1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gửi ..............Xa Xôi.........

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sea_nymph, 08/04/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Giật mình
    Nghe gió vu vơ
    Thơm hương bưởi
    Nhớ câu thơ
    Vụng về
    Chiều chiều
    Nắng nhạt bờ đê
    Xiêu xiêu lòng nhẹ
    Đi về
    Nắng sương...
    Ước mơ còn cuối nẻo đường
    Gió mưa
    Mưa gió
    Niềm thương đong đầy
    Sương rơi nước mắt đêm gầy
    Dư âm
    Một tiếng
    Thở dài!
    Đêm khuya!
    ....
    Nhóc mùa đông! Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương lòng...hãy sống vui lên nhé...
    ...Con người,con người...con người là quả lắc giữa nụ cười và nước mắt...
    .....
    Nâng chén tiênu sầu càng sầu thêm.....
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
    Được baron sửa chữa / chuyển vào 14:00 ngày 15/06/2003
  2. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Mưa giá chận mùa xuân
    Khói mây hoàng hôn tận
    Đứng đây lòng đau nhói
    Tựa cửa để chờ ai
    Lòng buồn cùng ai tỏ
    Cô đơn chỉ một mình.
    Chốn phong trần ai bảo
    Đến đi chẳng tự mình
    **** ong rồi đến mãi
    Buồn nhớ ngồi thâu đêm
    Gởi đây lời nhắn nhủ
    Tình cũ đã tàn phai.
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
  3. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Lần đầu tiên cắt tóc
    Biết rằng anh sẽ rất buồn
    Khi tóc em không còn như trước
    Không giữ được những điều anh ước
    Em cũng buồn, buồn đâu kém gì anh
    Chỉ một phút thôi không chín chắn với mình
    Em bỗng nhiên trở thành kẻ khác
    Và không bao giờ còn quyền tự hát
    Rằng em con gái tóc dài
    Chợt nhận ra mình cũng chỉ như ai
    Mái tóc ngắn với bao ánh nhìn lạ lẫm
    Em muốn hét gào trong ân hận
    Biết rằng anh có trách giận em ?
    Chẳng tìm đâu ra một chút thân quen
    Em tiếc nuối những điều vô tình làm mất
    Và cả những điều anh hay nói nhất
    Rằng : " tóc em dài anh ngỡ sợi mưa nghiêng "

  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ...Những lúc em buồn,em thường hỏi anh:"Em phải làm gì bây giờ?"...Anh thường trả lời những câu hỏi đó của em...Nhưng em có biết không..Không biết bao nhiêu lần anh tự hỏi mình câu hỏi đó...và cũng từng ấy lần anh không sao tìm được câu trả lời cho mình...em ạ..!.Cuộc đời có bao giờ đẹp như câu chuyện cổ tích đâu em,mà cuộc đời này luôn đầy sóng gió,luôn đầy trông gai em ạ!.Vui,buồn cũng là chuyện bình thường mà thôi,bởi nếu cuộc sống cứ bình thường mà trôi đi thì đâu phải là cuộc sống thực?Mà cuộc sống như thế có phải là tẻ nhạt không?Anh biết có nhiều,rất nhiều người hằng mong có một cuộc sồng thật giản dị,thật bình thường...nhưng phải chăng những sóng gió,những vấp váp của cuộc đời khiến cho ta thêm vũng vàng và đủ can đảm để bước đi tiếp trên con đường này? Ở đời ai chả buồn,ai chả một lần vấp ngã..? Nhưng có mấy ai biết đứng dậy một cách đúng nghĩa sau khi ngã?mấy ai biết hướng về tương lai một cách tốt đẹp hơn? Phải làm sao,phải làm sao để ngày mai luôn vui vẻ và hạnh phúc hôm ngày hôm nay và ngày hôm qua...Thời gian trôi nhanh lắm...Đời người đôi khi chỉ như một áng mây trôi...đến rồi đi..rồi để lại được gì..hay phải chăng chỉ là một cơn mưa..hay rốt cuộc cũng chỉ là một áng mây..
    Có đôi lúc..ta chỉ muốn một mình ở một nơi thật vắng hay một góc tối thật sâu..một nơi tránh xa tiếng ồn,một nơi thật bình yên...để không phải đau đầu với những toan tính đời thường,rồi để một mình suy nghĩ xem mình đã làm được gì hôm nay hay chỉ là con số "0"?Rồi suy nghĩ những kỷ niệm mà ngày thường với những bận bịu của cuộc sống,rồi cơm-áo-gạo-tiền..ta có chăng thời gian mà hồi tưởng...?Rồi tự nói với ta rằng đừng bao giờ để kỷ niệm trôi đi...bởi vì con người sống một phần bằng kỷ niệm mà....
    Ta lang thang trên đường phố lặng thinh...
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
  5. Amaryllis

    Amaryllis Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2003
    Bài viết:
    39
    Đã được thích:
    0
  6. dodomummim

    dodomummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2003
    Bài viết:
    313
    Đã được thích:
    0
    Gư?i Xa xôi
    V.A thân yêu cu?a chị!!!
    Chắc em cufng hiê?u tại sao chị lại pha?i viết cho em bă?ng nick na?y va? va?o đúng topic cu?a em có đúng không? Đến chị lúc na?y cufng không thê? hiê?u nô?i tại sao mi?nh lại bị thế nưfa nhưng không sao ?oNothing makes me down?, chị vâfn muốn viết va?i do?ng chia tay em ma? chă?ng biết hai chị em mi?nh lúc na?o sef gặp lại ma? cufng chă?ng rof la? sef gặp nhau gián tiếp hay trực tiếp nưfa. Đối với chị luôn tô?n tại ?oHưfu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên giáp diện bất tương phu?ng?. Chị vâfn muốn chắc chắn một điê?u ră?ng ca? hai chị em mi?nh sef co?n nhiê?u dịp gặp lại, biết đâu sau na?y chị sef được sang Anh chơi một chuyến thi? sao nhi?? Thế giới na?y nho? lắm em ạ nhất la? đối với nhưfng ngươ?i không bao giơ? chịu ngô?i yên như chị em mi?nh.
    Ti?nh yêu không thê? na?o so sánh được, chị cufng chă?ng dại gi? ma? đem cân đong ti?nh ca?m cu?a mi?nh cho em va? ?obé em? nha? chị nhưng chị hiê?u ră?ng ti?nh ca?m ma? ?oca?o ca?o? da?nh cho em đaf không hê? phí phạm, nó yêu thương va? lo lắng cho em lắm đấy, em có biết không? Không hiê?u em có biết đaf có lúc chị ghen tỵ trước ti?nh ca?m vô tư ma? ?oca?o ca?o? da?nh cho em không? Em có hiê?u ?oca?o ca?o? thương em nhất trong số bạn be? không? Chính vi? thế ma? chị cufng yêu thương em như chị đaf da?nh cho ?oca?o ca?o? vậy. Chă?ng biết em có bao giơ? ca?m nhận được phút đâ?u tiên chị gặp ca? 5 đứa trong hội bọn em thi? ai la? ngươ?i gây ấn tượng cho chị nhất không? Chị không biết nói sao đê? ca?m ơn ca? nhóm đaf biến ?oca?o ca?o? tư? một cô bé lâ?m li?, ít nói, luôn sống theo kiê?u hướng nội, trâ?m tư va? luôn suy nghif gia? trước tuô?i, hâ?u như đánh mất tuô?i thơ cu?a mi?nh bă?ng bộ mặt cau có, cách sống bất câ?n đơ?i bă?ng một cô bé luôn vui tươi va? biết hươ?ng thụ cuộc sống. Nhưng ngay tư? lúc đó chị đaf có ca?m ti?nh đặc biệt với em vi? đơn gia?n em có chút gi? cu?a chị hay chị có thê? soi mi?nh trong em đê? thấy một hi?nh a?nh DODO hô?i trung học. Chị đaf rất xúc động khi em tư? chối không ăn trưa với hai chị em chị đê? trơ? vê? nha? nấu cơm trưa cho bố va? em gái. Chị cufng đaf có một thơ?i tất ta? như vậy, cứ buô?i trưa đến la? đạp xe vội vê? nha? mặc nắng gắt hay mưa giông đê? nấu nướng cho ba va? ?oca?o ca?o?. Rô?i khi chị học đại học thi? ba không co?n ăn cơm ơ? nha? buô?i trưa nưfa thi? chị vâfn pha?i phụ trách khoa?n cơm nước cho ?oca?o ca?o? va? ngươ?i ?" ma? ?" ai ?" đó ?" cufng ?" biết ?" đó (kê? ca? em cufng gặp rô?i ma?.)
    Chị thấy ră?ng hội bạn cu?a bọn em môfi ngươ?i một ve?, không thê? so sánh được ai hơn ai nhưng nếu nói thương ai nhất thi? có lef chị sef nói la? chị thương ?oca?o ca?o? va? em nhất. Vi? du? sao mặc du? nhưfng bạn kia hoa?n ca?nh cufng chưa hạnh phúc bă?ng nhưng em có một cái gi? đó khiến chị thấy vư?a mong manh lại vư?a mê?m yếu, vư?a lung linh ma?u rực rơf cu?a nắng va?ng lại vư?a lấp lánh ma?u đen cu?a ma?n đêm. Thật sự chị cufng có quá nhiê?u việc đê? lo lắng na?o la? công việc, na?o la? học tập, nghiên cứu, rô?i vui chơi gia?i trí nưfa nhưng có lef chị vâfn thươ?ng da?nh nhưfng khoa?ng thơ?i gian rôfi hiếm hoi đê? nghe ?oca?o ca?o? tâm sự cufng qua đó biết thêm ti?nh hi?nh vê? em va? mọi ngươ?i.
    Chị cufng chă?ng bao giơ? có thê? quên được buô?i đêm huyê?n diệu ma? chị đaf cufng ca? hội lớp em đi chơi vo?ng quanh Ha? nội. V.A có biết chị đaf gâ?n như phát khóc vi? ca?m động khi sống lại tuô?i 17, 18 cu?a mi?nh với các em không? Chắc chắn ră?ng chị sef không bao giơ? có thê? na?o quên được nhưfng cái tên như V.A., H.M., L., Tr., Đ., T.,.... dươ?ng như chị được trơ? lại cái thơ?i la?m cô bé Lọ Lem đó. Chị biết ră?ng em đaf không pha?i hối tiếc khi không tham gia đêm ấn tượng đó. Biết nói thế na?o với em trước lúc chia tay nhi?? Chị sef không khóc đâu vi? nhưfng giọt nước mắt cu?a chị đaf khô cạn đi theo mối ti?nh đâ?u rô?i ma? nhiê?u khi lại la?m chu?n chân em nhưng chị muốn gư?i theo gió, theo mây, theo ánh mặt trơ?i rực rơf mu?a he?, mặt trăng tro?n mu?a thu, ma?u xanh mướt cu?a chô?i non mu?a xuân va? ca? nhưfng cơn gió mu?a đông bắc cu?a mu?a đông Ha? nội nưfa một lơ?i chúc thay cho mọi lơ?i ước nguyện. Em hafy nhớ ră?ng khi em đi, em đaf đê? lại ơ? Ha? nội na?y bao con ngươ?i, bao ti?nh thương yêu, bao sự lo lắng, chính vi? thế việc đâ?u tiên em pha?i la?m la? cố gắng giưf sức kho?e. Khoa?ng cách địa lý sef la?m tăng lên gấp bội sự lo lắng cu?a ngươ?i ơ? nha?, nhưfng ngươ?i yêu thương em hơn ca? nhưfng gi? ma? trí tươ?ng tượng phong phú cu?a em có thê? nghif tới. Sau đó la? cố gắng học tập, kết hợp tốt ca? học ha?nh va? gia?i trí nưfa nhé, đư?ng vu?i đâ?u va?o học nhiê?u quá cufng như đư?ng bo? bê học ha?nh vi? nhưfng gi? choáng ngợp bên ngoa?i. Hafy luôn xứng đáng la? cô bé V.A đáng yêu trong mắt mọi ngươ?i em nhé. Chị va? ?oca?o ca?o? luôn ơ? bên em du? em có ơ? mọi ngof ngách cu?a thế gian na?y.

    DODOMUMMIM

    u?c dodomummim s?a ch?a / chuy?n vo 10:51 ngy 01/07/2003
  7. Xuong_rong_78

    Xuong_rong_78 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/10/2002
    Bài viết:
    974
    Đã được thích:
    0
    Muốn viết cho V.A thật nhiều nhưng chẳng biết viết gì. Chỉ mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với V.A.


    Xương rồng 78


  8. Lipit83

    Lipit83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/02/2003
    Bài viết:
    1.261
    Đã được thích:
    0

    To ...
    "Em thì ngồi đây một nửa
    Thèm một bóng hình chở che
    Em thì ngồi đây một nửa
    Đợi một bước chân đi về.
    Anh thì xa xôi một nửa
    Chẳng ai hát cho anh nghe
    Anh thì xa xôi một nửa
    Chiều mỏi chẳng ai vỗ về..."

    Không biết có ai như tui?
  9. Bigsprite

    Bigsprite Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/11/2002
    Bài viết:
    637
    Đã được thích:
    0
    To : Anh
    Ngày mai em đi rồi. Chỉ có vài ngày sắp xa anh thôi, mà sao tất cả những náo nức ban đầu của kế hoạch đi chơi đã chìm vào dĩ vãng. Tại sao em ko thấy vui? Ko thấy náo nức nữa? Em ko thể chịu được cái sự thật rằng, trong mấy ngày tới em sẽ không được nhìn thấy anh. Nhưng làm thế nào để em có thể nói ra? Nhạc vẫn bật, mà sao trong lòng trống rỗng. Em thèm được nghe giọng nói của anh quá, mà sao anh cứ "busy working" mãi thế? Dường như việc nhìn thấy anh hàng ngày đã ăn sâu vào máu con tim em đến nỗi nếu chỉ một ngày thôi, anh ko đến phòng hay em ko đến trường, em đã có thể phát điên vì nhớ. Tại sao anh cứ bận bịu mãi thế? Tại sao chúng ta ko thể có chút thời gian rỗi trong cái trường ĐH danh tiếng mà gò bó này?
    Anh biết ko, hôm qua, khi anh đeo tạp dề nấu ăn và rửa bát, anh dễ thương đến thế nào ko? Anh có biết rằng lúc đó em chỉ muốn đứng bên anh mãi mãi, chỉ để ngắm anh và giúp đỡ anh thôi, để ôm chầm lấy anh như lần anh ôm em khi em đang rang cơm cho anh vậy. Nhưng em sẽ ko làm hộ anh đâu, vì lúc đó anh lại ra khỏi bếp rồi. Chỉ có giây phút hiếm hoi đó mình được một mình bên nhau, khi cái chị kia ko phá đám nữa. Em ko thích chị ý, dù em biết anh cũng ko hề có tình cảm gì. Tại sao những lúc chị và anh nói chuyện với nhau, lòng em lại cảm thấy nhói đau nhưng đành im lặng đi ra, chỉ để ko phải làm người thứ 3 đứng hóng chuyện. Em ghen. Nhưng im lặng. Anh có biết điều đó ko? Anh dịu dàng quá. Nhưng em chỉ sợ anh vô tâm ko hiểu được em đang nghĩ gì.
    Tại sao mai em đi rồi mà anh ko nói gì cả? Tại sao anh ko tìm cách gặp em. Ngay cả gọi điện anh cũng thờ ơ? Tại sao, vừa mới hôm qua thôi mình thân mật đến thế, mà hôm nay, khi em gặp anh ở cầu thang, anh lại lạnh lùng thế? Trông anh hốc hác , phờ phạc. Em biết vì sao. Nhưng tại sao lúc đó em lại ko thể mở miệng hỏi thăm anh một câu? Tại sao lúc đó em cũng lại dửng dưng quay đi, nói bye như những người bạn xa lạ nhất? Hình như chúng mình hay thế nhỉ, cứ một hôm thân mật lại một hôm xa cách. Có phải vì em lạnh lùng quá ko? Con người em là thế, cảm thấy thật khó khăn khi nói ra những cảm nhận hay tình cảm thật, dù nó chất chứa trong lòng nhiều quá, để hôm nay lần đầu tiên vào cái box Tâm sự này để hi vọng sẽ vơi bớt được phần nào.
    Giờ này em biết anh đang làm gì, tí nữa anh sẽ gọi điện cho em. Nhưng rồi cũng chỉ lại xã giao, hỏi thăm và chào tạm biệt. Em biết thế mà. Dù có bao nhiêu điều muốn nói. Giá như được gặp anh trước khi đi. Anh ơi có hiểu thấu?
    Mathematics is the alphabet with which God has written the Universe
  10. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ...Thời gian cứ thấm thoát trôi đi để xuân đến hè qua, đông tàn thu rụng, để bao lần cánh **** phượng lại khoe mình cùng dòng lưu bút. Hoa phượng, hoa học trò, màu hoa chia ly vẫn luôn rực rỡ lung linh trong ánh nắng mặt trời như tâm hồn học sinh vẫn trắng trong, hồn nhiên, tinh nghịch. Phượng vẫn đỏ thắm, áo trắng vẫn vô tư nhưng có ai hay rằng những đợt sóng thời gian lần lượt cuốn trôi, cướp đi những tháng ngày vui vẻ chỉ còn chăng những kỷ niệm luyến nhớ của một thời "không sách vở cầm tay, có tâm sự đi nói cùng cây cỏ".

    Cuộc vui nào không có ngày tàn, hạnh phúc nào là vĩnh cửu. Dù cho tất cả đã trôi qua nhưng vẫn tồn tại bất tử trong mỗi chúng ta những dấu ấn khó phai mờ. Rơi rớt đâu đây trong tiếc nuối tà áo dài trắng trinh nguyên, đôi mắt buồn bâng khuâng luyến nhớ, và nửa vầng trăng chẳng còn dịp để tròn...
    Theo tháng ngày thời gian kỷ niệm đã trôi đi... xa mãi... tầm tay với... nhưng tuổi học trò vẫn còn ở lại trong lòng mỗi chúng ta...
    "Kỷ niệm là phút chia tay còn lưu luyến
    Là con đường ngập nắng vội mưa mau
    Là ngập ngừng chưa dám gọi tên nhau
    Cổng trường ai đứng đón ai giờ tan học."
    Những tình cảm ấy tuy rất nhẹ nhàng như là hư không nhưng lại rất thực, rất đậm đà khắc sâu trong từng mạch máu đang lưu chuyển qua mỗi nhịp đập của con tim và đọng lại với dòng thời gian...
    "Áo trắng ơi ta tìm em hoa phượng
    Ước mơ nhiều gặt hái được bao nhiêu ?"
    Những kỷ niệm đẹp của thời áo trắng vẫn sống mãi trong tâm hồn của mỗi chúng ta ! Cho dù đã qua rồi nhưng lòng vẫn nhớ. Trang Thời Áo Trắng được mở ra với mong ước giúp các bạn hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của quãng đời học sinh nơi quê nhà. Mong rằng sẽ nhận được nhiều ý kiến đóng góp từ các bạn để trang này ngày càng phong phú và là nơi giải trí lành mạnh cho các bạn trẻ Việt Nam sau những giờ học căng thẳng và sau những giờ làm việc mệt nhọc !

    "Chín mười năm ngồi ghế học sinh
    Giờ lưu bút, viết sao cho hết !
    Nước mắt ai để dành trong viết
    Chờ thả dòng mực tím bâng khuâng
    Nắng chiều hè rưng rức bên sông
    Quên nhuộm tím áo dài bè bạn"
    ( ST)
    Được baron sửa chữa / chuyển vào 18:58 ngày 03/07/2003

Chia sẻ trang này