1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Harry Porter phần 5

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi abc, 29/06/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Chương 15, tiếp theo
    Bản dịch của lhoxung@Vietkiem
    Quyết tâm không để cho Snape có cơ hội chấm rớt nó trong bài học này, Harry đọc đi đọc lại mọi dòng chỉ dẫn trên tấm bảng đen ba lần trước khi thực hiện nó. Cái món thuốc Sức Mạnh Hoà Tan của nó không hoàn toàn có được cái sắc ngọc lam thẫm óng ánh như của Hermione, nhưng ít nhất cũng xanh hơn cái màu hồng của Neville, và nó đưa bình thuốc của nó lên bàn của Snape vào cuối giờ học với cảm giác thách thức và tự tin trộn lẫn vào nhau.
    ?oỜ, không tệ như tuần vừa rồi hả?? Hermione nói, khi họ leo lên khỏi hầm và băng ngang Hội Trường Lớn để ăn trưa. ?oVà bài tập về nhà cũng không đến nổi quá tệ chứ??
    Khi chẳng có ai trong số Ron hay Harry trả lời, cô bé nhấn mạnh, ?oĐược thôi, mình muốn nói là, mình không chờ đợi điểm tối đa, nếu như ông ấy không chấm theo chuẩn của OWL, nhưng việc đủ điểm đậucũng là một sự khuyến khích lớn trong hoàn cảnh này mà, các bạn không nói gì sao??
    Harry phát ra một tiếng ậm ừ vô thưởng vô phạt trong cổ họng.
    ?oTất nhiên là còn nhiều chuyện có thể xảy ra từ đây đến lúc thi, chúng ta có nhiều thời gian để cải thiện, nhưng điểm mà chúng ta mà nhận lúc này là chính là một loại đường ranh giới, đúng không? Chúng ta có thể xây dựng cái gì đó trên??
    Họ ngồi xuống cạnh nhau tại bàn Gryffindor.
    ?oHồi nãy, mình sướng run lên khi mình nhận được một điểm ?oO?-
    ?oHermione này,? Ron nói gọn ?onếu bạn muốn biết bọn này được bao nhiêu điểm, thì cứ việc hỏi.?
    ?oMình không ?" mình không nói vậy ?" ở, nếu bạn muốn nói với mình thì-?o
    ?oMình nhận được một con P? Ron nói, múc súp vào tô. ?oVui không??
    ?oỜ, chẳng có gì phải xấu hổ về chuỵện này,? Fred nói, nó vừa chuyển đến bàn này với George và Lee Jordan và ngồi xuống bên phải Harry. ?oChẳng có gì tệ với một con ?oP? tràn trề sinh lực cả.?
    ?oNhưng,? Hermione nói, ?okhông phải là ?P? biểu diễn cho??
    ?oTệ (poor), phải,? Lee Jordan nói, ?oNhưng mà vẫn còn khá hơn ?oD? mà, phải không? Tệ hại (Dreadful)??
    Harry cảm thấy mặt nóng bừng và giả vờ ho, cuối xuống ổ bánh của nó. Khi nó ngẩng lên thì nó chán ngán khi thấy Hermione vẫn còn đang quẩn quanh vấn đề điểm OWL.
    ?oVì vậy điểm hàng đầu ?oO? là ?oNổi bật? (Outstanding)? cô bé đang nói, ?orồi tới ?oA?-
    ?oKhông, ?oE?, George chỉnh lại cho cô bé, ?oE? là ?oVượt quá mong đợi (Exceeds Expectations.? Và anh luôn luôn nghĩ là Fred và anh đang lý phải nhận ?oE? trong mọi thứ, vì bọn anh luôn vượt quá mong đợi trong việc quậy tưng các kỳ thi.?
    Họ cười phá lên ngoại trừ Hermione, đang chau mày, ?oVậy, sau ?oE? là ?oA? tức là ?oChấp chận?, và đó là điểm cao nhất, đúng không??
    ?oPhải,? Fred nói, nhúng toàn bộ cái bánh mì tròn vào chén súp, chuyển lên miếng và nuốt chửng.
    ?oVà vì vậy các anh nhận được ?oP? là Tệ, - Ron đưa hai tay lên với vẻ chế nhạo ?" ?ovà D là Tệ hại,?
    ?oVà rồi ?oT?; George nhắc nó.
    ?oT?? Hermione hỏi, có vẻ thất kinh. ?oThậm chí dưới cả D? Nó biểu diễn cho cái quái gì vậy??
    ?oGã khổng lồ (Troll)? George trả lời ngay.
    Harry lại phì cười, cho dù nó không biết chắc là George có đang đùa hay không. Nó tưởng tượng đến việc mình phải cố giấu Hermione khi nó nhận được điểm T trong tất cả các kỳ OWL của nó, và ngay lập tức nó nhận ra là phải làm việc chăm chỉ hơn ngay từ lúc này.
    ?oCác em đã bị thanh tra về các giờ học chưa?? Fred hỏi họ.
    ?oChưa,? Hermione nói ngay, ?oCòn anh??
    ?oNgay khi nãy, trước bữa trưa,? George nói. ?oMôn Bùa.?
    ?oThế nó như thế nào?? Harry và Hermione cùng hỏi.
    Fred nhún vai.
    ?oKhông tệ lắm.Bà Umbridge chỉ lởn vởn ở góc phòng, ghi ghi chép chép cái gì đó vô hồ sơ. Bọn em biết thầy Flitwick rồi đó, ông ấy coi bà như một vị khách, không quan tâm gì đến bà ta cả. Bà ta không nói nhiều. Hỏi Alicia vài câu về việc lớp học thường như thế nào, Alicia trả lời bà ta rằng chúng rất tốt, thế thôi.?
    ?oAnh chưa bao giờ thấy thầy Flitwick già nua ấy cho điểm thấp cả,? George nói, ?oông ấy thường cho mọi người đậu hết các kỳ thi.?
  2. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Chương 15, tiếp theo
    Bản dịch của lhoxung@Vietkiem
    ?oThế chiều nay thì bọn em học ai?? Fred hỏi Harry.
    ?oTrelawney-?o
    ?oMột ?oT?, như tôi đã từng nói.?
    ?o- và chính cái bà Umbridge đó.?
    ?oỜ, hãy làm một cậu bé tốt và ráng điều khiển tâm tính của mình với Umbridge với bữa nay nhé,? George nói. ?oAngelina sẽ lên cơn điên nên như em lại bỏ lỡ thêm bất kỳ buổi tập Quid***ch nào nữa.?
    Nhưng Harry không phải đợi đến giờ học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám để gặp giáo sư Umbridge. Nó chỉ vừa rút cái cuốn nhật ký giấc mơ ra tại chỗ ngồi ở cái góc tăm tối trong phòng Bói Toán thì chợt Ron thúc khuỷu tay vào xương sườn nó, và khi nhìn ra, nó thấy giáo sư Umbridge đang hiện ra qua cái cửa chớp ở nền nhà. Cả lớp, vẫn đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên im bặt đi. Sự im lặng đột ngột giữa khung cảnh ồn ào khiến cho giáo sư Trelawney, đang đung đưa nhè nhẹ một bản sao của quyển Sự Tiên Tri Của Giấc Mơ, quay lại.
    ?oXin chào, giáo sư Trelawney,? giáo sư Umbridge nói với một nụ cười thật rộng, ?oTôi tin là là bà đã nhận được thông báo của tôi? Bà đã được cho biết ngày giờ của cuộc thanh tra về lớp bà??
    Giáo sư Trelawney gật đầu cộc lốc, và có vẻ như rất bất bình, bà quay mặt lại phía giáo sư Umbridge và vẫn tiếp tục vung vẫy mấy cuốn sách. Vẫn mỉm cười, giáo sư Umbridge tóm lấy lưng cái ghế dựa gần nhất và kéo nó ra trước lớp, chỉ cách phía sau chỗ ngồi của giáo sư Trelawney vài inch. Bà ngồi xuống, lấy hồ sơ ra khỏi cái túi u ám của mình và nhìn một cách đầy mong mỏi về phía lớp để bắt đầu.
    Giáo sư Trelawney siết chặt cái khăn choàng quanh mình với những bàn tay hơi run và ngó khắp lớp qua cặp kính to tướng của bà.
    ?oHôm nay chúng ta sẽ tiếp tục bài học về việc tiên đoán các giấc mơ,? bà nói với một cố gắng phi thường để giữ được giọng nói thần bí thường lệ, mặc dù giọng bà hơi run. ?oHãy chia thành cặp, và tiên đoán về viễn ảnh của giữa giấc mơ mới nhất của nhau bằng cách dùng cuốn Tiên Tri.?
    Bà làm như thể quay lại chỗ ngồi, liếc về phía giáo sư Umbridge đang ngồi ngay bên phải, rồi ngay lập tức quay trái về hướng Parvati và Lavender, đang tranh luận say sưa về giấc mơ mới nhất của Parvati.
    Harry mở cuốn Sự Tiên Tri của Giấc Mơ của nó ra, lén quan sát Umbridge. Bà đang ghi ghi chép chép vào hồ sơ. Sau vài phút bà đứng dậy và bắt đầu đi theo Trelawney, lắng nghe những cuộc thảo luận của bà với học sinh và thỉnh thoảng lại hỏi vài câu. Harry vội cúi đầu xuống cuốn sách.
    ?oHãy nghĩ ra một giấc mơ lẹ đi,? nó nói với Ron, ?ođề phòng con cóc già ấy đến tận đây.?
    ?oLần vừa rồi tớ đã làm rồi,? Ron phản đối, ?ođến lượt cậu, cậu kể cho tớ một giấc mơ gì đó đi..?
    ?oỒ, tớ không biết?? Harry nói tuyệt vọng, nó không thể nhớ ra được một giấc mơ trong mấy ngày gần đây, ?oHãy nói rằng tớ mơ thấy tớ đang? dìm lão Snape vô cái vạc của tớ. Ờ, vậy đó??
    Ron cười sặc lên khi nó mở cuốn Sự Tiên Tri của Giấc Mơ.
    ?oOK, bây giờ bọn mình cần cộng tuổi của cậu và ngày cậu có giấc mơ này, thêm vào con số các chữ cái của chủ đề? chủ đề nên là ?odìm? hay ?ovạc? hay Snape nhỉ??
    ?oSao cũng được, chọn đại đi,? Harry nói, tranh thủ liếc mắt ra sau. Giáo sư Umbridge đang đứng cạnh vai giáo sư Trelawney và ghi chép trong khi người giáo viên môn Bói Toán vẫn đang hỏi Neville về cuốn nhật ký giấc mơ của nó.
    ?oCậu lại mơ thấy điều này vào đêm nào?? Ron nói, mải mê tính toán.
    ?oTớ chả biết, đêm qua, hoặc là đêm nào cậu thích cũng được,? Harry nói với bạn, cố nghe xem Umbridge đang nói gì với giáo sư Trelawney. Lúc này họ chỉ cách bàn nó và Ron một bàn. Giáo sư Umbridge đang ghi một chú thích khác lên hồ sơ của bà còn giáo sư Trelawney thì có vẻ như rất khó chịu.
    ?oBây giờ,? Umbridge nói, nhìn sang Trelawney, ?obà đã làm nghề này bao lâu rồi, một cách chính xác??
    Giáo sư Trelawney cáu kỉnh nhìn bà ta, khoanh tay lại và vai cong lên như thể muốn bảo vệ mình càng nhiều càng tốt trước sự sỉ nhục từ cuộc thanh tra này. Sau khi ngừng một lúc, bà có vẻ như cảm thấy rằng câu hỏi này đến nổi quá xúc phạm để bà có thể bỏ qua nó một cách hợp lý, bà nói bằng một giọng bực bội. ?oGần mười sáu năm.?
    ?oÀ, thâm niên thật,? giáo sư Umbridge nói, lại ghi chú lên hồ sơ. ?oVậy có phải giáo sư Dumbledore bổ nhiệm bà không??
    ?oPhải,? giáo sư Trelawney nói ngắn gọn.
    Giáo sư Umbridge lại ghi ghi chép chép.
    ?oVà bà chính là cháu gái vĩ-vĩ- đại của Seer Cassandra Trelawney lẫy lừng??
    ?oPhải,? giáo sư Trelawney nói, đầu hơi ngẩng cao lên.
    Lại thêm những dòng ghi chép khác.
    ?oNhưng tôi nghĩ rằng ?" chỉnh lại cho tôi nếu tôi sai ?" rằng bà là người đầu tiên trong gia đình bà kể từ Cassandra có khả năng Linh Cảm??
    ?oNhững khả năng đó thường được bỏ qua ?" ờ ?" cách khoảng ba thế hệ.? giáo sư Trelawney nói.
    Giáo sư Umbridge lại toét một nụ cười như con cóc.
    ?oTất nhiên rồi,? bà ngọt ngào nói, lại ghi chép tiếp. ?oỜ, bà có thể tiên đoán chỉ một điều gì đó cho tôi được chứ?? Và bà nhìn với vẻ chờ đợi, vẫn cười.
    Giáo sư cứng người lại như thể không tin vào tai mình. ?oTôi không hiểu bà,? bà nói, kéo mạnh cái khăn quanh cái cổ khẳng khiu của mình.
    ?oTôi muốn bà thử đưa ra một tiên đoán cho tôi,? giáo sư Umbridge nói thật rõ.
    Harry và Ron không phải là những người duy nhất đang nhìn và nghe lén sau những cuốn sách của chúng. Gần như cả lớp đang nhìn cứng vào giáo sư Trelawney khi bà vươn thẳng người lên, những chuỗi hạt và vòng của bà kêu xủng xoảng.
    ?oTuệ Nhãn không thế Thấy được dưới một mệnh lệnh!? bà nói với một giọng the thé.
    ?oTôi hiểu,? giáo sư Umbridge nhẹ nhàng nói, lại ghi thêm cái gì đó lên hồ sơ.
    ?oTôi ?" nhưng ?" nhưng ? đợi đã!? giáo sư Trelawney chợt nói, trong cố gắng để giữ cho giọng có vẻ siêu nhiên như thường lệ, mặc dù cái hiệu ứng ma thuật của nó đã bị phai đi phần nào khi nó run lên trong giận dữ. ?oTôi? Tôi nghĩ là tôi đang thấy một cái gì đó? cái gì đó liên quan đến bà? vì sao, tôi cảm thấy một cái gì đó? cái gì đó đen tối? một sự nguy hiểm tột cùng??
    Giáo sư Trelawney chỉ ngón tay run rẩy của mình về phía giáo sư Umbridge vẫn đang mỉm cười dịu dàng với bà, lông mày nhướn lên.
    ?oTôi e rằng? tôi e rằng bà đang ở trong một mối nguy tột cùng!? giáo sư Trelawney kết thúc một cách thật là kịch.
    Ngừng một lúc. Giáo sư Umbridge quan sát kỹ lưỡng giáo sư Trelawney.
    ?oPhải,? bà dịu dàng nói, lại nguệch ngoạc lên hồ sơ một lần nữa. ?oỜ, đó thật sự là những gì tốt nhất mà bà có thể làm??
    Bà quay đi, để giáo sư Trelawney đứng chôn chân tại chỗ, ngực phập phồng. Harry nhìn sang Ron và biết rằng Ron đang nghĩ đúng điều nó nghĩ: hai đứa đều biết giáo sư Trelawney là một kẻ lừa đảo già giặn, nhưng mặt khác, chúng căm ghét Umbridge nhiều đến nổi chúng lại hoàn toàn đứng về phe Trelawney ?" cho đến bà nhào xuống chỗ chúng vài giây sau.
    ?oSao?? và bà nói, xỉa những ngón tay dài của bà ra ngay dưới mũi Harry, đặc biệt nhanh. ?oCho cô xem em đã bắt đầu ghi cuốn nhật ký giấc mơ của em thế nào nào.?
    Và nhân thể bà lại bắt đầu suy diễn những giấc mơ của Harry bằng một giọng cao nhất (tất cả những giấc mơ của nó, kể cả việc nó ăn cháo, đều có vẻ như tiên đoán trước cho một cái chết yểu đầy bi thảm), và nó lại cảm thấy sự thông cảm của nó dành cho bà giảm đi nhiều. Trong lúc đó, giáo sư Umbridge đứng cách đó vài bước chân, ghi chép lên hồ sơ, và khi chuông vang lên, bà là người đầu tiên đi xuống cái cầu thang bạc và đứng đợi cả bọn chúng cho đến khi chúng đi vào lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mười phút sau.
    Bà ậm à ậm ừ và mỉm cười với chính mình khi chúng đi vào phòng. Harry và Ron nói lại với Hermione, người đang đọc cuốn Số học, tất cả những gì đã xảy ra trong lớp Bói Toán khi chúng rút những cuốn Lý Thuyết Phép Thuật Phòng Thủ ra, nhưng trước khi Hermione kịp hỏi gì thì giáo sư Umbridge đã kêu chúng trật tự và sự im lặng trùm lên tất cả.
    ?oHãy cất đũa đi? bà ra lệnh cho chúng với một nụ cười, và khi mọi người chỉ vừa rút chúng ra, thì đã buồn rầu nhét nó lại vào túi. ?oKhi chúng ta đã kết thúc Chương Một trong bài trước, thì hôm nay cô muốn tất cả các em lật đến trang mười chín và bắt đầu đọc ?oChương Hai, Lý Thuyết Phòng Thủ Chung và Nguồn Gốc của chúng.? Không cần phải giảng về phần này.
    Vẫn cười toét đầy vẻ tự thoả mãn, bà lại ngồi xuống tại bàn mình. Cả lớp thở dài thành tiếng khi lật đến trang mười chín. Harry buồn chán tự hỏi là có đủ các chương trong cái cuốn sách này để đọc trong tất cả các giờ học trong cả năm hay không và với ý nghĩ này nó lật trang mục lục để kiểm tra thì nó thấy Hermione lại giơ tay lên.
    Giáo sư Umbridge cũng thấy, và có vẻ như là bà đã có sẵn một chiến lược cho tình huống như vậy. Thay vì giả vờ như không thấy Hermione bà đứng dậy và bước đến dãy bàn cho đến khi họ đối mặt nhau, rồi bà cúi xuống và thì thào, để cho những người còn lại trong lớp không thể nghe được, ?oThế lần này là chuyện gì đây, cô Granger??
    ?oEm đã đọc Chương Hai rồi ạ,? Hermione nói.
    ?oỜ, nếu vậy thì tiếp tục Chương Ba.?
    ?oEm cũng đã đọc rồi ạ. Em đã học hết cả cuốn sách rồi ạ.?
    Giáo sư Umbridge chớp mắt, nhưng lại phục hồi vẻ thản nhiên gần như ngay tức khắc.
    ?oTốt, vậy thì em có thể nói cho cô nghe xem Slinkhard đã nói gì về việc phản ?"nguyền ở Chương Mười Lăm.?
    ?oÔng ấy nói rằng phản-nguyền là một cái tên không đúng quy cách,? Hermione trả lời ngay ?oÔng ấy nói rằng ?ophản-nguyền? chỉ là một cái tên mà mọi người đặt cho những nguyền của họ khi họ muốn chúng có vẻ nghe chấp nhận được hơn.?
    Giáo sư Umbridge nhướng mày lên và Harry biết bà ta đã có ấn tượng, ngược với ý muốn của bà.
    ?oNhưng em không đồng ý,? Hermione tiếp tục.
    Lông mày giáo sư Umbridge lại nhướn cao lên và cái nhìn của bà trở nên lạnh lùng hơn rõ rệt.
    ?oEm không đồng ý?? bà lặp lại.
    ?oVâng ạ,? Hermione nói, giống như Umbridge, cô bé đã không còn thì thào nữa, mà nói rõ, vang khiến cho cả lớp đều chú ý. ?oÔng Slinkhard hình như không thích những lời nguyền, phải không ạ? Nhưng em nghĩ chúng có thể rất hữu dụng nếu được dùng để phòng thủ.?
    ?oỒ, em cho là thế à?? giáo sư Umbridge nói, quên phắt đi việc thì thầm và đứng hẳn lên. ?oỜ, tôi e rằng quan điểm của ông Slinkhard, chứ không phải của cô, là những điều được bàn thảo lại lớp học này, cô Granger.?
    ?oNhưng-?o Hermione bắt đầu.
    ?oThế là đủ rồi,? giáo sư Umbridge nói. Bà đi ngược lại trước lớp và đứng trước họ, tất cả sự vui vẻ mà bà biểu lộ lúc bắt đầu giờ học đã mất hẳn. ?oCô Granger, tôi sẽ trừ năm điểm của nhà Gryffindor.?
    Có những tiếng thì thào vang lên vì việc này.
    ?oVì chuyện gì?? Harry giận dữ nói.
    ?oBạn đừng dính vào!? Hermione vội thì thào với bạn.
    ?oVì đã cắt ngang giờ học vì những sự gián đoạn vô nghĩa,? giáo sư Umbridge nói liền liền. ?oTôi đến đây để dạy các vị cách dùng những phương pháp đã được Bộ xác nhận và điều đó không bao hàm việc mời học sinh đứng dậy để đưa ra quan điểm của mình về những vấn đề mà họ đã rất hiểu. Những người thầy trước đây trong môn này có thể cho phép các vị nhiều quyền hạn hơn, nhưng không ai trong số họ ?" ngoại trừ trường hợp có thể ngoại lệ của giáo sư Quirrel, người đã cuối cùng đã phải tự giới hạn mình và những chủ đề phù hợp với lứa tuổi - có thể qua được cuộc thanh tra của Bộ.
    ?oVâng, Quirrel là một người thầy vĩ đại,? Harry nói lớn, ?oông ấy chỉ có một khuyết điểm là để cho Chúa Tể Voldemort bám chặt phía sau đầu thôi.?
    Câu nói này theo sau bởi một trong những sự im lặng ghê gớm nhất mà Harry có thể nghe. Và rồi ?"
    ?oTôi nghĩ là một tuần lễ cấm túc nữa sẽ tốt cho ngài, ngài Potter,? Umbridge nói mượt mà.
    *
  3. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Chương 15, tiếp theo
    Bản dịch của lhoxung@Vietkiem
    Vết cắt trên mu bàn tay Harry đã gần như lành, và qua buổi sáng tiếp theo, nó lại chảy máu trở lại. Nó không phàn nàn gì trong suốt buổi tối cấm túc; nó đã xác định là không ban cho Umbridge một sự thoả mản nào; nó cứ viết đi viết lại hàng chữ Tôi không được nói dối mà không một âm thanh nào toát ra khỏi môi, cho dù vết cắt nghiến sâu vào với từng chữ được viết.
    Cái giá tệ nhất cho tuần thứ hai bị cấm túc là, đúng như George tiên đoán, phản ứng của Angelina . Cô bé đâm vào nó ngay khi nó vừa đến bàn của nhà Gryffindor để ăn sáng vào thứ Ba và la lớn đến nỗi giáo sư McGonagall phải đi chỗ hai đứa từ bàn giáo viên.
    ?oCô Johnson, sao cô dám làm huyên náo như vậy trong Hội Trường Lớn! Trừ năm điểm cho nhà Gryffindor!?
    ?oNhưng thưa giáo sư ?" nó lại tự làm cho nó bị cấm túc nữa rồi-?o
    ?oChuyện gì đấy, Potter?? giáo sư McGonagall nói gọn, quay sang phía Harry. ?oCấm túc nữa à? Bởi ai??
    ?oBởi giáo sư Umbridge,? Harry lí nhí, không dám nhìn lên đôi mắt tròn sáng, vuông vắn của giáo sư McGonagall.
    ?oEm đang nói với tôi là,? bà nói, hạ giọng để cho cái đám học sinh tò mò của nhà Ravenclaws đằng sau họ không thể nghe được ?orằng sau khi cô đã khuyến cáo em vào thứ Hai vừa rồi em lại tiếp tục không tự chủ được trong lớp của giáo sư Umbridge??
    ?oVâng ạ,? Harry lí nhí, cúi gằm mặt xuống đất.
    ?oPotter, em phải biết tự kiềm chế chứ! Em đang dấn vào một sự rắc rối nghiêm trọng! Trừ năm điểm tiếp cho nhà Gryffindor!?
    ?oNhưng ?" sao ạ - ? Giáo sư ơi, không!? Harry nói, giận dữ về sự bất công này, ?oEm sẵn sàng bị phạt bởi bà ta, nhưng sau cô lại vì thế mà trừ điểm nhà??
    ?oBởi vị sự cấm túc tỏ ra chẳng hề có tác dụng với em!? giáo sư McGonagall bực tức nói. ?oKhông, không được khiếu nại thêm lời nào nữa, Potter! Và về phần cô, cô Johnson, trong tương lai cô chỉ nên giữ tiếng la hét của mình ở ngoài sân Quid***ch, hoặc là cô sẽ phải chịu sự rủi ro mất đi chức đội trưởng của mình!?
    Giáo sư McGonagall bước trở lại bàn giáo viên. Angelina ném cho Harry một cái nhìn rất phẫn nộ rồi bước đi, để lại cậu bé đang tự quăng mình trở lại trên băng ghế bên cạnh Ron, bừng bừng lửa giận.
    ?oCô ấy trừ điểm nhà Gryffindor bởi vì mình chỉ xoè ngửa bàn tay mỗi đêm! Thế là công bằng sao??
    ?oTớ hiểu mà, ông bạn!? Ron nói với vẻ thông cảm, đẩy một miếng thịt muối vào dĩa của Harry, ?ocô ấy làm sai luật rồi.?
    Tuy nhiên Hermione thì lại chúi mũi vào những trang báo Tiên Tri Hàng Ngày và không nói gì.
    ?oThế bạn nghĩ rằng cô McGonagall đúng à?? Harry giận dữ nói với bức hình Cornelius Fudge đang che trước mặt Hermione.
    ?oMình không muốn cô ấy trừ điểm bạn, nhưng mình nghĩ rằng cô ấy đã đúng khi cảnh báo bạn không được mất tự chủ với bà Umbridge,? Hermione nói, trong khi ông Fudge hăng hái khoa chân múa tay ở trang nhất, rõ ràng là đang định đọc một bài diễn văn.
    Harry không nói chuyện với Hermione suốt cả giờ Bùa, nhưng khi họ vào lớp Biến thì nó quên khuấy đi chuyện cãi cọ với cô bé. Giáo sư Umbridge cùng với cái hồ sơ của bà ta đang ngồi ở góc phòng và sự xuất hiện của bà đã xua ngay ký ức về bữa sáng của Harry đi mất biến ngay.
    ?oTuyệt lắm,? Ron thì thào, khi họ ngồi vào chỗ ngồi thường lệ. ?oHãy xem và Umbridge nhận cái mà bà ta đáng nhận.?
    Giáo sư McGonagall đi đều vào phòng mà không lộ ra một dấu hiệu nhỏ nhất nào rằng bà đã thấy giáo sư Umbridge đã ngồi sẵn ở đó.
    ?oNghe này? bà nói và cả lớp im lặng ngay tức khắc. ?oNgài Finnigan, vui lòng lên đây và phát lại các bài tập về nhà, - cô Brown, cầm lấy hộp chuột này ?" đừng có khờ thế, cô gái, chúng không có cắn em đâu, - và phát cho các bạn.?
    ?oHem,hem? giáo sư Umbridge nói, dùng đúng cái giọng ho ngớ ngẩn mà bà đã dùng dể ngắt lời cụ Dumbledore trong đêm đầu học kỳ. giáo sư McGonagall không buồn để ý đến bà ta. Seamus đưa bài luận của Harry ra; Harry cầm lấy mà không nhìn bạn, và với một sự khoan khoái, thấy rằng mình đã được một con ?oA?.
    ?oBây giờ thì, các em nghe cho kỹ đây ?" Dean Thomas, nếu em lại làm như vậy với con chuột thì tôi sẽ cho em một buổi cấm túc ?" phần lớn các em đến nay đã thực hiện được việc làm Biến Mất con ốc sên, còn những ai còn làm sót lại một mẩu vỏ nào thì phải cố nắm được nguyên lý chính của câu thần chú. Hôm nay, chúng ta sẽ,-?o
    ?oHem, hem? giáo sư Umbridge lại ho.
    ?oVâng?? giáo sư McGonagall nói, quay lại, lông mày của bà nhíu sát lại với nhau khiến chúng có vẻ như tạo thành một đường thẳng tắp.
    ?oTôi chỉ mới vừa tự hỏi, thưa giáo sư, rằng bà có nhận được thông báo của tôi thông báo với bà về ngày giờ của cuộc thanh-?o
    ?oTất nhiên là tôi nhận được, nếu không thì tôi đã hỏi bà là đang làm gì trong lớp tôi,? giáo sư McGonagall nói, lạnh lùng quay lưng về phía giáo sư Umbridge. Nhiều học sinh khoái chí nhìn nhau. ?oNhư tôi đã nói: hôm nay, chúng ta sẽ cùng thực hành việc Biến Mất những con chuột, một việc khó hơn nhiều. Bây giờ, câu Thần Chú Biến Mất ?"?o
    ?oHem hem,?
    ?oTôi không biết,? giáo sư McGonagall nói bằng một giọng lạnh ngắt, quay về phía giáo sư Umbridge, ?olà làm sao bà có thể thu thập được ý kiến về phương pháp giảng dạy quen thuộc của tôi nếu như cứ liên tục ngắt đoạn lời giảng của tôi? Bà thấy đấy, tôi thường không cho phép người khác nói trong khi tôi đang nói.?
    Giáo sư Umbridge nhìn như thể vừa bị một cái tát vào mặt. Bà không nói gì, nhưng nhìn thẳng vào mẫu giấy da trong cái hồ sơ của mình và bắt đầu nghiến bút giận dữ.
    Với vẻ chẳng buồn chú ý, giáo sư McGonagall lại quay về với lớp học.
    ?oNhư tôi đã nói: những Câu Thần Chú Biến Mất sẽ trở nên khó hơn khi làm Biến Mất những con thú phức tạp hơn. Con ốc sên và một loài vật không xương sống, nên không gây ra nhiều trở ngại; nhưng con chuột là một động vật hữu nhũ, thì sẽ gây ra nhiều trở ngại hơn. Do đó, không thể nào mà các em thi hành được phép thuật này khi mà tâm trí cứ lởn vởn về bữa chiều của mình. Do đó - các em đều đã biết câu thần chú rồi, hãy cho tôi xem các em có thể làm gì??
    ?oGiá mà cô ấy có thể dạy cho tớ cách đừng mất tự chủ với bà Umbridge ấy nhỉ!? Harry thì thầm với Ron, nhưng nó lại đang cười tươi ?" cơn giận của nó với giáo sư McGonagall đã bay hơi mất.
    Giáo sư Umbridge không đi theo giáo sư McGonagall đi lòng vòng trong lớp như bà đã đi theo giáo sư Trelawney; có thể vì bà nhận ra rằng giáo sư McGonagall sẽ không cho phép như vậy. Tuy nhiên, bà lại ghi chép nhiều hơn nhiều khi ngồi tại góc của bà, và khi giáo sư McGonagall cuối cùng cũng nói cả lớp bỏ lại chuột vào hộp, bà ta đứng dậy với một vẻ dữ tợn hiện rõ trên mặt.
    ?oThế đấy, bắt đầu đây,? Ron nói, chụp cái đuôi dài ngoe nguẩy của con chuột và thả nó trở lại vào cái hộp mà Lavender vừa đưa qua.
    Khi chúng lục tục ra khỏi lớp, Harry thấy giáo sư Umbridge tiến lại bàn giáo viên; nó thúc Ron, đến lượt mình Ron thúc Hermione, và cả ba đứa đều thận trọng nghe trộm xem hai người nói gì.
    ?oBà đã dạy ở Hogwarts bao lâu rồi?? giáo sư Umbridge hỏi.
    ?oBa mươi chín năm tính đến tháng Chạp này,? giáo sư Umbridge nói gọn, đóng mạnh cái cặp của bà lại.
    Giáo sư Umbridge ghi ghi chép chép.
    ?oTốt lắm,? bà nói, ?obà sẽ nhận kết quả cuộc thanh tra của bà vào mười ngày tới.?
    ?oTôi sẽ cố đợi,? giáo sư McGonagall nói với một vẻ lạnh lùng khác hẳn, và bước về phía cửa. ?oNhanh lên nào, ba em,? bà nói, xua Harry, Ron và Hermione ra trước.
    Harry không thể nào không nở một nụ cười tán thưởng với cô giáo của mình và nhận lại một cái cười âu yếm của cô.
    Nó đã nghĩ là lần tiếp theo nó sẽ gặp Umbridge sẽ là lần cấm túc vào buổi tối, nhưng nó đã lầm. Khi chúng đi xuống bãi cỏ về phía Khu Rừng để học môn Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí, chúng lại thấy bà ta và với cái cặp hồ sơ của mình đợi sẵn cạnh giáo sư Grubbly-Plank.
    ?oBà không thường dạy môn này phải không?? Harry nghe thấy bà hỏi khi chúng đi về cái bàn dài có một nhóm những con Bowtruckle bị bắt sẵn đang nhốn nháo quanh đám mọt cây như một đám cành cây sống.
    ?oGần như vậy,? giáo sư Grubbly-Plank nói, chắp tay sau lưng và ngước mắt lên. ?oTôi là giáo viên thay thế cho giáo sư Hagrid.?
    Harry trao đổi những cái nhìn khó chịu với Ron và Hermione. Malfoy huýt sáo với Crabbe và Goyle; rõ là nó rất thích cơ hội này để dựng chuyện về với Hagrid với một thành viên của Bộ.
    ?oHmm,? giáo sư Umbridge nói,hạ giọng, cho dù Harry vẫn có thể nghe giọng bà khá rõ, ?oTôi không biết là ?" ngài hiêu trưởng có vẻ như đã bỏ qua một cách khá lạ lùng việc cho tôi biết những thông tin về vấn đề này - bà có thể nói với rằng nguyên nhân nào đã khiến giáo sư Hagrid đã kéo dài kỳ đi nghỉ của mình của mình lâu thế không??
    Harry nhìn thấy Malfoy đang hăm hở ngước nhìn lên và nhìn Umbridge với Grubbly-Plank một cách chăm chú.
    ?oE rằng tôi không thể,? giáo sư Grubbly-Plank nói một cách hớn hở. ?oTôi không biết gì hơn về việc này hơn bà. Tôi nhận được một tin cú từ cụ Dumbledore, hỏi rằng tôi có thể nhận việc này vài tuần không. Tôi đồng ý. Đó là những gì tôi biết. Vâng? tôi bắt đầu được rồi chứ??
    ?oVâng, xin mời,? giáo sư Umbridge nói, ghi nguệch ngoạc vào hồ sơ.
    Với môn này, Umbridge dùng một chính sách khác, bà đi vào giữa các học sinh, hỏi chúng về các sinh vật huyền bí. Phần lớn mọi người đều có thể trả lời khá tốt và điều này làm Harry khá lên tinh thần. Ít nhất thì lớp này không làm cho uy tín của ông Hagrid bị hạ xuống.
    ?oNhìn chung,? giáo sư Umbridge nói, quay trở về ngồi cạnh giáo sư Grubbly-Plank sau khi hỏi han kỹ lưỡng Dean Thomas, ?obà nghĩ như thế nào, với tư cách là một giáo viên tạm thời ?" một người khách quan ngoài cuộc. tôi nghĩ là bà nói xem ?" bà nghĩ như thế nào về Hogwarts? Bà cảm thấy là bà đã nhận được sự hỗ trợ đầy đủ từ phía lãnh đạo trường??
    ?oỒ, vâng, cụ Dumbledore tuyệt lắm,? giáo sư Grubbly-Plank nhiệt thành nói. ?oVâng, tôi hài lòng với công việc, thật sự là rất hài lòng.?
    Với vẻ hoài nghi rất lịch sự, Umbridge ghi chú ngắn trên hồ sơ và tiếp tục ?oThế vào năm nay bà định dạy lớp này những gì- giả sử như là giáo sư Hagrid không trở lại??
    ?oỒ, tôi sẽ dạy các em về những sinh vật huyền bí thường được hỏi đến ở kỳ thi OWL,? giáo sư Grubbly-Plank nói. ?oKhông còn nhiều thứ để dạy - các em đã học về kỳ lân và về Nifflers, tôi nghĩ và chúng tôi sẽ làm việc tiếp với những con Porlock và Knezale, bảo đảm rằng các em có thể phân biệt được những con Crup với Knarl, bà biết đấy??
    ?oVâng, bà rất có vẻ như biết rõ rằng bà đang làm gì,? giáo sư Umbridge nói, vệt một dấu rất rõ trên hồ sơ. Harry không thích vẻ nhấn mạnh khi bà ta nói chữ ?obà? và thậm chí còn không thích hơn khi câu hỏi tiếp theo được bà ta dành cho Goyle.? Nào, tôi nghe nói rằng em đã bị thương khi học môn này??
    Goyle nở một nụ cười ngu ngốc. Malfoy hăm hở trả lời.
    ?oĐó là tôi. Tôi bị một con Bằng Mã táp.?
    ?oMột con Bằng Mã?? giáo sư Umbridge nói, ghi vội ghi vàng.
    ?oChỉ vì bạn ta quá ngốc mà không chịu nghe lời dặn của bác Hagrid,? Harry giận dữ nói.
    Cả Ron và Hermione đều rên lên. Giáo sư Umbridge chậm chạp quay đầu về phía Harry.
    ?oTôi nghĩ là sẽ có những đêm cấm túc khác,? bà nói nhẹ nhàng, ?oVâng, cám ơn bà rất nhiều, giáo sư Grubbly-Plank, tôi nghĩ rằng đó là tất cả những gì tôi cần ở đây. Bà sẽ nhận kết quả thanh tra của bà sau trong vòng mười ngày.?
    ?oHay lắm,? giáo sư Grubbly-Plank nói, và giáo sư Umbridge bắt đầu trở về bãi cỏ hướng trở lại lâu đài.
    *
    Đêm đó, khi Harry rời khỏi văn phòng của Umbridge thì đã gần nửa đêm, tay nó bây giờ đã chảy máu rất nhiều đến nỗi nó rịn ra cả cái khăn mà nó dùng để băng vết thương. Nó tưởng là căn phòng sinh hoạt chung sẽ vắng lặng khi nó trở về, nhưng cả Ron và Hermione lại ngồi đó đợi nó. Nó rất mừng khi thấy các bạn, đặc biệt khi Hermione biểu lộ một sự thông cảm hơn là phê phán.
    ?oĐây,? cô bé lo lắng nói, đưa một cái hũ nhỏ đựng một chất lỏng màu vàng về phía bạn, ?ohãy ngâm tay vào, nó là nước lọc từ nước ngâm vòi của con Murtlap, nó có lợi cho bạn đó. ?o
    Harry đưa cánh tay đầy máu đau nhức của nó vào cái hũ và cảm thất một cảm giác dễ chịu lạ thường. Con Crookshanks cọ vào chân nó, gừ gừ rõ to, và nhảy vào lòng nó và ngồi yên.
    ?oCám ơn,? nó nói với vẻ biết ơn, gãi tai con Crookshanks bằng tay trái.
    ?oTớ vẫn nghĩ là cậu nên báo lại về việc này,? Ron nhỏ nhẹ nói.
    ?oKhông,? Harry dứt khoát nói.
    ?oCô McGonagall sẽ giận lắm nếu cô biết ?"?o
    ?oVâng, có thể cô ấy sẽ như vậy,? Harry buồn buồn nói. ?oVà cậu nghĩ là bà Umbridge ấy sẽ cần bao nhiêu thời gian để thông qua một đạo luật khác quy định rằng bất kỳ ai phàn nàn về Thanh Tra Cao Cấp sẽ bị sa thải ngay tức khắc??
    Ron há hốc miệng để tranh cãi nhưng chẳng có lời nào lọt ra, và sau một lúc, nó đóng miệng trở lại, chịu thua.
    ?oBà ta là một phụ nữ xấu xa,? Hermione nói nhỏ, ?oXấu xa. Bạn biết không, mình vừa nói chuyện với Ron khi bạn đi? bọn mình nên làm điều gì đó với bà ấy.?
    ?oMình đề nghị là nên đầu độc bà ta,? Ron gằn giọng.
    ?oKhông? mình muốn nói, làm gì đó về việc bà ấy là một giáo viên khủng khiếp như thế nào, và về việc chúng mình không thể học được một phép Phòng thủ nào từ bà,? Hermione nói.
  4. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Chương 15, tiếp theo
    Bản dịch của lhoxung@Vietkiem
    ?oỜ, thế bọn mình có thể làm gì được nào?? Ron nói, ngáp. ?oQuá trễ rồi, phải không? Bà ta đã nhận việc, bà ta đến đây để ở đây luôn. Lão Fudge muốn chắc chắn về việc này mà.?
    ?oVâng,? Hermione nói ngập ngừng. ?oBạn biết đấy, hôm nay mình vừa nghĩ ra?? cô bé ném một cái nhìn hơi lo lắng về phía Harry và nói luôn với vẻ quyết tâm, ?omình nghĩ rằng, - có thể là đã đến lúc mà bọn mình nên chỉ ?" chỉ tự mình làm điều đó.?
    ?oTự mình làm ấy à?? Harry nói với vẻ nghi ngờ, vẫn đung đưa tay trong lọ nước vòi Murtlap.
    ?oVâng, tự mình học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám,? Hermione nói.
    ?oBỏ đi,? Ron rên lên. ?oBạn muốn chúng mình phải học thêm ngoài giờ? Bạn không thấy là cả Harry và mình đều đã lại hụt hơi với mớ bài tập về nhà và đây chỉ mới là tuần thứ hai thôi sao??
    ?oNhưng chuyện này quang trọng hơn cả bài tập về nhà!? Hermione nói.
    Harry và Ron nhìn cô bé chăm chăm.
    ?oMình không nghĩ là có cái gì trong vũ trụ này quan trọng hơn bài tập về nhà cả!? Ron nói.
    ?oĐừng có khờ thế chứ, tất nhiên là có rồi,? Hermione nói, với một vẻ lo lắng, theo như Harry thấy, vẻ mặt cô bé đang thình lình ánh lên vẻ hăng hái mà những vấn đề về SPEW thường gây ra với cô ta. ?oĐó là việc chúng ta phải tự chuẩn bị, như Harry đã nói trong giờ bà Umbridge ấy, cho những gì đang chờ đợi chúng ta. Đó là việc chúng ta phải chắn chắn được là chúng ta có thể tự vệ. Nếu chúng ta không được học điều gì trong suốt cả năm ?"?o
    ?oTự chúng mình thì không làm được điều gì nhiều đâu,? Ron nói với vẻ cam chịu. ?oMình muốn nói, được thôi, chúng mình có thể đọc về những lời nguyền ở thư viện và thực hành chúng, mình cho là-?o
    ?oKhông, mình đồng ý là chúng ta có thể vượt hơn được những gì mà chúng chỉ có thể đọc từ những quyển sách,? Hermione nói, ?oChúng ta cần có thầy, một người thầy đúng nghĩa, người có thể chỉ cho chúng ta cách dùng các câu thần chú và chỉnh lại cho chúng ta nếu chúng ta làm sao.?
    ?oNếu như bạn muốn nói về thầy Lupin?? Harry bắt đầu.
    ?oKhông, không, mình không nói về thầy Lupin,? Hermione nói, ?oThầy ấy quá bận với Đội quân rồi, dù sao đi nữa, chúng ta có thể gặp thầy trong kỳ nghỉ cuối tuần ở Hogsmeade và điều này đã quá đủ thưỡng xuyên rồi.?
    ?oThế thì ai chứ?? Harry hỏi, cau mày nhìn cô bé.
    Hermione thờ dài thườn thượt.
    ?oChưa rõ sao?? cô bé nói. ?oMình đang nói về bạn đấy, Harry.?
    Có một khoảng im lặng. Một cơn gió đêm nhẹ lao xao ngoài cửa sổ, và ánh lửa bập bùng.
    ?oVề mình là sao?? Harry nói.
    ?oMình đang nói là bạn sẽ dạy mình Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.?
    Harry ngó cô bé chăm chú. Rồi nó quay sang Ron, sẵn sàng để trao đổi những cái nhìn tức bực mà chúng vẫn trao cho nhau khi Hermione hò hét về những thứ ba trợn như SPEW. Tuy nhiên, trước vẻ thất kinh của Harry, Ron chẳng có vẻ bực bội gì hết.
    Nó khẽ cau mày, có vẻ suy nghĩ. Rồi nó nói, ?oĐấy là một ý kiến??
    ?oÝ kiến gì chứ?? Harry nói.
    ?oCậu,? Ron nói,? dạy bọn này học món đó.?
    ?oNhưng??
    Harry bây giờ đã cười toe toét, tin chắc là hai đứa bạn đang chơi mình.
    ?oNhưng tớ không phải là thầy giáo, tớ không thể-?o
    ?oHarry ạ, bạn đứng đầu trong năm về Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám,? Hermione nói.
    ?oMình ấy à?? Harry nói, bây giờ thì nụ cười của nó càng rộng hơn bao giờ, Không đây, bạn hơn mình trong tất cả các bài kiểm tra-?o
    ?oThật sự thì không phải vậy đâu,? Hermione lạnh lùng nói. ?o Bạn hơn mình trong năm thứ ba ?" năm duy nhất mà bọn mình thật sự ngồi thi và có được một thầy giáo hiểu rõ môn này. Nhưng mình không nói về kết quả kiểm tra, Harry ạ. Hãy nghĩ về những chuyện mà bạn đã làm.?
    ?oBạn đang muốn nói chuyện quái gì thế??
    ?oBạn biết không, mình không chắc là mình muốn cái kẻ ngu ngốc kia dạy mình,? Ron nói với Hermione, hơi cười. Và nó quay sang Harry.
    ?oNghĩ đi nào,? nó nói, tạo ra vẻ mặt giống như Goyle đang suy nghĩ. ?oỪ ?" năm nhất thì bạn bảo vệ được Hòn đá Phù Thuỷ khỏi bàn tay Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy.?
    ?oNhưng đó là may mắn thôi,? Harry nói, ?onó không phải là tài năng-?o
    ?oNăm thứ hai,? Ron ngắt lời, ?obạn giết được con Tử Xà và tiêu diệt Riddle.?
    ?oNhưng nếu con Fawkes không đến thì tớ ?"?o
    ?oNăm thứ ba,? Ron vẫn nói lớn, ?ocậu một mình hạ cùng cùng lúc cả trăm Giám NGục-?o
    ?oBạn biết rằng đó cũng là rùa <hay Phản Rùa >, nếu như mà cái Xoay Thời Gian không-?
    ?oNăm vừa qua,? Ron nói, lúc này thì nó gần như hét lên,?cậu lại đánh bại Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy-?o
    ?oNghe tớ đây nè!? Harry nói, gần như tức điên lên, vì lúc này cả Ron và Hermione đều cười cười,?Chỉ nghe tớ thôi, được không? Rất tuyệt khi nghe cậu nói vậy, nhưng những chuyện đó đều là may mắn cả, gần nửa thời gian khi đụng chuyện tớ không biết phải làm gì hết, tớ chẳng có kế hoạch nào về chúng, tớ chỉ làm bất kỳ chuyện gì mà tớ có thể nghĩ ra, và tớ gần như luôn có được sự giúp đỡ-?o
    Ron và Hermione vẫn cứ cười, và Harry cảm thấy tức ***g lên; nó thậm chí không thể hiểu vì sao mà nó điên tiết như thế.
    ?oĐừng có ngồi đó mà cười như thể các bạn biết rành hơn mình vậy, mình đã ở đó phải không? nó hét toáng lên. ?oMình biết mọi chuyện đã diễn ra thế nào, đúng không? Và mình chẳng hề vượt qua được những chuện đó bởi vì mình xuất sắc trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, mình vượt qua bởi vì ?" bởi vì những sự giúp đỡ đến đúng lúc, hoặc bởi vì mình đoán đúng ?" nhưng mình chỉ mò mẫm mà qua được thôi, mình chẳng có ý niệm gì về việc mình làm cả ?" ĐỪNG CÓ CƯỜI NỮA!:
    Cái hũ nước ngâm Murtlap rơi xoảng xuống nền nhà và vỡ tan. Nó nhận ra rằng nó đã đứng dậy, dù nó chẳng hề nhớ được là mình đã đứng dậy từ lúc nào. Crookshanks luồn đi dưới ghế bành. Những nụ cười của Ron và Hermione biến mất.
    ?oCác bạn không biết nó như thế nào đâu! Các bạn ?" bất kỳ ai trong số các bạn ?" đều chưa hề đối mặt với hắn, đúng không? Các bạn nghĩ rằng chỉ đơn thuần là nhớ về các câu thần chú và tung nó vào mặt hắn à, giống như các bạn làm trong lớp vậy hả? Suốt cả thời gian đó bạn biết chắc là chẳng có gì giữa bạn và cái chết ngoài trừ chính bạn ?" trí khôn của bạn, hoặc lòng can đảm của bạn, hoặc là bất kỳ cái gì đó - những gì bạn có thể nghĩ ra khi bạn biết rằng chỉ còn cách một sát na (nanosecond) nữa thì bạn sẽ bị giết, hoặc bị tra tấn, hoặc thấy bạn mình bị giết, họ không có dạy bạn những điều đó trong lớp đâu, để đương đầu với những chuyện như vậy ?" và hai bạn ngồi đó cư xử như thể mình là một thằng bé rất thông minh để còn đứng ở đây và sống sót, còn anh Diggory thì thật ngu ngốc khi anh ta thât bại - các bạn chỉ là chưa từng trải qua, chuyện đó có thể dễ dàng xảy ra với mình, nếu như không phải là Voldemort còn cần đến mình-?o
    ?oChúng mình không nói như vậy đâu, ông bạn,? Ron nói, kinh hãi. ?oBọn mình không xúc phạm anh Diggory, bọn mình không ?" cậu đã hiểu sai về ?"?o
    Nó nhìn một cách tuyệt vọng sang phía Hermione, đang có một vẻ mặt đầy đau khổ.
    ?oHarry ơi,? cô bé rụt rè nói, ?obạn không thấy sao? Đấy là? đấy chính xác là những gì mà bọn mình cần đến bạn? bọn mình cần biết là nó thật sự như thế nào khi ? đối mặt với hắn? đối mặt với Voldemort.?
    Đó là lần đầu tiên cô bé nói đến tên của Voldemort, và chuyện này, hơn hẳn mọi thứ khác, đã làm Harry dịu lại. Vẫn còn thở mạnh, nó ngồi trở lại xuống ghế, bắt đầu nhận thức rõ là tay nó lại đau nhói một cách khủng khiếp. Nó ước là nó đã không làm vỡ cái hũ đựng nước ngâm Murlapt.
    ?oPhải rồi? bạn hãy nghĩ về điều ấy,? Hermione khẽ nói. ?oNhé??
    Harry không thể nghĩ ra điều gì để nói. Nó cảm thấy xấu hổ vì lại nổi nóng. Nó gật đầu, không rõ lắm là nó đồng ý với chuyện gì.
    Hermione đứng dậy.
    ?oĐược lắm, mình đi ngủ đây,? cô bé nói, với một giọng rõ là cố làm ra vẻ càng tự nhiên càng tốt. ?oErm? chào nhé.?
    Ron cũng đứng dậy.
    ?oĐi chứ?? Nó ngượng nghịu nói với Harry.
    ?oVâng,? Harry nói. ?oChỉ? chỉ một phút thôi. Tớ cần phải dọn dẹp cái đống này.?
    Nó muốn nói đến cái đám lọ vỡ nằm trên sàn nhà. Ron gật đầu và rời đi.
    ?oReparo,? Harry lầm bầm, chỉ đũa thần về phía đám mảnh sứ. Chúng liền trở lại, tốt như mới, nhưng không còn nước ngâm Murtlap trong hũ.
    Nó thình lình cảm thấy đầy mệt mỏi đến nỗi nó muốn ngồi phịch trở lại vào ghế và ngủ luôn ở đó, nhưng thay vì làm vậy thì nó tự bắt mình đứng dậy và đi theo Ron lên cầu thang. Cái đêm xáo trộn đó của nó bị lại ngắt quãng bởi những giấc mơ về những cái hành lang dài và những cái cửa khoá kín và khi nó thức dậy thì vết sẹo của nó lại nhức buốt.
  5. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Chương 16 Tại quán Đầu Heo
    Bản dịch của lhoxung@vietkiem
    Hermione không nhắc đến việc Harry sẽ dạy các bài học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám trong vòng hai tuần sau khi cô bé đưa ra lời đề nghị đầu tiên. Những buổi cấm túc của Harry với Umbridge cuối cùng cũng chấm dứt (nó nghi ngờ không biết những cái từ bây giờ đã khắc sâu và mu bàn tay nó có thể xoá đi được hoàn toàn hay không); Ron đã tập thêm được bốn buổi Quid***ch nữa và đã không bị la hét trong hai bữa tập sau; và tất cả ba đứa trẻ đều có thể Biến Mất được những con chuột của chúng (Hermione thật ra đã có thể tiến đến việc Biến Mất những con mèo con), trước khi chủ đề này được khơi lại, vào một buổi chiều gió ***g lộng vào cuối tháng Chín, khi mà cả ba đứa đều đang ngồi trong thư viện, tìm kiếm những chất liệu làm linh dược theo yêu cầu của Snape.
    ?oMình không biết là,? Hermione thình lình nói, ?okhông biết là bạn đã có nghĩ gì thêm về việc Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám chưa, Harry.?
    ?oTất nhiên là mình đã nghĩ đến rồi,? Harry gắt gỏng nói, ?ochúng ta có thể quên nó đi được không, với cái mụ phù thuỷ đang dạy ta thì ?"?o
    ?oMình muốn nói đến ý kiến của mình và Ron kìa,? Ron liếc sang cô bé cánh cảo, với vẻ đe doạ. Cô bé nhíu mày với nó ?" ?oỒ, được thôi, ý kiến của mình là bạn có thể dạy cho bọn mình.?
    Harry không trả lời ngay. Nó giả vờ như đang nghiên cứu trang sách Phản-Độc Châu Á, bởi vì nó không muốn nói ra những gì trong tâm tưởng nó.
    Nó đã được đề nghị vấn đề này với một khoảng thời gian rộng rãi hai tuần trước đây để suy nghĩ. Đôi khi thì cái ý tưởng này có vẻ điên khùng, như vào cái đêm mà Hermione đề nghị nó, nhưng vào những lúc khác, nó lại thấy mình đang nghĩ về những câu thần chú hữu dụng với nó nhất trong những lần đụng độ khác nhau với các sinh vật Hắc Ám và các Tử Thần Thực Tử ?" nó thấy chính bản thân nó đang thật sự chuẩn bị các bài học trong tiềm thức.
    ?oỜ,? nó chậm chạp nói, khi mà nó không thể giả vờ tìm kiếm trong cuốn Phản-Độc Châu Á được nữa. ?ovâng ?" mình đã suy nghĩ rồi.?
    ?oVà?? Hermione hăm hở nói.
    ?oMình không biết,? Harry nói, câu giờ. Nó nhìn sang Ron.
    ?oTớ nghĩ rằng đó là một ý kiến tốt để bắt đầu,? Ron nói, nó có vẻ đã sẵn lòng hơn để tham gia vào cuộc tranh luận khi thấy Harry không la hét trở lại.
    Harry lắc lư người một cách không thoải mái trên ghế.
    ?oCác bạn đã nghe mình nói rằng những chuyện đó chỉ các chuyện may mắn rồi chứ??
    ?oVâng Harry,? Hermione dịu dàng nói, ?onhưng cùng với những chuyện đó, chẳng có ích gì để giả vờ rằng bạn không giỏi môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cả, bởi vì bạn rất giỏi. Bạn là người duy nhất trong năm qua có thể thực hiện câu thần chú Imperius hoàn hảo <câu thần chú này làm cái gì vậy?> bạn có thể tạo ra được Thần Hộ Mệnh, bạn có thể làm được nhiều chiều mà ngay những phù thuỷ đã trưởng thành hoàn toàn cũng không thể, anh Viktor đã luôn nói thế-?o
    Ron liếc sang cô bé nhanh đến nỗi nó cổ nó kêu rắc rắc. Xoa lên cổ, nó hỏi. ?oThế ư? Vicky nói thế nào??
    ?oHờ hờ,? Hermione nói bằng một giọng buồn chán, ?oAnh ấy nói rằng Harry biết làm những chuyện mà thậm chí anh ấy cũng không làm nổi, trong khi anh ấy đang là học sinh năm cuối ở Durmstrang.?
    Ron nhìn Hermione với vẻ nghi ngờ.
    ?oThế mình làm gì đây?? Hermione lạnh lùng nói, dù mặt cô bé hơi hồng lên. ?oMình có thể có được một người bạn qua thư nếu như mình-?o
    ?oAnh ấy không chỉ muốn làm bạn qua thư với bạn đâu,? Ron nói với vẻ kết án.
    Hermione lắc đầu giận dữ và, mặc kệ Ron, vẫn đang quan sát cô, cô bé nói Harry, ?oThế nào, bạn nghĩ thế nào? Dạy bọn mình chứ??
    ?oChỉ bạn và Ron thôi nhé??
    ?oỜ,? Hermione nói, lại có vẻ hơi bối rối. ?oỜ? này, xin bạn đừng lảng tránh như vậy Harry ạ,? mình thật sự nghĩ rằng bạn nên dạy cho bất kỳ ai muốn học. Mình muốn nói là chúng ta đang nói đến việc tự bảo vệ mình chống lại V-Voldemort. Ồ, đừng có mà sợ như vậy chứ, Ron. Nó có vẻ như không được công bằng nếu như mình không cho các bạn khác cơ hội.?
    Harry ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói. ?oVâng, nhưng mình nghi ngờ rằng ngoài trừ hai bạn thì còn có ai muốn được mình dạy không. Mình là một kẻ gàn dở mà, nhớ không??
    ?oỜ, mình nghĩ là bạn có thể ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu người đã rất ấn tượng khi nghe những gì mà bạn đã phải nói,? Hermione nói nghiêm túc.,?Nhìn này,? cô bé trườn về phía nó ?" Ron với nhìn cô bé với vẻ trầm tư trên mặt, cũng trườn tới trước để nghe ?" các bạn cũng biết là trong kỳ nghỉ cuối tuần ở tuần cuối cùng ở tháng Mười sẽ diễn ra ở Hogsmeade chứ? Thế nếu bọn mình nói với những ai có hứng thú đến gặp bọn mình ở làng để chúng ta có thể nói chuyện thì sao??
    ?oVì sao bọn mình phải thực hiện điều này ở ngoài trường?? Ron nói.
    ?oBởi vì,? Hermione nói, quay lại với cái hình về món Cải Bắp Nhai Rào Rạo Trung Quốc mà cô bé vừa sao lại, ?omình không nghĩ là bà Umbridge lại vui vẻ nếu bà ta thấy bọn mình tụ tập lại.?
    *
    Harry vô cùng mong ngóng đến cuộc đi chơi ở Hogsmeade, nhưng còn một điều làm nó lo lắng. Sirius vẫn im như thóc kể từ lần ông ấy xuất hiện trong lửa vào đầu tháng Chín, Harry biết là họ đã làm cho ông giận vì họ không muốn ông đến đó ?" nhưng lúc nào nó cũng canh cánh là Sirius sẽ ném tung những lời khuyến cáo ra trước gió và lại đến bừa. Bọn chúng sẽ làm gì nếu một con chó đen to tướng lao về phía chúng ở Hogsmeade, có thể là ngay trước mũi Draco Malfoy?
    ?oỜ, cậu không thể trách chú ấy về việc chú ấy muốn ra ngoài được,? Ron nói, khi Harry thảo luận về nỗi sợ hãi của nó với Ron và Hermione. ?oMình muốn nói là chú ấy đã bị săn đuổi suốt hai năm ròng , và mình biết rằng chuyện này chẳng vui vẻ gì, nhưng ít ra thì chú ấy vẫn còn đang được tự do, phải không? Và lúc này chú ấy lại phải im lặng suốt với cái lão gia tinh dở điên dở dại đó.
    Hermione quắc mắt với Ron, nhưng cô bé đành phải bỏ qua sự khinh thường dành cho Kreacher này.
    Vấn đề rắc rối là,? cô bé nói với Harry, cho đến khi V-Voldemort ?" ồ, vì chúa, Ron ơi là Ron ?" khi đi ra ngoài, chú Sirius vẫn phải lẫn trốn, đúng không? Mình muốn nói là cái Bộ ngu si ấy vẫn không thể nhận ra rằng chú Sirius vô tội trừ khi họ chấp nhận là mọi chuyện cụ Dumbledore nói về chú ấy đều là sự thật. Và khi những gã ngốc ấy bắt đầu phải bắt bọn Tử Thần Thưc Tử trở lại, thì sẽ rõ là chú Sirius không phải là một người trong số chúng? Mình muốn nói, chú ấy không có Dấu Hiệu, là một chuyện nhé.?
    ?oMình không nghĩ là chú ấy khờ đến nỗi lại xuất hiện,? Ron nói chắc chắn. ?oCụ Dumbledore sẽ phát điên lên nếu chú ấy làm thế và chú Sirius luôn nghe lời cụ Dumbledore thậm chí nếu chú ấy không thích những gì chú ấy nghe.?
    Khi Harry vẫn có vẻ lo lắng, Hermione nói, ?oNghe này, Ron và mình phải đã thông báo với những người nào mà bọn mình nghĩ là họ có thể muốn học một số bài học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám chính thống, và có một số đã có hứng thú. Bọn mình đã nói bọn họ đến gặp mình ở Hogsmeade.?
    ?oPhải,? Harry lơ đãng nói, tâm trí nó vẫn còn mãi nghĩ về Sirius.
    ?oĐừng lo, Harry,? Hermione khẽ nói, ?oBạn đã có quá đủ chuyện để lo ngoài chuyện chú Sirius rồi.?
    Tất nhiên là cô bé khá có lý, nó chỉ vừa bắt kịp đống bài tập về nhà, cho dù nó đã làm khá hơn nhiều khi không phải đêm đêm bị cấm túc ở chỗ Umbridge nữa. Ron thậm chí vẫn còn tụt lại sau đống bài tập về nhà hơn Harry, bởi vì trong khi hai đứa cùng tập luyện Quid***ch hai tuần một lần, thì Ron còn bổn phận của một huynh trưởng. Tuy nhiên, Hermione người đăng ký nhiều môn hơn cả hai đứa, không chỉ làm sạch sành sanh mọi bài tập của cô bé mà còn tìm được thời gian để đan quần áo cho bọn gia tinh. Harry phải công nhận là cô bé đã làm khá hơn nhiều; bây giờ thì chúng đã luôn có thể phân biệt được đâu là nón và đâu là vớ.
    Buổi sáng đi chơi đến Hogsmeade là một buổi bình minh sáng sủa nhưng lộng gió. Sau bữa ăn sáng họ xếp hàng trước mặt Flinch, người đang đọc tên họ từ một cái danh sách học sinh dài được phép của cha mẹ hoặc người giám hộ cho phép đến làng chơi. Với với nỗi xót xa nhè nhẹ, Harry nhớ lại rằng nếu không có Sirius, thì nó sẽ không thể nào đi được.
    Khi Harry đến lượt mình đến chỗ Flinch, ông thầy giám thị khịt mũi thật mạnh như thể muốn phát hiện đánh hơi một cái gì đó từ Harry. Rồi ông gật đầu khẽ và khiến xương hàm ông lại run run, và Harry bước qua, bước lên những bậc đá và bước vào một ngày lạnh giá nhưng chan hoà ánh nắng <ở Anh có những ngày như vậy sao ta?>
  6. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Chương 16, tiếp theo
    Bản dịch của lhoxung@Vietkiem
    ?oEr ?" vì sao mà ông Flinch lại đánh hơi cậu thế?? Ron hỏi, khi nó, Harry và Hermione bước nhanh xuống lối đi rộng mở về phía cổng.
    ?oTớ cho rằng ông ta đang kiểm tra xem có mùi Bom Thối không,? Harry nói, cười nhạt, ?oTớ quên kể cho các bạn nghe??
    Và nó kể lại câu chuyện về việc gửi thư cho Sirius và ông Flinch hầm hầm xông đến trong những giây sau đó, yêu cầu được thấy bức thư. Trước vẻ hơi ngạc nhiên của nó, Hermione thấy câu chuyện này rất thú vị, thật sự là thú vị hơn nhiều so với nó cảm thấy.
    ?oÔng ta nói là nhận được tố cáo là bạn đang đặt Bom Thối à? Nhưng mà ai mách với ông ta chứ??
    ?oMình đâu có biết,? Harry nói, nhún vai. ?oCó thể là Malfoy,? và nó bật cười khi nghĩ đến chuyện này.
    Chúng vẫn đi giữa những cái cột đá cao ngất với những con lợn lòi có cánh trên đỉnh và rẽ trái vào con đường dẫn vào làng, gió thổi tóc rũ xuống mắt chúng.
    ?oMalfoy à?? Hermione nói, suy nghĩ. ?oỜ.. vâng.. có thể??
    Và cô bé vẫn miên man suy nghĩ trên suốt đoạn đường ra ngoại ô của Hogsmeade.
    ?oỜ, nhưng mà bọn mình đang đi đâu đây?? Harry hỏi. Đến Chỗ Ba Cây Chổi??
    ?oỒ ?" không,? Hermione nói, dứt khỏi cơn mơ mộng. ?okhông, chỗ đó lúc nào cũng đông và ồn, mình đã nói với mọi người đến gặp bọn mình ở chỗ Đầu Heo, một quán rượu khác, bạn biết chỗ đấy rồi đấy, nó không nằm trên đường lớn. Mình nghĩ nó có phần? bạn hiểu không.. có phần ? láu cá (dodgy)? nhưng học sinh không thường đến đó đâu, vì thế bọn mình không sợ bị nghe lén.?
    Họ đi xuống con đường lớn, băng quang Xưởng Quậy Phù Thuỷ của Zonko, nơi mà chúng chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Fred, George và Lee Jordan, băng qua bưu điện, nơi bọn cú đang đều đặn làm việc, và leo lên một con phố nhỏ dẫn đến một quán rượu nhỏ nằm trên đỉnh. Một cái bảng hiệu gỗ xiêu vẹo treo trên cái giá đỡ bụi bậm phía trên cửa, với một bức tranh đầu một con heo rừng hoang dại, máu nhỏ ra từ tấm vải trắng bao quanh nó. Cái dấu hiệu kêu cót két trong gió khi họ lại gần. Cả ba đều hơi ngần ngừ ngoài cửa.
    ?oThôi, vào đi nào,? Hermione nói, hơi lo ngại. Harry mở đường vào trong.
    Nơi đây hoàn toàn không giống như Ba Cây Chổi, nơi có một quầy bar lớn mang đến một ấn tượng ấm cúng, sáng sủa và sạch sẽ. Quầy bar của quán Đầu Heo bao một một căn phòng nhỏ, xám xịt và dơ bẩn bốc đầy một cái mùi gì đó giống như mùi dê. Những cánh cửa sổ bên hông thì bám một lớp bụi dày cứng khiến cho rất ít ánh sáng thấm được vào phòng, thay vào đó căn phòng được chiếu sáng bằng những giá nến đặt nằm trên những cái bàn bằng gỗ thô. Nền nhà khi nhìn lướt qua thì có vẻ như giống như làm bằng đất nện, cho dù khi Harry bước trên nó thì nó nhận ra rằng có những lớp đá bên dưới những thứ trông giống như rác rưới đã được tích tụ lại đây hàng thế kỷ.
    Harry nhớ rằng ông Hagrid đã từng nói đến quán rượu này trong năm học đầu tiên của nó. ?oKó khá nhìu trò vui ở Đầu Heo, ông đã nói thế khi giải thích về việc làm cách nào mà ông có được trứng rồng từ một người lạ mặt che mặt ở đây. Lúc đó Harry đã tự hỏi vì sao mà Hagrid không thấy lạ lùng khi người lạ mặt đó luôn che mặt trong suốt cuộc nói chuyện, bây giờ nó mới biết là việc che mặt là cái gì đóng giống như thời trang ở Đầu Heo. Có một người đàn ông ngồi ở quầy bar, đầu được phủ bởi những dải băng xám dơ bẩn, cho dù ông ta vẫn cố nuốt ừng ực hết ly này đến ly khác của một cái chất gì đó bốc khói nóng bỏng qua miệng; hai người khác liệm người trong áo choàng trùm đầu đang ngồi ở một cái bàn bên một cửa sổ, Harry đã thoáng nghĩ rằng họ là các Giám Ngục nếu như họ không nói chuyện với nhau bằng một giọng nặng thổ âm Yorkshirre, và ở một góc tối khác bên ngoài lò sưởi có một bà phù thuỷ đang ngồi với tấm voan đen dày phủ đến tận ngón chân. Họ chỉ có thể thấy chót mũi của bà vì nó hơi nhô lên từ tấm voan.
    ?oMình không biết nơi này, Hermione ạ,? Harry thì thầm, khi họ băng ngang quầy bar. Nó đặc biệt chú ý đến bà phù thuỷ che voan dày. ?oCó thể nào là bà Umbridge ở đó không ta??
    Hermione ném một tia mắt đánh giá người đeo voan kia.
    ?oUmbridge thấp hơn bà này,? nó khẽ nói, ?oVà dù sao đi nữa, thậm chí nếu Umbridge đến đây thì bà cũng không thể làm gì để ngăn cản bọn mình được, Harry à, bởi vì đã kiểm tra lại luật của trường hai ba lần rồi. Chúng ta không bị giới hạn; mình đã đặc biệt hỏi giáo sư Flitwick xem học sinh có được quyền đến Đầu Heo không, thầy ấy nói được, nhưng thầy đã đặc biệt khuyên mình õ rằng phải mang theo những cái cốc của chính mình. Và khi mình đánh giá mọi thứ mình có thể nghĩ rằng việc này giống như một hoạt động học nhóm và làm bài tập nhóm và hiển nhiên chúng hoàn toàn được phép. Mình chỉ không nghĩ rằng chúng mình nên phô trương những gì chúng ta đang làm.?
    ?oKhông,? Harry nói lạnh nhạt nói, ?ođặc biệt khi mà nó không chính xác là một việc làm bài tập nhóm và bạn đã hoạch định, phải không??
    Người đàn ông ở quầy bar khẽ khàng đi đến chỗ họ. Ông ta là một người đàn ông già nhìn có vẻ cục cằn râu tóc bạc, rậm rạp. Ông ta cao, gầy và có vẻ gì đó quen thuộc với Harry.
    ?oUống gì?? ông hỏi cộc lốc.
    ?oBa Bia Bơ ạ,? Hermione nói.
    Người đàn ông vươn tay xuống dưới quầy thu tiền và rút lên ba cái chai bụi bậm rất dơ bẩn và đặt mạnh lên quầy bar.
    ?oSáu Sickle? ông ta nói.
    ?oCứ giữ hết? Harry vội nói, đưa ra một đồng bạc. Mắt người đàn ông đảo khắp Harry, dừng lại khoảng một phần nhỏ của giây ở vết sẹo của nó. Rôi ông quay đi đặt đồng tiền của Harry vào một cái ngăn kéo cổ bằng gỗ, nó tự động đẩy ngăn ra để nhận nó. Harry, Ron và Hermione rút ra một cái bàn xa nhất và ngồi xuống, nhìn quanh. Người đàn ông trong lớp băng xám tiến lại quầy với những đồng knuckle và nhận tiếp một cốc cái chất uống bốc khói từ người chủ quán.
    ?oCác bạn biết gì không?? Ron thì thầm, hăm hở nhìn về phía quầy. ?oChúng ta có thể gọi bất kỳ món gì mà chúng ta thích tại đây. Mình cá là cái lão ấy sẽ bán cho chúng ta bấy kỳ món gì, ông ta không quan tâm đâu. Mình luôn muốn thử uống cái món Whisky Lửa-?o
    ?oBạn ?"là ?" một-huynh-trưởng,? Hermione ngắt lời.
    ?oỒ? Ron nói, nụ cười tắt khỏi gương mặt, ?oVâng??
    ?oNếu thế thì những người mà bạn nói sẽ đến gặp bọn mình đâu?? Harry hỏi, mở cái nắp bụi bặp của chai Bia Bơ của nó ra và tớp một ngụm.
    ?oChỉ có vài người thôi,?Hermione nói, nhìn đồng hồ và nhìn với vẻ lo lắng về phía cửa. ?oMình nói họ đến đây vào giấc này, và mình chắc là tất cả bọn họ đều biết chỗ ?" ồ, nhìn kìa, có thể là bọn họ.
    Cánh cửa quán rượu lại mở ra. Một đám bụi nắng tràn vào phòng trong một thoáng và biến mất, bị che khuất bởi một toán người đang vội vã đi vào.
    Đi vào đầu tiên là Neville cùng với Dean và Lavender, theo sát họ là Parvati và Padma Patil rồi (bao tử Harry quặn lên) Cho và một cô bạn gái đang ba chí ba choé, rồi (đi riêng ra và đầy mơ mộng như thể chỉ vô tình đến đây) Luna Lovegood; rồi Katie Bell, Alicia Spinet và Angelina Johson, Coin và Dennis Creevey, Ernie Macmillan. Justin Finch-Fletchley, Hannah Abbott, một cô bé nhà Hufflepuff với một cái bím tóc dài trên lưng mà Harry không biết tên; ba cậu bé nhà Ravenclaws mà nó chắc rằng được gọi là Anthony Goldstein, Michael Corner và Terry Boot, Ginny, theo sát bởi một cậu bé tóc vàng gầy nhẵng với cái mũi hếch mà Harry lờ mờ nhận ra là một thành viên của đội Quid***ch nhà Hufflepuff và, đi cuối, là Fred với George Weasley cùng người bạn thân Lee Jordan của họ, cả ba đều mang theo những túi giấy đầy những hàng hoá mua ở tiệm Zonko.
    ?oChỉ vài người đấy à?? Harry khàn giọng nói với Hermione, ?oChỉ vài người??
    ?oVâng, ý kiến này có vẻ khá được lan rộng ,? Hermione vui mừng nói, ?oRon này, bạn lấy thêm vài cái ghế nhé??
    Người chủ quán đờ ra trong khi đang lau những cái cốc bằng một miếng giẻ rách dơ bẩn trông như thể chưa bao giờ được giặt. Có thể là ông chưa bao giờ thấy quán của ông lại đầy người đến thế.
    ?oChào,? Fred nói, nó là người đầu tiên tới quầy bar và nhanh chóng đếm số bạn của mình,?cho chúng tôi? hai mươi lăm chai Bia Bơ??
    Người chủ quán nhìn nó chằm chằm một thoáng, rồi ném mạnh nắm giẻ rách của ông xuống như thể ông bị ngắt ngang khi đang làm một công chuyện quan trọng, ông bắt đầu nhấc lên những chai Bia Bơ từ dưới quầy.
    ?oChúc mừng,? Fred nói, đưa chúng ra. ?oXem nào, mọi người, tôi không có đủ tiền để trả cho tất cả những thứ này??
    Harry lặng người khi cái đám đông đang lao xao kia nhận bia từ tay Fred và lục trong túi áo choàng của họ để tìm tiền. Nó không thể tưởng tượng được là có bao nhiêu người đây xuất hiện cho đến khi một ý nghĩ khủng khiếp chật đập vào óc nó rằng có thể họ đang chờ đợi một bài diễn văn nào đó, và với ý nghĩ đó nó quay sang Hermione.
    ?oBạn đã nói gì với mọi người thế?? nó hạ giọng nói, ?oHọ đang chờ đợi cái gì??
    ?oMình nói với bạn rồi, họ chỉ đến để nghe những gì bạn phải nói,? Hermione nói dịu dàng, nhưng Harry vẫn nhìn cô bé đầy giận dữ đến nỗi cô bé phải nhanh chóng thêm vào, ?onhưng bạn khỏi phải làm cái gì hết, để mình nói với họ trước cho.?
  7. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Chương 16, tiếp theo
    Bản dịch của lhoxung@Vietkiem
    ?oMình nói với bạn rồi, họ chỉ đến để nghe những gì bạn phải nói,? Hermione nói dịu dàng, nhưng Harry vẫn nhìn cô bé đầy giận dữ đến nỗi cô bé phải nhanh chóng thêm vào, ?onhưng bạn khỏi phải làm cái gì hết, để mình nói với họ trước cho.?
    ?oChào, Harry,? Neville nói, hớn hở đến ngồi cạnh bạn.
    Harry cố mà cười trả, nhưng không nói được gì; miệng nó khô rang. Cho vừa mỉm cười với nó và ngồi bên phải Ron. Bạn của cô bé, một cô bé có một mái tóc vàng hung quăn, không cười mà nhìn Harry một cách hoàn toàn thiếu tin tưởng như muốn nói rõ với nó rằng, tránh đường cho cô, cô sẽ không ở lại đây đâu.
    Trong những toán hai và ba người mới đến ngồi quanh Harry, Ron và Hermione, một số có vẻ rất hăm hở, một số thì tò mò, Luna Lovegood nhìn mơ mộng vào không trung. Khi mọi người đều đã yên vị trên ghế, thì tiếng xì xào tắt hẳn đi. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Harry.
    ?oƠ,? Hermione nói, giọng cô bé hơi cao hơn vẻ bình tĩnh ngày thường. ?oWell ?" ơ ?" xin chào.?
    Nhóm người bây giờ chuyển sự chú ý của họ sang cô bé, dù vẫn chốc chốc lại liếc về phía Harry.
    ?oỜ? erm? ờ, các bạn đã biết vì sao mà các bạn ở đây rồi đó. Erm? ờ, bạn Harry đây có một ý tưởng ?" mình muốn nói (Harry liếc nhìn cô bé thật sắc), ?olà mình có một ý tưởng ?" đó sẽ là một ý hay với những người muốn học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ?" và mình muốn nói, thật sự muốn học, bạn biết đấy, không phải cái thứ mà Umbridge đang nhồi nhét cho chúng ta ?"?o (giọng Hermione thình lình trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn)- bởi vì chẳng có ai gọi nổi chúng là Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cả?T (Phải, phải,? Anthony Goldstein nói, và Hermione trông có vẻ càng cuồng nhiệt) ?" ?oỜ, mình nghĩ rằng nếu bọn mình có thể, ờ tự mình giải quyết vấn đề thì thật là hay.?
    Cô bé ngừng lại, nhìn liếc sang Harry, và nói tiếp, ?oVà cái và mình muốn nói đến là việc học cách bảo vệ chúng ta hữu hiệu như thế nào, không chỉ bằng lý thuyết mà bằng cách thực hiện những câu thần chú thật sự-?o
    ?oBạn cũng muốn thi đậu môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở kỳ thi OWL luôn chứ gì?? Michael Corner nói, nó đang nhìn cô bé chăm chú.
    ?oTất nhiên là vậy rồi,? Hermione nói ngay. ?oNhưng hơn cả thế, mình muốn được huấn luyện một cách đúng đắn kỹ thuật phòng thủ bởi vì? bởi vì?? cô bé thở mạnh và bắt đầu, ?obởi vì Chúa tể Voldemort đã trở lại rồi.?
    Phản ứng có ngay tức thì và có thể tiên đoán trước. Bạn của Cho ré lên và té luôn Bia Bơ vào chính mình; Terry Boot thì co giật lại không sao kìm được,; Padma Patil nhún vai, và Neville la lên một cách kỳ lạ khi cu cậu cố gắng biến nó thành một cái ho. Cả bọn, tuy vậy, lại nhìn chăm chú và thậm chí hăm hở hơn về phía Harry.
    ?oỜ? dù sao thì đó cũng là kế hoạch,? Hermione nói. ?oNếu các bạn muốn gia nhập với chúng tôi, chúng ta sẽ cần phải quyết định là chúng ta sẽ phải-?o
    ?oCó gì chứng minh là Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã trở lại?? tuyển thủ tóc vàng nhà Hufflepuff nói với vẻ công kích.
    ?oỜ, cụ Dumbledore đã tin như vậy? ?" Hermione nói.
    ?oBạn muốn nói rằng cụ Dumbledore đã tin cậu ta,? cậu bé tóc vàng nói, hất đầu về phía Harry.
    ?oBạn là ai?? Ron nói, có vẻ hơi thô lỗ.
    ?oZacharias Smith,? cậu bé nói, ?ovà tôi nghĩ là chúng ta có quyền biết chính xác những chuyện gì đã khiến cậu ta nói rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã trở lại.?
    ?oNghe này,? Hermione can thiệp ngay,?đây không thật sự là vấn đề mà cuộc họp này nói đến-?o
    ?oĐiều đó đúng mà, Hermione,? Harry nói.
    Mọi chuyện đã rõ ràng với nó về việc sao mà có nhiều người đến đây thế. Nó nghĩ là Hermione không thấy được vấn đề này. Một số trong bọn họ ?" thậm chí có thể là phần lớn bọn họ ?" đã đến với hy vọng rằng có thể nghe trực tiếp câu chuyện của Harry.
    ?oĐiều gì đã khiến tôi nói rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã trở lại ư?? nó lặp lại, nhìn thẳng vào mặt Zacharias . ?oTôi đã thấy hắn. Nhưng cụ Dumbledore đã nói với cả trường những điều gì đã xảy ra vào năm ngoái, và nếu bạn không tin cụ, bạn sẽ không tin tôi, và tôi sẽ không tốn thời gian của buổi trưa này để thuyết phục bất kỳ ai.?
    Cả nhóm người đều hầu như nín thở khi Harry nói. Harry có ấn tượng rằng thậm chí cả tay chủ quán cũng lắng nghe. Ông ta cứ lau cùng một cái cốc với cái giẻ dơ bẩn của mình, khiến cho nó càng bẩn thêm khủng khiếp.
    Zachariass nói một cách mạnh bạo, ?oTất cả những gì mà cụ Dumbledore nói với chúng tôi vào năm ngoái rằng anh Cedric Diggory đã bị Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy giết và bạn đã mang xác anh Diggory trở về Hogwarts. Cụ ấy không kể cho chúng tôi nghe chi tiết, cụ ấy không nói chúng tôi rõ về việc anh Diggory bị giết như thế nào, tôi nghĩ là tất cả bọn tôi đều muốn biết ?"?o
    ?oNếu bạn đến để nghe tường tận việc Voldemort giết người như thế nào thì tôi không thể giúp bạn.? Harry nói. Cơn giận của nói, mấy ngày nay cứ âm ỉ dưới bề mặt, lại sục sôi lên. Nó không nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ công kích của Zacharias Smith, và nhìn đầy chủ đích sang Cho. ?oMình không muốn nói về anh Cedric Diggory, được không? Và nếu đó là lý do các bạn đến đây, các bạn có thể đi được rồi.?
    Nó ném một cái nhìn giận dữ sang phía Hermione. Điều này, nó cảm thấy, là lỗi của cô bé, cô bé đã quyết định trình diễn nó như một nhân vật đặc biệt và tất nhiên mọi người đều muốn đến xem câu chuyện hấp dẫn này là như thế nào. Nhưng không ai trong số họ rời khỏi ghế, thậm chí cả Zacharias Smith, cho dù nó vẫn tiếp tục nhìn Harry trừng trừng.
    ?oVậy,? Hermione nói, giọng cô bé vút cao lên trở lại. ?oVậy? như tôi đã nói? nếu các bạn muốn học một số kỹ thuật phòng thủ, thì chúng ta cần phải làm rõ là chúng ta sẽ học chúng như thế nào, chúng ta sẽ gặp nhau vào những lúc nào và ở đâu-?o
    ?oCó đúng là? cô bé với cái bím tóc dài thả xuống lưng ngắt lời, nhìn sang Harry, ?obạn có thể gọi được Thần Hộ Mệnh không??
    Có những tiếng xì xào thích thú vang lên về chuyện này.
    ?oĐúng vậy,? Harry nói với vẻ hơi đề phòng.
    ?oMột Thần Hộ Mệnh hữu hình??
    Cái cụm từ này gợi cho Harry nhớ một cái gì đó.
    ?oƠ ?" bạn biết bà Bones à?? nó hỏi.
    Cô bé mỉm cười.
    ?oBà ấy là dì mình,? cô bé nói. ?oMình là Susan Bones. Bà ấy đã kể cho mình nghe về phiên toà của bạn. Vậy ra ?" điều đó là đúng à? Bạn gọi được một con hươu Hộ Mệnh à??
    ?oVâng,? Harry nói.
    ?oTrời đất, Harry ạ!? Lee nói, với vẻ đầy ấn tượng. ?oAnh chưa bao giờ biết chuyện này!?
    ?oMẹ nói Ron không được tuyên truyền chuyện này,? Fred n nói, cười với Harry. ?oMẹ nói rằng nó đã có quá đủ sự chú ý rồi.?
    ?oMẹ anh không sai đâu,? Harry lầm bà lầm bầm, và vài người bật cười.
    Bà phù thuỷ che voan đang ngồi một mình khẽ chuyển động trên chỗ ngồi của bà.
    ?oVà bạn đã giết con Tử Xà bằng thanh gươm trong văn phòng của cụ Dumbledore à?? Terry Boot hỏi. ?oĐó là điều mà những bức tranh trên tường kể với mình khi mình ở đấy vào năm ngoái??
    ?oƠ, vâng, tôi đã làm vậy? Harry nói.
    Justin Finch-Fletchley huýt sáo, và anh em nhà Creevey trao đổi những cái nhìn kinh hoàng và Lavender Brown kêu khẽ ?oWow!?. Harry cảm cổ áo nóng ra; nó không nhìn nơi nào cả trừ chỗ Cho.
    ?oVà khi bọn này học năm nhất,? Neville nói lớn với đám đông, ?ocậu ta đã bảo vệ được Hòn đá Ngữ Văn (Philological)-?o
    ?oPhù Thuỷ (Philosopher),? Hermione rít lên.
    ?oVâng, cái hòn đá ấy ?" khỏi tay Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy,? Neville dứt lời.
    Mắt Hannah Abbot tròn xoe như những đồng Galleons.
    ?oVà điều đó vẫn chưa nói đến,? Cho nói (mắt Harry liếc nhanh sang cô bé, cô bé nhìn lại nó, mỉm cười, khiến trống ngực nó lên một cơn lô tô mới)?những nhiệm vụ mà anh ấy đã phải vượt qua trong kỳ thi Tam Pháp Thuật vào năm ngoái - vượt qua những con rồng, những người cá (merpeople ?" not siren or mermaid ), con Chân Kềnh và những thứ khác nữa??
    Những tiếng thì thào tán thưởng lan khắp bàn. Harry cảm thấy thật lúng túng. Nó cố điều chỉnh nét mặt để không tỏ ra là nó đang quá hài lòng với chính mình. Việc Cho tán dương nó khiến cho nó rất rất khó để nó nói lên chuyện mà nó đã tự hứa sẽ nói với họ.
  8. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Chương 16, tiếp theo
    Bản dịch của lhoxung@Vietkiem
    ?oNghe này,? nó nói, và mọi người đều im bặt ngay. ?oMình? mình không muốn tỏ ra là mình đang làm ra bộ khiêm tốn hoặc như thế, nhưng? mình đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ trong những việc này??
    ?oKhông phải với những con rồng,? Michael Corner nói ngay. ?oĐó là một đường bay rùng rợn??
    ?oVâng, phải,? Harry nói, cảm thấy nếu phản đối lại thì thô quá.
    ?oVà không có ai giúp bạn quét sạch bọn Giám Ngục hồi hè hết,? Susan Bones nói.
    ?oKhông? Harry nói, ?okhông ai cả, đúng vậy, mình biết là là mình làm được vài chuyện mà không cần giúp đỡ, nhưng vấn đề mà mình muốn nói là-?o
    ?oBạn đang lẩn tránh việc cho chúng tôi thấy bất kỳ bằng chứng gì của việc ấy à?? Zacharias Smith nói.
    ?oĐây là một ý này,? Ron nói lớn, trước khi Harry có thể nói, ?ovì sao mà bạn không thử đóng cái miệng lại giùm??
    Có thể là từ lẩn tránh (weasel) đã tác động mạnh đến Ron. Và lúc này, nó đang nhìn Zacharias như thể nó không muốn gì hơn là được nện cậu ta. Zacharias đỏ bừng mặt.
    ?oỜ, tất cả mọi người bọn ta đều đến đây để học từ cậu ta và bây giờ cậu ta đang nói là cậu ta chẳng hề thật sự làm gì cả,?
    ?oĐó không phải là cái mà cậu ta nói,? Fred ngắt lời.
    ?oThế chú có cần bọn anh rửa tai cho không thì bảo?? George hỏi, lấy ra một cái vật gì đó dài ngoằng nhìn rất ghê từ bên trong một trong những túi đồ Zonko.
    ?oVâng, được rồi,? Hermione nóng nảy nói, ?otiếp tục nào, vấn đề là, có phải chúng ta đều đồng ý là chúng ta sẽ được Harry dạy không??
    Có một tiếng xì xào tán thành chung. Zacharias khoanh tay lại và không nói gì, mặc dù có thể chuyện này là do nó đang phải để mắt đến cái vật dài dài trên tay Fred.
    ?oĐược rồi,? Hermione nói, có vẻ an tâm hơn khi cuối cùng cũng đã quyết định được một cái gì đó. ?oỜ, vậy thì, câu hỏi tiếp theo là chúng ta sẽ gặp nhau vào những lúc nào. Mình thật sự không nghĩ là chuyện này có ý nghĩa nếu như chúng ta gặp nhau ít hơn một lần một tuần.?
    ?oĐợi nào,? Angelina nói, ?ochúng ta cần phải đảm bảo rằng nó không đụng với lịch tập Quid***ch của tụi này,?
    ?oKhông,? Cho nói, ?okhông đụng độ với lịch tập của bọn em nữa.?
    ?oCủa bọn tôi nữa,? Zacharias Smith nói.
    ?oMình tin chắc là bọn mình sẽ tìm ra được một buổi tối thích hợp với tất cả mọi người,? Hermione nói, hơi nóng nảy, ?onhưng các bạn cũng biết là chuyện này quan trọng hơn này, chúng ta phải bàn về việc học cách chống lại bọn Tử Thần Thưc Tử của V-Voldemort.?
    ?oNói hay lắm!? Ernie Macmillan khàn giọng, Harry chờ đợi cậu này lên tiếng nãy giờ, ?oCá nhân tôi nghĩ rằng điều này thật sự quan trọng, có thể còn quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì chúng ta sẽ làm trong năm nay, thậm chí với cả kỳ thi OWL!?
    Nó nhìn quanh với vẻ tinh tướng, mặc dù vẫn chờ đợi là có ai đó la lên ?oChắc chắn là không!? Khi không ai nói gì, nó nói tiếp,? Cá nhân tôi rất bối rối không hiểu vì sao B lại đưa đến đây một giáo viên vô dụng như thế vào đúng thời điểm quan trọng này. Rõ ràng là, họ đang chối bỏ sự trở về của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy, mà lại cho bọn mình một giáo viên thật sự đang ra sức ngăn cản chúng ta dùng đến những câu thần chú phòng thủ-?o
    ?oBọn mình nghĩ lý do mà Umbridge không muốn chúng mình tập Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám,? Hermione nói,? là bà ta có một số? một số ý tưởng điên rồ rằng cụ Dumbledore có thể dùng các học sinh ở đây để thành lập một loại quân đội riêng. Bà ta nghĩ rằng cụ ấy đang hướng dẫn chúng ta chống lại Bộ.?
    Gần như chẳng có ai sửng sốt trước tin này; ngoại trừ Luna Lovegood chợt nói to lên. ?oỜ, điều này có ý nghĩa lắm. Dù sao thì Cornelius đã có quân đội riêng rồi.?
    ?oCái gì chứ?? hoàn toàn sửng sốt trước cái tin không chờ đợi này.
    ?oVâng, ông ta có một đạo quân Heliopath,? Luna trịnh trọng nói.
    ?oKhông, không có.? Hermione quát lên.
    ?oCó, có mà.? Luna nói.
    ?oHeliopath là cái gì?? Neville hỏi, ngơ ngác.
    ?oChúng là những linh hồn của lửa,? Luna nói, mắt cô bé mở to và nhô lên khiến cô bé càng có vẻ dài dại hơn lúc nào hết, ?onhững sinh vật làm từ lửa rất to lớn, chúng ào qua mặt đất và đốt sạch những gì trước mặt-?o
    ?oChúng không tồn tại, Neville ạ? Hermione bực bội nói.
    ?oỒ, có, chúng tồn tại mà!? Luna giận dữ.
    ?oTôi xin lỗi, nhưng có gì chứng minh không?? Hermione nói lớn.
    ?oCó rất nhiều bài tường thuật của các phù thuỷ đã thấy tận mắt. Chỉ vì chị quá hẹp hòi nên chị mới cần phải thấy mọi thứ hiện ra trước mũi chị trước khi chị ?"?o
    ?oHem, hem? Ginny nói, bắt chước giáo sư Umbridge rất tuyệt khiến nhiều người giật mình nhìn lại và bật cười. ?oSao mà bọn mình không quyết định về việc sẽ gặp nhau vào những lúc nào và học những bài phòng thủ nào nhỉ??
    ?oPhải,? Hermione nói ngay, ?ophải, chúng ta nên làm thế, em đúng lắm, Ginny.?
    ?oỜ, một tuần một lần là được rồi,? Lee Jordan nói.
    ?oKhi mà-?o Angelina bắt đầu.
    ?oVâng, vâng, bọn em biết về chuyện Quid***ch rồi,? Hermione nói với vẻ căng thẳng. Ờ, vấn đề khác cần bàn là việc chúng ta sẽ gặp ở đâu??
    Chuyện này có vẻ khó, và cả nhóm đều im lặng.
    ?oThư viện được không?? Katie Bell đề nghị, sau một lúc.
    ?Khó mà tin được là bà Pince sẽ vui mừng hớn hở khi chúng ta thực hiện các lời nguyền trong thư viện.? Harry nói.
    ?oCó thể là một căn phòng bỏ hoang chăng?? Dean nói.
    ?oĐược đấy,? Ron nói, ?ocô McGonagall có cho chúng ta mượn phòng, cô ấy đã làm vậy khi Harry tập để thi Tam pháp thuật?.
    Nhưng Harry tin chắc là lần này cô McGonagall không sẵn lòng đến thế. Với những gì Hermione nói về việc cho phép học và làm bài tập nhóm, nó cảm giác theo bản năng rằng điều này có thể đưa đến nhiều sự phản đối.
    ?oĐược rồi, chúng ta sẽ tìm thấy một nơi nào đó,? Hermione nói ?oChúng tôi sẽ nhắn tin cho mọi người khi chúng tôi có được một thời gian và địa điểm thích hợp cho lần họp mặt đầu tiên.?
    Cô bé lục lọi trong túi và lấy ra một tấm giấy da và một cây bút lông ngỗng, rồi với vẻ ngập ngừng, như thể cô bé đang cố tự động viên mình để nói điều gì đó.
    ?oMình ?" mình nghĩ rằng mọi người nên viết tên vào đây, chỉ để biết rằng ai đã đến đây. Nhưng mà mình nghĩ rằng,? cô bé hít một hơi sâu,?rằng chúng ta nên thoả thuận với nhau là sẽ không nói với người khác về việc chúng ta đang làm. Vì vậy khi các bạn ký tên bạn, coi như các bạn đồng ý rằng sẽ không nói với Umbridge hoặc với bất kỳ ai khác về những gì chúng ta đã thoả thuận.?
    Fred giật lấy tờ giấy da và hăm hở ký tên, nhưng Harry thấy ngay là có nhiều người khác không có vẻ vui lắm với viễn cảnh điền tên họ vào danh sách.
    ?oƠ?? Zacharias chậm chạp nói, không cầm tờ giấy da khi George đưa sang nó, ?oờ? tôi tin chắc là Ernie sẽ nói với tôi về thời điểm cuộc họp.?
    Nhưng Ernie cũng trông có vẻ ngần ngại về việc ký tên. Hermione nhíu mày với nó.
    ?oTôi- ờ, chúng ta là huynh trưởng mà.? Ernie nói lớn. ?oVà nếu cái danh sách này bị phát hiện thì? ờ, tôi muốn nói là? bạn nên tự hiểu, nếu Umbridge tìm thấy-?o
    ?oBạn chẳng phải là vừa mới rằng nhóm học tập này là điều quan trọng nhất mà bạn làm trong năm nay sao?? Harry nhắc nó.
    ?oTôi- vâng,? Ernie nói, ?ovâng, tôi tin là tôi đã nói vậy, nó chỉ-?o
    ?oErnia à, chẳng lẽ bạn lại thật sự tin là tôi lại để tờ danh sách này hớ hênh sao?? Hermione nói thăm dò.
    ?oKhông. Không, tất nhiên là không,? Ernie nói, có vẻ đã bớt lo hơn. ?oTôi ?" ờ, tất nhiên là tôi ký rồi.?
    Sau Ernie, không ai phản đối nữa, cho dù Harry thấy bạn của Cho ném cho cô bé một cái nhìn khuyến cáo trước khi ghi tên mình vào. Khi người cuối cùng ?" Zacharias ?" ký vào, Hermione nhặt tờ giấy da trở lại và cẩn thận đặt nó vào túi. Lúc này trong cả nhóm đều có một cảm giác là lạ. Có vẻ như họ vừa ký một loại hợp đồng nào đó.
    ?oỜ, đến giờ rồi,? Fred lanh lẹn nói, đứng phắt dậy. ?oGeorge, Lee và tôi phải mua vài món đồ về có tính nhạy cảm nguyên thuỷ để làm ăn, bọn này sẽ gặp lại các bạn sau.?
    Những nhóm hai ba người còn lại cũng rời đi.
    Cho nhìn có vẻ gặp khó khăn khi cài lại móc khoá túi xách của cô trước khi rời đi, mái tóc đen xoăn của cô bé rũ xuống phía trước che kín mặt cô bé, nhưng bạn cô bé đứng liền sau, tay khoanh lại, tặc lưỡi, và Cho chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi ra với bạn. Khi bạn cô bé đi qua cửa, Cho nhìn lại và vẫy tay với Harry.
    ?oỜ, mình nghĩ là mọi việc đã diễn tiến khá tốt,? Hermione vui mừng nói, khi cô bé, Harry và Ron đi ra khỏi quán Đầu Heo và tắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ sau đó. Harry và Ron xách theo những chai Bia Bơ của chúng.
    ?oCái tay Zacharias ấy khó chịu thật,? Ron nói, nhìn về phía bóng của Smith, có thể nhận rõ từ xa.
    ?oMình cũng chẳng thích cậu ta lắm.? Hermione thừa nhận. ?onhưng cậu ta nghe lỏm được khi mình đến nói chuyện với Ernie và Hannah ở bàn Hufflepuff và khi cậu ta cũng có vẻ thích đến đây, thì mình nói gì được bây giờ? Nhưng có nhiều người thật sự khá hơn ?" mình muốn nói Michael Corner và đám bạn của cậu ấy đã không đến đây nếu như cậu ta không đang đi chơi với Ginny.?
    Ron vừa nốc cạn những giọt cuối cùng trong cái chai Bia Bơ của nó, sặc và phun Bia Bơ ra phía trước.
    ?oThằng đó làm cái gì?? Ron lắp bắp, giận điên, tai nó nhúm lại như thịt bò sống. ?oCon bé đó đi chơi với ?" em tôi đi - bạn nói gì, Michael Corner??
    ?oỜ, đó là lý do mà cậu ta đến đây với đám bạn của mình, mình nghĩ vậy ?" ờ, họ rõ ràng là thích học cách phòng thủ, nhưng nếu Ginny không nói trước với Michael chuyện gì xảy ra??
    ?oVào lúc nào ?" vào lúc nào mà nó-??
    ?oBọn họ gặp nhau ở buổi Dạ Vũ Giáng Sinh và kết bạn với nhau vào cuối năm,? Hermione điềm tĩnh nói. Bọn chúng đi vào Con Đường Cao và cô bé ngừng lại bên ngoài Tiệm Viết Scrivenhaft, nơi đang những cây bút lông chim trĩ nhìn thật đẹp đang hiện ra qua cửa sổ. ?oHmm? mình sẽ mua một cây viết mới vậy.?
    Cô bé rẽ vào tiệm. Harry và Ron đi theo bạn.
    ?oThế thằng nhóc nào là Michael Corner chứ?? Ron tức tối hỏi.
    ?oCái cậu đen đen ấy,? Hermione nói.
    ?oMình cóc thích nó,? Ron nói ngay.
    ?oKỳ vậy? Hermione thì thầm.
    ?oNhưng mà,? Ron nói, đi theo Hermione dọc theo những dãy bút đặt trong những cái hộp đồng ?oMình cứ nghĩ là Ginny si mê Harry!?
    Hermione nhìn bạn với vẻ thương hại và lắc đầu.
    ?oGinny đã từng mê Harry, nhưng cô bé đã bỏ từ hàng tháng rồi. Không phải vì nó không thích bạn, tất nhiên rồi,? cô bé dịu dàng nói với Harry khi kiểm tra một cây viết dài đen và vàng.
    Harry, đầu óc vẫn tràn ngập cái vẫy tay tạm biệt của Cho, chẳng thấy hứng thú về cái chủ đề này như Ron, đang run lên vì tức, nên nó đã không hề tham gia câu nào cho đến khi bị lôi vào cuộc.
    ?oThế đó là lý do khiến nó nói chuyện lại vào lúc này à?? nó hỏi Hermione. ?oCô bé ấy chẳng hề nói gì trước mặt mình trước đây.?
    ?oChính thế,? Hermione nói, ?oVâng, mình nghĩ là mình sẽ lấy cây này??
    Cô bé tiến tới quầy thu tiền đặt lên mười lăm Sickle và hai Knut, với Ron vẫn thở hừng hực sau gáy.
    ?oRon,? cô bé nghiêm khắc nói khi cô quay lại và giẫm phải chân bạn. ?oĐó chính là lý do vì sao mà Ginny không nói gì với bạn về việc nó đã gặp Michael, nó biết bạn sẽ khó chấp nhận chuyện này. Vì vậy, vì chúa, đừng có nói tới nói lui mãi về chuyện này.?
    ?o Bạn nói gì vậy? Ai khó chấp nhận chuyện gì chứ? Mình chả có nói tới nói lui về chuyện gì sất?? Ron tiếp tục kêu ca bằng một giọng thì thầm suốt cả đoạn đường.
    Hermione tròn mắt với Harry và hạ giọng, trong khi Ron vẫn lầm bà lầm bầm chửi rủa Michael Corner không tiếc lời. ?oVà khi đã nói về chuyện của Michael và Ginny? còn chuyện của Cho và bạn thì sao??
    ?oBạn muốn nói gì?? Harry nói nhanh.
    Hơi nước đang bốc ngùn ngụt bên trong nó, một cảm giác rát mặt bùng lên khiến mặt nó chuyển ngay sang vẻ lạnh lùng ?" chẳng lẽ nó đã quá lộ liễu à?
    ?oỜ,? Hermione nói, khẽ mỉm cười, ?ocô bé ấy không thể rời mắt khỏi bạn, phải không??
    Harry chưa bao giờ say sưa nhận thức rằng cái làng Hogsmeade này lại đẹp đến thế.
  9. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0

    Chương 17: Đạo luật giáo dục số hai mươi bốn.
    Bản dịch của lhoxung@Vietkiem
    Harry cảm thấy vui hơn trong phần thời gian còn lại của cuối tuần hơn bất kỳ thời gian nào trong súot năm học. Nó và Ron dùng phần lớn thời gian của ngày Chủ Nhật để giải quyết mớ bài tập về nhà của chúng, và mặc dù công việc này khó có thể gọi là vui vẻ được. Những tia nắng mặt trời cuối cùng của ngày thu này vẫn còn sáng rỡ, vì vậy thay vì ngồi cứng ở những cái bàn trong phòng sinh hoạt chung, chúng mang bài vở ra ngoài trời và ngồi tản mạn trong bóng râm của một cây sồi lớn ở bên bờ hồ. Hermione tất nhiên là đã giải quyết xong hết các bài tập của mình, cô bé mang ra ngoài một mớ len và niệm chú cho mấy cây kim đan của mình để chúng loé lên lách cách trong khoảng không trước mặt cô bé, đan tiếp những cái nón và khăn quàng.
    Biết rõ rằng chúng đang làm một chuyện chống lại Umbridge và Bộ, và biết rằng mình giữ vai trò chính yếu trong kế hoạch nổi loạn này, những việc này khiến cho Harry cảm thấy vô cùng hài lòng. Nó ôn lại buổi họp mặt thứ Bảy trong đầu: tất cả những người đã đến với nó dể Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám? và những cái nhìn trên mặt họ khi họ nghe về những việc mà nó đã làm? và Cho đã ca tụng những thành tích của nó trong cuộc thi Tam pháp thuật ?" nó đã biết rằng tất cả những người đó đã không cho rằng nó là một kẻ lập dị nói dối, họ còn thán phục và nâng cao tinh thần nó đến nỗi nó vẫn còn ở trên mây vào sáng thứ Hai, bất chấp cái viễn cảnh sắp tới về những môn học chán nhất của nó.
    Nó và Ron đi xuống lầu từ khu ký túc xá của chúng, thảo luận về ý kiến của Angelina về việc họ sẽ tập một chiến thuật mới gọi là Sự Xoay Tròn Chậm và Chặt vào đêm tập Quid***ch, và cho đến khi họ đã băng qua được nửa căn phòng sinh hoạt chung tràn ngập ánh nắng thì họ mới để ý đến một cái mới của căn phòng chung đang tập trung sự chú ý của một nhóm nhỏ người.
    Một tờ thông báo mới vừa được dán lên tấm bảng thông báo của nhà Gryffindor, nó lớn đến nỗi che hết mọi tấm thông báo khác, - những danh sách sách thần chú cũ được rao bán, tờ nhắc nhở thường trực về những luật lệ cũ rích của trường được dán bởi Argus Flinch, lịch tập luyện của đội Quid***ch, những lời rao về việc trao đổi những tấm thẻ Chocolate Ếch với những người khác, tờ quảng cáo mới nhất của anh em nhà Weasley về việc tuyển những người thử nghiệm. Tờ thông báo mới được in bằng một thứ chữ đen lớn và được đóng một cái dấu có vẻ từ một cơ quan cao cấp ở cuối trang, dưới một chữ ký rõ và ngắn.
    THỪA LỆNH CỦA THANH TRA CAO CẤP CỦA HOGWARTS
    Tất cả các tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm và chức câu lạc bộ của học sinh đều bị đình chỉ kể từ lúc này.
    Một tổ chức, đoàn thể, đội và hoặc câu lạc bộ tức là những cuộc họp thường trực của một nhóm của ba học sinh hoặc nhiều hơn.
    Quyết định cho phép tổ chức lại các hoạt động trên có thể được cấp bởi Thanh tra Cao Cấp (giáo sư Umbridge).
    Không một tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm hoặc câu lạc bộ học sinh nào được phép tồn tại mà không được Thanh Tra Cao Cấp chấp nhận.
    Bất kỳ học sinh nào tìm cách thành lập, hoặc tham gia vào một tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm hoặc câu lạc bộ có mà không được chấp nhận bởi Thanh tra Cao cấp sẽ bị trục xuất.
    Những thông báo trên đây dựa trên Đạo Luật Giáo Dục số Hai Mươi Bốn.
    Ký tên, Dolores Jane Umbridge, Thanh tra Cao cấp
    Harry và Ron đọc thông báo qua đầu của một đám học sinh năm thứ hai trông có vẻ đầy băn khoăn.
    ?oChẳng lẽ điều này có nghĩa là họ đóng cửa Câu lạc bộ Chơi Bi sao??T một trong số đám trẻ hỏi.
    ?oAnh nghĩ là bọn em sẽ được chơi Bi thôi,? Ron u ám nói, khiến bọn học sinh năm hai nhảy dựng lên mừng rỡ. ?oNhưng mà chắc bọn mình không có được cái may mắn đó đâu hỉ?? nó hỏi Harry khi đám học sinh năm hai tản đi.
    Harry đọc lại tấm thông báo lần nữa. Những niềm vui ***g lộng đang tràn ngập nó từ thứ Bảy đã tan biến. Tâm tưởng nó ngập tràn giận dữ.
    ?oĐây không thể nào là một sự ngẫu nhiên được,? nó nói, tay nắm chặt lại. ?oBà ta đã biết rồi.?
    ?oKhông thể được,? Ron nói ngay.
    ?oChắc là có ai đó đã nghe lén ở quán rượu. Và hãy đối mặt với chuyện này, chúng ta không thể nào biết được có bao nhiêu người trong số những người có mặt ở đó chúng ta có thể tin tưởng được? có thể có ai đó đã chạy đi mách lẻo bà Umbridge??
    Thế mà nó đã nghĩ rằng bọn họ tin nó, nghĩ rằng bọn họ thậm chí còn thán phục nó?
    ?oZacharias Smith!? Ron nói ngay, đấm vào tay mình, ?ohoặc ?" tớ nghĩ rằng cái thằng Michael Corner cũng trông có vẻ gian lắm-?o
    ?oKhông biết Hermione đọc cái này chưa nhỉ?? Harry nói, nhìn về phía cửa khu ký túc xá nữ
    ?oĐi nói với cô ấy thôi,? Ron nói. Nó phóng tới trước, kéo cửa ra và lao lên cái cầu thang cuộn.
    Nó vừa leo đến tầng sáu thì một tiếng động lớn, nghe như tiếng còi ré lên và tất cả những bậc thang hoà vào nhau tạo thành một khối đá nghiêng trượt dài trông cái cầu trượt. Ron còn chạy được theo đà một chút xíu, tay vung vẫy điên cuồng như cái cối xay gió, rồi nó trượt ngược xuống và rơi ào theo cái cầu trượt mới tạo ra, nằm thẳng cẳng ngay dưới chân Harry.
    ?oỜ ?" tớ không nghĩ là bọn mình được phép vào khu ký túc xá nữ,? Harry nói, đỡ Ron đứng dậy dưới chân nó và cố để không cười lăn cười bò ra.
    Hai cô bé năm thứ tư thích thú trượt phóng xuống từ cái cầu trượt đá.
    ?oỒ, ai vừa định leo lên đấy?? họ khúc khích cười thích thú, đứng dậy và nguýt bọn Harry và Ron.
    ?oLà anh,? Ron nói, nó vẫn còn rũ rượi, ?otớ không biết rằng sẽ xảy ra như vậy. Không công bằng tí nào!? nó nói với Harry, trong khi các cô gái đi về phía cái lỗ chân dung, vẫn còn cười như điên. ?oHermione được cho phép đi vào khu ký túc xá của bọn mình, vậy tại sao bọn mình lại không được??
    ?oỜ, đó là một cái luật cổ lỗ sĩ,? Hermione nói, cô bé vừa trượt xuống đúng ngay vào một cái thảm trước mặt họ và đang đứng dậy, ?onhưng trong cuốn Hogwarts: Một lịch sử nói rằng các cậu bé không đáng tin bằng các cô gái. Dù sao đi nữa, thì các bạn tìm cách mò lên đó làm gì.?
    ?oĐể kiếm bạn chứ làm gì ?" nhìn này,? Ron nói, kéo cô bé về phía tấm bảng thông báo.
    Mắt Hermione lướt nhanh xuống tờ thông báo. Vẻ mặt cô bé trở nên lạnh lùng.
    ?oCó ai đó mách lẻo với bà ta rồi!? Ron giận dữ nói.
    ?oHọ không làm như vậy đâu,? Hermione nhỏ nhẹ nói.
    ?oBạn khờ quá,? Ron nói, ?obạn nghĩ thế vì bạn quá chính trực và ngay thẳng-?o
    ?oKhông đâu mà, họ không làm vậy đầu, bởi vì mình đã ếm một lời nguyền lên tấm giấy da mà tất cả chúng ta đều đã ký lên,? Hermione quả quyết nói, ?otin mình đi, nếu có ai đó chạy đi mách lẻo với bà Umbridge, tất cả chúng ta đều biết kẻ đó là ai và người đó sẽ phải hối tiếc đấy.?
    ?oChuyện gì xảy ra với nó?? Ron hăm hở hỏi.
    ?oỜ, sẽ giống như thế này,? Hermione nói, ?onó sẽ làm kẻ đó nổi lên những cái mụn trứng cá của Eloise Midgeon như một một loại tàn nhang tuyệt đẹp. Thôi đi nào, hãy đi xuống ăn sáng và xem xét những chuyện khác? Không biết cái thông báo này đã được dán lên những nhà khác chưa nhỉ??
    Gần như ngay sau khi bước vào Hội Trường Lớn họ đã thấy rằng cái thông báo của Umbridge đã không chỉ xuất hiện ở tháp Gryffindor. Nó là chủ đề thảo luận đặc biệt của mọi người và Hội trường nhốn nháo một cách đặc biệt khi mọi người lăng xăng bàn tán về những gì họ vừa được đọc. Harry, Ron và Hermione chỉ vừa mới kiếm được chỗ ngồi thì Neville, Dean, Fred, George và Ginny xán đến chỗ họ.
    ?oThấy rồi chứ??
    ?oMấy em có cho rằng mụ ấy biết rồi không??
    ?oBọn mình làm gì đây??
    Cả bọn đều nhìn Harry. Nó liếc quanh để đảm bảo rằng không có giáo viên nào đang ở gần chỗ họ.
    ?oTất nhiên là bọn mình vẫn cứ tiến hành,? nó khẽ nói.
    ?oBiết là thế nào em cũng nói vậy mà,? George nói, hớn hở và đấm lên tay Harry.
    ?oThế các vị huynh trưởng cũng vậy chứ?? Fred nói, liếc nhìn Ron và Hermione một cách giễu cợt.
    ?oTất nhiên? Hermione lạnh lùng nói.
    ?oErnie và Hannah Abbott đến kìa,? Ron nói, nhìn qua vai nó, ?oVà cả đám nhà Ravenclaws nữa và cả Smith? không có ma nào nổi mụn cả.?
    Hermione liếc quanh với vẻ cảnh giác.
    ?oĐừng quan tâm đến những cái mụn, những tên ngốc đó không thể đến đây đâu, vì nó sẽ gây nghi ngờ ?" ngồi xuống đi!? cô bé nói với Ernie và Hannah, đang thân thiện vẫy họ sang bàn nhà Hufflepuff ngồi. ?oLát nữa đã! Bọn-mình-sẽ-nói-chuyện-với-các-bạn-sau!?
    ?oĐể em nói với Michael,? Ginny nóng nảy, đứng lên khỏi ghế, ?ocái cậu ngốc thật thà này??
    Cô bé chạy vội về phía bàn Ravenclaws, Harry nhìn cô bé chạy đi. Cho đang ngồi phía xa xa, đang nói chuyện với cô bạn tóc quăn đã đi cùng cô tới quán Đầu Heo. Có khi nào cái thông báo của Umbridge khiến cho cô bé sợ không dám gặp lại họ không??
    Nhưng những tác động của tờ thông báo nọ vẫn không hề tan đi khi họ rời khỏi Hội Trường Lớn để đi học môn Lịch Sử Pháp Thuật.
    ?oHarry! Ron!?
    Đấy là Angelina và cô bé đang chạy vội về phía họ với vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
    ?oKhông sao đâu,? Harry khẽ nói, khi cô bé chạy đến đủ gần để nghe nó. ?oChúng ta vẫn sẽ-?o
    ?oEm có nhận ra là bà ta bao hàm luôn cả Quid***ch trong cái thứ đó không?? Angelina la lên với nó. ?oChúng ta phải đi xin phép để tổ chức lại đội Quid***ch.?
    ?oCái gì?? Harry nói.
    ?oKhông thể nào,? Ron nói, thất kinh.
    ?oBọn em không đọc cái tờ thông báo ấy à, nó cũng đề cập đến cả các đội mà! Nghe này, Harry? chị nói điều này lần cuối cùng nhá? xin, xin em đừng có mất tự chủ với bà Umbridge lần nữa nếu không thì bà ta sẽ không cho bọn mình chơi nữa đâu!?
    ?oOK, OK,? Harry nói, bởi vì Angelina nhìn có vẻ như sắp khóc đến nơi. ?oĐừng lo, em sẽ tự chủ mà??
    ?oCá là mụ Umbridge ấy đã có mặt ở lớp Lịch sử Pháp thuật,? Ron quả quyết nói, khi họ bắt đầu đi đến lớp của Binns. ?oBà ta chưa thanh tra thầy Binns? cá với cậu bất kỳ cái gì cũng được là mụ ta đang ở đó??
  10. Luizuong

    Luizuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Chương 17, tiếp theo
    Bản dịch của lhoxung@Vietkiem
    Nhưng nó đã lầm; người giáo viên duy nhất có mặt khi chúng đi vào lớp là giáo sư Binns. đang bay lơ lửng khoảng một inch trên cái ghế của ông như thường lệ và chuẩn bị tiếp tục cái bài diễn văn đơn điệu của ông về cuộc chiến tranh của những người khổng lồ. Hôm nay Harry thậm chí không buồn cố để mà nghe xem ông đang nói gì, nó nguệch ngoạc vô hồn trên tờ giấy da của nó mặt kệ Hermione cứ chốc chốc lại liếc sang và huých nó, cho đến khi một cú thọc thật đau vào xương sườn làm nó giận dữ ngước qua.
    ?oGì chứ??
    Cô bé chỉ ra cửa sổ. Harry ngó ra. Hedwig đang đậu bên cửa cái bờ khung cửa sổ nhỏ hẹp, nhìn qua tấm kính dày về phía nó, một bức thư buộc trên chân nó. Harry không thể hiểu nổi, chúng chỉ mới ăn sáng xong, có trời mới biết tại sao mà nó lại không phát thư vào lúc đó như thường lệ? Có nhiều bạn của cũng đang chỉ nhau về phía Hedwig.
    ?oỒ, mình luôn thích con cú này, nó đẹp quá!? Harry nghe Lavender thở dài với Parvati.
    Nó liếc về phía giáo sư Binns vẫn đang đều đều đọc bài giảng của ông, chẳng hề biết được rằng sự chú ý của cả lớp giành cho ông thậm chí còn kém hơn bình thường nữa. Harry khẽ trượt khỏi quế, cúi thấp người và luồn giữa các dãy ghế về phía cửa sổ, nó khẽ kéo then và từ từ mở ra.
    Nó cứ tưởng Hedwig sẽ lại đưa chân ra để nó có thể lấy lá thư ra rồi lại bay về Tổ Cú, nhưng khi cửa sổ chỉ vừa mớ hé ra đủ khoảng trống là nó ào vào ngay, kêu rít lên đầy buồn thảm. Nó đóng vội cửa sổ và lo lắng liếc về giáo sư Binns, lại cúi thấp người xuống và trườn về chỗ ngồi với Hedwig đậu trên vai. Nó ngồi lên ghế, chuyển Hedwig xuống lòng và tháo thư ra khỏi chân con cú. <ông thầy vẫn không biết gì ????" ặc ặc>
    Chỉ đến lúc đó nó mới nhận ra rằng lông con Hedwig đang xù lên một cách kinh dị, vài chỗ dựng ngược lên, và một bên cánh của nó nghiêng đi rất kỳ.
    ?oNó bị thương rồi!? Harry thì thào, cuối đầu xuống sát con cú. Hermione và Ron trườn lại gần; Hermione thậm chí buông rơi cả bút. ?oNhìn này ?" có cái gì lạ bên cánh nó-?o
    Hedwig vẫn còn run; khi Harry chạm vào bên cánh nó thì nó khẽ nhảy dựng lên, tất cả lông đều run liên tục như thể nó đang cố lấy lại can đảm, và nó nhìn cậu bé với vẻ trách mắng.
    ?oThưa giáo sư Binns,? Harry nói lớn, và mọi người trong lớp đều quay lại nhìn nó. ?oEm cảm thấy không được khoẻ ạ.?
    Giáo sư Binns nhướng mắt ra khỏi bài giảng của ông, có vẻ ngạc nhiên, như thường lệ, khi thấy căn phòng trước mặt ông đầy người với người.
    ?oKhông cảm thấy khoẻ à?? ông lặp lại mơ hồ.
    ?oKhông được khoẻ lắm ạ,? Harry nói lớn, đứng thẳng lên với con Hedwig được giấu sau lưng. ?oEm nghĩ em cần phải vào bệnh viện ạ.?
    ?oỜ,? giáo sư Binns nói, rõ ràng là rất bất ngờ. ?oỜ? ờ, bệnh viện, ờ, em đi đi, Perkins??
    Khi ra khỏi phòng, Harry thả Hedwig lại lên vai và chạy vội theo dọc hành lang, chỉ ngừng lại khi nó nghĩ rằng đã ra khỏi tầm mắt của Binns. Quyết định đầu tiên của nó nếu phải tìm ai đó chữa thương cho Hedwig thì đó là Hagrid, tây nhiên, nhưng vì nó chẳng biết Hagrid ở đâu nên nó chỉ còn lại một giải pháp và đi tìm giáo sư Grubbly-Plank và hy vọng là bà có thể giúp được.
    Nó liếc qua cửa sổ về phía bãi đất u ám lộng gió. Không thấy dấu hiệu nào của bà ấy cạnh lều Hagrid; nếu như bà không phải đang dạy, thì có thể là bà đang ở phòng giáo viên. Nó đi xuống cầu thang, Hedwig kêu lên yếu ớt khi nó lắc lư trên vai Harry.
    Hai con gargoyle <một loại quái vật bay được, ai chơi War3 thì biết con này ;-)> bằng đá chực hai bên cửa phòng giáo viên. Khi Harry đến gần, một con khọt khẹt. ?oMi đáng lý phải ở trong lớp, hỡi đứa con trai của Jim.?
    ?oĐây là một trường hợp khẩn cấp,? Harry nói ngắn.
    ?oỒồồồồồồồ, khẩn cấp hả?? con gargoyle kia nói bằng một giọng the thé. ?oỞ, điều đó đặt chúng ta vào vị trí của mình, phải không??
    Harry gõ cửa. Nó nghe thấy tiếng chân, rồi cánh cửa mở ra, và nó thấy mình đang đối mặt với giáo sư McGonagall.
    ?oKhông phải là em lại bị cấm túc nữa chứ1? bà nói ngay, cặp kính vuông của bà loé lên lo ngại.
    ?oKhông, thưa giáo sư!? Harry vội nói.
    ?oVậy thì, sao em lại không ở trong lớp,?
    ?oCó vẻ như đây là một trường hợp khẩn cấp,? con gargoyle thứ hai cạnh khoé.
    ?oEm đang tìm giáo sư Grubbly-Plank,? Harry giải thích, ?oCon cú của em, nó bị thương rồi cô ơi.?
    ?oCon cú bị thương, em nói thế à??
    Giáo sư Grubbly-Plank hiện ra bên cạnh giáo sư McGonagall, hút một cái tẩu và cầm một tờ Tiên Tri Hàng Ngày.
    ?oVâng,? Harry nói, cẩn thận đưa Hedwig khỏi vai, ?onó về đến đây sau những con cú đưa thư khác, và một bên cánh của nó kỳ lắm, cô trông này-?o
    Giáo sư Grubbly-Plank ngậm chặt cái tẩu giữa hàm răng và nhận Hedwig từ tay Harry trong khi giáo sư McGonagall quan sát.
    ?oHmm,? giáo sư Grubbly-Plank nói, cái tẩu của bà lắc nhẹ khi bà nói. ?oCó cái gì đó đã tấn công vào nó, Nhưng tôi không thể nghĩ ra được là cái gì đã làm điều này. Tất nhiên là đôi khi Thestral cũng săn chim, nhưng ông Hagrid đã huấn luyện kỹ lưỡng những con Thestral không được chạm vào cú.?
    Harry không biết và cũng không quan tâm xem Thestral là gì <cá mười ăn một rằng đó là cái con ngựa có cánh>, chỉ chỉ muốn biết xem Hedwig có sao không. Tuy nhiên giáo sư McGonagall lại liếc nhanh sang Harry vào nói, ?oEm biết con cú bao bay xa không, Potter??
    ?oƠ,? Harry nói, ?oem nghĩ là từ London, thưa cô.?
    Nó liếc nhanh lên mắt cô, và qua việc lông mày cô đang chạm nhau ở giữa trán, nó biết rằng cô đã hiểu, ?oLondon tức là số mười hai, quảng trường Grimmauld.?
    Giáo sư Grubbly-Plank lấy ra cái kính một mắt của bà từ trong cái áo choàng và đeo nó vào mắt, kiểm tra cánh của Hedwig thật kỹ. ?oTôi nghĩ rằng nên giải quyết bằng cách em để nó lại với tôi, Potter,? bà nói, ?otrong bất kỳ trường hợp nào cũng không để cho nó bay một đoạn đường dài trong vài ngày tới.?
    ?oƠ- vâng ạ ?" cám ơn cô ạ.? Harry nói, ngay khi tiếng chuông hết giờ vang lên.
    ?oKhông có gì,? giáo sư Grubbly-Plank nói gọn, quay lưng lại và đi vào phòng giáo viên.
    ?oĐợi một chút, Wilhelmina à!? giáo sư McGonagall nói, ?oCòn cái thư của Potter nữa!?
    ?oỒ vâng!? Harry nói, nó đã trong một thoáng quên cái cuộn giấy buộc dưới chân Hedwig. Giáo sư Grubbly-Plank đưa nó ra và biến luôn vào phòng giáo viên, mang theo Hedwig, con cú vẫn nhìn Harry thể không sao tin được là cậu bé lại bỏ rơi nó như vậy. Cảm thấy hơi cắn rứt, nó quay đi, giáo sư McGonagall gọi nó lại.
    ?oPotter!?
    ?oDạ, thưa giáo sư??
    Bà ngó quanh hành lang, đang có nhiều học sinh đi đến từ hai đầu.
    ?oNhớ này,? bà nói nhanh và khẽ, mắt bà vẫn nhìn vào cuộn giấy trên tay nói, ?ocác kênh liên lạc ra vào Hogwarts đều bị theo dõi, biết không??
    ?oEm-?o Harry nói, nhưng đám học sinh đang đi tới đi lui đã gần đến chỗ nó. Giáo sư McGonagall gật đầu khẽ với nó và lui lại vào phòng giáo viên, để Harry đi ra sân cùng với học sinh. Nó thấy Ron và Hermione đang đứng ở góc mái, cổ áo choàng dựng lên chống gió. Harry mở tung cái thư khi nó chạy vội đến chỗ các bạn và thấy năm <sáu :P> từ viết tay của Sirius như sau:
    ?oHôm nay, giờ cũ, chỗ cũ.?
    ?oHedwig không sao chứ?? Hermione lo lắng hỏi, khi mà nó đã đến đủ gần để nghe.
    ?oCậu mang nó đi đâu thế?? Ron hỏi.
    ?oĐến chỗ Grubbly-Plank,? Harry nói, ?oVà tớ đã gặp cô McGonagall? nghe này??
    Và nó nói với các bạn về những điều giáo sư McGonagall đã nói. Trước sự ngạc nhiên của nó, chẳng có ai trong hai đứa bạn nó có vẻ sốc cả. Ngược lại, chúng còn trao đổi cho nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa.
    ?oCái gì vậy?? Harry nói, nhìn từ Ron qua Hermione rồi nhìn ngược trở lại.
    ?oỜ, mình chỉ vừa mới nói với Ron? có lẽ có kẻ nào đó cố chặn Hedwig lại? Mình muốn nói, trước đây nó đâu có bao giờ bị thương đâu.?
    ?oDù sao thì, ai gửi lá thư đó vậy?? Ron hỏi, cầm lấy lá thư từ tay Harry.
    ?oSnuffles? Harry khẽ nói.
    ?oGiờ cũ, chỗ cũ?? Chẳng lẽ chú ấy nói đến cái lò sưỡi trong phòng chung??
    ?oRõ là thế rồi,? Hermione nói, cô bé cũng đang đọc lá thư. Cô bé có vẻ khó chịu. ?oMình chỉ hy vọng là chưa có ai khác đọc cái thư này??
    ?oNhưng nó vẫn còn được niêm kín mà,? Harry nói, cố thuyết phục mình cũng như bạn ?oVà cũng sẽ chẳng có ai hiểu nó có nghĩa là gì nếu như họ không biết là mình đã nói chuyện với ba trước đây, phải không??
    ?oMình không biết,? Hermione buồn buồn nói, khoác cái túi lên vai khi tiếng chuông reo vang. ?okhông quá khó để mở niêm cuộn thư bằng pháp thuật đâu? và nếu có ai đó theo dõi mạng Floo thì? nhưng mình thật sự không biết làm cách nào bọn mình có thể khuyến cáo chú ấy đừng đến mà nó không bị ngăn chặn!?
    Chúng chậm chạp lê bước xuống những bậc đá đi vào căn hầm học Linh dược, cả ba đều miên man suy nghĩ, nhưng khi chúng bước xuống những bậc đá cuối cùng thì chúng đều bừng tĩnh với cái giọng lanh lảnh của Draco Malfoy đang đứng ngay bên ngoài phòng học của Snape, vẫy một mẫu giấy da có vẻ đúng nghi thức và đang nói lớn hơn mức cần thiết để họ có thể nghe thấy từng lời của nó.
    ?oỜ, cô Umbridge đã cho đội Quid***ch Slytherin được phép tiếp tục chơi bóng ngay tức khắc, tao đã đến xin bà ấy đầu tiên trong sáng nay. Ờ, nó chỉ có vẻ là thủ tục thôi, tao muốn nói, bà ấy biết rõ ba tao, ba tao ra vào Bộ như đi chợ mà? để coi xem nhà Gryffindor có được phép tiếp tục chơi không nhỉ??
    ?oĐừng có nóng lên đấy,? Hermione thì thầm van nài với Harry và Ron, cả hai đang trừng mắt nhìn Malfoy, mặt đanh lên và nắm đấm siết lại. ?oĐó là cái nó muốn mà.?
    ?oTao muốn nói,? Malfoy nói, cất cao giọng hơn nữa, đôi mắt xám của nó sáng lên đầy ác ý về hướng Harry và Ron, ?onói đến những tin đồn đang lan trong Bộ, tao không nghĩ là họ có nhiều cơ hội? từ những gì ba tao nói, họ đang tìm lý do để sa thải Arthur Weasley nhiều năm rồi? và về Potter? ba tao nói là chỉ là vấn đề thời gian trước khi Bộ tống mày về St Mungo? có vẻ như ở đấy có một sự chăm sóc đặc biệt dành cho những kẻ bị loạn óc vì ma thuật.?
    Malfoy tạo ra một vẻ mặt kỳ khôi, miệng nó mở ra trệ xuống dưới và mắt nó trợn tròn lên. Crabbe và Goyle lại phá lên cười như thường lệ, Pansy Parkinson ré lên vì khoái chí.
    Có cái gì đó giật mạnh lên vai Harry, kéo nó qua một bên. Liền đó nó thấy Neville vừa bước qua khỏi nói, hướng thẳng về phía Malfoy.
    ?oNeville ơi, đừng!?
    Harry phóng lên và nắm lưng áo choàng Neville lại, Neville vùng vằng dữ dội, nắm đấm nó hoa lên, cố để phóng đến chỗ Malfoy, lúc đó đang rất sửng sốt.
    ?oGiúp tớ!? Harry la lên với Ron, cố choàng tay quanh cổ Neville và kéo bạn trở lại, tránh xa khỏi nhà Slytherin. Crabbe và Goyle đang cung tay lên khi chúng bước lên trước mặt Malfoy, sẵn sàng đánh nhau. Ron nắm lấy tay Neville, và nó cùng với Harry cuối cùng cũng đã kéo được Neville về phía Gryffindor. Khuôn mặt Neville đỏ bừng, lực mà Harry siết quanh cổ nó khiến nó phát ra những từ khó hiểu, những khá lạ lùng từng miệng nó.
    ?oKhông? buồn cười? không được? Mungo? thấy? ông ấy??
    Cửa hầm mở tung. Snape hiện ra. Đôi mắt đen của ông lướt qua đám học sinh Gryffindor, dừng lại ở chô Harry và Ron đang giằng co với nb.
    ?oĐánh nhau à? Potter, Weasley, Longbottom?? Snape nói bằng một giọng lạnh lùng và chế nhạo. ?oTrừ mười điểm cho nhà Gryffindor. Thả Longbottom ra, Potter, nếu không sẽ là cấm túc đấy. Đi vào, tất cả các em.?
    Harry thả Neville ra, nó vẫn đứng hổn hển và ngó về phía bạn.
    ?oMình phải ngăn cậu lại,? Harry hổn hển, nhặt cặp lên. ?oCrabbe và Goyle sẽ làm gỏi cậu mất.?
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này