1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hạc giấy

Chủ đề trong 'Nhật (Japan Club)' bởi akai_usagi, 22/03/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. akai_usagi

    akai_usagi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/01/2002
    Bài viết:
    377
    Đã được thích:
    0
    Hạc giấy

    Thêm một truyện nữa nhé! Híc, tớ thấy cảm động lắm.
    Author : Unknow

    HẠC GIẤY

    Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu. mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên tầm thường trong một công ty nọ, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một ngày người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris,sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng đã trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong kí ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim thì tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều trước đây vì thiếu nó, người yêu của anh đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già che chung một cái ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ trong trời mưa gió. Chàng trai nhận ra ngay đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng bây giờ anh không còn như xưa, rằng anh đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ, đã làm được điều đó.
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng đằm thắm mà nàng đã từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ tiến xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
    Chàng trai bật khóc.
    Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia,chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi nhận ra nguời đó không ở bên ta nữa vào một sớm mai thức dậy.
    Chỉ bởi vì họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ. Nhưng điều này không có nghĩa là họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có. Một khi bạn đã yêu,bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại. Trong tình yêu chẳng có gì tồi tệ hơn là nhớ thương một người, để ngồi cạnh họ và lo sợ sẽ mất họ.
  2. Stinger

    Stinger Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/02/2002
    Bài viết:
    817
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng có 1 câu chuyện khá hay, sưu tầm từ HHT:
    Chuyện hình như không có thật
    Marie Penman
    Nicole kéo chiếc áo khoác và hoà vào dòng người trên con đường bên công viên. Trời tối và đầy sương nhưng cô bé vẫn cố gắng đi nép vào mấy bụi cây như sợ mọi người trông thấy mình. Đặc biệt là Ryan, cô muốn Ryan cứ đi tiếp mà không biết có người dõi theo???
    Nicole biết rõ con đường mà Ryan sẽ đi. Thứ năm nào cũng vậy, Ryan luyện bóng đá từ 6-8h tối. Nicole thường rủ Emma đi xem Ryan tập bóng. Nhưng hôm nay thì không thể. Nicole đứng rùng mình khi một giọt sương rơi vào đỉnh đầu. Cô rất hồi hộp. Ryan sẽ đi băng qua công viên trong khoảng 5 phút nữa, và cô muốn nhìn thấy Ryan???
    Nicole và Ryan đã quen nhau nửa năm nay và có lẽ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Nicole. Mặc dù hai đứa mới có 16 tuổi, nhưng mẹ của Nicole đã phải thừa nhận rằng hai đứa sinh ra như để làm bạn suốt đời của nhau vậy.
    Chấp nhận sự chia lìa thật là khó khăn. Thật chẳng ai ngờ mọi sự sẽ kết thúc thế này, khi mà giờ đay Nicole đang thầm lặng đứng chờ Ryan đi qua, chỉ mong nhìn lại dù chỉ một nụ cười của cậu. Cô biết Ryan không thích những kẻ lén lút, nhưng có gì nghiêm trọng nữa đâu???
    Bất chợt, cô bé nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Ryan. Cậu ta đang đi rất nhanh với chiếc túi trên vai và chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống mặt. Nicole gần như bật khóc khi nhìn Ryan rất gần như vậy. Không thể tin được là tất cả đã qua, rằng cô chẳng còn được Ryan nắm tay ấm áp???
    Khi Ryan khuất dần trên phố, Nicole quyết định đi theo Ryan thêm chút nữa. Ryan có vẻ vội vàng. Nicole chợt thoáng một chút nghi ngờ rằng Ryan đi gặp một cô bé khác. Mà cũng chẳng có lí do gì cấm cậu quen cô gái khác. Và dù Nicole biết mình không bao giờ được ở bên Ryan nữa, nhưng cái ý nghĩ Ryan sẽ nắm tay một cô bé khác thật tình làm cho Nicole bứt rứt và buồn hết sức.
    Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm khi Nicole nhận ra Ryan đang trở về nhà. Ryan chẳng đi gặp cô bé nào cả. Nicole dừng lại bến xe buýt cuối con đường. Tại chỗ này, lần đầu tiên Ryan nắm tay Nicole để???đỡ cô bé đứng dậy khi cô bị ngã. Nicole mỉm cười với kí ức ngây thơ đó.
    Từ chỗ này, cô bé có thể thấy rõ Ryan đang vào nhà. Ryan trông rất buồn. Có thể cậu cũng nhớ Nicole như cô bé đang nhớ cậu?
    ***
    Ryan vứt phịch chiếc túi ở hành lang và vào phòng khách. Mẹ cậu hỏi:
    - Hôm nay con tập tốt không?
    Ryan nhún vai và nói rằng buổi tập cũng tạm ổn.
    - Xem nào, con vẫn còn buồn phải không? - Mẹ Ryan hỏi tiếp.
    Cậu lại nhún vai lần nữa rồi đỏ hoe mắt nói:
    - Có chuyện này buồn cười lắm, mẹ biết không? Con cảm giác như Nicole ở quanh đây??? Con cảm thấy như là bạn ấy cũng quay lại công viên và đi theo con??? Mẹ có tin chuyện đó không?
    Mẹ cậu đáp:
    - Có chứ! Nicole đã yêu quí con biết bao khi nó còn sống, và mẹ tin là nó vẫn luôn yêu thương con, kể cả bây giờ và về sau nữa???
    Ryan mỉm cười nhấc chiếc khung có ảnh Nicole lên và nhìn sâu vào mắt cô bé. Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi Nicole ra đi trong một vụ tai nạn giao thông. Mới 16 tuổi. Nicole cũng bật khóc khi cô bé quay đi và tan vào làn sương lạnh lẽo. Cô biết mình mãi mãi không mất Ryan, nhưng cũng mãi mãi không bao giờ được gặp cậu thêm một lần nữa???
    Stinger >:)
  3. Ngo_Bung_new

    Ngo_Bung_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    900
    Đã được thích:
    0
    Mấy chuyện này sao buồn quá nhưng hay lắm. Tui chẳng có chuyện gì để kể cả nên mong được đọc tiếp những chuyện khác của mọi người trong club mình.
    POPCORN
  4. blackdragon_vn

    blackdragon_vn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/01/2002
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    to akai_usagi
    hic...truyen của câu cực kì cảm dộng, mình đọc song mắt hình như hơi cay cay thì phải ....hic...
    có lẽ là đồng bệnh tương lân đấy
    cú đọc truyện kiểu nay thi có lẽ từ dragon sẽ biến thành chicken lại wá...hic...
    ihhihihihiihi
    minami

Chia sẻ trang này