một ngườI con gái khác. Còn em ? Hình như em chỉ là người lấp khoảng trống cho nỗi cô đơn của anh ? Hình như???.Hình như???TạI sao con ngườI ta lạI thích nói ??ohình như?????? hả anh ? Bởi ngườI ta chỉ nắm trong tay những điều chưa chắc chắn ??? Còn riêng em, không phảI là em không chắc chắn với tình yêu của mình dành cho anh mà vì em không dám chấp nhận đó là sự thật??? Anh ơi ! Và hình như em bất lực trước ngôn từ nên không thể nói với anh những điều sâu kín nhất. LạI ??ohình như??? nữa rồi. Nhưng lẽ nào trên đời lạI có ??ohình như sự thật??? để không bao giờ chắc chắn được thứ tha ?! Em vẫn thường nói ??ohình như là?????? để tự an ủi mình???Rằng đó chỉ là những tình cảm thoáng qua, chỉ là những khoảnh khắc bồng bột của cả hai đứa, rằng tình cảm của em đốI với anh không chắc chắn, rằng em sẽ chóng quên. Em vẫn thích lẫn lộn giữa thực và hư, bởi sự thật phủ phàng hơn em nghĩ nên em vẫn cứ để bản năng và lý trí đi chung đường rồi không biết sẽ về đâu ? Ngôn ngữ trần gian là túi xách Chứa sao đầy hai tiếng mẹ ơi ?
Em đã sai rồi phải không anh ? Đã sai khi đã yêu anh ? Như thế có bất công quá đối với em không anh ? Em cũng chẳng biết mình phải làm gì để anh hiểu em, nhưng thật sự em không như anh nghĩ đâu.... Có lẽ với thời gian rồi anh sẽ hiểu em hơn, sẽ cảm nhận được tình cảm em dành cho anh. anh có thể không cần nghĩ đến em, có thể quên em, quên kỷ niệm ngày nào của hai đứa.... anh có thể quên tất cả, nhưng riêng em, em sẽ nhớ anh à ! Nhớ những kỷ niệm vui buồn của hai đứa, nhớ từng giọng nói từng nụ cười của anh...Và em cũng sẽ luôn giữ bên mình nhũng gì anh đã tặng em... Đối với anh có lẽ những cái đó không quan trọng nhưng với em dó là báu vật đấy anh ạ ! Cho dù ở cách xa anh cả nửa vòng trái đất nhưng lúc nào trong em cũng khắc khoải nỗi nhớ về anh, anh yêu của em ạ. Cho phép em được gọi anh như thế nhé ! Nhớ anh lắm, anh ơi !!! Ngôn ngữ trần gian là túi xách Chứa sao đầy hai tiếng mẹ ơi ?
Comme j'ai toujours envie d'aimer J'ai toujours envie de toi Oh toi que j'aime Comme j'ai toujours envie de toi Je te cherche où que tu sois Oh toi que j'aime Ngôn ngữ trần gian là túi xách Chứa sao đầy hai tiếng mẹ ơi ?
Thời gian có thể xóa dịu nỗi đau trong em không hả anh ? Em cũng không biết nữa, chỉ biết rằng trong em, đứa con gái khờ khạo đến nỗi ngốc nghếch này, vẫn còn mãi hình bóng anh, vẫn còn vang mãi trong em những lời nói những nụ cười, anh đã dành cho em, nhũng khúc tình ca anh đã cùng em nghe. Sao anh có thể quên đi một cách nhanh chóng như vậy, chẳng lẽ lời anh nói ngày nào chỉ là giả dối thôi sao ? Chỉ là những lời nói cho có nói, nếu đúng thế thật thì em quả là hâm anh nhỉ ? Khi lại đi tin những lời như vậy, đi tin lời của một kẻ chẳng biết như thế nào là nỗi đau của một người đang bị lừa dối. Ôi, mà em bị làm sao thế này, sao lại nghĩ đến anh, sao lại viết những dòng này cơ chứ ??? Thôi thì cứ viết cho vơi đi phần nào nỗi nhớ, viết để quên đi nỗi đau trong em, nồi đau của một kẻ bi ruồng bỏ, nỗii đau của một người đa một kẻ đã mất đi niềm tin của chính bản thân mình, mất đi niềm tin vào tình yêu, vào cuộc sống !!! Anh ơi, dường như tất cả đang muốn òa vỡ trong em, em không thể nào chịu đựng hơn được nữa. Tại sao anh không là chỗ dựa tinh thần cho em những khi em vấp ngã, những khi mất hết niềm tin. Sao lại có thể tàn nhẫn đến thế hả anh ? Ngôn ngữ trần gian là túi xách Chứa sao đầy hai tiếng mẹ ơi ?
Vậy là cô gái phải xa anh, xa tất cả kỷ niệm đẹp nhất của một thời tuổi trẻ, sẽ không còn nữa những buổi sáng chủ nhật cùng anh và đám bạn uống cà phê, sẽ không còn nữa những buổi tối lang thang dạo Sài Gòn về đêm, thưởng thức những món ăn đêm Sài Gòn... và còn nhiều nhiều nữa.... Cô gái không thể nào quên được, đối với cô đó là hành trang là kỷ niệm và cũng là bài học đáng nhớ trong đời. Anh đã dạy cho cô phải biết quan tâm đến người khác, dạy cho cô phải có lòng bao dung và điều quan trọng nhất là anh đã dạy cô phải có lòng tin vào chính mình, đừng nên tin lời người khác một cách mù quáng, ngay cả khi đó là người mà mình tin tưởng nhất, người mà mình tôn trọng và yêy quý nhất ! Thế đấy ! Cuộc đời là vậy đó ! Cứ tin vào bản thân mình mà sống ! "Cuộc đời là cơ may hãy chớp lấy", cô gái tự nhủ. Không nắm bắt được cơ hội thì không thể thành công ! Đó là bài học lớn nhất mà cô gái đã học được từ anh, người không bao giờ bỏ lỡ cơ hội dù là nhỏ nhất. Nhờ vậy mà hôm nay anh đã thành công, đó là thành quả của anh, là những gì anh đã cố gắng để đạt được ! Tận sâu thẳm lòng mình cô gái vẫn luôn mong cho anh được thành công, vẫn mong cho anh hạnh phúc bên người anh yêu cho dù mình có thất bại cho dù mình có đau khổ ! Cầu mong sao cho cô gái sẽ vượt qua được tất cả, nhất là trong lúc này đây khi mà trong cô đã mất tất cả lại phải sống nơi đất khách quê người, không một ai thân thích không một người bạn thân để có thể chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, để an ủi cô những lúc thât bại !!! Cô tự hỏi "Có phải tính cách đã tạo nên số phận hay không ?" Ngôn ngữ trần gian là túi xách Chứa sao đầy hai tiếng mẹ ơi ?
Cô gái ơi ! bây giờ trong cô tất cả đã ngủ yên chưa ? Cô đã quên được anh ấy chưa ? Cô ngốc lắm ! Cô biết không ? Nhưng có lẽ cô có lý lẽ riêng của mình khi vẫn dõi theo, vẫn quan tâm đến anh ấy, đúng không ! Con tim có lý lẽ riêng của nó mà đúng không ? Vả lại, tôi cũng đọc được đâu đó rằng "Biết yêu, không phải là yêu. Yêu thì không phải biết " Khi yêu con người ta không cần tính toán gì đúng không ? Chắc là cô cũng trong trường hợp này, cho đi những chẳng nhận gì lại cho riêng mình ! Thế mà những người không hiểu mình họ lại cho mình là dở hơi đấy cô ạ ! Có mấy ai hiểu cho nỗi khổ của con gái tụi mình phải không cô ? Cứ đâm đầu vào yêu một cách mù quáng, yêu không biết người ta có yêu mình hay không. Có thể làm tất cả vì người mình yêu đến nỗi những người xung quanh mình cứ bảo "Ta có cảm giác nó đang lợi dụng lòng tốt của mày , lợi dụng tình yêu của mày dành cho nó.......!" Không thể nào như thế được, không thể nào......Tôi không tin đó là sự thật và cô cũng vậy, phải không ? Tôi sợ nghe những điều người ta nói như vậy về anh, về người mình yêu (dĩ nhiên là không phhải người yêu mình !) Chẳng ai muốn như thế cả ! Đúng không ? Cầu mong cho cô sớm quên đi được anh ấy ! Cô cứ lao vào học, làm việc, tìm cách để lấp khoảng trống về thời gian, đừng để mình cảm thấy rãnh rỗi, lúc đó lại sẽ nhớ về anh ! Thế nhé cô gái ! hãy để cho kỷ niệm ngủ yên cùng qua khứ, hãy giữ nó vào một góc của trái tim, xem như đó là kỷ niệm đẹp nhất của một thời tuổi trẻ ! Như thế không có nghĩa là cô phải rủ bỏ tất cả, bởi không có quá khứ làm gì có tương lai ! Nhất thất túc thiên cổ hận Tái hối xuất thị bạch đầu
Je te regarde parler avec les gens Tu me sembles si léger même transparent J'regarde passer les jours, la vie en me disant Je n'cherche pas l'amour, je m'y attends J'te regarde t'amuser et je fais semblant Mais je n'peux pas t'empêcher d'être un enfant Toi tu fais de grands gestes, tu as l'air si content Tu vois des fois j'déteste ce que je ressens Il y a trop de gens qui t'aiment Et tu ne me vois pas Je ne sortirai pas indemne De cet amour avec toi Il y a trop de gens qui t'aiment Qui tournent autour de toi Tous les mots d'amour Que je sème tu ne les entends pas J'me sens si loin de toi à des moments Je n'voudrais pas qu'tu crois que je t'attends J'me force à espérer, mais je me mens Alors je te regarde t'éloigner tout doucement ................ If you were here
hãy vui lên vì bạn còn có người để mà nhớ Anh sẽ cố quên em bằng người con gái khác i'm falling in love again