1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hẹn em ngày đó - Guillaume Musso

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 25/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    San Francisco, 2006
    Elliott 60 tuổi
     
    Sau hai ngày mưa dài đằng đẵng, mặt trời bắt đầu ló dạng ở San Francisco.
    Elliott đã quyết định đi chơi cùng con gái cả ngày. Sau khi thuê hai chiếc xe đạp, họ đạp qua cầu Cổng vàng và đi lang thang suốt cả buổi sáng trên vùng đồng quê Martin County. Họ không một lần nhắc đến căn bệnh. Giờ đây họ sống từng phút một trong cảm giác khẩn trương, quyết tâm tận hưởng trọn vẹn cái cuộc sống quá thái chỉ cho con người nhận ra giá trị đích thực của nó đúng vào lúc chuẩn bị phải rời xa nó.
    Đến trưa, họ dừng lại ở Sausalito và trải một tấm nệm mỏng ra bãi biển để nghỉ ngơi và dùng bữa. Họ nói chuyện rất ít, cả hai đều thấy hài lòng vì sự có mặt của người kia. Chẳng còn điều gì quan trọng nữa, chỉ có việc cha con được ở bên nhau là còn mang ý nghĩa.
    Sau bữa ăn, họ lại lên đường đi dọc theo bờ biển và tới thành phố nhỏ Tiburon rồi dừng lại trước một quầy hàng cho thuê môtô lướt sóng. Angie vẫn luôn ao ước được thử lái một lần xong chưa bao giờ có đủ can đảm. Giống như lúc cô còn bé, cô gái cần có sự động viên của bố để có thể vượt qua được nỗi sợ của mình.
    Trong lúc nhìn con gái leo lên một chiếc môtô và cẩn thận lái đi dần trên mặt nước, Elliott nghĩ tới chuyện ông đã trải qua ngày hôm qua.
    Nhờ viên thuốc thứ ba, ông đã có thể lại nhìn thấy Ilena, chỉ vài tuần trước khi cô chết... Cho tới lúc đó, tất cả đều có vẻ như đơn giản. Ông quay trở về quá khứ, lại nhìn thấy Ilena và mọi chuyện đều ổn, nhưng chuyến du lịch vượt thời gian lần này, thay vì làm cho ông cảm thấy thanh thản, lại khiến ông choáng váng, khơi dậy rất nhiều vết thương, cảm giác tội lỗi và ăn năn. Nhất là ông giận mình đã nói quá nhiều và giờ thì ông e rằng những lời nói của ông sẽ để lại hậu quả. Lẽ ra ông không bao giờ được nói với bản sao của mình về cái chết của Ilena! Và không bao giờ ông được nhượng bộ trước cám dỗ quay trở về quá khứ để thay đổi mọi việc. Thế nhưng cám dỗ đó mới lớn làm sao. Chỉ cần dùng thêm một viên thuốc nữa thôi, ông sẽ có thể cứu Ilena khỏi cái chết.
    Có điều người ta không thể thay đổi quá khứ mà không gây ra điều gì tai hại. Ông tin chắc như vậy. Cho tới giờ ông đã thành công trong việc hạn chế các tai hại bằng cách chỉ cư xử như một khán giả từ tương lai tới, song nếu ông lại bắt đầu muốn can thiệp vào diễn biến cuộc sống của ông trong quá khứ, mọi sự có thể sẽ trở nên phức tạp hơn. Ngày nay, ai cũng biết về hiệu ứng của một cánh **** và lý thuyết của sự hỗn loạn: bằng phản ứng dây chuyền, chỉ một sự kiện không đáng kể gì cũng có thể kéo theo một thảm hoạ trên diện rộng; chỉ một con **** vẫy cánh ở Nhật Bản cũng có thể gây ra bão tố ở Florida...
    Ông vẫn còn bảy viên thuốc, nhưng ông đã tự hứa với mình sẽ không dùng đến chúng nữa.
    Nếu như Ilena không chết, anh ch àng Elliott của năm 1976 sẽ xây dựng gia đình với cô. Họ sẽ mua một căn nhà, chắc chắn sẽ có những đứa con, nhưng Elliott sẽ không bao giờ gặp mẹ của Angie, và đơn giản điều đó có nghĩa là ông sẽ phải hy sinh cuộc sống của con gái mình.
    Ông đã tìm mọi cách xoay vấn đề theo mọi cách và vẫn đi đến cùng một kết luận: cứu Ilena có nghĩa là kết án tử hình Angie.
    Và nhất định ông sẽ không bao giờ mạo hểm làm như vậy.
     
    * * *
     
    Elliott 30 tuổi
     
    Mặt trời vẫn còn đứng bóng khi họ chạy tới đường cao tốc Overseas, con "đường cao tốc chạy trên biển" nổi tiếng kéo dài điểm cực Nam của Florida về phía Cuba.
    Chốn này tạo nên một cảm giác như đang ở nơi tận cùng thế giới. Trải rộng trên hơi hai trăm cây số là một quần thể các đảo lớn nhỏ đắm mình trong làn nước biển xanh ngắt gợi nhớ tới những bờ biển ven Polyneise. Elliott và Ilena ngây ngất sung sướng, nín thở khi những chú bồ nông bay ngang tầm họ và choáng ngợp bởi cảm giác như đang lái chiếc xe của họ chạy giữa biển khơi.
    Thẳng tắp như một chữ "i", con đường chạy vắt qua mặt nước trong vắt như pha lê, nối từ hòn đảo này sang hòn đảo khác nhờ vào hơn chục chiếc cầu được xây dựng trên các thanh trụ. Họ đã hạ hết mui chiếc Thunderbird và bắt được sóng của một chiếc radio đang phát những bản nhạc rock xưa cũ. Họ cho xe chạy nhanh, say sưa với tốc độ và quang cảnh đẹp như một giấc mơ ở xung quanh.
    Khi tới Key Largo, họ dừng lại nghỉ chân ở một cảng cá cũ được cải tạo lại thành nhà hàng. Bị bao vây giữa những bộ xương san hô, họ ăn thoả thích những cua, tôm, sò tẩm bột rán.
    Họ chuẩn bị lên đường tiếp tục đi thì Elliott dừng lại ở quầy bưu điện nằm góc phố:
    - Anh đi gọi điện cho Matt để nhắc cậu ta cho con chó ăn giúp anh.
    - Được thôi, anh chàng điển trai, trong lúc chờ anh, em sẽ đi mua kem chống nắng.
    Elliott bước vào trong toà nhà được trang trí bằng những tấm bản đồ đường biển, những tấm lưới đánh cá và những mô hình tàu biển. Anh đã suy nghĩ suốt buổi sáng và anh nghĩ mình đã tìm ra một cách mới để gửi một thông điệp tới tương lai! Đến trước quầy, anh thông báo mình muốn gửi đi hai bức điện tới San Francisco.
    Bức điện đầu tiên mở đầu như sau:
    Matt,
    Cảm ơn vì mọi chuyện, song tớ vẫn cần tới sự giúp đỡ của cậu.
    Cậu hãy làm ơn đừng tìm hiểu ý nghĩa của việc tớ sắp nhờ cậu.
    Một ngày nào đó, tớ sẽ giải thích cho cậu nghe tất cả. Còn giờ thì cứ tin ở tớ.
    ...
     
    * * *
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    San Francisco, 1976
    Matt 30 tuổi
     
    Ánh mặt trời đỏ ối của buổi chiều tà đang chiếu xuyên qua những lớp rèm thưa. Tay ôm đàn ghi-ta, Matt chơi cho Tiffany nghe một bản ballade mà anh vừa mới sáng tác: một khúc nhạc "mượn tạm" của Elton John và lời đã được anh thay đổi để nhét thêm vào đó tên của người con gái anh vừa chinh phục được khiến cho bài hát trở nên có chủ.
    - Cái vở này vẫn còn diễn được ư? Tiffany hỏi, không hề bị đánh lừa.
    Nằm vắt vẻo trên tràng kỷ, cô nhìn anh trêu chọc, vừa nhấm nháp một chút rượu cốc-tai.
    Matt đặt cây đàn xuống và vừa cười vừa tiến về phía cô.
    - Anh cũng công nhận là không được huy hoàng lắm thật.
    Cô lại nhấp thêm một ngụm rượu và cười đáp lại.
    Ngay cả lúc thú tội, anh chàng này cũng vẫn tận dụng tối đa sức hấp dẫn của anh ta. Cô vừa nghĩ vừa ngồi thẳng người lên. Mà tệ nhất là chiêu đó... lại có tác dụng cơ chứ.
    Cô đã đến cái tuổi mà một người phụ nữ chẳng còn chờ đợi gì ở đàn ông nữa, cho dù chẳng phải vì thế mà cô hết thấy yêu đàn ông.
    Matt ngồi xuống bên cạnh cô, như bị thôi miên bởi sự hoàn hảo của đôi chân và cổ áo trễ đầy vẻ khiêu khích.
    Cô gái này không những có một thân hình đẹp như trong mơ, mà dưới vẻ bề ngoài của một cô gái xinh đẹp và ngờ nghệch, cô ấy còn có cả trí tuệ nữa.
    Anh xua tan ý nghĩ vừa rồi của mình, cứ như việc có trí tuệ là một điều gì đó khủng khiếp vậy. Matt luôn lo sợ mình là một người thấp kém trên phương diện này. Anh chưa từng học qua đại học và anh luôn mặc cảm vì sự học hạn chế của mình, cho dù anh vẫn là người quá tự phụ để thừa nhận điều đó.
    Anh cúi xuống Tiffany và hôn lên đôi môi cô.
    Được rồi, Matt bé nhỏ, đừng có sao nhãng. Hãy tập trung vào một thứ duy nhất thôi: ********.
    Anh đã phải vận dụng tối đa khả năng để thuyết phục Tiffany để cô cho anh thêm một cơ hội nữa. Điều này chẳng hề dễ dàng, song cuối cùng thì anh cũng đã sắp chạm tay tới đích. Không hề vội vàng, anh cố tình kéo dài giây phút tuyệt diệu này, đặt bàn tay lên đùi cô gái và chậm rãi đưa về phía...
    - CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG?
    Matt giật nảy người lên. Thật là, thế này thì anh chẳng bao giờ có thể...
    - Người đưa thư đây! Một giọng nói vang lên phía sau cánh cửa. Tôi có hai bức điện cho Matt Delluca.
    Trong khi Tiffany chỉnh lại váy áo, Matt, miệng làu bàu, ra mở cửa, nhận lấy các bức điện và đưa tiền boa cho anh chàng đưa thư.
    - Các bức điện đã được đánh số, anh ta nói. Anh cần đọc chúng theo đúng thứ tự.
    Matt cẩn thận bóc bì thư. Trong tâm trí anh, điện tín bao giờ cũng đi kèm với các tin xấu: ma chay, bệnh tật, tai nạn...
    Anh mở tờ giấy ra để đọc vài dòng chữ được đánh máy trên những dải giấy nhỏ màu xanh lơ.
    Đó là một bức điện của Elliott, khá dài và khá khó hiểu trong đó có hai câu khiến anh chú ý: "Hãy tin tớ" rồi cách đó một quãng, "Hãy đến nhà tớ càng nhanh càng tốt".
    - Anh xin lỗi, nhưng anh phải đi bây giờ, Matt thông báo với Tiffany.
    Như thể đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện này, cô gái đứng lên khỏi tràng kỷ, nhặt đôi giày cao gót lên và đứng trước mặt Matt.
    - Nếu anh bước qua cửa, anh phải biết rõ là anh sẽ không bao giờ được ngủ với em...
    Anh nhìn cô đắm đuối. Những tia nắng mặt trời cuối ngày khiến váy cô trở nên trong suốt và không thể giấu nổi những đường cong tuyệt mỹ của cô.
    - Việc này rất gấp, anh giải thích.
    - Còn em, em không gấp sao? Cô đốp lại ngay.
    Đến lượt cô nhìn thẳng vào mắt anh và nghĩ rằng dưới dáng vẻ một tay chơi đàng điếm, anh chàng này là người sâu sắc hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Cô rất muốn níu giữ anh, nhưng nhất định không thể nhượng bộ lần thứ hai được.
    - Rồi anh sẽ ân hận cả đời, cô vừa nói vừa hờ hững cởi một nút chiếc váy.
    - Anh cũng tin chắc như vậy, Matt thừa nhận.
    - Vậy thì kệ anh thôi.
    Cô thu nhặt đồ đạc trước khi rời khỏi nhà.
    - Đồ tồi! Cô vừa nói vừa đẩy cửa.
     
    * * *
     
    Florida, 1976
    Elliott 30 tuổi
     
    Elliott và Ilena tới Key West đúng lúc mặt trời xuống đến đường chân trời. Họ gần như đã đến đích: điểm xa nhất của cực nam Hoa Kỳ, là nơi châu Mỹ bắt đầu và kết thúc.
    Với những con phố hẹp, những mảng vườn nhiệt đới và những ngôi nhà theo kiểu thuộc địa, nơi này có một vẻ gì đó như phi thời gian. Họ đậu chiếc Thunderbird rồi thả bộ vài bước trên bãi biển, đi giữa đám diệc và lũ bồ nông cho tới khi gặp một quán cà phê nhỏ nơi những người có tuổi thường tụ họp nhau ở sân trong để bàn tán về tình hình thế sự. Họ có hẹn với Roberto Cruz, chú của Ilena, một cư dân già của đảo đã từng là người giúp việc tận tuỵ cho Hemingway mỗi khi đại văn hào tới nghỉ ở Key West vào những năm ba mươi. Từ đó tới nay, thành phố đã cho mua lại ngôi nhà để làm thành bảo tàng và Roberto nghiễm nhiên trở thành người bảo vệ. Trong một chiếc áo sơ mi trắng kiểu Hawai và một bộ râu quai nón ngả hoa râm, trông ông hao hao giống với đại văn hào. Ông sống trong một căn nhà nhỏ nằm ngay sát bên cạnh ngôi nhà của chủ và tha thiết tỏ ý muốn Elliott và Ilena nghỉ tại nhà ông thay vì ở khách sạn. Hai người nhận lời và theo ông về nhà.
    - Chào mừng các cháu tới ngôi nhà của Hemingway! Ông vừa nói vừa mở cánh cổng song sắt dẫn vào một biệt thự rất đẹp theo kiểu thuộc địa Tây Ban Nha.
    Vừa bước vào vườn, Elliott vừa tự hỏi không biết Matt đã nhận được bức điện của mình chưa.
     
    * * *
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    San Francisco, 1976
    Matt 30 tuổi
     
    - Chào mày, Rasta quouère! Matt vừa nói vừa mở cửa vào nhà Elliott.
    Chú chó labrador nhỏ vừa lao tới vừa sủa ăng ẳng, sướng rơn vì có người về với nó. Matt xoa đầu con vật, kéo nó ra vườn rồi đổ cho nó đầy khay thức ăn. Tâm trí vẫn còn để tận đâu đâu, anh đứng tựa vào gốc cây và thần người ra mất vài phút, đọc đi đọc lại bức điện bạn gửi cho.
    Matt thấy lo lắng. Từ vài ngày nay, cách cư xử và cách nói chuyện của Elliott dường như bất chấp mọi lôgíc và anh tự trách mình đã không xua tan nổi những ám ảnh trong tâm trí bạn. Anh cứ ngỡ chỉ cần tống được bạn vào trong máy bay là có thể khiến bạn mình tĩnh tâm lại, song hoá ra vẫn chưa ăn thua. Ngay từ lúc đầu, cái câu chuyện về "vị khách vượt thời gian" đã chẳng mang lại cho anh chút dự cảm tốt đẹp nào. Càng về sau, anh lại càng có linh cảm xấu buộc anh phải nghĩ rằng có một điều gì đó nghiêm trọng sẽ xảy ra với bạn mình.
    Cho dù ngờ vực, song chàng trai người Pháp vẫn thực hiện đúng theo những chỉ dẫn của bạn trong bức điện. Rất có thể Elliott đang mất trí, song Matt vẫn quyết định trung thành với người bạn anh đã coi như gia đình và cũng là điểm tựa thăng bằng duy nhất của mình. Matt là một đứa trẻ được nuôi dưỡng nhờ Quỹ bảo trợ xã hội, toàn bộ tuổi thơ và thời trai trẻ của anh đã sống ở vùng ngoại ô Paris, lang thang hết gia đình này tới gia đình khác. Năm mười lăm tuổi, anh đã bỏ học, và với vốn kiến thức ít ỏi, đã làm đủ mọi công việc lặt vặt không triển vọng và cả những công việc không được minh bạch cho lắm. Rất nhiều lần, anh dính dáng đến những cuộc đánh lộn với kết cuộc không mấy tử tế và đã phải qua đêm trong đồn cảnh sát. Cho tới khi anh bắt đầu trở nên "quen mặt" đối với các đội cảnh sát thì anh quyết định rời khỏi nước Pháp để thử vận may của mình tại Mỹ. Chẳng có gì để mất, anh bán sạch tất cả những gì có trong tay để mua tấm vé một chiều tới Tân Thế giới. Ở tình cảnh của anh, nhiều người đã trượt dốc từ lâu, song anh là người khéo xoay xở và rất biết đối nhân xử thế. Trước tiên tới New York rồi California, ngay lập tức anh đã cảm thấy thoải mái trong cái xã hội cởi mở vốn ít coi trọng bằng cấp và nguồn gốc xuất thân này.
    Đúng như trong bức điện miêu tả, Matt tìm thấy trong thư viện một cuốn bách khoa toàn thư dày cộp. Một cuốn từ điển đã cũ song trông vẫn rất tuyệt với các hình ảnh minh hoạ và được bảo vệ cẩn thận bằng một lớp giấy lụa bọc ngoài. Lật tới giữa trang 66 và 67, anh kẹp vào đó - mà không hề mở ra xem - bức điện thứ hai rồi đặt cuốn sách lại lên giá sách.
    Sau đó anh xuống nhà để xe, lục trong hộp dụng cụ cho tới khi tìm thấy một chiếc mỏ hàn cũ, anh liền mang lên nhà trên. Anh cắm mỏ hàn ngay trong phòng làm việc của Elliott, chờ cho đủ nóng rồi cẩn thận cầm lên và gí mũi hàn đỏ rực vào mặt bàn làm việc bằng gỗ.
     
    * * *
     
    San Francisco, 2006
    Elliott 60 tuổi
     
    Khi Elliott về đến bến cảng thì trời đã khuya từ lâu. Ông trở về từ sân bay nơi Angie mới đáp chuyến bay cuối cùng đi New York. Vừa đẩy cánh cửa khu biệt thự, ông vừa cảm thấy vô cùng chán nản và cô đơn tận cùng. Tâm trí để tận đâu đâu, ông tiến tới bên cửa kính phòng làm việc, nhìn mà như không hề thấy những ánh đèn trên bến cảng đang lấp lánh trong đêm. Căn nhà cũng giống như ông: lạnh lẽo và buồn bã. Run lên vì lạnh, ông xoa xoa vai cho ấm người. Rồi ông đi về phía lò sưởi và chợt sững lại trong giây lát. Trên mặt bàn làm việc, có một dòng chữ được khắc nung một cách rất vụng về:
     
    ĐẠI TỪ ĐIỂN ATLAS
    TRANG 66
     
    Ông bước lại gần, sửng sốt. Sáng nay dòng chữ xấu xí này không hề tồn tại. Vậy mà trông nó lại có vẻ như đã bị phai mòn theo thời gian.
    Vậy thì ai đã đùa bỡn bằng cách...?
    Ông chẳng mất nhiều thời gian để tìm ra câu trả lời. Sau trò xăm mình, giờ thì anh chàng ngốc nghếch kia lại tìm cách khác để gửi một thông điệp đến ông. Giờ chỉ còn việc tìm cách hiểu được ý nghĩa của nó.
    Đại từ điển Atlas? Ông phải nghĩ một lát mới nhớ ra nó. Cuốn từ điển Atlas duy nhất mà ông có được là một món quà do mẹ ông tặng chỉ vài ngày trước khi tự sát. Ông đã cẩn thận cất giữ cuốn sách đó trong thư viện nhưng ông chưa từng mở nó ra bao giờ. Ông bước về phía giá sách và trèo lên một chiếc ghế để có thể với tay tới cuốn sách muốn lấy.
    Trang 66 ư?
    Ông vội vàng lật các trang giấy.
    Liệu sau từng ấy năm trôi qua...
    Một chiếc phong bì màu xanh nhạt rơi xuống sàn nhà.
    Một bức điện ư?
    Phải đến vài thế kỷ rồi ông không nhìn thấy một bức điện.
    Ông nhặt nó lên, và không cần xem xét, ông vội vàng xé hai bên rìa theo đường in đứt nét.
    Bên trong, một vài dòng chữ đánh máy đã vượt thời gian và chờ đợi ba mươi năm để có ai đó để mắt tới nó:
    Thế nào, ngạc nhiên chưa?
    Ông cứ tưởng mình có quyền lực tuyệt đối, phải không? Chỉ vì đã tìm ra cách để đi đi về về trong quá khứ, mà ông tự cho mình cái quyền gieo rắc lo lắng vào cuộc đời những người khác rồi bỏ đi mà chẳng hỏi ý kiến ai cả ư?
    Nhưng không thể thế được, ông bạn ạ...
    Vì nếu nghĩ cho kỹ, thì có thể ông biết được tương lai của tôi, nhưng tôi mới là người nắm giữ quá khứ của ông. Ông chẳng thể làm gì được tôi trong khi những hành động của tôi lại có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của ông.
    Từ giờ phút này, tôi sẽ lật ngược vai trò và tôi sẽ là người điều khiển cuộc chơi.
    Tôi muốn nghe giải thích và tôi muốn ngay lúc này.
    Tôi chờ ông.
    Tối nay.
     
    Hoảng sợ vì những gì vừa đọc được, Elliott đặt bức điện xuống bàn. Ông đã mở phải cái hộp Pandore (1) và giờ thì những gì ông lo sợ nhất đã thành hiện thực... Ông suy nghĩ mất vài giây, rồi miễn cưỡng cầm chiếc lọ đựng thuốc mà ông vẫn luôn mang theo bên mình và tự ép mình nuốt ực một viên.
    Bên ngoài, một tia chớp loé lên và tiếng sấm rền vang. Tấm kính cửa phòng khách phản chiếu lại ánh mắt của một người mà giờ đã trở thành kẻ thù đáng gờm nhất của ông: chính bản thân ông.
     
    ___________________
    1. Pandore: Hộp của nàng Pandore - một sinh vật do thần Zeus tạo ra để trả thù loài người. Sau khi Prométhée ăn cắp lửa đem cho họ. Chiếc hộp này chứa tất cả những tai hoạ cho loài người mà Prométhée đã cất kín để bảo vệ họ: Tuổi già, Bệnh tật, Dối lừa, Truỵ lạc...
    Pandore đã vì tò mò mà mở chiếc hộp và để tất cả những tai hoạ này nhiễm vào loài người.
  4. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    thank you for posting this story.
  5. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0

    13
    Lần gặp thứ tư

    Chúng ta sống trong hiện tại với đôi mắt bị bịt kín (?) Chỉ mãi sau này , khi tháo khăn bịt mặt ra và nhìn lại quá khứ , chúng ta mới thấy được những gì đã sống và hiểu được ý nghĩa của chúng .

    MILAN KUNDERA

    Key West , Florida , 1976
    Hai giờ sáng
    Elliott 30 tuổi

    Cơn bão hoành hành khắp Key West , dập tắt ánh điện trên toàn bộ hòn đảo , Elliott không thể nào tìm được giấc ngủ . Không đánh thức Ilena đang ngủ rất say bên cạnh , anh châm ngọn đèn dầu lên và quyết định thám hiểm ngôi nhà của Ernest Hemingway .

    Dưới ánh sáng của những tia chớp , căn nhà dường như bị lay giật bởi mưa và gió , giống như một con thuyền giữa cơn giông bão . Trong lúc Elliott bước lên cầu thang chính , một tiếng sấm nổ vang làm toàn bộ kính cửa rung lên . Bác sĩ rùng mình , ngập ngừng nửa muốn lui bước , rồi nhún vai .
    Cho dù anh cảm thấy hơn sợ ?

    Lên đến tầng trên , anh bước trên mặt sàn gỗ cọt kẹt dẫn tới phòng làm việc của chủ nhân . Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa và có cái gì đó nhảy thằng vào mặt anh vừa kêu rít lên một tiếng .

    Một con mèo !

    Anh đã đọc ở đâu đó rằng Hemingway rất yêu mèo và ông phải có đến năm chục con . Anh đưa tay lên ôm mặt : con mèo đã cào anh một nhát ra trò , để lại một vết xước ngang má .

    Suy cho cùng , mình với lũ thú đúng là ?

    Anh tiến vài bước vào phòng làm việc , ngây ngất ngắm nhìn những đồ vật cá nhân của đại văn hào : chiếc máy chữ cũ đã từng theo ông sang tận Tây Ban Nha trong một cuộc nội chiến , một đồ vật bằng gốm do Picasso tặng , một bộ sưu tập bút lông ngỗng , một chiếc mặt nạ châu Phi trông dữ tợn , khoảng hơn một chục bài viết và những tấm ảnh từ báo cắt ra ?

    Một bầu không khí tuyệt vời ngự trị trong gian phòng . Phải nói thêm rằng giữa những buổi câu cá và những trận bia , ông già Hemingway đã viết được vài tác phẩm lớn ở Key West trong đó có Giã từ vũ khí và Tuyết trên đỉnh Kilimandjaro .

    Không tệ lắm , Eliott nghĩ , khi ánh đèn điện rồi cũng sáng trở lại .

    Anh thổi tắt ngọn lửa đèn dầu và tiến lại gần cái máy hát cổ lổ . Rất thận trọng , anh đặt chiếc đĩa hát đầu tiên mà anh tìm được lên đó và chỉ vài giây đồng hồ sau những nốt nhạc violon và ghi-ta đã ngân lên trong gian phòng : Django Reinhardt và Stéphane Grappelli , thứ nhạc jazz hảo hạng nhất của những năm ba mươi ?

    Nhưng đột nhiên , tiếng đĩa kêu xè xè và các bóng đèn lại tắt ngấm nhận chìm cả căn phòng trong bóng tối .

    Đúng là mình đến vận rồi , Elliott nghĩ , sao mình lại thổi tắt đèn đi cơ chứ

    Anh tìm cách thắp đèn , song anh lại để quên bật lửa trong phòng ngủ.

    Trong phòng làm việc , khó có thể phân biệt được thứ gì nữa , ngòai một vài vệt mưa đang chảy ngoằn ngoèo trên mặt kính cửa . Anh bác sĩ trẻ đứng sững vài phút trong bóng tối , hy vọng chỉ một lát sau ánh điện sẽ sáng trở lại .

    Bỗng nhiên , anh cảm thấy sự hiện diện của ai đó , tiếp theo là tiếng thở và một âm thanh như tiếng kim loại .

    - Ai đó ? Anh hỏi bằng giọng không mấy tự tin .

    Thay cho câu trả lời , một ánh bật lửa sáng lên ở cách anh vài mét . Anh nhận ra đôi mắt sáng long lanh từ bản sao của mình đang nhìn anh trong bóng đêm .

    - Cậu muốn có những lời giải thích phải không , anh bạn trẻ ? Vậy thì tôi sẽ cho cậu lời giải thích ?

    * * *

    Được fangdi sửa chữa / chuyển vào 02:26 ngày 15/11/2007
  6. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0
    * * *
    Ông bác sĩ già châm lửa vào bấc đèn dầu rồi bước lại ngồi vào chiếc ghế bành bọc da và quay về phía Elliott .
    - Hãy nói cho tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra với Ilena ! Anh chàng hét lên bằng tất cả sức lực của tuổi thanh xuân .
    - Hãy ngồi xuống và đừng có gào lên nữa .
    Nóng ruột phát điên , Eliott miễn cưỡng ngồi xuống phía bên kia bàn làm việc . Người đối thoại với anh lục tìm trong túi trong áo vest và lôi ra một tấm ảnh .
    - Tên nó là Angie, ông ta chìa tấm ảnh ra cho anh giải thích . Nó hai
    mươi tuổi và đối với tôi nó là người quan trọng hơn hết thảy .
    Elliott chăm chú nhìn vào bức ảnh .
    -Mẹ của cô ấy có phải là ?
    -Không , mẹ của nó không phải là Ilena , ông già ngắt lời vì đã đoán trước câu hỏi .
    - Vì sao ?
    - Bởi vì khi con gái tôi ra đời , Ilena đã qua đời được mười năm .
    Elliott nghe điều đó mà không hề chớp mắt .
    - Tại sao tôi phải tin ông ?
    - Vì tôi chẳng có lý do gì để nói dối cậu .
    Anh bác sĩ đặt ra câu hỏi vẫn khiến anh bị giày vò từ hôm trước :
    - Cứ cho rằng điều đó là đúng , tại sao ông lại bảo chính tôi đã giết cô ấy ?
    Người đàn ông ngồi đối diện với anh ngừng lại một lát như để chọn
    lựa từng lời trước khi đáp :
    Cậu đã giết cô ấy vì câu đã không biết yêu cô ấy cho đúng .
    - Tôi đã chán ngấy nghe những điều điên rồ này rồi ! Elliott nổi cáu
    đứng bật dậy .
    - Cậu yêu cô ấy như thể hai người còn cả cuộc đời ở phía trước ... song đó không phải là cách để yêu .
    Elliott suy nghĩ về điều này trong giây lát trước khi phủ nhận nó . Song vấn đề không nằm ở chỗ đó . Lúc này , anh cần phải có được càng nhiều thông tin càng tốt , không phải là lúc để triết lý về tình yêu . Vì vậy anh chuyển hướng câu chuyện về điều duy nhất mà anh thực sự quan tâm :

    -Ilena sẽ chết như thế nào ?
    -Cô ấy sẽ gặp một tai nạn
    -Một tai nạn ư ? Tai nạn kiểu gì ? Và bao giờ ?
    -Điều đó à ! Đừng mong tôi sẽ nói cho cậu nghe .
    -Nhưng tại sao ?
    -Bởi tôi không muốn cậu cứu cô ấy ?

    * * *

    Được fangdi sửa chữa / chuyển vào 02:41 ngày 15/11/2007
  7. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0
     
    Trong vài giây , Elliott câm lặng , đứng sững trước bức màn mưa đang đập vào cửa kính . Anh cảm thấy cuộc nói chuyện đang tuột khỏi tầm kiểm soát của anh và anh vẫn chưa hiểu ra vấn đề :
     
              - Nhưng suy cho cùng , đây là cơ hội duy nhất ? Ông đã tìm ra cách để quay ngược thời gian mà ông lại để người phụ nữ duy nhất của đời mình phải chết ư ?
     
              - Cậu đừng nghĩ điều đó làm tôi cảm thấy sung sướng ! Ông già nổi cáu đấm nắm tay xuống bàn . Từ ba mươi năm nay tôi chỉ nghĩ duy nhất về điều này ! Giá như tôi có thể quay trở về quá khứ , giá như tôi có thể cứu cô ấy , giá như ?
     
    - Vậy thì đừng suy nghĩ nữa ! Hãy hành động đi !
     
    - Không !
     
    -Tại sao lại không ?
     
    - Bởi vì nếu chúng ta cứu Ilena , cậu sẽ gắn kết cuộc đời mình với cô ấy .
     
    - Thì sao  ?
     
              - Như vậy , sẽ chẳng bao giờ cậu sinh ra được Angie ?
     
              Elliott vẫn chưa hiểu ra :
             
              - Thế vấn đề là sao ? Anh nhún vai hỏi , tôi sẽ có những đứa con khác ...
     
              - Những đứa con khác ? Nhưng tôi mặc kệ những đứa con khác . Tôi không muốn mất con gái tôi ! Tôi không muốn sống trong một thế giới nơi Angie không tồn tại !
     
              - Còn tôi , tôi sẽ không để Ilena phải chết , Elliott trả lời , đầy cương quyết .
     
              Quá giận dữ , hai người đàn ông cùng đứng lên . Lúc này họ chỉ còn ở cách nhau có vài phân , đối mặt với nhau , sẵn sàng tung ra đòn kết thúc :
     
              - Cậu cứ tưởng cậu đang nắm luật chơi vì cậu trẻ hơn , nhưng không có tôi , cậu sẽ không bao giờ biết Ilena chết như thế nào và cậu sẽ không thể làm được gì để cứu sống cô ấy .
     
              - Dù sao đi nữa , nếu Ilena chết , đừng có mong tôi sẽ sinh thành ra Angie cho ông !
     
              Khi nào cậu được làm cha , cậu sẽ hiểu tôi , Elliott ạ : không ai có thể bỏ rơi con mình , cho dù có để cứu người phụ nữ mà cậu yêu ...
     
              Họ đứng như vậy một lúc lâu , nhìn thẳng vào mắt nhau , mỗi người đều giữ vững lập trường của mình . Sự đồng cảm đã gắn kết họ với nhau trong lần gặp trước giờ đã nhường chỗ cho sự đối đầu ...         
     
              Sự đối chọi của một người đàn ông với chính mình , ở hai độ tuổi khác nhau trong cuộc sống . Mỗi người đều sẵn sàng chống trả đến cùng : một để cứu người mình yêu , một để không mất con gái .
     
              Trong lúc cuộc nói chuyện bị rơi vào ngõ cụt , người lớn tuổi hơn liền hé ra lối thoát :
     
              - Cậu sẵn sàng đến mức nào để cứu được Ilena ?
     
              - Phải tới đâu tôi cũng chịu , Elliott đáp không chần chừ .
     
              - Cậu sẽ chấp nhận từ bỏ những gì ?
     
              - Tất cả
     
              - Vậy thì có lẽ tôi có cách ...
     
                                                              *        *        *
     
     
  8. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0
     
              Trời vẫn mưa to như lúc trước .       
              Cuối cùng thì hai người đàn ông cũng ngồi xuống cạnh nhau trên chiếc ghế dài bằng gỗ hồ đào đặt cạnh bàn làm việc . Phía sau lưng họ , qua cửa sổ , luồng sáng cách quãng đều đặn của ngọn hải đăng Key West đang hắt bóng hai người lên tường và xuống sàn nhà . 
              - Cậu muốn cứu Ilena và điều đó hoàn toàn đúng , nhưng cậu chỉ có thể cứu cô ấy nếu cậu cam kết thực hiện đúng ba điều kiện ...           
              - Ba điều kiện ?  
              - Điều thứ nhất , cậu không được nói với bất cứ ai về chuyện đang xảy ra với chúng ta . Tất nhiên là không được nói với Ilena , thận chí cả Matt cũng không .  
              - Tôi tin tưởng Matt ,Elliott phải đối . 
              - Đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không , mà điều này rất nguy hiểm . Nghe này , tôi tin chắc chúng ta đang phạm phải một sai lầm , một sai lầm kinh khủng khi tìm cách đi ngược lại số phận và một ngày nào đó chúng ta sẽ phải trả giá rất đắt cho điều này . Cá nhân tôi , tôi sẵn sàng hứng chịu rủi ro này cùng cậu , với điều kiện cậu không được kéo thêm ai vào nữa .  
              - Thế điều kiện thứ hai là gì ?  
              - Nếu chúng ta cứu được Ilena , cậu sẽ phải chia tay với cô ấy ... 
              - Tôi chia tay với cô ấy ? Elliott hỏi , càng lúc càng không thể hiểu ra .  
              - Cậu chia tay với cô ấy và không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa . Cô ấy sống , nhưng trong quãng đời còn lại của mình , cậu sẽ phải coi như cô ấy đã chết .  
              Elliott sững người và đột nhiên cảm nhận được sự khủng khiếp của điều kiện này . Anh hé miệng song không thể thốt lên nổi lời nào .  
              - Tôi biết rõ mình đang yêu cầu cận một điều kinh khủng , ông bác sĩ già thừa nhận .  
              - Vậy còn điều kiện thứ ba ? Cuối cùng Elliott cũng thốt nên lời , giọng lạc đi .  
              - Sau chín năm nữa , vào ngày 6 tháng Tư năm 1985 , trong một buổi hội thảo về phẩu thuật tại Milan , cậu sẽ gặp một phụ nữ tỏ ra chú ý tới cậu . Cậu sẽ đáp lại lời mời của cô ấy và hai người sẽ cùng nhau có một kỳ nghỉ cuối tuần , đó là quãng thời gian mà con gái của chúng ta sẽ được hình thành . Cậu sẽ phải hành động đúng như thế , vì đó là cách duy nhất để cứu cả Ilena và Angie .
              Một lần nữa , những đợt sấm rền vang trên bầu trời như đe dọa .  
              Vì Elliott chưa trả lời , bản sao của anh nói thêm :  
              - Đó là cái giá phải trả để thay đổi tiến trình mọi sự . Nhưng cậu hoàn toàn có quyền từ chối .  
              Ông già đứng lên và cài cúc áo như thể đang chuẩn bị bước ra ngoài giữa trời giông bão .  
              Elliott hiểu ra anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận các điều kiện . Trong tích tắc , những năm tháng hạnh phúc với Ilena như một cuốn phim được chiếu lại trước mắt anh . Cùng lúc đó , anh hiểu ra rằng hạnh phúc đó sẽ sớm kết thúc và anh sẽ phải chuẩn bị để sống những năm tháng vô cùng khó khăn .          
              Trong khi bản sao của anh chuẩn bị rời khỏi căn phòng , Elliott giơ tay như để ngăn ông lại .  
              - Tôi đồng ý ! Anh gào lên .  
              Người kia không hề quay lại và chỉ đáp :  
    - Tôi sẽ sớm trở lại .  
              .... rồi khép cánh cửa lại sau lưng .
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    14
    Lần gặp thứ năm
     
    Tất cả những gì phải đến rồi sẽ đến, cho dù anh có cố gắng bao nhiêu để lẩn tránh.
    Tất cả những gì không đến sẽ không thể xảy ra, cho dù anh có cố gắng bao nhiêu để đạt được.
    RÂMANA MAHÂRSHI
    Tôi nhận ra rằng ngay cả những người luôn khẳng định mọi thứ đều đã được sắp đặt trước và sẽ chẳng làm gì có thể thay đổi được cũng vẫn quan sát trước khi qua đường.
    STEPHEN HAWKING
     
    San Francisco, 1976
    Elliott 30 tuổi.
    Tháng Mười, tháng Mười một, tháng Mười hai...
     
    Ba tháng liền không một tin tức từ tương lai!
    Nhìn bề ngoài, cuộc sống đã lấy lại được nhịp bình thường. Elliott chăm sóc bệnh nhân ở bệnh viện; Ilena lo lắng cho lũ cá voi sát thủ của cô; Matt vẫn chưa gặp lại Tiffany, và tích cực làm việc để bước đầu chăm sóc trang trại trồng nho mà anh và Elliott đã mua.
    Cho dù đã cố gắng để thay đổi, song anh bác sĩ trẻ vẫn sống trong lo sợ, lo lắng đến cả những cử chỉ, hành động nhỏ nhất của Ilena và luôn ngóng chờ bản sao của mình xuất hiện thêm một lần nữa.
    Song ông ta vẫn không hề tới...
    Vì thế, có những ngày, Elliott bắt đầu nghĩ rằng mình đã nằm mơ thấy toàn bộ câu chuyện. Thế nếu những cuộc gặp đó chỉ tồn tại trong tâm trí anh thì sao nhỉ? Suy cho cùng thì cũng chẳng phải là không thể: do quá căng thẳng, ngày càng có nhiều người trở thành nạn nhân của sự khủng hoảng, những giai đoạn bị quá tải bởi công việc khiến cho người ta bị lâm vào trạng thái trầm cảm, thậm chí đến mức ý thức bị tách rời khỏi hiện thực. Có thể anh cũng là nạn nhân của căn bệnh này chăng. Có thể từ giờ trở đi mọi việc đã ổn định trở lại và câu chuyện này sớm muộn gì cũng chỉ còn là một kỷ niệm không vui.
    Anh muốn tin vào điều đó biết bao...
     
    * * *
     
    Mùa đông đã tới định cư ở San Francisco, đóng băng thành phố trong cái lạnh và một màu xám chỉ được xua bớt bởi những ánh đèn trang trí cho lễ Giáng sinh.
    Vào buổi sáng 24 tháng Chạp đó, Elliott đến bệnh viện trong tâm trạng phấn khởi. Đây là ca trực cuối cùng của anh trước kỳ nghỉ phép. Tối nay, Ilena sẽ tới chỗ anh và ngày mai, họ sẽ cùng nhau đi Honolulu và có một tuần lễ nhàn tản dưới những bóng dừa.
    Trời còn chưa sáng hẳn khi một chiếc xe cứu thương lao vụt vào trong bãi đậu xe của bệnh viện. Trên xe có một chiếc cáng và trên cáng là một cô gái bị bỏng rất nặng.
    Mọi chuyện bắt đầu khoảng nửa giờ trước, khi những người lính cứu hoả được điều tới để dập tắt một cuộc hoả hoạn vừa mới bùng lên ở toà nhà Haight Ashbury. Đó là một toà nhà cũ kỹ, xập xệ mà thỉnh thoảng dân nghiện vẫn lai vãng. Vào lúc năm giờ sáng nay, với một màn trình diễn kiểu người hùng trong cơn say thuốc, một cô gái đã đổ cả một bình xăng lên người trước khi đánh diêm.
    Tên cô là Emily Duncan. Cô mới hai mươi tuổi và chỉ còn sống được thêm vài giờ.
     
    * * *
     
    Khoa cấp cứu cần tới môt bác sĩ phẫu thuật, người ta lập tức gọi Elliott tới hỗ trợ. Khi cúi xuống xem xét bệnh nhân, Elliott cảm thấy choáng váng khi nhìn thấy tình trạng các vết thương.
    Mình mẩy cô đầy thương tích: những vết bỏng cấp độ ba làm biến dạng đôi chân, lưng, ngực... Tóc cô hầu như đã bị cháy rụi và khuôn mặt cô biến mất dưới những vết bỏng. Trên ngực và nửa thân trên của cô, một vết cháy dúm lại như muốn nuốt chửng cô, kéo thắt ngực như bóp nghẹt cô.
    Để giúp cô thở dễ hơn, Elliott quyết định thực hiện hai vết rạch ở hai bên, nhưng khi đưa dao mổ lại gần ngực cô, anh chợt cảm thấy tay mình chùn lại. Anh nhắm mắt một giây, tìm cách trút bỏ moi thứ trong đầu để lấy lại tập trung. Cuối cùng, tính chuyên nghiệp đã giúp anh vượt lên trên cảm xúc và anh bắt đầu phẫu thuật mà không hề run tay.
    Trong gần hết buổi sáng, toàn bộ y bác sĩ xoay quanh Emily, cố gắng hết sức để chăm sóc tốt nhất cho cô và xoa dịu nỗi đau đang giày xé trong người cô.
    Song rất nhanh chóng, ai cũng nhận thấy sẽ không thể cứu nổi cô gái. Các vết thương của cô lan quá rộng, khả năng hô hấp của cô quá yếu và thận đã ngừng hoạt động. Người ta đành phải tìm cách giữ cho cô ở trạng thái ổn định và chờ đợi...
     
    * * *
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Đầu giờ chiều, khi Elliott đẩy cánh cửa phòng Emily, anh thấy cô được cuốn băng đầy người và bao quanh bởi dây truyền dịch. Anh ngạc nhiên khi thấy căn phòng tĩnh lặng lạ thường, như khúc đầu cho một đêm tang tóc, chỉ bị phá vỡ bởi nhịp tim đập phát ra từ chiếc máy theo dõi sinh tồn.
    Elliott bước lại gần giường bệnh và nhìn cô gái. Huyết áp của cô vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm, dường như tác dụng của heroin đã giảm dần và cô có vẻ đã tỉnh lại.
    Vừa đủ để cô hiểu ra kết cục của mình...
    Anh lấy một chiếc ghế đẩu và lặng lẽ ngồi bên cạnh cô gái mà anh không hề quen và không thể giúp gì được nữa. Người ta chẳng thể tìm thấy gia đình của cô và chẳng có ai ở cạnh để đồng hành với cô trong trận chiến cuối cùng này. Elliott ước gì mình đang ở một nơi khác, song anh không lẩn tránh ánh mắt tuyệt vọng đang cố bấu víu vào anh. Anh đọc được trong đó nỗi khiếp hãi, và cả những câu hỏi mà anh không có câu trả lời...
    Có lúc, cô tìm cách thì thầm điều gì đó với anh. Anh ghé sát xuống cô, nhấc mặt nạ dưỡng khí lên và dường như nghe thấy cô kêu "tôi đau quá". Để làm giảm cơn đau, anh quyết định tăng thêm liều moóc-phin. Anh đang chuẩn bị viết ý định đó ra giấy cho cô đọc thì đột nhiên anh hiểu ra rằng Emily không nói "tôi đau quá", mà nói:
    - Tôi sợ...
    Anh có thể đáp lại gì được đây? Rằng chính anh cũng sợ, rằng anh rất ân hận vì không thể cứu nổi cô, sợ rằng một ngày như ngày hôm nay, cuộc sống đối với anh dường như chẳng hề có ý nghĩa?
    Anh vừa muốn ôm cô trong tay lại vừa muốn mắng cho cô một trận. Tại sao lại hành động điên rồ như vậy? Điều gì đã khiến cô chui vào nơi tồi tàn đó mà dùng thuốc nghiện để ra nông nỗi này? Nỗi đau nào đã khiến cô giội xăng lên người và tự thiêu khi cô còn chưa đầy hai mươi tuổi?
    Anh muốn hét lên tất cả những điều này với cô. Song đó không phải là việc mà những bác sĩ trong một bệnh viện nên làm...
    Vì thế, anh đành chấp nhận ngồi lại bên cô, dùng tất cả sự cảm thông mà anh có được để bao bọc cô. Vì chẳng còn ai khác để làm việc đó. Chỉ còn nốt hôm nay là đến Noel, bệnh viện đang thiếu trong tình trạng nhân sự và nhất là hệ thống này cũng chẳng được chuẩn bị cho việc đó: hệ thống chỉ được sắp xếp để chăm sóc bệnh nhân, chứ không phải để đưa tiễn họ.
    Emily càng lúc càng khó thở và rùng mình liên tục.
    Cho dù đã tiếp thêm moóc-phin, Elliott biết cô vẫn còn đau ghê gớm. Anh cũng biết sẽ không bao giờ anh quên được cái nhìn tuyệt vọng của cô cứ bám riết lấy ánh mắt anh.
    Trong nghề này người ta cứ tưởng đã chứng kiến mọi thứ, song không phải. Người ta cứ tưởng điều kinh khủng nhất đã xảy ra song nó lại luôn ở phía trước. Và bao giờ cũng vẫn còn điều kinh khủng hơn cả những gì đã thấy.
     
    * * *
     
    Một giờ trôi qua, rồi hai giờ. Đến mười lăm giờ, Elliott đã chính thức kết thúc phiên trực, anh nhẹ nhàng đứng dậy.
    - Tôi sẽ quay lại, anh hứa với Emily.
    Anh bước ra hành lang và gọi thang máy. Anh phải báo trước với Ilena, anh phải giải thích rằng anh sẽ không thể ra sân bay đón cô và có thể phải đến nửa đêm anh mới về được.
    Trong sảnh, anh tìm thấy một ca-bin điện thoại và bấm số gọi Ocean World, lòng thầm hy vọng cô vẫn chưa đi khỏi. Anh gặp tổng đài và đề nghị nối máy cho nói chuyện với phòng làm việc của bác sĩ thú y.
    - Alô? Giọng nói của Ilena cất lên.
    - Chào em... anh bắt đầu nói, rồi nhận ra mình đang nghe thấy những tiếng tút dài.
    Anh quay đầu lại, có ai đó đã dùng tay nhấn lên nút dập máy và cắt đứt cuộc đànm thoại.
    Bản sao của anh.
    - Là hôm nay đây... Ông già thông báo.
    - Hôm nay?
    - Hôm nay Ilena sẽ phải chết.
     
    * * *
     
    Hai người bác sĩ chung ý tưởng đi lên tầng thượng của bệnh viện. Cho dù ở hai độ tuổi khác nhau, họ vẫn thường lên đây hút thuốc để không phải chịu đựng những cái nhìn trách móc của đồng nghiệp. Ít nhất, ở đây, họ biết họ sẽ tương đối được yên ổn.
    Trong khi Elliott tỏ ra luống cuống, vội vã muốn biết thêm thông tin, bản sao của anh lại đặt một bàn tay rắn rỏi lên vai anh.
    - Cậu không được gọi cú điện thoại đó.
    - Vì sao?
    - Vì Ilena sẽ không hiểu được.
    - Gì cơ?
    - Rằng cậu bỏ rơi cô ấy để ở lại bên cạnh một bệnh nhân nữ trong khi phiên trực của cậu đã kết thúc. Cậu đã không gặp cô ấy từ ba tuần nay: cô ấy mong chờ cậu đến đón cô ấy ở sân bay và hai người sẽ có cả buổi tối với nhau.
    Elliott tìm cách biện hộ:
    - Cô gái đó, chuyện xảy ra với cô ấy thật kinh khủng. Cô ấy chẳng có ai và...
    - Tôi biết, ông già tỏ ra thông cảm. Cách đây ba mươi năm, tôi đã thức trắng đêm trông cô ấy và không bao giờ tôi quên được cô bé.
    Giọng nói của ông trĩu nặng vì xúc động. Ông tiếp tục:
    - Nhưng khi trời vừa sáng, khi tôi rời khỏi bệnh viện, một tin báo khủng khiếp đã chờ đón tôi: người phụ nữ mà tôi yêu đã chết.
    Elliott khoát tay tỏ vẻ không hiểu.
    - Bệnh nhân này với cái chết của Ilena thì có liên hệ gì cơ chứ?
    - Tôi sẽ kể hết mọi chuyện, ông già hứa. Tôi chỉ muốn biết chắc là cam kết của chúng ta vẫn còn được giữ đúng.
    - Vẫn như vậy, Elliott trấn an.
    - Vậy thì đây là chuyện sẽ xảy ra nếu như cậu gọi cú điện vừa rồi.
    Ông bác sĩ bắt đầu kể câu chuyện. Ông nói rất lâu, bằng giọng bồn chồn xen lẫn day dứt.
    Để nghe cặn kẽ hơn, Elliott nhắm mắt lại. Trong tâm trí anh, những hình ảnh trôi đi như một cuốn phim...
     
    * * *

Chia sẻ trang này