1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hãy post lên đây những bài thơ hay

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi Nuocmatquy, 06/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Codaikhongten

    Codaikhongten Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    Một chàng trai...
    Henrich Heine
    Một chàng trai đem lòng yêu cô gái
    Nhưng cô kia yêu người khác và rồi
    Nguời khác ấy lại yêu cô gái khác
    Để nàng buồn và thất vọng khôn nguôi
    Và sau đó, vì thất tình, cô gái
    Không mảy may kén chọn đã lấy chồng
    Thành bất hạnh và chàng trai cũng vậy
    Phải suốt đời đau khổ phải chờ mong...
    Câu chuyện trên không có gì mới lạ
    Bao đời nay thuờng vẫn thế - có điều
    Nếu xảy ra chính với ta, ta sẽ
    Hiểu thế nào là cái giá của tình yêu.
    NGƯỜI ĐI ĐÂU ...
    Bùi Giáng
    Bàn chân bước người đi về một thuở
    Lá phân vân bờ bến cát sương rung
    Trời khuya khoắt phiêu du trăng bỡ ngỡ
    Người đi đâu sông nước lạnh vô cùng !
    Bóng trắng xa bay về em có thấy ?
    Cuối phương ngàn rừng núi mộng trong sương
    Dòng sông đục dòng sông xưa sóng dậy
    Nghe triền miên nức nở lệ bên đường
    Một tiếng nói, một nụ cười chợt tắt
    Hết mấy phen buồn trở lại bên đời
    Đồng ruộng cũ màu trôi trong cỏ nhặt
    Dưới bình minh rạ xám gốc trơ phơi
    Trời vi vút én liệng vòng hớt hải
    Đi đi em nguồn dậy mộng chiêm bao
    Về thao thức canh chầy tìm trở lại
    Bốn chân trời người đứng ở nơi nao
    Màu con mắt bên màu xuân xiêu đổ
    Ở bên kia nhìn trở lại bên này
    Gió lay lắt bốn phương về dồn tụ
    Bụi thu mờ ai phủi với hai tay...
    CHÂN DUNG
    Du Tử Lê
    Tôi ngồi trong nỗi tôi riêng
    Bên trong ghế lạnh ngòai hiên bóng rời
    Phòng tôi trần thiết gương cười
    Tường sơn kỷ niệm,vách bồi dáng xưa
    Tóc người chảy suốt cơn mưa
    Ngực thơm hoa bưởi, môi đưa bão về
    Tôi ngồi trong cõi tôi khuya
    Có ai gõ cửa mà nghe lá chào ?
    Tưởng người ngọn sóng lao xao
    Biển muôn năm gọi tôi nào có vui !
    Người về có nén hương? Thôi
    Cắm lên phần mộ hồn tôi úa vàng
    Tôi - ngồi ?" trong ?" cõi ?" nhân ?" gian ?
    KHÚC MÙA THU
    Hồng Thanh Quang
    Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
    Sao thương ai ở mãi cung Hằng
    Lời nguyền cũ trên đầu như nguyệt quế
    Đâu chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng
    Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
    Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em .
    Người - đàn - bà - dấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Có điều chi em mải miết đi tìm ?
    Tôi đã đến cùng em và tôi biết
    Em cũng là như mọi người thôi
    Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
    Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người.
    Ngay cả nếu âm thầm em hoá đá
    Bầu lặng yên cũng đã vỡ rồi
    Mênh mông quá khỏang trống này ai lấp
    Khi thanh âm cũng bất lực như lời.
    Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
    Mãi cô đơn vằng vặc giữa trời
    Người - đàn - bà - dấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Em tìm gì khi thất vọng về tôi ?
    TA TRẢ CHO EM MƯỜI SÁU TUỔI
    Nguyễn Sĩ Đại
    Ta trả cho em mười sáu tuổi
    Nơi đám mây như trang giấy học trò
    Dòng mực biếc trôi xanh màu viễn xứ
    Khung trời nào cũng nở mấy ngàn hoa
    Ta trả cho em mười sáu tuổi
    Môi bâng khuâng khi nhớ một tên người
    Mùa xuân ngọt, mùa đông cũng ngọt
    Khi một mình thì gọi ánh mắt ơi !
    Ta trả cho em mười sáu tuổi
    Ta thề buông một cánh buồm xa
    Nghĩ về bạn thấy mình như có lỗi
    Cánh hoa rơi thấp thỏm trước hiên nhà?
    Ta trả cho em mười sáu tuổi
    Những gì xưa hóa chật chội mất rồi
    Ta trả cho em mườI sáu tuổi
    Bàn chân đi xê xích cả chân trời !
    Ta trả cho em mười sáu tuổi
    Xếp hành trang kỷ niệm chỉ chất đầy
    Làng với phố, bạn xưa, trường lớp cũ
    Tuổi thơ ghì ấm áp một vòng tay !
    Nào ai biết sau miền hai mươi tuổi
    Bước vào đời đâu cũng gặp phục binh
    Mong cái chết như một điều cứu rỗi
    Trời pha lê hát vỡ dưới chân mình
    Thì đây em, ta trả lại vòm xanh
    Gìn giữ được sau rất nhiều bão tố
    Ta trả cho em những đường chiều hoa đỏ
    Rơi như mưa trên áo trắng học trò
    Ta trả cho em một tuổi mùa thu
    Hương cốm mới, lá sen lần thứ nhất
    Trả mười ngón tay thưa lùa mái tóc
    Soi mắt nhìn, lấp lánh ánh sao đêm
    Ta trả cho em chiếc lá non mềm
    Môi run rẩy những điều không thể nói
    Ta trả cho em cả những điều nông nổi
    Hương thời gian mà giữ ngực căng đầy
    Ta trả cho em mùa hạ của nồng say
    Triền sông ngát, Trương Chi chiều đứng hát
    Ngàn sao cháy làm sao mà chịu được
    Ước ao đành khóc lẫn với mưa ngâu !
    Ta trả cho em cả sợi bạc trên đầu
    Chờ đợi mãi, bao nhiêu là nước chảy
    Còn tất cả khi em vừa kịp tới
    Tan hết vào mười sáu tuổi, vầng trăng?
    TRỞ LẠI
    Trương Nam Hương
    ĐốI diện vớI những ngày trống trảI
    Nào em yêu hãy cùng ta trở lạI
    Con đường,góc phố, quán vu vơ?
    Chúng ta từng có lỗi với ngày xưa
    Trước đôi mắt con anh nhìn bé bỏng
    Trước đôi má của con em bầu bĩnh?
    Hãy nói câu gì đi chứ, em yêu
    Ta từng có trong nhau rồI để mất
    Có và không vô cớ đến không ngờ
    Chúng ta từng có lỗi với ngày xưa
    Trước vầng trán hằn lo toan của vợ
    Trước thời gian mưa nắng tóc chồng
    Hãy nhắc nhau gì đi chứ, em yêu
    Sau giây phút bấp bênh ngòai chồng,vợ
    Về thôi em không lại lỗi hai lần !
    KHÚC RU KHÔNG VẦN
    Cao Xuân Sơn
    Không còn là tình đầu
    Cuộc đờI từng xô ta xuống vực
    Trái tim ta từng bầm dập
    Trước khi tìm đến nhau
    Không còn là tình đầu
    Những vết thương
    ?" hành trang bất đắc dĩ
    Khác nhau nông sâu
    Giống nhau âm ỉ
    Gia tài riêng đó em ơi !
    Mang một mình mệt đứt hơi
    Vứt đi ?" không thể
    Thôi, mình gom chung em nhé
    Gia tài ta giàu có nhân đôi !
    Không còn là tình đầu
    Thì đã chết ai ?
    Này em, đừng tiếc than, đừng buồn bực
    Những gì ngỡ mất
    Biết đâu là còn ?
    Chất chồng xa xót
    Vun bồI yêu thương
    Cứ mãi ghen tuông
    vớI chuỗI ngày đã mất
    Sợ rồI xô nhau xuống vực nữa
    Sâu hơn !
    MAI EM LẤY CHỒNG XA
    Từ Thế Mộng
    Em bất chợt đến
    Bất chợt đi
    Bất chợt cườI nói
    Chào chú
    Từ đó tôi mê em
    Như con thú
    Tự liếm vết thương mình
    Tôi hả hê thấy em còn đó
    Còn đó em quẫy mình trên biển
    Còn đó màu áo hoa liền mảnh
    Còn đó bạn em cườI
    Mai em lấy chồng xa
    Có ngườI tiếc nuốI
    Chẳng tiếc em lấy chồn
    Chỉ tiếc mình già cỗI !
    HIẾN DÂNG
    Phạm Thị Ngọc Liên
    Giống như cơn bão biển
    Anh trùng trùng ngôn từ yêu
    Khiến em chết đuốI
    Tháng sáu trờI mưa
    TrờI mưa?
    TrờI mưa?
    Lãng mạn như trong chuyện cổ tích
    Anh ướt đầm sau mưa
    Hôn em nụ hôn bỏng cháy
    Đêm ơi
    Đêm đến từ đâu ?
    Em bàng hòang ngôn từ yêu
    Đã lâu không nói
    Trùng trùng bão biển cuốn xô em
    Ôi
    Vì tình yêu đôi ta
    Em sẵn lòng chết đuốI
    Em sẵn lòng cùng anh phiêu lưu
    Em sẵn lòng hiến dâng em
    Cho cuộc tình không định trước
    Vì tình yêu chúng mình
    Không định trước
    Ngày sau?
    PHƯƠNG HÀ
    Bùi Giáng
    Vừng trăng lại đi vào trong khe cửa
    Phất phơ theo màu lãng đãng sương bay
    Sầu kỷ niệm sắp tràn như lệ ứa
    Ngó rung rinh vườn loang lổ bên ngoài
    Mắt xin khép vì nghe buồn bước tới
    Từ bốn bên gió đẩy lại hoang liêu
    Lòng man dại như mù xa vời vợi
    Gánh bên vai buồng phổi lạnh bên chiều
    Cười nức nở nghe đời toan ngã gục
    Ngày xuân xanh sơ ngộ để thiên thâu
    Còn ngơ ngác hương mùa lên mấy lúc
    Ngạt linh hồn em lịm giữa chiêm bao
    Trời tuổi trẻ bụi nào về vây hãm
    Giữa mịt mờ trăng nước lạnh liên miên
    Hoài vọng uổng bên nỗi đời thê thảm
    Hờn núi sông anh lạc xứ xa miền
    Vừng trăng lại đi vào trong khe cửa
    Hà ở đâu đôi bạn ấy đâu rồi ?
    Tơ thắm nhạt ân tình như nhụy úa
    Rớt miên man ai nhặt giúp cho người...
    NHƯ NHỮNG HOÀNG HÔN BỎ MẶT TRỜI
    Nguyễn Tất Nhiên
    Tôi bắt đầu yêu hay bắt đầu dự tính ?
    ( Dự tính nào cũng thật ngây thơ )
    Tôi bắt đầu ngây thơ hay bắt đầu già ?
    ( Khi mặc cả, tình yêu cũng thù hận )
    Xin đánh đổi cuộc đời này (lận đận)
    Bằng phút giây cầm được tay người
    Em còn đứng bên dòng sông mát lạnh
    Cho đầy hồn mơ ước viễn vông
    Tôi còn đứng bên bờ sông mát lạnh
    Cho một mưu toan tự tử âm thầm
    Ngày sắp hết, năm sắp hết
    Thời gian nào cho bốn mắt ta xanh ?
    Thời gian nào đưa ta về địa ngục ?
    ( Những kẻ yêu nhau chẳng thể có thiên đàng )
    Thế nào rồi em cũng bỏ tôi
    Như những hoàng hôn bỏ mặt trời
    Khi tôi thốt lời tình như bảo vật
    Em ngu si nên từ chối dễ dàng
    Tôi ngu si nên làm người không tiếc của
    (Hai kẻ ngu si khó sống gần )
    Thế nào rồi em cũng giết tôi
    Xin hận thù em suốt quãng đời
    Tôi bắt đầu yêu hay bắt đầu dự tính ?
    ( Dự tính nào cũng thật ngây thơ )
    Tôi bắt đầu ngây thơ hay bắt đầu già ?
    ( Khi mặc cả, tình yêu cũng thù hận )
    Như loài thiêu thân mê lửa ngọn
    Buổi yêu em, tôi hăng hái lìa trần.
    TÔI CHỈ CÓ MÌNH TÔI...
    Võ Trung Hiếu
    Tôi chỉ có mình tôi
    Ở cũng vậy mà đi cũng vậy
    Bỗng một ngày nào đấy
    Tôi mặc kệ đời, đời cũng chẳng cần tôi
    Tôi một mình, chỉ mỗi một mình thôi
    Ðến cũng được mà đi cũng được
    Sống trên đời ai biết trước
    Bởi có khi thua được cũng bằng nhau
    Tôi một mình, có nhiều ít gì đâu
    Một hạt cát giữa vô cùng vũ trụ
    Vậy thôi là cũng đủ
    Cười khóc, buồn vui cho một kiếp người
    Tôi một mình mê mải rong chơi
    Giữa cuộc sống ngọt ngào và cay đắng
    Giọt nước mắt nào mằn mặn
    Chợt hóa hạt sương trên một nụ hồng
    Tôi một mình ngơ ngẩn số không
    Chỉ muốn một mai cựa mình tỉnh giấc
    Làm một điều gì nhỏ nhặt
    Số không vu vơ thành có nghĩa cho đời
    Tôi một mình và chỉ một mình tôi
    Ðời rộng lắm mà vòng tay hẹp quá
    Muốn được là tất cả
    Ôm cả trăng sao, ngày tháng vào lòng
    Tôi một mình ngơ ngác có và không
    Cái có chẳng cần, cái cần chẳng có
    Nên suốt đời lọ mọ
    Tự hỏi chính mình những chuyện vu vơ
    Tôi một mình nên cặm cụi làm thơ
    Trút vào đó những nỗi buồn vụn vặt
    Sẽ có một ngày người ta cúi nhặt
    Câu thơ vô tình góc phố bỏ quên .
    DU CA MÙA ĐÔNG
    Hòang Quý
    Cứ loay hoay tìm mãi đốm than hồng
    Cửa bỏ ngỏ
    Trái tim bỏ ngỏ
    Ai hát khúc du ca mùa đông
    Cô xót cả vòm trời cám dỗ
    Ta dửng dưng không thèm ta nữa
    Cây sấu chua bẻ lá cho người
    Thương tóc tiếc một đời rũ gội
    Buồn thơm thảo sấu chua ơi!
    Rồi sông
    Sông bèo bọt trôi
    Rồi đồng
    Tìm không bóng người
    Rồi nghe
    Ðất chừng đã lạ
    Xòe tay ướt khói sương trời...
    CÒN LẠI
    Nguyễn Danh Lam
    Còn lại gì, mảnh vườn khuya lá vỡ
    Đêm quơ trời chạm vũ trụ đầy rêu
    Còn lại gì, mùa đông hun hút gió
    Một ngày qua bằn bặt dưới chân chiều
    Em mang cả mùa hoa ngùn ngụt cháy
    Soi tìm ta bên mép vực hòang hôn
    Thôi sương khói đã che mờ trời cũ
    Ta còn chi, ký ức cũng không còn !
    Ta biết chứ, tự mùa xuân xưa ấy
    Rồi cuối cùng năm hết sẽ là đông
    Để yêu em trọn ba mùa khắc khoải
    Đợi ngày mai nghe lá gọi tên mình
    Ta biết chứ rồi ta thành ký ức
    Nhánh hoa em bỏ lại trước hiên nhà
    Mai nắng lên ta chẳng về nhận được
    Từng cánh tàn theo gió cuốn đi xa !
    TẶNG NGƯỜI MANG TÊN MỘT LOÀI HOA
    Bùi Hoàng Tám
    Em đẹp lắm
    Tôi không làm thơ nữa
    Không xem tranh, không đọc truyện Kiều
    Em đẹp lắm
    Tôi không trồng hoa nữa
    Có ra gì cẩm chướng, lan tiêu...
    Em lộng lẫy như hoàng hôn vắng
    Câu thơ tôi rơi ướt chiều buồn
    Cây muốn lặng gió còn chưa muốn lặng
    Tôi hiểu đời còn lắm lắm mưa tuôn
    Tôi cũng biết khi không còn tôi nữa
    Em vẫn xinh tươi lộng lẫy giữa đời
    Nhưng lúc ấy đâu còn ngọn lửa
    Cháy chờ em mê đắm cuối chân trời.
    TỰ KHÚC CUỐI MÙA THU
    Dương Trọng Dật
    Đang không trời bỗng đổ mưa
    Em như nắng ấm cuối mùa
    Chợ tan
    Chiều nghiêng
    Sương trắng
    Nghi Tàm
    Heo may cạn gió
    Thu vàng đã qua ?
    Chút hương hoa sữa nhạt nhòa
    Người đi
    Mang cả sắc hoa
    Đi rồi
    Phố đông bỗng lạnh tê người
    Một mình tôi
    Lặng nghe trời trở Đông
    Với tay níu chút hương đồng
    Thuyền ai đậu bến sông Hồng
    Lẻ loi
    Lắng trong hương cốm xa vời
    Mùa thu
    Sao vội theo người
    Sang sông ?
    Hồ Tây
    Chiều tím
    Mưa đong
    Giọt cà phê đắng vào lòng
    Chẳng tan
    Tôi ngồi ngọn lửa trong than
    Tại ai
    Cơn gió muộn màng vô tâm
    Tại ai
    Gỗ chẳng kết trầm
    Men nồng chẳng hóa rượu xuân
    Ơi người
    Em mang hương lửa đi rồi
    Rêu phong
    Phố cổ
    Tôi ngồi
    Hóa Đông
    GỬI LÁ ĐẦU CÂY
    Bùi Giáng
    Em về ngắm lá đầu cây
    Mốt mai từ giã ngàn mây muôn vàn
    Tôi về chín suối lang thang
    Tìm em kiếp trước theo tràng giang trôi
    Ngổn ngang kỷ niệm nỗi đời
    Trong ***g chim hót (!) ngòai trời gió bay
    NGỌC THI
    Du Tử Lê
    I
    Cho tôi uống cùng em ly hạnh phúc
    rượu trăm năm cất bởi trái tim buồn
    bởi máu ta, bởi lệ nữa, ân cần
    đã chảy miết từ khi hồn thất lạc
    II
    Cho tôi dắt tay em vào lớp học
    để ông thầy, để chúng bạn đều hay
    ta có đôi, tự thuở đất ương cây
    tóc tôi bạc tự ngày thương nhớ bé
    III
    Cho tôi hát cùng em bàihát cũ
    bài ngợi ca Thiên Chúa ở trên trời
    để tôi về cầu nguyện với Ngôi-Hai
    cho ta sống một ngày như mấy kiếp
    IV
    Cho tôi viết cùng em trang Sách Ước
    bằng một tên chung (gọi cả hai người)
    em "cấm phòng" để cứu rỗi cho tôi
    và "hành khổ" cho ngày sau ý nghĩa
    V
    Cho tôi thở cùng em ***g ngực biếc
    môi thanh tân tự thuở lá chưa ..... vàng
    mắt mưa bay tự thuở bỏ thiên đàng
    xuống địa ngục cưu mang người khánh tận
    VI
    Cho tôi bước cùng em vào giữa quán
    để mọi người sửng sốt trước dung nhan
    tôi không cười (mặt mũi rất nghiêm trang )
    rất hãnh diện: người yêu tôi thánh nữ
    VII
    Cho tôi khóc cùng em chiều khép cửa
    (làm sao vui rõ khổ lỡ yêu rồi)
    chim bỏ rừng - cho núi lẻ loi thôi
    sông bỏ biển - cho tôi ngồi nhớ sóng
    VIII
    Cho tôi gối cùng em đôi gối mộng
    (mây đang bay ai níu lại bao giờ)
    tôi đang mơ ai nỡ bảo ráng chờ ?
    chăn ân nghĩa ai nỡ dành đắp hết ?
    IX
    Cảm ơn bé. Đã nhận phần thua thiệt
    "cho tay này mà chả lấy tay kia"
    cho đời sau không còn nữa chia ly
    ai cũng được an cư miền vĩnh-phúc
    X
    Ôi Thánh Nữ phải trần gian sẽ ngọc ?
  2. Codaikhongten

    Codaikhongten Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    TÔI LÀ M, HIỆN TẠI
    Du Tử Lê
    chiều hái, gặt bóng cây
    chất đầy đêm tĩnh, lặng
    như tôi gửi bàn tay
    trên ngực người xa, vắng.
    sáng bước ra vườn sau
    lá từng ngày thay, đổi.
    tôi có em dài, lâu
    tự phút đầu bối rối.
    tôi gieo hạt tương tư
    trên luống người biến, hiện;
    tôi nhìn tôi khổ, đau:
    - xiết bao tình thân, thiện.
    chim thâu ngắn đường bay:
    -trao tặng đời tiếng hót.
    tôi thu nhỏ hồn tôi:
    -gửi cho người khuất mặt.
    sợi tóc như rừng cây
    sông chảy /cùng/ trí nhớ - -
    em buồn, vui như mây
    tôi trôi /cùng/ gió nổi.
    quá khứ như tương lai:
    em đã từng ở đấy.
    chúng ta đâu phải hai.
    tôi là em: hiện tại!
    địa ngục: trong lòng ta.
    niết bàn: tâm phẳng, lặng.
    không điều nào mất đi
    từ tình tôi hiến tặng.
    hãy cảm ơn khổ, đau,
    như điều em giữ lại.
    hãy cảm ơn đời sau,
    như điều ta đã nói.
    ta gieo, gặt chính ta
    tự cánh đồng nghiệp, ngã.
    DẠ KHÚC
    Hoàng Phủ Ngọc Tường
    Có một buổi chiều nào như chiều xưa
    Anh về trên cát nóng
    Đường dài vành môi khát bỏng
    Em đến dịu dàng như một cơn mưa
    Có buổi chiều nào như chiều qua
    Lòng tràn đầy thương mến
    Mang cả xuân thì em đến
    Thắm nồng như một bông hoa
    Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi
    Cho tôi chiếc hôn nồng cháy
    Nỗi đau bắt đầu từ đấy
    Ngọt ngào như trái nho tươi.
    Có buổi chiều nào mộng mị vây quanh
    Nửa vành mi cong hờn dỗi
    Em xõa muộn sầu trên gối
    Rối bời như mớ tơ xanh
    Có buổi chiều nào hình như chưa nguôi
    Vầng trăng sáng màu vĩnh viễn
    Em có lời thề dâng hiến
    Cho anh trọn một đời người
    Có buổi nào như chiều nay
    Căn phòng anh bóng tối dâng đầy
    Anh lặng thầm như là cái bóng
    Hoa tàn một mình mà em không hay
    Tiễn tình
    (Đinh Hạ)
    Tiễn nhau một ly rượu này,
    Cớ gì đến lúc thật say mới buồn
    Trăm năm đá cũng phải mòn
    ngàn năm sóng vỗ mà còn rong rêu...
    Huống gì chỉ một lời yêu
    Mỏnh manh như khói lam chiều thoáng qua
    Trao nhau một chút thật thà
    Yêu thương đến đó cũng là keo sơn
    Chia tay sao lại không buồn
    Quay đi, và khóc ngút ngàn chân mây?
    Giá như một chén mà say
    EM LÀ GÌ GIỮA BỀ BỘN ĐỜI ANH
    Bùi Tuyết Nhung
    Em biết gọi anh như thế nào đây
    Là bạn ?
    Là anh ?
    Hay là gì khác ?
    Và trong anh... Trời ơi em không biết
    Em là gì giữa bề bộn đời anh ?
    Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung ?
    Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi
    Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho là mình rộng rãi
    Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu !
    Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
    Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người, tội lắm !
    Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
    Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta...
    MÂU THUẪN
    Đinh Thu Hương
    Em tập nhìn anh như một người dưng
    Dẫu điều ấy - bây giờ - không bắt buộc
    Nhưng ngày mai...
    Ai mà nói trước !
    Tình yêu nào lại không có khổ đau !
    Em tập nhìn anh như một người bên đường lướt qua mau
    Tình yêu - Niềm tin,
    Cùng những gì trôi qua tương tự
    Chia tay rồi, em không thể níu giữ
    Một chút gì vương vấn của ngày xưa
    Em sẽ quên đi những đêm mưa
    Những khoảnh khắc anh ngập tràn ở đó
    Anh nồng nàn trong hơi thở
    Để bây giờ... chúng mình mất nhau
    Em biết yêu anh là nhận cho mình những nỗi đau
    Những băn khoăn, những giận hờn day dứt...
    Và điều ấy thường làm em kiệt sức
    Nhưng mà ai hiểu được... Tình yêu...
    Em tập quên anh, tập xa anh và hứa thật nhiều...
    Sao em có thể làm được điều vừa nói ?
    KHÔNG ĐỀ
    Hoàng Vũ Thuật
    Đôi lúc thèm một nỗi buồn mà không có
    Ngày tháng ào cơn mưa rào
    Thèm khoảng tĩnh giữa hai bờ mây nước
    Thèm giấc chiêm bao vu vơ
    Những đám bụi bên hè
    Quăng quật
    Sáng rồi chiều rồi trưa
    Lá đổ vàng mặt đường bóng loáng
    Nghìn con mắt hững hờ
    Đôi lúc thèm một nỗi buồn mà không có
    Đời người tăm tích ngu ngơ...
    GỬI CHO NGƯỜI
    Hoàng Phủ Ngọc Tường
    Thôi xem em là bông hoa
    Một ngày qua một ngày qua một ngày
    Thôi xem anh là đám mây
    Một đường bay một đường bay một đời
    Tài hoa cũng chuyện đùa chơi
    Làm sao thưa hết một lời yêu thương
    Anh đi tìm khắp thiên đường
    Chỉ còn một đoá vô thường gởi em
    Gửi em một nét sông mềm
    Con đò áo trắng đã chìm trong mưa,
    Rằng sông buồn tự thuở xưa
    Vầng trăng mộng mị bây giờ là anh.
    BỀNH BỒNG CHO TỚI MAI SAU
    Hoàng Phủ Ngọc Tường
    Có con thuyền trong sương trắng
    Bềnh bồng như một cánh chim
    Có em chèo thuyền áo trắng
    Xôn xao như trốn như tìm
    Có vầng mặt trời rựng sáng
    Bồi hồi như một trái tim
    Em chèo thuyền về phía hừng đông
    Hứng chút phấn mặt trời trên má
    Bụi mặt trời vương đầy gót chân
    In những dấu hoa hài trên sóng
    Anh mãi nghe từ đáy
    màu sương mỏng
    Bài hát tình yêu dậy một phương hồng
    Từ thuở nào vũ trụ đã sinh ra
    Mà sao mặt trời mối ngày vẫn trẻ
    Mà sao anh đã từ vạn kỷ
    Bên sông này anh đứng hát
    mặt trời lên
    Vẫn đi hoài trong cõi vô biên
    Mặt trăng là mảnh gương
    riêng soi trái đất
    Trái đất trôi như một cánh bèo dâu
    Mặt trời nhiều khi phập phồng hơi thở
    Mê man nhớ những tinh cầu
    Những hành tinh ngẫm rồi thấy lạ
    Bềnh bồng mà vẫn theo nhau
    Anh với em, ừ thì cũng lạ
    Bềnh bồng cho tới mai sau.
    NGANG TRÁI
    Võ Thị Kim Liên
    Trăng
    Một nửa
    Lặn tìm một nửa
    Tìm được rồi
    Vành vạnh giữa trời sao!
    Em
    Một nửa
    Lội tìm...Một nửa!
    Tìm được rồi
    Hai nửa
    Khuyết
    Đau!
    Nhà thơ Thu Bồn vừa mới qua đời, tình cờ lục lại trong cuốn sổ tay mình bài
    thơ rất dễ thương ông viết tặng vợ là Lý Bạch Huệ. Bài thơ này tôi không
    nhớ tên nhưng vẫn post lên đây để mọi người cùng đọc và tưởng tiếc đến
    một nhà thơ tài hoa khí phách đất Quảng...
    Ngày mai tôi khóc em đừng dỗ
    Đừng dỗ khi tôi nước mắt rơi
    Cơn mưa sẽ tạnh khi trời hửng
    Đừng khóc em ơi ! Chỉ nửa lời
    Để tim tôi khóc cho nức nở
    Cái nhìn sau mắt nước trong veo
    Đừng lau chi nữa cho thêm xót
    Tốt nhất là em cứ khóc theo
    Rồi khi tôi nín cho tôi nín
    Đừng tưởng là em đã dỗ tôi
    Dỗ tôi sao được mà tôi nín
    Tôi nín vì em đã khóc thôi.
    GIỐNG NHƯ LÀ HẠNH PHÚC
    Hà Huyền Chi
    Không tự chủ đời mình
    Đâu dám đòi chi khác
    Dẫu thương nhau thật tình
    Cũng sao chìm nguyệt lạc
    Những ngày ta có em
    Giống như là hạnh phúc
    Có mai phục oan khiên
    Giữa trăm điều hư, thực
    Em ngờ vực bản thân
    Em dè chừng cái bóng
    Dấu luôn cái không cần
    Sống trong cơn dị mộng
    Sao nhìn được mắt nhau
    Qua tấm khăn nghi hoặc
    Chỉ hiểu lẽ nhiệm mầu
    Khi chọn bờ bất trắc?
    CÁT BỤI
    Thái Thăng Long
    Để mặc những dòng sông lắng cát
    Nghìn triệu năm lớp lớp sóng dồi
    Để mặc những núi non lởm chởm
    Hóa hư không giữa mọi kiếp đời
    Đi và đến
    Ở mới là cùng tận !
    Mây trắng chiều thu
    Rong ruổi cõi nào ?
    Xanh mãi thế quả vàng nơi cửa phật
    Ta bon chen
    Chẳng thể đem về.
    Và người ạ
    Yêu cũng thành cát bụi
    Cõi hư vô
    Bỗng hóa những cánh rừng
    Để mặc những dòng sông đầy cát.
    Nghìn triệu năm
    Mây vẫn trắng như bông.
    Khuon mat tinh yeu
    ( KHong ro tac gia)
    Di het mot buoi chieu
    Van thay minh la chiec bong
    Di het mot tinh yeu
    Moi nhan ra khuon mat cua ao vong
    Duoi khuon mat ay
    Chung ta cu mai kiem tim nhau
  3. Codaikhongten

    Codaikhongten Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    VIẾT CHO NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÔNG PHẢI CỦA EM
    Đã không là tất cả
    Thì xin chớ là gì
    Bước phía nào cũng thấy mình có lỗi
    Đành quay đi
    Sao không là hai mươi năm trước?
    Sao không là một trăm năm sau
    Tất cả mới bắt đầu
    Hoặc đã ngủ yên trong kết thúc
    Dở dang làm gì để em phải khóc phải lặng câm?
    Cuộc đời oái oăm hay em oái oăm?
    Cứ tự đọa đầy mình giữa bao dằn vặt
    Thừa nhậy cảm nhưng không dũng cảm
    Nói gì liều lĩnh bước ngang
    Thôi đừng nhìn em, đừng nói với em
    Phũ phàng đấy anh ơi!
    Em sợ lắm nếu như lỡ bước...
    Hai chúng ta đang sống giữa cõi người!
    -------
    Hà Nội ?" phố
    (Phan Vũ)
    Chương 1:
    Em ơi! Hà Nội ?" phố!
    Ta còn em mùi hoàng lan
    Còn em hoa sữa
    Tiếng giày gọi đường khuya
    Thang gác cọt kẹt thời gian
    Thân gỗ...
    Ta còn em màu xanh thật đêm
    Ngôi sao lẻ
    Xào xạc chùm cây gió
    Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ
    Lá thư quên địa chỉ
    Quay về...
    Ta còn em một gốc cây
    Một cột đèn
    Ai đó chờ ai?
    Tóc cắt ngang
    Xõa xõa bờ vai...
    Ta còn em ngã ba nào?
    Chiếc khăn quàng tím đỏ,
    Khuôn mặt chưa quen
    Bỗng xôn xao nỗi khổ!
    Góc phố ấy mở đầu
    Trang tình sử!...
    Ta còn em con đường vắng
    Rì rào cơn mưa nhỏ
    Gót chân ai qua mùa lá đổ?
    Nhà thờ Cửa Bắc
    Chiều tan lễ,
    Chuông nguyện còn mãi ngân nga...
    Chương 2:
    Ta còn em khúc tự tình ca
    Đôi chim khuyên gọi nhau
    Trong bụi cỏ
    Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá
    Tiếng ve ra rả mùa hè...
    Còn em đường cũ Cổ Ngư
    La đà,
    Cành phượng vĩ
    Hoàng hôn xa đến tự bao giờ,
    Nắng chiều phai trên sóng Tây Hồ
    Những bước chân tìm nhau
    Rất vội,
    Tiếng thì thầm sớm hôm buổi tối,
    Cuộc tình hờ
    Bỗng chốc
    Nghiêm trang...
    Chương 3:
    Ta còn em đường lượn mái cong
    Ngôi chùa cũ,
    Tháng năm buồn lệch xô ngói âm dương
    Ai đó ngồi bên gốc đại,
    Chợt quên ai kia
    Đứng đợi bên đường.
    Chương 4:
    Em ơi! Hà Nội - phố!
    Ta còn em đám mây in bóng rồng bay
    Cổng đền Quan Thánh
    Cờ đuôi nheo ngũ sắc
    Còn em dãy bia đá
    Nhân hình hội tụ
    Rêu phong gìn giữ nét tài hoa...
    (...)
    Ta còn em tiếng trống tan trường
    Áo thanh thiên điệp màu liễu rủ
    Đôi guốc cao mài mòn đại lộ,
    Một ngả nào lưu dấu gót tài hoa.
    Còn em mãi mãi dáng kiêu sa
    Lặng lẽ theo em về phố...
    Ta còn em những ánh sao sa
    Tia hồi quang
    Chớp chớp trên đường
    Toa xe điện cuối ngày,
    Áo bành tô cũ nát...
    Lanh canh! Lanh canh!
    Tiếng hàng ngày hay hồi âm
    Thuở chiềng khua?...
    Ta còn em ngọn đèn khuya
    Vùng sáng nhỏ
    Bà quán mải mê câu chuyên
    Nàng Kiều
    Rượu làng Vân lung linh men ngọt
    Mắt cô hàng lúng liếng, đong đưa
    Những chàng trai say suốt mùa...
    Chương 5:
    Ta còn em cánh cửa sắt
    Lâu ngày không mở.
    Nhà ai?
    Qua đó.
    Bâng khuâng nhớ tuổi học trò
    Còn em giàn thiên lý chết khô,
    Cỏ mọc hoang trong vườn nắng,
    Còn em tiếng ghi-ta
    Bập bùng
    Tự sự
    Châm lửa điếu thuốc cuối cùng
    Xập xòa
    Kỷ niệm
    Đêm Kinh Kỳ thuở ấy,
    Xanh lơ...
    Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên
    Nhuộm đỏ
    Cô gái gặp nắng hanh.
    Chợt hồng đôi má
    Cơn mưa nào đi nhanh qua phố
    Một chút xanh hơn
    Trời Hà Nội hôm qua...
    Ta còn em cô hàng hoa
    Gánh mùa thu
    Qua cổng chợ
    Những chùm hoa tím
    Ngát
    Mùa thu...
    Chương 6:
    Em ơi! Hà Nội ?" phố!
    Ta còn em một màu xanh thời gian
    Chợt nhòe,
    Chợt hiện
    Chợt lung linh ngọn nến,
    Chợt mong manh
    Một dáng
    Một hình
    Ta còn em một phút mê cuồng
    Người nghệ sĩ lang thang hè phố
    Bơ vơ
    Không nhớ nổi con đường
    Ngay trước cổng nhà mẹ cha
    Còn em một bóng kiêu sa
    Những câu thơ, những bức tranh
    Đời đời
    Lỡ dở...
    Chương 7:
    Em ơi! Hà Nội ?" phố!
    Ta còn em những giọt sương
    Nhòa nhòa bóng điện
    Mặt nước Hồ Gươm
    Một đêm trở lạnh.
    Cánh nhạn chao nghiêng
    Chiều cuối,
    Giã từ...
    Em ơi! Hà Nội ?" phố!
    Ta còn em cánh tay trần
    Mở cửa
    Mùa Xuân trong khung:
    Giò phong lan
    Điệp vàng rực rỡ
    Từng cây khô óng ả sợi tơ hồng
    Đường phố dài
    Chi chít chồi sinh
    Màu ước vọng in hình
    Xanh nõn lá...
    Ta còn em
    Hà Nội ?" phố, em ơi!
    Ta còn em
    Em ơi! Hà Nội ?" phố...
    VÔf VÊ?
    Bu?i Giáng
    Ta đứng lại bên này chờ đợi
    Ồ phải không? Em đó phải không
    Ta đếm lại từng ngón tay lẩy bẩy
    Đời chúng ta là mấy trăng tròn
    Ngày vui ngắn? Lòng đã vơi mấy bận
    Ngày vui đi? Mấy bận giữa lòng ta
    Để lây lất mưa về xuân lấm tấm
    Ồ thiều quang tan biến vội sao mà
    Em có khóc? Ta xin em đừng khóc
    Em nhìn ta lệ chảy có vui gì
    Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc
    Nước xuôi dòng ngàn thu hận mang đi.
    SÔNG NGỌC
    Du Tử Lê
    cúi xuống một dòng sông
    nghe bước đời êm ả
    lắng xuống một mùa đông
    lá người bay lả tả
    cúi xuống một dòng sông
    ta Trương Chi thời đại
    mở ra một khung vuông
    người Mỵ Nương, kiếp khác
    mắt ướt khóc đời chim
    tiếng ca lừng cổ tích
    cúi xuống một dòng sông
    nhớ người xương lá cũ
    áo chảy một dòng xanh
    từ rào tim phố xá
    cúi xuống một dòng sông
    nhớ gì không bé dại
    nghe từ hồn lược gương
    tuổi thơ quành bước lại
    hờn em đầy hai vai
    nghìn năm không gội rửa
    cúi xuống một dòng sông
    em mượt mà nắng lụa
    biếc ngời hạt sương trong
    gieo xuống ta, hỡi ngọc
    cúi xuống môt dòng sông
    nghe chiều vàng khép cửa
    ghế đợi, hồn bao dung
    vỗ yên đời lang bạt
    cúi xuống một dòng sông
    thì thào dòng tóc gọi
    giữ lấy những đời mưa
    cho mát đời khô, ải
    cúi xuống một dòng sông
    nghe đầu nguồn thác dội
    giữ lấy một vầng trăng
    dành tặng chàng : sắp tối
    cúi xuống một dòng sông
    em thơm nồng kỷ niệm
    VỀ TỪ VÔ VỌNG
    Du Tử Lê
    Về tự một dòng sông
    em nồng nàn như biển
    gió cuốn muôn nghìn năm
    lấp chôn tình vô vọng
    Về tự một mùa đông
    em rầu rầu sương cỏ
    hồn mưng mưng mây mù
    mắt bơ phờ cõi nhớ
    Về tự một ngày mưa
    em não nùng oan khổ
    cây khẳng khiu đợi chờ
    lá một đời héo úa
    Về tự một tình đau
    môi ứ tràn máu mặn
    ngực ngậm lời trăm năm
    hồn đìu hiu rũ bóng.
    XERGÂY EXÊNHIN
    Hoa nói cùng tôi - thôi từ biệt!
    Ngả thấp mái đầu hoa xinh xinh
    Rằng vĩnh viễn tôi sẽ không còn thấy
    Gương mặt nàng và mảnh đất quê hương.
    Thì có sao hỡi những người yêu quý!
    Tôi đã thấy nàng và thấy đất lành,
    Giờ tiếp nhận cơn giật đau hấp hối
    Đường cái xuôi về mới mẻ yêu thương.
    Bởi vì thế là tôi thành đạt
    Cả cuộc đời đi suốt với nụ cười
    Tôi thường nói với một giây một phút
    Là mọi cái ở đời đều lặp lại ở đời
    Sẽ có gì đâu - một người khác tới,
    Chẳng khổ đau nỗi khổ kẻ đã qua,
    Người mới tới sẽ viết bài ca mới
    Hay hơn bài ca tôi để lại thiết tha.
    Và em yêu thương với người yêu thương khác
    Sẽ lắng nghe trong thanh vắng bài ca
    Rất có thể nhớ tới tôi một chút,
    Như một bông hoa chẳng còn thấy bao giờ.
    EM CHỜ
    Chắc gì anh đến hôm nay
    Mà em cứ đợi tàn ngày trắng đêm
    Hết đi ra cửa ngóng nhìn
    Vào nhà ngồi xuống đúng lên thẫn thờ
    Chắc gì anh đến bây giờ
    Trà pha để nguội nhạt mờ vị hương
    Chắc gì?
    Mà dạ cứ thương
    Cứ day dứt nỗi vấn vương trong lòng
    Đã yêu yêu đến tận cùng
    Đã thương thương đến nát lòng vì nhau
    Chắc gì ?
    Đã chắc ... gì đâu !
    Hôm nay, cả những ngày sau
    Em chờ...
    TỰ SỰ
    Bằng Việt
    Những ý nghĩ phù du như bóng sáng
    Thoắt bay qua, thoắt chạy đến vô cùng
    Thơ chưa chín, quên đi, đầu đã bạc
    Em một thời, ngó lại, đã hư không !
    Nhanh quá thế, mà cũng buồn quá thế
    Chớp mắt xong, là đã một đời người !
    Day dứt lắm những gì từ tuổi trẻ
    Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi !
    Lại muốn trở về khát vọng thiên nhiên
    Quên hết mọi ưu tư từ sách vở
    Để hòa nhập với những gì chưa có?
    Cần một thời sau nữa của mình chăng ?
    KHOẢNG CÁCH GIỮA LỜI
    Bằng Việt
    Biết làm sao ! Chúng ta quá nhiều lời
    Ngay ở chỗ lẽ ra cần nói ngắn.
    Bao lần em lẳng lặng
    Đủ khiến tôi bàng hòang.
    Khi phần nói lấn hết được phần sống
    Lấn hết mọi điều tiềm ẩn giữa câu
    Thì vạn câu thơ cũng thành rẻ rúng
    Liệu còn gì vang vọng nữa trong nhau ?
    CỨ NHƯ KHÔNG
    Bằng Việt
    Lòng yêu đời có thật dễ khôngem ?
    Khi anh có, anh biết là thực khó
    Anh trả giá bằng rất nhiều cực khổ
    Để được cứ như không, thư giãn, nguyên lành.
    Em lo lắng mà không hề trách móc
    Chỉ nhìn anh đóan đựơc hết vui buồn
    Em mềm mại mà không hề khiếp sợ
    Vượt thác rồi, chờ dốc khác cao hơn !
    Từng đau đớn vì lòng người phản trắc
    Từng xót xa vì lắm nỗi tị hiềm
    Ta lại vẫn còn nhau, không mất mát
    Lòng yêu đời có thật dễ đâu em !...
  4. Codaikhongten

    Codaikhongten Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0

    NHỮNG VỈA THAN NGẦM?
    Bằng Việt
    Tôi còn mãi buổi chiều xanh khắc khoải
    Đi sao không hết lòng mình !
    Những vỉa than ngầm thời trẻ
    Bất thần bùng cháy lên.
    Cỏ may mùa thu
    Cỏ lạ lùng khô đắng
    Cỏ suốt đời lang thang
    Tôi còn mãi buổi chiều xanh khắc khoải
    Cỏ may ghim đầy.
    Đi sao không hết lòng mình
    Không sao tìm ra giới hạn
    Cỏ bỗng làm tôi rơi nước mắt
    Những vỉa than gnầm thời trẻ
    Đã bao giờ cháy hết đâu em ?...
    KHÔNG ĐÊ?
    Nguyễn Thị Đạo Tĩnh
    I.
    Năm, mười, mười lăm, hai mươi...
    Em nhắm mắt
    Anh nhận phần đi trốn.
    Quá tin mình tinh tường
    Quá tin anh lóng ngóng
    Em chẳng hé nhìn
    Vẫn nghĩ anh thua...
    II.
    Năm, mười, mười lăm, hai mươi
    Trời đã quá khuya
    Mở mắt đi tìm
    Anh trốn kỹ
    Em tìm hoài chẳng thấy...
    Em hỏi hàng cau
    Hàng cau bối rối
    Hỏi cây rơm già
    Cây rơm đứng lặng im
    III.
    Năm, mười, mười lăm, hai mươi...
    Em mòn mỏi đi tìm
    Năm năm đợi,
    Mười năm đợi,
    Hai mươi năm ngóng đợi...
    Bằn bặt sân trăng từ đấy
    Đi hết một vòng đời
    Trò chơi vẫn chưa xong...
    TIÊfN CON GÁI LỚN VÊ? NHA? CHÔ?NG
    Nguyêfn Hoa?ng Sơn
    Hóa ra bố lại yếu lòng hơn mẹ!
    Lúc người ta đến xin dâu
    Mẹ vẫn cười rất tươi
    Mà bố thì rưng lệ
    Lời thưa ngập ngừng nghẹn giữa câu...
    Bố chẳng buồn đâu
    Ai lại buồn trong một ngày như thế?
    Bố chỉ thương con
    Vất vả hồi thơ bé
    Thuở ấy nhà ta thật nghèo
    Con vừa sinh ra đã phải cùng chia sẻ
    Một quả trứng ba người nhường nhau
    Mền bông rách truyền hai thế hệ
    Thời khốn khó tránh sao điều nặng nhẹ
    Con buồn nhiều không khi bố mẹ bất hòa?
    Giờ con thành con người ta
    Phận gái lớn rồi phải thế
    Con mặc váy cưới kiêu sa
    Cổ mang vòng vàng sang quý
    Bố không ưa bày vẽ
    Nhưng muốn ngày vui con không thua kém bạn bè...
    Xe hoa đưa con đi
    Căn nhà đột nhiên trống trải
    Vẫn biết mai các con lại về
    Nhưng có điều gì đã rời xa... mãi mãi
    Nâng ly rượu một mình trong nắng chiều nán lại
    Ta già rồi ư?...
    cua Bang Viet
    Em đừng ghen với quá khứ...
    Em đừng ghen với những thoáng say mê
    Trong giấc mơ hoa niên, chỉ bay mà chẳng đứng.
    Cơn gió nhỏ giữa chiều thu lơ lửng
    Búp lá bên đường cũng thức dậy tình yêu
    Và mùa hè đầy ắp tiếng ve kêu
    Hoa sen thắm đưa hương mười tám tuổi
    Và những cái nhìn rất vội
    Suốt cả mùa trăng, mùa trăng, mùa trăng...
    Em đừng ghen với quá khứ trong anh
    Những khuôn mặt đi qua, nụ cười và nước mắt.
    Tuổi trẻ rì rầm những đêm không tắt
    Thuở tình yêu như cánh gió không bờ...
    Nhưng chỉ tới hôm nay, lắng hơn hết bao giờ
    Nỗi vui đã chín đằm, mới thành đời sống thật,
    Em ghen chi những điều đã mất
    Như ánh sáng cầu vồng, bong bóng những cơn mưa...
    Em từng khêu bấc dầu những năm tháng gay go
    Không phải để đọc thơ, mà để ngồi vá áo,
    Em từng xách ba lô vẹo người trong mưa bão
    Cho kịp chuyến tàu đi công tác nửa đêm.
    Khi chia tay em chỉ biết lặng nhìn
    Chân trời đỏ, ánh đèn pha dữ dội,
    Đôi mắt thẳm sâu không còn có tuổi
    Vừa gan góc lạ lùng, vừa yếu đuối ngây thơ
    Thiêng liêng sao những phút ấy bây giờ!
    Quá khứ đâu làm bận bịu hai ta?
    Mà chỉ có hôm nay - Những ngày đang sống thực,
    Khi ta đúng là ta, sau nhiều phen đánh vật,
    Cuộc đời càng khó khăn, càng phải biết thương đời!
    Quá khứ đã thành xa xỉ lâu rồi
    Tất cả tâm hồn anh có dừng đâu ở đó?
    Chỉ tụ lại trong em mọi vui-buồn-sướng-khổ..
    Em đừng ghen với quá khứ trong anh!
    Biết nhau từ thủa dại khờ
    Giờ đây cát bụi đã mờ mắt trong
    Nhánh hồng em chiết bên song
    Đã mười xuân rụng, mười bông hoa cười
    Con chim bạc má già rồi!
    Mỏ vàng đã nhặt hết lời thơ xanh
    Còn gì nữa ở lều gianh?
    ở lòng em , ở lòng anh còn gì?
    Tương phùng là để biệt ly
    Biệt ly là một lòng đi qua lòng
    Giờ thuyền em đã sang sông
    Anh nhìn khói sóng, ngỡ trông mây đèo
    Mười năm mới hiểu tình yêu
    Một nguồn hương nhẹ , mây chiều gió đưa.
    VÊ? VỚI CHÍNH MI?NH...
    Võ Trung Hiếu
    Chia tay hoàng hôn về với đêm dài
    Em có thấy giữa lòng mênh mông quá ?
    Hoặc là hư không , hoặc là tất cả
    Tình yêu có là phép lạ gì đâu
    Ðừng nói một lời sau cuối cho nhau
    Sự im lặng nói lên nhiều điều lắm
    Có những ê a vọng từ sâu thẳm
    Mà rung cảm hơn hàng triệu ngôn từ
    Nếu trước bên nhau mi?nh đaf nói "ư?"
    Thì nay chữ " Không " chẳng cần phải nói
    Bước chân ngày xưa bây giờ chợt mỏi
    Vòng tay yêu thương giờ chợt hững hờ
    Từ nay mỗi người ôm một giấc mơ
    Có lúc có khi chợt cùng kỷ niệm
    Nếu mỗi cơn mơ hoá thành mầu nhiệm
    Thì mình đâu như bèo giạt mây trôi
    Em về với em , tôi lại là tôi
    Môi không còn yêu , mắt không còn ướt
    Không còn những tiếng thở dài não nuột
    Không còn những đêm lòng thức bên lòng
    Ta về với chính mình , chỉ thế là xong
    Tình yêu mãi là chiếc vòng nghiệt ngã
    Một lần sẩy chân hiểu nhiều điều lạ
    Tim chợt già đi hơn cả tuổi đời
    Tôi về với tôi , những buổi chiều rơi
    Tôi sẽ cùng tôi nhẹ nhàng ra phố
    Em cũng như tôi sẽ nhìn ra cửa sổ
    Một thoáng vu vơ - hạnh phúc mỉm cười .
    KHÁT VỌNG
    Đoa?n Thị Lam Luyến
    Gửi tình yêu vào đất
    Được hoa trái đầy cành
    Gửi lên trời cao rộng
    Sẽ được ngọn sao xanh
    Em trao cả cho anh
    Một con tim rào rạt
    Anh lại trả cho em
    Nỗi buồn đau tan nát
    Em muốn ôm cả đất
    Em muốn ôm cả trời
    Mà sao anh ơi
    Không ôm nổi trái tim một con người
    Bức thư
    -Hainơ-
    Bức thư em mới viết
    Không làm anh lạnh lùng
    Em không yêu anh nữa
    Bức thư dài vô cùng
    Mười hai trang chữ bé
    Một bản thảo thật hay
    Không ai viết như thế
    Khi người ta chia tay
    Huyền thoại một tình yêu
    Đoàn thị lam Luyến
    Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
    Khi tỉnh dậy Anh đã chia tay với người con gái ấy
    Giá được Anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
    Em sẽ chờ như thể một tình yêu
    Em sẽ chờ như hòn đá biết xanh rêu
    Của bến sông xa mùa cạn nước
    Cơn mưa khát trong nhau từ thủa trước
    Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa
    Em sẽ đợi Anh như lúa đợi sấm tháng ba
    Như hạt cải vội ra hoa đợi ngày chia cánh ****
    Như Cô Tấm yêu chồng từ kiếp trước
    Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau
    Em ở hiền nào có ác chi đâu
    Mà trời lại xui Anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác
    Có phải rượu đâu mà chờ rượu nhạt
    Có phải miếng trầu đợi trầu giập mới cay
    Ngâu có xa nhau Ngâu có ngày gặp lại
    Kim Kiều lỡ duyênnhau còn có chiều quan tái
    Em sẽ đợi, sẽ chờ
    Dẫu chỉ là huyền thoại ....một tình yêu
    KHÔNG ĐỀ
    Phạm Dạ Thủy
    Phải chăng duyên số gặp người
    Sẽ buồn vui?
    Sẽ khóc cười?
    Nào hay!
    Đêm đêm ôm cuộc tình say
    Nghe mềm môi
    Nụ hôn đầy chiêm bao
    Thực hư giọng nói ngọt ngào?
    Vỗ về ta
    Giấc xanh xao
    Bời bời...
    Bên người đầy. Bên ta vơi.
    Dại khờ ta trút nỗi đời
    Nhẹ tênh!
    Ta giờ chiếc bóng chênh vênh
    Gọi người...
    Trăm tiếng vọng mênh mang buồn
    Bùi Giáng
    Cây Cỏ Giậy Thì
    --------------------------------------------------------------------------------
    Em đi cây cỏ giậy thì
    Ngày xuân vô lượng cùng đi lên đường
    Trùng lại giây phút phố phường
    Niềm vui quá khứ phi thường hồi sinh
    Bùi Giáng
    Vỗ Về
    --------------------------------------------------------------------------------
    Ta đứng lại bên này chờ đợi
    Ồ phải không? Em đó phải không
    Ta đếm lại từng ngón tay lẩy bẩy
    Đời chúng ta là mấy trăng tròn
    Ngày vui ngắn? Lòng đã vơi mấy bận
    Ngày vui đi? Mấy bận giữa lòng ta
    Để lây lất mưa về xuân lấm tấm
    Ồ thiều quang tan biến vội sao mà
    Em có khóc? Ta xin em đừng khóc
    Em nhìn ta lệ chảy có vui gì
    Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc
    Nước xuôi dòng ngàn thu hận mang đi.
    YÊU NHAU LÀ THƯƠNG NHỚ THẾ NÀY SAO?
    <Nguyễn Sĩ Đại>
    ......
    Đêm nay trời lại mọc một vầng trăng
    Phố vẫn phố,người đi như nước chảy
    Anh chẳng biết rẽ lối nào cho phải
    Thôi đành về...
    Trang sách lại buồn hơn!
    Giở tấm hình gặp đôi mắt nhung đen
    Bờ vai trắng như còn rung nhịp thở
    Nếu em biết nỗi niềm ta mong nhớ
    Có hoá thành cô Tấm để kề bên?
    Bạn đôi lần thoáng nhắc tên em
    Anh mấy lượt toan theo đường lông ngỗng
    Anh đã thấy xa nhau ngày hoá tháng
    Em làm sao qua được biệt ly này?
    Câu thơ anh không thể cầm tay
    Nên giai điệu lại dội về thảng thốt
    Đám mây kéo những chân trời sốt ruột
    Yêu nhau là thương nhớ thế này sao?
    THÌ VÂNG ?
    (Lê Quang Đông)
    Thì vâng, chẳng phảI trờI mưa
    Mà trờI nghiêng nước cho vừa lòng em ?
    Thì vâng, chẳng phảI sao đêm
    Mà là ánh mắt đang tìm yêu nhau ?
    Thì vâng, lá chẳng rì rào
    Mà là âu yếm bên nhau sớm chiều ?
    Thì vâng, anh chẳng biết yêu
    Mà anh ? chỉ nhớ em nhiều đấy thôi !
    Đặng vương Hưng
    Học quên để nhớ
    Học Quên để... nhớ cho nhiều
    Học hờn giận để... cưng chiều đấy thôi
    Học lẻ loi để... có đôi
    Học ghen là để... cho người thêm yêu
    Em thì xa vắng bao nhiêu
    Tôi đành học cách nói điều vu vơ
    Học sắc sảo để... dại khờ
    Học già dặn để... ngây thơ thủa nào
    Tôi giờ còn lại chiêm bao
    Cố trần tục để... thanh tao kiếp người
    Mải mê học khóc cho... cười
    Quên hờ hững để cùng người đam mê...
    Tình yêu
    X.D. XACXENA (Ấn Độ)
    Trời mưa
    Anh căng ô che đầu
    Hết mưa
    Ô lặng lẽ xếp vào, nhăn nhó,
    Bị anh vứt lên bàn hay đâu đó.
    Cũng thế, tình yêu là chiếc ô
    Che cho người khác khô
    Riêng mình bị ướt.
    (Thái Bá Tân dịch)
    Em đi tìm anh trên bán đảo Bancăng
    Em đi tìm anh trên bán đảo Bancăng
    Tìm không thấy chỉ thấy trời im lặng
    Một mình em trong màn đêm thanh vắng
    Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng.
    Em trèo lên đỉnh núi cao Cácpat
    Nhìn theo anh mất hút biết về đâu
    Chân ai đi xa lắc tím trời Âu
    Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát!
    Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
    Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên
    Buồn! Chao ôi, gió làm em phiêu bạt.
    Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền!
    Ôi dòng xanh rầm rì sông Đanuyp
    Mây trời in ***g lộng giữa dòng sông
    Nên ngàn năm êm đềm trôi một nhịp
    Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng!
    Hỡi trái đất rộng làm chi bát ngát
    Cho loài người chia biên giới thế gian
    Cho sa mạc nổi bùng cơn bão cát
    Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn?
    Em xin hỏi Trời cao và Đức Phật:
    Cõi niết bàn có mãi mãi mùa xuân
    Đâu trời Tây, đâu xa gần cực lạc
    Mà trần gian đầy bể khổ trầm luân?
    Con lạy Chúa Jê-su ban phép lạ
    Cho nước Người hết ly biệt, chia phôi
    Hai chúng con quỳ trước Người đa tạ
    Xin hòa tan làm một, ngàn đời!
    Em cầu nguyện. Còn anh, anh chẳng biết
    Trái tim anh sao giá lạnh thờ ơ?
    Và hôm nay dù tình anh đã hết
    Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ...
    Vẫn trèo lên đỉnh núi cao Cácpat
    Vẫn theo dòng Đanuyp những đêm trăng
    Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
    Đi tìm anh trên bán đảo Bancăng!
    Bucharest, 19/3/1969
    Khổng Văn Đương
    Giấc mơ nửa vời
    Người đưa tôi vào cõi mơ
    Nửa vời hư ảo nên thơ tôi sầu
    Người như bóng nắng qua cầu
    Tôi còn đứng lại hai đầu sông thương
    Người như cánh nhạn ly hương
    Tôi là mây xám vô thường đứng mong
    người như bến cuối dòng sông
    Tôi là thuyền nhỏ mùa đông lạc loài
    Người như một ánh trăng gầy
    Tôi mơ làm bóng hạc bay qua trời
    Người như giấc mộng nửa vời
    Tôi không thể níu tình người trong mơ.
    Xonner (***pia)
    Tôi không giống những nhà thơ nọ
    Người dùng bao sáo ngữ mỹ miều
    Người dâng cả bầu trời mây gió
    Gặp cái gì cũng ví với người yêu.
    Và làm thơ khi nói về tình cảm
    Người phải cần cả vũ trụ bao la
    Cả cây lá cỏ hoa biển sâu, rừng thẳm...
    Bao điều hay, cái lạ gần xa...
    Trong tình cảm, trong thơ, tôi tôn thờ sự thật
    Tôi nói người yêu tôi đẹp chẳng ai bằng
    Nhưng vẫn người trần sống trên mặt đất
    Không phải mặt trời, không phải sao trăng...
    Mặc người khác, ngợi ca tìm đủ cách
    Tôi không bán người yêu, tôi không cần câu khách.
  5. Codaikhongten

    Codaikhongten Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    Mối tình đầu(Nguyễn Trọng Tạo)
    Anh trót để tình yêu tuột mất
    Xin em đừng tha thứ hay giận hờn
    Hoa li văng(vàng?) cọ chân anh như nhắc
    Một chiều buồn sóng biển trắng Quy Nhơn
    Anh trót để em ra đi vô cớ
    Đến một ngày không thể hiểu vì đâu
    Em hút bóng dừa xanh vai khép gió
    Không bao giờ quay lại mối tình đầu
    Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát
    Biếc xanh em chớp sáng mãi vòm trời
    Điều có thể đã hóa thành không thể
    Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi.
  6. Codaikhongten

    Codaikhongten Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    Lá giả(Thu Nguyệt)
    Sống dai hơn lá ngoài trời
    Cả đời làm một cuộc rơi không thành
    Gió đùa không biết rung rinh
    Nắng mưa không thấm, trơ mình mà xanh
    Giọt sương cũng giả long lanh
    Hình như chỉ bụi đeo quanh thiệt lòng!!!
  7. Codaikhongten

    Codaikhongten Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    Hỡi em yên lặng(Huy Cận,tặng vợ là Trần Lệ Thu)
    Khi anh cưới/ Mẹ em rằng/ Thu nó hiền thôi ít nói năng/ Từ đấy hai sông hòa một biển/ Nước gần với nước gắn bằng trăng/ Từ đấy lòng anh cứ lắng nghe/ Lặng im trong mỗi bước em về/ Lời thầm trong mỗi câu em nói/ Trong mỗi làn tay em vuốt ve/ Khi anh mệt nhọc khi anh đau/ Công việc anh lo lửa nóng đầu/ Anh cứ cảm nghe từ ánh mắt/ Tình em ôm tỏa tựa hương ngâu/ Em hỡi đời ai chẳng nửa thầm/ Lặng yên mới có được vang âm/ Tóc mềm sợi sợi nằm êm lắng/ Vạn suối lòng anh chảy trở trăn/ Rồi một ngày kia anh với em/ Nằm yên trong đất giấc im lìm/ Tai xương anh sẽ còn nghe ngóng/ Hoa lá hồn em trong lặng im.
  8. nguyenbs

    nguyenbs Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    **** nói điêu
    Nguyễn Bính
    Em thấy đời em trống trải nhiều
    Vì đời em chả có ai yêu
    Đời em là một vườn hoa nở
    **** hẹn về, rồi **** nói điêu.
  9. Nuocmatquy

    Nuocmatquy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    1
    ...Người đi em ơi người mê
    Chiều không hôn thú mây về dửng dưng
    Gió rung em ơi gió mong
    Chiều không tắt ở muôn cung đàn này
    Đàn say em ơi đàn ngây
    Chiều không thơ phú đau đầy lòng ta
    Mơ ca em ơi mơ xa
    Chiều không mộng mị thơ là cố nhân
    Đò sang em ơi đò ngang
    Chiều không bờ bến sóng tan tác sầu...
    Đó là tất cả những gì mà tôi nhớ được từ bài :"Chiều không tắt" của Nguyễn Việt Chiến.Một bài thơ tuyệt vời,bạn nào có làm ơn post lên hộ ,xin cảm ơn.
  10. Codaikhongten

    Codaikhongten Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    493
    Đã được thích:
    0
    Đọc những bài thơ hay đôi khi có cảm giác như được giải thoát vậy. Và tôi hôm nay lại bắt đầu làm việc lẩn thẩn (thời gian nhiều nhưng vụn vặt để làm việc gì khác hơn) là đi gom thơ hay trên mạng về. Đầu tiên sẽ bắt đầu bằng:
    Tuệ Sỹ
    HOÀI NIỆM

    Một đêm thôi mắt trầm sâu đáy biển
    Hai bàn tay khói phủ tóc tơ xa
    Miền đất đó trăng đã gầy vĩnh viễn
    Từ vu vơ bên giấc ngủ mơ hồ.

    Một lần định như sao ngàn đã định
    Lại một lần nông nổi vết sa cơ.
    Trời vẫn vậy vẫn mây chiều gió tĩnh
    Vẫn một đời nghe kể chuyện không như
    Vẫn sống chết với điêu tàn vờ vĩnh
    Để mắt mù nhìn lại cõi không hư.
    Một lần ngại trước thông già cung kỉnh
    Chẳng một lần nhầm lẫn không ư ?
    Ngày mai nhé ta chờ mi một chuyến
    Hai bàn tay khói phủ tóc tơ xa.

Chia sẻ trang này