Hạ Thơ Hạ tím (Đình Nguyên) Ve thức giấc kêu vang Hạ về dài sợi nắng Con đường vẫn mênh mang Gió lùa nghe trống vắng. Phượng rơi mùa Hạ cũ Nghiêng trên nửa vai gầy Ngày xưa xao xuyến lạ Cuộc đời mấy đổi thay. Phượng hồng trong trang vở Vạt đời trắng như mây Qua rồi lần dang dở Ngậm ngùi phút chia tay. Hoa nắng còn đẹp lắm Hạ tím vẫn đợi chờ Cuộc tình chưa kịp thắm Dường như đã hững hờ. ***
Gió Hạ (Đình Nguyên) Gió về kín cả cung chiều Bủa vây ngàn nỗi quạnh hiu cuối trời. Người đi mộng cũng chơi vơi Chỉ còn nỗi nhớ cùng lời gió ru Hạ từ giã. . . sắp sang Thu Chỉ còn tôi đứng xa mù gọi em . . . ***
Thư viết cuối mùa hè (Lê Hải Anh) Ở bên em vẫn mùa hè anh ạ Tiếng ve kêu sà sã suốt đêm ngày Và những đêm đi về dưới hàng cây Trong sân trường ngày xưa mình chung bước. Em lặng nhớ dòng sông mơ ước Đầy trăng sao lấp lánh những đêm thu Anh ôm em, ta đứng và mơ Có một ngày đón em về lối nhỏ. Ôi mơ ước trong mùa thu lá đỏ Thật giản đơn sao lại quá xa xôi Giờ chỉ mình anh, lặng ngắm sao rơi Nghĩ về em ở một nơi xa lắm. Và sẽ còn bao mùa hè như thế Hai chúng mình xa cách ở hai nơi Để một ngày mai khi lá thu rơi Anh sẽ đón em về trong tình anh cháy bỏng. ***
Khúc Tháng Bảy (Phạm Ngọc) Những ngọn nắng về theo em tháng bảy nhớ phượng xưa ve hát hạ sang mùa vẫn bập bùng trong ta ngàn ánh lửa đã xa rồi kỷ niệm dấu buồn xưa Bao nhiêu năm còn tiếc buổi tiễn đưa hoa phượng đỏ em cài trên mái tóc và nụ cười trên môi buồn hiu hắt đôi mắt nào u uẩn nỗi niềm riêng Tháng bảy theo cơn mộng những ưu phiền ta đứng lại giữa mùa hoa đã vỡ có còn chăng không gian đầy những gió thổi ngược chiều bao vết chém cưu mang Tiếng ve sầu còn lại chỉ âm vang khi góc phố không là nơi hò hẹn thành âm vang của một lời đưa tiễn tháng bảy về tôi đứng phía không em... Được julie06 sửa chữa / chuyển vào 03:03 ngày 22/08/2003
Mùa Phượng Cũ (Phạm Ngọc) Thoáng nhìn lại nơi chân trời cũ bao nhiêu năm khoảng trống vô hình ta căn phòng mở toang cánh cửa em nụ cười tháng bảy đã xa Ta một mình ngồi nhớ Hạ hoa phượng từng cánh bên thềm rơi đỏ tiếng ve sầu dài theo nẻo phố áo ai bay trắng cả khung chiều Đếm từng ngày qua với quạnh hiu và trái tim tràn đầy nắng gió kỷ niệm xưa còn nguyên ở đó em về đâu hoa nở trên đầu Dòng sông trôi nào có gọi nhau như con nước buồn không thể nói mùa phượng cũ chẳng còn ai đợi thôi ta về hẹn với chiêm bao...
Tháng Sáu Trời Mưa Nguyên Sa Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa Anh lạy trời mưa phong toả đường về Và đêm ơi xin cứ dài vô tận Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại Mười ngón tay đừng tà áo mân mê Ðừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng... Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ Và hãy nói năng những lời vô nghĩa Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai Hãy để môi rót rượu vào môi Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn Nếu em sợ thời gian dài vô tận Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống Trời không mưa em có lạy trời mưa? Anh vẫn xin mưa phong toả đường về Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân Vì anh gọi tên em là nhan sắc Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu
Ha Nguyên Sa Em đến với ta trong mùa vừa Hạ Hai tâm hồn một ánh nắng vàng vương Trong nồng ấm ta yêu em vội quá Cao tuyền đài ánh sáng của tình thương Nắng đến với đôi ta vừa cuối Hạ Ta bàng hoàng trong mắt em rạo rực Nắng chưa về sao áng đỏ bay xa? Thu sẽ đến, ôi tình em thổn thức...
Giao Khúc Tháng Sáu Du Tử Lê tôi từ đó nhỏ nhoi như chấu chấu như cào cào vỗ cánh chả bay xa người yêu tôi là thảm cỏ mượt mà khi tôi đậu nàng uốn mình cảm động tôi từ đó rêu xanh ôm đá tảng khinh loài người nên chọn kiếp vô tri người yêu tôi con suối nhỏ thầm thì âu yếm mãi nỗi sầu tôi một đời chín ủng tôi từ đó dật dờ như bóng mộng như chuồn chuồn cánh rã một đêm mưa người tôi yêu con dế biết đợi chờ biết nghe hát và thường ưa than thở tôi từ đó bơ vơ như chiếc lá cơn gió lùa tôi se sẽ rung rinh người yêu tôi là tượng đá chung tình thấy tôi rụng nhìn theo mà chả khóc tôi từ đó khật khừ như bọ ngựa tình đam mê không dấu nổi mọi người hồn đắm đuối làm sao che sự thật tôi từ đó ải dòn như củi mục như mảnh bom miếng đạn vỡ trên không người tôi yêu đêm nước mắt đanh tròng tôi chợt nhớ từ lâu đã già trước tuổi