1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gom nhặt...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi anhphuong86vn, 29/08/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. anhphuong86vn

    anhphuong86vn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    0
    05.05pm
    11/10/08:

    [​IMG]
    Ồ, mưa rồi anh ạ.. mưa nhanh thế.. chắc cũng tại em không để ý, chỉ thấy lúc em quay ra ngoài là trời tối sầm rồi thấy gió quăng quật khắp nơi, rồi bụi xoay vần mù mịt.. Những dấu hiệu ấy báo hiệu một cơn mưa rất lớn, mà cũng đúng thế thật, mưa nhanh lắm, ào xối đến.. Cửa kính của quán nơi em ngồi khép hờ lại để tránh mưa, nhìn ra ngoài người đi đường hối hả vội vã như để trốn chạy cơn mưa nặng hạt, còn em thì thong thả, chẳng vội vã trong buổi chiều thứ7 này.. Cắm tay nghe, em không bị giật mình vì sấm, nghĩ cũng lạ, lúc nào em cũng hay bị giật mình tỉnh giấc khi bất chợt đêm có một cơn mưa.. Ngày ở nhà, em nằm một mình trong phòng trên tầng 2, cứ mỗi khi có sấm là em chùm kín chăn, bất kể lúc đó bị mất điện, rồi ngủ mê man đến sáng.. Sáng ngủ dậy sau một cơn mưa đêm, lúc nào buổi sáng cũng trong lành và dịu dàng hơn..
    Dự định của em tối nay là đi ăn bôcha với cô bạn, hi vọng cơn mưa đừng kéo dài quá, không thì lỡ mất buổi đi chơi vào cuối tuần của em. Coi như hò hẹn, em chẳng chút gợn khi đi ngoài đường nhìn thấy từng đôi đi cùng nhau. Em vui và thoái mái hơn khi mỗi khi rảnh rỗi, em lại cùng những người bạn em yêu quý đi lang thang, đi ăn và nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, không triết lý, không u sầu, những câu chuyện đó gắn kết một tình bạn lâu dài hơn, bền vững hơn. Điều đó đủ để hạnh phúc rồi..
    Kể cũng lạ, ngày trước, những ngày quan trọng, em loanh quanh vẩn vơ rồi lại tự buồn vì nhìn người khác có đôi. Giờ thì em khác, khác trước nhiều, em sống cho mình nhiều hơn, học cách cảm nhận mọi thứ giản đơn hơn và đúng như những gì nó vốn có, em bình yên hơn, nhẹ nhõm hơn.. Em vững tin hơn, giống như những gì ngày xưa có người mong em " khi nào em trưởng thành hơn, anh sẽ tìm em..". Em chỉ nhớ câu nói ấy như một kỷ niệm, mà kỷ niệm thì luôn nhạt nhòa dần theo thời gian.. Họ hạnh phúc, em bình yên, ở mỗi nơi khác nhau, không chung một con đường.. Chỉ cần thế thôi, đâu cần nhiều hơn thế, phải không anh?
    Em nghe Alone của Heart trong một buổi chiều mưa, mà không hề Alone. Thấy mình sống chậm lại, để cảm nhận nhiều hơn..
    Có lúc em muốn viết một điều gì đó, giống như một câu chuyện, mà ở đó sẽ có cả hai nhân vật chính, không ai là nhân vật chính, không ai là nhân vật phụ. Nhưng rồi, em lại chần chừ, rồi thôi. Viết, không khó lắm với em. Nhưng bản thân em ích kỷ, thích giữ lại như một bí mật cho riêng mình. Em đã từng viết My secret is you.
    Nếu viết, nhân vật chính thứ nhất sẽ mang gương mặt và nụ cười như anh, giọng nói như anh. Nhân vật chính thứ hai sẽ mang yêu thương, bình thản giống như.. Và, em ngừng lại. Biết đâu, khi viết ra, câu chuyện ấy lại dở tệ, biết đâu những điều em viết ra lại ngắt quãng và chẳng kết nối nổi thành một câu chuyện. Một câu chuyện hay phải có kết cấu vững chắc, và logic, trải dài xuyên suốt bằng cá tính của người viết, của cả hai nhân vật chính. Còn em mãi vẫn không biết liên kết những sự kiện, những cảm xúc ấy thành một chuỗi trải dài. Nó đẹp, hay nhưng ngắn và đứt quãng. Người đọc sẽ chẳng theo dõi nổi vì sự vụn vặt ấy. Và hai nhân vật chính sẽ rời xa nhau mất. Em thì luôn muốn những cái kết trải dài, không hẳn có hậu, không hẳn đau thương. Những cái kết mở luôn khiến người đọc phải suy nghĩ, phải tưởng tượng. Biết đâu, vì một bước ngoặt một sự kiện nào đó sẽ khiến hai nhân vật chính trở lại bên nhau..
    Nợ vậy. Nợ với chính mình một câu chuyện có hai nhân vật chính. Câu chuyện sẽ có hai người thích ngồi cafe với nhau trong một buổi sáng cuối tuần đẹp trời, ở một quán ven hồ. Câu chuyện sẽ có hai người lúc nào cũng có cảm giác bình an bên nhau, nhưng chẳng ai tự hỏi, những cảm xúc này sẽ dẫn hai nhân vật chính đến đâu..Sẽ có hai người thích đọc sách, nghe Rock cùng nhau và nhân vật chính thứ hai sẽ cười khi nhớ đến câu nói " con gái đọc Chu Lai là nguy hiểm lắm đấy". Luôn có những khoảng cách, luôn có những điều còn ở trong bí mật của nhân vật thứ nhất mà nhân vật thứ hai chẳng thể nào hiểu nổi. Nhân vật thứ hai sẽ luôn tìm nghe những bản nhạc khi cùng nhân vật thứ hai nghe, và nhét nó vào playlist của mình... Rồi hình ảnh hai nhân vật ăn kem trong hiệu kem vào một buổi sáng ngày cuối tuần..
    Chỉ đơn giản là ghép nối những hình ảnh ấy sao cho đừng ngắt quãng, vậy mà em chưa làm nổi, chưa viết được một câu chuyện liền mạch.
    Em sẽ cất đi vậy, xếp chồng lên nhau, đợi khi nào đó, em sẽ viết, gắn kết chúng thành câu chuyện lãng mạn lôi kéo những ai thích sự yêu thương, ấm áp.
    Em để bài Alone chạy đi chạy lại bao nhiêu lần rồi nhỉ? Em cũng không biết. Cũng gần tạnh mưa rồi anh ạ. Đợi tạnh mưa, em sẽ đi ra ngoài đường, đi chậm thôi, tránh những ổ gà mấp mô, tránh những chiếc xe phóng nhanh bắn nước để ngắm thành phố một buổi tối mưa ..
    Chà, em ngốc thật, quên mất một việc là chạy ra lấy mũ bảo hiểm vào để không bị ướt. Tẹo nữa, khi đội vào, tóc em sẽ ướt hết mất.
    Ngốc thật..
    Em chọn một bức ảnh, và thấy ưng ý vì nó hợp với một ngày mưa, và hợp với bản Alone em đang nghe. Anh có thấy thế không?

    (trích blog PhuongKH )
    source: http://kynangsong.ning.com
    Được anhphuong86vn sửa chữa / chuyển vào 08:53 ngày 03/12/2008
  2. anhphuong86vn

    anhphuong86vn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    0
    11.18pm:
    11/09/08:

    [​IMG]
    Gọi là Anh nhé, cưng chiều nhau đôi lúc..
    Hà Nội mưa rồi anh ạ, mưa đêm.. Mưa nhanh chóng, sầm sập, nhìn ra ngoài cửa sổ đèn vẫn hắt vàng, hàng cây tối thẫm..Em vừa đi làm về thì mưa, may quá..Em không thích dầm mưa nữa, lại nhớ hôm Hà Nội mưa thật to, đường xá thì ngập, và em lại nhớ anh.. Giả sử, đường có ngập thế thì ai dắt xe cho em, ai chở em nhỉ? ..
    Hôm nay em làm việc thấy nhẹ nhàng hơn, có lẽ em đã dần quen với những cuộc điện thoại đổ dồn dập, em chẳng thể nghĩ ngợi gì, chỉ nhấc máy lên và trả lời. Cũng có thể, khi em hít một hơi trước khi trả lời, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn và bình tâm hơn. Có thể khách hàng cảm nhận được và họ dành tặng em những câu chúc buổi tối vui vẻ. Đấy là niềm vui em nhận được từ chính công việc của mình. Kết thúc một cuộc gọi và thấy khách hàng hài lòng, em cũng thấy vui. Niềm vui nho nhỏ khi họ cảm ơn và chúc em ngày làm việc hiệu quả. Em nhớ có một khách hàng, họ muốn lấy lại số điện thoại của người em trai đã mất, em cảm thông và thấy muốn giúp họ thật lòng. Lại nhớ, em cũng có một người bạn như thế..
    Tối nay khi em đang làm việc thì bố gọi lên. Em chỉ kịp nói : Con đang trong giờ làm bố ạ, con sẽ gọi lại sau. Rồi bố gọi lại, em cũng không kịp nghe điện thoại của bố. Lại nhớ, 2tháng rồi em chưa về nhà..
    Đầu ngón tay cứ tê tê, giống như bị hạ đường huyết, chắc tại em ăn uống lung tung. Giờ nghỉ giữa ca làm việc, em gặm vội cái bánh mì rồi lại ngồi vào máy. Em ổn, không sao.. Em thấy mình khoẻ, thế là được..
    Lãng quên, đôi khi là việc dễ dàng nhất có thể làm được. Nhưng rồi có đôi lúc, nỗi nhớ nhung lại đến nhanh chóng. Người ta có thể quên, nhưng cũng có thể nhớ nhau mãi. Không hầu mong lấp đầy bằng một ai khác. Giờ thì em hiểu hơn, tại sao lại có thể chờ nhau vô điều kiện như thế.. Không mong mỏi đáp lại, không ghen tuông giận hờn, không nghi hoặc, chỉ là thấy cần có và nhớ thôi. Em cứ làm việc, chẳng nghĩ ngợi xa xôi, vì em biết tương lai tốt mang theo những điều tốt đẹp khác đến với em.
    Thế giới cảm xúc thì luôn phức tạp và luôn khó hiểu. Đôi khi chính bản thân cũng chẳng hiểu nổi tại sao. Trái tim, tâm trí và nỗi nhớ hướng đến một người, nhưng sự chú ý lại có thể bị một người khác thu hút. À, lạ thế đấy. Giờ thì em hiểu tại sao tình yêu cần thử thách, cần xa một chút, cần lãng quên một chút, cần xao động đôi chút và rồi nhận ra, chẳng cần đáp lại, nỗi nhớ về một người vẫn luôn hiện hữu...
    Và, em muốn viết cho anh một lá thư, gửi trong đó nỗi nhớ, niềm mong.. Bọc kín bằng sự thiết tha, đánh dấu bằng một nụ hôn. Rồi những muốn, nó sẽ đến bên anh, tặng anh một vòng ôm và thương nhớ..

    (Trích blog Cuối ngày- PhuongKH)
    Source: http://kynangsong.ning.com
  3. anhphuong86vn

    anhphuong86vn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    0
    00.00am
    11/12/08:

    Trong mỗi người nghệ sĩ thường hiện hữu sự cô đơn. Cô đơn ngay cả khi hạnh phúc bên ngoài được người khác đánh giá là trọn vẹn. Cô đơn cố hữu. Một khoảng trống không cách nào lấp đầy..
    Cô đơn, giống như một khu vườn bí mật, không lối mòn, chỉ những cây là cây, tối và u uẩn. Khu vườn ấy mãi mãi bí ẩn và lặng lẽ. Có người hằng muốn phá bỏ cánh cổng đó, phá bỏ khu vườn bí ẩn đó để bước vào nhưng thất bại... Có người muốn mang ánh nắng để khu vườn bớt u ám và ủ dột, nhưng nắng, chẳng thể nào xuyên thấu xuống mặt đất.. Nghệ sĩ lặng yên trong thế giới riêng, trong khu vườn yên tĩnh của mình. Khói thuốc bảng lảng và mơ màng.. Người nghệ sĩ rút mình vào trong thế giới riêng ấy, lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống bằng con mắt trìu mến và xót thương.
    Xót thương tôi, xót thương trần gian.. Bức tranh phải chăng vì thế mà chỉ mang những gam màu lạnh giá. Những cung bậc vì thế mà mãi sầu bi..
    Đến cả dáng ngồi cũng lặng lẽ, đến cả mắt nhìn cũng xa xôi.. Những ngón tay cũng gầy và mỏng manh đến nao lòng..
    Khuất sau những dòng xe tấp nập
    ...... khuất sau những nói cười xôn xao
    .. ........khuất sau những phù hoa đến vội
    Em, có trong con người đó. Mang nỗi cô đơn thường trực khi đối diện chính mình. Bỏ lại những gì là vội vã, bỏ lại những gì là phù phiếm, em đi..
    Quýnh quáng, bối rối, ngại ngần.. Cảm xúc ư? Có khi nào giản đơn là vậy. Có khi nào nhẹ nhàng là vậy..
    Một ánh nhìn thẳng, một nụ cười êm.. Bối rối, và ngại ngần để bước qua những ranh giới mong manh.. Bên này, bên kia.. Xa một tầm tay với.

    source: http://kynangsong.ning.com/profiles/blog/show?id=2125474%3ABlogPost%3A442098
  4. anhphuong86vn

    anhphuong86vn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Chắc tại thời tiết!
    Là anh thay đổi hay anh phải thay đổi, là anh thích sự thay đổi hay anh chấp nhận sự thay đổi? Nếu có điều gì đó khiến anh thay đổi, anh phải tha thứ cho nó, thông cảm với nó, hay chấp nhận chịu đựng nó? Anh có thích điều đó không, khi hình như chẳng ai thích điều đó? Chắc tại đời sống vốn dĩ đã vậy, giống như thời tiết vốn dĩ đã thế.
    Cái con đường anh bước đi, phía trước chỉ có một tiếng hét của chính mình, còn lại là đơn độc. Anh đã bước ra khỏi bãi gió mềm, bỏ lại cỏ hoa, bỏ lại yên bình, bỏ lại âu yếm, dụi xoa, con mèo cũng khắc khoải bỏ đi, anh một mình. Nắng đã ấm áp, sao mây âm u. Chắc tại thời tiết.
    Này em, em đã gặp điềm nhiên chưa, nhạt lắm, hệt như bát canh rau muống luộc để nguội buổi tuối khuya ăn cơm một mình. Em gặp kiêu hãnh chưa, cay nồng đắng ngắt, như quả ớt dấm thả nhầm vào đĩa cải xào anh nuốt vội. Sao anh cứ phải ăn suốt ngày? Là đôi khi anh cố nuốt nhé, chẳng nhai đâu. Chắc tại anh hay đi làm về muộn thôi mà, vẫn là do thời tiết cả.
    Làm cho anh thích việc chẳng ai thích đi.
    Làm cho nắng ấm áp xuyên qua mây âm u nhé.
    Làm cho anh một bữa cơm, mặn nồng ngọt nhạt, ấm áp tỏa khói yêu thương vào.
    Còn con đường, một mình anh bước cũng được, anh ổn mà

    Source: Blog Anh chịu - TrungNT http://kynangsong.ning.com

Chia sẻ trang này