1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gọi tên cuộc chiến hay xuyên tạc sự thật?

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi TLV, 24/03/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TLV

    TLV Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/12/2003
    Bài viết:
    1.329
    Đã được thích:
    0
    Gọi tên cuộc chiến hay xuyên tạc sự thật?

    Đây là bài viết của Nguyễn Hòa, đăng trên Báo "Nhân dân cuối tuần", ngày 20/3/2005. Thấy đọc được nên đưa về đây để mọi người cùng xem

    ---


    Gọi tên cuộc chiến? hay xuyên tạc sự thật?

    .

    Cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của dân tộc Việt Nam kết thúc đến nay đã ba mươi năm. Ba mươi năm - một khoảng thời gian khá dài nhưng vẫn chưa đủ để những người quan tâm đến cuộc kháng chiến khám phá và hiểu thêm những điều mới mẻ, nhất là khi "hội chứng Việt Nam" vẫn còn ám ảnh đời sống tinh thần của nhiều người dân nước Mỹ, nhất là khi trên đất nước Việt Nam, hàng chục vạn chiến sĩ đã hy sinh vẫn chưa tìm thấy hài cốt và những vết thương từ thời chiến tranh, những di hại nặng nề của chất độc da cam... vẫn đang đe dọa mạng sống của hàng triệu con người. Ba mươi năm chúng ta chiến đấu vì sự tồn vong của dân tộc. Ba mươi năm chúng ta chiến đấu với khát vọng độc lập, tự do, thống nhất và một nền hòa bình vĩnh viễn cho Tổ quốc. Và không có ý nghĩa nào khác, độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội đã quyết định bản chất chân chính của sự nghiệp cao cả dưới sự lãnh đạo của Đảng và Bác Hồ.

    Tuy nhiên không chỉ sau ba mươi năm, mà ngay cả khi cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của chúng ta còn đang diễn ra khốc liệt, đối với giới nghiên cứu ở phương Tây, không phải tác giả nào cũng có thể nhận thức nghiêm túc và đầy đủ về cuộc kháng chiến. Do nhãn quan chính trị khác nhau, do sự hiểu biết khác nhau, đặc biệt là do ảnh hưởng của hệ thống- tuyên truyền một chiều..., mà vẫn có những ý kiến, những công trình nghiên cứu còn truyền tải trong đó các luận điểm không phản ánh trung thực về cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của nhân dân ta.

    Tôi đã đọc bài viết ?oBa mươi năm gọi tên gì cho cuộc chiến?? của GS Lê Xuân Khoa đăng tải trên website của đài BBC ngày 15-2-2005 và đối chiếu với Lời mở đầu tập l cuốn sách Việt Nam 1945 - 1995, chiến tranh, tị nạn, bài học lịch sử cũng của tác giả này thì nhận thấy bài viết "Ba mươi năm gọi tên gì cho cuộc chiến?"/i] là sự tóm lược những nội dung cơ bản của cuốn sách mà giáo sư khẳng định ''" với những sự kiện và nhận định khách quan về hai cuộc chiến tranh trong giai đoạn vừa qua, có thể góp phần đáng kể cho những cuộc thảo luận về các quan hệ giữa cộng đồng người Việt hải ngoại và chính quyền trong nước". Thiết nghĩ trong xu thế khép lại quá khứ, hướng về tương lai như hôm nay, nhắc lại quá khứ không phải nhằm khơi dậy lòng hận thù, nhưng khi vấn đề đã được đặt ra thì cần phải được xem xét cẩn trọng. Vì dẫu thế nào thì khảo sát quá khứ một cách nghiêm túc, chúng ta vẫn có thể rút ra những bài học cho hiện tại và tương lai.

    1 - Toát lên từ toàn bộ bài viết ?oBa mươi năm gọi tên gì cho cuộc chiến?? là tham vọng đi tìm một tên gọi cho cuộc chiến ở Việt Nam sau năm 1954 của GS Lê Xuân Khoa, và ông đề xuất: ?oCuộc chiến này nên được gọi đơn giản là ?ochiến tranh Việt Nam? với ý nghĩa khách quan phi chính trị là ?ochiến tranh xảy ra trên đất nước Việt Nam?. Để đi tới đề xuất trên, và dường như cũng để tỏ ra ?okhách quan?, GS đã khảo sát, phân tích một số tên gọi mà theo ông ?ođã được tranh cãi dai dẳng cho đến nay, ba mươi năm sau chiến tranh, vẫn chưa đạt được đồng thuận?, như: ?onội chiến?, ?ochiến tranh của Mỹ?, ?ochiến tranh Việt Nam?, ?ochiến tranh ủy nhiệm?. Riêng với hai tên gọi ?oChiến tranh chống cộng?, ?ochiến tranh chống Mỹ-Ngụy? thì ông khẳng định chúng ?ochỉ thích hợp trong thời chiến" ! Như vậy, trong khi cố gắng định danh một cách ?otrung tính? về chiến tranh, GS Lê Xuân Khoa đã loại bỏ yếu tố chính trị ra khỏi cuộc chiến, và hiển nhiên qua đó, tính chất chính nghĩa hay phi nghĩa của cuộc chiến tranh đã không có một vai trò, dù thứ yếu, trong nghiên cứu của ông.

    Gần hai thế kỷ trước, K.Clao-dơ-uýt (1780 - 1831) coi chiến tranh là công cụ của chính trị, nó nhất định phải mang tính chất chính trị. V.I. Lê-nin (1870 - 1924), với quan niệm coi chính trị là sự phản ánh tập trung những lợi ích căn bản của giai cấp, đã phát triển luận điểm của Clao-dơ-uýt khi cho rằng: ?oChiến tranh chỉ là một sự tiếp tục của chính trị bằng những biện pháp khác (cụ thể bằng bạo lực) và ?ochiến tranh chẳng qua chỉ là chính trị từ đầu đến cuối?. Từ những quan niệm trên đây và với một phương pháp luận khách quan, toàn diện, lịch sử, cụ thể..., người ta mới có thể tìm hiếu bản chất của một cuộc chiến tranh là gì, từ đó đưa ra một định danh thích đáng; hay nói cách khác, là chỉ có như vậy mới xác lập được các tiền đề lý luận, thực tiễn để xác định một tên gọi có khả năng phản ánh chân xác nhất về bản chất một cuộc chiến tranh.

    Từ phương diện này, tôi xin nhận xét rằng, GS Lê Xuân Khoa đã phạm nhiều sai lầm về phương pháp luận, ít nhất cũng là ở chỗ ông đã không nghiên cứu cuộc kháng chiến chơng Mỹ, cứu nước của nhân dân Việt Nam từ một hoàn cảnh lịch sử cụ thể, để qua đó thấy được những yếu tố khách quan, chủ quan nào đã buộc người Việt Nam phải cầm súng vì sự sống còn của Tổ quốc mình. Ông viết: ?oGọi là ủy nhiệm vì từ cuộc xung đột về ý thức hệ, hai phe Việt Nam đã bị các cường quốc lãnh đạo hai khối tư bản và CS sử dụng như những công cụ đua tranh thế lực trong thời Chiến tranh lạnh. Hoa Kỳ đã dùng chiến trường Việt Nam để thí nghiệm và tiêu thụ các loại vũ khí kể cả chất độc da cam, trong khi Liên Xô và Trung Quốc đã nhiệt tình giúp đỡ và thúc giục Bắc Việt tận lực hy sinh và chiến đấu trường kỳ?.

    Ông còn lùi xa về lịch sử với một ý kiến khá ngô nghê: ?oCuộc nội chiến vì lý tưởng khác bịệt, CS và không CS, có mầm mống từ những năm cuối thập kỷ 1920 khi Việt Nam Quốc dân đảng do Nguyễn Thái Học cầm đầu được thành lập năm 1927 và Đảng CS Việt Nam do Nguyễn Ái Quốc thành lập ở Hồng Kông năm 1930?. Phải chăng với ý kiến này, GS Lê Xuân Khoa đã đánh đồng mục tiêu mà Nguyễn Thái Học và các đồng chí của ông theo đuổi với bản chất ?othừa hành? của những người cầm quyền do người Pháp, và sau này là người Mỹ, dựng lên ở miền nam Việt Nam? Viết như giáo sư là xúc phạm vong linh của tiền nhân, vì dẫu thế nào thì tấm gương hy sinh của Nguyễn Thái Học và các đồng chí của ông trong Quốc dân đảng cũng hết sức cao quý và đối lập hoàn toàn với hành động của những kẻ sau này phải sinh tồn dưới cái ô che chở của người Pháp và người Mỹ.


    2 - Chúng ta đã biết, đầu thế kỷ 20, ngay cả lúc người Pháp tưởng chừng đã bình định được Việt Nam, thì tinh thần yêu nước vẫn nung nấu trong tâm trí mỗi người dân Việt. Bằng những con đường khác nhau, dưới những hình thức khác nhau, các hoạt động đấu tranh giành độc lập vẫn liên tục được tiến hành, nhưng cuối cùng, sự lựa chọn duy nhất đúng chỉ có được với sự ra đời của Đảng CS Việt Nam và vai trò của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Khát vọng của toàn dân tộc và lý tưởng của Đảng đã phối kết tạo nên một sức mạnh để khi thời cơ đến, chúng ta đã làm nên Cách mạng Tháng Tám, sau đó là sự ra đời của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.

    Vẫn biết lịch sử không bao giờ lặp lại, nhưng để lý giải được các sự vật - hiện tượng, đôi khi vẫn cần có những giả định về lịch sử, điều đó có thể góp phần làm sáng tỏ các sự kiện đã từng xảy ra trong quá khứ. Hãy thử giả định: sau khi chính quyền nhân dân đã được thành lập trên cả nước vào nửa cuối năm 1945, điều gì sẽ xảy ra nếu người Pháp không quay trở lại xâm lược Việt Nam? Tôi tin rằng ngày ấy, với ý thức dân tộc đã thức tỉnh rất mạnh mẽ, chúng ta hoàn toàn có thể chung tay xây dựng một nước Việt Nam giàu mạnh. Song tiếc thay, lịch sử lại không có từ ?onếu? và không còn cách nào khác, toàn dân tộc Việt Nam lại buộc phải cầm súng bước vào cuộc kháng chiến trường kỳ.

    Trở lại xâm lược Việt Nam lần thứ hai, thực dân Pháp lập tức xây dựng một bộ máy chính quyền, vừa là công cụ thừa hành, vừa tạo ra ?oảo ảnh về quyền tự chủ" trước thế giới. Nhà nước ?othừa hành? ấy không có những nền tảng vật chất - tinh thần xã hội cơ bản, không có một định hướng chính trị cụ thể và do hoàn toàn phải đeo bám vào bầu sữa của ?omẫu quốc? nên nó èo uột, người đứng đầu nhanh chóng bị thay thế nếu không đáp ứng được nhiệm vụ do các ông chủ giao cho. Trong hoàn cảnh đó, sẽ là hài hước nếu cho rằng chính quyền thừa hành nói trên lại được xây dựng trên cơ sở một "ý thức hệ". Tình trạng này cũng lặp lại với chính quyền Việt Nam Cộng hòa, bởi nó được dựng lên từ bàn tay của giới cầm quyền Mỹ, khi họ nhận thức được rằng nếu các điều khoản của Hiệp định Giơ-ne-vơ (1954) được thực hiện nghiêm túc thì không chỉ người Pháp, mà chính người Mỹ cũng không xơ múi được gì.

    Cuối những năm 50 của thế kỷ trước, thông qua bộ máy do họ dựng lên, đế quốc Mỹ từng bước vừa thâu tóm quyền lực vào tay mình, vừa nhanh chóng loại bỏ ảnh hưởng còn lại của thực dân Pháp. Và cũng như trước đây, sự sống còn của chính quyền Việt Nam Cộng hòa cũng hoàn toàn lệ thuộc vào người Mỹ mà bằng chứng là ngay đầu những năm 60 của thế kỷ 20, nó đã rệu rã đến mức không có khả năng chống lại phong trào giải phóng, buộc Mỹ phải lộ diện với một đạo quân viễn chinh khổng lồ và những phương tiện chiến tranh hiện đại nhất lúc bấy giờ. Vũ khí Mỹ, đô-la Mỹ, hàng hóa Mỹ đã nuôi sống một bộ máy chính quyền trong vài chục năm, và cuối cùng, nó không thể tránh khỏi sự sụp đổ tất yếu. Một chính quyền không có một "căn cốt tinh thần" , một chính quyền như GS Lê Xuân Khoa phải thừa nhận: " Từ sau Hiệp định Pa-ri 1973 thì Quốc hội Hoa Kỳ lại mạnh tay cắt giảm viện trợ kinh tế và quân sư khiến cho miền Nam phải sụp đổ mau chóng hơn cả kế hoạch dự liệu của các chiến lược gia Hà Nội" thì lấy đâu ra một "ý thức hệ" để ông có thể đặt nó trong tư thế đối lập với một phong trào giải phóng dân tộc được dẫn dắt bởi một lý tưởng cách mạng, chân chính, với hàng triệu người sẵn sàng đổ máu vì nền độc lập, vì quyền tự chủ. Tôi nghĩ, dù GS Lê Xuân Khoa, hay bất cứ ai đó, có ý định trang trí cho chính quyền miền Nam cũ một "ý thức hệ" thì cũng chỉ là một cố gắng bất khả, như một người nào đó có tham vọng thổi "linh hồn" vào một pho tượng.



    Được TLV sửa chữa / chuyển vào 08:24 ngày 24/03/2005
  2. TLV

    TLV Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/12/2003
    Bài viết:
    1.329
    Đã được thích:
    0
    (tiếp theo)
    3- Không chỉ dựng lên một đối lập giả tạo về ý thức hệ để biện minh cho một chính quyền tồn tại trong vai trò chỉ là ''''phương tiện'''' trong tay giới cầm quyền Mỹ, GS Lê Xuân Khoa còn dành nhiều chữ nghĩa để luận giải về cái gọi là ''''chiến tranh ủy nhiệm'''' mà ông cho rằng ''''tên gọi này phản ánh một sự thật hoàn toàn khách quan nhưng không một quốc gia tham chiến nào, trực tiếp hay gián tiếp, muốn chấp nhận nó để phải mang tiếng xấu''''. Nghĩa là ông muốn đi xa hơn, bằng cách ''''gán'''' cho phong trào giải phóng dân tộc dưới sự lãnh đạo của Đảng CS cái ''''bản chất thừa hành'''' như của chính quyền Việt Nam Cộng hòa mà ông từng nhận xét: ''''Trong chiến tranh ủy nhiệm, phía Việt Nam quốc gia phải chịu sức ép của đồng minh Hoa Kỳ cho tới những ngày chót của Hội nghị Pa-ri. Từ 1965, Hoa Kỳ hoàn toàn lãnh đạo cuộc chiến cho tới 1969 mới bắt đầu giai đoạn chuyển tiếp Việt Nam hóa chiến tranh, nhưng vẫn nắm quyền định đoạt các phương tiện chiến đấu, không theo nhu cầu của giới chỉ huy quân sự Việt Nam''''. Về vấn đề này, trong Lời giới thiệu (đd), GS còn đưa ra một nhận định khôi hài hơn: Cuộc chiến hai mươi năm ở Việt Nam vừa là nội chiến vừa là chiến tranh ủy nhiệm mà rốt cuộc là ''''tất cả mọi phe đều thua ». Hóa ra, nền độc lập và sự kiện sau ba mươi năm giang sơn thống nhất về một mối, dưới con mắt của GS Lê Xuân Khoa lại không có ý nghĩa gì vì với ông, đó là một thất bại. Qua đây, tôi có thể đặt câu hỏi rằng, phải chăng giáo sư lại mong muốn Tổ quốc Việt Nam - nơi ông đã sinh ra, lại mãi mãi bị chia cắt, mãi mãi phải quằn quại dưới gót giày ngoại bang?
    Thiết nghĩ, dường như với GS Lê Xuân Khoa, việc trang trí cho chính quyền miền nam trước đây nhãn hiệu đại diện cho một ''''ý thức hệ'''' vẫn còn chưa đủ, với hai chữ ?oủy nhiệm?, ông cố gắng đánh đồng sự tồn tại của nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa với một chính quyền mà sự ra đời và tồn tại của nó chỉ là một thủ đoạn của chủ nghĩa thực dân mới. Và đáng ngạc nhiên hơn, từ sự lạnh lùng của các con số liên quan đến viện trợ, giáo sư đi đến chỗ quả quyết ''''hai phe Việt Nam đã bị các cường quốc lãnh đạo hai khối tư bản và CS sử dụng như những công cụ đua tranh thế lực?.
    Thực tế cho thấy, cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của dân tộc Việt Nam đã nhận được sự ủng hộ rộng rãi về tinh thần, sự giúp đỡ to lớn về vật chất của các lực lượng tiến bộ, yêu hòa bình trên thế giới, nhất là của Liên Xô, Trung Quốc, cùng các nước xã hội chủ nghĩa khác. Chúng ta chân thành cảm ơn và không bao giờ quên sự ủng hộ, giúp đỡ đó, tuy nhiên vẫn cần khẳng định yếu tố quyết định, dẫn đến thắng lợi của cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc chính là sức mạnh vật chất - tinh thần của phong trào giải phóng dân tộc chân chính dưới sự lãnh đạo của Đảng CS Việt Nam. Và thực tế cũng cho thấy, hơn 200 tỷ USD (theo thời giá hiện tại là hơn 600 tỷ USD) mà người Mỹ đã chi phí để nuôi sống bộ máy chính quyền cùng quân đội tay sai trong hơn 20 năm là một con số vượt trội gấp nhiều lần so với viện trợ mà Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Chính phủ lâm thời Cộng hòa miền nam Việt Nam, cùng đồng bào yêu nước ở hai miền nam - bắc nhận được trong những năm chiến tranh. Chẳng lẽ con số đó không gợi lên trong GS Lê Xuân Khoa một sự cân nhắc trước khi ông đưa ra kết luận?
    Song vấn đề ở đây không chỉ là các con số liên quan đến viện trợ. Điều muốn nói là sau khi dựng lên một chính quyền mang ''''bản chất thừa hành'''' và chỉ sau một thời gian, chính quyền đó đã lộ rõ sự bất lực trước phong trào giải phóng, không còn cách nào khác, đế quốc Mỹ phải chính thức nhập cuộc, phải tham gia vào cuộc chiến với sự có mặt lúc cao nhất tới hơn nửa triệu quân nhân, với pháo tầm xa 175 ly và xe tăng M41, xe lội nước M113..., với hàng ngàn chiếc máy bay từ F4 - con ma, F105 - thần sấm đến F111, pháo đài bay B52... Nhìn chung, sự huy động đến mức tối đa sức mạnh của quân đội Mỹ lúc bấy giờ vào chiến trường miền nam kết hợp với các cuộc ném bom rải thảm với cuồng vọng đẩy miền bắc vào ''''thời kỳ đồ đá?... đã cho thấy sự có mặt của người Mỹ ở Việt Nam giai đoạn 1954 - 1975 thực chất là một cuộc chiến tranh xâm lược. Đế quốc Mỹ đã không ''''ủy nhiệm'''' cho ai cả, chúng trực tiếp nhập cuộc. Bom Mỹ từ máy bay Mỹ, do người Mỹ lái đã giội xuống hầu hết các phố phường, làng mạc, trường học Việt Nam... Xe tăng Mỹ, do người Mỹ lái, đã cày nát không biết bao nhiêu cánh đồng và thôn xóm Việt Nam... Rồi nữa là con số gần sáu vạn quân nhân Mỹ chết trận cùng những sự kiện như Mỹ Lai chẳng hạn, chẳng lẽ lại không có tác động gì tới nghiên cứu của GS Lê Xuân Khoa?
    Đối lập với thực tế ấy, những người yêu nước ở cả hai miền nam - bắc Việt Nam đã bền chí dù phải vét đến cân gạo cuối cùng, tiễn đến người con cuối cùng ra trận cũng cam lòng để giành thắng lợi... Không có sức mạnh của lý tưởng, không có sức mạnh của lòng yêu nước thì bao nhiêu tỷ USD, bao nhiêu triệu tấn súng đạn cũng không thể giúp hàng triệu con người dám hy sinh thân mình cho sựthống nhất của Tổ quốc. Kẻ viết bài này sinh ra vài năm sau khi Hiệp định Giơ-ne-vơ (1954) ký kết và hòa bình trở lại với một nửa miền Bắc.
    Tôi từng tiễn chân lớp lớp đàn anh của mình ra chiến trường và trong đó nhiều người đã không trở về. Tôi cũng ''''nếm đủ'''' những khó khăn gian khổ của miền bắc trong những năm ''''tất cả cho tiền tuyến, tất cả vì miền nam ruột thịt''''. Mười năm học phổ thông là mười năm sơ tán, đi học ở mười một trường khác nhau. Tôi đã chứng kiến những loạt bom Mỹ giết chết hàng trăm y sinh của Bệnh viện Yên Bái năm 1965, đã có mặt ở Hà Nội trong trận quyết chiến ?oĐiện Biên Phủ trên không? năm 1972... và đã hiểu thế nào là ?onhà tan cửa nát?. Đến tuổi trưởng thành, tôi cùng bạn bè của mình lại tự giác ra trận. Không có ai ?oủy nhiệm?, mà chỉ có lòng yêu nước, lòng tự trọng của con người.
    Chính vì thế, dù không muốn đặt lại với giáo sư câu hỏi của một bạn đọc đã gửi tới ông trong cuộc thảo luận về bài Ba mươi năm gọi tên gì cho cuộc chiến? rằng: ''''Thưa ngài giáo sư Lê Xuân Khoa, vậy chứ khi cuộc chiến tranh tại Việt Nam từ 1955 - 1975, ngài giáo sư đã sống và làm gì ở đâu vậy?'''', nhưng quả thật tôi đã thấy như bị xúc phạm bởi ý nguyện chính đáng về vận mệnh của Tổ quốc Việt Nam, của hàng triệu con người lại bị ông gán cho một động cơ thấp kém đến vậy. Còn đáng phê phán hơn, khi bàn tới lòng yêu nước, giáo sư đưa ra một quan niệm khá mơ hồ: ''''Trong cuộc chiến này, phe CS vì nhiều lý do đã thắng phe quốc gia nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ có kẻ thắng trận mới là người yêu nước?. Lòng yêu nước là tài sản chung quý giá của mọi người Việt Nam, không ai có thể ?ođộc quyền? lòng yêu nước. Song thiết nghĩ, lòng yêu nước chỉ thật sự là lòng yêu nước khi nó chi phối sự hình thành trong mỗi người một lòng tự tôn, biết hành động vì lợi ích đất nước, không làm bất cứ điều gì gây tổn hại tới danh dự, quyền lợi của đất nước... Xét trên phương diện đó, giáo sư đã xóa nhòa ranh giới giữa lòng yêu nước chân chính của nhân dân ta với những kẻ đã bán rẻ đất nước, phục vụ quyền lợi và mưu đồ của ngoại bang.
    Cuối cùng, dù quan niệm về ?odân chủ? của tôi và giáo sư có thể khác nhau, dù rất tôn trọng mong muốn của giáo sư: ''''đã đến lúc chính quyền trong nước và cộng đồng hải ngoại cần phải nhận ra thực chất của cuộc chiến, ôn lại những bài học quá khứ và nhìn nhận nhau với những trao đổi bình đẳng hai chiều để có để cùng góp công xây dựng một nước Việt Nam giàu mạnh và dân chủ, hội nhập thành công vào cộng đồng thế giới'''', tôi vẫn muốn được gửi tới ông một góp ý chân thành rằng, mong muốn của giáo sư sẽ chỉ có giá trị nếu kết quả nghiên cứu của ông xuất phát từ một phương pháp luận khoa học, tôn trọng sự thật, với những khảo chứng khách quan, lịch sử, cụ thể, toàn diện... Còn nếu không, nghiên cứu đó xét đến cùng, sẽ chỉ là lẩn tránh, xuyên tạc sự thật, biện hộ cho các luận điệu của những kẻ đã và đang rắp tâm chia rẽ khối đoàn kết dân tộc, phá hoại quá trình hòa hợp của người Việt Nam ở trong nước và ngoài nước khi cùng hướng tới một nước Việt Nam ?odân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh? mà thôi!

    Nguyễn Hòa
  3. nguyencongtu712

    nguyencongtu712 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2005
    Bài viết:
    1.310
    Đã được thích:
    0
    Thử nhìn lại lịch sử 1 chút
    Đất nước Triều Tiên bị chia cắt làm 2 miền:
    +Miền Bắc được sự ủng hộ của Liên Xô và Trung Quốc cả về kinh tế lẫn quân sự.
    +Miền Nam được sự hậu thuẫn của Mĩ
    2 miền Nam-Bắc Triều Tiên đánh nhau, trên báo chí và TV của ta vẫn gọi là cuộc nội chiến Triều Tiên.
    Đất nước Việt Nam cũng bị chia cắt làm 2 miền:
    +Miền Bắc được sự ủng hộ của Liên Xô và Trung Quốc cả về kinh tế lẫn quân sự
    +Miền Nam được hậu thuẫn của Mĩ cũng cả về kiinh tế lẫn quân sự
    2 miền Nam-Bắc Việt Nam đánh nhau, các phương tiện thông tin đại chúng của ta gọi là ''Kháng chiến chống Mĩ cứu nước''
    Vậy thì goi thế nào cho đúng không phải do ta quyết định mà chỉ là ý kiến cá nhân của mỗi người thôi.
  4. T55tank

    T55tank Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/12/2004
    Bài viết:
    158
    Đã được thích:
    0
    Đây là vấn đề rõ nhất , dễ thấy nhất đối với nhiều người . Tuy nhiên một số khác làm như ..không thấy hay tìm cách hợp lý hoá nó
  5. T55tank

    T55tank Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/12/2004
    Bài viết:
    158
    Đã được thích:
    0
    Bác thích " thử " , nhưng tớ lại chỉ thích " thật lòng " hỏi bác :
    - Bác nói miền Bắc cũng như miền Nam , đều nhận sự viện trợ của nước ngoài , thế bác có phân biệt được sự khác nhau giữa một quốc gia nhận viện trợ với một tên tay sai nhận viện trợ không ? Hơn nữa , cả kinh tế lẫn quân sự , bên nào " Tự lực cánh sinh " là chính , tranh thủ sự đồng tình của quốc tế chắc khỏi nói ra bác cũng biết là bên nào rồi nhỉ ?
    - Có hoàn toàn là Bắc - Nam phân tranh không ? Hình như những người Nam cũng Nam 1 - Nam 2 phân tranh bác nhỉ ( đó là dùng theo cách phân chia rạch ròi ranh giới 2 miền của bác ) ?
    -Khi mà quân đội nước ngoài ồ ạt kéo đến đất nước của chú , giết hại cha mẹ chú , giày xéo mồ mã tổ tiên nhà chú , hiếp dâm con cái chú , ăn gan uống máu bạn bè chú , tra tấn tù đầy người thân chú .... Khi chú đánh lại chúng , nên gọi hành động đó là gì mới đúng bản chất đây ? Đánh ngoại xâm hay đánh thằng kẻ cắp vậy ?
    Suy cho cùng , tên gọi không hoàn toàn là ý kiến cá nhân
  6. thienthanviet

    thienthanviet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Thì rõ ràng đây là Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của nhân dân ta rồi còn gì, thế nhưng thế giới cứ thích gọi là The Vietnam War, cũng như ta gọi biển Đông, thế mà người ta cứ viết là South China Sea (biển Nam Trung Hoa, hèn gì anh ba Tàu tưởng biển của ảnh nhào dzô chiếm đại), thế có phải bực mình không chứ??? Việc ta gọi thế nào không quan trọng bằng việc cho cả thế giới biết chính xác cuộc chiến đó như thế nào, phải xưng như thế nào cho đúng.
    Việc anh Hàn Quốc mới đây yêu cầu Trung Quốc không được gọi thủ đô của họ Seoul là Hán Thành (tên cũ, nghe có vẻ như thành phố cuả người Hán), mà phải dùng tên mới đọc là Sou Er (phiên âm Seoul), chuyện xem ra nhỏ nhưng rất có ý nghĩa đấy chứ...
  7. B.40

    B.40 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/07/2002
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Cậu lại nhầm lẫn rồi
    Chiến tranh triều tiên có những đặc điểm sau:
    - Chính quyền cả bắc và nam triều tiên đều do các bên LX-Mỹ dựng lên theo các thoả thuận sau WWii
    - Đầu tiên Quân bắc triều tiên đánh Nam triều tiên chia làm 2 phe rõ ràng, không có sự tham gia rộng rãi của của người nam vào quân bắc ( ít ra là theo tôi biết)
    - Sau đó là có sự tham gia trực tiếp của "Chí nguyện quân " Trung quốc vào phía bắc với Mỹ và quân LHQ ở phía miền nam, đoạn sau này chủ yếu là quân TQ đánh nhau với Mỹ, ngoài ra có KQ liên xô tham gia không chiến với lực lượng lớn
    Ở VN, chính quyền miền bắc tự giành chính quyền và tự chiến đấu chống pháp đến năm 1950 mới bắt đầu được quốc tế thừa nhận, sau đó nhận viện trợ Vũ khí nhưng vẫn tự chiến đấu với Pháp mà không có lực lượng quân sự nước ngoài nào khác tham gia. Trong chống Mỹ quân giải phóng có cả người 2 miền, giai đoạn 1954 -1964 chủ yếu là lực lượng tại miền nam là chính. Trong suốt cuộc chiến quân Giải phóng tự cầm súng mà không có sự tham gia của quân nước ngoài trực tiếp cầm súng.
    tên gọi là một chuyện mà cái chính là bản chất cuộc chiến kia
  8. nguyencongtu712

    nguyencongtu712 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2005
    Bài viết:
    1.310
    Đã được thích:
    0
    Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm đô hộ giặc Tây, hai mươi năm nội chiến từng ngày...
    Tôi đã nói là gọi thế nào cho đúng không phải do ta quyết định
    Tôi cũng chẳng tranh luận nữa kẻo lại bị khoá nick
    Được nguyencongtu712 sửa chữa / chuyển vào 11:14 ngày 24/03/2005
  9. bullmarket

    bullmarket Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/03/2005
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    thằng cha LXK này viết vớ vẩn, tên gọi cuộc chiến thì là do mỗi phía gọi theo cái nhìn của mình, làm qué gì có chuyện bắt tất cả phải gọi theo 1 cái tên chung, chẳng bên nào nghe theo cả,
    còn mỗi người ai chẳng thuộc về 1 bên nào đó, như thằng cha LXK này chẳng hạn, cái giọng của nó rõ là thuộc bọn "chống Cộng" còn gì,
    còn công bằng mà nói, cá nhân tớ cũng thấy cái tên "Vietnam War" chỉ hiểu theo 1 nghĩa là "chiến tranh ở VN" thì cũng bình thường, có thể nó ko phản ánh thật chính xác về cuộc chiến giải phóng dân tộc của chúng ta nhưng ít ra nó cũng ko xuyên tạc :D (thế nên nó mới có trên báo chí VN bây giờ được chứ :D)
  10. nguyencongtu712

    nguyencongtu712 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2005
    Bài viết:
    1.310
    Đã được thích:
    0
    Khi mà quân đội nước ngoài ồ ạt kéo đến đất nước của chú , giết hại cha mẹ chú , giày xéo mồ mã tổ tiên nhà chú , hiếp dâm con cái chú , ăn gan uống máu bạn bè chú , tra tấn tù đầy người thân chú .... Khi chú đánh lại chúng , nên gọi hành động đó là gì mới đúng bản chất đây ? Đánh ngoại xâm hay đánh thằng kẻ cắp vậy
    Đây chỉ là tranh luận mà bác lại dùng những câu kích bác kiểu như vậy để làm gì
    Được nguyencongtu712 sửa chữa / chuyển vào 11:26 ngày 24/03/2005
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này