1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hậu cuốn theo chiều gió - Alexandra Ripley

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi tairy, 23/12/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. proud_wolfly

    proud_wolfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    502
    Đã được thích:
    0
    HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
    Dịch giả : Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt
    Chương 67
    Trời đẹp suốt hơn tám ngày liền. Đường xá khô ráo, hàng giậu nở rộ hoa. Vào ban đêm. Cat lại sốt nóng, báo hiệu bé sắp mọc một cái răng mới.
    Trước ngày lên đường, Scarlett chạy gần như nhảy cẫng lên đến tận Ballyhara để nhận nơi bà thợ may đợt áo đầm cuối cùng cho Cat. Từ lúc nầy, nàng đã chắc không gì ngăn cản nàng lên đường nữa.
    Trong lúc bà Margaret Scanlon gói các áo đầm vào giấy lụa, Scarlett nhìn qua khung cửa sổ, cái thị trấn nhỏ vắng vẻ vào giấc trưa, và nàng trông thấy Colum bước vào đền thờ bỏ hoang và Giáo hội Tin Lành Ireland, ở phía bên kia con đường lớn.
    A, tốt lắm, nàng tự nhủ, cuối cùng thì anh đã quyết định. Mình ngỡ anh ấy không chịu nghe! Thật vô lý khi thấy cả thành phố xếp lớp trong một ngôi nhà nguyện tồi tàn trong khi ngôi nhà thờ xinh đẹp nầy lại bỏ trống.
    Dù nó có được những tín đồ Tin Lành xây cất đi nữa, thì cũng không phải là lý do để những người Thiên Chúa giáo lại không sử dụng được! Mình tự hỏi không hiểu tại sao anh ấy lại tỏ ra ương bướng đến thế, nhưng mình không trách anh ấy được. Mình sẽ chỉ nói đơn giản là mình vui sướng biết bao khi thấy anh ấy thay đổi ý kiến.
    - Tôi sẽ trở lại ngay, nàng nói với bà Scanlon.
    Nàng chạy băng băng trên con đường mòn ngập cỏ dại dẫn đến cánh cửa nhỏ bên hông, gõ cửa và bước vào.
    Một tiếng nổ lớn vang lên, rồi một tiếng khác và Scarlett cảm thấy một vật gì nhọn hoắt chạm vào tay áo nàng. Cùng lúc, một trận mưa sỏi, đá ào ào rơi xuống chân nàng, vang dội trong ngôi đền nghe như tiếng sấm.
    Một tia nắng xuyên qua cánh cửa hé mở, chiếu trên một kẻ lạ mặt vừa quay ngoắt lại, đối mặt với Scarlett.
    Khuôn mặt hắn xồm xoàm nhăn nhúm trông đáng sợ, hai mắt đen thâm quầng như mắt thú dữ.
    Hắn gập người xuống, và chĩa về phía nàng khẩu súng lục mà hắn cầm lăm lăm trong đôi tay cáu bẩn, vẻ mặt trông vững vàng như một tảng đá cho dù hắn ăn mặc rách rưới.
    Hắn đã nhắm bắn ta! Scarlett tin chắc điều đó. Hắn đã giết Colum và giờ thì đến lượt ta. Cat! Mẹ sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy con nữa. Cat ạ. Cơn giận dữ giải thoát cho Scarlett khỏi trạng thái tê liệt vì cú sốc bất ngờ. Nàng giơ tay lên và cắm cổ chạy về phía trước.
    Tiếng nổ thứ hai dội lại trong mái vòm cong vút nghe đinh tai nhức óc, trong một khoảnh khắc mà nàng tưởng như bất tận. Scarlett vừa nằm nhào xuống vừa thét lên.
    - Em đừng làm ồn Scarlett ạ, tiếng Colum thì thầm.
    Nàng nhận ra giọng nói của anh, nhưng sao lại không phải là giọng của anh. Nghe như có tiếng thép và băng giá.
    Scarlett ngước mắt nhìn. Nàng thấy cánh tay mặt của Colum cặp cổ kẻ lạ, tay trái anh nắm chặt cổ tay hắn còn khẩu súng chĩa lên trần nhà. Nàng lồm cồm bò dậy.
    - Chuyện gì xảy ra vậy! Nàng hỏi, vẻ thận trọng.
    - Làm ơn khép cửa lại dùm. Colum đáp. Những cánh cửa sổ sáng vậy là đủ rồi.
    - Chuyện? gì? xảy? ra? vậy!
    Colum không trả lời.
    - Buông súng xuống, anh Davey dũng cảm, anh nói với kẻ lạ.
    Khẩu súng rơi trên nền lát đá nghe chát chúa. Colum hạ tay kẻ lạ xuống. Rồi nhanh như chớp anh rút cánh tay xiết chặt trên cổ và dùng cả hai nắm tay nện một cú như trời giáng trên đầu hắn ta. Kẻ lạ ngã sóng soài, bất tỉnh dưới chân Colum.
    - Anh ta sẽ tỉnh lại thôi! Colum nói.
    Anh bước nhanh đến trước Scarlett, khép nhẹ cánh cửa và khoá chặt.
    - Và bây giờ, Scarlett ạ, chúng ta có chuyện nói với nhau.
    Bàn tay Colum nắm chặt cánh tay nàng từ phía sau.
    Scarlett tránh ra xa một bước, và quay phắt lại.
    - Không có chuyện "chúng ta" gì cả, Colum ạ! Mà là anh. Hãy giải thích cho tôi chuyện gì xảy ra ở đây!
    Giọng Colum đã lấy lại được vẻ nồng nàn và hấp dẫn.
    - Một tình huống ngẫu nhiên đáng tiếc? Scarlett thân yêu ạ.
    - Xin miễn cho tôi những chữ "Scarlett thân yêu" của anh đi. Điều ấy không còn là gì cả. Colum. Người kia đã cố giết tôi. Ai vậy! Tại sao anh lại lẩn trốn để gặp hắn ta! Chuyện gì xảy ra ở đây!
    Khuôn mặt Colum tạo thành một vùng tối mờ mờ và nhạt nhòe bên trên cái cổ áo trắng sáng loáng.
    - Hãy đến đằng kia, mọi chuyện sẽ rõ hơn thôi, anh nhỏ nhẹ đề nghị, rồi anh bước đến chỗ có những tia sáng nhỏ chiếu nghiêng qua những cửa sổ đóng ván che kín.
    Scarlett không sao tin vào mắt mình, Colum đang mỉm cười với nàng.
    - À thật đáng tiếc, anh nói. Nếu như chúng ta có quán trọ, thì sẽ không bao giờ có chuyện nầy xảy ra ra đâu! Anh đã không muốn em dính líu vào chuyện nầy, Scarlett ạ. Đấy là một điều nặng lòng, nếu như người ta ở trong cuộc.
    - Sao anh lại còn mỉm cười được chứ! Sao anh còn dám làm thế! - Nàng giật nảy mình, quá kinh hãi không nói nên lời.
    Colum tiết lộ với nàng mọi chuyện về Hội Fenian.
    Khi anh kể xong, nàng như tìm lại được giọng nói.
    - Đúng là một tên Judas! Kẻ phản bội bẩn thỉu. Tên dối trá! Thế mà tôi đã tin anh, đã coi anh như bạn tôi!
    - Anh đã nói với em rồi mà, rằng đây sẽ là điều rất nặng lòng. Nụ cười thất vọng của Colum khiến trái tim Scarlett tan nát và ngăn không cho nàng nổi giận. Tất cả đều phản bội. Anh đã lợi dụng nàng, anh đã lừa dối nàng, ngay từ cuộc gặp đầu tiên tất cả họ đã lừa bịp nàng - Jamie và Maureen, tất cả những người anh họ của nàng ở Savannah ở Ireland, tất cả những chủ trại ở Ballyhara, và hết thảy mọi người sinh sống ở Ballyhara.
    Ngay cả bà Fitz cũng thế. Hạnh phúc của nàng chỉ là ảo tưởng đầy dối trá. Tất cả chỉ là ảo tưởng đầy dối trá!
    - Em hãy nghe anh nói Scarlett!
    Nàng thù ghét giọng nói Colum, ghét cái vẻ du dương và hấp dẫn nầy. Không, tôi không nghe! Nàng cố bịt tai không nghe, nhưng những điều anh nói cứ xuyên thấu qua những ngón tay.
    - Em cứ nhớ lại miền Nam của em bị dẫm nát dưới gót giầy của kẻ chiến thắng, rồi em thử nghĩ đến Ireland, đến vẻ đẹp, dòng máu của cuộc sống của đất nước nầy trong bàn tay dã man của kẻ thù. Chúng đã tước tất cả tiếng nói của chúng tôi. Dạy tiếng Ireland cho một đứa trẻ bị coi là trọng tội ở trên đất nước nầy, Scarlett ạ, em không hình dung nổi điều gì sẽ xảy ra nếu như bọn Yankee của em lại vênh váo với một ngôn ngữ xa lạ, thứ ngôn ngữ mà em đã phải học trên ngọn kiếm, bởi vì phải thấm thía cái từ ngữ "cấm đoán" đến tận xương tuỷ.
    Nếu không em có thể chết oan mà vân không rõ điều gì là cấm đoán! Còn sau đó, con gái của em sẽ lại học một thứ ngôn ngữ không phải là của chúng ta, đến nỗi nó không còn hiểu những tiếng yêu thương mà em nói với nó, còn em thì lại không hiểu được sự mong muốn của nó khi nó diễn tả bằng thứ ngôn ngữ của bọn Yankee và em không thể đáp ứng cho nó điều mong ước ấy. Bọn Anh đã tước mất ngôn ngữ của chúng ta và cũng qua đó, chúng đã cướp luôn con cái chúng ta!
    "Chúng đã lấy mất đất đai vốn là mẹ của chúng ta, anh nói tiếp. Chúng không để lại cho chúng ta sau khi cướp đi con cái và mẹ chúng ta. Chúng ta đã thấm thía nỗi thất bại trong tâm hồn mình.
    "Vậy em không nhớ sao, Scarlett, khi người ta lấy mất Tara của em! Em đã bị đánh bại, em đã kể cho anh nghe sao nào! Với tất cả ý chí, trái tim, nguồn dự trữ và sức lực của em. Nếu như phải nói dối, thì em đã nói dối, nếu như phải lừa gạt thì em đã lừa gạt, nếu như phải giết người thì em cũng biết giết người. Đối với chúng tôi những người đang đấu tranh cho Ireland thì cũng làm thế thôi.
    "Dù sao, chúng tôi vẫn hạnh phúc hơn em. Bởi vì chúng tôi vẫn còn thời gian để vui hưởng những điều ngọt ngào của cuộc sống: âm nhạc, khiêu vũ, tình yêu.
    - Em hiểu thế nào là tình yêu chứ Scarlett! Anh đã nhìn thấy tình yêu nảy nở trong em và đơm hoa cùng với đứa con của em. Em không nhận ra tình yêu tự nuôi dưỡng lấy nó không thái quá tình yêu là một chén rượu lúc nào cũng tràn đầy, mà người ta lại rót đầy, mỗi khi uống.
    "Tình yêu của chúng tôi với Ireland và dân tộc mình cũng thế thôi, Scarlett, em được anh và hết thảy mọi người yêu mến. Em đã không bị thù ghét bởi vì Ireland là tình yêu thiêng liêng của chúng tôi. Thế thì em phải trở nên thờ ơ với các bạn mình chỉ vì em yêu đứa con của em sao! Tình yêu nầy không loại trừ tình yêu khác. Em đã nghĩ anh là bạn em mà như em còn nói là anh của em. Vậy thì, anh vẫn là thế, Scarlett ạ, và anh sẽ mãi mãi là thế cho đến trọn đời. Hạnh phúc của em làm anh vui sướng, nỗi buồn phiền của em làm anh đau khổ.
    Nhưng dầu sao, tâm hồn anh vẫn thuộc về Ireland. Không có gì trong những điều anh có thể làm lại là sự phản bội cả nếu như điều ấy là để giải phóng Ireland khỏi ách nô lệ Nhưng Ireland không hề làm suy suyển chút nào lòng yêu thương mà anh cho em, thậm chí ngược lại nó còn tăng lên nữa!
    Hai tay Scarlett tự nhiên cứ tuột khỏi tai và buông thõng xuống. Colum lại đã làm cho nàng mê mẩn như mọi lần anh nói như thế, cho dẫu nàng chỉ hiểu chùa đầy một nửa những điều anh nói. Nàng cảm thấy như bị bao phủ bởi một tấm voan che êm ái nhưng lại đang làm nàng vướng víu.
    Kẻ lạ nằm bất tỉnh trên đất đang rên rỉ. Scarlett sợ hãi nhìn, Colum.
  2. proud_wolfly

    proud_wolfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    502
    Đã được thích:
    0
    HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
    Dịch giả : Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt
    Chương 67
    - Con người nầy là một Fenian.
    - Phải, anh ta đang chạy trốn. Một kẻ khác mà anh ta tưởng là bạn đã tố cáo anh ta với bọn Anh.
    - Chính anh đã đưa cho anh ta vũ khí nầy!
    - Không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định.
    - Phải, Scarlett ạ. Em thấy đấy, anh không hề giấu em điều gì. Anh giấu vũ khí ở khắp nơi trong ngôi nhà thờ Anh giáo nầy. Anh là người cung cấp vũ khí cho người Fenian. Khi ngày ấy diễn ra, và nó sắp đến rồi, hàng ngàn, hàng ngàn người Ireland sẽ được trang bị vũ khí để nổi dậy và khí giới của họ sẽ được cung cấp từ ngôi nhà thờ Anh giáo nầy.
    - Khi nào! - Scarlett sợ hãi câu trả lời của anh.
    - Ngày ấy chưa được ấn định. Chúng tôi cần năm chuyến hàng nữa, hoặc sáu chuyến nếu có thể.
    - Hoá ra đó là việc anh đã làm ở Mỹ!
    - Phải, anh kiếm tiền, qua nhiều nguồn giúp đớ rồi lại nhờ những người giúp đỡ khác mua dùm vũ khí với số tiền đó và anh mang về Ireland.
    - Trên chiếc Brian Boru.
    - Chỉ là một trong nhiều con tàu khác.
    - Anh sẽ giết bọn người Anh.
    - Đúng. Nhưng chúng tôi bác ái hơn. Chúng nó đã tàn sát vợ con chúng tôi ngoài đàn ông, con trai ra. Còn chúng tôi chỉ giết có bọn lính! Một tên lính thì đã được trả lương để chết mà!
    - Nhưng anh là linh mục, nàng nói. Anh không có quyền giết người!
    Colum im lặng thật lâu. Những hạt bụi quay tròn chầm chậm trong quầng sáng rớt trên mái đầu anh đang cúi xuống. Khi anh ngẩng lên, Scarlett nhìn thấy đôi mắt anh sẩm tối vì đau khổ.
    Khi anh tám tuổi, anh mở đầu, anh nhìn thấy trên con đường của Adamstown, những chiếc xe chở lúa mì và những đàn gia súc tấp nập chạy về Dublin để đến bàn tiệc của bọn Anh. Anh đã tận mắt nhìn đứa em gái mình chết đói bởi vì với tuổi lên hai, nó không sao có đủ sức để sống, khi nó chẳng có gì để ăn? Em trai của anh, ba tuổi, chẳng đủ sức nữa. Thế là những đứa nhỏ nhất cứ lăn ra chết trước. Chúng khóc lóc vì đói, còn quá nhỏ để hiểu được khi người ta nói không có gì để ăn cả. Còn anh, anh hiểu bởi vì anh đã lên tám, lại biết suy xét. Và anh đã không hề khóc bởi anh biết rõ rằng khóc chỉ làm hao tổn sức lực, mà sức lực thì mình đang cần đến để sống sót. Một đứa em trai khác của anh đã chết, nó được bảy tuổi và còn hai đứa nữa, đứa lên sáu, đứa lên năm, mà thật xấu hổ, anh đã quên đứa nào là gái đứa nào là trai rồi. Rồi lại đến lượt mẹ anh, nhưng anh vẫn luôn nghĩ mẹ anh đã chết vì đau khổ, không phải vì cái bụng trống rỗng mà vì mất những đứa con của mình! Chết đói đó là cái chết lây hết tháng nầy, qua tháng khác, Scarlett ạ. Đó không phải là cái chết để thương hại. Thế mà trong suốt những tháng ấy, những chiếc xe chở thực phẩm cứ rầm rập diễn ra trước mắt chúng tôi.
    Giọng Colum như mất hết sức sống. Và rồi giọng anh linh hoạt trở lại.
    - Anh là một đứa trẻ rất năng động. Lên mười, anh khỏe mạnh lại khi cơn đói đã đi qua, anh học giỏi và thuộc loại sáng trí. Vị cha xứ tốt bụng thấy anh có nhiều hứa hẹn bèn nói với cha anh rằng nếu anh chịu khó học, anh có thể vào chủng viện. Cha anh đã dành cho anh mọi thứ người có thể có. Các anh của anh cũng đã làm việc nhiều hơn ở trang trại để anh chỉ còn mỗi việc là học hành. Và không ai thù oán anh, bởi có con làm linh mục, điều đó là một vinh dự lớn lao lắm. Còn anh, anh chấp nhận mà không hề suy nghĩ, bởi vì anh có niềm tin bao la và sự tất lành của Chúa và sự khôn ngoan của Hội thánh Chúa, và anh tin rằng đồ là ơn gọi, là tiếng gọi làm linh mục.
    Cuối cùng thì anh cũng đã tìm ra câu trả lời. Ở chủng viện, có rất nhiều sách thánh và thánh nhân, anh thấm nhuần sự khôn ngoan của giáo hội. Anh học, cầu nguyện và tìm kiếm. Anh khám phá ra sự ngây ngất trong lời cầu nguyện và kiến thức trong học tập. Nhưng không hề có thứ kiến thức mà anh tìm kiếm đâu!
    "Tại sao! Anh hỏi các thầy dạy mình. Tại sao những đứa trẻ lại phải chết đói!". Nhưng họ không biết trả lời anh điều gì khác hơn. "Con hãy tin tưởng vào đạo lý của Chúa và giữ đức Tin vào tình yêu của Người".
    Colum vung hai tay cao lên khuôn mặt nhăn nhó của mình và kêu to: "Lạy Chúa, Cha của con, con biết Người đang hiện diện và Người có quyền phép vô song. Nhưng con không nhìn tỏ mặt Người. Sao Người lại quay mặt, không nhìn đến con dân Ireland của Người?"
    Hai tay anh lại buông thõng.
    - Không có câu trả lời, Scarlett ạ, anh kết luận, giọng kiệt quệ. Sẽ không bao giờ có câu trả lời cả! Nhưng anh đã nhìn thấy một ám ảnh và anh sẽ đeo đuổi đến cùng.
    Trong ám ảnh ấy, anh thấy những đứa bé ốm đói tụ họp và sự yếu đuối của chúng đã tìm được nguồn sức mạnh ở số đông. Chúng nổi dậy hàng ngàn đứa, những cánh tay gầy guộc vung lên và xô ngã những chiếc xe đầy ắp thực phẩm, và chúng khôag còn chết nữa. Khuynh hướng của anh là lật nhào những chiếc xe ấy, là đánh đuổi bọn Anh khỏi bàn tiệc của chúng, và trao lại cho Ireland tình yêu và lòng thương xót mà Chúa đã khước từ ban phát.
    Scarlett run rẩy khi nghe anh thốt ra những lời bất kính như thế.
    - Anh sẽ xuống địa ngục mất!
    - Anh đang ở trong địa ngục đây!
    Khi anh nhìn bọn lính hành hạ một phụ nữ đã bị đẩy đến chỗ phải đi ăn mày để nuôi các con mình thì đó là cảnh tượng của địa ngục rồi đấy. Khi anh nhìn thấy những cụ già bị xô giạt vào chỗ bùn lầy để cho bọn lính bước nghênh ngang trên lề đường, thì anh lại nhìn thấy địa ngục. Khi anh chứng kiến những vụ trục xuất, những cuộc hành hạ bằng roi vọt, rồi khi anh nhìn thấy những chiếc xe ì ạch dưới sức nặng của lúa mì chất bên trên đang diễu qua trước những gia đình chỉ vỏn vẹn có một vuông đất trồng khoai tây đủ để không bị chết đói thì anh nói rằng chính Ireland đây mới là một địa ngục, và anh sẵn sàng chịu chết và bị nhục hình đời đời để tránh cho Ireland dù chỉ một giờ địa ngục trên trái đất nầy!
    Sự nhiệt tình nầy làm Scarlett xúc động. Nàng cố hiểu. Và giả như nàng đã không có mặt ở đó, đúng vào ngày bọn Anh đến phá sập nhà bác Daniel với lũ cừu đực của chúng nhỉ! Và giả như nàng không có tiền, và giả như Cat đói khổ vì thiếu ăn nhỉ! Và còn giả như bọn Anh làm đúng y như bọn línb Yankee, cũng lấy mất đàn gia súc của nàng, cũng đốt rụi những cánh động nàng đã cày cấy nhỉ!
    Nàng đã hiểu thế nào là nỗi bất lực trước cả một đạo quân. Nàng đã thấm thía thế nào là dằn vặt của cơn đói. Có những kỷ niệm mà không bao giờ tiền bạc trên đời nầy có thể xoá nhoà nổi!
    - Em có thể giúp anh được gì? - Nàng hỏi Colum.
    Anh chiến đấu cho Ireland, và Ireland là Tổ quốc của tổ tiên và của con nàng.
  3. proud_wolfly

    proud_wolfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    502
    Đã được thích:
    0
    HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
    Dịch giả : Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt
    Chương 68
    Vợ viên thuyền trưởng là một phụ nữ đẫy đà, gương mặt đỏ hồng, với bà chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến Cat mở rộng đôi tay. "Cháu muốn đến với cô à!"
    Để trả lời. Cat giơ tay ra. Scarlett tin chắc nó chỉ quan tâm đến cái kính cặp mũi lủng lẳng nơi sợi dây chuyền trên cổ bà ấy thôi, nhưng nàng giữ ý không nói ra. Nàng muốn người ta yêu thích Cat, và bà vợ ông thuyền trưởng đã làm đúng như thế.
    Cháu bé đẹp quá, làn da ngăm mới tuyệt làm sao! Ô không, cưng ơi, cái nầy đeo trên sống mũi cơ, không phải bỏ trong miệng cháu được đâu! Cha cháu bé là người Tây Ban Nha à!
    Scarlett vụt nghĩ rất nhanh.
    - Bà của cháu.
    Bé thật dễ thương, bà ta vừa nói, vừa gỡ cái kính cặp mũi khỏi tay Cat và nhét vào tay bé chiếc bánh bích quy mặn. Tôi đã bốn lần làm bà rồi! Trên đời, chẳng còn gì đẹp hơn thế. Tôi bắt đầu đi biển với ông thuyền trưởng nhà tôi khi mấy đứa con đã lớn, vì tôi không chịu nổi cảnh nhà trống vắng. Nhưng lúc nầy đây đã có cháu, lại thêm một nguồn vui nữa rồi! Sau khi đến Savannah, chúng tôi sẽ lại đi Phialdelphie để lấy hàng, và tôi sẽ ở đó hai ngày với con gái tôi và hai đứa cháu ngoại.
    Bà ta với cái tật lắm lời sẽ làm mình chết mệt trước khi ra khỏi vịnh. Scarlett nghĩ thầm. Không bao giờ mình có thể chịu đựng nổi điều ấy suốt hai tuần lễ ròng lã trên tàu.
    Chẳng mấy chốc, nàng đã nhận ra rằng nàng chẳng phải lo lắng đến điều ấy. Vợ viên thuyền trưởng cứ lặp đi, lặp lại mãi một điều, nên Scarlett chỉ cần gật đầu và nói: "Chúa ơi! đều đặn, chẳng cần phải lắng nghe làm gì! Còn người đối thoại với nàng lại đã tỏ ra tuyệt vời với Cat. Scarlett có thể lên boong tàu, tập vài động tác thể dục, mà không phải bận tâm đến bé.
    Chính vào những lúc ấy, khi làn gió mặn mơn man trên mặt thì nàng suy nghĩ nhiều hơn. Thường là nàng phác ra những kế hoạch. Nàng có quá nhiều việc phải làm. Phải tìm một người muốn mua cửa hàng của nàng còn ngôi nhà ở phố Cây Đào nữa. Rhett đã trả tiền chăm sóc ngôi nhà, nhưng thật nực cười nếu cứ bỏ nhà trống, khi nàng không bao giờ sử dụng nó nữa?
    Vậy thì nàng cũng sẽ bán ngôi nhà như cửa hàng thôi! Còn quán rượu nữa. Kể cũng hơi tiếc. Nó đem lãi nhiều về cho nàng mà chẳng làm nàng phải bận tâm.
    Nhưng nàng đã quyết định cắt đứt mọi nhịp cầu với Atlanta, kể cả cái quán rượu!
    Còn những ngôi nhà đang cho xây dựng? Nàng mù tịt hoàn toàn. Nàng cần phải kiểm tra lại và xét xem liệu ông thầu khoán có luôn dùng gỗ của Ashley không?
    Nàng cũng cần phải biết chắc là anh ấy khỏe mạnh. Và cả cháu Beau nữa, nàng đã hứa với Mélanie điều đó.
    Rồi khi xong mọi việc ở Atlanta, nàng sẽ về Tara.
    Nhưng đó sẽ là việc sau cùng, vì một khi Wade và Ella biết được chúng sẽ về ở với nàng thì chúng sẽ chộn rộn đòi đi ngay. Bắt chúng nó phải đợi là không đúng! Và từ biệt Tara sẽ là điều khổ tâm nhất trong những việc nàng phải làm. Tốt hơn hết là tiến hành thật nhanh: sẽ ít đau đớn hơn. Ôi, nàng nóng lòng gặp lại Tara quá!
    ***
    Chuyến tàu ngược về Savannah, từ biển về thành phố dường như kéo dài đến vô tận. Người ta phải móc tàu vào một tàu kéo hơi nước để vượt qua kênh đào, Scarlett bồn chồn đi lại trên boong tàu. Tay bế Cat, nàng đang cố tìm cách khuây khoả với những phản ứng của con lúc nầy đang vui thích khi nhìn thấy những con chim vùng đầm lầy bay vụt lên. Từ lúc nầy, hai con tàu ở sát bên nhau, sao mãi vẫn chưa đến nơi nhỉ! Nàng muốn thăm lại nước Mỹ, được nghe những giọng nói Mỹ.
    Cuối cùng, thành phố đã xuất hiện. Rồi bến cảng! Ồ, nầy Cat, con hãy nghe, con hãy nghe những bài ca. Đó là những bài ca của những người da đen, đó là miền Nam, con cảm thấy ánh mặt trời chứ! Mặt trời ngày lại ngày đều có. Ôi con yêu dấu Kitty Cat của mẹ, chúng ta đã về tới nhà mẹ rồi.
    ***
    Căn bếp của Maureen vẫn y như trong ký ức của nàng chẳng có gì thay đổi. Gia đình vẫn như xưa. Trìu mến cả một bầy những nhóc con O Hara. Em bé của Patricia, một chú nhóc, đã gần một tuổi, và Katie lại đang có thai. Cat quen ngay với nhịp sống hàng ngày của nơi ở mới. Nó tò mò nhìn mấy đứa bé khác, kéo tóc chúng, chịu để cho chúng kéo tóc nó, và nhập bọn với Scarlett cảm thấy ghen với con. Mình nhớ nó hơn bất cứ thứ gì trên đời nầy, và mình không thể chịu nổi cái ý nghĩ phải lìa xa nó, nhưng lại phải thế thôi! Ở Atlanta, quá nhiều người biết Rhett và có thể nói với Rhett về nó. Mình có thể giết chàng chứ không thể để chàng bắt nó. Mình không thể đem nó theo được! Mình không có con đường nào khác. Càng đi sớm mình sẽ càng về sớm.
    - Mình sẽ đem anh trai và chị gái nó về làm quà cho nó.
    Nàng gởi điện cho bác Henry ở văn phòng của ông, và cho Pansy ở ngôi nhà tại phố Cây Đào, rồi đáp xe lửa đi Atlantan ngày 12 tháng năm. Nàng vừa rất phấn khởi, vừa hơi lo lắng. Nàng đã vắng mặt quá lâu, có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Bây giờ không nên băn khoăn lo lắng làm gì. Rồi nàng sẽ biết ngay thôi mà. Trong lúc chờ đợi, nàng sẽ cứ vui hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp của miền Georgie và niềm vui với tuổi ba mươi mốt của nàng. Ở trên tàu, nàng đã phải mặc đồ tang còn lúc nầy đây nàng lại đã rạng rỡ trong bộ áo dài bằng vải lanh Ireland màu xanh cẩm thạch.
    Scarlett như quên bẵng xe lửa ở Mỹ bẩn thỉu đến mức nào! Ông nhổ ở cuối mỗi toa đầy nước thuốc lá bốc mùi tởm lợm. Lối đi đã biến thành chỗ xả rác trước khi tàu chạy được hai mươi dặm. Một gã say rượu lặng người ngang tầm ghế nàng ngồi; và nàng chợt hiểu lẽ ra nàng không nên đi xa một mình. A! Bất cứ ai cũng có thể dời cái valy nhỏ của mình đi chỗ khác và ngồi sát vào cạnh mình! Ở Ireland tốt hơn nhiều. Hạng nhất thì ra hạng nhất! Không ai đến quấy rầy mình, hoặc chiếm buồng của mình được. Nàng mở tờ báo của Savannah, dùng làm lá chắn. Chiếc áo dài vải lanh xinh đẹp của nàng đã nhàu nát và đầy bụi.
    ***
    Cảnh hỗn độn ở ga Savannah, và những tiếng la hét của những người lái xe lyều lĩnh ném vào dòng xoáy của Ngã năm làm tim Scarlett đập thình thịch vì phấn khích, quên cả toa tàu bẩn thỉu. Mọi cái đang sống động, náo nhiệt, và thay đổi luôn! Có những ngôi nhà nàng chưa từng thấy, có những tên mới trên các cửa hiệu cũ, tiếng động, sự hối hả và sức sống. Qua cửa sổ xe, nàng nôn nóng nhìn những ngôi nhà của phố Cây Đào cố xác định xem ai là chủ sở hữu, ghi nhận những dấu hiệu của một sự phồn thịnh mới. Gia đình Mernwether đã có thêm một mái nhà mới, gia đình Mende đã sơn lại màu khác ngôi nhà của mình. Mọi sự đã khác xa khung cảnh thê thảm ngày nàng ra đi, trước đây một năm rưỡi.
    Nhà mình kia rồi! Nầy, mình không nhớ là nó có chiếm một diện tích rộng đến thế, so với đất bao nó.
    Hầu như nó chẳng còn sân nữa! Xưa nay nó có ở sát lề đường đến thế không! Mà mình ngốc thật! Điều đó có gì khác đâu! Dù sao mình cũng đã quyết định bán nó rồi mà!
    Lúc nầy không phải lúc bán nhà, bác Henry Hamilton nói. Cuộc khủng hoảng vẫn tiếp diễn, công việc kinh doanh đình trệ ở mọi nơi. Trên thị trường, bất động sản bị ảnh hưởng nhiều nhất, nhất là những toà nhà lớn như nhà của nàng.
    Ngược lại, những ngôi nhà nhỏ, như những nhà nàng cho xây ở ven thành phố, đã bán được ngay, khi vừa xây xong. Nàng đã thu được cả một gia tài lớn. Nhưng sao nàng lại muốn bán ngôi nhà của mình! Nàng không thể nói dối với nàng, ngôi nhà đó là vô giá; hơn nữa Rhett lại thanh toán tất cả các hoá đơn.
    Ông ta nhìn mình cứ như thể người mình bốc mùi hôi thối hay gì nữa thì mình chẳng biết. Scarlett nghĩ thầm.
    Ông ta cứ làm như mình có trách nhiệm cả về chuyện ly dị nữa. Trong phút chốc, nàng muốn phản đối, muốn nói toạc hết với ông chuyện gì thực sự đã xảy ra. Bác Henry là người duy nhất còn đứng về phía nàng. Ngoài ông ra, chẳng còn một ai ở Atlanta thèm nhìn nàng với chút thiện cảm?
    Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng gì. Ý nghĩ vụt đến với nàng như chiếc pháo thăng thiên. Henry Hamilton đã đánh giá sai về mình, hệt như mọi người ở Atlanta. Mình không phải như họ, và mình cũng không mươn thế! Mình sống khác, mình là mình. Mình là bà O Hara.
    - Henry, nếu bác không muốn mất công bán hộ tài sản của cháu, cháu cũng không trách gì bác, nàng nói. Chỉ cần bác nói thẳng ra.
    Trong thái độ của nàng có vẻ tự trọng không chút khoa trương.
    - Bác già rồi, Scarlett ạ. Tốt nhất là cháu nhờ một luật sư trẻ hơn!
    Scarlett đứng dậy, đưa tay cho ông và mỉm cười vẻ cảm mến thực sự.
    Khi nàng đi rồi, ông mới nhận thấy sự đổi thay đã diễn ra ở nàng, Scarlett đã trưởng thành, ông tự nhủ.
    Cô ấy không gọi mình là "Bác Henry" nữa.
    ***
    - Bà Butler có nhà không?
    Scarlett nhận ra giọng nói của Ashley, liền vội vàng bước khỏi phòng khách: lấy tay gạt mạnh cô hầu ra, mở cửa sang một bên.
    - Ashley, Ashley thân mến, gặp lại anh em mừng quá!
    Nàng đưa tay cho anh. Anh nắm chặt tay nàng trong tay mình, và nhìn nàng.
    - Scarlett, chưa bao giờ em lại đáng yêu như thế nầy! Khí hậu xứ lạ làm em khỏe ra. Nói cho anh biết em đã ở đâu đã làm gì nào! Bác Henry nói rằng em đã đi tới Savannah, sau đó bác ấy bặt tin em. Mọi người đều hỏi thăm?
    Nhất là cô em gái của anh ấy, mình dám chắc thế, cái lưỡi rắn độc ấy mà, Scarlett nghĩ thầm.
    - Mời anh vào nhà, anh ngồi đây - Nàng nói, nóng lòng được nghe mọi tin tức đến chết được!
    Cô hầu lảng vảng ở quanh đấy, Scarlett đi qua dịu dàng nói:
    - Đem cà phê và bánh ngọt cho chúng tôi!
    Nàng đưa anh vào phòng khách nhỏ, ngồi vào một đầu trường kỷ và gõ tay vào cái ghế bên cạnh.
    - Hãy ngồi gần em, Ashley, em van anh! Em muốn ngắm anh một chút!
    - Tạ ơn Chúa, anh ấy đã mất đi dáng vẻ một con chó bị đòn, Henry Hamilton quá có lý khi nói rằng anh ấy đã khấm khá, Scarlett liếc nhìn anh, sau làn mi hạ thấp trong khi dọn chỗ trên bàn, để khay cà phê, Ashley Wilkes trông lúc nào cũng đẹp trai. Khổ người nhỏ nhắn quý phái với thời gian càng lịch sự thêm. Nhưng anh có vẻ già trước tuổi. Anh chắc chưa quá bốn mươi: Scarlett thầm nghĩ, và mái tóc bạc nhiều hơn vàng óng. Chắc anh đã phải ở ngoài công trường nhiều hơn trước, nước ra thắm hơn, chứ không tái xám như trước. Nàng ngước mắt cười. Gặp anh thật dễ chịu. Nhất là với gương mặt tươi tỉnh như vậy. Món nợ của nàng với Mélanie dường như đã không nặng nề như trước.
    - Dì Pity có mạnh không! Còn India! Cháu Beau chắc là lớn lắm rồi phải không?
    - Pity và India không thay đổi, Ashley vừa trả lời vừa mím môi. Pity vẫn cáu gắt mỗi khi có ai đi qua, còn India thì bận rộn với cái Uỷ ban chủ trương lành mạnh hoá các tập quán của Atlanta.
    Cả hai người đều nuông chiều anh một cách tệ hại, hai cô gái già tranh nhau xem ai sẽ là gà mẹ tốt nhất. Các cô ấy định đối xử với Beau cũng thế, nhưng Beau không chịu! Đôi mắt xám của Ashley ánh lên niềm tự hào, Beau đã thật sự là một người lớn tuy bé nhỏ. Nó sắp mười hai tuổi, mà như đã mười lăm. Nó cầm đầu một thứ câu lạc bộ gì của bọn trẻ láng giềng. Chúng nó dựng một căn nhà trên cây ở sân nhà Pity, bằng loại gỗ tốt nhất của xưởng cưa. Beau chăm lo ở đó; về lĩnh vực nầy nó đã biết nhiều hơn cha nó. Ashley nói tiếp, trong anh lẫn lộn cảm giác vừa buồn, lại vừa thán phục. Và anh nói tiếp, còn hãnh diện hơn: "Có thể nó có máu trí thức" Nó đã đạt được một giải thưởng về tiếng La Tinh của trường và nó đọc những sách trên tuổi của nó?
    - Nhưng những chuyện đó chắc phải làm em phát ngấy Scarlett - những người cha tự hào về con cái thường rất đáng chán.
    - Không đâu, Ashley, Scarlett đáp, tuy vẫn nghĩ như thế.
    Sách, sách, sách. Cái đó không ổn với dòng họ Wikes. Họ cứ sống trong sách vở chứ không sống trong cuộc đời.
    Nhưng có thể mọi việc rồi sẽ tốt đẹp với đứa trẻ. Nếu nó đã biết gỗ thì có hy vọng đấy! Giờ đây, nếu Ashley tỏ ra ít trịnh trọng một chút, nàng đã có thể làm tròn một lời hứa khác với Mélanie. Scarlett đặt lòng bàn tay lên tay áo của anh.
    - Em muốn xin anh một điều, nàng nói với vẻ cầu khẩn.
    Anh úp bàn tay lên tay nàng.
    - Bất cứ điều gì em muốn, Scarlett ạ, em biết rõ điều đó mà!
    - Em muốn anh hứa cho Beau đến trường đại học, rồi đi châu Âu với Wade. Điều đó rất quan trọng đối với em - Nói cho cùng, em xem nó như con em, vì em đã có mặt ở đó khi nó sinh ra. Em vừa kiếm được nhiều tiền, như vậy không có gì trở ngại. Anh không thể hẹp lòng mà từ chối đâu.
    Nụ cười của Ashley vụt tắt. Anh nghiêm mặt lại.
    - Scarlett?
    Ồ suỵt anh lại sắp làm khó rồi, chao ơi, con bé chậm như rùa đã bưng cà phê tới rồi! Anh ấy không thể nói trước mặt nó, và mình sẽ có cơ hội bàn lại việc ấy trước khi anh từ chối.
    - Ashley, mấy muỗng đường đây anh! Em pha cà phê cho anh đây!
    Ashley cầm lấy tách, đặt lên bàn.
  4. proud_wolfly

    proud_wolfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    502
    Đã được thích:
    0
    HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
    Dịch giả : Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt
    Chương 68
    - Cứ để cho cà phê đợi một phút đã, Scarlett ạ.
    Anh luồn tay vào tay nàng.
    - Em yêu, hãy nhìn vào mắt anh!
    Mắt anh sáng ngời, hiền dịu. Những suy nghĩ của Scarlett chợt lạc lõng. À! Chàng lại trông gần như Saily của ngày nào, Ashley của ngôi nhà Mười hai cây sồi.
    - Scarlett, anh biết tiền của em ở đâu ra, bác Henry đã nói cho anh biết. Anh hiểu điều đang khiến em xúc động. Nhưng vô ích thôi! Rhett không xứng đáng với em và giờ đây em đã dứt khỏi anh ấy, còn bằng cách nào thì không quan trọng. Em có thể quên đi mọi chuyện, như là nó chẳng hề xảy ra!
    Chúa ơi! Ashley lại sắp hỏi cưới nàng!
    - Em đã không còn gì ràng buộc với Rhett, Scarlett ạ. Em hãy nói em sẽ lấy anh, và anh thề sẽ làm cho em hạnh phúc bởi vì em ứng đáng được như thế!
    Đã có một thời mình đã xiêu lòng khi nghe những lời như thế, Scarlett tự nhủ, còn bây giờ mình hoàn toàn dửng dưng thì cũng không đúng lắm. Ôi! Sao Ashley cứ phải đi đến chỗ ấy mới được! Trước khi câu hỏi ấy hình thành trong đầu anh, nàng đã có sẵn câu trả lời. Cũng tại câu chuyện cũ giờ đây đã quá xa xăm rồi! Ashley đã quyết tâm chuộc lại, dưới ánh mắt xã hội thượng lưu của Atlanta. Đúng là bản chất của anh! Anh luôn xử sự như một người phong nhã dẫu cho điều đó làm hỏng cả cuộc đời anh.
    Và cả đời mình nữa! Mình chắc rằng anh ấy cũng chẳng thèm nghĩ đến điều đó, Scarlett khẽ cắn lưỡi để kiềm chế cơn giận. Ashley tội nghiệp! Đó không phải lỗi của anh nếu như anh là như thế. Rhett đã nói với nàng:
    Ashley thuộc về lớp người trước cuộc chiến tranh. Anh ấy không có chỗ trong thế giới hiện nay! Mình không được tỏ ra giận dữ hoặc ti tiện! Mình không muốn đánh mất bất cứ ai đã dự phần nào một thời huy hoàng ngày xưa. Tất cả những gì còn lại của cái thế giới ấy đối với mình, đó là những kỷ niệm, và những con người tham dự vào những kỷ niệm ấy.
    - Ashley, Ashley yêu quý, nàng nói, em không muốn lấy anh đâu! Dứt khoát nhé! Em không muốn đùa với anh không muốn kể cho anh em những điều dối trá và làm anh phải thở dài vì em. Em đã quá già đối với những chuyện như vậy, và em rất mến anh. Anh đã giữ mãi kỷ niệm ấy. Hãy nói với em rằng anh để cho em giữ lại kỷ niệm ấy!
    - Nhất định rồi, em yêu ạ. Anh rất vinh hạnh vì em đã nghĩ như vậy. Anh sẽ không làm em phiền lòng về chuyện cưới hỏi ấy nữa.
    Anh mỉm cười. Trông anh rất trẻ, rất giống Ashley của ngôi nhà Mười hai cây sồi đến mức làm Scarlett xao xuyến. Ashley thân yêu, không được để anh đoán được nàng đã nhận ra thật rõ sự an ủi trong giọng nói của anh. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi. Không, rất tốt là khác.
    Từ nầy, hai người có thể trở thành bạn thân với nhau thật sự. Quá khứ đã được chôn chặt.
    - Giờ thì em tính làm gì, Scarlett? Em trở về hẳn như anh mong muốn chứ?
    Nàng đã chuẩn bị trả lời câu hỏi ấy ngay cả trước khi rời Galway. Nàng cần biết chắc Atlanta không ai biết tìm nàng ở đâu, điều đó sẽ làm cho nàng dễ bị tổn thương khi đối mặt với Rhett, với nàng dễ bị mất Cat.
    - Ashley ạ, lúc nầy em không muốn bị ràng buộc vào bất cứ gì. Sau khi ở Savannah, em đã đến thăm một phần gia đình của cha mẹ em, ở Ireland, sau đó em đi du lịch.
    Nàng phải thận trọng, Ashley đã từng đi nước ngoài, anh sẽ khám phá ra ngay, nếu như nàng nói là đã đi nơi nầy, nơi khác.
    - Em không biết làm cách nào, em chưa có dịp được biết London. Em nghĩ có thể đến đó cư ngụ một thời gian. Giúp em, Ashley. Đó có phải là một ý định tốt không anh?
    Scarlett được biết vì Mélanie đã nói với nàng, Ashley coi London là thành phố tuyệt vời nhất. Anh sẽ nói về thành phố ấy không sao dứt ra được, và sẽ quên đặt những câu hỏi khác.
    ***
    - Ashley, buổi chiều nay đã làm em vui thích biết chừng nào! Anh sẽ trở lại chứ! Em còn ở lại một thời gian, để thu xếp công việc.
    - Anh sẽ đến thường xuyên khi nào có thể. Đó là nguồn vui hiếm khi có được.
    Ashley cầm lấy găng tay và mũ từ tay cô hầu.
    - Tạm biệt, Scarlett.
    - Tạm biệt, Ashley, anh bằng lòng điều em đã xin với anh chứ! Em sẽ rất đau khổ nếu như không được đấy.
    - Anh không nghĩ rằng?
    - Ashley, Wilkes, em thề nếu anh không cho em dành số tiền ấy cho Beau, em sẽ khóc như suối để nước mắt tràn bờ cho mà xem! Anh cũng biết rõ như em, không bao giờ một người hào hoa lại nhẫn tâm để cho một phụ nữ phải khóc.
    Ashley nghiêng mình hôn tay nàng.
    - Scarlett, anh tưởng là em đã thay đổi, nhưng anh đã lầm! Em luôn luôn biết xoay người đàn ông quanh ngón tay nhỏ nhắn của em, và làm cho họ yêu thích điều đó. Anh sẽ là người cha rất tồi nếu anh từ chối món quà em tặng Beau.
    - Ồ, anh Ashley, em yêu quý anh và em sẽ yêu quý anh mãi mãi, cám ơn anh.
    Đi đi, chạy xuống bếp mà kể lại mọi chuyện đi, Scarlett nghĩ thầm khi liếc nhìn cô hầu đứng cạnh cửa, đằng sau Ashley. Lại cứ vẽ đường cho hươu chạy, cho người ta bép xép! Dẫu sao ta vẫn yêu quý Ashley và ta sẽ yêu quý anh ấy mãi mãi theo một cách mà bọn họ chẳng bao giờ hiểu nổi!
    Thu xếp công việc ở Atlanta tốn nhiều thời gian hơn là nàng tưởng. Nàng chỉ có thể đi Tara vào ngày 10 tháng sáu. Đã gần một tháng nàng xa Cat rồi! Không thể chịu nổi! Nó có thể quên mình. Mình chắc đã không được nhìn thấy nó mọc thêm một, hoặc có lẽ hai cái răng sữa nữa rồi. Nếu nó được bì bõm trong nước thì sao! Với lại trời nóng thế kia mà! Nó có thể nổi rôm sảy. Một đứa bé Ireland không biết đến cái nóng!
    Vào tuần lễ cuối cùng của nàng ở Atlanta, thần kinh Scarlett căng thẳng đến không sao ngủ được. Sao trời không mưa nhỉ! Bụi đỏ đã phủ lên khắp nơi chỉ nửa giờ sau khi quét.
    Tuy vậy, khi đã lên ngồi trên chuyến tàu đi Jonesboro, Scarlett lại đã có thể thư giãn. Dù chậm trễ, nàng cũng đã thu xếp ổn thoả mọi việc cần giải quyết, trong những điều kiện thuận lợi hơn cả dự đoán của bác Henry và viên luật sư mới của nàng.
    Bán cái quán rượu lại dễ dàng hơn cả. Cuộc khủng hoảng đã làm tăng doanh thu và giá trị của nó. Nàng buồn về việc bán cửa hàng. Khu đất đặt cửa hàng còn đáng giá hơn chính nó nữa; những người chủ mới sẽ phá nó đi để xây lên một toà nhà tám tầng. Ít ra Ngã Năm vẫn luôn là Ngã Năm dù có khủng hoảng hay không.
    Bán hai bất động sản nầy nàng có đủ tiền mua thêm năm chục sào đất nữa ở cửa ngõ thành phố, ở đó nàng sẽ cất thêm một trăm căn nhà nữa. Và ông thầu khoán đã báo cho nàng biết là những đồng nghiệp của ông không còn ai khác cung cấp vật liệu ngoài Ashley. Họ có thể tin cậy anh ấy: Anh ấy chỉ bán cho họ loại gỗ thật khô, điều mà không phải đồng nghiệp nào của anh ở Atlanta cũng làm cả. Có thể tin là anh ấy sẽ thành công không cần đến ông giúp đỡ nữa! Và nàng sẽ thu được rất nhiều tiền. Henry Hamilton đã nói đúng. Những ngôi nhà nhỏ của nàng đã bán được ngay, sau khi vừa xây xong. Nàng đã thu được nhiều lợi nhuận khi nhìn thấy bao nhiêu là tiền đổ dồn vào tài khoản của nàng ở nhà băng. Tiền ấy đủ để trang trải các khoản chi mà lúc ở Ballyhara đã làm nàng lo lắng, khi suốt nhiều tháng, tiền cứ ra mà chẳng vào được bao nhiêu. Bây giờ thì tiền cứ đổ vào như thác. Vụ gặt cũng tạo ra nhiều khoản lãi ròng không kém và cung cấp cả lúa giống cho mùa sau nữa. Tiền thuê nhà ở thành phố chỉ có thể tăng thêm mãi. Trước ngày nàng lên đường, một người thợ đóng thùng đã đến hỏi dò về một căn nhà lá và Colum nói anh nghĩ đến một anh thợ may thay cho một người khác.
    Nàng cũng sẽ hành động y như thế, cho dù không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng giờ có tiền thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ông thầu khoán đã được lệnh chuyển hết tiền lãi sau nầy cho Stephen O Hara ở Savannah. Anh ta sẽ có đủ tiền để thực hiện những chỉ dẫn của Colum.
    Kể cũng lạ cho ngôi nhà ở phố Cây Đào, Scarlett thầm nghĩ. Cứ tưởng là mình sẽ rất đau khổ khi phải xa nó. Dù sao đó cũng là nơi mình đã sống với Rhett, nơi Bonnie đã ra đời và đã sống cuộc sống đáng thương ngắn ngủi của nó. Nhưng sao mình lại chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm. Khi trường nữ sinh đề nghị với mình, mình đã suýt ôm hôn bà hiệu trưởng già có gương mặt bánh mật ấy. Điều đó dường như cất đi cho mình những xiềng xích. Mình bây giờ tự do rồi! Không còn gì ràng buộc mình ở Atlanta nữa. Không còn gì níu kéo, giữ mình ở lại nữa!
    Scarlett cười thầm. Cũng như những cái coóc-sê. Nàng không còn mang coóc-sê từ ngày Colum và Bridie vứt bỏ ở Galway. Vóc dáng của nàng có đẫy đà hơn vài phân, nhưng nàng vẫn mảnh mai hơn nhiều phụ nữ mà nàng đã gặp trên đường phố, nịt ngực chặt đến mức muốn nghẹt thở, và cuối cùng nàng đã thấy thoải mái hơn bao giờ hết, trong cái nóng nung người nầy. Bây giờ, nàng có thể tự mặc quần áo một mình không cần cô hầu giúp đỡ. Và chải búi tóc lấy, nàng cũng không có thấy khó khăn.
    Thật là tuyệt vời nếu biết tự làm lấy mọi việc. Còn tuyệt vời hơn nữa, khi không còn bận tâm về chuyện ai đó có làm hay không làm, về tiếng khen hay lời chê trách.
    Nhưng điều tuyệt vời nhất, đó là trở về nhà nàng ở Tara rồi đem các con nàng đi đến một Tara khác. Chẳng bao lâu nữa nàng sẽ lại trở về với Cat, cục cưng của nàng.
    Và ít lâu nữa, nàng trở về với mảnh đất Ireland tươi mát, dịu dàng đẫm mưa. Scarlett vuốt ve cái túi da đặt trên đầu gối. Việc cần làm đầu tiên là rải trên mộ cha nàng nắm đất của Ballyhara. Cha ơi, cha có thấy không! Cha đang ở đâu đây! Cha có biết không: Cha sẽ thật tự hào về Katie Scarlett của cha, cha ạ Lúc nầy đây con đã là Bà O Hara.
  5. proud_wolfly

    proud_wolfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    502
    Đã được thích:
    0
    HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
    Dịch giả : Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt
    Chương 69
    Will Benteen đợi nàng ở ga Jonesboro. Scarlett nhìn gương mặt khắc khổ, dáng người cố gượng ưỡn thẳng của anh và nàng toét miệng cười? Will là người duy nhất mà Chúa đã tạo ra có một phong thái đủng đỉnh với một cái chân gỗ. Nàng ôm chầm lấy anh.
    - Chúa ơi, Scarlett, đáng lẽ chị có thể báo tin trước chứ! Chị làm tôi suýt ngã. Gặp lại chị, mừng quá!
    - Cả chú nữa Will ạ! Tôi nghĩ được gặp lại chú tôi mừng hơn bất cứ ai trong chuyến đi nầy!
    Nàng nói thật tình. Đối với nàng Will còn thân thiết hơn những người trong dòng họ O Hara ở Savannah. Có lẽ vì đã từng cùng nhau trải qua những thời kỳ khó khăn nhất, có lẽ vì Will cũng yêu Tara như nàng. Có lẽ, đơn giản thôi, vì anh là người tốt bụng và rất trung thực.
    - Cô hầu của chị đâu, Scarlett!
    - Ồ tôi không còn phải bận tâm với chuyện đó nữa, Will ạ Cũng như với nhiều chuyện khác.
    Will đưa cọng rơm đang ngậm trên môi sang mép bên kia.
    - Tôi đã nhận thấy, anh nói ngắn gọn.
    Scarlett bật cười. Nàng đã không nghĩ đến xúc cảm của một người đàn ông khi ôm trong tay một người phụ nữ không mang coóc-sê.
    - Chẳng còn cái ***g ấy, Will ạ, không bao giờ, dù có bằng gì đi nữa, nàng nói.
    Nàng chỉ mong được kể hết cho anh nghe, vì sao nàng hạnh phúc đến thế, kể về Cat, về Ballyhara. Nếu như chỉ có anh thì nàng đã kể ngay lúc nầy, nàng tin anh.
    Nhưng anh lại là chồng của Suellen, mà nàng thì không tin cô em gái. Và có thể Will sẽ nói hết với vợ. Scarlett đành phải giữ mồm, giữ miệng. Nàng trèo lên xe ngựa.
    Nàng chưa bao giờ thấy Will dùng cỗ xe một ngựa của họ, có lẽ anh đi mua hàng ở Jonesboro và đợi nàng ở ga. Chiếc xe chất đầy bao và thùng hàng.
    - Có tin gì mới không, Will, Scarlett hỏi khi cả hai đã lên đường. Đã lâu rồi, tôi chẳng có tin tức gì!
    - Xem nào? Chắc là chị muốn biết tin về mấy cháu bé trước. Ella và Susie của chúng tôi hợp với nhau như một đồng một cốt vậy. Susie nhỏ tuổi hơn một chút, luôn nhường Ella phần hơn, điều đó thật tốt đối với nó. Chị sẽ khó nhận ra Wade khi gặp lại nó đấy! Thật ra, nó chỉ mới lớn từ ngày nó được mười bốn tuổi, đúng vào tháng giêng vừa rồi, và chắc nó còn lớn nữa! Thế nhưng, dẫu tạng người mảnh khảnh, nó lại khỏe như vâm ấy. Nó làm việc cật lực. Nhờ nó mà năm nay chúng tôi trồng thêm được hai mươi sào đấy!
    Scarlett mỉm cười. Nó sẽ có ích cho Ballyhara, và nó sẽ rất mê điều đó. Một chủ trại sinh ra từ bé, điều đó trước đây nàng chưa từng nghĩ đến. Nó chắc thừa hưởng điều đó ở cha. Cái túi da toả hơi ấm trên đùi nàng.
    - Martha của chúng tôi nay đã bảy tuổi, và Jane sẽ tròn hai mươi tuổi vào tháng chín. Năm ngoái, Suellen đã sẩy một cháu bé gái.
    - Ôi Will, tôi rất tiếc!
    - Chúng tôi đã quyết định đến đứa ấy là thôi, Will nói. Chuyện đó quả nặng nề cho Suellen nhưng bác sĩ khuyên cô ấy thế. Chúng tôi đã có ba cháu gái khỏe mạnh, như vậy đã nhiều hơn và hạnh phúc hơn khác nhiều người rồi. Dĩ nhiên, tôi vẫn thích có một cháu trai, cũng như bất cứ người cha nào, nhưng tôi không phàn nàn gì. Hơn nữa, Wade là đứa con trai mà mọi người đàn ông đều mong ước. Đó là một chàng trai tuyệt vời đấy Scarlett ạ!
    Nàng sung sướng nghe anh nói. Và thật sửng sốt nữa. Will nói đúng, nàng còn chưa hiểu Wade - ít ra là nếu nó giống với hình ảnh mà Will đã mô tả về nó.
    Nàng thường chỉ nhớ đến nó như một cậu bé xanh xao, sợ sệt nhút nhát.
    - Tôi yêu Wade ở điểm đó, nên mới chịu nói với chị, chứ nói chung tôi không thích lo chuyện của kẻ khác.
    Cháu luôn cảm thấy hơi sợ chị, Scarlett ạ, chị biết đấy.
    Chẳng là, nó muốn tôi nói với chị rằng nó không muốn đến trường nữa! Trong tháng nầy, nó sẽ kết thúc khoá học, và luật lệ cũng không buộc nó phải học tiếp.
    Scarlett lắc đầu.
    - Không được đâu, Will ạ. Chú hãy nói với nó, hoặc chị sẽ tự nói với nó. Cha nó đã vào trường đại học, và Wade cũng sẽ vào đó. Will, chú đừng giận, nhưng không ấy có thể tiến xa, nếu không có học!
    - Nào có gì xấu đâu. Và tôi cũng không muốn làm chị giận, nhưng tôi nghĩ chị đã lầm. Wade biết đọc, biết viết, nó biết làm mọi phép tính mà một chủ trại không hề cần làm. Cái nó muốn là canh tác đất đai. Nói thẳng ra là nó muốn ở lại Tara. Nó nói rằng ông ngoại đã xây dựng Tara không cần có nhiều học vấn như nó bây giờ, và nó không thấy có gì phải tỏ ra khác với ông cả! Cậu trai ấy không muốn giống tôi đâu, Scarlett ạ. Mẹ kiếp, tôi cũng chỉ biết ký tên mình thôi. Còn nó đã học bốn năm tại ngôi trường sang trọng ở Atlanta mà chị gởi nó đến, và thêm ba năm ở đây, ở ngôi làng nầy, và trên những cánh đồng nầy! Nó biết mọi điều mà bất cứ một thằng nhóc nông thôn nào cũng phải biết. Scarlett ạ. Nó là một anh chàng nông dân nhỏ, và nó cảm thấy hạnh phúc. Tôi không thích chị làm hỏng nó!
    Scarlett nổi khùng. Will Benteen tưởng mình đang nói chuyện với ai đây! Nàng là mẹ của Wade, nàng biết làm điều gì tốt cho con chứ!
    Vì chị đã nổi nóng, thì tôi cũng không nói hết những điều tôi định nói, Will nói tiếp, giọng kéo dài.
    Anh nhìn thẳng trước mắt, con đường đỏ những bụi.
    - Ở toà án quận, họ đưa cho tôi xem những tờ giấy liên can đến Tara. Người ta nói là hiện giờ chị đã lấy lại phần đất của Carteen, Scarlett, tôi không hiểu chị nghĩ thế nào, và tôi cũng không hỏi chị làm gì. Nhưng chị hãy để cho tôi nói với chị điều nầy. Nếu có một kẻ nào đó đến đây, lắc lắc trên tay thứ giấy tờ gì đó bảo rằng sẽ có người đến chiếm Tara của tôi, thì tôi sẽ đón hắn ở ngay đầu đường với khẩu súng trong tay đấy!
    - Will tôi thề trên cả chồng kinh thánh với chú rằng tôi không có ý định làm bất cứ điều gì đối với Tara cả!
    - Tôi rất sung sướng được nghe điều đó. Ý định của tôi là Tara sẽ phải trở về tay Wade. Đó là đứa cháu trai duy nhất của cha chị, và đất đai phải giữ lại cho người trong gia đình. Tôi mong chị để cho nó ở nơi nó đang ở, Scarlett ạ, nó đã trở thành cánh tay phải của tôi như con ruột của tôi, và đã như thế đấy! Chị có thể làm tất cả những gì chị muốn - như trước nay vẫn thế. Tôi đã hứa với Wade là tôi sẽ nói với chị, và tôi đã làm xong.
    Chúng ta hãy dừng lại ở đây, nếu điều đó không làm chị phiền lòng. Tôi đã nói hết điều cần nói.
    - Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó, Scarlett hứa.
    Chiếc xe kẽo kẹt đi tới, trên con đường quen thuộc.
    Nàng nhìn thấy những thửa ruộng cày cấy năm xưa, nay mọc đầy những bụi cây cằn cỗi và cỏ dại mà bỗng dưng muốn rơi nước mắt. Will nhìn thấy vai nàng rũ xuống và miệng nàng mếu máo.
    - Scarlett, hai năm qua chị ở đâu! Nếu không có cô Carreen, chúng tôi cũng biết chị đi đâu nữa, mà rồi cô ấy cũng bặt tin chị.
    Scarlett gượng cười.
    - Tôi đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu. Will ạ, tôi đã đi khắp nơi. Tôi đã về thăm bà con dòng họ O Hara. Tôi có nhiều người thân thuộc ở Savannah, đó là những con người rất dễ mến mà người ta được biết. Tôi đã ở với họ một thời gian dài. Rồi tôi đi Ireland tìm những người thân thuộc khác. Chú chắc không hình dung nổi có bao nhiêu người thuộc dòng học O Hara đâu!
    Nàng nghẹn ngào vì nước mắt. Nàng ấp cái túi da vào ngực.
    - Will ạ tôi đem cái nầy cho cha. Chú hãy dừng xe cho tôi xuống nghĩa trang, và đừng để ai đến gần nhé, một lúc thôi mà!
    - Tôi rất vui lòng.
    ***
    Scarlett quỳ dưới ánh nắng bên mộ của Gerald O Hara. Đất Ireland, quánh và đen, trượt theo kẽ ngón tay nàng trộn vào bụi đất sét đỏ miền Géorgie.
    - Cha ơi, nàng thầm khấn theo giọng Ireland, quận Meath là một mảnh đất tuyệt vời, chắc chắn là như vậy. Mọi người ở đó luôn nhớ đến cha, cha ơi! Con không biết, cha ơi, con rất buồn! Con không biết, lẽ ra cha có quyền được hưởng một tang lễ trọng thể và người ta sẽ kể nhiều câu chuyện về thời thơ ấu của cha!
    Nàng ngẩng đầu, ánh nắng chói chang trên gương mặt đầm đìa nước mắt của nàng. Giọng nàng khản đặc, nhưng nàng cố hết ức, nỗi u uất ở nàng quá lớn!
    - Tại sao cha lại bỏ con? Ochon!
    Ochon, Ochon, Ullagon O!
    Scarlett sung sướng vì đã không nói với ai ở Savannah về việc nàng định đưa Wade và Ella về Ireland cùng với nàng. Nàng cũng không giải thích tại sao nàng đã để chúng lại Tara. Thật nhục nhã khi phải nói sự thật rằng các con không muốn gần nàng. Đã có tình trạng xa lạ giữa chúng với nàng và giữa nàng với chúng! Nàng không sao thừa nhận nổi dù âm thầm, điều đó đã làm nàng đau đớn đến chừng nào, và nàng đã phải chịu trách nhiệm như thế nào. Nàng cảm thấy mình bé nhỏ, và ti tiện. Nàng cũng cảm thấy khó khăn ngay cả việc chia sẻ niềm vui với Ella và Wade, khi chúng đang hạnh phúc.
    Ở Tara, tất cả đều làm nàng đau khổ. Nàng không còn như ở nhà mình nữa! Trừ bức chân dung của bà ngoại Robillard, nàng không nhận ra gì cả, hoặc gần như thế! Suellen đã dành tiền gửi mỗi tháng mua đồ trang trí và bàn ghế mới. Những chiếc bàn gỗ không một vết xước, dưới mắt Scarlett, dường như loá sáng đến chói mắt, còn màu sắc của tấm thảm, các bức rèm treo lại cũng quá sặc sỡ. Nàng rất ghét những thứ ấy.
    Và cái nóng mà nàng mong ước trong những ngày mưa ở Ireland lại đã gây cho nàng cơn nhức đầu kéo dài suốt tuần lễ ở Tara. Nàng đi thăm Alex và Sally Fontanine mong cho khây khoả, nhưng đứa con nhỏ của họ lại khơi dậy ở nàng nỗi nhớ Cat day dứt.
    Chỉ có ở nhà Tarleton, nàng mới có được những khoảnh khắc thanh thản. Trang trại của họ phát triển tốt và bà Tarleton không ngừng huyên thuyên về con ngựa cái và những hy vọng của bà về những con ngựa ba tuổi mà bà đem khoe với Scarlett.
    Những cuộc thăm viếng, thoải mái, thật tình luôn là nét thích thú của quận nầy. Nhưng nàng đã cảm thấy mừng khi rời Tara - cũng chính điều đó đã làm nàng đau khổ. Nếu như nàng không biết Wade say mê nơi đây đến chừng nào, có lẽ nàng đã não lòng vì nôn nóng chờ ngày lên đường. Dù sao, con trai nàng sẽ thay chỗ của nàng. Khi trở về Atlanta, nàng đã đến gặp viên luật sư mới của mình và đã để lại một chúc thư khác nhường cho Wade hai phần ba đất Tara của nàng. Nàng sẽ không làm như cha nàng và bác Daniel, và sẽ không để ìại một tình thế khó xử sau khi nàng mất. Còn nếu như Will chết trước, thì nàng không cũng không tin ở Suellen chút nào. Scarlett đã ký chúc thư với nét gạch rõ ràng và nàng thấy mình tự do.
    Được tự do để trở về bên Cat - Cat xoa dịu các vết thương cho nàng, nhanh thôi mà! Gương mặt bé sáng lên khi nhìn thấy nàng và đôi tay bé bỏng vươn về phía nàng. Cat muốn được nàng ôm chặt vào lòng và sẵn sàng cho mẹ hôn cả chục lần như thế.
    - Nước da bé đậm và dáng bé khỏe mạnh quá! - Scarlett kêu lên.
    - Không có gì lạ! Maureen nói. Bé thích ánh nắng, bé bỏ ngay nón ra khi mọi người quay đi chỗ khác. Một cô du mục tí hon nguồn hạnh phúc đích thực vào mọi lúc trong ngày.
    - Cả trong đêm nữa chứ! Scarlett tiếp lời, và ôm chặt bé vào lòng.
  6. proud_wolfly

    proud_wolfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    502
    Đã được thích:
    0
    HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
    Dịch giả : Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt
    Chương 69
    Stephen hướng dẫn cho Scarlett chuyến trở về. Điều đó chẳng làm nàng thích thú gì? Thật ra, nàng cũng chẳng ưa gì Stephen. Nhưng Colum đã nói với nàng là Stephen chịu trách nhiệm quyết định mọi điều cần thiết, vì vậy nàng phải mặc đồ tang và đành giấu đi nỗi oán hận.
    - Con tàu mang tên "La Toison d or", và đó là con tàu sang trọng nhất. Scarlett không phải phiền hà gì về diện tích, hoặc tiện nghi của căn phòng. Nhưng chuyến vượt biển lần nầy không đi thẳng mà phải kéo dài thêm một tuần, còn nàng thì nôn nóng muốn về đến Ballyhara để xem mùa màng ra sao.
    Chỉ khi đã bước lên cầu tàu, nàng mới nhìn thấy phiếu ghi lộ trình của con tàu. Nếu biết trước, nàng đã không chịu lên tàu, mặc cho Stephen muốn nói gì thì nói! Tàu La Toison d or lấy khách ở Savannah, Charleston và Boston, rồi đưa đến Liverpool và Galway.
    Scarlett quay phắt lại, hốt hoảng, chực chạy xuống bến cảng. Nàng không thể đến Charleston, không thể!
    Rhett sẽ biết có nàng trên tàu - Chàng luôn biết mọi thứ, chỉ có Chúa biết bằng cách nào - và chàng sẽ xộc thẳng vào phòng nàng để cướp lấy Cat.
    Ta sẽ giết chàng trước! Nỗi sợ hãi chuyển thành cơn giận và Scarlett quay phắt lại, leo lên cầu tàu, Rhett Butler không thể buộc nàng bỏ chạy. Tất cả hành lý của nàng lại đã đưa lên tàu, và nàng biết chắc Stephen đã bí mật chuyển vũ khí cho Colum trong các rương hành lý của nàng. Họ tuỳ thuộc vào nàng. Nàng cũng muốn trở lại Ballyhara, và không để cho bất cứ gì, bất kỳ ai cản đường nàng.
    Trong lúc quay về phòng, Scarlett nung nấu một mối hận thù mãnh liệt đối với Rhett. Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày hai người ly dị và đám cưới vội vàng của Rhett với Anne Hampton. Trong thời gian đó, Scarlett lại quá bận rộn, nàng đã trải qua quá nhiều thay đổi trong đời, tưởng như nàng đã có thể nén chặt nỗi đau mà chàng đã gây ra cho nàng. Giờ đây, nỗi đau ấy lại làm nát lòng nàng, và sự đau đớn lại kèm theo nỗi sợ hãi sâu xa về quyền lực không biết trước được của Rhett. Nàng bỗng thấy giận điên lên. Và cơn giận làm nàng mạnh mẽ hơn.
    Bridie cùng đi một đoạn đường với Scarlett. Những người họ hàng O Hara ở Boston đã tìm cho cô một vai hầu phòng cho một phu nhân, Scarlett rất sung sướng thấy cô cùng đi mãi cho tới khi nàng biết là tàu sẽ cặp bến Charleston. Nhưng ý nghĩ ấy làm nàng lo âu đến nỗi những lời huyên thuyên của cô chị họ càng làm nàng phát điên. Sao Bridie không để cho nàng yên! Cô gái trẻ đã học để nắm được mọi phần việc của mình dưới sự đỡ đầu của Patricia, và cô muốn thử áp dụng những hiểu biết của cô với Scarlett. Cô rất ngao ngán khi biết Scarlett không mang coóc-sê, và càng tỏ ra thất vọng khi thấy không một chiếc áo dài nào của nàng lại cần chữa lại. Scarlett muốn nói ngay với cô rằng phận sự đầu tiên của một cô hầu phòng là chỉ được mở miệng khi người ta hỏi đến, nhưng nàng quý cô gái trẻ, và không phải là lỗi ở cô nếu tàu cặp bến Charleston. Thế là nàng gượng cười làm như không có gì làm nàng phật ý.
    Con tàu men theo bờ biển, chạy suốt đêm để cập bến Charleston vào lúc bình minh, Scarlett không sao chợp mắt nổi. Nàng bước lên boong tàu ngắm cảnh mặt trời mọc. Trên mặt nước của khu bến cảng phủ một làn đục, thấp thoáng như trong giấc mơ. Tháp chuông trắng của nhà thờ Saint-Michel nhuộm màu hồng nhạt.
    Scarlett tưởng như nghe từ xa văng vẳng tiếng chuông quen thuộc giữa tiếng đập chầm chậm của máy tàu. Vào giờ nầy, tàu đánh cá chắc đã đổ hàng lên chợ; không, còn hơi sớm và chúng đang về bến. Nàng cố giương đôi mắt, nhưng giá như tàu có đi qua trước mặt thì sương mù cũng che khuất chúng thôi!
    Nàng muốn nhớ lại những loại cá, loại rau, tên những người bán cà phê, xúc xích - bất cứ cái gì cũng được cốt để đầu óc bận rộn, để nàng đừng nhớ lại những kỷ niệm mà nàng không dám gợi lên.
    Nhưng khi mặt trời soi sáng chân trời phía sau nàng thì màn sương mù tan dần, và nàng nhìn rõ những bức tường lỗ chỗ vết đạn của pháo đài Sumter. Chiếc La Toison d or đi vào vùng nước, nơi trước đây nàng đi thuyền với Rhett, đã cười đùa cùng chàng về những chú cá heo, nơi nàng đã bị bão táp cuốn đi cùng với chàng.
    Chàng thật đáng nguyền rủa! Ta căm ghét chàng và cả cái thành phố Charleston tồi tệ của chàng? Scarlett tự nhủ. Nàng sẽ trở về phòng và tự giam mình trong đó cùng với Cat, nhưng nàng dường như bị xích tay, xích chân trên boong tàu. Thành phố lớn dần, rõ dần, ánh lên sắc trắng, màu hồng, màu xanh, như tranh phấn màu. Trong ánh sớm ban mai run rẩy. Scarlett nghe tiếng chuông nhà thờ Saint Michel, ngửi làn hương dìu dịu vùng nhiệt đới của những nụ hoa mới nở, nhìn thấy rặng dừa của White Point Gardens, hoặc lối đi rải vỏ sò.
    Rồi tàu lướt dài theo bãi đất, ven khu Batterie. Từ trên boong tàu, Scarlett nhìn bao quát. Nàng nhìn thấy hàng cột lớn của ngôi nhà dòng họ Butler, những hàng hiên rợp bóng, cửa lớn vào nhà, cửa sổ phòng khách, cửa sổ phòng nàng - những cửa sổ! Và cái ống nhòm trong phòng đánh bài. Nàng vén váy và bỏ chạy.
    Nàng yêu cầu bữa sáng được được dọn ngay trong phòng, và giữ Bridie ở lại với nàng và Cat. Cách an toàn duy nhất là đóng kín cửa, không cho ai thấy. Rhett không thể phát hiện Cat và cướp nó đi được!
    Người phục vụ trải chiếc khăn trắng tinh trên bàn trong phòng khách nhỏ, rồi đẩy một chiếc bàn quay với hai tầng đầy ắp các món ăn có nắp đậy bằng bạc. Bridie cười khúc khích. Trong khi tỉ mỉ bày biện dao, nĩa và nhất là một cái khay hoa, anh ta nói về Charleston.
    Scarlett cố hết sức kiềm chế để không sửa lời anh ta.
    - Anh ta nói bậy nhiều điều. Nhưng anh ta là người Scotland trên một con tàu của Scotland, thì có thể mong anh ta biết được điều gì hơn!
    - Chúng tôi sẽ nhổ neo vào lúc năm giờ, anh ta nói, sau khi lấy hàng xong, và những người khác mới lên tàu. Quý bà có thể lên dạo xem thành phố đấy!
    Anh ta bày các món ăn và mở nắp.
    - Có một cỗ xe độc mã rất đẹp mà người đánh xe biết tất cả các chỗ có thể xem được. Chỉ tốn năm mươi xu, tức hai đô la rưỡi, tính theo tiền Mỹ. Anh ta đang đợi ở dưới cầu tàu. Nếu các bà muốn thở không khí mát lành thì có một chiếc tàu đi ngược dòng sông, đến hết bến tàu phía trên, về hướng Nam. Cách đây khoảng mười năm trước có cuộc nội chiến ở Mỹ. Quý bà sẽ nhìn thấy cảnh hoang tàn của những ngôi nhà bị thiêu rụi vì các đoàn quân đã tham chiến. Nhưng xin quý bà phải nhanh lên, tàu sẽ khởi hành sau bốn mươi phút.
    Scarlett cố nuốt một miếng bánh mì nướng, nhưng miếng bánh cứ nghẹn trong cổ họng. Trên bàn, chiếc đồng hồ quả lắc mạ vàng đang tích tắc như đếm từng phút. Nàng bỗng thấy nó quá ồn ào. Nửa giờ sau, Scarlett đột nhiên đứng phắt dậy:
    - Em ra ngoài đây, Bridie, nhưng liệu đấy, chớ có bước ra ngoài một bước nhé! Mở các cửa và cứ sử dụng cái quạt nầy, Cat và chị ở lại đây, khoá trái cửa dù có nóng đi nữa! Nếu muốn ăn uống gì thì cứ gọi họ đem đến nhé!
    - Scarlett, em đi đâu thế?
    - Chị đừng quan tâm đến điều đó, em sẽ trở lại trước khi tàu rời bến.
    Tàu chở khách đi dạo xem thành phố là một chiếc tàu nhỏ chạy bằng buồng nước, sơn màu sáng: đỏ, trắng, xanh. Trên chiếc tàu kẻ bằng chữ vàng là Abraham Lincoln(1). Scarlett nhớ rõ: nàng đã thấy nó đi qua Dunmore.
    Tháng bảy không phải là tháng có nhiều khách đi về Nam. Chỉ vỏn vẹn độ hơn chục du khách, kể cả Scarlett.
    Nàng ngồi dưới một mái che trên boong vừa phe phẩy quạt vừa nguyền rủa bộ tang phục với những ống tay dài, cổ cao, ngột ngạt trong cái nóng mùa hè.
    Một người đàn ông đội cái mũ cao sọc đỏ, trắng đang lải nhải bình luận qua ống loa. Cứ mỗi phút điều đó lại làm cho nàng thêm tức tối.
    Hãy nhìn bọn Yankee to béo kia, nàng căm thù nghĩ thầm, bọn chúng ở đó mà nuốt lấy tất cả những điều ấy! Bọn chủ nô ác độc ư? Sao lại thế được! Ngược đãi nô lệ ư? Không bao giờ! Chúng ta yêu người da đen như là yêu những người thân trong gia đình và một số người trong họ lại là chủ của chúng tao, hơn là chúng tao là chủ họ. "Túp lều của chú Tôm"(2). Ôi chà chà! Những người đứng đắn không ai đọc loại sách nhảm nhí đó.
    Nàng muốn cưỡng lại sự thôi thúc đi dạo xem thành phố. Điều đó sẽ làm nàng xao xuyến. Nó đã bắt đầu rồi mà họ thì vẫn chưa ra khỏi bến cảng, để đi vào sông Ashley.
    May quá, người hướng dẫn đã sớm cạn nguồn giải thích, và trong một lúc khá lâu, người ta chỉ còn nghe tiếng xình xịch của các píttông và tiếng nước róc rách từ bánh xe. Hai bên bờ, cỏ mọc xanh chen lẫn màu vàng, và phía sau, trên bờ sông sừng sững những cây sồi đầy rêu. Chuồn chuồn chao lượn trong không khí đầy mòng, thỉnh thoảng một con cá nhảy vọt lên mặt nước, rồi lặn xuống ngay. Scarlett ngồi im lặng, tách xa các du khách, lòng sôi sục oán hờn. Khu đồn điền của Rhett đã bị tàn phá, và anh đã không làm gì để cứu nó! Những đoá hoa trà! Ở Ballyhara, nàng có hàng trăm sào đất thuộc nơi mà lúc vừa đến, nàng chỉ thấy toàn cỏ dại rậm rạp. Và nàng đã xây dựng lại cả một thành phố, còn chàng, chàng vẫn ở đấy mà nhìn những ống khói đổ nát.
    Nàng tự nhủ chính vì lẽ đó mà nàng đã lên tàu. Điều đó làm cho nàng vui vì thấy mình hơn chàng, Scarlett co rúm người lại ở mỗi khúc quanh của con sông, rồi lại thở phào mỗi khi tàu vượt qua, và ngôi nhà của Rhett vẫn không thấy đâu.
    Nàng đã quên khu đất Baronrie. Ngôi nhà gạch hình vuông của Julya Ashley hiện lên lộng lẫy giữa thảm cỏ xanh không trang trí.
    Đó là khu đồn điền duy nhất mà quân đội Liên bang anh hùng đã không tàn phá, người đội chiếc mũ thô kệch lại rống lên. Trái tim đầy tình thương của vị chỉ huy đơn vị không thể tự cho phép mình làm điều gì phật lòng cô phu nhân già bệnh hoạn sống ở đấy.
    Scarlett phá lên cười.
    - Một cô phu nhân già bệnh hoạn ư? Cô Julia chắc đã làm cho hắn chết khiếp!
    Các du khách tò mò nhìn nàng, nhưng Scarlett không hề để ý. Sắp đến Dunmore rồi?
    Phải, khu mỏ phốt phát ở kia kìa! Nó đã mở rộng nhiều! Năm chiếc xà lan đang ăn hàng một lúc. Nàng cố thử nhìn xem người đàn ông đội chiếc nón rộng vành đứng trên bến cảng. Người lính ấy đấy - nàng không sao nhớ tên anh ta, hình như là Hawkins, mà chẳng hề gì, sau khúc quanh sông nầy, sau cây sồi lớn nầy?
    Ánh mặt trời tạc rõ những thảm cỏ lớn của Dunmore, giống như những bậc thềm khổng lồ bằng nhung xanh, và rải những đốm vàng óng như đồng tiền trên các hồ nước cạnh dòng sông. Scarlett buột miệng kêu, tiếng nàng chìm trong tiếng trầm trồ của bọn Yankee đứng quanh nàng, dọc theo thành tàu. Phía trên thềm nhà sừng sững những ống khói đen sạm như những tên lính canh in bật trên nền trời xanh chói chang đến nhức nhối; một con cá sấu đang sưởi nắng trên đám cỏ giữa những hồ nước. Dunmore đúng là hình ảnh của chủ nhân nó: tinh tế, hư hỏng, nguy hiểm. Và không thể với tới. Những cánh cửa chớp đều đóng kín ở chái nhà duy nhất còn đứng được, nơi đặt phòng làm việc và chỗ ở của Rhett.
    Hai mắt Scarlett soi mói hết điểm nầy, đến điểm khác, đối chiếu giữa ký ức với hiện trạng nàng đang nhìn thấy. Một phần khá lớn khu vườn đã được cày xới, và mọi cái như đang nẩy nở. Một ngôi nhà mới đang được xây dựng đằng sau toà nhà cũ, nàng ngửi thấy mùi gỗ và nhìn thấy chóp mái những cánh cửa chớp ngôi nhà đã được chữa lại, hoặc có thể đã được làm mới. Chúng không sụp đổ và ánh lên nước sơn xanh lá cây. Chắc chàng đã cật lực suốt mùa thu và mùa đông rồi.
    Đúng hơn là họ đã? Scarlett ngoảnh mặt, không muốn nhìn những khu vườn, sạch cỏ từ ít lâu nay. Anne cũng yêu hoa như Rhett. Và những cánh cửa chớp chữa lại có nghĩa là một mái ấm gia đình mới với hai người đang chung sống bên nhau. Rhett có chuẩn bị bữa điểm tâm cho Anne không nhỉ!
    - Cô có khỏe không, thưa cô!
    Scarlett tìm cách đẩy người đàn ông lạ đang quấy rầy nàng.
    - Tại trời nóng? nàng nói. Tôi sẽ đi đến đằng kia, có bóng mát hơn.
    Suốt đoạn đường còn lại, nàng chỉ nhìn vào boong tàu.
    Ngày dài như vô tận.
  7. proud_wolfly

    proud_wolfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    502
    Đã được thích:
    0
    HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
    Dịch giả : Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt
    Chương 70
    Đồng hồ điểm năm giờ khi Scarlett chạy vội vàng bên dưới lan can chiếc Abrraham Lyncoln. Con tàu chết tiệt! Nàng ngừng lại trên bến tàu để lấy hơi. Nàng nhìn thấy cầu tàu của chiếc La Toison d or còn ở chỗ cũ. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi. Nhưng người hướng dẫn tham quan bị ăn roi. Nàng đã điếng hồn từ lúc bốn giờ rưỡi chiều đến giờ.
    - Cảm ơn ông đã đợi tôi, nàng nói với viên sĩ quan đứng trên cầu tàu.
    - Ồ, còn đợi nhiều người khác nữa, ông ta đáp. Và cơn giận của Scarlett lại quay về phía viên thuyền trưởng tàu La Toison d or.
    Ông ta đã nói năm giờ thì ông ta phải chạy đúng năm giờ chứ! Càng sớm rời khỏi Charleston nàng càng cảm thấy sung sướng. Không có nơi nào trên trái đất lại nóng bức hơn ở đây! Nàng lấy tay che mắt, nhìn trời.
    Không một áng mây, không mưa, không gió. Nóng bức, ngoài ra không còn gì khác! Nàng đi về phía phòng mình. Bé Cat tội nghiệp chắc đã chín người vì nóng. Khi nào ra khỏi bến cảng, nàng sẽ đem bé lên boong hứng cơn gió nhẹ, lúc con tàu di chuyển.
    Tiếng guốc lộp cộp và tiếng cười phụ nữ làm nàng chú ý. Có lẽ đó là những người khách mà tàu đợi. Nàng đưa mắt nhìn xuống phía một cỗ xe ngựa bốn bánh mui trần. Với ba cái nón lớn quá cỡ thế! Nàng chưa hề thấy kiểu nón nầy bao giờ, nhìn từ xa cũng biết là nón đắt tiền. Vành nón rộng với những chùm lông gắn với nhau bằng những đồ trang sức lấp lánh và có những cuộn vải tuyn mỏng. Từ chỗ Scarlett đứng chúng trông như những cái dù tuyệt đẹp, hoặc như những cái bánh tuyệt vời đặt trên những cái khay khổng lồ.
    - Mình sẽ đẹp tuyệt trần, nếu đội loại nón nầy! Nàng cúi người xuống thành tàu để nhìn những người phụ nữ.
    Rất thanh lịch, ngay trong cái nóng nầy, họ mặc quần áo vải soa hoặc voan màu nhạt, viền rua băng lụa hoặc điểm tổ ong, trên nửa người và - Scarlett nheo mắt - không cần vải độn, không bóng sẫm và cũng không có đuôi áo dài nữa! Nàng chưa từng thấy ai ăn mặc như thế ở Savannah, cả ở Atlanta nữa. Những người phụ nữ nầy là ai vậy! Mắt nàng chăm chú nhìn những chiếc găng tay da dê màu nhạt, những chiếc dù xếp lại - có lẽ có chạy đăng ten, nhưng nàng không chắc lắm, dù là người ở đâu đi nữa, rõ ràng họ đang vui đùa thoả thích, cười giỡn như điên khùng, và cứ đủng đỉnh chẳng vội gì lên tàu, cho dù đã mụộn. Người đàn ông đội mũ Panama đi theo họ, leo xuống xe, tay trái giở nón, còn tay kia giúp cô thứ nhất bước xuống.
    Scarlett bám vào thành tàu. Chúa ơi, chính là Rhett! Ta phải chạy trốn ngay thôi. Không, không. Nếu chàng ở trên tàu thì ta phải bế Cat trốn ngay, phải tìm ra một chỗ trốn, hoặc đi một con tàu khác. Nhưng ta không thể làm thế. Ta còn hai cái hòm đầy áo dài sang trọng, trong còn có cả súng của Colum nữa! Chúa ơi, ta phải làm gì bây giờ! Đầu óc nàng rối bời, ý nầy nhảy sang ý khác, mà không làm được gì trong lúc nàng thờ thẫn trông theo nhóm người ở phía dưới, mà như không nhìn thấy gì.
    Dần dần nàng định thần lại, và nàng thấy Rhett đang nghiêng người, lần lượt hôn từng bàn tay duyên dáng chìa ra cho chàng. Tai Scarlett nghe rõ các cô gái cứ lập đi, lập lại mãi "tạm biệt, cám ơn". Cat đang được an toàn. Còn Scarlett thì không! Cơn giận từng bảo vệ cho nàng đã biến mất, trái tim nàng bỗng trơ trọi?
    Chàng không nhìn thấy mình! Còn mình thì có thể nhìn thoả thích, Rhett, xin chàng đừng đội mũ lên! Xin vui lòng, đừng đội mũ lên!
    Chàng có vẻ mạnh khỏe. Da nâu, nụ cười rạng rỡ như bộ quần áo lanh chàng đang mặc. Rhett là người đàn ông duy nhất trên đời, không bao giờ làm nhàu vải lanh.
    A! cái lọn tóc hay làm chàng khó chịu, lại cứ loà xòa trước trán, chàng lấy hai ngón tay hất lên, một cử chỉ quá quen thuộc với Scarlett, đến nỗi nàng cảm thấy như muốn xỉu dưới gánh nặng của bao kỷ niệm. Chàng nói gì thế! Một điều gì đó rất dễ thương nhưng cũng xúc phạm nàng, chắc là như vậy. Nhưng lại được thốt lên bằng giọng nói trầm trầm thân thiết mà chàng thường dành cho phụ nữ. Chàng thật đáng nguyền rủa. Cả đám phụ nữ kia cũng đáng nguyền rủa. Nàng chỉ muốn giọng nói ấy thì thầm mãi cho nàng, và chỉ cho riêng nàng thôi!
    Viên thuyền trưởng bước xuống cầu tàu, sửa lại đôi cầu vai mạ vàng. Scarlett muốn gọi ông ta đừng thúc hối họ. Hãy khoan, hãy khoan, chỉ một chút thôi mà. Đây là cơ hội cuối cùng của ta. Không bao giờ ta còn gặp lại chàng nữa! Hãy để cho ta nhìn chàng để giữ mãi một kỷ niệm.
    Chắc chàng vừa cắt tóc xong, có một đường mờ mờ rất thanh, phía trên vành tai. Sao không có một đốm xám trên thái dương nhỉ! Màu bạc điểm trên mái tóc đen nhánh của chàng trông thanh lịch biết bao! Mình nhớ các ngón tay của mình đã bao lần luồn vào mái tóc vừa cứng, lại vừa mềm mại đáng ngạc nhiên ấy. Các bắp thịt ở vai, ở cánh tay chàng, sờ thật mềm mại dưới da, nhưng lại săn cứng khi co lại. Mình muốn?
    Còi tàu rú lên, xé tan bầu không khí. Scarlett giật mình. Nàng nghe tiếng chân bước gấp, tiếng rút cầu, nhưng mắt nàng cứ nhìn sững Rhett. Chàng mỉm cười, ngẩng nhìn lên, không xa nàng mấy, về phía bên phải.
    Nàng thấy hai mắt chàng sẩm tối, đôi lông mày thanh, ria mép rất chải chuốt. Gương mặt không thể quên được của một kẻ cướp, rất mạnh mẽ, rất đàn ông. "Anh yêu, nàng thì thầm người ******** của em".
    Rhett lại nghiêng người. Con tàu rời bến. Chàng đội mũ và quay gót, lấy ngón tay cái đẩy cái mũ Panama về phía sau gáy.
    - Đứng lại! - Scarlett lặng lẽ van nài.
    Rhett ngoái nhìn, dường như nghe tiếng nàng. Đôi mắt chàng bắt gặp đôi mắt Scarlett, và nỗi kinh ngạc làm chàng sững bước. Một lúc rất lâu, như vô tận, hai người nhìn nhau, trong khi không gian ngăn cách họ như giãn ra. Rồi vẻ nhã nhặn thoáng một chút ranh mãnh làm dịu gương mặt Rhett, chàng đưa hai ngón tay lên mũ để chào nàng. Scarlett đưa một bàn tay lên.
    Chàng vẫn đứng đó, trên bến cảng, khi con tàu theo kênh đào ra biển. Khi không còn trông thấy chàng nữa.
    Scarlett buông mình xuống chiếc ghế bành trên boong, bất động.
    - Bridie, chị đừng ngốc quá thế, anh chàng phục vụ sẽ ở phía ngoài kia, ngay cạnh cửa. Anh ta sẽ đến tìm chúng ta, nếu Cat có chuyện gì. Chẳng có lý do gì mà chị lại không đi xuống phòng ăn. Chị không thể cứ ăn mãi ở trong phòng nầy mỗi buổi tối.
    - Chị chỉ có một lý do thôi, Scarlett ạ. Chị thấy không tự nhiên, khi ngồi chung với các ông, các bà giới thượng lưu, với những dáng điệu y hệt như họ.
    - Chị cũng như họ chứ! Em đã nói với chị rồi mà!
    - Chị đã nghe em nói rồi, Scarlett, nhưng em lại chẳng buồn nghe chị. Chị muốn người ta cho chị ăn tối ở đây với tất cả những cái nắp bằng bạc đậy trên các món ăn mà chẳng cần phải giữ ý gì cả. Phần lớn thời gian của chị là phục vụ cô chủ của chị. Cô sai đi đâu thì chị đi, cô bảo làm gì thì chị làm. Còn ăn riêng thì không thuộc phạm vi sai bảo của cô. Chị cứ làm điều đó, khi còn có thể làm được!
    Scarlett phải nhận rằng Bridie nói đúng. Nhưng bản thân nàng thì lại không thể ăn tốt ở trong phòng. Ít ra là tối nay. Nàng phải hiểu xem những người phụ nữ đó là ai, và tại sao họ lại cùng đi với Rhett, kẻo không nàng sẽ hoá điên mất.
    Họ là người Anh, nàng biết ngay khi vừa bước chân vào phòng ăn. Giọng nói thật dễ nhận của họ nổi rõ trong bàn ăn của viên thuyền trưởng.
    Scarlett bảo người phục vụ nàng muốn đổi chỗ đến một bàn nhỏ cạnh vách. Chiếc bàn nầy ở sát bàn của viên thuyền trưởng. Bàn ấy ngồi mười bốn người: mười hai khách người Anh, viên thuyền trưởng và người phó của ông. Scarlett rất thính tai, và nàng nhận ra ngay giọng nói của khách khác hẳn với giọng nói của hai người đàn ông, dù tất cả đều là người Anh, và do đó đều đáng bị khinh bỉ đối với bất cứ ai có chút dòng máu Ireland.
    Họ nói về Charleston. Scarlett hiểu rằng họ chẳng có cảm tình gì với nơi ấy.
    - Thưa các vị kính mến, một bà nói lanh lảnh, tôi chưa bao giờ thấy trong đời một cảnh tượng thê lương như thế. Sao bà mẹ thân yêu của tôi lại có thể nói với tôi rằng đấy là vùng văn minh duy nhất của nước Mỹ! Tôi ngại là bà ấy đã lú lẫn mất rồi mà chúng tôi lại không biết!
    - Nầy Sarah, người đàn ông ngồi bên trái nói, bà phải thấy là họ đã có chiến tranh chứ! Đàn ông thì đối với tôi, như thế là xứng đáng: Họ không có một xu, tôi chắc thế, nhưng họ không lộ ra, và rượu đối với họ là số một. Rượu lúa mạch thuần tuý ở quầy câu lạc bộ.
    Geoffrey thân yêu ơi, đối với anh sa mạc Sahara sẽ có vẻ văn minh, nếu tìm được một câu lạc bộ có rượu. Whlsky uống được. Có Chúa mới biết nổi có nơi nào lại nóng nực hơn thế nầy nữa không! Thời tiết gì tệ hại qúa.
    Cả đám gật gù tán thành.
  8. proud_wolfly

    proud_wolfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    502
    Đã được thích:
    0
    HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
    Dịch giả : Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt
    Chương 70
    - Mặt khác, một phụ nữ trẻ nói, cái ông Butler ấy, cái ông rất ư hấp dẫn ấy, nói là mùa đông rất tuyệt. Ông ấy đã mời chúng ta trở lại.
    - Tôi chắc là anh ta ít ra cũng mời cô Felicity, một bà lớn tuổi hơn nói. Thái độ của cô thật đáng xấu hổ.
    - Frances, Felicity phản đối, con có làm gì đâu! Lần đầu tiên, con thấy vui trong lòng cuộc du ngoạn đáng buồn nầy, thế thôi! Con không hiểu tại sao bố con lại đưa con sang Mỹ. Đó là một xứ sở đáng ghê tởm.
    Một người cười phá lên:
    - Ba đưa em sang đây, cô em gái thân yêu của chị ạ, là để em thoát khỏi cái tay đào mỏ ấy đấy!
    - Nhưng anh ta quyến rũ biết bao! Em chẳng còn biết giàu sang để làm gì, nếu cứ phải xua đuổi tất cả những người đàn ông quyến rũ chỉ vì họ không giàu có.
    - Ít ra, em nên khôn ngoan mà xô họ ra, Felicity ạ, một cô gái trẻ nói. Cũng dễ thôi. Hãy nghĩ đến ông anh tội nghiệp của chúng ta. Roger có ý định quyến rũ những cô gái Mỹ có của thừa kế hiện đang nhiều như ruồi, và cuỗm một gia tài để nhét đầy các két tiền của nhà mình.
    Roger lầm bầm và mọi người phá lên cười ồ.
    - Hãy nói về Rhett đi, Scarlett thầm ước.
    - Những hạng con thứ thì chẳng có giá đâu, Roger nói. Tôi không sao thuyết phục ba chấp thuận điều đó.
    Những cô gái có của lại cứ muốn cái mũ miện thôi.
    Người phụ nữ lớn tuổi, được gọi là Frances, nói bà ta thấy ai ai cũng nổi loạn và không sao hiểu nổi lớp trẻ hiện nay.
    - Hồi tôi còn con gái - bà bắt đầu.
    Felicity cười khúc khích:
    - Frances yêu mến ơi, hồi bà còn con gái, lớp trẻ chưa ra đời! Thế hệ của bà đã ngoài bốn mươi và đang lên án mọi chuyện.
    - Felicity, thói hỗn xược của cô không ai chịu nổi đâu đấy! Tôi sẽ mách cha cô.
    Một khoảnh khắc im lặng. Sao cái cô Felicity kia lại chẳng nói gì thêm về Rhett vậy! Scarlett nghĩ thầm.
    Chính Roger lại đã nói đến tên chàng trong câu chuyện.
    Anh ta nói: Butler có đề nghị một vài cuộc săn bắn thú vị nếu đến mùa thu anh ta trở lại. Hình như, ừ lúc nầy có những thửa ruộng ngập cỏ, và vịt gần như đậu cả trên nòng súng.
    Scarlett rứt mạnh một miếng bánh mì. Mọi người đang chế nhạo những con vịt điên cuồng kia kìa! Bề ngoài họ như không phải người Anh. Họ nói về đi săn suốt bữa ăn. Nàng nghĩ tốt nhất là ở lại với Bridie khi bất chợt nàng nghe câu chuyện xì xầm giữa Felicity và cô chị, được biết tên là Marjorie. Cả hai đều thấy Rhett là một trong những người đàn ông bí ẩn nhất, mà các cô chưa từng gặp bao giờ. Scarlett lắng nghe vừa tò mò, vừa tự hào lẫn lộn.
    - Thật là nhục cho ông ấy khi cứ bám chặt lấy vợ, Marjorie nói, và tim Scarlett như muốn vỡ ra.
    - Phải, cứ theo cái con người nhạt nhẽo như cô ta!
    Felicity đáp, và Scarlett cảm thấy đã khỏe hơn.
    - Để cố quên thôi, chị nghe nói thế. Không ai nói với em điều đó sao! Ông ta đã có một đời vợ trước, một người nhan sắc khuynh thành. Cô ta đã đi với một người khác và bỏ Rhett Butler. Lòng ông ta không bao giờ nguôi về chuyện đó!
    - Lạy Chúa, Marjorie, chị cứ tưởng tượng xem người đàn ông kia phải như thế nào, mới khiến cô ta bỏ Butler theo anh ta chứ!
    Scarlett cười thầm. Nàng cảm thấy sung sướng vô hạn, khi biết dư luận cho rằng nàng bỏ Rhett, chứ không phải ngược lại.
    Nàng thấy nhẹ hẳn người khi ngồi vào bàn. Có thể nàng còn ăn thêm món tráng miệng.
    Ngày hôm sau, những người Anh phát hiện ra Scarlett. Ba chàng trai trẻ đều thừa nhận đó là một nhan sắc cực kỳ lãng mạn, một quả phụ đầy bí ẩn và đẹp tuyệt trần! Roger nói thêm. Các chị gái của anh còn nói anh như bị mù rồi. Với làn da trắng nhạt, mái tóc đen và cặp mắt to xanh biếc, nàng có một sắc đẹp mê hồn. Nàng chỉ cần diện một chút là sẽ làm bao kẻ đảo điên ở mỗi nơi nàng đi qua. Các cô bèn quyết định "chụp lấy cơ hội" làm quen. Marjorie đi bước đầu bằng cách tỏ ra ái mộ Cat, khi Scarlett bế bé lên boong hít thở chút khí trời.
    Scarlett còn muốn "được làm quen" hơn thế nữa. Nàng muốn nghe từng chi tiết, những giờ khắc họ sống ở Charleston. Không khó khăn gì đối với nàng để bịa ra chuyện hôn nhân và tang chế, để thoả mãn cái tật thích những chuyện lâm ly bi thảm của họ. Roger sau chưa đầy một giờ đã mê nàng say đắm - Scarlett học được ở mẹ nàng rằng, người ta chỉ thật sự nhìn nhận một phu nhân khi bà tỏ ra kín đáo đúng mức về chuyện gia đình.
    Về lĩnh vực nầy, Felicity và Marjorie Cowperthwaite đã làm nàng hơi khó chịu vì những thổ lộ sỗ sàng của họ.
    Họ nói với nàng rằng mẹ của họ là một phụ nữ xinh đẹp nhưng láu lỉnh đã đưa cha họ vào bẫy khi ông đi ngựa, bà đã tự ý để ngựa của ông làm cho bà ngã.
    - Tội nghiệp ông già khờ đến nỗi, Marjorie vừa cười, vừa nói thêm, ông cứ tưởng đã làm nhục bà bởi chiếc áo dài bị xé rách, và ông đã nhìn thấy đôi vú của bà.
    Chúng tôi thì tin chắc là có khi bà đã tự xé rách áo khi ở nhà thổ ra. Bà đã khua chiêng buộc ông cưới bà ngay, mà không để cho ông có thì giờ hiểu được bà đưa ông đi đến đâu.
    Để Scarlett bối rối thêm, Felicity và Marjorie còn nói họ đều là những cô gái gốc quý tộc, phu nhân Felicity và phu nhân Marjorie, và cha họ, dù có hơi khờ khạo, cũng là một bá tước.
    Frances Sturbridge, bà bảo mẫu khó chịu cũng là một phụ nữ quí tộc, họ giải thích, phu nhân Sturbridge chứ không phải phu nhân Frances, bởi vì bà ấy sinh ra chưa phải là Lady, bà lấy một ông chồng chỉ là "một huân tước thường" thôi.
    - Trong khi tôi có thể lấy một người đầy tớ theo hầu và Marjorie có thể bỏ nhà trốn đi với một anh chàng đánh xi sàn nhà, và chúng tôi sẽ vẫn luôn là phu nhân Felicity và phu nhân Marjorie đối với tầng lớp dưới của xã hội Bristol. Ở đó chồng chúng tôi sẽ lục những cái hộp quyên tiền của bọn nghèo để nuôi chúng tôi.
    Scarlett chỉ còn cười.
    - Chuyện đó đối với tôi thật quá rắc rối, nàng thừa nhận.
    - Ồ, chị thân mến ạ, điều đó còn rắc rối hơn nhiều, so với các gia đình nhỏ bé chán ngắt của chúng tôi. Khi nói đến các quả phụ, đến bọn tử tước tép riu ghê tởm, đến những bà vợ của dòng con thứ và vân vân? và vân vân thì thật như đi vào trong một trận đồ bát quái. Má tôi phải hỏi ý kiến mỗi khi muốn mời cơm, nếu không chắc chắn bà có thể đã gây xúc phạm đến một nhân vật cực kỳ quan trọng nào đó. Không thể để một cô con gái của con trai dòng thứ một bá tước, như Roger chẳng hạn, ngồi phía dưới một người nào như cô Frances chẳng hạn. Điều đó tuyệt đối là phi lý!
    Cả hai phu nhân Cowperthwaite đều hơi nhẹ dạ và ngờ nghệch còn Roger hình như thừa kế cái khờ khạo của người cha yêu dấu, nhưng đúng là một bộ ba rất vui nhộn, sôi nổi, thật tình yêu mến Scarlett. Họ khiến cho chuyến đi của nàng dễ chịu, và nàng cảm thấy rất buồn. Khi nhìn họ xuống tàu ở Liverpool.
    Bây giờ, nàng còn hai ngày tròn trước khi đến Galway và không một chút nào nàng lại không nghĩ về cuộc gặp gỡ với Rhett ở Charleston: đúng ra đó chẳng hề là một cuộc gặp gỡ gì cả!
    Chàng có cảm thấy bị chấn động giống như nàng khi ánh mắt họ gặp nhau không. Đối với nàng giây phút ấy thế giới như tan biến và hai người như còn lại một mình với nhau trong một không gian và thời gian cách biệt hẳn mọi vật, mọi người. Nàng không thể nào không cảm thấy gắn bó với chàng chỉ qua một cái nhìn, mà chàng lại không cảm thấy giống như vậy. Không ư? Nàng lo lắng và sống lại giây phút ấy, cho đến mức nàng tưởng như mình đã nằm mơ, hoặc đã tưởng tượng thấy chàng.
    Khi tàu La Toison d or vào vịnh Galway, kỷ niệm ấy lại hoà quyện vào những kỷ niệm trước của nàng với Rhett, và những kỷ niệm ấy thân thiết với nàng biết bao Ballyhara đợi nàng, mùa thu hoạch sắp đến rồi. Nhưng trước hết nàng phải mỉm cười với những viên tranh tra quan thuế để họ miễn khám rương hòm. Colum đang đợi vũ khí. Thật khó mà nghĩ rằng người Anh là những người xấu sau khi đã tiếp xúc với những người dòng họ Cowperthwaite, dễ thương đến như vậy.
  9. gaigiahanoi

    gaigiahanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2007
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    0
    ồ đoạn này có vẻ li kỳ nhỉ, mong được xem nốt quá....
  10. ltthach

    ltthach Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2008
    Bài viết:
    537
    Đã được thích:
    0
    Chương 71

    Colum đứng dưới chân cầu tàu khi Scarlett bước xuống chiếc La Toison d or. Nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng có ai đó sẽ đón nàng và lo các rương hòm cho nàng, nhưng không ngờ lại chính là anh. Vừa thoáng thấy bóng dáng vạm vỡ của anh trong chiếc áo chùng thâm đã sờn và gương mặt tươi cười. Scarlett cảm thấy như ở nhà mình rồi. Hành lý của nàng qua hải quan không có vấn đề gì ngoài các câu hỏi: "Thời tiết ở Mỹ thế nào!"- và nàng trả lời: "Cực kỳ nóng!" hoặc câu hỏi: "Cháu bé mấy tuổi!" - rất tự hào, nàng nói: "Ba tháng nữa cháu đầy một tuổi, và cháu đã tập đi rồi đấy".
    Phải mất gần một giờ, hai người mới đi hết quãng đường ngắn từ bến cảng đến sân ga. Scarlett chưa bao giờ thấy cảnh kẹt xe đến thế, cả ở Ngã năm.
    Đó là do những cuộc đua tổ chức ở Galway, Colum nói. Trước khi Scarlett kịp nhớ lại những gì đã xảy ra cho nàng ở đó cách đây một năm, anh vội kể chi tiết: các cuộc đua đường trường hoặc vượt chướng ngại, vào tháng bảy hàng năm, diễn ra trong năm ngày. Điều đó có nghĩa là lính phòng vệ và cảnh sát rất bận rộn trong thành phố thay vì kéo lê thời giờ trên bến tàu. Điều đó cũng có nghĩa là không thể kiếm ra một phòng ở khách sạn, dù có trả với giá nào đi nữa. Hai người sẽ đáp xe lửa buổi chiều đi Balhmasloe, và nghỉ đêm ở ấy đấy.
    Scarlett tiếc là không có chuyến tàu suốt đi Mullingar. Nàng muốn về nhà.
    - Colum, đồng ruộng thế nào! Lúa mì đã chín chưa?
    Có nắng không! Và đã thu hoạch than bùn chưa! Có nhiều không! Đã phơi khô chưa! Có tốt không! Nó cháy dữ chứ!
    - Rồi em sẽ thấy, Scarlett thân mến ạ. Em sẽ thích thú với Ballyhara của em, anh tin chắc như vậy.
    Scarlett không chỉ thích thú mà choáng ngợp. Người dân Ballyhara đã dựng những cổng chào bằng cành lá tươi và dải ru băng màu vàng rực suốt dọc đường nàng đi qua, và họ đứng đấy, vẫy nón, vẫy khăn để chào mừng nàng trở về. "Ôi! Cảm ơn, cám ơn, xin cám ơn!" nàng không ngớt kêu lên, trong lúc nước mắt cứ rưng rưng.
    Ở Toà nhà lớn, bà Fitzpatrick, ba người hầu gái chẳng chút xứng nhau, bốn cô gái vắt sữa và những chàng chăn ngựa cũng tụ họp lại để đón nàng. Scarlett cố kiềm không ôm chầm bà quản gia, nàng giữ vẻ nghiêm trang: phải tôn trọng phong tục. Cat thì không kiềm lòng gì cả: bé vừa dang tay cho bà Fitzpatrick vừa cười tươi và bé lập tức được nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
    Gần một giờ sau, Scarlett đã thay quần áo nông thôn, chạy khắp cánh đồng, tay bế Cat. Được cử động, giãn chân giãn tay, thật thích. Nàng đã phải ngồi quá nhiều giờ nhiều ngày, nhiều tuần lễ: trên xe lửa, trên tàu thuỷ, trong văn phòng, trên ghế bành. Giờ đây nàng muốn đi lại, chạy, nhảy, khiêu vũ. Nàng là bà O Hara trở về nhà mình, nơi mặt trời ấm áp giữa những cơn mưa lất phất mát rượi thoáng qua.
    Trên cánh đồng, những đụn rơm thơm mùi ra vàng cao đến hai mét. Scarlett khoét một cái hang trong một đụn rơm và chui vào đó, với Cat, chơi trò xây nhà. Bé thích thú hét to, làm rơi một ít "mái nhà" xuống cả hai mẹ con, khiến bụi làm bé hắt hơi. Bé lượm những bông lúa khô bỏ vào miệng rồi nhăn mặt lè ra khiến Scarlett phì cười. Bé chau mày và càng làm cho mẹ cười to hơn:
    - Cô hãy tập nghe cho quen khi người ta cười nhạo cô thì hơn, cô Cat O Hara ạ, vì cô là cô bé tuyệt vời làm mẹ cô rất chi là hạnh phúc, và khi người ta hạnh phúc thì người ta cười mãi.
    Nàng đưa Cat về khi bé bắt đầu ngáp.
    Gỡ rơm vướng trên tóc bé khi bé ngủ trưa nhé, nàng nói với Peggy Quinn, tôi sẽ trở về kịp cho bé ăn bữa chiều và tắm cho bé.
    Nàng cắt ngang vẻ trầm tư của một chú ngựa kéo đang nhai nhai trong chuồng. Không cần thắng yên, nàng leo lên lưng ngựa phóng qua Ballyhara trong ánh hoàng hôn đang dần xuống. Cánh đồng lúa mì rực lên một màu vàng chói, ngay cả vào giờ nầy, dưới ánh nắng đã ngả xanh lam. Vụ mùa chắc sẽ bội thu. Scarlett trở về sung sướng, Ballyhara chắc chắn không đem lại cho nàng nhiều lợi nhuận như những ngôi nhà nhỏ nàng đã cho xây dựng; nhưng trong đời còn có nhiều điều lạc thú khác hơn tiền bạc. Vùng đất của dòng họ O Hara lại phì nhiêu, nàng đã hồi sinh nó, ít nhất là một phần, năm sau, những mảnh đất khác sẽ được cày cấy, và rồi nhiều mảnh đất khác nữa vào năm tiếp theo.
    ***
    - Trở về nhà mình thật tuyệt, nàng nói với Kathleen vào sớm hôm sau. Em có cả triệu bức điện mọi người gởi cho từ Savannah.
    Nàng đứng gần lò sưởi, đặt Cat xuống đất để bé mò mẫm chung quanh. Một lúc sau, những gương mặt thấp thoáng ở cửa, nôn nóng muốn nghe kể về nước Mỹ, về Bridie và mọi thứ khác.
    Vào giờ Kinh nhật tụng, đàn bà thì hấp tấp quay về làng qua con đường mòn, còn đàn ông thì từ cánh đồng về nhà ăn trưa. Mọi người ngoại trừ Seamus, và dĩ nhiên cả Sean, vẫn ở lại ăn trưa trong ngôi nhà tranh của bà nội Katie Scarlett. Lúc nầy. Scarlett chẳng để ý gì. Nàng bận đón Thomas, Patrick hoặc Timothy, và dỗ Cat đừng cắn vào thìa nữa chỉ đến khi những người đàn ông trở lại với công việc đồng áng Kathleen mới nói với nàng có bao nhiêu là đổi thay từ khi nàng vắng nhà.
    - Scarlett, chị rất buồn phải nói với em điều nầy, nhưng Seamus không vui vì em không ở lại dự đám cưới của anh ấy!
    - Em thích lắm, nhưng không thể được. Anh ấy phải hiểu cho chứ. Em có nhiều việc quan trọng ở Mỹ.
    - Chị còn cảm thấy là Pegeen giận em. Em có để ý thấy chị ấy đã không đến thăm em sáng nay không?
    Scarlett nhận rằng thật ra nàng không để ý đến gì cả. Nàng chỉ gặp Pegeen có một lần, và chưa hiểu gì về chị ấy. Chị ấy giống ai nhỉ! Kathleen thận trong từng lời một. Chị nói Pegeen là một phụ nữ của bổn phận, biết sắp xếp nhà cửa trật tự, ngăn nắp, biết dọn cho Seamus và Sean bữa ăn ngon và mọi tiện nghi cho họ trong căn nhà nhỏ. Scarlett sẽ dễ mến biết bao nếu đến thăm chị và khen ngợi căn nhà của chị ấy. Chị ấy hơi tự ái và chờ người khác đến thăm mình trước khi chị ấy thăm lại.
    - Chúa ơi, thật bậy quá, Scarlett nói. Em phải đánh thức Cat dậy, bé ngủ rồi.
    - Cứ để bé cho chị, chị vừa trông bé vừa may vá. Tốt hơn cả là chị không nên đi cùng với em.
    Thế đấy, Scarlett nghĩ thầm, Kathleen chẳng ưa gì vợ mới của người anh họ. Hay đấy. Và Pegeen lại ở riêng thay vì về ở chung với Kathleen trong căn nhà kia, lớn hơn, ít ra là đủ lớn khi dọn ăn cho mọi người. Tự ái ư, nhưng làm sao được! Hao phí sức lực làm hai bữa ăn thay vì chỉ cần làm một bữa Scarlett nghĩ nàng khó có thể hoà hợp với Pegeen, nhưng nàng quyết định tỏ ra mình dễ mến. Bước vào một gia tộc đã có bao đời chung với nhau là điều không đơn giản, và nàng có cảm giác mình như một kẻ cố tình len lỏi vào.
    Pegeen chẳng hề tạo thuận lợi cho nàng. Vợ của Seamus tính khí cộc cằn. Chị ta như uống phải giấm, Scarlett nghĩ thầm. Pegeen mời nàng uống trà, một chén trà phải đi pha lại hầu như không uống được. Mình đoán là chị ấy muốn tỏ cho mình biết là mình đã để chị ấy phải chờ đợi.
    - Em những muốn ở lại dự đám cưới, Scarlett mạnh dạn nói chặn đầu. Cùng với lời chúc mừng của em, em mang về đây cả những lời chúc của họ hàng O Hara ở Mỹ. Em mong Seamus và chị sẽ thật hạnh phúc.
    Nàng cảm thấy bằng lỏng về mình: Khéo nói, nàng thầm nghĩ.
    Pegeen lạnh lùng lắc đầu.
    - Tôi sẽ chuyển những tình cảm của cô lại cho Seamus. Anh ấy chờ cô đến để có chuyện tranh luận. Tôi đã nói với anh ấy là đừng đi đâu xa. Tôi đi gọi anh ấy đây.
    Thôi được! Scarlett tự nhủ, mình đã từng biết đến bao cuộc đón tiếp hay hợn thế kia. Nàng không chắc là mình muốn "tranh luận" với Seamus. Suốt thời gian ở Ireland, nàng trao đổi không hơn mười câu với người con cả bác Daniel.
    Sau khi "tranh luận" với anh, nàng mong không phải làm gì cả. Anh đợi nàng thanh toán tiền thuê trang trại đã đến hạn phải trả, và anh ước chừng rằng Pegeen và anh phải có ngôi nhà lớn nhất, bởi vì từ nay anh là người kế thừa Daniel ở vị trí "chủ trại".
    - Mary Margaret muốn nấu ăn và giặt giũ cho các em tôi cũng như cho tôi. Kathleen có thể săn sóc Sean, vì cô ấy là em gái.
    - Tôi rất vui lòng thanh toán tiền thuê đất. - Scarlett nói, nàng thích người ta xin nàng, thay vì ra lệnh cho nàng. - Nhưng tôi không rõ tại sao anh lại gợi lên vấn đề ai ở nhà nào. Anh và Pegeen - xin lỗi anh và Margaret, anh chị phải bàn việc đó với các em trai của anh và với Kathleen chứ.
    Pegeen nói như gào lên:
    - Cô là Bà O Hara, cô phải nói tiếng nói quyết định cuối cùng.

Chia sẻ trang này