1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hắn

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi ngsva, 31/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngsva

    ngsva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Hắn

    Cuộc sống luôn có hai mặt, đẹp đến lãng mạn nhưng cũng có lúc nháo nhào, quằn quại...
    Về được mẫy bữa, công việc cuốn hắn vào cái guồng quay nham nhở của cuộc sống... không còn cái không khí tĩnh lặng của một buổi sớm Ikahabara... một buổi chiều tản bộ đến Yamada nữa... Cũng như bao người khác, hắn lao vào xoay sở, kiếm tiền để sống, để rồi bù đắp bằng những giây phút đam mê...
    Thằng đồng nghiệp của hắn đi bệnh viện... suy tuỷ cấp, thể M3... uất hận...
    Cái mùi thuốc tẩy ở viện hăng hắc làm hắn cảm thấy mệt mỏi sau một ngày toàn họp với bàn... thằng đồng nghiệp nằm bẹp một chỗ, tinh thần đổ xụp, như buông xuôi tất cả... tay nó run run đưa tờ giấy xét nghiệm, mắt thất thần ?otại sao lại như vậy, tao rất khoẻ cơ mà...?!? bên cạnh, con vợ trẻ măng, ánh mắt ngơ ngác, không tin vào chính những gì đang xảy ra... giường bên cạnh, một thằng trọc lốc, mắt hốc hác với nước da xanh mét đang rên rỉ vì truyền thuốc...
    Hắn đảo mắt quanh dãy phòng, 2 - 3 người bệnh một giường, mùi thuốc, mùi cơm canh xộc vào làm không khí như khê đặc lại, cái quạt trần cứ khẽo khẹt khẽo khẹt nghe đến sốt cả ruột... Bỏ vội cái phong bì xuống đầu giường, hắn cắm đầu đi ra... hắn không thể nhìn thấy cái cảnh con vợ nước mắt lưng tròng mếu máo...
    Mấy hôm nay cơ quan hắn nháo lên đi tìm thuốc cho thằng đồng nghiệp, nó đang cấp cứu vì không cầm được máu... thật chẳng ra làm sao... đến thuốc cũng phải mua chui, mua lủi... Hết rồi, không còn thằng nào mù mầu mà lại ?obắn? được Rj45 nữa, làm sao nó có thể ?ogăm? được con cáp soắn khi lại mù mầu được nhỉ... mấy hôm này không còn thằng nào lý sự, tranh luận về công đoàn, về lý luận chính trị nữa...
    Cuộc sống cứ trôi, người tốt kẻ xấu đan nhau trong cái xã hội đầy rẫy những bon chen này, nhưng những kẻ chưa nên chết thì cứ lụi tàn dần...
    Lại một ngày nữa qua đi!
  2. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Sau cơn mưa sẽ ngọt những êm đềm
    Nắng bừng rạng góc vườn hoa sứ trắng
    Anh hãy(cứ) sống ngọt ngào sâu lắng
    Như bão giông chưa một lần đi qua.
    Được tieuthuvuive sửa chữa / chuyển vào 19:37 ngày 31/08/2004
  3. ngsva

    ngsva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Giao ban ngày ? tháng ? năm 2004,
    Thằng đồng nghiệp của hắn đã đi làm, trọc lốc, mệt mỏi? cố gặng bước vì cuộc sống? dẫu sao cũng là một phần may mắn rất nhỏ? tất cả mọi người đang ngóng trông vào một sự thần tiên nào đó?
    Nhưng một bác đồng nghiệp khác lại không còn gì trong memory cả, cú tai biến mạch máu làm ông ta chẳng còn nhớ nổi mình là ai? thật lạ khi nhìn lại tên của mấy bác đồng nghiệp này đều có cái tên với vần ?o?ương? !?
    Chiều chạng vạng...
    Không khí xung quanh hắn như căng ra... buồn nẫu... Hắn lao như tên đến Lẩu dê Nhất ly quán, nơi đó, mấy thằng bạn đang nhừa nhựa nâng cái ly cà dê lên mà chạm... Cái không khí ồn ào, hầm hập của cái quán nhậu làm tăng thêm vẻ háo hức cho hắn! Hắn nâng ly rượu nhưng dán mắt vào bát tiết canh dê... cẩn thận vắt lát chanh bé xíu? ngắt một lát mùi, thêm vài lát ớt... cũng cẩn thận đữa cái muỗng xúc một miếng... chẹp, cái cảm giác mát lạnh trôi tuột qua cuống họng cùng với cái giọng nhừa nhựa của thằng Long gốt ?olàm cút nữa đi các bác? làm hắn như mê đi. Miếng nầm dê béo mẫm, nướng vừa chin tới, thơm phức cắn ngập răng, thêm một tí chao, lát ớt tươi... tí quả nhớt nướng xôm xốp... phê lòi mắt...
    Đến tuần ly thứ 7 thì xung quanh hắn chỉ còn tiếng ù ù xen những tiếng dô dô dô nghe đến não nuột... ?orượu nữa gái ơi? cái giọng thằng Hưng thú y vang lên như bị chìm nghỉm giữa cái đống hổ lốn những cánh tay...
    Đêm...
    Hắn cũng không nhớ tại sao mò được về đến nhà, nằm một góc như chó cún, vợ hắn vứt cho cái chăn rồi ôm thằng nhóc ngủ...
    Lại một ngày nữa trôi qua...
    Cuộc sống cứ trôi đi lãng nhách nhưng cái vốn sống của hắn thì ngày càng được bồi đắp, cập nhật qua những cốc bia, chén rượu... Hắn mới bán cái xe tuần trước, mấy hôm rày hắn cưỡi con dream không xi nhan, không đề, không phanh tay... thế nhưng hắn đã kịp rảo qua hầu hết các quán nhậu nơi cái thị trấn Gia lâm bé nhỏ này, thêm vài quán nhậu bên down town... cứ mỗi lúc nâng ly hắn lại chợt nhớ đền Hoà xằng, Thịnh Camêra... vui đáo để? khớ khớ
    Ơi Hoà xằng, rất sẵn lòng hầu chuyện bác vào một buổi chiều lãng nhách nào đấy... Thịnh ơi, hôm tới phải đi làm trận thịt chó lá mơ tươi mới được...
    Lại một ngày nữa qua đi!
    Một ngày sớm đang tới!
  4. ngsva

    ngsva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Ngày ?. tháng ? năm 2004,
    Hắn nghỉ phép?
    Bỏ qua tất cả những gì ồn ào nơi công sở, hắn bỏ mặc tất cả những gì đang dở dang? để rồi tìm kiếm những giây phút riêng tư, lặng lẽ?
    Thật nhẹ nhàng, thật êm đềm!
    Được mấy ngày nghỉ, hắn dở chứng làm thẻ thư viện! Hắn muốn tìm kiếm lại thứ cảm giác như ngày nào ngồi gù lưng trên Thư viện Quốc gia, không khí thật bình yên, mỗi khuôn mặt một dáng vẻ, mỗi cá tính ẩn chìm trong đó? Nhưng hơn cả là sự tĩnh lặng. Được mấy ngày, hắn cảm thấy mọi thứ như nặng nề hơn, đọc sách mà chẳng có chữ nào, hắn cần cảm giác khác?
    Lại lượn quanh phố phường, lại café, lại phi khắp nơi, lại bia, lại nhậu?
    Hôm nào cũng thế, sáng hắn đưa con đến lớp, sau đó nhâm nhi ly café đắng, đọc vài tờ báo, lượn quanh phố phường, kiếm vài quyển sách, ngó nghiêng chỗ này chỗ nọ? hàng băng đĩa, phim ảnh nào hắn cũng nhào vô, mặc dù biết chắc chẳng có bộ phim nào mới ra cả?
    ? Hắn tắt di động, hoặc nếu có điện thoại hắn cũng chẳng buồn nghe, hết café, lại café, xung quanh hắn chỉ có tiếng xe, tiếng còi, những ánh mắt thảng thốt của mấy con bé bán báo, bước chân thoăn thoắt của mấy thằng đánh giầy, bước chân nặng nề của mấy cụ già bán vé số dạo? cuộc sống bên ngoài nhộn nhạo nhưng đó lại là thứ không khí sống để đòi hỏi sự tồn tại chính mình và của cả xã hội? Hắn biết nếu con bé bán báo kia không bán được sấp báo kia trong ngày, thì hôm đó nó lại phải tính chuyện cắt bớt một khẩu phần của ngày mai để bù đắp?
    ? Không còn họp, không còn bon chen, không stress, cũng chẳng phải sống giả tạo với chính mình nơi chính trường? Hắn chấp nhận có một chút không gian và thời gian, chấp nhận ăn không ngồi chơi trong vài ngày để ngắm nhìn lại mọi thứ, để nhìn lại chính mình?
    Hai tuần rồi sẽ trôi qua thật nhanh, cái guồng quay cuộc sống vẫn tiếp diễn, muôn thủa, đơn điệu?
    Nhưng thật kỳ lạ, hắn không còn cảm giác đi làm là một điều kỳ diệu, thú vị như 10 năm trước hẵn đã từng tận hưởng nữa.. chỉ còn lại cảm giác phải tồn tại vì những người thân xung quanh và một chút gì đó cho xã hội?
    Đêm thật yên tĩnh!
    Nguyenx
  5. ngsva

    ngsva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Ngày ?. tháng ? năm 2004,
    Hắn ngó sang box HPGĐ, bỗng dưng hắn thấy ở đây người ta chỉ chăm lo đến cái chuyện đâu là lỗi của đối phương chứ chẳng mấy ai ca ngợi cái mặt tích cực của họ cả?
    Đọc mấy dòng của Dobietailaai, hắn thấy hắn cũng có nhiều điểm giống thằng cha chồng cô này thật?
    ? Một ngày làm việc của hắn cũng bắt đầu từ rất muộn? Khi mà ả và con hắn đã đi làm, hẵn cũng mới lọ mọ ra khỏi nhà, kiếm tách café trước khi đến cơ quan và lang ********* đến tối muộn mới về? đều như vắt chanh?
    Mọi việc vợ hắn phải lo toan hết, từ công việc cơ quan, đến hằng ngày đưa thằng nhóc đi học, cho ăn, đón, rồi lại cho ăn, tắm rửa? chăm lo cô giáo của nó, gia đình? hắn về đến nhà là vắt chân chữ ngũ ?obật cho cậu cái tivi?, ?ođưa tớ cái điều khiển cậu?, ?olấy tao cái chai bia mày? và chơi với con? cũng 12h mới được đi ngủ? và hắn thì lại ngồi làm việc, đọc sách đến một rưỡi hai giờ mới đi ngủ?
    Nhưng dù sao, hắn biết những điều đó, hắn luôn tìm những khoảng trống khác của cuộc sống, từ những điều nhỏ nhặt, những câu vui đùa, những lúc yêu thương? để bù đắp cho ả? hắn và ả cũng biết rằng, thủa mơ mộng của cuộc sống không còn tái hiện như ngày nào, thế vào đó là bao lo toan của cuộc sống, bon chen để tồn tại? hắn và ả đều có những giây phút bực bội, cáu bẳn nhưng đều biết giá trị của nhau?
    Hắn luôn tự nhủ phải có những bù đắp cho ả để tìm lại những khoảnh khắc thăng bằng. Đã lâu rồi ả không còn được thả của vui chơi, mua sắm, trang điểm? lúc nào cũng tất bật, thậm chí cũng không còn mấy thời gian để chăm lo đến bản thân mình. Đôi lúc đi với hắn còn lôi thôi, lếch thếch? trộm vía, hắn trông lại ngon mới chết chứ S
    Nhưng hắn luôn trân trọng ả như chính ả tôn trọng hắn. Cuộc sống phải thế, để có những giây phút công bằng, phải biết nhìn tới những mặt tích cực của đối phương, và quan trọng, chấp nhận cái xấu, cái khiếm khuyết của họ thì điều đó đã là lý tưởng rồi?
    Hắn cũng thấy thằng chồng của Dobietailaai cũng khôi hài ra phết đấy chứ. Hắn cũng cho rằng cô này cũng đã nhìn thấy những điểm tốt của thằng cha kia, những nét tích cực của một ông chồng? với một người phụ nữ sống và lớn lên trong một gia đình nề nếp thì thật dễ dàng nhận ra những điều đó ở đối phương là tất nhiên. Có điều, cô này chắc bức xúc ti ti thôi?
    Cuộc sống luôn có hai mặt, đẹp đến lãng mạn nhưng cũng có lúc nháo nhào, quằn quại, tàn nhẫn...
    Gửi Dobietailaai, nếu những điều này là một cái gì đó thật khó hiểu, mong bỏ qua cho!
    Hà nội, ngày ... tháng ... năm 2004,
    Công việc, công việc và công việc...
    Hắn sống trong một môi trường khá phức tạp, ở nơi đó, năng lực chỉ là cái thứ yếu, cái người ta cần là quan hệ... cái tỉ lệ đó thông thường là 50-50.
    Hắn có thêm đồng nghiệp mới... không hề cùng quan điểm với hắn, mà cũng có thể hắn cũng chưa hiểu hết thằng cha này...
    Cách nghĩ của hắn khác, trong công việc hắn luôn và luôn tôn trọng cái thứ người ta gọi là cách làm. Kinh nghiệm cuộc sống cho hắn thấy chỉ có hai hướng cho hắn chọn: một là làm cho xong việc, hai là làm cho được việc và hiệu quả. Từ đó mà định hình cách làm...
    Hắn biết, trong cuộc sống, đạo đức nghề nghiệp và một chút gì đó là tư cách con người. Tuy nhiên, ai cũng phải chịu sức ép từ rất nhiều phía. Họ không có quyền quyết định những gì mình làm là đúng hay sai... đôi khi họ sống không còn là chính mình... thật là khó...
    Đôi lúc hắn tự đấu tranh với bản thân nếu sống đúng với chính mình thì công việc sẽ chẳng đến đâu... sách vở lúc này chỉ là cái người ta tham khảo, kinh nghiệm và quan hệ mới là cái người ta xem xét... Cũng có lúc hắn tự tin quá vào những kinh nghiệm và thế là hỏng việc... thi thoảng người ta lại cần cái đúng, cái hay của lý thuyết...
    ...
    Hắn đang sống thu mình lại, không quan tâm đến những gì xung quanh nữa, không cần biết ai nói gì, cũng chẳng buồn biết công việc nó đi về đâu... như thế là đủ rồi...
    Hắn muốn sống cho chính mình, làm những gì hắn muốn!
    Nguyenx
  6. ngsva

    ngsva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Ngày ... tháng ... năm 2005,
    ... Đã gần hai tiếng trôi qua, hắn ngồi bó gối, mắt nhìn như thôi miên vào cái phao bé xíu đang chao trên mặt hồ... Không hiểu cá đi đâu hết hay ông trời đang thử kiên nhẫn của hắn...
    Trời vẫn lất phất mưa, gió mùa đông bắc về từ đêm qua, sáng nay hắn ra khỏi nhà từ sớm, lỉnh kỉnh những mồi, thính, xô, chậu, cần và bao tâm sự... Hắn cũng chẳng cần quan tâm hôm nay thời tiết ra sao, nắng hay mưa, hắn muốn cảm nhận một không khí bình yên, tĩnh lặng sau những phút ngập mình trong công việc, học tập. Mấy đêm rồi hắn ngủ ít, đọc hàng tập tài liệu, bài vở, đắn đo suy nghĩ về công việc, cuộc sống... Thật là lạ khi người ta cứ nhìn vào gia đình hắn và nghĩ rằng họ sống thật dư giả, giàu có... thật buồn cười khi mà vợ chồng hắn cùng thằng nhóc vẫn còn bao trăn trở với cuộc sống...
    Hắn thuộc mẫu người luôn chứa chất bao tự ái trong lòng. Luôn dễ bị tổn thương mặc dù lúc nào hắn cũng tỏ ra bất cần, cao ngạo. Hắn biết, chỉ cần nhẫn một chút, cam chịu một chút, thậm chí nếu hắn đòi hỏi một chút... hắn có thể có rất nhiều thứ, cuộc sống của hắn sẽ đỡ suy nghĩ hơn nhiều. Hắn cũng như bao người khác, tham vọng quyền lực, đồng tiền. Nhưng hắn cũng khác bao người khác, hắn luôn nhắc mình sống phải giữ và không thẹn với ?otâm? của mình. Cũng chính vì vậy, hắn luôn bị thiệt thòi, luôn khúc mắc, luôn đắn đo...
    Mưa có vẻ càng nặng hạt, gió thêm lạnh chiếc phao vẫn nhấp nhô như trêu ngươi hắn, không có một bóng tăm nào từ nãy tới giờ... Kệ, hắn mặc... dòng suy nghĩ ngập tràn trong hắn... Hôm rồi, hắn tranh luận với ông nội thằng nhóc về cuộc sống, về chế độ chính trị xã hội bây giờ... Ông cả đời làm chính trị, luôn tâm niệm về một chế độ bình yên... nhưng cũng có lúc phải trăn trở. Lớp người như ông hiểu quá rõ những gì vướng mắc trong xã hội này, những gì đã và đang kìm hãm nước Việt phát triển, những gì làm bao thế hệ thanh niên Việt nam ngày nay đang xa rời lý tưởng sống... nhưng họ cũng không biết phải thay xoay chuyển như thế nào, một cây làm chẳng lên non, khi mà xung quanh người ta đang hối hả sống, đang hối hả kiếm tiền thật nhiều tiền, trong khi cả một nền văn hoá cứ đang thụt lùi với thế giới... Giữa ông và hắn quá khác nhau về quan điểm và cách tiếp cận vấn đề. Hắn không hợp tính ông, nhưng hắn luôn ngưỡng mộ và kính trọng...
    Cái phao chúi xuống, vừa mớm lủm đi cũng là lúc hắn bật dậy như một phản xạ tự nhiên, chiếc cần trong tay hắn chĩu xuống, nặng chịch làm cả cơ thể hắn như bừng tỉnh... con này khá đây, lại mè rồi, tanh hết cước và lưỡi mất thôi... nhưng hắn vẫn thích cái cảm giác câu xa bờ như thế, giật tới tay, chẳng cần biết là loại gì... con cá khá khỏe, cứ lòng vòng, kéo tiếng máy câu xè xè nghe sướng cả tai...
    ... Trời vẫn mưa, sau Tết, không khí dường như muốn lạnh thêm... ngoài hắn còn có hai ông già ngồi góc bên hồ, cũng lặng lẽ đón gió và bình yên...
    Nguyenx
  7. ngsva

    ngsva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Ngày ... tháng ... năm 2005,
    ... Hắn mới nộp bài, mệt nhưng có cảm giác bình yên. Dạo này hắn cũng có nhiều thời gian dành cho ả và thằng nhóc nhiều hơn. Hắn cũng cảm thấy hắn ngày càng khó tính, lặng lẽ... chỉ về đêm, khi mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng...
    Công việc cơ quan thì nhiều nhưng hắn không còn mấy chú tâm nữa, như trôi đi, nhiệt huyết cứ vơi dần theo năm tháng... Cũng thật buồn cười khi trong cuộc sống, người ta luôn đòi công bằng, phải lương cao, phải thoả đáng, nhưng những gì họ cống hiến cho đời thì chẳng là gì cả... Đôi lúc, hắn có cảm giác hắn cũng chínhg là những kẻ đang ngồi đó mà kêu gào khi mà hắn không còn đủ kiên nhẫn. Những việc hắn làm, cũng chẳng mấy ai biết, nhưng thành công thì lại có người hưởng; hắn cứ cặm cụi xây, và rồi thành quả đã có người đợi sẵn...
    Ai cũng có những ích kỷ của riêng mình, luôn tìm cách vụ lợi cho riêng mình, có còn mấy ai chịu sống vì thiên hạ một cách công tâm cả. Với một nhúm người trong cái đơn vị nhỏ bé này nhưng quanh năm suốt tháng đấu đá, tranh giành, bất hợp tác... Ai cũng cho là mình giỏi, ai cũng coi ?omình là thầy, thiên hạ là thợ?, để rồi công việc thì cứ ỳ ra đó, vướng mắc vẫn hoàn vướng mắc... Thế rồi họ nhìn, họ chơi với nhau bằng những lời sáo rỗng, đãi bôi; tâm hồn thì ngày cứ cằn cỗi, nham nhở...
    Cuộc sống luôn hiện hữu hai mặt tốt và xấu, người tốt kẻ xấu cứ đan xen nhau mà sống. Kẻ xấu, thì tức là trong họ đã mất cái tâm thiện đức; thế còn người tốt? họ sống trong cái xã hội đầy rẫy những điên cuồng này, rốt cục, họ chỉ là những kẻ chưa có cơ hội để mà xấu mà thôi. Đến khi đã có, cái ranh giới tốt và xấu nó mong manh làm sao, họ thật dễ dàng vượt qua cái ngưỡng đó... Dường như cái xấu cứ càng ngày càng lấn át cái tốt, người tốt thì cứ ngày càng lụi tàn, còn kẻ xấu vẫn sống và đủ đầy...
    ... Kẻ lắng nghe, kẻ chửi, người giãi bày, thiên hạ này quá rộng lớn, mình giỏi, luôn có kẻ giỏi hơn, ta chỉ là con ruồi trong cái xã hội với bao cám dỗ...
    Hắn cũng chẳng hiểu tại sao đôi lúc hắn lại cáu giận về những điều đó, rồi lại lên tiếng, để rồi lại nhẫn và nhẫn...
    ... tiếng mưa rơi lặng lẽ.
  8. LanTuong

    LanTuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/07/2002
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0

    Nhiều lúc nghĩ con người như những con cá trong cái ao tạo hoá, cứ quẫy đạp đấy mà chẳng biết rồi số phận nào sẽ câu phải mình.
    Cái ao tù chật chội. Lại nhớ cái ngày khi con mắt còn xanh, trái tim còn đập, biển trời rộng thênh thang thế. Bây giờ vẫn rộng, rộng rãi trong những không gian ao tù...
    Cuộc đời vẫn còn nhiều thứ xứng đáng.. thôi! cho tôi xin ông, cho tôi xin cô, làm thế quái nào mà mang được vào mình một tầm vóc của một vĩ nhân để mà có được điều đó...

    Hắn là ai thì hắn cũng chính là người khác trong những lúc người ta có thể nghe có thể hiểu về mình, nhưng lại là cá nhân duy nhất những lúc làm khác đi.
    .... đôi lúc người ta có thể nghe, hiểu ra, vỗ đùi đánh đét một cái, rồi cũng chẳng thể nói được gì.
  9. ngsva

    ngsva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Hà nội, nga?y ... tháng ... năm 2005,
    Hắn lại có chuyện bực mình với ông bà, luôn là những chuyện chẳng đâu vào đâu? hắn luôn không hợp tính ông bà, đâm ra chẳng nói chuyện gì cho ra đầu cuối được một lát cả? từ hôm cụ nội lên đến nay, hắn chưa một lần ăn cơm vợi cụ; hơn tháng rô?i, hắn chưa ngô?i với ông?
    Cái môi trường làm việc nơi cơ quan hắn nga?y ca?ng a?m đạm. Toàn những con người với những lời lẽ sáo rỗng, bon chen, châm biếm? Hắn ghét cái thói tiền hậu bất nhất, dối trên lừa dưới? tại sao họ lại có thể sống như thế được kia chứ!? Họ không biết rằng, nếu bây giờ không có ai nhìn ra, nhưng đời đời sau này, có những người thân yêu bên họ sẽ phải gánh chịu ư!?
    ... Cái môi trường đó cũng thật tạp nham. Một kẻ lắm tiền hợm hĩnh; một kẻ đua đòi, kém hiểu biết nhưng lúc nào nói nhưfng lơ?i hoa myf; một kẻ luôn coi thiên hạ trong mắt chẳng là cái thá gì, ta là nhất; một kẻ luôn cho mình là đúng, luôn du?ng cái pháp ?ocả vú lấp miệng em?; một kẻ nói lắm, ba hoa; và rồi một kẻ chẳng biết mình làm cái gì và như thế nào? Thậm chí, họ còn chẳng phân biệt nô?i giữa thế na?o la? tiến sif, thạc sif hay DhP, MSc, MA, Mphil, MBA? như thế nào cho đúng tính chất cu?a nó nữa? Xung quanh, là sự bon chen, đâm chém, dèm pha, đố kỵ, bới móc; tư lợi cho ba?n thân mi?nh, di?m thă?ng đô?ng nghiệp đi xuống? Đâm ra, hắn cứ như một cái bóng câm lặng, để rồi đôi lúc lại gầm lên, nhức nhối?
    Hắn cứ nhủ mình phải tĩnh tâm, nhưng rồi cái không gian đó cứ bị đè nén, dày xéo trong hắn, rốt cuộc thay vào đó là bao nhiêu điều phải nghĩ, phải toan tính cho cuộc sống thươ?ng nga?y?
    Đêm...
  10. ngsva

    ngsva Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2003
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Hà? nẶi, ngà?y ... thàng ... nfm 2005,
    â?oDẶy 'i anhâ?, tiẮng ngươ?i phù nưf vfng vf?ng bĂn tai hf́n...
    ... Hf́n cùfng chf?ng nhớ 'Ắn tuĂ?n rượu thứ bao nhiĂu nưfa, xung quanh, mẶt thứ khĂng khì khĂ 'f̣c, như?a nhựa... CuẶc nhẶu cùfng 'àf 'Ắn hĂ?i kẮt, khàch cù?a hf́n tự 'ưa nhau vĂ?... ĐĂ?u 'au như bùa bĂ?, hf́n bĂ? nhà?o và?o cài Khàch sàn với dò?ng chưf Xoa bòp - BẮm huyẶt - Y hòc dĂn tẶc CĂ? truyĂ?n... Dò?ng nước Ắm là?m hf́n bư?ng tì?nh, cài nòng cù?a phò?ng xĂng hơi là?m tan hẮt chẮt rượu 'ang chà?y trong cơ thĂ?, hf́n thẮy lò?ng mì?nh chợt chù?ng xuẮng, buĂ?n khò tà?, cò mẶt 'iĂ?u gì? 'ò cứ lơ?n vơ?n trong tĂm can. Xung quanh, mẮy gàf thanh niĂn 'ang bà?n tàn 'Ắn Ly rượu quĂ, cài bành tèt với Ău bành 'ùc vư?a nhẶu; bĂn gòc phò?ng, mẶt ngươ?i 'à?n Ăng 'ứng tuĂ?i, tòc muẮi tiĂu, mf́t nhf́m nghiĂ?n lf̣ng lèf thươ?ng thức hương vì thơm cù?a xà?...
    NgĂm mì?nh trong bĂ? nước nòng sĂi sù?ng sùc, mù?i thơm cù?a thuẮc là?m bao nhiĂu sức èp cuẶc sẮng như trĂi tuẶt mẮt... Hf́n nghìf 'Ắn à?. Giơ? nà?y, à? và? thf?ng nhòc chf́c 'àf ngù?, 'àf lĂu rĂ?i, hf́n và? à? khĂng cò?n dìp 'i chơi với nhau.. CuẶc sẮng cứ trĂi 'i, ngươ?i phù nưf vĂfn luĂn thiẶt thò?i... Ngươ?i 'à?n Ăng 'ứng tuĂ?i cò khuĂn mf̣t cương nghì... â?oKhĂng hiĂ?u Ăng ta và?o 'Ăy sau mẶt cuẶc nhẶu hay tư? 'Ău nhì?!? Ă"ng ta thẶt thanh thà?nâ?. Hf́n nghìf.
    Hf́n chf?ng nhì?n ròf mf̣t ngươ?i phù nưf và?o xoa bòp cho hf́n, hf́n nf?m 'ò, cĂm lf̣ng, tì?m cà?m giàc yĂn tìfnh cò?n lài trong ngà?y. Hf́n khĂng muẮn bf́t chuyẶn với nhưfng ngươ?i phù nưf là?m ơ? 'Ăy, hò cò nhưfng 'iĂ?u khĂng thĂ? nòi thẶt, hf́n cùfng khĂng thĂ? nòi dẮi...
    - â?oAnh cò hay và?o 'Ăy khĂng?â?, tiẮng ngươ?i phù nưf hò?i.
    - â?oKhĂngâ?, hf́n trà? lơ?i
    - â?oTùi anh chf́c vư?a 'i nhẶu vĂ??â?
    - â?oƯ?â?.
    - â?oAnh khĂng giẮng như nhưfng ngươ?i khàcâ?
    - â?oSao? À?, chf́c hò và?o 'Ăy là? hò quẶy chứ gì??â?
    - â?oVĂng, 'ài 'a sẮâ?
    - â?oThẮ phĂ?n cò?n lài?â?
    - â?oÌt lf́mâ?
    - â?oThì? 'Ăi khi cùfng phà?i cò nhưfng kè? và?o tì?m cà?m giàc và? cĂ?n trùt bò? nhưfng nhòc nhf?n cù?a 'ơ?i thươ?ng chứâ?
    - â?oVĂngâ?
    - â?oAi cùfng vẶy, nghĂ? nà?o cùfng vẶy, 'Ă?u cò nhưfng trfn trơ?, nhòc nhf?n.. như mòi ngươ?i ơ? 'Ăy, 'Ău cò mẮy ai muẮn?!â?
    â?oVĂng, tùi em cùfng 'i là?m thĂm thĂi, ban ngà?y là?m ơ? ViẶn... chì? cò mẶt sẮ coi 'Ăy là? nghĂ? chình!â?
    - â?oThẮ à??â?
    - â?oVĂng. Ban ngà?y, nẮu tùi anh 'Ắn ViẶn... 'Ă? xoa bòp, bẮm huyẶt, dĂf gf̣p tùi em lf́mâ?
    - â?oÀ?â?...
    - â?oƠ? 'Ăy, cò nhiĂ?u càc cù Ăng cù bà? 'ưa nhau và?o xĂng hơi và? bẮm huyẶt phùc hĂ?i chức nfng 'ò anhâ?
    - â?oThẮ à?â?... hf́n chì?m và?o giẮc ngù?...
    ... Ngươ?i phù nưf 'ành thức hf́n dẶy... MẶt ngà?y nưfa sf́p 'i qua, hf́n chuĂ?n bì trơ? vĂ? nhà?, khĂng hiĂ?u ngươ?i phù nưf nà?y vĂ? sau hf́n bao lĂu...
    Cơn giò lành ù?a tới là?m hf́n tì?nh ngù?. Hf́n lài thẮy ngươ?i 'à?n Ăng 'ứng tuĂ?i, Ăng ta già? hơn hf́n thẮy lùc nà?y nhiĂ?u, Ăng ta 'ang Ăm eo mẶt ngươ?i phù nưf với mài tòc 'iĂ?m bàc nhưng cò?n 'ò nhưfng nèt cù?a mẶt thơ?i xuĂn sf́c, hò 'i bĂn nhau, thẶt Ăm 'Ă?m...
    HĂm nà?o 'ò, hf́n và? à? sèf và?o 'Ăy...

Chia sẻ trang này