1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hiệp hội những người thích đá mèo.......

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi nhv20, 09/03/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. mEoHoAng_87

    mEoHoAng_87 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    1.398
    Đã được thích:
    0
    Úi....làm gì mà mắng em té tát thế này...em có làm gì chị đâu....nói thế quá lời rùi...em tận Sì Gòn thì chị muốn đá cũng chẳng được.....
    Có gì từ từ nói chị ui,nóng giận quá thì hỏng hít mọi việc.Em vào đây chơi thui mà,đâu coá ý đồ gì đâu......bò qua hen chị hén...em dzọt đây,ở lại xí nữa chắc thành món tiểu hổ quá.
    Được rockid sửa chữa / chuyển vào 12:29 ngày 20/06/2004
  2. cogai_dentu_homqua

    cogai_dentu_homqua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2004
    Bài viết:
    289
    Đã được thích:
    0
    Nhạy cảm!
    Được rockid sửa chữa / chuyển vào 12:34 ngày 20/06/2004
  3. meoluoivn

    meoluoivn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2003
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Ấy ấy, cô em, có việc gì mà điên thế , ngồi xuống nào, từ từ thủng thỉnh mà phát biểu. Nóng nảy thế mất phong cách đàn chị, lại tạo cơ hội cho em nó cười cho.
    Oh, quên mất việc quan trọng, làm gì có phong cách, cô em nhỉ

    Được rockid sửa chữa / chuyển vào 12:36 ngày 20/06/2004
  4. ixx

    ixx Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    31/03/2004
    Bài viết:
    1.258
    Đã được thích:
    2
    Đêm qua về nhà, đang vui, tự dưng thấy 2 con mèo đứng tâm sự trước nhà. Thuận chân đá cho một phát, con mèo bay từ tầng 4 xuống tầng 1.
    Hê hê, thế mà nó không chết, rơi oẹp xuống, ngẩng đầu kiêu hãnh nhìn rồi chạy mất.
    Bực cả mình, quay lại thì con mèo còn lại chạy mất tiêu.
    Lần sau mà tóm được thì cứ gọi là cho vào bao tải, rồi cho đi gặp Hà Bá.
    Ghét mèo thế không bít
  5. ixx

    ixx Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    31/03/2004
    Bài viết:
    1.258
    Đã được thích:
    2
    Ngồi chả bít làm gì lại kể chuyện mèo:
    Hàng Net đang ngồi chat có con mèo rõ to. Hàng ngày chú phởn râu tắm ánh nắng mùa hè.
    Hôm đó nhà bên cạnh xây lại nhà, xe chở cát chạy tung tăng, đường nhiều cát vãi lúa.
    Chú mèo thông thái theo bản năng ra tìm cát để ị. Đang say sưa thưởng thức cảm giác, thì oẹp. Chỗ chú mèo đang hành sự có một đống thịt xay.
    Chiếc xe tải thủng thẳng chạy tiếp.
    Dưới đường giờ chỉ còn nắm lông be bét máu và đống thịt bầy nhầy.
    Chị lao công vẫn vui vẻ với công việc thường ngày. Trời dần dần hửng nắng.
    Được ixx sửa chữa / chuyển vào 11:37 ngày 20/06/2004
  6. haiauxanh187

    haiauxanh187 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    89
    Đã được thích:
    0

    Tôi nâng niu cuốn lưu bút, lòng ngập tràn vui sướng. Này là của Hương, này là của ?oTam quái? rồi cả Bình ?oquậy? đã nghỉ học nữa. Nhiều lắm, mỗi đứa đều gắn liền với một kỷ niệm. Có đứa chỉ vắn tắt vài dòng thật láu #oops#nh: ?oChúc bí thư thi không bị bí?. ?oÊ! Khi nào trở thành nhà báo nhớ viết về tập thể 12A3 này nha mậy? ... Hàng loạt nét chữ cười vui trên trang giấy. Tôi bất ngờ nhận được dòng chữ của ?ohắn?:
    Gởi cô bé hay hờn
    Mùa phượng cuối cùng vội trao nhau từng kỷ niệm. Xin gởi tặng cô bé hay hờn biệt danh dể thương ngày nào để nhớ mãi về nhau.
    Cô bé ơi, cổng trường khép lại, trang lưu bút mở ra là chứa đầy những ước mơ. Chúc cho nhau đôi chân vững bước vì rằng bước đi ngày mai có thể sẽ chông gai. Nên ta chỉ chúc cô bé hãy giữ mãi nét vui tươi khi ngày mai thẳng bước ngẩng cao đầu, dẫu cuộc đời còn ngửa nghiêng phiền muộn.
    Lời cuối chúc cô bé sớm trở thành nhà báo tương lai và đừng giận kẻ không mời mà viết này.
    Lê hiền huynh
    Lê hiền huynh, tôi bất ngờ thốt lên rồi khẽ mỉm cười. Thế là hắn đã chịu thua mình rồi hay sao? Mấy ngày nay hai đứa giận nhau. Ngày nào cũng thế tôi phải đi một mình. Trời nắng, gió ngược, những cảm xúc vô tình vờn theo cơn gió. Mỗi lần như thế tôi đều níu kéo hắn và cố hỏi cho được những thắc mắc. Còn hắn thì căng đầu mà suy nghĩ trả lời để tôi vừa lòng. Tình bạn hai đứa hồn nhiên như cỏ. Tôi như một đứa em út được anh hai chiều chuộng. Vậy mà hôm nọ làm kiểm tra Lý. Cả lớp im phăng phắc làm bài, bài tập Lý rắc rối tôi chẳng làm được xíu nào. Nên vội cầu cứu hắn. Tưởng chừng hắn sẽ ân cần như ngày nào, thế mà hắn lại rất tỉnh queo:
    - Kiểm tra một tiết thôi, Phương ráng giải đi. Dễ lắm.
    Cái cục tự ái của tôi càng lúc càng lớn dần. Trống đánh hết giờ, tôi chuyển bài ra đầu bàn rồi phóng nhanh xuống cầu thang. Hắn chạy theo. Tiếng gọi ân cần, khẩn khoản sau lưng. Tôi bước thật nhanh nhưng hắn đã theo kịp:
    - Phương không hiểu Khoa gì hết.
    Tôi gạt phắt:
    - Cần gì phải hiểu. Như thế chưa đủ à?
    Hắn lúng túng:
    - Nhưng mà Phương...
    Tôi cắt ngang:
    - Nhưng mà Phương không muốn tồn tại một tính ích kỷ, cá nhân trong tình bạn của chúng mình.
    Nói xong tôi ào chạy đi và chỉ kịp nghe tiếng thở dài của hắn.
    Thế rồi ngày ngày mọi việc vẫn xảy ra rất bình thường. Tôi vẫn với cái mặt nước đá lạnh băng đến lớp. Hắn vẫn đôi mắt buồn buồn, chăm chỉ học hành. Duy chỉ có một điều là tôi đã tham gia băng ?oTứ quậy? của nhỏ Thanh và thằng Tuấn...
    ... Vừa ăn cơm xong tôi nhét vội hai cuốn tập vào túi quần rồi giả bộ đến trường chẳng khác nào một tên con trai. Trưa nay năm đứa tôi hẹn nhau tại trường để chuẩn bị đi xem phim. Ðã một giờ trưa rồi mà vẫn chưa thấy đứa nào. Sân trường vắng lặng, chỉ vài đứa ở lại học thêm. Phượng đã bắt đầu ra hoa. Những cái búp xanh mơn mởn càng làm lòng tôi thêm xao xuyến. Một cành phượng vô tình vương trên tóc, tôi thẫn thờ vuốt nhẹ. Cái đầu sư tử của tôi, ôi! Sao vô dụng đến lạ kỳ.
    - Hoàng Phương!
    Tiếng gọi bất ngờ sau lưng. Tưởng đâu là bọn nó tới, ai dè... hắn ta chạy nhanh đến chỗ tôi, miệng mỉm cười cầu hòa:
    - Phương đi học sớm quá vậy?
    Tôi lạnh lùng:
    - Tôi chờ nhóm ?oTứ quậy? đi xem phim.
    - Vậy à? Thôi, xin lỗi Phương nha.
    Hắn thẫn thờ bước đi. Tôi tỉnh bơ không một chút dắn đo cho đến khi cùng nhóm ?oTứ quậy? cúp học đi xem phim. Hết suất phim cả bọn định dạo một vòng rồi mới về, nhưng tự nhiên tôi cảm thấy nhớ hắn. Nói đúng hơn là nhờ ánh mắt và dáng đi hồi trưa ở trường của hắn.
    Tôi trở về nhà và nhận được một lá thư viết trên giấy học trò do dì Hai bán xăng cạnh nhà đưa. Bất ngờ quá. Hắn viết thư xin lỗi tôi chuyện hôm ấy và báo rằng hắn phải nghỉ học và trở về quê vì ba mất. Nghẹn ngào xúc động, tôi không thể cầm được nước mắt. ?oHồi trưa này Khoa đến từ biệt Phương, nhưng Phương bận đi xem phim cùng ?oTứ quậy?. Khoa định nói cho Phương biết từ hồi tuần trước lận mà cứ sợ Phương buồn...? Lời hắn viết chân thành đến thế. Tôi xấu hổ nghĩ đến những hành động của mình, lòng quặn thắt một nỗi buồn bất tận.
    Mấy cuốn sách gói lại kỹ lưỡng. Một tấm hình tôi và hắn chụp cùng tập thể lớp trên bãi biển Long Hải hồi 20-11. Một quyển sổ nắn nót với dòng chữ: ?oChúc Khoa luôn vui vẽ, mạnh khỏe và luôn nhớ tới Phương...? Cho tất cả vào giỏ xách rồi, tôi mới yên tâm lên giường. Trằn trọc không ngủ được. Ðồng hồ điểm báo đã 4 giờ sáng. Tôi tức tốc vùng dậy và chuẩn bị đồ đạc ra ngoài bến xe. Trời tháng năm mới đó đã tờ mờ đã sáng. Chuyến xe tốc hành về miền Tây đã khởi hành. Tôi hồi hộp không biết Khoa đã đi chưa. Bất ngờ một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai:
    - Phương đến lâu chưa vậy?
    Tôi cuời buồn bã:
    - Vừa tới, Khoa à.
    - Dì Hai chuyển thư cho Phương hả?
    Tôi gật đầu không nói và nhìn Khoa. Ðôi mắt hắn ta trông buồn bã làm sao. Ðời quả không ai học được chữ ngờ. Mười mấy năm trời cùng nhau thẳng bước đi qua. Hôm nay chỉ còn trọn vẹn 60 ngày. Có hai tháng thôi mà chúng tôi cũng không thể cùng sánh bước, quả là cay nghiệt quá.
    Tôi cố gắng dò xét một lần nữa:
    - Khoa không thể cố gắng được à?
    - Không thể được, Phương à. Ba Khoa mất, nhà Khoa như người cụt tay. Quê nghèo lắm, một mình má không thể tảo tần nuôi nổi gia đình, huống chi là lo cho Khoa trên này ăn học.
    - Vậy về dưới Khoa tiếp tục học chứ?
    - Hổng biết sao nữa. Mà có học cũng chỉ có lớp bổ túc văn hóa thôi Phương à.
    Tôi thở dài:
    - Vậy là buồn quá Khoa ha. Về dưới Khoa nhớ thường viết thư cho Phương và các bạn. Phương có ghi địa chỉ ở trong này. Khoa giữ lấy nhé, quà tặng của Phương đó - Tôi dúi cái xách tay vào tay Khoa bắt hắn phải cầm lấy. Chuyến xe thứ hai về miền Tây sắp sửa khởi hành, tôi cố gắng lấp hết khoảng không gian đầy mật ngọt:
    - Khoa cũng gan quá há. Ai cho Khoa viết vào lưu bút của Phương vậy? Tại Khoa đi đó, chứ nếu mà ở lại thì còn lâu Phương mới chơi với Khoa.
    - Thiệt không vậy? - Hắn mỉm cười.
    - Thiệt đó.
    Cả hai cùng cười. Lần đầu tiên tôi mới nhìn kỹ vào mắt Khoa. Mắt hắn trong vắt như pha lê, lặng lẽ như mùa phượng cuối. Thế mà đôi mắt ấy lại sớm vật lộn với đời. Ngày mai giữa chốn đường đời phức tạp sẽ đón thêm một ?othành viên? mới. Có ai biết rằng thành viên ấy đã sống và trưởng thành từ tình thương của mẹ, của thầy cô và những tấm lòng của bạn bè. Ðể rồi ngày ra trường chưa kịp nhìn cánh phượng cuối cùng rơi, bạn bè chưa kịp nói với nhau lời từ biệt... Khoa ơi, có lẽ chúng mình sẽ gặp lại nhau, dù nơi đó không phải là cổng trường thời đi học nhưng nó cũng sẽ có đủ những tiếng ve, những cánh phượng, những kỷ niệm của một thiên đường đầy ắp những tinh nghịch vui tươi...
    Tôi ngước mặt nhìn Khoa. Khoa lặng im, mắt nhìn vào một phương trời xa vợi. Chắc Khoa đang liên tưởng đến tương lai của mình. Một tương lai nhỏ bé không định hướng giữa khoảng trời mênh mông #oops#g lộng. Nước mắt vô tình tròn lăn trên má. Tôi lại nhìn Khoa, lần đầu tiên, chợt hiểu rằng: Con trai cũng biết khóc...
    tui chỉ thích dá chó thôi thế đấy.
    đừng buồn
  7. nino

    nino Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    3.258
    Đã được thích:
    0
    Cái gì ở trên mà dài thế? Hình như ko liên quan giề đến topic này thì phải.
    Dạo này buồn quá. Hik, con mèo dở hơi nhà em nó cứ bỏ nhà đi hoang suốt. Năm thì mười hoạ mới thấy nó về, mà nó về toàn lúc em đang bận. Dạo này ko được sút cái gì, thấy chân em nó cứ chống chếnh sao ấy. Đến nhà con bạn thân toàn bị mèo nhà nó bắt nạt. Tức quá, bình thường con mèo nào mà bị .... cũng đần đi, có mỗi con mèo này thì tự dưng điên loạn hơn. Dã man thế. Lần sau tránh xa nó ra. Hik
    Tất cả các loại mèo đều rời bỏ em ra đi. Đời chẳng còn gì là vui nữa
  8. patience_h275

    patience_h275 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2004
    Bài viết:
    492
    Đã được thích:
    0
    nhạy cảm quá đấy , xít.
    Được patience_h275 sửa chữa / chuyển vào 12:49 ngày 21/06/2004
  9. patience_h275

    patience_h275 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2004
    Bài viết:
    492
    Đã được thích:
    0
    thế thì hôm nào đi ăn lẩu nhá! chỉ anh em mình thôi . Lảu này chắc phải đặc sắc lắm , chỉ gồm mỗi thịt mèo và thịt người nhá. Có đi không ?
  10. RocKid

    RocKid Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    2.351
    Đã được thích:
    0
    giờ mới biết người ta nhạy cảm à? [​IMG]
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này