1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Harper Lee- Giết chết 1 con chim Mocking

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ngungonmuadong, 23/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kid203hn

    kid203hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    Lạy Chúa! Em vừa giở bản tiếng Anh ra xem thì thấy ngay ở đầu đã bị bỏ mất một đoạn tương đối dài.
    Bác ngungonmuadong, em nghĩ việc đọc tên riêng theo kiểu phiên âm sẽ làm giảm độ hấp dẫn đi rất nhiều. Vì vậy em muốn góp một phần nhỏ bé là ngồi trả lại các tên riêng về chính xác như là nó đã từng có trong bản gốc. Liệu bác có vui lòng đồng ý không?
    Nếu có, bác cho em địa chỉ email rồi em sẽ gửi những phần bác đã gõ lên (có chỉnh sửa tên rồi) để bác post lại.
  2. ngungonmuadong

    ngungonmuadong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2006
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Chiếc mũ cũ , kiểu mùa hè của cô Maudie lấp lánh ánh tuyết. Cô cúi xuống mấy bụi cây nhỏ, đang dùng mấy cái bao che phủ.
    -Để giữ cho chúng được ấm áp - cô Maudie đáp - Nếu đêm nay lạnh giá, những cây được che phủ này sẽ chết cóng . Cháu rõ chữa ?
    -Rõ rồi ạ . Cô Maudie ơi ?
    -Gì thế cháu ?
    -Cô có thể cho cháu và Sói con một ít tuyết ở sân nhà cô ,có được không ạ ?
    -Trời ơi , lấy tất cả đi ! Ở trong nhà có cái thúng cũ đấy, mang ra mà hót tuyết - mắt cô Maudie hơi nheo lại - Này Jem Finch, cháu định dùng tuyết ở sân nhà cô để làm gì ?
    -Rồi cô sẽ thấy - Jem trả lời . Chúng tôi có sức chuyển thật nhiều tuyết ở sân nhà cô Maudie sang sân nhà chúng tôi.
    Tôi hỏi :
    -Chúng mình làm gì , anh Jem ?
    -Rồi em sẽ thấy . Bây giờ , chúng mình lấy cái thúng này để chuyển tất cả tuyết ở sân sau ra sân trước , Nhưng dù sao em cũng chỉ được giẫm chân lên những vết chân cũ thôi nhé.
    -Chúng mình sẽ đắp một đứa bé con bằng tuyết , có phải không anh Jem ?
    -Không , một người lớn thực sự cơ,. Chúng mình phải làm việc vất vả đấy , nào .
    Jem chạy ra sân sau , bắt đầu đào đất rất nhanh , hất những con giun sang một bên. Jem chất đầy đất vào thúng , chuyển ra sân trước được năm thúng đất.
    Khi chúng tôi đã có được năm thúng đất và hai thúng tuyết , Jem bảo chúng tôi bắt tay vào việc đắp người tuyết.
    Jem vun một đống đất bùn , khẽ đập đập vào, rồi đắp thêm đất , cuối cùng đã làm được cái thân người tuyết . Tôi nói :
    -Anh Jem này, em chưa bao giờ nghe thấy có một người tuyết da đen.
    -Người tuyết sẽ không đen được lâu dài - Jem lẩm bẩm.
    Jem lấy mấy cành cây ở sân sau .rồi uốn cong lại làm thành những cái xương và đắp đất bùn lên.
    -Trông giống như cô Stephanie hai tay chống nạnh - tôi nhận xét - bụng to quá, tay hơi nhỏ.
    -Anh sẽ làm to thêm - Jem vẩy nước lên cái tượng đất bùn đó và đắp thêm đất bùn. Jem nhìn cái hình đó, nghĩ ngợi một lát , rồi đắp cái bụng xệ ra ở phía dưới thắt lưng. Jem nhìn tôi, mắt nhấp nháy :
    -Ông Avery trông giống như một người tuyết , phải không Sói con ?
    Jem bắt đầu lấy tuyết đắp lên bức tượng đó. Jem chỉ cho phép tôi đắp tuyết vào lưng tượng, còn dành cho mình đắp phía trước. Tượng ông Avery dần dần trở thành hình trắng xoá.
    Jem dùng mấy mẩu gỗ đẻ làm mắt, mũi, mồm, khuy áo , cuối cùng đã tạo được một ông Avery đang giận dữ. Thêm vào một cái gậy , thế là hoàn thành. Jem lùi lại đứng ngắm tác phẩm của mình.
    -Đẹp lắm, anh Jem nhỉ ? - tôi nhận xét.
    -Đúng là đẹp đấy, phải không ? - Jem ngượng nghịu nói.
    Hai anh em tôi không đợi đến lúc cha chúng tôi về nhà ăn cơm, chúng tôi gọi dây nói bảo là chúng tôi có một thứ rất ngạc nhiên chờ ông trở về nhà xem. Cha tôi hình như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hầu như cả cái sân sau đã được chuyển sang sân trước, nhưng cha tôi nói là chúng tôi đã làm một việc tốt. Cha tôi bảo Jem :
    -Bố không biết con định làm gì, nhưng từ bây giờ trở đi. bố không bao giờ phải lo lắng về con nữa. Jem ạ , lúc nào con cũng có một dự kiến.
    Nghe lời khen đó, Jem đỏ tai , nhưng Jem vội ngước mắt lên khi thấy cha chúng tôi lùi lại . Cha tôi nhìn người tuyết một lúc , ông nhếch mép cười , rồi cười to :
    -Jem này, bố không biết sau này con sẽ làm nghề gì ... kỹ sư , luật sư, hay hoạ sĩ vẽ chân dung. Nhưng con dã đắp một người tuyết rất khôi hài ở sân. Chúng ta không cải trang được cho anh bạn này. Con làm gì, bố cũng chẳng lo lắng lắm đâu. Nhưng con không được đắp những tượng khôi hài về các bác hàng xóm.
    -Đó không phải là một tượng khôi hài - Jem cãi - Nó chỉ giống ông ấy thôi mà.
    -Ông Avery không nghĩ thế đâu.
    -Con làm sao mà biết được .
    Jem chạy ngang qua phố, biến vào trong sân sau nhà cô Maudie , rồi lại quay ra tay cầm cái mũ của cô Maudie. Jem đặt cái mũ lê nđầu người tuyết và đặt cái chổi vào chỗ cánh tay khuỳnh lại. Cha tôi khen là trông hay lắm.
    Cô Maudie mở cửa trước , bước ra cổng. Cô đưa mắt qua đường phố , nhìn chúng tôi. Bỗng cô nhăn mặt hét :
    -Jem Finch , đồ quỷ sứ , mang trả cô cái mũ đi !
    Jem nhìn cha tôi, cha tôi lắc đâu :
    -Cô Maudie chỉ hét ầm ĩ thế thôi. Cô ấy xúc cảm thực sự với tác phẩm của con đấy.
    Buổi chiều tuyết ngừng rơi , nhiệt độ xuống thấp . Chị Calpurnia chăm sóc cho mấy cái lò sưởi trong nhà lúc nào cũng cháy hồng, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy lạnh . Tối hôm đó, lúc về đến nhà cha chúng tôi hỏi chị Calpurnia có muốn ở lại nhà chúng tôi đêm nay không. Chị Cal ngước nhìn trần nhà cao , cửa sổ rộng , bèn nói là ở nhà chị có lẽ ấm hơn. Cha tôi lái xe đưa chị về nhà ...
    Trước khi tôi đi ngủ , cha tôi cho thêm than vào lò sưởi ở phòng tôi. Cha tôi bảo rằng hàn thử biểu chỉ mười sáu độ dưới không, và đó là đêm lạnh nhất trong đời cha tôi và người tuyết ở ngoài trời sẽ đông cứng lại rất tuyệt .
    Được ngungonmuadong sửa chữa / chuyển vào 19:58 ngày 29/06/2006
    Được ngungonmuadong sửa chữa / chuyển vào 01:24 ngày 30/06/2006
  3. ngungonmuadong

    ngungonmuadong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2006
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bạn kid203hn nhiều lắm. Mình đang sửa lại tên họ cho nhân vật nhưng có mấy bài đầu không hiểu sao chưa sửa được .
    Về nội dung thì đúng là bị ăn bớt khá nhiều. Những phần đó thường là những phần không liên quan đến mục đích chính mà bản dịch muốn đề cập : chống phân biệt chủng tộc. Chắc tại mấy bác Việt Nam mình thời đấy cốt chủ yếu xuất bản chuyện này để mà " vạch trần " bộ mặt Đế quốc Mỹ thôi , còn những phần kia không quan trọng .
    Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn sẽ post tiếp, tuy bị lược bớt nhưng đọc vẫn khá hay mà .
    ******************************************************
    Hình như chỉ mấy phút sau tôi đã tỉnh dậy , có ai đang lay tôi.
    -Sáng rồi à ?
    -Dậy đi con.
    Cha tôi đang cầm quần áo của tôi trong tay :
    -Con mặc quần áo vào trước đã.
    Jem đứng cạnh cha chúng tôi. Jem đang dùng một tay giữ chiếc áo ngoài kín lại, còn tay kia đút túi. Trông Jem có vẻ là lạ.
    -Mau lên con - cha tôi giục - giày và tất của con đây.
    Tôi xỏ tất , đi giày . Tôi hỏi :
    -Sáng rồi ạ ?
    -Không , còn lâu mới sáng. Mau lên con.
    Cuối cùng tôi nhận ra chắc có chuyện gì bất thường.
    -Bố ơi , có chuyện gì xảy ra thế ?
    Lúc đó , cha tôi không trả lời.
    Như những con chim biết là nên bay đi đâu khi trời đổ mưa, tôi biết là có chuyện gì đó xảy ra trong khu phố chúng tôi. Những tiếng động khe khẽ làm tôi sợ hãi.
    Tôi hỏi :
    -Ở nhà ai thế bố ?
    -Nhà cô Maudie - cha tôi dịu dàng đáp.
    Nhìn ra cửa trước, chúng tôi thấy lửa cháy phát ra từ các cửa sổ buồng ăn nhà cô Maudie. Còi cứu hoả của thị trấn nổi lên, vẫn tiếp tục rít.
    -Hai con lắng nghe bố nhé. Đi ra đứng trước cửa nhà bác Radley . Đứng cách xa đường cái ,nghe rõ không ?
    -Bố ơi - Jem hỏi - chúng con có phải chạy đồ đạc đi không ?
    -Chưa phải làm . Con cứ làm như bố vừa bảo đã. Chạy đi nào. Để ý đến Sói con nhé. Phải luôn luôn ở bên cạnh Sói con.
    Cha tppo đẩy chúng tôi một cái cái về hướng đến nhà ông Radley. Chúng tôi đứng quan sát đường phố đầy những người và ô tô, trong khi đó ngọn lửa lặng lẽ lan tràn khắp nhà cô Maudie.
    -Taị sao họ lại không nhanh tay lên nhỉ , tại sao họ lại không nhanh tay lên nhỉ ... - Jem lẩm bẩm.
    Chúng tôi thấy ngay được lí do. Chiếc xe cứu hoả cổ lỗ , bị liệt máy vì trời lạnh , đang được một đám đông đẩy từ trạm cứu hoả đến.
    -Trời ơi , anh Jem ...
    Jem quàng tay ôm lấy tôi :
    -Suỵt , Sói con . Bây giờ không phải là lúc lo lắng .
    Dân chúng ở Maycomb, ăn mặc đủ các kiểu, đang khuân đồ đạc ra khỏi nhà cô Maudie , chuyển vào một cái sân ở bên kia đường phố. Tôi thấy cha tôi đang chuyển cái ghế xích đu nặng bằng gỗ sồi của cô Maudie, tôi đang nghĩ rằng cha tôi làm một việc rất hay, vì đã cứu được một thứ mà cô Maudie quý nhất.
    Thỉnh thoảng , chúng tôi lại nghe thấy có tiếng hét to. Rồi ở một cửa sổ trên gác bỗng xuất hiện khuôn mặt ông Avery. Ông Avery đẩy một cái thảm ra ngoài cửa sổ cho rơi xuống đường phố và ném các thứ đồ đạc xuống cho đến lúc có nhiều người hét ấm
    lên :
    -Xuống đi , bác Dick ! Cầu thang đang cháy đấy ! Chạy ngay khỏi chỗ đó, bác Avery !
    Ông Avery bắt đầu trèo qua cửa sổ.
    -Sói con này, ông ấy không thể qua ... - Jem thì thầm - Trời ơi ...
    Tôi rúc đầu vào nách Jem, không nhìn nữa cho đến khi Jem hét lên :
    -Thoát được rồi , kìa Sói con ! Ông ấy an toàn rồi !
    Tôi ngước mắt lên , nhìn thấy ông Avery đang leo qua vòm cửa .
    Đột nhiên , tôi nhận thấy mọi người tản ra khỏi nhà cô Maudie, kéo nhau về phía nhà chúng tôi. Họ không chuyển đồ đạc nữa. Lửa đã cháy lên tầng thứ hai và lan lên cả mái : các khuôn cửa sổ in màu đen sẫm lên nền màu da cam vàng rực.
    -Sói con , xem kìa - Jem bảo tôi.
    Khói đang bốc cuồn cuộn trên mái nhà chúng tôi và nhà cô Rachel ; người ta đang đẩy chiếc xe cứu hoả về phía đó. Phía sau chúng tôi, chiếc xe cứu hoả từ Abbottsville chạy đến, đang rít lên ở chỗ ngoặt , rồi đỗ ngay trước nhà chúng tôi.
    -Cuốn sách Tom Swift không phải là của em , mà là của Dill ... - tôi nói.
    -Đừng lo , Sói con ạ , chưa phải là lúc lo đâu - Jem bảo - Nhìn kìa.
    Cha tôi đứng giữa một nhóm các bác hàng xóm , hai tay đút túi tựa như đang xem đá bóng. Cô Maudie đứng bên cạnh.
    -Em xem kia, bố không hề lo lắng gì cả - Jem nói.
    -Tại sao bố không trèo lên nóc nhà nhỉ ?
    -Bố nhiều tuổi rồi, bố sẽ ngã gãy cổ mất.
    -Có lẽ chúng ta phải bảo bố chuyển đồ đạc ra khỏi nhà , anh Jem nhỉ ?
    -Đừng có xen vào , bố biết là đến lúc nào cần phải làm thế.
    Chiếc xe cứu hoả của Abbottsville bắt đầu phun nước vào nhà chúng tôi, tôi thấy người tuyết của chúng tôi biến thành màu đen và mỗi lúc một gầy đi, rồi gục hẳn xuống, chiếc mũ mùa hè của cô Maudie vẫn đội trên đầu. Tôi không nhìn thấy cái chổi đâu cả.
    Ngôi nhà của cô Maudie sụp xuống . Lửa bùng lên từ khắp mọi nơi. Nhiều người đứng trên các mái nhà xung quanh , đang đập tàn lưả bay sang.
    Sau khi trời đã hửng sáng , mọi người bắt đầu giải tán , lúc đầu từng người một , về sau từng nhóm. Người ta đẩy chiếc xe cứu hoả của thị trấn Maycomb trả về trạm cứu hoả, chiếc xe cứu hoả của Abbottsville rời đi, còn chiếc xe thứ ba vẫn ở lại. Hôm sau , chúng tôi mới biết là chiếc xe đó từ Clark''s Ferry, cách sáu mươi dặm , chạy đến.
    Jem và tôi đi ngang qua đường phố. Cô Maudie đang đứng nhìn cái hố đen ngòm ở sân nhà cô. Cha tôi lắc đầu , bảo chúng tôi rằng cô Maudie chẳng muốn nói năng gì cả. Cha tôi đưa chúng tôi về nhà, tay nắm vai chúng tôi dẫn qua đường phố phủ tuyết. Cha tôi kể là cô Maudie tạm thời ở nhà cô Stephanie.
  4. kid203hn

    kid203hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    Tớ chưa kịp gửi bản sửa mà bạn đã tự sửa rồi à . Thôi đành tiếp tục ngồi đọc ké vậy hì hì.
    Một số đoạn dịch thiếu và một số chỗ có vẻ dịch sai, theo bạn có nên e*** ko?
  5. ngungonmuadong

    ngungonmuadong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2006
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    yeah yeah nếu bạn e*** được thì càng hay .
  6. ngungonmuadong

    ngungonmuadong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2006
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    -Các con có muốn uống nước chocolate nóng không ? - Cha tôi hỏi. Tôi rùng mình khi cha tôi nhóm lửa ở bếp lò. Lúc chúng tôi uống nước chocolate , tôi thấy cha tôi đang nhìn tôi.
    -Bố đã bảo con và anh Jem phải đứng cùng một chỗ cơ mà - cha tôi bảo tôi.
    -Dạ , chúng con đã làm đúng như thế. Chúng con đứng ...
    -Vậy thì chăn này là của ai ?
    -Cái chăn ?
    -Đúng thế , bé con ạ , cái chăn này . Không phải là chăn của nhà chúng ta .
    Tôi nhìn xuống , thấy hai tay mình đang giữ chặt một cái chăn len nâu phủ trên vai tôi.
    -Bố ơi ... con không biết ... con ...
    Tôi quay lại phía Jem để chờ Jem giải đáp, nhưng Jem còn bối rối hơn tôi. Jem nói rằng không biết tại sao lại có cái chăn đó nằm trên vai tôi, hai anh em tôi đã làm đúng theo lời cha bảo , chúng tôi đứng ở trước cổng nhà ông Radley , cách xa mọi người , chúng tôi không hề nhích đi đâu một bước nào . Jem lẩm bẩm :
    -Ông Nathan ở chỗ đám cháy , con đã nhìn thấy ông ấy, con đã nhìn thấy ông ấy, ông ấy khuân cái thảm đó ... bố ơi , con thề ...
    -Được rồi Jem ạ - cha tôi từ từ nhăn mặt - Ông Nathan cũng như tất cả mọi người ở Maycomb đêm nay đều ra khỏi nhà. Jem ạ , bố nghĩ rằng phải lấy giấy bọc lại. Con mang giấy gói lại đấy chúng ta sẽ ...
    -Không phải bố ạ !
    Jem hình như loạn trí, tuôn ra mọi điều bí mật của chúng tôi, bất chấp cả sự an toàn của tôi và của cả bản thân Jem. Jem kể ra tất cả mọi chuyện , nào cái hốc ở cây sồi, nào cái quần dài , tất cả mọi việc.
    -Bố ạ , ông Nathan đã trát xi măng vào cái gốc cây đó, ông ấy làm thế để chúng con không lấy được những thứ ở chỗ đó nữa. Con nghĩ là bác Arthur bị điên như người ta thường nói , nhưng bố ơi , con thề là bác ấy không hề bao giờ muốn làm hại chúng con, bác ấy không hề làm gì chúng con cả. Vào đêm hôm đó, bác Arthur có thể đã cắt cổ con, nhưng trái lại. bác ấy lại vá quần cho con ... bác ấy không bao giờ muốn làm hại chúng con , bố ơi ...
    -Được rồi Jem ạ - cha tôi nói hết sức dịu dàng làm xúc động. Tôi cho là cha tôi không nắm được lời nào Jem đã thốt ra, vì cha tôi chỉ nói như sau :" con nói đúng đấy. Chúng ta nên giữ lại cái chăn này thì tốt hơn . Đến một ngày nào đó , có lẽ Sói con có thể sẽ cảm ơn người đã phủ cái chăn này lên vai nó ".
    -Cám ơn ai cơ ạ ? - Tôi hỏi.
    -Ngoáo ộp Radley. Con mải xem đám cháy nên đã không nhận ra bác ấy phủ cái chăn lên vai con.
    Nghe thấy thế, tôi không hề thấy hoảng hốt.
    -Em thử nghĩ mà xem , Sói con ạ - Jem bảo tôi - nếu em ngoảnh lại, thì em đã nhìn thấy bác ấy.
    Buổi trưa, chị Calpurnia đánh thức chúng tôi dậy. Cha tôi bảo rằng cho chúng tôi nghỉ học hôm nay, bởi vì sau một đêm không ngủ, chúng tôi có đến trường cũng chẳng nhớ được gì. Chị Calpurnia bảo hai anh em tôi phải cố dọn sachh cái sân trước.
    Chiếc mũ mùa hè của cô Maudie nằm dưới một lớp tuyết mỏng. Chúng tôi phải đào đất lên mới lấy được cái chổi của cô . Chúng tôi thấy cô Maudie ở sân sau nhà cô ấy, đang nhìn những cây đỗ quyên bị chết cóng.
    -Thưa cô Maudie , chúng cháu mang trả cô những thứ này - Jem nói - Chúng cháu xin lỗi cô .
    Cô Maudie nhìn xung quanh , mấy vết nhăn cũ hiện lên trên khuôn mặt cô :
    -Lúc nào cô cũng mong có một căn nhà nhỏ , Jem Finch ạ. Cháu thấy đấy, bây giờ cô có nhiều đất hơn để trồng đỗ quyên !
    -Cô không buồn chứ , phải không cô Maudie ? - Tôi ngạc nhiên hỏi. Cha tôi bảo rằng ngôi nhà hầu như là toàn bộ tài sản của cô.
    -Buồn ư hả bé Jean ? Hừ, cô ghét căn nhà cũ đó lắm. Đã đến một trăm lần cô định cho nó một mồi lửa, cô chỉ sợ là họ sẽ bắt giam cô.
    -Nhưng ...
    -Cháu đừng thương hại cô , Jean Louise Finch ạ . Có nhiều cách làm mà cháu không biết đâu. Ờ , cô sẽ xây một căn nhà nhỏ và nhận hai người khách trọ và ... cô sẽ có mảnh vườn đẹp nhất bang Alabama.
    Jem và tôi đưa mắt nhìn nhau.
    -Cô Maudie ơi , đám cháy bắt đầu như thế nào ? - Jem hỏi.
    -Cô chưa biết , Jem ạ . Chắc hải là phải bắt đầu từ trong bếp. Đêm qua, cô đã đốt lửa sưởi cho cây cối trồng trong các chậu hoa . À , cô đã nghe là đêm qua cháu có một người bạn bất ngờ , phải không Jean Louise ?
    -Làm sao cô lại biết cơ ạ ?
    -Lúc bố cháu đi làm vào sáng nay , ông đã kể cho cô . Cô nói thật tình là rất thích đứng ở bên cạnh cháu lúc đó. Cô thế nào cũng quay lại nhìn.
    Cô Maudie làm tôi bối rối .Mặc dù trong lúc mất hầu như toàn bộ tài sản, mảnh vườn yêu quí đã tan nát , thế mà cô Maudie vẫn rất chú ý đến những việc riêng của Jem và của tôi.
    Cô Maudie nói :
    -Điều duy nhất cô lo lắng trong tối qua là đám cháy sẽ gây ra những sự nguy hiểm lôi thôi . Các nhà lân cận có thể bị cháy hết. Ông Avery sẽ phải nằm liệt giường một tuần . Cii đã bải ông Avery nhiều tuổi quá, đừng có làm những việc đó.
    Trời vẫn còn sáng. Khí trời lạnh và trong trẻo. Chúng tôi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ ở toà án điểm . Mũi cô Maudie có một màu mà từ trước tôi chưa hề thấy . Tôi hỏi , thì cô trả lời :
    -Cô ở ngoài trời từ lúc sáu giờ. Có lẽ bây giờ nó bị cóng lại đấy - Cô Maudie giơ hai bàn tay ra . Trên hai bàn tay in nhiều vết xước , bám đầy đất cát , máu khô lại màu nâu.
    -Cô đã làm hỏng hai bàn tay - Jem nói - Tại sao cô không nhờ một bác da đen giúp đỡ. Cháu hoặc Sói con cũng có thể giúp cô cơ mà.
    Cô Maudie nói :
    -Cảm ơn các cháu . Nhưng các cháu cũng có những việc phải làm ở đó - cô Maudie chỉ sân nhà chúng tôi.
    -Cô định nói đến người tuyết ? Tôi hỏi - Chúng cháu chỉ một loáng là dọn xong thôi .
    Cô Maudie nhìn tôi , môi cô thầm rung. Thình lình , cô đưa hai tay lên đầu , rồi cười . Lúc chúng tôi ra về, cô vẫn đang cười.
    Jem bảo rằng không hiểu cô Maudie làm sao.
  7. ngungonmuadong

    ngungonmuadong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2006
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Cecil Jacobs tuyên bố ở trường : bố cái Sói con Pinch bảo vệ người da đen. Tôi không chịu điều đó , tôi hỏi Jem :
    -Nó nói thế nghĩa là thế nào , anh Jem nhỉ ?
    -Không biết . Em hỏi bố , bố sẽ bảo.
    -Bố bảo vệ dân da đen, có phải không hả bố ? - Tôi hỏi cha tôi vào tối hôm đó .
    -Tất nhiên là bố bào chữa cho người da đen. Đừng nói là dân da đen, Sói con ạ. Đó là những người dân bình thường.
    -Tất cả những đứa trong trường đều gọi thế.
    -Từ nay trở đi, có thể là tất cả mọi đứa đều gọi thế, chỉ trừ một mình ...
    -Nếu bố không muốn con gọi như thế, tại sao bố lại cho con đến trường học làm gì ?
    Cha tôi nhìn tôi, trong cặp mắt hiện lên những ánh vui. Cha tôi hiểu rằng, bất chấp sự thoả thuận giữa hai cha con chúng tôi, tôi luôn muốn tìm cách tránh đến trường học hành.
    -Tất cả các luật sư đều bào chữa cho người da đen, có phải không , bố nhỉ ?
    -Tất nhiên , các luật sư đều làm thế, Sói con ạ.
    -Thế sao Cecil lại gọi bố là người bảo vệ dân da đen ? Nó làm như là bố làm một việc xấu xa ấy .
    Cha tôi thở dài :
    -Bố đang bào chữa cho một người da đen ... anh ấy tên là Tom Robinson. Anh ấy đi lễ cùng một nhà thờ với chị Calpurnia , chị Calpurnia biết rất rõ gia đình anh Tom Robinson . Chị ấy nói rằng họ là những người lương thiện . Sói con này, con hãy còn bé, chưa hiểu được một số việc đâu . Ở thị trấn này, có một số người bảo là bố không nên dính vào việc bào chữa cho anh da đen đó . Đó là một trường hợp đặc biệt ... trường hợp này chưa đem ra xử , phải đợi đến phiên xử mùa hè. Ông chánh án John Taylor rất tốt , đã đồng ý để cho hoãn lại .
    -Nếu bố không nên bào chữa cho anh ấy , tại sao bố lại làm việc đó ?
    -Vì một số lý do. Lý do chủ yếu là nếu bố không nhận thì bố không thể giữ được vai trò chủ yếu của bố ở thị trấn này , bố không thể đại diện cho quận này ở hội đồng lập pháp được , bố cũng chẳng có thể bảo con và Jem nghe lời nữa.
    -Bố định nói là nếu bố không bào chữa cho anh da đen đó , thì anh Jem và con không nghe lời bố nữa, phải không ạ ?
    -Đúng thế !
    -Taị sao lại thế hả bố ?
    -Bởi vì khi đó bố sẽ chẳng bao giờ yêu cầu hai con nghe lời bố nữa. Sói con này ,trong đời mình, mỗi luật sư đều gặp ít nhất một trường hợp tác động mạnh đến bản thân mình. Bố nghĩ rằng đó là trường hợp này của bố . Con có thể nghe thấy một số lời nói bẩn thỉu về chuyện này ; nhưng con hãy cố làm một điều này vì bố nhé : con cứ ngẩng cao đầu lên và hạ nắm đấm xuống. Lại gần đây , Sói con - cha tôi ôm lấy tôi và nhẹ nhàng đung đưa người tôi - Con hãy cố gắng dùng trí óc chiến đấu để thay đổi ... đó là một việc tốt đẹp , ngay cả khi con không muốn học hành nữa ...
    Mang ý nghĩ đó trong óc, tôi đối mặt với Cecil Jacobs ở sân trường vào ngày hôm sau :
    -Này , cậu sẽ "rút lui " cái ý kiến đó chứ ?
    -mày thử động đến tao trước xem ? - Nó hét lên - Mọi người đều bảo ******* làm một việc ô nhục , và bảo thằng da đen ấy đáng bị treo cổ !
    Tôi muốn xông vào đánh nhau , nhưng nhớ tới lời cha tôi đã dặn , tôi bèn hạ nắm đấm xuống , bỏ đi.
    Sói con là một đứa hèn ! - tôi nghe thấy lời hét đó. Đó là lần đầu tiên tôi từ bỏ một trận đánh nhau .
    Bởi vì nếu đánh nhau với Cecil , tôi sẽ làm cha tôi thất vọng .Cha tôi rất ít khi yêu cầu tôi và jem làm một việc gì vì cha tôi, nên vì ông tôi có bị gọi là một đứa hèn cũng chẳng sao. Tôi giữ vẻ "cao thượng" trong ba tuần lễ. Rồi lễ Noel đến, và một chuyện phiền phức xảy ra.
  8. kid203hn

    kid203hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    Chắc phải hẹn sau WC mới bắt đầu được. Bạn muadongngungon cứ tiếp tục nhé
  9. ngungonmuadong

    ngungonmuadong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2006
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Jem và tôi đón lễ Noel với cảm giác vui buồn lẫn lộn. Vui là ở cây Noel và chú Jack Finch. Năm nào cũng vâỵ ,tối hôm Noel, chúng tôi đón chú Jack ở nhà ga thị trấn Maycomb, chú Jack thường nghỉ một tuần ở nhà chúng tôi.
    Buồn là ở cô Alexandra và thằng Francis . Cô Alexandra là em cha tôi. Tôi cho là phải tính thêm cả chú Jimi - chồng cô Alexandra vào nữa, nhưng vì suốt trong đời tôi , tôi chưa hề thấy chú Jimi nói với tôi một lời nào, chỉ trừ có một lần bảo tôi :" Xê ra khỏi hàng rào ! " , vì vậy tôi không thấy có lí do nào để chú ý tới chú Jimi cả. Hai vợ chồng chú Jimi có một người con tên là Henry . Henry và vợ thường mang đứa con trai tên là Francis đến chơi nhà bố mẹ vào dịp lễ Noel.
    Ngày lễ Noel thì không có thể nào bắt được cha tôi ở nhà. Tôi nhớ rằng lễ Noel nào chúng tôi cũng tới nghỉ ở Bến tàu Finch . Thật ra cái tài nấu nướng của cô Alexandra đã đền bù cho việc tôi phải sống một ngày với thằng Francis . Francis Han**** hơn tôi một tuổi, tôi không ưa nó, bởi vì nó thích tất cả những thứ tôi ghét, và lại không thích những trò chơi giản dị của tôi.
    Chúng tôi đợi chú Jack ở nhà ga. Khi chú từ chuyến tàu tối Noel nhảy xuống, một người làm trên tàu chuyển cho chú ấy hai cái gói dài. Jem và tôi bao giờ cũng cho việc cha tôi và chú Jack hôn má nhau là một việc ngộ nghĩnh. Đó là hai người đàn ông duy nhất hôn nhau mà chúng tôi thấy ở trên đời này. Chú Jack bắt tay Jem và tung tôi lên trời , nhưng không quá cao. Cú Jack thấp hơn cha tôi một cái đầu . Chú ấy là con út trong gia đình ,ít tuổi hơn cả cô Alexandra.
    Chú Jack là một trong mấy người bác sĩ không làm cho tôi khiếp sợ, bởi vì chú ấy không làm việc như những bác sĩ khác. Bất cứ khi nào giúp hai anh em chúng tôi những việc nhỏ bé, như lấy một cái gai ở chân chẳng hạn , chú Jack cũng bảo cho chúng tôi biết chính xác là chú ấy sẽ làm như thế nào, chúng tôi sẽ bị đau ra sao , chú Jack cũng thường giải thích về những dụng cụ chú ấy sử dụng . Một lần vào lễ Noel tôi bị một cái gai nằm trong bàn chân, tôi trốn vào góc nhà không cho ai đến gần. Lúc nắm được tôi, chú Jack kể một câu chuyện làm cho tôi phá lên cười . Tôi hỏi chú Jack xem đến khi nào thì chú ấy lấy cái gai ra khỏi chân tôi. chú Jack bèn giơ ra một cái gai dính máu và bảo tôi là đã rút ra trong lúc tôi mải cười.
    -Chú Jack ơi, hai cái gói gì thế ạ ? - Tôi hỏi lúc thấy người làm trên tàu chuyển cho chú hai cái gói dài.
    -Không phải là việc của cháu .
    Jem hỏi thăm :
    -Con Rose Aylmer thế nào hả chú ?
    Rose Aylmer là tên con mèo cái của chú Jack . Đó là một con mèo vàng rất đẹp. Chú Jack bảo con mèo đó là một trong mấy " phụ nữ mà chú luôn chịu đựng được. Chú Jack rút trong túi áo ra mấy bức ảnh. Chúng tôi ngắm nghía , và tôi đưa ra nhận xét :
    -Nó có vẻ béo ra .
    -Chú cũng nghĩ thế. Nó ăn tất cả những cái tai cắt rời ra ở nhà thương.
    -Một chuyện quỷ quái - tôi thốt lên .
    -Chú xin lỗi cháu nhé ?
    Cha tôi bảo :
    -Chú Jack ạ, đừng có chú ý đến con bé ấy. Chị Cal bảo là một tuần nay nó rủa bậy luôn miệng.
    Chú jack rướn lông mày, không nói gì . Nhưng sau khi ăn bữa tối , chú Jack bảo tôi :
    -Hiện nay, cháu thích nói những chữ như "quỷ quái , con khỉ , con tiều " lắm phải không ? Chú còn ở đây một tuần , trong thời gian ở đây, chú không muốn nghe thấy cháu nói những lời ấy. Sói con này, cháu cứ tiếp tục nói như thế, thì sẽ gặp những chuyện không hay đâu. Cháu có muốn sau này trở thành một người đàn bà lịch sự không ?
    Tôi đáp là không thích lắm.
    -Tất nhiên, cháu muốn thế chứ. Bây giờ , chúng ta ra chỗ cây Noel đi.
    Chúng tôi trang trí cây Noel cho đến tận lúc đi ngủ. Đêm đó,. tôi mơ tới hai cái gói dài dành cho Jem và tôi. Sáng hôm sau , hai anh em tôi chạy ra mở hai gói đó. Đó là món quà mà cha tôi đã viết thư cho chú Jack bảo mua cho chúng tôi. Hai anh em chúng tôi rất ao ước món quà này.
    -Anh sẽ phải dạy cho hai cháu cách bắn súng - chú Jack bảo cha tôi.
    -Đó là phần việc của chú - cha tôi trả lời.
    Cha tôi rất khó khăn mới bắt được chúng tôi rời khỏi cây Noel. Cha tôi không cho hai anh em chúng tôi mang súng hơi tới Bến tàu Finch ( tôi đã nghĩ tới việc phải bắn thằng Francis ). Cha tôi bảo rằng nếu chúng tôi làm ai giật mình ngã thì ông sẽ thu lấy hai khẩu súng mãi mãi.
    Chúng tôi tới Bến tàu Finch . Cô Alexandra ôm hôn chú Jack , thằng Francis cũng ôm hôn chú Jack , còn chú Jimi chỉ lặng lẽ bắt tay chú Jack. Hai anh em tôi đưa những món quà của chúng tôi cho thằng Francis , nó cũng tặng lại chúng tôi một món quà. Jem đi theo mấy người lớn, để tôi ở lại với thằng cháu họ lên tám.
    -Đằng ấy được những quà Noel gì ? - Tôi hỏi một cách lịch sự.
    -Tất cả những thứ tớ mong ước - Francis trả lời. Nó mong ước được một cái quần soóc , một cái cặp da đỏ , năm sơmi và một cà vạt.
    -Tuyệt nhỉ . Hai anh em tớ được hai khẩu súng hơi -rồi tôi bịa thêm - Jem được một bộ đồ hoá học .
    -Một đồ chơi à ?
    -Không , một bộ đồ thực sự. Jem sẽ làm cho tớ một thứ mực vô hình, tớ sẽ dùng để viết thư cho Dill .
    Francis hỏi công dụng của thứ mực vô hình đó như thế nào. Tôi trả lời :
    -Ồ , nếu đằng ấy nhận được một bức thư cảu tớ mà không thấy gì trong đó , thì đằng ấy có thể biết mặt Dill được không ?
    Francis là đứa hay gây rắc rối nhấn trần đời.Vì nó sống ở Mobile , nên nó không thể mách những chuyện liên quan đến tôi cho các giáo viên ở trường tôi được, nhưng nó thường kể tất cả chuyện nó lượm lặt được cho cô Alexandra , rồi đến lượt cô Alexandra kể lại cho cha tôi .
  10. phongdiepthuhan

    phongdiepthuhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    Truyện này tên tiếng Anh chính xác là gì hả bạn?
    Cảm ơn nhiều nhé.

Chia sẻ trang này