1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HẠT GIỐNG TÂM HỒN

Chủ đề trong 'Quảng Ninh' bởi cattlyea, 03/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cattlyea

    cattlyea Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    758
    Đã được thích:
    0
    NặI Đ,U TONH YSU
    Có thỏưt trên 'ỏằi còn tơnh yêu không anh?
    Em tơm suỏằ't tuỏằ.i thanh xuÂn không gỏãp
    Có thỏưt còn Chư Phăo 'ỏằf riêng em kỏằ ngỏằ'c
    Câng 'ặỏằÊc yêu?
    Em câng giỏằ'ng nhặ bao ngặỏằi, có khĂc gơ 'Âu?
    Câng khao khĂt con tim nguyỏằ?n cỏĐu tơm mỏằTt nỏằưa
    Sao hỏĂnh phúc chỏng bao giỏằ gà cỏằưa
    Anh hoài dỏằưng dặng?
    MặĂ ặỏằ>c chi 'Âu phỏÊi quĂ mông lung
    Điỏằu 'ặĂn giỏÊn vỏằ>i bao ngặỏằi em vỏôn là bỏƠt hỏĂnh
    CuỏằTc 'ỏằi sao giỏằ'ng trò 'uỏằ.i bỏt
    Anh câng 'i tơm , ngặỏằi 'ó ... chỏng là em
    CĂnh cỏằưa khâp hỏằ tơnh yêu không tên
    Phút cô 'ặĂn nghe giỏằt buỏằ"n thỏ** lỏãng
    Anh chỏằ tơnh yêu nặĂi mỏằTt chiỏằu khĂt vỏằng
    Còn em, chỏằ anh...
    Đ?O THỏằS HỏNG
    (ĐH KHXH-NV H? Nỏằ~I)
  2. cattlyea

    cattlyea Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    758
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ kia tui thấy kết kết , xin tặng bạn November_rain07 nha!........ ( ấn tượng khó phai!!!)
  3. tranduong

    tranduong Guest

    up hộ phát chủ đề hay như vầy mà bị tụt xuống trang 2 phí quá .........
  4. nguyenducphong

    nguyenducphong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Chào CATTLYEA!
    Tôi đây, nick tôi đổi rồi vì tôi dùng nick này kiếm đươc nhiều sao và vàng hơn
    Bạn sang BOX Câu Lạc bộ Hạ Long nhé! vào topic "những câu chuyện đọc rồi suy ngẫm" đọc nhé, ở đây nhiều câu chuyện cảm động lắm.....
  5. november_rain07

    november_rain07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2005
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0

    " Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
    Đem gửi hương cho gió phụ phàng!
    Mất một đời thơm trong kẽ núi,
    Không người du rử đến nhằm hang
    Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều,
    Là truyền tin thắm gọi tình yêu,
    Song le hoa đợi càng thêm tủi,
    Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.
    Tản mác phương ngàn lạc gió câm,
    Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm;
    Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
    Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.
    Tình yêu muôn thủa vẫn là hương,
    Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
    Đã mất tình yêu trong gió rủi,
    Không người thấu rõ đến nguồn thương!
    Thiên hạ vô tình nhận ước mơ,
    Nhận rồi không hiểu mộng và thơ...
    Người si muôn kiếp là hoa núi,
    Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ."
    -------( XD_Gửi hương cho gió )----------
  6. november_rain07

    november_rain07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2005
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    " DUYÊN MAY VÀ SỰ LỰA CHỌN"
    Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó.
    Đó là duyên may.
    Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến.Đó không phải là một sự lựa chọn.
    Đó là duyên may.
    Khi bạn gặp tiếng sét ái tình thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn.
    Đó là duyên may.
    Vấn đề là những gì xảy ra tiếp sau đó. Khi nào bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức mới?
    Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn thực sự muốn tiến tới một mối quan hệ bền vững...
    ...hay để tất cả vào kỷ niệm...
    Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người đó.
    Đó không còn là duyên may nữa.
    Đó là sự lựa chọn.
    Khi bạn sánh vai cùng một ai bất kể những ngọt bùi,đắng cay...của cuộc đời.
    Đó là sự lựa chọn.
    Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn...
    ...duyên dáng hơn,
    ...giàu có hơn người bạn yêu
    ...nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không thay đổi.
    Đó là sự lựa chọn.
    Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may...
    ...nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim, chính sự lựa chọn của chúng ta..."

    -----------------------------
  7. minhduicmgt

    minhduicmgt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0
    ..."..... Tình yêu có nhiều "màu sắc " khác nhau.... Tôi được biết 3 màu, xin kể ra đây.....
    Eros: là từ chỉ tình yêu lãng mạn, đó là sức cuốn hút không gì cưỡng lại được giữa người con trai và người con gái...
    Phileo: là tình yêu bè bạn. Đó là sự quan tâm, ngưỡng mộ tài năng, nhân cách nhau, khiến họ không thể tách rời...
    Agape: là tình yêu dâng hiến, bền vững thậm chí ngay cả khi gặp những khó khăn khiến chúng ta gục ngã. Nó là tình yêu mà không đòi hỏi bất cứ cái gì đáp lại. Nó chỉ muốn điều tốt nhất cho người mình yêu, không tính toán tới bản thân...
    Không phải mối tình nào cũng bao hàm cả 3 loại tình yêu trên... Chỉ cần một trong ba loại đó trong một quan hệ yêu đương thì sẽ làm nên một cuộc hôn nhân lí tưởng, người ta sẽ hi sinh cho nhau với niềm vui rộng mở, nên nó có khả năng vượt qua mọi khó khăn, dù khi giàu có hay nghèo khổ, dù khoẻ mạnh hay ốm đau, chỉ có cái chết mới làm họ phải chia lìa..."

    .....vì yêu tình yêu của em, khổ nỗi khổ của em mà tôi buồn nỗi buồn của em, vui niềm vui của em.....
  8. AutumnRiver1601

    AutumnRiver1601 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/08/2006
    Bài viết:
    872
    Đã được thích:
    0
    Up.Topic hay thế này mà lại 1 lần nữa bị thả nổi xuống tận trang 5
  9. pfiev_k47

    pfiev_k47 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    279
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện thực tế dưới đây chắc là phù hợp với topic.
    Không hàm chứa những lời hô khẩu hiệu giáo điều, bài phát biểu của ông Jobs đơn giản là một chuỗi các tự truyện của một doanh nhân thành đạt đã trải qua một cuộc đời nhiều sóng gió và bất ngờ: bỏ học ĐH, mày mò lắp ráp máy tính, bị đuổi khỏi công ty do chính mình sáng lập để rồi cuối cùng lại quay về thống trị?
    Đặc biệt hơn cả, thay vì chúc các tân cử nhân Stanford một sự nghiệp thành công, tương lai chói lọi như thường các đại biểu vẫn làm ở lễ tốt nghiệp, Jobs đã nói: ?oHãy cứ đói khát và dại dột? (Stay hungry. Stay foolish?). Bởi vì chỉ có mạo hiểm, mơ ước, và sống đúng với đam mê của mình, mới có thể thật sự thành công và mãn nguyện".
    VietNamNet giới thiệu bài phát biểu của Steve Jobs (mà ông gọi là ba câu chuyện cuộc đời mình) với hy vọng thêm một góc nghĩ cho các bạn trẻ Việt Nam trước những cuộc thi căng thẳng và những quyết định lớn của cuộc đời.
    Câu chuyện đầu tiên - ?okết nối các sự kiện?
    Tôi bỏ học ở trường ĐH Reed sau sáu tháng nhưng vẫn ở lại loanh quanh đến tận 18 tháng nữa mới thực sự ra đi. Tại sao tôi lại chọn bỏ học?
    Mọi thứ bắt đầu từ lúc tôi chào đời. Mẹ đẻ của tôi là một SV trẻ mới tốt nghiệp ĐH, chưa chồng. Vì thế, bà quyết định mang tôi cho làm con nuôi. Bà tin rằng nên để những người có bằng ĐH mang tôi về nuôi và đã sắp xếp sẵn mọi thủ tục cho con với 2 vợ chồng luật sư. Chẳng thể ngờ, đến lúc tôi chào đời, họ lại đổi ý muốn có con gái.
    Thế là, bố mẹ tôi bây giờ, lúc đó đang trong danh sách chờ đợi, nhận được một cú điện thoại lúc nửa đêm: ?oCó một bé trai mới sinh chưa ai nhận. Ông bà có muốn nhận không?? Họ vui mừng đồng ý ngay. Khi mẹ đẻ mới biết bố mẹ tôi chưa bao giờ tốt nghiệp ĐH, thậm chí cha tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba, bà nhất định không ký giấy cho con nuôi và chỉ nhượng bộ khi bố mẹ tôi hứa sau này sẽ cho tôi vào ĐH.
    17 năm sau, tôi vào ĐH thật. Nhưng tôi lại ngu ngốc chọn một trường đắt tiền ngang với Stanford, và toàn bộ số tiền ít ỏi của bố mẹ tôi, những người lao động chân tay, đổ vào trả tiền học.
    Sau sáu tháng, tôi thấy việc đầu tư như vậy thật vô nghĩa. Tôi không biết mình muốn làm gì và cũng không biết trường ĐH sẽ giúp mình như thế nào. Thế mà tôi vẫn ngồi đây, tiêu tốn những đồng tiền bố mẹ bỏ bao mồ hôi công sức cả đời mới kiếm được. Tôi quyết định bỏ học và tin rằng, mọi thứ rồi cũng được thu xếp ổn thoả. Lúc đó thật sự rất run, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi hiểu rằng, đấy là quyết định đúng đắn nhất của đời mình. Ngay khi quyết định bỏ học, tôi đã bỏ những môn bắt buộc mà mình không thích và bắt đầu kiếm các lớp có vẻ thú vị hơn.
    Tôi không được ở KTX, vì vậy tôi ngủ ở sàn nhà phòng các bạn, trả vỏ lon Coca để lấy 5 cent mua thức ăn, và đi bộ hơn 10 cây số dọc thành phố vào các ngày chủ nhật để đến ăn một bữa làm phúc hàng tuần của đền Hare Krishna. Tôi thật sự thích cuộc sống đó. Và chính những gì đã xem, nghe, thấy, khám phá bằng trí tò mò và tri giác của tuổi trẻ?lúc đó đã biến thành những kinh nghiệm quý báu cho tôi sau này.
    ĐH Reed lúc đó có trường học dạy thiết kế thư pháp, có lẽ là đỉnh nhất trong cả nước. Mọi mẫu chữ trên các poster, biển hiệu? xung quanh trường đều rất được thiết kế rất đẹp.
    Lúc ấy, coi như đã bỏ học và không phải học những môn bắt buộc nữa, tôi quyết định chọn lớp học về mẫu chữ mỹ thuật để tìm hiểu cung cách thiết kế. Tôi đã tìm hiểu về các mẫu chữ serif, san serif, về các khoảng cách khác nhau giữa các mẫu chữ, về các phương cách làm cho kiểu in (typography). Những kiểu cách vẽ chứ đó thật gợi cảm, tinh tế, giàu lịch sử. Chúng mê hoặc tôi từ lúc nào không hay.
    Những thứ viển vông này chắc chẳng đem lại một ứng dụng thực tế nào cho cuộc đời tôi. Thế nhưng 10 năm sau, khi bắt đầu thiết kế chiếc máy tính Macintosh đầu tiên, tất cả quay trở lại. Chúng tôi đã dồn hết kiến thức của mình vào thiết kế chiếc Mac này. Đó là chiếc máy đầu tiên có kiểu chữ rất đẹp.
    Nếu tôi đã không bước chân vào lớp học thiết kế chữ hồi ĐH, chiếc Mac bây giờ sẽ không bao giờ có các kiểu dáng chữ và các phông chữ có khoảng cách đều nhau như thế này. Và vì thế, có lẽ cũng chẳng máy tính cá nhân nào trên thế giới có các kiểu chữ này (vì Windows cóp hoàn toàn từ Mac). Nếu không bao giờ bỏ học, tôi đã không đi học lớp thiết kế chữ này, và các máy tính cá nhân cũng không có được những mẫu chữ tuyệt diệu hôm nay. Dĩ nhiên, khi còn ngồi ghế nhà trường, làm sao tôi có thể kết nối các sự việc theo hướng như vậy? Nhưng 10 năm sau nhìn lại, tất cả đều rất rõ ràng.
    Dĩ nhiên, các bạn không thể kết nối các sự việc khi nhìn về phía trước, chỉ có thể làm như vậy khi ta nhìn lại một quãng đường. Vì vậy, các bạn phải tin tưởng rằng các hành vi, sự kiện của hiện tại có một mối liên quan nào đó đến tương lai. Bạn phải tin tưởng vào một điều gì đó - linh tính, số phận, cuộc đời, thuyết nhân quả?bất kỳ cái gì. Lối suy nghĩ này chưa bao giờ làm tôi thất vọng, và chính nó đã tạo nên tất cả những khác biệt trong cuộc đời mình.
    Câu chuyện thứ hai: Tình yêu và sự mất mát
    Tôi đã rất may mắn khi tìm thấy điều mình thực sự yêu thích khi còn trẻ tuổi. Woz và tôi bắt đầu thiết kế máy Apple trong gara ô tô của bố mẹ tôi hồi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc rất chăm chỉ, và trong vòng 10 năm sau, Apple đã trưởng thành. Từ một bộ sậu chỉ có 2 người biến thành một tập đoàn trị giá 2 triệu đô la với hơn 4.000 nhân viên. Chúng tôi đã cho ra đời sản phẩm đỉnh cao nhất của mình -máy Macintosh - năm trước đó, lúc tôi mới bước sang tuổi 30.
    Rồi tôi bị đuổi việc. Làm sao có thể bị đuổi việc khỏi một công ty bản thân mình sáng lập nên? Chuyện là thế này. Khi Apple mở rộng, chúng tôi thuê một người mà tôi nghĩ là rất tài năng để điều hành công ty cùng mình. Một hai năm đầu, mọi thứ đều ổn. Nhưng rồi những định hướng tương lai có điểm bất đồng, cuối cùng, chúng tôi cãi nhau. Hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, tôi thì ra khỏi công ty, khi 30 tuổi.
    Tâm huyết của cả một thời kỳ đã tiêu tan, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
    Một vài tháng sau đó, không biết phải làm gì, tôi cảm thấy đã không phải với các bậc tiền bối, đã bỏ lỡ cơ hội khi nó đến tầm tay. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce và cố gắng nói lời xin lỗi vì đã làm hỏng mọi chuyện. Là một trường hợp thất bại mà công chúng đều biết đến, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc bỏ chạy khỏi thung lũng nơi mình sống.
    Nhưng rồi có một điều mà dần dần tôi nhận ra - tôi vẫn rất yêu những việc mình làm! Những biến đổi ở Apple đã không hề làm giảm sút niềm đam mê đó. Tôi đã bị từ chối, nhưng vẫn yêu. Vì thế, tôi quyết định làm lại.
    Lúc đó, tôi không thể nhận thức được rằng, chính việc bị đuổi khỏi Apple là điều tuyệt vời nhất đã diễn ra trong đời. Những gánh nặng của vinh quang được thay thế bởi cảm giác nhẹ nhõm khi bắt đầu lại từ đầu và không chắc chắn về mọi thứ. Tôi được tự do bước vào thời kỳ sáng tạo nhất của cuộc đời.
    Trong vòng 5 năm sau đó, tôi bắt đầu một công ty tên là NeXT, một công ty khác tên Pixar, và đem lòng yêu một người phụ nữ tuyệt vời sau này đã trở thành vợ tôi.
    Pixar bắt đầu sản xuất các phim hoạt hình sử dụng công nghệ máy tính đầu tiên của thế giới, bộ phim Câu chuyện đồ chơi (Toy Story), và bây giờ đã trở thành một trong những xưởng sản xuất phim hoạt hình thành công nhất thế giới.
    Vật đổi sao dời, cuối cùng thì Apple lại mua lại NeXT và tôi trở về Apple, sử dụng chính những công nghệ đã phát triển ở NeXT vào phục hưng lại cho Apple. Tôi và Laurence đã cùng nhau xây dựng một gia đình đầm ấm.
    Tôi tin chắc rằng, những điều kỳ diệu trên đã không xảy ra nếu tôi không bị đuổi khỏi Apple. Đó là một liều thuốc đắng, nhưng đúng là bệnh nhân cần có nó. Đôi lúc cuộc đời quẳng một cục gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin.
    Tôi tin rằng, điều duy nhất tiếp sức cho mình là việc tình yêu những việc mình làm. Bạn cũng vây, phải tìm thấy niềm đam mê của mình. Đối với công việc hay với người tình đều thế cả. Công việc sẽ chiếm một phần lớn cuộc sống của bạn, và cách duy nhất để thực sự toại nguyện là làm được những điều bạn nghĩ là vĩ đại nhất. Và cách duy nhất để làm được những điều vĩ đại là yêu việc mình làm. Nếu chưa tìm thấy thì bạn cứ tiếp tục tìm đi. Đừng bằng lòng với sự ổn định. Giống như trong tình yêu vậy, bạn sẽ biết ngay khi bạn tìm thấy nó. Và cũng giống như trong bất kỳ mối quan hệ nào, nó sẽ chỉ tốt đẹp thêm theo năm tháng mà thôi. Bạn cứ tìm đến khi bao giờ thấy, đừng dừng lại.
    Câu chuyện thứ ba: Cái chết
    Khi 17 tuổi, tôi đọc một câu rằng: ?oNếu ngày nào bạn cũng sống như thể đó là ngày tận thế của mình, đến một lúc nào đó bạn sẽ đúng?. Câu nói đó để lại ấn tượng lớn với tôi, và trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi ngày để tự hỏi mình: ?oNếu hôm nay là ngày cuối của đời mình, liệu mình có muốn làm những việc hôm nay mình sắp làm không?? Và khi nhận ra câu trả lời là ?okhông? ngày này qua ngày khác, tôi biết mình cần thay đổi điều gì đó.
    Ghi nhớ rằng "một ngày nào đó gần thôi, mình sẽ chết đi" là một bí quyết vô cùng quan trọng giúp tôi quyết định những lựa chọn lớn trong đời.
    Bởi vì hầu hết mọi thứ - những mong đợi của người khác, lòng kiêu hãnh, nỗi lo sợ xấu hổ khi thất bại - tất cả đều phù phiếm trước cái chết, để lại những gì thật sự quan trọng. Luôn nhớ rằng mình sẽ chết là cách tốt nhất mà tôi biết để tránh sa vào cái bẫy suy nghĩ rằng mình không muốn mất đi cái gì đó. Ta đã hoàn toàn vô sản rồi. Chẳng có lý gì để không đi theo tiếng gọi trái tim.
    Một năm trước đây, tôi bị chẩn bệnh ung thư. Tôi đi soi người lúc 7h30 sáng và phát hiện có một khối u trong tuyến tuỵ. Lúc đó, tôi còn chẳng hiểu tuyến tuỵ là gì. Bác sĩ bảo rằng chắc là một loại ung thư không chữa được, và tôi chỉ sống được 3-6 tháng nữa thôi. Bác sĩ khuyên tôi về nhà sắp xếp lại mọi công việc, có thể ngầm hiểu như thế là chuẩn bị mọi thứ trước cái chết. Có nghĩa là phải gói gọn những điều muốn nói với các con trong 10 năm tới trong vòng một vài tháng. Có nghĩa là đảm bảo mọi thứ được sắp xếp ổn thoả để cả mọi thứ đều dễ dàng suôn sẻ khi tôi ra đi.
    Cả ngày hôm đó tôi nghĩ đến lời chẩn bệnh. Tối đó tôi lại ngồi khám, người ta cho đèn nội soi vào cổ họng xuống dạ dày và ruột non, lấy kim châm vào tuyến tuỵ để lấy ra một số tế bào từ khối u. Lúc đó tôi rất bình thản, nhưng vợ tôi kể lại lúc đó khi các bác sĩ soi các tế bào dưới kính hiển vi họ đã bật khóc vì phát hiện ra đây là một trông số rất ít loại u ác tính có thể chữa bằng phẫu thuật. Tôi đã qua phẫu thuật và giờ thì khoẻ rồi.
    Không ai muốn chết cả. Kể cả những người muốn lên thiên đàng cũng không muốn chết ở đó. Thế mà cái chết lại là điểm đến của tất cả chúng ta. Không ai có thể trốn khỏi nó. Có lẽ đó cũng là điều hợp lẽ, bởi Cái chết là sản phẩm tuyệt vời nhất của Cuộc sống. Nó là yếu tố làm thay đổi cuộc sống. Nó gạt bỏ cái cũ và mở đường cho cái mới. Ngay bây giờ ?ocái mới? là các bạn, nhưng không xa nữa bạn sẽ trở thành cái cũ và bị loại bỏ. Thứ lỗi cho tôi nếu nói như thế là quá gay cấn, nhưng mà đúng như vậy đấy.
    Thời gian của các bạn là có hạn, nên đừng phí phạm bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng rơi vào bẫy của sự độc đoán, giáo điều của người khác. Đừng để những ý kiến ồn ào xung quanh đánh chìm tiếng nói bên trong bạn. Và quan trọng nhất, hãy có dũng cảm để đi theo tiếng gọi của trái tim và linh tính. Chúng biết bạn thực sự muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu thôi.
    Khi tôi còn trẻ, có một tuyển tập tuyệt diệu tên là Catelogue toàn trái đất, được coi như cuốn sách gối đầu giường của thế hệ chúng tôi. Một tác giả tên Stewart Brand đã viết cuốn sách này, và ông đã làm cho nó vô cùng sống động bằng những chấm phá lãng mạn của mình trong đó. Đó là những năm cuối thập kỷ 60, khi chưa có máy tính cá nhân, nên được tạo nên hoàn toàn bằng máy chữ, kéo, và máy chụp ảnh polaroid. Nó giống như một Google trên giấy vậy: rất lý tưởng, tràn đầy các công cụ hay ho và ý tưởng vĩ đại.
    Steward và nhóm của ông đã cho ra đời một vài số Catelog toàn trái đất. Số cuối cùng ra vào giữa những năm 70, lúc đó tôi bằng tuổi các bạn bây giờ. Ở bìa sau cuốn tuyển tập có bức ảnh một con đường ở nông thôn vào một sớm mai, cảnh vật rất thích hợp cho những người thích phiêu lưu tự đi bộ du hành. Ở dưới có dòng chữ: ?oHãy cứ đói khát và dại dột? (Stay hungry. Stay foolish). Đó là lời tạm biệt của họ trước khi kết thúc. Và tôi luôn ước muốn điều đó cho bản thân. Và bây giờ, khi các bạn tốt nghiệp và bước đến những chân trời mới, tôi cũng chúc các bạn như vậy.

Chia sẻ trang này