1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hoa bên bờ - An Ni Bảo Bối

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 01/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Mang theo Hồng trà chen vào toa. Khi xuyên qua những đường hầm tối om, toa tàu phát ra những tiếng kêu xé tai bởi va chạm kim loại. Ga Quảng trường Nhân dân là một ga có hành khách đông nhất. Cửa vừa mở, người ùa vào như sóng nước đen ào ào. Phần lớn đều là người ngoại tỉnh, vác theo đám hành lý bẩn thỉu, toả mùi rất lạ. Đầu tóc họ rối bời, mặc quần áo lỗi thời và nặng mùi. Mặt mũi xám xịt. Co cụm lại bên đám hành lý, nín thở. Tàu điện ngầm sẽ tiễn họ ra nhà ga xe lửa, tiễn họ rời thành phố này.
    Họ đã từng sống trong thành phố rộng lớn này. Bán quẩy rán trên các quầy điểm tâm sáng, làm mỳ kéo và bánh màn thầu, chuyển gạch trong các công trình xây dựng... Người nào cũng bán thời gian và cơ thể để sinh tồn. Ngay cả đám trí thức làm việc trong các toà lầu cao cấp cũng vậy. Họp mười mấy tiếng đồng hồ chỉ có thể tranh thủ làm một bát mỳ gói ăn tối, nhận đống tiền lương cao ngất, để rồi ra sức mua thật nhiều đồ trên đường Hoài Hải an ủi sức lao động đã bỏ ra.
    Chúng ta mang theo nỗi dục vọng mạnh mẽ và mù quáng. Có thể đạt được điều gì, cũng có thể chẳng được gì. Đa số mọi người đều sống rất vất vả nhưng không kiếm được chỗ đứng. Có lúc tôi nghĩ như một khoảng cách bị chú ý đột nhiên cứ kéo dài vô tận, xuyên qua thành phố, qua những lớp không khí. Từ không trung nhìn xuống, nó chỉ là một tinh cầu màu xanh cô độc và chậm rãi. Mỗi người đều đi trên những tuyến đường định sẵn. Chỉ có một số người có thể ngoại cảm mới thấy bất an. Nhưng có nhìn chúng ta thì sao nào?
    Tàu điện ngầm đã tới trạm cuối. Ga xe lửa Thượng Hải. Băng qua đường ngầm, tới quảng trường đèn đóm sáng choang.
    Trong tiệm tạp hoá nhỏ bên quảng trường, mua một chiếc bánh hamburger và một tờ bào vừa xuất bản. Nó cung cấp mọi thông tin mới nhất về mọi chốn ăn uống giải trí của thành phố. Bao gồm nội dung thập cẩm của âm nhạc, internet, thời trang, ẩm thực, làm đẹp, tiểu thuyết tình ái, điện ảnh, tin tức, và kinh tế... Nhưng tôi mua nó chỉ vì tranh hoạt hình và trò đố chữ. Tôi cầm tờ báo, vừa cắn bánh vừa băng qua đường và đám đông.
    Ở một góc cạnh bậc lên xuống của cầu vượt, một người đàn ông chân trần đứng co ro trong gió lạnh. Anh mặc áo sơ mi và quần tây. Áo khoác rúm ró vứt dưới đất. Bộ đồ màu xanh da trời thẫm, trên túi có nhãn rất bắt mắt. Anh đang gập người xuống đất, bên dưới là một đống đồ nôn mửa. Vì nơi đó không có ánh đèn nên không nom rõ mặt, chỉ thấy nước da trắng bạch, như một xác chết. Nhưng lại gần, dường như cả người vẫn có những co giật khe khẽ và gián đoạn.
    Nhiều người đi qua anh ta. Chân lướt nhanh hơn, không ai giảm bước. Không khí ô nhiễm bởi bụi xám và khói xe giao thoa cùng mùi mồ hôi chua nồng toả ra từ xác thịt. Mọi người đều vội vã rảo bước trong hốt hoảng. Một người đàn ông trung niên béo lùn dừng lại, tay xác một chiếc cặp đi làm. Anh ta vòng quanh người đàn ông đang nằm trên đất nọ, rồi nhệch miệng ra cười với tôi. Nói, anh ta chích ma tuý. Không cứu được đâu. Rồi bỏ lên trên cầu vượt.
    Tôi lại ngồi tàu điện ngầm tới quảng trường Nhân Dân. Ánh đèn các toà nhà trong đêm thật rực rỡ. Trèo lên bậc thềm bên cạnh bồn cỏ, ngồi xuống uống nốt chỗ Hồng trà. Hút một điếu thuốc trong đêm tối. Nhằm thẳng thùng rác ném mạnh chiếc vỏ chai rỗng. Nó đập phải miệng thùng sắt, kêu đánh "coong" một cái, làm giật mình một đôi ******** đang thân mật trong lùm cây. Tôi nhảy xuống bậc, bên cạnh không người, chậm chạp rời khỏi quảng trường.
    Đêm hè lấp lánh ánh sao, hỗn loạn và trĩu nặng. Đó chính là đêm hè ở thành phố. Trống rỗng như vậy. Hết thuốc chữa. Tôi vươn vai, kêu lên một tiếng như loài chim, rồi co giò chạy qua đường.
    Mùa hè là thời kỳ tôi mất ngủ. Bắt đầu từ tháng sáu, chỉ cần ngồi trước máy tính, tôi đã có cảm giác buồn nôn. Bên ngoài quá nóng, không thể đi đâu nổi. Việc có thể làm chỉ là ngủ và đọc, và không ngừng làm đồ ăn cho mình.
    Đơn độc trong phòng hết 24 giờ lượt này tới lượt khác. Cảm giác ý thức dần mất đi trọng lực. Mọi thứ đều không thể dựa dẫm nổi. Không khí là sự tĩnh mịch được lặp lại. Thầm nghĩ nếu chia tách người mình vẫn có thể duy trì được sự thay đổi, tôi có thể cảm nhận được linh hồn và thể xác, giống như các cánh hoa sau khi xoè nở, giống như tế bào chuyển động và sinh sôi. Phương hướng duy nhất chỉ là tăng tốc đến cái chết.
    Lúc mất ngủ thường lên mạng. Mạng là minh chứng tốt nhất của việc khoa học kỹ thuật đem lại lợi ích cho con người. Có rất nhiều thứ thú vị. Một nữ sinh cấp ba Thượng Hải tự viết thư tình cho mình. Đàn ông Bắc Kinh vừa chụp được tấm hình con gái vừa sinh gửi luôn lên mạng. CÒn có tiểu thuyết tình ái, đọc miễn hí. Bạn cũng có thể lên đó mua đồ, yêu đương, tán phét, chửi nhau, lấy nhau, tâm sự, ********, đánh bài, đánh cờ, nghe nhạc... Lúc nào cũng có người lạ trên khắp thế giới cùng xuất hiện trên mạng. Chào hỏi bạn. Tranh giành bạn. Nói với bạn rằng họ yêu bạn.
    Trên trang đàm luận chính của tôi, đọc được một bài về chòm sao tuổi. Đầu đề là Mặt xấu của chòm sao Cự Giải.
    Những người thuộc chòm sao này một nửa trong sáng, một nửa tăm tối. Ở đây chỉ nói tới kẻ thuộc vế sau.
    Họ thiếu cảm giác an toàn. Sự cô độc thời thơ ấu thường khiến họ thấy hoảng sợ vô cớ, nóng giận thất thường. Họ quen nhớ về quá khứ, thích lịch sử, sưu tầm, viện bảo tàng và chính trị. Họ thích quay phim. 90% nh người này đều có máy chụp hình. Họ thích những phim đau buồn, có thể nhớ rõ từng chi tiết.
    Họ bẩm sinh đã bi quan. Thích chửi mắng người khác, tính tình kỳ quặc, đột nhiên chui vào cái vỏ bảo vệ. Sau khi bị tổn thương, họ rất hiếm khi phản công lại, chỉ biết vứt bỏ. Chạy trốn là thói quen của họ. Đối với những khát vọng của mình, họ thường đẩy sang một bên trước, hầu như chẳng ngó ngàng để rồi lại đột ngột lao tới chúng.
    Họ không có năng lực thích nghi mạnh mẽ, nhưng lại có khả năng cảm nhận trời phú.
    Họ tự coi mình là trung tâm, biết cách tự bảo vệ. Người quan tâm tới mình nhiều nhất là chính mình. Họ sợ hãi nhất nỗi cô đơn, nhưng lại định trước cô đơn.
    Họ thường bị ốm (thể chất không tốt do quá chú ý tập trung vào những thứ trên người).
    Họ có rất nhiều bí mật. Họ đem con người thật của mình giấu kín trong cái tĩnh mịch của màn đêm và trong tiếng cười sảng khoái lúc ban trưa...
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Bắt chước...
    Jeremy quả thật là đẹp trai.
    Lặn lội hàng truyện. Lần đầu tiên đi mua truyện có mục đích. Chỉ một quyển truyện. Của một tác giả. Bị nghiện một chút. An Ni ạ, không muốn đọc lại một quyển truyện nhiều lần. Giống như cái gì làm qua rồi không muốn thử lại. Thế là lại đi mua. Một quyển khác. Và thấy bất ngờ về một câu chuyện khác. Mang đến cơ quan, tranh thủ lúc mất điện. Có anh nhìn thấy. Em đọc gì vậy. À, một tác giả của trào lưu truyện mới của Trung Quốc. Anh cũng từng đọc, nhưng sau 2 quyển thấy là không nên đọc nữa. Một kiểu nghĩ gì viết nấy. Viết không khéo nhưng nghĩ khéo. Em cũng đọc đến quyển thứ hai rồi. Và em nghĩ chắc rồi em cũng sẽ nghĩ như anh. Không bắt đầu, không kết thúc, chỉ cứ đi và viết như vậy. Nó hợp với tâm trạng của em lúc này. Nghĩ và viết. Chỉ vậy.
    Viết về tác giả có một câu "tìm kiếm cái tôi trong tình yêu và ảo giác" - nhà văn Trung Quốc hàng đầu của văn học trên mạng. Và nhiều thứ nữa. Giống như là một sự suy nghĩ tiêu cực. Nhưng suy cho cùng viết văn cũng chỉ là viết ra suy nghĩ. Có tiêu cực, và có tích cực chứ. Không làm cho suy nghĩ của mình trở nên bi quan hơn sau câu chuyện, chỉ đơn giả là đọc, hiểu, nghĩ và sống tiếp. Không lãng phí gì cả. Không lãng phí cuộc sống. Không có cuộc đời ảo. Chỉ có suy nghĩ được mở rộng thêm chút. Vậy là được rồi. Làm nhớ đến câu nói của Jeanny trong Love story, Em chưa từng vào đạo, vì em không tin có thế giới nào khác tốt đẹp hơn thế giới này, tốt đẹp hơn Mozart, Bach, và Anh. - Vậy anh được xếp ngang hàng với Mozart và Bach sao. - Ừ, cả với The Beatles nữa. Một câu chuyện buồn, nhưng nó chẳng ngăn được người ta yêu thích tình yêu đó, dù tình yêu không trọn vẹn với cái chết của Jeanny. - Có thể nói gì về nàng, một cô gái xinh đẹp, thông minh, yêu cuộc sống này, yêu Mozart, yêu Bach, và yêu tôi...
    She fills my soul
    with so much love
    that anywhere I go I''m never lonely.
    With her along
    who could be lonely?
    I reach for her hand,
    it''s always there
    ...
    Nhớ đến câu, Tình yêu là chuyện riêng của một người thôi. Thấy đúng thật. Yêu anh đâu phải vì được anh yêu. Chỉ vì anh là anh thôi. Tìm được cảm xúc với một người, đó là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng thứ hai và sẽ làm bạn hạnh phúc là biết được người ta cũng có tình cảm với bạn. Nhưng hai tình yêu đó, thực chất vẫn là hai thứ của riêng hai người. Nếu có thể cảm nhận được thứ mình nhận được từ đối phương là đáng quý, trân trọng nó, và có thể làm cho tình yêu của 2 bên tăng lên, thì đó là một điều may mắn.
    Nhưng nó vẫn cứ là một việc riêng của hai người.
    .. Ngừng bắt chước... Ký tên: CuZin
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Phim Nhật, phim châu Âu, phim nghệ thuật của Hồng Kông, Đài Loan, Vương Gia Vệ, Trần Quả, Quan Miên Bằng, Diệp Miên Hồng, Thôi Doãn Tín, Lý Tử Kiệm, Cao Đạt...
    Thường mặc một chiếc váy màu hồng đã giặt tới bạc phếch, một đôi dép gỗ, đi đứng lảo đảo, ôm chiếc hộp đựng đĩa DVD đi trên đường tới tiệm băng hình. Tôi làm một chiếc thẻ thuê đĩa, gần như ngày nào cũng tới. Tiện đường sẽ mua một tờ "Xem phim", tìm hiểu danh sách phim ăn khách khắp thế giới. Hạnh phúc rốt cuộc vẫn đầy ắp thiếu hụt. Cuộc sống bình lặng nhạt nhẽo, chẳng có kỳ tích gì xuất hiện.
    Tôi phải đi về phía trước theo con phố. Băng qua siêu thị, tiệm hoa, cột bán báo, tiệm giặt, chợ thực phẩm, tiệm bánh kem, rồi rẽ trái, đi vào một cái ngõ cứ nhỏ hẹp dần. Ở đó bắt đầu có những cây long não dầy đặc đứng thành hàng, toả ra mùi hương nhẹ nhức mũi. Giữa những tiệm nhỏ ken dày và vụn vặt, có một gian gỗ quét sơn đen. Trên cửa có một tấm biển gỗ, viết số "1937" bằng phấn trắng.
    Tiệm đó do bốn người bạn chung nhau cùng mở, "1937" là các tháng sinh của họ ghép lại với nhau. Thường trực ở quán là Trác Dương. Chàng trai có chòm sao Song Ngư. Một thanh niên Thượng Hải hai mươi bảy tuổi. Có lúc anh nhận hợp đồng làm phần mềm. Nhưng đa số thời gian đều ở tiệm.
    Tiệm không lớn, xếp thành hàng từng kệ sát màu đen. Bên trái để phim nghệ thuật châu Âu và các phim cổ. Bên phải là CD nhạc cổ điển và nhạc Rock, ở giữa để một số DVD và băng video. Phần lớn DVD đều là phim nghệ thuật châu Âu, không có lấy một bộ phim thương mại Hollywood. Bốn mặt tường dán đầy poster phim, gần cửa sổ kê một cái bàn dài bằng gỗ thông, bên trên đặt tám chậu xương rồng hình thù quái dị. Đèn là loại đèn ***g dán giấy trắng. Trên kệ báo ở cửa ra vào bày tạp chí "Âm nhạc cực đoan", "Các ca khúc thông dụng", tờ "Thực tiễn" của Bắc Kinh, còn có tạp chí Hồng Kông "Âm nhạc thực dân". Tiệm thuộc dạng hút hàng ở Thượng Hải.
    Trác Dương mặc áo phông đen rộng thùng thình, quần bò cũ và giầy thể thao. Tóc cắt ngắn, và sạch sẽ. Khuôn mặt ôn hoà.
    Tôi rất chú ý tới từng khuôn mặt lạ có để đem lại cho tôi trực giác. Trên một số gương mặt có thể thấy rõ những nếp nhăn tàn tạ. Một số gương mặt khác lại dệt thêm cái bóng của thời gian. Một số khác lại là nước mưa và ẩm ướt theo năm tháng. Có một số gương mặt chỉ có ánh nắng rạng rỡ.
    Trong tiệm luôn bật nhạc. Anh thích Hoàng Huy Minh. Chiếc đĩa "Rõ như ban ngày", giọng nam ca đầy sức hút. Anh xin thể với trời xanh, tìm một bình nguyên rộng lớn, không cần gạch, không cần mặc, cùng em, yêu đương hạnh phúc...Trác Dương còn khẽ hát theo, vừa bận rộn đăng ký sổ sách, thu tiền, hoặc dùng giấy tái sinh bọc CD làm quà tặng cho học sinh mang về. Quầy thu tiền của anh không phải là loại vừa cao vừa nhỏ, hẹp, khum tròn thường thấy trong các tiệm băng hình. Đó là một cái tủ gỗ thông có nhiều ngăn kéo nhỏ. Ngăn kéo có núm kéo làm bằng dây thừng nhỏ. Trên tủ bày một bình sứ đỏ, trong đựng đầy kẹo. Khách quen biết đều có thể tìm được kẹo hoa quả và socola trong đó. Những lúc chờ đợi đều thò tay vào bốc kẹo. Trác Dương nói, Trong này có vận may của ngày hôm nay.
    Anh giới thiệu cho tôi rất nhiều CD hay. Anh khuyên tôi nên nghe nhiều nhạc. Số ca sĩ tôi thích rất ít, PJ Harvey, Tori Amos, Canberries, Cocteau Twins, Bjork, Sade, cai sĩ trong nước chỉ thích Vương Phi. Trác Dương giới thiệu tôi một số ca sĩ nước ngoài dạng rock nặng, The Cure, U2 và Bon Jovi. Anh nói, Âm nhạc phẫn nộ có thể nhắc nhở ta luôn duy trì sự tỉnh táo.
    Anh có một cô bạn gái tên là Dương Lan. Một cô gái Thượng Hải xinh đẹp. Bạn thời đại học. Sau khi tốt nghiệp, làm thư ký cho một công ty có vốn đầu tư của Nhật Bản. Cô thường đến vào hai ngày nghỉ cuối tuần. Ở đó ăn hoa quả, xem phim suốt buổi chiều.
    Chúng tôi quen nhau rất nhanh. Tôi thưởng ở đó rất lâu. Có lúc còn giúp anh trông hàng khi anh ra ngoài có việc. Tôi ngồi sau chiếc bàn gỗ thông, vừa hút thuốc vừa ngắm đám người ra vào tiệm. Phần lớn khách đều là học sinh của các trường học xung quanh hoặc sống trong khu này. Mùi cơ thể và tóc của nam thanh nữ tú trẻ trung đem lại cảm giác hơi trúc trắc. Tôi trò chuyện với họ, khi giúp họ mở đĩa và gói lại đều ngắm đôi mắt trong veo và nụ cười của họ. Những ngày tôi sống biệt lập, xa rời đám đông đã quá lâu rồi. Mùi người lạ khiến tôi hưng phấn.
    Họ đều rất trẻ, có đôi mắt khó tiíh, không thích nhẫn nại. Họ xem rất nhiều phim, lại càng không thể kiên nhẫn hơn với thế giới này.
    Có lúc, chúng tôi cùng ăn trưa. Thường gọi cơm hộp gần đó. Ngồi trên ghế băng nhỏ, hai người chụm đầu lại ăn cơm. Trong hộp cơm có rau, canh, nấm, trứng và sườn. Tôi đổ sườn vào hộp cơm của anh, lấy lại chỗ nấm trong đó. Ăn xong ngắm ánh nắng mùa hè rực rỡ chính ngọ. Con chó lười biếng tản bộ dưới nắng vàng. Cây long não trút một lượt cánh hoa khắp đất trong gió. Tiệm tràn ngập mùi hương của lá cây. Chúng tôi hút thuốc, uống coca đông lạnh. Tiệm vắng tanh, không còn ai vào.
    Anh vẫn nghe nhạc của Hoàng Huy Minh. Gã đàn ông diêm dúa, có giọng ca đẹp như đường tơ, khiến người ta phải căng thẳng. Anh ta hát ca khúc Bốn Mùa, Ngày đỏ vờn mạ xanh, Chim về báo ngày xuân, Ai thích nằm mơ, Vừa sực tỉnh, **** đậu trên giường rập rờn bay đi, Thuyền nhẹ trôi dưới cầu... Rồi anh lại bật Kirorro của Nhật, một giọng ca cao vút và gần như trong suốt đang hát, Kỳ diệu thay, cuối cùng tôi đã yêu được một người. Anh luôn giả bộ không có chuyện. Những lời anh muốn nói, chắc gì em đã muốn nghe... Tôi rủ, Khiêu vũ đi, Trác Dương. Anh đứng dậy, nhìn tôi cười. Anh nói, Thế để bật một ca khúc nhảy đã. Mở bài sáo Ireland mà em thích nhé.
    Trong tiệm vắng tanh. Ánh nắng lay động từng cụm một. Một điếu thuốc vẫn gài trên tay tôi. Đôi môi anh mỏng mảnh, những đường nét rõ ràng và ấm nóng. Tôi nhìn anh, khẽ đưa mặt tới, tựa vào bờ vai anh. Chiếc áo phông đen rất mềm, toả ra mùi mồ hôi đàn ông thoang thoảng. Khi chúng tôi tách rời nhau, điếu thuốc trên tay đã trở thành một vệt tàn dài màu xám. Đã vài lần, giữa hè đột ngột có cơn mưa sầm sập kéo tới, rơi ào ào.
    Như vậy đấy. Tháng sáu, tôi có một người bạn. Là một chàng trai có chòm sao tuổi Song Ngư mở một tiệm băng đĩa, có âm nhạc, có cây xương rồng, có kẹo. Có cả bạn gái nữa. Nhưng không thường xuyên lui tới. Tôi ở đó giúp anh tưới cây, lau bàn, quét nhà, có lúc xem bộ phim Windes Paris ở Philadenphia một mình. Vừa xem vừa khóc trong tiếng nhạc buồn và đôi mắt xanh. Lúc tôi quệt nước mắt bằng mu bàn tay, Trác Dương cười ha ha đi tới nói, Đúng là cô ngốc. Rồi che mặt tôi lại bằng bàn tay to của anh.
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Chuyện giữa anh và Dương Lam. Đối với tôi không quan trọng. Hai ngày nghỉ cuối tuần, tôi không ở lại đó quá lâu. Cô gái đó một khuôn mặt đầy dục vọng. Thường mặc quần áo đắt tiền, đôi mắt sáng như gương. Để ý tất cả mọi chuyện. Cô gây cho tôi cảm giác không thoải mái. Cảm thấy thế giới đột nhiên trở nên chật hẹp. Tôi không muốn nhìn thấy đôi mắt, bờ môi và nụ cười của cô ấy. Chuyện này cũng không có liên quan gì tới Trác Dương.
    Họ thường xuyên cãi nhau. Đôi khi Trác Dương có kể cho tôi. Anh nói, Dương Lam luônmong anh đi làm ở các công ty lớn. Cô gọi cách anh mở tiệm băng đĩa, rồi làm thêm phần mềm chỉ là sống qua ngày. Anh nói, Kiều, thực ra, anh cũng rất thích làm phần mềm. Nhưng không thích suốt ngày bị người khác hạn chế.
    Tôi đáp, Có lẽ tiền nhiều hơn một chút, oán trách của cô ấy sẽ vơi bớt.
    Tiệm duy trì được ở đây cũng vì ai nấy đều hứng thú. Kiếm tiền chỉ là thứ yếu.
    Nhưng người con gái lại không nghĩ vậy về chàng trai yêu cô. Nếu bạn giờ đây chưa thể thoả mãn được cô, hãy cố gắng lên. Vì nguyện vọng của một phụ nữ nếu không thể thực hiện thì không thể tiêu tan, chỉ có tăng thêm mà thôi.
    Tôi vốn không muốn nói quá gay gắt. Nhưng những cô gái như Dương Lam rõ ràng rất cần đồ mỹ phẩm của Lancome, thời trang Praha, giầy Gucci và ví da... Mỗi tuần tốt nhất phải tới trung tâm thẩm mỹ hoặc salon làm đẹp, phải trở thành hội viên trong đó. Mỗi lần đi lại phải có xe hơi sang trọng đưa rước... Dù đã có tình yêu đẹp thuở thanh mai trúc mã trên ghế nhà trường, nhưng một khi đã bước vào xã hội đồng tiền điên đảo sẽ dễ dàng bị nuốt chửng. Cô làm việc trong toà lầu cao cấp nhất của thành phố. Không thể làm chủ bản thân, nhưng chẳng có lỗi gì cả.
    Chàng trai mặc áo phông đen, diện quần bò và giầy thể thao này liệu có thể đem lại những gì? Rõ ràng anh không bén kịp gót chân cô ấy.
    Sự việc đến thật nhanh. Đó là một ngày mưa. Mưa dai dẳng suốt một tuần. Tôi cố thủ trong nhà, ngủ, xem đĩa. Viết văn trên máy tính. Tôi rất chú ý tới những thư mời nghiệp vụ trong máy tính, tới số lượng phát hành, nhuận bút cao, trả tiền thoải mái, biên tập viên cũng thân thiết. Lại nhận thêm mấy mục chuyên đề, cùng khởi động. Do vậy dốc hết sức. Tôi nghĩ thái độ kính trọng nghề nghiệp của mình còn chuyên nghiệp rất nhiều lần so với những người có mặt ở cơ quan song chẳng làm gì.
    Ưu điểm duy nhất của viết văn là có thể rời xa đám đông, rời xa những thị phi đặt điều, nói xấu. Không có chút kiên nhẫn với những thứ vướng bận. Tôi thấy rất nhiều người làm việc trong các công ty lớn, tính toán tỉ ỉ như chiếc gương soi. Chẳng hạn như Dương Lam. Đó không phải là người và môi trường tôi thích.
    Lúc hoàng hôn, viết đang vào, nghe thấy điện thoại reo. Điện thoại của Trác Dương gọi tới.
    Kiều, em ở đâu?
    Tôi hỏi lại, Anh ở đâu?
    Trên đường Hoành Sơn.
    Sao thế?
    Bên ngoài mưa to.. Anh trĩu giọng. Tôi nghe thấy tiếng mưa rào rào. Anh cứ lặng mãi không nói. Tôi cũng đoán ra được phần nào. Tôi nói, Chờ em tới rồi nói.
    Tôi tắt máy tính, cầm áo khoác rồi chạy ra ngoài mưa. Đã mấy ngày không ra khỏi nhà. Nhìn qua gương, tôi thấy sắc mặt mình tiều tuỵ, môi thất sắc, tóc tai bờm xờm, toàn thân toả ra một mùi ẩm mốc. Nhưng mọi thứ đã không còn quan trọng nữa. Trác Dương đang đau lòng. Anh tự làm tổn thương hoặc bị người khác làm tổn thương.
    Mưa vẫn rất to. Trác Dương đứng ở góc đường. Dựa vào bờ tường xám xịt, hai tay xọc vào túi quần. Đầu và quần áo đã ướt sũng. Anh nói, Anh và Dương Lam cãi nhau.
    Đó chẳng phải là chuyện thường ngày ở huyện sao? Vài ngày là ổn mà.
    Không... Lần này không giống. Hôm nay là sinh nhật cô ấy...
    Thế anh đi tìm cô ấy, đưa đi tổ chức chúc mừng.
    Cô ấy đang ở cùng ông chủ. Bây giờ họ đang bên nhau... còn có đồng nghiệp của cô ấy. Họ đang hát karaoke.
    Tôi nhìn anh. Tôi biết hai người đã nói với nhau rất cạn tình. Anh bất lực. Chỉ có anh đang đau lòng.
    Tôi giục, Đi. Chúng ta đi tìm cô ấy.
    Anh không biết. Không biết có nên tìm cô ấy không... Anh rất đau lòng.
    Chàng trai thuộc chòm sao Song Ngư ôn hoà và thích phạm sai lầm. Loại đàn ông chỉ trồng cây xương rồng, không hiểu chuyện tình cảm và hiện thực. Anh khóc. Chúng tôi đi tắc xi đến tiệm karaoke. Dương Lam và bạn bè đồng nghiệp thuê riêng một gian. Ông chủ của cô cũng ở đó, một gã đàn ông trung niên người Nhật thấp lùn. Căn phòng huyên náo, mọi người đang cao giọng hát. Dương Lam không thèm đếm xỉa tới chúng tôi. Tôi châm một điếu thuốc, tựa vào một mép cánh cửa ra vào. Trác Dương đi về phía cô. Người đàn ông đau khổ đó nói, Dương Lam, em đi với anh.
    ... ... ....
    Dương Lam, đi với anh.
    ... ... ...
    Dương Lam, đi với anh được không?
    ... ... ...
    Tôi nhìn cô gái đó mặt lạnh tanh, đứng cạnh ông chủ người Nhật, nhìn chúng tôi khắp lượt bằng ánh mắt thật kỳ lạ. Dương Lam nói, Anh về đi. Giữa chúng ta kết thúc rồi. Rồi quay đầu lại vẻ hơi hốt hoảng, nói với người đàn ông Nhật Bản nọ, Anh ta là một người bạn của em, thường say rượu gây sự.
    Cô giải thích. Tôi đi tới, lay mạnh vai Trác Dương, tát cho anh một cái. Nói, Anh dẹp sang một bên, Trác Dương.
    Tôi quay lại nói với Dương Lam. Người đàn ông này giờ đây đã không còn quan hệ gì với cô nữa. Anh ấy đã yêu cô thật lòng, dốc hết thời gian, sức lực và tiền bạc cho cô, từng thề non hẹn biển với cô. Nhưng giờ đây đã bị xoá sạch. Nếu cô không thể lý giải được cái gì gọi là đồng hành sai đường, thì đây, để tôi diễn cho cô coi.
    Tôi vớ lấy một chai bia trên bàn, ra sức đập mạnh xuống đất. Mảnh chai và bọt bắn lung tung. Trong tiếng la hét thất thanh và hỗn loạn lẩn trốn, tôi đẩy Trác Dương đi ra, xuống lầu.
    Ra tới ngoài mới phát hiện tay tôi bị chảy máu, có lẽ do mảnh chai cứa phải. Dùng giấy ăn bọc nó lại, hỏi người đàn ông vẫn đang hồn xiêu phách lạc bên cạnh, Anh có thuốc lá không? Anh châm cho tôi một điếu, gắn lên môi tôi. Cũng tự châm cho mình một điếu, u sầu đốt thuốc. Chúng tôi đợi tắc xi ở đầu ngõ trong khi trời vẫn đổ mưa. Cái lạnh làm tôi rét run.
    Kiều, cám ơn em. Anh nói.
    Tôi nhìn anh, quay đầu anh lại, diu dàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt của anh. Tôi nói, anh về nhà ngủ một giấc đi. Hoặc trước tiên uống một ít rượu, tắm nước nóng đã. Thật ra, mọi thứ cũng chẳng có gì. Có lẽ anh không yêu cô ấy nhiều lắm. Anh chỉ yêu chính anh thôi. Không nỡ để mình bị tổn thương một chút.
    Anh rất buồn, Kiều ạ.
    Em biết, nhưng qua một thời gian sẽ hết. Không khó lắm đâu. Tình yêu trong thành phố này là chuyện rất dễ xảy ra, rất dễ quên đi. Đừng coi nó quá quan trọng.
    Trác Dương thất tình như vậy. Vào mùa hè năm đó. Chuyện xui kế tiếp là do tiệm của anh ngày càng có tiếng, khiến phóng viên cũng chạy tới. Bài viết được đăng trên tờ tuần báo thời thượng mốt nhất của thành phố. Thế là Cục quản lý công thương cũng biết, tới kiểm tra. Đành phải đóng cửa trốn một thời gian.
    Trác Dương bỗng nhàn rỗi. Cuối cùng quyết định đi phỏng vấn. Anh chạy tới một công ty phần mềm của Hồng Kông hoặc Mỹ. Nếu được chọn, anh sẽ bắt đầu lại cuộc sống công chức từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều. Tôi nói, Như vậy rất tốt, nhiều việc hơn sẽ không cần nhớ lại chuyện cũ thở vắn than dài nữa. Trác Dương tâm tư trĩu nặng, đầu cúi gục, chẳng nói năng, cứ một mình đứng đá mấy viên gạch vụn bên đường. Anh từng là một chàng trai vui vẻ. Nhưng niềm vui đó quá trong sáng nên rất dễ vỡ.
    Anh đi một đoạn, chợt nói với tôi, Kiều này, cách đây không lâu Dương Lam có tới tìm anh.
    Có việc gì?
    Tuần trước. Cô ấy đợi anh trước cửa nhà. Đang khóc. Nói với anh rằng tại sao anh lại vứt cô ấy như thế không thèm quan tâm...
    Trác Dương, nhất định bên đó cô ấy gặp chướng ngại. Cô ấy cần được an ủi. Không phải cần tình yêu của anh. Anh phải hiểu rõ.
    Ừ, anh hiểu... Kiều, em vẫn luôn tỉnh táo như thế.
    Đó là vì em không bao giờ lừa dối mình. Trác Dương à. Em chỉ nhìn sự thật.
    Tôi chuẩn bị tới IKEA mua một ít vật dụng trong nhà. Tâm trạng tôi hơi chùng xuống. Một mình ngồi tàu điện ngầm đến Cung Vạn Thể. Đối với tôi, đi IKEA thực ra chỉ là một hoạt động rỗi rãi. Cuộc sống của tôi có lúc gấp gáp, nhưng vẫn giữ được một vài thói quen. Chẳng hạn có thể chọn cả một buổi chiều, ngồi tàu điện ngầm xuyên qua hơn nửa thành phố. Đi xem đồ gia dụng.
    Kinh doanh ở IKEA thật thịnh vượng. Rất nhiều người ôm các bọc đồ màu vàng, lòng đầy thoả mãn cầm ván gỗ, giỏ mây, bình thuỷ tinh, khung ảnh bằng gỗ... Diện tích ba tầng lầu rất chật, bày đầy đồ đạc cần có trong một hộ gia đình. Từ những đồ trong phòng ngut tới một thanh rèm cửa sổ, cái gì cũng có.
    Tôi thường tới xem phòng mẫu. Đó là một phòng đọc sách nhỏ, chỉ chừng mười mét vuông. Tủ sách gỗ màu đồng xanh, tường xanh vỏ táo, salông đôi bọc vải bông dày mang hoạ tiết hình bông hoa thắm đỏ. Đệm dựa lưng bằng vải đay trắng muốt. Ghế mây. Đèn từ với ánh sáng dịu. Rương đựng đồ bằng gỗ hồ trắng. Phối mấy đồ dùng có đường nét đơn giản ở bên nhau, nom ấm áp và sạch sẽ. Gỗ giả cổ màu vàng sậm nom rõ hoa văn, mang cái đẹp cổ điển. Tôi nghĩ, Mình vẫn cần một phòng ngủ để thực hiện những giấc mộng ban ngày: giường gỗ lớn, trên có treo màn hình tròn, thả xuống những lớp vải sa trắng tinh. Trên giường có gối và đệm cùng màu trắng viền những nụ hoa li ti tinh xảo. Bình thuỷ tinh đựng nước sạch, trong cắm đầy hoa dành dành và lá xanh.
    Đến giờ tôi vẫn chưa gặp được người đàn ông nào có thể đặt khái niệm gia đình lên người anh ta. Không một người đàn ông nào khiến tôi có cảm giác về "gia đình". Thậm chí cũng không ao ước anh ta có tiền hoặc có thể lấy tôi. Chỉ cần một căn phòng có thể chứa hết những thứ mà tôi thích, để người đó và tôi cùng tận hưởng.
    Nhớ lại lúc ở bên Tiểu Chí trước đây, chúng tôi mua những bó hoa tươi giá rẻ gần trạm tàu điện ngầm. Cô ấy ôm một bó hoa đầy hoa hồng và bách hợp, cứ than vãn mãi, Về nhà cũng chỉ mình tớ ngắm chúng, chỉ có một mình tớ... Đúng vậy, vì thế một nửa cuộc đời tôi có lẽ vẫn tiếp tục phiêu dạt trong những căn phòng trọ khác nhau. Ngủ trên những chiếc giường mang mùi lạ do chủ nhà cung cấp.
    Mua cái tủ sách và rương đựng đồ ba ngàn bằng gỗ hồ đào, mà tôi đánh véc-ni. Đặt làm vỏ bọc sa lông vải có hoạ tiết hoa đỏ thắm mà tôi đã ngắm nghía rất lâu. Lại mua thêm một tấm thảm dê Iran thêu tay. Màu xanh da trời thẫm phối với màu xanh cỏ. Vuốt lên mềm mại và sạch sẽ. Gọi một xe chở đồ, chuyển hết những thùng đựng đầy thanh gỗ to nhỏ về nhà. Rồi căn cứ vào hình vẽ bắt đầu quét sơn và ghép chúng lại. Quét sơn xong, trời đã tối. Không thể nấu đồ ăn được, lại làm tiếp. Nhưng những ốc vít, thanh gỗ cuối cùng cũng khiến tôi phát buồn. Tôi không muốn ghép một mô hình máy bay, mà chỉ là đồ dùng gia đình bằng gỗ vừa cao vừa to. Ngón tay tôi rách toạc, bật máu.
    Ngồi trên một mớ hỗn độn trên sàn nhà, tôi gọi điện cho Trác Dương. Từ trước tới giờ chưa từng chủ động gọi anh, mời anh tới nhà tôi. Nhưng tối nay lại làm vậy. Tôi rất đói, rất mệt, và tâm trạng sa sút. Trác Dương mất nửa tiếng tới nhà tôi, lại mất thêm hai tiếng nữa để giải quyết mọi việc. Rồi anh vào bếp nấu bữa tối cho tôi.
    Tôi nói, Em ra ngoài mua chút đồ. Thật ra tôi rất cảm động. Kiểu cảm động như vậy khiến tôi không quen. Người đàn ông đó đã giúp tôi thanh toán hết mọi phiền phức. Anh chăm sóc tôi. Đi vào màn đêm, chầm chậm bước. Nước mắt nóng hổi cứ lăn xuống. Không có tiếng nấc. Dường như chỉ là những dịch thể không thể hiểu nổi. Tôi vừa hút thuốc vừa dùng tay quệt sạch những dịch thể đó. Lúc đi ngang qua siêu thị, mua một chai Wisky Scotland, một tút thuốc Hồng Song Hỷ.
    Tối đó, chúng tôi ở bên nhau. Trong phòng tôi. Chưa từng có đàn ông tới đây. Tôi tự sống. Đơn độc sống trên con phố hoài cổ tĩnh mịch. Nhưng tối đó, một người đàn ông đã nấu bữa tối cho tôi.
    Đối với tôi, ăn cơm là hành vi rất cá nhân. Nếu hai người đơn độc ăn cơm cùng nhau, thông thường quan hệ của họ đã rất thân mật. Cách đây rất lâu từng xem bộ phim "Người tình". Cô gái gầy mảnh nhưng có đôi mắt bốc lửa sau khi ******** với chàng trai đã cùng anh ta tới nhà hàng ăn cơm. Cô ăn rất tham, lấy tay bốc đồ ăn, ngấu nghiến từng miếng lớn. Né tránh ánh nhìn của chàng trai. Rất đáng thương. Cơ thể của cô ấy vừa là của anh, không cần phải che giấu anh bất kỳ dục vọng gì. Đồ ăn thức uống là loại dục vọng mãnh liệt nhất.
    Tôi nhìn thức ăn bày trên bàn: trứng gà sốt cà chua, cá hấp, tôm tươi nõn xào đậu xanh. Còn có canh đậu phụ nấm. Đều là món ăn gia đình thông thường, Trác Dương tháo chiếc tạp dề ra. Anh nói, anh không biết uống rượu đâu.
    Cứ uống một tí đi. Tôi rót rượu cho anh. Trong phòng chỉ có hai chúng tôi. Yên tĩnh. Yên tĩnh như trước đây. Nhưng có thêm mùi vị của một người đàn ông. Mùi này khiến không khí trở nên ấm áp. Bữa cơm đó, chúng tôi ăn rất chậm. Anh cứ nói chuyện với tôi. Kể về những chuyện trước đây giữa anh và Dương Lam. Vừa nói vừa khóc. Anh nói nhất định sẽ không chấp nhận lại Dương Lam. Anh đã tha thứ cho cô rất nhiều lần. Nhưng lần này đã tận cùng rồi. Anh uống rất nhiều rượu. Nói mệt quá. Cũng uống say rồi.
    Tôi lại rất tỉnh táo. Tỉnh nghe anh nói. Rót rượu cho anh. Cùng uống với anh. Nhìn anh khóc. Rồi đồng hồ chỉ hai giờ sáng. Rồi bên ngoài lại đổ mưa to.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0

    Mưa quất rào rào lên tấm kính cửa sổ, phát ra những âm thanh nặng nề. Rung động lòng người. Tôi nhớ tới một giấc mơ quen thuộc trước đây. Một người ôm chăn đi trong màn đêm. Trời rất tối, gió cũng rất lạnh, tôi không biết mình đi đâu, nhưng vẫn cứ vội vã. Đợi tắc xi bên đường. Không có xe. Tôi lại tiếp tục đi. Dần cảm thấy thật bất lực. Cảm giác chiến tranh loạn lạc. Lòng giấu kín một nguyện ước ấm áp. Muốn tìm một chỗ đặt chân xuống ngủ một giấc. Nhưng đi mãi không tới. Đó là một cơn ác mộng không thể chối cãi. Không còn gì khiến người ta nản lòng hơn thế.
    Tôi dìu Trác Dương lên giường. Cởi chiếc phông màu đen của anh cùng cái quần bò bẩn và đôi giày thể thao.Tôi dùng khăn mặt đã xấp nước nóng lau chùi thân hình anh, đắp chăn lên. Dọn dẹp xong nhà bếp, rửa bát, tự rót cho mình một cốc nước mát, đứng trước cửa sổ, nhìn mưa vần vũ bên ngoài, uống hết nước. Đèn đường một màu càng nhợt nhạt. Không một bóng người. Tôi tới bên giường, cởi sạch đồ. Nằm bên cạnh Trác Dương, nhẹ nhàng vùi đầu vào ngực anh.
    Mãi tới lúc đó, tôi vẫn chưa hề nghĩ tới chuyện mây mưa. Tôi chỉ muốn cận kề cơ thể anh, cảm nhận huyết mạch và hơi ấm trên làn da anh. Chúng tôi đều không phải là người không thể khống chế nổi về ********. Trác Dương là người đàn ông biết giữ mình trong sạch. Anh sạch tới mức không nhìn thấy cái bóng ********.
    Bên ngoài, mưa vẫn mù quáng trút nước. Chỉ có mưa lớn mới khiến người ta cảm thấy nỗi cô đơn của trời đất mênh mang.
    Có lẽ chỉ tại mưa to.
    Trong hơi thở cuả Trác Dương có hương thanh dịu của chanh. Một người đàn ông sạch sẽ và khoẻ mạnh mới có được mùi đó. Một người đàn ông còn giữ được hạnh phúc trong sáng nhưng yếu ớt mới có được mùi đó. Huyết quản nhảy múa của anh truyền tới lòng nhiệt tình. Chúng như bầy cá dưới đáy biển sâu bơi tới tôi, dùng đôi môi ngọt ngào chạm vào tôi. Những vảy cá ánh bạc lấp lánh mê loạn.
    Chúng tôi trấn tĩnh lại. Giống như loài cá bị sóng đánh lên bờ, nhìn thấy thân hình bất hạnh của nhau. Anh xoay người xuống giường, vào phòng tắm.
    Lúc bật đèn nhìn giờ, đã hơn bốn giờ sáng. Mưa đã nhẹ hạt. Chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi lại tí tách. Lấy thuốc ra hút, tới bên cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẫm sau cơn mưa. Nhớ mãi không ra lần trước ân ái vào lúc nào> Phải rất lâu, rất lâu rồi. Một thời gian không hề có hứng thú gì với thân thể đàn ông.
    Chỉ thích ở cùng Tiểu Chí. Đi chơi rong ruổi khắp chốn với con gái.
    Trác Dương dọn dẹp rất sạch sẽ rồi đi ra. Trông anh hơi ngại ngùng. Tôi hỏi, Nghe nhạc không? Anh đáp, Không, Kiều ơi. Để anh nghĩ.
    Nghĩ cái gì? Điều này chẳng có nghĩa gì cả. Trác Dương, đừng có tự khoác lên mình cảm giác tội lỗi thế.
    Anh biết. Từ trước tới giờ, em chẳng quan tâm tới bất kỳ cái gì.
    Hôm nay là sinh nhật em. Thật ra không muốn nói với anh. Vào ngày sinh nhật, tâm trạng em thường không vui.
    Hy vọng em có thể vui vẻ, Kiều. Anh nghĩ những thứ anh có thể đem lại cho em không nhiều. Anh rất rõ. Anh chỉ không biết vì sao em lại có thể dửng dưng với mọi thứ như vậy.
    Anh đi rồi. Tôi trở dậy vào phòng tắm. Khi nước nóng lăn trên da thịt, thấy mệt mỏi vô cùng. Sau khi lăn ra giường, tôi uống sạch chỗ rượu còn lại. Rồi kéo tung chăn, chui tọt vào ngủ.
    Không biết ngủ được bao lâu. Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh đánh thức tôi dậy. Mơ màng vớ lấy ống nghe, nhìn giờ, mới hơn mười một giờ trưa. Trong điện thoại là Cận Khả. Chàng trai làm phim đến từ Bắc Kinh.
    Anh ta nói, Kiều, tôi vẫn hứng thú với tiểu thuyết của cô. Hoặc là cô có thể viết lại một câu chuyện. Nếu cô cảm thấy chúng ta có thể hợp tác. Mấy người bạn của tôi đều nhắc tôi phải liên lạc với cô.
    Tôi hỏi, Tóm lại anh đã đọc tiểu thuyết của tôi thật nghiêm túc chưa?
    Chưa - anh trả lời rất thẳng thắn. Tôi chỉ đọc kịch bản.
    Thế làm sao anh biết được chúng ta hợp tác nhất định sẽ tốt?
    Tôi có trực giác - anh đáp. Hy vọng cô có thời gian tới Bắc Kinh. Chúng ta sẽ bàn tường tận. Bây giờ, cô có thể nghĩ ra được cuốn tiểu thuyết mới nào chưa?
    Được. Tôi sẽ nghĩ.
    Tôi gác máy. Định chui lại vào chăn ngủ tiếp. Chưa đầy hai phút sau, điện thoại lại reo. Lần này tôi hoàn toàn bị đánh thức. Một buổi sáng thật xúi quẩy.
    Kiều, anh được tuyển rồi. Một công ty Hồng Kông. Giọng của Trác Dương thật rõ ràng. Anh nói, Tối qua sinh nhật em không làm gì chúc mừng cả. Tối nay đi ra ngoài chúc mừng lại nhé.
    Tôi tới đường Hoàng Hải đợi Trác Dương. Nhảy lên một chiếc xe ôtô buýt. Xe rất rộng. Ánh nắng roi qua kính, chói mạnh lên mặt, khiến tôi lại buồn ngủ. Dằng dai một lúc, tôi vẫn ngủ mất.
    Tiếp tục mơ. Lần này tôi nhìn thấy mình đang ôm chăn, đi ra khỏi một căn phòng tối tăm. Bên ngoài là núi non màu tím, nước hồ xanh cánh chả. Một người đàn ông chầm chậm đi tới. Áo anh quệt vào mặt tôi. Mùi quen thuộc lướt nhanh như gió. Lòng hoài nghi, không nhịn nổi đi theo anh ta. Chúng tôi đi rất chậm... Tôi tự hỏi, tại sao lại căng thẳng thế nhỉ? Anh ta sắp lên núi. Đợi ở đầu con đường nhỏ vào núi, anh quay lưng về phía tôi. Tôi lại nghĩ, anh có mang mình đi không? Tim đập thình thịch. Đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy bầu trời một màu đỏ như máu. Mây trắng như từng đám bông lướt qua vèo vèo. Cảnh đáng sợ đó khiến tôi khiếp hãi đến nghẹt thở. Linh hồn như bị hút vào không gian lướt đi mất.
    Sợ hãi vội mở mắt trừng trừng, nhìn đám bụi nhảy múa dưới ánh nắng. Những cây ngô đồng ngoài cửa sổ vẫn đang lắc lư những tấm lá to xanh. Mắt tôi chợt đau nhức, phía trước mắt như có những cái bóng màu đen nhảy múa. Nhìn sang xung quanh, vẫn là toa xe trống và vài người khách mang nét mặt vô cảm. Sờ thấy mồ hôi trên trán. Trời bắt đầu nóng dần. Tôi xuống xe.
    Để tự an ủi, tôi vào công ty bách hoá.
    Trên người vẫn mặc chiếc váy vải màu hồng giặt mãi tới cũ mèm, chân đi giày thể thao. Rất lâu rồi không mua quần áo mới, cũng không mua đồ trang sức. Chỉ trừ nước hoa, nhưng mua về cũng để trong ngăn kéo. Khi ở nhà một mình xịt lên tay ngửi chơi. Trong con mắt đàn ông Thượng Hải, tôi ắt phải là loại con gái lộn xộn, thô kệch.
    Mùa xuân ở Paris nhìn thấy một chiếc váy đầm thêu bằng vải bông đay. Sờ lên tay, cảm giác mềm mại hơi cưng cứng khiến người ta sung sướng. Một cô gái ngực đeo số, mặt đầy phòng bị bước tới, nhắc nhở tôi giá tiền. 1350 tệ. Tôi cười với cô rồi bỏ đi. Loại nước hoa mới có hai mươi phần trăm hương hoa nhài và tám mươi phần trăm hương hoa đào. Cherry Blossom. Đó là một loại hoa rất dễ khô. Trên nắp hộp in hình những bông hoa đào màu hồng phấn, đẹp vô cùng. Không dám đụng vào đồ dùng thử. Sợ mình đụng vào rồi lại nảy sinh ham muốn. Thế là đặt nó xuống, vui vẻ bước ra khỏi tiệm.
    Trên đường, thường thấy đám đàn ông không biết chán, một tay xách các bịch lớn nhỏ, một tay ôm eo bạn gái, miệng lưỡi đưa đẩy sàm sỡ. Cách phát âm Hộ Xoang mềm oặt và thừa vần, tất cả đều đưa đẩy nũng nịu. Nói tới đàn ông Thượng Hải nói giọng Thượng Hải, họ có cảm giác địa lý ưu việt rất lạ. Có cảm nhận về thời thượng, hiểu được làm thế nào để ăn chơi giải trí, ăn mặc theo kịp hơi thở trào lưu. Có tình cảm tương đối nồng ấm, dễ dàng thích phụ nữ, nhưng không dễ chịu bỏ ra tất cả mọi thứ. Họ là những người đàn ông thực sự cho mình rất giỏi nhưng lại bị đè nén. Có rất nhiều nơi thú vị đáng để chơi.
    Giờ đây người đàn ông Thượng Hải mà tôi quen đang xuất hiện trước mặt tôi. Trác Dương mặc áo sơ mi đen, bộ veston cũng màu đen. Anh nói vừa đi làm từ công ty mới về. Tôi cười. Anh cởi áo khóac, vắt lên vai, mặt mũi nom rất vui vẻ. Anh nói, Em đừng cười, sau này nhìn sẽ quen. Vì lương không ít, anh cũng tự quen rồi. Mời em đi ăn một bữa đã.
    Lúc ánh sáng ngược chiều rọi trong màn đêm, gương mặt anh toát lên vẻ xa lạ nhưng dịu dàng. Chúng tôi đi bộ dọc phố, ngắm nhìn những cửa sổ cửa công ty bách hoá. Anh kể về công ty của anh, huyên thuyên đủ thứ, nom rất hưng phấn.
    Chúng tôi tới một tiệm đồ ăn Nhật Bản ăn sushi và cá sống. Anh nói Dương Lam lại tới tìm anh một lần. Thì ra gã đàn ông Nhật đó đã có vợ con, không hề có ý định nghiêm túc gì với cô. Đột nhiên nhớ tới Tiểu Chí. Rất nhớ cô ấy. Không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu. Cô ấy không hề gọi điện thoại cho tôi. Không biết cô ấy sống những ngày quá hạnh phúc hay quá bất hạnh?
    Mỗi một cô gái đều từng có ước mơ của nàng lọ lem. Cứ ngỡ rằng chỉ cần ngồi lên xe ngựa từ quả bí ngô biến thành sẽ tìm được hoàng tử. Chỉ vì bản thân vốn tham lam mà thôi.
    Tôi hỏi, Thế anh cự tuyệt cô ấy à?
    Ừ. Anh đã nói với cô ấy rất rõ ràng.
    Anh thấy không, Trác Dương. Tình yêu chẳng qua như vậy mà thôi.
    Ừ. Có một số tình yêu chẳng qua chỉ vậy mà thôi.

  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Bắt chước No.2
    Thật sự rất bận. Nhưng đầu chật thì phải quét. 4h00 sáng. Thức dậy để làm việc. Và nghĩ rằng. Tình yêu quả thật là một thứ nguy hiểm. Giống chất gây nghiện. Trước đây chưa từng nghĩ mình sẽ cho phép mình mạo hiểm như vậy. Nghĩ rằng con người thực chất không cần có tình yêu mới có thể sống được. Nhưng giờ suy nghĩ có khác. Đã mấy mối tình vắt vai mà nói như vậy có lẽ hơi buồn cười. Và yêu anh, nếu nói là không thể sống thiếu anh, hay không có anh thì chết mất, cũng không hoàn toàn đúng. Có điều. Giống như con người mỗi ngày phải hít thở. Quen với Oxy. Hơi sến một tí. Gọi anh là Oxy. Nếu không gặp anh có thể coi như là đang nín thở. Gặp anh, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Càng sợ, không biết tình yêu là thứ gì. Nhưng nghe ở đâu một câu, có ai lại yêu cầm chừng bao giờ. Không thể ngừng nghĩ đến những kết cục tốt và không tốt. Nhưng vẫn nhắm mắt. Chỉ cần yêu và được yêu thôi.
    Anh không phải là người lãng mạn. Anh còn bảo nếu em cần điều gì, muốn làm điều gì, hãy nói cho anh biết. Đó là cách dễ nhất để anh có thể hiểu em. Và chúng ta sẽ cùng thực hiện. Con gái mà anh. Lúc nào chẳng muốn một điều gì lãng mạn. Nhưng dường như ở bên cạnh anh, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Em trân trọng từng giây phút ngắn ngủi đó. Và không còn nghĩ ngợi được nhiều hơn. Đôi lúc tự cho rằng, như vậy chẳng phải đánh mất mình hay sao. Cái tôi cá tính. Những suy nghĩ riêng minh. Cố gắng để không có chung kiểu suy nghĩ với anh, để không chỉ biết lắng nghe anh nói, mà còn nói cho anh suy nghĩ của mình.
    Như vậy anh sẽ bảo là em bướng.
    Giống như cách chui vào đây và viết những dòng này thật ra cũng không phải là một việc làm bình thường. Cảm giác không dám bộc lộ mình. Và mượn một số chỗ để nói ra. Chắc cũng thấy xấu hổ khi có ai đó đọc được. Nhưng check mãi rồi, chỉ có mình comment cho mình thôi. Cảm tưởng nếu dừng lại, chỉ cần del chủ đề này. Và mọi chuyện sẽ coi như chưa từng tồn tại. Mấy hôm máy hỏng cũng định lãng quên.
    4h10. Nhưng có thể viết ra. Còn có thể hy vọng ai đó ở đâu đó đọc được. Hoặc tự mình đọc lại. Giống như câu nói, tất cả khán giả đi mất cũng chẳng sao, vẫn còn mình mà. Khán giả trung thành nhất không phải chính bản thân mình hay sao.
    4h11.Suy nghĩ bi quan bắt đầu vơi dần. Hay đúng hơn là mất dần cảnh giác đối với tình yêu. Chắc thầy dạy tốt và trò không đến nỗi ngốc để tiếp thu môn học này.
    Không thể tiếp tục bắt chước... Làm việc...4h13
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Trang 83, dòng 8
    Anh ngồi tàu điện ngầm tiễn tôi về nhà. Ở cổng ra tàu điện ngầm, anh mua cho tôi một trái dưa Hami. Anhnói, Em cần phải ăn nhiều hoa quả hơn. Sắc mặt em tối lắm, nước da cũng rất khô. Hút thuốc nhiều quá. Không hút cũng không được . Tôi nhận quả dưa, ôm vào lòng. Anh là một chàng trai thuộc chòm sao Song Ngư dịu dàng, ôn hoà. Luôn tốt với các cô gái.
    Tôi nói, Chúng ta chia tay ở đây thôi. Châm cho em một điếu thuốc. Anh châm thuốc, gắnlên môi tôi. Tôi cười, ngậm điếu thuốc, xoay người áp má tôi lại gần má anh, coi như hôn từbiệt. Anh trầm hẳn, rồi đúng và lúc đó giữ chặt tôi lại. Trong bóng tối không nom rõ nét mặt anh, chỉ nghe thấy tiếng anh nói, Lấy anh đi, Kiều.
    Tôi đáp, Được thôi, không có vấn đề.
    Anh nói, Anh vẫn luôn thích em, Kiều ạ.
    Câu này hình như hơi nghiêm trọng. Tôi nói, Không đùa nữa, Dương. Gần đây em không có hứng thú.
    Anh thực lòng muốn lấy em. Kiều. Anh hy vọng có thể chăm sóc em. Em là một cô gái thông minh. Cô gái thông minh đáng được thông cảm. Anh rút một lọ nước hoa từ trong túi ra đưa cho tôi. Chắc em sẽ thích. Có mùi hoa đào. Anh mới mua sáng nay.
    Tôi ôm quả dưa to đùng. Tay cầm một lọ nước hoa. Miệng ngậm thuốc. Cô đơn lê lên cầu thang. Không còn tay để bật đèn cầu thang, lại lười không muốn đặt dưa xuống. Cứ mò mẫm trong bóng tối như vậy, cẩn thận bước từng bước.
    Trong cái tĩnh mịch, vô số vấn đề lướt qua trong đầu. Tự hỏi, cứ phải sống suốt đời viết văn nuôi mình thế này chăng? Hay là để một người đàn ông tới, cùng chia sẻ nốt quãng đời còn lại? Cách nào khiến tôi thấy an toàn hơn, vui sướng hơn? Ngày nào cũng viết, viết và viết. Viết về những ảo giác của tôi, về những sửa chữa, về sự cô đơn, về căn phòng trọ, về tiền điện tiền nước, về tiền điện thoại? Mỗi ngày cho mình ăn no mặc ấm, xem rất nhiều phim, để sự sinh tồn trở nên nhẹ nhõm hơn. Nhưng Trác Dương đã nói, tôi là một cô gái. Cô gái thông minh đáng được thông cảm. Trong con mắt của anh, tôi là một kẻ lập dị. Toàn thân phơi bày, không hề có bất kỳ cách bảo vệ nào để sống trong hiện thực. Liếc qua đã đủ thấy. Vì vậy, anh mới nhìn tôi bằng con mắt thương hại.
    Phần lớn đàn ông thường yêu những cô gái mà anh ta cảm giác cần được bảo vệ hoặc có thể bảo vệ được anh ta. Còn tôi, tôi chỉ muốn có một người thế này. Trong gió lộng, đặt một điếu thuốc đã châm lên môi tôi. Hàng đêm, ngắm nhìn tôi già đi?
    Bóc giấy bọc, lôi lọ nước hoa ra, xịt thử một chút lên mu bàn tay, nâng lên ngửi. Mùi hương thơm nhẹ toả dần trong không gian. Tối đó rất mệt, không tắm, không cởi quần áo, cứ ngửi mùi nước hoa, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
    Nhận lời Trác Dương tới gặp bố mẹ anh ấy là chuyện của ba ngày sau đó.
    Trong ba ngày đó, chẳng nghĩ ngợi gì. Khi Trác Dương nói muốn dẫn tôi tới nhà anh ăn cơm, tôi nhận lời ngay. Anh nói sau khi tan làm sẽ tới đón tôi. Buổi chiều, nhân viên phát chuyển nhanh mang tới giao mấy túi đồ có tên công ty bách hoá. Bên trong là trang phục mùa hè. Áo trắng ngắn tay, váy hoa nhỏ li ti dài tới đầu gối. Một đôi xăng đan cao gót mảnh mai.
    Anh đang chiều chuộng tôi.
    Mặc quần áo và đi giầy. Tóc vuốt một lượt dầu ô liu để bắt chúng phục tùng. Lôi thỏi son cũ vứt trong ngăn kéo mấy tháng, bôi lên một chút. Cả người trông tươi sáng hơn.
    Tôi là một đứa con gái rất lười biếng, cho rằng trang điểm là chuyện rất mất thời gian, hao tổn công sức. Lòng buồn bực khó tả. Thời tiết nóng nực. Sắp tới tháng tám. Rút một điếu thuốc. Đột nhiên phát hiện thấy cái dáng tay kẹp điếu thuốc của người đứng trong gương kia thật cao chót vót. Tôi phải thay đổi mình vì người đàn ông này sao? Chỉ vì anh ta mua dưa Hami, nước hoa, quần áo mới và lời hứa cầu hôn với tôi?
    Sự buồn tẻ của một cô gái chính là không nỡ phá vỡ như vậy. Nhưng tôi nghĩ, tôi có phần hơi sợ hãi. Nếu một người đàn ông chìa tay ra cho tôi. Nếu ngón tay của anh ấy ấm áp. Thì việc anh ấy là ai thực ra đối với tôi đã không còn quan trọng nữa.
    Sự việc xảy ra rất nhanh. Lúc vừa bước vào nhà anh ấy, tôi đã ngửi thấy mùi kết thúc.
    Đó là một chung cư giáo viên cũ kỹ nhưng gọn gàng. Gia đình anh ở tầng một. Khoảng đất trống sau vườn đầy cây xanh. Trước cửa là cây đào, kết nhiều quả tuy nhỏ nhưng rất chắc. Thảm cỏ mượt mà ken dày. Lúc mới bước vào nhà, bố mẹ Trác Dương đang nấu nướng trong bếp. Nhà rất rộng, một phòng khách, ba phòng ngủ, trang trí rất gọn gàng, giản dị. Giống như tất cả gia đình Thượng Hải sung túc khác. Không khí có mùi vụn vặt của một gia đình lạ. Mùi này toả ra từ mỗi một vật trong nhà như bàn, tường nhà, ghế sa lông, tách trà?
    Cái mùi xa lạ đó vây bủa lấy tôi. Tôi đặt kẹo sôcôla vừa mua trên đường đi lên bàn. Trong phòng khách, ti vi đang phát tin tức cổ phiếu. Trác Dương nói với tôi, từ sau khi nghỉ hưu, bố mẹ anh luôn chơi cổ phiếu. Trong vài phút, tôi đã phán đoán được bản chất của gia đình này. Ông bố hiền lành. Bà mẹ đảm đang, mạnh mẽ. Anh còn có một em trai, đang học đại học.
    Cùng cả nhà bốn người ngồi ăn cơm. Cảm giác không thích hợp ngày càng tăng. Vì người đàn ông này, tôi phải ăn cơm và mỉm cười với ba người xa lạ không chút liên quan. Mẹ anh luôn quan sát tôi với thái độ không thiện cảm. Tôi không thích ánh mắt sắc nhọn đó. Bên trong chất chứa đầy tiêu chuẩn thế tục.
    Bà dùng tiếng Thượng Hải nói với tôi. Nghe thấy tôi nói tiếng Phổ thông, bà lập tức hỏi, Cô không phải là người Thượng Hải sao? Tôi đáp, Không ạ. Ánh mắt của người phụ nữ trung niên đó lập tức mềm lại.
    Cảm giác ưu việt kỳ lạ của người Thượng Hải. Tôi khẽ cười. Dù đó chỉ là một phụ nữ nội trợ quá phổ thông trong một gia đình bậc trung. Họ luôn cho rằng những người ngoại tỉnh tới Thượng Hải đều chỉ đến ngắm thế giới muôn sắc.
    Bà lại hỏi, Cô làm nghề gì? Tôi đón nhận ánh mắt của bà, nhả ra từng từ một: Cháu làm nghề tự do. Nghề tự do? ?" Bà nhìn tôi đầy nghi hoặc. Tôi giải thích, Nghề tự do tức là không có nghề.
    Trác Dương ngồi bên lập tức thanh minh, Mẹ ơi, Kiều là một nhà văn. Cô ấy sáng tác, viết chuyên đề trên tạp chí. Cô ấy còn ra sách nữa.
    Mẹ anh nhìn thằng con đầy nghi ngờ. Nhà văn phải là khái niệm rất xa vời với bà. Đột nhiên bà thấy không tài nào nắm bắt được cô gái trẻ trước mặt. Không khống chế nổi cục diện khiến bà không vui. Vì thế, bà nói, Dương Dương nói với tôi rằng nó muốn lấy cô. Tôi giờ đây vẫn chưa rõ hai người quen nhau được bao lâu, đã hiểu hết nhau chưa. Dương Dương là một đứa trẻ rất trong sáng. Chúng tôi đều rất yêu chiều nó?
    Tôi cúi đầu cười. Tôi phát hiện thấy mình cứ cười suốt.
    Không biết tại sao. Một bữa tối vô duyên. Mặc quần áo mới, giầy mới, bôi son, xức dầu bóng, đi rất nhiều đường đất. Theo người đàn ông này tới nhà anh ta. Tới để nhận những lời căn vặn và đề phòng của mẹ anh - một phụ nữ không hề liên quan tới tôi.
    Chỉ vì cô đơn quá chăng? Lòng tôi trĩu nặng. Tôi nghĩ có lẽ do cô đơn quá lâu. Cứ nghĩ mình có thể có một mái nhà. Tôi không nói nữa. Phát hiện thấy mình đã quá ngán ngẩm.
    Vừa ăn tối xong, tôi đã xin về ngay. Không đưa ra bất kỳ lý do gì. Tôi nói, Trác Dương, em phải đi đây.
    Trác Dương nhìn tôi. Ánh mắt anh nom tiều tuỵ đến đau lòng. Anh tiễn tôi. Ánh trăng trong đêm tối khiến con đường biến thành đại dương hoang vu mênh mang một màu trắng. Tới cổng khi tập thể, móc một quả đào ở trên cây rơi xuống từ túi váy ra. Nó vẫn chưa chín, rất xanh và cứng. Chùi quả vào váy, xuýt xoa cắn một miếng.
    Tôi nói, Nó chua quá, Trác Dương. Cũng đúng lúc này, tôi thấy anh khóc.
    Từng giọt nước mắt lớn nhưng không vỡ nát lăn ra từ mắt anh. Tôi đưa tay ra vuốt ve chúng. Tôi hỏi, Sao anh khóc?
    Kiều, em không thích gia đình anh.
    Đó là gia đình của anh mà, Trác Dương. Có liên quan gì tới em.
    Anh biết em lúc nhỏ hẳn chưa từng có một cuộc sống gia đình hoàn chỉnh. Anh cứ tưởng rằng em sẽ thích.
    Thích tất cả cùng ngồi ăn chung một bàn ư? Được người khác quan tâm, phải giải thích với người khác, phải nhìn người khác mỉm cười? Hàng ngày mọi vui buồn đau khổ đều phải diễn ra dưới con mắt của ngần ấy người ? Phải hiếu kính bố mẹ chồng? Phải chăm sóc em chồng sao? Không, Trác Dương à. Anh không hiểu em là cô gái như thế nào đâu. Em không cần.
    Nhưng đó là một cuộc sống rất bình thường. Nếu từ chối, em sẽ cô độc suốt đời.
    Vậy đâu có sao? Trác Dương. Anh tưởng em sợ cô độc ư? Em chỉ thỉnh thoảng thấy cô đơn mà thôi. Hai thứ khác nhau đấy.
    Không thể tiếp tục tranh cãi với người đàn ông đứng trước mặt này. Kết cục đã có. Tôi nhìn thấy rõ. Anh đứng rất gần. Tôi có thể ngửi thấy hương thơm của chanh trong miệng anh. Nhưng thực tế đó lại là một người cách tôi rất xa vời.
    Xa tới mức không nhìn thấy bờ, khiến người ta hoang mang. Giống như một người đi trên bờ đối diện, nhìn thấy rõ nhưng gọi thế nào cũng không thấy đáp lại. Nhớ lúc chúng tôi đi trên con phố lớn ngập đầy ánh nắng ấm áp. Rồi khi sang được hè đường bên kia, anh lại nhẹ nhàng buông tay ra. Lòng tôi lại u ám. Ừ, thà cứ đứng mãi nơi cũ. Không ai có thể đem tôi đi.
    Tôi nói, Em phải về đây, Trác Dương. Không cần tiễn đâu. Em tự đi tàu điện ngầm được mà.
    Về tới nhà gọi điện thoại cho anh nhé.
    Vâng. Tôi an ủi.
    Em muốn bỏ anh đấy ư, Kiều?
    Tôi cười. Vất chiếc hạt xuống cỏ. Hy vọng xiết bao có được một căn nhà như thế này. Phía sau có trồng nhiều cây lớn. Phía trước có cây ra trái?
    Có thể đọc sách dưới gốc cây, phơi nắng hoặc buổi tối một mình nghe tiếng nước rơi. Khi trời mưa, trong bóng đêm chỉ có tiếng nước rơi và âm thanh của lá xào xạc.
    Thật đáng tiếc. Tất cả những thứ đó đều không thuộc về tôi.
    Tháo tuột đôi tất giấy và xăng đan cao gót tại ga tàu điện ngầm. Chúng là gót chân tôi đau đớn, rất khó chịu. Cuối cùng cũng được giải thoát. Ngồi trên ghế trong nhà ga, vứt tọt đôi tất giấy vào thùng rác. Vừa lắc lư đôi chân trần, vừa kiên nhẫn cố nhịn cơn thèm hút thuốc.
    Một người đàn ông đứng cách tôi chừng một trăm mét. Đầu húi cua. Áo trắng, quần vài thô xanh. Giầy da màu cà phê. Lưng khoác một cái túi dự ánto. Có lẽ là một phóng viên hoặc một nhà thiết kế vừa làm thêm giờ. Phong cách của loại người khác thường này không thể dễ dàng luyện thành trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Trong thành phố này, đã gặp quá nhiều đàn ông bề ngoài hào hoa nhưng ánh mắt bất lực, tâm luôn phập phồng bất an. Tôi nhìn kỹ anh ta. Từ vị trí cách anh ta một trăm mét. Anh ta khẽ xoay mặt lại, ánh mắt lướt qua tôi như một làn gió. Rôồ đi tới một cánh cửa khác của tàu điện, biến mất trong đám đông.
    Trong lòng mỗi con người thật ra đều có tình yêu. Luôn là vậy. Tôi nghĩ. Nó không phải là hôn nhân, là lời hẹn ước, là gia đình. Nó là một dạng mùi vị dẫn dắt người ta mù quáng tiến về phía trước nhưng không tài nào chạm tới được . Thành phố này như một cái máy nghiền khổng lồ, bất kỳ mùi vị của ai rơi vào đều lọt thỏm không thấy đâu nữa. Không thể đong đo và tính toán được cái tối tăm của nó. Hoang vu vô cùng.
    Trong tàu điện ngầm chuyến đêm vẫn rất đông đúc. Tôi chen chúc trong đám cơ thể lạ, ngửi thấy tiếng gió rít rất lớn và tiếng kim loại đập ầm ầm tới chói tai. Rất nhiều bộ mặt vô cảm. Cuộc sống không biết chốn về.
    Chợt nghe tiếng mưa. Lách tách gõ trên toa tàu điện ngầm, rồi to dần. Lòng chợt thấy vài giọt ấm, ra sức tìm kiếm đường mối trong ký ức trống rỗng. Nghĩ rất lâu. Nhớ lại hơi thở của Trác Dương khi sát gần tôi trong bóng tối và tiếng mạch đập của anh.
    Một lúc nào đó, chúng tôi từng ôm chầm lấy nhau, ngỡ rằng có thể quên được cái hoang vu của thế giới. Rồi tạnh mưa. Anh mặc quần áo, bỏ đi. Trời sắp sáng rồi. Tôi ngủ. Tất cả chẳng qua chỉ là vậy. Chẳng qua chỉ là vậy mà thôi. Vừa đi vừa yêu, người đông như biển. Cầm vé xem phim mỉm cười chờ đợi. Đó là một ca khúc của Vương Phi.
    Tôi tựa đầu vào thanh sắt, mệt mỏi chợp mắt.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Bắt chước No.3
    Một câu chuyện bình thường. Phải. Nó quá bình thường. Chỉ là một nội tâm bất ổn. Quá nhạy cảm hoặc quá yếu đuối. Không dám đón nhận. Không dám đương đầu.
    Nhưng đúng, tình yêu như một dạng mùi vị.
    Và cũng đúng, chỉ cần một người, hàng đêm, ngắm nhìn mình già đi...
    Mình cũng đã từng e sợ. Cho rằng thà cứ sống một cuộc sống không phải suy nghĩ gì. Không cần ai bên cạnh. Khi cần ai có thể tìm tới một người bạn. Bởi cho rằng một người bạn sẽ luôn ở đó. Chỉ cần tìm.
    Không sợ cô độc. Chỉ là thỉnh thoảng thấy cô đơn.
    ...
    Và nữa. Nếu chỉ là một người ở bờ bên kia. Tìm được chút ấm áp rồi lại buông tay. Vậy thì thà cứ đứng mãi ở nơi cũ.
    Cũng từng suy nghĩ như vậy.
    ....
    Không thể viết...
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Chương 3
    Một đồng xu của Sâm
    Có lúc, tôi muốn gần gụi với một người xa lạ, hỏi anh ta đi đâu, có thể đưa tôi đi cùng không.
    Lòng tôi vẫn luôn giấu kín động cơ đó.
    Chỉ những khi cô độc một mình, đặt tay dưới ánh nắng mới dần dần thay đổi tư thế, trở thành người giết thời gian.

    Cuộc sống lại tiếp tục. Một số thứ trong cuộc sống thường đột nhiên biến mất. Hàng ngày ngủ nhiều tới mức phát đau đầu. Vì tâm lý đã mất cảm giác an toàn nên bắt đầu ra sức nhận việc. Đêm dài viết văn. Hút rất nhiều thuốc, uống rượu. Cứ như vậy tới năm, sáu giờ sáng mới nghỉ.
    Không muốn gặp bất kỳ ai, cũng không muốn làm bất cứ việc gì khác. Về cơ bản không rời khỏi phạm vi năm trăm mét quanh nhà. Lười cả tắm và gội đầu. Mặc quần áo cũ và đi dép lê trên đường, mặt mũi xám xịt, tóc tai nhờn bóng.
    Tôi nghĩ, không phải do nguyên nhân chia tay với anh ấy. Không phải vì nguyên nhân tôi yêu anh. Tôi chỉ đang thất vọng. Rồi tận hưởng khoái cảm tự ngược đãi. Đã sớm nản lòng với chính mình. Đã sớm hiểu rõ mình lựa chọn cuộc sống ra sao và nỗi đau như thế nào. Đã sớm coi mình như đã chết. Chỉ là lại trốn vào cái vỏ ốc sên. Đó là một cái hang cứng nhưng an toàn, tối tăm nhưng ẩm ướt. Tôi vẫn luôn gửi mình vào đó, không thể đi được tới chốn nào khác.
    Trác Dương vẫn gọi điện tới. Không nhiều nhưng liên tục. Không biết có thể nói được gì. Gọi tên tôi, ngập ngừng. Trong im lặng chỉ nghe thấy tín hiệu không tốt do tiếng ồn của mưa.
    Tôi đợi anh, nhìn ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa sổ, rọi lên sàn nhà cũ kỹ. Tôi nghĩ, luôn có một số tâm trạng không tự nguyện. Câu chuyện không có mở đầu, đột nhiên đã kết thúc. Thiếu mất một đoạn ký ức. Có lúc điện thoại đột nhiên đứt tín hiệu. Cầm điện thoại đứng trong tĩnh lặng, xác định nó sẽ không còn kêu nữa. Rồi đặt xuống.
    Nửa đêm uống Whisky pha đá. Rượu Tây mạnh khiến cảm giác chùng xuống, rất dễ chìm đắm. Xem hết bộ phim này tới bộ phim khác. Những lúc không mượn được phim hay, bắt đầu xem phim Hồng Kông. Phải lòng Châu Tinh Trì. Người đàn ông nói chuyện rất chậm, thường không thay đổi sắc giọng, luôn đóng vai các nhân vật bé nhỏ bị áp bức trong phim. Phim hài của anh đầy ìtnh cảm bi kịch. Rất rõ ràng, đây là một diễn viên lòng đầy uẩn ức. Cuộc sống nghệ sĩ thời kỳ đầu không như ý đem lại những tình tiết đè nén trong phim. Có lúc cũng xem Ngô Chấn Vũ. Là một diễn viên thích suy nghĩ. Có thể thấy rõ từ những độc thoại thường thấy của anh trong phim. Một con người tự nói chuyện một mình. Cũng giống như tôi cô độc một mmình thường đờ đẫn trước bàn tay, nhìn mười ngón tay với đủ tư thế khác nhau trong ánh nắng. Giết thời gian như vậy.
    Hôm đó xem bộ phim Julia và Lương Sơn Bá. Ngô Quân Như rất biết diễn. Cô vốn là một diễn viên rất dẻo dai, chưa bao giờ quá yêu mình, tài giỏi nhưng rất khiêm tốn. Trong phim, cô đóng vai một cô nhân viên chạy bàn không có vú ở tiệm ăn. Ngô Chấn Vũ là một tên lưu manh chỉ có một con đường tồn tại là duy nhất là lách vào kẽ hở của của trốn nợ và đánh đấm. Hai người họ cũng bắt đầu yêu nhau.
    Trước khi giết người, hắn cầm chìa khoá của cô. Nói rằng, đơi anh về ăn cùng. Nhưng trong lúc đánh nhau, hắn bị kẻ khác giết chết. Cô gái vẫn đợi hắn trong nhà. Làm thức ăn đầy một bàn, cuối cùng đợi quá mệt. Linh hồn của anh chạy về. Ra sức chạy. Chỉ để đưa tay ra sờ vào mặt cô gái đã ngủ say. Rồi đi mất. Chỉ như vậy. Cuộc sống của những nhân vật cặn bã dưới đáy xã hội Hồng Kông. Nhìn người đàn ông vuốt ve gương mặt không mấy xinh đẹp của cô gái với tình yêu vô bờ. Anh ta đã chết. Còn cô vẫn chờ đợi.
    Nước mắt đột nhiên dâng lên như sóng vỗ bờ. Không biết bắt đầu từ khi nào, khi bất kỳ ai đó đứng trước mặt tôi, dù có mang lại cho tôi tình yêu, thương đau, đả kích, cảm động đến mấy, tôi vẫn không dễ rơi nước mắt. Nước mắt đã tuôn rơi là khuất phục. Nước mắt không có chỗ để đi. Thế là chỉ khi ở một mình, nước mắt mới tràn ra trước một bộ phim. Cuộc sống thành phố phần lớn chỉ như vậy mà thôi.
    Vẫn không chút tin tức về Tiểu Chí. Nhưng cô ấy có thể nghĩ ra được những việc cần phải làm. Dù phải tới Ly Giang tìm kiếm tình yêu không phương hướng, cô ít nhiều vẫn còn tỉnh táo hơn tôi.
    Không biết bắt đầu từ ngày nào. Dường như là một buổi sáng. Tôi thức đêm không ngủ, dùng nước lạnh rửa mặt trong toalét. Nhìn thấy gương mặt mình trắng bệch phẳng lặng. Gương mặt cuối cùng cũng đã bình tâm trở lại. Hoặc cũng có thể mụ mẫm hơn. Tôi biết mình có thể bắt đầu viết một bộ phim. Và nếu Cận Khả thích, tôi lại có thêm một khoản thu nhập ngoài dự kiến.
    Đó có thể là một chu kỳ rất tệ. Đối với tôi, ngoại trừ khả năng duy trì việc ăn no mặc ấm, tiền không còn ý nghĩa gì mấy. Nhưng mỗi khi mất hứng thú vào tất cả, chỉ có thể lấy mục đích vì tiền để làm một số việc. Còn có thể vì cái gì nữa đây? Danh vọng và lời tâng bốc chẳng qua chỉ là dối mình lừa người mà thôi. Từ lâu, tôi đã không còn lãng phí tình cảm của mình tinh tưởng vào những thứ này. Cũng không cho mình bất cứ lý do và viện cớ nào.
    Buổi tối, tôi tới quán bar. Quán Blue có cá nhiệt đới và Whisky. Không rõ tại sao Sâm lại đặt tên quán như vậy. Trong cái mâu thuẫn luôn có tình cảm đượcgiấu kín. Nhưng tôi đã học được cách không hỏi.
    Người đàn ông đó nhìn tôi, nói, Lâu lắm không thấy cô tới.
    Vâng. Trước đó có một số chuyện. Tôi đã yêu, sưýt nữa lấy chồng.
    Vấn đề suýt nữa nằm ở đâu vậy?
    Không biết. Tôi chỉ chọn theo bản năng và trực giác. Đưa tay cầm lấy chai rượu anh đặt trên bàn. Rượu đốt cháy cổ họng, ***g ngực, và cứ cháy dần xuống dạ dày như thể một đám cháy lớn quét sạch, rất dễ chịu. Tôi nhắm mắt, nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ đầy thoả mãn của chính mình.
    Anh khẽ cười, hờ hững nhìn tôi, ánh mắt rất bình thản. Đi ra sau quầy bar vội vã lau chùi các ly thuỷ tinh. Ca khúc Italy của anh vẫn nhẹ tới mức chỉ cần gẫy một khúc âm thanh như vậy, giọng ca rạng ngời va da diết ở nơi mờ ảo sẽ lay động như sóng nước.
    Còn nhớ tôi không?
    Còn. Vì cô luôn một mình. Ngả vào quầy bar ngủ. Lâu rồi cô không tới thăm lũ cá. Chúng rất cô đơn. Mấy tuần trước, tôi vừa mua mấy con mới thả vào đấy.
    Thế sao? Tôi đi tới, áp vào trước tấm kính ngó nghiêng.
    Cô có thể chọn một con mà cô thích nhất. Lấy tên mệnh của nó thành tên của cô.
    Được làm cá thật tuyệt. Có thể hít thở, lười biếng, giao hoan, bỏ đi dưới đáy biển. Không phải rơi nước mắt.
    Cô không phải là cá, làm sao biết được như vậy, chúng có hạnh phúc hay không?
    Anh cũng không phải là tôi, làm sao biết được tôi không thể cảm nhận được hạnh phúc của chúng?
    Anh là người đàn ông biết sống. Biết sống nhằm chỉ một người hiêể được những chi tiết trong cuộc sống và người lạ, biết giữ chỗ để thưởng thức và lượng thứ. Tuy Sâm bề ngoài nom rất bình thường. Người đàn ông ba mươi sáu tuổi. Thích mặc áo trắng. Lại còn biết mặc chiếc áo trắng đã giặt đến sờn cũ trông vẫn rất tươm tất. Không khoa trương cũng không chẳng có gì bất ngờ. Cằm được cạo sạch. Môi mỏng nhưng kiên định. Móng tay được để dài nhưng sạch sẽ. Động tác lau cốc rót rưọu rất linh hoạt. Làn da cứ rạng rỡ dưới ánh đèn tối.
    Chưa bao giờ thấy anh hút thuốc, uống rượu, to tiếng với người khác. Ánh mắt anh nhìn người ta lúc chăm chú lúc lơ đãng, trò chuyện cũng lúc khoan lúc nhặt. Đề tài có thể tán rộng ra, cũng có thể đột nhiên bị ngắt lại. Anh hiểu cách kiềm chế tâm trạng của một người lạ. Hoặc có lẽ vì chưa bao giờ thử kiềm chế người khác.
    Mỗi tối, anh đều ở quán bar đích thân tiếp khách. Tôi nghĩ những gặp gỡ, quen biết giữa người với người ngay từ lúc đầu đều như vậy, bình dị, không phải ngẫm ngợi. Đối với tôi, có được một quán bar và sự tồn tại của ông chủ quán như vậy là một việc đáng được an ủi. Nó có thể khiến tôi không đến nỗi lạnh lẽo. Có thể trò chuyện với người đàn ông này. Cũng có thể bỏ đi bất kỳ lúc nào.
    Điện thoại của Trác Dương cuối cùng cũng dần ngưng hẳn. Tình yêu là một ảo giác rất dễ bị hoài nghi. Một khi đã ngộ nhận sẽ tự động bay vút như làn khói thuốc. Nhớ tới việc suýt nữa lấy người đàn ông đó, không nhịn được cười. Tôi là người không thể thoả hiệp được. Muốn thoả hiệp cần có thời gian.
    Tôi chỉ giữ lại để viết. Bắt đầu sáng tác tiểu thuyết điện ảnh. Tuy viết văn là một dạng sự sát chậm chạp, tự bứt lông mình từng sợi một. Từ trong ra ngoài. Không một tiếng động. Mỗi một đường vân trên da, mỗi một mạch máu đều dần buông ra nỗi tuyệt vọng và tỉnh táo. Tỉnh dậy là viết. Viết mệt lại trèo lên giường ngủ. Ngày và đêm không ngừng giao nhau. Dường như tôi chỉ viết để sinh tồn.
    Tôi không thể làm quá nhiều việc. Công việc. Có thể cạnh tranh, anh tiến tôi lùi. Nịnh nọt ông chủ, chọc ngoáy đồng nghiệp, sử dụng đủ các thủ đoạn như nói xấu, lười biếng, lập mưu bày kế, truỵ lạc, tham ô, cưỡng ép... Cuộc sống phong phú đa dạng như vậy. Kết hôn, Có thể cãi nhau, ********, cùng dằn vặt một người đàn ông, gây nên những mâu thuẫn với bố mẹ chồng, gào lên nỗi ấm ức. Sinh con, giặt tã, mua sữa, cọ rửa *** đái, nửa đêm dậy ru con ngủ, phát buồn bực vì lo lắng cho việc dậy dỗ và nuôi con trong tương lai.
    Tôi không thể làm được những việc như vậy. Thế là không thể gánh được và tận hưởng được mọi nỗi đau và niềm vui mà chúng sinh ra.
    Những lúc không viết nổi, đi đi lại lại trong phòng, chỉ có thể hút thuốc, xem băng đĩa, ngủ, ăn, xem phim. Đi ra ngoài ngồi tàu điện ngầm, bay từ dưới lòng đất của thành phố lên. Có lúc tôi nghĩ, thành phố này phải chia thành hai tầng. Với đám người trên mặt đất, hãy để họ đánh nhau, giành giật dưới ánh nắng. Vì vật chất và dục vọng, giành sức phô bày mười tám chiêu võ nghệ. Không gì có thể cản nổi. Với đám người dưới lòng đất, hãy để họ sống an toàn trong bóng tối. Họ có thể bình an yêu nhau, vui sướng khóc.
    Tại sao tất cả mọi người đều phải chen chúc nhau một cách mù quáng chạy về phía trước?
    Tại ga tàu điện ngầm đường Hoàng Bì, tôi đi ra khỏi đường ngầm dưới đất. Dòng người bên cạnh ào ạt như nước hồ đục ngầu. Có lúc, tôi muốn gần gụi với một người xa lạ, hỏi anh ta đi đâu, có thể đưa tôi đi cùng không. Lòng tôi vẫn luôn có động cơ giấu kín đó. Tiểu Chí từng nói với tôi, Chúng ta là những người không thể xa rời tình cảm. Bất kỳ sự việc gì cũng phải lấy việc ra đi làm cách giải quyết cuối cùng. Lúc nào cũng chuẩn bị sẵn việc đó. Chấp nhận ra đi. Không dám đối diện. Không muốn bị tổn thương. Tự khuất phục.
    Lúc đó, tôi rất nhớ Tiểu Chí. Rất muốn gọi điện cho cô, nghe cái giọng lười biếng của cô. Chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm đồng loại cho nhau. Con người bị phân chia trong đám đông, bộ mặt mờ nhạt, không dễ nhận biết. Hiếm hoi đi lướt qua nhau, thời gian ngừng lại ngắn ngủi, rồi lại ai đi đường nấy.
    Giữa đường nhận được điện thoại. Số hiển thị của Trác Dương. Tôi ấn nút nghe. Vang lên tiếng nức nở của một cô gái. Kiềm, con điếm ********. Người mà Trác Dương yêu là tao. Thật khó tin là lời lẽ của Dương Lam vốn duyên dáng. Thậm chí không cần đợi tôi trả lời, cô đã dập máy.
    Thật thô lỗ, mất lịch sự. Tôi đứng sững một lúc, phân tích rõ hẳn giờ đây Dương Lam đang ở bên Trác Dương. Cô muốn làm lành với anh. Nhưng anh không đồng ý. Và cô cho rằng mọi nguyên do đều tại tôi. Tội gì phải vậy cơ chứ. Đánh giá mình quá cao, rồi lại phải chịu hai lần tổn thương vì cô đơn và vì lòng tự trọng bị lăng nhục. Nghĩ một lát vẫn thấy thông cảm cho cô ấy. Vì thế quyết định không vặn vẹo lại.
    Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi trở thành một người không dễ cáu giận. Không có nhiệt huyết, chỉ có mụ mẫm.
    Châm một điếu thuốc, tiếp tục đi về phía Tây đường Hoài Hải. Lúc đi qua cầu vượt Diên An, rất muốn tựa vào thành cầu, hét to mấy tiếng xuống đường. Xe cộ vẫn chạy đúng trình tự. Mọi người vẫn sống đúng trình tự. Cả thế giới ngoại trừ tạp âm, không ai phát ra tiếng kêu thực sự. Những người bên cạnh vội vã lướt đi.
    Một chú nhóc ăn xin bắt đầu chú ý tới tôi. Cứ lẽo đẽo theo sát tôi suốt một chặng, cuối cùng cũng chìa cái bát ghẻ ra trước tôi. Thằng bé có nước da nâu, đôi mắt đen, thân hình gày còm, quần áo bẩn thỉu, khoác một chiếc túi vải.
    Tôi nói, Sao lại đi theo chị? Chị chả có tiền. Nó không nói gì, chỉ nhệch ra cười, vẫn theo sát tôi. Tôi thở dài, dừng lại nhìn. Em từ đâu đến? Nó trả lời tôi rất mù mờ, Hồ Nam. Rồi lại chìa cái bát ra trước mặt. Tôi nói, Chị cũng đang đi xin đây, nhưng chẳng có ai thấy, cũng không ai cho được thứ chị cần. Tôi móc túi tìm tiền lẻ. Không có tiền lẻ. Chỉ có một tờ mười tệ. Tôi nói, Gần đây chị rất nghèo, không có tiền. Mười tệ này đủ nuôi chị khỏi đói một ngày. Nhưng giờ đây chị có thể cho em.
    Thằng bé chỉ nhìn tôi cười. Răng nó vừa trắng vừa to. Thật đẹp. Tôi đặt tiền vào bát nó, nói, Em cũng phải cho chị cái gì đi chứ. Nó trề môi ra ý hiểu câu nói của tôi, móc từ trong túi ramột mảnh báo cũ, nhét vào tay tôi rồi co giò chạy. Đó là một tờ nhật báo cũ mèm, bên trên dính đầy những vết bẩn không rõ là gì. Mở ra thấy trang đầu là một bài phỏng vấn. Một người đàn ông đang làm việc trong cơ quan nhà nước, bỗng xin nghỉ việc, tới Quý Châu tham gia công trình hy vọng: dạy tiểu học. Tiêu đề bài phỏng vấn dùng một câu nói của anh: Trăm sông dồn về một biển.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi và Sâm thảo luận mãi về cách dùng từ này. Tôi nói, tôi rất thích câu này.
    Sâm đọc xong bài phỏng vấn, đặt tờ báo lên quầy, nói, Người đàn ông này thường viết thơ và tiểu thuyết.
    Chắc chắn anh ta không phù hợp với môi trường cơ quan. Không có khái niệm tập thể, không thể nghiên cứu được sắc mặt của lãnh đạo, không thể tham gia được những đơm đặt của đồng nghiệp. Anh ta sống trong thế giới riêng.
    Cô cho rằng anh ta không thích nghi được với thực tế nên phải đi về nông thôn sao?
    Vậy còn lý do gì nữa?
    Kiều, cô luôn dùng ánh mắt danh lợi để nhìn nhận con người và sự viêệ. Như vậy tuy rất triệt để vừa nhìn đã thấy rõ bản chất, nhưng lại quá u ám. Đối với mình, với người đều không có lợi đâu. Anh ngừng lại một lúc. Tôi đã từng xem một số phim tài liệu, ảnh chụp và bài viết. Đối với quốc gia, đó là chi viện và cứu giúp, là phát triển tiền đồ giáo dục. Đối với cá nhân, hàm nghĩa còn phức tạp hơn. Vì hoàn toàn là nguyên nhân tự phát, bên trong ẩn chứa những trốn tránh hiện thực, chủ nghĩa lý tưởng, thiện ác, trách nhiệm, vinh quang, sứ mệnh, đau khổ... Quá nhiều yếu tố. Vì thế không dễ dàng phân tích người khác. Cũng không nên định nghĩa người khác.
    Anh còn nói, Cô cũng cần phải tìm việc đi, Kiêề.
    Nhưng tôi có thể làm gì? Chẳng có kỹ năng mưu sinh nào cả. Giới bên ngoài cứ tưởng làm nhà văn rất cao cả. Nhưng thực tế lại là những người rất vô dụng đối với cuộc sống hiện thực. Tôi có đi xin rửa bát cũng không ai thèm nhận ấy chứ.
    Cô có thể sử dụng cái đầu thông minh, trực giác nhạy bén và phẩm chất cao thượng của mình để làm việc. Mỗi người đều có nhược điểm. Vì thế càng phải yêu mình hơn.
    Sâm giúp tôi giới thiệu một công việc. Một người bạn của anh làm CEO cho một trang web. Anh nói, Cô có thể làm biên tập nội dung trên trang web. Kiều. Chúng ta thử xem sao. Đừng từ chối. Những thứ tốt phải đưa ra cho mọi người cùng hưởng chứ.
    Tôi thừa nhận anh ấy đang quan tâm tới tôi. Có lẽ anh hơn tôi mười một tuổi. Trong con mắt anh, tôi là một đứa trẻ. Một đứa trẻ không có ác ý, nhưng lớn lên dị dạng. Có một cái vỏ xấu xí và cứng dị thường. Tôi cũng từng có một số kế hoạch. Muốn đi du lịch xa. Muốn viết cho xong bộ phim. Muốn tìm một ý nghĩa nào đó. Muốn thực sự bình tâm lại. Tôi đang cố thử làm việc, tuy hiểu rõ rằng bản thân rất khó thay đổi. Giống như một người bị tàn phế chẳng thể nào lành lặn trở lại. Nhiều lăm anh ta chỉ có thể bắt mình kiên cường và giả bộ như không có chuyện gì mà thôi.
    Thế là tôi nhận lời anh. Khi mỗi một người đàn ông định chăm sóc tôi, tôi đều chấp nhận. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi đều thấy mình khốn nạn.

Chia sẻ trang này