1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hẹn em ngày đó - Guillaume Musso

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 25/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Ilena: Alô?
    Elliott: Chào em, anh đây.
    Ilena: Anh không cần năn nỉ, anh sẽ không được biết quà của anh là gì trước tối nay!
    Elliott: Nghe anh nói, em yêu, anh gặp phải một trục trặc...
    Ilena: Chuyện gì xảy ra vậy?
    Elliott: Anh sẽ không thể đến sân bay đón em...
    Ilena: Em tưởng anh xong lúc ba giờ cơ mà.
    Elliott: Phải, anh đã kết thúc ca trực...
    Ilena: Nhưng?
    Elliott: Nhưng anh phải ở lại với một bệnh nhân. Một cô gái đã tìm cách tự thiêu sáng nay trong một cơn say thuốc...
    Ilena: Một người nghiện à?
    Elliott: Điều đó thì có gì khác biệt?
    Ilena: Nếu em hiểu không nhầm, anh đang nói với em rằng anh sẽ ở lại cả đêm Noel với một cô gái nghiện ma tuý mà anh mới chỉ biết từ vài tiếng đồng hồ nay?
    Elliott: Anh chỉ làm công việc của mình thôi.
    Ilena: Công việc của mình! Thế anh tưởng chỉ có mình anh là có công việc thôi sao?
    Elliott: Nghe anh này...
    Ilena: Em đã quá mệt mỏi vì chờ đợi anh Elliott ạ.
    Elliott: Sao em lại phản ứng như thế nhỉ?
    Ilena: Bởi vì em đã đợi anh mười năm nay và anh chẳng buồn nhận ra điều đó.
    Elliott: Sáng mai chúng ta sẽ nói lại về tất cả những chuyện này...
    Ilena: Không, Elliott. Elliott sẽ không đến San Francisco nữa. Hãy gọi lại cho em khi nào anh cảm thấy chắc chắn muốn gắn bó cuộc đời anh với em.
    Elliott đứng thần người vài phút trước ca-bin điện thoại. Ba lần anh nhấc máy lên, chuẩn bị gọi lại cho Ilena để xin lỗi và tìm cách dàn xếp mọi chuyện. Tuy vậy, anh đã không làm thế, vì anh không thể bỏ mặc cô gái đang hấp hối phía trên, cách đó hai tầng nhà.
     
    Ilena ngồi chờ nửa tiếng trước điện thoại, rồi hiểu ra rằng Elliott sẽ không gọi lại, cô bực tức xé nát chiếc vé máy bay và nhét nó vào bồ đựng giấy. Cô ném luôn vào đó món quà mà cô đã mua cho anh và anh sẽ chẳng bao giờ còn biết đến: một chiếc đồng hồ có khắc hai chữ cái đầu tên của họ.
    Cô bước ra khỏi phòng làm việc, hoàn toàn ủ rũ và tìm chỗ trú trong khu vườn riêng của công viên nơi cô ngồi khóc hết nước mắt trong người, ngay trước bầy hồng hạc và lũ cá sấu chẳng hề quan tâm tới nỗi buồn của cô.
    Rồi cô quyết định huỷ bỏ những ngày phép của mình và lại bắt tay vào công việc. Cô dành toàn bộ buổi chiều để làm những công việc thường nhật, như không có chuyện gì xảy ra. Trời đã tối từ lâu khi cô kết thúc chuyến đi tuần bằng việc tới thăm con cá voi sát thủ mà cô yêu quý nhất.
    - Chào mày, Anouchka. Mày cũng không được vui lắm, phải không?
    Từ vài hôm nay, con cá voi đầu đàn của Ocean World có vẻ buồn nản, từ chối không ăn và không muốn tham gia trình diễn. Bộ vây của nó rũ xuống và sự hiền lành của nó đã được thay thế bằng sự hung hăng đối với cả những người chăm sóc nó lẫn lũ cá voi ở chung trong bể. Nguyên nhân của tình trạng này chẳng phải tìm kiếm đâu xa: mới chưa đầy tám năm tuổi, con gái nó Erica đã bị tách khỏi mẹ để đưa sang châu Âu theo một chương trình gây giống cho bộ cá voi. Một chuyến đi bằng máy bay kéo dài hơn hai mươi giờ đồng hồ trong một chiếc thùng sắt mà chẳng có lấy một người chăm sóc đi cùng để đảm bảo an toàn cho nó!
    Một hành động điên rồ...
    Ilena đã tìm mọi cách để phản đối việc di dời này, đã chỉ ra những hậu quả nghiêm trọng của việc tách đàn đó, đã giải thích rằng các thành viên của một bầy pod (1) không bao giờ tách rời nhau trong môi trường tự nhiên. Song vì những lý do tài chính, ban giám đốc đã không nghe theo những đề nghị của cô. Các công viên nước đã lường trước việc đánh bắt các loài thuộc bộ cá voi rồi sẽ bị ngăn cấm nên đã tìm cách phát triển việc sinh sản của các loài đó trong điều kiện nhân tạo.
    - Come on, baby! (2)
    Ilena nghiêng mình trên mặt nước để gọi con vật tiến lại gần bờ, nhưng Anouchka không đáp lại tiếng gọi của cô. Con cá voi sát thủ bơi vòng, cuống cuồng, phát ra những tiếng rít đầy oán thán.
     
    ____________
    1. Một đàn cá voi sát thủ sinh sống và di chuyển cùng nhau.
    2. Lại đây nào, bé yêu!
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Ilena sợ rằng hệ miễn dịch của nó bị suy giảm: mặc dù bề ngoài trông đồ sộ là thế, song lũ cá voi sát thủ rất yếu, nhất là khi bị vi khuẩn tấn công. Chúng luôn bị nhiễm trùng thận hoặc nhiễm trùng phổi. Joaquim, con đực đầu đàn, sáu tháng trước vừa mới trải qua một kỷ niệm cay đắng khi bị quật ngã bởi một đợt nhiễm khuẩn huyết. Đó đôi khi cũng là số phận của những kẻ khổng lồ: bị khuất phục bởi những sinh vật nhỏ bé hơn mình.
    Càng ngày, Ilena càng cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới những con thú thuộc bộ cá voi bị đánh bắt. Bị giam kín trong bốn bức tường, lặn ngụp trong một làn nước được xử lý bằng hoá chất, được nuôi dưỡng bằng các loại vitamin và thuốc kháng sinh, những con cá voi và cá voi sát thủ trong các công viên nước không hề có được cuộc sống lý tưởng như người ta vẫn kể cho khách thăm quan nghe. Còn các buổi trình diễn, chắc chắn gây được nhiều ấn tượng song đó chẳng phải là một sự nhục mạ đối với loài vật mà năng lực nhận thức hoàn toàn không thua kém mấy so với loài người sao?
    Đột nhiên, chẳng vì lý do gì, Anouchka bắt đầu lao thẳng đến, đầu đập rất mạnh vào thành bể bằng kim loại. Ilena sợ rằng hệ miễn dịch của nó bị suy giảm: mặc dù bề ngoài trông đồ sộ là thế, song lũ cá voi sát thủ rất yếu, nhất là khi bị vi khuẩn tấn công. Chúng luôn bị nhiễm trùng thận hoặc nhiễm trùng phổi. Joaquim, con đực đầu đàn, sáu tháng trước vừa mới trải qua một kỷ niệm cay đắng khi bị quật ngã bởi một đợt nhiễm khuẩn huyết. Đó đôi khi cũng là số phận của những kẻ khổng lồ: bị khuất phục bởi những sinh vật nhỏ bé hơn mình.
    Càng ngày, Ilena càng cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới những con thú thuộc bộ cá voi bị đánh bắt. Bị giam kín trong bốn bức tường, lặn ngụp trong một làn nước được xử lý bằng hoá chất, được nuôi dưỡng bằng các loại vitamin và thuốc kháng sinh, những con cá voi và cá voi sát thủ trong các công viên nước không hề có được cuộc sống lý tưởng như người ta vẫn kể cho khách thăm quan nghe. Còn các buổi trình diễn, chắc chắn gây được nhiều ấn tượng song đó chẳng phải là một sự nhục mạ đối với loài vật mà năng lực nhận thức hoàn toàn không thua kém mấy so với loài người sao?
    Đột nhiên, chẳng vì lý do gì, Anouchka bắt đầu lao thẳng đến, đầu đập rất mạnh vào thành bể bằng kim loại.
    - Đừng làm thế! Ilena ra lệnh và vội vã lao mình xuống nước để đẩy con vật ra.
    Cô đã từng chứng kiến những con cá voi sát thủ có ý định tự tử và rõ ràng Anouchka đang tìm cách tự sát thương mình. Lo lắng, cô ném cho nó vài con cá để tìm cách làm nó phân tâm khỏi dự định tai hại đó.
    - Nhẹ nhàng thôi! Nhẹ nhàng thôi người đẹp!
    Dần dần, những cú đập của con vật trở nên bớt mãnh liệt và Anouchka có vẻ đã lấy lại bình tĩnh.
    - Giỏi lắm, Anouchka, Ilena nói bằng giọng yên tâm hơn...
    ... cho tới khi cô nhìn thấy một vệt máu dài nhuộm đỏ mặt nước.
    - Ôi không!
    Sau những cú đập cố ý, con vật đã bị thương.
    Cô gái cúi mình xuống nước. Thoạt trông, có vẻ như vết thương nằm ở ngay gần bộ hàm của con vật.
    Lẽ ra cô phải kéo chuông báo động.
    Lẽ ra cô phải báo cho các đồng nghiệp biết.
    Lẽ ra cô phải....
    Song vẫn còn bị sốc sau cuộc cãi cọ với Elliott, Ilena đã mất cảnh giác.
    Và cô lao mình xuống bể trong khi Anouchka lại bắt đầu bơi theo những vòng xoáy hoảng loạn.
    Khi nhận ra Ilena đang tiến về phía mình, nó phóng thẳng đến chỗ cô, mở rộng hàm như muốn ngoạm lấy cô và kéo thẳng cô xuống đáy.
    Ilena chống trả lại, nhưng con cá voi sát thủ mạnh hơn nhiều. Mỗi lần cô ngoi được lên mặt nước, con vật lại dìm cô xuống mà không hề tỏ ra có một chút khoan nhượng đối với nạn nhân của nó.
    Ilena là một tay bơi cự phách, có thể nín thở dưới nước liên tục trong nhiều phút.
    Song người ta không thể chống chọi lâu với một con vật nặng bốn tấn và dài sáu mét...
     
    Vậy mà có một lúc, đúng vào lúc cô không còn chút hy vọng nào nữa, cô đã ngoi được lên khỏi mặt nước và lấy lại hơi thở. Bằng một cử chỉ tuyệt vọng, cô tìm cách bơi về phía mép bể. Và cô gần như với được tới đó thì...
    Cô quay người lại.
    Trong nửa giây kinh hoàng, cô chỉ có đủ thời gian để thoáng thấy một chiếc đuôi khổng lồ của con cá voi lưng voi quật lên người cô nhanh thần tốc.
    Cú sốc thật kinh khủng và cảm giác đau đớn kèm theo mãnh liệt tới mức cô gần như ngất đi. Cô chìm xuống không chống cự, để mặc cho mình bị kéo xuống đáy. Trong một thoáng tỉnh táo cuối cùng, khi nước mặn tràn vào đầy hai lá phổi của cô, cô gái tự hỏi vì sao Anouchka mà cô đã chăm sóc từ nhiều năm nay, lại phản ứng hung tợn như vậy. Có lẽ chẳng thể tìm thấy câu trả lời cho thắc mắc đó. Có lẽ cuộc sống kéo dài trong một bể nước đã khiến nó phát điên...
    Ý nghĩ cuối cùng của cô hướng về người đàn ông mà cô yêu. Cô vẫn luôn tin chắc rằng họ sẽ sống với nhau tới đầu bạc răng long và giờ thì cô sắp là người bỏ đi trước, vào lúc chưa đầy ba mươi tuổi.
    Song chẳng ai có thể chọn được số phận. Cuộc sống đã quyết định thay cho ta và chẳng phải lúc nào cũng vậy hay sao?
    Bị giằng xé giữa sự hoảng hốt và kinh hoàng, bao vây bởi bóng tối, cô thấy mình bị cuốn vào một dòng xoáy tử thần. Trong lúc bị hất hẳn sang phía bên kia của sự sống, cô chỉ thấy hối tiếc vì họ đã vĩnh biệt nhau trong một sự bất đồng và hình ảnh cuối cùng mà Elliott giữ lại về cô sẽ bị tì vết bởi xen lẫn cả đắng cay cùng xót xa.
     
    * * *
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Gió thổi những hơi lạnh cóng lên nóc bệnh viện.
    Như vừa mới bước ra khỏi một cơn ác mộng, Elliott mở mắt trong khi bản sao của anh kết thúc câu chuyện kinh hoàng.
    Hai người đàn ông đứng câm lặng, một người khiếp hãi bởi câu chuyện vừa được nghe, một người vẫn còn choáng váng bởi những gì vừa mới kể xong.
    Rồi Elliott lắc đầu và mở miệng sau một thoáng ngần ngừ. Như đoán trươc được điều anh muốn nói, ông bác sĩ rút từ trong túi ra một mảnh giấy đã ố vàng.
    - Nếu cậu không tin tôi thì... Ông cất lời.
    Elliott gần như giật mảnh giấy khỏi tay ông. Đó là một mẩu báo cũ cắt ra từ tờ Miami Herald.
    Mặc dù đã vàng ố, song tờ báo lại đánh số của ngày hôm sau: 25 tháng Mười hai năm 1976!
    Hai tay run rẩy, Elliott đọc lướt qua bài báo, được minh hoạ bằng một bức ảnh rất to của Ilena.
     
    Một nữ bác sĩ thú y trẻ
    bị cá voi sát thủ sát hại!
     
    Tai hoạ khủng khiếp đã xảy ra đêm hôm qua tại Ocean World Orlando khi một con cá voi sát thủ đã tấn công không lý do vào người chăm sóc nó.
    Chỉ trong vài phút, con vật đã sát thương và nhấn chìm cô gái đang tìm cách cứu giúp nó: Ilena Cruz, nữ bác sĩ thú y của công viên nước. Cho dù những thông tin cụ thể về tai nạn vẫn còn chưa được làm rõ, song dường như nữ bác sĩ trẻ đã không tuân thủ đúng theo các quy trình an toàn. Trong khi chờ đợi thêm thông tin, ban giám đốc công viên nước đã từ chối đưa ra lời bình luận.
     
    Khi rời mắt khỏi tờ báo, anh thấy ông bác sĩ bước ra xa trong làn sương mù.
    - Giờ thì đến lượt cậu hành động đấy! Ông nói với anh trước khi mở cánh cửa kim loại ra và biến mất.
    Khi chỉ còn lại một mình, Elliott nán lại thêm một phút trên sân thượng, chấn động và đông cứng lại vì lạnh, không tin và không biết nên làm gì nữa. Rồi anh thôi không tự chất vấn nữa: giờ không phải là lúc đặt câu hỏi mà phải hành động.
    Đến lượt mình, anh rời  khỏi sân thượng và vội vã chạy xuống cầu thang tới chỗ ca-bin điện thoại.
    Cho dù ngày mai có xảy ra chuyện gì đi nữa.
    Cho dù có phải trả bất cứ giá nào.
    Anh sẽ cứu sống người phụ nữ mà anh yêu.
    Và chẳng còn điều gì quan trọng hơn nữa cả.
     
    * * *
     
    Anh lao xuống sảnh như tên lửa, xô phải một vài đồng nghiệp trước khi vớ lấy một ống nghe điện thoại và bấm số của Ilena.
    Phím nhảy số... Hồi chuông đầu tiên... Những giây đồng hồ kéo dài như hàng tiếng, rồi cuối cùng, một giọng nói:
    Ilena: Alô?
    Elliott: Chào em, anh đây.
    Ilena: Anh không cần năn nỉ, anh sẽ không được biết quà của anh là gì trước tối nay!
    Elliott: Nghe anh nói, em yêu...
    Ilena: Xảy ra chuyện gì vậy?
    Elliott: Không có gì... Lát nữa anh sẽ đến sân bay đón em, như đã hẹn.
    Ilena: Em nóng lòng muốn gặp anh...
    Elliott: Anh cũng vậy.
    Ilena: Giọng nói của anh nghe lạ quá, anh có chắc là mọi chuyện ổn cả không?
    Elliott: Giờ thì ổn rồi.
     
    * * *
     
    Sau khi gác máy, Elliott không thể quay lại trong phòng bệnh để tiếp tục chịu đựng ánh mắt của Emily, cô gái trẻ bị bỏng nặng vẫn còn đang trong cơn hấp hối. Anh chỉ đề nghị một trong số các cô y tá trực liên tục ghé thăm cô gái. Rồi anh khoác áo măng-tô vào và đi ra bãi đậu xe.
    Liệu điều anh vừa làm có ý nghĩa gì không? Liệu anh đã thực sự thay đổi tương lai của anh và của Ilena chưa? Liệu có phải đôi khi chỉ cần có một câu nói này thay cho một câu nói khác là có thể thay đổi cả một số phận?
    Những câu hỏi đó cứ xáo trộn trong đầu anh trong lúc anh ra lấy xe. Một cách máy móc, anh châm một điếu thuốc và thọc hai tay vào túi cho ấm. Lúc đó, anh đụng phải tờ báo vẫn còn nằm sâu trong đáy túi quần. Anh như tìm được một nguồn cảm hứng. Nếu như anh đã biến đổi được tương lai, Ilena đã không gặp tai nạn, như vậy nhà báo đã không thể viết bài báo đó, và bài báo không hề tồn tại!
    Tò mò, anh rút tờ giấy ố vàng ra khỏi túi, mở nó ra, lật đi lật lại. Thật đáng kinh ngạc, nội dung của tờ báo không còn như trước nữa. Như có phép lạ, tấm ảnh của Ilena đã biến mất và thay cho bài báo nói về cái chết của cô gái, một mẩu tin khác xuất hiện ngay trên trang nhất với tựa đề:
     
    Ocean World: Cái chết
    của một chú cá voi sát thủ.
     
    Anouchka, con cá voi sát thủ lớn nhất đàn của Ocean World Orlando đã chết tối qua vì một vết thương trên hàm sau khi đâm phải vách bể bằng kim loại.
     
    Một vết thương có vẻ do con vật tự gây ra.
    Khi được phỏng vấn, ban giám đốc công viên nước đã thừa nhận rằng con cá voi có thể đã phản ứng như vậy vì tuyệt vọng. Công viên nước vừa mới tách con của nó khỏi mẹ để bán cho một vườn thú khác.
    Ocean World vẫn mở cửa bình thường trong ngày hôm nay.
    Không một nhân viên nào bị thương tích trong tai nạn này.
  4. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    CuZin và fangdi ơi! Truyện đang hay quá. Hai bạn post tiếp nhé. Thanks a lot.
  5. titosbi

    titosbi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2005
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Mình đang chờ xem tất cả các truyện bạn post. Cám ơn nhiều nhé.
  6. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0

    15
    Lần gặp thứ sáu
    Anh ấy là hướng Bắc , hướng Nam , hướng Đông và hướng Tây của tôi ...

    San Francisco , 1976
    Elliott , 30 tuổi
    Hôm nay là Noel .
    Vào buổi sáng ngày 25 tháng Chạp này , bầu không khí dịu mát của California đã nhường chỗ cho tiết trời xám xịt và lạnh lẽo . San Francisco có cái vẻ giả tạo giống như New York và người ta hầu như nghĩ rằng trời sắp có tuyết rơi .
    Căn nhà tĩnh mịch , chìm trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi bình minh . Nằm nép vào vai Elliott , Ilena đang ngủ một giấc bình yên . Ngược lại , người bác sĩ trẻ có vẻ mặt phờ phạc của người suốt đêm không chợp mắt .
    Elliott quay sang Ilena , nhẹ nhàng hôn cô để không đánh thức cô dậy rồi cứ thế ngắm nhìn cô hồi lâu , anh biết đây là những giờ phút cuối cùng họ còn được ở bên nhau . Anh hít hà mùi hương toả ra từ tóc cô lần cuối , lướt nhẹ môi trên làn da mịn màng như nhung của cô và nghe điệu nhạc từ nhịp đập trái tim cô .
    Rồi anh nhận thấy những giọt nước mắt đang lặng lẽ rớt xuống mặt ga trải giường . Anh liền mặc lại quần áo và bước ra khỏi phòng mà không gây tiếng động .
    Anh vẫn không thể nào tin được là anh sẽ rời xa cô ! Vẫn biết anh phải giữ đúng cam kết với bản sao của mình , nhưng giờ đây khi Ilena đã được cứu sống , điều gì có thể ngăn cản anh ở lại bên cô ? Liệu người kia có thể dùng cách nào để buộc anh phải tôn trọng phần nghĩa vụ của mình theo thoả thuận ?
    Lòng nặng trĩu , anh lê bước từ phòng này sang phòng khác , hy vọng mà không mấy tin tưởng sẽ gặp được bản sao của mình để hét vào mặt ông ta nỗi giận dữ và bất mãn của anh . Nhưng ông ta không hề xuất hiện . Elliott ở tuổi sáu mươi đã hoàn thành phần hợp đồng của ông ta và giờ thì đến lượt anh sẽ phải thực hiện lời hứa của mình .
    Elliott vào trong bếp và ngồi phịch xuống ghế tựa. Hành lý của họ đã được sắp đặt gọn ghẽ và để ngay gần cửa ra vào , sẵn sàng cho chuyến du lịch sang Hawaii mà cả anh lẫn Ilena sẽ chẳng bao giờ đi nữa . Vì anh biết rằng anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời xa cô . Anh cảm thấy như có một sức mạnh , một tiếng nói từ bên trong thúc đẩy anh phải hành động theo hướng đó. Anh chỉ còn là một con rối bị một sức mạnh vô hình đứng đằng sau sân khấu giật dây điều khiển .
    Mặt bàn bằng kính phàn chiếu lại khuôn mặt anh hốc hác và tiều tụy . Anh cảm thấy mình trống rỗng , mệt mỏi , giống như đã đánh mất toàn bộ sự tự tin , mất mọi điểm mốc về cách thức vận hành của thế giới .
    Từ ngày đầu tiên anh gặp bản sao của mình , anh đã có cảm giác như đang sống trong một vũ trụ chẳng còn tuân theo bất cứ một quy luật nào nữa . Bị giày vò bởi nỗi sợ hãi điều gì đó mà bản thân anh cũng không hiểu nổi , anh mất ăn mất ngủ, lúc nào cũng trăn trở với muốn vàn câu hỏi không có câu trả lời .Tại sao một chuyện như thế lại xảy ra với anh ? Cuộc gặp gỡ nàylà một điều may mắn hay tai hoạ ? Anh có còn đủ lý trí để suy xét mọi việc không ? Anh héo mòn vì chẳng thể giãi bày với bất cứ ai .
    Thế rồi , anh nghe có tiếng động : mặt sàn ván kêu cọt kẹt và Ilena bước vào phòng , chỉ mặt đồ lót và một trong những chiếc áo sơ mi của anh mà cô đã buộc túm vạt ngang eo .
    Cô ném cho anh một nụ cười tinh nghịch , miệng lầm nhẩm khe khẽ một đoạn trong bài hát của Abba . Anh biết đây là lần cuối anh nhìn thấy cô hạnh phúc . Cô đẹp như một trái cấm và chưa bao giờ họ yêu nhau như lúc này .
    Vậy mà chỉ trong vài giây nữa thôi , tất cả sẽ sụp đổ ...
    * * *

    Được fangdi sửa chữa / chuyển vào 13:32 ngày 22/11/2007
  7. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0

    Ilena bước lại gần Elliott , vòng tay quanh cổ anh song cô lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn :
    - Chuyện gì vậy anh ?
    - Chúng ta phải nói chuyện thôi . Anh không thể tiếp tục diễn trò được nữa .
    - Trò gì cơ ?
    - Hai chúng ta ...
    - Anh...anh đang nói gì thế ?
    - Anh đã gặp một người phụ nữ khác.
    Thế đấy , chỉ cần có hai giây thôi . Hai giây để làm chao đảo một mối tình kéo dài đã mười năm nay . Hai giây để tác rời hai mặt của cùng một đồng xu . . .
    Ilena đưa tay dụi mắt , ngồi xuống trước mặt Elliott , vẫn còn nghĩ đây là một trò đùa quá trớn , rằng cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn , hoặc cô đã nghe nhầm...
    - Anh đang đùa ư ?
    - Anh có vẻ đó sao ?
    Cô nhìn anh , rụng rời . Đôi mắt anh đỏ hoe và vẻ mặt mệt mỏi . Đúng là từ nhiều tháng nay , cô vẫn luôn cảm thấy anh dằn vặt ,nghĩ ngợi , bứt rứt không yên .Cô nghe thấy tiếng mình hỏi anh :
    - Cô gái ấy là ai ?
    Em không biết cô ấy đâu : một nữ y ta trực cùng ca với anh ở Free Clinic .
    Điều này có vẻ nhưng không thực , đến mức lần này thì cô nghĩ đây là một giấc mơ . Đây không phải là lần đầu cô có ác mộng kiểu này . Đây chắc chắn là một cơn ác mộng đáng nguyền rủa nhưng rồi sẽ kết thúc . Mặc dù vậy , cô vẫn muốn biết :
    - Anh gặp cô ấy từ bao giờ ?
    - Cũng được vài tháng rồi .
    Đến đây , cô chẳng còn biết phải đáp lại thế nào . Cô chỉ biết tất cả những gì cô gây dựng từ mười năm nay bỗng chốc vừa tan tành. Trong lúc đó , Elliott vẫn tiếp tục công việc đập phá của mình :
    - Hai chúng ta từ lâu nay đã không còn ổn nữa , anh nhận xét .
    - Anh chưa bao giờ nói với em điều đó cả ...
    - Anh chẳng biết phải nói với em như thế nào ... Anh đã tìm cách để em từ từ hiểu ra ...
    Cô bịt tai lại để khỏi phải nghe tiếp . Cô vẫn ngây thơ hy vọng rằng cuộc nói chuyện này sẽ không tiến xa hơn một lời thú nhận về sự thiếu chung thuỷ .
    Nhưng Elliott đã quyết định khác đi :
    - Anh muốn chúng ta chia tay , Ilena ạ .
    Cô muốn đáp lại , nhưng quá đau đớn . Cô cảm thấy nước mắt chảy dài trên má mà không làm sao ngăn lại .
    - Chúng ta chưa bao giờ làm đám cưới , chúng ta không có con cái ... , Elliott tiếp tục .
    Cô muốn anh thôi không nói nữa vì những lời nói của anh giống như những nhát dao khía vào tim cô và cô sẽ không thể chịu đựng được thế này lâu hơn nữa . Quên hết mọi niềm kiêu hãnh và tự tôn , cô vội vàng thú nhận với anh :
    - Nhưng anh là tất cả đối với em , Elliott : người tình của em , người bạn của em , gia đình của em ...
    Cô bước tới để sà ào lòng anh , nhưng anh lùi lại .
    Cô nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt khiến anh thấy toàn thân như bị xé nát . Mặt dù cảm thấy mình chằng còn nói thêm được gì nữa , anh vẫn cứ mở miệng và rốt cục cũng thốt lên được câu này :
    - Em không hiểu rồi : anh không còn yêu em nữa Ilena ạ .
    * * *

  8. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0


    Vẫn là buổi sáng Noel và vẫn còn sớm .
    Sau một giấc ngủ đẫy mắt khác hẳn bình thường , San Francisco thong thả thức giấc . Trong thành phố thường ngày luôn luôn sôi động này , những con phố vẫn gần như vắng tanh và đa số các cửa hàng vẫn còn đóng cửa .
    Trong rất nhiều ngôi nhà , đúng là một ngày hội : lũ trẻ đã thức dậy , háo hức mở quà , người ta nghe thấy tiếng nhạc và những tiếng kêu mừng rỡ. Ở những nơi khác , trái lại , một ngày thật khó vượt qua , một ngày mà nỗi cô đơn trở nên nặng nề hơn bình thường một chút . Gần Union Square , đám người vô gia cư tụ tập trên những băng ghế nơi công cộng . Tại bệnh viện Lenox , sau một đêm đầy biến động , một cô gái hai mươi tuổi đã qua đời vì những vết bỏng trên người . Đâu đó bên bờ biển , một cặp tình nhân vừa mới chia tay ...
    Một chiếc taxi ghé qua ngôi nhà bằng kính đón Ilena rồi chạy thẳng ra sân bay .
    Đến lượt mình , Elliott rời khỏi khu phố . Kiệt sức vì buồn rầu và hổ thẹn , anh chạy xe xuyên thành phố , nhiều lần suýt gây tai nạn . Trong khu phố Tàu , các cửa hàng cửa hiệu đã mở cửa đón khách . Elliott đưa xe vào bãi đậu , bước vào quán cà phê đầu tiên mà anh tìm thấy trên đường đi và chạy thẳng vào trong toa-lét .
    Trong khi anh nôn thốc tháo vào bồn cầu , anh chợt cảm thấy có ai đó đứng phía sau . Một sự hiện diện mà giờ đây anh đã học được cách nhận biết và ghê sợ ...
    Anh quay người lại thật nhanh và tống cho bản sao của mình một cú đấm như trời giáng hất văng ông ta vào bức tường lát đá vuông .
    - Tất cả đều là tại ông !!
    Choáng váng vì cú va đập , ông bác sĩ già ngã lăn ra nền nhà . Ông khó nhọc gượng đứng lên , đứng yên một lát để trấn tĩnh trong khi Elliott bồi thêm .
    - Cô ấy bỏ đi là lỗi tại ông !
    Nổi xung , người đàn ông lớn tuổi hơn nhảy xổ vào chàng trai , thộp lấy gáy anh và tống một cú lên gối .
    Rồi hai người đàn ông đứng cạnh nhau , cả hai đều thở dốc để lấy lại sức trong một bầu không khí hằn học và thù nghịch .
    Elliott là người đầu tiên phá tan sự yên lặng và bật khóc nức nở :
    - Cô ấy là tất cả cuộc sống của tôi ...
    - Tôi biết lắm chứ ... Chính vì vậy mà cậu đã cứu cô ấy .
    Bản sao của anh đặt một tay lên vai anh , và như để tìm cách an ủi , nhắc cho anh nhớ :
    - Nếu không có cậu , cô ấy đã chết .
    Elliott ngẩng đầu lên và nhìn chính mình trong con người đang đứng đối diện với anh . Thật lạ : anh vẫn không thể nào coi ông ta hơn một người không quen biết . So với người đàn ông mà anh vẫn chưa thể nhận ra mình trong đó , anh mới chỉ sống được có một nửa quãng đời . Người kia đã sống trước anh ba mươi năm : ba mươi năm trải nghiệm , ba mươi năm gặp gỡ và nhận thức ...
    Song đó cũng có thể là ba mươi năm ăn năn và hối tiếc ?
    Rồi anh cảm thấy người khách vượt thời gian đã chuẩn bị phải rời bỏ anh . Anh nhận ra những đợt rung và sự chảy máu cam rất đặc trưng .
    Quả nhiên , ông bác sĩ vớ lấy một chiếc khăn giấy để rịt lên mũi cầm máu . Lần này , ông những muốn ở lại lâu hơn , vì ông biết bản sao trẻ tuổi của ông sắp phải sống qua những năm tháng rất khó khăn . Ông hối hận vì đã không tìm được những lời nói để an ủi anh , đồng thời biết rõ rằng lời nói chỉ là những đồng minh không hề có trọng lượng khi đối đầu với nỗi đau và nghịch cảnh .
    Nhất là ông cảm thấy tiếc vì mỗi lần gặp nhau , giữa họ đều xảy ra xô xát và hiểu nhầm , giống như một mối quan hệ cha-con vẫn chưa vượt qua được giai đoạn đối lập giai dẳng .
    Mặc dù vậy , ông không chấp nhận ra đi mà chưa cho anh gì khác ngoài một cú thúc vào bụg . Tin chắc đây là lần cuối ông gặp mình ở tuổi này và nhớ lại nỗi buồn mà chính bản thân ông đã phải chịu đựng vào thời đó , ông cố lựa lời an ủi :
    - Ít ra , cậu sẽ sống và biết rằng Ilena vẫn còn sống , đang ở đâu đó . Còn tôi đã phải sống với nỗi day dứt về cái chết của cô ấy . Và hay tin tôi , điều đó tạo nên sự khác biệt ghê gớm ...
    - Ông cút đi ...
    ... là câu trả lời duy nhất mà ông nhận được
    Rõ ràng là nói chuyện với chính mình chẳng hề dễ chút nào ! Ông nghĩ trong lúc bị hút vào những vòng xoáy bất tận của thời gian .
    Và hình ảnh cuối cùng mà bộ não của ông ghi lại là hình ảnh bản sao của ông đang dứ nắm đấm về phía ông .


  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    16
     
    Con người chẳng còn có thời gian để nhận biết gì nữa cả. Họ mua mọi thứ được làm sẵn từ các thương gia. Nhưng vì chẳng có thương gia nào thật sự là bạn, nên con người chẳng còn bạn nữa.
    ANTOINE DE SAINT-EXUPÉRY
     
    San Francisco, 1976
    Elliott 30 tuổi
     
    Elliott bước ra khỏi toa-lét, trong lòng giận điên cuồng. Anh đã làm gì để phải hứng chịu những điều này?
    Từ khi rời bỏ Ilena, anh bị ám ảnh bởi cách cô nhìn anh khi anh khẳng định mình không còn yêu cô nữa. Anh đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng ghê gớm song mặc dù vậy, anh vẫn cố nói đến mức gần như xúc phạm cô.
    Tất nhiên, anh làm vậy là vì cô, để cứu sống cô, chỉ có điều chẳng bao giờ cô biết được điều đó! Và thế là cô sẽ căm ghét anh trong suốt quãng đời còn lại...
    Ngoài ra, đó cũng chính là điều mà anh cảm nhận được vào lúc đó: anh căm giận bản thân mình đến mức chẳng còn muốn là mình nữa.
    Tình trạng rầu rĩ và chán nản,anh  ra quầy rượu ngồi, gọi một ly rượu gạo rồi uống ực một hơi. Anh mong được chết. Anh châm một điếu thuốc, gọi thêm ly thứ hai rồi ly thứ ba.
    Vậy đấy, anh sẽ giống như bố anh trước kia: tự chuốc mình say mèm cho tới khi không đứng lên được nữa!
    Bình thường, chỉ thỉnh thoảng Elliott mới uống một ly ở chỗ này hay chỗ khác và thường thì chỉ để làm vui lòng Matt vốn là người sành rượu vang. Vì là con của một người nghiện rượu, Elliott đã sống kề cận với sự tàn phá của rượu và nó đã in sâu vào tâm trí của anh bằng những trận đòn nhừ tử mà bố anh vẫn đổ xuống đầu mỗi khi ông đánh mất khả năng kiểm soát bản thân.
    Nhưng hôm nay, đó lại chính à thứ mà anh đang tìm kiếm: mất tự chủ, trở thành một người khác. Khi anh gọi thêm một ly nữa, anh chàng pha rượu người Hoa chần chừ mất một lúc mới dám rót cho anh, anh ta hiểu rằng vị khách này đang ở trong trạng thái không bình thường.
    - Đưa đây cho tôi! Elliott hét lên và giật cái chai từ tay anh ta rồi thả một tờ mười đô xuống bàn.
    Anh bước ra phố, ôm chặt chai rượu trước ngực. Anh ra xe, ngồi vào sau tay lái và lại uống ực một ngụm nữa.
    - Hãy nhìn đây bố, con cũng giống bố đây! Anh gào lên trước khi khởi động máy. Con cũng giống như bố!
    Và đó mới chỉ là bước đầu...
     
    * * *
     
    Chẳng khó khăn gì để có thể tìm thấy ma tuý ở San Francisco. Sau nhiều lần tiếp nhận những người mắc nghiện tại bệnh viện hoặc ở Free Clinic, rốt cuộc Elliott đã biết được thói quen của họ cũng như những nơi họ thường lai vãng.
    Vì vậy anh liền tới Tenderloin, một khu phố không được an ninh cho lắm song lại là nơi anh có thể dễ dàng có được thứ anh đang tìm. Trong mười phút, anh lái xe vòng vèo trong các con phố của khu vực ảm đạm đó, một vũng lầy thực sự của nhân loại, cho tới khi anh nhận ra một gã bán hàng mà anh biết: một gã Đen trông giống người Jamaica thường được gọi bằng cái tên Yamda.
    Elliott đã hai lần đệ đơn khiếu nại tố giác gã, vì gã thường tìm cách bán lẻ ma tuý trực tiếp trong khuôn viên Free Clinic cho các bệnh nhân đang được điều trị cai nghiện. Nhiều lần, hai người đã lời qua tiếng lại khá gay gắt và lần gần đây nhất, thậm chí cả hai đã bắt đầu muốn giải quyết bằng nắm đấm.
    Đúng ra, Elliott cũng có thể tìm tới một gã bán hàng khác - những gã như thế ở xó xỉnh này chẳng thiếu - nhưng khi người ta đã quyết định tụt sâu xuống đáy vực, thì sự sỉ nhục cũng là một phần của cuộc chơi.
    Khi nhận ra anh, thoạt tiên gã chuyên cung cấp ma tuý cho dân nghiện tỏ vẻ lo lắng cho tới khi hiểu ra Elliott đến đây với tư cách là một khách hàng.
    - Thế nào bác sĩ, có người đang tìm kiếm cảm giác mạnh phải không? Gã vừa nói vừa nhếch miệng cười khẩy.
    - Mày có gì cho tao?
    - Ông có bao nhiêu?
    Elliott lục tìm trong túi, anh có bảy mươi đôla, đủ để mua một lượng lớn bất kỳ thứ của nợ nào.
    - Choose your poison (1). Yamda đề nghị với vẻ phấn khích ra mặt: cần sa, hồng phiến, thuốc lắc, hay hàng trắng...
     
    * * *
     
    Trong những thời kỳ bình yên, người ta luôn tưởng đã chế ngự được chúng.
    Người ta cứ tưởng rằng theo thời gian, chúng đã bị thanh toán triệt để.
    Rằng chúng đã bị đuổi đi thật xa.
    Mãi mãi và vĩnh viễn.
    Nhưng chẳng mấy khi điều đó là sự thật.
    Thông thường, lũ ác quỷ ngự trị trong chúng ta vẫn tồn tại dai dẳng, đâu đó trong bóng tối.
    Kiên trì và chờ đợi giây phút chúng ta lơ là cảnh giác.
    Và khi tình yêu rời xa...
     
    * * *
     
    _________
    1. Hãy tự chọn lấy thuốc độc cho mình.
     
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Về đến bên bờ biển, Elliott leo cầu thang bốn bậc một, vào thẳng buồng tắm. Vui mừng vì gặp lại chủ nhân, chú chó labrador chạy ra đón, nhưng...
    - Xéo đi! Bác sĩ vừa hét lên vừa tung một cú đá về phía con chó, nhưng đá hụt dưới tác dụng của hơi men.
    Rastaquoère kêu rít lên một tiếng chói tai và không màng đến sự đón tiếp thù nghịch đó, nó vẫn tiếp tục thử tiếp cận bằng cách đi theo Elliott. Nó đã hành động sai lầm, vì anh đã túm lấy da cổ nó và tống nó ra ngoài không thương tiếc.
    Còn lại một mình, Elliott giam mình trong buồng tắm và mở hộp đựng thuốc ra để tìm một chiếc xi-lanh và một ống kim tiêm. Run rẩy, anh rút từ trong túi ra những viên ma tuý mà Yamda đã bán cho anh.
    Rất nhanh chóng, tiêm cái gì vào người cũng được để có thể khiến cho đầu nổ tung. Anh không cần cảm giác lâng lâng sảng khoái hay tìm cách thả lỏng tâm trí như những gã hippi ngu ngốc vẫn làm. Thứ mà anh muốn là một sự tụt dốc thật sự, một cú sốc trong não bộ. Bất cứ thứ gì có thể khiến anh quên. Bất cứ thứ gì có thể mang anh đi nơi khác. Một nơi mà anh không còn bị ám ảnh bởi bản sao của mình hay bởi những kỷ niệm về Ilena.
    Một nơi mà anh không còn là chính bản thân mình nữa.
    Anh đặt một viên thuốc vào một chiếc cốc thuỷ tinh rồi đổ vào đó chút nước. Rồi dùng bật lửa, anh hơ nóng đáy cốc rồi lọc dung dịch đó bằng một miếng gạc. Anh chọc mũi kim vào miếng gạc sũng nước và trích từ trong đó một thứ nước mà sau đó anh tiêm thẳng vào đường ven trên cẳng tay.
    Trong khi một đợt sóng chảy bỏng tràn lên cơ thể anh, anh hét lên một tiếng kêu giải thoát và cảm thấy mình bắt đầu một chuyến du lịch mịt mù về những nơi sâu thẳm nhất của con người mình, sẵn sàng đối đầu với những khía cạnh tăm tối và khó chấp nhận nhất của chính bản thân.
     
    * * *
     
    San Francisco, 1976
    Vài giờ sau...
    Matt 30 tuổi
     
    Vào ngày lễ Noel này, Matt chợt cảm thấy vô cùng buồn chán.
    Những tuần lễ gần đây, anh đã làm việc cật lực để cải tạo lại trang trại trồng nho và giờ thì công việc đã bắt đầu chạy suôn sẻ. Tuy vậy, sáng nay khi tỉnh dậy, cuộc sống đối với anh bỗng trở nên trống trải khi chẳng có ai để cùng chia sẻ. Nhét niềm kiêu hãnh vào sâu trong túi, anh đã nhấc điện thoại lên để thực hiện cái việc mà anh vẫn luôn tìm cách trì hoãn: gọi cho Tiffany và xin lỗi vì thái độ của anh. Thật không may, số điện thoại mà cô cho anh đã không còn tồn tại nữa. Xem ra cô gái đã rời khỏi thành phố mà không báo cho anh và cũng chẳng tìm cách gặp lại anh.
    Đó là điều phải xảy ra khi người ta cứ khất việc gì đó tới hôm sau...
    Vào đầu giờ chiều,anh lấy xe và đi dạo một vòng quanh khu vực bờ biển. Elliott chắc đã bay sang Hawaii, nhưng anh sẽ tranh thủ ghé qua cho Rastaquoère ăn và đưa nó đi dạo trên bãi biển.
    Khi tới con đường chạy dọc theo bãi biển, anh để ý thấy ngay chiếc Coccinelle của Elliott đậu ngang trên vỉa hè.
    Lạ thật...
    Anh xuống xe và bước lên bậc thềm. Anh nhấn chuông cửa và chờ.
    Không có ai trả lời.
    Anh đã mang theo mình chùm chìa khoá mà Elliott để lại cho anh mỗi lần đi nghỉ. Anh tra chìa vào ổ, nhưng anh nhận thấy cửa không hề khoá.
    - Hello! Anh cất tiếng để đánh động. Có ai không?
    Khi bước vào phòng và nhìn thấy vẻ sợ sệt của chú chó labrador, Matt hiểu  ngay ra rằng có điều gì đó bất ổn.
    - Mày có một mình hả, Rastaquoère?
    Trong khi con chó sủa về hướng tầng trên, Elliott ló mặt ra phía trên cầu thang với bộ dạng của một kẻ vô lại trong cơn cùng quẫn.
    - Cậu làm gì ở đây thế? Matt trợn mắt hỏi. Cậu vẫn chưa đi Hawaii hả?
    - Chính tớ mới phải hỏi cậu đây này, cậu làm quái gì trong nhà tớ thế?
    - Ái chà, cậu có vẻ không ổn lắm, Matt nhận xét và không hề đáp lại lời công kích. Có chuyện gì vậy?
    - Cậu không hiểu được đâu, Elliott vừa nói vừa bước xuống vài bậc thang.
    - Sao thế, vì tớ ngu quá hả?
    - Có thể.
    Lần này thì Matt trúng đòn. Thái độ hung hăng này hoàn toàn không giống với Elliott và xem ra bạn anh hoàn toàn không hề ở trong trạng thái bình thường.
    - Ilena đâu?
    - Chẳng còn Ilena nữa! Kết thúc rồi!
    - Thôi nào, cậu nói gì thế?
    - Tớ bỏ cô ấy rồi.
    Matt sững người. Đó là điều anh không bao giờ ngờ tới.
    Elliott buông mình xuống tràng kỷ. Tác dụng của chất gây nghiện vẫn chưa tan biến hất. Đầu anh quay cuồng và anh cảm thấy buồn nôn. Một cơn đau đầu khủng khiếp không ngừng hành hạ anh, giống như có những mũi khoan vô hình đang xoáy vào óc anh.
    - Khoan đã, Elliott, cậu không thể bỏ Ilena được.
    - Hãy tin là có.
    - Người phụ nữ ấy là cả cuộc đời của cậu... Cô ấy là điểm tựa của cậu, là điều tốt đẹp nhất mà cậu có được trong đời.
    - Cậu thôi ngay những lời to tát ấy đi!
    - Những lời đó chính miệng cậu nói ra. Và cậu cũng từng nói chính nhờ cô ấy mà cậu tìm được chỗ đứng của mình.
    Quả đúng thế thật.

Chia sẻ trang này