1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hai người đàn ông trong cuộc đời một người đàn bà

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi butchibexiu, 24/11/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. spip_marsupi

    spip_marsupi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Truyện này đăng trên An Ninh thế giới mà ...........banana wa'' bạn gì ơi .............
  2. Boco

    Boco Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/06/2003
    Bài viết:
    171
    Đã được thích:
    0
    No idea....!!!!
    Được Boco sửa chữa / chuyển vào 19:26 ngày 26/11/2004
  3. butchibexiu

    butchibexiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2004
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Chồng tôi như người mất hồn. Anh lên cơn sốt và mê sảng. Tôi không thể ở lại ngôi nhà ấy thêm một ngày. Tôi bỏ cả hai đứa con chạy trốn về Hải Phòng. Tôi mua thuốc ngủ và uống. Tôi không muốn sống. Tôi kinh hãi khi phải nhìn thấy chồng tôi. Tôi biết rằng tôi đã giết chết anh ấy. Nhưng trời không cho tôi chết. Hàng xóm đã phát hiện ra tôi và đưa tôi đến bệnh viện. Khi tôi tỉnh lại, tôi nhận ra chồng và các con tôi đang ngồi bên cạnh. Tôi không thể nào tin vào tai mình khi nghe anh ấy nói rằng nếu tôi chết thì anh ấy và các con biết sống thế nào.
    Ra viện, tôi sống trong tâm thần bất ổn. Tôi thường giật tỉnh giữa đêm và khóc như điên dại. Tôi thương chồng tôi vô hạn và vẫn không quên từ bỏ ý định quyên sinh. Một đêm, khi chồng con tôi đã ngủ say, tôi lấy dây thắt thòng lọng và treo cổ tự vẫn. Nhưng dây đứt. Tôi rơi xuống nền nhà. Chồng tôi thức giấc và đã tìm mọi cách hô hấp nhân tạo và cứu sống tôi. Tôi tỉnh lại, quỳ sụp vái chồng tôi và khóc xin anh ấy hãy để cho tôi chết.
    Chồng tôi đầm đìa nước mắt ôm tôi và an ủi. Rồi mẹ chồng tôi từ quê lên thăm. Bà đã an ủi và động viên tôi. Bà nói tôi không có tội gì và khuyên tôi hãy quên chuyện cũ và phải sống mà trông nom chồng con. Người đàn ông bội bạc và tàn nhẫn đã trở lại Đức. Trước khi đi, anh ta lên thành phố và gặp chồng tôi ở quán càphê nói lời xin lỗi anh trai mình.
    Sau nhiều năm trôi qua, tinh thần tôi đã dần dần hồi phục. Tôi có thể sống được là bởi chính tình yêu da diết và chân thành của chồng, và bởi chính lòng cảm thông và hiểu biết của gia đình chồng tôi, nhất là mẹ chồng tôi đã dành cho tôi. Nếu không thì chắc chắn tôi đã tìm mọi cách để kết thúc cuộc sống quá đau đớn của mình.
    Tôi đã gặp trên đời một người đàn ông thật vô lương tâm, nhưng tôi cũng lại gặp bao nhiêu người nhân hậu đến nhường nào như chồng tôi, mẹ chồng tôi và những người khác. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ chồng tôi là thần phật hiện hình mới có thể thương yêu tôi và có tấm lòng bao dung, rộng lượng được như thế.
    Nhưng hình như hạnh phúc của cuộc đời này thật ngắn ngủi. Chồng tôi bị tai nạn giao thông và mất ngay sau khi đưa vào bệnh viện. Với nỗi đau đớn ấy, tôi đã hóa điên một thời gian dài. Nay bệnh tình của tôi đã khá ổn định. Các con tôi cũng đã biết thương mẹ. Nhưng cũng thật lạ là hơn bao giờ hết, tôi thấy lòng mình thật thanh thản. Tôi có cảm giác chồng tôi vẫn còn sống. Cứ mỗi tuần tôi lại mang quần áo của anh ra giặt giũ, phơi phóng. Tôi mang giày của anh ra phố đánh xi. Buổi sáng tôi vẫn pha trà mời anh và trò chuyện với anh. Đến bữa cơm, tôi vẫn xới cơm cho anh ăn và gắp thức ăn cho anh. Tôi hoàn toàn thấy anh luôn đang ở bên cạnh vợ con. Tôi nói với các con tôi khi nào chúng lớn tôi sẽ kể câu chuyện về những người cha của chúng.
    Duy chỉ có một điều mà cho đến bây giờ tôi không biết phải làm thế nào. Đó là việc xưng hô của hai đứa con tôi. Đứa con lớn của tôi là con người em còn đứa thứ hai lại là con người anh ruột. Qua lá thư này, tôi muốn Báo ANTG Cuối Tháng và bạn đọc nào đó quan tâm đến câu chuyện của tôi giúp tôi một lời khuyên. Tôi xin chân thành cám ơn. Chúc Báo càng ngày càng trở thành nơi tin cậy cho bạn đọc.
  4. butchibexiu

    butchibexiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2004
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Mọi người ơi,xin lỗi các bạn trên diễn đàn này ngay từ đầu mình đã không nói ngay là mình đánh lại câu chuyện này trên báo ANTG để mọi người cùng đọc,mình chẳng có ý định câu bài gì cả vì điều đó chẳng để làm gì nhưng thấy câu chuyện hay hay và thật cảm động mình muốn tất cả mọi người cùng đọc mà thôi.Mà mình thấy ở box Tâm sự nhiều người cũng post lại những bài đã được in trong báo chuyện để mọi người cùng đọc đấy thôi.Xin lỗi nếu như mình làm ai đó phật ý.
  5. zero08

    zero08 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/10/2004
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Tui thấy bạn làm đúng mà, nhưng cũng thấy hơi hụt hẫng khi biết đó không phải hoàn cảnh ... của bạn, he he đừng giận nhé. Mấy bạn kêu ca ơi, kiên nhẫn chút đi, chưa gì đã kêu người ta CHUỐI rùi !!!

Chia sẻ trang này