1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HIDDEN DRAGONS & HIDDEN MOON: Chào hè,chào mùa luyện tập mới,chào mùa giải mới. Kỷ luật+Đồng đội+Luy

Chủ đề trong 'Bóng rổ' bởi xatoquoc, 01/07/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. CajChjm

    CajChjm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/07/2007
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    0
    Tìm mãi chưa thấy ,cả nhà đợi 1 tí ...
  2. LilSangok

    LilSangok Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2006
    Bài viết:
    266
    Đã được thích:
    0
    .....ngu? !
  3. CajChjm

    CajChjm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/07/2007
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    0
    à còn 5 trang rồi ,nốt fát này chơi đtử ...
    4 .
    Quỳnh khi còn bé độ bảy tám tuổi, chơi nghịch đã khác người, lấy tàu chuối làm cờ, lá sen làm lọng, Quỳnh lại tinh ranh; trẻ con trong làng mắc lừa luôn.
    Một hôm trời tháng tám, sáng trăng, Quỳnh chơi với lũ trẻ ở sân, bỗng Quỳnh bảo:
    - Chúng bay làm kiêu tao ngồi, rồi tao đưa đi xem một người đầu to bằng cái bồ.
    Lũ trẻ tưởng thật, tranh nhau làm kiêu rước Quỳnh đi bảy, tám vòng quanh sân, mệt thở không ra hơi. Quỳnh thấy thế bảo:
    - Đứng đợi đây, tao đi châm lửa soi cho mà xem.
    Lũ trẻ sợ quá, không dám xem, chỉ những đứa lớn ở lại . Quỳnh lấy lửa thắp đèn xong đâu đấy, rồi thò đầu che ngọn đèn, bảo lũ trẻ:
    - Kìa! Trông vào vách kia kìa! Ông to đầu đã ra đấy !
    Anh nào cũng nhìn nhớn nhơ nhớn nhác, thấy bóng đầu Quỳnh ở vách to bằng cái bồ thật. Lũ trẻ biết Quỳnh xỏ, quay ra bắt Quỳnh làm kiêu đơn. Quỳnh chạy vào trong buồng đóng kín cửa lại, kêu ầm lên. Ông bố tưởng là trẻ đánh, cầm roi chạy ra, lũ trẻ chạy tán loạn.

  4. duffs93

    duffs93 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2005
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    dai` nhU*ng hay ! bo^? ich'' la(m da^y''! nhat la` đối với bác nào thik girl 9x.............. giống em
  5. 1311176

    1311176 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/08/2004
    Bài viết:
    615
    Đã được thích:
    0
    Bọn này phá từ từ thôi, mod vào treo ku hết lên bây giờ
  6. Mr_Super_Banana

    Mr_Super_Banana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/12/2006
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0
    Đứa nào định xây nhà mới vậy??
    Nói anh một câu anh giúp cho
    Theo luật chỉ cần 98 trang là xây nhà mới được rồi, ko cứ phải qua 100 trang
  7. Mr_Super_Banana

    Mr_Super_Banana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/12/2006
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0
    Àh có 13 Chương dịch Tiếng Việ của Harry Porter 7 rồi đó :
    Harry Poter and Deathly Hollows
    Anh đưa lên tạm mấy chương cho bọn mày đọc đỡ buồn nhé
    http://wwư.hp7vn.com

  8. Mr_Super_Banana

    Mr_Super_Banana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/12/2006
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0
    Chapter One The Dark Lord Ascending
    The two men appeared out of nowhere, a few yards apart in the narrow, moonlit lane. For a second they stood quite still, wands directed at each other''s chests; then, recognizing each other, they stowed their wands beneath their cloaks and started walking briskly in the same direction. "News?" asked the taller of the two. "The best," replied Severus Snape. The lane was bordered on the left by wild, low-growing brambles, on the right by a high, neatly manicured hedge. The men''s long cloaks flapped around their ankles as they marched. "Thought I might be late," said Yaxley, his blunt features sliding in and out of sight as the branches of overhanging trees broke the moonlight. "It was a little trickier than I expected. But I hope he will be satisfied. You sound confident that your reception will be good?" Snape nodded, but did not elaborate. They turned right, into a wide driveway that led off the lane. The high hedge curved into them, running off into the distance beyond the pair of imposing wrought-iron gates barring the menõ?Ts way. Neither of them broke step: In silence both raised their left arms in a kind of salute and passed straight through, as though the dark metal was smoke.
    The yew hedges muffled the sound of the menõ?Ts footsteps. There was a rustle somewhere to their right: Yaxley drew his wand again pointing it over his companionõ?Ts head, but the source of the noise proved to be nothing more than a pure-white pea****, strutting majestically along the top of the hedge.
    õ?oHe always did himself well, Lucius. Pea****s õ?Ưõ? Yaxley thrust his wand back under his cloak with a snort.
    A handsome manor house grew out of the darkness at the end of the straight drive, lights glinting in the diamond paned downstairs windows. Somewhere in the dark garden beyond the hedge a fountain was playing. Gravel crackled beneath their feet as Snape and Yaxley sped toward the front door, which swung inward at their approach, though nobody had visibly opened it.
    The hallway was large, dimly lit, and sumptuously decorated, with a magnificent carpet covering most of the stone floor. The eyes of the pale-faced portraits on the wall followed Snape and Yaxley as they strode past. The two men halted at a heavy wooden door leading into the next room, hesitated for the space of a heartbeat, then Snape turned the bronze handle.
    The drawing room was full of silent people, sitting at a long and ornate table. The roomõ?Ts usual furniture had been pushed carelessly up against the walls. Illumination came from a roaring fire beneath a handsome marble mantelpiece surmounted by a gilded mirror. Snape and Yaxley lingered for a moment on the threshold. As their eyes grew accustomed to the lack of light, they were drawn upward to the strangest feature of the scene: an apparently unconscious human figure hanging upside down over the table, revolving slowly as if suspended by an invisible rope, and reflected in the mirror and in the bare, polished surface of the table below. None of the people seated underneath this singular sight were looking at it except for a pale young man sitting almost directly below it. He seemed unable to prevent himself from glancing upward every minute or so.
    õ?oYaxley. Snape,õ? said a high, clear voice from the head of the table. õ?oYou are very nearly late.õ?
    The speaker was seated directly in front of the fireplace, so that it was difficult, at first, for the new arrivals to make out more than his silhouette. As they drew nearer, however, his face shone through the gloom, hairless, snakelike, with slits for nostrils and gleaming red eyes whose pupils were vertical. He was so pale that he seemed to emit a pearly glow.
    õ?oSeverus, here,õ? said Voldemort, indicating the seat on his immediate right. õ?oYaxley õ?" beside Dolohov.õ?
    The two men took their allotted places. Most of the eyes around the table followed Snape, and it was to him that Voldemort spoke first.
    õ?oSo?õ?
    õ?oMy Lord, the Order of the Phoenix intends to move Harry Potter from his current place of safety on Saturday next, at nightfall.õ?
    The interest around the table sharpened palpably: Some stiffened, others fidgeted, all gazing at Snape and Voldemort.
    õ?oSaturday õ?Ư at nightfall,õ? repeated Voldemort. His red eyes fastened upon Snapeõ?Ts black ones with such intensity that some of the watchers looked away, apparently fearful that they themselves would be scorched by the ferocity of the gaze. Snape, however, looked calmly back into Voldemortõ?Ts face and, after a moment or two, Voldemortõ?Ts lipless mouth curved into something like a smile.
    õ?oGood. Very good. And this information comes õ?"õ?o
    õ?o õ?" from the source we discussed,õ? said Snape.
    õ?oMy Lord.õ?
    Yaxley had leaned forward to look down the long table at Voldemort and Snape. All faces turned to him.
    õ?oMy Lord, I have heard differently.õ?
    Yaxley waited, but Voldemort did not speak, so he went on, õ?oDawlish, the Auror, let slip that Potter will not be moved until the thirtieth, the night before the boy turns seventeen.õ?
    Snape was smiling.
    õ?oMy source told me that there are plans to lay a false trail; this must be it. No doubt a Confundus Charm has been placed upon Dawlish. It would not be the first time; he is known to be susceptible.õ?
    õ?oI assure you, my Lord, Dawlish seemed quite certain,õ? said Yaxley.
    õ?oIf he has been Confunded, naturally he is certain,õ? said Snape. õ?oI assure you, Yaxley, the Auror Office will play no further part in the protection of Harry Potter. The Order believes that we have infiltrated the Ministry.õ?
    õ?oThe Orderõ?Ts got one thing right, then, eh?õ? said a squat man sitting a short distance from Yaxley; he gave a wheezy giggle that was echoed here and there along the table.
    Voldemort did not laugh. His gaze had wandered upward to the body revolving slowly overhead, and he seemed to be lost in thought.
    õ?oMy Lord,õ? Yaxley went on, õ?oDawlish believes an entire party of Aurors will be used to boy õ?"õ?o transfer the
    Voldemort held up a large white hand, and Yaxley subsided at once, watching resentfully as Voldemort turned back to Snape.
    õ?oWhere are they going to hide the boy next?õ?
    õ?oAt the home of one of the Order,õ? said Snape. õ?oThe place, according to the source, has been given every protection that the Order and Ministry together could provide. I think that there is little chance of taking him once he is there, my Lord, unless, of course, the Ministry has fallen before next Saturday, which might give us the opportunity to discover and undo enough of the enchantments to break through the rest.õ?
    õ?oWell, Yaxley?õ? Voldemort called down the table, the firelight glinting strangely in his red eyes. õ?oWill the Ministry have fallen by next Saturday?õ?
    Once again, all heads turned. Yaxley squared his shoulders.
    õ?oMy Lord, I have good news on that score. I have õ?" with difficulty, and after great effort õ?" succeeded in placing an Imperius Curse upon Pius Thicknesse.õ?
    Many of those sitting around Yaxley looked impressed; his neighbor, Dolohov, a man with a long, twisted face, clapped him on the back.
    õ?oIt is a start,õ? said Voldemort. õ?oBut Thicknesse is only one man. Scrimgeour must be surrounded by our people before I act. One failed attempt on the Ministerõ?Ts life will set me back a long way.õ?
    õ?oYes õ?" my Lord, that is true õ?" but you know, as Head of the Department of Magical Law Enforcement, Thicknesse has regular contact not only with the Minister himself, but also with the Heads of all the other Ministry departments. It will, I think, be easy now that we have such a high-ranking official under our control, *****bjugate the others, and then they can all work together to bring Scrimgeour down.õ?
    õ?oAs long as our friend Thicknesse is not discovered before he has converted the rest,õ? said Voldemort. õ?oAt any rate, it remains unlikely that the Ministry will be mine before next Saturday. If we cannot touch the boy at his destination, then it must be done while he travels.õ?
    õ?oWe are at an advantage there, my Lord,õ? said Yaxley, who seemed determined to receive some portion of approval. õ?oWe now have several people planted within the Department of Magical Transport. If Potter Apparates or uses the Floo Network, we shall know immediately.õ?
    õ?oHe will not do either,õ? said Snape. õ?oThe Order is eschewing any form of transport that is controlled or regulated by the Ministry; they mistrust everything to do with the place.õ?
    õ?oAll the better,õ? said Voldemort. õ?oHe will have to move in the open. Easier to take, by far.õ?
    Again, Voldemort looked up at the slowly revolving body as he went on, õ?oI shall attend to the boy in person. There have been too many mistakes where Harry Potter is concerned. Some of them have been my own. That Potter lives is due more to my errors than to his triumphs.õ?
    The company around the table watched Voldemort apprehensively, each of them, by his or her expression, afraid that they might be blamed for Harry Potterõ?Ts continued existence. Voldemort, however, seemed to be speaking more to himself than to any of them, still addressing the unconscious body above him.
    õ?oI have been careless, and so have been thwarted by luck and chance, those wreckers of all but the best-laid plans. But I know better now. I understand those things that I did not understand before. I must be the one to kill Harry Potter, and I shall be.õ?
    At these words, seemingly in response to them, a sudden wail sounded, a terrible, drawn-out cry of misery and pain. Many of those at the table looked downward, startled, for the sound had seemed to issue from below their feet.
    õ?oWormtail,õ? said Voldemort, with no change in his quiet, thoughtful tone, and without removing his eyes from the revolving body above, õ?ohave I not spoken to you about keeping our prisoner quiet?õ?
    õ?oYes, m-my Lord,õ? gasped a small man halfway down the table, who had been sitting so low in his chair that it appeared, at first glance, to be unoccupied. Now he scrambled from his seat and scurried from the room, leaving nothing behind him but a curious gleam of silver.
    õ?oAs I was saying,õ? continued Voldemort, looking again at the tense faces of his followers, õ?oI understand better now. I shall need, for instance, to borrow a wand from one of you before I go to kill Potter.õ?
    The faces around him displayed nothing but shock; he might have announced that he wanted to borrow one of their arms.
    õ?oNo volunteers?õ? said Voldemort. õ?oLetõ?Ts see õ?Ư Lucius, I see no reason for you to have a wand anymore.õ?
    Lucius Malfoy looked up. His skin appeared yellowish and waxy in the firelight, and his eyes were sunken and shadowed. When he spoke, his voice was hoarse.
    õ?oMy Lord?õ?
    õ?oYour wand, Lucius. I require your wand.õ?
    õ?oI õ?Ưõ?
    Malfoy glanced sideways at his wife. She was staring straight ahead, quite as pale as he was, her long blonde hair hanging down her back, but beneath the table her slim fingers closed briefly on his wrist. At her touch, Malfoy put his hand into his robes, withdrew a wand, and passed it along to Voldemort, who held it up in front of his red eyes, examining it closely.
    õ?oWhat is it?õ?
    õ?oElm, my Lord,õ? whispered Malfoy.
    õ?oAnd the core?õ?
    õ?oDragon õ?" dragon heartstring.õ?
    õ?oGood,õ? said Voldemort. He drew out his wand and compared the lengths. Lucius Malfoy made an involuntary movement; for a fraction of a second, it seemed he expected to receive Voldemortõ?Ts wand in exchange for his own. The gesture was not missed by Voldemort, whose eyes widened maliciously.
    õ?oGive you my wand, Lucius? My wand?õ?
    Some of the throng sniggered.
    õ?oI have given you your liberty, Lucius, is that not enough for you? But I have noticed that you and your family seem less than happy of late õ?Ư What is it about my presence in your home that displaces you, Lucius?õ?
    õ?oNothing õ?" nothing, my Lord!õ?
    õ?oSuch lies Lucius õ?Ư õ?o
    The soft voice seemed to hiss on even after the cruel mouth had stopped moving. One or two of the wizards barely repressed a shudder as the hissing grew louder; something heavy could be heard sliding across the floor beneath the table.
    The huge snake emerged to climb slowly up Voldemortõ?Ts chair. It rose, seemingly endlessly, and came to rest across Voldemortõ?Ts shoulders: its neck the thickness of a manõ?Ts thigh; its eyes, with their vertical slits for pupils, unblinking. Voldemort stroked the creature absently with long thin fingers, still looking at Lucius Malfoy.
    õ?oWhy do the Malfoys look so unhappy with their lot? Is my return, my rise to power, not the very thing they professed to desire for so many years?õ?
    õ?oOf course, my Lord,õ? said Lucius Malfoy. His hand shook as he wiped sweat from his upper lip. õ?oWe did desire it õ?" we do.õ?
    To Malfoyõ?Ts left, his wife made an odd, stiff nod, her eyes averted from Voldemort and the snake. To his right, his son, Draco, who had been gazing up at the inert body overhead, glanced quickly at Voldemort and away again, terrified to make eye contact.
    õ?oMy Lord,õ? said a dark woman halfway down the table, her voice constricted with emotion, õ?oit is an honor to have you here, in our familyõ?Ts house. There can be no higher pleasure.õ?
    She sat beside her sister, as unlike her in looks, with her dark hair and heavily lidded eyes, as she was in bearing and demeanor; where Narcissa sat rigid and impassive, Bellatrix leaned toward Voldemort, for mere words could not demonstrate her longing for closeness.
    õ?oNo higher pleasure,õ? repeated Voldemort, his head tilted a little to one side as he considered Bellatrix. õ?oThat means a great deal, Bellatrix, from you.õ?
    Her face flooded with color; her eyes welled with tears of delight.
    õ?oMy Lord knows I speak nothing but the truth!õ?
    õ?oNo higher pleasure õ?Ư even compared with the happy event that, I hear, has taken place in your family this week?õ?
    She stared at him, her lips parted, evidently confused.
    õ?oI donõ?Tt know what you mean, my Lord.õ?
    õ?oIõ?Tm talking about your niece, Bellatrix. And yours, Lucius and Narcissa. She has just married the werewolf, Remus Lupin. You must be so proud.õ?
    There was an eruption of jeering laughter from around the table. Many leaned forward to exchange gleeful looks; a few thumped the table with their fists. The giant snake, disliking the disturbance, opened its mouth wide and hissed angrily, but the Death Eaters did not hear it, so jubilant were they at Bellatrix and the Malfoysõ?T humiliation. Bellatrixõ?Ts face, so recently flushed wit happiness, had turned an ugly, blotchy red.
    õ?oShe is no niece of ours, my Lord,õ? she cried over the outpouring of mirth. õ?oWe õ?" Narcissa and I õ?" have never set eyes on our sister since she married the Mudblood. This brat has nothing to do with either of us, nor any beast she marries.õ?
    õ?oWhat say you, Draco?õ? asked Voldemort, and though his voice was quiet, it carried clearly through the catcalls and jeers. õ?oWill you babysit the cubs?õ?
    The hilarity mounted; Draco Malfoy looked in terror at his father, who was staring down into his own lap, then caught his motherõ?Ts eye. She shook her head almost imperceptibly, then resumed her own deadpan stare at the opposite wall.
    õ?oEnough,õ? said Voldemort, stroking the angry snake. õ?oEnough.õ?
    And the laughter died at once.
    õ?oMany of our oldest family trees become a little diseased over time,õ? he said as Bellatrix gazed at him, breathless and imploring, õ?oYou must prune yours, must you not, to keep it healthy? Cut away those parts that threaten the health of the rest.õ?
    õ?oYes, my Lord,õ? whispered Bellatrix, and her eyes swam with tears of gratitude again. õ?oAt the first chance!õ?
    õ?oYou shall have it,õ? said Voldemort. õ?oAnd in your family, so in the world õ?Ư we shall cut away the canker that infects us until only those of the true blood remain õ?Ưõ?
    Voldemort raised Lucius Malfoyõ?Ts wand, pointed it directly at the slowly revolving figure suspended over the table, and gave it a tiny flick. The figure came to life with a groan and began to struggle against invisible bonds.
    õ?oDo you recognize our guest, Severus?õ? asked Voldemort.
    Snape raised his eyes to the upside down face. All of the Death Eaters were looking up at the captive now, as though they had been given permission to show curiosity. As she revolved to face the firelight, the woman said in a cracked and terrified voice, õ?oSeverus! Help me!õ?
    õ?oAh, yes,õ? said Snape as the prisoner turned slowly away again.
    õ?oAnd you, Draco?õ? asked Voldemort, stroking the snakeõ?Ts snout with his wand-free hand. Draco shook his head jerkily. Now that the woman had woken, he seemed unable to look at her anymore.
    õ?oBut you would not have taken her classes,õ? said Voldemort. õ?oFor those of you who do not know, we are joined here tonight by Charity Burbage who, until recently, taught at Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry.õ?
    There were small noises of comprehension around the table. A broad, hunched woman with pointed teeth cackled.
    õ?oYes õ?Ư Professor Burbage taught the children of witches and wizards all about Muggles õ?Ư how they are not so different from us õ?Ư õ?o
    One of the Death Eaters spat on the floor. Charity Burbage revolved to face Snape again.
    õ?oSeverus õ?Ư please õ?Ư please õ?Ư õ?o
    õ?oSilence,õ? said Voldemort, with another twitch of Malfoyõ?Ts wand, and Charity fell silent as if gagged. õ?oNot content with corrupting and polluting the minds of Wizarding children, last week Professor Burbage wrote an impassioned defense of Mudbloods in the Daily Prophet. Wizards, she says, must accept these thieves of their knowledge and magic. The dwindling of the purebloods is, says Professor Burbage, a most desirable circumstance õ?Ư She would have us all mate with Muggles õ?Ư or, no doubt, werewolves õ?Ư õ?o
    Nobody laughed this time. There was no mistaking the anger and contempt in Voldemortõ?Ts voice. For the third time, Charity Burbage revolved to face Snape. Tears were pouring from her eyes into her hair. Snape looked back at her, quite impassive, as she turned slowly away from him again.
    õ?oAvada Kedavraõ?
    The flash of green light illuminated every corner of the room. Charity fell, with a resounding crash, onto the table below, which trembled and creaked. Several of the Death Eaters leapt back in their chairs. Draco fell out of his onto the floor.
    õ?oDinner, Nagini,õ? said Voldemort softly, and the great snake swayed and slithered from his shoulders onto the polished wood.

  9. Mr_Super_Banana

    Mr_Super_Banana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/12/2006
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0
    Bản Tiếng Việt dịch trên hp7vn.com
    Chương I: Chúa Tể Tung Hoành
    Dịch bởi LeoPham NKTP và Minh Lết. E***ted by Mr. Pad

    Hai người đàn ông hiện ra từ vô định, đứng cách nhau không xa trong một con hẻm nhỏ sáng lờ mờ dưới ánh trăng. Trong một vài giây họ đứng lặng yên, đũa phép chỉ vào ngực đối phương; và rồi, nhận ra người còn lại, họ thu cây đũa phép về phía dưới chiếc áo chùng và cùng rảo bước đi về một hướng.
    ?oCó tin gì không?? người đàn ông cao hơn hỏi cộc lốc.
    ?oThứ tuyệt vời nhất,? Severus Snape đáp lại.
    Bên trái con hẻm là một vùng hoang vu, đầy những cây bụi gai lùn tịt mọc sát sạt, còn ở phía bên phải lại là một hàng rào cao được dựng lên công phu. Hai chiếc áo chùng dài bay nhẹ, phấp phới tầm mắt cá chân theo mỗi bước đi.
    ?oTôi nghĩ rằng có lẽ tôi bị muộn rồi,? Yaxley nói, sự thô kệch của hắn hiện rõ mồn một từ trong ra ngoài chả khác gì những nhánh cây dại kia đang cố tình vươn ra và xé toạc ánh trăng. ?oViệc đó thực sự không được tốt đẹp như mong muốn của tôi, nhưng hi vọng chủ nhân sẽ hài lòng. Còn ông trông có vẻ tự tin với những gì ông mang đến nhỉ??
    Snape gật đầu một cách qua quýt. Họ rẽ phải, rời khỏi con hẻm và đi trên một con đường lớn. Cái hàng rào cao bây giờ cong vút về phía họ, chạy dọc theo khoảng không bên cạnh cánh cổng sắt bọc kim loại bệ vệ chắn ngang đường đi. Không ai trong số hai người dừng bước: Trong im lặng, cả hai cùng giơ cánh tay trái như một lời chào và xuyên thẳng qua cánh cửa, tựa như tất cả chỗ kim loại đen sì đó chỉ là một làn khói.
    Hàng rào cây thủy tùng như bọc lấy bước chân của 2 người. Có một tiếng xào xạc đâu đó bên phải họ: Yaxley nâng cây đũa phép qua đầu người đồng hành với hắn, nhưng những âm thanh đó không phát ra bởi một vật gì khác ngoài một con công trắng muốt, đi lại đầy khệnh khạng trên đỉnh hàng rào.
    ?oLuôn làm ra vẻ như mình tốt đẹp lắm, lão Lucius. Công với chả kiếc ?? Yaxley lại cất cây đũa phép đi, kèm theo một tiếng kịt mũi.
    Một trang viên dần hiện lên trong bóng tối ở cuối con đường, với ánh sáng tỏa ra từ những ô cửa sổ kim cương ở tầng dưới. Đâu đó trong khu vườn tối om, bên cạnh cái hang rào là tiếng một con suối đang róc rách chảy. Tiếng sỏi lạo xạo theo từng bước nhanh của Snape và Yaxley tiến về phía cái cửa chính đang từ từ hé ra khi họ lại gần dù cho chẳng có ai hữu hình mở nó.
    Hành lang dẫn vào sảnh rộng lớn, sáng lờ nhờ, và được trang trí đầy xa hoa, với một tấm thảm lộng lẫy che phủ hết sàn nhà - vốn được lát đá. Ánh mắt của những bức chân dung nhợt nhạt trên tường gắn chặt vào từng bước chân của Snape và Yaxley khi họ lướt qua. Hai kẻ đó dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn dẫn vào căn phòng tiếp theo, do dự một chút, rồi Snape vặn cái nắm đấm cửa bằng đồng.
    Căn phòng này đầy những người ngồi lặng yên quanh một chiếc bàn dài với hoa văn tinh xảo. Các đồ nột thất thường ngày trong phòng thì được dựng vào tường một cách cẩu thả. Căn phòng được thắp sáng duy nhất bằng ngọn lửa đang tí tách trong chiếc lò sưởi bằng đá hoa cương, ánh sáng phản chiếu qua một chiếc gương mạ vàng. Snape và Yaxley ngập ngừng trong vài giây ở bậc cửa. Trong khi đôi mắt chưa kịp quen với cái thứ ánh sang mờ nhạt này, hai gã bị cuốn vào một cảnh trông thật dị thường: một người trong trạng thái vô thức rõ ràng đang lơ lửng ngược hướng xuống cái bàn, quay chầm chậm như đang bị treo bởi một sợi dây thừng vô hình ?" hình ảnh này phản chiếu ở trong gương, trên trần nhà và trên cái mặt bàn nhẵn bóng ở phía dưới. Không có một ai trong những người ngồi bên dưới nhìn về phía cái cảnh tượng này ngoài trừ một gã trẻ tuổi, mặt tái xanh ngồi gần ngay phía dưới. Gã dường như không thể ngăn mình cứ ngước nhìn chằm chằm mỗi phút một lần hay đại loại như vậy.
    ?oYaxley. Snape,? một giọng nói rõ cao và lạnh vút phát ra từ đầu bàn. ?oHai ngươi gần như rất muộn rồi.?
    Người vừa nói ngồi trực diện với ngọn lửa, cho nên lúc đầu, thật khó cho những người mới đến có thể nhận ra điều gì ngoài hình dáng của hắn. Mặc dù vậy, khi hai người tiến lại gần, gương mặt hắn sáng lên trong bóng tối căn phòng, trọc lóc, trông giống một con rắn, với lỗ mũi chìa ra và đôi mắt đỏ quạch với hai đồng tử dựng thẳng đứng. Hắn nhợt nhạt đến nỗi có vẻ như đang phát ra thứ ánh sáng màu ngọc trai.
    ?oSeverus, lại đây,? Voldemort nói, chỉ vào cái ghế ngay sát bên phải hắn. ?oCòn Yaxley ?" ngồi bên cạnh Dolohov.?
    Hai gã ngồi vào đúng vị trí được định sẵn. Đa số những ánh mắt trong căn phòng đều đổ dồn vào Snape, người được Voldemort cất lời trước.
    ?oVậy??
    ?oThưa chủ nhân, Hội Phượng hoàng có ý định sẽ đưa Harry từ nơi trú ẩn hiện tại đến nơi an toàn vào thứ 7 tới, lúc hoàng hôn.?
    Sự chú ý trong căn phòng dâng lên đến mức có thể cảm thấy được: Một số người nhảy dựng lên, số khác thì bồn chồn, tất cả đều đổ dồn về phía Snape và Voldemort.
    ?oThứ bảy? lúc hoàng hôn,? Voldemort nhắc lại. Đôi mắt đỏ quạch của Voldermort hướng về phía đôi mắt đen của Snape, nhìn chăm chăm đến nỗi mà một vài kẻ đã hốt hoảng quay đi, cái nhìn đó đáng sợ, thực sự đáng sợ đến như có thể thiêu rụi, luồn lách vào mọi ngõ ngách trong tâm trí của chúng. Snape, tuy nhiên, nhìn một cách bình tĩnh vào khuôn mặt của Voldemort, và, sau một hoặc vài phút, cái miệng không môi của Voldemort cong lên như một nụ cười.
    ?oTốt. Quá tốt. và cái thông tin này đến ?"?o
    ?o ?" từ nguồn mà chúng ta đã bàn luận,? Snape tiếp lời.
    ?oThưa Chủ nhân.?
    Yaxley khẽ nghiêng người, cúi mặt xuống chiếc bàn dài chỗ Voldemort and Snape. Tất cả mọi khuôn mặt đổ dồn về phía hắn.
    ?oChủ nhân, tôi lại nghe khác với như thế?
    Yaxley đợi, nhưng Voldermort không nói gì cả, nên hắn ta tiếp tục, ?oDawlish, tên Thần Sáng, đã để lộ ra rằng Harry Potter sẽ không dời đi đâu cả cho tới ngày 31, sinh nhật lần thứ 17 của nó.?
    Snape mỉm cười.
    ?oNguồn của tôi nói rằng có nhiều kế hoạch nhằm tạo ra các dấu vết giả; chắc là như vậy rồi. Không có nghi ngờ gì việc Dawlish đã bị ếm bùa lú. Và đây không phải lần đầu; hắn ta được biết là một kẻ dễ bị sai khiến.?
    ?oTôi đảm bảo với ngài, chủ nhân, Dawlish dường như rất chắc chắn,? Yaxley nói.
    ?oNếu hắn trúng bùa lú thì đúng là hắn luôn chắc chắn rồi,? Snape nói. ?oTôi dám chắc với ông, Yaxley, Văn phòng Thần sáng sẽ không tiếp tục đi xa hơn nữa trong việc bảo vệ Harry Potter. Hội Phượng Hoàng tin rằng chúng ta đã xâm nhập được bộ.?
    ?oCái Hội đó chỉ biết có mỗi vậy thôi mà, nhỉ?? một gã béo ngồi không xa Yaxley nói; cái câu hỏi của hắn mang đến những tiếng cười khúc khích và những tiếng khò khè đây đó khắp chiếc bàn dài.
    Voldermort không cười. Hắn chăm chú nhìn về phía cái thân thể đang xoay tròn chậm chạp phía bên trên, dường như đang suy nghĩ mông lung lắm.
    ?oChúa tể của tôi,? Yaxley tiếp tục, ?oDawlish tin rằng toàn bộ lực lượng thần sáng sẽ được huy động để bảo vệ cho thằng nhỏ?o
    Voldemort giơ một bàn tay trắng bệch lênh, và Yaxley im bặt, nhìn một cách tức tối, Voldemort hướng cái nhìn đến Snape.
    ?oChúng sẽ giấu thằng bé ở đâu??
    ?oỞ nhà của một thành viên trong Hội,? Snape nói. ?oỞ một nơi mà ?" theo như nguồn tin ?" được sự kết hợp bảo vệ của cả Bộ Pháp thuật và Hội Phượng Hoàng. Tôi nghĩ rằng sẽ không có mấy cơ hội để tóm được thằng nhỏ khi chúng đã đến đó, thưa chủ nhân, trừ phi, tất nhiên rồi, Bộ Pháp thuật sẽ mắc một sai lầm nào đó trước thứ bảy tới, điều đó sẽ tạo một cơ hội đầy thuận lợi cho chúng ta trong việc tìm hiểu và gỡ bỏ đủ những phép thuật bảo vệ để có thể phá vỡ những rào cản còn lại trong việc tóm lấy thằng bé.?
    ?oCòn Yaxley?? Voldemort gọi xuống cái bàn, ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt đỏ quạch của hắn. ?oLiệu bộ pháp thuật có mắc sai lầm vào thứ 7 tới chứ??
    Một lần nữa, những cái đầu lại ngoái lại. Yaxley điều chỉnh lại hai vai.
    ?oChủ nhân, tôi có thông tin tốt về việc đó. Tôi đã vượt qua những khó khăn, và bằng những nỗ lực phi thường thành công trong việc ếm Lời Nguyền Độc Đoán lên Pius Thicknesse.?
    Rất nhiều người xung quanh Yaxley nhìn hắn đầy thán phục; ngồi cạnh hắn, Dolohov, kẻ với khuôn mặt dài, xoắn vặn, vỗ nhẹ vào lưng hắn.
    ?oĐó mới là sự khởi đầu,? Voldemort nói. ?oNhưng Thicknesse chả có ý nghĩa gì cả. Scrimgeour buộc phải bị vây bởi người của ta trước khi ta hành động. Mỗi một sự sai lầm trong cuộc sống của lão bộ trưởng sẽ khiến chúng ta phải lùi lại những bước dài.?
    ?oVâng ?" chủ nhân, điều đó chính xác ?" nhưng ngài biết đấy, với vai giò là giám đốc Sở Thi Hành Luật Pháp Thuật, Thicknesse không chỉ tự mình tiếp xúc thường xuyên với lão Bộ Trưởng Minister, mà còn với rất nhiều giám đốc của các sở khác. Điều đó sẽ, theo tôi nghĩ, sẽ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết khi có một quan chức cấp cao nằm dưới quyền điều khiển của chúng ta, để tiếp tục chinh phục nhưng kẻ còn lại, và rồi chúng sẽ cùng nhau hành động để nhấn chìm lão Scrimgeour.?
    ?oMiễn là ông bạn Thicknesse của chúng ta không bị phát hiện trước khi kịp thay đổi mọi chuyện.? Voldemort nói ?oBằng giá nào,vẫn phải chắc chắn rằng Bộ Pháp Thuật là của ta trước thứ bảy tới. Nếu chúng ta không thể đụng được thằng nhóc đó tại đích đến của nó, thì phải làm được việc đó trong khi nó đang di chuyển.?
    ?oChúng ta có lợi thế ở điểm đó, thưa ngài? Yaxley nói. Hắn dường như chắc chắn nhận được vài sự tán thành.?Hiện tại, chúng ta có vài người được cài vào Bộ Vận Tải Pháp Thuật. Nếu Potter độn thổ hay dùng mạng Floo, chúng ta sẽ biết ngay lập tức.?
    ?oNó sẽ không làm thế đâu? Snape đáp ?oHội đang cố tránh bất kỳ hình thức vận chuyển nào được kiểm soát hay có liên quan đến Bộ. Bọn chúng không tin tưởng bất cứ thứ gì từ nơi đấy.?
    ?oCàng hay? Voldemort lên tiếng ?oNó sẽ phải di chuyển lộ liễu. Dễ tóm hơn nhiều.?
    Một lần nữa, Voldemort nhìn lên thân người đang quay chầm chậm. Hắn ta nói tiếp ?oĐích thân ta sẽ gặp mặt thằng oắt ấy. Harry Potter đã xớ rớ vào quá nhiều lỗi lầm. Một vài trong số những lỗi ấy là từ phía ta.Việc Potter vẫn còn sống là do những sơ suất của ta hơn là do những thắng lợi của nó.?
    Đám người ngồi quanh bàn quan sát Voldemort một cách lo lắng, mỗi người trong số đó, bằng sự biểu lộ của mình, lo sợ rằng chúng có thể bị khiển trách vì Harry Potter vẫn còn sống. Tuy vậy, Voldemort dường như đang tự nói với mình hơn là bất kì ai trong số bọn chúng.Vẫn chăm chú vào cái thân người bất tỉnh trên đầu, hắn nói:
    ?oTa đã bất cẩn, đồng thời cũng bị thời vận và sự tình cờ phá đám, những kẻ phá hoại này từ mọi phía nhưng lại là sự phá hoại ghê gớm nhất kế hoạch. Nhưng giờ ta đã khôn ra. Ta hiểu được những điều mà trước đây ta mù tịt. Ta phải là người giết Harry, và ta sẽ làm thế!?
    Đúng lúc nói ra những từ này, như để đáp lại chúng, một tiếng khóc thét thình lình vang lên,tiếng kêu khóc khủng khiếp, kéo dài của sự khổ ải và đau đớn. Nhiều người ngồi trên bàn nhìn xuống, giật nảy mình , dường như tiếng khóc phát ra từ dưới chân của họ.
    ?Đuôi Trùn? Voldemort gọi, vẫn không thay đổi cái giọng nhẹ nhàng của hắn, giọng nói thâm trầm, và cũng không rời mắt khỏi cái thân người xoay tròn ở trên đầu. ?oCó phải là ta đã không nói gì với ngươi về việc giữ cho tù nhân của chúng ta im lặng ??
    ?oDạ, thưa.. chủ nhân? một gã đàn ông nhỏ thó ngồi ở nửa cuối chiếc bàn hổn hển. Hắn ngồi lọt thỏm trong cái ghế mà khi nhìn thoáng qua trông như có vẻ như bị bỏ trống. Bây giờ hắn bò ra khỏi chỗ ngồi của mình và vội vã rời khỏi phòng, chẳng để lại gì sau lưng hắn ngoài một tia sáng bạc lập lòe trông rất kì dị.
    ?oNhư ta đã nói.? Voldemort tiếp tục, nhìn lại những gương mặt căng thẳng của đám đệ tử, ?oBây giờ ta đã hiểu biết hơn. Ta sẽ cần, cụ thể là mượn một cây đũa phép của một trong số các ngươi trước khi đi khử thằng Potter.?
    Những gương mặt xung quanh hắn không biểu lộ gì ngoại trừ vẻ sửng sốt; cứ như thể là hắn vừa thông báo rằng hắn muốn mượn một cánh tay của bọn chúng.
    ?oKhông một ai tình nguyện ư?? Voldemort hỏi ?oĐể xem nào ? Lucius, ta thấy không có lý do gì để ngươi có một cây đũa nữa?.
    Lucius Malfoy ngước nhìn lên. Nước da vàng bủng của hắn trông nhợt nhạt dưới ánh lửa, đôi mắt gã trũng sâu và tăm tối. Khi lên tiếng, giọng của gã đã khản đặc.
    ?oDạ, thưa ngài??
    ?oĐũa phép của ngươi, Lucius. Ta yêu cầu đũa phép của ngươi.?
    ?oTôi ??
    Malfoy liếc ngang sang vợ hắn. Bà ta nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, cũng tái nhợt đi như hắn. Mái tóc vàng hoe dốc xuống lưng, nhưng bàn những với ngón tay mảnh mai của bà ta khẽ nắm vào cổ tay hắn trong một thoáng. Sau cái chạm tay của mụ, Malfoy đặt tay vào trong áo chùng, rút ra một cây đũa phép và dâng nó lên cho Voldemort. Hắn giữ cây đũa phép trước đôi mắt đỏ ké , kiểm tra một cách tỉ mỉ.
    ?oChất liệu gì??
    ?oGỗ Dâu, thưa chủ nhân.? Malfoy run rẩy nói.
    ?oCòn lõi??
    ?oRồng? gân tim của rồng.?
    ?oTốt.? Voldemort nói. Hắn rút cây đũa phép của mình ra và so sánh độ dài. Lucius Malfoy vô tình làm một cử chỉ; trong một tích tắc, dường như gã mong chờ được nhận đũa phép của Voldemort để đổi lại cái của hắn. Cử chỉ đó không qua được Voldemort, hắn mở rộng đôi mắt một cách thâm hiểm.
    ?oĐưa ngươi đũa phép của ta ư, Lucius? Đũa phép của ta chứ gì??
    Vài tên trong đám cười khẩy.
    ?oTa đã ban cho ngươi sự tự do của ngươi, Lucius, thế vẫn chưa đủ sao? Ta để ý thấy dạo này ngươi và gia đình của ngươi có vẻ không được vui? Có gì liên quan đến việc ta đến nhà ngươi và hất cẳng ngươi ra không Lucius??
    ?oKhông có gì, không có chút gì đâu ,thưa chủ nhân!?
    ?oMột sự dối trá, Lucius??
    Giọng nói nhẹ nhàng dường như vẫn rít lên ngay cả khi cái miệng tàn bạo đã ngừng lại. Một hay hai pháp sư cố ngăn cơn rùng mình một cách lộ liễu khi tiếng rít lớn dần lên lên; một cái gì đó nặng nề có thể nghe thấy là nó đang trườn ngang qua sàn nhà bên dưới gầm bàn.
    Con rắn to tướng chậm chạp leo lên cái ghế của Voldemort. Nó trườn lên,tưởng chừng như bất tận,và rồi vòng mình ngoan ngoãn trên vai của Voldemort: cổ con rắn to bằng như bắp đùi một người đàn ông; mắt nó, với những con ngươi thẳng đứng của chúng nhìn không chớp. Voldemort vuốt ve sinh vật yêu quý của mình một cách lơ đãng với những ngón tay rất dài, vẫn nhìn vào Lucius Malfoy.
    ?oTại sao người nhà Malfoy trông không được hạnh phúc với định mệnh của họ? Chẳng lẽ sự trở lại của ta, sự lớn mạnh quyền lực của ta, đó không phải là những thứ mà họ đã thề nguyện là cũng mong muốn trong nhiều năm qua??
    ?oDĩ nhiên rồi, thưa chủ nhân.? Lucius Malfoy đáp. Bàn tay hắn run rẩy khi gã lau mồ hôi ở môi nhân trung. ?oChúng tôi thực đã mong ước như thế? chúng tôi??

  10. Mr_Super_Banana

    Mr_Super_Banana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/12/2006
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0


    Tiếp chương 1:
    Bên trái Malfoy, vợ hắn làm một trò ngớ ngẩn, gật đầu một cách vất vả, đôi mắt bà tránh nhìn vào Voldemort và con rắn.
    Bên phải hắn, con trai hắn, Draco, nhìn chăm chăm cái thân người ì trệ trên đầu. Liếc nhanh Voldemort rồi tránh đi, kinh hãi khi chạm mắt hắn.
    ?oThưa ngài.? một người đàn bà ngồi ở nửa dưới cái bàn, không trông rõ mặt nói, giọng bà ta vô cảm, ?oThật vinh hạnh khi chủ nhân ở đây, trong ngôi nhà của gia đình chúng tôi. Không có gì vinh hạnh hơn thế.?
    Bà ta ngồi bên cạnh em gái mình, trông không giống mụ lắm với mái tóc đen và mí mắt nặng chịch khi bà ta xun xoe rẻ rúng chính mình; trong khi Narcissa ngồi bất động bình thản, Bellatrix lại nghiêng người về phía Voldemort, vì chỉ ngôn từ thì không thể chứng tỏ được sự thèm khát được xích lại gần chủ nhân của mụ ta.
    ?oKhông có gì vinh hạnh hơn.? Voldemort lập lại, cái đầu hắn khẽ nghiêng một chút khi hắn ngắm nghía Bellatrix, ?oĐiều này là một sự thẳng thắn vô cùng từ phía ngươi đấy, Bellatrix.?
    Mặt mụ ta sáng lên, đôi mắt trào ra dòng nước mắt hạnh phúc.
    ?oChủ nhân biết là tôi không nói gì ngoài sự thật!?
    ?oKhông gì hân hạnh hơn ? thậm chí là so với sự kiện mừng vui,mà ta nghe rằng, đã đến với gia đình ngươi trong tuần này??
    Bà ta nhìn hắn chăm chú, miệng há ra một cách rất bối rối.
    ?oChủ nhân, tôi không hiểu ý ngài.?
    ?oTa đang nói về cháu gái ngươi, Bellatrix. Và cũng là cháu của các người nữa, Lucius và Narcissa. Nó chỉ vừa mới kết hôn với thằng người sói Remus Lupin. Ngươi chắc hẳn phải tự hào lắm.?
    Những tràng cười chế nhạo vang lên xung quanh cái bàn. Những tên Tử thần thực tử nhìn nhau với ánh mắt hân hoan; có những tên còn đập bàn ầm ỹ. Con rắn khổng lồ, khó chịu với sự ồn ào, há to miệng và rít lên một cách giận dữ, nhưng những tên Tử thần thực tử không nghe thấy nó, chúng vẫn cứ hân hoan trước nỗi nhục của gia đình Malfoy. Gương mặt Bellatrix vừa mới giãn ra sung sướng đã cau lại xấu hổ, đỏ bầm.
    ?oNó không phải là cháu gái của chúng tôi, thưa chủ nhân.? mụ ta nức nở ?oChúng tôi ?" Narcissa và tôi - chưa bao giờ đế mắt đến con em họ tôi từ khi nó cưới một tên máu bùn. Con bé ấy chẳng có gì liên hệ với chúng tôi, cũng như bất cứ con quái vật nào mà nó lấy làm chồng.?
    ?oMày nói sao hả Draco?? Voldemort hỏi,và mặc dù giọng hắn nhẹ nhàng nhưng nó kéo theo những tiếng huýt sáo và tràng cười nhạo báng.?oMày sẽ trông nom đứa bé mất dạy đó chứ hả??
    Sự vui vẻ rộn lên; Draco Malfoy hoảng sợ nhìn sang cha nó, còn ông ta đang dán mắt xuống tà áo chùng của mình, rồi quay sang bắt gặp ánh mắt của mẹ nó. Bà ta lắc khẽ lắc đầu, rồi gương mặt bà lại vô hồn nhìn chằm chặp lên bức tường đối diện.
    ?oĐủ rồi.? Voldemort nói, vuốt ve con rắn đang giận dữ. ?oĐủ rồi!?
    Tiếng cười nhạo im bặt ngay lập tức.
    ?oNhiều cây gia phả lâu đời nhất của chúng ta đã tàn lụi theo thời gian.? Hắn nói khi Bellatrix nhìn hắn chăm chú, nín thở và cầu khẩn ?oPhải cắt tỉa chính bản thân các ngươi, phải làm thế, để giữ cho nó tươi tốt, phải không? Cắt hết những cành nhánh nào de đoạ đến mọi cành khác.?
    ?oVâng, thưa ngài.? Bellatrix thì thầm, và đôi mắt mụ một lần nữa lại đẫm những giọt nước mắt biết ơn. ?oNgay khi có cơ hội.?
    ?oNgươi sẽ có nó.? Voldemort đáp ?oVà trong gia đình ngươi, cũng như trên cả thế giới này? chúng ta sẽ cắt bỏ bất kỳ chỗ thối rữa nào gây bệnh cho chúng ta cho đến khi chỉ còn lại dòng máu thật thực sự còn lại??
    Voldemort giơ cây đũa của Lucius Malfoy lên, chỉ thẳng vào cái hình thù xoay vòng phía trên bàn, và cho nó một cái gõ nhẹ. Hình hài ấy sống dậy với tiếng rên rỉ và bắt đầu cật lực chống lại những dây trói vô hình.
    ?oNgươi có nhận ra vị khách của chúng ta không, Severus?? Voldemort hỏi.
    Snape giương mắt lên nhìn khuôn mặt úp xuống dưới. Bây giờ cả bọn Tử Thần Thực Tử cũng nhìn người bị giam giữ, như thể chúng được phép biểu lộ ?ođức tính? tò mò của mình. Khi gương mặt cô ta quay tới vùng lửa sáng, cô ta nói với giọng khiếp sợ và đứt quãng, ?oSeverus! Cứu ta với!?
    ?oDạ, có.? Snape nói khi thân hình của tù nhân lại chầm chậm quay đi.
    ?oCòn ngươi, Draco?? Voldemort hỏi, gõ nhẹ vào mũi con rắn bằng tay kia không có đũa phép. Draco ngập ngừng lắc đầu. Giờ đây khi người phụ nữ kia đã thức dậy, có vẻ nó không thể tiếp tục nhìn cô ta thêm nữa.
    ?oNhưng ngươi đâu có học ở lớp con mụ này.? Voldemort nói, ?oCho những kẻ nào không biết: tham gia cùng chúng ta ở đây đêm nay là quý bà Charity Burbage, người đã dạy tại trường Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts cho đến thời gian gần đây.?
    Có tiếng xì xào nho nhỏ của sự hiểu biết xung quanh cái bàn, họ đã nhận ra người phụ nữ. Ở ngoài, một mụ bướu cổ cười khùng khục.
    ?oVâng ? giáo sư Burbage dạy lũ trẻ của giới Pháp Sư và Phù Thuỷ chúng ta mọi thứ liên quan đến bọn Muggle? rằng bọn chúng khác chúng ta như thế nào đây mà??
    Một tên trong bọn Tử Thần Thực Tử dẫm mạnh chân xuống sàn. Charity Burbage lại quay về phía mặt Snape.
    ?oSeverus? làm ơn? làm ơn??
    ?oCâm miệng? Voldemort gầm lên, vẫy cây đũa của Malfoy, và Charity nín thinh như bị bịt mồm. ?oKhông chỉ làm sa đoạ và ô uế đầu óc của bọn nhóc phù thuỷ, tuần trước giáo sư Burbage đã viết cực lực bao biện cho bọn Máu Bùn trên tờ Nhật Báo Tiên Tri. Các pháp sư - mụ viết - phải chấp nhận những tên trộm của những kiến thức và phép thuật của họ. Việc lụi tàn của dòng máu thuần chủng, theo như bà giáo Burbage này, là hoàn cảnh đáng mong đợi nhất? mụ mong chúng ta sẽ kết bạn với bọn Muggle đó? hay, không còn nghi ngờ gì nữa, với cả lũ Người Sói??
    Lúc này không một ai cười. Không thể nhầm lẫn được sự giận dữ và khinh bỉ trong giọng nói của Voldemort. Lần thứ ba, Charity Burbage quay lại trước mặt Snape. Nước mắt của bà ta lăn từ khoé mắt xuống mái tóc. Snape nhìn lại bà, điềm tĩnh, trong khi cô chậm chạp quay khỏi hắn ta lần nữa.
    ?oAvada Kadavra?
    Một tia chớp sáng màu xanh lá soi sáng mọi góc trong căn phòng. Một tiếng gãy lớn vang lên và Charity rơi trên mặt bàn bên dưới, khiến nó rung lên và kêu cọt kẹt. Một vài Tử Thần Thực Tử lùi vội ra phía sau những cái ghế của họ. Draco ngã lăn trên sàn nhà.
    ?oBữa tối, Nagini? Voldemort nhẹ nhàng, và con rắn to lớn lắc lư trườn từ vai hắn xuống mặt sàn gỗ bóng loáng.
    [​IMG]
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này