1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HẠNH PHÚC LÀ GÌ?

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi TRUNGUYXANHLO, 16/11/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cuncontocxu

    cuncontocxu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2004
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Chủ đề này hay đấy nhỉ. Mọi người cứ bàn tiếp đi. Tớ đang nghe đây.
  2. sexymexicanmaid

    sexymexicanmaid Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    Khi đã cùng chung một quãng đường dài, họ tâm sự với nhau đủ điều. Hoa là một trong những chủ đè đầu tiên. Cả hai đều thích hoa mùa hè và những bó hoa đồng nội có cắm xen cả những bông lúa mạch. Từ nay họ cham chút chọn hoa, vì những người xấu số nằm dưới mộ tất nhiên, nhưng cũng vì cả những người ngồi bên cạnh.
    Do công việc, Êchiên phải đọc rất nhiều. Anh cho chị mượn sách và hướng dẫn chị đọc. Khi chị trả sách, anh ngạc nhiên thấy những lập luận của chị rất chuẩn mực. Có lẽ chị có nhận thức sâu sắc hơn cả Luyxin. Ngay lúc nảy sinh ra ý nghĩ đó, anh lại lập tức tự trách mình. như ngầm thỏa thuận với nhau, họ ở lại Pari trong dịp hè, họa hoằn mới rời Pari để đi thăm bà con một vài ngày. Ngày dỗ đầu của Luyxin được tổ chức vào tháng Bảy. Anh cảm động thấy Gabrien Côngstăng, nay anh đã được biết tên chị, ngồi ở ngay hàng ghế đầu tiên trong nhà thờ.
    - Tôi không thích kiểu dỗ chạp thế này,- chị nói với anh,- nhưng đấy là một truyền thống gia đình.
    Tháng Tám nóng bức, chị tự cho phép mình mặc đồ tang hai màu trắng và đen.
    - Anh Ăngtoan không thích tôi mặc đồ đen,- Chị nói như thể thanh minh.
    Một buổi tối, anh mời chị ăn ngoài trời ở vùng ngoại ô Pari. Ngồi quanh một chiếc bàn con bị che khuất, họ tâm sự với nhau, lãng quên tất cả.
    - Anh Ăngtoan rất thích ăn trong rừng Bulônnhơ. Quả thật là rất thú vị. Rừng và Pari xen vào nhau. Thường là đi làm về, anh ấy bất ngờ nói với tôi: "Em cùng vào rừng với anh đi. Anh ấy quả là một người chồng tuyệt diệu.
    - Đối với một phụ nữ như bà thì ông chồng như thế chẳng phải là điều quá khó.
    - Tại sao?
    - Vì bà có tất cả, sắc đẹp, tâm hồn và một tính cách cao quý.
    - Ông đừng quá khen. Ông còn chưa hiểu hết tôi đâu. Nhiều khi tôi cũng làm cho anh Ăngtoan khổ sở.
    - Thật vậy ư? Tôi không tin.
    Chị cười và nói tiếp, nhưng gương mặt lại thoáng vẻ u buồn.
    - Có đấy. Tội nghiệp cho Ăngtoan.. ANh ấy có tật hay ghen. Cũng có một đôi khi do tin vào lòng chung thủy của mình, tôi đã chơi với lửa.. ANh ấy cáu, tôi cãi lại. Bây giờ tôi ân hận là đã làm anh ấy bực.. Nhưng thường là tại anh ấy.
    Đột nhiên, lòng đày ân hận, chị nhìn vào anh, vừa sợ hãi, vừa tha thiết, van lơn:
    - Trời đất, tôi nói gì với ông vậy? Ông hãy quên đi! Đêm nay trời đẹp quá, làm người ta dễ thổ lộ tâm tình, nói cả những điều không nên nói ra.. Một buổi tối như thế này.. - CHị nói với một giọng đầy thất vọng - tôi cần có anh ấy bên tôi biết bao...
    Chị quay mặt đi, lấy khăn thấm hai hàng nước mắt giàn giụa.
    - Tôi còn trẻ quá, trẻ quá, nhưng đời tôi thế là hết rồi. KHông một phụ nữ nào lại khốn khổ như tôi.
    ANh đặt bàn tay lên vai chị.
    - Không,- Anh nói. - Không phải tất cả đã hết đối với bà... Cuộc đời không hẳn như vậy. Mùa này hết thì mùa kia lại tiếp đén, với những sắc hoa riêng của nó... Buông thả vào những ám ảnh của quá khứ là không khôn ngoan và cũng chẳng tốt lành. Làm như vậy là làm mất đi tính nhân ái của nó. Đúng vậy, những kỷ niệm đẹp đẽ giúp mình sống chứ không cản trở cuộc sống của mình. Kỷ niệm cho ta thêm sức mạnh, chứ không phải làm ta mềm yếu. Bởi vì bà và tôi đều đã trải qua cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, chúng ta biết là có thể có những cuộc hôn nhân hòa hợp... Bà không tin như vậy sao?
    Chị để yên tay mình trong tay anh, dõi nhìn anh qua làn nước mắt, rồi chị lắc đầu.
    - Không, tôi không tin... Điều buồn nhất không phải là nỗi buồn, mà chính là ta không cảm thấy được nó nữa... Tôi đã thề sẽ thủy chung.
    - Tôi cũng vậy! - Anh trả lời hơi cao giọng. - Còn đau khổ là vẫn còn có tình yêu.
    Người phục vụ mang đến bảng các món ăn tráng miệng. Chị chọn dâu ngâm đường và lái câu chuyện về những vấn đề bớt riêng tư hơn.
    Hôm sau như thường lệ, khi ra nghĩa trang chị lại qua đón anh. Nhưng suốt dọc đường cả hai đều cảm thấy có chút gì ngượng ngập, e lệ. Ông lái xe không ngớt càu nhàu về khách qua đường, về cảnh sát, về thời tiết. Buổi mặc niệm cô dơn của họ dài hơn mọi lần. Khi ra cổng, họ phải đi qua biết bao nhiêu nấm mộ hoang tàn. Đây đó vương vãi vài mảnh bia, mà họ còn đọc được những dòng chữ: "Tưởng nhớ...", "Đời đời nhớ...". Chị dừng lại.
    - Đây là những nấm mồ không còn ai chăm chút,- anh nói - Khi một nấm mồ không còn ai chăm chút, sau vài năm, nó sẽ đổ nát, họ phá đi để lấy chỗ.
    - Êchiên,- chị nói, lần đầu tiên chị gọi thẳng tên anh - Tôi thấy cảnh này buồn lắm. Những kẻ xấu số này chẳng còn ai nhớ tới họ nữa, và một lần nữa họ lại chết.

    Anh khoác tay chị, chị nép vào người anh.
    Trên xe tắc xi trở về nhà, họ nói với nhau về quyển sách anh hứa cho chị mượn, và anh ngỏ ý mời chị rẽ qua nhà anh để lấy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, chị lên nhà anh. Trên tường, trên bàn làm việc, khắp mọi nơi chỗ nào cũng thấy ảnh Luyxin.

    Em có thấy cái nhà âm u này bừng sáng lên khi em bước vào không? - Anh hỏi.
    Chị đoán là anh sẽ cầu hôn, nhưng chị không muốn điều đó lại xảy ra trong ngôi nhà dành riêng cho kỷ niệm về một người khác.
    - Tối nay anh sẽ làm gì? - chị hỏi.
    - Chưa định làm gì. Hay ta cùng đi ăn tối nhé?
    Chị gật đầu, đưa tay cho anh hôn rồi vội vã ra khỏi nhà.
    Một mình, chị lang thang ngoài phố mãi mới về nhà.
    Bàng hoàng nhưng sung sướng, chị thấy ngạc nhiên vì thấy mình lại thiết tha với cuộc sống.
    - Anh Ăngtoan chắc không muốn mình từ bỏ tình yêu ở vào độ tuổi này, - chị nghĩ. - Chắc anh sẽ mong cho mình đi bước nữa... Nếu mình chết trước, mình cũng muốn anh như thế.
    Tất cả những điều đó hoàn toàn đúng. Nhưng vì trước đây chị cứ nhất định ở vậy, nên bây giờ thật khó mà báo cáo với gia đình, bè bạn một quyết định hoàn toàn trái ngược lại: thời gian chưa quá lâu. Rồi Amêli sẽ nói gì? Chắc bà ấy sẽ trách mình. Nhưng mình sống cho mình hay cho người khác? Mình sẽ tổ chức đám cưới thật đơn giản, không ầm ĩ, chỉ làm những thủ tục không thể thiếu được. Chị tưởng tượng ra cái áo mà mình sẽ mặc hôm đó, một cái áo xanh cổ trắng cao và một chiếc thắt lưng màu trắng thật hài hòa.
    Hết.

  3. cuncontocxu

    cuncontocxu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2004
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Trời rét kinh khủng, lạnh đến tê xương chứ chẳng chơi. Nắng bên ngoài vàng rực rỡ vậy mà mình vẫn còn quấn chăn chẳng muốn dậy. Mà đã dậy được rồi thì chẳng biết làm gì. Sờ soạng thế nào lại vớ ngay quyển Andecxen. Tặng các bạn nhân một buổi sáng đẹp trời và để chúng ta thấy rằng mình hẵng còn hạnh phúc .
    Cô bé bán diêm​
    Andecxen
    Đêm giáng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả điểm trang cho thành phố vẻ thánh khiết để đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Cứu Thế ra đời.
    Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến.
    Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau. Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời...
    Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Bóng tối, cơn lạnh lẫn cơn đói như phủ lên, như quấn vào hình hài nhỏ bé ốm yếu. Bé vào núp bên vỉa hè giữa hai dẫy nhà cao để tránh cơn gió quái ác và tìm chút hơi ấm trong đêm. Ngồi nghỉ một lát, chợt nhớ ra bao diêm, bé lấy ra một cây, quẹt lên để sưởi cho mấy ngón tay bớt cóng. Cây diêm cháy bùng lên thật sáng, thật ấm, nhưng chỉ một lát thì tắt mất, làm bé càng bực mình hơn trước. Bé thử quẹt lên một cây diêm thứ hai. Khi cây diêm cháy bùng lên, bé thấy trước mặt mình một bàn đầy thức ăn, những món đặc biệt của ngày lễ giáng sinh. Bé mừng quá, đưa tay ra chụp lấy thì ngay lúc ấy cây diêm tắt, để lại bé trong bóng tối dầy đặc, với cái lạnh bây giờ càng khủng khiếp hơn. Bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diêm ra hết, rồi cứ quẹt lên từng cây một, hết cây này đến cây khác. Trong ánh sáng của mỗi cây diêm bé thấy mình được về nhà, được gặp lại người mẹ thân yêu. Mẹ âu yếm bế bé đến gần bên lò sưởi, mặc cho bé chiếc áo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đút cho bé từng miếng bánh ngon. Mẹ trìu mến ôm bé vào lòng, vuốt ve, hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diêm tắt, hình ảnh người mẹ thân yêu tan biến, bé hoảng sợ, vội vàng quẹt lên một que khác, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bé cứ say sưa quẹt hết mớ diêm này đến mớ diêm khác. Rồi như người điên, bé lấy que diêm châm vào cả hộp diêm. Khi ánh lửa bùng lên, bé thấy mẹ cúi xuống bế bé lên, mang bé bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu, bé không còn thấy lạnh, thấy đói gì nữa.
    Sáng hôm sau, những người trong phố tìm thấy em bé đáng thương nằm chết bên cạnh đống diêm vãi tung tóe trong ngõ hẻm.
    Có nhiều người hay than thở thế thế này : Tất cả đều đáng chán.Có khi chết đi còn hạnh phúc hơn.Cún chắc rằng họ chỉ nói miệng thế thôi. Khi đứng bên bờ vực cái chết mới thấy cuộc sống đáng quý dường nào. Sống hay chết đều là hạnh phúc ( chỗ này không dùng chữthì được đâu anh ngoáy mũi à). Vấn đề là sống ( hoặc chết ) như thế nào.
    Chúc một ngày vui.


    Được cuncontocxu sửa chữa / chuyển vào 10:32 ngày 21/12/2004

Chia sẻ trang này