1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hắn...........................

Chủ đề trong 'Nha Trang' bởi El_Flaco, 14/10/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kimcuongbien

    kimcuongbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2006
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    0
    Biển đêm!!thật buồn.Mà tại sao khi ai đó buồn lại muốn ra ngắm biển đêm..thật lạ;Hắn chợt nghĩ:"Lại cái kiểu dĩ độc trị độc của dân nhậu đây,muốn hết say chỉ cần uống cho say,cho quên đi cơn say"...
    Vốc một nắm nước biển cho vô miệng..cảm giác không bao giờ thay đối..vẫn là vị mặn.Nhưng giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của hắn ko chỉ có vị mặn..nó còn có vị đắng.Một vị mà biển ko bao giờ có đuợc....
    Hắn luôn nói:"khi cô đơn hắn muốn một mình ".Thật mâu thuẫn mà cũng thật đơn giản.Hắn cần yên tĩnh..nhưng hắn sợ cảm giác cô đơn..Hắn muốn có ai chia sẻ với hắn..chỉ chia sẻ mà thôi.Đừng an ủi hắn vi hắn sợ hắn sẽ khóc..Hắn sợ vị đắng của giọt nước mắt..dù hắn biết rằng nước mắt sẽ làm hắn vơi đi nỗi buồn..
    Có một điều hắn quên..hắn luôn có bạn bè bên cạnh:"và chỉ có niềm vui mới xua tan nỗi buồn,nước mắt chỉ là giải toả mà thôi".hắn mỉ cười...
    Hắn cười ...vì hắn biết..lúc nào bên hắn cũng có những người quan tâm, lo lắng cho hắn.Và ko có lý do gì hắn để những người đó buồn vì hắn...Cảm ơn mọi người...

  2. venus_pisces

    venus_pisces Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    1.934
    Đã được thích:
    0
    .........Có những niềm riêng làm sao nói hết
    Như mây như mưa như cát biển khơi
    Có những niềm riêng làm sao ai biết
    Như trăng trên cao cách xa vời vợi.........
  3. coco_199

    coco_199 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2006
    Bài viết:
    573
    Đã được thích:
    0
    Lạnh quá . Nó khẽ rùng mình. Nhưng rồi nó lại mỉm cười , nó nghĩ đến anh . và nó thấy thật ấm áp ..
    Năm ngoái , trời cũng lạnh như vậy . Nó rất thích cái cảm giác se se lạnh của mùa thu .Nó thích được cùng người ấy đi dạo hết những con phố đầy hương hoa sữa ,tay trong tay thật hạnh phúc .Chỉ đơn giản như thế, nhưng nó lại chưa làm được .Lúc nào nó cũng chỉ một mình, gió lạnh rét run ..........
    Và anh đến , mùa thu năm nay , vẫn cái cảm giác se se lạnh ấy , nhưng nó thấy ấm áp kì lạ . Nó ko sợ khi phải ra khỏi nhà mỗi khi trời lạnh .Nó ko thấy ghét những cơn mưa bất chợt của mùa thu.. Trái lại nó thích cùng với anh đi trong mưa , đi trong cái lạnh đó. Chỉ cần anh nắm tay nó , thế là đủ ......
    Mưa !
    Anh và nó gặp nhau lúc nào trời cũng mưa. Lần đầu tiên nó ở bên anh trời cũng mưa như thế . Dường như anh và nó có duyên với mưa thì phải . Nõ khẽ mỉm cười. Yêu anh , nó yêu luôn cả những cơn mưa mà ngày trước nó rất ghét. Sao thế anh nhỉ ?
    Anh thường trêu nó "Anh với em gặp nhau trời đã mưa như thế , nếu ở bên nhau chắc lũ quét em nhỉ " Nó cười ngất khi đọc tin nhắn đó . Uh , nếu mà như thế thì sao nhỉ ? Nếu có cả sóng thần thì anh có muốn ở bên nó không ? Còn nó ,giờ đây nó đã biết chắc một điều . Cho dù có thế nào thì nó vẫn luôn muốn được ở bên anh . Nó muốn mỗi sáng được ở bên anh ,ngả vào vai anh , cùng anh ngắm biển , cùng anh nói chuyện và cười thật nhiều . Hạnh phúc biết mấy , ấm áp biết mấy .......
    ................
    Và như thế ta đã yêu nhau
    Một tình yêu thật bền lâu
    Và như thế em đã theo anh
    Đi tìm nơi đầy hạnh phúc
    Ở nơi đó em sẽ bên anh
    Dù gian khó ta vẫn bên nhau
    Ta sẽ mãi yêu nhau đến muôn đời
    Và như thế ta đã yêu nhau
    Một tình yêu thật bền lâu
    Và như thế em đã theo anh
    Đi tìm nơi đầy hạnh phúc
    Ở nơi đó em sẽ bên anh
    Dù gian khó ta vẫn bên nhau
    Tình yêu sẽ theo ta đến muôn đời..................
  4. venus_pisces

    venus_pisces Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    1.934
    Đã được thích:
    0


    ..... "Không thể phân định rạch ròi sự đúng sai, bởi bản thân của sống không phải là 1 bài toán".....
  5. saoviet412

    saoviet412 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    1.129
    Đã được thích:
    0
    Tại sao hắn lại phải biết nhiều đến thế?

    Liệu hắn có là nơi mọi người trông đợi hay không?
    Hắn đã đi rồi, vì hắn cũng là người, cũng hỉ nộ ái ố, cũng biết hờn biết giận, biết nhớ biết thương, biết đến bản thân và biết đến mọi người,...
    Hắn sẽ bên bạn, cuộc sống vẫn cứ trôi, gió vẫn thổi, mây vẫn bay, bão táp mưa sa có thể làm Nha Trang chuyển mình nhưng những gì mà hắn, lang thang trên con phố, giấu mình trong góc tối nào đó, ưỡn mình ra hứng lấy con gió lạnh mùa mưa, âm thầm lướt web, ........ngàn năm qua, sóng vẫn cứ vỗ bờ, Nha Trang hay Phan Thiết, cái gì tồn tại?
  6. nuquainhatrang

    nuquainhatrang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2005
    Bài viết:
    1.596
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay nó không làm Hắn, nó làm Tui
    _ Tui la` 1 dua'' rat'' li` lo*m.
    _ Tui la`1 dua rat cung'' dau`
    _ Tui la` 1 dua rat lao leu''
    _ Tui la` 1 dua'' thich'' lang thang ngoai` duong`
    _ Tui la` 1 dua'' rat'' kho'' tinh''
    _ Tui la` 1 dua'' co'' rat'' nhieu` ban be` nhung chi co'' 1 dua'' ban than duy nhat'' (ma` chac bay gio` cung chang con` nua)
    _ Tui la` 1 dua'' rat mau chan''
    _ Tui la` 1 dua'' nghien KEM
    _ Tui la` 1 dua'' rat'' tham vong
    _ Tui l`a 1 dua'' rat'' doc lap va` quyet doan'' tuy doi khi hoi bi mat tu tin nhung tui lay'' lai thang bang` cho minh` rat nhanh
    _ Tui la` 1 dua'' khi thich ai thi` thich het long` nhung khi gian ai thi` gian rat dai
    _ Tui la` 1 dua'' ich ky (doi khi thoi)
    _ Tui la` 1 dua'' luon thich lam` theo y'' minh`
    _ Tui la` 1 dua rat kho hieu
    _ Tui la` 1 dua'' it'' khi nao` biet den'' 2 tu` "tha thu"
    _ Tui la` 1 dua'' rat de hoa` dong`
    _ Tui la` 1 dua'' khi thich gi` thi` quyet tam lam` cho bang` duoc, nhung khi chan thi` quang cai'' veo`.
    _ Tui la` 1 dua'' khong thich bi rang` buoc.
    _ Tui la` 1 dua'' luoi`nhu quy
    _ Tui la` 1 dua'' iu thich su* song` phang ( ban doi'' xu tui nhu the'' nao` tui se doi'' xu nhu the'')
    _ Tui la` 1 dua'' song'' hoi bi sau sac.
    _ Tui la` 1 dua'' thua` ca'' tinh''
    _ Tui la` 1 dua'' doi luc'' lanh lung`
    _ Tui la` 1 dua'' rat ham dzui (dau dong dzui do'' co'' tui)
    _ Tui la` 1 dua'' hoi bi chanh (con` tuy` vao` nguoi` doi'' dien boi tui luon biet vi tri'' cua minh` o dau)
    _ Tui la` 1 dua'' chang bao gio` hai` long` voi nhung gi` minh co''
    _ Tui la` 1 dua'' noi chuyen hoi bi soc.
    _ Tui la` 1 dua'' hoi bi ly'' su*
    _ Tui la` 1 dua'' rat'' gioi giang trong viec choc pha'' nguoi` khac.
    _ Tui la` 1 dua''......
    _ Tui la` 1 dua''....
    => Noi'' tum'' lai tui la` tui chu'' khong phai dua'' nao` khac'' , do do'' tui rat'' tu* hao` ve` ban than minh` . Va` tui dang than` tuong chinh'' minh`.
    Vi` sao u*? ??? Vi` chu*a han tui la` 1 nguoi` hoan` hao nhung tui co nhung net tinh cach'' rat rieng ma` chua han nguoi` khac da co'' . Tui tu* hao` vi` dieu` do''.
  7. Ninja114

    Ninja114 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/11/2007
    Bài viết:
    257
    Đã được thích:
    0

    Cám ơn các bạn đã có những cảm xúc thật hay, thật tình cảm, đôi khi tôi cũng muốn viết 1 cái gì đó, nhưng không thể viết được như thế, Venus và Nuquai trong diễn đàn này thấy có vẻ nghịnh ngợm, hay nói nhiều, lăng xăng ... vậy mà có nhiều cảm xúc hay quá. Hôm nay đọc được mấy bài đúng tâm trạng mình, đúng rồi, thế là em chia tay tôi, nhanh như lúc đến. Người ấy có tiền, người ấy giàu hơn tôi, tôi không thể lo cho em được nhiều như người ấy. Thôi thì tôi chỉ biết sống cho chính mình.
    Thôi sến quá, đàn ông con trai như thế thì uỷ mị quá. Vứt. Vứt hết những thứ đáng để vứt, mà những thứ vứt đi thì thường là không còn dùng được. Hoặc cứ để người khác nhặt về sài tạm vậy.
    Venus, Nuquai viết tiếp đi, tôi thích đọc thôi, không thể viết hay hơn bởi bản thân cũng là 1 thứ đáng để vứt, mà như thế thì có viết thế nào rồi cũng sẽ vứt đi.
  8. venus_pisces

    venus_pisces Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    1.934
    Đã được thích:
    0
    Có thể có 1 số bạn đã từng đọc bài viết này của Nút bên box Văn Học, tuy nhiên Nút muốn post nó vào topic này, topic đã từng chứa đựng nhiều tâm sự và cảm xúc của riêng Nút. Cảm xúc về Hà Nội khi Nút công tác hơn 3 tháng ở HN vào năm 2000
    "Ừ có lẻ chưa có vùng đất nào tôi đi qua lại để lại cho tôi nhiều kỷ niệm như vùng đất này. Tuy tôi chỉ ở vỏn vẹn hơn 3 tháng nhưng không hiểu sao Hà Nội để lại trong tôi nhiều lưu luyến đến thế. Người Hà Nội, dân Hà Thành,....mỗi cái tên là 1 vùng ký ức.
    " khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hoá tâm hồn",
    Mùa đông năm ấy, với cái lạnh thấu xương, cái lạnh thấm vào từng thớ thịt, 1 mình tôi lặng lẽ đi bộ trên những con đường Hà Nội, tôi đi bộ hàng giờ mà vẫn không biết chán, để rồi khi trở về phòng và mang theo vào giấc ngủ vô số những mùi hương, này nhé hương ngọc lan toả ngát, hương cốm nồng nàn, mùi ngô nướng thơm lừng lựng, và mùi hương của phố phường ngai ngái,..... thú vui của tôi sau những giờ làm việc mệt nhọc là thả bộ theo những con đường và sau đó lại chui tọt vào quán cafe, ngồi thả hồn theo những điệu nhạc và lẩm nhẩm hát theo những lời ca, bạn bè Hà Nội thường đùa con bé này hình như bị leng keng, ừ nhỉ có khi là tôi bị hâm thật đấy.
    Cafe Hà Nội nhiều vô số kể, mỗi đêm tôi đi mỗi quán có đêm tôi đi tới 2, 3 quán, vì tôi muốn ngày tôi rời HN thì ít nhất tôi cũng phải biết được hơn 1/2 quán cafe ở Hà Nội, mỗi quán là một phong cách khác nhau, Phố Cũ thì giống như tên gọi của nó phía sau quán là cả một khoảng không gian được trang trí theo kiểu hoài cổ khác biệt hoàn toàn với khoảng không gian trước quán, Trung Nguyên ( trên đường Trần Hưng Đạo ) thì được trang trí trẻ trung hơn, bên ngoài thì dành cho những nhóm bạn còn bên trong thì yên tĩnh hơn nơi dành cho những cặp tình nhân,.... tôi nghĩ chắc có lẽ giờ đây các quán ấy đã thay đổi nhiều cho phù hợp hơn với phong cách trẻ. Có một cái quán mà tôi không thể nào quên đó là Danh Trà Hà Nội nằm trên đường Phan Chu Trinh, quán nhỏ nhưng có hai tầng, phong cách phục vụ ở đây mang đậm phong cách của người Hà Nội có lẻ đó là điều đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất, nếu 1 lần ghé quán bạn sẽ biết là tôi không nói điêu.
    Công ty tôi nằm trên phố Ngọc Hà, tên con phố gắn liền với làng hoa nổi tiếng Hà Nội, đối diện với nơi tôi ở là Bảo Tàng Hồ Chí Minh và lăng Bác, mỗi buổi sáng thức dậy nhìn dòng người dài hàng cây số kéo nhau đi vào thăm lăng là tôi lại tự nhủ với lòng cố gắng lên tôi nhé, hãy làm việc thật tốt để mỗi buổi sáng thức dậy không thấy hổ thẹn với Người nằm bên trong lăng kia.
    Hà Nội mùa đông không có hoa sữa, cũng chẳng có những quả sấu già, nhưng tôi cảm nhận đây có lẻ là mùa đẹp nhất trong năm của Hà Nội, mùa của những đôi uyên ương, mùa của hoa và lễ cưới, mùa của những thứ trái cây chua với khế với táo,.... khế Hà Nội trái nào trái ấy to ơi là to, mỗi sáng trước khi đi làm tôi đều ngồi trước nhà và mua hầu hết tất cả những thứ mà các cô gánh hàng rong đi ngang nhà, nào là 1 mớ rau muống, dăm ba quả khế chua, 1 chục hoa hồng với giá cực rẻ,.... sáng nào cũng thế, sếp tôi bảo chắc anh phải khoá cửa thôi vì không khéo em lại bị viêm túi vì cái tội mua hàng vô tội vạ này.
    Mấy ngày đầu mới ra Hà Nội chưa quen với khẩu vị của miền, tôi thấy thứ gì cũng khó ăn, thế là cứ lôi hủ chà bông mẹ làm mang theo ra mà ăn với cơm, được đâu 2 ngày thì hết, ừ thì đi chợ tự nấu cho hợp khẩu vị của mình vậy, nhưng rồi lại mắc cái tội lười, thế là phó thác cho cô giúp việc, ăn đi không chết đâu mà lo. Ngày đầu tiên ra ngoài ăn sáng, thấy cái gì cũng lạ, sáng ăn trứng vịt lộn với lá ngãi cứu, rồi thì cháo tim gan bầu dục, xôi lạp sườn, hì hì hì,... lạ quá, ăn mỗi thứ 1 bát, thế là trưa hôm ấy đành bỏ qua cái món thịt đông của cô giúp việc vì không còn bụng dạ nào chứa nổi nữa. Ăn sáng xong thì chưa hết đâu vì còn ngồi lại quán nước chè bên đường, làm vài bát chè xanh, ăn vài que kẹo lạt, nói dăm ba câu chuyện phiếm,... đó mới chính là bắt đầu 1 ngày làm việc mang đậm chất Hà Thành. Có những hôm bạn bè kéo tôi chạy gần chục cây số để ăn sáng với món bún riêu tít Tây Hồ, phải nói bún riêu ở đây ngon đáo để, thêm một đĩa đậu chiên chắm với mắm tôm thì phải biết.
    Ẩm thực Hà Nội cũng có rất nhiều điều để nói, tôi đã ăn hầu hết những món ngon đặc trưng của Hà Nội, mỗi món ăn có mỗi đặc điểm riêng, ăn một quả ngô luộc ngồi lại cùng cô bán hàng uống một cốc nước luộc ngô, óc nóng Hàng Lược ăn kèm với lá chanh thái nhỏ, gừng tươi và sã thái lát. Nem chua nướng Hàng Bài, vừa ngồi trên xe vừa ăn. Chả cá Lã Vọng, bánh tôm Hồ Tây. Phố Hoàn Kiếm với đầy dãy quán nộm khô bò. Hỏi thăm vài người bạn tôi cũng tìm ra được quán trôi tàu, chí mè phủ của nghệ sĩ Phạm Bằng. Rồi nào là vô số những món bún nổi tiếng bún măng, bún mọc, bún ngan, bún ốc,.... nào là món cháo gà, chân gà nổi tiếng phố Lý Quốc Sư, quán nhỏ xíu, khách ăn ngồi bằng những chiếc ghế nhỏ bên đường, mỗi người bê 1 bát, của ai nấy giữ, chân gà ở đây ngon cực nhé.
    Còn nữa, món kem Tràng Tiền, mỗi buổi tối đi ngang qua đây hẳn bạn sẽ rất ngạc nhiên vì những gì chứng kiến, ai đời đi ăn kem lại đứng sắp hàng đầy ra đường, giống như người ta đang chuẩn bị vào xem hát vậy, hình như đặc trưng của món kem này là mua xong đứng ăn ngay tại chỗ, quen kem vứt lung tung ( tuy hơi mất vệ sinh chút xíu nhưng thấy hay hay ), trời lạnh buốt gan, cảm nhận từng vị ngọt tan nhè nhẹ tê tê nơi đầu lưỡi bạn mới thấy được cái hay của thú ăn kem sành điệu này. Điều mà tôi lấy làm tiếc là cái món khá nổi tiếng và là món ăn khoái khẩu của người Hà Nội tôi lại chưa có dịp thưởng thức qua đó là món thịt cầy, nhìn những chú cầy tơ được thịt ra nằm chỏng chơ trên bàn tôi lại thấy tội tội, thế là bỏ qua món này vậy. Đó là còn chưa kể vô số những loại ô mai mà tôi ưa thích nữa, ô mai khế, ô mai mơ, ô mai mận,... 1 loại là một hương vị riêng. Có lẻ phải bỏ ra hàng năm trời người ta mới hiểu được hết nghệ thuật ẩm thực của Hà Nội, còn tôi, tôi chỉ cảm nhận theo cách riêng của mình.
    Mùa đông, mùa hoa, nếu bạn đến Hà Nội vào mùa này, bạn sẽ thấy hoa hồng ở đây giá rẻ bèo, 1 chục hoa giá 1-2 ngàn đồng, đủ màu cho bạn chọn, đủ loại hoa, đẹp không thể tả, mỗi ngày tôi thay hoa 1 lần, phòng tôi lúc nào cũng tràn ngập hoa là hoa. Thức dậy vào lúc 2 giờ sáng theo chân cô bạn thân người Hà Nội đến chợ hoa Quãng Bá, hôm sau lại đi chợ Hoa Nghi Tàm, hàng ngàn người bán hoa đổ sô về từ các làng hoa nổi tiếng, tại đây người ta bán buôn cho các cửa hàng hoặc chia nhánh ra bán lẻ khắp thành phố, kẻ bán người mua tấp nập ra vào, tiếng mặc cả nhau í ới, tôi chẳng quan tâm đến những thứ diễn ra quanh mình, điều tôi quan tâm lúc này là mặc sức nhìn ngắm cơ man nào là hoa, hồng nhung, rum, cúc vàng, bông bi, thạch thảo tím,... tôi ngắm mãi không chán, lang thang mãi trong chợ hoa cho đến lúc chợ tàn. Không khí nhộn nhịp của những ngày sắp Tết của Hà Nội làm cho tôi vơi đi nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ, vì ở đây thân thiết quá.
    Tranh thủ trên đường đi làm tôi lại tạt qua chợ Hôm, chợ Đông Xuân mua một ít quà về cho mẹ, cho bạn bè. Sáng nay nhận điện thoại của sếp mà niềm vui xen lẫn nỗi buồn, vui vì sắp được về với mẹ và được đón tết cùng gia đình, buồn vì sắp phải ra Hà Nội và nhận công tác ở một thành phố khác. Những ngày ít ỏi còn lại, thấy yêu sao những thứ xung quanh mình, kể cả những vật vô tri vô giác, cố kéo dài thời gian để được bên Hà Nội nhiều hơn.
    Tôi dùng những ngày còn lại ở Hà Nội để đi thăm những nơi mà tôi chưa kịp đến. Làng đào Nhật Tân ,với hàng ngàn cây đào hoa nở rực, người người đi tới đi lui, chọn lựa cho mình những cành đào ưng ý nhất để mang về, còn tôi loay hoay mãi với những ngổn ngang tâm sự rồi lại ra về tay không, tôi không nỡ nhìn người ta lấy chúng ra khỏi gốc hay là tôi không muốn thấy những cánh hoa tàn. Tiếc thật làng Đào Nhật Tân nay đã không còn nữa vì những dự án mở mang thành phố. Nhưng tôi luôn mong rằng vẫn còn đó những làng đào, để ngày xuân Hà Nội luôn mang những nét đặc trưng riêng.
    Rời làng đào, tôi đi thăm làng gốm Bát Tràng, ở đây nhà nhà làm gốm, người người làm gốm, cuộc sống của người dân nơi đây gắn liền với gốm, từ những cục đất sét qua bàn tay của các nghệ nhân lành nghề chúng trở thành những tác phẩm có hồn. Hôm nay đi trên cầu Long Biên cảm giác không giống như mọi hôm, gió bạt ngàn, nhìn xa xa phía dưới sông Hồng, những mảng ruộng ngô khoai xanh mượt, cánh đồng hoa cải cúc vàng óng ả trong nắng ban mai, tôi vẫn còn nhớ mãi những hình ảnh ấy. Đó là một khoảnh khắc khó quên trong cuộc đời, trong khoảnh khắc đó tôi đã quên mất mình là ai, tất cả thế giới xunh quanh trở nên vô nghĩa, tâm hồn tôi, thân thể tôi dường như hoà quyện với những tinh hoa thiên nhiên của đất trời. Cảm giác đó chỉ đến với tôi duy nhất 1 lần trong đời.
    Rồi cái ngày chia tay ấy cũng đến, bạn bè tiễn tôi ra sân bay đứa nào cũng nước mắt đầm đìa, người Hà Nội tình cảm là thế, có ở có hiểu mới cảm nhận được hết cái tình của người Hà Nội. Rời Hà Nội, tôi mang theo mình một bó Forget Me Not tím, như để nhắc rằng Hà Nội ơi đừng quên tôi nhé. Về nhà sau đó tôi vẫn còn ngẩn ngơ cả tuần liền như thể tôi vừa mất đi một cái gì đó rất quý giá vậy, mẹ tôi mắng yêu, hình như con gái để lạc mất hồn rồi, ừ nhỉ thế mà tôi không nghĩ ra. Đã bao năm trôi qua nhưng cái cảm giác nhớ Hà Nội như nhớ người yêu vẫn còn đọng lại trong tôi. Có lẻ bây giờ mọi thứ ở Hà Nội đã thay đổi nhiều và không còn giống như những ký ức của tôi, nhưng tôi tin " Hà Nội đó niềm tin yêu hy vọng của núi sông hôm nay và mai sau". Một ngày nào đó nhất định tôi sẽ trở lại nơi này, Hà Nội ơi ! chờ tôi nhé.
    Có hàng ngàn bài viết về Hà Nội, nhưng Tôi viết về Hà Nội với những cảm nhận của riêng tôi, rất riêng và tôi muốn các bạn chia sẻ cùng tôi cảm nhận này."

  9. venus_pisces

    venus_pisces Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    1.934
    Đã được thích:
    0

    Cả phòng đã về hết, trước khi về sếp dặn ta nên về sớm, dạo này trong ta có vẻ mệt mỏi nên sếp thấy lo, sếp cứ bảo "em nên ăn nhiều vào, tối nên ngủ sớm đừng thức khuya". Tự dưng lại thấy lạnh nổi gai ốc, rồi tự dưng lại thấy nhớ Hà Nội khủng khiếp, Hà Nội bắt đầu vào đông rồi đấy. Ta thường nói với bạn bè, ta nhớ Hà Nội như nhớ người yêu vì ta đã trót yêu Hà Nội mất rồi. Mới đó mà đã 7 năm trôi qua kể từ ngày ta rời xa HN, mỗi khi mùa đông về cảm giác nhớ HN lại trào dâng trong ta.
    Ngày đầu tiên ra HN nhận công tác, ta cứ như một cô nhỏ vừa đi xa trở về, đứng trước sân ga nhất định không gọi anh ra đón, một mình ta lên xích lô về thẳng công ty, ngồi trên xe chỉ trỏ "
    "Này chú ơi, đường này lúc trước hai chiều mà, thế sao từ đây về Ngọc Hà lại lâu quá chú nhỉ?"
    "ừ, đường này vừa đổi thành một chiều vì xe nhiều, đường chật nên nhà nước vừa đổi lại đấy cô ơi, chắc là đã lâu rồi cô mới quay lại HN phải không?"
    Ta thấy sung sướng lạ, ừ nhỉ, cảm giác thân quen như trở về nhà, hic hic... lại thấy thẹn thẹn trong lòng, thật ra thì ta có biết gì đâu chỉ sợ người ta biết mình là dân tỉnh lạ mới ra HN lần đầu mà lừa, nên ta dành nói dối. Người HN dễ thương thế cơ mà, ta ơi ! lầm rồi....
    Anh ngạc nhiên khi thấy ta đứng trước công ty, mấy cô bạn đồng nghiệp đổ xô ra đón, tay bắt mặt mừng, ta bổng khóc oà lên giữa những người xa lạ thân thương. Anh cười xoa đầu rồi bảo:
    "Nín đi nào bé con, lớn rồi mà còn mè nheo kìa, mà đã có ai bắt nạt em đâu chứ"
    Ta bổng thấy mình trở nên nhỏ bé lại trước hai tiếng "bé con" của anh.
    Đêm đầu tiên, ta thích được tự mình khám phá HN, khám phá cái thành phố hoàn toàn xa lạ này . Ta lén anh, tắt điện thoại, một mình đi bộ loanh quanh HN, ta cứ đi, đi mãi, HN càng về đêm càng quyến rũ lạ lùng, các con đường cứ như có một sức hút cuốn ta về phía ấy, ta cảm nhận từng mùi hương của phố phường, để từng ngọn gió se se lạnh vuốt ve nhè nhẹ trên tóc trên vai và mơn man trên má. Hai chân ta đã bắt đầu nhức buốt, ta tấp vào một quán ngô nướng nhỏ trên vỉa hè, ngồi nướng ngô và hơ hai tay trên bếp lửa cho ấm, hỏi thăm chị bán hàng:
    " Chị ơi, từ đây về Ngọc Hà còn bao xa hả chị"
    "Ối giời ơi! nếu em tính đi bộ về thì quên khẩn trương đi nhá, từ đây về đến đấy mất tầm khoảng 5 cây số"
    "Thế đây là đâu hả chị"
    "Đây là Ô Quan Chưởng, em đi thêm tí nữa thì đến cầu Long Biên"
    Ừ nhỉ sao ta không cố thêm tí nữa, tạm biệt chị bán ngô vui tính và sau khi chén nốt những hạt còn lại trên quả ngô thứ 2, ta quyết định đi đến cầu Long Biên. Ta đi thêm một đoạn nữa nhưng hai chân ta không vâng theo lời ta, ngồi xuống bên vệ đường và nguyền rủa đôi chân chết tiệt, bật điện thoại lên và gọi về cho anh:
    " Anh ơi, mang xe ra đèo em về, em hết đi nổi rồi"
    "Tối giờ biến đâu mất tăm vậy, thế em đang ở đâu" Giọng anh cáu lắm, ta cảm nhận như thế mà.
    "Em cũng không biết mình đang ở đâu nữa, àh Ô Quan Chưởng đi thẳng tới là gặp em anh ạ"
    "Đứng yên đó nhé, về nhà rồi biết tay anh"
    Ta ngồi co ro vì lạnh, ta biết anh rất thương ta, thương như một cô em gái nhỏ, ra HN ngoài anh ra ta có biết ai đâu. Trước khi đi sếp có dặn dò:" Ra ngoài ấy là làm việc cho tốt nhé, T nó xin cho em ra ngoài đó làm với nó đấy, em đừng bắt nạt nó. Hai đứa bây hổ trợ nhau mà làm việc, ngoài ấy cũng có một số nhân viên sales là người HN nữa", sếp dặn thừa rồi sếp ơi!
    Anh đến, mặt đỏ gay, ta biết anh đang tức ta và đang lo cho ta vì ngày đầu tiên mà ta mất tích thế này sao lại không lo được cơ chứ. Ta biết, vì ta mãi là bé con nho nhỏ của anh mà.
    Về đến nhà, ta không nói gì, lẳng lặng vào phòng. Khoá trái cửa rồi thả mình xuống đệm nhớ lại mùi ngô nướng thơm lừng, nhớ lại mùi hương ngọc lan bên góc sân nhà ai.... mùi hương của HN, ta không thể ngửi thấy nó mà ta chỉ có thể cảm nhận nó bằng tất cả các giác quan. Nhất định sáng mai ta sẽ dậy thật sớm và xuống nhà chuẩn bị cho anh một buổi điểm tâm thật ngon để thay lời xin lỗi, mà ta có lỗi gì đâu chứ, ta lớn rồi mà, ta có phải là cô bé con của anh ngày xưa đâu.
    Ngày mai ta sẽ viết tiếp còn bây giờ ta phải đi ngủ thôi, HN ơi, HN ơi! nhớ quá, nhất định HN sẽ theo ta vào giấc ngủ đêm nay...............

  10. venus_pisces

    venus_pisces Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    1.934
    Đã được thích:
    0

    ...Sống gần 30 năm trong cuộc đời, giờ nó mới hiểu vì sao có 1 người đàn bà ôm đứa con nhỏ rời xa 1 người đàn ông mà mình gọi là chồng, vì sao có 1 người đàn ông ra đi mãi mãi chẳng quay về và vì sao có 1 đứa trẻ sống trong mặc cảm về 1 gia đình ko trọn vẹn. Mỗi người có 1 cuộc đời riêng và tự chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm. Nó tin có luật nhân quả và nó tin là có báo ứng, bởi vì cuộc sống luôn công bằng với tất cả mọi người... vì thế mà nó chẳng sợ gì cả, bởi vì những gì nó làm thì trước sau gì nó cũng phải gánh chịu hậu quả và nó biết trước điều đó... Mẹ thường bảo nó sống phải biết trước và sau chứ ko nên sống cái kiểu đoản hậu, còn nó, nó chỉ biết sống theo cách của riêng mình và cũng ko hiểu sống đoản hậu là sống như thế nào và giờ thì nó đã phần nào hiểu ra được điều đó...
    ...Nó chưa thấy ai đáng sợ như thế, nó hoài nghi, trong đầu nó lúc nào cũng là 1 dấu hỏi to tướng, nếu tất cả đều sống với nhau bằng chính những tình cảm thật lòng thì hay biết mấy. Mỗi khi mail về cho nó, bao giờ anh cũng kèm theo câu châm ngôn mà anh cho là do anh sáng tác, kiểu " sống trên đời sống cần có 1 tấm lòng, để chó nó tha... " hay đại loại như thế, vậy đó, để mỗi khi đọc mail anh nó là cứ phì cười bởi những câu nói ấy,.... giờ thì nó chả thèm quan tâm ai sẽ nghĩ gì, hiểu như thế nào, bởi hiểu cũng chẳng để làm gì. Nó cứ viết những gì nó thích, làm những gì nó muốn,... theo cách của riêng nó và mặc cho ai muốn nghĩ gì thì nghĩ theo cách của riêng họ. Trò đời, yêu ghét là chuyện thường tình. Cái tôi của ai cũng lớn, đủ để làm 1 cây đinh, rồi tự đóng vào bản thân mình và vô tình đóng vào người đối diện mà ko biết. Ai cũng có thể nói rất hay, làm rất tốt... nhưng rồi thì sao, rồi thì cũng có những điều tầm thường như nhau... bởi tất cả cũng đều là CON người...
    ... ngày đầu tiên của một tuần mới đã bắt đầu từ lâu, nắng đẹp, trời hanh và nó thấy nhẹ nhàng hơn 1 chút...
    ..........Tuần lễ thứ thứ 49 đã bắt đầu, với nó mọi thứ lại bắt đầu.........

Chia sẻ trang này