1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hãy ngủ yên, tình yêu!

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hoa_thach_thao, 25/11/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hoa_thach_thao

    hoa_thach_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    Buổi chiều hôm sau, tôi và Liêm lại gặp nhau trong khu rừng ưa thích. Sau khi đem chuyện kể lại cho Liêm nghe, tôi ngồi yên lặng trên tảng đá, trong khi Liêm hét bên cạnh.
    - Em đúng là điên, ngu ơi là ngu! Em làm toàn những việc ngu dại, tất cả đều do em hết. Tại sao bảo anh đi tìm Kiếm Ba, tại sao lại sợ cô ấy buồn? Bây giờ chuyện như vậy, em thấy hài lòng chưa chứ?
    Tôi hối hận.
    - Vâng, em ngu thật!
    Sau khi la hét một lúc, Liêm như nguôi cơn giận, chàng quỳ trước mặt tôi:
    - Tử Lăng, hãy nhìn anh nè.
    Tôi nhìn chàng, đôi mắt chàng như hai mũi dao nhọn.
    - Phải anh yêu em ít một chút thì hay biết chừng nàọ
    - Anh Liêm.
    Tôi vuốt tóc chàng:
    - Anh đừng buồn nữa, ai biểu trời sinh anh ra có quá nhiều ưu điểm hơn người làm chi, bây giờ em cũng không biết phải làm sao.
    Liêm nắm chặt tay tôi:
    - Em làm chuyện thêm rắc rối, bắt đầu từ hôm nay, em phải nghe lời anh, biết chưa?
    - Anh cho em biết kế hoạch anh thử xem.
    - Trước tiên anh và em phải đến gặp cha em, người còn tỉnh trí để nói rõ hai điều: Thứ nhất, anh vẫn tiếp tục việc làm hiện tại và không du học. Thứ hai, chúng mình thú thật yêu nhau, chỉ đợi để dành đủ tiền sẽ làm đám cưới...
    - Nhưng em chưa định làm đám cưới ngay bây giờ.
    - Em nói thế là thế nào?
    - Em ...
    Tôi ấp úng:
    - Đợi bao giờ chị Bình lấy chồng rồi mới tới phiên em.
    Liêm đứng dậy quát lớn:
    - Lăng, sao em vẫn còn ngu thế? Thời bây giờ chớ đâu phải lúc xưa đâu mà phải đợi chị lấy chồng trước rồi em mới lấy sau. Chị Bình em túi tham không đáy, muốn xuất ngoại du học, lấy thạc sĩ rồi tiến sĩ, dám định đoạt cả giải Nobel nữa là ... Biết đến bao giờ cô ấy mới chịu lấy chồng mà em phải đợi? Rủi cô ấy ở vậy luôn thì sao?
    Tôi cúi đầu:
    - Anh không hiểu ý em.
    - Thế thì giải thích xem!
    Liêm hét. Tôi cũng bắt đầu nổi nóng.
    - Anh chẳng có tình cảm tí nào cả, anh chẳng thông cảm được chị Bình. Chị ấy yêu anh, không có anh, chị Bình sẽ không sống nổi, vì vậy cái gì cũng phải từ từ chứ đâu thể giải quyết một cách máy móc như vậy được.
    Liêm bóp mạnh tay tôi:
    - Em im đi! Em không hiểu gì hết, tối ngày cái gì cũng chị Bình. Hỏi em nếu không làm ra lẽ, nếu anh cứ phải chìu theo ý Bình thì chuyện có giải quyết được gì không? Hay là bây giờ em không còn yêu anh nữa nên muốn đẩy qua cho chị em?
    Tôi không nhịn được, khóc òa.
    - Anh biết em yêu anh thế nào, mà anh vẫn cứ đổ oan cho em!
    Chàng ôm tôi vào lòng, dịu giọng:
    - Thôi nín đi, chúng ta sẽ không cãi nhau về chuyện đó nữa. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, ta phải tỉnh táo để giải quyết rõ ràng.
    - Anh định thế nào?
    - Em đừng làm ồn nữa mới được, phải tỉnh trí nghe anh nói.
    - Dạ.
    - Trong chuyện này không phải chỉ Lục Bình khổ không mà còn có cả anh và em nữa, do đó phải có một người hy sinh chớ không thể để cả ba cùng khổ hoài được.
    Tôi ngẩng đầu lên, buồn bã.
    - Ý anh muốn ...Chúng ta phải hy sinh chị Bình à?
    - Đó cũng không có gì phải nói, em cũng biết là anh không hề yêu Bình phải không? Dù Bình là chị em, chúng ta cũng không có quyền nhường hạnh phúc riêng của hai đứa lại cho Bình, ta còn phải sống cho ta nữa. Tử Lăng, em đừng ngại, thời gian bao giờ cũng là liều thuốc công hiệu. Với một người được cả ngàn đàn ông săn đón như Bình, anh chắc nàng có buồn cũng không lâu đâu.
    - Anh có chắc như thế không?
    - Chắc.
    - Thế anh định bao giờ đi gặp cha em?
    Sở Liêm yên lặng ra chiều suy nghĩ, một lúc chàng lắc đầu nói:
    - Không, bây giờ anh đã đổi ý.
    Liêm quyết định:
    - Anh phải đến gặp tận mặt Bình nói chuyện.
    - Sao?
    Tôi ngạc nhiên.
    - Chuyện này càng ít người biết càng tốt, như thế tự ái của Bình sẽ đỡ bị thương tổn.
    Liêm nói, rồi như sợ tôi lo nghĩ, chàng nói thêm:
    - Em cứ yên tâm, anh sẽ cố gắng lựa lời, anh sẽ cố tránh để Bình buồn. Chuyện này ngoài anh, em và Bình ra không nên để một người thứ tư nào biết cả. Dù sao Bình cũng sắp xuất ngoại rồi, đến khi Bình ra khỏi nước người ta sẽ nghĩ rằng có lẽ tại anh không chịu xuất ngoại, không biết tiến thân nên bị Bình bỏ rơi ...
    Tôi cắt ngang.
    - Em hiểu rồi, chúng ta sẽ dựng nên một màn kịch như Bình bỏ rơi anh và em sẽ là người tiếp nhận.
    - Đúng thế, chuyện chúng ta phải giữ kín cho đến khi Bình xuất ngoại xong mới được công khai.
    Chúng tôi yên lặng nhìn nhau, nỗi buồn phiền như tràn lan khắp không khí.
    - Anh định bao giờ đi gặp Bình?
    Liêm suy nghĩ.
    - Hạ đao phải hạ nhanh. Chiều mai anh sẽ gặp cô ấy.
    Tôi rùng mình.
    - Thế anh định gặp chị ấy ở đâu?
    - Anh sẽ đưa Bình đến khu rừng này, ở đây yên tĩnh, lý tưởng cho cuộc nói chuyện.
    Tôi nhìn Liêm nghi ngờ, chàng lo lắng.
    - Em sao thế, Lăng? Lạnh à?
    - Không, em không lạnh, em chỉ có linh cảm không hay ...
    Chàng nắm chặt tay tôi, tay chàng ấm và cứng.
    - Đem tất cả nỗi lo sợ buồn phiền của em giao hết cho anh. Liêm nói:
    - Hãy tin anh, Lăng ạ.
    Tôi nhìn chàng. Màn đêm đã bủa vây cả khu rừng từ bao giờ không biết, bóng tối gói trọn chúng tôi, tôi xiết chặt chàng.
    - Anh ...Anh không yêu chị Bình thật chứ?
    Chàng kêu lên.
    - Trời ơi, đến giờ này mà em vẫn không tin anh?
    - Tại...tại em yêu anh.
    - Anh cũng thế.
    Chàng vòng tay ôm tôi:
    - Em phải tin anh, chúng ta sẽ không bao giờ sống xa nhau được.
    Tôi cười với những giọt nước mắt long lanh, chúng tôi bước ra khỏi khu rừng
  2. sedentary

    sedentary Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    hay wá, post tiếp đi bạn ơi
  3. hoa_thach_thao

    hoa_thach_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG 5​
    Đầu tôi căng thẳng. Một ngày thật chậm trôi qua. Tôi ăn không biết ngon, ngồi không yên, hết chạy lên lầu lại xuống lầu, ôm guitar đàn không thành tiếng, nghe dĩa hát cũng không tròn bản. Chiều đến, Sở Liêm có điện thoại cho tôi, chàng chỉ vắn tắt cho biết là đã hẹn với Lục Bình, sau giờ tan sở sẽ ra ngoại ô ?odạo mát?, nhưng chàng không quên bảo tôi ?oyên tâm? như ngày qua.
    Bà chị đáng thương của tôi khi nhận được lời mời đi dạo của Sở Liêm đã nghĩ sao? Có dệt mộng không hay đã nghĩ được sự thật? Tối nay thấy mặt chị Bình tôi sẽ nói sao? Lòng tôi thật rối.
    Mấy trăm lần trước tới máy nói, mấy trăm lần định bảo Sở Liêm đừng nói gì. Nhưng tôi lại không đủ can đảm nhắc máy lên, Sở Liêm đúng, phải hạ đao cho nhanh, chuyện sớm muộn gì cũng phải công khai. Tôi phải tin chàng ...Nhưng không hiểu sao tim tôi vẫn đập nhanh, sự lo sợ cứ mãi ám ảnh.
    Khoảng ba giờ chiều, chú Châu và anh Hoàn đến, lúc gần đây họ là khách thường xuyên của nhà tôi. Sau mùa đông với Vân Hoàn kèm đàn, tôi đã bắt đầu miễn cưỡng đi được hết bản nhạc, đó là vì lơ đãng, chớ bằng không tôi đã đàn thành thạo. Thấy tôi ôm guitar vo tròn trong ghế, Hoàn bước tới nhận xét:
    - Chẳng ai trông thấy cô ngồi mà tin là cô đang đàn bao giờ.
    Tôi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười:
    - Chính tôi cũng thế.
    Cha và chú Châu sau khi bàn xong công việc, đã cùng nhau kéo vào thư phòng tính toán sổ sách, phòng khách chỉ còn lại Vân Hoàn và tôi. Chàng ngồi xuống trước mặt, đốt thuốc.
    - Lăng đàn cho tôi nghe một bản xem.
    Tôi ngồi ngay lại, đàn bản ?oCơn mộng xa?. Hoàn rất chịu khó lắng nghe. Khói tỏa mờ nhạt. Hết bản, tôi lại bắt đầu đàn lại, càng đàn càng khá vì tôi đã lấy được bình thản. Nhưng không hiểu sao khi bắt đầu đến đoạn ?oXuân đã qua đi chỉ còn lại giấc mộng? thì giây đàn đột ngột ?oBang!?. Một sợi đứt hai. Mặt tôi tái hẳn. Từ nào đến giờ tôi chẳng hề tin dị đoan, nhưng không hiểu sao hôm nay...hôm nay...Trời ơi, sao chuyện gì cũng xảy ra trong ngày hôm nay cả vậy?
    Quý Vân Hoàn có vẻ kinh ngạc.
    - Tử Lăng, làm sao thế? Làm gì mà mặt mày tái mét vậy? Đàn đứt giây là chuyện thường mà.
    Tôi mở to mắt nhìn chàng. Anh biết gì? Anh biết gì không? Tôi xông về phía máy nói, Vân Hoàn bước theo đặt tay lên vai tôi.
    - Chuyện gì thế Lăng? Lăng đang lo chuyện gì?
    Tôi buông tay xuống, không thể điện thoại cho Liêm được, phải tin chàng ...phải tin chàng. Tôi lùi trở về ghế ôm guitar lên.
    - Không hiểu sao hôm nay tôi thấy khó chịu trong người quá. Anh Hoàn, người ta lớn lên chi vậy hở anh?
    Vân Hoàn dụi tắt tàn thuốc, chàng bước tới đỡ chiếc guitar trên tay tôi:
    - Đã làm người thì ai cũng phải lớn và khi lớn lên là có nhiệm vụ phải đối đầu với tất cả những cái gì trong đời: Buồn phiền, trách nhiệm, nỗi đau khổ, hay sung sướng, biết cảm xúc với bất cứ một hoàn cảnh nào. Tất cả những cái đó gần như người nào rồi cũng phải đi qua hết, chứ không phải thượng đế hà khắc riêng một mình Lăng đâu.
    Tôi đưa mắt nhìn chàng tiếp nhận nụ cười.
    - Sao Lăng? Lâu lắm rồi tôi không thấy Lăng buồn nữa, chỉ có hôm nay. Nhưng Lăng nên nhớ rằng trên đời không có gì quan trọng đến độ phải sầu khổ như vậy, có buồn chỉ nên buồn một chút thôi. Bây giờ lên lầu lấy giây khác xuống tôi thay cho.
    - Anh cũng biết thay giây à?
    Tôi hỏi một câu thật lãng. Vân Hoàn đã từng xách đàn đi khắp Âu Châu, không lẽ chỉ có một chút giây đàn mà cũng thay không được. Nhưng Hoàn chỉ cười. Thay xong giây, thử tiếng lại đàng hoàng chàng mới đưa lại cho tôi.
    - Này, đàn lại nguyên vẹn như cũ rồi đây, có gì mà Lăng phải mặt mày tái mét như thế? Từ rày về sau Lăng đừng có như vậy nữa nhé, bất cứ một vật gì hư thì sửa, sửa không được thì ném bỏ chứ đừng buồn nữa nhé.
    Tôi nhìn Hoàn thật lâu:
    - Anh có bao giờ gặp những vật mà không bao giờ sửa lành được không?
    - Có chứ, nhiều lắm.
    - Và anh đã ném bỏ hết?
    - Phải
    - Với những vật quý giá thì thế nào?
    - Đó là những vật nào?
    - Thí dụ như..
    - Hôn nhân?
    Tôi mở to mắt, chàng lại tiếp tục đốt thuốc. Nắng thật tốt bên ngoài cửa sổ, thứ nắng bàng bạc của buổi chiều rực rỡ trên hàng cây. Nghĩ đến Liêm rồi chị Bình. Tôi đứng bật dậy.
    - Làm gì mà Lăng có vẻ đứng ngồi không yên thế? Lăng đợi ai?
    - Tại sao anh biết tôi đợi?
    - Có gì đâu, chỉ có người chờ đợi mới có vẻ nôn nóng thế thôi.
    Tôi ngỡ ngàng, suýt tí đã kể hết sự thật cho Hoàn nghe. Nhưng khi nghĩ đến lời cảnh cáo của Sở Liêm, tôi dừng lại kịp thời. Hoàn nói phải. Chuyện hôm nay rồi cũng trôi qua, tại sao lại lo lắng sợ hãi?
    Thời gian tiếp tục nặng nề trôi, cứ cách ba phút là tôi lại nhìn đồng hồ một lần, mỗi một giây đợi chờ là một cực hình treo cổ. Mẹ xuống lầu, Hoàn bắt đầu tiếp chuyện với mẹ, hết chuyện Mỹ đến Âu Châu, đến chuyện chị Bình, thạc sĩ, tiến sĩ rồi giải thưởng Nobel ...Cha và chú Châu cũng tính sổ xong bước ra nhập cuộc, cha giữ anh em chú lại dùng cơm.
    Nắng chiều đã bớt nóng, mẹ nhìn đồng hồ.
    - Lạ quá, sao hơn năm giờ rưỡi rồi mà con Bình chưa về? Năm giờ nó đã tan sở rồi mà?
    Tôi vọt miệng.
    - Chị ấy hôm nay về trễ, nghe nói có hẹn với anh Liêm.
    Vân Hoàn quay lại nhìn tôị
    - Thế à?
    Mặt mẹ sáng hẳn lên:
    - Sao con biết?
    - Dạ, có điện thoại cho con biết.
    Mẹ tưởng chị Bình điện thoại, người có vẻ thật vui, quay sang cha:
    - Đó, ông thấy chưa, chuyện chúng nó tôi đoán có sai đâu.
    Chú Châu cũng chen vào:
    - Họ xứng nhau thật. Anh Bằng, chừng nào có tiệc vui cho hay nghe.
    Cha cười:
    - Tuổi trẻ bây giờ cái gì họ cũng phải chủ động lấy, chúng ta khó mà đoán được họ muốn gì.
    Chỉ có Vân Hoàn là bước đến cạnh tôi, hỏi nhỏ:
    - Mấy người lại bày trò gì nữa vậy?
    Tôi nhìn Hoàn với cái nhìn van xin.
    - Tôi không thể nói bây giờ được.
    Vân Hoàn chăm chú nhìn tôi:
    - Lăng đừng lo, Sở Liêm không phải thuộc hạng thấy mới bỏ cũ đâu.
    Tôi nhìn chàng cảm động, Hoàn tiếp:
    - Vui lên đi chứ, để không người ta tưởng Lăng thất tình bây giờ.
    Tôi chợt tỉnh, bắt đầu tạo mặt vui trở lại. Thời gian chậm chạp trôi qua. Năm phút, mười phút, hai mươi phút, một giờ rồi hai giờ ...Bảy giờ rưỡi, Tú từ ngoài bước vào hỏi dọn cơm. Mẹ vui vẻ:
    - Thôi chúng ta ăn đi đợi chúng làm gì, chắc Liêm với con Bình không về ăn cơm tối nay đâu.
    Cha tiếp:
    - Cũng bậy thật, nếu không về ăn cũng phải điện thoại cho hay một chút chứ?
    Cha làm sao biết được trong rừng làm gì có điện thoại mà gọi về. Nhưng Sở Liêm làm sao? Tối quá rồi mà chưa hết chuyện saỏ Tôi bồn chồn, lòng tôi nóng như lửa đốt. Anh Liêm bứt rứt chẳng đành lòng hay chị Bình đau khổ khóc lóc khiến Liêm phải ở lại an ủi? Hàng trăm câu hỏi miên man trong đầu, nhưng tất cả mọi người đã ngồi vào bàn, tôi đâu có quyền ngồi đây. Lên mâm cơm, tôi chỉ biết trừng mắt ngó.
    - Lăng, con làm sao thế?
    Cha hỏi, tôi giật mình quay lại, mẹ đưa tay sờ lấy trán tôi, cười:
    - Chẳng nóng không lẽ bị cảm à?
    - Dạ không, con khỏe lắm, mặc con!
    Mẹ có vẻ không hài lòng khi thấy tôi dẩy nẩy
    - Coi kìa, lớn rồi mà chẳng nghiêm trang tí nào cả, làm gì mà như uống nhầm thuốc thế?
    Vân Hoàn cười hì hì, chen vàọ
    - Cô ấy vừa mới gây lộn với chiếc đàn guitar đấỵ
    - Sao vậy?
    - Vì chiếc đàn chẳng nghe lời khiến Lăng tức giận.
    Cha tôi cườị
    - Làm gì mà gấp thế, thành phố La Mã đâu phải xây trong một ngày là thành đâu. Con bé này lúc nào cũng nóng nảy.
    Mọi người cười ồ, chỉ có tôi là cười không nổi. Giữa lúc đó, chuông điện thoại chợt reo vang, tôi buông đũa nhảy xuống bàn. Anh Liêm! Anh Liêm! Chắc là anh Liêm gọi đến rồi. Nhắc ống nghe lên, tôi hấp tấp hỏi:
    - Alô, alô! Anh Liêm đấy à?
    Bên kia đầu giây là giọng nói của một người đàn ông thật lạ.
    - Alô, có phải người nhà cô Uông Lục Bình đó không?
    Ồ! Không phải là Sở Liêm, tim tôi thắt lại.
    - Vâng, ông tìm ai?
    - Đây là phòng cấp cứu của bệnh viện lớn Đài Bắc, yêu cầu quý vị thân nhân đến ngay. Cô Bình và ông Liêm đang ở đây...Họ bị xe đụng ...
    Trời ơi! Tôi hét to, ống nghe rớt xuống. Vân Hoàn chạy tới cầm lên, tôi chỉ nghe Hoàn hỏi đứt đoạn:
    - ?oMới đưa đến có năm phút à ...Có nguy hiểm lắm không? Xe gắn máy đụng phải xe hàng không à ...Hai người ... Máu ra nhiều ... Đầu bị thương ...Phải mang tiền ...?
    Tôi tiếp tục phát điên, mẹ chạy đến và ngã quỵ xuống.
    - Trời ơi, Lục Bình, con tôi!
    Sự bất tỉnh của mẹ càng khiến tôi khủng hoảng tột độ, tôi hét la lạc giọng, có người nắm lấy vai tôi lắc mạnh.
    - Đừng hét nữa Lăng! Tỉnh lại đi!
    Nhưng tôi vẫn không làm sao tỉnh trí được, tôi bây giờ là kẻ đang điên loạn. Đột nhiên, có người giáng cho tôi một tát trời giáng! Tôi giật mình, hơi tỉnh lại một chút. Vân Hoàn đang đứng trước mặt tôi.
    - Tử Lăng, can đảm lên chứ, họ chưa chết mà, ráng bình tĩnh, thế nào cũng cứu được, biết không?
    Mẹ cũng đã tỉnh lại, người đang nằm dài trên giường nức nở, kêu gào tên chị Bình. Cha tôi tuy đau khổ nhưng hình như vẫn còn giữ được bình tĩnh. Người hết chạy lên, lại xuống lầu, nói với chú Châu:
    - Anh Châu, anh làm ơn đi với tôi tới bệnh viện, còn chú Hoàn, chú ở nhà chăm sóc dùm vợ con tôi nhé.
    Chú Châu hấp tấp bước theo ra cửa:
    - Nhưng anh có đem theo đủ tiền không?
    - Có.
    Cha đáp, nhưng tôi đã gào to:
    - Cho con đi nữa! Con muốn đi nữa!
    Và không đợi ai đồng ý, tôi chạy theo. Vân Hoàn giữ tôi lại:
    - Không được Lăng, em phải ở nhà, em bù lu bù loa thế này làm sao đến đấy cho được, ở nhà đi, một tí họ về là biết tin ngay!
    - Không, không. Tôi phải đi, phải đi ...
    Tôi vùng vẫy, la hét.
    - Phải cho tôi đến đó, tôi van anh, van anh ...
    Mẹ cũng buông tiếng khóc lớn.
    - Cho tôi đi với, trời ơi Lục Bình! Lục Bình con tôi ...
    Vân Hoàn buông tôi ra chạy về phía mẹ, tôi thừa cơ tung ra cửa. Định ngoắc một chiếc taxi thì Hoàn đã chạy ra:
    - Thôi được rồi, nếu Lăng muốn đi, tôi đưa đi, với điều kiện là phải bình tĩnh không được la khóc nhé. Tôi đã bảo cô Tú chăm sóc cho mẹ Lăng rồi. Bây giờ lên xe đi, nhanh lên!
    Tôi leo lên xe Hoàn. Cố trấn tỉnh nhưng bao nhiêu hình ảnh khủng khiếp cứ tung chạy trong đầu. Lương tâm dằn vặt, cấu xé tim tôi. Hoàn nhấn hết ga. Cảnh vật hai bên đường vùn vụt lui về sau.
    - Anh Hoàn, chính tôi đã giết họ, tôi đã giết họ ...Hôm trước chị Bình có nói với tôi, chị ấy yêu anh Liêm ...Tôi cũng thế. Sở Liêm bảo hôm nay đi gặp chị Bình nói cho ra lẽ, tôi đã để anh ấy đi...Đúng ra tôi phải ngăn họ, thế mà tôi không làm ...Anh Hoàn, tôi đã giết họ, nếu tôi ngăn thì đâu có chuyện gì xảy ra...
    Vân Hoàn xiết chặt tay tôi, chàng không nói gì hết, nhưng cánh tay chàng thật rắn, tôi bắt đầu thấy đau và tỉnh táo chút ít.
    Xe ngừng lại trước cửa bệnh viện, chàng tắt đèn rồi quay sang nhìn tôi.
    - Nghe tôi nè Lăng. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Lăng có trách móc hay hành hạ mình cũng vô ích, Lăng phải bình tĩnh, bằng không công việc sẽ càng rối rắm hơn, biết không? Lăng đã đòi đến bệnh viện cho kỳ được, tôi đã đưa đi, nhưng hình ảnh Lăng sắp gặp sẽ không đẹp đâu, Lăng phải ráng bình tĩnh.
    Tôi mở to mắt nhìn Hoàn.
    - Họ chết cả rồi phải không anh?
    - Bệnh viện cho biết thì họ không đến nỗi chết.
    Vân Hoàn cắn nhẹ môi nói:
    - Thôi vào đi!
    Chúng tôi đi đến phòng cấp cứu. Không có nơi nào khủng khiếp hơn ở đây, cả người tôi như biến thành đá, vì tôi đã nhìn thấy chị Bình. Chị đang được đưa từ phòng cấp cứu sang phòng giải phẩu. Toàn thân chị lấm đầy máu, tôi chưa hề thấy máu nhiều như vậy...Cha tôi đang nói chuyện với bác sĩ, khuôn mặt người tái xanh.
    - ?o ...Tình trạng bắt buộc chúng tôi phải đưa cô ấy sang phòng giải phẫu, phải cắt bỏ cái chân đó mới cứu được ...?
    Tiếng vị y sĩ nói, tôi nhắm mắt lại, chưa nhìn thấy Liêm tôi đã quỵ xuống trong tay Hoàn.
  4. hoa_thach_thao

    hoa_thach_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    Tôi có cảm giác như mấy ngàn mấy vạn thế kỷ trước, có người đã nói với tôi:
    - Cuộc đời cứ xoay dần từng ngày, từng giờ, tất cả rồi sẽ đổi thay. Nhưng tôi không ngờ đời tôi rồi lại cũng đi vào những đột biến bất ngờ như vậy. Như một tiếng sét, chỉ cách có một ngày mà tất cả thay đổi hết. Trời đất mất cả màu tươi. Sự vui vẻ, hồn nhiên cũ gần như đã trở thành một cái gì xa vời, thay vào đấy là buồn khổ, ăn năn và chua xót. Cảm giác ?oThiếu niên bất thức sầu tư vị? (Tuổi trẻ chẳng biết mùi buồn) của thời con gái đã đi vào dĩ vãng. Chuyện ngày xưa ngỡ ngàng bên cửa, ngắm rèm dệt mơ, bây giờ đã mất và tôi như một thiếu phụ cô đơn rã rời.
    Trong nhà, không còn tiếng cười, hơi ấm gia đình cũng không còn nữa. Cha mẹ tôi suốt ngày ở bệnh viện chăm sóc cho bà chị bất hạnh. Chị Bình đã mất một chân. Bà chị xinh đẹp của tôi từ đây sẽ không còn tung tăng bay nhảy. Tôi không dám nghĩ đến tương lai, hình như với chị Bình được chết đi còn sướng hơn là phải tật nguyền. Cưa chân xong mấy hôm, chị rơi vào tình trạng hôn mê và đến lúc ý thức được mình hãy còn sống nhưng đã mất đi một chân, chị đã vật vã gào thét:
    - Trời ơi! Sao không để con chết đi, để con chết đi chớ hành hạ chi để con khổ thế này.
    Mẹ khóc, tôi khóc, và cả người cha không bao giờ rơi nước mắt của tôi cũng khóc. Cha đã ôm lấy chị Bình nghẹn ngào.
    - Can đảm lên Bình con! Con nên nhớ rằng nhà văn Hải Luân Khải Lạc ngày xưa vừa đui vừa điếc mà vẫn trở nên vang lừng tên tuổi, còn con chỉ mất một chân ...
    Chị Lục Bình khóc ngất:
    - Nhưng con là con, con không muốn làm Hải Luân Khải Lạc, thà để con chết sướng hơn!
    Mẹ cũng khóc:
    - Con không được chết, con phải nghĩ đến mẹ đến cha, con phải biết con là linh hồn của gia đình, ngoài ra...Con còn phải sống vì ...thằng Liêm nữạ
    Nhắc đến tên Liêm, chị Bình như sực nhớ ra, khuôn mặt đầy nước mắt của chị hớt hải:
    - Anh Liêm ...Anh Liêm có sao không?
    - Con yên tâm, nó vẫn còn sống nhưng chưa thể đến thăm con được.
    Lục Bình hốt hoảng.
    - Thế anh ấy có bị tàn phế không?
    - Không, Liêm nó chỉ bị động não một chút, bây giờ tuy chưa được phép cử động nhưng đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi.
    - À.
    Chị Bình thở ra, mắt nhắm lại, nhưng chỉ được một lúc chị lại tiếp tục lăn lộn:
    - Tôi không muốn gặp mặt anh ấy nữa, tôi không muốn để Liêm thấy tôi tàn phế. Mẹ ơi mẹ! Sao mẹ không để con chết đi, con sống làm chi khổ thế nàỵ
    Lục Bình kêu hét la khóc, bác sĩ trị liệu bắt buộc phải tiêm cho chị ấy một mũi an thần. Nhìn khuôn mặt tái xanh trên giường, những hạt lệ còn đọng trên mi, tôi thấy tim mình như bị ai bóp chặt. Tại sao người gặp nạn không là tôi mà là chị Bình hở trời? Tôi khổ muốn chết cho rồi.
    Sở Liêm! Cái tên mà mỗi lần nhắc đến là tôi lại đau lòng. Khi mới được đưa đến bịnh viện, chàng còn nặng hơn cả chị Bình. Não bị động đến độ y sĩ phải xem như phép lạ khi kéo chàng thoát khỏi tay tử thần. Vợ chồng bác Sở và Sở Kỳ suốt ngày bên giường Liêm kể lể. Đôi lúc ghé qua, tôi phải nuốt cả nước mắt. Nhưng rồi bốn ngày sau tai nạn, Liêm đã tỉnh lại, nhìn tấm thân quấn đầy băng trắng của mình, Liêm yếu ớt hỏi:
    - Lục Bình đâu rồỉ
    Để an ủi Liêm, cũng như để tránh cho Liêm khỏi bị xúc động, mẹ chàng đã dốị
    - Bình chỉ bị thương nhẹ, hôm nay nó khỏe nhiều rồi con ạ.
    - Thế à?
    Liêm thở ra như trút được gánh nặng. Lòng tôi đau thắt, nước mắt tả tơi. Tôi thắc mắc, không hiểu khi tai nạn xảy ra, Liêm đã nói điều gì với chị Bình chưa. Theo lời thuật lại của cảnh sát, thì tai nạn xảy ra ở Đầm-Thanh lúc năm giờ rưỡi, nghĩa là giữa đường đưa tới rừng hẹn. Đứng trước giường Liêm nhiều lần, tôi vẫn bâng khuâng. Nhưng khi Liêm hồi tỉnh, chàng chỉ im lặng nhìn tôi với đôi mắt ngỡ ngàng. Anh đã nhìn ra em chưa hở Liêm? Tôi khóc, nước mắt nghẹn trong cổ.
    - Lăng, đừng khóc nữa, anh đã khỏe rồi.
    Nước mắt tôi rơi càng nhiều hơn. Liêm nhìn tôi thật lâu:
    - Anh chưa nói gì với Bình cả Lăng ạ, anh chưa kịp nói...
    Tôi gật đầu, tôi đã tìm được câu giải đáp, gánh lo vơi nhiều trong tim. Bà chị đáng thương của tôi, ít ra cũng chỉ bị thương trên thân xác thôi. Đó là niềm an ủi lớn. Sở Liêm sau câu nói lại mệt mỏi thiếp đi. Cha mẹ chàng và Sở Kỳ đều nhìn tôi với đôi mắt lo lắng, họ không hiểu Liêm đã nói gì với tôi. Họ làm sao hiểu được khi tất cả sẽ là một sự bí mật, và sự bí mật đó sẽ không bao giờ được vén lên nữa phải không anh?
    Sau hơn tuần nằm bệnh viện, Liêm mới thật sự thoát khỏi tay tử thần, sức khỏe chàng hồi phục nhanh. Liêm bắt đầu tập đi, cử động và cười nói trở lại. Nhưng chàng không phải là hạng người ngu đần, khi thấy Lục Bình khỏi bệnh rồi mà không ghé qua, và tôi, vẫn phiền não với những giọt lệ quanh má, chàng bắt đầu suy đoán. Liêm biết chúng tôi đang giấu sự thật, nhưng chàng vẫn cố yên lặng. Mãi đến một hôm, khi Sở Kỳ có việc về nhà và cha mẹ chàng bận sang phòng Bình thăm, chỉ còn tôi và chàng ở lạị Liêm đã nhìn thật sâu và hỏi:
    - Nói cho anh biết đi Lăng, Lục Bình ra sao? Chết rồi à?
    Tôi chỉ lắc đầu, nước mắt chảy quanh, chàng ngồi lên tựa người vào thành giường.
    - Thế này có nghĩa là ...còn bi đát hơn cả chết phải không Lăng? Cho anh biết đi, anh có quyền biết chứ. Bình thế nào, khuôn mặt có bị tàn phá không?
    Tôi ngập ngừng nhưng phải nói, vì đây là sự thật không thể giấu mãi được.
    - Chị Bình đã bị tàn phế, người ta cắt mất của chị ấy một cái chân.
    Sở Liêm trừng mắt nhìn tôi, thật lâu chàng mới lộ được vẻ xúc động.
    - Trời ơi...
    Ngồi lên giường, tôi vòng tay ngang vai chàng.
    - Anh Liêm, anh Liêm ...
    - Anh biết cỡi xe từ năm mới vào đại học ...Thế mà có bao giờ anh bị tung xe đâu.
    - Đừng tự trách mãi anh ạ.
    Tôi nói:
    - Có lẽ hôm đó trong mình anh không được khỏe. Vả lại em trao trách nhiệm quá nặng nề cho anh, phải chi em đừng khuyên anh đi gặp chị Bình ...Anh Liêm, tất cả lỗi ở em cả ...
    - Đừng! ...
    Sở Liêm đau khổ nhìn tôi:
    - Anh không muốn em gánh bớt lỗi của anh. Ai làm nấy chịu, em hiểu không? Hiểu không!
    Mắt Liêm đỏ ngầu. Tôi yên lặng nhìn chàng, tôi rất muốn ôm đầu chàng vào ngực, an ủi và cùng chàng khóc thỏa thích. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn đứng bất động. Gần như giữa hai đứa có một khoảng cách. Niềm đau dầy xé của chính chàng và tôi đã tạo ra khoảng cách đó. Liêm nằm đấy nhưng xa vời vợị Tôi rút về vỏ ốc riêng của mình. Có tiếng Liêm hỏị
    - Bao giờ tôi có thể đến thăm Bình?
    Tôi ngơ ngác.
    - Thăm chị Bình? Nhưng chị ấy không muốn tiếp anh.
    - Bình hận tôi à?
    Tôi định yên lặng nhưng không được.
    - Không, chị ấy không muốn gặp anh vì chị ấy quá yêu anh, chị Bình mặc cảm.
    Sở Liêm bàng hoàng, chàng tựa người vào thành giường. Không khí trong phòng căng thẳng, tôi lặng lẽ rút lui, nhưng khi ra đến cửa thì chạm ngay cha chàng. Ông Sở ngạc nhiên trước sự hiện diện của tôi, không giấu giếm tôi nói:
    - Thưa bác, con vừa cho anh Liêm biết hết tất cả sự thật về chị Bình.
    Rồi không đợi cha Liêm phản ứng, tôi bỏ chạy về phòng chị Bình. Mẹ tôi và mẹ Liêm đang ôm nhau khóc ngoài hành lang.
    - Vũ Quyên, Quyên yên tâm đi, thằng Liêm nhà tôi không phải là đứa khắc bạc, nó sẽ thương con Bình như ngày nào, tôi dám bảo đảm với chị điều đó, riêng phần chúng tôi, Quyên quá thân với tụi này, Quyên cũng biết. Tôi sẽ không bao giờ xử tệ với con Bình đâu...
    Tôi lặng lẽ bước vào phòng, chị Bình đang nằm dài trên giường, mắt mở to nhìn lên trần. Mấy hôm nay chị không còn vật vã đòi chết nữa, có điều lúc nào cũng trầm ngâm. Sự yên lặng đáng lo không thuốc chữa. Tôi bước đến bên giường nhìn vẻ tiều tụy mới ốm khỏi của chị chợt xúc động.
    - Em đi đâu mới về à?
    Chị Bình nhìn tôi chậm rải hỏi, tôi đành nói thật.
    - Vâng, em đến thăm anh Liêm và đã cho anh ấy biết tất cả về chị.
    Chị Bình hơi nhăn mặt, nhưng vẫn yên lặng.
    - Chị không biết gì sao? Ba mẹ anh ấy lúc nào cũng giấu sự thật. Nhưng hôm nay anh Liêm đã khỏe, em thấy không thể giấu mãi được ...
    Bình cắn nhẹ môi, nước mắt tràn ra má, chị quay mặt vô vách, tôi lấy khăn tay cúi xuống chậm mắt chị.
    - Chị Bình, chị nghe em nói này, nếu...Liêm thật tình yêu chị thì sự thừa hơn hay mất đi một chân vẫn không nghĩa gì với anh ấy.
    Chị Bình quay lại nhìn tôị
    - Nhưng biết Liêm có yêu chị không?
    Đôi mắt của chị Bình khiến tôi không đủ can đảm nhìn ngay.
    - Yêu chứ ...Anh Liêm yêu chị lắm.
    Bình vẫn không rời nhìn tôi, một lúc lâu chị mới khép mắt lại.
    - Mệt quá! Buồn ngủ quá!
    - Vâng, chị cứ ngủ đi.
    Tôi nói, kéo chăn lên đắp cho chị rồi đứng dậỵ Nhìn khuôn mặt phẳng lặng với những giọt lệ thừa còn đọng trên mắt, tôi thương chị hơn bao giờ hết.
    Ngày hôm sau, mang cành hoa hồng đến bệnh viện cho chị Bình, qua khỏi hành lang, tôi thấy cha ngồi trong phòng khách ung dung hút thuốc. Tôi nghĩ có lẽ chị Bình đã ngủ, nhưng khi rón rén bước tới cửa phòng, thì cảnh bên trong khiến tôi ngơ ngẩn.
    Trong phòng không phải chỉ có một mình chị Bình, mà còn có cả Sở Liêm. Chàng đang quỳ bên giường chị Bình.
    Tôi muốn rút lui, nhưng không hiểu sao chẳng dời bước được.
    - ?o ...Lục Bình, em đừng nghi ngờ anh.?
    Giọng của anh Liêm.
    - ?oBao nhiêu năm nay, anh chỉ nghĩ đến em thôi, anh yêu em ...Anh biết tỏ tình với em trong giờ phút này là chuyện ngu xuẩn, nhưng em hiểu cho, thượng đế đã đùa dai với anh ...?
    Có tiếng nấc.
    - Trời bày chi cảnh này...Để anh phải..., không thể không tỏ rõ lòng anh được.
    Có tiếng chị Bình khóc, tiếng khóc thật ngọt.
    - Anh Liêm, anh Liêm! Em bây giờ đâu còn tư cách gì để nói yêu anh được nữa, em đâu còn là em ngày nào...
    Qua khe cửa, tôi thấy Liêm đưa tay che miệng Bình.
    - Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
    Liêm nói, giọng như nghẹn.
    - Anh yêu là em chứ đâu phải là chân em, vả lại...tai nạn xảy ra trách nhiệm là ở anh.
    Chị Bình lớn tiếng.
    - Em muốn anh nói rõ. Vì yêu em mà anh tỏ tình hay chỉ vì trách nhiệm? Anh yêu em hay anh chỉ là thương hại em?
    Sở Liêm úp mặt xuống giường.
    - Anh phải nói thế nào em mới tin chứ? Trời ơi...Sao tôi khổ như vầy?
    Chị Bình vuốt mái tóc đen của anh Liêm.
    - Anh Liêm, em chỉ muốn biết sự thật thôi.
    Giọng chị Bình thật buồn, hình như chị đang sụt sùi.
    - Mấy ngày nay, nằm trên giường, em cứ nghĩ mãi, em không biết anh yêu em hay yêu Lăng. Hôm mời em ra ngoại ô cũng thế, anh có vẻ suy nghĩ lung lắm, thành ra em ...
    Sở Liêm ngẩng đầu lên.
    - Tất cả chỉ là ngộ nhận.
    Liêm nói to như con thú bị thương.
    - Chẳng bao giờ có chuyện đó, người anh yêu là em chứ không có Tử Lăng nào cả ...Hôm đó anh mời em là vì ...
    Liêm thở hổn hển:
    - Là vì anh muốn nói rõ ...Anh yêu em ...Anh đã bối rối vì ...vì anh sợ em từ chối. Có lẽ vì thế anh mới bị xe đụng ...Lục Bình, Bình cứ tin anh ...
    Chị Bình ôm lấy mái tóc rối của Liêm.
    - Anh Liêm, anh nói thật đấy chứ? Em muốn tin anh ...Nhưng anh thề đi.
    - Anh xin thề.
    Sở Liêm có vẻ đau đớn.
    - Nếu anh lừa em, anh sẽ sa xuống chín tầng địa ngục.
    - Ôi, anh! Anh Liêm!
    Chị Bình khóc ngất, cái khóc của người sung sướng trong niềm đau.
    - Anh sẽ không bao giờ vì sự tật nguyền của em mà khinh rẻ em chứ? Anh yêu em mãi nhé anh?
    - Em bao giờ cũng đẹp trong tim anh.
    Liêm nói:
    - Em như một tượng pha lê mà nhìn bất cứ ở góc cạnh nào cũng đẹp cả.
    Chàng vuốt lấy mái tóc dài của chị Bình.
    - Hãy tin anh, bao giờ em được xuất viện chúng ta sẽ làm lễ cưới ngay em nhé?
    Chị Bình yên lặng, chỉ đưa mắt đầy lệ nhìn Liêm.
    - Được không, Bình?
    Liêm hỏi:
    - Anh sẽ cố gắng yêu em, chăm sóc em trọn vẹn, em nghĩ sao?
    Chị Bình thở ra:
    - Em đã từng mơ xuất ngoại, mơ lấy bằng thạc sĩ, tiến sĩ và chiếm cả danh dự cao quý khác ...Nhưng bây giờ em không mơ gì nữa hết.
    Chị lại bắt đầu khóc.
    - Em bây giờ ...Bây giờ chỉ biết nghĩ làm sao...làm sao với một chân còn lại có thể làm tròn bổn phận người vợ của anh, anh Liêm!
    Liêm quỳ ở đấy thật lâu, chàng không nói thêm gì nữa. Không hiểu sao lệ đổ đầy má tôi. Cành hồng trên tay với những ngọn gai thật nhọn. Gió thổi mạnh và cánh cửa đột nhiên mở bừng âi.
    Tôi không lánh kịp hay không nghĩ đến chuyện lánh mặt? Hai người bên trong đã giật mình quay lại, họ đã nhìn thấy tôi. Tôi không thể nào đứng một chỗ được.
    Bước vào với những bước phiêu bồng, tôi có cảm giác mình đang lơ lửng trên mây. Khoảng cách từ cửa đến giường thật ngắn nhưng sao lại quá xa. Tôi bước đến bên tủ, cắm nhánh hồng vào bình, cúi xuống giường với đôi mắt mờ lệ.
    - Chị Bình, em nào có dối chị đâu phải không?
    Khi ngẩng đầu lên, tôi cũng không quên Liêm. Cố lấy hết sức bình thản, tôi chỉ nói được với chàng.
    - Anh Liêm, em hết sức mừng khi được biết anh sẽ là anh rể của em.
    Khuôn mặt chàng trắng hơn giấy, trong đôi mắt đen kia một chút đau khổ dâng cao. Tôi chợt thấy xót mắt, và thấy không thể nào ở lại được nữa Nếu ở lại chắc tôi sẽ không còn kiểm soát được mình.
    - Cánh hồng ban nãy mang vào là em muốn tặng cho cả hai... Em rất sung sướng được biết mình là người đầu tiên mừng cho anh chị.
    Và quay thật nhanh, tôi bước ra khỏi phòng. Tôi chạy như ma đuổi, băng qua hành lang, phòng khách, tôi không biết gì hết, mặt mũi cảm thấy như tối sầm, cho đến lúc có người giữ tôi lại, rồi giọng cha hỏi:
    - Tử Lăng, con đến từ bao giờ thế?
    Tôi nói như hét.
    - Họ mới đính hôn xong rồi cha ạ.
    Cha mở to mắt nhìn tôi ngơ ngác. Tôi vùng tay người, chạy tung ra bệnh viện.
  5. Jeremy

    Jeremy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2003
    Bài viết:
    612
    Đã được thích:
    0
    Đọc truyện mình lại nhớ lại một bộ phim Đài loan mà mình đã xem có tên là rèm u mộng.
    Chi tiết giống y hệt. Mình sẽ theo dõi hết để xem, lâu rồi không còn nhớ nhiều nữa nhưng hồi xem phim đấy mình thích nhất anh chàng Vân Hoàn. Rất đàn ông
    Được jeremy sửa chữa / chuyển vào 19:31 ngày 03/12/2006
    Được jeremy sửa chữa / chuyển vào 19:33 ngày 03/12/2006
  6. hoa_thach_thao

    hoa_thach_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    Thế à? Mình cũng muốn xem phim đó. Bạn thuê hoặc mua phim ở đâu chỉ mình với nhé
    Nhân tiện cũng muốn xem phim "Dòng sông ly biệt" có Triệu Vy đóng mà cũng chưa biết tìm đâu
    (ngoài lề tý Mod đừng cáu )
  7. hoa_thach_thao

    hoa_thach_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG 6​
    Mấy ngày liền trôi qua.
    Buổi tối, ngồi một mình với guitar làm bạn, nhìn bức rèm bên cửa, tôi gảy nhẹ khúc ?oCơn mộng xa?. Phòng thật vắng, cả ngôi nhà chìm trong cô đơn, cha mẹ tôi đang ở bệnh viện. Sở Liêm xuất viện đã mấy hôm. Có lẽ giờ chàng đang ở cạnh Bình, chỉ có tôi, chỉ có tôi là giam mình trong nhà vắng.
    Tiếng guitar nhỏ dài từng giọt. Gió lộng bên ngoài làm xao động rèm thưa. Tối qua trời đã mưa, buổi sáng thức dậy ra vườn, nhìn những phiến lá tươi bên cạnh những cánh hoa tàn, tôi chợt nhớ đến câu ?oHôm qua nghe gió thổi, hôm nay hoa rụng rơi, xuân đi rồi xuân lại, chỉ một cơn mơ dài?. Vâng, chỉ là cơn mơ dài. Nhìn bức rèm thơ, nghe gió reo, bên ngọn đèn leo lét, lòng chỉ còn là một khoảng trống xa xăm. Cuộc đời là thế đấy ư? Tôi bàng hoàng. Ai đã tạo ra vạn vật rồi lại đổi dời? Ai?
    Đặt đàn lên bàn, tôi không thiết đàn nữa, đầu óc lông bông với bao nhiêu ý nghĩa. Thật ra tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì vì óc tôi như chiếc thùng rổng. Nhưng tôi vẫn ngồi đấy, ngồi bất động. Mấy hôm nay việc ngồi yên như vậy gần như là một phần của đời sống, tôi có thể ngồi thế suốt ngày, suốt đêm mà chẳng biết mỏi, nước mắt tôi cũng đã cạn, tôi không còn khóc nữa.
    Ngồi vậy không biết được bao lâu. Mãi đến khi tiếng chuông cửa reo làm tôi giật mình. Có lẽ mẹ hay cha đã về. Nhưng tôi vẫn ngồi yên. Tiếng chân bước lần lên lầu rồi dừng lại trước phòng tôi.
    Có tiếng gõ.
    - Ai đấy? Cửa không khóa!
    Cửa mở, và người bước vào khiến tôi giật mình. Sở Liêm!
    Liêm khép cửa lại, chàng tựa người vào cửa và yên lặng nhìn tôi. Tôi cũng bất động nhìn lại chàng, tuy cách nhau một khoảng khá rộng nhưng nghe được cả nhịp thở của nhau. Chàng nhìn tôi với những xót xa phiền muộn. Tôi không thể như tượng đá được nữa, nước mắt lăn dài xuống má.
    Và chàng đã đến, chàng đã bước đến thầm lặng quỳ trước mặt tôi, mặt chàng úp vào lòng váy, tay chàng giữ lấy đôi chân gầy.
    Những giọt nước mắt lăn xuống mái tóc đen, những giọt nước mắt thấm ướt váỵ Ôi! Những giọt nước mắt nóng.
    - Lăng ơi, Lăng!
    Chàng khẽ gọi tôi, tôi không dằn được cúi xuống ôm lấy mái tóc rối của chàng.
    - Lăng biết không, anh đã lỡ tay đánh rớt một tác phẩm nghệ thuật bằng pha lê, đẹp và nguyên vẹn. Vật đã vỡ, và anh không còn biết làm sao hơn là mua nó, vâng, mua để bồi đền, chỉ có cách đó mà thôi.
    Giọng chàng buồn vô cùng, tôi cúi xuống nâng chàng lên. Mặt đối mặt, không biết nói gì nữa. Nhưng không thể được! Không thể để như vậy được, tôi biết chàng đang dày vò khổ đau.
    - Không cần giải thích gì cả, anh Liêm! Anh khỏi phải giải thích.
    Mắt chàng nhìn tôi thật sâu, rồi chàng dang tay ôm choàng tới, nhưng tôi đã lánh khỏi Liêm như con thú bị thương.
    - Lăng! Tại sao em lại trốn anh? Đừng ghê tởm anh như rắn độc thế.
    - Lăng, Lăng! Anh vẫn là anh ngày nào của em đây mà ...
    - Anh Liêm!
    Tôi đưa tay ngăn chàng, mặt quay sang chỗ khác.
    - Tất cả đã thay đổi rồi anh ạ.
    - Phải, hoàn cảnh đã thay đổi.
    Mắt Liêm đỏ ngầu:
    - Nhưng chẳng bao giờ anh thay đổi, anh vẫn yêu em, tại sao em lại trốn lánh anh?
    - Thế anh muốn em phải làm sao?
    Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt chàng.
    - Anh đã cầu hôn chị Bình, anh sắp là anh rể của em bây giờ ...Chuyện đã đến đó rồi anh vẫn còn tỏ tình với em được sao? Không lẽ ...Cả hai đứa em phải lấy anh cả à?
    Liêm có vẻ bàng hoàng, chàng đưa cao tay lên nhưng rồi lại bỏ xuống. Mắt chàng là cả một hố thẳm tuyệt vọng và ...Liêm đã lắc đầu, quay đi.
    - Phải, em nói đúng, bây giờ anh chẳng còn tư cách gì để nói yêu em được nữa...Anh cũng không còn đủ tư cách để được em yêu, tốt nhất là anh phải xa em, xa em mãi...Vâng ...em nói đúng, chúng ta không còn gì để gặp nhau.
    Chàng loạng choạng bước ra cửa, tôi hét to:
    - Anh Liêm!
    Liêm đứng lại, quay qua. Đôi mắt đắm đuối tuyệt vọng. Trời ơi! Tôi phải làm sao đây? Liêm! Anh Liêm yêu quí của em. Tôi chạy vụt đến và ôm choàng lấy chàng. Chúng tôi cho nhau những nụ hôn khát khao bao ngày và ...Rồi tôi chợt tỉnh, tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Liêm.
    - Anh Liêm, chúng ta bây giờ ...Chuyện cũ phải kết thúc ở đâỵ Từ giờ về sau có gặp nhau, anh hãy nhớ rằng anh đã là người yêu của chị Bình, là anh rể của em ...Chúng ta không thể như thế này nữa...Anh đi đi!
    Liêm nhìn tôi, chàng như vẫn chưa nhìn sự thật.
    - Em muốn nói...
    Tôi đau khổ dứt khoát.
    - Chuyện của chúng ta kể như hết rồi, phải chặt đứt sự qua lại nguy hiểm này. Anh Liêm, chúng ta không có quyền đùa với tình yêu, anh phải giữ lời, phải thành thật yêu chị ấy.
    Liêm ngỡ ngàng nhìn tôi:
    - Em nhìn đời đơn giản quá, Lăng. Bất cứ điều gì trên đời này đều có thể cắt đứt cả, nhưng tình yêu...Tình yêu làm sao cắt được chứ?
    Tôi lắc đầu:
    - Anh Liêm, anh không có quyền nói thế, anh còn nhớ những gì đã thề bên giường bệnh chị Bình không?
    Liêm nhắm mặt lại, thở ra.
    - Ngay lúc thề anh đã nghĩ rằng anh đã sa xuống chín tầng địa ngục.
    Tôi sụt sùi:
    - Đừng nói vậy anh. Chị Bình yêu anh, yêu thành thật, anh hãy cố quên em và yêu chị Bình đi, dù sao chúng ta cũng gần nhau từ nhỏ, tình cảm chắc chắn dễ thành ...Anh ...Anh thấy không, chị Bình hiền và đẹp lắm, anh đừng để chị ấy buồn ...Hãy yêu chị ấy rồi địa ngục sẽ thành thiên đàng ngay.
    Liêm nhìn tôi thật lâu, mới lên tiếng:
    - Anh hiểu rồi, anh đã hiểu ý em, Lăng! Em lành quá, nữa sau này ai cưới được em hẳn hạnh phúc khôn cùng.
    Thật không? Biết đâu người lấy tôi sẽ chẳng là người bất hạnh? Anh Liêm, anh Liêm ơi! Anh có biết, lúc anh dễ yêu nhất là lúc nào không?
    Liêm lắc đầu, tôi xúc động:
    - Đó là lúc anh quỳ dưới chân chị Bình để nói là anh yêu chị ấy
    Liêm chăm chú nhìn tôị
    - Thì ra, những điều anh đã làm là điều em hằng mong sao?
    Tôi lặng lẽ gật đầu, Liêm chua xót.
    - Thế thì ...Câu nói của em vừa rồi có thể là một khuyến khích để anh đi trọn cuộc đời.
    Giọng nói, cử chỉ và nụ cười sau cùng của Liêm đã làm tê liệt cả thần kinh tôi. Nhưng tôi hiểu rằng kể từ nay tôi không còn có quyền yếu đuối nữa. Tất cả phải kết thúc tại đây, bằng không sẽ tạo thành hận thiên thu. Thế là tôi đứng thẳng người lên.
    - Thôi, đi đi anh!
    Liêm vẫn đứng bất động. Tôi phải nói thêm:
    - Đi đi anh.
    - Vâng, anh phải đi ngay. Liêm gật gù, chàng đưa tay lên định sờ mặt tôi lần chót, nhưng tôi đã lánh đi.
    Liêm cười buồn:
    - Thôi được rồi, tạm biệt Lăng, anh đi nhé.
    - Dạ, anh đi!
    Chàng nán nhìn tôi thêm một lúc rồi quay lưng bước nhanh ra cửa. Tiếng chân xa dần. Tôi chạy đến cửa sổ vén rèm nhìn ra. Bóng chàng khuất nhanh giữa rừng cây, chàng đã đi và không hề quay đầu lại. Vâng, chàng đã đi, đi khỏi thế giới thần tiên của tôi.
    Đột nhiên, tôi thấy thân thể rã rời, tôi ngã nhoài xuống giường và khóc ngất. Khóc mãi mà buồn sao cứ vây quanh.
    Chắc tôi đã khóc lâu lắm. Nước mắt như những con suối không cạn tuôn ướt cả nệm. Đầu óc tôi mê man trống rỗng, tôi chẳng còn thiết đến bất cứ điều gì đang xảy ra chung quanh. Những bước chân lên cầu thang tôi cũng không hay, mãi đến lúc cửa phòng bật mở, tôi mới biết là có người vào phòng. Mắt nhòa lệ khiến tôi chỉ thấy bóng người bước về phía tôi mà không biết đó là ai. Người ngồi xuống cạnh giường, rồi một bàn tay vuốt lấy mái tóc rối của tôi.
    - Đừng khóc nữa Lăng. Lăng khóc hơn tiếng đồng hồ rồi chưa chán sao?
    Giọng thật quen, tôi giật mình tỉnh khóc. Trước mặt tôi là đôi mắt lo lắng thương hại. Gã đàn ông trong buổi dạ hội hôm nào đã nhặt được cô bé bất đắc chí ngoài sân thượng. Bây giờ cũng là hắn. Một chiếc khăn tay khô lau nhẹ lên má tôi.
    - Anh đến đây từ bao giờ?
    - Hơn nửa tiếng rồị
    Hoàn đáp.
    - Cửa mở, nhưng tôi vẫn đứng bên ngoài
    Hoàn chăm chú nhìn tôi:
    - Tôi có đến bệnh viện thăm chị của Lăng; biết chỉ có một mình Lăng ở nhà, nên nhịn không được đến đây. Lúc tôi đến chắc Liêm cũng vừa ra khỏi.
    Sở Liêm! Nghe nhắc đến tên chàng, tôi cắn nhẹ môi. Chắc chị Tú mách lại cho Hoàn biết Liêm vừa mới đến. Tôi cúi đầu yên lặng, nhưng những tiếng nấc vẫn còn trong tim.
    Vân Hoàn nâng cằm tôi lên, chàng vuốt ngay lại những sợi tóc rối, cử chỉ chàng khiến tôi thấy ấm hơn đôi chút.
    - Đừng khóc nữa Lăng nhé. Xem này, Lăng khóc đến sưng húp mắt thế này mai làm sao ra phố được?
    Tôi ủ rũ.
    - Tôi không muốn ra phố, tôi cũng không muốn thấy một người nào nữa hết, kiếm một chỗ nào thâm sơn cùng cốc ở có lẽ yên ổn hơn.
    Vân Hoàn cười:
    - Lăng cũng không muốn thấy mặt tôi nữa sao?
    Tôi thành thật.
    - Không, anh là ngoại lệ.
    Mắt Vân Hoàn chợt sáng.
    - Sao thế?
    - Vì anh sẽ là người mang tin tức ở thế giới bên ngoài đó cho tôi.
    Hoàn cười:
    - Như vậy có nghĩa là Lăng chưa muốn dứt nợ trần?
    Tôi ơ thờ chống tay lên cằm, nước mắt vẫn lăn ra má, trút hờn.
    - Điều đó có gì lạ đâu mà anh vẫn cười được.
    Vân Hoàn có vẻ ngỡ ngàng.
    - Thôi tôi không cười nữa đâu, Lăng ạ. Lăng cũng đừng buồn. Đường đời là như thế, chông gai đầy rẩy, chúng ta có thể bị thương bất cứ lúc nào, tương lai khó đoán, vì vậy có ai dám chắc rằng mình nắm vững được vận mệnh chính mình đâu. Chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, có khóc hay cười cũng không thay đổi được định mệnh.
    Vân Hoàn lau đi những giọt lệ trên má tôi, chàng vỗ về:
    - Thôi đừng khóc nữa, để tôi đàn cho Lăng nghe nhé?
    - Vâng.
    Tôi máy móc, chàng nâng đàn lên.
    - Lăng muốn nghe bản gì nào?
    - ?o ...Có người con gái u hoài, lòng trăm mối?
    Tôi lải nhải với những giọt lệ, nhưng Hoàn lắc đầu:
    - Bản này không hay, buồn lắm, để tôi lựa bản khác, nếu Lăng không thích nghe, cho tôi biết nhé?
    Và chàng bắt đầu khảy bản đầu tiên là ?oHạt mưa trên người em?. Kế đó ?oYêu là đau khổ? và nhạc chủ đề của phim ?oAnh yêu, em yêu?, rồi ?oNgày mai? và những bản dân ca Beethoven ...Cứ thế Vân Hoàn đàn hết bản này tới bản khác, chàng chăm chú đàn, say mê đàn. Tôi chưa bao giờ thấy chàng đàn hay như hôm nay và dần dần bị lôi vào tiếng nhạc. Tôi ngẩn ra nhìn chàng đàn.
    Vân Hoàn vừa đàn vừa nhìn tôi, nét mặt chăm chú. Những ngón tay lướt nhẹ trên phím. Những bài hát bất tận cứ thế tuôn chảy. Tôi mê mẫn nghe và quên hết mọi buồn phiền khổ đau.
    Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có lẽ hai hay ba giờ, cũng có thể là lâu hơn thế. Tôi chỉ biết khi Hoàn đã đàn đến bản ?oCơn mộng xa? sau cùng thì đêm cũng đã khá khuya rồi. Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi.
    - Thôi đừng đàn nữạ
    - Đủ rồi à?
    - Vâng.
    Vân Hoàn bỏ đàn xuống, mắt chàng vẫn dán chặt vào mắt tôi:
    - Lăng biết tôi đàn đã bao lâu rồi không?
    Tôi lắc đầu, chàng đưa cao bàn tay khảy đàn, tôi giật mình. Những ngón tay đã bị tróc da rướm máu. Chàng đã đàn suốt ba tiếng đồng hồ với những ngón tay bị thương. Hoàn thấy tôi ngạc nhiên, cười nóị
    - Không sao đâu, chỉ tại đàn của Lăng không giữ gìn, không lau dầu, chứ bằng không đàn lâu cũng không đến đỗi bị đứt tay thế này.
    Tôi ngỡ ngàng.
    - Thế ...tại sao anh cứ đàn mà không chịu ngừng?
    Vân Hoàn nhìn tôi thật ấm.
    - Vì Lăng chưa ra lệnh.
    Tôi lắc đầu, Hoàn tiếp.
    - Thật ra, tôi muốn Lăng không khóc nữa vì ...Vì trên đời này đâu phải chỉ có Sở Liêm là đàn ông đâu.
    Tôi bàng hoàng, câu nói của Hoàn khiến tôi để ý. Tại sao Hoàn lại nói thế? Gã đàn ông xa lạ hôm nào trên sân thượng, gã con trai chỉ xuất hiện khi có đứa con gái đang hồi bất đắc chí. Nước mắt chợt ướt má, chỉ vì muốn tôi không buồn, chàng đã để buốt máu cả taỵ
    - Anh ...Chú Hoàn!
    - Đừng, đừng gọi tôi là chú, tôi không xứng đáng ở vị trí đó đâu.
    Vân Hoàn thấp giọng.
    - Nếu Lăng thấy rằng tôi không phải thuộc hạng người nước đục thả câu, nếu Lăng thấy tôi không đáng ghét lắm, thì tôi mong rằng ...mong rằng Lăng sẽ cho phép tôi làm chồng Lăng.
    Lời đề nghị bất ngờ của Hoàn khiến tôi nhảy lên:
    - Anh ...Anh có còn tỉnh không? Anh biết anh nói gì chứ?
    - Tôi rất tỉnh và có thể nói là tỉnh nhất suốt mấy năm naỵ
    Hoàn đáp, mắt chàng thành thật:
    - Tôi cũng hiểu tôi đang nói gì và tôi nghĩ rằng đây là lúc hay nhất để tỏ tình, nên tôi không thể nín mãi được.
    Tôi ấp úng.
    - Nhưng ...Nhưng tại sao anh lại cầu hôn tôi ngay lúc này? Anh cũng biết người tôi hằng yêu chẳng phải anh mà?
    Đôi vai Hoàn hơi run một chút, nhưng chàng đã nắm chặt tay tôi:
    - Đừng hỏi tại sao, chỉ cần Lăng suy nghĩ cặn kẽ xem có thể lấy tôi được hay không thôi.
    Nhưng tôi lắc đầu:
    - Tôi không hiểu, tôi hoàn toàn không hiểu anh muốn gì cả. Anh Hoàn, nếu anh thương hại tôi, thông cảm tôi thì tôi thấy không nhất thiết anh phải tỏ tình như thế.
    Vân Hoàn cười nhẹ.
    - Nhưng tại sao Lăng không nghĩ đến chuyện tôi có yêu Lăng không chứ?
    Tôi nhăn mặt.
    - Chuyện đó không thể có được.
    - Tại sao?
    - Vì ...Anh là người sống nhiều, có nhiều kinh nghiệm về tình yêu, thì làm gì lại có thể yêu một người ngu ngốc như tôi chứ?
    Vân Hoàn yên lặng một lúc mới lên tiếng:
    - Sợ rằng không phải em ngu mà là tôi ngu thôi. Tử Lăng, tôi nói thật với Lăng đấy. Tôi thành thật cầu hôn Lăng và Lăng cũng không cần trả lời tôi ngay, ba hôm sau cũng được. Trong trường hợp Lăng đồng ý, chúng ta sẽ thành hôn ngay và tôi sẽ đưa Lăng sang Âu Châu chung sống.
    - Sang Âu Châu? Tôi ngạc nhiên. Đối với tôi nó là chốn xa lạ, gần như là ở một hành tinh nào khác ...Đến đấy, tôi có thể xa lánh Sở Liêm, xa chị Bình và tất cả.
    Vân Hoàn chăm chú nhìn tôi, những tư tưởng vừa lóe trong đầu gần như không thoát khỏi tia mắt bén của chàng.
    - Phải, sang Âu Châu, ở đấy Lăng có thể cắt đứt tất cả phiền muộn và lo âu mà ở Đài Bắc, Lăng không thoát được.
    Tôi bối rốị
    - Tôi không biết ...
    - Lăng không phải trả lời tôi ngay bây giờ.
    Hoàn nói:
    - Bây giờ Lăng ngủ đi, nghĩ đi rồi ba hôm sau trả lời, nhưng chớ vì dĩ vãng tôi mà lo sợ nhé. Tôi hứa với Lăng là tôi sẽ cố gắng làm người chồng tốt.
    - Nhưng ...nhưng ...tôi không hề yêu anh mà?
    Đôi vai Hoàn lại run nhẹ.
    - Vậy chớ Liêm cũng nào có yêu Bình đâu. Con người ta không nhất thiết phải yêu nhau mới lấy nhau được, Lăng biết chứ?
    Hoàn nhắc đến tên Liêm khiến tim tôi nhói đau.
    - Tôi bối rối quá.
    Tôi nói:
    - Tôi vẫn không hiểu anh muốn gì, cả tôi nữa và cha mẹ tôi nếu biết chuyện này không hiểu họ tán thành không?
    - Đừng nghĩ nhiều quá Lăng ạ.
    Hoàn nói, chàng nhìn thẳng vào mắt tôi.
    - Lăng chỉ cần tự hỏi, Lăng có muốn lấy tôi và sang Âu Châu không, ngoài ra những chuyện khác hãy để tôi, Lăng đừng lo gì cả.
    Tôi vẫn ngơ ngác nhìn chàng.
    - Hãy nghĩ kỷ đi, Lăng nhé?
    Tôi châu mày, Hoàn lại tiếp:
    - Tôi đợi đấy, mong rằng Lăng đừng để tôi đợi lâu quá, vì việc đợi chờ không phải sung sướng gì.
    Tôi ngẩng đầu lên.
    - Bây giờ anh đi à?
    - Khuya rồi, cha mẹ Lăng sắp về.
    Hoàn nói:
    - Tối nay ngủ ngon, đừng suy nghĩ gì nhé, ngày mai...
    Hoàn nghiêng nghiêng đầu với nụ cười lạ trên môi:
    - Tôi mong rằng có ngày tôi sẽ được cùng Lăng mơ cơn mộng xa.
    Hoàn bước tới, thật lịch sự hôn nhẹ lên cổ tôi rồi mới bỏ ra ngoài.
    Tôi vẫn ngồi bất động như kẻ bị say ngủ.
  8. Jeremy

    Jeremy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2003
    Bài viết:
    612
    Đã được thích:
    0
    Phim này lâu rồi ấy ạ, từ hồi tớ học lớp 10 cơ, khoảng năm 97 gì đó, hồi đấy mốt phim Đài Loan vẫn có diễn viên Tần Hán và cô gì ý nhỉ, tự dưng quên tên.
    Chắc là bây giờ không còn nữa đâu.
    Bộ phim có tên Rèm u mộng vì ở trong phòng Tử Lăng có một tấm rèm, Tử lăng bảo tên nó là Rèm u mộng rồi v.v... không nhớ rõ nữa
    Àh vừa search trên google xong có một bạn lấy nick là Mộng sau rèm giải thích như thế này:
    để coi cái nick MSR là ý nghĩa gì ha? ...nhiều nhiều nhìu năm về trước nhỏ có coi 1 bộ phim gọi là "giấc mộng sau rèm" nội dung của bộ phim là cô em gái thương thầm bạn trai của cô chị ( sau này củng là anh rể của cô em). Và cái anh chàng đó từ từ lại có tình cảm với cô em nên anh quyết định nói chia tay với cô chị . Ko may khi anh ta đang trên đường đưa cô chị tới 1 nơi yển tỉn để nói rõ thì họ gặp tai nạn khiến cô chị mất đi 1 chân. Vì anh ta tự trách bản thân khiến cô chị mang tật nguyền nên anh quyết đính cưới cô chị và mối tình của anh và cô em theo đó mà vu`i lấp luôn. Nên nhỏ nghĩ mộng sau rèm, sau lưng cái rèm là 1 mối tình ko thể thô'''' lộ cùng ai chỉ chôn sau và dáy lòng ....là 1 mối tình thầm kín đây đau khổ
    Chắc là cùng một bộ phim rồi.
    Bạn cứ post tiếp đi nhé. Tớ muốn đọc lại lắm.
    Được jeremy sửa chữa / chuyển vào 19:34 ngày 03/12/2006
  9. hoa_thach_thao

    hoa_thach_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn nha . Phim từ năm 97 thì chắc khó tìm lại rồi, hic hic. Đành đọc truyện cho đỡ ghiền vậy
  10. hoa_thach_thao

    hoa_thach_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    Ba ngày trôi qua, đầu tôi bềnh bồng. Chiếc chân tàn phế của Lục Bình, sự chọn lựa của Sở Liêm và lời cầu hôn của Hoàn đè lên tim khiến tôi muốn ngạt thở. Hoàn cho tôi ba ngày để suy nghĩ, nhưng tôi biết phải suy nghĩ sao đây? Tôi bây giờ như chiếc thuyền con lạc lõng giữa bể khơi. Tương lai mịt mù, biết định hướng về phương nào?
    Để tránh mặt Liêm, cũng như tránh nhìn cảnh và 2 người bên nhau, mỗi ngày tôi chỉ đến bệnh viện buổi sáng khi Liêm đã đến sở và chiều trước khi Liêm tan sở là tôi về nhà. Chị Bình hồi phục nhanh chóng, mặt chị bây giờ hồng hào và bắt đầu tươi trở lại. Buổi sáng thức giấc với việc chờ đợi, anh Liêm chiều tối mới về nên trong khoảng thời gian còn lại, chị Bình thường đem chuyện Liêm ra nói tôi nghe. Chị nhắc lại tuổi thơ và những dự định sẽ làm sau nàỵ
    - Tử Lăng, em nghĩ xem, nhắm sau này anh Liêm có thể chịu đựng được một con vợ tàn tật như chị không? Anh ấy sẽ yêu chị mãi hay sẽ thay đổi? Em nhắm chị có nên từ chối lời tỏ tình của Liêm không?
    Những câu hỏi như những nhát roi đập mạnh lên cơ thể, nhưng tôi vẫn cố gượng cười, cố đè nén những xúc động sôi sục trong tim.
    - Sao chị lại nghi ngờ anh Liêm? Ở bên anh ấy từ bé đến giờ chị chưa hiểu được sự thẳng thắng của anh ấy à?
    Và khi trở về, vừa vào đến phòng riêng là tôi ngã nhoài lên giường nức nở khóc, chỉ có những giây phút này là của riêng tôị Mấy hôm liền không thấy Liêm, cũng không gặp Hoàn. Đúng như lời Hoàn nói, chàng đã dành cho tôi những phút giây lặng lẻ suy tư. Nhưng đầu óc rối mò thế này tôi còn suy tư gì được nữả Ngồi bên song cửa ôm đàn, nghĩ ngợi về chuyện xưa. Không phải, phải nói là chuyện cổ tích của bốn người, Hoàn, Sở Liêm, chị Bình và tôi. Nhưng càng nghĩ, càng thấy rối trí và lúc nào sau cùng là tôi cũng phải bỏ đàn ôm đầu hét:
    - Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa!
    Sự suy tư bây giờ trở thành kẻ thù chẳng đội trời chung. Lúc nào nó cũng liên kết với tình cảm dày vò đay nghiến tôi.
    Và ngày thứ tư, Hoàn đến.
    Lúc chàng tới, mẹ ở bên bệnh viện, chỉ có tôi và cha ở nhà, nhưng cha vì quá mệt mỏi nên đã đánh giấc từ lâu, chỉ còn tôi ngồi nơi phòng khách tiếp chàng.
    Hoàn ngồi xuống cạnh tôi trên ghế. Chàng nhìn tôi với đôi mắt sáng và dò xét. Bây giờ đã cuối xuân rồi, trời bắt đầu nóng. Hoàn mặc áo đen với chiếc veste sọc xanh vàng khoác ngoài, dáng trông trẻ hẳn. Đây là lần đầu tôi để ý áo quần chàng mặc.
    - Lăng làm gì nhìn anh kỹ thế? Mặt anh có gì à?
    Hoàn hỏi, mắt chàng đen với đôi mày sậm. Tôi đáp:
    - Dạ có.
    - Cái gì thế?
    - Nhìn anh cũng không đến đỗi xí lắm.
    - À.
    Hoàn cười, nhướn cao mày, mắt chàng thoáng tia ngờ vực.
    - Đừng mập mờ, Lăng muốn nói gì chứ?
    - Anh đẹp trai, hấp dẫn, có tiền, có kinh nghiệm đàn bà, lại thông minh. Người như anh biết bao đàn bà thích gần gũi, tại sao anh không chọn, chọn chi một đứa ngu dốt, khờ khạo như tôi?
    Mắt Hoàn chớp nhanh.
    - Tôi chưa hề nghĩ đến điều đó, Lăng không ngạo báng tôi chứ?
    Tôi nghiêm nghị:
    - Làm sao tôi ngạo báng anh được, anh cũng biết rõ mà?
    - Thôi được rồi, thế để tôi cho Lăng biết nhé?
    - Dạ.
    - Tôi yêu Lăng vì Lăng hồn nhiên, trinh bạch và thông minh. Lăng hiền lành chứ không phải ngu dốt khờ khạo gì cả. Tôi đã đi hơn nửa quả địa cầu mới tìm được một ngôi sao sáng thế nàỵ
    - Anh thổi phồng quá.
    Tôi đáp.
    - Có phải anh thường xử dụng những ngôn ngữ trên để tán gái không?
    Mặt Hoàn đỏ gất.
    - Em thật là bất công, đừng lạnh lùng thế, Lăng ạ.
    Tôi hất tóc về saụ
    - Vâng, thế bây giờ tôi mới biết ngôi sao sáng thường có cả trái tim lạnh nữa.
    Vân Hoàn mở to mắt, nụ cười tắt ngay trên môi. Tôi biết anh chàng buồn, hối hận nhưng không biết làm sao.
    Hoàn nhìn tôi thật lâu rồi lặng lẽ mang quẹt và thuốc ra đốt hút. Nhả một ngụm khói, chàng nói:
    - Thôi không cãi nhau nữa, Lăng đã suy nghĩ điều tôi yêu cầu chưa?
    Tôi yên lặng ...Lấy Hoàn tôi sẽ có một đời sống bình thản, sẽ đến chân trời góc bể nào đó ngủ yên với tình yêu
    Hoàn nhún vai hỏi:
    - Hay là Lăng còn muốn để thêm một thời gian nữa?
    Tôi nhìn thẳng vào mắt chàng không đắn đo:
    - Không cần, tôi có thể cho anh biết ngay bây giờ.
    Hoàn ngưng thở khói:
    - Thế thì sao? Chấp nhận chứ?
    - Không.
    Hoàn yên lặng một chút, lại rít thuốc:
    - Tại sao?
    - Hình như số mệnh đã an bày cho tôi phải thủ vai trò bi đát suốt đời.
    Tôi cúi mặt nhìn xuống tiếp:
    - Niềm đau vật vã bao nhiêu đó tôi thấy cũng đã đủ rồi, hiện tôi như kẻ nằm sâu trong lòng giếng tối tăm. Tôi khổ một mình tôi chịu được, lẽ nào lại nỡ lôi anh xuống cùng đáy vực với tôi sao?
    Vân Hoàn dụi tắt điếu thuốc hút dở.
    - Nghe tôi đây Lăng. Tôi rất mong được cùng Lăng chia sẻ bóng tối dưới vực sâu đó. Biết đâu chẳng có một ngày rồi chúng ta chẳng thoát khỏi nơi tối tăm đó.
    Lời chàng khiến tôi cảm động, nước mắt chực trào ra má! ...
    - Anh thực muốn mạo hiểm làm điều đó à?
    - Vâng.
    Mắt Hoàn trang nghiêm và đầy vẻ thật tình.
    Những giọt lệ bắt đầu lăn ra má tôi.
    - Tôi không phải là một người đàn bà đúng nghĩa, tôi không biết quán xuyến gia đình, cũng như không biết cả việc làm bếp.
    - Tôi không cần đầu bếp cũng như quản gia
    Hoàn đáp.
    Tôi lại nói:
    - Tôi cũng không biết ngoại giao.
    - Tôi không cần người ngoại giao.
    - Cũng không biết chút nào về sự nghiệp của anh hiện tại.
    - Anh đã có giám đốc và quản lý.
    Tôi ngỡ ngàng.
    - Thế ...thế anh cưới tôi làm gì?
    - Cưới em làm gì à?
    Hoàn nhìn thật sâu vào mắt tôi:
    - Vì anh cần em.
    Một chuỗi nước mắt chảy dài xuống má tôi.
    - Tôi...tôi cũng hay khóc lắm.
    - Nếu em muốn, bất cứ lúc nào em cũng có thể nằm trong lòng tôi khóc suốt ngàỵ
    - Tôi...cứng đầu lắm.
    - Anh sẽ cố chìu em.
    - Tính tôi ngang và hay ương ngạnh.
    - Tôi thích những đức tính ấỵ
    - Tôi không biết gì hết.
    - Không sao, anh sẽ dạy em.
    Hoàn đáp. Tôi mở to mắt nhìn khuôn mặt lì lợm trước mặt, hét:
    - Trời ơi, anh điên rồi à? Nếu anh điên thật thì xin anh cứ mang con nhỏ ngu này đến đâu thì đến đi!
    Vân Hoàn xiết mạnh tay tôi rồi kéo tôi vào lòng. Chàng nhẹ nhàng vuốt ve tôi. Thật lâu, thật lâu mới chậm rãi tìm môi tôi.
    - Em là con bé dễ khóc thật ...Ở đâu mà có nhiều nước mắt thế? Sau này về với anh, anh sẽ cố gắng cho môi em nở đầy nụ cười, cho khuôn mặt buồn thảm hồng hào lên ...
    Hoàn nói nhẹ như ru.
    - Anh sẽ cố gắng làm một người chồng gương mẫu, chăm sóc, chìu chuộng, thương yêu em cho đến khi chết, để em không phải hối hận về việc chọn anh.
    Đột nhiên tôi cảm thấy mình trở nên yếu đuối nhỏ nhoi vô cùng, nằm trong lòng chàng tôi thấy thật bình yên. Chiếc thuyền con trong cơn bão táp đã vào được bến lành. Rã rời như kẻ vừa vượt bao nỗi khó khăn. Tôi nằm yên thụ hưởng, ngửi lấy hương của nước hoa, của người chàng. Nhắm mắt lại, tôi nói:
    - Anh Hoàn, anh hãy mang em đi đi, mang em đến chốn thật xa anh nhé.
    - Vâng.
    Hoàn đáp, và bàn tay ấm của chàng vuốt nhẹ trên lưng tôi.
    - Nhưng đây là sự thật chứ không phải màn kịch chứ?
    Tôi sực nghĩ tới và ngồi dậy. Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôi:
    - Hôn nhân làm sao là trò đùa được, sao em lại nói vậy?
    - Nhưng ...
    Tôi lẩm bẩm:
    - Anh là người đã có vợ, đã ly dị, anh không coi trọng chuyện hôn nhân, có lần anh đã bảo tôị Anh đã xem nó như rác và vứt bỏ vào sọt ...
    Vai chàng run nhẹ.
    - Vì vậy khi chọn lựa không nên lầm lẫn.
    Hoàn nói và nhìn tôi.
    - Hãy tin anh, Lăng ạ, người ta chỉ có thể nhầm một lần chứ không bao giờ nhầm đến lần thứ hai.
    Lời chàng thành khẩn, tôi không thể không tin, nhưng vẫn hỏi gặn thêm:
    - Anh ...Thật sự hiểu việc anh đang làm chứ?
    - Tôi không phải là con nít nữa Lăng ạ.
    Hoàn nói. Tôi cúi đầu xuống.
    - Nhưng em không muốn làm kẻ lường gạt, anh cũng hiểu người em yêu là ...
    Tôi chưa nói hết câu, Hoàn đã bịt miệng tôi lại.
    - Anh biết hết, em khỏi cần phải nói gì cả.
    Tôi thở dài tựa người vào vai chàng.
    - Em mỏi quá.
    - Anh biết.
    Chàng xiết chặt tôi, chúng tôi ngồi yên lặng bên nhau không nói gì cả. Lâu rồi, đã lâu lắm rồi tôi mới tìm được những giây phút yên tĩnh thảnh thơi, trí óc không phải bận rộn với bao nhiêu phiền muộn. Thời gian như ngừng lại, tôi không biết chúng tôi đã ngồi bên nhau thế được bao lâu, cho đến lúc Hoàn vừa nhích người, tôi đã lên tiếng.
    - Đừng, đừng rời em anh.
    - Vâng.
    Hoàn ngồi lại.
    - Anh sẽ không đi đâu nữa, nhưng mà ...mẹ em về tới rồi đấỵ
    Tôi sực nhớ ra, chưa kịp nhỏm dậy thì cánh cửa kính mở tung ra. Mẹ tôi đã về? Thế tại sao tôi chẳng nghe thấy tiếng bước chân gì cả Vừa xuất hiện, nhìn thấy chúng tôi, mẹ đã hét lên như gặp chuyện quái đản:
    - Trời ơi, Lăng? Con làm gì thế?
    Tôi vội ngồi bật dậy nhìn mẹ, nhưng tay chân vẫn rã rời, tôi như kẻ còn say ngủ.
    - Con? Con có làm gì đâu.
    - Không làm gì à?
    Mẹ ném ví lên ghế, giận dữ.
    - Chú Hoàn, chú giải thích cho tôi biết hành động vừa rồi của chú xem.
    Hoàn thật bình tĩnh.
    - Bà bình tĩnh một chút, tôi cũng định thông báo cho bà biết là ...Tôi và Lăng con gái bà đã đồng ý lấy nhau.
    - Trời ơi, cái gì?
    Mẹ mở to mắt nhìn chúng tôi như nhìn quái vật.
    - Chú nói gì chứ?
    - Tôi muốn cưới Tử Lăng.
    Vân Hoàn lập lại, giọng chàng vẫn bình thản.
    - Mong rằng bà sẽ chấp thuận cho.
    Mẹ tôi ngơ ngác, bà đứng bất động như pho tượng; mắt bà mở to kinh ngạc, người gọi lớn.
    - Anh Bằng ơi! Anh Bằng, mau xuống đây, anh ơi!
    Tiếng gọi của mẹ hớt hải như nhà cháy và cha tôi...Cha tôi với chiếc áo ngủ nhàu nát vội vã từ trên lầu bước xuống.
    - Cái gì? Cái gì? Con Bình nó làm sao chứ?
    Có lẽ cha tưởng là vết thương chị Bình trở nặng. Thật ra chị ấy đã lành hẳn rồi, chỉ chờ ngày xuất viện thôi Mẹ lại hét.
    - Không phải chuyện con Bình mà là chuyện con Lăng. Anh ở nhà làm gì mà chẳng coi chừng gì cả, để chuyện thế này xảy ra chứ?
    - Chuyện con Lăng à?
    Cha ngơ ngác nhìn tôị
    - Lăng nó cũng bình thường chớ có gì đâu?
    Hoàn đứng dậỵ
    - Để tôi trình bàỵ

Chia sẻ trang này