1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

hê hê ba hồn bảy vía ai mê tín nhào zô đây ! ! !

Chủ đề trong 'Hải Phòng' bởi monterlovely, 03/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. monterlovely

    monterlovely Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2004
    Bài viết:
    517
    Đã được thích:
    1
    hê hê ba hồn bảy vía ai mê tín nhào zô đây ! ! !

    hơ hơ hỏi chí không phải ai đã từng gặp ma chưa -.-! ... Mình thì gặp được một lần trong đời rồi ...
    Cái hồi mới lên Hà Nội thuê nhà tít bên Mỹ Đình gần nghĩa trang MAI DỊCH ... hix đêm hôm đó trời đầy sao ko mây ko gió ko một gì hết ngoài tiếng dế kêu ... cái cửa sổ vốn được cại chặt bỗng nhiên bật ra ... đập vào tường cái rầm ... đang nằm giật bắn người nhìn ra ... thấy một bóng người đi qua ... chay ra xem ai nhưng chẳng có ai hết ... Phòng mình lại còn là phòng cuối cùng ... cái cửa sổ bên phải mà ngay cạnh là bức tường ... thế tự hỏi cái bóng đó đi đâu... vào nhà đóng chặt cửa lại cài chốt cẩn thận ... đóng cái cửa sổ lại lần nữa , kiểm tra đã cài cận thận lại lên giường nằm tiếp ... được chưa đầy nửa tiếng cái cửa sổ lại bật ra một lần nữa ...lần này mình nhìn thấy rõ ràng có người đứng nhìn vào phòng mình ...rồi đi sang phía bức tường ... chạy vội ra nhưng cuối cùng cũng chẳng thấy gì hết ........ đêm đó mất ngủ đến sáng luôn ... vậy là sao chứ
  2. dunghp123

    dunghp123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2006
    Bài viết:
    3.598
    Đã được thích:
    0
    Hơ, chết ma đấy , phòng anh có ma đấy ....hù hù . Hehe , em là cái đứa sợ ma nhứt nè nhưng mà cũng thích doạ ma người khác cơ . Nghe kể thì thấy ghê ghê ...ơ nhưng mà nhà em ko gần nhà anh thế mới hay hehe......sợ jề nhể !
  3. pham_tu

    pham_tu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/06/2006
    Bài viết:
    2.973
    Đã được thích:
    0
    Đêm hôm đó ! tôi trở về nhà sau khi nghe nó kể về chuyện ma thực sự tôi không tin nhưng vẫn thấy hơn gai gai khi nhìn thấy goc nhà mình quá tối không có lấy một cái bóng đèn... có ai tim được là đã đến thế kỉ 21 rồi mà tôi vẫn phải men theo tường để tìm về cái cổng nhà mình lằm khá sâu vì không nhìn thấy đường............................ chớp xoẹt một tia sáng vụt qua mặt tôi, thấy giật mình khi nghĩ lại chuyện của nó kể cho mình lúc trước và cái mà mình vừa nhìn thấy có phải mình đã gặp ma.................... không cái đau nào bằng cái đau muốn thét thật to để mọi người nghe thấy mà không thét được thôi đành phải bước tiếp theo ya nghĩ ..........trời ạ mình nhận ra có một bóng đen nho nhỏ trước mặt mình có phải đấy là kết quả của cái mà mình vừa nhìn thấy trước đó ..................... một con lợn màu đen tuyền nếu như mình không nhìn nhầm...........định làm cho mình thót tim mà xỉu đây trong ý nghĩ của mình giờ này vừa sợ vừa run.............khakha!!! chuyện nhỏ trong những giấc mơ từ nhỏ đến giờ mình là một siêu nhân khi đánh nhau với ma mình sợ gì con lợn con trước mắt kia..............miêng lẩm nhẩm nói "lợn nhà ai mà thả thế kia mình bắt về nuôi đi" chân tay hành động theo lời nói mình đuổi theo con lợn nhỏ màu đen đó không được bao lâu thì đã đến cổng nhà mình phát hiện ra rằng ma cũng sợ nhưng người không biết sợ ma như mình được đà mình đuổi thêm vài mét thì mình thấy con lơn tan theo cái bóng đêm dùng dợn đó....................nói thật mình biết mình gặp phải ma nhưng mình không sợ hãi .............nhưng mọi người có biết không phải mấy ngày sau khi nghĩ lại mình mới thấy sợ...
    [​IMG]
  4. cogaikieukyhp

    cogaikieukyhp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.982
    Đã được thích:
    0
    Huhu mình cũng sợ ma lắm lắm.Cả nhà kể chuyện thì cứ kể nhưng đừng làm ma về doạ em nha,em sợ lắm,huhu
  5. dunghp123

    dunghp123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2006
    Bài viết:
    3.598
    Đã được thích:
    0
    Hí hí , chị Trang khóc rùi kìa . Em định hù chị một tí nhưng mà thấy chị khóc thương . Thui , hôm nào chị đưa em đi ăn kem nhá , em sẽ ko hù ma chị nữa
  6. cogaikieukyhp

    cogaikieukyhp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.982
    Đã được thích:
    0
    Ủa,em cũng có thể làm ma sao?Thế fang mặt to nhà em giỏi thật.Mà kể cũng đúng thể nào em mình chỉ thích đi ăn kem thui,hic!Sợ quá,nhà mình có ma đột nhập anh trai ơi!mau rút kiếm gia truyền để trừ ma đi anh
  7. monterlovely

    monterlovely Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2004
    Bài viết:
    517
    Đã được thích:
    1
    MÌnh thì mới có gặp ma có một lầ à ... nhưng nghe thặng bạn kể lại nó cũng từng gặp ma :

    Cái ngày đầu tiên nó biết quê ngoại là gì cũng là ngày mà nó nhớ nhất trong quang đời cấp 3 của nó ... hồi đó nó mới vừa thi đỗ vào lớp 10 ... được bố mẹ đưa về quê ngoại chơi một tuần ... lần đầu tiên nó biết rừng núi sông suối đẹp thế nào ... nhưng ngay bên cạnh làng nó là một bãi tha ma đã bỏ hoang nhiều năm ... những người có người thân ở đó cũng đã bốc mộ đi rồi nhưng hãn còn một số ngôi mộ vô chủ vẫn nằm bơ vơ ở đó ... hôm thứ 3 nó ở quê ... hôm đó nó lại ở nhà một mình vào buổi tối vì bố mẹ nó và ông bà ngoại sang bên nhà bác cả để lấy chút đồ ... nó là một thằng gan dạ nên tối hôm đó không có ai ở nhà nó đã cầm 1 mình một cái đèn dầu ra chỗ Nghĩa địa đó thám hiểm ,... không hiểu sao trong làng thì rất đông người nhưng đầu làng thì không có một ngôi nhà nào cả ... cái đình làng nằm xa cổng làng đến gần 1Km ... khu đất đó hoang sơ như chưa từng có ai ... Nó bước đi mà không chút sợ xệt nhưng vừa bước chân ra đến cổng làng thì bất chợt ngọn đèn của nó tăt phụt đi không hiểu nguyên nhân vì sao . .. Nó nghe thấy tiếng gió xào xạc ở những cây tùng to lớn bên ngoài cổng làng ... nó liền chạy vào đình làng để xin lửa châm đèn ... nhưng không hiểu sao ... ngôi đình bỗng trở lên tan hoang không một chút hương khói cũng như dư âm của nơi mà mới sáng hôm qua nó còn đến đó ngồi chơi với bọn trẻ ... nơi mà các cụ vẫn lui ra khấn vái... Nó chỉ cấy thấy một luồng gió lạnh khẽ thổi qua khung cửa ... nó vẫn bước vào trong và ko ngừng cất tiếng hỏi " có ai ở trong này không ạ" nhưng đáp lại nó chỉ là tiếng xào xạc của những bức rèm và tiếng lá cây ... bỗng nó nghe tiếng "râm" đổ ở bên mé đình ... nó bước đến nơi phát ra tiếng đổ ... nó mới thấy bên đó có một cái phòng đang mở cửa .... càng khiến sự tò mò của nó dâng cao nó càng tiến gần hơn vào căn phòng đó giữa cân phòng đó có đặt một chiếc bàn thờ nghi ngút khói hương nhưng không thấy một ai hết ... bài vị trên bàn bị úp xuống ... nó tiến lại gần lật cái bài vị lên và điều làm nó sợ lức đó ngay sau chiéc bài vị đó là một cái bóng màu trắng với tên của nó được khắc trên bài vị nói ngày sinh và ngày mất của nó .. chính là ngày hôm đó ... cái ngày mà nó bước vào căn phòng đấy ... nó hốt hoảng bỏ chạy thục mạng về nhà .. lúc nó về đến nhà cũng lúc bố mệ với ông bà nó về nhà ,...sáng hôm sau nó rủ ông bà và bố mẹ nó ra ngoài đình đó chơi cũng là để nó tìm lại căn phòng đó , nhưng lạ thay căn phòng đó đã không còn ở nơi mà nó đã đến hôm qua. căn phòng đó tan biến từ lúc nào không hay . Hai đêm sau đó nó đều nghe thấy tiếng một đứa trẻ gọi nó rủ nó ra đình chơi ... nhưng nó không còn dám bước chân đến chỗ đình đó nữa . hôm sau nữa nó phải xin bố mẹ nó về thành phố sớm ... và cũng kể từ đó nó không dám bước chân về đến quê ngoại của mình nữa .....
  8. dunghp123

    dunghp123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2006
    Bài viết:
    3.598
    Đã được thích:
    0
    Hù chị này , chị sợ chưa . Em bảo em chỉ doạ chị thôi mà chứ em hok phải mà hix , còn ông fang chỉ có ma sợ ông ý thui chị à . Hic , mà thôi em nhận làm ma cũng đc , chi rút kem ra chém chết em đi
  9. monterlovely

    monterlovely Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2004
    Bài viết:
    517
    Đã được thích:
    1
    Dưới đây là một truyện ngắn giá trị của tác giả Nguyễn Thị Ngọc Nhung, mô tả những diễn biến rùng rợn của một chuyến vượt biên, trong đó tác giả là nạn nhân. Truyện được viết dưới dạng tự thuật, nên lôi cuốn từ đầu đến cuối, khiến người đọc vô cùng hồi hộp, như được sống lại những kỷ niệm hãi hùng của ngày xưa vượt biên.
    Ghe chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm lá che mui nhìn vào.
    "Bây giờ mình phải đi bộ một khoảng, tui dẫn hai người một lần. Chia ra để khỏi lộ. Mấy người khác cứ ngồi đợi đến phiên, nhớ đừng nói chuyện lớn tiếng."
    Hắn dẫn hai người đàn bà ngồi sát cửa mui đi trước. Cả đám ngồi đợi ẩn nhẫn. Tim tôi chưa hết hồi hộp đập thình thịch thể như bất cứ người nào ngồi gần cũng đều có thể nghe được nhịp ấy. Phong nắm tay tôi. Tay Phong đẫm mồ hôi và lạnh. Tôi phải ngồi bệt và khom lưng, hai đầu gối co đụng cằm, gọn lỏn trong lòng Phong. Khoang ghe quá chật cho mười người ngồi lèn nhau, phía ngoài còn tấn mấy buồng chuối mùi nhựa nồng chát. Bên trái tôi, cha mẹ Phong dúi sát nhau. Một bé trai độ bốn, năm tuổi, bị uống thuốc ngủ, nằm im lìm trong lòng cha nó. Bà vợ ngồi kế bên, chân trái đạp chân tôi nhưng hình như bà không biết và tôi cũng không thể dời chân đi nơi khác. Đành chịu. Người con gái ngồi kế có lẽ là em gái bà, mặc bà ba đen như gái quê, mặt từa tựa nét.
    Khí trời đêm hơi lạnh nhưng bên trong khoang, nóng hầm hơi người. Hình như cái nóng hậm hực ấy tăng gấp bội vì trộn lẫn với nỗi căng thẳng bập bùng ngập ngụa không gian. Tôi lén nhìn đồng hồ giấu trong ngực áo. Khoảng 2g15 sáng. Tôi thì thầm nơi tai Phong "Hơn hai giờ sáng rồi anh." Phong gật nhẹ đầu. Người đàn ông chèo lái ngồi im như pho tượng. Đôi khi ánh mắt của hắn lấp lánh nhẹ dưới ánh trăng khi chớp. Cái mũi dài mang nét khoằm khiến mặt hắn lộ đầy vẻ gian ác nhưng nụ cười nở rộng với hàm răng thưa làm giảm bớt ấn tượng xấu nơi người đối diện. Hắn mặc áo bà ba đen, tay áo xắn quá cùi chỏ.
    Người đàn ông đưa hai người đàn bà lội bộ băng qua hàng cây thấp trở lại. Hơi thở của hắn nóng hôi hổi phà ngay mặt tôi khi thò đầu vào khoang kêu người đàn ông ẵm đứa con ngủ mê mệt. Người chồng bò ra đằng lái, vác đứa bé trên vai như vác bị gạo mò mẫm bước lên bờ. Vấp phải vật gì trên bờ đất, ông chúi nhủi suýt té, tay cố giữ thằng bé, người lảo đảo bước quàng xiên lòm khòm rồi mới đứng thẳng lên được.
    Tên đàn ông dẫn đường mặc áo sơ mi màu nâu đen, quần tây nhàu nát ống nhỏ túm hơi ngắn trên mắt cá, có chỗ sờn, đôi dép mỏng. Hắn ta tương đối trông được hơn người ngồi lái. Với nước da tái, môi thâm vì thuốc lá nhưng lại vẽ nên một nụ cười thật đẹp với lúm đồng tiền bên trái, kẽ răng đóng nhựa thuốc. Đôi mắt mí to với hàng mi rậm, duy có ánh mắt của hắn là không thẳng thắn, còn ngoài ra hắn dễ dàng lấy cảm tình của người xa lạ với giọng nói trầm và chậm.
    Tôi và Phong chưa bao giờ gặp hai người đàn ông này. Chuyến đi này chúng tôi qua trung gian bởi người bạn thân giới thiệu. Người bạn đó đã đến Mã Lai an toàn, chính vì vậy mà tôi và Phong mới tin tưởng nơi người trung gian này. Hơn nữa, chuyến đi có cả gia đình người thân gì đó của người trung gian cùng đi, như vậy thì không có gì để chúng tôi lo ngại. Thường là chắc ăn, người trung gian mới dẫn gia đình đi sau khi đã mối lái nhiều lần có vàng có tiền làm của hoặc manh mối bắt đầu bị lộ. Ba mẹ Phong và tôi phải xuống Cần Thơ, giả đi thăm bà con. Tôi mặc hai bộ đồ trên người, giấu theo ít vàng và nữ trang. Phong mặc quần áo nhăn nhíu không ủi. Mẹ Phong thì mặc bà ba quần thâm. Ba Phong thì vận đồ rách, vá chùm vá đụp mấy chỗ, chân mang dép rách quai cột nối bằng cọng kẽm. Tất nhiên là không dễ gì qua mắt người miệt quê đó nhưng hình như họ cảm thông (hay tội nghiệp) trước sự trá hình không mấy chỉnh nên tôi thường bắt gặp ánh mắt ái ngại nhìn mà không dám hỏi vài lần suốt đường đi.
    Đến nơi, cả bốn được dẫn đến một căn nhà nằm dựa mé sông chờ đến tối mới xuống ghe nhỏ theo sông ra cửa biển nơi có ghe lớn đợi sẵn. Trong nhà có độ hơn mười người khác đợi sẵn khi chúng tôi đến rồi chia nhóm theo ghe. Tôi dặn Phong tìm cách đi chung với người trung gian, bảo đảm hơn. Phong gật nhưng gia đình người đó cả thảy là tám, thêm hai người thì vừa đủ cho một chuyến. Nhưng tôi lẫn Phong đều không muốn đi tẻ riêng thành ra đành phải chờ chuyến chót, mười người, hơn mười giờ tối.
    Thoạt đầu, ngồi chen chúc trong khoang, tôi muốn ngộp thở với hơi người và mùi bùn non lẫn mùi nước đọng hôi hám nơi đáy ghe. Hai người chèo bắt chúng tôi khom lưng gần như nằm mọp xuống, tấn bên ngoài dằn bên trên, mấy buồng chuối xanh ngắt sau khi đậy bao bố tời dơ bẩn lên đầu mọi người. Đường đi may mắn yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra tuy rất chậm và kéo dài như không bao giờ đến nơi.
    Người đàn ông dẫn đường trở lại, kêu bà vợ và cô em gái của bà cùng đi. Tôi chợt ngửi phải mùi nồng tanh tưởi nơi áo hắn khi hắn nghiêng người khều vai bà vợ. Bỗng dưng tôi nghe lợm giọng không hiểu tại sao. Cái mùi thật lạ lùng. Bóng tối trong khoang không cho phép tôi nhìn rõ mặt hắn. Mùi tanh đến lạ. Hơi thở của hắn cũng nặng nề hơn. Tôi thì thào với Phong sau khi hắn đã đi.
    "Anh có nghe mùi gì không?"
    "Không. Mùi gì?"
    "Có mùi tanh tanh kỳ lắm... "
    Phong bâng quơ qua chuyện.
    Mùi bùn đó mà."
    Cũng khá lâu người đàn ông dẫn đường mới trở lại. Có thể hắn đi không lâu lắm nhưng khi chờ đợi thì năm ba phút dễ biến thành năm ba giờ. Chỉ còn bốn người trong khoang. Hai tên đàn ông bàn tính nho nhỏ trên bờ. Tôi bỗng nghe gai ốc nổi đầy người. Tôi nắm chặt tay Phong. Mồ hôi tươm ướt lưng. Người đàn ông đẹp trai kêu chúng tôi ra khỏi khoang. Hắn nói, giọng khoan thai.
    "Bây giờ tui dẫn ông bà đi, hai người một. Để khỏi mất thì giờ, hai người đi với anh Ban, hai người đi với tui. Tụi tui đi hai đường nhưng đường nào cũng dẫn tới chỗ ghe lớn. Đi đông nhiều tiếng động dễ bị lộ. "
    Rồi không đợi phản ứng của người nào hết, hắn hất hàm người mũi khoằm tên Ban, đẩy cha mẹ Phong về phía đó. Quay nhìn hai đứa tôi, hắn cười, hàm răng lởn nhởn dưới ánh trăng, bóng đen lúm đồng tiền nổi rõ trên má, rồi hắn quay lui bắt đầu đi về phía rừng cây thấp. Phong nắm tay tôi đi theo hắn. Rừng cây tối mờ dù là rừng thưa, bóng lá đen ngòm trên đường lồi lõm. Tôi vấp té loạng choạng nhiều lần, đi chậm hẳn lại.
    Chợt một nhánh cây đập vào mặt đau điếng, tôi khựng lại, giằng tay khỏi tay Phong rồi đỡ nhánh cây cúi người lom khom. Bỗng dưng, tôi nghe thấy... không chắc mình nghe đúng, nhưng tứ chi chai cứng. Thứ âm thanh nhọn như tiếng mèo gào giữa khuya. Tim tôi đập nhịp cuồng. Tôi quờ quạng tìm tay Phong. Chàng đứng sát tôi, chợt tôi cảm thấy cả người mệt mỏi và thỏng dài. Người đàn ông dẫn đường quay nhìn hai đứa tôi. Bóng tối mờ nhưng tôi vẫn thấy được ánh mắt kỳ lạ của hắn. Bỗng nhiên nỗi sợ hãi ùa tới tràn ngập người tôi với sự im lặng kỳ lạ của người dẫn đường không thúc hối khi thấy chúng tôi khựng lại. Hắn không hề kêu chúng tôi nhanh bước. Thời gian đứng khựng và cả ba đứng im như chờ đợi phản ứng của nhau. Chợt Phong kéo ngược tay tôi chạy trở lại hướng vừa rời đi lúc nãy. Tôi chạy cuống cuồng theo tay kéo mù loà. Rừng cây như mê hồn trận, chúng tôi chạy bất kể mọi thứ.
    Rồi cả hai cũng trở lại được bờ sông nơi ghe cặp bến. Người đàn ông tên Ban đang cúi khom lục lọi chi nơi bóng đen nằm im bên chân hắn. Tôi đứng sựng kêu không ra tiếng. Miệng lưỡi dính thành một khối nghèn nghẹn. Bóng đen dưới chân hắn là mẹ Phong, nửa trên loã thể, tư thế co quắp, mặt úp xuống bùn. Ban hình như cũng không ngờ sự có mặt của tôi và Phong. Hắn đờ người, tay còn cầm sợi dây chuyền vàng lòng thòng. Trong khoảnh khắc chúng tôi nhìn hắn, nhìn cái búa bửa củi vất bên chân. Tôi không thấy máu vì bóng đêm làm nhoè bẩn mọi thứ. Nỗi sợ hãi dâng lấp trí óc. Ý nghĩ lướt thật nhanh trong đầu. Tôi đã hiểu tại sao chúng muốn dẫn từng hai người một. Tôi sực nhớ đến người dẫn đường. Đầu óc hoảng sợ nhưng vẫn còn sáng suốt để nghe rõ tiếng chân chạy đuổi và tiếng la của hắn đâu đó "Ê Ban, coi chừng tụi nó chạy. Ban! Ban! Tụi nó chạy rồi!" Phong vụt chạy về chỗ neo ghe. Tôi chạy theo tay níu của Phong đến sát mé nước, chân vấp vật gì. Tôi ré lên như đạp phải giòi. Nhìn xuống, ba Phong nằm nửa người vùi dưới nước. Phong khựng lại vì tiếng la của tôi rồi đẩy tôi ra sông. Tôi sặc sục, nước mới ngang ngực. Phong hét vào tai tôi.
    "Lội mau lên, lội ra giữa sông."
    Tôi bơi hối hả, tay chân nặng chình chịch vì hai bộ đồ ướt nước. Tôi quay cuồng tứ phía, không rõ mình bơi về hướng nào mới đúng. Tiếng người la hét sau lưng nghe chói tai đến độ hãi hùng. Một tràng đạn bắn vãi quanh tôi và Phong. Chàng đè đầu tôi ngụp xuống nước. Không mấy lâu, tôi ngộp thở hất tay Phong trồi lên hớp không khí. Súng nổ liên hồi như sát mang tai. Tôi luýnh quýnh đập tay chân loạn xạ, chưa đầy mấy phút đã mệt lả. Tôi càng ráng trồi lên chừng nào thì lại càng chìm xuống nhanh chừng nấy. Tôi lặn hụp lên xuống như người sắp chết đuối. Có lẽ nhờ vậy mà tôi tránh được đạn bắn xối xả chung quanh. Phong khi lặn kéo tôi hụp xuống, khi nổi đẩy tôi trùi tới. Tôi bơi tới tấp với cảm tưởng mình nổi ì một chỗ. Đầu óc tôi rối loạn nhưng hình như vẫn tỉnh táo, rất tỉnh táo để thấy ánh trăng mờ trên cao, cây cối đứng im nơi bờ, bóng nước lấp lánh quanh mình, hơi thở hào hễn, cơn mệt muốn đứt hơi và mấy bóng đen trên bờ với loạt đạn dữ dội. Tôi bơi như máy, hơi thở dần ngắn với nước tuôn vào mũi mồm sặc sục. Biết mình không đủ sức, tôi thả ngửa để Phong vịn vai đẩy đi. Hình như chúng tôi đã ra được giữa sông. Tôi nhìn vào bờ, chỉ thấy dạng cái ghe, hai bóng đen tàn ác nhoè lẫn trong bóng đêm nhưng ánh lửa nháng với tiếng nổ vẫn hiện hữu. Tôi đạp chân phụ sức với Phong, mắt nhìn thẳng lên lòng đêm có trăng sao đầy đủ. Trời đất có đó nhưng hình như bịt tai im lặng trước hành động dã man. Tôi nhẩm cầu những đấng tối cao mà tôi có thể nghĩ đến trong nhịp tim hỗn loạn.
    Tiếng súng bỗng im. Sự im lặng hãi hùng đè chụp lấy tôi. Tiếng đập nước vùng vẫy của chúng tôi bỗng trở thành tiếng động duy nhất rõ mồn một trong đêm. Tôi lật sấp người lại tiếp tục bơi, bờ bên kia vẫn còn xa thăm thẳm. Có bơi mới thấy con sông không nhỏ như tôi tưởng khi còn ngồi trên ghe. Phong nhìn lại rồi nói qua hơi thở đứt quãng.

    ( hết tập1 ) ... mai sẽ có tập 2
  10. dunghp123

    dunghp123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2006
    Bài viết:
    3.598
    Đã được thích:
    0
    Tác giả: R.L.Stine
    - Ta đi thôi, Andrew. - Emily bảo cậu em. - Chị còn cả núi bài tập ở nhà.
    - Đợi tí đã. - Andrew thì thầm. - Tí nữa thôi.
    Cậu nhìn quanh công viên Shadyside. Trời gần như đã tối đen. Hai chị em chỉ cần ở lại đây thêm vài phút. Ở lại cho đến khi trời hoàn toàn tối. Đấy là lúc tất cả bà con họ hàng nhà chúng sẽ kéo ra. Mọi người ai cũng biết điều đấy. Emily gạt mấy sợi tóc đỏ lượn sóng của mình ra khỏi mặt.
    - Không có tí nào hết, - chị nói. - Đi ngay đi!
    Andrew chẳng thể chịu nổi mỗi khi Emily lên giọng chỉ huy. Chị mười hai tuổi rưỡi, lớn hơn cậu một tuổi. Như thế liệu chị có khôn hơn không? Có quyền trở thành Emily - Quái vật mình sư tử ; đầu cánh chim ưng? Với biệt danh là Biết Tuốt hay không?
    Đây là những gì thực sự khiến Andrew suýt chết cười, Emily nghĩ chị ấy thật hoàn hảo! Chị nghĩ mình giỏi môn bóng chày. Rất kênh kiệu, chị nghĩ mình có hàng nghìn đứa bạn. Thêm vào đó, chị luôn khoe khoang về khiếu thẩm mỹ áo quần của mình. Xét về phương diện cá nhân, Andrew nghĩ trông chị như một đứa dở hơi cứ chạy ***g lên khắp trường với cái váy nhàu nát và chuỗi hạt ngọc trai giả. Nhưng đây mới là điều khôi hài nhất: Emily nghĩ mình là người đẹp tuyệt trần.
    Andrew biết mình không đẹp trai. Cậu gầy nhom. Tóc có màu pha giữa nâu và đỏ. Mắt cậu màu nâu sạm, trên má thì có hàng triệu nốt tàn nhang. Nhưng có hề gì cơ chứ? Chẳng quan trọng. Chí ít thì mũi cậu cũng không hếch ngược lên trơì như mũi Emily.
    - Chị thật là ngốc, - Emily càu nhàu. - Tại sao chị lại đi nghe lời em xúi không đi xe buýt từ trường. Đoạn đường chỉ mất có mười lăm phút. Nếu chị đi xe buýt, bây giờ chị đã về đến nhà và đã làm xong một nửa bài tập rồi.
    - Suỵt !
    Andrew ra hiệu. Làm sao mà cậu có thể nghe được những bước chân đang đến bởi những tiếng càu nhàu không ngớt của Emily.
    - Ta đi thôi! - Emily giục: - Đi thôi, Android!
    Andrew nhăn mặt. Emily nghĩ mình thật thông minh khi gọi em là "Android". Thằng bé phải từ bỏ ý định bây giờ. Nó sẽ nghĩ sang thứ khác, quan trọng hơn. Nó bắt đầu đi. Chân nó giẫm lên lớp lá trên con đường bao quanh cái ao.
    - Bây giờ chính là lúc chúng thức giấc.
    Andrew bảo chị. Emily rên rỉ :
    - Chúng là ai?
    - Sinh vật của đêm tối.
    Andrew đáp. Cậu cố nói với vẻ bí hiểm. Có lẽ điều đó sẽ làm chị cậu dừng chân.
    - Em đang nói về cái gì vậy? - Emily vẫn bước đều. - Về loài cú à?
    - Không phải cú đâu! - Andrew đáp. - Những cái xác chưa chết. Ma cà rồng ấy mà. Chị biết không, khi bóng tối của ngày thứ hai ập đến thì chúng...
    - Andrew! - Emily hét lên. - Im đi! Chị không muốn nghe những gì chất chứa trong cái đầu bệnh hoạn của em.
    - Nhưng chuyện này có thực, - Andrew quả quyết.
    - Những gì liên quan đến ma cà rồng đều hoàn toàn bịa đặt!
    Emily cáu kỉnh nói :
    - Chúng không tồn tại! - Cô bé lắc đầu. - Chị đã bảo em rồi - em sẽ già thêm nữa nếu cứ đi tin vào mấy cái loài ma quỷ quái đản do tưởng tượng ra ấy.
    - Ma cà rồng thì chẳng phải do tưởng tượng đâu, - Andrew cãi. - Ma cà rồng đã cắn nhiều người, vào ngay cổ, thật đấy. - Cậu rút một cuốn sách ra khỏi áo jacket. - Trong sách này, người ta nói như vậy đấy.
    Emily giằng quyển sách và đọc được nhan đề "Những bí mật của ma cà rồng". Cô kêu lớn :
    - Chị chẳng thể nào tin được em lại giao du với hạng người đọc cái đồ rác rưởi này!
    - Nó không phải là đồ rác rưởi đâu. - Andrew phản đối.
    - Đúng là rác rưởi đấy. - Emily nói. - Chị luôn đọc những cuốn sách hay, loại sách đã được cô Parma lặp thư mục ở trong thư viện.
    Emily luôn khoe khoang về những cuốn sách mình đã đọc. Đúng, chúng là những tác phẩm nổi tiếng. Andrew phải thừa nhận điều đó. Nhưng chúng dày như một cuốn từ điển. Và độ dày của cuốn sách thì đôi khi chưa nói lên được phẩm chất của sách. Cứ như là cái cơ thể ục ịch, nặng hơn cậu đến mười cân của chị ấy.
    - Chị không nhớ là đã thấy "Những bí mật của ma cà rồng" trong thư mục của cô Parma hay không. - Emily nói tiếp. - Hoặc đây là cuốn em đã đọc tuần trước.
    - Chị muốn nói "Xác ướp cử động" ư? - Andrew hỏi. - Cuốn ấy chẳng liên quan gì đến cuốn này đâu.
    Emily đưa trả Andrew cuốn "Những bí mật của ma cà rồng".
    - Thế em bới đâu ra cái đồ này vậy?
    - T.J cho em mượn. - Andrew đáp.
    - Hèn chi! - Emily mở tròn xoe mắt. - T.J là người duy nhất trên thế gian này trông bí hiểm hơn em.
    - Nó không phải thế đâu! - Andrew cãi.
    Emily cười ngặt nghẽo :
    - Ồ, đúng là hai kẻ bí hiểm bênh nhau. Cả em lẫn T.J thì luôn trò chuyện về ma quỷ. Chị chẳng ngạc nhiên gì khi chúng mày không có một đứa bạn nào khác. - Emily bước đi thật nhanh.
    Andrew bước theo. Cậu và T.J trò chuyện về lũ ma quỷ thì có gì là sai trái cơ chứ? Kể cả việc đọc những cuốn sách viết về bọn quỷ ấy nữa? Những cuốn sách rất hay. Thực sự hay. Emily đã không biết mình đang bỏ phí đi một kho tàng kiến thức diệu kỳ.
    - Đi nhanh lên, Andrew.
    Emily giục. Nhưng Andrew vẫn cứ cố tình bước chậm phía sau. Cậu kéo lê bước chân kêu sồn sột. Nếu cậu có đủ thời gian để nán lại thì hai chị em sẽ thấy ma cà rồng. Cậu tin rằng hai chị em sẽ gặp. Emily đang tiến về phía đại lộ Phân Ly. Cô đang sải chân bước nhanh. Chúng không gặp con ma cà rồng nào trên đại lộ Phân Ly bởi lẽ nơi ấy đèn đường sáng quá. Đại lộ không đủ độ tối cần thiết để các loài quái vật của bóng đêm hoạt động.
    - Đợi em với, chị Emily. Ối, chân em bị sái khớp rồi.
    Andrew ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào thân cây sồi già to lớn và nắn nắn quanh mắt cá chân. Thỉnh thoảng cậu khẽ rên lên cố để làm chị mình tin cái chân bị sái.
    - Chị chẳng phải là đồ ngốc để lại bị lừa với kiểu chân bị sái ấy đâu. - Emily cứ đi tiếp. - Em có còn nhớ là tuần trước em đã lừa chị như thế chưa?
    Andrew thở dài. Cậu đi vài bước rồi đứng lại. Có vật gì màu đen mờ ảo đang bò nhanh theo sau Emily. Andrew nhìn nó nhảy vọt từ thân cây này đến thân cây khác.
    - Emily, dừng lại đi! - Cậu gọi bằng giọng kinh hoàng. - Có cái gì đang bám theo chị đấy!
    Emily hơi liếc nhìn lại:
    - Chị chẳng dễ bị lừa bởi những trò bịa đặt ngốc nghếch của em đâu.
    Andrew nhìn qua cụm cây, cậu thấy cái bóng ấy.
    Một cái bóng trùm tấm áo choàng dài, quét đất.
    Cái bóng đen lần tới từ phía sau thân cây sồi già, từng bước, từng bước nó đến gần hơn.
    - Nó kìa! - Andrew hét lên. - Sau lưng chị đấy !
    - Chà, đừng có mà vớ vẩn. - Emily đứng khuỳnh tay chống nạnh.
    Cái bóng lặng lẽ tiến sát Emily.
    Nó sắp chồm vào chị.
    - Emily, em không đùa đâu. - Giọng Andrew run lên. - Chạy đi!
    Emily lắc đầu tỏ vẻ coi thường.
    Cái bóng đưa hai bàn tay đen ngòm lên.
    - Emily! Chạy đi! - Andrew hét giục.
    Nhưng đã quá muộn.
    Andrew trợn ngược mắt trong nỗi kinh hoàng khi thấy mấy ngón tay dài ngoằng kia chộp cổ Emily.
    Emily hét lên. Tiếng thét của cô làm rung chuyển cả bầu trời đêm tháng mười một. Cô vùng vẫy để thoát ra khỏi bàn tay của cái bóng den ngòm.
    - Ma cà rồng ! - Cô gào lên. - Cứu chị với, Andrew!
    Andrew đứng im như trời trồng. Cậu nhìn cái bóng khoác áo choàng. Những chiếc nanh dài của nó đang rỏ nước bọt ròng ròng.
    - Andrew, hãy làm gì di chứ !
    Emily thất thanh giục.
    - Chị gào y nhu một cái thùng rỗng.
    Quái vật của đêm tối nói. Nó buông Emily ra và đưa bàn tay đeo găng đen nhổ mấy cái nanh. Andrew lăn ra cười.
    - Ôi, một người! - Cậu nói. - Một người đáng nể, T.J !
    Emily vuốt lại mái tóc. Cô chỉnh lại chuỗi hạt cho ngay ngắn.
    - Bọn mày là đồ bọ non. - Cô mắng. - Bọn mày thật đáng xấu hổ, đùa như là trẻ con lên hai ấy! - Cô bé quay lưng bỏ đi về phía cửa ra vào của công viên.
    - Ôi! Chiến hữu! - Andrew lại lên tiếng trong lúc nhìn chị mình vượt qua sân bóng chày trong cơn giận dữ. - Giá tớ quay được cảnh này lên phim nhỉ ?
    T.J nhặt chiếc túi giấu sau một thân cây. Nó mở tấm choàng, cởi ra đút vào túi. Nó để mấy cái nanh vào hộp đựng bút.
    Andrew rất ngưỡng mộ T.J . Khi cậu ta nghĩ ra trò đùa gì, thì nó phải làm cho bằng được. T.J không cao lắm. Ðúng ra là nó thấp và xương xẩu. Nó chải ngược tóc ra sau theo kiểu anh nó và luôn làm ra vẻ mình đúng là một con ma cà rồng.
    Andrew phục T.J còn vì lý do nữa. Nó chỉ yêu thích ma cà rồng. Andrew thì thích đủ loại ma quỷ. Nào là ma sói, ma xác ướp, ma cà rồng, quỷ đầm lầy ... Nhưng T.J chỉ mê mỗi ma cà rồng. Nó hiểu tường tận về chúng. Nó là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
    - Doạ Emily theo kiểu này khoái hơn doạ bằng mặt nạ KinhKong. - T.J nói. - Lần này thì ta thành công hơn lần trước.
    Andrew hồi tưởng câu chuyện rồi phá lên cười. Cậu đã gặp rắc rối bởi vụ đó. Một vụ cực kỳ rắc rối. Nhưng nó thật đáng giá. Emily xứng đáng được nhận một vụ như thế. Chị cứ trêu mãi về một trong những cuốn sách viết về lũ quỷ của cậu, cuốn "Vết bùn kỳ lạ từ sao Hoả." Rồi một tối nọ, cậu và T.J lập kế để Emily chứng kiến một số giọt bùn kỳ lạ đó. Andrew cười khùng khục khi nhớ lại bộ dạng sững sờ của cô chị khi thấy những giọt bùn nhão ngoét xanh lè rơi xuống trước mặt mình. Cậu khẳng định, lúc ấy chị mình hoàn toàn tin những giọt bùn đó rơi từ sao Hoả xuống. Sáng hôm sau, Andrew choàng tỉnh. Có ai đó đang gào gọi tên cậu. Cậu ngồi dậy trên giường.
    - Gì vậy? - Cậu gắt.
    - Dậy di! - Emily hét từ ngưỡng cửa phòng cậu. - Dậy ngay!
    Buông một tiếng rên dài, Andrew lại gieo mình xuống giường. Cậu chui sâu vào trong chăn. Cậu nhắm mắt lại. Rõ ràng Emily không tha thứ cho cậu về trò đùa ma cà rồng.
    - Tắt cái đồng hồ báo thức đần độn kia ngay! - Emily quát.
    Ðồng hồ báo thức? Ôi! Cái tiếng reng, reng, reng, reng Andrew nghe trong mơ ấy lại là tiếng đồng hồ. Cậu cứ nghĩ đấy là tiếng ma cà rồng đang gõ cửa phòng cậu. Andrew ngồi dậy mở cửa sổ. Giấc mơ quái quỷ thật. Một con ma cà rồng cứ reng, reng, reng mãi.
    Vẫn còn ngái ngủ, Andrew đưa tay ra khỏi chăn, về phía đồng hồ. Lúc chạm đến nó, cậu nhấn nút tắt chuông đánh thức. Tiếng reng reng chấm dứt.
    - Sáng nay chúng ta phải đón chiếc xe buýt đầu tiên đấy Andrew. - Emily giục. - Nếu em không xuống dưới nhà trong vòng năm phút nữa thì chị sẽ đi trước. Chị không chịu trách nhiệm với lời mẹ dặn đâu.
    Andrew nghe bước chân chị mình nện rầm rầm khi xuống cầu thang. Nếu Emily đi một mình thì mẹ sẽ không hài lòng. Trường trung học Shadyside cách nhà khá xa, nhưng lại gần phố Fear. Và nó cũng rất gần nghĩa trang phố Fear. Nhiều chuyện kinh khủng thường xuyên xảy ra ở đó. Lúc nào cũng thế, nếu bạn không tin những câu chuyện thì...
    Mẹ của Andrew luôn khẳng định với cậu là mấy con ma ấy chỉ ở trong truyện thôi. Chúng không có thực nhưng mẹ vẫn muốn Andrew và Emily cùng đi đến trường với nhau. Buông một tiếng than nữa, Andrew cố mở mắt ra. Cậu muốn ngủ thêm tí nữa. Thậm chí cậu còn muốn ngủ hết cả buổi sáng. Cậu nghĩ giá mà hôm qua mình đừng thức đọc sách quá khuya. Cậu ước giá mà mình lại tiếp tục vùi đầu vào cái gối mềm mại kia. Rồi mắt cậu nhắm lại...
    Cậu ngẩng đầu lên, hết mấy phút rồi nhỉ? Chị Emily sẽ quay lên lại thét gọi cậu ngay thôi mà. Ôi ! Cùi tay cậu đụng vào gáy quyển sách. Cuốn sách mà cậu đã đọc đến quá nửa đêm hôm qua, "Dạo chơi với đàn ma sói". Chà ! Một cuốn sách mới thú vị làm sao. Bây giờ, Andrew đã hoàn toàn tỉnh táo. Cậu nhớ lại chỗ mình đã dừng trong sách. Ðấy là lúc Jason, nhân vật của cuốn sách, sắp gia nhập vào bầy ma sói. Andrew đọc gần hết quyển sách chỉ còn mấy trang cuối. Hẳn cậu sẽ chết mất nếu chưa đọc hết để biết chuyện gì xảy ra. Cậu nhìn đồng hồ. Cậu có thể rửa mặt, đánh răng một nhoáng là xong ngay thôi. Andrew ngồi trên giường. Mắt cậu dán vào quyển sách, Jason đang gặp nguy khốn. Bây giờ nó đã biến thành ma sói. Nhưng con ma sói đầu đàn lại không muốn cho cậu gia nhập đàn. Jason và ma sói đầu đàn sắp sửa kịch chiến tay đôi. Một trận sóng mái. Chỉ có ma sói mới có thể ghết ma sói. Jason khó có thể sống sót. Tim Andrew nện thình thình khi ma sói đầu đàn cất tiếng hú, xoè vuốt, xù lông lao tới cấu vào cổ Jason. Cậu co rúm người lại, nín thở, tim như ngừng đập vì quá lo cho Jason.
    Andrew rời mắt khỏi cuốn sách để thở - một bàn tay từ phía sau tóm chặt cổ cậu!
    Andrew cố thét lên. Nhưng không có âm thanh nào vọng ra cả.
    Một giọng nói cất lên từ phía sau :
    - Trong vòng mười phút nữa phải xuống ngay!
    Đấy là giọng Emily.
    Emily buông cổ Andrew ra. Rồi cô vòng tay qua chộp quyển sách.
    - Này !
    Andrew gào lớn. Cậu nhảy lên. Nhưng cậu đã quá muộn. Emily mang cuốn sách chạy ra khỏi phòng. Andrew đuổi theo:
    - Trả nó lại đây!
    Cậu hét. Emily chạy nhanh xuống cầu thang . Lúc đã xuống tầng dưới, cô quay lại :
    - Nếu mười phút nữa em không xuống... - Emily bảo - ... thì cuốn sách này sẽ đi tong vào sọt rác.
    Andrew thở dài. Cậu biết mình đã bị đánh bại. Cậu tiu nghỉu quay lại phòng. Cậu mặc áo sơ mi và quần jean. Có lẽ cô Parma có một cuốn "Dạo chơi với đàn ma sói" ở thư viện trường. Nhưng rất có thể cô ấy không có. Andrew phải tìm đọc cho bằng được cái đoạn kết viết về Jason. Chắc cậu phải hỏi xin Emily lại cuốn sách. Chị ấy rất có thể bắt cậu quỳ gối van xin. Andrew mặc xong đồ nhưng chưa đi giày. Cậu đưa tay quờ dưới gầm giường. Cậu nghĩ đôi giày hẳn ở dưới ấy. Ngón tay cậu chạm phải vật gì. Một vật lạnh như đá chứ không phải là đôi giày, hoàn toàn không phải. Andrew cầm cái vật lạnh ấy kéo ra khỏi giường. Cậu thấy đấy là một quyển sách.
    Một quyển sách màu đen đã cũ. Nhưng trông nó có vẻ rất quyến rũ. Bởi lẽ nó lạnh lắm. Hơi lạnh từ nó làm buốt cả tay cậu.Cuốn sách không có nhan đề. Andrew rà tay trên lớp bìa da màu đen mềm mại. Tại sao cuốn sách này lại có cảm giác giống như một món ăn tráng miệng ướp lạnh. - Cậu tự hỏi. - Và bằng cách nào mà nó lại chui xuống giường ta nhỉ?
    Cậu mở quyển sách, mấy trang giấy trắng như có đôi mắt vô hình chằm chằm nhìn cậu. Andrew lật hết trang này sang trang kia. Trang nào cũng trắng xoá.
    - Andrew! Bà Griffin gọi với lên từ phía dưới cầu thang. - Con đang làm gì mà lâu vậy? Chị Emily đang sốt ruột vì đợi con kìa!
    - Con xuống ngay đây ! - Andrew đáp.
    Cậu quẳng cuốn sách lên giường. Cậu đi quanh tìm đôi giày. Khi tìm ra, cậu xỏ chân vào. Có lẽ cậu nên mang cuốn sách bìa đen đến trường cho T.J xem.
    Nhưng khoan đã. Ai đã đút cuốn sách xuống dưới giường mình nhỉ? Có phải là T.J không? Chắc là T.J rồi. Đây là kiểu đùa rất giống kiểu của T.J.
    Andrew đút vội mấy tờ giấy làm bài tập ở nhà vào cặp giấy rồi dúi vào túi xách. Cậu định đưa tay cầm quyển sách bìa đen nhưng vội rụt tay lại. Cậu chăm chú nhìn bìa sách. Lúc nãy cậu thấy nó màu đen và không có chữ. Cậu chắc chắn về điều ấy. Nhưng bây giờ những con chữ ngoằn nghèo bắt đầu xuất hiện. Những con chữ theo lối cổ , cứ tự xuất hiện trên bìa sách. Andrew chỉ còn biết đứng nhìn và đợi cho đến khi dòng chữ tự kết thúc. Và khi nó kết thúc. Cái nhan đề đã hiện rõ. Andrew cảm thấy máu trong huyết quản muốn đông lại khi miệng cậu nhẩm đọc dòng chữ: "Phương pháp trở thành ma cà rồng".
    Chao ôi ! Diệu kỳ làm sao! Adnrew thầm nghĩ khi đưa tay giở quyển sách. Có lẽ T.J đã giấu một cái "chip" của máy vi tính đằng sau bìa da. Hoặc có lẽ dòng chữ ấy được viết bằng loại mực công nghệ cao không thể nhìn thấy được. Cậu chẳng thể nào giải thích nổi. Nhưng... Ô kìa! Bây giờ những dòng chữ bắt đầu xuất hiện trên trang thứ nhất. Các con chữ hiện rõ:
    ( hết tập 1 )

Chia sẻ trang này