1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gửi ..............Xa Xôi.........

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sea_nymph, 08/04/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Gửi tặng nam tước .........
    Nam tước bông hồng,....mới đầu em đã thắc mắc cái nick này, chưa có dịp hỏi, quen anh chưa lâu, cũng chẳng có cơ hội hiểu nhiều, chỉ biết những tâm sự của anh, sao nhiều khi trùng lặp với em đến lạ, cảm giác về hoa sữa, về mưa, về tuổi thơ..... Anh nói topic hay, anh có dịp nhớ về tuổi thơ, em cũng cảm ơn anh vì đã sẻ chia những cảm nghĩ của riêng anh ở đây, một người bạn mới nhưng cảm giác rất gần gũi......
    Hoa hồng ai cũng thích, anh thích loài hoa hồng vì sao thế ?.....nếu bạn ghét hoa hồng, có lẽ chỉ vì nó cho bạn một kỷ niệm buồn đau mà thôi nhỉ ....
    Nhà thường vẫn có hoa hồng, mẹ thích mua loại hồn g thơm để cắm, mùi hương thơm nhè nhẹ, cảm giác mọi vất vả của một ngày khi trở về nhà dễ chịu hơn nhiều, không khí ấm cúng của bữa cơm có đầy đủ mọi người thật tuyệt.....
    Hoa hồng, mình vẫn thích hoa hồng vàng, nhiều người bảo, sao lại thích vậy, ko biết ý nghĩa của nó sao.....biết chứ, sao không nhỉ, nhưng đã thích, thì chẳng có lý do gì mà phải vì một chuyện tin gì đó lại gạt bỏ sở thích cả :D. Hoa hồng vàng, sự chia ly, sự phản bội, nỗi buồn của tình yêu.....sao màu của nó lại rực rỡ vậy nhỉ ..... cũng không thể hiểu tại sao người ta lại cho nó cái ý nghĩa đó nữa. Hoa hồng vàng, vậy sau này, mà có yêu ai, chắc sẽ chẳng bao giờ ng` ta tặng mình loài hoa mình thích, bởi vì nó sẽ là chia ly mà....hì, nhiều khi nghĩ mình cũng vô lý, kỳ quái quá, thích cái đó, ai mà dám tặng nhỉ.....:).
    Cảm ơn những lời của anh, nam tước à, anh bảo gọi em là nhóc mùa đông, nên em cũng muốn gọi anh là nam tước bông hồng, vậy nha, em chưa có câu nói đồng ý của anh, nên nói ở đây luôn. Anh cũng luôn nhớ những kỷ niệm nha, dù cuộc sống nhiều niềm vui và nỗi đau lắm....em tin là vậy, một người sinh mùa đông à
    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...
  2. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Lưng chừng
    Lưng chừng mùa thu lưng chừng gió
    Lưng chừng hoa lưng chừng nụ lưng chừng
    Em đứng giữa lưng chừng giận dỗi
    Giữa buồn vui quên nhớ ghét thương
    Lưng chừng cây lưng chừng núi hoa vương
    Lưng chừng em lưng chừng mùi hoa sữa
    Lưng chừng lá rải trên lưng chừng cỏ
    Lưng chừng trăng lặn dưới lưng chừng sâu
    Trái tim em bắt nhịp từ đâu
    Lưng chừng không gian ai là điểm tựa
    Lưng chừng anh lưng chừng người khác nữa
    Lưng chừng trái tim em khóc lưng chừng

    Trần Hằng
    Gửi tặng xa xôi, gửi những lưng chừng của tuổi thơ, tuổi mơ mộng của chính tôi..............
    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...
  3. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Một ngày nữa đã qua đi một cách nặng nề...Thời tiết cũng đã dịu đi rất nhiều khiến ta thấy dễ chịu rât nhiều...Nhớ từng có những ngày hè như thế này ta thường được đi "bêu" nắng,đi câu cá...đi bơi(dù ngày ấy không biết bơi),thật là vui biết bao...nhưng bây giờ thì...Không biết bao giờ mới có thể online được nữa...ta mong nhóc sống thật tốt và đừng bao giờ quên đi những kỷ niệm đẹp...Thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương.Ta biết nhóc đang buồn,vì một lý do nào đó ta mong cảm giác của ta là sai...bởi vì ta mong rằng nhóc sẽ có một cuộc sống vui vẻ và bình yên...Good LUCK!
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
  4. Xuong_rong_78

    Xuong_rong_78 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/10/2002
    Bài viết:
    974
    Đã được thích:
    0
    sea_nymph ơi, sao không viết tiếp nữa à!!!???


    Xương rồng 78


  5. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Ngày mưa rồi lại nắng, nắng gay gắt chứ không chỉ ấm áp, làm người ta khó chịu nhiều hơn là thích thú với nắng. Nóng, không khí ngột ngạt hơn với bụi và khói của thành phố....tại sao giờ người ta thích cuộc sống kiểu này nhỉ hay là sẽ congười bảo là do hoàn cảnh mà thôi chứ có muốn vậy đâu....ừm, chỉ là bào chữa mà thôi...thực chất, người ta bị cuốn vào vòng xoáy của cơm áo gạo tiền mà thôi và câu nói cửa miệng là : cuộc sống là vậy mà.
    Hôm qua, nhận được tấm card của người bạn, một người bạn thân, gần mà cũng xa, bạn đã viết rằng hy vọng tôi và bạn có thể là những người bạn thân, tôi cũng đã mong vậy. Nói chuyện đi xa, ai cũng bảo bất ngờ, cũng buồn, cũng mừng...vâng...có lẽ tôi quá nhiều bận tâm...tôi cũng có nhiều ưu nhược điểm, để bạn bè đông đến vậy nhưng đôi lúc chẳng biết nên gọi đến ai để sẻ chia...có thể là do tôi quá ích kỷ, quá thiếu niềm tin nhưng mà con người tôi lại là vậy.
    Hai đêm nay, ngồi viết cho bạn bè, kể ra cũng nhiều, phải gần mười đứa bạn có thể nói là thân, từ cấp hai và đến cấp ba. Viết cho những đứa bạn mà sẽ còn thân thiết đến suốt cuộc đời....đáng quý....tôi vẫn luôn tự nhủ là điều mà tôi có được giá trị nhất là tình bạn. Ngoài gia đình ra, thì bạn luôn là điều quý nhất của tôi trong cuộc đời này. Có nhiều người đã nói, bạn thân thì chỉ có một, vậy mà tôi phải đến gần chục đứa, thật buồn cười nhỉ...nhưng tôi cũng chưa hề băn khoăn về điều đó. Bạn bè, chơi với nhau, hiểu thì không hết nhưng lại có thể nhờ vả, lại đông đủ khi cần đến. Tôi thấy mình không phải nuối tiếc một điều gì khi mà không có một người thật sự là thân theo đúng nghĩa mà lại có đến hơn thế và phát hiện ở mỗi người một giá trị.... gộp lại chính là một người bạn lớn mà không phải ai cũng có được. Tôi luôn tự hào vì tất cả bạn bè.
    Một năm trôi qua, quen biết thêm, tôi cũng tự tin rằng mình có nhiều ưu điểm nên ai gặp rồi cũng yêu quý...hì, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi....yêu và được yêu, như chị Thu nói vậy chị nhỉ, hi`, ko biết chị có đọc không ? BIết được nhiều ng`, niềm vui cũng có, nỗi buồn cũng có, rút ra được nhiều kinh nghiệm cũng như hiểu rõ con người hơn trước...nhìn nhận được nhiều ng` và niềm tin vào mọi ng` dù là ai chăng nữa cũng rõ ràng và đúng đắn hơn.
    Tối thứ bảy, tổ chức ca nhạc, vui, mình đã không định đi, với một lý do rất cá nhân, rồi cuối cùng tụi nó đến lôi đi bằng được. Chưa lần nào đi với lớp trong năm mà lại vui thế, đi nghe ca nhạc, buổi ca nhạc đầu tiên mà mình đi xem ở trường vào tối thứ bảy và có lẽ là buổi cuối cùng. Hát hay đến thế, mình cũng muốn lên hát luôn. Rồi chụp ảnh, chả hiểu thế nào mà chụp tối om, ko biết có cái ảnh nào ra hồn không nhưng lại rất lãng mạn, trong ánh nến mà :D. Rồi đi cả một đoàn xe cộ toàn không bằng lái mà dám đi lên khu đường toàn cảnh sát mới sợ, hì, lo lắng, kẹp ba chạy long rong quanh thành phố mới sợ. Cuối cùng cũng bị bắt, cả lớp lo hết hơi....mất ít xiền. Ngồi xe bạn, tôi đã thấy gần gũi như xưa, tự dưng sau ngày sinh nhật đó, bạn và tôi trở nên xa cách, có phải vì cái khăn tay quà tặng đó hay là vì bạn hiểu lầm tình cảm quý mến mà tôi dành cho bạn, nếu vậy đúng thì bạn thật đáng trách, tôi sẽ giận bạn nhiều. Nhưng rút cuộc lại chẳng giận bạn nhiều, tôi coi bạn là thằng bạn đáng quý nhất, người bạn đầu tiên , thằng bạn trai đầu tiên mà tôi nói chuyện cởi mở lòng mình đến thế, tôi đã mong có thể thân thiết với bạn hơn, vậy mà lại chia cách....nhưng tin rằng rồi thời gian sẽ giúp bạn hiểu tôi hơn thế. Tôi quý trọng bạn rất nhiều, bạn biết chứ, mặc dù nhiều khi bạn trẻ con lắm, vì bạn dù sao cũng ít tuổi hơn tôi mà.
    Viết tiếp sau nha anh Xương rồng, hì, rất vui khi anh thích đọc bài viết của em. Anh Baron, đang trải qua chuyện gì vậy, mong là mọi việc sẽ tốt đẹp, mỗi lần vào đều mong có thể thấy bài viết của anh đó.

    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...
  6. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    hôm nay, viết một bài, cuối cùng web hỏng, lấy hết kiên nhẫn vào gõ mấy đoạn văn thơ tâm đắc này, nếu không lại bi stress mất. Cố gắng nghĩ vui vẻ, ko chán ngán, đừng buồn.....
    Ý nghĩ sang mùa
    Những cơn gió heo hút thổi làm rơi những chiếc lá cuối cùng. không ồn ào, dữ dội như cơn giông đầu hạ, nhưng chính nó chứ không phải trận cuồng phọng kia đã thổi tan đi những ngày đông lạnh giá, hiu hắt buồn.
    Mùa này, vẫn ít mưa, làn gió nhẹ thổi những hạt nước li ti như muốn ngăn nó thành giọt nước lơn. Từng ngày, từng giờ những hạt nhỏ ấy làm bật ra những mầm sống mới.
    Chỉ giữ lại của quá khứ những gì tốt đẹp nhất, xoá đi những nỗi buồn nhớ, tiếc nuối và hãy lau khô dòng lệ.
    Người quên ta, quên kỷ niệm. Ta không cố quên người. Ta sẽ nhớ người thật nhiều để rồi một ngày ta sẽ quên được tất cả về người đáng để trong ta phải nhớ mãi, trong ta sẽ luôn là những kỷ niệm đẹp còn không đáng nhớ thì đó là sự tầm thường nhất mà vô tình trong quá khứ ta đã phải gặp, phải quen.
    Quanh ta, cuộc sống đang troi chảy trong dong bất tận. Tất cả vẫn đang bên ta. Nhớ một đề tựa trong truyện ngắn của Nguyễn Dậu : "Mầm sống vẫn xanh"
    Khi viết những dòng này , em nhớ đến anh, một người bạn đầu tiên em quen trên net, thật kỳ lạ, khi đó em vẫn còn nhiều nghi ngại và cũng suýt mắc vào bẫy của anh, một ng` đã dùng net lâu ngày, nhưng giờ, mọi chuyện lại đâu vào đó, ko gặp anh nhiều nữa, thi thoảng nghe giọng nói rất riêng của anh trong dt, cũng vui nhưng khoảng cách của ngày trước không còn và một người bạn lại xuất hiện ........
    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...
  7. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua, Hôm nay và Ngày mai

    Trong một tuần có 2 ngày mà ta không cần phải bận tâm về chúng,có hai ngày chúng ra không nên để vướng bận, lo âu hay sợ hãi.
    Ngày đầu tiên, chính là ngày hôm qua với những lỗi lầm, với tất cả những sai sót với những nỗi buồn và cả những niềm đau. Ngày hôm qua đã qua rồi và mãi mãi vượt khỏi tầm tay chúng ta.
    Chẳng có điều gì thay đổi được ngày hôm qua. Chúng ta chẳng thể lấy lại những thứ đã cho đi cung chẳng thể xoá đi dù chỉ là một lời chúng ta đã nnói....
    Ngày còn lại chính là ngày mai với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết trước.Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm tay chúng ta.
    Mặt trời ngày mai sẽ mọc. Dù toả sáng rực rỡ hay bị che khuất sau những đám mây thì mặt trời vẫn sẽ mọc. Và cho đến tận lúc đó thì chúng ta chẳng thể đánh cuộc chuyện gì sẽ xảy ra - bởi ngày mai vẫn chưa đến.
    Chúng ta còn lại một ngày - đó là ngày hôm nay. Bất cứ người bình thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một ngày hôm nay. Nhưng anh ta thường gục ngã khi phải cộng thêm vào gánh nặng của ngày mai và ngày hôm qua.
    Con người thường đau khổ không phải vì hiện tại mà chính vì những hối tiếc trong quá khứ và nỗi lo âu cho tương lai.
    Vì thế, chúng ta hãy sống trọn vẹn cho một ngày !
    Gửi tặng một người bạn , hôm nay là ngày sinh nhật, ko biết chúc gì, dành tặng anh đoạn viết này và chúc anh luôn sống cho một ngày thật trọn vẹn và không phải bận tâm về ngày hôm qua và ngày mai cho dù cuộc sống đôi khi không theo ý muốn.
    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...
  8. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Xa xôi ơi !!!!!!
    Sao bỗng dưng tôi cảm thấy mình lạc lõng một cách đáng sợ, hãy cố lên tôi ơi, đừng để lại mắc vào những chuỗi ngày như cũ, chợt muốn vứt bỏ tất cả. Chợt thấy những điều mình làm trở nên vô ích, cảm thấy những gì mình đã dành bao công sức chợt chỉ là muối tan vào biển cả bao la mà chẳng ai quan tam hạt muối đó đã góp gì cho vị mặn mòi của biển cả.
    Liệu mọi chuyện sẽ ra sao, sẽ đi đến đâu, sẽ tìm thấy gì, tôi vẫn cố gắng mang cho mình một trọng trách phải gánh vác, của một người con, của một người chị lớn, của một người sinh ra trên đời như bao người khác, vẫn luôn nghĩ đến còn bao người phải vất vả trong cuộc sống hơn mình. Vẫn biết mình quá hạnh phúc so với bao nhiều người khác, vẫn biết mình sống chưa đủ đầy......vậy mà tại sao vẫn sống một cách vô trách nhiệm. Tại sao vậy hả tôi ? Một dấu hỏi to tướng luôn lơ lửng. Tôi vẫn tự hỏi mình sống vì gì, ngoài những trách nhiệm, ngoài tình yêu với cuộc sống mà tôi không có quyền vứt bỏ vì bố mẹ đã cho tôi, chắt chiu, vậy mà tôi còn đòi hỏi gì hơn thế nữa, gì nữa vậy..... tôi cứ tìm, tìm để thấy bế tắc những khi không thể tìm được một ai đó thật đáng tin, để ngồi nói, nói hết chuyện, nói tất cả những gì muốn nói, nói mà ko lo bị phán xét, nói mà người đó sẽ ko thất vọng về một cái tôi quá khác với thực tế họ được tiếp xúc. Tham lam quá không nhỉ, ồ không, chẳng tham, vì tôi đã có được thế đâu. Giờ mà ước mong có ai đó ở bên để khóc , để giận dữ, thế nào mọi người cũng nghĩ, đang yêu ai, đang giận ai, tôi thấy buồn cười với những hiểu lầm đó. Chẳng lẽ trong cuộc đời cái người ta cảm thấy khi vui khi buồn ngoài gia đình, ngoài những cảm xúc bình thường còn lại chỉ có thể là tình yêu sao ? Chỉ được phép như vậy sao ?
    Quen biết bao người, người quý mến, người thân người sơ, cảm giác để lại cho họ, tôi tự quá biết. Ai cũng nghĩ người khác có cái tốt cái xấu, nhưng họ đâu thấy hết được và ai cũng như ai, đều muốn thấy điều tốt ở người khác. Tôi cũng vậy. Tôi cũng chỉ nhìn ưu điểm của người khác còn nhược điểm của họ thì bỏ qua để người và người có thể cảm thông, thấu hiểu nhau. Nhưng nhược điểm ở mọi người chẳng ai muốn có cả, vậy mà vẫn phải có nên cảm thông là chuyện cần làm. Ko hiểu có phải do tôi tự thấy mình nhiều nhược điểm nên dễ thông cảm với ng` khác ko ? vì tôi biết, nhiều ng` ko thể chấp nhận những gì ko hợp với họ còn riêng tôi lại ko nghĩ vậy ............
    Biển, tôi yêu biển một phần vì tuổi thơ, một phần là để nhắc nhở mình chỉ là một cái gì đó thật nhỏ bé so với cả một biển cả rộng lớn. Ước chi có thể đi mãi trên biển, có thể ngắm trời sao, có thể thấy cái mặn mòi, lành lạnh , mưa biển cũng lạ, sóng biển lại càng đặc biệt . Mỗi vùng biển lại có một cảm giác khác nhau, mỗi nơi lại cho ta những điều cảm nhận thật riêng biệt như từng con người ta quen trong cuộc sống vậy. BIển về mùa đông mới thật khác lạ, nó xám xịt, ầm ào....vọng lại những luồng gió lạnh của mùa heo may. Biển ở quê hương cũng khác với biển của tuổi thơ tôi lắm.
    Biển của tuổi thơ tôi là một vùng biển ở nước Nga xa xôi..... Biển lạnh cả mùa hè và mùa đông, nhớ những lần nhảy qua ngọn sóng cao vào các chiều chớm đông, cảm giác mãi đọng lại mà không thể tìm thấy lần thứ hai ở đâu. Cảm giác tan vào những con sóng trên biển. Chỉ muốn có thể ở mãi đó, chẳng phải suy nghĩ, nhìn lên bầu trời cao xanh kia và những cánh chim bay qua bay lại. Thư thả, chẳng phải nghĩ suy như khi còn nhỏ dại, vô lo vô nghĩ.........
    Ươc mong cũng chỉ là mong ước, tôi biết sẽ nhận được nhiều lời khuyên, nhưng tôi đã quá sợ những lời khuyên và nhắc nhở rồi. Tôi sẽ phải xin lỗi và cảm ơn nhiều người trong suốt cuộc đời vì sự lo lắng, yêu quý họ dành cho tôi. Nhưng không một ai hiểu là lời khuyên và nhắc nhở thể hiện tình cảm nhưng chẳng thể giúp được tôi khi này, khi mà tôi bất cần những lời nói đó, chỉ cần họ im lặng và đừng phán xét việc tôi đang làm. Tôi quá biết mọi người thân sẽ lên án thế nào, sẽ nói gì, sẽ khuyên nhủ gì, sẽ buồn thế nào. Tôi chỉ cần một khoảng không thôi, để có thể chiến thắng chính mình, để lại là một con bé chỉ lo những chuyện học hành, chuyện gia đình , chuyện bạn bè vô tư.......Tôi ơi, tôi hãy nghe chính mình, hãy vượt qua tất cả nào, hãy để mình là mình chứ đừng nghĩ quá, đừng lo những gì ko thuộc về mình..........được không nhỉ ?
    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...
  9. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Nước mưa
    Bạn không bao giờ thấy cô bé đó khóc. Cô bé đó là một món quà quý giá, không chỉ mang niềm vui đến cho họ, mà còn tìm ra niềm vui không ai khác có thể.
    - Bố đừng lo, năm nay con không cần mua cái gì mớI đâu mà ! - Cô bé nói khi bố của cô mất việc.
    - Bà ơi, nếu bà không tìm thấy cái gậy thì bà cứ dựa vào cháu cũng được. Cháu đủ thấp để bà vịn và đủ khoẻ để đỡ bà mà ! - Cô bé nói khi bà không tìm thấy cái gậy chống.
    Katie là cô con gái duy nhất của họ. Họ lấy nhau hơn 10 năm và bác sĩ nói rằng họ không thể có con. Nhưng đến các bác sĩ cũng không sao giải thích được khi cuối cùng thì Katie ra đời. Có thể Katie là món quà mà cuộc sống tạo nên và tặng cho họ.
    Dường như Katie luôn có câu trả lờI cho tất cả mọi thứ.
    - Tại sao bầu trờI màu xanh ?
    - Vì màu sơn xanh nhiều hơn các màu khác và có ai đó làm đổ?
    - TạI sao chim lại hót ?
    - Vì lúc đi dạo trong công viên thì bạn có mang theo radio để nghe nhạc được đâu?
    Đó là những câu trả lời của Katie. Katie luôn cười, luôn vui vẻ và ai nhìn thấy cô bé cũng có cảm giác nhẹ nhõm.
    Chưa ai từng nhìn thấy cô bé buồn. Cho đến sự kiện ?onước mưa?.
    Đó là ngày mà bố mẹ Katie đưa cô đi khám sức khoẻ. Trông cô bé không được khởe lắm.
    - Bác cần nói chuyện riêng với bố mẹ cháu ?" Bác sĩ bảo ?" Cháu sang chỗ cô y tá để cô ấy kiểm tra lại một chút được không ?
    Bố mẹ Katie rất lo lắng, dù họ cũng cố mỉm cười khi Katie đi ra ngoài.
    - Tôi thấy sức khởe của Katie có điều rất đáng lo ngại - Bác sĩ nói - Bây giờ phảI thử máu thêm đã ?
    Ba tuần sau, bác sĩ có kết quả chắc chắn. Katie bị một bênh ung thư hiếm gặp.
    Rất ít khi bác sĩ lại đến tận nhà bệnh nhân để nói chuyện, nhưng Katie là một cô bé đặc biệt. Bác sĩ tớI và nói vớI bố mẹ Katie gọi cả cô bé vào cùng nghe. Bác sĩ tin rằng một cô bé thông minh như Katie có thể hiểu được vấn đề.
    Trong phòng khách, bác sĩ thận trọng giải thích bênh tình của Katie và trong thời gian tói cô bé sẽ phải chiến đấu với bệnh tật thế nào, sẽ phải điều trị ra sao ?
    Katie bình tĩnh ngồi nghe, không nói lời nào. Nhưng bỗng nhiên, nước mắt cứ chảy xuống hai gò má cô bé.
    - Katie, con không sao đấy chứ ?
    - Không sao, mẹ ạ, sao mẹ hỏi thế ?
    - Katie, mẹ thấy con đang khóc ?
    - Không phải con khóc đâu?Đó là nước mưa?Con hơi sợ một chút và nước mưa rơi xuống để cuốn nỗi sợ đi ấy mà?
    Quả thật, tối hôm đó trời mưa rất nhiều. Có thể nhiều người đang lo lắng và nước mưa rơi để cuốn trôi nỗi lo đi.
    Katie, cô bé của những điều ký diệu, nhập viên vào ngày hôm sau và trở về nhà sau 8 tháng, hoàn toàn bình phục.
    Tôi viết bài này vì hôm nay tôi nghĩ đến Katie. Tôi luôn nghĩ đến cô bé khi sợ hãi hay lo lắng. Nhưng rồi nước mưa lại rơi và cuốn những lo lắng của cô bé trôi đi.
    Bob Perks.
  10. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ....
    Chiều nay...ta lại ghé qua chốn cũ..và rồi ghé thăn ngôi trường xưa...một nơi ta găn bó biết bao kỷ niệm,kỷ niệm một thời cắp sách đến trương...vô tư...hồn nhiên...
    ...Ngày đang tàn...Ta đến muộn bởi vì ta không muốn ai nhìn thấy ta,ta không muốn ai bắt gặp ta và ngôi trường giáp mặt nhau...Bởi vì ngày mai,ta phải rời xa...một chuyến đi về một vùng đất xa xôi để tìm cho mình một cuộc sống mới.Có lẽ ta không còn dịp nào hơn để gần gũi với những dì vốn rất thân thương đối với mình...Ở mọi người...lẽ thường,những lần chia tay thường diễn ra trong một khung cảnh ồn ào,nhộn nhịp với bao lời tiễn biệt cùng những cái bắt tay thắm thiết...và những giọt nước mắt chia xa...Nhưng đối với ta,một con người vốn sống nội tâm nhiều hơn là thể hiện thực chất cái tôi cho mọi người nhin thấy...thì ta thích thả mình trong tâm trạng,trong cái thế giới sâu sa của tâm hồn.Ta không thích những cảnh xô bồ,náo nhiệt của đời thường.Ta thường chìm trong những phút giay bình lặng của riêng ta...
    ...Chiều im ắng...Giớ và mây cuộn về u ám cả một khoảng trời.Consố 9.02 trước của phòng học không hề thay đổi.Không biết đây là lân thứ mấy con số ấy in vào mắt ta? Ta không biết và cũng không bao giờ lại đếm tỷ mỷ cả thảy bao nhiêu lần ta nhìn lên con số đó.Ta chỉ cảm nhận được rằng nó rất quyen thuộc đối với ta...Ta khẽ mở cửa phòng học...hai cánh cửa kêu lên ken két tà từ từ mở sang hai bên.Phòng học vắng vẻ,một sự vắng vẻ đến rợn người.Nhưng trong giờ phút này,ta không cảm thấy sợ sự vắng vẻ đó...
    Bất chợt...ta thốt lên khe khẽ không thành tiếng..và rồi ta nhìn khắp phòng học.Trước mắt ta hiện ra những khuôn mặt bạn bè ngày xưa...
    Ta bước từ từ từng bước về phía cuối phòng học.Cái bàn mà ta đã từng ngồi học ngày xưa vẫn còn đó.Nó quen thuộc với ta quá đỗi.Quen đến nỗi nhắm mắt ta có thể hình dung ra những nét rạn nứt của nó.Nhũng rạn nứt mà không biết bao nhiêu lần ta tì tay lên và không biết bao nhiêu lần ta dùng cây bút vẽ chằng chịt rồi ký những chữ ký lằng nhằng lên đó..Ta lặng ngồi xuống ghế và tìm kiếm...giữa hàng ngàn vết mục,hàng ngàn vết bút của biết bao con người đãn từng ngồi học nơi đây,ta vẫn tìm thấy nét viết của ta hôm nào."Mãi không quên"...Nét chữ xỉn màu và xũ như màu thời gian...Tự nhiên ta thấy một nỗi cô đơn dâng trong lòng...lòng ta đầy ưu tư...Rồi ta bước ra khỏi phòng học...Trời chiều bắt đầu ảm đạm.Ta bước về.."Đê cùng cha khác ông nội" của bọn ta ngày xưa...nơi có một vườn bạch đàn...nơi mà chúng ta thường lên chơi những khi tan học.Rồi tắm chung một dòng sông...rồi trốn học lên đê để viết...Lưu bút...Ta lặng người đi...Trên những thân cây bạch đàn ngày nào vẫn còn in dấu vết,dấu vết của những dòng chữ,những vết khắc thời học trò..mờ dần...mờ dần...
    ...
    Gió chiều lại cuộn về ào ạt.Cơn gió của những trận mưa mùa hạ.Không gian tối sầm lại và những giọt nước đầu tiên bắt đầu dội xuống...Cơn mưa phá tan cái thanh tịnh,ảm đạm của ngôi trường.Nó gõ xuống những âm thanh chát chúa vào dĩ vãng xa xưa của ta...của một thời xa xôi...của hình bóng bạn bè...thoắt cái,trôi tuột vào màn mưa tối tăm,lạnh buốt của một chiều mùa hạ.Cơn mưa mỗt lúc một to,một mãnh liệt.Nó phũ phàng như nuốt trọn năm tháng xa xưa của ta...
    ...Ta cảm giác như đó là tiếng đời...như sóng,gió,bão giông của cuộc đời đang bắt đầu,đầy thách thức...Ta lao vào cơn mưa...bóng tối bắt đầu buông xuống...Và ta như đang muốn tìm một cái gì đã mất......
    Cà phê đắng bỏ đường thêm vị ngọt
    Cuộc đời đắng biết bỏ gì đây....
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...

Chia sẻ trang này