1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hãy ngủ yên, tình yêu!

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hoa_thach_thao, 25/11/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hoa_thach_thao

    hoa_thach_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    Phù, đi chơi mà vất vả quá, karaoke thì phải đợi sốt ruột, quán cà phê đông nghẹt, sàn nhảy cũng vậy. Tụt hứng đi về
    Đây, tặng các bạn phần còn lại của truyện làm quà Giáng Sinh nhé MERRY CHRISMAST
    (tiếp)
    Lấy chìa khóa mở cửa, bước vào phòng khách mà tôi vẫn còn như mơ, tim đập mạnh với hơi thở nặng. Hoàn đang ngồi trên ghế salon hút thuốc, khói như ngập cả phòng.
    - Em mới về đấy à?
    Giọng chàng bình thản.
    - Em quên rồi, anh đã dặn em về sớm dùng cơm mà.
    Tôi đứng lại, ngẩn ra không nói được gì. Tối nay, ngoài ly cà phê ra tôi chưa ăn lấy một miếng cơm, cả lời hứa với Hoàn tôi cũng quên mất. Căn phòng nặng nề nhưng chẳng có một chút khói súng. Mặc, dù sao tôi và chàng cũng sắp phải xa nhau.
    Hoàn đã dụi tắt thuốc, chàng đứng dậy bước đến cạnh, nâng cằm tôi lên nhìn vào mặt, vào mắt. Tôi đợi chờ bão tố, nhưng tuyệt nhiên không, chỉ một cái chau mày nhỏ chua xót trong mắt chàng.
    - Em có vẻ mệt mỏi...Em đã khóc qua, phải không? ...Chẳng sao đâu, tắm nước nóng rồi lên giường ngủ một giấc là hết.
    Giọng Hoàn nhẹ và ấm.
    - Em dùng cơm chưa?
    Tôi mê muội lắc đầu, Hoàn thở dài:
    - Đấy, thấy chưa, em có bao giờ tự chăm sóc được cho mình đâu? Thôi được rồi, em đi tắm đi, anh giúp em làm một vài món ăn vậỵ
    Rồi Hoàn bỏ vào nhà bếp.
    Nhìn theo dáng chàng, một cảm giác bàng hoàng thoáng nhanh. Sao? Tại sao chàng chẳng trách móc, la hét gì tôi cả thế? Tôi ngơ ngác, bão tố không đến như dự liệu. Tôi thấy mệt mỏi lạ lùng, như một chiếc máy lê chân vào phòng chọn một chiếc áo ngủ đi vào toilette.
    Khi tôi bước ra ngoài, mâm cơm đã sẵng sàng trên đầu giường: một ly sữa nóng, một quả trứng chiên và hai miếng thịt heo rán sẵn.
    - Em ăn đi!
    Hoàn bảo, tôi lặng lẽ ăn không nói một tiếng. Hoàn nhìn tôi, chàng vẫn yên lặng. Ăn xong, lên giường, Hoàn lại chu đáo kéo chăn đắp cho tôi với nụ hôn nhẹ.
    - Ngủ đi nhé, đừng nghĩ ngợi gì hết.
    Rồi chàng lại mang mâm cơm xuống bếp.
    Suốt đêm tôi mơ mơ màng màng. Hoàn không trở lại phòng, tôi tò mò nhìn ra phòng khách. Chàng ngồi trên ghế bọc da bất động với điếu thuốc trên môi. Hoàn đã thức như thế đến sáng trắng.
    Ba hôm sau, Sở Liêm và chị Bình đã chính thức ly dị nhau. Tin đưa đến vào buổi chiều, tôi và Vân Hoàn đang ngồi trong phòng khách. Ba ngày qua là ba ngày miên man, tôi như người mất hồn. Hoàn với chiếc guitar trên tay, chàng vừa đàn, vừa tìm chuyện nói cho tôi khuây khỏa. Riêng chuyện về khuya hôm trước và chuyện tìm đến Lục Bình, chàng tuyệt nhiên không đá động đến.
    Tin ly dị giữa Sở Liêm với chị Bình được mẹ thông báo bằng điện thoại. Giữ ống nghe trên tai, tôi chỉ nghe tiếng mẹ qua nước mắt.
    - Sao lại kỳ cục vậy, mới lấy nhau có hai năm lại ly dị? Lục Bình nó lại tàn phế, sau này còn ai ưng nó? ...Bình nó đã dọn về nhà mẹ, nó bảo nó muốn xuất ngoại, muốn xuất ngoại ngay...Hu hụ..Sao mẹ lại khổ thế này? ...Trời ơi, mới có một đứa trở về là một đứa lại đòi ra đi...Tử Lăng, mẹ phải làm sao bây giờ? Bình nó xuất ngoại lấy ai chăm sóc cho nó? ...Tại sao gia đình ta lại bất hạnh thế này? Tại sao cứ gặp chuyện không may mãi vậy? Sở Liêm cũng khổ thật, mẹ không ngờ nó lại chấp nhận dễ dàng đề nghị của Bình. Nó không thông cảm vợ nó, vợ chồng trẻ, chuyện cãi vã, xung đột cỏn con lại đưa đến ly dị ... hu ...hu ...
    Hình như mẹ chưa dứt lời thì điện thoại đã bị chị Bình giựt lấỵ Tôi nghe tiếng hét của chị Bình ở đầu dây bên kia:
    - Tử Lăng, cô vừa ý rồi nhé, thời của cô đã dến, tôi trả lại người yêu lại cho cô đây. Chúc cô hạnh phúc, đông con, đông cái!
    Điện thoại cắt ngang, tôi ngơ ngác với ống nghe, mặt tôi lúc đó có lẽ không còn một sắc máu. Đặt máy xuống, quay lại, tôi bắt gặp ánh mắt của Hoàn, chàng nhìn tôi như dao nhọn.
    - Lục Bình với Sở Liêm đã ly dị nhau rồi.
    - Thế à?
    - Chị Bình muốn xuất ngoại.
    Tôi nói trong vội vã, cố tìm một cái gì để nói hầu trấn áp trái tim đập nhanh, tay chân rời rã.
    - Chị ấy vừa nhận được học bổng của viện M.I.T, họ không chú ý đến chuyện cụt chân của chị Bình ...Chị Bình bảo đây là cơ hội duy nhất để chị tìm lại hạnh phúc cuộc đờị
    - Có lý lắm, nếu anh là chị Bình, anh cũng sẽ làm thế.
    Hoàn nói, tôi yên lặng không biết phải nói sao, lời của Hoàn thường khi nhiều nghĩa.
    Chàng đã nhìn thấy ý đồ của tôi? Mặt Hoàn vẫn bình thản, nhưng đôi mắt của chàng ...Tôi thấy lúng túng một cách không tự nhiên.
    Tiếng điện thoại lại reo vang, tôi giật mình giở ống nghe:
    - Alô, ai đấy?
    - Tử Lăng đấy à?
    Bên kia đầu giây, tiếng reo vui nhiệt tình quen thuộc.
    - Anh muốn báo cho em biết tất cả giải quyết xong xuôi rồi, còn em?
    - Em ...
    Tôi liếc nhanh về phía Vân Hoàn, chàng vẫn ngồi trên ghế với chiếc guitar trong tay, mắt không rời tôi.
    - Em ...Em sẽ liên lạc anh sau, được chứ? Hiện giờ anh ở đâu?
    - Anh đã dọn về nhà cha mẹ anh.
    Liêm nói, không giấu được vui mừng.
    - Em chắc chắn điện thoại cho anh biết nhé?
    - Vâng.
    Tôi đáp nhanh và định cúp máy, nhưng Liêm đã kêu lên.
    - Khoan Lăng, em cho anh biết, em có bị lay động, đổi ý không? Nhớ lời hứa với anh nhé?
    - Dạ, em nhớ.
    Tôi bối rối đáp.
    - Vậy thì anh chờ em, anh lúc nào cũng có mặt bên máy nói chờ đợi Em đừng để anh bị đợi lâu quá nhé, còn nữa?
    Liêm nói như thở trong ống nghe:
    - Anh yêu em quá, Lăng ạ.
    Tôi đặt ống nghe xuống, lệ đầy mắt. Hoàn đặt guitar lên thảm bước tới. Tựa lưng vào ghế, tôi rối rắm nhìn chàng. Bàn tay Hoàn nâng cằm tôi lên với cái nhìn dò xét.
    - Ai đấy? Sở Liêm phải không?
    Tôi yên lặng gật đầu.
    - Hắn muốn gì?
    Hoàn hỏi, tôi không biết trả lời sao, chỉ mở to mắt nhìn chàng.
    - Phải hắn muốn em ly dị với anh không?
    Mắt Hoàn thật bén, tôi rùng mình ngồi yên. Hoàn gật gù.
    - Tốt lắm, đó là kết quả cứu hỏa của em đó phải không?
    Lệ vây mù mắt, tôi cố gắng hết sức nước mắt mới không trào ra má.
    - Bây giờ cuộc hôn nhân của Sở Liêm với chị Bình đã chấm dứt, mối duyên tạm bợ một thời không còn, chuyện còn lại là vấn đề của em, phải không? Chỉ cần em cũng ly dị suôn sẻ là duyên cũ lại trùng phùng, phải không Lăng?
    Tôi tiếp tục yên lặng, mặt Hoàn vẫn không đổi sắc.
    - Vậy thì bây giờ em có muốn đưa đề nghị ly dị với anh không?
    Nước mắt rơi dài trên má, tôi nhìn chàng với đôi mắt van xin, nhưng vẫn yên lặng. Tôi nghĩ có lẽ Hoàn hiểu tôi, chàng hiểu hết những gì tôi đang nói, tôi không cần phải diển tả bằng lời nói dư thừa.
    Bàn tay nâng càm tôi chợt xiết mạnh, mắt Hoàn long lên.
    - Nói đi! Em có muốn ly dị không? Nói đi, trả lời anh đi chứ?
    Tôi vẫn nhìn chàng van xin, Hoàn hét:
    - Đừng có nhìn anh bằng đôi mắt đó, anh chỉ muốn em xác định, em vẫn còn yêu Sở Liêm phải không? Em muốn ly dị anh để được lấy hắn, phải không? Nói đi, anh muốn nghe chính miệng em nói.
    Tôi mở miệng nhưng chẳng nói được gì cả.
    - Sao không nói đi, giữa con người với nhau có chuyện gì lại không nói được? Em nói đi, em cũng biết anh không phải là một người chồng khó tính cơ mà? Anh cũng không buộc em phải thế nào cả, nếu muốn ly dị, em cứ nói, anh sẽ sẵn sàng. Anh không ngăn cản chuyện em với Sở Liêm gì hết, em cứ nói!
    Tôi không còn yên lặng được nữa, nhắm mắt lại tôi rên xiết.
    - Em hiểu anh hiểu hết tất cả rồị Anh Hoàn, ngay từ khi lấy anh, em cũng đã cho anh biết hết sự thật, em có giấu anh điều gì đâu. Hãy trả tự do cho em đi, anh ạ.
    Thật lâu không nghe Hoàn lên tiếng mà chỉ có hơi thở nặng nhọc của chàng.
    - Nghĩa là em muốn ly dị, phải không?
    Hoàn lập lại câu hỏi, tôi khổ sở.
    - Vâng, vâng!
    Hoàn lại yên lặng, rồi đột nhiên giật mạnh tay tôi kéo lôi.
    - Đi, đi theo tôi!
    Tôi mở choàng mắt ngạc nhiên.
    - Đi đâu?
    Hoàn không trả lời, lôi tôi về phòng ngủ, tôi kinh ngạc không hiểu chàng định làm gì. Nhìn khuôn mặt không một giọt máu với đôi mắt đỏ lửa, tôi chợt khiếp sợ. Chàng giống như một mãnh sư nổi giận, Hoàn kéo tôi đến cạnh giường, xô tôi ngã nhoài xuống. Tôi chưa kịp ngồi dậy thì Hoàn lại tiến tới bấu chặt hai vai tôi với từng tiếng gầm.
    - Em còn thiếu tôi một món nợ, trả đi rồi muốn làm gì thì làm!
    Tôi chưa kịp hiểu câu nói của chàng thì Hoàn đã vung tay lên, những tát tai như trời giáng mưa bấc lên mặt, tôi chỉ thấy những bóng sao tóe lửa rồi ngã nhoài xuống. Tưởng chừng mình lại ngất đi, nhưng tai tôi vẫn nghe từng tiếng nói rõ ràng.
    - Tôi đánh em, và giữa chúng ta từ nay kể như không còn nợ nhau nữa. Ngay từ bây giờ, em có thể ly dị và tự do được rồi. Tôi đánh em không phải vì thù hằn, mà chỉ vì giận em là đứa vô tình, vô nghĩa, không tim, không óc, không có cả những xúc động thường tình. Lần đầu tiên thấy em trên sân thượng, tôi đã sử dụng hết mọi cách để được em yêu. Tôi chưa hề yêu một đứa con gái nào như yêu em! Biết em yêu Sở Liêm, tôi cũng không dám tranh giành với hắn, tôi chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn, lặng lẽ chăm sóc, chìu chuộng em. Mãi đến khi Liêm và chị Bình lấy nhau, tôi mới lên tiếng cầu hôn. Tôi ngu thật, tôi đã không chịu lượng sức mình, cứ nghĩ là với khả năng và tình yêu mà tôi dành cho em, đủ đánh đuổi hình ảnh Sở Liêm trong tim em. Tôi đã đưa em qua Âu Châu, đi Mỹ, mỗi một ngày, một giờ, một phút đều lo lắng cho em. Tôi muốn em lúc nào cũng sung sướng cười vui. Hai năm dài trôi qua, mới đưa em trở lại Đài Loan như một thứ trắc nghiệm: em đã bị tình tôi lay động hay vẫn còn yêu Liêm? Được lắm, bây giờ đã có lời giải đáp rồi, công kỷ mấy năm qua của tôi chỉ là công dã tràng thôi, tình cảm bị vứt cả xuống biển. Người em yêu vẫn là Sở Liêm. Tốt lắm! Không ngờ tôi lại ngu ngơ đến một thời gian dài như vậy, tưởng có ngày rồi sẽ được em yêu. Bây giờ vở kịch đã đến đoạn kết, gút mắc đã mở, tôi phải lặng lẽ rút. Đánh em hôm nay là lần đầu tiên tôi đánh người, nhất là đánh một người đàn bà mình hằng yêu quý. Thôi được rồi, đã đánh xong, nợ chúng ta cũng thanh toán sòng phẳng, em thu dọn đồ đạc rồi cút về nhà cha mẹ em đi. Ngày mai tôi sẽ đưa luật sư đến hoàn tất thủ tục và kể từ hôm nay, tôi mong là sẽ không trông thấy mặt em nữa.
    Hoàn xông ra khỏi phòng, tôi rã rời trên giường bất động. Nước mắt tuôn như mưa, thấm ướt cả chăn và gối. Bên ngoài chợt có tiếng đổ vỡ lớn, những âm thanh ròn rã của tiếng đàn. Đàn đứt dây và đã bị đập bể? Nước mắt lại trào ra. Cả căn nhà chìm trong yên lặng. Tất cả đã chết?
    Tôi nằm yên thút thít khóc. Trong thoáng giây, tôi ngơ ngác, không hiểu sao mình lại hành động như vậỵ Tôi khóc vì bị đánh hay vì những lời của Hoàn? Vì được ly dị? Vì tương lai và quá khứ dở dang? Tôi cũng không biết, nhưng tôi cứ nằm thế và khóc thật lâu. Mãi đến lúc chiều xuống, những tia nắng cuối cùng vàng vọt qua mành sáo tạo thành những lóe sáng chập chờn. Tôi chợt như tỉnh giữa giấc mộng xa xưa. Chậm rãi ngồi dậy, lê chân xuống giường, bước đến gần cửa sổ, bức mành với những chuỗi sáo đan dài, chợt nhiên tôi nhớ đến ngôi nhà ở La Mã, ngôi nhà gổ trong rừng cùng bức rèm thưa...Nhớ lại cả thời sống ở San Francisco, lời của Hoàn vẫn còn vẳng bên taị
    - Nếu không có chuổi sáo này, làm sao anh có thể cùng em dệt mộng?
    Đưa tay vuốt nhẹ, những âm thanh rộn rã hiện ra, từng hạt thủy tinh trong suốt lóng lánh.
    Tôi nhớ đến bức tranh trên sân thượng ngày nào. Lần đầu tiên gặp Hoàn, lần uống champagne không ngờ say. Dưới khung cửa nhà tôi, chàng đã dạy tôi đàn. Sau hôm xe đụng, dáng khẩn khoản cầu hôn ...Rồi đêm ở Rome, những vó ngựa lộp cộp trên đường đá ...Những lần kề vai ngắm cảnh tinh sương hay chiều tà hoàng hôn trong rừng ...Trời ơi...Trên đời này sao lại có người đàn bà vô tâm đến thế? Được yêu mà vẫn hững hờ ...Có thể quên lãng một người đàn ông đa tình yêu quý như vậỷ Tại sao? Tại sao vậy?
    Tôi ôm gối ngồi thật lâu với ký ức hồi tưởng, rồi đứng dậy bước đến bàn trang điểm, bật đèn lên nhìn dáng mình trong kính. Đôi gò má đỏ hồng vẫn còn đau ran. Trời ơi, chàng đã đánh ta một cách chẳng lưu tình. Nhưng những tát tai như trời giáng kia đã làm tôi thức tỉnh, đã làm tôi vượt khỏi hôn mê, những tát tai xứng đáng với tội tình.
    Tôi trừng mắt nhìn mình trong kính, chợt thấy mình không hôm nào vui hơn hôm naỵ Đôi mắt rực rỡ, tôi hỏi lấy một mình.
    - Tại sao?
    Tại sao? Tôi nghe tiếng hỏi đó lập đi lập lại mãi trong tim với lời réo gọị Anh Hoàn! Anh Hoàn! Anh Hoàn!
    Đứng dậy, tôi chạy vội ra phòng khách, bật sáng đèn. Chiếc đàn guitar bị đập nát dưới nền gạch. Cẩn thận nhặt từng phiến gỗ vỡ đặt lên bàn, vuốt nhẹ những sợi dây đàn rối nát, trước mắt tôi hiện lên dáng Hoàn với chiếc đàn guitar.
    ?o ...Ai hiểu cho tôị..Niềm đau xa vời...
    Người rồi sẽ đến ...Để cùng mơ ngày dài...?
    Trời ơi! ...Tại sao người đã đến mà ta chẳng hiểu để lòng vỡ tan. Có thể như vậy được sao chứ?
    Được hoa_thach_thao sửa chữa / chuyển vào 22:22 ngày 24/12/2006
  2. hoa_thach_thao

    hoa_thach_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2005
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    Tôi lại rơi vào suy tư. Không thể kéo dài được nữa, tôi chạy về phía máy, quay số cho Sở Liêm.
    - Anh Liêm đấy à?
    Tôi nói nhanh, không đợi Liêm lên tiếng.
    - Tôi có chuyện muốn nói với anh. Mười lăm phút nữa gặp anh dưới chân pho tượng Ngô Tri Huy nhé?
    Và mười lăm phút sau, tôi với Sở Liêm gặp nhau. Chàng nắm lấy tay tôi nôn nóng.
    - Chuyện gì đó Lăng? Em đã nói gì với hắn chưa? Hắn đồng ý hay còn làm khó dễ em?
    Rồi nhìn thẳng mặt tôi, Liêm trừng mắt.
    - Trời ơi, hắn đánh em à?
    - Vâng.
    Tôi đáp với nụ cười, Liêm tái mặt.
    - Anh sẽ giết hắn.
    - Không, anh Liêm.
    Tôi cản ngăn:
    - Anh ấy đánh tôi đáng lắm.
    - Em nói thế là thế nào?
    - Anh Liêm.
    Tôi nói nhanh.
    - Trên đời có nhiều bi kịch mà ta chẳng làm sao tránh được, cũng có nhiều bi kịch ta có thể cứu vãn. Chuyện hôn nhân giữa anh với chị Bình không tránh được, may là hai người đã ly dị, bi kịch đó cũng đã kết thúc. Anh còn trẻ, tương lai anh còn dài, anh vẫn có thể tìm người con gái toàn vẹn để yêu anh. Rồi anh sẽ tìm lại được niềm vui và hạnh phúc.
    Mặt Liêm tái hẳn, chàng trừng mắt nhìn tôi.
    - Anh không hiểu em muốn nói gì cả. Anh bây giờ đã tìm được người con gái đó rồi, không phải sao? Niềm vui và hạnh phúc anh đang nắm trong tay em, không phải sao?
    - Không phải đâu anh Liêm ạ.
    Tôi lắc đầu
    - Mãi đến hôm nay em mới hiểu rõ được là em sẽ không bao giờ mang lại được niềm vui và hạnh phúc cho anh.
    - Tại sao?
    - Đúng như điều anh đã nói, hạnh phúc sẽ không đến với hôn nhân chẳng có tình yêu.
    Mặt Liêm càng xanh xao hơn.
    - Em giải thích, em nói gì chứ?
    - Em đã từng yêu anh, phải không anh Liêm?
    Tôi thành thật.
    - Nhưng đó là chuyện đã qua rồi. Nếu lúc đầu chúng ta yêu nhau một cách công khai, không có chuyện chị Bình chen vào, có lẽ chúng ta đã lấy nhau, đã sống một đời chồng vợ ngập đầy hạnh phúc. Nhưng một lần lầm lẫn đã thành thiên thu, bây giờ tất cả đã đổi khác rồi. Em không thể lừa dối anh, anh Liêm. Bây giờ em đã yêu anh Hoàn, hai năm chung sống, tình yêu lặng lẽ đến lúc nào không haỵ Bây giờ em không làm sao sống xa anh Hoàn được nữa.
    Sở Liêm yên lặng thật lâu, chàng trừng mắt nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.
    - Em nói dối!
    Liêm hét:
    - Anh biết em không biết mình đang nói gì. Đầu óc em rối bấn rồi, em không còn tỉnh táo nữa.
    - Không, anh Liêm.
    Tôi cả quyết.
    - Chưa bao giờ em thấy tỉnh táo bằng lúc này, em biết mình đang làm gì, nói gì. Anh Liêm, xin anh tha thứ cho em, em không thể sống chung với anh, bằng không lại có một bi kịch mới bắt đầu. Anh với chị Bình đã ly dị, đã kết thúc một bi kịch rồi thì đừng để nối tiếp bằng một bi kịch khác nữa Có một sự thật xin anh hiểu cho là em yêu Hoàn, Hoàn cũng yêu em, anh hiểu không anh Liêm?
    Liêm đứng yên, dưới ánh đèn đường, đôi mắt đen của chàng thật sâu. Chiếc bóng cô độc đang suy tư lời tôi nói.
    - Ý em nói là ...Em không còn thương anh nữa?
    - Không, em vẫn còn thương, nhưng đấy không phải là tình yêu mà là tình bạn.
    Tôi suy nghĩ một chút nói:
    - Em có thể sống vắng anh nhưng không thể sống khi vắng Hoàn.
    Mắt Liêm trừng to, chàng đứng bất động nhìn tôi. Một lúc như hiểu ý, mắt chàng sụp xuống, hình như có cả bóng của lệ.
    - Thượng đế sao lại hậu đãi anh thế này?
    Liêm nhếch môi với nụ cười buồn, tôi bối rối an ủi:
    - Đừng nghĩ vậy anh Liêm. Sự mất mát bây giờ biết đâu chẳng mang lại cho anh niềm vui mai sau? Một ngày nào đó nghĩ lại, anh sẽ thấy không được lấy em là một điều may mắn. Rồi anh sẽ tìm gặp được người con gái thành thật yêu anh.
    Sở Liêm cắn môi:
    - Anh vẫn không tin như vậy. Nhưng Hoàn đã làm thế nào để được em yêu?
    - Tây Phương có một câu cách ngôn.
    Tôi nói:
    - Vì yêu mà yêu đấy là thần thánh, vì bị yêu mà yêu mới là người. Và hôm nay em mới phát giác ra, bao năm qua, Hoàn đã yêu em một cách vô điều kiện, chàng không đòi hỏi ở em một cái gì cả. Hoàn đúng là thần thánh, ít ra em cũng phải là người mới xứng với chàng chứ.
    Sở Liêm yên lặng. Một lúc chàng lại cười lạnh.
    - Thế còn tôi? Tôi là người hay thần thánh đây? Tôi không làm được gì cả sao?
    Quay đầu lại, chàng nói:
    - Thôi được rồi, tôi đã hiểu Lăng. Tôi nghĩ, chuyện chúng ta đến đây đã dứt, phải không?
    Sở Liêm cắn nhẹ môi:
    - Thôi, tạm biệt em, Tử Lăng!
    - Tạm biệt anh! Rồi sẽ có ngày anh tìm lại hạnh phúc.
    Sở Liêm nhìn tôi với nụ cười buồn.
    - Dù thế nào thì tôi cũng phải cám ơn lời chúc của Lăng.
    Chàng ngưng lại nhìn sâu vào mắt tôi:
    - Tử Lăng, bao giờ thì Lăng cũng thánh thiện ...Tôi không thể vì lý do gì giận Lăng được ...Bây giờ tôi vẫn là anh Liêm ngày nào của Lăng chứ?
    - Dạ.
    Nước mắt tôi long lanh.
    - Mãi mãi anh sẽ là anh của em.
    - Thôi vậy là xong, bây giờ em hãy quay lại với người thánh thiện của em đi.
    Chàng quay đi và rảo bước thật nhanh, chiếc bóng cô độc lẫn mất trong đêm tối.
    Tôi vẫn đứng bất động nơi đầu đường. Dáng Liêm mất rồi. Bây giờ ...Bây giờ ...Đột nhiên tôi nhớ tới Hoàn. Phải, bây giờ tôi phải trở về với Hoàn, với người chồng của tôi. Nhưng anh ấy giờ ở đâu?
    Anh Hoàn ở đâu? Anh Hoàn ở đâu? Tôi gọi chiếc taxi chạy đến quán ăn của chàng. Ông quản lý chạy ra cho biết Hoàn không hề đến. Thế thì chàng ở đâu? Điện thoại về nhà cha mẹ tôi, không có. Phôn sang nhà chú Vân Châu, cũng không. Tôi bàng hoàng bên trạm điện thoại bên đường. Gió đêm thổi mạnh. Anh Hoàn ơi anh Hoàn, anh có biết chuyện đã xong rồi không, em đã giải quyết hết cả rồi...Đột nhiên đầu tôi lóe lên một ý nghĩ ... Hay là ...Tôi rùng mình, mồ hôi thấm ướt trán tôi? Hoàn đã bỏ đi? chàng đã đáp chuyến tàu bay trở về Âu Châu, Mỹ Châu? Hay chàng đã trốn lánh đến Úc Châu, Phi Châu, nơi có những bộ lạc man khai ăn thịt người? Hoàn đi rồi! Trong nổi tuyệt vọng chàng dám bỏ đi lắm, chỉ để luật sư lo thủ tục ở lại ngày mai. Chàng đã bỏ sang cực kia địa cầu.
    Gọi chiếc taxi, tôi hướng về phía phi trường. Đầu tôi đau buốt, tim đập mạnh. Tôi bàng hoàng trong mệt mỏi. Chạy nhanh về phía phòng phục vụ hành khách, tôi nói:
    - Yêu cầu cô cho xem danh sách hành khách đáp chuyến phi cơ chiều naỵ
    Cô thư ký hàng không nhìn lên.
    - Của hãng nào ạ?
    - Tất cả.
    Cô thư ký tròn mắt.
    - Bay sang đâu ạ?
    - Đến tất cả mọi nơi.
    - Ồ! Chúng tôi không làm sao giúp cô được.
    Cô thư ký trợn mắt lo ngại.
    - Cô không khỏe? Cần y sĩ không?
    Tôi không cần y sĩ, tôi chỉ cần anh Vân Hoàn. Đứng giữa phi trường rộng lớn, nhìn đám người qua lại như nước chảy, tôi muốn gào to: Anh Hoàn, anh Hoàn ơi, bây giờ anh ở đâu? Chen chúc trong đám đông, tôi bước tới quày bán vé của một hãng hàng không, tìm người có tên Vân Hoàn đáp phi cơ. Nhưng người đông quá, tiếng ồn ào, không khí muốn ngộp thở. Mồ hôi cứ tuôn ướt cả trán tôi, ruột gan cồn càọ Tựa người vào quầy vé, mắt tôi nổ đom đóm ...Anh Hoàn ơi anh Hoàn ...Anh Hoàn ...Anh Hoàn ...Tim tôi đập mạnh, luôn miệng hỏi mấy cô bán vé ...Thấy anh Hoàn của tôi đâu không? Thấy không, thấy không? Mắt tôi tối sầm và không còn biết gì nữa?
    Lúc tỉnh dậy, vật đầu tiên đập vào mắt tôi là bức rèm ... Những hạt thủy tinh long lanh. Tôi ở đâu đây? Hình như có người nắm tay tôi. Ồ, anh Hoàn! Tôi muốn ngồi bật dậy, mắt Hoàn sáng như hai cánh sao. Chàng đang nắm tay tôi ngồi cạnh cửa...nhìn tôi với đôi mắt thương yêu nồng nàn.
    - Anh Hoàn! Thật anh đây sao? Anh chưa leo máy bay đi mất chứ?
    - Anh đây, Lăng.
    Hoàn nghẹn lời, tôi thấy những giọt nước mắt trên mi chàng.
    - Em không sao cả chứ? Nằm xuống đi, em phải nằm nghỉ một chút.
    - Nhưng anh đi đâu vậy?
    Tôi vừa khóc vừa sung sướng.
    - Em tìm khắp thành phố mà chẳng gặp anh.
    Hoàn vuốt nhẹ mái tóc tôi:
    - Anh ở nhà.
    Chàng nói:
    - Tám giờ hơn là anh đã về nhà. Anh định nhìn em lần cuối, nói một vài lời từ giã, nhưng em không có ở nhà, đồ đạc em vẫn còn nguyên. Gọi điện thoại sang nhà, ba mẹ nói em cũng vừa phôn tới hỏi anh. Do đó anh ở lại chờ, anh không bỏ đi vì biết đâu em có điều cần nói. Kết quả là sau đó nhân viên y tế ở phi trường mang em về đây. Cũng may trong xách tay em còn tấm danh thiếp anh. Họ nói...
    Hoàn xiết chặt tay tôi:
    - Em như một bà điên lục lạo khắp phi trường tìm một người tên Quý Vân Hoàn.
    Tôi vẫn khóc.
    - Em tưởng ...em tưởng anh đã lên phi cơ bay mất rồi chứ.
    Vân Hoàn bước qua ngồi xuống thảm. Chàng lấy khăn tay lau mắt cho tôi.
    - Suýt tí anh đã bỏ đi, nhưng ...anh thương em quá, anh muốn nhìn mặt em một lần cuối nên mới trở về đây. Thế còn em ... Em tìm anh có việc gì?
    Tôi lặng lẽ nhìn chàng.
    - Em muốn cho anh biết một điều?
    - Điều gì?
    Nước mắt lại trào xuống má tôi.
    - Chỉ có ba chữ thôi.
    - Thế à?
    Hoàn hạ thấp giọng.
    - Nói đi!
    - Đúng ra em phải nói từ lâu rồi.
    Tôi nói và nâng cằm chàng lên.
    - Một câu rất tầm thường nhưng cần thiết. Em yêu anh.
    Hoàn yên lặng nhìn tôi, chàng không nói một tiếng nào cả.
    - Anh còn giận em sao? Anh vẫn giữ ý đuổi em về cha mẹ chứ? Anh xem, lúc nào em cũng là con vợ nhỏ bé ngu dại thôi.
    Hoàn cúi xuống hôn lên môi tôi, hai hàng nước mắt của chàng tuôn lên mặt tôi.
    - Em có buồn cười khi thấy đàn ông mà rơi nước mắt không?
    Tôi vòng tay ôm kín đầu chàng không nói một tiếng gì cả. Thật lâu Hoàn mới ngẩng mắt lên, bàn tay chàng vuốt nhẹ lên mặt, lên môi tôi. Chàng thở dài.
    - Trời ơi, anh không ngờ anh lại đánh được em, lại đánh mạnh thế này? Chắc anh lúc đó nổi điên mất, em có giận anh không?
    - Không.
    Tôi mỉm cườị
    - Miễn anh đừng để nó thành thói quen thôi.
    Hoàn lắc đầu.
    - Anh bảo đảm với em sẽ không có một lần thứ hai như vậỵ
    Hoàn nhìn vào mắt tôi, thận trọng.
    - Còn một điều nữa anh phải cho em biết. Không hiểu nghe rồi em có buồn hay không?
    - Chuyện gì?
    - Ban nãy y sĩ bắt mạch cho em, nhưng em không biết ...
    - Em bệnh rồi à? Không phải đâu, em chỉ ngất xỉu vì mệt và kiệt sức thôi.
    Hoàn nắm lấy hai tay tôi:
    - Em sắp làm mẹ rồi.
    - Hả?
    Tôi mở to mắt. Hèn gì! Hèn gì ...Mấy hôm rày, đầu tôi cứ choáng váng, ruột tôi cồn cào buồn nôn. Thì ra..Niềm vui như những lượn sóng to tràn ngập cơ thể. Sao lại buồn? Làm sao tôi lại buồn? Quay đầu lại nhìn bức mành sáo, tôi cười cười:
    - Nếu sinh con trai, em sẽ đặt nó tên Tiểu Hoàn và con gái sẽ là Tiểu Lăng.
    Vuốt lấy mái tóc của Hoàn, tôi tiếp
    - Vả lại mẹ bảo, anh cũng đứng tuổi rồi, cần phải làm cha chứ!
    Mặt Hoàn rạng rỡ, sự rạng rỡ làm tôi xúc động, nước mắt lại tuôn như mưa.
    Một cơn gió đêm thổi vào, những chuỗi sáo va vào nhau tạo thành những âm thanh rộn rã. Giấc mộng xa chung đời đã có người chung vui. Bao nhiêu chua ngọt trong đời rồi có tri âm san sẻ. Tôi nhắm mắt lại với nụ cười. Mỏi mệt trong niềm vui, tôi muốn đánh một giấc thật nồng, thật ngọt.
    HẾT​
    (kết thúc thiệt là có hậu )​
    Được hoa_thach_thao sửa chữa / chuyển vào 22:28 ngày 24/12/2006

Chia sẻ trang này