1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HIV-AIDS và những tâm sự

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi bob43, 26/10/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bob43

    bob43 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2001
    Bài viết:
    1.980
    Đã được thích:
    0
    HIV-AIDS và những tâm sự

    Nhật kí của một người?.

    Ngồi nghĩ lại bài thơ con đã làm trong những tháng ngày cai nghiện tại Trung tâm Bình Triệu, không hiểu sao trong con bỗng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời. Xa thật rồi, tất cả đều đã mất thật rồi. Hạnh phúc gia đình, tình yêu đôi lứa, năm học đầu sinh viên dỡ dang...để đổi lấy những lần lên cơn vật vã vì thiếu thuốc, những lần cạy tủ gia đình để... những lần nói dối gia đình để có tiền thoả mãn cơn nghiện của mình.Và điều đau xót hơn cả là đổi lấy một kết quả xét nghiệm HIV dương tính. Từng ngày con lặng lẽ đếm sinh mạng dần dần rời xa. Ngày đó con nghĩ rằng chỉ hút thử một lần thôi cho biết. Có ngờ đâu cái "thử cho biết đó" đã khiến cho cuộc đời mình dược rẽ sang một trang khác. "Thử một lần sao mà ghiền được..." cái suy nghĩ chết người cộng thêm những lời khích bác xúi dục của bọn xấu đã làm tất cả mọi ước của con tiêu tan như làn khói trắng mờ ảo của lần hút thử đấy. _Mẹ ơi ! Giờ đây những giọt nước mặt quá muộn màng của con chỉ khiến làm cho _mẹ đau xót thêm. Con còn nhớ, ngày đó lúc nhà mình còn nghèo, từ Bắc vào Nam định cư, _mẹ với tấm bằng tốt nghiệp đại học loại ưu ở Nga nhưng vì chưa xin được việc làm nên hàng ngày _mẹ vẫn tần tảo bán từng điều thuốc để nuôi con lớn khôn. Có lần cả nhà ta thiếu tiền mua gạo, nhưng _mẹ nhịn đói nhường cho con nắm cơm. Với đầu óc của một đứa trẻ thơ, con cũng mơ hồ hiểu được cơn đau vì xuất huyết bao tử đêm đó của _mẹ có lẽ cũng do chính vì sự làm việc quá nhiều của _mẹ mà không ăn uống. Ngày con lên lớp ba, con nhớ có lần _mẹ đã hỏi con "lớn lên con sẽ làm gì ?!", không nghĩ suy con đã trả lời lớn lên con sẽ làm thật nhiều tiền để nuôi _mẹ, mua cho _mẹ tất cả những món ăn ngon mà _mẹ chưa được ăn. _Mẹ mĩm cười và xoa đầu con. Thế mà giờ đây ... tre già phải khóc măng non ... Nằm thoi thóp trong khoa nhiễm E của bệnh viên Chợ quán. Con mới hiểu được con còn nợ _mẹ nhiều quá. Cái nợ trần ai mà không bao giờ con còn có cơ hội để được trả. Con bất hiếu quá phải không _mẹ ?!

    Đêm nay ! Cái đêm không biết thứ bao nhiêu con thức trắng để hồi tưởng lại những gì mình đã làm ! Lúc con mới bắt đầu chuyển sang qua chích, con nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ con chích chung kim với bất cứ người nào, dù có với cơn vã cách mấy. Thế nhưng có ngờ đâu, cái suy nghĩ, nhận thức của một thằng sinh viên đại học như con không đủ sức mạnh bằng sự cám dỗ, cơn vật vã của ma túy. Cái buổi tối nghiệt ngã ấy, con đã không ngần ngại đưa cánh tay của mình cho một thằng bạn chích chung. Và ... đó _mẹ thấy không ... tất cả đều chỉ bắt đầu từ suy nghĩ "hút thử một lần sao mà ghiền được". Con không dám trách ai, con chỉ tự trách bản thân mình. Ân hận, thì đã quá muộn màng rồi _mẹ ạ. Giai đoạn III như con có lẽ không còn sống nỗi được mấy tháng. Giờ này, nằm liệt giường tại đây con mơ rằng nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại để con có thể làm lại từ đầu thì chắc chắn rằng con sẽ chẳng bao giờ làm cho _mẹ buồn đâu. Nhưng thời gian là đại lượng một chiều, chỉ có đi mà không bao giờ trở lại và điều đó cũng đồng nghĩa với việc...

    Thôi con mệt quá, căn bệnh phổi đang hành hạ xác thân con. Con đi nha _mẹ, con sẽ phù hộ cho _mẹ bình yên. _Mẹ cố gắng chăm sóc cho các em và giữ gìn sức khỏe.Câu nói cuối cùng rmà con muốn nói với _mẹ mà trước khi đi xa vào cõi vĩnh hằng là "con yêu _mẹ lắm"

    Con của _mẹ : ???????

    Và của một cô bé:

    Ngày...tháng ....năm....

    Hôm nay, sau đợt xét nghiệm máu, tôi mới biết mình đã bị nhiễm HIV/AIDS. Bàng hoàng và xót xa quá, tôi nghe như có tiếng sét nổ bên tai. Cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm trên tay nhưng tôi không tin đó là sự thật. Tổi đã nhiễm HIV ... Duyên cớ gì ư !? Chỉ là những đam mê bồng bột, chỉ vì chạy theo những dục vòng tầm thường ... thế mà tôi đã... Nhưng bây giờ nối tiếc thì phải chăng là quá muộn?! Tôi chợt nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc sống trong vòng tay của cha _mẹ, thầy cô và bạn bè. Tôi nhớ đến những trò tinh nghịch thời thơ ấu .... tất cả, tất cả những kỷ niệm đẹp hiện dần về trong ký ức tôi. Nhưng bây giờ tôi đã nhiễm HIV và sự hiện diện của tôi trong cõi trần này không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi sống để làm gì ?! Chẳng lẽ tôi cứ thế sống chờ cái chết sao ? Không ! Không ! Tôi không muốn chết. Nếu tôi chết thì ai sẽ chăm sóc cho _mẹ lúc tuổi già ?! Mẹ tôi chỉ có mình tôi thôi, bây giờ nếu biết tôi bị nhiễm căn bệnh thế kỷ này, hẵn mẹ tôi sẽ buồn và tuyệt vọng lắm và có lẽ ... _mẹ cũng không sống nỗi. Ba tôi bỏ mẹ tôi lúc tôi chưa chào đời. _Mẹ tôi chỉ có mình tôi để dựa vào đó mà sống. Vậy mà tôi đã vô tình (hay cố ý ?!) bóp nát niềm hy vọng của mẹ ... _Mẹ ơi ! con xin lỗi..

    Ngày.... tháng... năm....

    Sau bao ngày xót xa, tôi nhớ lại những ngày tháng bồng bột của một thời. Nuối tiếc cho dòng lệ rơi muộn màng. Tôi đã chạy theo những cuộc chơi vô bổ, đã mãi theo những bạn bè xấu. Để rồi giờ đây những mộng đẹp, những ước mơ hoài bão hiện về làm tim tôi đau nhói. Hạnh phúc bây giờ quá xa tầm tay. Tôi không thể ...
    Tôi chỉ mong , tôi sẽ làm một điều gì đó để cho _mẹ tôi vui, trong những ngày cuối đời. Tôi chỉ mong rồi đời sẽ không còn AIDS để ngày mai đất nước ngày càng tươi đẹp. Cuộc đời quá thương đau ! Tôi đã vui cho thật nhiều, hút chích cho thật nhiều. Và rồi chính tôi đã đánh mất mùa xuân rồi. Niềm đam mê tha thiết ấy trao người đem vào những làn khói trắng và những mũi kim đau và những đêm ... cuồng si thác loạn nơi vũ trường với những viên thuốc lắc. Để rồi tôi chịu một kết cục đau khổ nhất : nhiễm HIV/AIDS - Tôi đã tuyệt vọng và đau khỗ nhưng tôi quyết không nhắm mắt mù quáng để đi vào lối mòn cũ. Cuộc sống của tôi còn bao lâu nữa ?! Tôi cũng không biết rõ nhưng tôi phải sống vì _mẹ, vì những người thân, vì những bạn tốt còn xung quanh tôi. Tôi phải cố sống thật tốt để một ngày nào đó tôi đủ can đảm để sà vào lòng _mẹ, để thú tội, để nói lời xin lỗi và đặc biệt là điều tôi hằng mơ ước : sống đến ngày khoa học sẽ tìm được liều thuốc trị bệnh cho tôi.

    Ngày ... tháng.... năm....

    Vừa bước chân vào nhà, tôi thấy _mẹ tôi rơi lệ khi lật xem từng bức ảnh của tôi thời thơ dại. Lòng tôi chợt nhói đau. Tôi cảm thấy vô cùng xót xa. Đứng bên cửa một hồi lâu tôi chỉ cảm thấy day dứt khi nói dối _mẹ. Thế là tôi chạy sà vào lòng _mẹ và bất chợt bật khóc. Bàng hoàng khi tôi thấy quyển nhật ký của tôi bên cạnh chỗ _mẹ đang ngồi. Thế là mẹ đã biết tất cả, đã biết rằng con gái dấu yêu của _mẹ ngày nào đã nhiễm AIDS. Thế nhưng sao _mẹ chỉ khóc ?! Sao _mẹ không la mắng con quá hư hỏng. Con cảm thấy đau khỗ vô cùng khi nhìn thất những giọt lệ cứ lặng lẽ rơi trên má _mẹ. Mẹ ơi ! Thà _mẹ cứ la mắng để tâm hồn con nhẹ nhỏm chứ _mẹ đừng ôm mãi nỗi đau trong lòng. Nhưng thật bất ngờ, _mẹ đã khuyên và an ủi con. _Mẹ không hề rầy la mà tấm lòng _mẹ luôn rộng mở để đón nhận đứa con tội lỗi này. _Mẹ ơi ! Con yêu _mẹ vô cùng ! Con ước gì thời gian quay ngược trở lại để con mạnh mẽ từ chối những lời rủ rê của bạn bè xấu, để con có thể vượt qua những dục vọng tầm thường. Con hứa từ nay con sẽ làm thật tốt, để một ngày nào đó con và _mẹ cùng về quê, cùng nhớ lại những kỷ niệm đẹp mà _mẹ con ta đã có ở chốn quê nhà dấu yêu. _Mẹ ơi ! Xin hãy giúp con, hãy cho con một niềm tin trước mặc cảm của cuộc đời. Để con sống tốt hơn với _mẹ.
    _Mẹ ơi ! _mẹ hãy giúp con nhé !





    Những cảm xúc tự đáy lòng và những suy nghĩa thật sau bao tháng ngày sa ngã, những dòng tâm sự thật mộc mạc của những con người từng coi trời là vung, nhìn cuộc sống qua làn khói mờ mờ ảo ảo, vậy mà cái vung đó đã ập xuống họ với chỉ tép matuý bé nhỏ mỏng manh đầy ma lực......Họ đã nhận thấy, đã vượt qua, đã cố gắng thật nhiều dù là hiện tại họ có được không như trước kia, trước khi họ sa chân vào ma tuý. Hãy đọc và cùng ghé thăm một lần, để giúp ước mơ sau cùng của một người không dành cho họ.....

    www.heroin-aids.com


    NHẤT CẦN THẾ THƯỢNG VÔ NAN SỰ
    BÁCH NHẪN ĐƯỜNG TRUNG HỮU THÁI HÒA

    Được bob43 sửa chữa / chuyển vào 28/10/2002 ngày 17:58
  2. LazieCat

    LazieCat Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/10/2002
    Bài viết:
    176
    Đã được thích:
    0
    Ôi dời! Cái chữ Mom bị TTVN kiểm duyệt đọc mất cả hứng.
    To Bob: để thêm dấu "_" vào trươc chữ mẹ đi cho nó dễ đọc.
    To be or not to be
  3. Tano_vn

    Tano_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2002
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Hic, vậy mà có lúc mình đã định tự tử. Hoá ra trên đời này còn nhiều sự đau đớn hơn, mà người ta vẫn ham sống đấy chứ.
    Cô nhân tình bé của tôi ơi
    Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
    Những lúc nhìn tôi và mắt chỉ
    Tìm tôi những lúc tôi xa xôi.
  4. sometime

    sometime Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/11/2001
    Bài viết:
    582
    Đã được thích:
    0
    Ba con người với ba hoàn cảnh và tuổi tác khác nhau, họ đã vướng vào căn bệnh thế kỷ với bản án tử thần đã ký vào cuộc sống của họ.
    Anh T...một bệnh nhân nam lớn tuổi nhất trong Trung tâm cũng chỉ chưa đầy "Ngũ thập nhi tri thiên mệnh".Anh cũng từng có một gia đình hạnh phúc với vợ và hai con. Nhưng ma tuý không chối từ bất cứ ai, dù chỉ một lần hút thử. Lúc anh còn là một thanh niên với tuổi đời còn trai tráng, anh vẫn muốn mình biết tất cả mọi thứ trên đời để cho khỏi thua thiệt với bất cứ ai. Nhưng chỉ một lần và cũng từ đó nàng tiên ma quái đã đưa anh đến với một cuộc sống khác. Từ hút, chưa đã, anh chuyển sang chích, từ chích có căn bản anh lại tiếp túc lạm thuốc và không từ chối bất cứ dip nào kể cả dùng kim chung hay là chích nơi đầu đường xó chợ, và cũng từ đó anh mất tất cả, gia đình, bạn bè.
    Bàng hoàng nhất khi anh bị bệnh, và từ lần khám bệnh đó, các bác sĩ đa cho anh biết anh đã nhiễm căn bệnh chết người không thuốc chữa. Tất cả đều đã quá muộn.
    Đang đau khổ khi không còn gia đình thân yêu, và giờ đây với cái chết đã được ghi vào bản án. Anh tuyệt vọng trước tất cả, và anh không còn thiết sống. Cho dù bao nhiêu lời an ủi, bao nhiêu sự động viên cũng không làm vực dậy tâm hồn bi quan cùng cực của anh.
    Anh chỉ muốn chết...bao nhiêu cách để tự tử đã được phác hoạ trong cái đầu rối bời và mù mịt như đêm đen.Không có tiền để mua thuốc rầy, thuốc ngủ...Anh đã chọn cái chết không tốn kém nhưng chắc chắn có thể đạt được hiệu quả.
    Một buổi tối không trăng sao, anh đã nằm dài trên đường ray xe lửa, và xe lửa từ xa ầm ầm chay tới, anh nhắm mắt lại và chỉ còn nhận thấy thân thể mình bị nghiến nát dưới những hàng bánh sắt. Thân thể bầy nhầy, người ta nhận thấy anh vẫn còn sống. Xe cứu thương đã đem anh vào bệnh viện.
    Số phận anh đã được định đoạt. Anh vẫn còn sống sau cái đêm kinh hoàng ấy. Anh mở mắt nhìn tưởng mình đang ở dưới địa ngục, và cái cảm giác đầu tiên của anh la muốn ngồi dậy để quan sát sự vật chung quanh. Nhưng cảm giác đau đớn toàn thân nhất là dưới đôi chân làm anh không thể thực hiện ý đinh. Anh nhìn xuống, đôi chân của anh không còn nữa. Chung quanh tĩnh mịch... Anh kêu lên những tiếng rên vì đau và cảm thấy khát nước. Giọt nước vẫn tí tách nhỏ chầm chậm từ trên trên chai dịch treo trên đầu làm anh muốn dứt cái ống để uống cho đã. Anh không thể nhấc được đôi tay, vì gần như toàn thân anh là băng trắng toát.
    Cô y tá bước vào và nở nụ cười hòi thăm anh. Nụ cười của một cô gái làm anh tự nhiên thấy thèm cuộc sống. Sau những tháng ngày chữa trị trong bệnh viện, anh đã bình phục những vết thương sau cái đêm đen tối đó. Nhưng không nhà không cửa, không thân nhân. Anh đã dược đua về Trung tâm Si-đa Mai Hoà ở Củ chi. Ở đây anh được chăm sóc đầy đủ. Tinh thần thì mỗi ngày thêm ổn định. Anh nhận thấy các Sơ chăm sóc anh cũng như các bệnh nhân khác như một người thân. Anh được ăn ngon, mặc đẹp sạch sẽ, khác hẳn những ngày tháng nằm dài nơi đầu dường xó chợ khi cơn nghiện đã làm cho anh mất hết tất cà. Anh thấy mình xấu hổ khi đã tìm đến cái chết lãng nhách, khi trên đời biết bao ngườI đem lại cuộc sống cho anh. Anh nhận thấy cuộc đời vẫn đẹp làm sao. Trong Trung tâm, mười mấy bệnh nhân khác thì đại đa số mù chữ, họ chẳng biết làm gì hơn để tiêu khiển trong thời gian chữa trị. Anh nhận thấy rằng, nếu những bệnh nhân này biết đọc sách báo, chắc cũng đỡ buồn và đỡ bi quan.
    Thế là một lớp bình dân học vụ đã xuất hiện. Người thầy giáo chính là anh, anh đã xin các Sơ mở lớp học này để các bệnh nhân có thể biết được cái chữ, tiếp thu thông tin và mở mang hiểu biết, và nhất là có thể gởi thư về gia đình nhờ đó để được nâng đỡ tinh thần mà khoẻ mạnh hơn.Sau mấy tháng đứng lớp. Các học trò của anh đã ê a đọc được những từ đơn giản. Có người sáng dạ đã viết được chữ và đọc được báo. Có bệnh nhân biết viết thư, sau khi đã viết thư về nhà và đã ôm anh khóc nức nở vì nhận được thư hồi âm của người mẹ già dưới quê.
    Anh vui lắm, anh thấy đời mình vẫn còn có ý nghĩa khi làm được một chút gì đó để đem lại niềm vui cho những người chung số phận. Giờ đây anh không còn bi quan nữa. Anh đã vượt được số phận để sống những ngày tháng còn lại thật hữu ích cho bản thân và cho những người đồng cảnh ngộ như anh.
    Lời của những bệnh nhân nhắn nhủ với các bạn đang khoẻ mạnh là xin nhớ: "Chớ đụng đến ma tuý và quan hệ bừa bãi lăng nhăng mà tự huỷ hoại cuộc đời"
    Còn chúng ta những bạn Nam thanh Nữ tú...Cuộc sống tốt đẹp vẫn đang tiếp tục trước mắt chúng ta. Hãy xa tránh những cạm bẫy giăng mắc như là lưới nhện, nhưng cũng đừng quay lại với những người mang số phận đau thương. Hãy cùng nhau gióng lên những hồi chuông cảnh giác, nhưng tiếp tục chia sớt an ủi nhưng số phận bi ai. Hãy nhìn họ bằng cặp mắt nhân ái, hãy đến với họ bằng tình người anh em. Có thể góp nhau một chút tiền mọn mà bạn tiêu xài mỗi tháng, gởi cho họ những quyển truyện, sách báo hoặc những dụng cụ thể thao. Hoặc những ai có lòng và có khả năng, xin hãy giúp Trung tâm thêm điều kiện chăm sóc chữa trị. Hãy đến mà xem, để có thể nối dài cánh tay yêu thương. Đó cũng là cách ta chia thêm cho họ chút sức sống, để các bệnh nhân này sống thoải mái trong những ngày còn lại ít ỏi này, và là để giúp họ vượt lên số phận đau thương họ đang mang vác, cho họ thấy được hơi ấm trong những ngày đông giá để được hồi sinh.
    Nhất thất túc thiên cổ hận
    Tái hối xuất thị bạch đầu
  5. sometime

    sometime Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/11/2001
    Bài viết:
    582
    Đã được thích:
    0
    Đủ năm tuổi em có mặt trong cuộc sống, là năm năm em vật lộn với tử thần, để dành dật chút hơi mong được sống, cho dù sống tựa giống như loài phù du.
    Mang sự sống của tử thần khi vừa mới hoài thai, em chào đời vào cuộc sống đã mang bản án tử. Ôi sao cảnh khắc nghiệt lại đến với một hình hài thơ ngây nhỏ bé, nó nhậm chìm một sinh linh yếu ớt chẳng chút sức mạnh để nói lời tự vệ hầu được sống trong tuổi thần tiên
    Như cảm nghiệm rằng mình chẳng hiện diện trên cõi trần được dài lâu như bạn bè đồng trang lứa, hay được vui sống như những người chung quanh. Sinh vật bé nhỏ luôn muốn học vội những cái chữ và con số, để có thể đọc được tên cha , tên mẹ cùng ngày tháng mẹ cha lìa bỏ cõi trần. Đọc dược ngày tháng, cũng là những tháng ngày em sống cảnh mồ côi.
    Ngày cha mất em con nhỏ bé lắm, sống với mẹ lây lất với cơn bệnh thế kỷ mọi người ai cũng tránh xa. Trong cuộc sống khốn khổ bi quan và chua xót, người mẹ đau đớn nát lòng, bất lực nhìn con mình cũng chẳng tồn tại được lâu. Hai mẹ con lây lất 4 năm trong sự cô đơn và nước mắt, trong tủi phận đớn đau kiếp sống thừa. Trong cô đơn hất hủi của người thân làm liệt đi nguồn sống, người mẹ mắt không nhắm nổi lúc giã từ cuộc sống bỏ lại đứa con thơ. Em 4 tuổi thơ ngây nhưng già giặn trong suy nghĩ, ôm xác mẹ khóc ngất nói chẳng ra hơi: "Sao mẹ lại bỏ con bơ vơ khi ngoại cũng chẳng đến, và bà nội cũng hãi sợ không nhận cháu về nuôi:.." Em bơ vơ ngay trong chính gia tộc mình, em khóc gọi không thành tiếng "Mẹ ơi". Ngày chôn cất mẹ em lặng im không nói, chỉ bất động nhìn Mẹ khuất dưới những lớp đất vàng nâu...Xong cuộc tiễn đưa mẹ về lòng đất lạnh, em cúi lạy mẹ, em thì thào thốt lên: "Mẹ ơi, mẹ nhớ chờ con nhe', chẳng bao lâu con sẽ đi theo mẹ". Nghĩa trang im vắng nghe như thấy rợn người. Người quen gọi :"Cháu ơi về đi thôi". Bé thẫn thờ lê bứơc hồn nát tan. Nay đưa mẹ, rồi mai nữa ai sẽ đưa em.
    Ngày em vào trung tâm nuôi người Si đa giai đoạn cuối. Nhìn quanh mình, em không thấy ai bằng em. Em bật khóc, sao không có ai bằng em vậy, và rồi ai sẽ là người chơi banh chuyền với em?. Một bà tiên xuất hiện cười với bé. "Có Sơ nè, em có thích chơi với sơ không?" Em ngoan ngoan theo người Mẹ nuôi mới, xuống nhận phòng, thu dọn chiếc giường xinh. Em ngoan lắm, Sơ bảo sao em cũng dạ, em cũng học những chữ tờ i ti...Em cũng biết đọc tên người trong danh sách, ai qua đời, ai nhập viện em đọc cũng khá nhanh. Một mình em giữa bao người đang ốm liệt, em liến thoắng, chọc người này, cù léc người kia. Trong cảnh chết, hình như thêm sức sống, vì tiếng cười tiếng hát của trẻ thơ. Giữa sự sống - sự chết chỉ cách nhau trong gang tấc, có lớp học, lớp học chỉ có mình em...Có cô tiên là bà sơ dậy em hát, chỉ cho em học thêm cái chữ, em thuộc lòng. Nhưng em khóc khi thấy trẻ con chơi ngoài phố, sao em lại chôn mình hoài trong chốn đây. Em đòi Sơ cho em được đến lớp, cùng các bạn để em học thấy vui hơn. Không ai dám nói rằng:"Không, không được!", sợ tủi thân, tủi phận hồn bé con. Em tấm tức, muốn đi học mai sau làm cô giáo, rồi em bầy trò Cô giáo dậy búp-bê.
    Nhưng trong lần phải cấp cứu khi em trở bệnh. Em nói rằng: "Sơ ơi! nhớ nghe sơ. Khi con chết nhớ chôn con chung với mẹ, để con được ở cùng với mẹ của con". Lời con bé như dao đâm như muối sát, khiến mọi người mủi lòng quay mặt đi. Tôi cố nói: " Không sao đâu con gái, mai hết bệnh, con lại chạy tung tăng". Em cố cười, cố nói :Con sẽ sống, và sẽ về tiếp tục dậy búp-bê.
    Một thời gian con bé khá trở về, lại tiếp tục học hành, tiếp tục hát rồi múa như chim non. Em chẳng biết mùa hè đang gần đến, em cũng chẳng có bạn, để chơi trò cút bắt rượt đuổi nhau.
    Hè sang, tiêng ve kêu vang suốt đêm dài, con bé hỏi đó con gì mà kêu to như vậy. Một bà sơ, xoa đầu bé dỗ ngủ, đó con ve nó hát gọi mùa hè. Bé hỏi : "mùa hè là chi con chẳng biết?" Sơ thì thầm, mùa hè là mùa nghỉ của học sinh. Con bé mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng. Đến khi nào con được nghỉ hè hả sơ?. Sơ không đáp quay đầu dấu nước mắt. Sơ đau lòng, vì con bé chẳng sống được bao lâu.
    Tiếng Ve hát gọi hè vẫn vang vọng. Nhưng em đã vĩnh biệt khi Hè vừa mới sang. Trước khi trút sức tàn em nhắc lại :"Sơ nhớ nhé, con chết rồi, chôn con cùng với Mẹ nhớ nghe sơ"...Sơ tan nát hồn đau tim thắt lặng, Sơ nhìn em gật đầu, mắt lệ tuôn.
    Em nhắm mắt khi vừa tròn tuổi 6, tuổi thần tiên nếu hết hè em sẽ là một cô bé học sinh. Nhưng em sẽ chẳng bao giờ nghe ve réo gọi. Ve gọi hè em sẽ không còn biết hè đã sang.
    Vĩnh biệt em, con bé chưa một lần cắp sách, cũng chưa một lần được sống mong đợi mùa hè đến để được chơi. Ngủ yên nhé, tuổi thần tiên giờ đây không còn đau khổ nữa. Mùa hè này em đã hạnh phúc bên mẹ trong cõi ngàn thu.

    Nhất thất túc thiên cổ hận
    Tái hối xuất thị bạch đầu

Chia sẻ trang này