1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hắn ....!?!?

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi yo_hatsukoi, 01/04/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Chẳng biết là nỗi buồn ... hay niềm vui bất chợt ,
    Tự nhiên mỉm cười , lau giọt nước mắt vừa rơi
    Điên điên ngây dại giữa đêm ...
    Ngẩng mặt nhìn trời ...
    Thấy sao lòng quạnh vắng !
    Lúc quen em là những ngày còn nắng
    Miệng đùa vui với những phút thần tiên
    Và chẳng biết tự bao giờ ...
    Tình yêu đến ...
    Làm rung động ta những hoài mong !
    Ta yêu em ... liệu có nhiều không nhỉ ?
    Thời gian trôi , câu trả lời chợt đến
    Mang ánh mắt mỉm cười ...
    Em từ chối tôi !
    Chẳng biết nên vui hay buồn nữa ...
    Đêm khuya hét lên 1 tiếng dài ...
    Đánh thức cả ban mai ...
    Sáng rồi , bước ra đi nhé. ..
    Ngày mai ơi , ta cô đơn giữa giấc mộng đầy
    Cảm xúc đến lòng không kìm nén nổi
    Bước chân tê dại , miệng sao cứ cười thôi !
    Liệu ngày mai gặp em ...
    Ta có còn nói :
    Nhớ đừng thức khuya nhé em tôi !
    Chẳng ai hiểu mày đâu !
    Chỉ đêm đông là còn đồng cảm
    Tình yêu đó còn tồn tại ...
    Nghĩa là còn cơ hội yêu thương
  2. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    SMS​
    Tôi nghĩ hắn là đàn ông. Còn hắn đoán tôi là phụ nữ. Mọi chuyện rất đơn giản, kể từ khi tôi quen hắn. Rất ngẫu nhiên bằng một tin nhắn. Dĩ nhiên là từ phía hắn, vì tôi không thích mấy cái trò nhăng nhít này. Ấy thế mà tôi lại quen hắn, đến nay là 3 tháng. Thế mới lạ! Và càng lạ hơn nữa khi tôi với hắn không hề biết mặt nhau.
    Hắn giới thiệu hắn là nhà báo nửa mùa (đơn giản là viết để kiếm sống, nhưng không được danh chính ngôn thuận cho lắm, vì không có tòa soạn nào nhận hắn). Hắn mới ra trường, làm việc được sáu tháng, gặp ông sếp ngụy quân tử, thế là hắn bỏ việc và trở thành ?oký giả tự do?, như tin hắn nhắn. Ừ! Tôi cũng gặp nhiều loại người như hắn. ?oThế lấy gì sống??- tôi hỏi - ?oSự cưu mang của bè bạn?. ?oĐời cũng hay nhỉ??. Hỏi cũng để mà hỏi, tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Đời vốn phức tạp, cái gì đơn giản được cứ để cho nó đơn giản. Tôi quan niệm thế.
    Tôi không cần biết hắn là ai (có lẽ hắn cũng vậy). Khi buồn, ngày hay đêm, tin nhắn của tôi đều được reply. Khi vui, hắn là người duy nhất nhận tin nhắn của tôi. Những lúc cô đơn, hắn nhắn hắn có thể giúp được tôi. Quả thật, có lần tôi khóc, dường như hắn biết được (tôi đoán thế), nhắn lại rằng: ?oPhụ nữ khóc ra nước mắt. Đàn ông nhỏ nước mắt gọi là khóc?. Nghe cũng triết lý nhưng khó lọt tai. ?oCó gì khác đâu??. ?oSao không? Nhìn đời qua khe mắt hẹp như you thì làm sao thấy được độ chênh của nó?. ?oThế đã bao giờ ?onhỏ nước mắt? chưa người đàn ông??. Sự im lặng hồi lâu của phương tiện liên lạc hiện đại. ?oTôi chỉ trả những gì đã từng được nhận?. ?oThế trả hết chưa??. ?oCó người không bao giờ muốn trả, có người muốn trả lại không được. Đời mà!?. Hắn kết thúc câu chuyện. Tôi biết thế.
    Một sáng nhận tin nhắn của hắn, có nội dung: Sếp cũ gọi hắn làm việc lại, ký hợp đồng dài hạn và nhiều hứa hẹn. Hắn đếch cần, lấy lại hồ sơ, nguẩy cái mông quần bạc phếch vào cặp kiếng cận đang nhướng lên như mắt ếch của sếp, rồi biến. Thề không bao giờ quay lại nhìn cái thói đạo đức giả của những thằng luôn tỏ ra mình có hành động giống quân tử. Dòng cuối hắn nhắn: ?oTưởng tượng thôi. Ngày Cá tháng tư mà!?. Bật cười. Nhưng đâu rồi lại đấy, như bao mẩu tin vặt vãnh tôi đọc hằng ngày. Nhàm chán. Đơn điệu. Không lưu nổi vào bộ nhớ của tôi.
    Ngày vẫn lại là ngày. Hắn nhắn (dường như hắn buồn), hắn đã từng yêu, người ấy đã lấy chồng. ?oSao vậy??. ?oKhông biết. Cô ấy bỏ tôi. Không. Đúng hơn tôi chia tay cô ấy?. Chuyện thường thôi. Tôi gặp đã nhiều ở ngoài đời, trong tiểu thuyết và có thể là chính tôi. ?oBận tâm làm quái gì? - tôi reply lại. Hắn không trả lời. Dường như hắn giận. Mặc kệ. Đời này lắm đứa dở hơi. Nghĩ vậy nhưng thấy chạnh lòng.
    Kỳ lạ. Hắn không bao giờ có ý định gặp tôi. Và tôi cũng không có ý nghĩ ấy. Lỡ ra... Rách việc. Có lần hắn giả sử: ?oNếu mình gặp nhau thì sao nhỉ??. ?oChẳng sao cả. Tôi chẳng muốn gặp anh?. Hắn nhắn: Hi... Hi.
    Trong những lúc buồn bực, stress, tôi vẫn thường xem hắn như một bao cát. Thình thịch nện vào đó bao bực dọc về công việc, bè bạn, tình cảm... Và tất cả những gì tôi nghĩ hắn có thể hứng chịu, như hắn đã và đang chịu sự bầm dập của thói đời. Hắn vẫn với giọng ôn hòa (có thể đang cố gắng) điềm đạm phản bác lại tôi. Quẩn quanh như đi vào ngõ cụt, tôi buông tay, mệt mỏi vớt vát: ?oĐể rồi xem?. Có lẽ vì câu nói ấy làm cầu nối giữa tôi và hắn, cho đến bây giờ.
    Hắn lại nhắn vào một sáng thứ bảy, khi tôi đang thinh lặng bên ly cà phê không đường như bao ngày cuối tuần: ?oCó bao giờ you nghĩ sẽ yêu một người nào đó theo đúng nghĩa đàn ông chưa??. ?oKhông cần biết. Cái gì đi rồi sẽ đến. Và ngược lại?. ?oThế là you đã từng yêu?. ?oAi mà chẳng từng yêu. Ai chẳng từng đổ vỡ. Hạnh phúc nào cũng bềnh bồng, diệu vợi?. Tôi nghĩ thế. Hắn cười (tôi luôn tin vào những phán đoán của mình): ?oYou có ý nghĩ lạ, không giống ai?. ?oTôi sợ giống một ai đó, phiền phức lắm, sống phải cho ra mình?. Hắn nhắn hắn có nhiều việc đáng lo nghĩ. Có thể. ?oNhưng nghĩ lắm mệt người? - tôi luôn đơn giản mọi vấn đề, không riêng với trường hợp của hắn. Tôi có một căn nhà để ở, một công việc để làm, không bận bịu với toan tính yêu đương. Thế thì cần gì phải nghĩ. ?oBiết đâu?-hắn luôn kết thúc mọi tranh cãi như thế. Biết đâu. Tôi mỉm cười lặp lại câu nói của hắn. Nghe cũng triết lý chứ nhỉ?
    Ngày lại ngày. Công việc vẫn cứ là công việc. Không có sự đổi thay. Tôi với hắn vẫn nhắn tin, và theo tôi, ai cũng hiểu rằng không nên phí thời gian để gọi điện làm phiền nhau. Thế đấy. Một quy luật bất thành văn. Nó ngớ ngẩn mà vẫn tuân thủ đúng quy trình của nó. Tôi nghĩ thế. Còn hắn? Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ tới, nhưng rồi cũng bật cười vì mình cũng dở hơi như hắn. Đã quy luật thì bất biến. Có quy luật nào bị phá vỡ không nhỉ? Biết đâu. Tôi mượn lời của hắn kết thúc ý nghĩ ngớ ngẩn của mình.
    Có lần tôi nhắn với giọng buồn bực, khi đứa bạn thân vừa rầu rầu với câu chuyện buồn tôi kể, thoáng chốc đã cười nói như chẳng có việc gì. Tôi ngẫm tưởng, người ta vừa trút khỏi khuôn mặt cái mặt nạ đồng cảm. Và biết đâu sau cái mặt nạ đồng cảm đó...? Tôi dằn dỗi kết luận: ?oMỗi người đều có những mặt nạ khác nhau. Tôi và anh cũng vậy?. Hắn không phủ nhận: ?oChính đời sống làm nên những mặt nạ ấy. Con người chỉ mượn mặt nạ đa sắc thái để duy trì sự tồn tại dễ thở hơn một chút?. ?oTất cả đều giả dối?- đó là chủ kiến của tôi. ?oKhông hẳn vậy! Tính tiêu cực hay tích cực tùy thuộc nhiều góc nhìn: người đeo mặt nạ, người nhận mặt nạ, hoàn cảnh đeo-nhận v.v...?. Tôi không trả lời. Hắn lại nhắn: ?o Sống ở đời cần loại suy nhiều. Đừng áp đặt những ý kiến, nghĩ suy của mình lên người khác. Khổ cho người, đau cho mình?.
    * * *
    Bẵng thời gian, tôi không nhận được tin nhắn của hắn-như một người ghiền cà phê thiếu đi dư vị đăng đắng hằng ngày. Người với người rồi cũng có lúc như dấu chấm than vô nghĩa. Tôi nghĩ thế. Đời sống vốn bắt đầu từ sự ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên đến. Ngẫu nhiên đi. Thế thôi. Nghĩ là vậy nhưng có một khoảng trống nào đó dìu dịu trong tôi. Rất nhẹ... Rất nhẹ...
    Một sáng như buổi sáng nhận được tin nhắn đầu tiên của hắn, chiếc điện thoại báo hiệu có kẻ quấy rối giấc ngủ cuối tuần. Bực dọc. Cầm điện thoại mở hộp thư đến: ?oMột ngày mới bắt đầu từ cái giường của mình. Chúc cuối tuần zui zẻ?. Bật cười. Vội reply. Vẫn vậy, tin nhắn của hắn vẫn sặc mùi triết lý, nhưng có vị ngô nghê. Tôi vẫn gọi đó là thứ triết lý rởm đời, triết lý của những kẻ nhìn đời bằng cách ngược xuôi giữa dòng đời hối hả, bên cạnh những bon chen, chụp giựt danh vọng, tiền tài, địa vị... mà vẫn giữ cái nhìn rất rởm. Rởm đến cho người đời chột dạ dừng lại nhìn. Nhìn người. Nhìn mình. Rồi cúi đầu bước.
    Cứ thế, tôi với hắn vẫn duy trì cái quy luật như đã từng thiết lập nhưng không từng có ý định phá vỡ. Cho đến...
    Một sáng như thường ngày, tin nhắn lại đến với tín hiệu thông thường: ?oHôm nay 49 ngày anh Hai mất. Chị đến nhé. Có lẽ anh mong chị lắm!?.
    Ngẫu nhiên. Nhưng không đơn giản.
    Chưa một lần tôi nghe giọng nói của anh.
    Không hiểu sao tôi òa khóc!
  3. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Forever
    Khúc nhạc đêm mơ
    Em viết một bài thơ cho tình yêu vừa chớm
    Giữa thu vàng lá xao xuyến gọi tên nhau
    Hãy nắm tay em bước qua miền phiền muộn
    Forever...
    Say đắm mắt môi trao...
    Anh cứ là ngôi sao trên bầu trời phương Bắc
    Sáng rực góc trời , sao dẫn lối em đi
    Đừng là hạt bụi cô đơn trên đường vắng
    Forever...
    Ôi ! điệp khúc diệu kì
    Anh đừng đứng lặng yên trong bóng tối
    Mùa đông về...lạnh giá trái tim côi
    Đừng là cơn gió lướt ngọn cây trôi nổi
    Forever....
    Ngày ấy....đã xa xôi
    Gío có về ngang...gió ơi ! lời nhắn nhủ
    Nắng phương này ... gió gởi đến cùng anh
    Kèm hương vị nụ hôn đầu ấp ủ
    Forever...
    nỗi nhớ đã riêng dành
    Anh cứ lang thang trong khoảng trời gió lộng
    Buông thỏng cánh diều...xuôi kí ức tuổi thơ
    Em mãi là em cùng tình yêu nồng thắm
    Forever...
    Trọn vẹn chữ đợi chờ
    Trong vòng tay nhau.. ngủ đi cùng hạnh phúc
    Không có nỗi buồn...đôi tim nhỏ...bình yên
    Ta dìu nhau vào cơn mê bất tận
    Forever....
    Ngân mãi giữa đêm huyền...
  4. UNA_MALDINISTA

    UNA_MALDINISTA Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    2.632
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi không thấy hắn nhỉ? Chúc hắn một giáng sinh ấm áp an lành và hạnh phúc bên người thân yêu nhé
  5. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Có một khoảng trời a riêng giành cho e
    Khoảng trời nắng và gió thì bối rối
    Chiều nhoà tím , bước ai về quá vội
    Có nỗi nhớ nào xao xuyến giữa xôn xao
    -
    Có một khoảng trời ta đã hẹn trao
    Cùng lời hứa bay vào cơn gió thoảng
    Có một khoảng trời ấm nồng tình bạn
    và chút gì tha thiết như tình yêu?
    -
    Có một thời mắt nói được bao điều
    Và day dứt môi khô không ngọt tiếng
    Có một khoảng trời...và tình riêng câm nín
    Để gió hờn ,,,mưa nắng cứ xôn xao...
  6. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Dịu dàng xuân
    Nắng trải xuân vàng khắp núi sông
    Ý xuân nao nức giục trong lòng,
    Mưa xuân đan nhẹ trên bờ tóc
    Em chút mơ màng tiễn gió đông.
    Gió nhẹ đùa trên tóc em vui
    Vườn xanh thanh thoát nụ em cười,
    Anh xin gom sắc mùa xuân lại
    Cho rạng ngời em nét thắm tươi.
    Em bước bên xuân rất dịu dàng
    Cánh mềm én lượn chở mùa sang,
    Mai vàng đơm nụ chờ khoe sắc
    Em để mùa xuân anh xốn xang!
  7. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Thượng đế của chính mình
    "Cho phép tôi gõ cửa nhận thức của bạn nhé?"
    " Rất sẵn lòng, xin mời vào." Tôi đáp
    Bạn hỏi tôi :" Tôi nghi ngờ cuộc đời này,chúng ta có thể cùng thảo luận một chút đựoc không?"
    "Rất vui lòng khi đựơc chia sẽ cùng bạn" Tôi cười.
    Bạn băn khoăn: "Tôi càng suy nghĩ càng thấy con người thật kỳ lạ.Có lúc rất biết cách dùng lý trí, nhưng cũng có lúc không tỉnh táo. Không chỉ có vậy, con người còn đánh mất lý trí khi phải đối mặt với những vấn đề lớn."
    Tôi lại trầm tư: " Tôi cũng có suy nghĩ này. Người ta thường chán ngán khỏang thời gian tươi đẹp khi còn nhỏ, vội vã trưởng thành, nhưng khi lớn lên rồi, lại khao khát quay trở lại thời thơ ấu. Khi họ khỏe mạnh, họ không biết quý sức khỏe, hy sinh sức khỏe lấy tiền bạc, sau đó lại hy sinh tiền bạc lấy sức khỏe. Con nguời rất lo lắng cho tương lai của mình nhưng lại xem thuờng hiện tại, vì thế họ không có cuộc sống hiện tại cũng không có tương lai. Khi họ còn sống, con người chẳng bao giờ nghĩ đến cái chết, nhưng khi chết họ lại như chưa từng sống trên cõi đời, họ nói cuộc đời là một giấc mơ...."
    "Nghiên cứu về đời người quả thật tốn rất nhiều thời gian , có đúng vậy không bạn hiền?"

    "Thật thế sao?Thời gian là vĩnh hằng". Tôi cảm thấy nếu con người thật sự hiểu thời gian thì sẽ hiểu đựoc cuộc đời. Bởi vì thời gian bao gồm trong đó cơ hội,quy luật, bao hàm tất cả nhân gian, bụi trần ai, kinh nghiệm, trí tuệ và tất cả những gì quan trọng với họ...

    Tôi và bạn cùng nghĩ:
    " Con người nên biết , bạn không thể có đựoc niềm vui của tất cả mọi người. Cái quan trọng nhất không phải là sở hữu đựoc cái gì mà là bạn làm người như thế nào và có những người bạn ra sao. Giàu có không có nghĩa là có thật nhiều mà là lòng tham đến đâu. Chỉ cần gây ra một nỗi đau trong vài phút cho ngừơi bạn thương yêu, bạn phải mất rất nhiều thời gian để làm nỗi đau ấy nguôi ngoai. Hạnh phúc mới là báu vật duy nhất không thể nào mua đựoc bằng tiền. Cái mà bạn yêu quý luôn luôn là một bông hoa hồng, không đựoc ngắt hết gai của nó. Cách tốt nhất bạn có thể làm là tránh đừng bị những gai hồng đâm. Đừng làm tổn thương những người bạn yêu quý. Điều quan trọng nhất là : Rất nhiều việc làm sai một lần coi như vĩnh viễn mất nó, đối với con người chỉ có mình là Thựong Đế của chính mình"
    Cuộc đời có thật nhiều điều khó lý giải, khi chúng ta phạm phải một số sai lầm, khi chúng ta gặp những vấn đề không giải quyết được, chúng ta thường nghĩ lổi không phải ở mình mà là do Đấng tối cao nào đó!
  8. yl16tt

    yl16tt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2008
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    "Nếu đong đếm được thì không phải hạnh phúc. Hạnh phúc là thứ mình phải vun vén, chăm chút từng ngày, cũng là do trời cho, nh vì thế phải luôn trân trọng và nâng niu"


    Được yl16tt sửa chữa / chuyển vào 12:27 ngày 22/01/2008
  9. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Tháng Giêng mưa ngoài phố
    Mưa như là sương thôi
    Những bóng cây dáng khói
    Như mộng du trên trời
    Tháng Giêng ngày mỏng qua
    Nỗi buồn nghe cũ rồi
    Mà bên kia tờ lịch
    Nỗi niềm mưa xót rơi
    Tháng Giêng mưa trên tóc
    Những người đi lễ chùa
    Theo giọt mưa cầu phúc
    Tiếng chuông từ bi mơ
    Tháng Giêng mưa dưới bến
    Mỏng mai cô lái đò
    Mắt mưa em lúng liếng
    Trói tim tôi vu vơ
    Tháng Giêng mưa như cỏ
    Non xanh đến tận trời
    Trước vô cùng năm tháng
    Thơ mình sương khói thôi ....
  10. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Em tìm gì trên con phố mùa thu ?
    Chỉ lá vàng và dòng người lướt vội
    Chẳng có cánh **** xanh đâu em .... một thời mêm mải
    Chú dế tuổi thơ mất tích tự bao giờ
    Đừng buồn nghe em mỗi lúc chiều đi
    Thời gian cứ vòng tròn như thế đấy
    Chỉ những gì đã qua không bao giờ trở lại
    Em hãy gieo lại mùa nơi yêu dấu trái tim
    Vẫn mùa thu sao lạ quá phải không em ?
    Nắng loang phố mờ đồng xa hoang hoải
    Trong sương trắng thoáng cánh cò vút vội
    Khi giật mình em sẽ thấy nhói đau
    Những mùa thu qua em sẽ rất khác nhau
    Mỗi vàng thu em chín thêm một chút
    Trái cuộc đời ngọt ngào và chao chát
    Hãy nhận về thật bình thản nhé em !
    Con đường em đi trên phố sẽ thành quen
    Dòng người kia và lá vàng cũng vậy
    Biết bằng lòng với những gì em thấy
    Em đừng buồn mỗi lúc mùa đi ...

Chia sẻ trang này