1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

"Hiếp mà không hiếp, thế mới gọi là hiếp"

Chủ đề trong 'Văn học' bởi am_anh, 31/12/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. am_anh

    am_anh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2005
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Ôi người ở đâu mà ăn nói như thơ vậy??? Lại còn ký tên nghe rất "vô thường"??? Muốn nói chuyện thật nhiều nhưng mà lại vướng vào cái cảnh "ngôn bất tận ý". Thế là bí
  2. NeverB4

    NeverB4 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2006
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0

    am_anh ơi, tớ thích nhất cái truyện này này
    Ðặng Thân - Cú huých về nguồn
    Sau 18 tiếng liền ngồi bên hệ thống máy điện toán làm việc với khắp các chi nhánh trong vũ trụ của Công ty đa hành tinh GDM (Grand Dragon Multiplanetary) của mình anh cảm thấy toàn thân nóng bỏng như một lò phản ứng hạch tâm. Giờ đây nếu chẳng may có một luồng nước đổ xuống đầu thì Adam dám chắc rằng chỉ ?oxèo? một cái là luồng nước sẽ biến thành hơi bay lên mất hút trong tích tắc. Quyết định nghỉ ngơi anh đứng vụt dậy rời khỏi hệ thống. Khi đứng dậy anh có cảm giác như thể vừa rút cái phích cắm của chính mình ra khỏi một dòng điện cỡ 500 kilovolt. Choáng váng, anh lê đôi chân bé nhỏ nghều ngào về phía cửa sổ. Trời đã sập tối từ lúc nào. Gió trời! Đã lâu lắm rồi anh mới lại có cái cảm giác lâng lâng lãng đãng khó tả khi từng luồng gió của tự nhiên thổi vào mình như thế này. Lâu lắm rồi nhưng không biết là bao lâu. Bởi thế hệ anh e không có được cảm giác này. Có lẽ nó đến từ tiềm thức. Lòng Adam chộn rộn như có ?omột cái gì đó? đang cựa quậy. ý thức của anh như đang bị những con sóng thần của vô thức dâng lên nhấn chìm. Anh chìm trong hỗn độn. Mênh mang. Vô thủy vô chung...
    "..." sinh nhấttttttt
    Nhất sinh nhịiiii
    Nhị sinh tammmm
    Tam sinh vạn vậttt [1]
    Cái gì? Hả! Ai đang nói vậy? Hình như không phải là tiếng người. Không phải là tiếng nói. Một thông điệp bằng sóng từ vũ trụ? Hay từ trong lòng ta? Có cái gì như âm hưởng của cội rễ... như dáng hình của ngọn nguồn... Mập mờ thấp thoáng...

    *

    Khắp kinh thành đang tràn ngập trong ánh sáng nhân tạo đủ màu - huy hoàng, rực rỡ và nhân tạo. Từng đoàn taxi bay lượn như thoi đan xen giữa các khu siêu cao ốc đủ hình thù: cái thì như chiếc phễu, cái thì như một chiếc bánh xe khổng lồ, có cái thì như kim tự tháp, cái thì như tổ ong, cái như cột chống giời, cái như hình bươm ****. Muôn hình, muôn vẻ, muôn màu. Chỉ có không gian quanh nhà anh là vẫ còn chìm trong bóng tối mờ ảo. Một ý nghĩ xuất hiện trong não Adam biến thành xung điện khiến tất cả đèn trong vườn bật sáng cùng một lúc, chói lòa như mặt trời buổi trưa.
    Lại cảm giác gì nhoi nhói. Đói. Một thứ cảm giác mà người ta dễ không biết tới nó đã cả trăm năm. Nó đến từ từ tiềm thức chăng? Chỉ một mình anh ăn nên Adam nhấn phím computer gọi một suất cơm chay vì hôm nay là ngày đầu tháng lịch trăng. Chỉ một loáng là cái miệng nhỏ nhắn của anh đã làm hết veo. Thật lạ! Mọi ngày anh dùng không bao giờ hết một suất. Anh nhấn nút. Hai suất. Ba suất. Bốn. Năm. Adam thấy mình như thể đang ăn hộ rất nhiều người khác nữa. Ôi cái bụng của cuối thế kỷ XXI trông thì bé mà như muốn nuốt tất cả thiên hạ vào lòng! Hay là trong đó đã lớn bằng cả một thiên hạ rồi. Con-chằn-tinh-dục-vọng [2] khổng lồ cứ nuốt, nuốt mãi như chẳng bao giờ no. Này con chằn tinh, ngươi đang tồn tại vì ta hay là ta đang tồn tại vì ngươi?!

    *

    Màn hình siêu phân giải trong phòng hiện lên hình ảnh của bản tin cuối ngày. Trải khắp màn ảnh là dáng hình và giọng nói đầy yêu lực của vị Nữ Tổng Chủ tịch Liên hiệp Các Hành tinh mà Liên Hợp Quốc của Trái Đất là một thành viên:
    ?o... nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Đã có khi nào một động vật cao cấp trong chúng ta tự nghĩ về nguồn của mình. Chúng ta từ đâu ra? Đã có khi nào cái giống khỉ khi ăn trái muốn biết cái cây cái rễ nó thế nào. Chúng ta đã chinh phục muôn ngàn thế giới. Chúng ta đã chinh phục vũ trụ, chế ngự Thiên Hà, khám phá cõi Vô tận. Chúng ta đã và đang bay xa, bay nhanh về phía bên ngoài, tiến lên hàng đầu để mong một ngày được gặp Chân lý, được cận kề Đấng Sáng tạo. Chúng ta hăm hở khám phá, tìm hiểu, chinh phục để có được ngày hôm nay chúng ta đã xây được nên cái đế chế Liên hiệp Các Hành tinh do tôi làm Tổng Chủ tịch này. Phải chăng chúng ta đã là chúa tể của vũ trụ, là nhà vô địch!
    ?oHỡi các công dân! Dù chư vị là người Trái Đất, người Omnivac, người Anussian, người Amerostein, người Russosaur, người Chinite, người Nami hay người Zone IV; dù quý nhân có là người cloning,[3] người mây hydro, người đồng tính, người lưỡng tính, người đa giới tính hay sinh vật khí ammoniac hoặc giả có là người da đen, da xám, da vàng, da trắng, da nõn chuối, da đỏ Đun, da tím Huế, vân vân, thì đã có bao giờ chư vị tự hỏi mình rằng chúng ta đã bước vào vũ trụ hàng tỷ dặm nhưng chúng ta đã đi vào "thế giới trong ta" được bao nhiêu? Hay là vì đường đi quá khó, quá u tối, quá tù mù. Đã có khi nào các ngươi tự thấu nhận được về sự tồn tại của chính mình, về nguồn cội, về tương lai, tức là đã có khi nào ta tự khám phá chính mình - một tiểu vũ trụ, để biết được tại sao ta tồn tại, ta dấn thân, ta hạnh phúc, ta đau thương. Tại sao ta phải ngồi bên multimedia 10 - 18 tiếng một ngày để biến tấm thân ngàn lượng vàng ròng thành một bãi chiến trường bốc lửa ...?
    Adam không hay để ý đến những bài "Thông điệp Liên Hành tinh" đọc hàng năm của bà Tổng Chủ tịch nhưng không hiểu sao lần này anh nghe hút hồn như gặp tri âm:
    ?o... thay Con Tạo, chúng ta đã chế ra thân xác của mọi loài nhưng điều đáng sợ là không ai chế ra được linh hồn. Đó là cành cộc của Lý trí. Kẻ nào thoát khỏi cành cộc này thì lại sai lầm là lấy cảm tính thay thế cho lý tính và leo vào một cành cộc khác. Vì vậy, các ngươi phải tự thức tỉnh để tìm hiểu vượt qua mọi loại cành cộc đặng thực hiện tam tài Thiên - Nhân - Hành tinh hợp nhất. Hãy về nguồn, về với Mẹ...?

    *

    Một giờ đồng hồ trôi qua đến với anh biết bao biến động trong tâm tưởng, trong ý thức. Những rung động khởi đầu của trạng thái "đốn ngộ"??
    Adam bước vào phòng ngủ nơi Eva chỉ sau cái ngáp thứ hai là đã ngủ say, vô tư, vô lự,... và "trần trụi như sự thật" - một thứ mốt thịnh hành bây giờ như biểu hiện của trào lưu về nguồn sau bao thế kỷ của thời trang muôn hồng nghìn tía. Nàng vừa đi nghỉ hè ở Hạ Long về. ?oKỳ quan thứ chín? vừa đến với ?okỳ quan thứ tám? [4] càng làm cho hành tinh này thêm lung linh huyền nhiệm. Vĩ đại thay Con Tạo! Nắng và gió biển đã thổi bạt đi ở nàng những lo âu, mỏi mệt, nhăn nhó, đòi hỏi, cáu cẳn và luôn cả những mùi hương nhân tạo của L?Turinet, Eau de Cônhuê... càng làm cho nàng thêm rực rỡ với vẻ đẹp mộc mạc và mùi hương tự nhiên kỳ diệu tỏa ra từ thân thể nàng [5] - điều đã làm chàng xúc động ngay từ phút đầu gặp gỡ. Anh mê man, thổn thức trong lòng. Nàng đẹp và hấp dẫn đến mức nếu có cụ già nào đang ốm liệt giường nhỡ trông thấy nàng cũng phải ngồi bật dậy.
    Bỗng nhiên Adam cảm thấy một mùi gì là lạ. Tỏa ra từ thân thể Eva? Sao lại cái mùi này? Nó làm sao mà có được ở tấm thân thơm nồng ấy! Cái mùi là lạ càng lúc càng đậm dần. Anh không sao đoán ra nó là mùi gì. Anh quyết định phải nhờ đến "B.B." (Bim Bee) - một chiếc máy điện toán đa chức năng siêu phàm. Anh mở hệ phần mềm WINDO (20)97 của Macrosoft và câu trả lời đã hiện ra: mùi đất sét! Sao kỳ quá vậy? Sao Eva lại có mùi đất sét?! Adam những tưởng anh đã ra công tìm hiểu và không có gì mà anh còn không rõ về Eva nữa. Thế mà bây giờ... Quả là phụ nữ luôn là điều bí ẩn, các cụ nói cấm có sai! Lật tìm trong trong CD Bách Khoa Thư của Bollix (20)97 Multimedia Encyclopedia anh tìm chữ Eva. Câu trả lời: Eva (tên riêng) người đàn bà đầu tiên của Trái Đất. Vẻn vẹn chỉ có vậy. Anh lật khắp 39.000 kênh lên mà không tìm được thông tin gì thêm về nàng.
    Ôi cái mùi đất sét, nó ở đâu ra vậy?? Mà lại ở ngay thân thể của người mà vì người đó anh phấn đấu. ?oTa phải tìm ra được sự thật về nàng!? Anh thét to trong đêm tối. Người đàn bà đầu tiên... người đàn bà đầu tiên... của Trái Đất... Phải, anh phải ngay lập tức đi tìm người đàn bà đầu tiên của Trái Đất. Anh tức tốc bước ra ga-ra để "T.T." (Timeless Traveler) - chiếc máy thời gian kỳ diệu. Anh muốn về với thời khởi thủy của thế giới để tìm gặp Eva của anh khi đó xem tại làm sao. Ôi cái máy dở hơi này nếu mà bị mụ Valga [6] ngày xưa biết được thì mụ ấy cười cho "tắt điện" luôn. Adam bước vào máy thời gian, đề-pa rồi khuất dạng. Vẳng nghe đâu đó âm hưởng ỡm ờ của một bài đồng dao:
    Nhớ thuở
    Lông chân
    lý còn
    lún phún
    Mà nay
    rậm rì
    cả một
    "tiếu" lâm
    Nhổ tận rễ
    rồi sao
    vẫn mọc
    Gốc ở
    đây à
    gốc ở đâu
    Xin được Ghi Chú rằng:
    Có một nhà hiền triết phương Đông ngồi suy ngẫm về cội nguồn Vũ trụ
    Câu trả lời bỗng bật ra trong cơn đau khi Ngài nhổ một sợi lông chân
    Cao hứng Ngài hát vang bài ca Huyền học trên đây với những lời mịt mù
    Vạn vật sinh ra từ Hư vô, và cả hai tạo thành một cặp vĩnh hằng trong cõi "toàn chân"
  3. am_anh

    am_anh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2005
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0

    Hey, xin khuyến mại cho LêVờBeeFaul phần Chú thích đây. Chỉ có bản trên evan.com.vn thì mới không có chú thích thôi.
    CHÚ THÍCH
    [1]Lời trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử.
    [2]Nhà khoa học và thực dưỡng Nhật Bản nối tiếng thế giới Oshawa ví dục vọng của con người như một con trăn vì nó nuốt tất cả những gì gặp trên đường đi kể cả khi đã no nê. Người ta đã bắt được một con trăn ở châu Phi khi mổ bụng nó ra thì có đủ thứ trên đời, cả dao súng và giày đinh của lính!! Theo nhà Phật thì "Dục tính là Nhân tính" nên đó chính là động cơ để phát triển cá nhân con người, nhưng nếu không biết "tự tu" thì cá nhân sẽ thành nô lệ trầm kha cho dục vọng.
    [3]Người nhân bản vô tính.
    [4]Ngoài bẩy kỳ quan nổi tiếng thời cổ đại (như Kim tự tháp Ai Cập, Vườn treo Babylon...) thì các kỳ quan khác dù là tự nhiên hay nhân tạo thường được gọi một cách ca ngợi là "Kỳ quan thứ tám". Vịnh Hạ Long là một ví dụ.
    [5]Theo Sinh học hiện đại thì mùi đặc trưng từ cơ thể nam nữ mới là nguyên nhân của tình yêu, là căn cớ gây nên những mối tình sét đánh.
    [6] Một nhà tiên tri nổi tiếng thế giới người Bulgary, người đã cho rằng đời người như một bộ phim đã quay sẵn và Luân hồi là có thật. Hiện tượng cận tử ("Near Death Experience" ["NDE"]) hay chết lâm sàng ("Clinical Death") trên thế giới cũng cho biết về sự xuất hồn khỏi xác rồi lại trở về.
  4. MM_Ngoc

    MM_Ngoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2006
    Bài viết:
    2.479
    Đã được thích:
    0
    am_anh ơi, tớ thích nhất cái truyện này này
    Ðặng Thân - Cú huých về nguồn
    Sau 18 tiếng liền ngồi bên hệ thống máy điện toán làm việc với khắp các chi nhánh trong vũ trụ của Công ty đa hành tinh GDM (Grand Dragon Multiplanetary) của mình anh cảm thấy toàn thân nóng bỏng như một lò phản ứng hạch tâm. Giờ đây nếu chẳng may có một luồng nước đổ xuống đầu thì Adam dám chắc rằng chỉ ?oxèo? một cái là luồng nước sẽ biến thành hơi bay lên mất hút trong tích tắc. Quyết định nghỉ ngơi anh đứng vụt dậy rời khỏi hệ thống. Khi đứng dậy anh có cảm giác như thể vừa rút cái phích cắm của chính mình ra khỏi một dòng điện cỡ 500 kilovolt. Choáng váng, anh lê đôi chân bé nhỏ nghều ngào về phía cửa sổ. Trời đã sập tối từ lúc nào. Gió trời! Đã lâu lắm rồi anh mới lại có cái cảm giác lâng lâng lãng đãng khó tả khi từng luồng gió của tự nhiên thổi vào mình như thế này. Lâu lắm rồi nhưng không biết là bao lâu. Bởi thế hệ anh e không có được cảm giác này. Có lẽ nó đến từ tiềm thức. Lòng Adam chộn rộn như có ?omột cái gì đó? đang cựa quậy. ý thức của anh như đang bị những con sóng thần của vô thức dâng lên nhấn chìm. Anh chìm trong hỗn độn. Mênh mang. Vô thủy vô chung...
    "..." sinh nhấttttttt
    Nhất sinh nhịiiii
    Nhị sinh tammmm
    Tam sinh vạn vậttt [1]
    Cái gì? Hả! Ai đang nói vậy? Hình như không phải là tiếng người. Không phải là tiếng nói. Một thông điệp bằng sóng từ vũ trụ? Hay từ trong lòng ta? Có cái gì như âm hưởng của cội rễ... như dáng hình của ngọn nguồn... Mập mờ thấp thoáng...
    *
    Khắp kinh thành đang tràn ngập trong ánh sáng nhân tạo đủ màu - huy hoàng, rực rỡ và nhân tạo. Từng đoàn taxi bay lượn như thoi đan xen giữa các khu siêu cao ốc đủ hình thù: cái thì như chiếc phễu, cái thì như một chiếc bánh xe khổng lồ, có cái thì như kim tự tháp, cái thì như tổ ong, cái như cột chống giời, cái như hình bươm ****. Muôn hình, muôn vẻ, muôn màu. Chỉ có không gian quanh nhà anh là vẫ còn chìm trong bóng tối mờ ảo. Một ý nghĩ xuất hiện trong não Adam biến thành xung điện khiến tất cả đèn trong vườn bật sáng cùng một lúc, chói lòa như mặt trời buổi trưa.
    Lại cảm giác gì nhoi nhói. Đói. Một thứ cảm giác mà người ta dễ không biết tới nó đã cả trăm năm. Nó đến từ từ tiềm thức chăng? Chỉ một mình anh ăn nên Adam nhấn phím computer gọi một suất cơm chay vì hôm nay là ngày đầu tháng lịch trăng. Chỉ một loáng là cái miệng nhỏ nhắn của anh đã làm hết veo. Thật lạ! Mọi ngày anh dùng không bao giờ hết một suất. Anh nhấn nút. Hai suất. Ba suất. Bốn. Năm. Adam thấy mình như thể đang ăn hộ rất nhiều người khác nữa. Ôi cái bụng của cuối thế kỷ XXI trông thì bé mà như muốn nuốt tất cả thiên hạ vào lòng! Hay là trong đó đã lớn bằng cả một thiên hạ rồi. Con-chằn-tinh-dục-vọng [2] khổng lồ cứ nuốt, nuốt mãi như chẳng bao giờ no. Này con chằn tinh, ngươi đang tồn tại vì ta hay là ta đang tồn tại vì ngươi?!
    *
    Màn hình siêu phân giải trong phòng hiện lên hình ảnh của bản tin cuối ngày. Trải khắp màn ảnh là dáng hình và giọng nói đầy yêu lực của vị Nữ Tổng Chủ tịch Liên hiệp Các Hành tinh mà Liên Hợp Quốc của Trái Đất là một thành viên:
    ?o... nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Đã có khi nào một động vật cao cấp trong chúng ta tự nghĩ về nguồn của mình. Chúng ta từ đâu ra? Đã có khi nào cái giống khỉ khi ăn trái muốn biết cái cây cái rễ nó thế nào. Chúng ta đã chinh phục muôn ngàn thế giới. Chúng ta đã chinh phục vũ trụ, chế ngự Thiên Hà, khám phá cõi Vô tận. Chúng ta đã và đang bay xa, bay nhanh về phía bên ngoài, tiến lên hàng đầu để mong một ngày được gặp Chân lý, được cận kề Đấng Sáng tạo. Chúng ta hăm hở khám phá, tìm hiểu, chinh phục để có được ngày hôm nay chúng ta đã xây được nên cái đế chế Liên hiệp Các Hành tinh do tôi làm Tổng Chủ tịch này. Phải chăng chúng ta đã là chúa tể của vũ trụ, là nhà vô địch!
    ?oHỡi các công dân! Dù chư vị là người Trái Đất, người Omnivac, người Anussian, người Amerostein, người Russosaur, người Chinite, người Nami hay người Zone IV; dù quý nhân có là người cloning,[3] người mây hydro, người đồng tính, người lưỡng tính, người đa giới tính hay sinh vật khí ammoniac hoặc giả có là người da đen, da xám, da vàng, da trắng, da nõn chuối, da đỏ Đun, da tím Huế, vân vân, thì đã có bao giờ chư vị tự hỏi mình rằng chúng ta đã bước vào vũ trụ hàng tỷ dặm nhưng chúng ta đã đi vào "thế giới trong ta" được bao nhiêu? Hay là vì đường đi quá khó, quá u tối, quá tù mù. Đã có khi nào các ngươi tự thấu nhận được về sự tồn tại của chính mình, về nguồn cội, về tương lai, tức là đã có khi nào ta tự khám phá chính mình - một tiểu vũ trụ, để biết được tại sao ta tồn tại, ta dấn thân, ta hạnh phúc, ta đau thương. Tại sao ta phải ngồi bên multimedia 10 - 18 tiếng một ngày để biến tấm thân ngàn lượng vàng ròng thành một bãi chiến trường bốc lửa ...?
    Adam không hay để ý đến những bài "Thông điệp Liên Hành tinh" đọc hàng năm của bà Tổng Chủ tịch nhưng không hiểu sao lần này anh nghe hút hồn như gặp tri âm:
    ?o... thay Con Tạo, chúng ta đã chế ra thân xác của mọi loài nhưng điều đáng sợ là không ai chế ra được linh hồn. Đó là cành cộc của Lý trí. Kẻ nào thoát khỏi cành cộc này thì lại sai lầm là lấy cảm tính thay thế cho lý tính và leo vào một cành cộc khác. Vì vậy, các ngươi phải tự thức tỉnh để tìm hiểu vượt qua mọi loại cành cộc đặng thực hiện tam tài Thiên - Nhân - Hành tinh hợp nhất. Hãy về nguồn, về với Mẹ...?
    *
    Một giờ đồng hồ trôi qua đến với anh biết bao biến động trong tâm tưởng, trong ý thức. Những rung động khởi đầu của trạng thái "đốn ngộ"??
    Adam bước vào phòng ngủ nơi Eva chỉ sau cái ngáp thứ hai là đã ngủ say, vô tư, vô lự,... và "trần trụi như sự thật" - một thứ mốt thịnh hành bây giờ như biểu hiện của trào lưu về nguồn sau bao thế kỷ của thời trang muôn hồng nghìn tía. Nàng vừa đi nghỉ hè ở Hạ Long về. ?oKỳ quan thứ chín? vừa đến với ?okỳ quan thứ tám? [4] càng làm cho hành tinh này thêm lung linh huyền nhiệm. Vĩ đại thay Con Tạo! Nắng và gió biển đã thổi bạt đi ở nàng những lo âu, mỏi mệt, nhăn nhó, đòi hỏi, cáu cẳn và luôn cả những mùi hương nhân tạo của L?Turinet, Eau de Cônhuê... càng làm cho nàng thêm rực rỡ với vẻ đẹp mộc mạc và mùi hương tự nhiên kỳ diệu tỏa ra từ thân thể nàng [5] - điều đã làm chàng xúc động ngay từ phút đầu gặp gỡ. Anh mê man, thổn thức trong lòng. Nàng đẹp và hấp dẫn đến mức nếu có cụ già nào đang ốm liệt giường nhỡ trông thấy nàng cũng phải ngồi bật dậy.
    Bỗng nhiên Adam cảm thấy một mùi gì là lạ. Tỏa ra từ thân thể Eva? Sao lại cái mùi này? Nó làm sao mà có được ở tấm thân thơm nồng ấy! Cái mùi là lạ càng lúc càng đậm dần. Anh không sao đoán ra nó là mùi gì. Anh quyết định phải nhờ đến "B.B." (Bim Bee) - một chiếc máy điện toán đa chức năng siêu phàm. Anh mở hệ phần mềm WINDO (20)97 của Macrosoft và câu trả lời đã hiện ra: mùi đất sét! Sao kỳ quá vậy? Sao Eva lại có mùi đất sét?! Adam những tưởng anh đã ra công tìm hiểu và không có gì mà anh còn không rõ về Eva nữa. Thế mà bây giờ... Quả là phụ nữ luôn là điều bí ẩn, các cụ nói cấm có sai! Lật tìm trong trong CD Bách Khoa Thư của Bollix (20)97 Multimedia Encyclopedia anh tìm chữ Eva. Câu trả lời: Eva (tên riêng) người đàn bà đầu tiên của Trái Đất. Vẻn vẹn chỉ có vậy. Anh lật khắp 39.000 kênh lên mà không tìm được thông tin gì thêm về nàng.
    Ôi cái mùi đất sét, nó ở đâu ra vậy?? Mà lại ở ngay thân thể của người mà vì người đó anh phấn đấu. ?oTa phải tìm ra được sự thật về nàng!? Anh thét to trong đêm tối. Người đàn bà đầu tiên... người đàn bà đầu tiên... của Trái Đất... Phải, anh phải ngay lập tức đi tìm người đàn bà đầu tiên của Trái Đất. Anh tức tốc bước ra ga-ra để "T.T." (Timeless Traveler) - chiếc máy thời gian kỳ diệu. Anh muốn về với thời khởi thủy của thế giới để tìm gặp Eva của anh khi đó xem tại làm sao. Ôi cái máy dở hơi này nếu mà bị mụ Valga [6] ngày xưa biết được thì mụ ấy cười cho "tắt điện" luôn. Adam bước vào máy thời gian, đề-pa rồi khuất dạng. Vẳng nghe đâu đó âm hưởng ỡm ờ của một bài đồng dao:
    Nhớ thuở
    Lông chân
    lý còn
    lún phún
    Mà nay
    rậm rì
    cả một
    "tiếu" lâm
    Nhổ tận rễ
    rồi sao
    vẫn mọc
    Gốc ở
    đây à
    gốc ở đâu
    Xin được Ghi Chú rằng:
    Có một nhà hiền triết phương Đông ngồi suy ngẫm về cội nguồn Vũ trụ
    Câu trả lời bỗng bật ra trong cơn đau khi Ngài nhổ một sợi lông chân
    Cao hứng Ngài hát vang bài ca Huyền học trên đây với những lời mịt mù
    Vạn vật sinh ra từ Hư vô, và cả hai tạo thành một cặp vĩnh hằng trong cõi "toàn chân"
    Hay thật đấy N cũng thích truyện này
  5. NeverB4

    NeverB4 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2006
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0

    Vừa vote cho MM_Ngọc 5 sao đấy. I cũng vừa vào đọc thơ của MM, thấy rất xao động đấy
    Mà sao MM có thể làm thơ dễ vậy nhỉ While I don''t think I can write a ... line
  6. am_anh

    am_anh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2005
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0

    Cứ thử viết đi đã rồi mới biết là mình có viết được hay khong chớ nhể
  7. NeverB4

    NeverB4 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2006
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0

    Cảm ơn am_anh đã động viên nhé.
    Thế là tớ đã viết được 1 dòng rùi đấy
    Đố ấy biết những bài viết nào của ĐT là được nhiều quan tâm và thích thú nhất ???
  8. am_anh

    am_anh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2005
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0

    Là bài nào thì cho biết luôn đi, chờ sốt ruột quá đấy
  9. NeverB4

    NeverB4 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2006
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0

    Có thể là bài này này:
    Phiếm luận của Đặng Thân:
    Mộc Dục Luận & Thiền
    Một dòng sông trong mát.
    Ta thả mình trong sông. Dòng sông mơn man ta. Dường như ta tan ra. Sạch sẽ. Thanh lọc. Hồn ta hòa với sông là một đi suốt từ ngọn nguồn tới bể cả. Dòng-sông-ta đi qua những khe núi, chẳng được bao la nhưng cũng đầy róc rách. Dòng-sông-ta lượn qua những cánh đồng, chẳng dập dồn nhưng thênh thang quá. Qua những phố xá, chẳng được thăm thẳm mà sao náo nhiệt. Hòa với biển rồi mới thấy mình chỉ là giọt nước giữa nghìn trùng. Để rồi lại bắt đầu một kiếp luân sinh.
    Trái Đất ba phần tư nước mắt
    Đi như giọt lệ giữa không trung!

    Đoạn đường nào mà sông ta chẳng đẹp, đẹp đến nhức nhối. Đâu nào có thương đây mà chán đó. Nào đâu có biết ta đã hóa thành sông hay sông đã hóa thành ta.
    Cũng chỉ bởi vì ta muốn tắm.
    Cũng chỉ vì đời sao mà lắm hồng trần.

    *

    Tôi vốn là kẻ kém tắm. Hạ tuần đôi lượt. Đông tháng đôi lần. Bẩn quá thì chỉ rửa chân hay đi gội đầu lại thấy mình sạch như mới tắm. Kém tắm thế thì chưa văn minh rồi. Nhưng ở đời cái sự tắm rửa nhiều ít còn do anh có lấm nhiều bụi trần hay không. Đã thế có kẻ còn bảo rằng anh tắm ít vì do trong lòng anh đã sáng sủa tinh tươm rồi, nên không bao giờ cái cảm giác bẩn nó ám ảnh, và ngoài người có bẩn anh cũng không hay. Cái thằng cha làm cái thanh cao trong mình được ve vuốt đâm ra mình khoái và cảm thấy cái sự kém tắm của mình cũng đáng tự hào đầy bản sắc văn hóa thế gian.
    Hình như tại đời lắm bụi trần.
    Nhưng, cũng chỉ vì kém tắm mà tôi đâm ra hay để ý, nghĩ ngợi về chuyện tắm rửa. Hình như là luật bù trừ, hễ kém tắm bên ngoài là hay khá tắm bên trong. Người ta tắm bởi vì muốn sạch. Mà muốn vậy bởi tại người ta bẩn. Thì ra bẩn là khởi đầu của sạch. Sạch là ngọn nguồn của bẩn.
    Phải chăng cũng tại cái hồng trần, bởi trời đất hay nổi cơn gió bụi.
    Bụi bốc cát bay
    Ai người không lấm
    Nào ai cấm được
    Ta tỏa mùi ta
    Khi đã tắm rồi
    à ra sạch sẽ.
    Xin đừng khoe mẽ
    Với bộ cánh sạch
    Mà sọ ọc ạch
    Vì bã đậu nhiều,
    Xin chớ có kiêu
    Ta đây khôn lắm
    Mà đời kém tắm...

    Bài đồng dao trên chẳng đã ra đời từ chuyện tắm rửa đó sao.
    Nhưng xét cho cùng về cái sự kém tắm thì tôi đâu đã là nhà vô địch.
    Tôi có biết một đấng nam tử đẹp giai, hay hát, nói lụa, có cái nghề cầm đầu thiên hạ làm sạch đẹp cho người là nghề phó cạo. Vừa đánh kéo tanh tách anh vừa thường ngâm nga: ?oMôi em cong cong nó đỏ hoe, tay em thon thon nó dài ghê...?, hay thỉnh thoảng anh lại thổi một câu đại loại: ?oĐời là một đĩa *** càng ngoáy càng thối!?. Nếu gấu có kỳ ngủ đông thì anh có kỳ kiêng tắm đông. Rất nản đó là mùa cưới và anh cưới vợ cũng vào mùa đông. Cho đến lễ thành hôn và cả đêm tân hôn anh vẫn kiên định với lập trường không tắm của mình. Nhưng nản hơn là ngày lễ thì thường phải đi giày - một thứ đồ rất ngột ngạt - nên anh đành phải pha nước nóng rửa mỗi đôi chân để xỏ giày, và anh coi đó là hành động xa xỉ nhất trong đời vào mùa đông của mình. Nghe đồn anh rất khoái gãi. Muốn gãi thì phải ngứa, mà muốn ngứa thì phải ít tắm thôi.
    Trong giới trẻ học đường hồn nhiên trong trắng thì từ lâu cũng đã có câu tự hát: ?oMỗi lần tắm là một lần tắc cống, ai sinh viên mà không ghẻ đôi lần!?
    Còn có truyền kỳ về một thầy giáo cũ của tôi nữa. Trong một lần qua sông... Khi đi đò qua sông, mà trên đò lại có cô bé sinh viên ông yêu thầm nhớ vụng và tôn thờ, chẳng may thế nào con đò bị lật. Tất nhiên, tất cả lộn nhào xuống sông. Sau những cố gắng phi thường giữa vòng sinh tử anh hùng đã gặp thuyền quyên trong hoàn cảnh có kịch tính cao điểm nhất và cầm được tay nàng đưa lên bờ thoát hiểm. Lên trên bờ rồi chẳng hiểu sao tay ông vẫn dính chặt tay người đẹp trong tiếng thở dốc. Tương truyền rằng, vào lúc đó không biết tại làm sao đã xuất hiện một cái tát. Nhưng, theo nhận xét của một nhà phê bình khét tiếng thì sự việc này là vô lý không thể xảy ra vì đó là một học trò, lại đang trong hoàn cảnh là người chịu ơn cứu nạn. Vì vậy, thầy giáo tôi có biên tập lại là hình như đã xảy ra một nụ hôn. Sau đó, ông ngây ngất với dư hương của nàng trong bàn tay ông đến mức - như lời ông nói: ?oTôi đã không rửa tay trong suốt một tuần!?
    Và rồi, kiệt tác Truyện Kiều chắc dễ đã mất đi đến ba phần tư lãng mạn nếu cụ Nguyễn Du không tả cái cảnh nhân vật nữ chính tắm lõa lồ một cách ?ocố ý gây thương tích? (hình như là phạm vào Điều 119 của Bộ Luật Hình sự), nếu không thì nhân vật nam chính làm sao mà có thể nhòm thấy được ?orõ ràng... ngọc... ngà... dầy dầy đúc...? Chỉ riêng chi tiết này cũng đã đủ khiến các nhà văn học Hiện đại chủ nghĩa ?othiên tai? vái cụ cả nón xin nhì.
    Gặp Kiều làm ta hiểu được cái diệu dụng của tắm và chạnh lòng nhớ tới Điêu Thuyền - một kiều nữ Trung Hoa đẹp đến mức thiên tài đã được Lịch sử giao phó một sứ mệnh thiên tài là quyến rũ thiên tài Lã Bố, đặng góp phần cứu khổn trừ nguy, lập lại trật tự cho thiên hạ. Khi câu chuyện được dựng thành phim, nó cũng đã được các nhà làm phim hiện đại thể hiện bằng một thứ ngôn ngữ điện ảnh cô đọng đầy quyến rũ là cho Điêu Thuyền quyến rũ Lã Bố bằng cách... đi tắm, tất nhiên.
    Tuy nhiên, người tắm thì dù sao vẫn còn là chuyện thường. Có thi sỹ đem lòng mê trăng quá còn bảo trăng đi tắm nữa kia. Nào là tắm ?ohiện thực ảo vi mô? trong chén rượu:
    Bóng Hằng trong chén ngả nghiêng
    Lả lơi tắm mát làm duyên gợi tình
    Gió lùa mặt nước rung rinh,
    Lòng ta khát miếng chung tình từ lâu
    .
    Rồi là tắm ?ohiện thực ảo vĩ mô? giữa dòng nước:
    Ô kìa bóng nguyệt trần truồng tắm
    Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe
    .
    Quả là cái sao Mộc Dục đã trở thành đệ nhất phúc thần để người ta cầu tới cho thỏa mọi khát vọng từ lộ liễu đến thâm kín nhất. Cũng xin đừng nhầm tưởng mộc dục (tắm gội) là dâm dục. Nhưng mà rồi các cụ cũng chẳng đã nói rằng:
    Xin đừng bảo chữ Dâm là chữ bậy
    Nếu không dâm sao lại nẩy ra Hiền?!

    Cái sự tắm rửa hóa ra cũng nhiều chuyện. Cũng tại bởi đời lắm bụi trần. Mà thế giới chưa bao giờ có nhiều kiểu tắm như bây giờ. Tắm hơi, tắm khô, tắm ướt; tắm Thổ Nhĩ Kỳ, tắm sục, mat-xa; tắm tiên, tắm bùn, tắm muối; tắm nắng, tắm mưa, tắm tuyết; tắm Ken-nơ-đi, tắm máu, tắm chung... Quý nhau - mời đi tắm; ký kết - đi tắm; chiêu đãi - tắm; yêu nhau quá - tắm; yêu nhau xong - tắm; bẽ bàng - tắm; sám hối - tắm; gột rửa tội lỗi - tắm; ê chề - tắm; đi chơi khuya về - tắm; huyết áp cao - tắm.
    Phải chăng tại bởi cái sự bẩn nó cứ đa dạng quá. Hình như người ta không chỉ tắm vì người bẩn nữa. Con người luôn cần được gột rửa, được cảm thấy thanh sạch. Dường như khi đó họ thấy mình gần hơn với nước Thiên Đàng, với miền Cực Lạc.

    *

    Thế ra tắm rửa không còn chỉ có ý nghĩa vật lý. Người ta vẫn thường tắm rửa thể xác mình nhưng sâu thẳm cõi lòng thì người ta còn muốn rửa ráy cả tâm can, linh hồn mình. Nhưng rồi không biết phải làm thế nào nên người ta cứ loay hoay mọi cách cọ xát thân thể. Cái sự tắm của người cũng thật khó thay!
    Để góp phần tắm rửa cái cõi tâm can đó, trước khi nghe tiếp, xin mời quý vị ?orửa tai? bằng câu chuyện xưa:
    ?oĐời thượng cổ có ông Hứa Do là một ẩn sỹ ở trong chầm Bái Trạch.
    Vua Nghiêu nghe tiếng là người giỏi, mời ra xin nhường cả thiên hạ. Hứa Do từ chối, lui về ẩn ở núi Trung Nhạc, phía nam sông Dĩnh Thúy.
    Sau, vua Nghiêu lại tìm đến, cố mời Hứa Do làm tổng quản cả chín châu. Hứa Do không muốn nghe chuyện nữa, bỏ ra bờ sông Dĩnh Thúy rửa tai. Ngay lúc bấy giờ Sào Phủ đang dắt trâu xuống bờ sông, gặp Hứa Do đang rửa tai, hỏi:
    - Vì việc gì mà anh phải rửa tai?
    - Vua Nghiêu mời ta ra cầm quyền thiên hạ, ta không muốn bẩn tai ta.
    Sào Phủ nghe nói, liền dắt trâu lên quãng sông trên cho trâu uống.
    Hứa Do hỏi, Sào phủ nói:
    - Ta sợ trâu ta uống phải nước bẩn của tai anh!
    Nhưng rồi lại cười bảo:
    - Anh đã làm gì để đến nỗi vua Nghiêu biết anh là người hiền trong thiên hạ để đón anh ra làm vua??
    Đấy, việc tắm rửa nguyên do rõ là ở sạch bẩn. Chuyện này là bẩn trong côi óc. Các cao sỹ đã bàn rằng đây là câu chuyện thâm thúy bậc thượng thừa của người xưa. Cái độc đáo không phải là Hứa Do rửa tai hay Sào Phủ dẫn trâu ngược dòng sông để tránh cho trâu uống phải nước bẩn danh lợi mà ở câu hỏi bất thần của Sào Phủ: ?oAnh đã làm gì...??. Đến trong sạch như Hứa Do chắc cũng sửng sốt xem lại cái gọi là trong sạch của mình. Thật chí lý. Nghe đồn có đứa mục đồng nghe được chuyện này đã hồn nhiên nói rằng: ?oThì cao thâm như ông Sào Phủ đã nào thoát được cái tính biện biệt trong vòng sạch - bẩn, trong - đục?. Trộm ngờ rằng nó hợp lý.
    Hễ nói đến tắm rửa là ta thường liên tưởng đến một dòng sông. Và nghĩ đến sông thì tôi lại nhớ đến ?oCâu chuyện dòng sông? của một tác gia phương Tây đã làu làu kinh sách phương Đông từ Trung Hoa tới Ân Độ. Ông nổi tiếng như sấm động làm tôi hay quên mất tên. Nhân vật chính của tác phẩm là một kẻ kiếm tìm bản ngã, sống say mê, chân thật và tự do giữa một xã hội ngột ngạt, tù túng. Tác giả viết truyện này trong ba năm sau khi thân thuộc với ngôn ngữ Ân Độ, âm nhạc, Phật và Lão-Trang gần hai mươi năm. Như nhiều người, nhân vật chính cũng thường hay tắm sông, và lần nào anh cũng nghe thấy ở dòng sông như có tiếng nhạc gì réo gọi đầy huyền bí. Tiếng nhạc đó như vừa gợi mở, vừa khuyến khích, vừa dục giã. Nó như gửi gắm một thông điệp thiêng liêng về đời sống. Rồi anh quyết tâm lên đường tìm kiếm chân lý. Con đường mà anh dấn bước là một thế giới mênh mông, sâu thẳm vì anh không chỉ đi vào cuộc đời mà đi vào Đại Ngã. Dù trong bước đi đầu đời anh đã hạnh ngộ các bậc chí tôn nhưng anh vẫn đi tiếp con đường của mình. Anh học hỏi mọi điều. Anh gặp một người kỹ nữ diễm lệ, và nàng cũng thành bậc thầy của anh về mặt sắc dục. Anh học buôn bán, làm ăn và thành công mỹ mãn. Nhưng rồi anh từ bỏ hết ra đi lần nữa để học hỏi sự huyền bí của dòng sông, lắng nghe tiếng hát của nó. Dòng sông luôn là chính nó nhưng cũng biến đổi không ngừng. ?oCon sông tiếp tục chảy về mục đích của nó... Tất cả những làn sóng và nước đều vội vã, khổ đau, đi về mục đích, và khi mỗi mục đích đạt rồi lại được tiếp theo một mục đích khác. Con sông ấy là dòng đời, là nhạc đời, và bài ca vĩ đại của muôn điệu ngàn lời ấy chỉ bao gồm có một tiếng, đấy là tiếng OM linh thánh, tức là toàn thiện.? Và cùng với anh, tác giả đã khám phá ra sự hòa điệu bất tuyệt của Thế Giới. Hỡi các bạn đang tắm, ngoài việc kỳ cọ thân xác xin hãy tỉnh thức để lắng nghe tiếng đời kỳ diệu.
    Khi thể xác bẩn tức là nó có ghét; thì tất nhiên là rất khó chịu rồi. Khi tinh thần dơ bẩn thì sao? Đức Đại Hùng Thị đã chỉ rõ: tham lam và ham muốn là những dơ bẩn của tinh thần; độc ác, giận dữ, ác tâm, giả dối, gièm pha, ghen ghét, lừa đảo, gian mưu, ngoan cố, dữ dằn, tự phụ, kiêu ngạo, tự mãn, cẩu thả là sự dơ bẩn của tinh thần. Khi tẩy rửa và đẩy lùi chúng đi rồi sẽ được giải thoát, được cứu rỗi, được phóng thích. Niềm vui nảy sinh ở kẻ nào hạnh phúc, thân thể yên lắng ở kẻ nào vui vẻ, kẻ nào có thân thể yên lắng, kẻ đó cảm thấy thoải mái, kẻ nào cảm thấy thoải mái, tinh thần kẻ đó được định. Cái đó gọi là tắm nội tâm.

    *

    Để ngừng lời câu chuyện tắm táp, xin tặng quý vị mẩu chuyện trong Kinh Vathupama:
    ?oCó vị bà-la-môn đến ngồi cạnh Thánh Nhân và hỏi:
    - Thưa Gautama kính mến, phải chăng ngài sắp xuống tắm dưới sông Bahuka?
    - Hỡi vị bà-la-môn, tại sao lại con sông Bahuka? Bahuka để làm gì vậy?
    - Bởi vì, thưa Gautama kính mến, Bahuka được nhiều người thừa nhận là linh thiêng; bởi vì, thưa Gautama kính mến, Bahuka được nhiều người thừa nhận có tác dụng tẩy sạch. Nhiều người gột rửa những hành động xấu xa của mình ở sông Bahuka.
    Thánh Nhân bèn đọc những câu kệ này cho vị bà-la-môn:
    Dù ở sông Bahuka hay ở sông Adhikakka,
    Dù ở sông Gaya hay ở sông Sundariaka,
    Dù ở sông Payaga hay ở sông Sarassati,
    Dù ở sông Banumati,
    Một kẻ điên khùng có những hành động đen tối
    Dù thường tắm ở đó, cũng không tự tẩy sạch được.
    Sundariaka hay Payaga
    Hay Bahuka sẽ làm được gì?
    Không sông nào tẩy sạch được một người hằn học
    Từng phạm nhiều hành động xấu xa.
    Đối với kẻ nào tinh khiết, bao giờ cũng có đền Phaggu.
    Đối với kẻ nào tinh khiết, ngày nào cũng là thiêng liêng.
    Đối với kẻ nào tinh khiết và hành động tinh khiết,
    Bao giờ cũng có lề luật.
    Hỡi vị bà-la-môn kia, người hãy tắm ở đây đi,
    Tỏa rộng ý thanh bình cho mọi sinh linh,
    Và nếu người không nói lời sai lạc,
    Nếu người không làm hại cuộc đời,
    Nếu người không lấy những gì không phải của mình,
    Nếu người có lòng tin và không có lòng đố kỵ,
    Thì việc gì người phải đến Gaya?
    Giếng của người đã là Gaya! ?

    Ai xem xong bài luận này rồi mà nhỡ thấy tâm đắc thì kể cũng kỳ thật, mà ai xem xong chẳng thấy tâm đắc gì thì quả cũng kỳ lắm. Thực sự tôi xin cảm ơn và rất mong được lượng thứ vì đã quấy quả thì giờ của quý vị.
  10. A_Rose_Is_A_rose_

    A_Rose_Is_A_rose_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0

    Mộc Dục Luận đúng là đã được đăng tải trên nhiều tờ báo và tạp chí khác nhau như Người Hà Nội, Ngày nay, Tiền vệ, Ngày mùa,... Xin cung cấp tới các bạn những bài viết về nó.
    PHƯƠNG HÙNG

    "Dòng tâm thức"
    (Cảm nhận khi đọc "Mộc Dục Luận & Thiền" của Đặng Thân trên báo NGƯỜI HÀ NỘI CUỐI TUẦN số 27 ngày 16-5-2004 và tạp chí NGÀY NAY số 12 tháng 6-2004)
    Điều đầu tiên là một cảm giác lạ, rất lạ, cứ đưa ta hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đó là ấn tượng về một "dòng tâm thức" (Tôi không muốn dùng cụm từ này như một đối lập ngữ của thuật ngữ "dòng ý thức" [?ostream of consciousness?] của văn học trong và ngoài nước), nên nghe như kể chuyện hay như xem một bộ phim với rất nhiều scene đầy tính contrast cực đại. "Dòng tâm thức" này theo tôi là một dòng chảy rất tâm linh Việt vẫn khi thì man mác lúc thì cao trào trong đời sống tâm tưởng và văn học, nhất là dòng văn học dân gian. Thế nhưng không dễ để đưa điều đó vào một bài viết.
    Cái đầu đề đã khá gây tranh cãi. Nhiều người nói về sự tương phản giữa "mộc dục" tức là việc tắm gội trần tục với "thiền" là một ý niệm cao siêu tinh khiết cùng xuất hiện một lúc là điều khó chấp nhận. Thực ra bản thân từ "mộc dục" đã bao hàm từ công việc vệ sinh hàng ngày rất thiết thực với đời sống cho đến những ý nghĩa thiêng liêng nhất. Trong tôn giáo có nhiều lễ "mộc dục" là khi người ta trai giới (tắm gội, kiêng cữ) để chuẩn bị tiến hành những lễ trọng như các ngày lễ thánh, lễ đại khánh... Cho đến những giờ khắc linh thiêng của một con người vừa mới ra đời người ta cũng phải làm lễ "mộc dục" cho một sinh linh chào đời được sạch sẽ cầu mong cho một tương lai tươi sáng, hay một người vừa qua đời chuẩn bị cho một chuyến đi về nơi vĩnh hằng cũng phải qua một lần cuối cùng được tắm rửa tinh tươm. Từ "thiền" cũng mang một nội hàm rộng như vậy, vì như Phật đã nói thì nó bao gồm cả mặt trời trăng sao cho đến "cám bã dưới cối". Như vậy hai từ này cũng là một gốc trong tâm linh mà thôi. Và cái tính tương phản mà đồng nhất đó luôn đi suốt nội dung của bài từ đầu đến cuối, trong suốt cả bố cục bài luận này.
    Bố cục bài khá rõ ràng. Ba phần, từ lãng mạn qua hiện thực và hiện thực phê phán tới siêu hiện thực. Trên nền dòng chảy của dòng sông, nơi con người làm đủ mọi lễ "mộc dục" từ trần tục đến thiêng liêng nhất.
    Phần đầu đưa ta vào một bầu trời thật lãng mạn, thật ám ảnh nhưng đầy day dứt. "Dòng tâm thức" hóa thân thành một dòng sông ôm ấp ta như dòng đời đó thật đẹp đến mức gợi lên những xót xa. Những câu "Hòa với biển rồi mới thấy mình chỉ là giọt nước giữa nghìn trùng. Để rồi lại bắt đầu một kiếp luân sinh" hay "Đoạn đường nào mà sông ta chẳng đẹp, đẹp đến nhức nhối. Đâu nào có thương đây mà chán đó. Nào đâu có biết ta đã hóa thành sông hay sông đã hóa thành ta!" thật bâng khuâng và khiến ta thương thầm cho mong manh kiếp người đầy đớn đau mà thật hạnh phúc. Từ dòng sông này đến dòng sông cuối bài tác giả sẽ đưa chúng ta qua bao nhiêu khe suối, thác ghềnh, vực thẳm với những cảm giác mạnh đến chóng mặt để chúng ta phải cất lên tiếng nói đòi cho mình chí ít cũng được một phút bình yên, mới thấy đáng trân trọng biết nhường nào cho một khoảnh khắc thanh bình.
    Phần hai hiện ra đột ngột như khi ta rơi vào khúc ngoặt của một con sông hung dữ. Nó đột ngột khi người kể chuyện tự bảo mình là chẳng mấy khi tắm. Thế nhưng anh rất lấy làm tự hào trong âm thầm rằng một khi lòng anh đã trong, tâm anh đã sáng thì còn gì làm cho anh phiền nhiễu được nữa. Thế nhưng có đấy. Đấy là khi có kẻ nịnh thơm anh anh vẫn thấy hài lòng: "Cái thằng cha làm cái thanh cao trong mình được ve vuốt đâm ra mình khoái và cảm thấy cái sự kém tắm của mình cũng đáng tự hào đầy bản sắc văn hóa thế gian". Cái tâm anh chưa hẳn đã trong khi anh vẫn còn ưa nịnh lắm, tức là anh vẫn còn háo danh lắm. Đó là sự thanh cao hơi "có vấn đề". Từ điểm nút này anh đưa ra một định đề mang tính triết học kiểu "Mộc dục luận": "Thì ra bẩn là khởi đầu của sạch. Sạch là ngọn nguồn của bẩn". Đó là một điều đáng suy nghĩ. Vì triết học phương Đông đã cho rằng "Thiện ác giai Thiên lý" (Thiện hay ác đều là nguyên lý của Trời, tức là cả hai đều tồn tại vĩnh hằng) hay "Trị là đầu mối của loạn, loạn là đầu mối của trị". Tiếp đó là bài đồng dao, một thứ hò vè dân gian mà trẻ con thường hát, với cốt lõi là bảo con người ta phải biết nuôi dưỡng cả thể xác lẫn linh hồn, cả đời sống vật chất lẫn đời sống tinh thần. Bài đồng dao này đã tạo nên một sức thuyết phục khá độc đáo, vì thông thường nó là một kiểu bài hát như Trời gieo vào miệng con trẻ nên hay có những điềm báo linh nghiệm.
    Tiếp theo dòng sông đưa ta dến những khúc quanh của kiếp người. Ta gặp từ những cảnh phản cảm về những kẻ mất vệ sinh nhất cho đến những cảnh quyến rũ nhất mà người ta tắm có thể mang lại cho cảm xúc của chúng ta. Nhưng có cái chung là họ hiện ra vô cùng sống động, sống động như thể họ là những kẻ xứng đáng sống nhất trên đời. Bẩn nhất thì có anh "có cái nghề cầm đầu thiên hạ làm sạch đẹp cho người là nghề phó cạo". Một scene rất contrast khi hàng năm anh có thể đem lại cảm giác sạch sẽ cho hàng mấy ngàn người nhưng chính anh thì sống trong tình trạng mất vệ sinh kinh khủng đến mấy tháng, kể cả trong đám cưới của chính mình! Anh có một thói quen rất "phó cạo": "Nghe đồn anh rất khoái gãi. Muốn gãi thì phải ngứa, mà muốn ngứa thì phải ít tắm thôi". Rồi đến chuyện ở bẩn của các cô cậu sinh viên thời hiện đại của thời trang và sành điệu cho đến một ông thầy oái oăm nhất trên đời, người "đã không rửa tay trong suốt một tuần!". Đến đoạn ta gặp Kiều và Điêu Thuyền thì thật cám dỗ. Vì chỉ cần nghe tên họ thôi thì người Việt Nam đã biết là họ rất đẹp rồi. Họ tuy rất xưa cũ thế mà hiện ra vẫn rất lạ, khi mà Kiều thì "tắm lõa lồ một cách ?ocố ý gây thương tích? (hình như là phạm vào Điều 119 của Bộ Luật Hình sự), nếu không thì nhân vật nam chính làm sao mà có thể nhòm thấy được" còn Điêu Thuyền thì đi tắm để góp phần "cứu khổn trừ nguy, lập lại trật tự cho thiên hạ". Tưởng đã đến chỗ cao trào nhất nhưng tác giả còn cho chúng ta bất ngờ với cảnh Trăng cũng đi tắm rất tình tứ bằng những câu thơ của Hàn Mặc Tử. Nhiều người đọc chắc mẩm đến đây tác giả sẽ cho ta gặp cảnh đi tắm huyền thoại của Tiên Dung và Chử Đồng Tử hay cú tắm rửa đầy tinh thần bi phẫn của Khuất Nguyên trước thời cuộc khi gieo mình xuống sông. Nhưng không. Vì cái lạ trong những cuộc tắm ấy đã trở nên quá quen thuộc với mọi người từ lâu thì đâu còn gì là lạ nữa. Trước khi kết thúc đoạn dòng chảy này tác giả đã thống kê một lọat các kiểu tắm trên đời rồi bất ngờ xen thêm một kiểu "tắm máu" độc đáo của cảnh chiến tranh chưa bao giờ dứt trên hành tinh này, cho đến các kiểu tắm vì nhu cầu làm ăn cho đến tâm lý, sinh lý, bệnh lý... Các hình ảnh tuôn trào đầy tính hiện thực phê phán nhưng giọng văn vẫn đầy chất u mặc hài hước.
    Phần ba là đọan người đọc bị chuyển trạng thái đột ngột mạnh mẽ. "Dòng tâm thức" sau đủ kiểu hiện thực đã đưa ta vượt ra khỏi trọng lực nặng nề của trái đất trần tục (Nhà Phật gọi là chược) tới một vương quốc của đời sống tinh thần và tâm linh "không trọng lượng" bằng khái niệm Tắm nội tâm. Phần này có thể được coi là một luận văn Triết học hay Đạo học về tâm linh khi tác giả đưa ta vào cuộc theo trình tự từ thấp lên cao, từ đơn giản đến phức tạp, từ trừu tượng đến cụ thể. Sau hai phần trên thì đây như là một Tam nguyên luận về sự thanh lọc và tinh tiến của con người đi tìm Chân-Thiện-Mỹ. Mào đầu tiến trình này bằng một lễ "Rửa tai" thật nhẹ nhàng mà cho chúng ta một bài học bất ngờ về cái sự trong sạch đích thực khi một người nổi tiếng là người hiền nhất thiên hạ thì phải chăng họ đã là hiền thật sự. Vì nếu người đó không gượng mình cố gắng giữ gìn hình ảnh tốt đẹp của mình một cách phi tự nhiên, một cách rất "marketing" thì làm sao mà tất cả mọi người đều biết tới anh ta được. Vậy phải chăng đó là "hàng xịn" hay là "siêu quảng cáo"? Rồi tác giả cho ta gặp một người thật đẹp đầy nhân tính, "một kẻ kiếm tìm bản ngã, sống say mê, chân thật và tự do giữa một xã hội ngột ngạt, tù túng". Người đã lăn xả vào cuộc đời sống hết mình theo kiểu "Ta là con người, và không có gì thuộc về con người mà xa lạ đối với ta!". Sau đó tác giả kết luận bằng một định nghĩa mang tính khoa học hết sức rõ ràng về cái học thuyết Tắm nội tâm. Tắm nội tâm là gì? Và để làm gì? Tất nhiên là để được "giải thoát, được cứu rỗi, được phóng thích. Niềm vui nảy sinh ở kẻ nào hạnh phúc, thân thể yên lắng ở kẻ nào vui vẻ, kẻ nào có thân thể yên lắng, kẻ đó cảm thấy thoải mái, kẻ nào cảm thấy thoải mái, tinh thần kẻ đó được định". Đó là con đường để trở thành chân nhân. Ta thường tưởng rằng làm được điều đó là vô cùng khó, chỉ có những siêu nhân tu luyện công phu mới đạt được nhưng thông qua câu chuyện tác giả đã đưa ra một cách thức thật dung dị, đến mức có cảm giác chỉ cần đọc xong là ta đã làm được rồi. Cuộc sống bản chất vốn đơn giản. Đơn giản hơn nữa khi ta được đọc những lời kệ ở cuối bài, ta gặp một thánh nhân và một người phàm tục bên dòng sông Bahuka thần thánh "được nhiều người thừa nhận là linh thiêng... có tác dụng tẩy sạch". Nhưng những con sông như "Gaya hay Bahuka sẽ làm được gì? Không sông nào tẩy sạch được một người hằn học, từng phạm nhiều hành động xấu xa". Chân lý đơn giản quá: "người hãy tắm ở đây đi! Tỏa rộng ý thanh bình cho mọi sinh linh. Và nếu người không nói lời sai lạc, nếu người không làm hại cuộc đời, nếu người không lấy những gì không phải của mình, nếu người có lòng tin và không có lòng đố kỵ, thì việc gì người phải đến Gaya? Giếng của người đã là Gaya!?.
    Ấy thế mà bao thời đại đi qua rồi đã được bao người đi tìm tới lời giải đơn giản đó? Quá nhiều hay quá ít? Chỉ biết rằng tác giả đã dùng "dòng tâm thức" cho chúng ta được soi rọi vào tâm hồn trầm mặc của người phương Đông, đầu cao tới Trời mà chân trần tục vượt qua mọi bê bối, bức xúc của đời sống để làm người.
    Khi "Mộc dục luận & Thiền" xuất hiện cũng có nhiều người thấy lạ như tôi. Một giọng văn lạ, có "tôi" đứng ra kể chuyện nhưng chúng ta không thấy tác giả đâu cả. Nhưng ta được gặp rất nhiều người trên "dòng sông Đời" và "dòng sông Đạo" gập ghềnh tiến về biển cả. Chính sông có gập ghềnh thì chúng ta mới được thấy nhiều thác nước, ghềnh đá và bờ phù sa đẹp nao lòng đến thế.
    31/05/2004

Chia sẻ trang này