1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hạt bụi........

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Baron, 13/08/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ...Mưa....ngoài trời đang mưa....một cảm giác man mác buồn...chợt nghe hàng xóm mở bài hát...."từng ngày qua, từng ngày ước mơ thật nhiều, nhưng có khi ước mơ không hề đến...." một bài mà ta đã từng rất lâu mới được nghe lại. hình như bài này của Lâm Nhật Tiến hát thì phải. Tự nhiên thấy muốn nghe nhạc Jimmii quá. Cái không khí thế này, cái cảm giác thế này mà nghe nhạc của Jimmii thì hay tuyệt....mưa...mưa đêm thường mang đến cho ta những cảm giác rất khó tả, nhất là khi đứng trên ban công nhìn ra màn mưa phùn như một lớp sương mù giày đặc...mai lại một ngày mới với bộn bề công việc...mệt mỏi quá.....
  2. YeuCaiDep

    YeuCaiDep Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/08/2004
    Bài viết:
    2.104
    Đã được thích:
    0
    Hạt bụi à, nghĩ đến thân phận thế nó vĩ mô quá không nhể. Tôi yêu em vậy thì tôi tồn tại, tôi có là hạt bụi cũng không hề cô đơn. Vậy thôi.
  3. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0

    Ta cứ nghĩ mình là người hoàn hảo,một người tuyệt vời nhất,một người ít khi phạm sai lầm...Ta sống trong mộng tưởng,sống trong mơ mộng...ta tàn nhẫn,ta lạnh lùng...lạnh lùng với ngay cả người mà ta thương yêu...ta dần đánh mất cả chính ta...ta sống trong cuộc sống "ảo" mà ta tự nghĩ ra,ta tự định ra cho mình...mà quên mất rằng trong cuộc sống có ai hoàn hảo bao giờ,rằng ta chỉ là một con người bình thường nhất nếu không muốn nói là tầm thường..
    Đã nhiều đêm liền ta suy nghĩ,ta chăn trở...ta tự hỏi mình có phải là quá muộn khi nhận ra ta đang dần mất đi tất cả...cả tâm hồn bình dị ngày nào...Ta đã từng có một khoảng thời gian sống tốt đẹp,sống vui tươi,sống cho mọi người...và quan trọng hơn là sống như một người "bình thường" nhất...ta hỏi ta...tự bao giờ ta ích kỷ thế,lạnh lùng thế,tàn nhẫn thế...Một câu hỏi mà có lẽ bây giờ ta không thể trốn tránh,ta giờ muốn tìm một câu trả lời chân thật nhất...dù chỉ một lần,một lần duy nhất này nữa thôi...một lần mà có thể chính là sự tàn nhẫn với chính mình còn hơn phải thấy người khác đau khổ vì sự lạnh lùng của mình...ta đối mặt với ta...với bóng đêm lạnh lùng và cô độc...ta cảm nhận được sự cô đơn...cô đơn trong bóng đêm...xung quanh ta còn những ai...có còn ai...?????
    Ta hối hận,ta dày vò...có được lợi chi,lợi cho ai...?Ta tự hỏi ta đang "sống" hay đang "tồn tại"...ta đang tồn tại chăng...đúng rồi,nhưng ta cũng đã từng có một thời gian "sống"...ta giờ đây có còn ai tha thứ...còn ai thông cảm...cho ta....
    Trong đêm...ta có thời gian để suy nghĩ,để...nhìn lại...cái gọi là tuyệt vời,cái gọi là hoàn hảo...tất cả những thứ đó đem lại gì cho ta hay chỉ là một nỗi cô đơn vây kín trong lòng ta lúc này...Ta đã từng không tin,đã từng phủ nhận,đã từng đau đớn khi biết ràng mình không phải như những gì mình tưởng tượng ra...ta thất vọng,ta đau buồn...nhưng mỗi khi đối mặt với bóng đêm,sao ta thấy lòng thanh thản thế...phải chăng làm một người bình thường thanh thản thế sao,nhẹ nhàng thế sao...thế mà sao ta mãi đi tìm...để rồi...
  4. tranxuanbachthm

    tranxuanbachthm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2006
    Bài viết:
    501
    Đã được thích:
    2
    Đã trở về!
    Thấy người ấy trách móc giận hờn rằng anh bỏ bao nhiêu thời gian đi nói chuyện với người trên mạng trong khi đó chẳng hề nói gì với em? Chẳng có gì to tát đâu nhưng mối khi thấy anh ngồi vào bàn máy tính là em biết mình trở thành người thừa.
    Giật mình, thầm nghĩ sẽ sửa chữa thiếu sót!
    Giật mình nhiều hơn khi hôm nay người ấy vô tư hồn nhiên khoe rằng:
    ở cơ quan em có anh bạn tốt bụng lắm cơ, mỗi lúc em làm việc mỏi mệt, em nhờ anh ấy bóp vai cho thì dù có đang làm gì thì anh ấy cũng bỏ đấy và bóp vai cho em. Anh ấy bóp thích lắm, tay anh ấy to xù mà bóp êm như nhung, chả bù cho anh, nhờ vả gẫy lưỡi cũng chẳng thèm đụng chân tay bóp cho em đỡ mỏi.
    Mình không phải là người hay ghen nhưng cũng phải ghen:
    Em đi hỏi một trăm anh chàng rằng, nếu người yêu anh khoe rằng người yêu anh rất thích mỗi khi mỏi mệt chìa vai ra cho thằng cha hàng xóm nó sờ nắn, xoa bóp massage vì thằng cha ấy nó làm nghề lắm cơ - thì phản ứng của anh sẽ ra sao?
    Em sẽ thấy cả một trăm anh chàng đều nhảy dựng lên cả không?
    Chỉ thấy cô nàng ngồi cười tủm tỉm, không nói gì.
    Điên tiết, chào nhẹ nhàng rồi cút xéo về nhà.
    Ngẫm nghĩ lại thì chung quy cũng là do mình. Các cụ say rượu đã bảo rồi: Vợ mình là cơm nguội của mình nhưng luôn luôn là đặc sản của thằng cha nhà bên cạnh.
    Tức lộn hết cả ruột gan.
    Mãi không ngủ được.
    Muốn chửi cho cái thằng cha tốt bụng ấy tung hê cả ông bà ông vải lên may ra mới hả cơn tức này.
    Mà trời thì sáng bảnh mắt đến nơi rồi.
    Chung quy thì cũng là do mình chớ do ai!
  5. ghet_ghet

    ghet_ghet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/01/2006
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    1
    Bụi có mặt khắp nơi từ bàn ghế, rèm cửa, chăn gối, ...đến không khí. Để nắm được hạt bụi dễ mà không dễ.
  6. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ....
    Chiều nay...ta lại ghé qua chốn cũ..và rồi ghé thăn ngôi trường xưa...một nơi ta găn bó biết bao kỷ niệm,kỷ niệm một thời cắp sách đến trương...vô tư...hồn nhiên...
    ...Ngày đang tàn...Ta đến muộn bởi vì ta không muốn ai nhìn thấy ta,ta không muốn ai bắt gặp ta và ngôi trường giáp mặt nhau...Bởi vì ngày mai,ta phải rời xa...một chuyến đi về một vùng đất xa xôi để tìm cho mình một cuộc sống mới.Có lẽ ta không còn dịp nào hơn để gần gũi với những dì vốn rất thân thương đối với mình...Ở mọi người...lẽ thường,những lần chia tay thường diễn ra trong một khung cảnh ồn ào,nhộn nhịp với bao lời tiễn biệt cùng những cái bắt tay thắm thiết...và những giọt nước mắt chia xa...Nhưng đối với ta,một con người vốn sống nội tâm nhiều hơn là thể hiện thực chất cái tôi cho mọi người nhin thấy...thì ta thích thả mình trong tâm trạng,trong cái thế giới sâu sa của tâm hồn.Ta không thích những cảnh xô bồ,náo nhiệt của đời thường.Ta thường chìm trong những phút giay bình lặng của riêng ta...
    ...Chiều im ắng...Giớ và mây cuộn về u ám cả một khoảng trời.Consố 9.02 trước của phòng học không hề thay đổi.Không biết đây là lân thứ mấy con số ấy in vào mắt ta? Ta không biết và cũng không bao giờ lại đếm tỷ mỷ cả thảy bao nhiêu lần ta nhìn lên con số đó.Ta chỉ cảm nhận được rằng nó rất quyen thuộc đối với ta...Ta khẽ mở cửa phòng học...hai cánh cửa kêu lên ken két tà từ từ mở sang hai bên.Phòng học vắng vẻ,một sự vắng vẻ đến rợn người.Nhưng trong giờ phút này,ta không cảm thấy sợ sự vắng vẻ đó...
    Bất chợt...ta thốt lên khe khẽ không thành tiếng..và rồi ta nhìn khắp phòng học.Trước mắt ta hiện ra những khuôn mặt bạn bè ngày xưa...
    Ta bước từ từ từng bước về phía cuối phòng học.Cái bàn mà ta đã từng ngồi học ngày xưa vẫn còn đó.Nó quen thuộc với ta quá đỗi.Quen đến nỗi nhắm mắt ta có thể hình dung ra những nét rạn nứt của nó.Nhũng rạn nứt mà không biết bao nhiêu lần ta tì tay lên và không biết bao nhiêu lần ta dùng cây bút vẽ chằng chịt rồi ký những chữ ký lằng nhằng lên đó..Ta lặng ngồi xuống ghế và tìm kiếm...giữa hàng ngàn vết mục,hàng ngàn vết bút của biết bao con người đãn từng ngồi học nơi đây,ta vẫn tìm thấy nét viết của ta hôm nào."Mãi không quên"...Nét chữ xỉn màu và xũ như màu thời gian...Tự nhiên ta thấy một nỗi cô đơn dâng trong lòng...lòng ta đầy ưu tư...Rồi ta bước ra khỏi phòng học...Trời chiều bắt đầu ảm đạm.Ta bước về.."Đê cùng cha khác ông nội" của bọn ta ngày xưa...nơi có một vườn bạch đàn...nơi mà chúng ta thường lên chơi những khi tan học.Rồi tắm chung một dòng sông...rồi trốn học lên đê để viết...Lưu bút...Ta lặng người đi...Trên những thân cây bạch đàn ngày nào vẫn còn in dấu vết,dấu vết của những dòng chữ,những vết khắc thời học trò..mờ dần...mờ dần...
    ...
    Gió chiều lại cuộn về ào ạt.Cơn gió của những trận mưa mùa hạ.Không gian tối sầm lại và những giọt nước đầu tiên bắt đầu dội xuống...Cơn mưa phá tan cái thanh tịnh,ảm đạm của ngôi trường.Nó gõ xuống những âm thanh chát chúa vào dĩ vãng xa xưa của ta...của một thời xa xôi...của hình bóng bạn bè...thoắt cái,trôi tuột vào màn mưa tối tăm,lạnh buốt của một chiều mùa hạ.Cơn mưa mỗt lúc một to,một mãnh liệt.Nó phũ phàng như nuốt trọn năm tháng xa xưa của ta...
    ...Ta cảm giác như đó là tiếng đời...như sóng,gió,bão giông của cuộc đời đang bắt đầu,đầy thách thức...Ta lao vào cơn mưa...bóng tối bắt đầu buông xuống...Và ta như đang muốn tìm một cái gì đã mất......
    Cà phê đắng bỏ đường thêm vị ngọt
    Cuộc đời đắng biết bỏ gì đây....
  7. tranxuanbachthm

    tranxuanbachthm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2006
    Bài viết:
    501
    Đã được thích:
    2
    Có tiền không phải là có tất cả!
    Không tiền có nghĩa là .......
    Bàn tay người làm nên tất cả.
    Có sức người sỏi đá cũng thành cơm!
  8. tranxuanbachthm

    tranxuanbachthm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2006
    Bài viết:
    501
    Đã được thích:
    2
    Hat bụi đã có gia đình - vợ chồng và con trai - có nhà riêng để ở - có công việc để làm trong và ngoài nhà nước - có thu nhập ổn định.
    Nhưng lại nhiều chuyện quá - những chuyện mà không thể ngờ được lại có thể xảy ra.
    Chỉ có thể đổ thừa cho mấy cái nốt ruồi chỉ điểm mình là kẻ khắc cha khắc mẹ, phải sống xa gia đình anh em thì mới mong thành đạt.
    Chỉ có thể đổ thừa cho tất cả những ông thầy bà thầy nói rằng mình là người có số cô quạnh xa cha mẹ anh em xa quê hương.
  9. tranxuanbachthm

    tranxuanbachthm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2006
    Bài viết:
    501
    Đã được thích:
    2
    http://www.nhac.vui.vn/nghe-nhac-mp3/Play,53192
    .....
    Từng ngày qua, từng ngày ước mơ thật nhiều
    Nhưng có khi ước mơ không hề đến
    Rồi ngày qua ngậm ngùi bước theo cuộc đời
    ........
    [FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin4.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?MC9iYy8wYmMyM2MyYTdlYzNlYWFhMjFmNzhiMjg0MjQ4YjQwZS5cUIbaBmUsICDN8TeG7mXQgTOG6p24gTdUngG7r2EgVGjDcUIbaBGl8SMOgIEFdUngaCBExaldUngZ3xmYWxzZQ[/FLASH]
    Có quay ngược lại thời gian thì cũng chẳng thể thay đổi được gì.
    Xung đột trước sau gì cũng sẽ đến khi hai phía luôn tồn tại một trạng thái sẵn sàng cho chiến tranh, cho phản bác quan điểm, cho bắt bẻ này kia.
    Chỉ có phận hạt bụi là phải chịu thiệt thòi, những người liên quan đến hạt bụi cũng phải chịu thiệt thòi, cũng phải tủi phận ấm ức.
    Thôi cũng đành .... ngậm ngùi bước theo cuộc đời mỗi ngày qua ....
    mãi mãi cách xa...
    Được tranxuanbachthm sửa chữa / chuyển vào 14:45 ngày 04/08/2010
  10. giocuoitroi

    giocuoitroi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2010
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Những hạt bụi rồi sẽ lặng lẽ về nơi cuối trời...!

Chia sẻ trang này