1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hãy quên anh đi, em nhé (forget me go) chap 11

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi bongdaword, 12/04/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bongdaword

    bongdaword Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2013
    Bài viết:
    3.323
    Đã được thích:
    6
    Chap 11
    Sau một khoảng thời gian chúng tôi im lặng đã lâu, tôi và em đã dần dần tự nhiên lại như ban đầu. Nhưng vẫn chỉ là mấy câu hỏi han cho có lệ.
    - Ê! này! cậu không định đưa tôi về à? Gần trưa rồi đấy.
    - Ờ! Quên mất, tại cảnh đẹp quá nên tôi quên mất [​IMG]
    Tôi thấy cũng đã xế trưa rồi nên cũng nghe theo lời em mà cùng em từ từ đạp con vịt lại vào bờ.
    Em và tôi lại sánh bước cùng nhau trên con đường trong công viên mà đi về nhưng mà tôi và em lại ít nói chuyện với nhau hơn nếu không muốn nói là không nói câu nào. Chúng tôi cứ im lặng mà đi như vậy đến chỗ gửi xe, em đứng chờ tôi ở cổng và tôi đi lấy xe. Tôi thấy thời tiết có vẻ rất nóng và khó chịu chắc em cũng đang khát nên mua thêm hai túi nước mía rồi đưa cho em và tôi. Em gật đầu mỉn cười đón nhận cái túi nước mía từ tôi rồi từ từ uống. Tôi cũng vậy, dựng xe bên đường rồi nhanh chóng giải khát. Uống xong em và tôi lại lên đường trở về nhà tôi. Tôi đèo em sau lưng mà cảm nhận được trong em có cái gì đó rất lạnh, hơi lạnh của em lây cả sang tôi. Em đang nghĩ đến chuyện của gia đình em sao? Tôi hiểu là em đã có chút rắc rối với gia đình nhưng mà tôi lại không hiểu đó là chuyện gì mà khiến em buồn lâu đến như vậy. Em và tôi cứ rong ruổi trên các con đường về nhà mà không ai nói ai câu nào. Về đến nhà tôi, em đứng im ở cánh cổng một cách e thẹn có chút gì đó bẽn lẽm xen vào. Chẳng hiểu em đang ngượng chuyện gì chứ? Em đã đến nhà tôi mấy lần rồi mà lên đâu còn gì gọi là ngượng ngùng nữa chứ? Tôi hỏi em?
    - Cậu bị làm sao vậy? [​IMG]
    - À! Mình không bị sao đâu [​IMG] Tại mình sợ không về ăn cơm trưa nên bị mắng thôi mà.
    Trong lời nói của em có cái gì đó ngượng ngùng xen lẫn dối trá trong đó. Em đang giấu tôi cái gì đó. Nhưng tôi không thể gặng hỏi em được nên cũng gật đầu với em.
    Cất xe của tôi vào raga, tôi dắt xe em ra và mời em vào nhà nghỉ một chút cho đỡ mệt rồi về.
    - Vào nhà tôi nghỉ chút đi rồi về.
    - Ừm!
    Em e dè gật đầu đồng ý rồi theo tôi vào salon ngồi.
    Tôi hỏi em:
    - Cậu uống gì vậy?
    - Cứ cho mình nước lọc là được rồi.
    Tôi đi xuống dưới bếp bê hộp bánh quy lên kèm theo cốc nước lọc. Tôi đặt hộp bánh và cốc nước lên bàn.
    - Nước này cậu, cả bánh nữa này, ăn đi cho đỡ đói.
    Em nhấc cốc nước lên uống từ từ, tôi cầm bánh lên ăn và em cũng vậy, em cũng từ từ bỏ miếng bánh vào miệng. Tôi cứ chăm chú nhìn em ăn còn em thì e thẹn cúi đầu ăn, ăn được hai miếng thì em quay sang bảo tôi.
    - Thôi tớ về đây, muộn rồi!
    - Ừm!
    Tôi gật đầu rồi cùng em ra ngoài cửa, tôi mở cửa và tiễn em về. Về đến cổng em quay lại bảo tôi.
    Vẻ mặt của em có chút gì đó sợ sệt, ánh mắt em toát lên chút sự rụt rè như có điều gì muốn nói với tôi. Không ngoài dự đoán của tôi, em có điều muốn nói với tôi thật, và là những điều mà tôi không hề muốn nghe.
    - Thiên Thắng này!
    Em lại một lần nữa gọi tôi bằng tên của tôi, mỗi lần em gọi như vậy là kiểu gì đó cũng sẽ có chuyện xảy ra giữa em và tôi.
    - Hả? Gì vậy?
    - Tớ có chuyện muốn nói với cậu. Được không vậy[​IMG]?
    - Ừ! Cậu cứ nói đi, tôi đang nghe đây!
    - Cảm ơn cậu về buổi đi chơi hôm nay nhé! Có thể đây sẽ là lần cuối tớ được đi chơi cùng cậu.
    Tôi như không tin vào những gì mình đang nghe thấy, em nói như vậy nghĩa là sao? Ý em như vậy tức là bảo tôi từ nay sẽ không được có quan hệ gì với em nữa sao? Em muốn chấm dứt với tôi? Nhưng lý do là tại sao chứ? Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc lại mà hỏi em.
    - Tại sao lại là buổi cuối chứ? Cậu đùa tôi à[​IMG]?
    - Mình nói thật đấy không đùa đâu. Có lẽ đây sẽ là buổi đi chơi cuối của tớ và cậu vì...
    Em ngập ngừng không nói thành lời, tôi cũng giục em.
    - Tại sao chứ? Cậu giải thích dõ lý do cho tôi biết đi. Tại sao đang yên đang lành mà cậu bảo chúng ta không thể chơi với nhau nữa chứ?
    - Không phải tớ bảo là chúng ta không thể chơi với nhau mà là tớ với cậu sẽ không còn đi chơi được như thế này nữa thôi?
    - Vậy cậu nói rõ lý do với tôi đi nếu không tôi sẽ không chấp nhận lý do đó.
    - Là bởi vì... Bởi vì...
    Em vừa lấy hai tay chắp vào nhau vừa ấp úng đáp lại trong khi mắt thì cứ cắm xuống đất. Còn tôi thì tức giận trước cái thái độ của em nên tôi cũng làm căng lên, tôi muốn nghe những lời giải thích hợp lý ở em.
    - Vì sao chứ? Hay cậu thấy đi chơi với tôi chán quá nên không muốn đi cùng?
    - Không phải thế đâu tại vì là... Dạo này tớ có nhiều việc bận nên không thể đi chơi cùng cậu được.
    Rõ ràng là em đang nói dối tôi, đó không phải là 1 cái lý do chính đáng, đó chỉ là một lý do để nguỵ biện cho cái nguyên nhân sâu xa của nó.
    - Cậu nói dối tôi. Nếu chỉ như vậy thôi thì tôi không tin đâu.
    - Tớ nói thật mà!
    Tôi phát bực lên rồi, cảm xúc trong tôi không thể kìm nén lại được nữa, nó cứ tuôn ra như muốn em biết, em hiểu tâm sự của tôi.
    - Cậu nói dối tôi, cậu không phải là con người bận rộn đến mức ý! Cậu nói dối được tôi nhưng ánh mắt cậu không lừa tôi được đâu [​IMG] Cậu nói là chúng ta mãi là bạn mà, tại sao chỉ có chút rắc rối mà cậu đã bỏ cuộc lại giấu tôi nữa chứ?
    - Phải, chúng ta sẽ mãi là bạn. Mình sẽ nói thật nhưng mình sợ cậu không vui.
    Em có biết là làm bạn với em tôi đau khổ thế nào không? Không có được em mà chỉ được em coi là bạn mà tim tôi như bị đóng băng. Tôi coi em là người mà tôi thích, người mà tôi yêu, người mà tôi sẽ che chở đến hết đời... Vậy mà lúc em coi tôi là bạn tôi đa~ cố gắng nén chặt cảm xúc không cho nó vỡ oà. Tôi cố gắng làm bạn của em, tôi cố gắng lắng nghe mọi cảm xúc của em, tôi cố gắng làm người mà em có thể tin tưởng tuyệt đối. Vậy mà em lại muốn giấu tôi.
    - Cậu cứ nói đi, cậu giấu tôi thì tôi mới không vui thôi![​IMG]
    - Mình không được đi chơi cùng cậu nữa là bởi vì... Bố mẹ tớ không muốn tớ chơi cùng cậu.
    Tôi sững người đứng chết lặng đi, mồm thì lắp ba lắp bắp.
    - Tại.. Tại sao chứ? Bố.. Bố mẹ cậu đâu biết tôi là ai? Mà tôi có gì không tốt chứ?[​IMG]
    Tôi đang hỏi em và cũng là hỏi chính tôi. Tôi chưa bao giờ làm điều xấu xa với em hay gia đình em, thậm chí tôi còn chưa hề gặp mặt bố mẹ em, nhưng tại sao bố mẹ em biết tôi và cấm em không được chơi với tôi. Tôi đối với em rất tốt mà?
    Em đã giải thích rất dài với tôi. Em nói bố mẹ em thấy tôi lúc tôi đưa em về, bố mẹ em mắng em là con gái mà đi chơi không biết đường về nhưng em không cãi lại. Bố mẹ em mắng em là đi chơi với đứa hư đốn, em hỏi tại sao thì bố mẹ em nói tôi là tóc thì nhuộm, tai thì đeo khuyên thì không là mất dạy thì là gì? Rồi thì đi chơi với tôi mà tôi không bảo vệ được em làm em bị thương như vậy thì chơi làm gì? Tóm lại là bố mẹ em tìm đủ thứ cấm đoán em chơi với tôi.
    Tôi hiểu những điều bố mẹ em nghĩ. Vì ai là cha mẹ cũng vậy, luôn muốn những điều tốt đẹp nhất cho con mình và sẽ tìm mọi cách để cấm đoán con mình đến với những điều xấu hay tệ nạn. Và bố mẹ em cũng vậy, bố mẹ em không muốn đứa con gái chăm ngoan bảo bối của mình trở nên hư hỏng vì tôi. Đơn giản là trông bề ngoài của tôi không mấy tốt đẹp như cách bạn cùng lứa khác, tôi có ngoại hình được đánh giá là cao, tóc thì nhuộm hơi nâu, tai thì đeo khuyên, ăn mặc thì quá chất nên ai gặp tôi chắc cũng sẽ không có mấy ấn tượng về tôi.
    - Ừm! Tôi hiểu cậu, bố mẹ nào cũng vậy mà! [​IMG]
    Tôi vừa nói vừa gượng cười, tôi cố gắng không để lộ sự lo lắng và buồn bã ra cho em biết! Tôi muốn em không phải buồn vì chuyện này!
    - Ừm! Vậy tớ và cậu mãi là bạn nhé! Chúng ta chỉ không được đi chơi cùng nhau thôi mà! Trên lớp vẫn mãi là bạn!
    - Ừm! Mãi là bạn nhé! Cậu mà quên là tôi xử lý cậu đấy![​IMG]
    Tôi cố đáp trong những dòng cảm xúc rối bời! Em thì như thấy tâm trạng tôi không có gì bất ổn nên cũng vui vẻ và tự nhiên như xưa, như cái lúc đầu tiên tôi được gặp em.
    - Ừm! Vậy thì tớ về đây nhé! Mai gặp lại cậu trên lớp!
    - Ừm! Mai gặp!
    Tôi đứng ở cổng nhìn em đi khuất xa hòa mình vào dòng xe cộ rồi tôi đóng cổng bước vào nhà! Tôi nằm xuống giường, vắt tay lên trán. Tôi cố gắng nghĩ về tương lai phía trước của tôi! Nghĩ đến em, nghĩ về mình, tôi thấy tôi và em có nhiều trăn trở quá! Em và tôi là 2 con người của 2 thế giới khác nhau. Tôi là con người tự do, luôn được pama cưng chiều nên tôi được tự do làm tất cả mọi thứ theo ý mình! Còn em, em là con người của sự khống chế, em luôn sống trong vòng tay bao bọc của pama, làm gì cũng phải nghe theo pama. Vì vậy tôi và em không thể đến với nhau 1 cách dễ dàng được, kể cả làm bạn cũng là 1 thứ gì đó khó khăn huống chi là làm người yêu. Tôi sẽ nghe lời em, không còn đi chơi chung cùng em nữa, chỉ đơn giản là người bạn bình thường, vẫn xã giao như bình thường nhưng tôi thấy nó khó quá! Không có em tôi thấy cuộc đời như sương khói, quá mơ hồ, không thấy rõ được gì, nhưng sự thật là tôi không thể thân với em như trước nữa nên tôi sẽ phải học cách chấp nhận nó thôi! Xin lỗi em vì mọi rắc rối anh gây ra cho em!

    TIP TIP FREE FREE TIP TIP MIEN PHI TIP MIEN PHI HOM NAY TIP BONG DA MIEN PHI

Chia sẻ trang này