1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hậu cuốn theo chiều gió - Alexandra Ripley

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi tairy, 23/12/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Scarlett bước xuống nhà để dùng điểm tâm.
    - Em mong chị đã ngủ ngon - Suellen nói bằng một giọng ngọt lịm nghe đến phát ngượng - Chị chắc phải mệt lắm sau những gì đã trải qua.
    Mama đã qua đời. Cuộc hưu chiến đã bị phá vỡ.
    Mắt Scarlett rực lên đáng sợ. Nàng biết rằng Suellen đang nghĩ đến cảnh nhục nhã mà nó đã chứng kiến khi nàng van xin Rhett đừng bỏ rơi nàng. Song nàng đáp lại cũng bằng một giọng ngọt ngào không kém:
    - Chị chỉ mới đặt đầu xuống gối một chút là đã ngủ mê mệt ngay, em ạ! Không khí đồng quê thật là dễ chịu và mát mẻ.
    - Xấu bụng! Nàng nói cho riêng mình. Căn phòng mà nàng vẫn luôn coi là của mình đã bị Susie, con gái lớn của Suellen chiếm giữ. Và Scarlett cảm thấy mình như một kẻ xa lạ. Chắc là Suellen muốn thế, chẳng còn nghi ngờ gì. Nhưng điều đó không quan trọng. Nàng cần phải giữ vẻ ôn hoà với Suellen nếu như nàng muốn hoàn thành tốt các kế hoạch của mình. Nàng mỉm cười với em gái.
    - Có gì mà chị cười thế, Scarlett? Mũi của em có dính nhọ chăng?
    Giọng Suellen khiến nàng nghiến chặt răng song Scarlett vẫn mỉm cười.
    - Chị xin lỗi, Sue ạ. Chị vừa chợt nhớ đến giấc mơ ngốc nghếch của chị đêm hôm qua. Chị mơ thấy chúng ta lại trở thành những đứa bé xa xưa và Mama đã lấy một cành đào quất vào chân chị. Em còn nhớ Mama đánh đau thế nào không?
    - Sao lại không? - Suellen cười đáp - Lutie cũng đã làm như thế với đám con gái, thế mà em cảm thấy như bà quất chính em, bởi chuyện xưa em nhớ như in mà.
    - Chị ngạc nhiên là sau bấy nhiêu trận đòn, sao mình lại chưa có đến cả triệu vết sẹo - Scarlett vừa nói vừa dò xét khuôn mặt của cô em. Ngày ấy chị là một cô bé quậy phá dữ. Chị tự hỏi không hiểu sao Carreen và em lại chịu đựng nổi chị.
    Nàng thong thả phết bơ lên một mẩu bánh nhỏ làm như thể nàng không còn sự bận tâm nào khác trên đời.
    Suellen vẫn cảnh giác.
    - Chị đúng là đã hại bọn em, Scarlett ạ. Em không hiểu chị đã luồn lách thế nào để bọn em luôn bị bắt quả tang đang phạm lỗi thay cho chị.
    - Chị biết. Ngày ấy, chị thật dễ sợ. Ngay cả khi chúng ta đã lớn lên. Chị đã xỏ mũi cả hai em hệt như những con lừa khi mà chúng ta phải đi hái bông sau khi bọn Yankee đến cướp sạch.
    - Suýt nữa chị đã giết bọn em. Chúng em vừa mới khỏe dậy sau một cơn sốt thương hàn thập tử nhất sinh, thế mà chị đã lôi cổ bọn em ra khỏi giường và bắt đi làm việc ngay dưới trời nắng chang chang?
    Suellen đã bốc lên và giọng nói của cô bộc lộ tất cả sự mãnh liệt của một phụ nữ đã giữ sâu trong lòng những oán trách chứa chất đã bao năm.
    Scarlett gật đầu khuyến khích cô em và luôn miệng thốt ra những tiếng rên rỉ đầy vẻ ăn năn. Sao mà Suellen ưa than thân trách phận thế nhỉ? Đó là chuyện như cơm bữa của nó mà. Đợi cho Suellen hầu như cạn hết lý lẽ, nàng mới cất tiếng:
    - Chị thật xấu hổ, nhưng chị có thể làm gì để chuộc lại lỗi lầm của những năm tháng mà chị đã bỏ mặc em, em nghĩ xem Will có tỏ ra khắt khe quá khi cản không cho chị gửi tặng em ít tiền? Nói cho cùng, thì món tiền đó cũng là để giúp Tara, mà Tara thì cũng gần như là nhà chị cơ mà ?
    - Em đã nói với anh ấy hàng trăm lần như vậy rồi, - Suellen nói.
    - Mình không còn nghi ngờ gì điều đó nữa, - Scarlett thầm nghĩ, nàng cao giọng nói tiếp:
    - Đàn ông họ bướng vô cùng. Ồ! Suellen, chị vừa nghĩ ra điều này. Em đồng ý nhé! Chị sẽ vui mừng biết bao nếu em đồng ý. Khi đó cả đến Will cũng chẳng thể cưỡng lại được nếu như chị để Elle và Wade ở đây và gửi tiền cho em nuôi chúng giùm chị được chứ? Cuộc sống ở thành phố có hại cho thần kinh chúng lắm. Không khí ở đồng quê sẽ tốt cho chúng biết bao?
    - Em không hiểu, Scarlett ạ? Chúng em rồi sẽ cả đàn cả đống đứa bé ra đời - Giọng Suellen bộc lộ rõ sự ham muốn nhưng thận trọng kiềm lại.
    - Chị hiểu - Scarlett gật đầu thông cảm. - Vả lại Wade Hampton lại ăn như hổ đói. Song ở đây sẽ rất tốt cho các cô cậu thành thị đáng thương của chị. Chị nghĩ em sẽ phải tốn khoảng trăm đô-la mỗi tháng để cho chúng ăn mặc đấy.
    Scarlett không tin Will có thể kiếm nổi một trăm đô la tiền mặt mỗi năm, cho dù anh có làm đủ mọi việc ở Tara này đi nữa. Nàng hài lòng nhận thấy Suellen ngồi im không nói năng gì. Nàng biết chắc cô em sẽ chỉ có thể mở mồm để chấp thuận. Sau bữa điểm tâm, mình sẽ ký cho nó một ngân phiếu, - Nàng tự nhủ.
    - Chị chưa bao giờ được ăn những chiếc bánh ngon như thế này. - Scarlett tuyên bố - Chị ăn thêm nữa được không?
    Sau một giấc ngủ dài hồi đêm, bữa ăn ngon miệng và dàn xếp cho các con xong, nàng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Nàng biết đã đến lúc phải trở về Atlanta. Nàng còn phải lo cho Beau? và cả Ashley nữa. Nàng đã hứa với Mélanie như vậy. Nhưng nàng sẽ nghĩ đến chuyện ấy sau. Nàng đến Tara là để tìm sự bình an và yên tĩnh của đồng quê và nàng muốn được tận hưởng chúng trọn vẹn cho đến khi lên đường.
    Suellen đã đi vào bếp. Có lẽ là lại để cằn nhằn về điều gì đó. Scarlett thầm nghĩa, dù sự khoan dung không muốn nàng phải nghĩ xấu về Suellen như thế. Mà chẳng có gì quan trọng cả, miễn nàng có dịp ngồi lại một mình, thanh thản.
    Ngôi nhà thật im ắng. Lũ trẻ có lẽ đã ăn sáng trong nhà bếp và chắc chắn là Will đã ra đồng từ lâu, anh vẫn thế lâu nay, kể từ khi anh ta đến Tara, có điều là giờ đây lại đã có Wade lẽo đẽo sau gót anh. Ở đây hẳn Wade sẽ vui hơn ở Atlanta nhiều, nhất là khi Rhett đã ra đi.
    Ồ, mình không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Nếu không mình sẽ điên lên mất. Mình sẽ tận hưởng sự yên tĩnh và bình lặng, mình đến đây là vì thế mà.
    Nàng rót thêm một tách cà-phê. Lúc này cà-phê đã hơi nguội nhưng nàng cũng chẳng màng chú ý. Một tia nắng mặt trời đi qua khung cửa sổ chiếu vào tấm bảng treo ở bức tường đối diện, phía trên chiếc tủ buýp -phê loang lổ. Will đã khéo léo sửa lại các đồ đạc mà bọn lính Yankee đã làm hỏng, nhưng anh ta cũng không tài gì xoá nổi những vết kiếm chém sâu hoắm, ngay cả vết lưỡi lê đâm vào bức chân dung của bà ngoại Robillard cũng vậy.
    Tên lính đâm vào bức chân dung này có lẽ đã say khướt vì hắn đã đâm trật cái khóe miệng đang mỉm cười ngạo nghễ trên khuôn mặt với sống mũi thanh tú của bà ngoại cũng như bộ ngực căng tròn của bà trong chiếc áo cổ hở khoét sâu. Tên lính chỉ đâm trúng chiếc bông tai bên trái làm cho người phụ nữ cao sang này trông lại càng hấp dẫn hơn với độc chiếc bông tai còn lại. Bà ngoại nàng là người duy nhất trong hàng tổ tiên mà Scarlett thực sự chú ý đến, nhưng nàng đã vô cùng thất vọng vì không ai có thể kể lại cho nàng nhiều về bà.
    Bà đã ba lần lấy chồng và đó là tất cả những gì mà Scarlett biết được qua lời mẹ nàng kể? mà không có một chi tiết nào hơn. Mama lại luôn cắt ngang câu chuyện về thời xa xưa ấy ở Savannah ngay giữa lúc hấp dẫn nhất. Người ta đã từng đấu kiếm với nhau vì bà ngoại và cái mốt của thời bà lúc ấy thật quá thể, các phụ nữ trẻ thường thấm ướt chiếc váy mỏng bằng vải mousseline của mình để nó dán chặt vào đùi? thậm chí ở những chỗ khác nữa, cứ nhìn bức chân dung này thì rõ!
    Lẽ ra mình phải xấu hổ với những suy nghĩ như vậy. Scarlett tự nhủ, nhưng nàng vẫn ngoái đầu nhìn lại bức chân dung trước khi rời phòng ăn. Ta tự hỏi không biết bà ngoại là người như thế nào thật nhỉ.
    Phòng khách cũng đầy những dấu vết của sự nghèo nàn cũng như những dấu vết sử dụng của gia đình. Scarlett khó lòng nhận ra chiếc tràng kỷ bọc nhung, nơi mà trước kia nàng vẫn đến ngồi một cách duyên dáng để lắng nghe lời tán tỉnh của những kẻ theo đuổi nàng. Mọi thứ đã bị xê dịch. Nàng phải thừa nhận rằng Suellen có quyền sắp xếp ngôi nhà theo như cô ấy thích, nhưng dầu sao điều đó cũng làm nàng chạnh lòng. Chốn này chẳng còn Tara nữa.
    Thơ thẩn hết từ phòng này sang phòng khác, mỗi lúc nàng lại thêm buồn. Không một vật gì còn như xưa nữa. Mỗi lần trở về Tara là mỗi lần nàng lại thấy thêm một cái gì đó đổi thay, mọi thứ cứ một ngày thêm thảm hại. Ôi! Sao Will lại ương bướng đến thế! Tất cả ghế ở đây đều cần được bọc lại, còn các tấm rèm thì như một mớ giẻ rách và sân nhà thì đã trơ ra dưới các tấm thảm lót. Nàng đủ sức mua mọi thứ cần thiết để trang hoàng lại Tara? nếu như Will chịu để cho nàng làm việc ấy.
    Có như thế trái tim nàng mới không se lại khi nhìn mọi thứ mà nàng hàng ngày đêm nhung nhớ, lại đang xuống cấp thê thảm như thế này.
    Trại này phải là của mình. Mình sẽ phải chăm lo hơn. Cha vẫn thường nói là sẽ nhường lại Tara cho mình đấy. Nhưng cha chưa một lần viết di chúc. Con người của cha là vậy đó. Cha không bao giờ nghĩ đến ngày mai, Scarlett chau mày, nhưng đúng là nàng không thể nào trách cha. Không bao giờ người ta có thể giận lâu Gerald O Hara được. Ngay cả khi đã ngoài sáu mươi, trông cha vẫn giống như một chú nhóc nghịch ngợm dễ thương.
    Người mà đến nay ta vẫn còn căm giận là Carreen. Dù nó là em gái của mình đi nữa, nhưng nó cũng sai trái và mình sẽ không bao giờ tha thứ cho nó. Nó đầu bò đầu bướu lắm và khi nó quyết định đi tu thì mình cũng phải đồng ý. Nhưng nó không nói với mình là nó đã nhường cho mình một phần ba Tara thuộc quyền thừa kế của nó.
    Lẽ ra nó phải nói trước với mình chứ. Mình sẽ xoay xở để kiếm đủ tiền. Khi đó hai phần ba trang trại sẽ là sở hữu của mình. Mình sẽ không phải là người sở hữu duy nhất như lẽ ra phải thế, nhưng dẫu sao mình cũng có được quyền quyết định mọi chuyện ở Tara theo cách của mình chứ. Bây giờ thì mình chỉ còn có nước cắn răng mà nhìn cả cơ ngơi đang suy sựp dưới sự cai quản của Suellen. Thật là bất công. Chính mình là người đã cứu Tara khỏi bàn tay bọn Yankee và bọn "Scallywag". Tara là của mình, cho dù luật pháp có nói thế nào đi nữa? và Tara sẽ thuộc về Wade một ngày nào đó và mình sẽ chú ý đến việc đó, với bất cứ giá nào.
    Scarlett ngả đầu xuống lớp da rách nát của chiếc tràng kỷ trong căn phòng nhỏ, nơi Ellen O Hara đã từng lặng lẽ điều hành mọi công việc ở đồn điền. Sau ngần ấy năm trời, nàng không ngờ còn nhận thấy thoang thoảng mùi hương dầu sả mà mẹ nàng vẫn dùng. Đó mới đích thực là sự bình yên mà nàng đã đến đây tìm kiếm. Quỷ tha ma bắt những đổi thay và tàn lụi kia đi! Tara vẫn còn là Tara và nàng vẫn đang ở nhà mình và trái tim của Tara vẫn còn đập nơi đây trong căn phòng của Ellen.
    Tiếng đập cửa phá tan sự im lặng.
    Scarlett nghe Ella và Susie đang cãi nhau ngoài hành lang. Nàng phải ra đi thôi. Nàng không thể chịu đựng nổi tiếng ồn ào lẫn những cuộc cãi vã. Nàng vội bước ra ngoài. Dẫu sao nàng cũng muốn xem qua những cánh đồng. Chúng vẫn được chăm sóc, vẫn màu mỡ và đỏ rực như xưa.
    Nàng chậm rãi băng qua thảm cỏ và bước đến gần khu chuồng bò. Không bao giờ nàng có thể thôi không ghê tởm loài bò, cho dù nàng có sống đến trăm tuổi. Đúng là những con vật nhơ nhớp với những chiếc sừng nhọn hoắt. Ở mép dải đất đầu tiên, nàng cúi mình qua bờ rào để hít thở cái mùi khai khai nồng nồng của đất mới cày và phân chuồng thì hôi thối và dơ bẩn, thế mà ở nông thôn nó lại là hương thơm cúa nhà nông!
    Will là một nông dân giỏi, điều ấy không ai nghi ngờ. Không ai có thể thành thạo hơn anh ở Tara? Dù mình có thể làm gì đi nữa, mình cũng không bao giờ thành công nếu như trước đây anh đã không dừng chân lại nơi đây trên đường về nhà mình ở Florida và không quyết định ở lại mãi. Anh đã mê mảnh đất này như bao người đàn ông khác mê một người đàn bà. Thậm chí anh cũng chẳng phải là người Ireland? Trước khi anh đến đây, mình vẫn luôn nghĩ rằng chỉ một người Ireland, với giọng nói đặc sệt địa phương như cha, mới có thể say đắm với một miền đất như thế.
    Ở đầu bên kia dải đất, Scarlett trông thấy Wade đang lăng xăng phụ Will và bác Sam Lớn sửa lại một đoạn hàng rào bị hỏng. Nó học làm như thế là tốt. - Nàng nghĩ. Đây là cơ nghiệp của nó. Nàng ngắm đứa con và hai người đàn ông làm việc một hồi lâu. Tốt hơn hết là mình nên về nhà. - Nàng chợt nghĩ, - Mình đã quên khuấy đi mất là còn phai ký tấm ngân phiếu cho Suellen.
    *
    * *
  2. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Chữ ký của nàng cũng giống như chính bản thân nàng: sáng sủa, không màu mè, không có những vết mực, những nét run rẩy như thường thấy ở những người ít viết. Đó là chữ ký của một nữ doanh nhân, giản dị và thẳng thắn. Nàng ngắm nghía nét ký một lúc trước khi áp tấm giấy thấm lên, rồi lại ngắm nghía một lần nữa:
    Scarlett O Hara Butler
    Khi viết những thiệp mời cá nhân, Scarlett vẫn thường ký theo cách thức hiện thời, có thêm những nét cong kiểu cách ở mỗi chữ hoa và kết thúc bằng một đường lượn hình pa-ra-bôn ở ngay dưới tên mình. Nàng ký thử trên một mảnh giấy bao bì màu nâu rồi lại nhìn lần nữa chữ ký của mình trên tờ ngân phiếu. Sau khi quay sang Suellen hỏi ngày, nàng đặt bút ghi vào tờ ngân phiếu ngày 11 tháng 10 năm 1873. Vậy là đã hơn ba tuần sau cái chết của Melly và đã hai mươi ngày nàng chăm sóc cho Mama.
    Cái ngày ấy cũng còn nhiều ý nghĩa khác. Bây giờ đã là hơn sáu tháng kể từ khi Bonnie chết, Scarlett đã có thể trút bỏ những bộ y phục buồn bã một màu đen tang chế. Nàng đã có thể nhận lời mà đến thăm người ta và mời người ta đến nhà mình. Nàng lại đã có thể hoà nhập lại với thiên hạ.
    Mình muốn trở về Atlanta, nàng tự nhủ, mình thích sự vui vẻ. Đã có quá nhiều những nỗi đau, những cái chết. Lúc này mình cần phải sống.
    Nàng gấp tờ ngân phiếu dành cho Suellen. Mình cũng thấy nhớ cửa hàng nữa. Các sổ sách kế toán chắc là đang rối tung lên.
    Rồi Rhett sẽ đến Atlanta "để khoá mõm cái lũ ác mồm độc miệng lại". Mình cần phải về đó cùng lúc với chàng.
    Nàng chỉ nghe thấy tiếng tích-tắc chậm chạp của chiếc đồng hồ trong gian đại sảnh đằng sau cánh cửa đóng kín. Sự yên tĩnh mà nàng hàng khao khát giờ đây nàng lại không thể chịu đựng nổi. Nàng đứng bật dậy.
    Mình sẽ đưa tấm ngân phiếu cho Suellen sau bữa ăn trưa khi Will trở ra đồng. Sau đó, mình sẽ lấy xe độc mã và đi thăm qua những người láng giềng ở Fairhill và Mimosa. Họ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu như mình không đến chào họ. Tối nay mình sẽ chuẩn bị hành lý và ngày mai mình sẽ lên chuyến tàu sáng.
    Để trở về nhà mình ở Atlanta. Tara đã không còn là mái ấm của mình nữa, dù ta vẫn còn yêu nó? Đã đến lúc mình phải đi thôi.
    *
    * *
    Đường đến Fairhill đầy những vết bánh xe và cỏ dại. Scarlett nhớ lại cái thời mặt đường được cào dọn hàng tuần và được tưới nước thường xuyên để khỏi bụi. Có một thời, nàng buồn bã nhớ lại, đã từng có đến ít nhất mười đồn điền nằm rải rác cách Tara không xa và mọi người vẫn thường xuyên đi lại thăm viếng lẫn nhau. Bây giờ thì chỉ còn lại Tara và đồn điền của dòng họ Tarleton và Fontaine. Những chốn khác giờ chỉ còn trơ trọi những chiếc ống khói cháy đen và những mảnh tường đổ nát. Mình phải trở về thành phố ngay thôi.
    Đồng quê giờ chỉ còn gợi lại cho ta nỗi buồn. Con ngựa già chạy ì ạch và những chiếc lò-xo mệt mỏi của cỗ xe thật xứng đôi với con đường sụt lở. Nàng nghĩ đến cỗ xe nhồi nệm êm ái và những cỗ ngựa xinh đẹp do Elias điều khiển. Nàng cần phải trở về Atlanta thôi.
    Đến Fairhill, không khí vui vẻ và náo nhiệt đã đột ngột kéo nàng khỏi tâm trạng ủ rũ. Cũng như xưa, Béatrice Tarleton vẫn thao thao bất tuyệt về những con ngựa của mình và không còn biết gì khác nữa.
    Người ta đã lợp lại mái tàu ngựa, Scarlett nhận xét và mái nhà cũng đã được sửa chữa. Jim Tarleton có vẻ già đi với mái tóc bạc trắng, song năm nay ông vừa trúng vụ thu hoạch bông với sự giúp đỡ của chàng rể, chồng của Betsy, bị cụt một cánh tay. Cả ba cô em của Betsy vẫn còn chưa lấy chồng.
    - Dĩ nhiên, điều đó làm chúng em ngày đêm lo đến sốt vó - Hetty nói. Và mọi người đều bật cười, Scarlett không hiểu được họ. Gia đình nhà Tarleton có thể cười bất cứ cái gì. Điều ấy có gì liên quan đến mái tóc màu hung của họ chăng?
    Nàng không ngạc nhiên khi cảm thấy có một chút ganh tỵ chợt nhói lên trong người. Nàng vẫn luôn mơ ước ở vào một gia đình gắn bó nhau bằng sự yêu thương và những chuyện cười đùa như gia đình nhà Tarleton. Nhưng nàng gạt ngay đi. Ham ước thế là phản bội lại mẹ nàng. Nàng ở lại chơi rất lâu. Ở chỗ họ mới vui nhộn làm sao! Và nàng tự nhủ sẽ đến thăm gia đình Fontanie vào ngày mai. Nàng về đến Tara thì trời đã gần sập tối. Chưa kịp mở cửa, nàng đã nghe tiếng con của Suellen khóc. Đã đến lúc phải trở về Atlanta thôi.
    ... Nhưng có một tin đang chờ đợi nàng, nó sẽ khiến nàng bỗng chốc thay đổi ý định. Suellen bế đứa bé lên tay và dỗ cho nó nín, đúng lúc Scarlett bước ngang qua cửa. Dù mái tóc rối bù và người đã xồ xề, Suellen vẫn đẹp hơn, cả lúc còn con gái.
    - Ồ, Scarlett, cô thốt lên, chúng em nôn nóng quá, chị không đoán biết được đâu? Nào, nào, nín đi, bé cưng của mẹ. Con sẽ có một khúc xương thật to bữa tối nay, tha hồ cho con gặm cho đến lúc cái răng quỷ quái kia nó lú ra và không làm con đau nữa nhá.
    Scarlett suýt buột miệng: trẻ con mọc răng mà là một sự kiện gây nôn nóng, nàng chẳng buồn biết thêm làm gì. Song Suellen đã không để nàng yên.
    - Tony đã trở về! - Sally Fontaine vừa mới phi ngựa đến đây báo tin. Chị về không kịp gặp cô ấy! Tony đã trở về rồi! Hoàn toàn khỏe khoắn cơ đấy! Ngày mai chúng ta sẽ dùng bữa tối tại gia đình Fontanie, khi Will tắm rửa cho bò xong. Ôi! Thật tuyệt phải không Scarlett?
    Suellen cười rạng rỡ. Vùng này lại đã đông đúc lại rồi.
    Scarlett muốn ôm chặt lấy em gái trong vòng tay mình, một điều chưa từng xảy ra với nàng. Suellen có lý, Tony trở về là một tin tuyệt vời. Nàng đã từng sợ là sẽ không ai còn gặp lại anh ấy nữa. Bây giờ thì nàng đã có thể mãi mãi quên đi kỷ niệm hãi hùng lần hai người gặp nhau cuối cùng. Lần ấy, anh ướt sũng, run cầm cập và mệt lả, vẻ mặt lại đầy vẻ lo lắng. Đúng là trong một tình huống như thế, ai mà chẳng phát cóng và khiếp sợ? Bọn Yankee đang đuổi theo anh và anh đã trốn sau khi giết một tên da đen hỗn láo đối với Sally, rồi giết luôn tên "Scallywag", đứa đã xúi giục tên da đen điên rồ kia cầu thân với một người phụ nữ da trắng.
    Tony đã trở về? Nàng chỉ mong sao cho ngày mai chóng đến. Vùng quê nhà từ nay đã lại hồi sinh.
  3. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG BỐN
    Đồn điền của dòng họ Fontaine mang tên các bụi hoa Mimosa bao quanh ngôi nhà trát chất giả đá hoa vàng nay đã ngả màu. Những đoá hoa màu nhung đều rụng vào cuối hạ, nhưng những chùm lá răng cưa vẫn còn xanh trên cành. Lá đung đưa trước gió như những vũ nữ, soi bóng lung linh trên những bức tường lấm tấm của ngôi nhà màu bơ. Thật là một ảo ảnh mời chào nồng nhiệt và thân tình trong buổi hoàng hôn.
    Scarlett bồn chồn thầm nghĩ: Ôi, mình mong Tony không quá thay đổi. Bảy năm rồi còn gì, khá lâu đấy. Nàng không tỏ ra hấp tấp khi Will đỡ nàng bước xuống xe. Và giả như Tony già đi, mỏi mệt và? như người thua cuộc, giống Ashley thì sao nhỉ? Điều ấy vượt quá sức chịu dựng của nàng. Nàng bước thong thả giữa hai hàng cây để vào nhà, Will và Suellen đi trước dẫn đường.
    Nhưng, khi cánh cửa vụt mở toang đập vào tường thì mọi ước đoán của nàng tan biến.
    - Ai đến đấy mà kéo lê chân như đi lễ nhà thờ thế kia? Các vị không nhanh chân đến chào người anh hùng đã trở về nhà được sao?
    Giọng Tony đầy ắp tiếng cười, vẫn như ngày nào, đôi nắt và mái tóc đen nhánh và nụ cười rạng rỡ vẫn đầy vẻ ranh mãnh như xưa.
    - Tony? Anh không thay đổi gì cả, Scarlett reo lên.
    - Scarlett đấy ư? Đến đây hôn anh đi! Cả Suellen nữa. Xưa kia thì cô không hào phóng ban phát các nụ hôn như Scarlett đâu, nhưng Will chắc đã dạy cô vài điều nho nhỏ từ sau đám cưới chứ? Tôi những muốn ôm hôn tất cả mọi người phụ nữ trên sáu mươi tuổi ở khắp bang Georigie khi mà giờ đây tôi trở về.
    Suellen cười khúc khích và nhìn Will. Nụ cười hé trên gương mặt bình thản của chồng như cho phép cô, nhưng Tony không đợi được. Anh vòng tay ôm lấy thân hình đầy đặn của Suellen và hôn đánh chụt vào môi. Cô đỏ mặt vì bối rối và sung sướng khi anh buông cô ra. Trước chiến tranh, những chàng trai hoạt bát của dòng họ Fontaine ít chú ý nhiều đến Suellen trong những năm tháng gọi là "năm tháng của những chàng trai và cô gái tuyệt vời" Will ôm lấy vai vợ trong cánh tay chắc nịch của mình.
    - Scarlett yêu dấu? Tony giang tay, reo.
    Scarlett lao đến vòng tay ôm cổ anh:
    - Ở Texas, anh đã trưởng thành nhanh chóng. Nàng reo lên.
    Tony cười và hôn lên môi nàng. Rồi anh kéo ống quần lên để chỉ cho mọi người đôi giầy bốt cao ống.
    - Ở Texas mọi người đều lớn lên, anh giải thích, và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như điều đó là một đạo luật của bang.
    Alex Fontaine đứng sau Tony cười, nói đùa:
    - Các vị sắp được nghe nói chuyện về Texas nhiều hơn bất cứ ai cần biết về xứ sở ấy. Có điều là Tony phải để cho mọi người vào nhà đã. Anh ấy đã quên những chuyện đại loại như thế. Vì ở Texas, họ đều sống ngoài trời, quanh lửa trại, thay vì xây tường và dựng một mái nhà.
    Alex rạng rỡ vì sung sướng. Anh những muốn xiết chặt Tony vào lòng và ôm hôn anh, Scarlett thầm nghĩ. Mà sao lại không nhỉ? Suốt thời thơ ấu họ đã từng như hai ngón tay trong một bàn tay, Alex đã đau khổ kinh khủng khi họ xa nhau. Đột nhiên nước mắt tràn dâng lên đôi mi nàng. Sự trở về đột ngột của Tony là sự kiện vui mừng đầu tiên của vùng quê nàng kể từ ngày quân Sherman tàn phá miền đất này và cướp đi bao sinh mạng của cư dân trong vùng. Nàng chưa biết phải làm gì trước nguồn hạnh phúc tràn ngập như thế.
    Vợ Alex, Sally, cầm tay nàng dẫn vào phòng khách nhỏ bé, giản dị.
    - Em hiểu rõ những gì làm chị xúc động. Scarlett ạ, chị thì thầm, rưng rưng nước mắt. Chúng ta hầu như đã quên hẳn việc vui đùa. Người ta không còn nghe tiếng cười ở ngôi nhà này đã từ mười năm nay. Chiều nay, phải làm cho cả sườn nhà rung chuyển lên mới được.
    Cả sườn nhà đã bắt đầu rung chuyển bởi dòng họ Tarleton đã đến.
    - Lạy chúa! Thằng bé đã trở về nguyên vẹn - Béatrice Tarleton nói với Tony - Ba đứa con gái của tao đó, cứ chọn một đứa đi! Tao chỉ làm bà ngoại có một lần thôi, tao không trẻ lại được đâu.
    - Má này! - Cả ba cô Hetty, Camilla và Miranda Tarleton cùng cười phá lên phản đối.
    Dẫu là nói về ngựa hay về lớp trai trẻ, mẹ các cô đã nổi tiếng trong toàn vùng về chuyện làm mai mối, và các cô chẳng hề tỏ một chút gì lúng túng. Nhưng Tony thì mặt đỏ nhừ.
    Scarlett và Sally cười ồ lên.
    Béatrice Tarleton cứ đòi xem trước khi trời tối những con ngựa mà Tony đưa từ Texas về, những tranh luận so sánh ưu điểm của giống ngựa thuần chủng phương Đông với ngựa phương Tây cứ dắt dây mãi cho đến lúc mọi người yêu cầu tạm dừng lại.
    - Xin mời các vị nâng cốc, Alex nói. Tôi đã tìm được một chai Whisky chính cống để ăn mừng đây.
    - Bà còn có thể tranh cãi với Tony suốt ba tháng về ngựa, Béatrice ạ, thậm chí nhíều năm cũng được, Jim Tarleton vừa nói vừa đập đập vào tay vợ.
    Bà Tarleton phản đối, nhưng đành nhún vai chấp nhận thua cuộc. Đối với bà, không có gì quan trọng hơn ngựa, nhưng vì cánh đàn ông đã quyết định, vả lại đây là buổi tối của Tony. Hơn nữa, ông Tarleton đã đứng dậy theo Alex sang bàn ăn, ở đó cốc và chai rượu chính hiệu đang đợi họ.
    Scarlett mong muốn và đây không phải là lần đầu uống rượu khai vị không phải là một thú vui mà giới nữ đương nhiên bị loại ra. Nàng cũng muốn uống một ly. Hơn nữa, nàng rất muốn chuyện trò với cánh đàn ông thay vì lùi xa vào góc phòng để nói chuyện với các bà về con cái, bếp núc. Nàng không thể hiểu và không thể chấp nhận sự phân biệt cổ truyền về nam nữ ấy. Nhưng chuyện đó đã có một thời xa xưa nàng phải cam chịu. Ít ra thì nàng cũng có thể vui chuyện khi các cô gái nhà Terleton nói họ không đồng ý với mẹ mình. Chỉ cần Tony liếc nhìn về hướng các cô gái thay vì cứ mải mê chuyện trò với cánh đàn ông.
    - Cậu nhóc Joe chắc là phải sướng mê vì chú nó trở về, Betsy Tarleton nói với Sally - Betsy có thể tự thấy không cần chú ý đến cánh đàn ông. Ông chồng lực lưỡng của chị bị cụt tay, nhưng là một ông chồng thực sự; chị là cô gái duy nhất của nhà Terleton đã kiếm được một tấm chồng.
    Đáp lại Sally lại nói lê thê về cậu con trai của mình khiến Scarlett chán chết lên được. Nàng tự hỏi không biết đến bao giờ người ta mới dọn bữa tối. Chắc là không lâu: Tất cả cánh đàn ông đều phải ra đồng từ lúc bình minh. Điều đó có nghĩa là bữa tiệc sẽ sớm kết thúc.
    Nàng đã đoán đúng về giờ ăn buổi tối. Chỉ sau một ly rượu, cánh dàn ông đều tuyên bố đã sẵn sàng ngồi vào bàn.
    Nhưng nàng đã nghĩ sai về các hội hè. Ai cũng đều thấy ở đấy quá nhiều thú vui để không muốn chấm dứt. Tony thu hút mọi người bằng những câu chuyện phiêu lưu của mình.
    Anh cười ròn rã và kể:
    - Tôi vừa rời khỏi, cách đây một tuần, nơi tôi đánh bạn với những người Texas Rangers, Texas bị đặt dưới sự đô hộ của bọn Yankee, cũng như cả miền Nam, nhưng mẹ kiếp - xin lỗi các bà, bọn xanh chẳng biết phải làm gì với người da đỏ. Người Rangers đang chiến đấu với chúng từ nhiều mùa trăng, và những trại chủ trong nông trại của họ còn trông cậy vào sự bảo vệ của người Rangers. Thế là họ tiếp tục bảo vệ những trại chủ. Tôi hiểu ngay là tôi đã tìm được những người tôi cần đến, và tôi đã đến với họ. Thật là vĩ đại: chẳng cần đồng phục, chẳng cần đến bước theo lệnh chỉ huy, cũng chẳng cần tập tành, chẳug cần cái quái gì cả: Họ nhảy lên lưng ngựa và đồng loạt xuất quân ra trận.
    Đôi mắt đen của Tony chớp chớp vì bị kích động. Mắt Alex cũng vậy. Dòng họ Fontaine bao giờ cũng thích chuyện ẩu đả và ghét chuyện trật tự.
    - Người da đỏ giống cái gì? - Một cô gái nhà Terleton hỏi - Có đúng là họ tra tấn dân chúng không?
    - Anh tin là cô em không hề muốn anh kể lại chuyện đó rồi, Tony nói, đôi mắt tươi vui của anh chợt mờ đi.
    Rồi anh cười và nói tiếp, trong chiến đấu, họ khôn ngoan, nhanh nhẹn như khỉ. Người Rangers đã sớm hiểu ra rằng nếu muốn chiến thắng bọn quỷ đỏ đó thì phải học cách nhìn nhận sự vật của họ. Bằng cách đó, chúng ta có thể theo dấu của một người hay một con thú trên núi đá trơ trọi hay thậm chí dưới nước, giỏi hơn bất cứ con chó săn nào. Và phải biết sống bằng nước bọt và xương trắng của chính mình nếu không còn có cái gì khác. Không có gì có thể ngăn cản nổi một người Texas Rangers, và cũng không có gì thoát khỏi tay họ.
    - Nào Tony, cho anh xem những cây súng lục của em đi Alex hỏi.
    - Ồ bây giờ thì không được. Có thể mai, hay bữa khác, Sally không muốn tôi làm thủng tường nhà đâu.
    - Anh có nói em lấy súng ra bắn đâu, anh chỉ đề nghị em cho xem thôi, Alex vừa nói vừa cười với các bạn. Súng đó có báng bằng ngà chạm trổ. Và các bạn sẽ thấy khi em tôi đến thăm các bạn trên chiếc yên ngựa to và cũ kỹ của miền Tây. Cái yên nạm bạc sáng chói đến mức chỉ nhìn nó thôi cũng bị loà mắt.
    Scarlett cười. Nàng tất phải nghi ngờ điều đó. Tony và Alex luôn từng là những công tử bột tệ nhất khắp vùng Bắc Georgie, rõ ràng Tony không chút thay đổi, dù chỉ một sợi lông. Giày bốt cao cổ lộng lẫy và yên ngựa nạm bạc. Nàng dám chắc rằng anh đã trở về với cái túi rỗng tuếch như kẻ vừa trốn khỏi giá treo cổ. Điên hay sao mới có một yên ngựa nạm bạc trong khi ngôi nhà Mimosa rất cần có một cái mái mới. Nhưng Tony không thấy điều phi lý đó. Anh vẫn như xưa, và Alex thì tự hào về anh như một thể là anh đã trở về với một xe chở đầy vàng. Nàng yêu họ biết bao, cả hai người. Họ chỉ còn lại một trang trại mà họ phải nai lưng ra tự lực cày cấy. Nhưng bọn Yankee đã không đánh bại được họ, kể cả làm họ bị thương.
    - Lạy Chúa! Những đứa bé của tao đã từng khao khát được đi những đôi bốt ấy như đi cà kheo và mài đít trên yên ngựa nạm bạc, Béatrice Tarleton nói: Tao nghĩ đến những đứa con sinh đôi của tao.
    Scarlett nín thở tại sao bà Tarleton lại làm hỏng cuộc vui của chúng? Tại sao bà nhắc lại hầu hết bạn cũ đều đã chết của chúng?
    Không, chẳng có gì bị hỏng cả.
    - Chúng nó sẽ chẳng bao giờ được cái yên đó một tuần lễ đâu bà Béatrice ạ, bà biết rõ điều đó mà! - Alex cười phá lên. - Chúng nó sẽ thua bạc hoặc sẽ đổi lấy rượu sâm banh để mua vui cho một lễ hội quá buồn. Bà có nhớ là đã có lần Brent bán bàn ghế trong phòng nó cho một trường đại học để mua những điếu xì gà ngon tuyệt cho tất cả những chàng trai trẻ chưa hề biết hút thuốc rồi à?
    - Và cả chuyện Stuart thua bạc bị lột hết quần áo, phải chạy trốn khỏi vũ hội với một tấm thảm quấn quanh người nữa chứ? Tony hỏi thêm.
    Điều tốt nhất, là khi chúng nó biết vứt bỏ những thứ sách luật của Boyd ngay trước lúc ra tranh biện trong phiên toà đầu tiên của chúng? Jim Tarleton nói. Tôi đã tưởng có lúc bà muốn lột da chúng nó đấy. Béatrice ạ.
    - Chúng nó luôn thay da đổi thịt thôi, bà Tarleton mỉm cười đáp. Tôi đã thử chặt chân chúng lúc chúng châm lửa đốt nhà máy nước đá, nhưng bọn chúng chạy nhanh quá, tôi đuổi không kịp.
    - Chính lần ấy chúng nó đã lên Lovejoy và trốn trong kho lúa của chúng tôi, Sally nói. Lũ bò cái mất sữa cả tuần lễ sau khi các cậu song sinh ấy tự vắt sữa bò để được uống sữa tươi.
    Mỗi người đều có một giai thoại để kể về anh em sinh đôi nhà Tarleton, và những mẩu chuyện ấy dắt dây đến những chuyện khác về bạn bè và anh em của chúng. Lafe Munroe, Cade và Raiford Calvert, Tom và Boyd Tarleton, Joe Fontaine - tất cả những chàng trai không bao giờ trở về nữa. Những câu chuyện đó là gia tài chung trong ký ức và tình yêu, và khi họ kể lại thì trong góc tối của căn phòng như thấp thoáng bóng hình những chàng trai trẻ tươi cười, rạng rỡ, những chàng trai đã chết nhưng giờ đây không phải đã mất hẳn vì kỷ niệm về họ đã khơi lên những tiếng cười âu yếm thay vì gợi lại niềm thất vọng đắng cay.
    Thế hệ cũ cũng không bị bỏ quên. Tất cả những người có mặt còn giữ nhiều kỷ niệm về bà nội của Tony và Alex, cụ bà Fontaine với lời nói châm chọc nhưng tấm lòng dịu hiền, và về mẹ của họ mà người ta thường gọi là bà trẻ cho đến lúc bà mất vào năm bà sáu mươi tuổi.
    Scarlett ngạc nhiên thấy mình vẫn tươi cười khi có người nói đến thói quen của cha nàng thường bắt giọng cho những bài ca cách mạng Ireland như khi ông nói, "đã nhấm nháp một hai giọt", và cả khi nghe kể về lòng tốt của mẹ nàng mà không thấy quặn lòng vì gợi lên cái tên Ellen O Hara.
  4. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Suốt nhiều giờ đồng hồ, rất trễ sau khi các đĩa ăn đã hết nhẵn từ lâu và lửa đã tàn trong lò sưởi, họ vẫn còn tiếp tục nói chuyện và hơn chục người còn sống sót đã lôi những người thân về đây. Họ đã không còn nữa để đón Tony trở về. Đó là một đêm hạnh phúc, một đêm an lành. ánh đèn dầu lung linh đặt giữa bàn không soi nổi một dấu vết nào còn để lại của quân Sherman trong căn phòng ám khói với những bàn ghế đã được chữa lại. Những gương mặt không nếp nhăn, những quần áo lành lặn. Trong những giờ phút hư ảo êm dịu ấy, tưởng chừng như ngôi nhà Mimosa đã biến thành một nơi mà thời gian như ngừng lại, nơi mà con người không còn đau khổ, nơi không hề có chiến tranh bao giờ.
    Trước đây nhiều năm, Scarlett đã thề không quay trở lại với quá khứ của nàng. Hồi tưởng những ngày tuyệt vời trước chiến tranh, nuối tiếc, khóc lóc, chỉ có thể làm nàng thêm tổn thương và mềm yếu, mà nàng lại cần dồn hết sức lực và quyết tâm để sống và bảo vệ gia đình của nàng. Nhưng những kỷ niệm được chia xẻ trong phòng ăn của ngôi nhà Mimosa hôm nay không phải không khiến nàng mềm lòng. Nó đem lại cho nàng lòng dũng cảm, nó cho thấy những con người có phẩm chất có thể chịu đựng được mọi tổn thất mà vẫn giữ được cho mình tình yêu và nụ cười. Nàng tự hào được gia nhập vào tập thể này, tự hào vì có được những bạn thân thiết như vậy, tự hào vì họ là những con người như thế đấy.
    Trên đường về, Will đi trước xe, cầm đuốc dắt đường cho ngựa. Trời đã khuya lắm, tối đen như mực. Trên vòm trời không mây, sao đang lấp lánh, sáng đến nỗi vầng trăng khuyết như mờ nhạt, trong suốt. Người ta chỉ còn nghe tiếng chân ngựa lộp cộp trên đường.
    Suellen thiu thiu ngủ, nhưng Scarlett cố cưỡng lại cơn buồn ngủ. Nàng không muốn buổi tối này kết thúc, nàng muốn rằng hơi ấm và hạnh phúc của nó còn lại mãi mãi. Tony có vẻ khỏe mạnh và tràn đầy sức sống nữa? Anh hài lòng biết bao với đôi bốt kỳ cục, với chính mình, với tất cả. Những cô gái nhà Tarleton gợi ]ên hình ảnh một lứa mèo con màu hung đang thèm một chén kem. Nàng thầm nghĩ, không biết rồi đây cô nào sẽ đặt được bàn tay mình vào lòng anh ấy. Béatrice Tarleton chắc sẽ mong muốn một trong ba cô gái của bà sẽ làm được việc ấy. Trong cánh rừng bên đường, một con cú đột ngột rúc lên một tiếng hỏi han như tiếng hồi âm cho nàng, và Scarlett chột dạ mỉm cười.
    Họ đã đi được nửa đường về Tara khi nàng chợt nhận ra nàng đã không nghĩ về Rhett trong nhiều giờ qua. Nỗi buồn và sự ngang trái lại đè nặng như một khối chì, và lúc ấy nàng mới cảm thấy rằng gió đêm làm nàng ớn lạnh. Nàng quấn chặt chiếc khăn san quanh vai và giục Will đi nhanh hơn.
    Đêm hôm nay, mình không muốn nghĩ gì cả. Mình không muốn làm hỏng những khoảnh khắc êm dịu này. Nhanh lên, Will,trời lạnh và tối quá.
    *
    * *
    Sáng hôm sau, Scarlett và Suellen đưa lũ trẻ đến Mimosa bằng xe ngựa. Tony cho chúng xem mấy khẩu súng lục và mắt Wade sáng lên vì thán phục. Cả Scarlett cũng há hốc miệng vì thích thú khi Tony quay khẩu súng trong ngón tay, tung lên không rồi chụp lấy, đút gọn vào bao súng treo lưng lửng bên đùi, bằng một sợi dây nịt nạm bạc.
    - Súng này bắn được chứ? Wade hỏi.
    - Ừ, cậu bé ạ, bắn được. Và khi cháu lớn lên chút nữa, chú sẽ dạy cháu sử dụng súng.
    - Và quay súng quanh ngón tay như chú nữa chứ?
    - Tất nhiên. Nhưng điều đó không có nghĩa lý gì so với việc bắn liền sáu phát một lúc và cũng đừng bắt khẩu súng làm mọi điều nó biết làm. Tony vừa xác nhận, vừa vuốt mái tóc Wade với bàn tay chai sạn khỏe mạnh của mình. - Và chú cũng sẽ dạy cháu cưỡi ngựa như ở miền Tây, Wade Hampton ạ. Chú tin rằng cháu sẽ là cậu bé duy nhất của vùng này biết một cái yên ngựa thực sự là thế nào. Nhưng hôm nay thì chưa thể bắt đầu bài học được. Chính chú cũng sẽ phải học một bài học. Hôm nay, anh chú sẽ dạy chú cày ruộng. Như vậy đó phải học hỏi không ngừng những việc mới mẻ!
    Tony hôn nhanh lên má Suellen và Scarlett, còn những cô gái nhỏ nhận cái hôn lên mái tóc.
    - Alex đợi tôi ở gần suối, - anh vừa nói vừa chào từ biệt. - Sao các bạn không đi thăm Sally? Tôi chắc chị ấy đang giặt giũ ở sau nhà.
    Sally rất vui lòng gặp họ, nhưng Suellen từ chối lời chị mời ở lại uống một tách cà phê.
    - Em phải về nhà làm cái việc chị đang làm đấy, Sally ạ Chúng em phải đi thôi? Chúng em không muốn đã đến Mimosa mà lại không đến chào chị.
    Suellen kéo Scarlett về phía xe ngựa.
    - Chị không hiểu tại sao em lại làm ra vẻ khó chịu với chị Sally như vậy, Suellen. Quần áo giặt có thể gượm lại để chờ uống tách cà phê và nói chuyện về buổi tối hôm qua chứ.
    - Chị không biết tí gì về cách điều hành một trang trại cả, chị Scarlett ạ. Nếu Sally chậm giặt giũ, chị ấy có thể bị trễ cả ngày này. Không thể kiếm người giúp việc đưa đến tận đây, giữa đồng không mông quạnh thế này, như chị ở Atlanta đâu. Người ta phải tự làm lấy mọi việc.
    Scarlett cự lại, vì cái giọng trách móc của cô em:
    - Tốt nhất là tao trở về Atlanta bằng chuyến tàu chiều nay, nàng đáp cộc ỉốc.
    - Như vậy thì cuộc sống sẽ đơn giản cho chúng tôi hơn, Suellen vặn lại. Chị chỉ thêm việc cho chúng tôi thôi! Tôi cũng cần cái phòng của chị cho Susie và Ella.
    Scarlett định phản đối, nhưng lại thôi. Dù sao nàng cũng thích Atlanta Đáng lẽ nàng đã quay về đó nếu như không có chuyện Tony trở về. Ở đó, có nhiều người mong gặp lại nàng. Ở Atlanta, nàng có nhiều bạn thân rảnh rỗi ngồi uống cà phê, chơi bài Whist hoặc dự những buổi tối vui thoải mái. Quay lưng lại Suellen, nàng cố mỉm cười với các con.
    - Wade Hampton, Ella, mẹ phải trở về Atlanta sau bữa ăn trưa. Mẹ muốn các con hứa với mẹ là sẽ ngoan và không làm cho dì Suellen phải buồn nhé?
    Scarlett chờ đợi sự phản đối và những giọt nước mắt của con. Nhưng lũ trẻ bận bàn tán về những khẩu súng lục không để ý. Về đến Tara, Scarlett nói với Pansy chuẩn bị hành lý. Đến lúc đó Ella mới thét lên, nức nở:
    - Pansy đi rồi, không ai ở đây kết tóc cho con.
    Scarlett cố kiềm chế để không tát vào mặt con gái. Nàng không thể kéo dài thời gian ở Tara nữa, bây giờ nàng đã quyết định đi. Không có việc gì để làm, không có ai để nói chuyện, nàng sẽ điên lên mất? Nhưng nàng không thể ra đi mà không có Pansy cùng theo: Không một phu nhân nào lại đi xa một mình. Làm sao bây giờ? Nàng muốn Pansy ở với nàng. Chắc nàng còn phải có thời gian cho đứa con gái nhỏ quen với Lutie, mẹ của Susie. Và nếu Ella cứ làm nũng suốt ngày đêm, Suellen có thể đổi ý không nhận giữ con của nàng ở Tara nữa.
    - Thôi được, Scarlett nói. Ella, con đừng gào lên nữa? Mẹ để Pansy ở lại Tara đến cuối tuần. Chị ấy có thời gian dạy cho Lutie cách kết tóc cho con.
    - Mình chỉ cần gặp được một bà đàng hoàng nào đó ở ga Jonesboro. Nhất định là sẽ có một người đáng kính nào đó cũng đi Atlanta để mình có thể ngồi với họ cùng một băng ghế.
    Mình sẽ đi chuyến xe lửa chiều, không gì có thể giữ được mình ở lại nữa. Will có thể tiễn mình ra ga để còn kịp về vắt sữa mấy con bò già bẩn thỉu của chú ấy.
    Nửa đường đến Jonesboro, Scarlett không huyên thuyên về chuyện Tony Fontaine trở về nữa. Nàng im lặng một lúc, rồi trở lại chuyện đang làm nàng bận tâm:
    - Will này? về chuyện của Rhett? về chuyện anh ấy bỏ đi một cách vội vã, tôi muốn nói?Tôi mong là Suellen không đem chuyện đó đi nói khắp vùng.
    - Scarlett, Will hướng cắp mắt xanh nhạt về phía nàng: chị thừa biết là Suellen sẽ không làm thế bao giờ
    "Chẳng ai vạch áo cho người xem lưng" (Nguyên văn: On lave son linge sale en famille). Đã lâu tôi vẫn thường tự nhủ: thật là đáng buồn nếu chị không thấy được mặt tốt của Suellen. Từ khi chị về đây, ai cũng nói là hầu như Suellen dấu đi những mặt tốt của mình. Chị phải tin lời tôi. Dù Suellen có gây cho chị ấn tượng thế nào đi nữa, Suellen cũng không bao giờ đem chuyện riêng của chị nói xấu dòng họ O Hara.
    Scarlett cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Nàng tin tuyệt đối vào Will. Lời nói của chú ấy còn quý hiếm hơn tiền bạc gửi ở nhà băng. Đích thực là một con người hiền lành. Chú ấy luôn nắm được lẽ phải, nhưng có lẽ trừ những gì liên quan đến Suellen.
    - Chú cũng nghĩ như tôi là anh ấy sẽ trở lại chứ, Will?
    Will không cần hỏi lại nàng muốn nói về ai. Anh cảm thấy nỗi lo âu sau lời nói của nàng, và trong lúc lặng lẽ nhai cọng rơm ở khóe miệng, anh suy nghĩ về điều anh sẽ nói:
    - Scarlett ạ, tôi không thể nói chắc được, - cuối cùng anh dịu dàng đáp, - nhưng chị không nên hỏi tôi điều đó. Tôi chỉ mới được gặp anh ấy bốn, năm lần gì đó thôi.
    Câu trả lời như một đòn đau giáng xuống nàng. Nhưng cơn giận vượt trên nỗi đau.
    - Chú chẳng hiểu gì hết, Will Benteen ạ? Rhett lúc đó giận dữ, nhưng rồi anh ấy sẽ dịu lại. Anh ấy không thể làm điều đáng khinh bỉ là bỏ đi để mặc vợ mình ở lại.
    Will lắc đầu. Scarlett có thể xem đấy là dấu hiệu của sự đồng tình, nếu nàng muốn. Nhưng anh không hề quên cái dáng dấp cay độc mà Rhett tự khoác cho mình.
    - Rhett là một thằng đểu. Người ta nói hắn luôn như thế, và hắn có đủ cơ may để vẫn luôn như thế.
    Scarlett nhìn thẳng trước mặt nàng, con đường đất đỏ nàng đã quá quen thuộc. Nàng nghiến chặt hàm răng, tâm trí quay cuồng. Rhett sẽ trở về. Anh ấy phải trở về vì nàng muốn thế, và nàng luôn đạt được điều nàng muốn. Chỉ cần nàng quyết tâm mà thôi.
  5. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG NĂM
    Tiếng ồn ào xô đẩy ở Ngã Năm cũng như sự lộn xộn trong văn phòng ở nhà có tác dụng như một liều thuốc bổ cho đầu óc Scarlett. Nàng cần hơi sống và không khí hành động ở quanh mình, sau bao cái chết dồn dập làm bại hoại cả tinh thần. Vả, nàng cũng cần phải làm việc.
    Báo chí cần đọc chất đống bên cạnh các chồng hồ sơ kế toán của hãng buôn ở ngay trung tâm Ngã Năm, hàng núi hoá đơn phải thanh toán và tất cả thông tri giấy tờ nàng chỉ cần xé và vứt bỏ. Scarlett thở ra khoan khoái và nhích ghế lại gần bàn làm việc.
    Nàng xem lại, lọ mực, thấy vẫn chưa khô hết và nàng vẫn còn đủ lông cho quản bút. Đoạn nàng thắp đèn. Đêm đến rồi mà chừng ấy việc nàng vẫn chưa làm xong. Chắc nàng sẽ cho mang đến cả bữa ăn chiều trên khay để khỏi phải ngừng công việc.
    Nàng bồn chồn với tay đến các bản kế toán; chợt khựng lại: Một phong bì lớn đặt trên chồng báo chỉ gọn lỏn một chữ: "Scarlett", nét chữ của Rhett.
    Phản ứng đầu tiên của nàng là hất ra. Ta sẽ không đọc ngay, không nên để nó làm rối mọi chuyện ta đang cần làm. Ta chẳng lo gì đến nội dung trong đó, chẳng hề. Song ta không muốn đọc ngay bây giờ. Ta để dành đó vào lúc ta ăn tráng miệng. Và nàng vơ lấy một nắm phiếu kế toán.
    Nhưng những con toán cứ đứt đoạn, cuối cùng nàng đành bỏ dở công việc. Nàng hấp tấp xé bao thư. Những hàng chữ của Rhett hiện ra:
    "Xin hãy tin vào sự chân thành của anh khi anh bày tỏ với em sự cảm thông sâu sắc của anh trước cái tang mà em vừa phải gánh chịu. Cái chết của Mama là một mất mát lớn. Anh xin tỏ lòng biết ơn em vì đã kịp báo cho anh để còn gặp lại Mama trước khi bà vĩnh biệt chúng ta".
    Scarlett giận điên người, rời mắt khỏi những nét chữ đầy kín và đen kịt. "Biết ơn", anh còn nói thế được à? Anh đã dối em và cả vú ấy, đồ vô lại? Nàng những muốn đốt lá thư, ném tro vào mặt Rhett và nguyền rủa chàng. Ồ, nàng còn phải hạch tội chàng đã làm nhục nàng trước mặt Suellen và Will nữa. Cần đợi bao lâu nàng sẽ đợi nhưng nàng sẽ có cách và sẽ chuẩn bị trả thù một cách đích đáng. Anh ta không có quyền gì để xử sự với nàng như vậy, xử sự với Mama như thế, không có quyền gì để khinh thường cả những ước nguyện cuối cùng của một bà già như vậy.
    Ta sẽ đốt thư ngay. Ta sẽ không thèm đọc đến cuối, không còn muốn nhìn thêm những lời dối trá khác nữa. Bàn tay nàng lùa vào hộc bàn để tìm hộp quẹt, nhưng đến khi moi ra được thì nàng lại không buông cho nó rớt xuống. Mình đến chết vì tò mò mất nếu như không đọc tiếp, nàng thầm nhủ. Rồi nàng cúi xuống đọc tiếp. Nàng sẽ không hề nhận ra một sự thay đổi nào trong cuộc sống của anh, theo lời giải thích của Rhett. Các hoá đơn sẽ được thanh toán qua các luật sư của anh; anh đã sắp xếp hết thảy mọi việc từ nhiều năm nay rồi, và toàn bộ số tiền rút ra bằng séc từ tài khoản của Scarlett, tất nhiên sẽ được đền bù ngay. Nếu như nàng thích, nàng có thể hướng dẫn cho tất cả các cửa hiệu mới, nơi nàng muốn mở tài khoản, để họ cứ làm theo các thủ tục mà các nhà cung ứng thường lệ trước đây đã từng quen thuộc: gửi các hoá đơn trực tiếp đến các luật sư của Rhett. Nhưng nếu như nàng muốn nàng có thể thanh toán các khoảng chi tiêu của nàng bằng séc, và tổng số tiền đó sẽ được trương mục của anh tại ngân hàng chi trả.
    Scarlett như bị thôi miên. Những gì liên quan đến chuyện tiền bạc luôn làm nàng quan tâm, như đã từng khiến nàng quan tâm kể từ thời quân đội Hiệp chủng buộc nàng phải hiểu ra thế nào là nghèo đói. Nàng nghĩ tiền bạc chính là sự an toàn, nàng dành dụm và tích trữ những gì do nàng làm ra, và lúc này, trước sự hào phóng vô bờ của Rhett, nàng đâm ra chưng hửng.
    Ngốc thật, ta có thể lột sạch anh nếu như ta muốn! Cũng có thể các luật sư của anh đã giả mạo các trương mục đó từ nhiều năm nay.
    Vậy thì? Rhett phải giàu sụ mới cho phép mình chi tiêu như thế mà không hề bận tâm đến việc người khác dùng tiền của mình ra sao. Ta vẫn biết anh giàu, nhưng không nghĩ đến mức như thế. Ta tự hỏi hiện anh có bao nhiêu.
    Vậy thì? anh vẫn còn yêu ta, đây là bằng chứng. Không một người đàn ông nào cưng chiều một người đàn bà theo cách Rhett đã nuông chiều ta từ nhiều năm nay, nếu như không yêu đến si mê và nếu như anh vẫn còn cho ta tất cả những gì ta muốn, thì hẳn anh vẫn yêu ta như xưa, nếu không anh đã phải chặn đứng những trò giở chứng của ta. Anh không hề nghĩ những điều anh đã nói với ta thời gian gần đây, và anh đã không tin khi ta nói với anh rằng giờ đây ta mới hiểu là ta yêu anh.
    Scarlett áp lá thư của Rhett vào má như thể nàng đang nắm bàn tay viết nên lá thư. Nàng sẽ chứng tỏ với chàng là nàng yêu chàng với tất cả tấm lòng và cả hai sẽ vô cùng hạnh phúc - hạnh phúc nhất đời.
    Nàng hôn lên bức thư nhiều lần và cẩn thận xếp vào hộc bàn. Rồi nàng phấn khởi xem tiếp các con số thu chi của cửa hàng. Chuyện làm ăn làm nàng sung sức trở lại Khi người tớ gái rụt rè gõ cừa và hỏi nàng muốn dùng thức gì cho bữa cơm tối. Scarlett chỉ hơi ngẩng lên:
    - Mang đến cho tôi cái gì đó đặt trên khay, nàng bảo, và nhen lửa trong lò sưởi.
    Nàng đói cồn cào, không khí mát mẻ trở lại cùng với bóng đêm.
    Đêm đó nàng ngủ thật ngon lành. Hãng buôn đã làm ăn khá thành công trong lúc nàng vắng mặt và bữa ăn tối đã làm nàng ấm dạ. Nàng cảm thấy trở về là đúng, là dễ chịu, nhất là lại có bức thư của Rhett giấu kín dưới gối.
    Tỉnh dậy, nàng vươn mình khoan khoái. Tiếng sột soạt của mảnh giấy dưới gối khiến nàng mỉm cười. Sau khi lắc chuông gọi người nhà mang điểm tâm đến, nàng suy nghĩ đến công việc trong ngày. Trước hết là việc cửa hàng. Nhiều mặt hàng dự trữ đã quá cạn, Kershaw trông nom sổ sách kế toán đâu vào đó nhưng đầu óc ông ta chẳng nhạy bén gì. Ông ta sẽ bán sạch các thùng bột và đường mà chẳng nghĩ mua vào cho đầy trở lại; ông ta cũng chưa lo đặt mua thêm một giọt dầu lửa hay một nhánh củi đốt nào trong khi trời ngày càng rét đậm.
    Hôm qua, nàng chưa kịp mó đến chồng báo. Nàng bận kiểm soát cửa hàng, điều đó làm nàng thích thú vì nàng khỏi phải làm cái công việc chán ngấy là đọc báo. Nàng được Kershaw và các nhân viên khác cho biết đầy đủ những gì nàng cần biết về Atlanta. Chỉ cần có một cửa hàng rộng mở như của nàng, là đủ biết hết thảy mọi chuyện đang xảy ra. Mọi người đều thích kháo chuyện trong khi chờ món hàng gói xong. Nhiều khi Scarlett biết cả những gì chạy trên trang nhất các báo ngay cả trước khi báo được in ra. Nàng có thể vứt bỏ chồng báo làm chật cả bàn làm việc, mà không sợ bỏ sót điều gì.
    Nụ cười của Scarlett chợt tắt. Không, không thể làm thế. Chắc phải có một bài tường thuật về đám tang Mélanie và nàng muốn đọc.
    Mélanie ?
    Ashley?
    Cửa hàng có thể chờ đó. Nàng có nhiều trách nhiệm khác khẩn cấp hơn. Điều gì đã khiến cho mi hứa với Melly là chăm lo cho Ashley và Beau?
    Dù sao mình cũng đã hứa. Tốt hơn, mình nên bắt đầu từ đó. Và mình nên mang theo Pansy để bước đầu được ổn thoả hơn. Bọn độc mồm độc miệng chắc đã kháo nhau khắp thành phố về diễn biễn tại nghĩa trang rồi. Đến thăm Ashley một mình chỉ tổ khơi thêm những chuyện ngồi lê đôi mách. Scarlett băng qua phòng, giẫm lên lớp thảm dày và giật mạnh dải lụa thêu buộc vào dây chuông. Món điểm tâm của tôi đâu?
    Ồ không? Pansy vẫn còn ở Tara. Nàng cần phải mang theo một cô người hầu khác. Rebecca, cô người làm mới, chắc là thích hợp. Nàng hy vọng Rebecca biết cách giúp nàng mặc y phục không đến nỗi quá vụng về. Nàng muốn gấp rút đi ngay bây giờ và trút bớt một nghĩa vụ không sao thoái thác được.
    *
    * *
    Xe của nàng dừng lại trước căn nhà nhỏ của Ashley và Mélanie, đường Lierre. Scarlett nhìn thấy vòng hoa tang đã được tháo bỏ khỏi cổng và các cánh cửa sổ đều đóng chặt.
    India! Nàng tự bảo không chút do dự. Dĩ nhiên rồi. Cô đã đưa Ashley và Beau đến sống với Pittypat. Cô ta chắc lấy làm hãnh diện!
    India, chị của Ashley, vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp của Scarlett. Nàng cắn môi và suy nghĩ về tình huống tế nhị này. Nàng chắc rằng Ashley đã đến ở với cô Pitty cùng với Beau, như thế là hợp lý nhất. Không có Mélanie và bây giờ vắng Dilcey, chẳng còn ai trông coi nhà và chăm sóc con trai cô ấy. Với Pittypat, nó được sống tiện nghi và đối với một đứa bé trai như nó, nó cần có được tình cảm trìu mến của những người phụ nữ vẫn luôn thương yêu nó.
    Hai cô gái già, Scarlett thầm nghĩ, vẻ khinh mạn. Họ sẵn sàng tôn kính vồ vập bất kỳ ai miễn là người đó mặc quần, dẫu là quần cộc. Nếu như không có India sống chung, Scarlett có thể thu xếp được với cô Pitty. Bà cụ già nhút nhát ấy không hề dám trái ý cả con mèo con, huống gì lại là Scarlett?
    Song bà chị của Ashley lại là loại khác. India, rất khoái nói những lời hung ác bằng cái giọng lạnh lẽo khẹt khẹt, lại rất chịu đuổi Scarlett ra khỏi cửa. Giá như nàng không lỡ hứa với Mélanie nhỉ? Song nàng đã hứa.
    - Cho tôi đến nhà cô Pittypat Hamilton, nàng ra lệnh cho Elias. Còn Rebecca, em có thể đi bộ về nhà.
    Đã có quá đủ các bà trông trẻ ở nhà Pitty rồi.
    *
    * *
  6. loud84

    loud84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2007
    Bài viết:
    942
    Đã được thích:
    0
    chẳng hiểu sao em không thích giọng văn này. chắc tại em biết nó không phải là do bà Mitchell viết.
  7. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    ^^ Thì người khác nên giọng văn khác mà. Nói chung mình thấy fần này có nét hay riêng, khác biệt với "Cuốn theo chiều gió"
    Chính India ra mở cửa. Cô nhìn bộ tang phục lịch sự viền lông thú của Scarlett và nhếch miệng cười vẻ thoả mãn.
    Cười cho thích đi, đồ cú già, Scarlett thầm nghĩ. Chiếc áo tang của India, đơn điệu và đen xỉ, chẳng có được một hột nút sáng.
    - Tôi đến để biết tin tức của Ashley.
    - Cô đến đây không nhằm lúc rồi, India đáp và chực đóng cửa lại.
    Scarlett đẩy ra.
    - India Wilkes! Nếu chị dám đóng sầm cửa trước mặt tôi thì? Tôi đã hứa với Melly và tôi sẽ giữ lời hứa dù có phải giết chị.
    India trả lời bằng cách đè người vào cánh cửa để chống lại sức đẩy của Scarlett. Cuộc xô đẩy thiếu phẩm giá này chỉ kéo dài vài giây, đến khi Scarlett nghe tiếng Ashley.
    - Scarlett đó hả, India? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.
    Cánh cửa bật mở và Scarlett xăm xăm bước vào, khoái chí vì thấy cơn giận đang bừng bừng từng mảng đỏ trên mặt India.
    Ashley bước ra phòng khách chào Scarlett và nàng bước chậm lại. Chàng có vẻ đang bị bệnh nặng. Những quầng tối viền quanh đôi mắt lờ đờ, những vết nhăn hằn sâu chạy từ mũi đến cằm. Bộ quần áo dường như quá lớn và chiếc măng-tô treo trên bộ xương khòm của chàng trông giống như đôi cánh gãy của một con chim đen.
    Tim Scarlett thắt lại. Nàng không còn yêu Ashley như đã yêu chàng trong những năm tháng đã qua, nhưng chàng vẫn còn tham dự vào cuộc đời nàng. Biết bao kỷ niệm đã cùng chia xẻ, từ lâu lắm rồi? Nàng không thể chịu nổi khi thấy chàng khốn khổ đến mức này.
    - Ashley thân mến. - Nàng nói dịu dàng. - Ngồi đây anh. Anh có vẻ mệt.
    Họ ngồi trên trường kỷ trong phòng khách nhỏ bề bộn và chật chội của cô Pitty. Scarlett ít nói, chỉ lắng nghe Ashley kể lể, có khi lặp đi lặp lại, có khi đứt quãng hay lạc mất trong dòng ký ức hỗn độn của chàng. Chàng nhắc lại lòng tốt, sự vị tha, tâm hồn cao thượng của người vợ đã chết, tình yêu của Melly đối với Scarlett, đối với Beau và đối với chàng. Giọng chàng không âm sắc, không tinh thần như phai nhạt đi vì đau thương tuyệt vọng. Bàn tay chàng lần tìm bàn tay của Scarlett và nắm chặt đến nỗi Scarlett thấy đau. Nhưng nỗi đau của Ashley còn bi thảm hơn, và nàng cắn môi để mặc chàng bíu vào nàng.
    Bóng đen của India xuất hiện trong khuôn cửa và im lìm đứng ngắm.
    Cuối cùng Ashley ngưng bặt và lắc lắc đầu như một người mù và mất trí.
    - Scarlett ơi, anh không thể sống thiếu cô ấy, chàng rên rỉ. Anh không thể.
    Scarlett rút bàn tay lại. Nàng cần phải cắt đứt ngay nỗi si mê chết người đang cột chặt lấy chàng nếu không nỗi tuyệt vọng sẽ giết chàng mất chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Nàng đứng lên và cúi mình về phía chàng.
    - Hãy nghe em, Ashley Wilkes ạ, nàng nói. Em đã nghe anh kể lể về nỗi khổ tâm của anh từ nãy đến giờ, còn bây giờ thì hãy nghe em nhé. Anh tưởng anh là người duy nhất yêu thương Melly và phụ thuộc vào cô ấy à? Em cũng như anh thôi, và em càng tin điều ấy chừng nào thì càng chẳng ai biết được. Em nghĩ đó cũng là hoàn cảnh của rất nhiều người. Nhưng ta không nên thu mình lại và chết dần chết mòn như anh đang làm. Em xấu hổ cho anh. Và Melly cũng xấu hổ khi cô ấy nhìn anh từ trời cao. Anh biết cô ấy đã đau đớn như thế nào để sinh ra Beau chứ? Riêng em, em biết cô ấy đã chịu đựng ra sao, và em nói với anh rằng, điều đó có thể giết chết người đàn ông mạnh nhất mà Thượng đế chưa từng tạo ra. Nay đối với đứa bé, anh là tất cả những gì còn lại của nó. Có phải cảnh tượng mà anh muốn cho Melly thấy là thế này không: Đứa con trai duy nhất của cô ấy, trên thực tế là đứa trẻ mồ côi, chỉ vì cha nó quá buồn rầu cho riêng mình nên không thể lo cho nó được? Anh có muốn làm tim cô ấy tan nát không, hả Ashley Wilkes? Chính vì những gì anh đang làm đó, nàng vừa nhấn mạnh vừa nâng cằm anh bằng hai tay mình, để buộc anh phải nhìn thẳng vào nàng. Anh cần phải trấn tĩnh lại anh nghe chưa Ashley. Anh phải bước ngay vào nhà bếp và yêu cầu mọi người chuẩn bị cho anh một bữa ăn nóng và anh hãy ăn đi. Nếu anh ăn không nổi, hãy ăn một thứ khác. Rồi đi gặp con trai anh, siết chặt nó vào lòng và nói với nó rằng: Con đừng sợ, con có một người cha để chăm lo cho con. Hãy làm đi. Hãy nghĩ đến người khác một chút hơn là nghĩ mãi về mình.
    Scarlett chùi tay vào váy như thể việc chạm vào Ashley đã vấy bẩn tay nàng, đoạn bước ra khỏi phòng, xô India qua một bên.
    Lúc mở cửa bước ra, nàng nghe India nói:
    - Ashley khốn khổ, em yêu quý của chị. Đừng để ý đến những điều khủng khiếp Scarlett vừa nói. Nó là một con yêu tinh.
    Scarlett ngừng bước, quay lại, móc trong sắc ra một danh thiếp và quẳng lên chiếc bàn xoay.
    - Tôi để lại đây danh thiếp của tôi cho cô, cô Pitty ạ, nàng hét lên, bởi cô quá sợ phảì gặp mặt tôi.
    Nàng đóng sầm cánh cửa sau lưng mình.
    - Đi, Elias, nàng bảo người lái xe. Đi bất kỳ nơi đâu.
    Nàng không thể ở lại trong ngôi nhà này một chút nào nữa. Nàng sẽ phải làm gì? Ashley có nghe lời nàng không? Nàng tỏ ra quá dữ tợn? Thôi, nhất định phải thế - người ta đang bóp nghẹt anh ấy bằng sự thông cảm và lòng thương hại.
    Song những lời nàng nói với anh ấy có mang lại cho ann ấy điều gì tốt đẹp không? Ashley thương yêu con trai mình, có thể anh ấy sẽ trấn tỉnh lại. "Có thể", thì chưa đủ. Cần phải hành động. Cần phải thúc anh ấy hành động.
    - Đưa tôi đến văn phòng ông Henry Hamilton, nàng ra lệnh cho Elias.
    *
    * *
    Con người được gọi là "Bác Henry" làm khiếp đảm phần đông các phụ nữ, nhưng với Scarlett thì không. Nàng hiểu rằng lớn lên cùng một mái nhà với cô Pitty có thể đã khiến ông ta càng ghét phụ nữ. Và nàng biết ông quí mến nàng. Có lần, ông nói nàng không ngu ngốc như phần đông các phụ nữ khác, là luật sư của nàng, ông lạ gì mà không biết nàng tỏ ra khôn khéo như thế nào khi đả động đến chuyện làm ăn.
  8. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0

    Thấy nàng bước vào văn phòng của ông mà không báo trước, ông buông bức thư đang đọc và ngồi sững sờ.
    - Mời vào, Scarlett, ông nói và đứng dậy. Cô sắp đưa kẻ nào ra toà mà gấp rút đến thế?
    Nàng đi qua đi lại, không thèm đếm xỉa đến mấy cái ghế bành dành cho khách trước bàn làm việc.
    - Tôi muốn giết một người, nàng đáp, nhưng chưa biết đó có phải là giải pháp tốt không. Có đúng là khi chết, Charles đã di chúc lại cho tôi tất cả sở hữu của anh ta không?
    - Cô biết rõ rồi mà. Nào đừng có hùng hổ lên như thế và xin ngồi xuống đây. Ông đã để lại cho cô, các kho hàng gần nhà ga mà bọn Yankee đã thiêu huỷ, ông cũng để lại các vùng đất ở ngoại ô, mà chẳng bao lâu nữa cũng sẽ nhập vào nội thành, nếu Atlanta cứ tiếp tục lớn mãi lên theo cái đà này.
    Scarlett chồm người lên ghế bành, nhìn thẳng vào mặt của Bác Henry.
    - Và nửa ngôi nhà của cô Pitty đường Pêcher, phải không? Nàng gầm từng tiếng một.
    - Lạy chúa, Scarlett, cô đừng bảo với tôi là cô sẽ dọn đến ở đó nhé?
    - Dĩ nhiên là không. Nhưng tôi muốn Ashley ra khỏi căn nhà đó. India và cô Pitty đang đưa anh ta xuống mồ bằng sự cảm thông của họ. Anh ấy có thể trở về nhà của mình. Tôi sẽ tìm cho anh ấy một người quản gia.
    Henry Hamilton nhìn nàng với cặp mắt chăm chú nhưng không biểu lộ gì.
    - Cô có chắc đó là lý do để cô muốn anh ấy trở về nhà mình không? Bởi lẽ anh ta đau khổ quá nhiều vì sự cảm thông?
    - Quỷ tha ma bắt bác đi, bác Henry? Scarlett lại nổi cơn giận. Có phải bác đã đến tuổi trở thành kẻ lắm mồm rồi ư?
    - Xin đừng giương móng vuốt của cô ra đối với tôi. Xin cô hãy ngồi trong chiếc ghế bành này và hãy nghe một vài sự thật. Cô có một cái đầu rất tốt mà tôi chưa gặp bao giờ đối với chuyện làm ăn, nhưng ngoài chuyện đó ra, đầu óc cô không hơn một tên ngu dốt ở quê là bao.
    Scarlett sục sôi trong lòng nhưng nàng thản nhiên.
    - Về ngôi nhà của Ashley, người luật sư già nói chậm rãi, nó đã được bán rồi. Tôi đã làm xong thủ tục ngày hôm qua.
    Ông đưa tay ngăn không cho Scarlett nói:
    - Chính tôi đã khuyên anh ấy đến ở nhà Pitty và bán nhà đi. Chẳng phải vì sự đau khổ mà những kỷ niệm gắn liền với nơi chốn ấy có thể gợi lên, cũng chẳng phải vì tôi lo ai sẽ là người săn sóc anh ấy và đứa bé, mặc dù đó là những điều đáng quan tâm đấy. Tôi đã gợi ý anh ấy dọn nhà đi, vì anh ấy cần tiền để ngăn chặn sự phá sản xảy đến cho xí nghiệp gỗ của anh ấy.
    - Bác muốn nói gì vậy. Ashley quả chẳng bao giờ biết cách kiếm tiền, nhưng anh ấy không thể phá sản. Người ta vẫn luôn cần gỗ để xây nhà.
    - Khi người ta xây nhà. Xin cô bình tĩnh một phút và nghe đây, Scarlett. Tôi biết là chẳng có thứ gì trên đời làm cho cô quan tâm được, nếu nó không trực tiếp liên quan đến cô, nhưng đã có một vụ bê bối tài chính lớn tại New York từ hai, ba tuần nay. Một tay đầu cơ có tên là Jay Cooke đã tính sai nước cờ và đã phá sản. Hắn ta lôi theo cả cái công ty đường sắt của hắn. Công ty Northern Pacific, đổ nhào theo mình. Và một loạt các tay đầu cơ khác có liên quan đến công ty hoặc một số các xí nghiệp khác của hắn, cũng rơi rụng theo. Và khi sụp đổ như thế, họ lôi rất nhiều các xí nghiệp khác nữa có liên quan, ngoài số xí nghiệp của Cooke. Rồi đến lượt mình, các tay làm ăn với họ cũng bị sụp đổ, lôi theo luôn nhiều kẻ khác nữa. Thật là đồ hàng mã. Tại New York, ngưòi ta đang nói đến "cơn hoảng loạn". Nó còn lan ra nữa. Tôi nghĩ nó sẽ lan ra khắp đất nước trước khi dịu bớt đi.
    Scarlett hốt hoảng.
    - Còn cửa hàng của tôi? Tiền của tôi? Các nhà băng có còn an toàn không?
    - Của cô thì còn. Tôi cũng có tiền gửi ở đó, bởi vậy tôi đã kiểm tra rồi. Trên thực tế, có lẽ Atlanta sẽ không bị nặng đâu. Đây không phải là một thành phố đủ lớn đế người ta đầu tư nhiều, vả lại chỉ có những tay bự mới rớt đài. Nhưng công việc kinh doanh bị đình trệ khắp nơi. Mọi người giờ đây rất ngại đầu tư vào bất cứ cái gì. Kể cả địa ốc. Và nếu chẳng có ai xây nhà thì chẳng còn ai cần đến gỗ.
    Scarlett nhíu mày.
    - Vậy thì Ashley sẽ chẳng thu được gì từ xưởng cưa.
    - Tôi hiểu. Nhưng nếu chẳng còn ai chịu đầu tư, làm sao nhà anh ấy bán được nhanh như thế! Tôi nghĩ rằng trong cơn hoảng loạn thì giá bất động sản là món đầu tiên phải tụt xuống chứ.
    - Nhanh như hòn đá vậy, bác Henry mỉm cười nói. Cô láu lỉnh lắm Scarlett ạ. Cho nên tôi đã bảo Ashley bán ngay khi còn kịp. Atlanta vẫn còn chưa nếm mùi của cơn hoảng hốt đó, nhưng không còn lâu đâu. Trong tám năm vừa qua, chúng ta chỉ có tăng trưởng lên thôi - nay đã hai mươi ngàn dân rồi còn gì, cô nắm được chứ? - nhưng không có chuyện không tiền mà đòi "phất" lên bao giờ? Ông vừa cười vừa nói.
    Scarlett cũng cười theo, mặc dù nàng chẳng thấy có gì đáng cười trong một thảm hoạ về kinh tế. Nhưng nàng biết bọn đàn ông khoái được người khác tán thưởng về sự thông minh của họ.
    Đột nhiên bác Henry ngừng cười, giống như nước trong vòi bị ngắt lại, ngưng chảy.
    - Tốt. Còn bây giờ, Ashley sống với chị gái và bà cô vợ anh ta là rất có lý, theo lời khuyên của tôi. Vậy điều ấy làm cô không được vui chăng.
    - Không, thưa chú. Điều đó không làm tôi vui chút nào. Anh ấy trông thật khủng khiếp, và bọn họ nhấn chìm anh ấy. Có thể nói đó là một người chết còn sống. Tôi đã nói chuyện nghiêm túc với anh ấy, với ý định kéo anh ấy ra khỏi tình trạng đó, nhưng tôi không biết lời nói của tôi có kết quả gì không. Ngay trong trường hợp này, tôi tin nó sẽ không kéo dài lâu được, chừng nào anh ấy còn ở trong ngôi nhà đó.
    Nàng để ý thấy tia mắt nghi ngờ của bác Henry. Cơn giận bùng lên làm đỏ hồng hai má.
    - Tôi bất chấp những gì bác nghe đồn đại và những gì bác nghĩ, bác Henry ạ. Tôi không đeo đuổi Ashley. Tôi có một lời hứa với Mélanie lúc cô ấy hấp hối và tôi phải chăm sóc anh ấy và Beau. Tôi thật chẳng bao giờ muốn xen vào chuyện này nhưng tôi vẫn phải làm.
    Cơn bộc phát này làm Henry khó chịu. Ông không thích mọi người phô bày những xúc cảm của họ trước mặt ông, nhất là phụ nữ.
    - Scarlett, nếu như cô khóc, tôi sẽ ra lệnh quẳng cô ra ngoài đấy.
    - Tôi không thèm khóc. Tôi đang giận dữ. Tôi cần hành động và bác lại không chịu giúp tôi.
    Henry Mamilton tựa lưng vào chiếc ghế bành, đan các đầu ngón tay trên chiếc bụng no tròn của ông. Đó là tư thế luật sư của ông và lúc này ông gần như có vẻ một quan toà.
    - Cô là người cuối cùng có thể giúp được Ashley trong lúc này. Scarlett. Tôi đã báo trước cho cô biết tôi sắp kể cho cô một vài sự thật, và đây là một: đúng hay sai không rõ, tôi cóc cần biết đâu là sự thật - có một thời, người ta bàn tán rất nhiều về Ashley và về cô. Melly đã ủng hộ cô và phần đông mọi người tin - song là vì yêu thương cô ấy chứ không phải vì đánh giá cô đặc biệt đâu. India nghĩ rất xấu về cô và cô ta chẳng buồn che dấu điều đó. Cô ta đã tập hợp được một nhóm nho nhỏ những người đồng tình với mình. Đấy không phải là một tình huống hay ho gì, nhưng mọi người đã quen làm như vậy. Mọi chuyện lại hẳn sẽ còn kéo dài lâu đấy, ngay cả khi Mélanie đã chết. Chẳng ai thực sự thích thú gì những chuyện rắc rối lẫn thay đổi. Nhưng cô không thể để mặc mọi chuyện trôi nổi như vậy được. Ô không thể được đâu. Cô đã tự làm cho người ta chú ý đến mình ngay trước mộ của Mélanie nữa chứ. Cô đã choàng tay ôm cổ chồng cô ấy rồi cô lại tách anh ấy ra khỏi người vợ đã chết, người vợ mà lắm kẻ đã xem gần như là một nữ thánh.
    Henry đưa tay lên.
    - Tôi biết cô sắp nói gì, vô ích thôi, Scarlett ạ.
    Ông đan các ngón tay trở lại như cũ.
    - Ashley đang sắp văng mình xuống hố huyệt, ông nói tiếp, cũng có thể là gãy cổ nữa. Tôi đã ở đấy. Tôi đã thấy. Nhưng nào có quan trọng gì. Là một cô gái thông minh như cô, cô chẳng hiểu gì về thế giới của chúng ta cả Nếu như Ashley ngã mình trên linh cữu, tất cả mọi người sẽ cho thế là "đáng thương". Nếu như vì làm vậy mà anh ấy lỡ có chết đi, thì họ thành thật chia buồn, nhưng những qui tắc chi phối sự thống khổ là như vậy. Xã hội cần có những qui tắc. Scarlett à, để gìn giữ được sự cố kết của nó, còn cô lại vi phạm những quy tắc ấy. Cô đã công diễn cả một vở trò trước công chúng. Cô đã đặt hai tay lên một người đàn ông không phải là chồng cô ngay trước công chúng. Cô đã làm gián đoạn nghi thức hạ huyệt, một nghi thức mà mọi người đã thuộc lòng các qui tắc của nó. Cô đã xen vào lúc người ta từ biệt một lần cuối một vị nữ thánh. Chẳng một người phụ nữ nào trong thành phố lại không về phe India, lúc này. Nghĩa là chống lại cô. Cô không còn lấy một người bạn gái nào, Scarlett ạ. Và nếu cô còn đến gần Ashley. Cô chỉ tổ lôi tuột anh ấy xuống theo cô thôi. Chẳng một ai còn trọng anh ấy nữa.
    Yên lặng một lát Henry lại nói tiếp:
    - Các bà đều chống lại cô. Chỉ có Chúa mới cứu nổi cô, Scarlett ạ, còn tôi không thể làm nổi. Khi các phụ nữ Thiên chúa giáo trở mặt chống lại cô thì hay nhất là đừng ny vọng gì họ sẽ tha thứ cho cô vì lòng bác ái của họ. Họ không biết nhân đức đâu. Và họ sẽ không cho phép bất kỳ người nào khác biểu lộ đức tâm ấy, từ chồng của họ đến cả những người khác nữa. Họ sở hữu thân xác lẫn tâm hồn những người đàn ông của họ. Chính vì thế. tôi luôn giữ mình khỏi cái mà người ta đã sai lầm gọi là "sự dịu dàng nữ giới". Tôi chỉ muốn điều tốt cho tôi, Scarlett ạ. Cô biết rõ tôi rất quí mến cô. Tất cả những gì rất thực tế mà tôi có thể tặng cô, đó là những lời cầu chúc tốt lành. Cô đã gây ra một tình huống rất khó và tôi không biết làm sao cô có thể cải thiện nó được.
    Người luật sư già đứng lên.
    - Hãy để Ashley yên. Sẽ có một ngày, một người đàn bà nhỏ bé tốt bụng nào đó đến và đưa anh ta đi. Và cô ta sẽ chăm sóc cho anh ấy. Hãy để yên ngôi nhà của Pitty như thế, kể cả phân nửa của cô. Và hãy tiếp tục gửi tiền đến cho tôi để thanh toán các hoá đơn tu bổ và duy trì nó, như cô vẫn từng làm. Như vậy sẽ giải phóng được cho cô lời hứa với Mélanie. Nào, tôi tiễn cô ra xe đây.
    Scarlett vịn cánh tay ông và bước theo chân ông. Nhưng trong thâm tâm nàng vẫn sôi sục. Lẽ ra nàng phải biết không thể trông cậy vào sự giáo dục của bác Henry.
    Nàng cần tự mình tìm hiểu xem những gì Henry nói có đúng vậy không, cuộc hoảng loạn tài chánh và nhất là tiền của nàng có an toàn không.
  9. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG SÁU
    "Hoảng loạn", đó là từ Henry Hamilton đã dùng. Cuộc khủng hoảng tài chính xuất phát từ Wall Street ở New York đã lan rộng khắp nước Mỹ, Scarlett vô cùng hoảng hốt khi nghĩ rằng có thể sẽ mất trắng những món tiền nàng đã kiếm và dành dụm được. Ra khỏi văn phòng của viên luật sư già nàng đi ngay đến nhà băng. Scarlett cảm thấy mình không thể nào giữ được sự bình tĩnh khi đến trước bàn làm việc của vị giám đốc.
    - Tôi đánh giá cao sự quan tâm của bà đối với ngân hàng chúng tôi, thưa bà Butler - ông ta nói. Song Scarlett thấy rõ là ông ta không nói sự thật. Ông ta chẳng hề lường nổi sự nghi ngại của nàng về khả năng chi trả của các ngân hàng nhất là ngân hàng do ông ta điều hành. Càng nói, ông ta càng tỏ ra tự tin hơn, nhưng ngược lại càng làm Scarlett ít tin ông hơn.
    Rồi như vô tình, ông ta lại xoa dịu mọi nỗi đau của nàng.
    - Bà thấy đấy, chúng tôi không chỉ chia xẻ quyền lợi với các cổ đông mà rồi đây còn phải chia nhiều hơn bình thường nữa là khác, ông ta vừa núi vừa liếc mắt nhìn nàng. Bản thân tôi chỉ mới biết chuyện đó sáng nay, ông ta nói thêm với sự giận dữ không kiềm được, và tôi rất nóng lòng muốn biết điều gì đã khiến chồng bà quyết định tăng số cổ phần của ông ấy cách đây một tháng.
    Scarlett bỗng thấy nhẹ cả người cùng một cảm giác bềnh bồng trong lòng chiếc ghế bành. Nếu như Rhett mua cổ phần ở nhà băng này thì chắc nó phải an toàn nhất nước Mỹ. Chàng luôn biết cách hái ra tiền trong khi những kẻ khác lụn bại. Nàng không rõ bằng cách nào chàng nắm được tình hình các ngân hàng. nhưng nàng chẳng cần bận tâm. Chỉ cần biết Rhett đã tín nhiệm ngân hàng này là đủ.
    - Đó là vì anh ấy có một quả cầu thuỷ tinh rất tuyệt, - nàng nói với một nụ cười ngớ ngẩn khiến vị giám đốc nhà băng càng thêm giận dữ.
    Scarlett có cảm giác như mình đang say rượu song nàng cũng không mất tỉnh táo đến mức quên không chuyển thành vàng toàn bộ số tiền mặt trong két sắt của nàng.
    Rời nhà băng, nàng dừng lại trên bậc tam cấp để chiêm ngưỡng những tia nắng mùa thu ấm áp và cảnh những dòng người tất bật trên đường phố ở khu kinh doanh này. Hãy nhìn xem những con người đang xô đấy nhau kia! Họ vội vàng vì đang mải kiếm tiền chứ không phải vì sợ. Bác Henry qua là khùng. Không hề có sự hoảng loạn nào cả?
    Sự quan tâm kế tiếp nàng dành cho cửa hàng của mình. Một hàng chữ mạ vàng: "CỬA HÀNG BÁCH HÓA KENNEDY" chạy dài suốt mặt tiền toà nhà. Đó là những gì nàng được thừa hưởng từ cuộc hôn nhân ngắn ngủi với Frank Kennedy. Cừa hàng này và Ella. Niềm vui nàng tìm được ở nơi cửa hàng này đã bù đắp hậu hĩ cho sự thất vọng về đứa con gái. Các tấm kính cửa hàng bóng loáng và bên trong đầy ắp các loại hàng hoá. bất cứ thứ gì, từ chiếc rìu mới sáng loáng cho đến chiếc kim khâu. Nhưng phải cho lấy những cây vải calicot ra khỏi chỗ này ngay vì chẳng mấy lúc chúng sẽ bạc màu dưới ánh mặt trời và khi đó chỉ còn nước đem bán hạ giá. Scarlett bước vào cửa hàng nhanh như một cơn gió, sẵn sàng "băm nát" Willie Kershaw, người đầu tiên nàng gặp ở cửa hàng.
    Nhưng rồi cuối cùng nàng cũng chẳng thấy có lý do để phiền trách ông ta. Cây vải calicot ở ngoài cửa kính đã bị nước làm hoen ố trong khi vận chuyển và được bán hạ giá. Nhà máy dệt đã đồng ý chỉ lấy một phần ba giá tiền. Hơn nữa Kershaw đã tự đặt hàng để dự trữ mà chẳng cần ai dặn, chiếc két nặng bằng sắt ở cuối văn phòng cũng đang chứa đầy những chồng giấy bạc xinh xinh màu xanh được xếp thành từng xếp và những bao đựng tiền được cột lại cẩn thận - đó là số tiền bán hàng của ngày hôm trước.
    - Tôi đã thanh toán cho các nhân viên bán hàng, thưa bà Butler - Kershaw nói mà lòng thấp thỏm. - Tôi nghĩ là mình đã làm đúng. Tôi đã ghi lại đầy đủ mọi việc trong sổ sách ngày thứ bảy. Đám nhân viên nam nói rằng chúng không hề đi chơi nếu không có tiền lương tuần. Tuy vậy, tôi vẫn chưa lãnh phần lương của tôi vì tôi không biết bà có chấp thuận cho tôi hành động như thế không, dù sao tôi cũng rất cảm ơn nếu bà có thể?
    - Tất nhiên, Willie, Scarlett đáp với một nụ cười khoan dung. nhưng để tôi kiểm tra lại sổ sách đã.
    Kershaw tỏ ra tháo vát hơn rất nhiều so với mong đợi của nàng, nhưng điều này không có nghĩa là nàng cho phép ông ta coi thường bà chủ. Sau khi đã kiểm tra gần như từng xu một cả những sổ sách kế toán lẫn két sắt, nàng trích ra cho ông ta mười hai đô-la và bảy mươi xu phần tiền lương còn thiếu cho ba tuần làm việc của ông ta. Nàng quyết định đưa thêm một đô-la tiền lương ngày hôm sau của tuần này nữa. Ông ta xứng đáng được thưởng vì đã điều hành tốt cửa hàng trong thời gian vắng nàng.
    Nàng còn dự tính nhờ ông làm thêm một việc:
    - Willie này - nàng nói riêng với ông. Tôi muốn ông mở một tài khoản cho vay.
    Cặp mắt vốn đã lồi của Kershaw như chực nhảy ra khỏi hốc mắt. Cửa hàng đã từ chối không cho vay nợ kể từ khi Scarlett lên nắm quyền điều hành. Ông ta chăm chú nghe những lời căn dặn của nàng. Khi nàng yêu cầu ông thề không hé miệng việc này cho bất cứ ai khác thì ông đã đặt bàn tay mình lên trái tim và thề. Ông hiểu rằng mình sẽ có lợi nếu tôn trọng lời thề vì nếu không thì bà Butler sẽ phát hiện ra ngay. Ông ta tin Scarlett có mắt ở phía sau gáy và có thể đọc được những suy nghĩ của người khác. Dù sao những điều ông nghĩ cũng bằng thừa vì chẳng ai tin ông nếu ông có nói ra đi nữa.
    Sau khi rời cửa hàng, Scarlett về thẳng nhà để dùng bữa trưa. Nàng lau mặt, rửa tay rồi đọc lướt qua chồng báo. Người ta đã tường thuật đám tang y như nàng đoán: chỉ vài dòng vẻn vẹn, tên Mélanie, nơi sinh và ngày mất. Tên của một phụ nữ chỉ thể xuất hiện ba lần trên báo: lúc sinh, lúc lập gia đình và lúc chết. Và thường không có thêm chi tiết gì khác hơn nữa. Scarlett đã tự tay thảo bản cáo phó rồi ghi thêm vài dòng cần thiết để bày bỏ sự tiếc nuối cho Mélanie đã chết lúc còn thật trẻ và là sự mất mát lớn lao cho gia đình và tất cả bạn bè của nàng ở Atlanta. Scarlett giận dữ nghĩ chắc rằng India đã dấu mất trang báo này để Ashley không kịp đọc. Nếu như ngôi nhà của Ashley nằm trong tay của ai khác không phải là India thì cuộc đời sẽ dễ dàng hơn biết bao!
    Khi đọc sang số báo tiếp theo Scarlett chợt cảm thấy tay mình ướt đẫm vì sợ hãi. Nàng đọc lướt sang trang khác, trang khác rồi trang khác nữa, cứ thế lật nhanh các trang và càng lúc càng hốt hoảng.
    - Cứ để lên bàn ăn cho tôi - Nàng nói khi người tớ gái đến báo là bữa ăn đã chuẩn bị xong.
    Khi nàng ngồi vào bàn, thì lòng trắng trứng đã đặc quánh lại song điều ấy chẳng hề gì. Nàng đã quá lo lắng hơn là nghĩ tới ăn uống. Bác Henry có lý, một cơn hoảng loạn đúng theo nghĩa đen của nó quả đang diễn ra. Giới kinh doanh đang trải qua một cơn náo loạn tuyệt vọng, đánh dấu bằng những cuộc phá sản hàng loạt. Thị trường chứng khoán New York đã đóng cửa mười ngày sau sự kiện mà báo chí gọi là "ngày thứ sáu đen tối" ngày mà giá cả thị trường tuột hẳn xuống vì ai cũng đều muốn bán ra và không ai muốn mua vào cả! Trong các thành phố lớn, các nhà băng đều đóng cửa để đuổi khéo những khách hàng muốn đến rút tiền, tiền của họ đã bị tiêu tan, đã bị các ông chủ nhà băng ném vào các thương vụ "bảo đảm" nhưng thật ra đã tiêu ma hết cả. Trong khu vực công nghiệp, các nhà máy thi nhau đóng cửa theo nhịp độ gần như mỗi ngày một nhà máy và thải ra hàng nghìn công nhân không việc làm, không đồng xu dính túi. Bác Henry đã nói là chuyện này sẽ không diễn ra ở Atlanta, Scarlett thẫn thờ, miệng lẩm bẩm như đọc kinh. Song nàng đã phải kiềm lòng để không đến nhà băng và mang về nhà chiếc két sắt đụng vàng của mình. Nàng hẳn đã dám làm điều đó nếu như không được biết trước đó là Rhertt đã mua thêm cổ phần ở ngân hàng.
    Scarlett nghĩ mãi đến việc đi rút vàng về mà nàng định làm vào chiều hôm đó, nàng thật lòng muốn ý nghĩ ấỵ đừng bao giờ trở lại trong đầu nàng, nhưng nàng quyết định sẽ vẫn tiến hành dự định của mình. Ngay lập tức và trước khi cơn hoảng loạn bao trùm khắp nước.
    Có lẽ nàng phải dùng một ly rượu Brandy nhỏ để đỡ xót ruột?
    Chai rượu nằm sẵn ở trên kệ. Rượu có làm dịu bớt thần kinh căng thẳng của nàng không? Người ta có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của nàng cho dù nàng có ăn rau mùi tây hoặc lá bạc hà đi nữa. Nàng thở dài và ra khỏi bàn.
    - Hãy chạy ra chuồng ngựa và báo cho Elias biết tôi sẽ đi ngay, nàng nói với người tớ gái đang chạy vội đến khi nàng lắc chuông.
  10. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Không ai trả lời khi nàng đến kéo chuông nhà bà cô Pittypat. Scarlett tin là mình không lầm khi nhìn thấy một bên rèm cửa sổ đã được vén lên. Nàng lại kéo chuông một lần nữa. Sau cánh cửa, nàng nghe thấy tiếng chuông leng keng và một tiếng động nghẽn lại. Có ai đó đã di động. Lại kéo chuông. Một sự im lặng hoàn toàn đáp trả. Chuông không kêu, Scarlett đếm đến hai mươi? một cỗ xe độc mã chạy ngang đường, phía sau lưng nàng.
    Nếu ai bắt gặp mình ở đây, trước cánh cửa im ỉm không chịu mở ra thì ta sẽ chẳng còn nhìn mặt ai mà không thấy xấu hổ, nàng tự nhủ. Nàng cảm thấy hai má nóng bừng. Bác Henry đã có lý. Không ai muốn tiếp nàng nữa. Cả đời nàng, nàng đã từng nghe kể về những con người ưa sinh sự đến mức không một người đứng đắn nào chịu mở cửa cho họ vào. Nhưng, ngay cả trong những cơn mê sảng nhất của mình, nàng cũng chưa bao giờ hình dung điều đó lại có thể xảy ra với mình, Scarlett O Hara, con gái của Ellen Robillard, con cháu của dòng họ Robillard ở Savannah. Điều này không thể xảy ra với nàng được.
    Hơn nữa ta đến đây là để mang lại điều tốt đẹp cho họ mà! Nàng tự nhủ. Trong nàng, nỗi đau khổ xen lẫn với sự kinh ngạc. Nàng cảm thấy cay xè trong đôi mắt và những giọt lệ chực trào ra và lại như bao lần khác, nàng cảm thấy giận dừ và phẫn uất. Thật khốn khiếp!
    Một nửa căn nhà này là của nàng. Cớ sao người ta lại không chịu mở cửa cho nàng vào?
    Nàng đấm mạnh vào tấm cửa gỗ và lắc mạnh nắm cửa. Song cánh cửa vẫn đóng im ỉm.
    - Tôi biết cô đang ở đây, India Wilkes - Scarlett hét to qua lỗ khoá.
    Thế đấy, ta ước gì cô ta đang ghé tai ở phía bên kia cửa để có thể điếc đặc luôn.
    - Tôi đến đây đề nói chuyện với cô, India, và tôi sẽ không đi khỏi đây nếu chưa nói được? Tôi sẽ ngồi lì ở hậc tam cấp trước cửa nhà cho đến khi nào cô chịu mở cửa hoặc cho đến khi Ashley về mở khoá thì thôi. Tuỳ cô lựa chọn!
    Scarlett quay người lại và kéo cái đuôi của chiếc váy. Chưa kịp bước một bước nào nàng đã nghe thấy tiếng ổ khoá lách cách và tiếng bản lề kẽo kẹt.
    - Lạy chúa, chị vào đi! - India càu nhàu - chị muốn cả xóm này biết chuyện sao?
    Scarlett ném một cái nhìn lạnh lùng và khinh bỉ về phía cô ta.
    - Có khi cô cũng phải ra ngoài ngồi ở bậc cầu thang cùng tôi đấy, India ạ! Biết đâu chừng có một gã ăn mày mù nào đó chẳng lảng vảng qua đây và chịu cưới cô để đổi lấy chỗ ăn, chốn ở!
    Chưa hết câu, nàng đã muốn cắn lưỡi để không buột miệng nói như thế. Nàng đến đây không phải để sinh sự với India. Song bà chị gái của Ashley luôn đối với nàng như một chiếc gai trong mắt và sự sỉ nhục qua chuyện đóng cửa đã đẩy nàng đến chỗ không cần giữ gìn gì nữa.
    India vừa định sập cửa lại thì Scarlett đã chồm tới can cô.
    - Xin lỗi, nàng rít qua kẽ răng. Cái nhìn giận dữ của hai người phụ nữ như đang đóng đinh lẫn nhau. Cuối cùng, India đành nhượng bộ.
    Rhett hẳn rất thích tình huống này, Scarlett chợt nghĩ. Trong những ngày hạnh phúc của cuộc hôn nhân giữa hai người,nàng thường kể cho anh nghe những thành đạt của nàng trong kinh doanh và trong cái xã hội nhỏ bé của Atlanta. Những câu chuyện ấy thường khiến anh cười ngất thật lâu và anh đã gọi nàng là "nguồn kỳ diệu bất tận của anh". Có thể anh sẽ lại cười khi nàng kể lại cho anh cảnh India thở phì phì như một con rồng bị thúc ép phải lùi bước.
    - Cô muốn gì? India hỏi bằng giọng lạnh lùng và uất lên vì giận dữ.
    - Đúng ra chị nên mời tôi vào phòng khách dùng một tách trà - Scarlett nói với giọng kiêu kỳ nhất - Nhưng thôi tôi vừa dùng bữa trưa xong.
    Thực ra, lúc này nàng đang đói cồn cào. Cuộc đấu khẩu gay cấn đã đẩy lùi tâm trạng hoảng loạn nơi nàng. Nàng hy vọng bao tử mình đừng gây ồn ào. Nàng cảm thấy nó trống rỗng chẳng khác một cái giếng đã cạn khô.
    India dựa lưng vào cánh cửa phòng khách và tuyên bố.
    - Cô Pitty đi nghỉ rồi.
    Sao không nói bà ta giận uất lên, Scarlett thầm nghĩ. Song lần này, nàng đã kịp giữ mồm giữ miệng. Nàng không muốn đụng chạm đến Pittypat. Hơn nữa, nàng cần nói ngay lý do vì sao nàng đến đây. Nàng muốn rời khỏi nhà trước khi Ashley về.
    - Tôi không rõ là chị có biết hay không, India, nhưng lúc hấp hối Melly đã xin tôi hứa là phải chăm sóc cho Beau và Ashley.
    Toàn thân India giật bắn lên như thể vừa trúng đạn.
    - Đừng nói gì hết! - Scarlett ra lệnh, vì chẳng một lời nào của chị có thể sánh với những ước nguyện cuối cùng của Melly.
    - Cô sẽ giết chết cái tên Ashley như cô đã từng giết chết tên của chính mình. Tôi sẽ không để cô quanh quẩn bên chú ấy và chụp lên chúng tôi những điều đê hèn.
    - Điều cuối cùng mà tôi muốn làm trên thế gian này, India Wilkes ạ, là ngồi lại trong ngôi nhà này dù chỉ một phút mà điều này lại vô cùng cần thiết. Tôi đến đây để nói với chị rằng tôi đã sắp xếp ở cửa hàng để chị có thể đến đó lấy tất cả những món gì chị cần.
    - Dòng họ Wilkes không nhận sự bố thí đâu, Scarlett ạ?
    - Bà chị đáng thương ơi! Tôi không nói đến sự bố thí. Tôi đang nói về lời hứa với Mélanie. Chị thật chẳng biết chút gì về sức lớn như thổi của một đứa bé đang độ tuổi như Beau mà chẳng có quần áo, giầy dép nào chịu nổi. Chưa nói những chuyện ấy tốn kém ra sao. Bộ chị muốn Ashley bị chết dí trong những mối lo lắng tủn mủn ấy sao, trong khi trái tim anh ấy đang tan nát vì bao chuyện hệ trọng hơn nhiều? Bộ chị muốn Beau trở thành trò cười cho các bạn bè cùng lớp nó hay sao? Tôi biết rất rõ cô Pitty cần cái gì. Tôi cũng đã từng sống ở đây kia mà, chị biết đấy. Chỉ vừa đủ cho chú Pitter và chiếc xe hơi, thêm vào đó là chút ít thức ăn và một số tiền đủ mua muối. Và rồi xảy ra một chuyện nhỏ mà người ta gọi là "cơn khủng hoảng". Một nửa xí nghiệp trong nước đóng cửa. Có thể Ashley sẽ kiếm được ít tiền hơn trước. Nếu như tôi đã dẹp bỏ sự kiêu hãnh của mình và dẫn thân đến đây nện vào cửa thình thình như một con khùng, thì chị cũng có thể dẹp bỏ sự kiêu hãnh của chị và nhận những gì tôi đưa chứ? Chị không có quyền gì để từ chối, bởi không phải dành cho chị. Tôi sẽ để thây kệ chị không chút ngó ngàng đến. Tôi nói về Beau và Ashley, cả về Melly vì tôi đã hứa thực hiện ước nguyện của cô ấy. Cô ấy đã nói với tôi như thế này: "Scarlett ơi, hãy chăm sóc Ashley? nhưng đừng bao giờ để anh ấy biết!. Tôi không thể nào giúp mà không để anh ấy biết nếu chì không giúp đỡ tôi, India ạ.
    - Có gì để chứng minh Mélanie đã nói như thế không?
    - Lời nói của tôi, nó có giá trị bằng vàng, India, dù chị có nghĩ về tôi thế nào đi nữa thì chị vẫn sẽ không bao giờ tìm thấy một ai nói tôi là người bội ước không tôn trọng lời hứa.
    India lưỡng lự, và Scarlett biết nàng đã thắng.
    - Chị không cần phải đích thân đến cửa hàng. Chỉ cần chị chờ ai đó đem đến danh sách các món hàng là đủ.
    - Nếu vậy thì chỉ lấy quần áo đi học cho Beau thôi. - India làu nhàu sau khi hít một hơi thật sâu.
    Scarlett cố nén nụ cười mỉm. Nàng tin chắc một khi India có được cái thú nhận những gì mình thích mà không phải trả tiền gì cả, India sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
    - Thế thì chào chị, India. Ông Kershaw, người phụ trách cửa hàng là người duy nhất được biết về sự thoả thuận giữa chúng ta, và ông ấy sẽ không hở môi với một ai. Hãy ghi tên ông ta trên phong bì và ông ta sẽ thu xếp mọi việc.
    Khi đã ngồi vào xe, Scarlett thấy cái đói cồn cào trong ruột. Nàng cười toét miệng: Cám ơn Chúa, cũng may là còn kịp!

Chia sẻ trang này