1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gửi ..............Xa Xôi.........

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sea_nymph, 08/04/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Nhiều khi tôi buồn,đi tìm chốn nao bình yên.Tìm trong tim mình một hình bóng tôi nhớ thương...
    Trong cuộc sông có vui,có buồn.Khi vui ta cười trong sự hân hoan,trong...mọi người. Ta buồn,chỉ riêng ta..và...em.Ta luôn nhớ em vào những lúc ta vui,những lúc ta buồn.Người hiểu ta chỉ có em,em mà thôi...
    Ta luôn luôn tin tưởng rằng em mãi mãi ở bên ta,mãi mãi...
    Cuộc sống đôi khi tất bật đầy những lo toan...nào là cơm,áo,gạo tiền...những lo toan của cuộc sống ít nhiều cũng ảnh hưởng tới ta...và em.Tuy chúng ta không sống vì những thứ đó nhưng chúng ta cần có nó để sống,để tồn tại...Mong rằng trong bộn bề lo toan của cuộc sông,chúng ta đừng để những kỷ niệm trôi đi vô ích...hãy giữ lại trong tâm khảm của ta,để ta mãi mãi có em...mãi mãi..!
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
  2. Nokia8910i

    Nokia8910i Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2003
    Bài viết:
    1.524
    Đã được thích:
    0
    Xa cách
    Chào tạm biệt nhé
    Thôi, chào tạm biệt
    Con đường xưa vẫn lặng bước đi về
    Người ở nhà liệu hay chăng có biết
    Gió không thổi nhưng lòng tôi vẫn lạnh tái tê
    Đêm Melbourne không tiếng mèo kêu chó sủa
    Ôm PC buồn
    Điện thoại không kêu
    Lòng tôi nhớ
    Chuyện xưa, chuyện nay và nghĩ chuyện mai sau...
    Người ta hay bảo rằng
    "Bạn thân thiết không đồng nghĩa với bám sát lấy nhau"
    "Tình tri âm không tựa vào khoảng cách"
    Vậy mà nay xa mấy ngàn cây số
    Tôi không hiểu lời người...đúng hay sai ?
    Không trách người, không trách tôi
    Và cũng không than "SỐ PHẬN"
    Cũng đừng tiếc làm chi những tháng ngày xưa
    Bạn ở xa liệu có nghe thấy câu thơ
    Lòng tôi nói nhưng không thể voice bằng bàn phím...
    Không có buổi tiệc nào không tàn
    Hợp rồi tan, tan rồi hợp
    Tương lai mới là hiện thực...​
    Cuộc đời đầy rẫy những bất công..Những kẻ bất lương roài cũng sẽ bị quả báo...
  3. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Những cánh diều tuổi thơ như chợt hiện về trong tầm thức của ta mỗi khi hè về...Nhớ ngày xa xưa thơ dại,ta thường vô tư như những cánh diều...đâu biết tương lai,cuộc sống nhiều trắc trở và hình như không giống như cách nhìn trẻ thơ của ta...Xa xưa...ta không quên những buổi chiều thả diều trên cánh đồng hoang,cùng chúng bạn nô đùa với những cánh diều no gió...mới vô tư làm sao..?Hồi đó ta mong sao có ngày ta lớn hơn,để được bay cao,bay xa như những cánh diều...thật buồn cười..khi ta lớn lên...ta lại thường mơ ước được trở về về...được tìm lại những cánh diều tuổi thơ trong ta mặc dù điều đó không bao giờ trở thành hiện thực,nhưng ta vẫn mơ ước...Con người sống không có ước mơ thì không phải là sống...mà đơn giản chỉ là tồn tại mà thôi...ước mơ giúp ta sống tốt hơn,cố gắng để sống chân thật hơn...cho dù ước mơ đó có viển vông,xa vời...
    Có đôi lần trở lại chốn xưa...nhưng tất cả đã đổi thay...ta đi trên con đê mà ngày xưa ta cùng đám trẻ trong xóm ngày ngày ra đó,kiếm cho mình một chỗ thật thoải mái để buông câu,để cười đùa...cánh đồng hoang nay cũng đã không còn như xưa nữa,thay vào đó là cả một ruộng lúa tốt tươi...đã khác!tất cả đã thay đổi nhưng ấu thơ và những kỷ niệm trong ta luôn không thay đôi...mãi mãi với thời gian...ta đi trên con đường mà như đi vào kỷ niệm mênh mông...Bọn bạn cũ nay cũng đã không còn nghịch ngợm như xưa nữa..ai cũng lớn rồi mà.Ngồi ôn lại kỷ niệm với thời gian...ta vui hay ta buồn...không! ta thấy trong ta một cảm xúc rất khó tả...nhưng tấ cả có lẽ là....Hoài niệm...
    Tự nhiên ta thấy muốn viết...viết lên một cái gì đó rất thật của riêng ta..viết ra ta không biết có ai đồng cảm với ta không..?Nhưng ta muốn viết,viết lên những kỷ niệm của ta...riêng ta mà thôi...để ta có thể nhìn lại...nhìn lại chính ta..!
    Thời gian ơi sao mi vô tình thế
    Cứ chạy hoài ta có đuổi mi đâu
    Ta vẫn thầm gọi thời gian trở lại
    Không được rồi vì người đã quá xa...
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
    Được baron sửa chữa / chuyển vào 20:32 ngày 19/04/2003
  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Chuyển mưa.
    Một mình, ta đứng giữa đất trời đang nổi cơn vần vũ. Gió xoáy điên cuồng trên những tàng cây, sấm sét xé toạc không gian bằng những tiếng thết rung trời ?Một mình ta ở giữa cô đơn, nghe con tim run run khẽ thốt một tiếng gọi buồn, và nghe kỷ niệm chợt ùa về...
    Rôi mưa...mưa rất to...
    Nhớ hồi bé,những ngày mưa như thế...
    Cái sân tập thể chỗ ta ngày trước hay bị ngập nước mỗi khi mưa to như thế.Người lớn rất khó chịu về việc này nhưng với lũ trẻ chúng ta thi chúng ta đón nhận nó với niềm thích thú...Chỗ đó gần sông và cánh đồng nên những lúc mưa to như thế chỗ ta thường bị ngập và có rất nhiêu cá bơi vào.Bọ trẻ con thường ra ngoài sân để bắt cá.Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng lần nào cũng bất được khá nhiều cá và đứa nào cũng bị ướt nhưng thật là vui.Bây giờ thì tất cả đã khác rôi,ta không còn ở nơi đó nữa,cái sân cũng không còn bị ngập nữa,nhưng khi ta trở về thăm,ta vẫn nhớ mãi những ngày mưa...
    Vui nhất là những đêm trung thu...lũ chúng ta đùa vui,chơi trốn tìm,rồi nhận bánh trung thu,rồi hát.Ta thích nhất là lúc ta cùng lũ bạn cùng đốt những sâu hạt bưởi..trông nó cháy sáng mà thích thú,mà vui vẻ,thơ ngây làm sao.Ta nhớ có một đêm trung thu,do nghịch ngơm,bọn ta đã trèo lên trần của một cơ quan gần nhà để chơi...trồn tìm,kết quả là bị mấy chú bảo vệ bắt..buồn cười thật,khi chú bảo vệ về khu tập thể để gọi bố mẹ đến đưa về thì bọn ta tháo song của sổ rồi chui ra ngoài và..trốn mất...nhưng rồi về nhà vẫn bị mắng..nhưng vui,rất vui...
    Ta vẫn thường tắm mưa mỗi khi mưa to như thế,nó cho ta cái cảm giác mình như được gột rửa bằng một thứ nước tinh khiết nhất của trời đất,nó giúp cho tâm hồn ta thấy thư thái hơn,trong sáng hơn...tuổi thơ ơi...
    Giờ lớn lên,cái thú tắm mưa cũng vẫn còn,mặc dù bây giờ ta không còn như ngày xưa nữa,nhưng chỉ tiếc là sức khoẻ của ta bây giờ không cho phép...đã 5 năm không được một lần tắm mưa thoả thích rồi...thèm quá...hì hì..
    Mưa ?
    Trời bỗng dừng cơn giông tố, gió thôi rít điên cuồng trên những tàng cây, sấm sét lặng câm đi những tiếng thét rung trời, mây khóc ngất thành cơn mưa xối xả.
    Xa xôi...
    Lời gọi buồn tan loãng trong mưa, mưa tràn xuống phủ kín bầu trời tiếng mưa rơi...
    Mưa rơi ?
    Mưa ?
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
    Được baron sửa chữa / chuyển vào 08:38 ngày 21/04/2003
  5. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Không rõ mình đã giữ lại được chút gì của mùa thu, của con phố lang thang buổi chiều đạp xe một mình và bất chợt cười như kẻ khùng? Lối cũ dịu dàng, xôn xao bên những vòng xe quay mê mải. Gió cuốn theo một chiếc lá đỏ dễ thương. Này em, cô bé tóc ngắn đừng vội nghĩ rằng chỉ riêng em mới biết níu dài thêm con đường tan học để được đi qua phố- yên- tĩnh.
    Phố-yên-tĩnh trải dài hai hàng cây xa tít tắp như chờ người xa về lại hay làm cho có kẻ không dứt nổi để ra đi. Phố nhiều hoàng lan và hoa sữa, hai thứ cây chỉ mùa thu mới biết mình duyên dáng. Bây giờ không phải vô cớ mà giờ tan trường nào học trò của mấy ngôi trường trung học kế đấy Chu Văn An - Hoàng Diệu - Phan Đình Phùng cũng có nhóm đạp xe dọc theo phố nhẩn nha thong dong, ngắm hè phố quen và những ngôi nhà không đổi khác. Ừ, mấy năm rồi nhà bên đường không có gì đổi khác. Bờ rào ngang vai mình xanh rêu, vôi tường cũ kỹ và khu vườn yên , tôi ngày xưa chỉ dám đứng ngắm, rồi lặng lẽ đi qua. Để lại đây và mang theo khá nhiều kỷ niệm. Những con bồ câu ngày xưa đã đi đâu mất, bóng đôi cánh trắng còn vướng lại trên gióng ngang treo đèn đường.
    Hồi ấy, con đường buổi chiều thân mật thả lá rụng từ bên này sang mái phố bên kia. Xác lá khô dạt bên hè đường, tiếng lăn nghe gai gai buồn. Phố chia hình xương cá, hàng loạt phố nhỏ chạy ngang qua giống như những gân lá xinh xinh. Ngõ hẹp hoa sữa thơm về đêm. Hoàng lan cũng thơm đêm, ký ức nôn nao và nghe lòng mình trĩu nặng. Kỷ niệm góp nhặt bằng dư âm của nốt nhạc trong trẻo ngân thầm nơi ký ức. Đêm về trên phố, tôi vẫn khe khẽ hát bản tình ca một mình. Gió của hồ thảng hoặc gõ cửa một giấc mơ đêm nào đó, kẻ độc hành đôi khi nghe thấy tiếng sóng trong lòng, buồn buồn và không rõ nét.
    Ngày xưa còn đường ray, xe điện chạy túc tắc giữa phố làm người khách lạ nhiều khi ngẩn ra.Tôi đi giữa phố, để mặc nỗi nhớ xuôi về những năm nào tuổi thơ xa lắc, nghe tiếng chuông tàu điện leng keng mỗi sáng, chở những lao xao dọc phố, và hoa, và mùa thu đi vào trong phía trung tâm. Bây giờ không còn xe điện, lòng đường không còn dấu tích hai vệt đường ray in hằn tháng năm nữa. Đã mấy mùa thu hoa sữa lẫm chẫm sắc bông li ti tri suốt từ đầu phố Thụy Khuê đến vườn hoa Hàng Đậu. Hoàng lan vườn ai cong cành lá, đu đưa mơ màng. Học trò qua đây ít người nghển cổ nhìn vào tận trong vườn nhà người như tôi xưa. Buổi chiều, tôi đạp xe dọc phố, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh yên bình một thủa, tìm đến nơi mà kỷ niệm đã sinh ra. Tôi cố tìm gió, nắng, hoa của mùa thu ấy, dù biết rằng mình đã xa lắm tuổi mười bảy. Nhớ có lần nghe Nam kêu: Phố của hương hoàng lan... Tôi không chịu thế: Đó là hương hoa sữa!... Giờ đi lạc giữa đám học trò tan trường mới thấy mình lạc lõng, thấy mình buồn bã và nuối tiếc cồn cào. Mới hay mình giờ như cơn gió cô độc, chẳng bao giờ hiểu rằng mùa thu nào cũng vẫn dịu dàng như thế, duy chỉ có những người thân yêu là xa, ngày tháng cũ cũng đã cách xa. Tôi buồn, và cười như kẻ khùng, thấy mình đánh mất hết thứ này đến thứ khác quý giá.
    Phố - yên - tĩnh chìm nửa trong chiều. Hoa sữa non màu xanh, nở ra trắng ngà. Hoàng lan trong vườn ai cũng đã nở hoa vàng, kín đáo trong chùm nụ non xanh. Mái phố ấp ủ hương thơm, tán lá che chở bình yên cho hồi tưởng âm thầm, đêm xuống mới hào phóng ban phát tất cả cho kẻ độc hành. Mùa thu tóc dài - mùa thu yêu thương, và còn mùa kỷ niệm cho những kẻ cũ tìm về nhận ra nhau dưới những hàng cây đan nhau trong lòng phố.
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
  6. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Điều không thể không biết.......
    Anh nói rằng anh yêu lắm mùa thu, nhưng không muốn cùng em đi trong hương hoa sữa...... vì một bài thơ em viết hôm nào.....
    "Mùa thu trên cao...mùa thu xanh xao"
    Thưở còn nhỏ em hay đọc cổ tích có một câu chuyện kể rằng không ai vào mê cung mà có thể trở ra được, chỉ duy nhất một người, nhờ có cuộn chỉ đỏ buộc cổ tay nối mãi nên mới tìm được lối ra...Lớn lên rồi em mới biết mê cung không chỉ có trong cổ tích. Nhưng cổ tay em không co sợi chỉ đỏ, không có ai đứng chờ và dõi bước bên ngoài cửa hang, em mê mải đùa nghịch trong những mê cung của cuộc đời, luẩn quẩn mà sao không tỏ hết đường đi lối lại... Những câu thơ em viết cho mùa thu xứ sở, viết về một tình yêu không thể của riêng mình, viết từ khi còn rất xanh, viết đến khi lá đổ vàng trước ngực...mùa cứ qua mà em không biết đợi, nên những câu thơ rồi cứ thế mà thôi! Người qua mùa còn mùa thản nhiên trôi! Thơ em viết không ai nỡ nhặt....
    Em khờ khạo trong mê cung hỗn loạn, đâu biết ngoài kia bao việc đang chờ ! Anh lặn lội trong biển người chìm nổi, vất vả, nhọc nhằn ngay cả trong giấc mơ....Anh không muốn tóc mẹ bạc thêm, không muốn khói thuốc cha cay mắt hàng đêm, không muốn ánh đèn khuya còn lay lắt...
    Ở trong tay em có cuộn chỉ đỏ, cuộn chỉ dệt từ lòng yêu thương gia đình, nhuộm màu bằng một tình yêu chung thuỷ, thơm hương cuộc đời như những lá xanh...
    Nơi đâu trong lòng em là niềm tin cổ tích ? Những mê cung tình yêu lẫn hỗn loạn tình đời... em mỏi mệt lắm rồi ! Như tỉnh dậy sau một giấc ngủ mê...Trên cổ tay là sợi chỉ đỏ...và đầu bên kia là ánh sáng mặt trời, chỉ việc nắm lấy và bước theo lặng lẽ, giận mình nhiều em mới thấy thương anh...
    Đừng quay trở lại trong em_mùa thu cũ ! Mùa thu của anh có lan mới nồng nàn, có hơi thở hoa sữa trên cao diu ngọt, có nắng vàng, lá sen non đến mùa cốm mới, cỏ lau cỏ may bây giờ đan áo khác, cúc thơm lắm và trời thì trong lắm ! Anh đừng nhìn lại những ngày thu xanh xao....
    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...
  7. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Rain.....for You...for memories...for me
    Ngày thứ bảy cuối tuần, mưa đầu hạ chăng? em tự hỏi mình như vậy. Đã rất lâu rồi, em mới tìm được lại cảm giác ngắm mưa rơi rào rào, thật yên bình, nhẹ nhàng....cảm giác mà bao bận bịu đã làm quên mất trong phút giây tất bật. Xung quanh mọi việc vẫn tiếp diễn, chỉ có mình em lúc này lặng ngắm cơn mưa với một niềm vui thích cũ càng mà mới lạ...Em vẫn thíc những ngày mưa dù rằng con phố yên bình sẽ ngập tràn nước, làm lũ trẻ nghịch ngợm sẽ tắm mưa thích thú. Vẫn thích cảm giác mặc áo mưa rộng rộng, đi xe đạp trên những con phố, nghe tiếng mưa đập vào áo mưa, không gian xung quanh mờ ảo sau làn nước (may mà không bị cận, nếu không chẳng thể đi lại như vậy nhiều và lâu). Cảm giác mọi thứ được gột rửa, cảm giác mưa làm mọi thứ sạch và mới hơn trước. Sau mỗi cơn mưa em lại thấy mình có gì đó mới mẻ, trong sâu thẳm, trong trái tim, ấm áp lạ thường mà mọi muộn phiền không còn là quan trọng, muốn bắt đầu lại nhiều thứ. Trong mỗi cơn mưa, em lại có thời gian nghĩ về mình, nghĩ về những người thân yêu, nghĩ và nhớ. Nhớ về nhiều điều. Và trong mỗi nỗi nhớ khi đó, em tin là luôn có hình ảnh của anh, một hình ảnh vẹn nguyên và luôn ngập tràn niềm vui. Dù sau này, cuộc sống em có đổi thay, xoay vần, thì hình ảnh đó sẽ luôn hiện hữu như một phần của quá khứ, của xa xôi, của hiện tại và biết đâu, chỉ vài tháng nữa nó sẽ là của tương lai nữa thì hạnh phúc biết bao.
    Nhớ đến mùa hè kỷ niệm, quen biết anh. Nhớ những cơn mưa mùa hạ chợt đến chợt đi, những cơn mưa của ngày rét căm căm. Những ngày đó, em vẫn thích thổi hơi vào không khí, như là đang hút thuốc vậy :D. Nhớ cảm giác những lúc được cùng anh ngắm nhìn mưa rơi, đưa tay ra hứng mát lạnh. Nhớ đến anh, một người giúp em hiểu mình hơn, tự tin hơn để sống mạnh mẽ, tiếp xúc được với nhiều người, cởi mở sống như một người cá tính hơn trước, bỏ đi nhiều mặc cảm tự ti. BIết rằng mình còn phải phát huy nhiều giá trị mà nếu bỏ quên thì mọi thứ sẽ không dẫn đến đâu....Một phần của em hôm nay có được do cha mẹ, do mọi người và do anh nữa anh à !!!! vậy mà liệu có bao giờ sau này anh sẽ biết được không nhỉ, khi nào sẽ có thể ngồi cạnh anh mà kể những điều này, nói những lời cảm ơn ko dứt, cười nói trêu chọc anh như em vẫn ước từ lâu. Khi em muốn bắt đầu thì cũng là lúc có thể mọi thứ sẽ kết thúc, là khi em sẽ sắp phải xa anh. Và rồi không gian, thời gian liệu có xoá nhoà, chia cách tất cả. Và anh và em, đã hiểu gì về nhau.Nỗi nhớ luôn là thực, rất thật đến tha thiết nhưng còn cuộc sống mà anh và em phải sống. Chẳng có gì biết trước, chỉ cảm nhận được hiện tại. Những năm qua, tình cảm của ah dành cho em bắt nguồn từ đâu vậy nhỉ? em vẫn chưa hay biết, liệu nó chỉ là rung động, không phải vậy, nếu chỉ có thế thì làm sao nó có thể tồn tại lâu đến thế nhỉ. Câu trả lời vẫn lửng lơ, cho em, phải tìm. Tình cảm của em....em chẳng dám gọi tên nó, không muốn định nghĩa...chỉ biết rằng...khi vui, khi buồn, lúc giận dữ chỉ cần thấy nj cười rộng mở, nụ cười đẹp nhất mà em từng thấy thì niềm vui như tăng thêm còn mọi lo buồn đều nhẹ nhàng đến thế. Em ư? chỉ là một con bé, mới bước vào cuộc sống, hay nghĩ ngợi xa xôi, lo lắng cho nhiều người, rút cuộc lại chẳng thể dám chắc với mình về tình cảm dành cho riêng anh. Mai kia em xa, giữa anh và em, sẽ còn gì, em sợ mình đổi thay, sợ những niềm vui mới sẽ đưa em đi xa, chia cách hạnh phúc nhỏ nhoi nhất này, cuốn em đi với những tất bật của nó mà đôi khi vô tình mới nhớ lại những kỷ niệm trong sâu thẳm quá khứ. Anh tìm đâu được kiên nhẫn đến thế để đợi chờ một con bé chẳng nói gì với anh, không một lời, không chút biểu hiện tình cảm....em đã nghĩ hết năm nay, sẽ nói cho anh biết, vậy mà, giờ tương lai em thay đổi.... vậy em biết làm sao với anh. Khi tình cảm chưa kịp lớn cũng là khi nó có nguy cơ biến mất...Nhiều khi em ghét mình, cứ tự hỏi, tự trả lời, tự băn khoăn mọi điều, ích kỷ chẳng chịu chia sẻ với một ai, không một ai thân thiết, đến là dớ dẩn anh nhỉ
    Chuyện anh và em, sẽ chẳng ai hiểu, và khi biết nó bắt đầu thế nào, liệu có ai sẽ tin được anh nhỉ....ngay cả khi đọc những dòng này, chỉ riêng em thấu hiểu, còn anh, có lẽ sẽ không khi nào đọc được. Em sẽ giữ những kỷ niệm về anh, những kỷ niệm gắn với tuổi thơ đẹp đến thế, những kỷ niệm không thể phai mờ.....em biết nó không phải chỉ là những lầm tưởng của em, không như mẹ vẫn nói rằng tuổi của con còn mơ mộng lắm...đâu phải vậy, nó gần lắm và cũng hiện hữu lắm, chỉ là em chưa đủ dũng cảm nắm bắt, vì em muốn mình xứng đáng hơn nữa với anh và với riêng em. Và rồi em lại mâu thuẫn để rồi tự hỏi, liệu em có đang tự huyễn hoặc mình vào mê cung hào nhoáng......Thực tế đâu nói thế...thưc tế cho em một quyết định đúng, chỉ trong tháng này thôi
    Hôm nay, sau cơn mưa, trời lại hửng nắng rồi anh à, em mong anh sẽ luôn có những ngày mà nắng ấm trong tim chứ không phải là những ngày mưa, dù với em, mưa là nỗi nhớ da diết và đáng yêu đến thế
    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...
  8. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Những cơn mưa mùa hạ sầm sập nghiêng cả bầu trời đổ xuống từng khối nước, hình như giúp cho hàng cây xanh mướt dọc các con phố yên ả, hiền lành bật ra các chùm nụ màu cẩm thạch nhạt, trang nhã, lăn tăn, li ti, và khi đêm phủ bức màn voan đen trong suốt thì xoè nở những cánh mỏng bé xíu trắng dịu toả hương ướp cả không gian, quyện chặt mọi vật trong mùi thơm nồng nàn... Hoa sữa...
    Loài hoa riêng của nỗi nhớ em và Hà Nội trong tôi.
    Tôi đã có thật nhiều kỷ niệm đêm Hà Nội có em và Hoa sữa. Con đường Nguyễn Du, đường hoa sữa Hà Nội, sau mưa, trong đêm phố trong trẻo lạ lùng. Em như nàng tiên đêm thoắt ẩn, thoắt hiện, nửa gần nửa xa lẩn vào hương hoa sữa đậm đặc, làm cho tôi ngập ngừng vừa muốn chạm vào em cho ngọt bờ môi, lại vừa sợ nếu đụng nhẹ, em sẽ tan trong mùi hoa và biến mất vào đêm. Hương hoa sữa như một tấm lưới ôm lấy tôi và em, cho cảm giác say đắm dịu ngọt lâng lâng, mỗi bước chân, hương hoa cứ quấn em và tôi, buộc vào nhau trong vô hình như không cho xa.
    Đêm càng sâu, những chùm hoa sữa như sáng lung linh trong đêm phả mùi hương nồng hơn, đọng cả vào từng giọt sương, đọng cả vào ánh mắt đen thăm thẳm của em nhìn tôi với muôn vàn câu hỏi, mà tôi biết suốt đời tôi cũng không thể trả lời được câu nào cho em. Đêm như trôi trong vô tận của bát ngát mùi hương hoa sữa ngập đầy con phố. Những chấm sao nhấp nháy trên bầu trời càng làm cho đêm ảo mơ, liêu trai hơn trong mùi hoa. Một cơn gió mơ hồ thoảng qua, rắc lên em và tôi trận mưa hoa như những chấm sao rớt xuống, phủ lên mùi hương nồng say cuốn cả hai trong vòng tay, trong mắt trong môi nhau... Khoảnh khắc, tôi muốn hoà tan trong em để giữ em mãi mãi... Nhưng rồi chỉ dám ước hứng trọn hương hoa sữa ẩn sâu vào tim mình để nhớ đến em những ngày xa...
    Tháng Bảy, sau những cơn mưa dữ dội như trút hết nước của các đại dương lên mặt đất, hoa sữa hình như càng nồng đượm hơn, hương vắng toả mùi nhớ cho tất cả những ai có một chút gì kỷ niệm về Hà Nội... Và càng nhớ hơn khi kỷ niệm đó là một Tình Yêu...
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
  9. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Mai xa !Bạn đã chuẫn bị hành trang những gì để bước vào cuộc đời đầy sóng gió nhưng cũng lắm chông gai.Mong rằng trong nhung vụn vặt đời thường,trong những nỗi lo toan của cuộc sống,bạn đừng để kỷ niệm trôi đi vô lý.
    Mười hai năm.Thời gian không đủ dài để xây dựng một sự nghiệp,cũng không đủ ngắn để đặt vào đó những hoài bão của tuổi mới lớn.Mà mười hai năm,quãng thời gian chỉ đủ để ta đặt một hòn đá cuội vào cuộc đời,chỉ đủ để đặt một dấu chấm vào giữa mênh mông đại dương.Vậy mà không phai nhạt.
    Good Luck!
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
    Được baron sửa chữa / chuyển vào 23:07 ngày 05/05/2003
  10. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Nhật ký
    Có lời hứa nào đủ để anh tin ! Cho em nói trước giờ từ giã. Mai em xa. Mai rồi thành ngăn cách. Nhớ thương không là hoa trái để gửi nhau.
    Con đường ở phía sau, làn bụi đỏ. Cốc chè thơm nơi những ngón tay trao. Dòng sông chảy như cái nhìn tư lự. Ngẫu nhiên sao cuộc gặp gỡ trên đường.
    Ngẫu nhiên sao ngọn gió của vùng đồi. Thổi u uẩn dọc bờ sông cằn cọc. Một khoảng xanh xao đá buồn rêu bạc. Nỗi nhớ ngủ vùi trong ẩm ướt chiều sương.
    Em sẽ về vào cuối mùa đông. Cuối mùa đông cái rét rồi sẽ nhạt. Mầm cây sẽ lên sau tay người gieo hạt. Nắng sẽ hồng hào gõ cửa mỗi bình minh.
    Cuối mỗi lang thang ta lại gặp chính mình...........
    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...

Chia sẻ trang này