1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 26/09/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 320



    Hoàng Phủ Tấn bởi vì nàng khinh địch như vậy đáp ứng hắn, mà thấy sửng sốt một lúc lâu, hắn hiện tại thật không hiểu tiểu nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, trong lòng nàng rõ ràng nghĩ tới một người đàn ông khác, vậy mà lại đối với trượng phu là hắn lại không bài xích, cũng không cự tuyệt.

    Liệu hắn có thể lý giải rằng nàng là người ‘tẫn khả phu nữ nhân’ sao? Ai muốn liền cho?

    Hoàng Phủ Tấn lập tức hủy bỏ cái ý nghĩ này, mặc dù bây giờ hắn còn chưa hiểu rõ nữ nhân này, nhưng có thể khẳng định, trong tay hắn, nữ nhân này không phải người lần trước mà hắn kêu là dâm phụ.

    Tiểu Thiên ngồi bênh cạnh Hoàng Phủ Tấn có ý định rời đi, nhưng hình như là nghĩ đến điều gì đó, từ trên giường đứng lên, "Hoàng thượng, ngươi chờ một chút!"

    Lưu lại một câu nói như vậy, nàng chạy chậm ra mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài.

    Một lúc lâu sau, cũng không thấy Tiểu Thiên quay trở lại, trong lòng Hoàng Phủ Tấn có chút mất mát.

    "Xem ra nàng còn chưa thích cùng trẫm ở chung một chỗ." Hoàng Phủ Tấn khổ sở than một tiếng, kéo qua tấm chăn chuẩn bị nằm xuống, lúc này bên ngoài lại có người nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

    Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, thấy Tiểu Thiên cẩn thận bưng một chén canh gừng đi vào.

    Thấy nàng, Hoàng Phủ Tấn không tự chủ được nhoẻn miệng cười.

    "Hoàng thượng, ngươi uống cái này trước, có thể chống lạnh." Tiểu Thiên bưng canh gừng đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, mở miệng nói tiếp: "Đóa Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, đi tìm ngự y bây giờ còn chưa đến."

    Giọng của nàng mang theo vài phần trách cứ.

    "Thiên Thiên, ngươi vừa mới đi nấu cho trẫm cái này ?" Hoàng Phủ Tấn nhận lấy canh gừng canh gừng trong tay Tiểu Thiên, trong mắt mơ hồ toát ra ý cười .

    "Đúng vậy a. Bọn hạ nhân đều ngủ rồi, cũng không thể bảo các nàng." Tiểu Thiên gật một cái, tự nhiên đưa tay lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán Hoàng Phủ Tấn, hành động như vậy của nàng làm cho ý cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng sâu .

    Nhưng nghĩ tới trong trong lòng nàng còn nghĩ tới người đàn ông khác, ý cười trong mắt hắn liền lập tức mất đi

    "Hoàng thượng, ngươi uống nhanh a, đừng lo lắng ." Thấy Hoàng Phủ Tấn sửng sốt, Tiểu Thiên mở miệng nhắc nhở.

    Không có nói nhiều, Hoàng Phủ Tấn đưa canh gừng trong tay uống hết.

    "Như thế nào, uống có ngon không?" Nháy cặp mắt, Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn hỏi.

    "Một chén canh gừng có thể có mùi vị gì?" Hoàng Phủ Tấn cố làm ra vẻ tức giận liếc nàng một cái, thật ra thì trong lòng cao hứng muốn ôm nàng vào trong ngực .

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 321



    Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, khóe mắt Tiểu Thiên thoáng hiện lên một tia mất mát, nhưng biểu hiện đấy cũng không hiện ra quá rõ ràng. Chẳng qua là không vui oán giận nói: “Hoàng thượng, ta dù sao cũng là lần đầu tiên phục vụ nam nhân, thế mà người một chút thể diện cũng không giữ cho ta.”

    Hoàng Phủ Tấn nhìn dáng vẻ bất mãn của nàng, hắn cũng chỉ bình thản cười cười, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, “Tới đây, bồi trẫm tâm sự.”

    “Được.” Cởi giày ra, nàng ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Tấn.

    “Thiên Thiên.” Hoàng Phủ Tấn giang tay, ôm Tiểu Thiên vào trong lòng, tựa như đã hạ một quyết tâm rất lớn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu như ……….Nếu như trẫm cho ngươi cơ hội lựa chọn lần nữa, nếu trẫm không phải là hoàng đế, hiện tại để cho ngươi chọn, ngươi lựa chọn làm hoàng hậu của trẫm, hay là lựa chọn. . . . . . lựa chọn làm vợ người kia?" Vấn đề mà Hoàng Phủ Tấn hỏi, dường như khiến hắn mất rất nhiều dũng khí, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ sợ mất đi thứ gì, mặc dù trong lòng hắn đoán được Tiểu Thiên có thể cho hắn đáp án mà hắn không hề muốn, nhưng cuối cùng hắn vẫn lấy hết dũng khí để hỏi.

    Vấn đề của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên phải ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy chân mày của Hoàng Phủ Tấn đang nhíu chặt lại, mang theo ánh mắt trù trừ. Lòng của nàng chợt trùng xuống, ánh mắt như thế vốn dĩ không nên xuất hiện ở một đế vương, không phải sao? Nhất là một hoàng đế như Hoàng Phủ Tấn.

    Vấn đề này đối với hắn có ý nghĩa như thế nào?

    Nàng coi như có ngu đi chăng nữa, cũng nhận ra ý tứ của Hoàng Phủ Tấn trong câu hỏi này, nàng cũng mơ hồ cảm giác rằng Hoàng Phủ Tấn thích nàng, có khi đã vượt ra khỏi thích, nhưng hắn là hoàng đế, có thể (hoặc giả) dễ dàng thích một người là bình thường, nhưng nàng và hắn không giống nhau. Nàng hoặc là yêu liền yêu hết mình, hoặc là ngay cả một chút cũng không thương yêu gì.

    Vấn đề của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nàng thật khó trả lời. Trên thực tế, nàng đối với gian phu kia một chút ấn tượng cũng không có, nhưng mỗi khi trong đầu xuất hiện những hình ảnh kia, lòng nàng lại nhói đau. Nàng cũng không biết, mình yêu Hoàng Phủ Tấn là phản bội người nam nhân kia, hay là trong lòng mình giả bộ yêu người nam nhân kia mà phản bội Hoàng Phủ Tấn.

    Cuối cùng nàng không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào, chẳng qua là đổi sang cách nói khác, "Hoàng thượng, ngươi quên sao? Ta cũng không hoàn toàn nhớ người là ai vậy kia?"

    Nếu như……….

    “Nếu như một ngày nào đó ngươi nhớ ra thì làm sao đây?” Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề này có chút vội vàng, còn mang theo một phần mong đợi, rồi lại rất sợ câu trả lời của nàng.

    Thiên Thiên mi mắt rũ xuống, ánh mắt của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nàng do dự, nàng không phải là nên vứt bỏ tất cả, nếu nàng bỏ qua tư tưởng "một chồng một vợ", thật sự thương yêu hắn? Nào có sợ hắn là một hoàng đế, mà là sợ hơn ngàn nữ nhân vây quanh hoàng đế.

    Hoặc nếu thật có thể như vậy, nhưng là nàng thật sự không làm được.

    Quyết tuyệt tình (Quyết tuyệt) mà nhắm mắt lại, trong lời nói của nàng lộ ra sự bất đắc dĩ, “Nếu như ngươi không phải là hoàng đế, thì ta có thể cho ngươi biết đáp án.”

    Nàng nghĩ, nàng nói xong đã đủ hiểu chưa, có lẽ không có ai biết, thời điểm nàng đang nói ra những lời này, trong lòng rất rất đau.

    “Nếu như trẫm không phải là hoàng đế, ngươi mới cho trẫm biết đáp án?” Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu trả lời của nàng mà dâng lên một cỗ lửa giận.

    “Trẫm không phải là hoàng đế ngươi liền cho trẫm đáp án?” thanh âm Hoàng Phủ Tấn không tự chủ vang lên, “Rốt cuộc là đáp án như thế nào mà muốn trẫm không phải là hoàng thượng mới có thể nói? Có phải không nói như vậy là vì ngươi lo lắng trẫm sẽ giết tên nam nhân kia!” Hoàng Phủ Tấn càng nói càng kích động.

    Mà Tiểu Thiên cũng vì những lời này của hắn mà mi mắt lại một lần nữa rũ xuống.

    Xem ra hắn vẫn không hiểu, Tiểu Thiên trong lòng thở dài.

    Mang theo vài phần giận dỗi, Tiểu Thiên nhắm mắt lại, ngả đầu vào ngực hắn gật đầu một cái, “Xem như thế đi, ai bảo ngươi là hoàng đế cơ chứ.”

    Trong lời nói của nàng ẩn chứa sự bất đắc dĩ cùng sự khổ sở.

    Hoàng Phủ Tấn, thì ra ngươi thật sự ngu ngốc, còn không phải là loại người đần độn đi. Nếu như trong lòng ta nghĩ đến người nam nhân kia, ngươi cho là ta sẽ dễ dàng, tùy tiện như vậy để cho ngươi ôm ở trong ngực sao? Nếu như trong lòng ta là người nam nhân kia, ta sẽ không vì ngươi đau lòng mà để ình cũng đau lòng sao? Nếu như trong lòng ta nghĩ đến người nam nhân kia, ngươi cho là ta sẽ bởi vì gặp lại ngươi sắc mặt tái nhợt mà gấp đến độ dậm chân sao? Nếu như. . . . . .

    Tiểu Thiên không nghĩ tiếp nữa, chẳng qua từ khóe mắt trượt xuống một giọt lệ.

    Câu trả lời của nàng khiến cho tâm Hoàng Phủ Tấn một lần nữa thất vọng, hắn không nổi giận, cũng không tức giận. Lúc này tính khí đế vương thường ngày của hắn lại hoàn toàn ít đi, hắn cười khổ một tiếng, đưa tay từ trên vai Tiểu Thiên thu trở lại,”Thì ra trong mắt ngươi, trẫm lại là một tên bạo quân cực kỳ tàn ác.”

  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 322



    “Hoàng thượng…….”

    “Được lắm, ngủ đi, đáp án của ngươi xem ra trẫm không lấy được.” Hoàng Phủ Tấn khóe miệng mang theo một nỗi khổ sở, “Thân phận hoàng đế của trẫm là điều không thể thay đổi được.”

    Hắn quay lưng lại, nằm xuống bên cạnh Tiểu Thiên, không nói thêm lời nào nữa.

    Lời nói của Hoàng Phủ Tấn hiện rõ sự bất đắc dĩ, Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn ở sau lưng mình, lúc này lại có vẻ rất cô độc.

    Nàng đưa tay, đem chăn đắp trở lại trên người Hoàng Phủ Tấn, không nói thêm câu nào, nằm bên cạnh hắn, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

    Chỉ là, hai người lại không có chút buồn ngủ nào.

    Giữa hai người là sự trầm mặc, mỗi người đều cau mày ôm tâm sự của mình.

    Hoàng Phủ Tấn quay lưng về phía nàng mở mắt ra, hành động đắp chăn cho hắn của Tiểu Thiên khiến hắn vui mừng. Nhưng mà, trong lòng hắn cũng hiểu được, trong lòng nữ nhân đang nằm bên cạnh hắn lại là người nam nhân khác.

    Hoàng Phủ Tấn, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?

    Tại sao ngươi lại trở nên mềm yếu như vậy, tại sao trong lòng nữ nhân của ngươi có nam nhân khác, ngươi lại chịu đựng như vậy, tại sao ngươi không đành lòng động thủ với nàng.

    Hoàng Phủ Tân càng nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng lại càng lớn, nhưng lại không có chỗ phát tiết, hắn thừa nhận, hắn không hạ thủ với nàng được.

    Mà Tiểu Thiên nằm ở bên cạnh, cũng bởi vì không ngủ được mà mở mắt, hai người đen đủi như vậy quay lưng mà ngủ, trong lòng nàng so với ai khác cũng không có nại. ?!

    Thật ra mọi chuyện đều đơn giản, chỉ cần nàng tiếp nhận những nữ nhân trong hậu cung của Hoàng Phủ Tấn, như vậy nàng có thể nghe theo trái tim hảo hảo yêu Hoàng Phủ Tấn. Chỉ tiếc, nàng không giống đám nữ nhân kia, việc chia sẻ người đàn ông mình yêu với đám nữ nhân kia, nàng không làm được, cho nên nàng không thể thành nữ nhân hậu cung, như vậy, nhất định giữa nàng và Hoàng Phủ Tấn là hữu duyên vô phận.

    Cuối cùng, nàng cười chua xót, nàng vẫn cho là mình có thể hoàn toàn không dính tới chuyện tình yêu như thế này, cùng lắm thì nàng thì nàng là hoàng hậu, ăn uống miễn phí, nghĩ đến biện pháp trở lại thế kỉ 21, đáng tiếc, cuối cùng nàng vẫn bại bởi mình, bại bởi trái tim của chính mình.

    Thì ra, nói đơn giản hơn so với làm.

    Mặc dù lòng đầy tâm sự, nhưng mi mắt của nàng càng ngày càng nặng, cũng không biết qua bao lâu, nàng liền từ từ ngủ thiếp đi.

  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 323



    Lúc Tiểu Thiên lần nữa tỉnh lại, là bị thanh âm tuyệt vọng của Hoàng Phủ Tấn đánh thức.

    “Mẫu hậu, đừng đi, mẫu hậu…..” Trong giấc mộng Hoàng Phủ Tấn thoạt nhìn rất không giúp, hắn nắm chiếc chăn, đuôi mày khóa rất chặt.

    Tiểu Thiên bị thanh âm này của hắn đánh thức, chợt ngồi dậy, nàng nhìn thấy cặp mắt đang nhắm lại của Hoàng Phủ Tấn, thanh âm tuyệt vọng rõ ràng mang theo sự nghẹn ngào, hắn lúc này giống như đang bị đẩy vào vực sâu vạn trượng, muốn bắt một cành cây có thể làm cho hắn không bị rơi xuống vực sâu nữa, là như vậy không giúp.

    “Hoàng thượng.” Tiểu Thiên đưa tay, nắm lấy bàn tay đã lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn, hốc mắt hơi đỏ lên.

    “Phụ hoàng, không muốn a, phụ hoàng, người không thể chết, phụ hoàng, nhi thần không có mẫu hậu rồi, không thể không có phụ hoàng nữa, phụ hoàng, phụ hoàng!” Hoàng Phủ Tấn bị cơn ác mộng đánh thức, cả người từ trên giường ngồi dậy, trong mắt mang theo sự đau đớn, tuyệt vọng cùng hoảng sợ từ tận đáy lòng, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân của hắn.

    “Hoàng thượng, người không sao chứ, hoàng thượng?”

    Hoàng Phủ Tấn chậm rãi xoay đầu lại, hình ảnh chân thật trong cơn ác mộng khiến hắn run rẩy.

    “Hoàng thượng?.”

    “Thiên…Thiên Thiên.” Hoàng Phủ Tấn xoay người lại, đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, như lúc ở trong lương đình vậy, ôm thật chặt.

    “Hoàng thượng, người có tâm sự gì có thể cùng Tiểu Thiên nói, không cần phải để trong lòng được không?” Nhìn Hoàng Phủ Tấn thống khổ như vậy, Tiểu Thiên tâm thắt lại, nước mắt muốn tranh nhau tuôn ra ngoài.

    “Thiên Thiên, trẫm rất hận phụ hoàng cùng mẫu hậu, tại sao bọn họ không để ý đến cảm nhận của trẫm dù chỉ một chút. Trẫm là nhi tử của bọn họ, bọn họ tại sao lại tàn nhẫn như vậy, khụ……..” Nói một hơi đầy kích động, Hoàng Phủ Tấn khó khăn ho khan, nước mắt theo chóp mũi hắn nhỏ xuống cổ của Tiểu Thiên, khiến cho thân thể nàng cứng lại.

    “Hoàng thượng, người đừng khổ sở, người còn có hoàng tổ mẫu, còn có……còn có ta.” Hai tay Tiểu Thiên vòng qua eo Hoàng Phủ Tấn, ôm hắn thật chặt, giống như muốn hắn cảm nhận được sự tồn tại của mình, không để hắn cảm thấy tuyệt vọng cùng cô độc.

    Câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cơ thể Hoàng Phủ Tấn cứng lại, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn trong mắt nàng lóe lệ quang, tim của hắn đập nhẹ một cái, “Còn…..Còn có ngươi nữa?”

  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 324



    “Ừ, còn có ta.” Tiểu Thiên gật đầu khẳng định với Hoàng Phủ Tấn.

    “Thiên Thiên…….” Lúc này Tiểu Thiên làm cho tim Hoàng Phủ Tấn lại đập nhẹ lần nữa, cặp mắt đầy sương mù của hắn lộ ra mấy phần cảm kích, run rẩy nắm lấy cằm của Tiểu Thiên, nụ hôn của hắn lúc này nhẹ nhàng rơi xuống.

    Lần này, Tiểu Thiên không hề cự tuyệt, mà là chủ động phối hợp với nụ hôn của hắn.

    Màn che lúc này nhẹ nhàng buông xuống, hồng trong màn lua, Hoàng Phủ Tấn buông Tiểu Thiên ra, nàng lúc này, ánh mắt bởi vì hắn hôn mà trở nên mê ly, mang trên mặt nhàn nhạt đỏ ửng, da thịt trắng nõn lộ ra, trên mặt hơi ngượng ngùng, nhìn nàng lúc này đặc biệt động lòng người.

    “Thiên Thiên……” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần khàn khàn, toàn thân cứ như có một ngọn lửa, trong mắt mang theo sự khát vọng.

    “Ừ?” Tiểu Thiên giương mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng liền hiểu được ý tứ trong mắt hắn, ngượng ngùng cúi đầu.

    “Trẫm….” Hoàng Phủ Tấn vươn tay thử thăm dò, cởi chiếc váy của nàng ra, khiến cho thân thể Tiểu Thiên cứng lại thân thể lui về phía sau.

    Hoàng Phủ Tấn biết nàng cự tuyệt, tay của hắn ngừng lại, cười khổ một tiếng, thu tay lại.

    “Hoàng thượng!” Tiểu Thiên đưa tay kéo hắn lại, sắc mặt trong nháy mắt hồng vô cùng, tai cũng đỏ ửng, có lẽ vì nụ hôn kia, nàng lúc này là thẹn muốn chết, có cảm giác là mình muốn mời hoàng đế, nàng phát hiện mình càng ngày càng tùy tiện, như vậy mà đi mời một người đàn ông.

    Động tác và vẻ mặt của nàng lúc này, Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là hiểu, khóe miệng hắn không kìm được mà nâng lên, đưa tay đem nàng đặt từ từ lên giường, hắn nghiêng người nằm ở bên người nàng, vươn tay cởi nút áo trên áo nàng, đem áo trong của nàng nhẹ nhàng cởi xuống.

    Lúc này trên người Tiểu Thiên chỉ chừa lại chiếc yếm cùng quần lót, ngượng ngùng cúi thấp đầu không dám nhìn Hoàng Phủ Tấn.

    Hồng trong màn lụa, da thịt nàng trắng nõn lúc này bị phản xạ càng thêm động lòng người.

    Khóe môi Hoàng Phủ Tấn mang theo một nụ cười nhu hòa, cúi người, tay nghịch qua làn da bóng loáng , hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, ôn nhu cười một tiếng, “Hoàng hậu của trẫm không chỉ khuynh thành, mà còn rất khuynh quốc.”

  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 325



    "Ngươi đến bây giờ mới phát hiện ra sao?" Tiểu Thiên ôm bả vai Hoàng Phủ Tấn, tà tà cười một tiếng, đáp lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn.

    Ngay từ lúc ở Tầm Hoan Lâu, Đóa Nhi đã nói qua với nàng, tiểu thư nhà nàng dung mạo không tính là khuynh quốc, cũng là khuynh thành . Không phải là nàng tự khen mình mà là vị hoàng hậu này quả thật có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không phải sao?

    Giảo hoạt chớp mắt một cái, trong mắt của nàng tràn đầy ý cười.

    "Thiên Thiên. . . . . ." tay Hoàng Phủ Tấn trên người nàng ngừng lại, thanh âm bởi vì dục hỏa mà trở nên khàn khàn, hắn nhìn về phía nàng, giống như là đang trưng cầu ý kiến của nàng.

    Tiểu Thiên nhìn hắn, nhìn trong mắt hắn dục hỏa có khó thể kìm nén nhưng vẫn cố nhịn chờ câu trả lời của nàng, trong lòng của nàng lại trào lên một tư vị cảm kích.

    Hắn là một hoàng đế, nếu hắn muốn thân thể của một nữ nhân là chuyện vô cung dễ dàng, hơn nữa, nàng lại là vị thê tử sớm đã không còn tấm thân xử nữ, lần đầu tiên của nàng có lẽ đã trao cho tên gian phu kia, ngay cả, ở đêm tân hôn, chẳng lẽ là hoàng hậu không cùng hắn có sinh hoạt vợ chồng sao?

    Nhưng mà tối nay, Hoàng Phủ Tấn xem nàng như lần đầu tiên mà đối xử, mặc dù đối với nàng mà nói, lần này đúng là lần đầu tiên, có không đúng với vị hoàng hậu này, nhưng ít nhất trong mắt Hoàng Phủ Tấn hoàng hậu đã không còn lần đầu tiên.

    Nàng không nghĩ Hoàng Phủ Tấn sẽ tôn trọng nàng như vậy, đem nàng đặt ngang hàng cùng với nữ nhân của hắn, mà không phải chỉ là một nữ nhân trong hậu cung của hắn.

    Nàng thản nhiên cười, hướng về phía hắn gật đầu một cái, đưa tay cởi yếm của bản thân, đem thân thể của mình không chút che dấu phô bày trước mặt Hoàng Phủ Tấn, gương mặt bởi vì ngượng ngùng mà đỏ ửng.

    "Thiên Thiên. . . . . ." Bởi vì nàng gật đầu đồng ý mà trong mắt Hoàng Phủ Tấn hiện lên vẻ cực độ hưng phấn.

    Tiểu Thiên nhìn hắn, khóe miệng nâng lên một đường cong, tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, đem hắn hướng tới sát bên cạnh mình, ghé sát vào tai hắn, xấu xa cười một tiếng, "Hoàng thượng, ngươi cũng có thể cho là ta câu dẫn ngươi”

    "Không sợ, trẫm nguyện ý!" Hoàng Phủ Tấn bởi vậy mà khóe miệng cũng nhếch lên, cúi người, hôn lên mỗi tấc da thịt của Tiểu Thiên, hắn chưa từng nghĩ có ngày mình vì lấy lòng được một nữ nhân mà mà trong lòng cảm động.

    Đang lúc này trong đầu hắn đột nhiên lướt qua cái gì đó mà hắn cảm thấy dị thường quen thuộc, từng đoạn ngắn lóe lên làm cho hắn khiếp sợ.

    Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao hình ảnh ấy lại xuất hiện trong tâm trí hắn, nữ nhân dưới thân hắn rốt cuộc là ai ?

    Tại sao hắn một chút ấn tượng cũng không có, huống chi, mặt nữ nhân này hắn như thế nào cũng không rõ, cho dù hắn dùng cách nào cũng không cách nào nhớ được, cũng không cách nào bắt lấy được, chỉ biết là cặp mắt kia làm hắn cảm thấy rất quen thuộc.

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 326



    Trong lúc bất chợt, hình ảnh kia trong nháy mắt biến mất, hắn thấy Tiểu Thiên nằm phía dưới sắc mặt đã trở nên ửng đỏ.

    Hoàng Phủ Tấn bỏ qua luôn hình ảnh không giải thích được kia, ánh mắt của hắn một lần nữa nhu hòa trở lại, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu.

    Đưa tay nghịch khuôn mặt của nàng, nụ hôn của hắn lại một lần nữa rơi xuống.

    Nhắm mắt lại, Tiểu Thiên cảm giác được tay của Hoàng Phủ Tấn ở trên người của nàng tru du, mang theo chút thăm dò, thân thể của nàng lại một lần nữa cứng lại.

    Đúng vậy, nàng khẩn trương, thật khẩn trương, đây là lần đầu tiên của nàng a, mặc dù lần đầu tiên này nói ra không tài nào giải thích được, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên của nàng .

    Tay của Hoàng Phủ Tấn liên tục di chuyển trên người nàng, Tiểu Thiên cũng biết tối nay lần đầu tiên của nàng trao cho nam nhân cũng đồng thời chứng minh nàng đã vô tình yêu hắn. (Tiểu linh: cái này em chém bừa)

    Nhưng vào lúc này, trong đầu nàng liên tục thoáng qua những hình ảnh. Những hình ảnh này nàng chưa từng nhìn qua nhưng cảm giác quen thuộc khiến nàng đau. Vẫn như trước không tài nào thấy rõ một người nam nhân kia.

    Bất chợt, tâm nàng thật đau ( TL: e nghĩ để là tâm hay hơn). Nước mắt không ngừng chảy ra. Những hình ảnh quen thuộc tựa như một bộ phim điện ảnh, một lần lại một lần chạy trong đầu nàng, một lần chạy, tâm nàng lại một lần đau, nước mắt cũng không cầm được mà tuôn ra như suối.

    Chợt đẩy Hoàng Phủ Tấn trên người ra, nàng từ trên giường ngồi dậy, co rúc thân mình, cả người phát run. Lúc này, nàng đã rơi lệ đầy mặt. Vì sao tâm lại đau đến vậy?

    “Thật.... Thật xin lỗi, Hoàng Thượng, thật xin lỗi, ta...” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, đối với Hoàng Phủ Tấn nói xin lỗi. Nàng càng khóc càng thêm lợi hại, nước mắt “tứ ngược địa dũng” ra ngoài.

    Lúc này, Hoàng Phủ Tấn dục hỏa khó chịu nhìn lại thời điểm quan trọng nhất, toàn thân hắn đều cực kì khó chịu. Dục hỏa đốt người làm hắn hận không làm gì được mà phải cắn chặt răng cố nén nhịn (TL: e không dịch thoát ý được) Thấy Tiểu Thiên đột nhiên khóc đến như vậy. Trong mắt nàng còn thoáng qua những hình ảnh hắn quen thuộc rồi biến mất thay vào đó là đau đớn. Lòng hắn đau nhói. Hắn lại nghĩ rằng Tiểu Thiên nghĩ về cái kia “gian phu”, thấy có lỗi với người kia nên tại thời điểm quan trọng mới đẩy hắn ra.

  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 327



    Mặc dù trong lòng hắn rất mất mát nhưng khi nhìn nàng khóc thương tâm đến vậy, khuôn mặt lại áy náy, Hoàng Phủ Tấn lại không đành lòng trách cứ nàng. Bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng, hắn cúi đầu nhìn nàng: “Không sao, đừng khóc.”

    “ Hoàng....... Hoàng Thượng, thật xin lỗi, ta thật, thật không phải là.... không phải là muốn đẩy người ra, ta.....” Nàng thút thít muốn mở miệng giải thích với Hoàng Phủ Tấn, giải thích cái hình ảnh kia làm nàng đau lòng nên mới đẩy hắn ra nhưng nàng không biết phải giải thích như thế nào. Liệu hắn có tin lời nàng không. Nghĩ tới đây, lời nói sắp ra khỏi miệng lại bị nàng nuốt trở lại.

    “Được, trẫm biết ngươi không muốn đẩy trẫm ra” Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình đối với nữ nhân lại độ lượng đến vậy. Thê tử của mình trong lòng nghĩ đén nam nhân khác, bởi vì nghĩ rằng mình phản bội người kia mà đẩy trượng phu ra. Hắn biết rõ như vậy, nhưng hắn vẫn chịu đựng để dục hỏa thiêu chết, không đành lòng trách cứ nàng lại còn ôn nhu an ủi nàng.

    Hoàng Phủ Tấn ơi là Hoàng Phủ Tấn xem ra ngươi bị cái tiểu nữ nhân trong ngực nắm giữ rồi.

    Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

    “Hoàng Thượng, ta......” Tâm tình hơi ổn định một chút, Tiểu Thiên chớp đôi mắt bị nước lấp đầy. Hai tròng mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, cắn môi dưới, gương mặt áy náy.

    “Ngoan, đừng khóc.” Hoàng Phủ Tấn đưa tay, lau nước mắt trên mặt nàng, đưa tay lấy y phục của Tiểu Thiên bị ném một bên khoác lên người nàng, ôn nhu mở miệng nói: “Đem y phục mặc vào, đừng để bị lạnh.

    Hoàng Phủ Tấn hành động như vậy làm cho Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người. Mặc dù nàng chưa trải qua, nhưng cũng hiểu nam nhân phải chịu dục hỏa đốt người là rất thống khổ thế nhưng hắn lại không một chút trách cứ nàng.

    “Hoàng thượng....”

    “Đừng nói chuyện, đem y phục mặc vào đã” Hoàng Phủ Tấn lần nữa không cho nàng nói, hướng nàng cười trấn an.

    “Ừ!” Cắn môi dưới, nàng gật đầu, phối hợp cùng Hoàng Phủ Tấn đem quần áo mặc vào.

    “Tốt lắm, hiện tại khuya lắm rồi, ngủ đi.”

    “Được” Nghe lời nằm xuống giường, nàng kéo chăn qua, nghĩ tới tối nay phát sinh một loạt chuyện.

    Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng lại một lần nữa sững sỡ, mi mắt của hắn rũ xuống, nằm xuống bên cạnh nàng. Hắn tự nhiên đem Tiểu Thiên ôm trong ngực.

  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 328



    Lần này, Tiểu Thiên không cự tuyệt. Trong lòng nghĩ đến, nếu như không phải trong đầu của nàng tự nhiên xuất hiện những hình ảnh kịch tính kia thì có lẽ nàng cũng Hoàng Phủ Tấn sẽ có lần đầu tiên. Còn nữa, Hoàng Phủ Tấn, đến tối nay, vừa mới thôi, nàng mới xem như thật sự hiểu rõ người đàn ông này. Hắn thật ra chỉ có cái mặt bên ngoài lạnh lùng. Mặc dù hắn là hoàng đế, phải có quyền uy cao nhất nhưng thực ra hắn cũng rất yếu ớt, yếu ớt tới mức làm cho người ta đau lòng. Bất quá, bởi vì hắn là hoàng đế cho nên không thể để người khác biết hắn đau lòng. Vì hắn là hoàng đế cho nên hắn chỉ có thể ngồi ở đó mà giả vờ lạnh lùng. Long bào kết hợp với diễn xuất của hắn tạo nên một hoàng đế lạnh lùng, tàn nhẫn.

    Thật ra mọi người đều không biết làm hoàng đế thật sự khó chịu, cho dù là hữu ý cũng phải giả bộ vô tình.

    Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên lại một lần nữa đau lòng đến nhíu mày, cả người không tự chủ nhích tới gần Hoàng Phủ Tấn.

    Cử động của nàng khiến Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc, môi khẽ nhếch lên, càng thêm ôm chặt nàng hơn nữa.

    Tiểu nữ nhân này đã vô tình đem tâm của hắn trộm đi, trộm một chút cũng không còn.

    “Hoàng Thượng, người có thoải mái hơn không?” Một lúc lâu sau, bên tai hắn truyền đến âm thanh lo lắng của Tiểu Thiên.

    Điểm này khiến trong lòng Hoàng Phủ Tấn thoải mái hơn một chút. Ít nhất, hắn còn biết được rằng tiểu nữ nhân trong ngực hắn vẫn có chút để ý đến hắn. Cho dù vậy nhưng hắn biết trong lòng nàng, hắn dù như thế nào cũng không bằng được nam nhân kia.

    “Ừ, tốt hơn nhiều, có Tiểu Thiên tự tay nấu cho trẫm canh gừng, trẫm uống rồi còn không tốt được sao?” Hoàng Phủ Tấn cười trêu nói: “Hơn nữa, Thiên Thiên không phải nghĩ rằng bản thân nấu canh gừng uống rất ngon sao?”

    Nghe được sự nhạo báng trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên có chút không vui đẩy hắn một cái: “Không phải ban đầu người nói canh gừng không có mùi vị sao?”

    “Trẫm sợ đem người khen lên trận trời, tìm không được lại nữa.” Hoàng Phủ Tấn nở nụ cười, đem Tiểu Thiên một lần nữa ôm lại trong lòng.

    “Cái tên hôn quân này, nói chuyện chính là một tiểu nhân đáng chết!” Cố ý nghiêm mặt, lại lần nữa giả bộ đẩy Hoàng Phủ Tấn, nhưng bên này lại để bản thân dựa chắc vào Hoàng Phủ Tấn.

    Nàng phát hiện tựa vào Hoàng Phủ Tấn bên cạnh cảm giác rất ấm áp, rất an toàn, chỉ tiếc, nàng không thể thương hắn cũng không thể làm cho hắn yêu nàng.

    Chỉ cần như vậy là tốt rồi, chỉ sợ ngày nào đó hắn chán nản nàng, cũng có lý do lừa người, lừa bản thân rằng nàng cùng Hoàng Phủ Tấn cho tới bây giờ cũng chưa có chân chính bắt đầu, cũng có thể cùng người khác nói, hắn là hoàng đế cùng bao nhiêu nữ nhân có quan hệ cũng không liên quan đến nàng.

  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
    Chương 329



    Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt nàng cứng lại, hiện tại mới phát hiện, lúc thức dậy mà mâu thuẫn thật rất kinh khủng. Một bên thì hi vọng mình cùng Hoàng Phủ Tấn chỉ cần duy trì khoảng cách không quá xa mà cũng không quá gần là tốt rồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn ôm nữ nhân khác trong ngực, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

    Đều nói mập mờ làm cho người ta chịu hết ủy khuất, không tìm được chứng cớ có yêu mình không.

    Nhưng là, mập mờ lại có thể hoàn hảo bảo vệ trái tim của mình không bị tổn thương, ít nhất mèo khen mèo dài đuôi, kia cao ngạo tự ái sẽ được bảo vệ không bị chà đạp.

    Thật ra, hiện tại nàng cùng Hoàng Phủ Tấn đang ở giữa giai đoạn mập mờ, trong lòng lẫn nhau đều hiểu, nhưng ai cũng không dám nói ra khỏi miệng.

    Bọn họ đều là sợ chính mình bị thương.

    Nàng đang sững sờ thì cảm giác được tay mình bị Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh nắm thật chặt, hai người ai cũng không nói gì.

    Đêm tối rất yên tĩnh, bên trong tẩm cung chỉ còn lại tiếng hít thở vững vàng của hai người.

    Không biết qua bao lâu, hai người họ cũng dần dần ngủ say.

    Khi Tiểu Thiên tỉnh lại, đã là buổi sáng của ngày hôm sau, mở mắt ra, nàng phát hiện bên cạnh mình trống rỗng, chỗ hắn tối qua nằm đã lạnh như băng.

    Trong lòng bỗng có cảm giác mất mát khó hiểu, nàng đứng dậy, chính mình mặc quần áo cẩn thận đi xuống giường .

    Trong lúc vô tình nhìn thấy long bào được nàng vá đến một nửa. Vì nó mà tay nàng bị kim đâm không biết bao lần, khiến nàng tức giận vứt nó ở một bên, nàng đưa tay cầm lấy nó, không giải thích được nở nụ cười.

    Chợt nghĩ nếu Hoàng Phủ Tấn mặc cái áo "khất cái" này lên triều..., có thể hay không đem hù dọa những đại thần kia, bất quá, nếu là ở thế giới của nàng, "khất cái trang" lại là một loại trào lưu lớn a.

    Nghĩ như vậy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.

    "Tiểu thư, ngài tỉnh chưa?" Ngoài cửa vang lên thanh âm của Đóa Nhi.

    "Ừ, đã tỉnh, vào đi." Tiểu Thiên ở bên trong trả lời.

    Lúc này, Đóa Nhi đẩy cửa đi vào, trên mặt mang nụ cười có chút xấu xa.

    "Tiểu thư, để nô tỳ chải tóc cho ngài."

    "Được." Nhìn chính mình trong gương, làn mi cong cong, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, mắt to đen nhánh, sống mũi thẳng.

Chia sẻ trang này