1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

hê hê ba hồn bảy vía ai mê tín nhào zô đây ! ! !

Chủ đề trong 'Hải Phòng' bởi monterlovely, 03/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. monterlovely

    monterlovely Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2004
    Bài viết:
    517
    Đã được thích:
    1
    "Tụi nó chèo theo... bơi lẹ... lên em... May ra mình... thoát."
    Câu nói của Phong lại được đệm bằng tiếng súng nhưng rời rạc hơn lúc nãy. Tôi muốn bịt tai để đừng nghe thứ âm thanh dữ dằn chở đầy gai nhọn đâm thẳng tim óc. Tôi nhìn lui, không hiểu sao trong lúc bấn loạn, trí óc vẫn tiếp tục có lúc minh mẫn để thấu suốt những thứ không dính dáng gì hết, quanh mình. Chiếc ghe trôi lừ lừ ra giữa sông thật nhanh. Lửa đỏ loé quanh. Tôi nghe được tiếng giầm quậy nước lẫn với tiếng súng mỗi lúc thưa hơn. Tiếng lủm chủm của đạn rơi không còn nghe gần đâu đây nữa mà vạt xa xa về phía bờ bên phải. Phong kề tai thì thào.
    "Tụi nó không thấy mình. Em bơi nhẹ dưới nước trôi lần vào bờ, đừng gây tiếng động mạnh. Khi tụi nó bắn thì mình bơi nhanh hơn một chút."
    Đám lục bình nhẩn nha trôi đâu đó làm hai tên đàn ông lầm lẫn. Chúng la hét lẫn nhau.
    "Mày bắn lục bình không hà, Ban! Ê. Đ.m. tụi nó trôi hướng này sao mày cứ bắn hướng đó hoài vậy? Đ.m. giết có hai đứa mà cũng không xong, biết làm gì ăn đây mậy?"
    "Câm cái miệng của mày lại. Đứa nào để xẩy? Hả? Mẹ cha nó, tao bắn đúng chỗ, chắc tụi nó chìm rồi. Không tin thì thôi. Đ.m, bỏ cho rồi. Sống chết kệ mẹ tụi nó. Về cho xong, trời gần sáng rồi, làm cả đêm, mệt chết mẹ!"
    Mọi thứ vụt im. Không có tiếng chèo lẫn tiếng chửi thề. Tay Phong nắm cứng vai tôi trong khoảnh khắc rồi buông. Tôi chúi đầu sát mặt nước, tay chân cố khuẫy thật nhẹ nhưng vẫn mang cảm tưởng nặng chịt lào xào khuyấy nước. Im lặng nặng như tấm màn sũng nước phủ đè lên tâm trí. Tim tôi đập rối rít, mạch máu nhảy theo nhịp tim hào hễn, tai tôi nghe được tiếng bình bịch của tim mình tưởng như ai cũng đều nghe ra. Chợt có người dúi chân tôi xuống. Tôi hơi giật mình khi chân đạp phải lớp sình mềm. Phong đứng, mặt ngửa chừa mũi thở, cả đầu dìm gần hết dưới nước. Tôi bắt chước Phong, đỡ mệt vì chân chạm đáy sông nhưng phải đổi chân chống vì lớp sình mềm khiến chân chuồi nghiêng không vững. Được một lát, tôi ngẩng nhìn vừa lúc bóng đen nơi ghe lên tiếng.
    "Đằng kia kìa. Đó. Đ...đ... tụi nó vừa hụp xuống. Chỗ này nè. Mày bắn chỗ đó coi."
    Phong nắm tay tôi kéo hụp xuống nước. Nghe được câu nói của người trên ghe nên tôi kịp chuẩn bị để hít một hơi không đến nỗi chịu ngộp lâu. Đạn bắn tung toé sát nơi tôi đứng. Phong dò dẫm bước đi dưới nước. Tôi bước theo mò mẫm, chân đạp sình loạng choạng nhằm nơi trũng sâu làm tôi hốt hoảng bíu chặt tay Phong. Miệng há ra bất ngờ khiến nước ùa vào mồm, tôi ngột ngạt trồi đầu lên thở. Trước mặt, đám lục bình kẹt nhánh cây chết dồn đống bên bờ. Tôi truồi sâu vào đám lá, chỗ nước cạn ngang bụng nên ngồi chồm hỗm dưới nước. Bóng ghe đi ngang thật rõ. Tiếng nói chuyện vang vang.
    "Kệ mẹ tụi nó, về cho rồi. Mày cất đồ chưa?"
    Giọng trầm khoan thai trả lời như không bị ảnh hưởng chi hết với hỗn loạn máu me vừa rồi.
    Rồi, hỏi hoài! Xét hết mấy cái thây rồi. Trừ khi nào họ nuốt vô bụng thì tao chịu chớ... Ờ, hay là mình quay lại mổ mấy cái thây đàn bà. Tụi nó có khi nuốt hột xoàn..."
    Giọng kia bẳn gắt hơn. "Sao hồi nãy hổng nói? Mẹ nó. Xì. Đ.m, gì cũng mày. Đợi xong rồi mới nói. Xẩy hết hai đứa... Gần sáng rồi, mổ miết gì nữa. Đ. m.."
    Tiếng nói nhỏ dần theo dạng ghe loãng dần trong đêm tối. Phong đứng dậy, lần mò trượt lên trượt xuống với lớp sình nơi bờ rồi mò lên bờ đất. Tôi đạp sình nhão nhoẹt len chảy qua mấy kẽ chân, theo Phong lên chỗ có đất cứng. Bờ đất đầy rễ chằng chịt của thân cây chết, không rõ cây gì. Tôi lại vấp chân đau điếng nhưng cơn đau không đủ nồng độ để tôi nhận biết lâu hơn. Ngồi bệt xuống, tôi lần mò ngực áo tìm đồng hồ. Ánh lân tinh mờ ảo. 4g20 sáng. Tôi nói với Phong, hơi khựng lại khi nhận ra mình lạc giọng.
    "Gần bốn rưỡi rồi anh. Giờ tính sao đây?"
    Phong cởi áo vắt nước không trả lời. Tôi cởi bớt một bộ đồ bên ngoài cố vắt cho ráo rồi phơi đại trên mấy nhánh cây gần đó. Hơi lạnh thấm qua lần áo ướt còn lại trên người khiến tôi nổi ốc. Cả người tôi run từng cơn theo phản xạ cơ thể. Tôi ngồi bó gối, hai tay ôm chân co ro. Phong choàng tay qua vai tôi cho ấm. Hai đứa chúi vào nhau. Trí óc tôi dần dần tỉnh và tôi cố tránh không nghĩ đến những gì vừa xảy ra.
    Rừng cây thưa thớt không một bóng nhà hay bóng đèn. Sao thật sáng và thật nhiều. Tiếng ếch nhái ễnh ương đâu đó nổi lên thật bình yên như không có chuyện gì xảy ra. Nước mắt tôi rơi chầm chậm nhiểu trên tay mới hay. Cơn sợ hãi lắng xuống, giờ chỉ còn lạc lõng khốn cùng sau cơn bão tàn khốc. Tôi mang cảm tưởng vừa rỗng không vừa đầy ắp đến độ muốn nôn. Không biết tôi nên nói gì, làm gì. Sau con giông tàn bạo, sực thấy mình không là gì cả, tay chân dư thừa, đầu óc đầy rẫy những hình ảnh chết chóc và cảm tưởng mình rất mỏng manh dễ bị xúc phạm thì lấp đầy cả người.
    Giọt nước mắt đầu rơi xuống, khơi dậy trùng dương trong tôi. Tôi khóc ngon lành như chưa bao giờ được khóc. Trí óc lần mò trở lại xác người vấp phải nơi mé nước, sợi dây chuyền vàng đong đưa nơi tay gã đàn ông cúi mình trên cái xác trần. Hoá ra, tim tôi hụt nhịp, những người chung ghe đã chết. Tôi nhớ đứa bé trai ngủ mê vì thuốc. Cô gái trẻ thì thầm với tôi "Bồ em ở Texas. Ảnh hứa sẽ đón khi em tới đảo. Mấy năm rồi em chỉ đợi có dịp này. Tưởng sẽ không bao giờ gặp rồi chứ. " Giọng cười khẽ vui sướng đầy hy vọng của cô. Giờ thì thật là không bao giờ gặp. Tôi gục đầu ủ rũ với nước mắt. Phong ngồi im lặng lẽ. Chúng tôi đã gặp phải lũ cướp cạn tàn ác. Lũ cướp cùng màu da cùng tiếng nói với mình. Tôi thường nghe nói đến hải tặc Thái lan nhưng chưa nghe nói đến lũ cướp cùng màu da tiếng nói với mình. Giờ thì tôi hiểu, nạn nhân chết cả, lấy ai kể lại câu chuyện thương tâm nơi bờ sông vắng. Biết bao bờ sông vắng đã chứng kiến những cảnh tượng tương tự? Tôi lau nước mắt trên tay áo còn ẩm ướt, nằm lăn ra đất. Phong nằm theo, gối đầu tôi lên tay chàng. Tôi sờ soạng mặt Phong trong đêm tối mờ, ngón tay tôi ướt khi lướt ngang mắt. Tôi vùi mình trong lòng Phong, cảm kích và đau đớn vô vàn.
    o O o
    Bà ngoại Phong mất khoảng sau hai giờ sáng cùng ngày hôm ấy. Dì Sáu cho chúng tôi hay mấy ngày sau, khi hai đứa mò về đến nhà. Bà mất cùng ngày chúng tôi bị nạn. Lúc hai giờ, bà còn đòi dì Sáu rót cho tách trà. Sau đó, dì Sáu về giường của mình. Đến sáng thì bà đã chết cứng, hai chân thò ra ngoài như sửa soạn xuống giường, tay phải níu chặt thành giường, mắt mở hé.
    Phong ngồi ôm đầu nghĩ ngợi. Chập sau Phong hỏi.
    "Dì có chắc là sau hai giờ không?"
    "Chắc. Dì cho ngoại uống nửa tách trà. Lúc để tách xuống bàn sực thấy đồng hồ gần hai giờ chớ dì có tính coi giờ đâu mà nhớ."
    Dì Sáu là em út của mẹ Phong. Dì lớn tuổi nhưng không con. Chồng dì còn ở trại học tập nên dì không đi với chúng tôi, vả lại không ai trông nom bà ngoại, đã hơn bảy mươi lăm già yếu nhiều bệnh tật. Dì giống mẹ Phong nhiều nét nhưng khô khan cằn cỗi hơn. Mặt dì sưng húp vì khóc nhiều.
    Lúc mở cửa thấy hai đứa tôi, dì oà khóc như trẻ nhỏ. Thấy trở về, hiểu ngay là không thoát, phần mới chôn mẹ một mình nên dì tủi thân. Đến khi biết cha mẹ Phong tử nạn, dì khóc thảm thiết hơn. Phong chỉ ngồi yên nhìn tôi và dì Sáu, mặt chàng chai cứng với giận dữ và oán hờn.
    Tối hôm đó, Phong ngồi nơi giường ngoại, vụt nói một câu lạ.
    "Mình thoát được là nhờ ngoại!"
    Tôi nhìn Phong không hiểu. Dì Sáu hỏi.
    "Sao? Con nói sao?"
    Phong chậm rãi kể, mắt nhìn mông lung.
    "Lúc Ngà giật tay con đứng lại, tự nhiên con thấy bà ngoại. Thấy như thế nào thì con không biết, chỉ biết là thấy mà trong người không hề thắc mắc tại sao. Bà ngoại xua xua tay nói. Chạy đi con, lội qua bên kia sông. Lẹ lên. Chạy đi con! Con nghe rõ ràng giọng thúc hối nóng lòng của Ngoại. Con đang hoang mang chưa biết làm gì thì lại nghe bà nói. ****** chết rồi. Chạy mau lên con ơi. Rồi như có gì ám, con lôi tay Ngà chạy về phía bờ sông theo lời Ngoại. "
    Tôi nghe lạnh nơi sống lưng. Tôi đã không kéo tay Phong đứng lại vô cớ, rõ ràng có nhánh cây đập nơi mặt đau như trời giáng nên tôi đứng lại không suy nghĩ. Khi mặt trời lên, Phong nhìn và không thấy vết bầm hay trầy trụa nào trên mặt tôi cả. Điều này khiến tôi ngạc nhiên vì cái đau xé da thịt kia không thể nào không để lại dấu vết trên mặt. Còn tiếng gào, thứ tiếng đau đớn của một con thú bị nạn. Thứ âm thanh chỉ có thể tạo được bởi cơn đau tận cùng xương tuỷ. Phong đã không nghe tiếng gào nào hết khi giật tay tôi quay lui chạy ngược về hướng cũ. Không dám suy tưởng nhiều hơn, tôi chỉ giản dị cho rằng mẹ Phong đã tìm cách cứu chúng tôi bằng tiếng gào mà bà đã không kịp thoát thành tiếng. Tôi đã nghe được thứ âm thanh xé rách màn đêm chọc thẳng óc mình, đã ngửi được mùi máu trên áo kẻ giết người. Nếu không có nhánh cây quật mặt, tôi đã không dừng lại và đã tiếp tục ngoan ngoãn đi theo tên dẫn đường gian ác. Nếu không có tiếng gào, có lẽ tôi vẫn tiếp tục đi không chút ngờ vực. Tiếng gào và cái đau của nhánh cây quật mặt, cả hai đều thật, thật như nỗi hãi hùng của cuộc thảm sát ghê rợn nơi bờ sông vắng. Tôi đã cảm thấy được tất cả mọi thứ bằng mọi giác quan trên người. Có thể, nhánh cây làm tôi đau nhưng không để lại dấu vết, nhưng còn tiếng gào, tôi phải giải thích làm sao khi Phong không hề nghe có tiếng gào nào hết. Hai đứa tôi đã được báo động cùng một lúc bằng hai hình thức khác nhau. Và nhờ hành động vụt chạy bất thần khiến tên dẫn đường không kịp trở tay. Nếu không, nếu không... tôi vẫn thường tự hỏi, nếu không, nếu không, chuyện gì sẽ xảy ra và tôi sẽ làm gì nếu gã đàn ông không gờm tay với mình giả như tôi và Phong cùng rơi vào tình trạng sống chết dưới tay hắn? Đây là nỗi ám ảnh không biết đến khi nào tôi mới được quên dù đã yên ổn xứ người nhiều năm sau đó.
    Hết
  2. pham_tu

    pham_tu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/06/2006
    Bài viết:
    2.973
    Đã được thích:
    0
    ma.......maaaaaa...........................ma!
    cha mẹ ơi gặp ma!
    toát mồ hôi khi trong mơ gặp một em gái xinh thí hoá ra là một con ma ghê ghê từ nay mơ cũng phải cẩn thận
    kể ra mình cũng còn biết sợ
    [​IMG]
  3. dunghp123

    dunghp123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2006
    Bài viết:
    3.598
    Đã được thích:
    0

    Tiếp nè :
    Chương 1
    Ma cà rồng - tập sự
    Làm thế nào mà T.J có thể thực hiện được điều khủng khiếp như thế này? Chà...à. và làm sao nó có thể giữ quyển sách lạnh được như thế? Liệu T.J đã quấn nó trong lớp giấy bóng và để trong tủ lạnh? Nhưng mà làm sao cuốn sách lại cứ lạnh lâu như thế?
    Andrew lật sang trang sau. Những dòng chữ cũng bắt đầu xuất hiện.
    "...Bạn muốn ngủ suốt ngày chứ? Vậy thì vào lúc hoàng hôn hãy biến thành một con sói. Hay một con chuột. Hay một con mèo đỏ. Hay có lẽ là một chú dơi.
    Bạn thích bay lắm sao? Để xuyên qua cửa? Để xuyên qua bức tường dày? Tất cả những lời nói trên có thật không? Chúng không thật. Tất cả bạn phải làm là trở thành ma cà rồng.
    Thế bạn làm điều ấy bằng cách nào? Cách duy nhất là để cho một con ma cà rồng cắn. Và nơi thích hợp nhất để cắn là cổ bạn. Một khi bạn bị cắn thì bạn đã là ma cà rồng tập sự..."
    - Ôi chào! - Andrew thì thầm. Cuốn này còn hay hơn cả "Dạo chơi với đàn ma sói". Làm sao mà T.J có thể làm được điều này.
    Nhưng ngộ nhỡ nó làm thì sao?
    Còn nếu không phải nó? Andrew nuốt nước bọt đánh ực. Cậu không muốn nghĩ về điều đó. Bởi vì nếu T.J không giấu cuốn sách trong phòng cậu thì... ai giấu? Không phải Emily rồi. Chị không bao giờ nhgĩ đựoc những trò như thế này. Cũng chẳng phải là ma. Vậy thì không có ai khác ngoài T.J.
    - Andrew đâu rồi?
    Giọng mẹ vang lên từ bên ngoài hành lang. Nhanh như chớp, Andrew tuồn cuốn sách đen xuống dưới gối. Cậu cúi người xuống nền nhà vờ tìm cái gì đó ở dưới giường. Cậu không muốn mẹ phát hiện ra cuốn sách mình đang đọc. Cậu không thích phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào về cuốn sách đen này.
    - Cưng đâu rồi, con? - Mẹ cậu đứng trên ngưỡng cửa.
    - Ô! Con chào mẹ ạ - Andrew nói. Cậu vẫn toài người trên sàn nhà để tìm. Cậu phát hiện ra vật gì đó, không phải là lớp giấy bóng lạnh bọc cuốn sách.
    - Chị Emily đang cáu um lên vì con quá chậm. - Bà Griffin nói. - Có chuyện gì vậy?
    - Không sao đâu mẹ. - Giọng Andrew hơi the thé. - Chẳng có gì cả đâu mẹ. Con không tìm thấy đôi giày, thế thôi.
    Bà Griffin nhìn vào chân Andrew.
    - Con đã đi giày rồi kia kìa. -Bà chỉ tay.
    - Ôi, trời dất ! - Andrew nói. Cậu ló đầu ra khỏi gầm giường. - Con cứ nghĩ là mình chưa tìm được. Chắc con đã mang vào rồi quên khuấy đi mất. À...có lẽ con phải buộc dây lại.
    Andrew luôn lúng túng khi không tìm ra cách để chống chế lỗi của mình. Thế là cậu bèn cúi xuống và buộc dây giày rồi đứng lên.
    - Con chắc là mình khoẻ chứ? - Mẹ đưa tay vén mái tóc ra khỏi trán cậu. - Hừ. Không bị sốt. Nhưng đầu con hơi ấm đấy. - Bà bước lùi lại. - Mặt lại tái nữa cứ. Mẹ nghĩ con đang cố giấu điều gì đó.
    - Không sao đâu mẹ. - Andrew nói. - Thật đấy.
    Andrew không thể ở nhà. Hôm nay cậu không thể. Cậu phải đi đến trường bằng bất cứ giá nào. Cậu phải tìm hiểu xem chuyện gì được viết trong cuốn sách.
    - Mẹ bảo chị Emily là nên đón chuyến xe buýt sau vậy. - Cậu đề nghị. Cậu vượt qua mẹ để đi vào phòng vệ sinh. - Bảo với chị ấy là con sẽ xuống trong vòng ba phút nữa.
    - Mẹ sẽ gói bánh sẵn...- Bà Griffin nói. - để con ăn dọc đường.
    Andrew khoá cưả buồng vệ sinh lại. Đấy là thói quen. Thói quen dùng để tránh Emily, để giữ những ý tưởng riêng của cậu. Khi cậu đưa tay lấy bàn chải đánh răng, cậu nghe tiếng bược chân giậm thình thịch bên ngoài cửa phòng vệ sinh. Cậu mỉm cười.
    - Nhanh lên !
    Emily quát từ bên ngoài. Andrew nghe chị cố xoay nắm đấm cửa. Khoá rồi, chị ơi! Cậu nghĩ, chị chẳng thể vào được đâu!
    - Andrew? - Chị quát. - Nếu trễ xe buýt thì chị sẽ cho một trận!
    Vẫn giữ nụ cười, Andrew nắn ống kem đánh răng vào bàn chải. Cậu liếc nhìn vào gương. Cậu rùng mình. Cái bàn chải tuột khỏi tay cậu. Nhìn mặt cậu kia kìa ! Nó tái nhợt! Tái bệch như màu sữa ! Thảo nào mẹ lo lắng.
    - Andrew! - Emily đấm vào cửa bằng cả hai tay. - Ra ngay đi.
    Andrew không buồn trả lời. Cậu vẫn nhìn khuôn mặt mình. Da cậu có cùng màu trắng như lớp gạch men lát trong buồng này. Cậu ghé sát lại nhìn vào môi. Đôi môi đỏ của cậu. Cậu thấy một vệt máu dưới cằm. Cậu vạch cổ áo ra xem. Máu ! Cậu đang chảy máu. Nhanh tay, cậu xé miếng giấy vệ sinh, thấm ướt và đắp lên chỗ chảy máu. Cậu nhìn kỹ hơn. Cái vết ấy trông không phải bị cắt. Nó giống như hai vết muỗi đốt. Như thể cậu bị hai cái cặp đồ để nướng đâm phải. Hay là một con rắn đã cắn cậu hay.. một con gì khác.
    Một con ma cà rồng? Tay Andrew run rẩy khi cậu sờ lên hai vết thương nhỏ.
    Cậu rụt tay lại. Cậu nhìn mấy cái vết bí ẩn. Chúng có nghĩa là gì nhỉ?
    - Ồ, không! - Andrew chết điếng cả người - Phải chăng mình đã là một ma cà rồng - tập sự?
    Andrew nhìn vào gương, cậu mải nhìn mấy cái vết trên cổ thì cánh cửa bật mở.
    - Ra rồi ! - Emily reo lên với vẻ đắc thắng. Chị đang giữ chặt nắm đấm cửa.
    - Chị ... chị đã? - Andrew lắp bắp. Cậu đưa tay lên che cổ. - Bằng cái gì?
    - Còn hỏi nữa à? - Emily quát. - Tìm được chìa khoá rồi!
    - Ôi! - Andrew buông tiếng thở dài. - À, à, chị làm ơn ra ngoài một lát có được không?
    - Được thôi, - Emily dịu dàng nói. Nhưng chị bước về phía Andrew đang đứng. Trước lúc cậu kịp mở miệng nhờ chị xem hộ cái cổ thì chị đã nắm được cổ áo cậu.
    - Này! Thả ra! - Andrew gào lên. - Chị đang làm cái gì vậy?
    Cậu biết rằng Emily chỉ muốn kéo cậu ra khỏi buồng vệ sinh. Chị lôi cậu ra hành lang.
    - Đang phát ốm lên vì cứ ngày nào cũng đợi cậu đấy. - Emily hậm hực nói. - Tôi đã phát ngấy lên bởi phải đón chuyến xe muộn do phải đi bộ quanh ao.
    - Tại.. là.. em ? - Andrew bắt đầu mở miệng.
    - Tôi căm ghét cái chuyện cứ phải đến lớp trễ mỗi ngày. - Emily chì chiết. - Tôi chẳng thích đến trường bởi cứ phải thấy cái mặt đần đần của cậu đó.
    Andrew lại van nài :
    - Emily, hượm đã nào!
    - Tôi chẳng còn đủ kiên nhẫn để đợi cậu cùng đến trường nữa.
    Emily cứ kéo bừa cậu xuống cầu thang. Andrew nắm lấy lan can. Emily cố kéo. Andrew cứ bám chặt.
    - Đợi tí đã ! - Cậu hét. - Em đã sẵn sàng rồi! Em phải mang túi đi học chứ. Túi đã được sắp sẵn rồi. Em hứa. Chỉ ba mươi giây thôi rồi chúng ta cùng đi.
    Emily buông tay ra:
    - Hai mươi giây thôi đó! - Chị quát theo.
    Andrew lao vào phòng. Cậu chộp quyển sách đen dưới gối. Nó vẫn còn lạnh như băng. Sao nó lạ thế nhỉ? Khi Andrew sắp đút cuốn sách vào túi, cậu sững sờ. Dòng chữ trên bìa đâu cả rồi? Nó đã biến mất ! Nó hoàn toàn biến mất! Ôi, nhà thông thái ơi! Cậu đã có nhiều câu hỏi để hỏi T.J. Cậu hy vọng T.J sẽ làm sáng tỏ vài vấn đề. Andrew đặt cuốn sách vào túi đi học, mặc áo khoác rồi lao ra khỏi phòng. Xuống đến cầu thang, cậu chộp vội gói giấy nhỏ từ tay mẹ và không hề dừng bước. Cậu bám theo Emiliy chạy ra đường. Bà Griffin vẫy tay tạm biệt trước cửa:
    - Chúc các con một ngày tốt lành.
    Andrew ngồi phịch xuống bên cạnh T.J trên chuyến xe buýt muộn. Cậu và Emily suýt nưã bị trễ xe. Chúng phải chạy thật nhanh mới đuổi kịp.
    - Có chuyện gì vậy?
    T.J hỏi. Andrew hổn hển như sắp đứt hơi thở.
    - Cái gì trong túi kia vậy?
    T.J hỏi. Andrew đưa cho nó cái túi nhỏ.
    - Bánh phết bơ nóng hổi! - T.J thốt lên. Mình ăn được chứ?
    Vẫn còn thở hổn hển, Andrew gật đầu ra hiệu đồng ý.
    - Cám ơn bạn! T.J cho tay vào túi. Ăn được vài miếng, nó liếc nhìn Andrew. - Cậu biết là trông cậu không được khoẻ không? - Nó định sát vào Andrew. - Mặt cậu có cái gì vậy?
    Andrew nhăn nhó. Cậu đưa tay chùi má.
    - Trông như thể cậu đánh phấn ấy. - T.J nói. Nó dịch vào sát hơn. - Còn... còn cả đôi môi nữa! Cậu dùng son hả?
    Andrew ngồi co người trên ghế.
    - Andrew, có chuyện gìvậy? - T.J hỏi. - Trông như thể cậu sắp trở thành...
    Andrew nhắm mắt lại. Cậu đợi T.J nói ra chữ ma.
    Giọng của T.J chuyển sang thì thào:
    - Andrew, cậu sắp biến thành một tên hề đấy.
    Andrew lắc đầu. Cuối cùng cậu cũng thở đều đặn trở lại:
    - Mình không trở thành một tên hề đâu. - Andrew nói. Cậu liếc nhanh sang bạn. - Nhưng có lẽ mình sẽ biến thành một cái gì đó.
    - Câu đang nói về cái gì vậy? - T.J hỏi. - À... cậu có ăn cái bánh cuối cùng này không?
    Andrew lắc đầu. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ khi xe buýt leo lên chiếc cầu vắt qua Suối Gió. Rồi cậu mở túi lấy cuốn sách đen ra đặt vào lòng T.J .
    - Đây, - cậu nói. - Bây giờ hãy nói cho mình biết cuốn sách này nó thế nào?
    T.J đút mẩu bánh cuối cùng vào miệng. Nó liếm liếm mấyngón tay rồi đưa ra cầm quyển sách.
    - Nó lạnh quá. - T.J nói. Nó nhìn Andrew. - Cậu đã để nó trong tủ lạnh hay ở đâu vậy?
    Andrew cau mày.
    - Ý cậu là... không phải sách của cậu à?
    T.J lắc đầu.
    - Cậu không đút nó vào dưới giường của mình à?
    - Tớ chưa từng trông thấy nó bao giờ. - T.J đưa trả quyển sách.
    - Nhưng nếu nó không phải của cậu thì...- Andrew dừng lại. Tim cậu bắt đầu nện thình thịch . Cậu cảm thấy bao tử cứ quặn cả lên. Nếu không phải của T.J thì cuốn sách ấy của ai? Nó từ đâu đến nhỉ?
    - Nó nằm dưới giường cậu à? - T.J hỏi.
    Andrew gật đầu:
    - Sáng nay mình tìm thấy nó, - cậu nói.
    Rồi cậu kể cho T.J nghe mọi chuyện, từ việc phát hiện ra quyển sách, dòng chữ kỳ lạ và cả chương sách về ma cà rồng - tập sự nữa.
    Khi Andrew dứt lời, T.J lắc đầu.
    - Bạn à, mình gần như tin cậu đấy. Cậu kể nghe thật quá.
    - Nó có thật đấy T.J. -Andrew nói.
    - Thôi nào. - T.J nói. - Tớ chẳng dễ bị lừa như Emily đâu.
    - Chuyện còn nữa. - Andrew tiếp tục. - Khi đi vào buồng vệ sinh đánh răng, mình nhìn vào gương, mình thấy mặt mình trắng như một tờ giấy. Môi mình trông rất ... lạ kỳ. Mình còn thấy cả cái này nữa. Andrew từ từ lật cổ áo mình ra. T.J nhìn thấy mấy vết đứt trên cổ Andrew.
    - À ... ra thế. - Giọng nói của cậu ta không có vẻ đã tin tưởng hoàn toàn.
    - Con gì đó đã cắn mình. - Andrew nói. - Con gì đó có nanh.
    T.J đưa một ngón tay rà trên vết đứt. Rồi nó rụt tay lại.
    - Ồ , quái quỷ thật! - Nó lẩm bẩm. - Nhưng tớ chẳng thể tin!
    - Mình cũng không tin. - Giọng của Andrwe run run. - T.J! Cậu có nghĩ mình sẽ biến thành ma cà rồng không?
    - Giá mà tớ được làm ma cà rồng - tập sự. - T.J thở dài khi xe buýt đến đường Công Viên. - Để tớ nhìn lại vết đốt của cậu lần nữa nào !
    Andrew nhìn quanh:
    - Cẩn thận nhé , được không? - Cậu nói. - Mình không muốn bất kỳ một ai khác đòi xem. - Cậu lật cổ áo xuống.
    - Trông nó thật lắm. - T.J thừa nhận.
    Andrew rên rỉ :
    - Cú cắn của ma cà rồng là lý do khiến mặt cậu tái nhợt. - T.J nói. - Nhưng còn vết đỏ trên môi. - Nó cười. - Tất cả những gì cậu phải làm bây giờ là đợi cho đến khi dấu răng kia biến mất, rồi cậu sẽ là một con ma cà rồng chính hiệu.
    Andrew lại rên rỉ :
    - Cậu có thực sự tin là có một con ma cà rồng trong phòng cậu hay không? - T.J hỏi
    - Mình không biết. - Andrew đáp. - Mình ...Mình mơ về một con ma cà rồng. - Cậu nói và hồi tưởng mọi chuyện. - Có lúc mình đã nghĩ đấy chỉ là một giấc mơ. Nhưng ..có lẽ không phải. Tại sao cuốn sách lại nằm ở dưới giường mình cơ chứ?
    - Chắc con ma cà rồng để nó lại cho cậu. - T.J nói có vẻ suy nghĩ. - Sau khi nó cắn cậu.
    Andrew rùng mình bởi cách suy luận đó. Một con ma cà rồng trong phòng mình! Trong bóng tối, nó đứng bên mình, cúi xuống, nhe nanh đớp vào gáy mình. Gan ruột của Andrew quặn hết cả lên.
    - Chuyện gì vậy? - T.J hỏi. - Cậu không vui sao?
    - Không !- Andrew thốt lên. - Mình đang lo gần chết đây.
    - Chết à! - T.J gần như hét lên. - Thế mà cũng nói! Làm sao chết được.
    - Suỵt! - Andrew nhắc bạn.
    - Cậu sẽ trở thành một trong những ma xác ướp! - T.J thì thầm.
    - Nhưng mình không muốn làm ma xác ướp. - Andrew nói. - Mình muốn sống. Như kiểu của mình bây giờ. - Cậu nhăn mặt. - Ý mình là cuộc sống giống như trước lúc mình bị con ma ấy cắn.
    - Này, Andrew. - T.J nói. - Nghĩ gì lạ vậy? Cậu sẽ được lang thang vĩnh viễn. Vĩnh viễn! Cậu sẽ có thể bay. Rồi hằng đêm cậu cưỡi mây rong chơi trên bầu trời.
    - Chuyện ấy nghe hấp dẫn đấy. - Andrew thú nhận. - Nhưng ..
    - Cậu có thể hớp hồn mọi người. - T.J cắt ngang lời bạn. - Cậu có thể mê hoặc họ với cái nhìn ma quỷ của mình.
    T.J chỉ gật đầu. Bây giờ, T.J đang cơn hào hứng.
    - Hãy nhớ lại lúc chị Emily lên giọng kẻ cả. Những gì cậu cần làm là chỉ cần nhìn và ... hấp! Chị ấy sẽ bị hớp mất hồn. Chị ấy sẽ phải tuân lệnh cậu.
    Một nụ cười dè dặt hiện lên đôi môi đỏ hơn thường lệ của Andrew.
    - Đúng đấy, sẽ có vài chuyện hay đấy. - Cậu thừa nhận khi xe buýt đỗ lại phía trước trường Trung học Shadyside. - Nhưng mình sẽ làm gì một khi bị đói, T.J?
    T.J nhún vai.
    - Cậu sẽ phải đi tìm mồi của mình. - nó nói. - Cậu phải... đi ra ngoài mà hút máu.
    Andrew không cười khi T.J đùa ngốc như thế.
    - Nếu bị biến thành ma cà rồng thì mình sẽ phải hút máu ư? - Cậu nói. - Ôi chao! Thử nghĩ xem, nó thật khủng khiếp đó, T.J!
    Andrew và T.J xuống xe cùng với nhiều học sinh khác. Chúng bước lên vệ đường.
    T.J dừng lại trước cổng trường.
    - Dẫu sao cậu cũng đừng nên lo lắng về chuyện đó làm gì. - Nó nói. - Cậu không phải là ma cà rồng đâu.
    - Mình không phải à?
    Andrew như trút được gánh nặng ra khỏi người. T.J lắc đầu.
    - Bởi cậu đang đứng trong ánh nắng.
    - Nghĩa là thế nào?
    - Ma cà rồng không thể nào sống dưới ánh nắng. - T.J bảo. - Nếu bị mặt trời chiếu phải thì ma cà rồng sẽ biến thành tro bụi.
    Andrew nhìn T.J chạy đến tủ để quần áo của nó. Cậu hy vọng cậu sẽ không biến thành ma cà rồng. Cậu mong những lời vừa nói của T.J là đúng. Nó vẫn thường xuyên đúng. Bởi lẽ, T.J là một chuyên gia về ma cà rồng.
    Nhưng, Andrew thầm hỏi. - Sao nó lại biết về ma cà rồng - tập sự cơ chứ?
    Mình có thể ăn hết cả một con bò, Andrew nghĩ. Cậu đang đứng xếp hàng đợi nhận khẩu phần ăn trưa. Cậu bê một đĩa mì ống trộn với thịt băm và nước xốt màu đỏ. Cậu hỏi xin thêm tí nước xốt. Thông thường cậu không khoái bữa ăn trưa ở trường lắm. Nhưng trưa nay, cậu thấy mọi thứ ngon lắm! Cậu lấy một miếng bánh mì lớn gấp đôi, một hộp sữa và một lát bánh sôcôla to tướng. Rồi cậu đi đến bàn ăn ngồi đối diện với T.J. T.J nhìn khay thức ăn của bạn.
    - Làm sao ăn hết được ngần ấy? - Nó hỏi. - Cậu định trở thành võ sĩ sumo hay sao?
    Andrew nhún vai:
    - Mình đói.
    Cậu đáp. Cậu không muốn mất thời gian để tranh luận. Cậu cúi đầu vào đĩa mì ống. Chà! Nước xốt tuyệt vời hơn mọi ngày! Cậu múc một thìa đầy thịt băm cho vào miệng. Cậu nhai từ từ mẫu bánh. Nó có vị chua chua nhưng rất ngon.
    - Andrew? - T.J hỏi. - Có chuyện gì vậy?
    Andrew cố mở miệng nói. Nhưng cậu không thể. Cái vật có vị chua ấy cứ mắc ngang miệng cậu. Cậu phải lấy nó ra.
    Cậu cho tay vào miệng. Ồ , không ! Lưỡi cậu bị tê cứng, hoàn toàn tê cứng!
    Rồi những vết đau buốt xuất hiện trên môi Andrew.
    - Andrew! Có chuyện gì vậy?
    T.J hoảng hồn hỏi. Nhưng Andrew không thể trả lời. Toàn bộ khuôn mặt cậu bây giờ cũng lạnh cóng. Cả cổ họng nữa! Cậu nắn cổ họng. Nó cũng nghẽn mất rồi.
    Mắt cậu như lồi ra vì khiếp đảm.
    - Mình ... mình không thể nuốt! - Andrew thầm gào lên trong đầu. - Mình không thể thở.
    ...........Còn nữa......
  4. trai_tinh

    trai_tinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/04/2004
    Bài viết:
    3.336
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi nói thẳng : cái topic này có vẻ không hợp lắm . XIn phép mod một điều :" đóng và xoá đi , tui muốn lập 1 topic khác mà có thể nhiểu người nhầm nó chung chủ đề với cái topic này "
    xem số tình duyên
  5. Chichxongsock

    Chichxongsock Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/07/2005
    Bài viết:
    2.543
    Đã được thích:
    0
    Đêm hôm đó Đào về nhà , hắn tiếc hùi hụi vì đánh con 63 đề lại về 36 . .... Nguyễn Ngọc Ngạn nghe hay nhỉ
  6. pham_tu

    pham_tu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/06/2006
    Bài viết:
    2.973
    Đã được thích:
    0
    Hồn Ma Giữa Đêm KhuyaTuesday, 20. February 2007, 14:15:04
    Thelma Eliza sống với bà ngoại ở một khu ngoại ô Brussels thuộc nước Bỉ. Ở đó có nhiều tầng lớp dân cư, từ gia đình kỹ sư, bác sĩ đến những người dân nghèo sống tạm bợ quanh các gầm cầu thang... Hàng ngày, họ toả đi quanh thủ đô để kiếm sống, tối đến lại quay về nơi cư ngụ quen thuộc của mình. Eliza sống trong "cộng đồng Harlem" ấy từ ngày còn bé (Harlem là khu cư trú tồi tàn dành cho người da màu nghèo khó ở Mỹ). Mãi đến năm 10 tuổi, cô bé mới lờ mờ nhận ra rằng mình không có cha mẹ. Những lần Eliza gặng hỏi, bà ngoại chỉ ậm ừ cho qua chuyện, điều đó càng làm cô tò mò hơn. Mười năm sau, trong một dịp tình cờ, Eliza mới phát hiện ra quyển nhật ký của mẹ, đó là một điều bí mật làm cô đau đớn và căm giận.
    "... Brussels, ngày... tháng... năm...
    Không hiểu sao ông ấy nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ. Nhất là lúc khám bệnh, không hiểu sao ông ta cứ một mực đòi phải "khám bệnh lý toàn thân" của mình... Mình vẫn biết rằng đến bác sĩ khám bệnh là phải như thế. Nhưng... dẫu sao mình vẫn ngại. Mình còn con gái mà. Rồi ông ta lại không muốn lấy tiền nữa chứ, nhưng bốn mươi franc Bỉ chớ có ít đâu. Đã vậy, ông ta còn hẹn lần sau tới khám sẽ tính tiền luôn một thể..."
    15 ngày sau, cô gái trong quyển nhật ký đã trở thành tình nhân của ông bác sĩ. Họ chênh lệch tuổi khá cao: 25. Không phải vì tình mà cô gái buộc phải sống với người đàn ông hơn cô khá nhiều tuổi.
    "... Brussels, ngày... tháng... năm...
    ... Hôm nay là ngày buồn nhất trong đời mình. Làm sao mình biết được thuốc đó là thuốc mê. Vả lại, thái độ của ông ta cũng không có gì làm mình phả nghi ngờ. Ông ta nói: "Loại thuốc này cô phải uống ngay sau khi khám mới có hiệu quả..." và mình tưởng thật để rồi tỉnh dậy trong vòng tay ông ta, không một mảnh vải che thân. Chuyện đã lỡ rồi...
    Nhưng đó vẫn chưa phải là ngày đau đớn nhất trong đời cô gái trẻ ấy. Eliza đọc suốt gần 70 trang nhật ký còn lại, quả là những tháng ngày mật ngọt tình yêu mà mẹ cô dâng hiến cho một người thuộc tầng lớp "trên". Cái chuyện "không chồng mà có con" ấy chẳng có gì quan trọng, thậm chí là bình thường trong con mắt của cư dân nghèo khó ở Brussels. Có điều mối tình đó không kéo dài được lâu.
    "... Brussels, ngày... tháng... năm...
    ... Thật là đáng tội cho mình. Tại sao mình không kiên quyết dứt khoát ngay từ đầu, nên chuyện xảy ra mà mình thật cũng không ngờ nổi, ông ấy lại tệ đến thế. Chiều nau khi đẩy mình vào giường của gã đàn ông có râu quai nón, ông ta thản nhiên đến độ không ngờ được. Mình chẳng còn thiết sống nữa, nhưng phải trả thù. Ông ta là bác sĩ, liệu mình trả thù bằng cách nào đây? Mình phải..."
    Eliza không đọc được nữa, vì quyển nhật ký viết tới đó đã bị cắt ngang, nhoè nhoẹt nước mắt. Số phận của mẹ cô bi thảm đến vậy sao? Đến lúc Eliza cầm trên tay quyển nhật ký ấy, ngoại cô mới chịu nói ra sự thật:
    Lúc cháu được 4 tuổi, đêm nọ, mẹ cháu đãbỏ đi đâu mất. Nhiều năm trôi qua, không có tin tức gì về mẹ cháu cả. Bà có đến tìm người bác sĩ là cha cháu để hỏi, nhưng ông ta bảo rằng không biết và phủ nhận toàn bộ mối quan hệ với mẹ cháu.
    Nhà ông ta ở đâu hả ngoại?
    Gã có một phòng khám ở đường số 4, ngay khu trung tâm thủ đô, căn nhà rộng lắm.
    Ông ta cỡ chừng bao nhiêu tuổi hở ngoại?
    Gã chỉ kém ngoại hai tuổi. Nhưng con hỏi để làm gì?
    Con chỉ có một ước muốn duy nhất: tìm ra sự thật và đem lại công lý cho mẹ con.
    Cô gái tìm đến một ngôi nhà lớn nằm khuất dưới tàn cây râm mát. Khi Eliza tới, cô bắt gặp ngay trước vướn hoa cạnh cổng một người đàn ông - hay nói đúng hơn là một ông lão gần 70 tuổi, dáng người to cao, bệ vệ, đang bước tới lui, chắc là để tắm nắng. Nếu đúng như mô tả của bà ngoại thì đây chính là ông ta, bác sĩ Johnny Troix Mackensew, người có thể là cha của cô.
    Cháu tìm ai?
    Dạ... cháu tới... khám bệnh.
    Tiền sảnh là một căn phòng rộng đầy ánh sáng do có nhiều cửa sổ mở toang. Johnny Troix ngả lưng xuống chiếc ghế dựa, vừa đặt ống nghe xuống bàn, gọi với ra sau nhà.
    Kip, lấy dùm anh ống đo nhiệt độ.
    Một phụ nữ khá đẹp, trẻ hơn một nửa tuổi của Johnny Troix nhanh nhẹn đi lên.
    Vợ ông?
    Đúng đó cháu. À mà này, hình như bác thấy mặt cháu quen lắm, gương mặt của một người mà bác từng gặp qua.
    Thưa... chắc là bác nhầm.
    "Ông ta bây giờ sống ung dung, an nhàn bên một người đàn bà khác, còn mẹ mình thì không biết đã đi đâu, hay là đã chết mất xác ở nơi nào rồi..."
    Eliza nghiến răng căm giận người đàn ông bội bạc. Bất kể ông ta có là cha ruột hay không, cô quyết phải đòi lại công bằng cho mẹ.
    Suốt ngày hôm đó Johnny Troix đâm ra bần thần. Một hình bóng oan khiên lẩn khuất trong ông nhiều năm nay đột ngột trở về khiến ông bị dằn vặt. Mãi đến nửa đêm ông vẫn chưa ngủ được. Từ phía nhà ngoài bỗng vang lên những tiếng động lạ lùng, có lúc nghe như tiếng chân người kéo lê dây xích sắt loảng xoảng đi qua đi lại, rồi có tiếng khóc nho nhỏ nghe như tiếng rên rỉ ai oán, Johnny Troix ngạc nhiên: "Sao lạ vậy. Mình mơ ngủ chăng...". Ông tự véo vào người để kịp nhận ra rằng mình đang thức giấc. Ông định đánh thức người vợ trẻ để cùng đi với mình ra nhà ngoài, nhưng thấy cô ta ngủ say quá nên ông ngồi dậy, một mình bước chầm chậm ra khỏi phòng. Johnny vừa ra được tới cửa phòng thì đột nhiên toàn bộ đèn trong nhà vụt tắt. Bóng tối bao trùm, Johnny còn đang phân vân không biết có nên đi tiếp hay không thì ngay khung cửa sổ xuất hiện một bóng đen. Và cùng lúc ấy, chiếc bàn bên ngoài được một bàn tay vô hình nào đó thắp lên một ngọn nến. Ánh sáng duy nhất ấy tuy không đủ cho cả gian phòng nhưng nó vừa kịp cho Johnny Troix nhìn thấy gương mặt xa xa là người tình năm xưa. Cũng mái tóc ấy, đôi mắt ấy, chiếc mũi thon nhỏ từng làm ông một thời mê đắm, nhưng hiện giờ trên khóe mép lại hiện ra... một dòng máu tươi. Đôi mắt nhìn ông đăm đăm, buồn rầu. Johnny Troix run bắn người lên, lắp bắp:
    Tôi... có lỗi với em. Hãy tha thứ cho tôi. Nhiều năm qua tôi đã ăn năn lắm rồi...
    Gương mặt sương khói kia chầm chầm lắc đầu. Điều làm cho Johnny Troix càng kinh sợ hơn là đôi môi của người đàn bà không hề mấp máy, nhưng từ đâu đó - như dưới âm ty - vọng lại tiếng nói yếu ớt:
    Ông hối hận thực sao...? Nếu thế tại sao ông không đi tìm con xem nó là trai hay gái... sống chết ra sao... rồi ông còn lấy vợ khác nữa... Ha! Ha! Ông đáng tội lắm...
    Johnny hét lên kinh hoàng khi thấy những móng tay nhọn hoắt giơ lên cao, từ từ tiến về phía mình. Ông bỏ chạy về phòng, lay vợ dậy:
    Quỷ, bà ơi... có quỷ...
    Không biết do ai mà đèn trong toàn bộ gian nhà lại bật sáng, lúc ấy người vợ choàng tỉnh và hết sức ngạc nhiên.
    Chuyện gì thế anh?
    ... Quỷ... nó ở ngoài kia...
    Kip càu nhàu:
    Quỷ? Anh làm sao thế? Đèn sáng thế này thì quỷ ở đâu ra?
    Lạ thật. Lúc nãy đèn trong phòng đã tắt kia mà...
    Anh mơ ngủ thôi. Nằm xuống ngủ tiếp đi anh.
    Rồi Kip thiếp ngủ, Johnny Troix đành chịu: "sức đàn bà trẻ mà...". Nhưng ông thì chẳng tài nào chợp mắt được. Nửa giờ sau, lúc ông cảm thấy hết sức mỏi mệt thì ở nhà ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng rên rỉ.
    Johnny Troix bật dậy lay Kip.
    Bà ơi... dậy đi... có quỷ.
    Gì vậy anh?
    Này... Bà... lắng nghe đi Kip. Không còn nghi ngờ gì nữa...
    Kip lắng nghe và quả thật, bên ngoài có tiếng rên rỉ thậm chí lại gào lên thật đáng sợ.
    Nhưng Kip không tin.
    Nếu có quỷ thì ít nhất em và anh cũng ohải xem chuyện gì xảy ra chứ? Đi, mình ra ngoài xem sao.
    Nhưng khi hai người đi tới phòng ngoài thì ra tiếng gào thét kia hình như là của... một bộ phim đang chiếu trên ti-vi. Kip bật cười ngặt nghẽo:
    Ôi! Hoá ra đây là quỷ của anh chớ gì? Ông ơi, ông quên tắt ti-vi rồi lại sợ hoảng lên khi ti-vi chiếu phim kinh dị. Em đi ngủ đây và anh nhớ, đừng gọi em nữa, em không thức dậy đâu. Chúc ngủ ngon, anh yêu...
    Johnny Troix bán tín bán nghi. "Mình đâu có ngủ mê, không hiểu sao lạ lùng thế..."
    Giữa đêm, Johnny Troix thức giấc lần nữa, ông quờ tay sang bên, không thấy Kip đâu. Đèn trong phòng tắt tự lúc nào, và ông hết sức lo lắng khi nhận ra chỗ nằm lạ hơn bình thường: ghế sa-lon ngoài phòng khách chứ không phải giường ngủ. Johnny Troix vừa quơ tay lên phía trên đầu thì chạm phải một bàn tay giá lạnh mà ông đoan chắc là của người chết. Ông bật ra khỏi ghế khi nhìn kỹ đó là một người đàn bà - người tình cũ - và cũng là bóng ma đã hành hạ ông gần như suốt đêm.
    Chúa ơi! Tha cho tôi...
    Tha? Ông... không nhớ là ông đã... giết tôi ra sao hả?
    Tôi... tôi chỉ lỡ tay... tại em ép tôi quá. Em dồn tôi vào chân tường khi bảo rằng sẽ tố cáo tôi với cảnh sát... Tôi... không ngờ cớ sự xảy ra như thế!...
    Đột ngột, đèn trong phòng lại tắt. Rồi đèn lại tự nhiên sáng lên, Johnny Troix không còn thấy trong phòng có ai cả. Tất cả rơi vào khoảng không tĩnh lặng đến ghê rợn. Hết chịu nổi nữa, Johnny Troix nhấc điện thoại gọi cảnh sát.
    Cũng giống như đối với Kip, cảnh sát vẫn chẳng tìm thấy gì. Họ hỏi Kip:
    Thưa bà, bà có thấy gì không?
    Kip thực thà đáp:
    Tôi chẳng nghe thấy gì hết. Chắc là ông nhà tôi ngủ mê đấy.
    Viên cảnh sát vừa đi ra vừa lẩm bẩm, giọng không giấu được vẻ giễu cợt:
    Thấy chưa. "Đó là hậu quả của việc già mà còn ham vợ trẻ". Chả trách...
    Đêm sau, rồi đêm sau nữa, tình trạng cứ lặp lại như cũ. Buổi tối Johnny Troix cảm thấy kinh sợ bao nhiêu thì ban ngày lại cáu gắt bấy nhiêu.
  7. congchua_thino

    congchua_thino Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2006
    Bài viết:
    5.314
    Đã được thích:
    3
    chiện ma àh????

Chia sẻ trang này