1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Góp nhặt cát đá

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi dark_hanzo, 06/09/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. dark_hanzo

    dark_hanzo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Góp nhặt cát đá

    Chào cả hụi 7x, lâu wá không có nhiều thời gian để online như vầy..cho nên tui quyết định làm một cái chủ đề mới lun.
    Chủ đề của topic này không mới, mục đích muốn sưu tầm những câu chuyên có ý nghĩa về cuộc sống ( như là truyện ngụ ngôn hay chicken soup hoặc...). Hy vọng là các anh chị 7x bỏ chút công sức và thời gian giúp đỡ tui xây dựng topic này.
    Chân thành cảm ơn!

    Thuận thủy nhân tình đa trọc lãng
    Phù vân thế thái tổng vi trần
    Hanzo Hattori
    The stealth assassin
  2. dark_hanzo

    dark_hanzo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Có một chú mù nhớ bạn củ lâu ngày không gặp, một hôm chú chống gậy đến nhà bạn chơi. Cả hai người cùng ôn lại chuyện xưa, nói cười thật vui vẻ. Ngừơi bạn thấy trời đã tối mới nhắc chú mù nên đi về. Chú mù mới đứng lên tạm biệt bạn ra về.
    Người bạn mới nói:
    -Trời tối rồi để tôi đốt đèn cho anh cầm về.
    Chú mù cười trả lời:
    -Đối với tôi ban ngày cũng như ban đêm, anh không phải bận tâm.
    Người bạn lại nói:
    -Nhưng ánh sáng đèn có thể giúp người ta thấy anh mà tránh.
    Chú mù ngẫm thấy có lý, nên cầm đèn ra về. Đi đến nữa đường, chú mù bị một người đi ngược chiều va phải. Chú mới la lên:
    -Này anh kia, bộ anh không thấy đèn trên tay sao còn đụng phải tôi?
    Người kia mới đáp:
    -Cây đèn trên tay ông đả tắt từ lâu rồi!
    -------------------------------------Hết-------------------------------------
    Ý nghĩa của câu chuyện: Nếu mình không tự sáng, cho dù người ta có đem ánh sáng đến tận tay mình cũng không thể giúp gì được. Lại có câu "Dỉ minh thị hạ giả ám"...
    Thuận thủy nhân tình đa trọc lãng
    Phù vân thế thái tổng vi trần
    Hanzo Hattori
    The stealth assassin
  3. Condor

    Condor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2003
    Bài viết:
    2.311
    Đã được thích:
    0
    Nan-in, một thiền sư Nhật vào thời Minh Trị, tiếp một giáo sư đại học đến hỏi về Thiền.
    Nan-in mời trà. Ông rót đầy tách của khách nhưng vẫn tiếp tục rót thêm. Nước trà trào ra ngoài.
    Vị giáo sư ngồi nhìn nước trong tách tràn ra cho đến khi không kiềm được mình nữa: ?oĐầy quá rồi. Xin đừng rót nữa.?
    Giống như cái tách này, ông cũng đầy ắp những quan niệm, tư tưởng của ông. Làm sao tôi có thể bày tỏ Thiền cho ông được, trừ phi ông cạn cái tách của ông trước?
    (Trích Góp nhặt cát đá - Thiền Sư Muju)
    -----------------o0o---------------
    Hảy lắng nghe với tâm hồn mở rộng và học hỏi với sự khách quan.
  4. giotmuathu

    giotmuathu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    1.956
    Đã được thích:
    0
    999 đóa hồng
    ~~~ *** ~~~
    Một chàng trai đem lòng yêu một cô gái nhưng không biết làm cách nào để thổ lộ tình cảm của mình.
    Cô gái ấy cũng yêu chàng trai rất nhiều nhưng vì chàng trai ấy không nói gì cả, nên cũng chỉ biết im lặng mà thôi.
    Chàng trai không biết làm cách nào.
    Cô gái chờ đợi.
    Cuối cùng,chàng trai nghĩ ra một cách....
    Sáng sáng,chàng âm thầm đặt một cành hồng trước cửa nhà cô gái.
    Cô gái nâng niu từng đoá hồng.
    Nhưng chàng trai vẫn chẳng nói gì, tự nhủ đến khi nào đủ 1000 cành hồng sẽ ngỏ lời yêu.
    Cô gái cũng tự nhủ khi nào nhận đủ 1000 cành hồng sẽ nhận lời chàng trai.
    Họ không biết rằng....
    Hôm nay đã được 999 đoá hồng.
    Chàng trai chờ đến ngày mai.
    Cô gái chờ đến ngày mai.
    Nhưng......
    Chàng trai đã qua đời trong một tai nạn vào cái ngày thứ 1000 đó,trên đường đến nhà cô gái,tay vẫn cầm một đoá hồng-đoá hồng thứ 1000.
    Cô gái không có cơ hội nhận đoá hồng thứ 1000 đó,chỉ mãi là 999 đoá hồng thôi,nhưng đã và sẽ coi đó là mối tình đầu của mình...
    Nếu bạn yêu một người nào đó,hãy chạy đến và nói cho người ấy ngay đi, đừng chần chừ đợi đến ngày mai, vì rất có thể cái "ngày mai" ấy sẽ không bao giờ đến cả...
    Thành phố buổi chiều, cơn mưa đuổi nắng
    Thành phố buổi chiều ướt lạnh bờ vai
    Chiếc lá gọi nhau bên cửa
    Thấp thoáng từng đôi bên hè
    Được giotmuathu sửa chữa / chuyển vào 23:39 ngày 06/09/2003
  5. Condor

    Condor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2003
    Bài viết:
    2.311
    Đã được thích:
    0
    Ngày xưa có một hòn đảo, nơi mà tất cả các cảm xúc như niềm vui, nỗi buồn?và cả tình yêu cùng nhau sống trên đó. Một hôm, hòn đảo được thông báo sẽ chìm xuống biển. Tất cả đều chuẩn bị rời đảo, ngoại trừ Tình Yêu ở lại. Tuy nhiên khi hòn đảo sắp chìm hẳn, Tình Yêu quyết định rời đi và kêu gọi sự giúp đở. Khi đó, Giàu Có rời đảo bằng khinh khí cầu đi ngang qua,
    Tình Yêu hỏi: "Bạn Giàu Có ơi, bạn có thể cho tôi đi nhờ?"
    Giàu Có trả lời: "Ồ, tôi không thể cho bạn đi nhờ được. Khí cầu của tôi chở đầy vàng bạc, không có chổ cho bạn" và rồi Giàu Có bỏ đi.
    Giàu có vừa đi mất, Nổi Buồn đi ngang qua bằng thuyền. Tình Yêu hỏi: " Nổi Buồn ơi, bạn có thể cho tôi đi nhờ?"
    Nổi buồn trả lời: "Xin lổi bạn, tôi đang quá buồn và tôi chỉ muốn đi một mình".
    Sau đó Hạnh Phúc đi qua, Tình Yêu kêu cứu nhưng Hạnh Phúc quá vui vẽ, hạnh phúc nên đã không nghe lời kêu cứu của Tình Yêu.
    Khi Tình Yêu gần như tuyệt vọng thì nghe có tiếng gọi: "Đến đây, tôi sẽ đưa bạn đi". Vừa lúc đó hòn đảo chìm hẳn xuống biển. Người cứu Tình Yêu vào phút chót là một ngườI đã lớn tuổi, trong lúc đó Tình Yêu rất hạnh phúc đến nổi quên cả hỏi tên ngườI đã cứu mình?
    Khi đến đất liền Tình Yêu lên bờ và người cứu Tình Yêu vẫn đi tiếp con đường của mình. Đến lúc đó Tình Yêu mới sực nhớ chưa biết tên người đã cứu mình. Tình Yêu hỏi Kiến Thức, cũng là một người lớn tuổi, tên người đã giúp Tình Yêu.
    "Đó là ThờI Gian", Kiến Thức trả lời.
    "Thời Gian? Tại sao Thời Gian lại giúp tôi?", Tình Yêu kêu lên.
    "Vì chỉ có Thời Gian mới hiểu Tình Yêu vĩ đại như thế nào.." Kiến Thức nói.
    --------------------------------o0o--------------------------------​
    Qua Thời Gian bạn sẽ hiểu thế nào là một Tình Yêu thực sự .
    (Theo Internet - Lược dịch)
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng...
  6. kookai

    kookai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2003
    Bài viết:
    132
    Đã được thích:
    0
    Muốn khỏi tức giận
    Sách bảo huấn, cuốn sách cổ, đã có hơn 2000 năm dạy chúng ta:
    Người ta ở đời, đối với loài người mà gặp phải kẻ xử với mình một cách ngang ngược, thì nên coi như đi trong bụi rậm, áo vướng phải gai, chỉ nên thong thả đứng lại, gỡ dần ra mà thôi. Cái gai góc kia, có biết gì mà đáng giận ?
    Xử được như thế, thì tâm mình không phiền não, mà bao nhiêu nỗi oán hận sẽ tiêu tan ngay. Cổ nhân có câu nói: "Nên coi những sự ngang ngược phạm đến ta như chiếc thuyền không nhỡ đâm phải ta, như cơn gió giữ nhỡ tạt phải ta, nghĩ cho cùng có gì mà đáng giận".
    Vì nếu ta chì một mực thấy cái trái của người, thì ngay như anh em, vợ con, bạn bè tôi tớ cho đến con gà con chó trong nhà, chắc cũng có nhiều lúc đáng làm cho ta bực.
    Nếu việc gì ta cũng dằn lòng suy nghĩ thế và biết tự chủ, thì sự tức giận bực bội của ta sẽ giảm đi rất nhiều.
    Tuy Abraham Lincoln, sống cách tác giả cuốn bảo huấn trên đây, hàng ngàn năm , thế nhưng ông cũng có cùng một suy nghĩ như trên.
    Khi người ta hỏi ông: tại sao ôngkhông nổi giận khi người khác nhục mạ ông, chế giễu ông và tìm cách làm giảm uy tính của ông, thì Lincoln đã trả lời: "Tất cả hành vi của người dời do tính tình người ta hết; mà tính tình nguời ta là do yếu tố người ta không làm gì nổi, như hoàn cảnh, bạn bè và cả mớ yếu tố khác, bởi vậy không nên bực bội trước một người cản đường mình, cũng như trước một cây bị trốc gốc nằm giữa đường".
    Trang Tử cũng đồng một quan niệm, tuy Trang Tử sống trước công nguyên và Trang Tử cũng có một lối phân tích lý do sự giận dữ một cách sâu xa.
    Trang Tử đã viết: "Một chiếc đò sang sông, có chiếc thuyền không có ngừơi từ đâu trôi đến, đâm phải. Người lái đò tuy hẹp bụng đến đau cũng không thể giận. Nhưng giả sử trên chiếc thuyền có người ngồi, thì người lái đò tất phùng mang, trợn mắt, tru tréo, một lần không nghe tiếng, đến lần thứ hai, hai lần không nghe tiếng, thì tất tru tréo đến lần thứ ba, thứ tư. Rồi đến buông lời chửi rủa thậm tệ nữa
    Việc xảy ra giống nhau và như lúc trước thì không giận, như lúc sau lại giận là cớ làm sao?
    Tại lúc trước chiếc thuyền không có người và lúc sau chiếc thuyền có ngừơi.
    Do đó tức giận hay không tức giận đều do ta, chứ không do biến cố xảy ra. Người ta mà biết thản nhiên trược mọi biến cố, thì sự ghen ghét tức giận sẽ không còn nữa."
    sưu tầm
    Được kookai sửa chữa / chuyển vào 05:23 ngày 26/09/2003
  7. dark_hanzo

    dark_hanzo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Cho những người thích chiến tranh đây nè..
    ----------------------------------------o0o-----------------------------
    Trẻ mãi
    Tôi sống gần gũi ông nhất nên là người đầu tiên
    nhận được cú điện thoại gọi từ viện dưỡng lão. Ông
    đang hấp hối. Tôi đến ngay nhưng đã quá muộn, chỉ còn
    biết nắm lấy cánh tay xương xẩu của ông và lặng lẽ...
    Kỷ niệm... Những kỷ niệm chợt ùa về trong ký ức.
    Đó là hình ảnh một ông lão nông dân mặc chiếc quần
    yếm sờn rách và chiếc áo màu xanh cũ kỹ đang chăm sóc
    bầy gia súc mà ông rất yêu quí. Vào những ngày hè nóng
    nực, ông ôm những bó cỏ ra khỏi chiếc xe kéo, xới đất
    trồng bắp và đậu rồi thu hoạch chúng khi mùa thu đến.
    Cứ như thế, Ông làm việc suốt từ sáng sớm đến chạng
    vạng tối. Vào ngày Chủ Nhật. Sau khi làm xong những công
    việc lặt vặt trong buổi sáng, ông thay bộ vét màu xám.
    Còn bà thì diện chiếc áo đầm màu rượu vang và đeo xâu
    chuỗi bằng ngà rồi cả hai cùng đến nhà thờ. Đó là
    ông tôi ông đã như thế suốt 35 năm nay.
    Cô y tá yêu cầu tôi sớm dọn dẹp những vật dụng
    của ông ra khỏi phòng. Việc này không tốn nhiều thời
    gian. Đồ đạc của ông không nhiều. Bất chợt, tôi tìm
    thấy trong ngăn kéo của chiếc tủ nhỏ một tấm thiệp. Trông
    nó như một tấm thiệp rất xưa ai đó tự làm lấy. Có
    thể ngày trước nó màu đỏ, bây giờ thời gian đã làm
    phai màu và chuyển sang màu hồng cũ kỹ. Có một mẩu giấy
    được dán vào giữa trái tim. Ở đó có nét bút của bà
    tôi:
    Với tất cả tình yêu của em,
    Ngày 14- 2- 1895
    Anh khỏe chứ, anh yêu? Anh là một con người thực hay
    là giấc mơ đẹp đẽ nhất của em trong nhiều năm nay? Anh
    là thiên thần? Một hình ảnh đẹp trong trí tưởng
    tượng của em? Là một ai đó em tự tạo ra để lấp đầy nỗi
    cô đơn, để xoa dịu nỗi đau? Anh nghe được tiếng lòng
    em từ đâu? Sao anh hiểu được em nhiều đến vậy? Anh
    khiến em cười khi trái tim em thổn thức. Anh dìu em nhảy khi
    em không nhấc nổi bước chân. Anh giúp em đặt ra mục
    tiêu để theo đuổi khi em đang quyệt vọng Anh chỉ cho em
    những giọt sương khuya đọng trên lá, và với em chúng đã
    hóa thành kim cương. Anh mang đến cho em những bông hoa dại
    và em có nhũng cành lan quí. Anh hát cho em nghe và em nghe
    tiếng của các thiên thần. Anh nắm lấy tay em và em thấy mình
    được anh yêu trọn vẹn. Anh trao em nhẫn và em thuộc về
    anh. Em thuộc về anh và em đã có tất cả.
    Nước mắt tôi lăn dài trên má khi đọc những dòng
    chữ này. Tôi như hình dung ra một đôi vợ chồng già vốn
    đã quá quen thuộc đối với tôi. Thật khó mà hình dung ra
    ông bà của bạn ở một hình ảnh nào đẹp hơn thế.
    Những gì tôi đọc được rất đẹp và quá đỗi thiêng
    liêng. Ông tôi đã giừ nó trong chừng ấy năm trời. Bây giờ
    tôi lại giữ nó, như một phần tốt đẹp trong lịch sử
    gia đình mình.
    Chuyen lụm thui, ko phải của Hanzo đâu!
    Thuận thủy nhân tình đa trọc lãng
    Phù vân thế thái tổng vi trần
    Hanzo Hattori
    The stealth assassin
  8. dark_hanzo

    dark_hanzo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Mình biết cậu sẽ tới
    Trong Thế chiến thứ nhất, nỗi kinh hoàng đã bóp nghẹt
    trái tim người lính khi anh chứng kiến cảnh người đồng
    đội chí thiết của mình ngã xuống trong trận đánh. Lúc
    đó, anh đang nằm trong chiến hào và những viên đạn vẫn
    bay lướt qua đầu. Anh hỏi viên trung úy liệu rằng anh có
    thể ra khu vực phi quân sự giữa những chiến hào để
    mang bạn anh về không?
    - Anh có thể đi- viên trung úy nói, nhưng tôi nghĩ rằng
    không đáng phải làm như thế. Bạn anh có lẽ đã chết,
    còn anh thì phí phạm mạng sống của mình.
    Những lời nói ấy không gây tác động gì với người
    lính và anh bắt đầu bò đi.
    Thật kỳ diệu, anh đã đến được chỗ người bạn,
    vác anh ta lên vai và quay về chiến hào. Khi hai người cùng
    ngã lăn xuống đáy hào, người chỉ huy xem xét cho anh lính
    bị thương rồi dịu dàng nhìn sang người bạn: "Tôi đã
    nói là không đáng rồi mà. Bạn anh đã chết, còn anh thì
    bị thương nặng".
    - Mặc dù vậy, tôi vẫn thấy rất xứng đáng, thưa
    ông- người lính nói.
    - Anh nói "đáng" nghĩa là sao?- trung úy hỏi- bây giờ
    bạn anh chết rồi mà.
    Người lính lặng lẽ trả lời:
    - Đúng thế, thưa ông. Nhưng đó vẫn là một chuyện
    đáng làm vì khi tôi đến bên cạnh bạn tôi, anh ấy vẫn
    còn sống. Anh ấy nói với tôi: "Jim, mình biết là cậu sẽ
    tới". Đối với tôi, như thế đã là quá đủ rồi.
    Thuận thủy nhân tình đa trọc lãng
    Phù vân thế thái tổng vi trần
    Hanzo Hattori
    The stealth assassin
  9. OurHOPE

    OurHOPE Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/10/2003
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Thư con dâu gởi mẹ chồng ! Có lẽ mỗi người sẽ nghĩ một góc cạnh khác nhau. Hy vọng là tích cục nhiều hơn tiêu cực .
    Đây là bức thư của con dâu gửi mẹ chồng Con cứ nghĩ mãi, rốt cuộc mẹ có ý nghĩa gì với con?Mẹ chẳng qua chỉ là mẹ của chồng con. Trước khi con lấy anh ấy, mẹ chẳng có chút ý nghĩa nào đối với cuộc sống của con.Cuộc sống của con là do bố mẹ đẻ của con cho con. Kiến thức,năng lực,sự giáo dục,cách đối nhân xử thế v.v...của con ngày hôm nay đều là do con thừa hưởng từ bố mẹ con,chẳng có tý tẹo tèo teo nào cống hiến của mẹ.Thế nên con mới không tài nào hiểu nổi,rằng vì sao ngay sau khi kết hôn, bao nhiêu ngày tháng của suốt hai mươi năm con sống trong cuộc đời này tất tật lại phải trở về số không,rồi phải trở thành người của nhà mẹ, mà đúng hơn là người nhỏ nhất trong nhà mẹ. Nói nhỏ nhất là vì địa vị của con trong nhà còn bé nhỏ hơn cả đứa con trai hai tuổi của con. Nói thật là con cảm thấy rất bất công.Bố mẹ con nuôi dạy con hơn hai mươi năm ròng rã, còn mẹ thì nhặt nhạnh lấy thành quả kết tinh của hai mươi năm ấy, nói trắng ra là mẹ không làm mà hưởng, ngồi mát ăn bát vàng. Thế nên những việc con làm cho mẹ, mẹ nên cảm ơn bố mẹ con và công sức con bỏ ra. Nếu mẹ không thấy cảm kích thì cũng đành vậy, nhưng mẹ cũng đừng nên cố tạo ra ý nghĩa này nọ đới với con, đừng nên lấy kính hiển vi ra mà xăm xoi những việc con làm, khác nào bới lông tìm vết, nhặt xương trong trứng gà, rõ ràng là vừa được ăn vừa được nói. Ban ngày con có công việc của riêng con, kinh tế trước nay vẫn độc lập, nên con chẳng hề phải dựa dẫm vào con trai mẹ, và cũng chưa một ngày nào phải sống nhờ vào đồng lương của con trai mẹ. Khả năng kiếm tiền của con ngày hôm nay là nhờ công giáo dục của bố mẹ con và công sức con không ngày nào ngừng nỗ lực học tập mà thành. Cho nên con không thể chịu đựng nổi cái ý nghĩ là đồng tiền con kiếm ra nghiễm nhiên phải cống hiến cho nhà mẹ,và sau đó tiêu đồng tiền của chính mình lại cứ phải nhìn xem sắc mặt của mẹ thế nào. Làm gì có chuyện đấy?Con không hề nợ nần gì mẹ, cũng chẳng cần mẹ phải nuôi, càng chưa xin mẹ một xu một chinh nào.Con có thể tôn trọng ý kiến của mẹ nhưng không thể để mẹ quyết định được. Cho nên bây giờ con phải chính thức nói trắng ra để mẹ hay :tiền điện là con trả, nên trong những ngày hè nóng bức ngột ngạt con bật điều hoà đi ngủ mẹ không được có ý kiến. Hôm sau con còn phải đi làm nữa mẹ ạ, chất lượng giấc ngủ rất quan trọng đối với con. Còn nữa,"Phật có thiếp vàng, người có quần áo",con cần mua mấy bộ quần áo hay mấy đôi giầy thì đấy là việc của con, xin mẹ nhớ cho, tiền đó là do con kiếm được, con tiêu thế nào thì con cũng tự có chuẩn mực của con, nếu mẹ muốn quản lý thì xin đi mà quản lý tiền nong của con trai mẹ. Con kiếm tiền bằng công sức và khả năng của mình, nên quả thực không hề muốn phải đi thăm dò sắc mặt của mẹ thế nào. Lại nữa, mẹ đừng nên một mực cho rằng con trai mẹ giỏi giang ghê gớm lắm, nếu mà con không đi làm thì thử hỏi chuyến đi Trung quốc du lịch hai tuần năm ngoái của mẹ là tiền ở đâu ra.Con càng nghĩ càng thấy thực ra mẹ chả có bất kỳ ý nghĩa nào đối với con cả, nếu mà có một ý nghĩa nào đó về hình thức thì mẹ chẳng qua chỉ là mẹ của chồng con thôi.Tất cả công sức tình cảm của mẹ đều dồn cho anh ấy, người báo đáp công lao mẹ là anh ấy.Tương tự như vậy,người mà con cần báo đáp cũng chỉ có bố mẹ con thôi. Nếu hôm nay bố mẹ con cũng soi mói con trai mẹ như vậy thì mẹ có cảm thấy dễ chịu không? Và con trai mẹ sẽ đáp ứng được mấy phần yêu cầu của bố mẹ con đây ? Cho nên về sau này nếu mẹ muốn ăn hoa quả thì sai con trai mẹ đi gọt cho mẹ ăn, vì đây là việc anh ấy đáng phải làm, quần áo thì cũng sai anh ấy giặt, đằng nào thì mẹ cũng đã giặt quần áo cho anh ấy hơn hai mươi năm kia mà (còn con thì đến một đôi tất cũng chưa bao giờ phải phiền mẹ cả). nếu mẹ muốn đi khám bệnh thì bảo con trai mẹ xin nghỉ mà đưa đi, con không muốn năm nào cũng bị cơ quan cắt tiền thưởng không nghỉ phép năm. Trong khi hễ con bị cảm cúm thì mẹ bóng gió mát mẻ rằng con sức khoẻ kém.Bởi vậy,khi mẹ bị ốm con chẳng có cách nào để động lòng trắc ẩn. Nói tóm lại,anh ấy hiếu thảo với mẹ là đúng, còn con , con phải đem cái hiếu thảo của con báo đáp cho người đã sinh thành ra con. Nếu mẹ muốn con làm việc gì thì mẹ làm ơn bớt bới móc đi một tí và thầm cảm ơn con, vì rằng con đâu có thiếu nợ mẹ, làm giúp mẹ là làm giúp một người trên danh nghĩa là mẹ đẻ của chồng con, tất cả chỉ có vậy thôi. Nếu anh ấy không phải là chồng con, mẹ tưởng mẹ sẽ có vinh hạnh ấy sao? Hơn nữa mẹ cũng nên chịu khó xem thời sự vào, bây giờ là thời đại trả tiền thuê người làm việc nhà rồi, mẹ đã không trả lương cho con thì mỗi lúc con làm giúp mẹ, mẹ nên mỉm cười mới đúng chứ !Cuối cùng, con viết thư này chắc chắn mẹ sẽ cho con là phường nghịch tử vô luân, nhưng giữa người với người là phải tôn trọng nhau, và con đối xử với mẹ cũng trên nguyên tắc cơ bản như vậy. Nếu mẹ không thể tôn trọng những cảm nhận của con thì coi như con cũng xin nhường mẹ một chút vì mẹ dù sao cũng là người đi trước, nhưng con vẫn cứ phải nói cho hết nhẽ. Chắc mẹ sẽ bảo "làm dâu nhà người phải hiểu đạo lý", nhưng về phía con cũng vẫn phản đối, con không phải do mẹ nuôi dạy, càng không nợ nần gì mẹ, và con cũng đã phát huy tối đa khả năng nhẫn nhục và tôn trọng của mình. Còn những điều cần học hỏi thêm là ở phía mẹ. Tôn trọng người khác là tôn trọng chính mình mẹ ạ !
    Lụm được.
  10. looking

    looking Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/11/2002
    Bài viết:
    1.311
    Đã được thích:
    0
    Giàu nghèo là chuyện đổi thay trong khoảnh khắc. Xấu đẹp bên ngoài là chuyện chóng phai theo thời gian. Thuở hàn vi của đời người, của dân tộc rồi cũng sẽ qua. Nỗi đau vật chất rồi sẽ có ngày không còn nữa. Sinh ra ai cũng đỏ hỏn như ai, để rồi khi nằm xuống cũng chỉ là cát bụi. Phần CON có ai khác ai bao giờ...sống sao cho thành NGƯỜI mới thật là sống.
    Người là kẻ biết tự lao động mà sống, không lười biếng lừa dối để rồi ăn bám kẻ khác. Có tình nghĩa thuỷ chung, ăn ở hiền lành, biết tôn kính tổ tiên, ông bà, cha mẹ.
    Người còn là kẻ khoẻ chân, mạnh tay, vượt được mưa sa bão táp, đủ sức chống chọi với thiên nhiên nghiệt ngã.
    Người còn là kẻ có tinh thần tôn trọng chính nghĩa, biết phân biệt thiện - ác, khinh ghét tham tàn, căm giận thứ sâu dân mọt nước...
    Và sau hết, nguời còn phải có lòng yêu nước, yêu quê hương.
    Con người có còn biết xấu hổ hay không ?
    Con người có thấy dằn vặt mỗi khi làm điều xấu hay không ?
    Con người có yêu thương con người hay không ?
    Con người có khát vọng đẹp, có lý tưởng cao thượng hay không ?
    Có như thế mới không còn những người cha lấy dây da đánh con toạc máu ở miền Nam. Không còn có kẻ đánh trẻ em bán vé số chết ngất chỉ vì vài đồng bạc lẻ thoả mãn thú hút chích của mình ở Sài Gòn. Không còn những cô giáo bắt học sinh liếm ghế ở Hà Tĩnh... Buồn thay !
    Khi luận về cuộc đời, hãy trồng một chữ NGƯỜI trong tim.
    Chúng ta nên tự nhắc nhở bản thân mình : Tâm...có một chữ Tâm

    Looking

Chia sẻ trang này