1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

...Hà Nội .. Tình yêu và nỗi nhớ............

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi Baron, 05/06/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Đúng rồi đó. Đền nghị mode Box này chuyển hộ mình cái
  2. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0

    ......
    Đời người như một dòng sông, có nhiều khúc đoạn, mỗi khúc đoạn được ghi dầu bằng một khoảng thời gian, gắn với một nơi chốn ta cư ngụ, như là một khoảng đời???.
    ?.Nếu phải chia cho người yêu một nửa
    Thì em ơi, nhận lấy khoảng đời đầu
    Cái khoảng đời vời vợi nhìn nhau?.
    Tôi đã có một khoảng ?ođầu đời? như thế, cái ?o khoảng đời vời vợi nhìn nhau? qua khung của hẹp, cái khoảng đời ?o dằm thắm thời gian, không mùa ranh giới?, gắn liền với một căn gác nhỏ hơn 10m2 bằng gỗ tạp trong một khu nhà nhiều hộ chen chúc, nơi cùng tôi đi suốt tuổi thơ, cùng tôi gieo cấy những giấc mơ, chứng kiến những buồn vui, sướng khổ, những thổn thức đầu đời, và cái không gian chật hẹp ấy đã tạo cho tôi nhiều kỷ niệm??
    ?Hồi đó ước mơ sau này trở thành hoạ sỹ?.nhưng bức vẽ đầu đời của tôi không phải bắt đầu với một cây bút chì và một tờ giấ vẽ mà lại ở trên một bức tường vôi cũ kỹ?những kỷ niệm thật khó quên?.
    ?Người ta nói con mắt là cửa sổ tâm hồm?nhưng với tuổi thơ tôi mà nói thì cái cửa sổ trên gác xép chính là ?o con mắt? của căn phòng, và cũng là chỗ giao lưu duy nhất của tôi với thế giới bên ngoài khi bố mẹ đi vắng. Tôi phải bò ra mà nói chuyện với mấy đứa bạn bên ngoài bậu cửa. Thằng bên ngoài phải bắc ghế kiễng lên, thằng bên trong phải cố ngoài người xuống, đôi lúc muốn cho nhau cái kẹo mà phải tung qua lại mấy lần?có đôi lúc lại buộc đây vào những món đồ chơi mà thả xuống trong những ?othương vụ? cần trao đổi?..
    Vào mùa đông, những mái nhà lô xô ngói cũ, những mái nhà như khắc khoải và côi cút hơn trong mùa đông, cái cột đèn nghiêng ngả, xiêu vẹo mờ đi trong mưa phùn?..
    Tôi đã từng có một tuổi thơ nhọc nhằn vất vả, với những tháng ngày đi ?omò cua bắt ốc??những lúc rảnh rỗi, tôi thích ngồi một mình trên bờ đê gần nhà, nơi có con mương chảy qua, ngồi đó có thể ngắm nhìn từ phía xa xa có một đoàn tàu hay chạy qua nhưng không biết nó đi đâu, về đâu??..
    Khi tôi bước chân vào đời với bao ước mơ sẽ thoát khỏi luỹ tre làng, tôi mang sự háo hức của kẻ chinh phục. Nhưng lúc đã thấy thế giới bên ngoài, chạm tay vào cuộc sống, xa ngôi nhà thân thương?tôi lại muốn mở toang cánh cửa quá khứ, bước chân trở lại những ngày thơ bé mà tôi vừa kịp nhận ra?..
    ....Tôi sinh ra vào một đêm mùa đông, một ngày cũng không rõ là ảm đạm hay không. Chỉ biết là khi đó luôn là lúc bắt đầu của những đợt gió mùa đông bắc, lạnh, thổi vi vút trong lá, làm khô mặt đường...Cho đến nay, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại yêu mùa đông đến vậy, nếu có ai hỏi, để dễ giải thích thì tôi thường nói, vì có ngày sinh nhật, vì trời rét nếu nằm trong chăn ngủ sẽ dễ chịu lắm, nếu ăn những gì nong nóng âm ấm giữa những ngày giá rét luôn.thật thú vị ...đó là lời giải thích dễ hiểu nhất, ko bị vặn vẹo và ai cũng sẽ đồng ý. Nhưng ko chỉ thế, nếu lý do đơn giản thì thực tế không chỉ là có vậy. Mà khi đã yêu, đã thích thì tôi ko thấy cần có lý do, mà chỉ đơn giản là trong lòng bạn nghĩ đến, trong lòng tự nhủ, mùa đông với tôi cũng vậy thôi. Gần gũi và thân thương. Mùa đông luôn đầy ắp kỷ niệm....
    Khi chưa sinh ra, cha tôi phải ở xa, mẹ một mình vất vả và khi được sinh ra vào ngày đó, có lẽ đứa con đầu lòng là 1 niềm vui thật lớn với cha mẹ. Những đêm mùa đông qua rồi sang mùa....mẹ sinh em nữa....tôi cũng lớn hơn trước. Có những đêm, ăn bánh mì nóng rao trên phố , một chiếc bánh mì mà đến 3 ng` ăn, ngon đến lạ. Cảm giác đó vẫn thật vẹn nguyên mỗi khi nghe tiếng bành mì rao sáng sớm....
    Rồi những ngày còn bé tý, cha mẹ vất vả chắt chiu từng chút để chăm chút cho tôi lớn, rồi cả gia đình lớn nữa, các bố các mẹ, ko sinh ra tôi nhưng lại nuôi tôi khi khó khăn. Có lẽ vì thế mà tôi thấy mình thật hạnh phúc và cũng đáng trách như hiện tại vì chưa làm được hết kỳ vọng của tất cả những ng` thân yêu.......

  3. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    [​IMG]
  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    [​IMG]
  5. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    [​IMG]
  6. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    [​IMG]
  7. nnguoihanoi

    nnguoihanoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/10/2002
    Bài viết:
    2.432
    Đã được thích:
    0
    hì, thẻ theo yêu cầu nhá
  8. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Phố yên tĩnh
    Không rõ mình đã giữ lại được chút gì của mùa thu, của con phố lang thang buổi chiều đạp xe một mình và bất chợt cười như kẻ khùng? Lối cũ dịu dàng, xôn xao bên những vòng xe quay mê mải. Gió cuốn theo một chiếc lá đỏ dễ thương. Này em, cô bé tóc ngắn đừng vội nghĩ rằng chỉ riêng em mới biết níu dài thêm con đường tan học để được đi qua phố- yên- tĩnh.
    Phố-yên-tĩnh trải dài hai hàng cây xa tít tắp như chờ người xa về lại hay làm cho có kẻ không dứt nổi để ra đi. Phố nhiều hoàng lan và hoa sữa, hai thứ cây chỉ mùa thu mới biết mình duyên dáng. Bây giờ không phải vô cớ mà giờ tan trường nào học trò của mấy ngôi trường trung học kế đấy Chu Văn An - Hoàng Diệu - Phan Đình Phùng cũng có nhóm đạp xe dọc theo phố nhẩn nha thong dong, ngắm hè phố quen và những ngôi nhà không đổi khác. Ừ, mấy năm rồi nhà bên đường không có gì đổi khác. Bờ rào ngang vai mình xanh rêu, vôi tường cũ kỹ và khu vườn yên , tôi ngày xưa chỉ dám đứng ngắm, rồi lặng lẽ đi qua. Để lại đây và mang theo khá nhiều kỷ niệm. Những con bồ câu ngày xưa đã đi đâu mất, bóng đôi cánh trắng còn vướng lại trên gióng ngang treo đèn đường.
    Hồi ấy, con đường buổi chiều thân mật thả lá rụng từ bên này sang mái phố bên kia. Xác lá khô dạt bên hè đường, tiếng lăn nghe gai gai buồn. Phố chia hình xương cá, hàng loạt phố nhỏ chạy ngang qua giống như những gân lá xinh xinh. Ngõ hẹp hoa sữa thơm về đêm. Hoàng lan cũng thơm đêm, ký ức nôn nao và nghe lòng mình trĩu nặng. Kỷ niệm góp nhặt bằng dư âm của nốt nhạc trong trẻo ngân thầm nơi ký ức. Đêm về trên phố, tôi vẫn khe khẽ hát bản tình ca một mình. Gió của hồ thảng hoặc gõ cửa một giấc mơ đêm nào đó, kẻ độc hành đôi khi nghe thấy tiếng sóng trong lòng, buồn buồn và không rõ nét.
    Ngày xưa còn đường ray, xe điện chạy túc tắc giữa phố làm người khách lạ nhiều khi ngẩn ra.Tôi đi giữa phố, để mặc nỗi nhớ xuôi về những năm nào tuổi thơ xa lắc, nghe tiếng chuông tàu điện leng keng mỗi sáng, chở những lao xao dọc phố, và hoa, và mùa thu đi vào trong phía trung tâm. Bây giờ không còn xe điện, lòng đường không còn dấu tích hai vệt đường ray in hằn tháng năm nữa. Đã mấy mùa thu hoa sữa lẫm chẫm sắc bông li ti tri suốt từ đầu phố Thụy Khuê đến vườn hoa Hàng Đậu. Hoàng lan vườn ai cong cành lá, đu đưa mơ màng. Học trò qua đây ít người nghển cổ nhìn vào tận trong vườn nhà người như tôi xưa. Buổi chiều, tôi đạp xe dọc phố, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh yên bình một thủa, tìm đến nơi mà kỷ niệm đã sinh ra. Tôi cố tìm gió, nắng, hoa của mùa thu ấy, dù biết rằng mình đã xa lắm tuổi mười bảy. Nhớ có lần nghe Nam kêu: Phố của hương hoàng lan... Tôi không chịu thế: Đó là hương hoa sữa!... Giờ đi lạc giữa đám học trò tan trường mới thấy mình lạc lõng, thấy mình buồn bã và nuối tiếc cồn cào. Mới hay mình giờ như cơn gió cô độc, chẳng bao giờ hiểu rằng mùa thu nào cũng vẫn dịu dàng như thế, duy chỉ có những người thân yêu là xa, ngày tháng cũ cũng đã cách xa. Tôi buồn, và cười như kẻ khùng, thấy mình đánh mất hết thứ này đến thứ khác quý giá.
    Phố - yên - tĩnh chìm nửa trong chiều. Hoa sữa non màu xanh, nở ra trắng ngà. Hoàng lan trong vườn ai cũng đã nở hoa vàng, kín đáo trong chùm nụ non xanh. Mái phố ấp ủ hương thơm, tán lá che chở bình yên cho hồi tưởng âm thầm, đêm xuống mới hào phóng ban phát tất cả cho kẻ độc hành. Mùa thu tóc dài - mùa thu yêu thương, và còn mùa kỷ niệm cho những kẻ cũ tìm về nhận ra nhau dưới những hàng cây đan nhau trong lòng phố.

  9. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0

    Hà Nội mấy nZm lại đây hễ mưa rơi to lâu lâu độ nửa tiếng một chút là "Em ơi Hà... lội nước", đường phố bì bõm ngập. Trước khi dắt xe ra đường, cứ ái ngại đứng nhìn trời nhỏ nước tuôn mưa. Thầm đoán: Chẳng hiểu đường đi có bị ngập nước không đây? Xe đạp đã đành rồi, sinh viên thời hiện đại không ít người đàng hoàng cưỡi xế nổ, ngặt nỗi gặp nước ngập ngang bánh xe là xe máy thành cục sắt lặng câm, hết nổ hết lZn. Thật không may cho cái cảnh "Anh lên xe, trời đổ cơn mưa" cho thời nay. Trước các cổng trường ĐH Tổng hợp Hà Nôi (cũ), ĐH Ngoại thương... thoắt đã biến thành ao đầy. Chỉ một khoảng nước nhỏ bé độ vài chục mét vuông mà diễn ra bao cảnh rất thú vị - rất sinh viên - rất đáng nhớ.
    Trước giờ học độ mươi, mười lZm phút, cổng trường đông dần sinh viên. Quang cảnh bắt đầu nhộn nhạo, vũng nước ao trước cổng bắt đầu tung tóe. Thoạt đầu, phổ biến là màn trình diễn "ù té quyền": Xe đạp, đặc biệt là xe máy, chân guồng hối hả, ga số tZng vù vù - ào ào xông vào "chiến-trường-nước". Càng nhanh càng tốt, tránh chết máy xe, tránh lúng túng giữa chừng để rồi không khéo thò cả bàn chân đi chiếc giày quá ư là mốt xuống nước đục. Tiếng máy nổ vang động, khói tuôn xa xả, nước rẽ sang hai bên, ầm ào bắn vung vãi. Đã hết đâu, còn lùng thùng những áo mưa mũ nón tùm lum kín mít vướng víu, rồi cặp sách ba lô lủng lẳng trên lưng, trên xe. ùn lại trước cổng trường, để chốc chốc có kẻ mắm môi mắm lợi phóng bừa qua, để xung quanh ré lên những tiếng kêu vì nước vZng vào người. Thành thạo thì cài số 2, nước ngập cao thì cài số 1, mạnh tay ga cho đều, chân rà phanh, thế là thoát. Cũng có đôi vị yểu điệu thục nữ, công tử không dám liều, người gửi xe bên ngoài mà xắn quần lội qua, kẻ đi xích lô vào. Mà quái thật, ở đâu ra nhanh thế cái dịch vụ ngày mưa: Trông xe, lau bu gi và nổ máy, xích lô đưa đón. Hai cô bé chắc nZm thứ nhất bởi gương mặt còn chưa hết ngơ ngác đang dò dậm vượt qua "nỗi khổ trần ai" thì bỗng một trang nam nhi vẻ bất cần không lột mảnh áo mưa che thân, hùng hổ xông thẳng vào vũng nước, để lại sau lưng một tiếng rú bởi những tia nước cầu vồng bắn vào mặt, vào quần áo hai bạn đồng cảnh đi bên. Nể vì trời mưa, xe máy được phép chạy lông nhông giữa sân trường, chui vào tận bãi gửi xe mới thèm dừng lại. Ngồi chồm hỗm, hai chân giơ cao cho khỏi ướt giày, như con ếch trôi trên yên xe. Đôi vị để giữ vững danh hiệu phái đẹp hay sao, nên vẫn đàng hoàng diện đủ váy ngắn váy dài phấp phới, đội mưa lội nước mà lên giảng đường. Như đàn kiến vỡ tổ vì nước lên, bíu ríu nhau vui đáo để, mất gì mà chẳng cười nào. Sang được bên kia, xe nằm lổn nhổn: Chết máy. Dốc nước ra, đề đạp máy, tháo bu gi, loay hoay lụng cụng. Cánh con trai được dịp trổ tài giúp đỡ, thậm chí i tờ về cơ khí chZng nhẽ từ chối trước ánh mắt vừa ngầm cầu khẩn vừa lộ ra vẻ thách thức của cô gái nào đó ư. Thôi thì "thứ nhất là tại bu gi, thứ nhì là tại cái gì ở trong". Mà biết đâu đấy, một chuyện lãng mạn bắt đầu từ đây thì sao nhỉ.
    Gửi xe, bỏ áo mưa ra, lên giảng đường, mặt mũi tóc tai quần áo đứa nào đứa nấy ẩm ướt hoặc sũng nước, tha hồ lau tha hồ vắt, chộn rộn như họp chợ. Hành lang giảng đường xanh đỏ tím vàng là áo mưa vắt ngang vắt dọc. Ngồi trong lớp vẫn chưa yên vị, vẫn ngọ nguậy bởi cái âm ẩm cứ bốc lên khó chịu. Bởi thế, những ngày mưa hình như thầy cô cũng dễ tính hơn (vì thông cảm), đi học muộn chút chút cũng được, và giờ học cũng thường bắt đầu muộn hơn thông lệ.
    Rồi xa, xa mà vẫn nhớ trong mưa đi học, nhớ khi mùa mưa lại về. Đi dưới trời mưa, nước đập lộp bộp hoặc tí tách trên lớp áo mưa, khẽ rùng mình vì chớm lạnh, vì nao nao người một cách không đâu.
  10. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0

    .....Những cơn mưa mùa hạ sầm sập nghiêng cả bầu trời đổ xuống từng khối nước, hình như giúp cho hàng cây xanh mướt dọc các con phố yên ả, hiền lành bật ra các chùm nụ màu cẩm thạch nhạt, trang nhã, lăn tăn, li ti, và khi đêm phủ bức màn voan đen trong suốt thì xoè nở những cánh mỏng bé xíu trắng dịu toả hương ướp cả không gian, quyện chặt mọi vật trong mùi thơm nồng nàn... Hoa sữa...
    Loài hoa riêng của nỗi nhớ em và Hà Nội trong tôi.
    Tôi đã có thật nhiều kỷ niệm đêm Hà Nội có em và Hoa sữa. Con đường Nguyễn Du, đường hoa sữa Hà Nội, sau mưa, trong đêm phố trong trẻo lạ lùng. Em như nàng tiên đêm thoắt ẩn, thoắt hiện, nửa gần nửa xa lẩn vào hương hoa sữa đậm đặc, làm cho tôi ngập ngừng vừa muốn chạm vào em cho ngọt bờ môi, lại vừa sợ nếu đụng nhẹ, em sẽ tan trong mùi hoa và biến mất vào đêm. Hương hoa sữa như một tấm lưới ôm lấy tôi và em, cho cảm giác say đắm dịu ngọt lâng lâng, mỗi bước chân, hương hoa cứ quấn em và tôi, buộc vào nhau trong vô hình như không cho xa.
    Đêm càng sâu, những chùm hoa sữa như sáng lung linh trong đêm phả mùi hương nồng hơn, đọng cả vào từng giọt sương, đọng cả vào ánh mắt đen thăm thẳm của em nhìn tôi với muôn vàn câu hỏi, mà tôi biết suốt đời tôi cũng không thể trả lời được câu nào cho em. Đêm như trôi trong vô tận của bát ngát mùi hương hoa sữa ngập đầy con phố. Những chấm sao nhấp nháy trên bầu trời càng làm cho đêm ảo mơ, liêu trai hơn trong mùi hoa. Một cơn gió mơ hồ thoảng qua, rắc lên em và tôi trận mưa hoa như những chấm sao rớt xuống, phủ lên mùi hương nồng say cuốn cả hai trong vòng tay, trong mắt trong môi nhau... Khoảnh khắc, tôi muốn hoà tan trong em để giữ em mãi mãi... Nhưng rồi chỉ dám ước hứng trọn hương hoa sữa ẩn sâu vào tim mình để nhớ đến em những ngày xa...
    Tháng Bảy, sau những cơn mưa dữ dội như trút hết nước của các đại dương lên mặt đất, hoa sữa hình như càng nồng đượm hơn, hương vắng toả mùi nhớ cho tất cả những ai có một chút gì kỷ niệm về Hà Nội... Và càng nhớ hơn khi kỷ niệm đó là một Tình Yêu...
    (st)

Chia sẻ trang này