1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hắn ....!?!?

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi yo_hatsukoi, 01/04/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Ta viết nốt vần thơ dang dở
    Gửi gió mây mơ mộng tháng ngày
    Trang giấy trắng nằm im mở ngỏ
    Cắn bút tìm, chữ .. chưa về đây ...
    Ta viết tiếp vần thơ dang dở
    Khó làm sao, chẳng trọn câu nào
    Mực tím, ngòi lá tre ngày đó
    Chỉ hai vần "thương nhớ" quyện nhau
    Ta viết xong nửa vần thơ cuối
    Gửi về ai lênh đênh chốn nào
    Vẫn là vậy, lời thương nỗi nhớ
    Chợt thấy mình, một thoáng lao đao
  2. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    108​

    Lời tựa: Có những lúc ta ước gì như thời gian dừng lại, trái đất ngừng quay?.Để khoảnh khắc mà ta yêu nhất có thể dài ra đến vô tận?.Nhưng đó vẫn chỉ là ước muốn, thời gian vẫn cứ trôi, mọi thứ vẫn theo nhịp chảy của tự nhiên?.Và chỉ có con người là đứng lại?..
    Nếu như trong đời cơ hội không bao giờ đến 2 lần?.Vậy xin hãy cố nắm bắt lấy những khoảnh khắc đáng nhớ?.

    o 0 o
    "Đoàn tàu N71, hành trình từ thành phố Hồ Chí Minh đến Hà Nội chuẩn bị lăn bánh ?. xin mời quí khách ổn định chỗ ngồi và sắp xếp, kiểm tra lại hành lí?."
    Tiếng cô phát thành viên đều đều phát ra từ chiếc loa ở đầu toa. Thái ngồi thả hồn theo những ánh mắt ra khỏi ô cửa sổ tám mét vuông.Người rưng nước mắt, người vẫy tay, bên trong những đôi mắt cũng tràn ngập cảm xúc?..Bao nhiêu là gương mặt sao không thấy ai giống như nó, chỉ một mình, không chút cảm xúc?..Đây là lần đầu tiên nó được về thăm Hà Nội?.Nơi bố nó đã từng sinh ra và lớn lên.
    Nó ước gì nó cũng có thể đi với bố với mẹ?.Nhưng đó chỉ là những mong muốn không bao giờ thực hiện được. Bố mẹ nó mỗi người đã có một gia đình khác để chăm lo, gia đình của nó, đâu còn được như thời nó còn lên năm?.Nó nhớ rõ như in ngày cả nhà đi đón mẹ nó công tác nước ngoài về?Hạnh phúc và ấm áp biết bao?
    Đang vu vơ với những suy nghĩ, chợt một bàn tay vỗ nhẹ lên vai, giật mình.
    - Phiền cậu ngồi vào trong một chút.
    Một đôi mắt sâu thăm thẳm.
    Tự dưng một ánh mắt khác ngại ngùng quay sang chỗ khác.
    Đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, những tiếng còi hú dài làm đầu óc nó miên man đến lạ.
    - Này! cậu về đến đâu?
    - Mình đi Hà Nội.
    - Vậy là cùng xuống một ga rồi! Cậu đi chơi hay về thăm gia đình?
    - Mình?.mình đi chơi thôi!
    Khoảng cách xa lạ ban đầu không còn là bức tường vô hình nữa.
    - Cậu bao nhiêu tuổi?
    - Hai mươi ba, còn cậu?
    - mình hơn cậu hai tuổi, mình tên Nhân, còn cậu?
    - Quốc Thái là tên của mình!?? Anh Nhân cũng từ Sài Gòn về thăm gia đình hả?
    - Ừ! Lần này anh về luôn, không ở Sài Gòn nữa?.
    - Sao thế ạ?
    Câu hỏi làm Nhân lặng im một hồi lâu?
    - Có những chuyện không nên nói ra nhóc à!
    Tiếng còi tàu lại vang lên, Khung cảnh ngoài ô cửa sổ chạy lướt qua theo chiều ngược lại với một tốc độ chóng mặt.
    - Chuyến tàu này đi mất bao nhiêu lâu vậy anh?
    - 108 giờ, tức là ba ngày, hai đêm! Em chưa đi tàu bao giờ hả?
    - Dạ ? Đây là lần đầu tiên.
    Ngồi khẽ ngân nga điệu nhạc phát ra từ headphone, nó nhìn sang, anh đang ngủ.Một đôi mắt nhắm nghiền, cánh mũi cao phập phồng theo nhịp thở.
    Nó lại thả ánh nhìn ra phía ô cửa tám mét vuông?Những cảnh vật chạy ngang mờ dần, mờ dần, nó cũng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ nó mệt thật, mệt vì những cố gắng quá sức của một đứa con trai hai mươi ba tuổi, mười tám năm, nó đã tốn ngần ấy thời gian để tự tạo cho mình một chỗ đứng ở mảnh đất Sài Gòn. Cái khao khát được về thăm Hà Nội được nung nấu từ khi nó chỉ là một cậu bé, nó nhớ cái nguồn cội của chính nó, nó nhớ khaỏng thời gian ấm áp duy nhất của gia đình còn đọng lại trong tâm trí nó?
    Một bàn tay của ai đó khẽ lau giọt nước mắt vừa ứa ra khỏi khóe mắt nó, khóc trong giấc ngủ?
    Mở mắt.
    Một bàn tay ngượng ngùng rụt lại.
    Nó nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ tối, vậy là nó mới ngồi trên tàu được có 7 tiếng.
    Nó thả tia nhìn vô hồn ra phía ô cửa nhá nhem?
    - Anh Nhân có bao giờ cảm thấy mình cô độc không?
    - Ờ?.Cũng có, nhưng sao em hỏi vậy?
    - Không sao cả?.Vì em luôn sống với sự cô độc! Nên không biết có ai giống như mình không?.? Đôi khi cô độc quá người ta sẽ không cảm thấy cô độc nữa.
    Một không gian lặng lẽ tràn ngập khắp căn phòng, những ông bà cụ đang nằm thiêm thiếp, cô gái ghế cạnh bên vùi đầu trong cuốn tạp chí, chỉ có anh và nó là hai người trẻ nhất của toa này?
    Vậy là nó biết, anh cũng cô đơn như nó, lạnh lẽo như màn đêm ngoài kia. Anh về Hà Nội vì không muốn chịu đựng thêm một chút nào nữa cái ồn ào của Sài Gòn, và anh cũng biết nó như một người độc lập nhỏ tuổi nhất tự sống bằng bản thân mình.
    Nó lại thiếp vào trong giấc ngủ, đầu nó dựa vào một chỗ hết sức cứng cáp, nhưng cũng hết sức mềm mại. Tự dưng bao nhiêu cảm giác khác lạ tràn ngập chỗ ngồi?
    "Đoàn tàu N71 của chúng ta đã đến ga Nha Trang, chúng ta sẽ tiếp tục lịch trình sau mười lăm phút!"
    Một bàn tay lay nhẹ.
    - Dậy đi em!
    Mở mắt, giật thót mình vì mình đang tựa vào vai một người khác.
    Liếc đồng hồ trong vẻ mặt bối rối.
    Bốn giờ sáng rồi!
    - Mình xuống kia xem có bán gì ăn không!
    Hai đôi chân gõ những âm thanh đều đều lên mặt đất, tự dưng một đôi tay cầm lấy đôi tay khác. Mặt nó đỏ bừng, gói xôi gà nóng hổi trong không khí lành lạnh gần sáng.
    Trở lại chỗ ngồi, đoàn tàu lại lăn bánh, vừa tết âm lịch xong khách về Hà Nội khá ít, chỉ có những chuyến từ Hà Nội về Sài Gòn là đông đến nghẹt thở.
    Nó rảo bước dọc hàng lang , rồi sang những toa khác, những toa tàu khác không được như toa của nó, không có cửa kính, gió cứ thế thổi thốc vào, tiếng tàu chạy cứ thế tràn ngập căn phòng?.Những ngọn đèn cũng không được thắp sáng.
    Chợt giật mình vì một bàn tay vừa quen lại vừa lạ. Một vòng tay ôm chặt một vòng tay khác. Một đôi môi gắn chặt lấy một đôi môi.
    - Anh thích em!
    Mặt nó đỏ gay như gấc?.Giá như thời gian lúc này có thể kéo dài ra vô tận, để nó có thể được nằm trọn trong vòng tay anh, chỉ như vậy thôi!
    108 giờ, nó cảm thấy nó chưa bao giờ có được những cảm giac như thế, Đoàn tàu dừng trước ga Hà Nội! Nó lặng lẽ nhìn bóng anh khuất xa dần, anh cố gắng để không thể nào quay lại nhìn nó?.Cái lạnh cắt da thịt của Hà Nội bỗng dưng làm nó thấy trống vắng đến lạ lùng?.
    Thả bước ra ngoài?.Người bạn đang chờ ở đó?.
    Hai tuần trên đất Hà Nội, nó thầm ước giá như lúc đó, nó đã nói nó cũng thích anh?.Giá như?.
    Ngày cuối cùng nó ở Hà Nội, khi những bước chân của nó đang lang thang trên vải hè xa lạ, mưa phùn lất phất trên gương mặt, những ngọn gió táp lạnh buốt?.Điện thoại reo vang?.
    - Em có còn nhớ 108 hay không?
    Nước mưa không còn rét mướt trên gương mặt?.
    Cơn gió cũng không còn lạnh nữa?..
    Hà Nội trở nên đẹp lạ lùng?.
    Hai đôi tay lại đan khít vào nhau?..
    - Anh đã tìm ra hướng đi mới cho mình! Hi vọng hướng đi đó sẽ giúp anh đến được bên nhóc ?Trong một tương lai không xa ?..
    Câu nói của anh cứ lặp lại trong tâm tưởng nó?
    Một động lực vô hình thúc đẩy?.
    Năm nay lại gần đến tháng 2, tất cả đều sẵn sàng cho một chuyến di dời?.Về miền của những cơn gió mùa đông bắc?..
    Tất cả đều trong tầm tay?..
    Mãi đến bây giờ nó vẫn còn nhớ mãi?.108?.
  3. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Thì ra ... ​
    (1) Trong xã hội vẫn còn nhiều người, dù tri thức cao nhưng không có hiểu biết gì về tình yêu của những người đồng giới và thậm chí không định hình được.
    (2) Trong xã hội vẫn còn người, dù yêu người cùng giới tính với mình nhưng cũng không hay biết và cứ cho là tình bạn, là tri kĩ. Tôi không nói hết những đôi bạn tri kĩ là những người đồng tính nhưng trong số đó chắc chắn có.
    (3) Nói tuy khó tin nhưng vẫn là sự thật. Và chính sự thật không được biết đến đó (cần phân biệt với không công nhận) đã tạo nên vấn đề, xã hội càng kém phát triển thì càng khắt khe và ngược lại.
    (4) Nhắn với mọi người ?oHãy có sự nhìn nhận thật sự về tình cảm bản thân mình.?

    o O o
    Trong cuộc sống, công việc của người ta thăng tiến theo tuổi tác là chuyện hiển nhiên. Cuốn theo cái vòng xoáy ấy, tôi đã ngồi vào cái ghế trưởng phòng khi vị trưởng phòng của tôi bước lên một vị trí mới.
    Còn vị trí của tôi ngày xưa giờ được thay thế bằng một chàng trai trẻ với trình độ nghiệp vụ hơn hẵn tôi ngày nào. Cậu ta còn trẻ, năng động và dễ mến. Tuy nhiên, tôi không có cái nghệ thuật tả người, tôi chỉ có thể nói chung chung là cậu ta đẹp trai và dễ thương.
    Công việc khiến tôi thường xuyên gặp em hơn bất kỳ một người nào khác. Em ở vào cái vị trí cũ của tôi nên tôi có trách nhiệm dìu dắt người mới và quan trọng hơn là tôi thích được gần em.
    Tôi không có anh chị em gì nên khi tôi có một người vừa là em vừa là bạn thì tôi quý lắm. Tôi thấy vui và thoải mái khi ở gần em. Tôi làm việc không biết mệt mỏi khi cộng tác với em.
    Thì ra có một đứa em vui đến thế. Em cũng rất quí tôi nên lúc nào chúng tôi cũng như hình với bóng dù là trong công việc hay đi chơi...
    Qua một thời gian tiếp xúc, tôi mới biết em là một người đồng tính luyến ái, em có một lối sống thoải mái và người khác có thể nhận ra em qua những cuộc nói chuyện điện thoại của em với bạn bên ngoài và qua những văn hoá phẩm mà em thường tiếp xúc.
    Tôi xót xa lắm, vì tôi luôn coi em là đứa em ruột thịt. Tại sao em tôi đẹp trai và đàn ông đến vậy lại có một cái bệnh quái ác như thế ? Tuy nhiên. Khi biết em vậy tôi chỉ thấy thương và thông cảm chứ không có một sự kì thị nào. Với em tôi vẫn là một người anh tốt không có gì thay đổi. Nhìn em vui vẽ và tự tin vào bản thân, tôi cũng thấy yên tâm.
    Nhưng tôi không muốn chịu thua số phận, tôi thương em. Một thời gian dài tôi tìm đọc và nghiên cứu về đồng tính luyến ái, mong tìm cho em một con đường tốt nhất ? Tôi cứ nghĩ là bệnh thì sẽ trị được.
    Nhưng khi tìm hiểu rõ tôi mới biết em cũng là người bình thường và hoàn toàn khoẻ mạnh. Em sinh ra đã có sự định hướng đối tượng khác với số đông nên thường được cho là bất thường, là bệnh hoạn.
    Thì ra cũng là người yêu người! Có gì lạ đâu? Tôi còn biết rằng: Cộng đồng những người như em tuy nhỏ nhưng rất mạnh và nắm những vị trí không nhỏ trong xã hội này. Thì ra chúng ta cần tôn trọng họ và quan trọng hơn là cùng nhau vui sống.
    Đến lúc ấy thì tôi không còn hà khắc với những người đồng tính. Thì ra họ cũng có tình yêu chân chính và cao đẹp ? Tôi nhớ lại nguyên nhân làm tôi kì thị và hà khắc với người đồng tình bao lâu nay là vì khi tôi mới lớn đã hay bị mấy người ?othân con trai kiếp con gái? chọc phá. Hình tượng người đồng tính trong mắt tôi đơn giản là ỏng ẹo và khó nhìn. Nhưng tôi không biết có một thế giới những người yêu người cùng giới tính với mình nhưng lại kín đáo và đàng hoàng vậy. Tôi xin lỗi em và những người như em?
    Cái nhận thức của tôi không dừng lại ở đó. Khi tìm hiểu rõ thì tôi mới biết tình cảm mình đã dành cho em bao lâu nay là gì. Không phải tình anh em cũng không đơn thuần là bạn thân. Tôi đã yêu em ngay từ cái buổi ban đầu. Tôi giải thích được với bản thân những cảm giác nhớ em và thích được gần gũi với em. Bao lâu nay tôi cứ ngộ nhận rằng tôi với em chỉ là tình anh em đã có từ kiếp trước?
    Đúng là khi người ta không tìm hiểu rõ thì ngay bản thân người ta yêu mà cũng không hay biết và ngộ nhận nó. Tôi thầm thắc mắc với bản thân: Không biết những đôi bạn tri âm tri kĩ trong văn học đã có bao nhiêu người yêu nhau mà không biết hoặc cố tình không biết? Xã hội càng phát triển và tri thức loài người càng cao thì người ta càng có thể nhìn thấy sự thật bản thân. Và tôi giải thích được tại sao xã hội càng phát triển thì người đồng tính càng nhiều!
    Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đã yêu em bằng cái tình yêu bao lâu nay vẫn âm ỉ cháy trong tôi mà chưa định vị được đối tượng. Nhưng tôi là người đã có gia đình. Tôi không thể đến với em được. Tôi giữ một khoảng cách với em và chừng mực là một người anh. Tôi vẫn sống hết mình vì em và thương yêu em.
    Nhưng tôi khó mà kiểm soát được tình cảm ngày càng lớn lên và một hôm tôi nói với em:
    - Em nghĩ sao khi có một người ỵêu em?
    - Mọi thứ với em đều vô nghĩa. Anh ấy đã có vợ con ?
    Em ngập ngừng như nói cho tôi biết người đó là ai. Và như tôi đã đoán đúng. Thì ra em đã yêu tôi từ bao lâu nay nhưng không nói ra vì em muốn giữ hạnh phúc trong gia đình tôi.
    Nhưng với người đã trải nghiệm nhiều như em khi đã không muốn nói ra thì tôi khó mà đoán biết được em nghĩ gì. Tôi không thể ngờ em còn biết cả tâm tư của tôi.
    Thì ra bao lâu nay em yêu tôi và biết tôi yêu em nhưng em không muốn chúng tôi đến với nhau. Em không dám tin và cũng không muốn nó xãy ra. Em muốn tôi là một người chồng một người cha có trách nhiệm.
    Rồi ai cũng hiểu nhưng cứ im lặng thế và sống tốt cho nhau và sống vì nhau. Sự lặng im đó kéo dài đến khi tôi không còn biết mình đang làm gì và tôi như một đứa trẻ mới biết yêu. Tôi ngõ lời yêu em?
    Vẫn như bao ngày, em thả hồn theo làn khói thuốc và bình thản nếm những giọt đắng mà ngọt của cuộc đời. Em vẫn ung dung và tự tin như trên đời này người ta đã chấp nhận tình yêu đồng tính. Còn tôi cũng vậy, tôi nói hết tâm tư với em mong một sự giải thoát và cùng giải quyết? Như tôi đã nói, em đã biết trước tất cả nên em cứ bình tĩnh. Em yên lặng hút thêm mấy hơi thuốc rồi thở dài. Em khuyên tôi nên quên em để hoàn thành trách nhiệm với vợ con, cũng như hãy tạo điều kiện để em quên tôi.Tôi ngửa mặt lên trời nhìn hai làn khói thuốc hoà vào nhau rồi tan biến?
    Phải chi tôi chưa có gia đình và tôi gặp em sớm hơn thì có thể tôi cũng sẽ sống can đảm như em. Sống thật với mình và để cho định mệnh làm tròn bổn phận của nó với con người.
    Tôi nhớ lại cái ngày sự nghiệp của tôi đã ổn định, tôi như bao người khác lấy vợ sinh con coi như hoàn thành nghĩa vụ với cuộc đời. Tôi sống với gia đình bằng tình thương và trách nhiệm một cách vô tư, tôi luôn yêu thương và chung thuỷ với vợ cũng như làm tròn bổn phận một người cha tốt.
    Nhưng khi gặp em thì mọi thứ thay đổi. Không biết tình yêu đã làm động lực cho người ta dám bỏ tất cả để đến với người mình yêu hay nó đã làm người ta trở nên vô trách nhiệm. Ở bên gia đình nhưng tâm trí tôi vẫn thuộc về em? Một hôm tôi có việc phải đến nhà riêng của em thì tại đây, mọi suy tư lo lắng đã đi vào một lối duy nhất mà tôi cũng không biết là lối thoát hay ngõ cụt cho cuộc đời tôi?Tôi đã đến với em bằng cả cuộc đời tôi và quên đi cái lí do để ngăn cách chúng tôi.
    Rồi vì yêu nhau mà chúng tôi lén lút bên nhau một thời gian cũng không ngắn. Em bất chấp mọi thứ vì em yêu tôi, nhưng trừ một điều em không chấp nhận là làm người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Tôi muốn nói ra hết sự thật với mọi người và kết thúc tất cả nhưng em không đồng ý và xa lánh tôi.
    Nhưng em chỉ có thể hạn chế tiếp xúc tình cảm với tôi còn cái gì trong con tim thì khó mà thay đổi. Môi trường làm việc chung đã khiến tôi không thể nào quên em, càng tạo khoảng cách cho mình bao nhiêu thì tôi cách thấy muốn gần em bấy nhiêu. Tôi và em vẫn cố gắng để mọi thứ êm đềm trôi. Cái gì phải đến thì nó sẽ đến. Cái gì trôi qua được thì dần dần nó sẽ trôi qua.
    Còn cái gia đình mà người đàn ông đã vô tư xây nên mà chả biết cái gì gọi là tình yêu ấy. Một thời gian sống với nhau bằng tình thương và trách nhiệm thì cũng đến lúc cái gia đình nhỏ bé ấy cạn nguồn hạnh phúc. Tôi vẫn một lòng yêu em và chủ động gần em nhiều hơn?
    Và hình như khi yêu nhau người ta chấp nhận tất cả để tốt cho người mình yêu.
    Về phía em thì em quyết định nghỉ việc để không gian và thời gian chia cách chúng tôi.
    Còn tôi thì nói với vợ tôi tất cả sự thật và muốn ly hôn để đến với em.. Tình yêu đã làm tôi mù quáng và vô trách nhiệm. Tôi không muốn sống nữa nếu không có em. Cũng may tôi còn kịp thời và em vẫn chưa ra đi.
    Nhưng vợ chồng một ngày cũng nghĩa. Huống hồ vợ chồng tôi đã có với nhau hai con người mới. Vợ tôi chấp nhận cho tôi sống với thực tại bản thân tôi và thực hiện cái tình yêu mà tôi cho là đích thực. Cô ấy chấp nhận một cuộc sống ly thân, đường ai nấy đi nhưng trên danh nghĩa vẫn không có gì thay đổi cốt để con còn có cha có mẹ, còn hạnh phúc gia đình và cũng như để tôi làm bổn phận và quyền của một người cha.
    Trước sự hy sinh quá lớn của người phụ nữ ấy, tôi không còn biết nói gì hơn là sống hết lòng với mẹ con cô ấy và lo cho tương lai của con tôi.
    Tôi cất bước theo tình yêu và chúng tôi (Tôi và người tôi yêu) bằng mọi cố gắng sẽ bù đắp cho người phụ nữ đã chịu nhiều mất mát ?
  4. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Một chút em, một chút tôi
    Tôi về tìm lại chút tôi
    ở trong? đâu đó
    rụng rơi bao ngày
    tôi về tìm lại chút mây
    lãng du một thuở, mê say một thời
    tôi về tìm lại nét cười
    trăm con người ấy, đâu người giống em?
    tôi về cùng một chút đêm
    một chút khoảng lặng để quên nhọc nhằn
    xin đời một chút ăn năn
    cho tôi sám hối muộn màng cùng em
    cho tôi xin một chút quên
    để luôn nhớ đến êm đềm thuở xưa
    một cọng nắng, một nhành mưa
    đủ cho tôi nhớ cả mùa yêu đương
    cho tôi xin chút?
    ngông cuồng
    đem về vá lại mảnh hồn tả tơi
    cho tôi xin
    một chút thôi,
    một chút em, một chút tôi vậy mà.
  5. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Sóng ​
    Không phải là sóng biển. Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi, đừng xô tôi ngã giữa tim người như lời van nài đầy yêu thương của nhạc Trịnh.
    Sóng này là sóng ở trên trời, mang những lời nói từ đôi môi đến tai nghe hoặc gửi gắm nỗi niềm từ mô-bai đến mô-bai!
    Ðến nơi không có sóng, mọi chiếc điện thoại di động từ dầy đến siêu mỏng, từ rẻ tiền đền đắt tiền đều trở nên vô dụng. Không có tiếng reo vang thúc giục, cũng chẳng có chuông báo tin nhắn. Phủ sóng 61 tỉnh thành.... Nhưng quốc lộ dài hun hút, vạn dặm đường xa - đèo cao, dốc thẳm... bị chia cắt rồi khi màn hình chẳng còn một cọng sóng nào.
    Nhưng rồi đột ngột có tiếng chuông reo. Có sóng rồi! Tin nhắn đang còn treo đâu đó trong không gian mênh mông vời vợi bỗng lập tức hoà ngay vào sóng, tin nhắn cho ai thì người ấy nhận ! Và thế là ngón tay cái bắt đầu hoạt động. Bấm, bấm và bấm... Chữ A ở đây, chữ Y ở đó... Ðã quen thuộc rồi những vị trí của các mẫu tự.
    Sóng
    Ca từ của nhạc Trịnh luôn được soạn thành tin nhắn để bày tỏ mọi nỗi niềm thay cho lời muốn nói. Buổi sáng: Giật mình tỉnh ra, ồ nắng lên rồi! Buổi chiều: Chiều hôm thức dậy, ngồi ôm tóc dài, chập chờn lau trắng trong tay. Buổi tối: Có nhiều khi, từ vườn khuya bước về, bàn chân ai rất nhẹ tựa hồ những năm xưa. Còn những lời nào mang đến nhiều cảm xúc hơn thế nữa, hỡi người?
    Khi lên máy bay, tôi luyến tiếc tắt mô-bai đi khi có tiếng nhắc nhở rất nhỏ nhẹ của cô tiếp viên. Tôi nhìn ra cửa sổ, bay lên cao, thật cao, trên trời chỉ có mây và mây. Có sóng nữa chứ ! Sóng ở trên trời...
  6. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Chuồn chuồn gỗ​


    Giữa lớp giấy gói quà...
    ...là một con chuồn chuồn gỗ
    Trời đang ngả sang tháng tư, nóng hung, không mưa lấy cho một giọt.
    Kiên ngửa mặt, nốc một hơi cạn ly nước, cảm thấy cái mát lành chạy xuống cổ họng trong phút chốc. Từ đây, nhà bếp, cậu có thể dễ dàng nghe thấy âm thanh ồn ào từ căn phòng khách, nơi mà Hương-người chị sinh đôi của cậu-đang tổ chức tiệc sinh nhật.
    Kiên không thích chỗ đông người, lại càng không thích những nơi ồn ào và náo nhiệt, tiệc tùng ầm ĩ. Cậu thích sự tĩnh lặng và một mình, giống như khi cậu lướt chiếc xe lăn của mình dạo quanh khu vườn nhỏ tự tay cậu chăm sóc, thật chậm rãi, từ từ, để gió lướt qua mặt, mang theo hương hoa nhè nhẹ và cái mát mẻ từ mặt hồ. Thật nhẹ nhàng và đơn giản.
    _ Này cậu...
    Kiên giật mình, quy trở về hiện thực. Trước mặt cậu là Hoàng-một trong những người bạn của chị cậu. Anh đang cười và chìa tay ra.
    _ Cậu không phiền nếu cho tôi một cốc nước chứ?
    Kiên khẽ lặng người đi một chút. Quả thật là một người đẹp trai, với khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sáng với tia nhìn thẳng. Hương đã nhiều lần chỉ hình Hoàng cho Kiên xem, nhưng cậu thấy quả thật ngoài đời anh ta sống động hơn rất nhiều. Cậu mở tủ lạnh và rót cho anh ta một cốc nước đầy, rồi đưa cho anh.
    Lúc Hoàng uống xong, cũng là lúc anh không còn thấy Kiên nữa. Cậu đã lăn xe ra khu vườn để kiếm cho mình một chút yên tĩnh, vì ở nhà bếp có còn thứ gì vướng chân cậu đâu. Anh thấy hơi là lạ, hơi tò mò, rồi dò dẫm bước ra vườn, đi theo cậu. Có cái gì đó khiến anh không muốn dừng lại. Có cái gì đó thu hút anh.
    ---o0o---​
    Kiên nhấc người mình từ chiếc xe lăn xuống bờ hồ với một chút khó khăn, nhưng cậu có thể tự xoay sở được. Cậu thả đôi chân của mình xuống mặt nước tĩnh lặng của cái hồ nhỏ ở góc vườn, ẩn mình dưới tán cây phong. Cảm giác thật là dễ chịu, cứ như những tia nắng gay gắt đã biến mất. Nước như đang ngấm vào người cậu, xua tan đi cái bức bối. Chỉ cần một mình, cậu cũng đã thấy quá hài lòng với chính bản thân.
    Kiên ngả ngửa ra đằng sau, nằm dài lên bãi cỏ mềm, khẽ nhắm đôi mắt của mình lại.
    Trong đầu cậu hiện ra hình ành gương mặt của người xin cậu cốc nước. Thì ra đó là Hoàng. Quả là một người có thể gây ấn tượng về hình thức ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hương đã kể với cậu là chị ta sẵn sàng hi sinh tất cả chỉ để anh ta nói ba chữ:"Anh yêu em" với chị.
    Nhưng chị Hương cần gì để hi sinh nhỉ? Chị ấy đẹp, xinh, nổi bật. Với chiếc váy dài ôm sát, chị có thể làm nữ hoàng của bất kì bữa tiệc nào. Còn cậu...
    Kiên nhìn xuống người mình, khẽ thở dài.
    Thà đừng tồn tại cậu, còn hơn là cho cậu là chị em với Hương.
    ---o0o---​
    _ Ah, thì ra là cậu ở đây.
    Kiên bừng tỉnh. Trước mặt cậu là một khuôn mặt hình chữ điền, với ánh mắt sáng và tia nhìn thẳng. Cậu lúng túng quay mặt đi và kéo tay quệt ngang mặt.
    _ Cậu đang khóc àh? Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Đây.-Hoàng rút từ trong túi áo chiếc khăn tay và đưa cho cậu.
    Kiên khẽ lắc đầu. Hoàng khẽ cau mày khó hiểu rồi cười trở lại.
    _ Xin lỗi, chắc là cậu không quen dùng đồ của người lạ.
    Kiên im lặng, cúi mặt nhìn xuống hồ, khẽ khua khoắng chân mình trong nước.
    _ Này, cậu tên là gì?
    Kiên ngước mặt lên nhìn Hoàng, rồi lại cúi xuống, im lặng. Thời gian như bị kéo dãn ra, dài lê thê vô tận. Ẩn mình trong tán cây, chân ngập trong nước, nhưng cậu vẫn cảm thấy thật ngột ngạt, thật khó chịu, hệt như lúc cậu đứng dưới những tia nắng gay gắt, để mặc cho chúng nhảy múa trên lưng mình.
    _ Hoàng? anh Hoàng?
    Không thể lầm vào đâu được chất giọng cao thanh trong trẻo của chị Hương. Chị chạy như bay tới hai người, và cuốn hai tay mình vào tay anh Hoàng.
    _ Anh đi đâu vậy, làm em chờ muốn chết. Nhanh lên, sắp đến lúc em thổi nến rồi, em muốn anh chụp hình cho em, cả quay phim nữa. anh mà không lẹ lên là em giận anh đấy.
    Rồi chị kéo Hoàng đi, nhanh như lúc chị chạy đến.
    Còn lại một mình, Kiên khẽ thở phào, cảm giác giống như mình mới vượt qua một kì sát hạch khó khăn. Nếu lâu hơn nữa, chắc có lẽ cậu chỉ có thể im lặng thay cho câu trả lời, mãi mãi là sự im lặng. Kiên khua khoắng chân mình dưới nước thành những vòng tròn, xoay xoay, xoay xoay?
    ---o0o---​
    _ Này, thả tay anh ra, anh có thể tự đi được mà.
    Hoàng đang bị lôi xềnh xệch trên đường, phía trước là Hương. Anh thật chẳng muốn bị vướng vào tình cảnh này một chút nào cả. Hương quay lại nhìn anh, rồi buông hai tay mình ra khỏi cánh tay của anh.
    _ Anh đã gặp nó rồi àh?
    _ Nó? Là cậu bé ban nãy?
    _ Đúng vậy, chính là nó đấy-Hương ngắt lời anh.
    _ Ừh, thì anh đã gặp nó. Ban nãy anh xin nó cốc nước?
    _ Anh đừng có nói chuyện gì với nó cả, đừng nói chuyện, đùa giỡn, đừng làm gì với nó cả.
    _ Tại sao?
    Hương im lặng một chốc. Cô khẽ cau mày rồi lại dãn ra, rồi lại nhíu lại.
    _ Nó? Nó?Nó là nỗi ô nhục, là sự tật nguyền, câm lặng, là con quái vật?
    NÓ KHÔNG XỨNG ĐỂ LÀM EM CỦA EM
    Anh có hiểu không? Nó không xứng đáng.
    Hương thở dốc, mặt đỏ bừng, sẵn sàng gây gổ bất cứ lúc nào. Hoàng thì cảm thấy ?okhông tài nào hiểu được?. Kiên khua khoắng chân mình trong nước.
    Im lặng. Rồi Hương mỉm cười trở lại, kéo tay Hoàng lôi anh trở lại bữa tiệc.
    Rốt cuộc thì?chuyện gì đã xảy ra với Kiên?
    ---o0o---​
    Trời đã về khuya.
    Đồng hồ thong thả khẽ buông mười một hồi, ngân dài, chậm rãi. Không gian yên ắng. Gió lạnh thổi từng đợt, thốc những tấm rèm cửa màu kem bay phấp phới.
    Kiên nhấc người lên chiếc giường, chuồi chân mình vào chiếc chăn ấm và tự dỗ giấc ngủ. Ngày hôm nay cũng bình thường như mọi ngày, chỉ khác mỗi điều là cậu đã gặp Hoàng, người chị Hương thích.
    Uhm...
    Đó là một người...
    ...cũng khá điển trai...
    Kiên mỉm cười, rồi tự giật mình. Cậu đang nghĩ gì thế nhỉ? Điều đó là không thể có được.
    Kiên nhủ thầm mình cần phải đi ngủ ngay.
    ---o0o--​
    -
  7. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Trái với cái tĩnh lặng bên ngoài, buổi sinh nhật của Hương gần như đã trở thành một cái vũ trường tại gia. Tiếng nhạc ầm ầm, tiếng la hét, tiếng đập phá, chửi bới trộn lẫn tạo thành thứ âm thanh chát chúa, khó chịu. Nhân vật chính của bữa tiệc này đang ở giữa phòng, nhảy múa một cách cuồng loạn cùng với lũ bạn đứng chúng quanh. Từ bộ bàn ghế bọc da, ghế dựa. cho đến bờ tường thậm chí cả sán nhà, từng cặp trai gái tán tỉnh nhau, ôm nhau, hôn nhau, rờ rẫm nhau và đi xa hơn thế nữa.
    "Rầm"
    Cánh cửa phòng chính bật mở. Một người phụ nữ tiến vào, chầm chậm với tiếng cộp cộp đều đều của đôi giày cao gót. Vài người chú ý, những một số kẻ lại không. Bà ta tiến đên giữa căn phòng và những người chung quanh tự động phải nhường chỗ cho bà ta với khuôn mặt biến sắc.
    "Chát"
    Hương ôm mặt. Và lần này mọi người đều phải chú ý đến bà ta, vì năm ngón tay của người phụ nữ này để để hằn một vết đỏ trên khuôn mặt của Hương. Có ai đó khẽ ồ lên ngạc nhiên.
    _ Hãy dẹp ngay cái động thác loạn này ngay lập tức cho tôi. Tôi mới đi có một chút mà đã mọi thứ đã trở nên như thế này à?
    Hương khựng người lại. Mọi người tự hiểu điều này có nghĩ là sự chấm dứt cho buổi tiệc nên từ từ rút khỏi phòng khách theo cách nhẹ nhàng nhất có thể.
    _ Bà không phải chủ cái nhà này, bà không được quyền tát tôi-Hương cãi lại.
    _ Mẹ tuy không phải là chủ cái nhà này, nhưng mẹ là mẹ của con
    _ Bà không bao giờ là mẹ của tôi cả, không bao giờ, nghe chưa hả đồ dì ghẻ... KHÔNG BAO GIỜ!
    Hương gằn mạnh ba tiếng cuối bằng hết sức bình sinh mà mình có thể.
    "CHÁT"
    Lại thêm một cái tát nữa, và lần này nó nằm trên cái má còn lại của Hương.
    _ Hãy đi thay đồ đi, và hãy tự qùy gối trong phòng cho đến khi mẹ lên phòng con. Chúng ta cần nói chuyện ngay, con hiểu chứ, ngay-lập-tức,-cặp lông mày của bà ta cau lại- vì hành vi cùa con là điều không thể chấp nhận được.
    Hương nhìn người phụ nữ bằng một ánh mắt căm thù, rồi quay đi, lầm bầm.
    _ Một ngày nào đó, bà sẽ không còn ở trong cái nhà này đâu.

    ---o0o---​
    Hương hầm hầm bước khỏi căn phòng. Chỉ cần nghe tiếng giày cao gót của cô nện trên sàn nhà, từng tiếng từng tiếng, mạnh và đanh gọn, là chúng ta đã có thể đủ biết cô nàng đang giận đến mức nào. Mọi người cũng dừng lại, tiếnh xì xào bàn tán nổi lên khắp nơi.
    _ Đó là mẹ của Hương àh?
    _ Dữ quá chừng...
    _ Trông trẻ quá, nhưng cái Hương nó bảo là mẹ nó mất rồi mà?
    _ Vậy hả?
    _ Mọi người, đề nghị giữ trật tự.
    Người phụ nữ bước tới. Phải công nhận đây là một người đàn bà đẹp. một vẻ đẹp lạnh lùng, sắc sảo của một người phụ nữ có quyền lực. Mái tóc búi cao sau gáy, mũi cao, thẳng tắp, với đôi mắt hơi xếch. Hoàn toàn khác với vẻ đẹp thiên thần mà Hương đang mang.
    _ Bữa tiệc hôm nay đến đây là đã kết thúc, xin mời mọi người ra về bằng cửa chính...-có tiếng phản đối ồ lên ở đâu đó- Và nếu như có ai không đồng tình với ý kiến mà tôi đưa ra thì hai người này sẽ tiễn các bạn ra đến tận nơi.
    Sau lưng người phụ nữ bước đến hai người đàn ông cao to, bệ vệ và to khỏe vận complê màu đen. Tiếng chống đối chợt im bặt và lần này thì mọi người đã có thể chắc chắn là bữa tiệc đã kết thúc.
    Có ai đó đang mỉm cười.
    ---o0o---​
    6h30 sáng hôm sau.
    Mặt trời lười biếng, chầm chậm nhấc mình lên đường chân trời. Chim ríu rít khắp nơi và những nụ hoa từ từ hé nở trong nắng sớm.
    Từ phía lan can, Kiên đang tranh thủ một chút cái khoảnh khắc mát mẻ hiếm hoi duy nhất có trong một ngày hè tháng năm, vừa ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc.
    Ngập trong mắt cậu là buổi bình minh đẹp đến choáng ngợp. Cảm tưởng như cậu có thể bị mù trước vẻ đẹp huy hoàng của mặt trời.
    Tại phòng bếp.
    _ Ngày nào cũng phải hộ tống Hương đến lớp học Piano hẳn vất vả cho cháu lắm. Đây, mời cháu.
    Hoàng đỡ lấy tách cà phê đang bốc khói của người phụ nữ ngày hôm qua một cách cẩn thận, không quên kèm theo một lời cảm ơn đầy kính cẩn. Người phụ nữ ngồi xuống đối diện trước mặt cậu, cho thêm một vài viên đường và sữa vào tách của mình rồi chầm chậm khuấy lên.
    Không gian tưởng như sẽ im lặng một cách đáng sợ, nếu như người phụ nữ ấy không lên tiếng trước.
    _ Chuyện ngày hôm qua, cô phải cám ơn cháu-cô ấy nhấp một ngụm cà phê-Nếu không nhờ cháu gọi điện, chắc có lẽ sáng nay Hương đã không thể đi học nổi.
    _ Dạ, không phải nhờ con hoàn toàn đâu bác...
    _ Đừng gọi là bác, gọi cô Lệ là được rồi. Và cô thắc mắc làm sao con có được số điện thoại của cô.
    _ Dạ, vì thế không phải chỉ mình con tham gia trong chuyện này, còn có cả Kiên nữa ạ. Cậu ấy đã viết số điện thoại của bác...à không, của cô lên giấy.
    Cô Lệ khẽ cau mày, rồi dãn ra, gật gù vì đã hiểu chuyện. Cô xoay nhẹ tách cà phê của mình, rồi nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ, nơi hướng xuống khu vườn rộng. Như mọi khi, lúc mặt trời đã sáng hẳn, luôn có một chiếc xe lăn nhỏ chầm chậm, đơn độc băng qua con đường rải đầy sỏi trắng.
    _ Này Hoàng-Cô Lệ chống cằm, mắt vẫn không thôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ-Con đã bao giờ đi đến cuới khu vườn nhà cô chưa nhỉ?
    _ Dạ, có một lần ạ-Hoàng nhớ lại lần đầu anh gặp Kiên- Là nơi có cái hồ nho nhỏ và một cây phong bên cạnh.
    _ Ừ, nó đấy. Hôm nay cháu đang rảnh, sao cháu không đến chỗ ấy chơi một chút đi. Nó cũng không tệ lắm đâu...
    _ Vâng ạ.
    ---o0o---​
    Kiên khẽ nghiêng người. Nước đổ ào ào ra từ vòi tưới, chảy xuống những luống hồng tỉ muội phía bên dưới. Những nụ hoa nhỏ loang loáng nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời một màu xanh mát mắt.
    Kiên nhớ lại chuyện tối hôm qua. Quả là một buổi tối dài. Cậu còn đang trằn trọc dỗ giấc ngủ thì thấy một bóng người mở cửa, bước vào rồi...nhìn quanh quất như đang tìm kiếm thứ gì. Mắt người đó chợt dừng lại trên giường khi thấy cậu đang trợn mắt lên nhìn mình.
    _ Cậu, cậu là em của Hương... phải không?
    Một giọng nghe quen quen. Kiên gật đầu. Người đó đến gần, đủ cho cậu nhìn thấy khuôn mặt của mình.
    _ Hoàng đây, cậu có thể cho tôi số điện thoại của mẹ cậu hay không? Hay bất kì số điện thoại của ai cũng được, miễn sao người đó có thể kết thúc bữa tiệc.
    Kiên không biết làm sao cả. Cậu thần cả người ra. Đúng là bữa tiệc này làm cho cậu rất khó chịu, nhưng cậu cũng rất sợ chị Hương, chị ấy mà giận lên thì khủng khiếp lắm.
    _ Làm ơn đi Kiên...
    Hoàng năn nỉ, năm nỉ mãi, và rốt cục Kiên cũng đành phải chịu thua và viết số điện thoại của dì Lệ lên một tờ giấy. Anh mừng như bắt được vàng, nhanh chóng bước ra ngoài để gọi điện, không quên lời cảm ơn. Cậu nằm xuống, dỗ lại giấc ngủ muộn, và quả thật là không gian đã trở lại cái im ắng vốn có mà cậu hằng mong ước.
    _ Nếu cậu tiếp tục tưới, thì tôi e rằng luống hoa đó sẽ bị úng mất.
    Kiên giật mình, quay người lại. Hoàng đang đứng đó, ngay sau lưng cậu, chống tay ngang hông và nhìn hết một lượt mọi thứ chung quanh mình.
    _ Quả thật là một nơi rất đẹp, Kiên à. Cậu quả là một nhà làm vườn giỏi.
    Đúng là chỉ có một góc vườn nhỏ như thế này mới phù hợp với Kiên. Khu vườn phía trước căn nhà quá rộng lớn và đẹp, khiến cho người ta không bao giờ đi đến cuối khu vườn, nơi mà Kiên có thể ở một mình, không sợ người khác quấy rầy. Mà cũng không có ai như anh, đường đường là một công tử nhà giàu hẳn hoi mà lại đi bắt chuyện với một thằng nhóc tật nguyền lem luốc, mặt mũi chân tay dính đầy đất cát, mái tóc dài rũ rượi mấy năm chưa cắt, đôi má thì đầy tàn nhang. Hoàng tự hỏi trong đầu chính anh đang nghĩ điều gì?
    Kiên nhìn anh một cách thận trọng, lùi xe ra xa anh một khoảng. Hoàng phì cười, khi nghĩ đến trước mặt mình là một con mèo đang dựng lông lên khi gặp một con chó dữ.
    _ Anh chỉ muốn giúp cậu thôi, Kiên à - Hoàng gỡ từng ngón tay kiên ra khỏi thùng nước tưới, trước khi cậu biết tự mình rút tay lại - Anh chỉ muốn giúp cậu thôi
    Hoàng lặp lại, sau mỗi lần giọng anh lại rắn rỏi hơn lẩn trốn sau một nụ cười. Kiên nhìn anh, và nhận ra sự ấm áp lan toả từ nụ cười và giọng nói của anh. Nó, rất ấm, rất nồng nhiệt...giống như lúc cậu bước ra bệnh viện sau tai nạn, mùi thuốc sát trùng và bông băng biến mất, nhường chỗ cho cảm giác được những tia nắng mặt trời ôm lấy, lan toả đến từng ngóc ngách của cơ thể gầy gò, xanh xao.
    Như lúc cậu nhìn thấy mặt trời..
    ...Vẻ đẹp khiến cho cậu cảm thất lóa mắt.
    ---o0o---​
    "Cứ thế, sau sinh nhật tao, cuối tuần nào Hoàng cũng đến chơi từ 8 giờ sáng cho đến tận 8 giờ tối mới về nhà."
    Giọng Hương oang oang giữa đám con gái nịnh bợ. Nếu không vì cái gia tài đồ sộ của nó thì nó cũng chằng thế có nổi một đứa bạn, với cái tính trái nết khác người.
    _ Wa, ghê thật. Tình cảm hai người mặn nồng ghê nhỉ- Một con bé tóc xoăn tít khai pháo trước- xứng đôi quá rồi còn gì.
    _ Mày khéo thật, giấu bọn này ngon ơ. Này, anh ấy ngỏ lời chưa?
    _ Giời ạ, lo hão, chuyện đó trước sau gì mà chằng tới- Giọng Bắc của một đứa khác vang lên- Nhớ khao đấy nhá...
    Hương cười xòa lên, gật đầu đồng ý, rồi liếc mắt về phía dãy bàn ăn mà Hoàng đang ngồi.
    Hương''s POV
    Anh có nghe thấy bọn nó nói gì không anh Hoàng? Bọn nó đang nói về chúng ta đấy? Tại sao anh không nói gì cả? Anh không nghe mọi người đang bàn luận rất sôi nổi về chuyện giữa anh và em sao? Em quá phù hợp, quá hoàn hảo với anh rồi, chúng ta là một cặp trời sinh. Cả hai đều đẹp, đều giàu, đều ăn trên đầu, trên cổ thiên hạ. Vậy sao mãi anh vẫn không nói gì?
    ... Anh, một tay chống cằm, đôi mắt hướng xuống bàn tay còn lại. Hẳn phải là một thứ rất đặc biệt vì mãi mà anh không chịu hướng tầm nhìn của mình đi khỏi nó. Em phải rướn người sang bên trái, rồi lại sang bên phải, khiến cho lũ bạn tròn xoe mắt không biết em đang làm gì, nhưng dù cho em có làm đủ mọi cách, em vẫn không tài nào thấy được vật anh đang cầm trong tay. Nó là cái gì? Sao nó lại hấp dẫn anh đến thế? Chúa ơi, phải chi cái đứa ngồi kế anh biến đi chỗ khác.
    Hình như lời ước có phần lãng xẹt của em đã trở thành hiện thực. Người ngồi đối diện anh chợt đứng dậy, mang theo khay đồ ăn đã hết. Anh biết không, em đã mừng như mở cờ trong bụng, và Hương này không phải là một người lãng phí thời cơ. Em nhanh chóng lia mắt nhìn nó.
    Anh biết gì không, Hoàng. Thứ anh cầm trên tay chính là thứ em đã nguyền rằng suốt đời này phải ghét nó, vì nó là thứ quái đản mà thằng tật nguyền yêu thích.
    Đó là một con chuồn chuồn gỗ.
    Một con chuồn chuồn gỗ có màu xanh lam.
    *Flash Back*
    _ Nào, hai đứa thích gì cho sinh nhật lần thứ 14 của mình? Hương này, con nói trước đi.
    _ Một cái váy, con muốn một cái váy dạ hội màu hồng hãng Dolce&Gabana trên tờ tạp chí Vouge tháng trước. Con muốn cái đó. Cho con cái đó nha mẹ.
    _ Được rồi, được rồi, váy màu hồng của hãng Dolce&Gabana. Vậy còn con, Kiên, con muốn gì? Coi kìa, sao con lại lắc đầu... Nào nói đi con, năm nay là năm hiếm hoi mà mẹ và ba có thể cùng dự sinh nhật với các con. Nói đi Kiên.
    _ Con muốn một con chuồn chuồn gỗ, có màu xanh lam.
    *End of flash Back*
    Chỉ có thể là nó, chỉ có thể là thằng Kiên thôi. Cái sở thích quái đản của nó. Ra là thế, anh Hoàng, anh đến chỉ là vì nó thôi, vì cái thằng què ấy mà thôi.
    Không được... Em không cho phép... Anh chỉ là của em, chỉ riêng mình em thôi.
    Kiên, mày không được phép.
    *End of Hương''s POV*
    ---o0o---​
    "ẦẦmm...Ầm"
    Kiên lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Mây đen kéo về che kín. Một tia sét xẻ dọc bầu trời bằng màu vàng chói lòa của nó, tiếng sấm ì đùng chạy theo phía sau. Dông nổi lên, hơi đất đặc trưng xộc vào mũi Kiên báo hiệu một cơn mưa rất to đang kéo đến.
    _ Kiên-Hương đặt một tay lên vai cậu, lay nhẹ-Hoàng đang đợi em ở đầu hẻn, nói có việc gấp. Ra đó nhanh kẻo mưa.
    Nói rồi Hương nhanh chóng đẩy chiếc xe lăn của Kiên nhanh chóng ra cổng. Kiên đưa đôi mắt đầy khó hiểu lên nhìn chị Hương. Tại sao anh ấy không vào nhà, mà lại hẹn cậu ra đầu con hẻm, nhất là trong khi thời tiết lại như thế này. kiên cứ thắc mắc mãi thái độ của chị mình, hình như có cái gì đó không được bình thường. Chiếc xe lăn của cậu vừa ra khỏi cửa, Hương cúi xuống tai cậu, nói không lớn, nhưng cũng đủ cho cậu nghe thấy:
    "Em này, chị rất thích em, nhưng chị cũng rất thích anh Hoàng, và chị không muốn bất kì ai lại gần anh ấy. Bất kì ai-em hiểu ý chị chứ?"
    Kiên lại càng khó hiểu, nhưng khi cậu ngoái đầu nhìn lại thì cánh cửa sắt nặng nề đã đóng lại phía sau lưng, tiếng lách cách khoá cửa nhanh chóng tự động vang lên. Ngoài trời, những giọt mưa đầu tiên của cơn mưa trái mùa bắt đầu rơi xuống, lách tách.
    Bất chợt, một vật cứng đập vào phía sau gáy khiến Kiên cảm thấy đau nhói buộc cậu phải quay lại. Tất cả những gì thu được vào mắt cậu, chỉ là những vệt dài mờ ảo và một màn đen nối tiếp ngay sau đó.
  8. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Missing you​
    One word describes my feelings. WOW!
    You got me all tripping. How?
    Yesterday, I was at a party.
    You were just another girl. So ordinary.
    We were all drunk and got all tired.
    I love your baby face while your sleeping.
    When I left, I don''t know why.
    Your face always on my mind.
    I told myself its not possible I''m tripping over you.
    I heard your a player. I don''t want to be your fool.
    Then I got back to the party around noon.
    Seeing you makes me so happy while I''m smiling inside.
    Then we all went out and eat.
    What a cutie you are when you tripped on your feet.
    In the end, we all went to my house and chilling.
    Everyone was so tired. Everyone was sleeping.
    Only you and me left in our little world.
    We were talking about life, talking about the world.
    When I looked in your eyes, I know you was tired,
    so I pulled you closer,
    while I was playing with your hair.
    You didn''t seem like to care.
    Often times, I poked at your cheek.
    So squishy, so lovely, i wanted to kiss it.
    You fast fell asleep.
    Then I realized my love hole is so deep.
    I''ve fallen for this girl.
    I''m tripping over her.
    For three wonderful hours, I lied there watching you sleeping.
    Your lovely face imprinted in my mind for the keeping.
    When you woke up, I know you were cold.
    Under the same blanket, I held you close.
    I sniffed your hair. It smells really nice.
    Nothing in the world can describe.
    Sadly, the happy time ended,
    then you have to leave.
    When you left, you leave me a wonder.
    Will we ever see each other?
    That question is still in my mind.
    After so many hours has passes, I''m still blind.
    I thought of you every second, every minute, every hour.
    I thought about the time we cuddled with each other.
    Now, I''m sitting here missing your touch.
    Now, I''m sitting her wanting your touch.
    Only few hours has passes, but I feel like years.
    Just thinking about you makes me want to drop my tears.
    I wonder why you haven''t call me.
    Are you really a player, who just toying with me?
    At this moment, where are you?
    My mind is missing you.
  9. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Kìa nắng, kìa gió, kìa lá...
    Nắng ngủ bên thềm
    Gió nép sau song cửa
    Lá ngượng ngùng trò chuyện với cây
    Và kìa, em tới....
    Em tới....
    Nắng bừng tỉnh giấc
    Hôn lên má em...
    Em tới....
    Gió chạy ra
    Ùa vào ôm ấp người em....
    Em tới....
    Lá vui tươi hớn hở cùng cây
    Lá hát với em, tiếng hát yêu đời....
    Em ơi, mùa thu của tôi ơi...
    Em mang cho nắng ánh sáng lung linh
    Em mang cho gió âm thanh réo rắt
    Em khoát cho lá chiếc áo vàng tươi
    Và...
    Em mang cho tôi tình yêu cuộc sống
    Cảm ơn em, mùa thu của tôi.
  10. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Nước mắt trước hết phải nói là để rửa mắt.Nước mắt để rửa vết thương.Nuối tiếc ,mất mát ,ân hận cũng là 1 dạng thương tích.Nhưng lúc chả có thương tích, đau đớn nước mắt vẫn trào ra đấy thôi?
    "Cười như cậu bé hỏng thi,khóc như cô gái bước đi lấy chồng".Bạn có thể khóc ngay cả khi bạn hạnh phúc .Nước mắt để tẩy rửa đã đành ,hạnh phúc cũng cần tẩy rửa?.HP cũng cần đc tưới =nước mắt để tự tin,vững vàng hơn trước .Bởi HP vốn tồn tại trong bất ngờ.Niềm vui bất ngờ và lớn hơn điều mong đợi thường làm nên HP.
    Nước mắt bắt nguồn từ trái tim.
    -Từ trái tim?Tưởng từ trái tim chỉ có máu?
    -Máu và nước mắt đều mặn.Máu để nuôi cơ thể ,còn nước mắt để nuôi tâm hồn.
    Nước mắt sao lại giống mưa đến thế???Đâu phải ,vì mưa đâu ai cho muối vào đâu???
    Người ta đo tâm hồn ko = dung lượng nước mắt mà = lý do trào nước mắt.
    "Nước mắt cá sấu " ko bắt nguồn từ tim ,nó là sự bài tiết từ 1 bộ óc bẩn.
    Nước mắt "xịn" đc chắt ra từ trái tim thành gương soi của mỗi ng` để họ lớn lên.Nếu có thể biến nước mắt thành nụ cười thì đó là 1 điều tuyệt vời đấy!

Chia sẻ trang này