1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HẠNH PHÚC LÀ GÌ?

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi TRUNGUYXANHLO, 16/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TRUNGUYXANHLO

    TRUNGUYXANHLO Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2004
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    HẠNH PHÚC LÀ GÌ?

    Em Vui và các bạn thân mến, "Hạnh phúc đứng ở ban công và ấy xuống đường" đơn giản là sai, chỉ có "đứng ở ban công và ấy xuống đường thì hạnh phúc" là đúng. Trong một nỗ lực làm turn on lại cái box này em xin lập cái topic "Hạnh phúc là gì?", ước muốn những người bạn cũ trên TTVN, hi vọng vào những anh chị em mới vào sinh hoạt hào hùng như ngày nào..

    Nào, đã đến lúc nghiêm chỉnh. Hãy hỏi ai đó hạnh phúc là gì. Bạn sẽ nhận được nhiều hơn 20 câu trả lời khác nhau (tính tới thời điểm này). Những câu (mà thật ra không phải là) trả lời này thường cố gắng chỉ ra một vài trạng thái của hạnh phúc không mấy ổn định theo thời gian, thiếu những điểm chung và phụ thuộc vào quá nhiều những thứ linh tinh khác (như là đứng phải ở bancon, ăn cơm phải với cá chứ không phải với ( ).. etc). Có thể bạn sẽ gào lên phản đối và chỉ trích một cách nhiệt thành rằng cái gì mà linh tinh? ổn định thì sao? liên quan x gì đến những điểm chung? dở hơi? điên à?.. etc. Câu trả lời là chúng ta cần phải có một khái niệm tổng quát hơn.
    Để hiểu rõ tại sao lại phải đưa ra một khái niệm như thế, bạn phải nghĩ về những gì mà chúng ta đang gắng đạt được, đó là tính dễ phân rã và không bỏ sót.

    Vậy, hạnh phúc là gì?
    Nếu trả lời là em x biết thì e là không ổn, là biết bơi.. thôi em liều, hạnh phúc là khi (1) điều ước đôi khi là (2) giấc mơ (tiên, thần, bụt, v.v..) trở thành hiện thực. Chúng ta có thể nỗ lực, phấn đấu để được (1), hầu như chỉ cần ngủ để được (2).

    Chủ đề này tương đối mở, bác nào không đồng tình, xin phản bác.
  2. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Có cần thiết bác phải nhọc lòng thế này không ạ?hạnh phúc quá, khi những điều....biết bơi của mình có người quan tâm thiế
  3. sexymexicanmaid

    sexymexicanmaid Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    what excites you?
    Những con kiến
    A. MAUROIS​
    Giữa hai phiến kính được ghép lại bởi hai bờ bằng giấy, một xã hội của những con vật bé xíu màu nâu đang chuyển dịch và lao động. Người bán hàng bỏ cho lũ kiến một ít cát, chúng tạo ra những hành lang kiểu đồng quy. Chính giữa, ta chú ý tới một con kiến to nhất hầu như luôn luôn bất động. Đấy chính là con kiến chúa, được lũ kiến nuôi nấng một cách trọng vọng.
    - Chẳng khó nhọc gì cả, - người bán hàng nói, - Chỉ cần cho vào cái cửa này mỗi tháng một giọt mật là đủ.. Chỉ mỗi một giọt nhỏ thôi.. lũ kiến tự đảm nhiệm lấy phần việc vận chuyển và chia bôi.
    - Chỉ mỗi tháng một giọt? - Thiếu phụ hỏi: mỗi một giọt mà đủ để nuôi sống cả đàn này trong một tháng?
    Nàng đội một chiếc mũ rơm to vành màu trắng, bận áo dài bằng vải mút-xơ-lin có in hoa. Đôi cánh tay để trần. Người bán hàng nhìn nàng vẻ buồn bã.
    - Vâng, chỉ cần một giọt thôi là đủ, - ông ta lặp lại.
    - Thế thì thú vị thật, - nàng nói.
    Và nàng mua cái tổ kiến trong suốt ấy.
    - Anh thân yêu, - nàng nói, - anh đã nhìn thấy những con kiến của em chưa?
    Nàng cầm chiếc hộp kính mỏng mảnh sống động giữa các ngón tay nhợt nhạt, móng thoa nhũ. Người đàn ông ngồi cạnh nàng đang mải ngắm cái gáy của nàng cúi nghiêng xuống.
    - Em làm cho cuộc đời lý thú biết bao, em thân yêu.. Với em mọi thứ đều mới lạ, đều muôn màu muôn vẻ.. Mới chiều hôm qua thì Bach, bây giờ thì những con kiến này..
    - Nhìn này, anh thân yêu, - nàng nói với vẻ nhiệt thành trẻ thơ mà chàng thích (nàng biết thế.. ) - Anh có nhìn thấy con kiến khổng lồ kia không? Con Chúa đấy nhé.. Lũ kiến thợ đang hầu hạ nó đấy.. Tự em se nuôi chúng. Anh tin thế chứ, anh thân yêu.. Mỗi tháng chỉ cần một giọt mật thôi là đủ.. Nên thơ lắm chứ anh?
    Tám ngày sau, cả chồng lẫn người tình đều làm nàng chán ngấy đàn kiến.. Nàng cất chúng vào sau tấm gưông đặt trên lò sười trong phòng mình. Cho đến tận cuối tháng nàng quên khuấy giọt mật. Những con kiến chết đói dần. CHúng dành lại đến cùng một chút mật cho kiến Chúa, con kiến chết cuối cùng.
  4. Cellist

    Cellist Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    13/02/2002
    Bài viết:
    569
    Đã được thích:
    1
    Hạnh phúc nhất của đời ngoáymũi là: "chết cha, đang buồn ngoáy mũi mà có mấy con giặc cái mắt xanh mỏ đỏ đứng đây, ếch ngoáy được".. ôi may sao, chúng nó đi rồi".. ừ ừ bai bai các em, anh về đây.."...
    Hạnh phúc lớn nhất của đời Xe là: .." à à, hình như cái quần này hơi chật với em thì phải, mông hơi bị kích..""
  5. sexymexicanmaid

    sexymexicanmaid Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    Em xin phép được tiếp nốt đoạn ở trên còn dang dở và xin khất đại ca phần giải trình về vụ thấy hàng về mà không báo cáo vào một dịp khác ở một chỗ khác và, cũng để đại ca yên tâm thằng em xin thề là bản thân cũng chưa hề xơ múi được tí nào ở chỗ hàng đó cả, dù ai đó có nói gì, đại ca cũng phải tin em!
    Andre Maurois - nhà văn hiện thực, được xếp vào hàng những nhà văn ưu tú nhất của thế kỷ XX, là bậc kỳ tài trong việc đơn giản hoá những vấn đề cực kỳ éo le, phức tạp thuộc đời sống bên trong của con người với giọng văn giản dị, tự nhiên, không hề cố ý "làm văn".
    Kiểu kết thúc truyện ngắn của Andre rất đặc biệt, tạm gọi là "bước hụt". Sau cái "bước hụt" ấy, chúng ta, những người đọc, sẽ thây như mình đang bơi lặn trong những miền bí ẩn của tâm hồn mình giờ đây đã được ánh sáng trí tuệ và nghệ thuật của nhà văn chiếu rọi. Và chúng ta sẽ đối mặt với những vấn đề cốt lõi của đời sống tinh thần trái ngược nhau đòi hỏi mình phải lựa chọn. Andre Maurois mất ngày 9 tháng 10 năm 1967.

    Được peterngoaymui sửa chữa / chuyển vào 01:24 ngày 25/11/2004
  6. ruoi_trau_th

    ruoi_trau_th Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2004
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc là gì, hạnh phúc là khi ta có một niềm vui, là khi ta làm đc một việc gì đó có ích cho mọi người, là khi ta tìm đc một cái gì đó đã mất.... Đơn giản hạnh phúc là niềm vui.
  7. peaceful_life

    peaceful_life Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2004
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc à? Có một kẻ cứ ngỡ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời này nhưng...http://www.cs.uni-magdeburg.de/~trananh/Flash/HappyOrNot.swf
  8. seksimeksiknmeid

    seksimeksiknmeid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2004
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Hoa từng mùa​
    Êchiên Cáclút xuống taxi trước cổng chính nghĩ địa Môngpacnax. Anh ôm một bó cúc đến vàng nhạt. Một trong hai ngqời gác cổng chào anh khi anh đi ngang qua chỗ họ. Bị vưởng bó hoa, anh chỉ gật đầ chào lại.
    - Ngài quen ông ta đấy ạ?
    - Ừ, cũng sơ sơ. Ông ta là giáo sư. Bà vợ vừa mất dạo cuối tháng Chín, Chôn ở khu số Bảy. Thứ Năm nào ông ta cũng đến.. vì ngày đó ông ta không phải lên lớp.. Ông ta đã giải thích với tôi như vậy.. ngay từ hồi đầu..
    - Quá trẻ với một nười đàn ông góa vợ.. Chắc gì ông ta còn đến đây lâu.
    - Biết đến bao giờ. Không, cũng chẳng biết.. Cái đó còn tùy từng người.
    Nếu họ hỏi người đàn ông có bộ râu ngắn mặc đồ tang đen, ôm bó hoa cúc một cách vụng về, lúc bế trong hai cánh tay như đứa trẻ, lúc cầm quặt ra phía sau lưng, anh ta sẽ trả lời là sẽ vẫn đến vào thứ Năm hàng tuần, cho đến khi lúc chết, cái chết mà anh ta đang cầu mong đến cho nhanh.
    Luyxin mất đi với nah là tai họa khủng khiếp mà tâm trí anh không thể nào chấp nhậ nổi. Anh cưới vợ năm năm về trước, vợ anh đã làm thay đổi cuộc đời anh. Trước khi có chị, anh là một con người nghiêm nghị (và có phần hơi buồn tẻ, theo như một số phụ nữ nhận xét ), chỉ biết chuyên tâm vào công việc. Anh thích lên lớp, chữa bài, soạn luận án tiến sĩ. Cuốc sống xung quanh hầu như không tồn tại trong con mắt anh.
    Đột nhiên, tại một khách sạn miền núi mà anh đến nghỉ hè, anh đã gặp Luyxin, một vẻ ®'p hiếm có, với mái tóc vàng óng, mắt tím biếc, đôi vai tròn trĩnh, đến nỗi, sau năm năm chung sốn, anh vẫn khó tin là có thật. Ngay cả khi ôm vợ trong lòng, những khi ân ái, anh vẫn cảm thấy Luyxin như một nhận vật huyền thoại hay của một câu chuyện thần tiên nào. Chị gợi anh nhớ đến những nhận vật kiều diễm của Sêchxpia hay của Muya xê, Anh tự trách mình là một thầy giáo quen tật, một anh chàng thông thái rởm khi anh làm những so sánh như vậy cả trong tình yêu. Không, Luyxin không phi là bản sao của những nhân vật tưởng tượng, mà là một người phụ nữ có nụ cười dịu dàng, nét mặt linh lợi, tấm thận mềm mại, t­i mát. Với sự đỏm dáng của mình Luyxin cũng đôi lúc trêu tức, làm anh lo ngại. Ảnh chỉ còn nhỡ đến vẻ quyến rũ không gì sánh được của chị.
    - Mình đã mất nhiều hơn là cái mà mình có,- anh vừa than thở vừa đi về phía ngội mộ mà đối với anh quả thật thiêng liêng.
    Khu thứ Ba phía Nam, khu thứ Hai phía Tây. Những tuần đầu anh phải nhê nh÷ng lời chỉ dẫn thẳng đến tấm đá cẩm thạch màu xám tro chỉ ghi có dòng chữ: Luyxin Cáclút. Sinh tại Ôbăng (1901- 1928 ). Đã có lúc anh nghĩ đến dòng khắc bằng tiến la tinh: "Conjugi, amicac" (Tưởng nhớ vợ, tưởng nhớ bạn ), song anh lại nghĩ là vợ anh sẽ không đồng ý. Để đến được ngôi mộ của vợ, anh phải di qua một dãy nhà mồ của những gia đình thân thế, những lâu đài xấu xí, cái th- theo kiểu gô- tích, cái thì theo kiểu Ai- cập, phô trương sự giàu có của mấy tay triệu phó sắt thÐp hay kinh doanh hàng bách hóa. Anh yêu thích biết bao tấm bia đá không trang trí ấy, quà tặng cuối cùng anh chọn cho vợ với tất cả tình yêu. Cuối cùng? KHông hoàn toàn như vậy, bởi vi còn có những bông hoa cúc này, những bông cúc màu sắc rực rỡ mà Luyxin hẳn phải vùă lòng, Có thể nào nàng lại đang nằm dưới mộ này? Anh tưởng nh­ nghe được giọng nói của chị:
    - Anh lại mang hoa đến cho em đây ư? Đẹp quá!
    Anh vẫn còn nhớ là anh không tin, anh đã phản đối kịch liệt khi ông bác sĩ, sau khi nghe nhịp đập của tim Luyxin, đã tuyên bố: "Chết rồi!" Cố lẽ nào Luyxin lại bỏ anh bơ vơ? Lũyin của anh vẫn thường chăm chút, cả lo và không bao giờ nản chí kia mà.
    Anh đặt nghiêng bó hoa dưới dòng chữ trên bia, và đứng đó mặc niệm. Tuần nào cũng vậy, anh gắng ôn lại những quãng đời hạnh phúc: đính hôn, tuần trăng mật, những đêm dài ân ái; đang làm việc, bất chợt ngẩng đầu và gặp ngay nụ cười kín đáo và thông cảm của chị; rồi xao xuyến mong đợi đứa con ra đời. Hai người hoàn toàn hợp ý nhau, từ việc trang trí buồng riêng đến những vở kịch mà họ muốn cùng đi xem. Chị còn đọc được và trả lời cả những câu hỏi mà anh chưa kịp nói ra. Bây giờ anh chẳng còn vợ, chẳn còn con.
    - Tội nghiệp Luyxin. Những lời nói cuối cùng của em là để an ủi anh. Rồi, giữa chừng..
    Sau mùa đông, anh đến vào mỗi thứ năm. Mỗi lần, một loại hoa khác nhau, chừng như với trí tưởng tượng phong phú của mình, anh muốn làm đẹp lòng người chết cũng như trước đây anh đã làm đẹp lòng người sống vậy. Vào dịp Nôen, nhơ niềm vui hớn hở như trẻ nhỏ của Luyxin, trước cây thông Nôen, cành nào chành nấy trĩu nặng bằng cây ô-rô, bằng các cành cây dại. Rồi ngày nối ngày, tuần nối tuần dài ra mãi mãi. Anh bắt đầu trông thấy trên các xe bán hoa những loại hoa mới. Một ngày tháng Ba, anh mang đến một bó gồm hoa viôlét và hoa báo xuân. Bầu trời trong xanh, mặt trời rực rỡ, nắng đùa rỡn trên những tấm đá. Anh chợt thấy trong long khoan khoái, và ngay lúc đó anh tù trách mình.
    Vẫn như mọi ngày, anh bước vào nghĩa trang, như đi trong mơ. ?oEm yêu mùa xuân. Ngày đầu tiên có thể đi ra ngoài không mặc áo choàng, với mấy bông hoa cài lên ve áo, em đầy vẻ hân hoan. chẳng bao giờ anh òcn có thể được ngắm dáng đi đẹp như nàng tiên nữ của em nữa.. ?o.
    Anh bỗng quay đầu lại. Một người phụ nữ bận đồ đen vừa bước vào và dừng lại trước một ngôi mộ cách anh chừng chục mét. Chị ôm bó hoa, và đặt lên ngôi mộ một cách duyên dáng. Sau đó chị quỳ xuống.
    Chiếc mũ che đi một phần khuôn mặt của chị. Êchiên rình lúc chị quay đầu lại. Khi chị đứng lên, anh thấy chị đang khóc. Nét mặt chị nghiêm trang, trong trắng. Mái tóc đen ru xuống vầng thân hình mảnh khảnh. Trước lúc ra đi chị không hề nhìn ngó xung quanh. Đi qua giữa những ngôi mộ và những nhà mồ, chị ra lối cổng chính. Khi nghe bước chan chị đã đi xa, anh đến bên ngôi mộ mà chị vừa viến. ?oĂngtoan Côngstăng- 89- 928?. Vậy là chị khóc chồng, chứ không phải là cha, cũng không phải con. ?oCó thể là một người tình?. Anh nghĩ vậy, nhưng không tin.
  9. seksimeksiknmeid

    seksimeksiknmeid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2004
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0

    Thá năm sau, anh đ.n đóng vào giê Sy, că quên đi vi-c m-nh đang mong g?p lại ngưêi Sy. Chz không đ.n. Anh chê khá lâu và buƯi m?c ni-m cña anh hôm đÊ buƠn hn thưêng l-. Anh tạ thSy thưng m-nh. Cuâc đêi anh hoàn toàn trăng tri. Anh không cÊ bạn thân. Luyxin và anh đã că giã mât cách nghiêm ng?t đ" gia đ-nh m-nh đưđc tách bi-t ra, không cho mât ai xâm phạm vào cuâc săng cña m-nh, cuâc săng mà tạ hai ngưêi cm thSy ngưêi này đã là quá đñ vưi ngưêi kia.
    õ?oTh
  10. sexymexicanmaid

    sexymexicanmaid Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    <BLOCKQUOTE id=quote><font size=1 face="Arial" id=quote>Trích từ:Hạnh phúc là gì, hạnh phúc là khi ta có một niềm vui, là khi ta làm đc một việc gì đó có ích cho mọi người, là khi ta tìm đc một cái gì đó đã mất.... Đơn giản hạnh phúc là niềm vui.[/QUOTE]
    Ôi hạnh phúc của cậu ấy thật đơn sơ và thắm nồng.. là đáng quí. Nhưng, mình đ éo hỏi một ai đó rằng hạnh phúc của bạn là gì? mình đã hỏi hạnh phúc là gì? ruồi hiểu không? Mùa xuân đâu chỉ có hoa thơm và nắng hồng, hạnh phúc đâu chỉ có xe ngon và gái đẹp- của mình, và niềm vui- Ồ..! dĩ nhiên rồi- của bạn?
    Khi người đàn bà bận đồ đen ra về, anh quả quyết đi theo.
    - Cám ơn ông,- chị nói.- May sao lúc ấy ông đến kịp thời. Dầu sao thì đàn ông cũng có uy tín hơn.
    - Tội nghiệp bà lão. Tôi với bà, chúng ta hiểu rõ hơn ai hết lòng tha thiết muốn làm được cái gì, dù là nhỏ bé, cho người thân yêu.
    - Đúng như vậy. Vì người chết mà cũng vì bản thân mình.
    - Để giữ mãi cho người chết sống trong mình
    Chị ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt thầm cảm ơn.
    - Ông cũng có những cảm giác giống như tôi.. Vả lại.. Cũng đã từ lâu tôi nhận thấy.. lòng tha thiết của ông ở những bông hoa ông chọn. Chắc ông yêu vợ ông lắm, phải không ông Các-lút.
    - Bà biết tên tôi?
    - Một hôm, không có ông ở đây, tôi đã đọc. Bà nhà mất trẻ quá.. mới 27 tuổi.. Thật là kinh khủng.
    - Kinh khủng lắm. Cô ấy thật là hoàn mỹ.. đẹp, dịu dàng, và rất có trí thức.
    - Thế thì ông cũng giống tôi. Tôi mất đi một người chồng tốt nhất trên đời. Thật vậy, tôi chưa thấy người phụ nữ nào lại được yêu nồng nàn và được che chở với cả tấm lòng nhân ái như tôi.. Có phần hơi quá.. Ăngtoan đã làm tất cả vì tôi và anh ấy mất đi khiến tôi thấy chơi vơi, không nơi nương tựa.
    - Ông nhà mất trẻ quá! Tôi thú thật với bà là vì.. tò mò.. và quý mến bà.. nên đã đọc những dòng chữ khắc trên mộ ông nhà: 1891 ?" 1928. Ông nhà làm sao mà mất đấy ạ?
    - B ị tai n ạn ô t ô.. Ng ư ời ta mang anh ấy v ề b ất t ỉnh nh ân s ự.. Bu ổi s áng, khi t ừ bi ệt t ôi, anh ấy c òn tr àn tr ề h ạnh ph úc.. Anh ấy v ừa đ ư ợc th ăng ch ức ch ủ s ự.
    - Ông nh à l à c ông ch ức?
    - Kh ông.. ở m ột nh à m áy h óa ch ất l ớn. M ới 37 tu ổi anh ấy đ ã l à nh ân v ật s ố ba c ủa x í nghi ệp. C ứ đ à ấy, ch ả bao l âu n ữa m à th ành ng ư ời đ ứng đ ầu.
    - Ông b à đ ư ợc m ấy ch áu r ồi ạ?
    - Đ ến c ả ni ềm an ủi ấy c ũng kh ông, ông ạ.
    H ọ đi qua c ổng, ng ư ời g ác c ổng ch ào h ọ, v ẻ h óm h ỉnh.
    - N ày,- ông ta n ói v ới ng ư ời gi úp vi ệc..- Nh ìn đ ôi n ày.. Kh éo l ại hay đ ấy nh ỉ? C òn g ì n ữa m à ch ẳng..
    Thứ năm sau, như đã có một ước định giữa hai người, sau khi viếng mộ, họ lại cùng nhau đi ra cổng. Êchi ên k ể v ề m ình. Anh l à gi áo s ư h ạng nh ất ở m ột tr ư ờng trung h ọc l ớn ở Pari. V à đ ôi khi anh c ũng vi ết. M ột t ạp ch í l ớn n ào đ ó đ ã m ời anh l àm ch ân ph ê b ình v ăn h ọc.
    - L úc v ợ t ôi m ất, t ôi đang vi ết d ở m ột v ở k ịch. B ây gi ờ t ôi ch ẳng c òn t âm tr í đ âu m à vi ết ti ếp.
    - Ông n ên vi ết. B à nh à c ũng mong nh ư v ậy đ ấy.
    Anh nh ư đ ư ợc kh ích l ệ:
    - B à n ói đ úng, v ợ t ôi v ẫn th ư ờng khuy ên t ôi ti ến th ân b ằng con đ ư ờng ấy.
    B à C ôngs-t ăng c ũng n ói l à m ình r ất y êu s ân kh ấu. Ch ị h ọc kh á nhi ều v ề v ăn h ọc. Hai b ằng t ú t ài v ăn ch ư ơng, ngo ài ra m ột b ằng c ử nh ân v ề ti ếng Anh.
    - T ốt qu á! Th ế b à kh ông th ấy ch án khi s ống gi ữa gi ới th ư ơng gia à?
    - Kh ông, ch ừng n ào Ăngtoan c òn s ống. Đ ể vui l òng anh ấy, t ôi c ó th ể ti ếp chuy ện b ất c ứ ai.. Tuy v ậy, t ôi v ẫn th ích đ ư ợc c ùng anh ấy ti ếp x úc v ới c ác ngh ệ s ĩ, nh à v ăn h ơn.
    Anh h ỏi ch ị đ ã th ăm đ ài k ỷ ni ệm nh à v ăn Xanh-Bơv và nhà thơ Bôđơle cũng ở trong nghĩa địa này chưa. Chị trả lời chưa biết và anh đã vui lòng dẫn chị đi thăm. Chị thấy rằng những đài kỷ niệm ấy xấu ghê gớm.
    - Do thời gian.- Anh nói.
    Họ cứ đi mãi, chuyện trò sôi nổi, đến nỗi không thấy bầu trời đã trở nên xám xịt và cũng không nghe thấy tiếng sấm ầm ì báo hiệu cơn giông. Họ ra đến cổng thì mưa cũng bắt đầu nặng hạt.
    - Tôi sẽ đi tắcxi,- chị nói.. Bến xe cũng gần đây.
    - Tôi cũng bắt chước bà vậy. Mùa này không chỉ là mưa rào đâu, cả một trận đại hồng thủy đấy.
    Họ rảo bước, thế mà quần áo vẫn ướt sũng.
    Cả bến chỉ có độc một chiếc tắc-xi.
    - Bà lên ngay đi.
    - Còn ông?
    - Tôi đợi xe khác. Ch ắc c ũng s ắp c ó.
    - Đ ợi trong m ưa gi ó th ế n ày à? Ch ắc g ì đ ã c ó xe. T ôi n ỡ l òng n ào b ỏ ông l ại d ọc đ ư ờng th ế n ày?
    - B à v ề đ âu?
    - Nh à t ôi. Đ ại l ộ M ôza.
    - Th ật may. T ôi ở ngay k ề b ên. Ph ố La-P ông. T ôi s ẽ đ ưa b à v ề nh à.
    Ng ư ời n ọ nh ư ờng ng ư ời kia, cu ối c ùng ch ị ghi cho anh đ ịa ch ỉ. Nh ìn th ấy nhau trong c ùng chi ếc xe, c ả hai đ ều c ảm th ấy c ó g ì h ơi ng ư ợng ng ập. M ọi ng ư ời đ ều c ố thu m ình v ào m ột g óc v à kh ông n ói m ột l ời n ào.
    Anh nh ớ l ại m ột bu ổi t ối, anh đ ưa ch ân m ột ch ị b ạn d ạy c ùng tr ư ờng v ề nh à v à b ị L uyxin b ắt g ặp. Ch ị gi ận d ỗi:
    - N ếu em kh ông nh ìn th ấy li ệu anh c ó k ể v ới em kh ông?
    - C ó ch ứ.. Ch ị ta b ị m ệt v à c ần đ ến anh. Anh kh ông th ể b ỏ m ặc ch ị ta đ ư ợc. V à l ại ch ị ta h ơn em nh ững hai ch ục tu ổi c ơ m à.
    - Đi ều đ ó ch ứng minh đ ư ợc c ái g ì n ào? Ch ị ta tr ông c òn đ ư ợc l ắm.
    ?oEm s ẽ n ói g ì? H ả L uyxin?? anh thầm nói chuyện với vợ khi xe đi qua ga Môngpacnax. ?oEm sẽ nói gì khi em thấy anh ngồi trong xe với một người đàn bà trẻ, đẹp và.. còn sống hẳn hoi?? Rồi anh nghĩ miên man, ?oAnh tưởng như em đang ngồi với anh trong xe, ngực em phồng căng làn áo.. Anh cảm thấy thật là ngượng khi mọi tình cảm lại trỗi dậy nơi anh!.. Anh cần có em?. Anh thở dài. Người đàn bà mặc đồ đen nhịn anh buồn rầu và cũng thấu hiểu tâm trạng anh.
    - Ông thật bất hạnh. Chúng ta là những kẻ bất hạnh!
    - Bà sống một mình à?
    - Vâng.. Không hẳn thế, vì tôi sống với Amêli, bà giúp việc. Bà ấy tốt lắm. Chính bà đã nuôi chồng tôi. Mọi việc trong nhà, bà ấy quán xuyến hết. Còn ông?
    - Tôi cũng vậy, một mình. Sáng sáng bà giúp việc của tôi đến và năm giờ chiều lại ra đi, để lại cho tôi bữa ăn chiều nguội ngắt.
    Anh nói chuyện khó khăn, cố giấu đi những ý nghĩ thực, nhữn tình cảm thực đang trỗi dậy trong con người anh bởi sự có mặt gần gũi đến như vậy của một thân thể phụ nữ. Mưa đã tạnh và ngọn tháp mạ vàng của điện Anhvaliđờ lại lấp lánh dưới ánh mặt trời.
    - Trời đẹp quá! - Anh thốt lên. - Liệu bà có như tôi cũng cảm thấy tủi thân, bởi vì cuộc sống xung quanh thì đẹp vậy, mà..
    Chị đáp lại một cách nhiệt thành:
    - Tôi không diễn tả nổi, nhưng tôi cảm thấy điều đó.
    Anh hỏi, phải chăng lần nào đến nghĩa địa, chị cũng đi tăcxi.
    - Vâng, vì còn bó hoa. Chúng tôi trước cũng có xe riêng, nhưng chỉ có nhà tôi lái thôi.
    - Tôi cũng đi tăcxi, cũng vì một lý do ấy.
    Anh lưỡng lự hồi lâu rồi vẫn cái giọng rụt rè ấy, anh hỏi nhỏ chị:
    - Liệu.. Chẳng biết bà có thấy kỳ quặc không.. Tôi và bà đi cùng một đường, lại cùng ngày, tại sao chúng ta lại không thể cùng đi chung một tắc xi? Tôi sẽ đến đón bà.
    - Ông tốt quá.. Nhưng tôi không muốn để Amêli.. Có trời mà biết được bà ấy sẽ nghĩ gì khi thấy tôi đi với ông.
    - Hay là ta làm ngược lại. Bà sẽ đi tắc xi và qua đón tôi. Tôi đứng đợi sẵn ở cổng.
    - Có lẽ như vậy tốt hơn. Nhưng còn họ.. ông nghĩ là cả hai người sẽ chấp thuận?
    - Sao lại không? Chúng ta cùng đi để trang trải cùng một nghĩa vụ của tình thương và tình yêu..
    - Ông để tôi suy nghĩ đã. Dù thế nào tôi cũng không để ông phải trả cả tiền tắc xi đâu.
    - Chuyện đó chẳng có gì là khó khăn cả. Nếu bà muốn, chúng ta sẽ cùng trả.
    - Tôi sẽ suy nghĩ thêm nhé. Nhà tôi đây rồi.
    Chị tháo găng và đưa tay cho anh bắt. Bàn tay đeo nhẫn với những ngón tay dài trắng muốt.
    Thứ năm sau, vẫn mỗi người đi một đường nhưng dù không hẹn, khi họ về nhà lại cùng nhau ra bến và cùng lên một tắc xi. Trên đường đi, chị bảo anh: "Tôi đã nghĩ đến lời mời đầy thiện cảm của ông. Tôi thấy có thể chấp thuận được. Thật vô lý khi hàng tuần mình phải trả tiền hai xe. Vả lại có ông ở bên tôi yên tâm hơn. Thứ năm tới, tôi sẽ đón ông".
    Và điều đó đã trở thành lệ. Thứ năm nào cũng vậy, chị ôm hoa đến phố La Pông đón anh, anh đã đứng đợi ở hiên, cũng một bó hoa trên tay.
    Xe đỗ lại, và anh lên xe. Hai người quyết định không đi thẳng đến nghĩa địa để mấy người gác cổng không nhìn thấy họ sóng đôi. Xe đỗ trước chỗ rẽ, họ xuống xe và người trước người sau cách nhau một quãng dài, đi vào nghĩa địa, sau khi đã mỉm cười thay lời hò hẹn: "Lát nữa lại gặp nhau".

    Được peterngoaymui sửa chữa / chuyển vào 21:49 ngày 19/12/2004

Chia sẻ trang này