1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HẠT GIỐNG TÂM HỒN!

Chủ đề trong 'Đại học Đà Nẵng (DNU)' bởi thaonguyensm, 28/04/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thaonguyensm

    thaonguyensm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    1.792
    Đã được thích:
    0
    HẠT GIỐNG TÂM HỒN!

    Có những nỗi đau tưởng không bao giờ có thể nguôi ngoai...
    Có những vết thương lònh chỉ tạm lắng xuống mà không thể nào thôi xót xa...
    Có những phút giây đăm chìm trong bế tắt, tuyệt vọng mà nào biết ánh sáng đang le lói phía cuối con đường...

    Bạn chớ nên bỏ cuộc khi khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi.
    Không có gì là hoàn toàn bế tắc, sự việc chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa!

    Mỗi ngày là một món quà mà cuộc sống ban tặng cho ta.
    Hãy sống sao cho xứng đáng với món quà đó!!!
  2. matranbientinh

    matranbientinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/07/2006
    Bài viết:
    119
    Đã được thích:
    0
    Quyển sách này khá lý thú.
  3. thaonguyensm

    thaonguyensm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    1.792
    Đã được thích:
    0
    MỘT GÓC NHÌN... ​
    [​IMG]
    Có những ước mơ vẫn chỉ là ước mơ dù bạn đã nổ lực hết mình, nhưng nhờ những ước mơ ấy bạn trở nên mạnh mẽ, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.
    Có những lời hứa vẫn chỉ là lời hưadú bạn luôn mãi mãi mong đợi, nhưng nhờ lời hứa ấy, bạn biết hi vọng và nuôi dưỡng niềm tin.
    Có những ước hẹn mãi chỉ là hẹn ước với một người ra đi, nhưng nhờ nó bạ mới thấy giá trị của hạnh phúc khi có người trở về.
    Có những nổi đau không thể nguôi ngoa dù có được bàn tay của thời gian xoa dịu, nhưng chính những nổi đau ấy sẽ giúp bạn trưởng thành hơn.
    Có những sai lầm không bao giờ sửa chữa được, nhưng chúng sẽ làm bạn biết suy nghĩ cẩn trọng hơn trước khi đưa ra những quyết định sau này.
    Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ để biết mặt rồi nhanh chóng lãng quên, nhưng sẽ có lúc bạn nhận ra rằng những người bạn gặp trong đời không phải là sự ngẫu nhiên mà có nhân duyên sắp đặt.
    Có những người bạn đã lâu không gặp, nhưng những khi bạn gặp khó khăn, trở ngại, những người bạn ấy luôn ở bên cạnh để chia sẻ cũng ban.
    Có những cuộc tìm kiếm gần như vô vọng, nhưng nhờ có nó, bạn biết được sức mạnh và điều kỳ diệu của tình yêu.
    Và cuộc sống của bạn sẽ thật sự ý nghĩa và trọn vẹn khi bạn biết giữ gìn và nuôi dưỡng ước mơ, biết ghi nhận, biết tin vào những lời hứa, trân trọng những lời hẹn ước, biết can đảm bước ra từ nỗi đau, biết vượt lên học hỏi sau những thất bại, sai lầm. Và may mắn biết bao khi trong cuộc đời của bạn có những người bạn chân thành và tình yêu sâu đậm.
    - First News -
    Theo Inspire Today
  4. thaonguyensm

    thaonguyensm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    1.792
    Đã được thích:
    0
    DỄ VÀ KHÓ​
    [​IMG]
    Thật dễ có tên mình trong sổ địa chỉ của một người bạn nhưng rất khó làm cho hình ảnh của mình hiện diện trong trái tim của người ấy.
    Thật dễ tìm kiếm và đánh giá lỗi lầm của người khác nhưng sẽ khó nhận ra sai lầm của bản thân mình.
    Thật dễ phát ra những ngôn từ thiếu suy nghĩ nhưng rất khó kiểm soát được lời nói của mình.
    Thật dễ làm tổn thương một người chúng ta hết mực yêu thương nhưng rất khó để hàn gắn lại vết thương đó.
    Thật dễ đặt ra các nguyên tắc, quy cũ nhưng sẽ khó tuân theo những nguyên tắt chính mình đặt ra.
    Thật dễ bộc lộ những cảm xúc khi chiến thắng nhưng sẽ rất khó nhìn nhận thất bại của bản thân.
    Thật dễ té ngã khi vấp phải một hòn đá nhưng sẽ khó đứng dậy và mạnh dạn bước tiếp.
    Thật dễ để thốt ra lời hứa với ai đó nhưng sẽ rất khó giữ được lời hứa của mình.
    Thật dễ nói lời yêu thương với ai đó nhưng sẽ rất khó làm cho người đó nhận được tấm chân tình của bạn.
    Thật dễ phê bình những lỗi lầm của người khác nhưng sẽ rất khó tự haòn thiện những khuyết điểm của chính mình.
    Thật dễ nuối tiếc về một điều gì đó đã mất đi nhưng sẽ rất khó nhận ra và trân trọng những gì ta đang có.
    Thật dễ vạch ra một kế hoạch hoàn hảo nhưng sẽ rất khó bắt tay vào hành động và cam kết theo đuồi kế hoạch đó đến cùng...
    Được thaonguyensm sửa chữa / chuyển vào 10:10 ngày 02/05/2007
  5. thaonguyensm

    thaonguyensm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    1.792
    Đã được thích:
    0
    HÃY LUÔN LÀ CHÍNH MÌNH
    [​IMG]
    Nếu mọi người chưa công nhận khả năng của bạn, điều đó không có nghĩa là bạn sẽ ngừng khám phá bản thân, mà hãy tiếp tục nỗ lực hết mình.
    Nếu chưa có ai đến chia sẻ cuộc đời cùng bạn, điều đó không có nghĩa là bạn đang lẽ loi.
    Nếu chưa có được những điều tốt đẹp nhất như bạn mong muốn, không có nghĩa là cuộc đời này thiếu công bằng.
    Nếu công việc của bạn chưa có dấu hiệu tiến triển, điều đó không có nghĩa là bạn thiếu khả năng.
    Nếu chưa thành công, điều đó không có nghĩa là bạn thua cuộc.
    Hãy giữ vững niềm tin, giữ lấy hy vọng để vươn tới điều mà bạn chắc chắn là mình đã sẵn sàng để có được.
    Khi bạn là chính mình - bạn không có bất cứ điều gì phải sợ hãi.
  6. thaonguyensm

    thaonguyensm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    1.792
    Đã được thích:
    0
    HặI ỏÔM Tỏằê TRÁI TIM​
    "Đôi khi mỏằTt cỏằư chỏằ? nhỏằ cỏằĐa bỏĂn câng có thỏằf làm thay 'ỏằ.i hoỏãc tỏĂo nên sỏằ khĂc biỏằ?t cho cuỏằTc sỏằ'ng cỏằĐa ngặỏằi khĂc."
    Đó là mỏằTt buỏằ.i sĂng mạa 'ông ỏằY Denver, thỏằi tiỏt nhặ mỏằTt cô nàng 'ỏằng 'ỏÊnh. Có lúc, mỏằTt làn hặĂi ỏƠm tỏằô 'Âu thỏằ.i 'ỏn làm mĂy ỏằƠ tuyỏt bên 'ặỏằng tan chỏÊy vào cĂc rỏÊnh nhỏằ. Thỏ mà chỏng bao lÂu sau, cĂi lỏĂnh 'Ê quay trỏằY lỏĂi, dỏằ dỏằTi hặĂn, khoĂc lên vỏĂn vỏưt chiỏc Ăo mạa 'ông lỏĂnh giĂ. Mạa 'ông ỏằY Denver có thỏằf làm cho bỏƠt cỏằâ vỏằc khoỏÊng vài trfm ngặỏằi ỏằY trung tÂm ngôn luỏưn Denver. Thỏ mà tôi lỏĂi quên không mang theo cỏằƠc pin cho cĂi micro cỏằĐa mơnh. Điỏằu 'ó thỏưt tỏằ? hỏĂi. Tôi vỏằTi vàng chỏĂy 'i tơm mỏằTt cỏằưa hiỏằ?u 'ỏằ" gia dỏằƠng. ThoĂng thỏƠy cỏằưa hàng 7-Eleven ỏằY 'ỏng xa, tôi vỏằTi sÊi bặỏằ>c thỏưt nhanh, cỏằ' trĂnh nhỏằng cặĂn gió lỏĂnh lỏẵo tĂp vào ngặỏằi. Nhơn dĂng vỏằ mỏằ?t mỏằ?t mài và uỏằf oỏÊi cỏằĐa cô nhÂn viên bĂn hàng trong chiỏc Ăo khoĂc không kưn cỏằ., tôi 'oĂn chỏc cô ỏƠy 'ang nghâ tỏằ>i món xúp nóng ỏằY nhà và ặỏằ>c ao 'ặỏằÊc cuỏằTn mơnh trong chiỏc chfn ỏƠm...
    Trong cỏằưa hiỏằ?u còn có mỏằTt ông lÊo khĂ lỏằ>n tuỏằ.i. Trong ông thỏưt khỏằ. sỏằY trặỏằ>c cĂi lỏĂnh cỏt da thỏằc chÂn quanh cĂc kỏằ? hàng. Không hiỏằfu ông ỏƠy 'ang tơm cĂi gơ nhặng thỏằc lòng, tôi cỏÊm thỏƠy Ăi ngỏĂi cho sỏằâc khỏằe cỏằĐa ông. Tôi muỏằ'n giúp ông nhặng tôi không có nhiỏằu thỏằi gian.
    LĂt sau khi ông 'ỏn quỏĐy thu ngÂn, cô gĂi bĂn hàng vỏằôa mỏằ?m cặỏằi vỏằ>i ông vỏằôa cỏ** lên nhỏằng món hàng xoàng xânh ông 'Ê chỏằn và 'ặa tỏằông món qua mĂy tưnh tiỏằn. "ng già ra 'ặỏằng giỏằa thỏằi tiỏt lỏĂnh lỏẵo nhặ thỏ chỏằ? 'ỏằf mua mỏằTt trĂi chuỏằ'i và mỏằTt cĂi bĂnh xỏằ'p loỏĂi thặỏằng. Thỏưt chỏng bỏằ công! Lỏẵ ra ông có thỏằf chỏằ 'ỏn trặa, khi thỏằ>i tiỏt ỏƠm Ăp hặĂn câng không muỏằTn. Khi nhỏưn hoa 'ặĂn thanh toĂn, ông lÊo 'ặa bàn tay già yỏu nỏãng nỏằ thỏằc sÂu vào trong túi Ăo 'Ê sỏằn màu lỏằƠc lỏằi."Nhanh lên! "ng có cỏÊ ngày còn tôi 'ang gỏƠp 'Ây này!" - Tôi sỏằ't ruỏằTt nhỏằĐ thỏ**.
    "ng móc ra mỏằTt ưt tiỏằn lỏằ câ mêm 'ỏãt lên quỏĐy. Ngay sau 'ó, tôi thỏằc sỏằ ngỏĂc nhiên khi thỏƠy cô gĂi nhỏạ nhàng kâo cao chiỏc gfng tay mỏằng bỏng nhỏằa cao su trên bàn tay phỏÊi cỏằĐa ông ta - 'iỏằu mà 'ỏn bÂy giỏằ tôi mỏằ>i thỏƠy. Và kâo tiỏp chiỏc gfng tay còn lỏĂi ỏằY bàn tay da mỏằ"i khỏng khiu bên kia. Cô quỏƠn lỏĂi chiỏc khfn quàng cỏằ. cho ông lÊo. Còn ông cỏằâ 'ỏằâng yên nhặ thỏằf mỏằTt 'ỏằâa bâ ngoan ngoÊn 'ang 'ón nhỏưn sỏằ chfm sóc tỏằô ngặỏằi thÂn yeu.
    "Nào, bĂc John! BĂc phỏÊi cỏân thỏưn chỏằâ!" - Vỏằôa nói cô vỏằôa chỏằ?nh lỏĂi cài mâ len trên 'ỏĐu ông lÊo - "Mai bĂc lỏĂi 'ỏn nhâ!".
    "ng lÊo mỏằ?m cặỏằi. "ng ngỏưp ngỏằông nhặng vỏôn không nói lỏằi nào rỏằ"i chỏ** chỏưm quay lặng 'i ra trong cĂi lỏĂnh buỏằ't giĂ cỏằĐa mạa 'ông Denver. Tôi chỏằÊt nhỏưn ra rỏng ông lÊo 'ỏn 'Ây không phỏÊi 'ỏằf mua mỏằTt quỏÊ chuỏằ'i hay mỏằTt cĂi bĂnh xỏằ'p mà ông 'ỏn 'ỏằf trĂi tim mơnh 'ặỏằÊc sặỏằYi ỏƠm.
    Tôi hỏằi: ""ng ỏƠy là ngặỏằi thÂn hay hàng xóm cỏằĐa cô vÂy?"
    Cô gĂi mỏằ?m cặỏằi bỏÊo ông ỏƠy là mỏằTt khĂch hàng bơnh thặỏằng hay mua hàng ỏằY tiỏằ?m cỏằĐa cô mà thôi.
    Trong cuỏằTc sỏằ'ng, 'ôi khi tôi vỏôn mong muỏằ'n có mỏằTt ngặỏằi tôi thỏưt sỏằ yêu thặặĂng ỏằY bên cỏĂnh 'ỏằf tôi có thỏằf nÂng 'ỏằĂ, chia sỏẵ bỏƠt cỏằâ viỏằ?c gơ, trong bỏƠt cỏằâ hoàn cỏÊnh nào. Nhặng trong cỏằưa hiỏằ?u ngày hôm Ây, tôi 'Ê nhỏưn ra rỏng tỏằ't hặĂn hỏt là tôi hÊy bỏt 'ỏĐu thỏằc hiỏằ?n suy nghâ tưch cỏằc ỏƠy bỏng sỏằ quan tÂm chÂn thành dành cho nhỏằng ngặỏằi gỏĐn gỏằĐi 'ang sỏằ'ng quanh mơnh.
  7. thaonguyensm

    thaonguyensm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    1.792
    Đã được thích:
    0
    Nếu việc gì cũng phải cân nhắc thì cuộc đời này sẽ chẳng làm được việc gì cả!!!
  8. thaonguyensm

    thaonguyensm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2003
    Bài viết:
    1.792
    Đã được thích:
    0
    VỊ KHÁCH THỨ 3​
    Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha. Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ: Nhận và Cho, nhưng độ nặng nhẹ khác nhau:
    Sòng phẳng: Cho = Nhận
    Ích kỷ: Cho < Nhận
    Vị tha: Cho > Nhận
    Trong lúc rỗi rãi ba người tán gẫu về hành lý của mình. Sòng phẳng lên tiếng:
    - Tôi thấy hành lý của các anh lệch lạc, thật khó mang theo. Còn tôi luôn cân đối Cho và Nhận nên mang đi dễ dàng.
    - Anh làm thế nào cho cân được? Ích kỷ hỏi.
    - Thì tôi phải tính chớ. Tôi chỉ cho đi khi tôi chắc có thể nhận về một lượng tương đương. Cho không hay nhận không của ai cái gì, tôi đều không thích. Tính tôi là vậy, không muốn mắc nợ hay mang ơn.
    Ích kỷ:
    - Anh nói nghe như thể đi mua hàng vậy: Tiền nhiều mua được nhiều, tiền ít mua được ít, không tiền không mua. Nhưng tình cảm đâu thể đong đếm theo cách đó.
    Sòng phẳng cười phá lên, rung cả hai vai. Ích kỷ ngạc nhiên:
    - Tôi nói vậy không đúng à?
    - Quá đúng là khác. Tôi chỉ buồn cười là trông 2 gói hành lý của anh bên Cho thì nhẹ bên Nhận thì nặng, vậy mà anh cũng nói được câu đó.
    Ích kỷ nhìn lại 2 gói đồ của mình, gật đầu. Sòng phẳng thoáng bâng khuâng:
    - Không phải lúc nào tôi cũng sòng phẳng cả đâu. Có những người cho tôi nhiều mà tôi không cho lại được là mấy. Ví như tình yêu cha mẹ cho tôi gần như vô hạn, chẳng kể tôi có đáp lại hay không. Vậy là tôi Nhận nhiều hơn Cho. Với con cái thì tôi Cho chúng nhiều hơn Nhận về. Cũng nhờ có sự bù trừ như vậy mà 2 gánh hành lý của tôi thường cân nhau.
    Ích kỷ tán thành:
    - Tôi thấy kiểu hành lý của anh giờ đang thịnh hành. Nhiều người thích sòng phẳng cả trong tình yêu theo kiểu: ?oÔng rút chân giò, bà thò chai rượu?.
    Sòng phẳng trầm ngâm:
    - Đôi khi tôi cũng không thích sống thế này đâu. Luôn phải tính toán nhiều - ít, luôn phải dừng gánh để sẻ từ bên này sang bên kia. Tôi thấy mệt mỏi và nhiều lúc trống rỗng, vô cảm.
    Ích kỷ:
    - Tôi cũng giống anh, luôn phải so đo tính toán. Nhưng tôi phải tính sao cho Nhận về mình nhiều hơn. Tôi chỉ thích nghĩ cho mình thôi mà.
    - Nhận nhiều như thế anh có hài lòng không? - Sòng phẳng hỏi.
    - Chả mấy khi tôi vừa lòng. Tôi luôn canh cánh trong lòng: Mình có bị mất mát gì không? Cho như thế có nhiều quá không?
    - Anh có người yêu không?
    - Có chứ. Tôi rất yêu người yêu tôi là đằng khác. Nhưng tôi luôn lo sợ. Tôi sợ mình cho nhiều quá lỡ tình yêu bỏ tôi đi thì tôi chẳng được gì. Tôi không muốn nhận về tay trắng. Đó là nỗi ám ảnh của tôi.

    Tàu qua cầu vượt sông Âu Io. Tiếng xình xịch của đầu máy át lời tâm sự của Ích kỷ. Qua khỏi cầu, tiếng ồn dịu lại, Ích kỷ và Sòng phẳng lúc này mới nhớ tới người bạn đồng hành thứ ba. Vị tha nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe. Khi thấy hai bạn hướng mắt về mình mới khẽ khàng cất lời:
    - Hai anh đều có lý lẽ của mình. Lập luận của anh Sòng phẳng thuần túy là của bộ óc, không có mấy liên hệ đến trái tim. Chính vì vậy anh luôn thấy căng thẳng, mỏi mệt và đôi khi trống rỗng. Còn anh Ích kỷ yêu ghét rõ ràng, nhưng tình yêu của anh là ?ovì mình, cho mình?. Bởi yêu mình quá mà anh thường trực lo sợ. Tôi nói vậy có phải không hai anh?
    Ích kỷ và Sòng phẳng đang mải nghĩ ngợi nên không trả lời. Vị tha nói thêm:
    - Anh Sòng phẳng nói đúng: Hành lý của tôi không cân - Cho nhiều hơn Nhận. Ấy là vì tình cảm xuất phát tự đáy lòng thì rất chân thành và giản dị. Nó thấy rằng Cho là lẽ tự nhiên, không gì vui bằng làm cho người mình thương yêu được hạnh phúc. Niềm vui khi dâng tặng làm vơi gánh nặng của tôi, cho tôi sự thanh thản, đủ đầy.
    - Đủ đầy? - Sòng phẳng và Ích kỷ cũng thốt lên. Cho là mất chứ, cho nhiều thì phải còn ít đi mới phải.
    Vị tha mỉm cười:
    - Đấy là về mặt vật chất, là quy luật trong Toán học thôi. Quy luật của tình yêu thì khác. Lát nữa đến nơi, tôi sẽ chỉ cho các anh.
    Ích kỷ và Sòng phẳng nhìn gánh hành lý của Vị tha, lại nhìn hành lý của mình, lòng chưa hết băn khoăn. Cũng vừa lúc tàu đến ga Tình yêu. Tàu chạy chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn.
    Ngước nhìn vào sân ga, Sòng phẳng và Ích kỷ đều trông thấy dòng chữ có nội dung Vị tha vừa nhắc đến. Hai người rất đỗi ngạc nhiên vì họ đi trên chuyến tàu nhiều lần, đến ga Tình yêu đã nhiều mà chưa bao giờ thấy hàng chữ đó. Thực ra quy luật của Tình yêu luôn có ở đó, nhưng chỉ những ai có trái tim nhạy cảm mới thấy và thấu hiểu.
    Bạn thân mến, tôi sẽ không nói hàng chữ trên sân ga Tình yêu nói gì vì tôi chắc bạn cũng đoán ra được. Để kết thúc câu chuyện, tôi chỉ xin tiết lộ về những người sẽ đón 3 hành khách của chúng ta cùng hành lý Cho và Nhận của mỗi người: Đón Sòng phẳng là Khô khan, Ích kỷ sánh đôi cùng Bất an, và người đón đợi Vị tha chính là Hạnh phúc.
    Mong rằng bạn cũng có niềm vui khi trao tặng và cảm nhận nhiều yêu thương trong cuộc sống.
    -Sưu tầm-

Chia sẻ trang này