1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hoa Hồng Trên Thảm Cỏ Hoang

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi mit_xanh, 10/12/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Chương 6
    - Chí Dĩnh lại đây cháu. Đừng sợ, có ông nào... giỏi... giỏi... Trên thảm cỏ, một ông già trạc sáu mươi tuổi, đang vỗ tay khuyến khích một đứa bé mới biết đi. Nó đứng yên nhìn con đường trước mắt mình vẻ ngập ngừng, lo sợ. Rồi, bậm môi, nó bước nhanh liền ba bước, trong tiếng reo mừng của ông. Bất chợt, nó vấp một viên sỏi, té quỵ xuống đất, khóc thét lên.
    - Không sao, không sao, nhẹ thôi mà. Chí Dĩnh! Con đừng sợ, có ông, có ông. Để ông đánh đòn hòn sỏi làm cháu ông bị té nhé!
    Bế thằng bé trên tay, ấp nó vào lòng ông dùng tay mạnh lên hòn sỏi.
    Thằng bé lập tức hết đau, nó cảm thấy an lòng, toét miệng cười. Đôi tay bụ bẫm của nó vòng lấy cổ ông, miệng bi bô mấy tiếng:
    - Mâm, mâm...
    - Sao, cún con? Lại đói rồi à? Thật là vui quá, giống hệt thằng ******* lúc nhỏ.
    Mắng nó nhưng nét mặt rất vui, ông bước vội lại bàn lấy chén cháo đã múc sẵn nãy giờ cho nguội. Cẩn thận dùng lưỡi mình kiểm tra lại, ông múc từng muỗng một đút cho đứa bé ăn. Mắt ông sáng rực, long lanh niền hạnh phúc...
    Chớp một cái, thằng bé vụt lớn lên ở tuổi mười lăm. Nó rất đẹp trai, thôngminh, đĩnh đạc. Đứng trước gương, nó ngắm lại bộ quần áo đẹp của mình. Hôm nay, nó sẽ là nhân vật chính ở trường. Cậu học sinh vừa đoạt giải nhất cuộc thi toán toàn quốc, oai vệ thật.
    Cánh cửa bật mở, ông lão bước vào. Ông có vẽ già nhưng còn nhanh nhẹn lắm. Ngây người ra ngắm nó, mắt ông sáng vẽ tự hào mãn nguyện. Rồi nhẹ bước tới, ông sửa giùm nó một nếp áo bị nhăn.
    - Ông chưa đi họp ư?
    Nhìn thằng bé lộ vẻ ngạc nhiên. Lắc đầu, ông nghìn nó yêu thương:
    - Không, ông phải đến trường xem cháu lãnh thưởng.
    - Ồ, thật sao?
    Thằng bé nhảy cẫng lên mừng, rồi chợt nhớ, nó lắc đầu.
    - Không được đâu, ông phải đến công tỵ Cuộc họp hôm nay quan trọng lắm.
    - là con nít biết gì mà nói chứ?
    Nắm lấy mũ nó lắc nhẹ, ông mắng yêu. Nó ôm lấy mặt ông:
    - Sao không biết chứ? Ông đừng coi thường cháu cháu. Hôm quá cháu đã dò hỏi bác Phú rồi, bác ấy nói với cháu như vậy đấy.
    - Cái thằng!
    Tặc lưỡi, ông nhăn mặt.
    - Sao mà nhiều chuyện quá.
    - Bác phú không nhiều chuyện đâu, tại cháu theo hỏi mãi, bác mới nói thôi.
    Sợ Ông phó tổng giám đốc vì mình bị mắng, thằng bé lảng sang chuyện khác:
    - Ông đừng quên, cháu sẽ là tổng giám đốc tương lai. Chuyện nhân viên thuộc cấp phục tùng cháu là lẽ thường mà.
    Giúi nhẹ lên đầu nó một cái, ông cười:
    - Giỏi cái miệng thôi, không lo đến trường đi.
    - Cháu đến trường, nhưng ông phải đến công ty.
    - Sao vậy?
    Ông có vẻ bất ngờ chưng hửng.
    - Cháu không thích ông đưa đến trường ư?
    - Cháu thích lắm, nhưng... chơm chớp mắt, thằng bé thật lòng..
    - Chuyện của công ty quan trọng hơn. Ông đừng vì cháu mà bỏ qua cơ hội. Mất uy tín với khách hàng không tốt đâu.
    Cắn nhẹ môi, ông biết thằng cháu mình nói đúng. Cuộc họp hôm nay quan trọng lắm. Quyết định cho sự nghiệp phát triển của công tỵ Nhưng... bỏ mặc nó đến trường một mình... Ông không nỡ.
    - Coi ông đó, nam nhi đại trượng phu gì mà thường quá!
    Như bị phật lòng, đôi môi nó chu chu.
    - PHải biết cân nhắc lợi hại chứ! Bộ đến công ty là không thương cháu sao? Càng thươgn cháu, ông càng phải lo sự nhgiệp. Còn việc đến trường, chừng nào mà không được? Cơ hội chỉ đến một lần thôi ông à!
    Nó nói cứ như một nhà kinh tế. Mỉm cười, ông gật đầu chiều theo ý nó. KHông xem được nó lãnh thưởng cũng buồn. Nhưng... cơ hội này... đún glà khó có thể bỏ qua.
    - Ông à, trúng hợp đồng này, phải thưởng cho cháu đó.
    Nhìn ông bước lên lầu, nó gọi với theo.
    - Dễ dàng thôi. Cháu muốn gì?
    - Một chiếc môtô.
    Nó nói ngay.
    - OK. Nhưng phải chờ đến ngày sinh nhật. Đúng mười sáu tuổi, ông sẽ tặng cho có chịu không?
    Còn những năm tháng nữa ư? Thằng bé cau mày rồi nhẹ gật đầu. Nó biết, ông sợ nó còn nhỏ không biết điều khiển nổi rồi gây ra tai nạn. Nhưng ông có biết đâu, mấy tháng nay, nó lén theo bác Phú phóng môtô như điên loạn trên đường. Ôi, cái cảm giác như bay giữa không gian, thích làm sao.
    Quay lưng lại, bước đi, lòng thằng bé bỗng buồn buồn. Cạnh người tài xế đến trường, nó thấy mình cô đợn lạ. Ông ơi. Cháu đã dỗi lòng, gạt ông đến công ty theo lời bác Phú, chứ thật ra... cháu muốn ông đến trường vô hạn. Ông ơi, cháu nhớ ông... Nước mắt chảy dài trên trán nó, rơi đánh bộp xuống chiếc cặp da mới bóng của ông...
    - Ông ơi, đến với cháu đi, cháu nhớ ông, cháu cần ông... Chụp mạnh tay vào khoảng không gian chới với, Chí Dĩnh chợt giật mình tỉnh giấc. Bàng hoàng đưa tay dụi mắt, anh như tự hỏi mình:
    - Một giấc mơ ư? Sao rõ ràng, cụ thể? Sao rành rành trước mắt, như ông vẫn còn đây, môi ấm nụ cưởi, vuốt ve anh bằng con người thật?
    Đừng viển vông, tự gạt mình làm gì nữa. Ông đã chết, chết tthật sự rồi. KHông phải bây giờ mà hơn ba hôm trước, chính mắt anh đã thấy mọi người đem ông bỏ xuống huyệt sâu, rồi phũ phàng lấp đất.
    Không! Chí Dĩnh chợt muốn g ào to trong nước mắt. Ông không chết, không thể nào chết được. Ông phải biết, trên thế gian này vẫn còn một người không thể sống thiếu ông.
    - Ông ơi, ông chết rồi, làm sao nghe cháu nói được đây?
    Hướng mắt nhìn lên tấm ảnh ông treo trên vách, Chí Dĩnh khóc nghẹn ngào như ngày nào hãy còn là đứa bé hay làm nũng với ông.
    - Sự thật cháu không hề oán ghét ông. Cháu thương ông, thương ông hơn cả chính bản thân mình.
    Từ lúc nhận được tin ông mất từ miệng con sen và bác PHú, cháu cứ bàng hoàng, lơ lửng như kẻ mất hồn. Cháu không tin, không bao giờ tin là ông đã chết. Ông phải sống, sống hết đời này với cháu ông ơi.
    Chạy ngang biệt thự TIểu Lý Đình, cháu kinh sợ biết bao khi thấy mọi người quây quần đôn g đủ trước linh vị của ông. Muốn dạt mọi người, chạy đến ôm ông. Nhưng không hiểu sao cháu chỉ biết đứng lặng bên đường khóc thương ông.
    Cháu không dám vào nhận mảnh khăn trắng chít lên đầu. Cháu sợ lắm ánh mắt mọi người trừng trừng nhìn cháu đầy căm hận. Dù muốn dù không, trong lòng họ, cháu cũng là người hại ông phải chết.
    Ông ơi! Tha cho cháu. Cháu đã không quỳ dưới quan tài ông, không chít được lên đầu mảnh tang báo hiếu, cũng không đưa được ông về nơi an nghĩ cuối cùng. Ba ngày trời. Làm kẻ bàng quan. Đứng bên đường, cháu âm thầm khóc. Âm thầm tiễn chân ông.
    Hôm nay là ngày thứ ba, theo phong tục người ta phải ra mồ cửa mả rước linh hồn của ông về nhà thờ cúng. Theo nhân gian, thì mãi tận hôm nay ông mới biết mình không còn sống trên đời. Linh hồn ông sẽ hóa thân thành con **** theo đoàn người về nhà mình, với cháu con.
    Nhẹ chống tay ngồi dậy, thắp một nén nhang cắm trước di ảnh của ông. Chí Dĩnh thành tâm khấn nguyện. Cầu mong ông tha thứ, cầu mong linh hồn ông hãy về ở bên anh, cho anh được ngày đêm sớm phụng thờ nhang khóil
    Ba ngày liền nằm vụt, vật vã trên giường không ăn uống. Chí Dĩnh như một kẻ thức tỉnh sau bao ngày mê đắm. Anh thấy mình dại khờ, ngu quá. Để hạn thù phủ che lý trí. Cố chấp bỏ rơi hạnh phúc lớn nhất đời mình.
    Ông chết rồi, anh mới thật sự thấy lẻ loi, cô độc. Một cô độc tận cùng thê thảm nhất nhân gian. Từ nay,... anh trờ thành kẻ quan tâm lo lắng làm gì. Ông ơi, sao mà cháu không biết, ông đã từng lo như thế nào khi thấy cháu say mà phóng xe như bay trên phố.
    Ông ơi, hãy yên lòng nhắm mắt... Chí Dĩnh nhẹ cài lên áo mình mảnh tang đen.
    - Cháu sẽ nghe lời ông không lêu lổng nữa. Gia tài sản nghiệp ông để lại, cháu sẽ dốc sức mình cai quản theo ý nguyện của ông. Về lại Tiểu Lý Đình chăm sóc vườn hồng của mẹ chạ Ngày ngày lo phụng thờ nhang khói. Rồi đợi khi mãn tang ông, cháu sẽ cưới vợ. Một cô vợ thật ngoan hiền, biết sinh con đàn cháu đống cho ông. Ông ơi, tha cho cháu... Cháu sẽ làm lại từ đầu...
    Cộc... cộc... cộc...
    Tiếng gõ cửa chợt vang làm cắt ngang dòng tâm sự của anh. Lau vội nước mắt, Chí Dĩnh cố là ra vẻ thản nhiên ra mở cửa. Thật lạ, anh chẳng muốn ai hiểu được tình cảm của mình đối với ông.
    - Xin lỗi, anh có phải là Trần Chí DĨnh.
    Cánh cữa vừa mở, trước mạnh anh là hai vị luật sự Vẫn thấy họ thường ra vào phòng của ông, nên Dĩnh không lạ lùng gì. Chỉ có họ hôm nay là làm mặt lạ với anh thôi. Rất nghiêm, họ nói như chưa từng gặp anh lần nào cả.
    - Chúng tôi có một số vấn đề cần thảo luận với anh.
  2. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    - Xin mời!
    Chí Dĩnh né người nhường bước. Đưa họ đến phòng khách nhà mình.
    - Cảm ơn, tôi không hút thuốc.
    Viên luật sư xua tay chối khi Chí Dĩnh bật quẹt mời ông điếu xì gà! Đặt tập hồ sơ xuống bàn, ôn gđi ngay vào vấn đề cần thảo luận:
    - Anh Dĩnh,c ó một việc tôi cần nói cho anh rõ. Là kể từ thuộc quyền sỡ hữu của anh.
    - Anh nói gì?
    Nuốt vội hơi thuốc vào bụng, Chí Dĩnh tròn xoe mắt ngạc nhiên.
    - Tôi bán nhà bao giờ? Cho ai chứ? Sao lại tước quyền sở hữa của tôi? Tôi có thể chấp cầm cố gì cho ngân hàng đâu?
    - Anh đừng nóng, thu thả nghe chúng tôi giải thích đây!
    Viên luật sự lớn tuổi nãy giờ ngồi yên quan sát thái độ của anh, giờ mới cất tiếng ôn tồn:
    - Số là căn nhà này không bán, cũng không hết hạn thế chấp với ngân hàng. Theo di chúc của ông Trần Thế Kiệt, chúng tôi đến làm thủ tục bàn giao nó cho trại trẻ mồ côi.
    Là thế ư? Ngã người ra sau ghế, Chí Dịnh thở phào vỡ lẽ. Hơi nóng bừn glên mặt, anh thấy giận trong lòng. Sao ông lại làm như vậy được? Mười năm rồi, ông thừa biết anh thích căn biệt thự này. Dù ít, dù nhiều, anh cũng đã quen thuộc từng viên sỏi.
    - Anh đọc lại biên bản bàn giao. Nếu không thắc mắc gì, mời anh kí tên vào.
    Sau một hồi cúi đầu hí hoáy viết, viên luật sự trao cho Chí Dĩnh hai bản đánh máy.
    Cầm xe, thủ tục đầy đủ không lý do gì từ chối được, Chí Dĩnh đành ký tên mình vào. Người như lò lửa sắp nổ tung, anh ứa gan nghe viên luật sự trước khi về còn lập lại:
    - Vậy... ngày mai, trước tám giờ xin anh vui lòng dọn nhà chọ Chúng tôi còn phải làm thủ tục giao nhà.
    KHông nói một lời, Chí Dĩnh sập mạnh cách cửa ngay sau lưng hai viên luật sự Nét mặt lầm lì, anh không trở vào nhà mà ra hoa viên, đến ngồi vào chiếc ghế xích đụ Con xám nãy giờ chạy rong đuổi chuột ở đâu, thấy anh nó chạy lại mừng, rồi thót lên chiếc xích đu ngồi cạnh anh. Đôi mắt nó tròn vo vô tội.
    - Mình sắp phải dọn đi rồi đấy Xám à.
    Vộ nhẹ lên đầu nó, phà hơi thuốc, Chí Dĩnh trầm giọng.
    - Ông đã tặng căn nhà này cho cô nhi viện mà chẳng buồn nghĩ đến tâm trạng của tao. Mười năm rồi, mày biết không, tao thích khu vười này lắm. Mày cũng vậy, phải không?
    Có hiểu không? Chẳng biết. Chỉ thấy con Xám ngúc ngoắc đuôi rồi chồm hẳn đặt cái mõm của nó lên đùi Chí Dĩnh như cảm thông, chia sẽ. Chí Dĩnh lại thở hắt ra:
    - Tao không muốn đi đâu, nhưng biết làm sao? PHáp luật giấy tờ người ta hợp lệ, không di cũng không được. Căn nhà này ông đứng tên chủ quyền mà...
    Nói đến đây, tủi thân quá, Chí Dĩnh bật khóc thành tiếng. Trong cuộc đời, chưa bao giờ anh thấy mình cô độc như lúc này. Bơ vơ, trơ trọi quá. Rồi anh phải đi dâu, ở đâu trong những tháng ngày sắp tới? Ông ơi, lẽ nào ông không còn thương cháu nữa?
    Binh boong...
    Chuông cửa lại reo, nhưng Chí Dĩnh không buồn đứng dậy. Phút giây này, anh không còn muốn gặp ai, không muốn làm gì cả. Thân xác rã rời mệt mỏi, anh chỉ muốn ngã dài trên chiếc xích đu, ngủ một giấc thật ngon. Một tuần rồi, ngoài rượu ra, anh có ưa uống ngủ nghê đi đâu.
    Binh boong... Binh boong...
    Chuông cửa lại reo vang giục ngã. KHông chịu nổi, con Xám tung chân chạy ra cửa sủa vang lừng. Một lúc sau nó chạy trở vào, trên mõm mang theo một phong thư trắng.
    - Lại của văn phòng luật sư!
    Chí Dĩnh lật phong thư rồi ném mạnh xuống chân.
    - Muốn gì nữa đây? Đã tống cổ nó ra khỏi nhà rồi, còn chưa đồng ý hay sao?
    Chẳng hiểu lòng chủ nhân đang bực bội, con xám chạy đến bức thư, nhặt lấy. Một lần nữa đem trước mặt anh như trêu người, chọc tức.
    - Tao sẽ bảo là không được.
    Giật mạnh phong thư khỏi mõm nó Chí Dĩnh thẳng tay ném mạnh. Tưởng anh đùa, con xám nhảy cẫng lên mừng rỡ, phóng nhanh đến bên phong thự Một chân đè lên, nó dùng mõm mình xé rách.
    - Ê xám!
    Vừa định quay lưng lại, thấy con xám xé phong thư, Chí Dĩnh không đành lòng, đưa tay vẫy.
    - Đem lại cho tao.
    Phong thư được đem lại, tuy bị rách làm đôi nhưng vẫn còn đọc được. Đôi mắt Chí Dĩnh lướt nhanh, tâm hồn Chí Dĩnh dần bình thản.
    Ra thế! Anh đã hiểu lầm,, đã trách oan cho ông rồi. Ông nào muốn trả thù, muốn triệt đường sống của anh. Làm như vậy, ông chỉ vì muốn bắt anh về ở biệt thự "Tiểu Lý Đình". Muốn anh chuyên tâm lo sự nghiệp, đừng ăn chơi, lêu lỗng nữa.
    Ông ơi! Ông yên tâm đi, cháu đã hứa thì nhất quyết phải giữ lời mà. Ôm tờ di chúc của ông vào lòng, Chí Dịnh nhắm đôi mắt thầm nhủ với ông:
    - Rồi ông sẽ thấy Chí Dĩnh này là một nhân tài kinh tế. Chẳng những đủ sức cai quản công ty to lớn của ông. Nó còn làm cho công ty vững mạnh, ngày một phát triển hơn. Thật mà, ông hãy tin đi!
    Mỉm cười, nghe lòng ấm một tình thương, Chí Dĩnh chìm vào giấc ngũ ngon. Giấc ngũ nhẹ nhàng, thanh thản nhất, từ lúc nhận được tin ông mất.
    Sáng nay, theo lời hạn. Chí Dĩnh dọn nhà rất sớm. Chưa tới bảy giờ mọi việc sẽ xong rồi. Hành trang của anh rất gọn. Chỉ là một ba lô nhỏ trên trong đựng hình ông, một vài bộ quần áo và ít vật dụng linh tinh không đáng giá.
    Toàn bộ tài sản của anh, từ cái ca múc nước rửa mặt đến dàn CD hiện đại mới tinh khôi vừa mua sắm, anh đều để lại với dòng chữ "thân tặng các em bé mồ côi".
    Chúng nó sẽ chạy loạn lên mất nếu nghe các đĩa băng kích động mới của anh. Vừa khóa cửa, vừa mỉm cười với ý nghĩ của mình, Chí Dĩnh thấy bầu trời hôm nay đẹp lạ.
    Nhảy lên môtô rồ máy, hòa vào dòng người tất hật trên đường phố, lòng anh chẳng chút lưu luyến gì. Giã từ biệt thự "âm u" anh mở về với con gnười thật của mình. Xin tạm biệt quá khứ đen tối, những tháng ngày rong chơi vô bổ. Từ hôm nay, Chí Dĩnh sẽ làm lại cuộc đời.
    Cơn gió ban mai, mát rượi trong lành cứ thổi lùa vào tóc làm sảng khoái lòng người. Ngước mặt lên, Chí Dĩnh như thấy ông đang mỉm cười ưng ý. Ông hài lòng lắm phải không ông?
    Biệt thự "Tiểu LÝ Đình" kia rồi. Không hiểu sao Chí Dĩnh bỗn nghe hồi hộp lạ. Bàn chân anh dè dặt đặt lên từng bước lên lối sỏi. Bàn tay chạm vào ổ khóa bỗng ngập ngừng rụt lại.
    Ôi! Bồi hồi, xao động quá. Vườn xưa trông quen thuộc vô cùng.
    Mười năm rồi chứ ít ỏi gì, kể từ ngày sinh nhật năm đó, Chí Dĩnh chưa một lần trở lại biệt thự "Tiểu Lý Đình". Anh những tưởng trọn đời, trọn kiếp này mình sẽ không bao giờ quay trở lại, cũng như khôgn bao giờ tha thứ cho ông.
    Vậy mà... chùm chìa khóa nặng trĩu trên taỵ Chí Dỉnh không hiểu sao mình chẳng ném bỏ nó đi trong cơn giận dỗi. Mười năm bị quên trong góc, han rỉ, mốc men, liệu có còn mở được cửa không? Hay ông đã đổi ổ khóa mới rồi? Thảy chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, Chí Dĩnh thầm tự hỏi với lòng mình.
    Vẫn khít khao vừa vặn, vẫn như ngày nào anh ở đây cùn gông làm chủ "Tiểu Lý Đình", chứng tỏ ông vẫn chờ trông, hy vọng, khắc khoải mong một ngày anh trở lại. Trời ơi, lòng ông mênh mông quá.. Vậy mà... cháu...
    Mí mắt chợt cay, Chí Dĩnh nghe lòng rưng rưng muốn khóc. Nhớ ông biết bao nhiêu. Dáng ông igà, run run đi tưới từng nụ hồng, lụm cụm trong mái lều tranh, nhấp chén trà cùng trăng đơn soi bóng.
    Đã mở cửa, nhưng Chí Dĩnh chưa vội bước vào nhà. Bước chân lang thang "Tiểu Lý Đình". Đến bên hòn non bộ, anh mong tìm gặp dáng ông giữa rừng hoa ngút ngàn trước mặt. Ông ơi, cháu đã về đây, sao ông không dang rộng tay mừng đón? Cảnh vật vụt nhạt nhòa, đế Chí Dĩnh thấy ông vụt hiện, để anh được quỷ xuống chân ông nói lời tạ lõi. Ông ơi, thứ tha cho đứa cháu dại khờ.
    Ông không rầy la, chỉ mỉm cười độ lượng. Xoa nhẹ dầu anh rồi nâng anh đứng dậy, dắt anh vòng quanh "Tiểu Lý Đình". Mười năm qua rồi mà cảnh chẳng thay đổi là bao. Vẹn nguyên, đầm ấm đó là một trời kỷ niệm.
    Nhớ lần đầu theo ông đến "Tiểu Lý Đình", Chí Dĩnh hãy còn là thằng nhóc hơn năm tuổi. Cởi trần khoe tấm thân tròn lẳn như bé Milu, nó tròn mắt nhìn ông mồ hôi ròng ròng. Nhà có nhiều người lắm, sao ông phải một mình tự cuốc đất cho cực vậy.
    - Mọi người lớn lên cháu sẽ hiểu thôi!
    Ông dừng tay, lau mồ hôi mỉm cười nghe nó hỏi, rồi lại tiếp tục cuốc cho đám đất tơi lên.
    - Cỏ hoang nhiều quá ông à. Liệu nó có ănmất cái nụ hồng nhỏ xíu của ông không?
    Chí DĨnh lại hỏi khi thấy ông nhẹ nhàng, cẩn thận trồng cành hồng xuống mảnh đất hoang.
    - Không đau cháu à! Cỏ hoang sẽ khôn găn được nụ hồng của chúng ta đâu?
    - Sao kỳ vậy ông, chúng đông lắm mà.
    Chí Dĩnh không hiểu nổi. Nhẹ vuốt đầu nó, ông cười:
    - Phải, chúng đông lắm, lại hung dữ nữa. Nhưng không ăn thịt nổi bông hồng vì còn có ông có cháu. Có phải chúng ta sẽ chăm sóc cho mảnh đất hoang này, thành vườn hồng "Tiểu Lý Đình" đẹp nhất trên thế gian không?
    - Phải đó ông à!
    Như hăng lên sau lời nói của ông, thằn bé đứng dậy cắm cúi phụ Ông đi nhặt sỏi. Rồi từ hôm đó, sáng nào nó cũn glén một mình chạy ra ngắm hoa hồng. Buồn rầu khi thấy nụ hồng dần tàn phai, héo úa. Giấu ông, nó len lén tưới nước cho hoa, còn chấp tay nguyện cầu cho cành hồng kia đừng chết.
    Và cành hồng đã nghe lời nguyện cầu của nó không chết được. Ngày nó trổ nụ đầu tiên, Chí Dĩnh đã mừng như thể bắt được vàng. Nó hét vang, chạy khắp vườn trong nụ cười mãn nguyện của ông.
    - Ông ơi, những bông hồng của mình dường như không giống bông ở chợ Ông à!
    Một hôm, chợt phát hiện ra hoa của mình, bông nào cũng đơm hai nụ, Chí Dĩnh tò mò hỏi.
    - Chẳng những không giống mà chỉ duy nhất ở "Tiểu Lý Đình" này mới có được loài hoa đặt biệt này.
    Nhấp chén trà, ôn gnói với vẻ tự hào, mắt long lanh hãnh diện.
    - Sao vậy ông? Kể cháu nghe đi!
    - Kể ư?
    Ông như thoáng giật mình. Trầm ngâm một phút, ông nói với giọng buồn buồn:
    - Cháu còn nhỏ lắm, chưa hiểuđược đâu.
    Rồi thấy nó phụng phịu quay đi, ông dỗ:
    - Nhưng ông có thể cho cháu biết bông hồng này do chính tay ba cháu tạo nên. Ba của cháu ư Lúc đó thằng bé nghe nhưng không hiểu. Thời gian trôi, câu chuyện cũng đi vào quên lãng. Nó cũng không buồn nhắc lại làm gì.
    Còn bây giờ, dù ông không thể, Chí Dĩnh cũng biết ba mình lai tạo giống hoa ấy để làm gì. Tưởng nhớ mẹ! Ba đã vì tình yêu mà lai tạo ra giống hồng tuyệt vời này. Nụ hồng đôi, như cầu chúc thế gian loài người đừng cô lẻ.
    Một bàn chân ai kều nhẹ vào chân, rồi một tiếng sủa "gâu" mừng rỡ. Bừng thoát khỏi cơn hồi tưởng. Chí Dĩnh khe khẽ mắng;
    - Xám, để tao yên!
    Con vật không để yên, càng sủa lớn, quay đầu lại, Chí Dĩnh bỗng ồ lên một tiếng to, như ngạc nhiên, như thích thú:
    - Lucky, mày đó ư? Trời ơi, mười năm rồi, mà bé tẹo vậy, không lớn được chút nào ư?
    Gọi đúng tên, con chó mới không sủa nữa. Cái đuôi cụt ngoáy tít mừng, nó liếm nhanh vào mặt Chí Dĩnh khi được anh bế lên tay.
    - Mày vận chưa quên tao ư?
    Không ngờ con chó vẫnnhớ mình Chí Dĩnh như thấy một hiện tượng là, cứ trầm trồ mãi. Bế nó lại chiếc xích đu gần đó, ôm nó vào lòng anh nghe mừng muốn khóc.
    Di vật cuối cùng của ông, có lẽ là con chó này đây. Nhớ lúc mới mua về, nó chỉ là chú bé con tý xíu. Dù bây giờ đã mườn năm, nó cũng chẳng lớn được bao nhiêu. Hồiđó, ông cháu phải suy ghĩ mải mới tìm được ái tên cho nó.
    - Lucky, mày là may mắn của ông cháu ta nhé!
    Ông rầt hài lòng với cái tên tiếng Anh mà Chí Dĩnh đã tìm ra, cả ngày cứ tấm tắc khen hoài làm anh phải bực mình dọa bảo gọi mãi sẽ hết linh, ông mới chịu thôi cho.
    - Lucky, Lucky... mày mới đây đã biến đâu mất tiêu rồi, về chị cho uống sữa.
    Đang ngồi yên trong vòng tay Chí Dĩnh, con chó bỗng vẫy đuôi mừng muốn chạy đi khi nghe ttiếng gọi của một cô gái.
    - Im nào!
    Nạt khẽ nó, Chí Dĩnh ôm con chó đứng lên. Chắc con sen rồi, giọng nghe quen quá. Để hù nó một cái chơi, chắc là còn giận lắm đây. Hôm đó ở nhà hàng, nó chửi anh như vậy cũng vì nóng lòng thương cho ông. Nghĩ cũng tội, người ăn kẻ ở trên đời, mấy người được như nó chứ? Mình phải tăn lương cho nó gấp đôi mới phải.
  3. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Nghĩ vậy, Chí Dĩnh nhón chân đến núp sau hồn non bộ. Con sen vừa ngơ ngác bước ra thì...
    Hù! Chí Dĩnh vọt ra nhanh, bàn tay năm ngón xòa to, chờn vờn như mèo bắt chuột vào mặt con sẹ Cười phá lên, khi thấy nó điếng hồn, té ngữa ra sau, mặ tkhông còn giọt máu.
    Nhưng... thật bất ngờ, kẻ phải điếng hồn bật ngửa ra sau không phải con sen mà chính là anh. Hai mắt tròn vo, miệng há kinh ngạc, Chí Dĩnh té ngồi luôn xuống thành hồ. Lắp bắp như kẻ đi đêm gặp phải ma:
    - Tú... Tú... Văn...
    Đúng! Cô gái vừa ngỡ ngàng đánh rơi ly sữa, chính thật là Tú Văn. Kinh ngạc không khác gì Chí DĨnh, cô sững người ra nhìn anh không chớp mắt. Thời gian như lắng động. Chỉ có con Lucky chẳng hiểu chuyện gì, đột nhiên bị Ôm chặt cứng. Nó bực bội kêu to, vùng vằng muốn nhảy khỏi lòng Chí Dĩnh.
    - Anh muốn gì?
    Cuối cùng, Tú Văn cũng lấy lại được bình tĩnh. Đôi mắt sáng nhìn anh đầy thù hậh,c ô như sẵn sàng giết chết Chí Dĩnh ngay, nếu một lần nữa anh sàm sỡ.
    -Theo dõi tôi đến đây? Anh định làm gì con chó chứ?
    Theo dõi! Đôi mày nhíu lại, Chí Dĩnh không hiểu Tú Văn muốn nói gì. Cứ như cô ta là chủ nhân ở nơi này vậy? Hừ! Chắc là con sen mới của ông. Thử xem cô ta sẽ có thái độ thế nào khi biết mình là cậu chủ? Chắc phại hạ càng, xum xoe cười nịnh lấy lòng thôi. Nghĩ vậy Chí Dĩnh xoa cằm nhẹ mỉm cười.
    - Cười cái gì?
    Đỏ mặt với ý nghĩ Chí Dĩnh đang hình dung lại nụ hôn hôm nào, Tú Văn nạt lớn.
    - Thả con chó xuống, ra khỏi đây lập tức. Bằng không tôi sẽ kêu bảo vệ đến can thiệp đó.
    - Xin mời!
    Ung dung lùa tay vào lớp bông mịn trằng của con Lucky, Chí DĨnh nhịp chân:
    - Chưa biết kẻ phải ra khỏi chỗ này là ai đâu cô bé?
    Hắn nói gì thế nhỉ? Sao có vẻ tự tin vậ. Tú Văn cảm thấy nghi ngờ. Con chó lại có vẻ quen hắn lắm.
    - Thôi, để bé khỏi bị hơi, anh trân trọng giới thiệu cho em biết. Anh Trần Chí Dĩnh, từ hôm nay sẽ là chủ nhân của căn biệt thự "Tiểu Lý Đình". Khôn hồn thì hãy kéo léo lấy lòng anh. Không thì alêhấp.
    Búng tay một cái, đôi mắt anh liếc dài ra cổng:
    - Biến ngay khỏi chỗ này đó bé.
    - Cái gì? Anh là Trần Chí Dỉnh, là đứa cháu đích tôn của ông Kiệt ư?
    Như không tin, Tú Văn kêu lên thoảng thốt. Chụp mạnh vào tàn cây bên cạnh, cô thấy đất trời như chao đảo dưới chân mình.
    - Đún vậy, hoàn toàn đúng.
    Thích thú vì tạo được bất ngờ, Chí Dĩnh nheo nheo mắt mỉm cười. Rồinhư phát hiện ra điều gì, anh đưa một ngón tay lên.
    - À! Tôi hiểu rồi, thì ra bông hồng cô bán bao ngày qua, đều là do ăn cắp của ông tôi. Gan trời, gan trời thật.
    Rồi nghiêm giọng, với thái độ bề trên, anh nói:
    - Nhưng từ hôm nay, khi có mặt tôi ở đây, cô đừn ghòng lặp lại điều này.
    KHông phải chút thù hằn, ích kỷ cá nhân, Chí Dĩnh đang giận thật. Giận khi nghĩ đến những nụ hồng quý giá của ông,c ủa ba, bao nhiêu ngày qua đã bị Tú Văn cắt bàn bừa bãi khắp đường. lại bị anh dùng chân dẫm nát nữa. Thiệt đau lòng, xót dạ làm sao.
    Chẳng để ý đến nụ cười và thái độ ngạo mạn của nah. Tú Văn thấy mắtmình tối sầm đi, hụt hẫng. Hắn là cháu của ông ư? Ôi, cầu mong đó chỉ là một trò đùa tai ác mà hắn vừa nghĩ ra thôi.
    Nhưng... trông thái độ hắn tự tin, con Lucky nãy giờ cứ thân mật nằm trong lòng hắn. Làm sao mà sai được. Trời ơi, hắn là cháu của ôhg, vậy ta phải là... Ôi, không, không thể nào đâu, chết mất thôi...
    Nghĩ đến thế, như không còn sức để chịu đựng thêm, Tú Văn chợt nóng mình. KHóc nất lên, cô bỏ chạy đi nhanh, như trốn chạy sự thật phũ phàng, kinh khủng nhất.
    - Tú Văn, cô đứng lại, chạy đi đâu vậy?
    Bất ngờ trước hành động của cô, Chí Dĩnh chỉ kịp gọi theo rồi buông tay đánh rơi con Lucky xuống đất. Như chỉ chờ có thể, con chó lập tức phòng theo cộ Dường như, nó muồn theo để động viên cô.
    - Lucky, Lucky, mày chạy đi đâu vậy?
    Sau lưng lại vang giọng một người con gái. Lần này không lầm được, Chí Dĩnh biết chắc nó là con sẻn của nhà mình. Quay đầu lại, nhận ra anh, con nhỏ reo lên mừng rỡ:
    - Ôi, cậu chủ, cuối cùng cậu cũng trở về, ông quả đoán không sai.
    Trong các tâtt, Chí Dĩnh ghét nhất cái tật tài lanh, nhiều chuyện của nó. Nhưng nghĩ tình nó cực khổ lo tang ma cho nội, anh không đành lòng mắng chỉ nghiêm giọng:
    - Công việc nhà dạo này nhiều lắm sao mà ông phải mướn thêm người vậy?
    - Cậu muốn nói gì cơ?
    Nó ngạc nhiên không hiểu.
    - Cũng vậy thôi, có mướn thêm ai đâu.
    - Thì cái cô hồi nãy đó.
    Không nói tên Tú Văn ra, Chí Dĩnh muốn giấu con sen quan hệ phức tạp của mình và cô.
    - Chị Tú Văn đó hả?
    - Chắc vậy!
    Châm thuốc hút, Chí Dĩnh nghe giọng mình khàn đi lạ lắm.
    - Chắc ông mướn cô ta về coi vườn hả?
    - Hỏng phải đâu.
    Lắc đầu nguầy nguậy, cô như không hay mình vừa nói một câu lòng trời lở đất.
    - Chị ấy là vợ của cậu mà.
    - Vợ!
    Như chạm nhầm lưa, Chí Dĩnh giật nảy người lên. Điếu thuốc rời hỏi tay rơi xuống đất, rồi như tức giận, anh hét lớn.
    - Sen, mày đùa tao đó hả?
    - Con đùa cậu làm gì?
    Mặt con sen tỉnh bơ khôgn đổi sắc.
    - Không tin cậu đi hỏi chị Tú Văn đi. Chị ấy làm vợ của cậu có giấy tờ hợp lệ đàng hoàng. Con nhớ rõ hôm đó, có luật sư Trần đến đây làm chứng nữa.
    Thẫn thờ thả người xuống thành hồ, Chí Dĩnh hiểu vì sao Tú Văn hốt hoảng chạy nhanh như vậy. Cũng như anh, cú sốc này với cô quá bất ngờ, đột ngột. Tính sao đây?
    Ông ơi, ông lại vì thương mà hại cháu rồi. Hai tay ôm đầu, Chí Dĩnh không biết mình nên cười hay nên khóc, nên thương hay nên giận ông đây? Cưới Tú Văn cho anh, ông định giết cả đời anh sao chứ?
    Không được, vụt đứng lên, Chí Dĩnh quyết định tìm Tú Văn hỏi cho ra lẻ. Phải ly dị ngay lập tức khi sự việc chưa được đồn xa, vang rộng. Không thì... chết đời trai anh mất!
    Không phải bây giờ, khi ngồi đối mặt với Chí Dĩnh qua chiếc bàn con, trên tay cầm tờ đơn ly dị. Mà từ đêm qua, hôm trước nữa, Tú Văn đã phải điên đầu nghĩ về vấn đề này.
    Ly dị hay tiếp tục nhận lời ông ở lại đây? Một lần nữa, Tú Văn đưa mắt nhìn xuống tờ đơn rồi nhẹ buông một tiếng thở dài nghe khó xử.
    Nếu hắn không là Chí Dĩnh, thì mọi việc đã trở nên giản đơn rồi. Vì ông, cô có thể liều chết ở lại đây, bất chấp miệng đời đàm tiếu, quyết hoàn thành tâm niệm cuối cùng của ông.
    Nhưng đằng này... hắn lại là Chí Dĩnh, là kẻ thù không đội trời chung là oan gia nợ báo của cô từ kiếp trước. Làm sao, trời ơi, làm sao cô có thể trở thành vợ của hắn. Dù chỉ là vợ tạm chồng hờ, theo vai kịch ông đạo diễn. Cô thật không chịu nổi ánh mắt khôi hài, giễu cợt của Chí Dĩnh. Hắn tưởng, cô... thích hắn thật sao? Ôi!... nghĩ đến đây, Tú Văn chỉ muốn ký ngay vào đơn ly dị.
    - Đừng Tú Văn!
    Bất chợt bàn tay cầm viết chợt dừng, bên tai cô, giọng của ông vang lên tha thiết:
    - Ông van cháu, vì ông đừng bỏ dở kế hoạch này. Bao nhiêu quyết tâm kỳ vọng, ông đều đặt vào tay cháu.
    Lại thả xuống bàn, buông ra một tiếng thở buồn. Tú Văn nhẹ cắn môi, mắt rưng rưng, nhớ ông vô hạn...
    Hôm qua cũng thế, mà hôm nay cũng thế, mỗi lần nghĩ đến ông là Tú Văn thấy chùng lòng, không dứt khoát. Dù ngay từ đầu, lúc vừa biết Chí Dĩnh là cháucủa ông, cô đã có ngay quyết định. Không cần hắn, cô cũng tự viết đơn.
    Viết xong, đem tờ đơn đến trước bànt hờ ông, thằp một nén nhang, nước mắt lưng tròng, cô lại không dám kể ông nghe quyết định của mình. Sợ Ông phải đau lòng nơi chín suối. Ông chỉ mới mất được mấy ngày thôi!
  4. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    - Ông ơi!
    Gục xuống khung ảnh ông òa khóc, Tú Văn thầm hỏi trời già sao cay nghiệt quá? Nỡ lòng cướp mạng ông vào lúc ông đang cân sống nhất trên đời. Không dám hận trời cao, cô chỉ dám hận căn bịnh cao huyết áp kia. Tàn nhẫn quá!
    Cái kế hoạch "Hoa hồng trên thảm cỏ hoang" kia, ông chỉ kịp vạch cho cô phần đầu. Còn phần cuối... Ông hẹn sau chuyến du lịch dài cùng Hảo Mỹ về sẽ nói. Và... Ông đã không kịp nói, vĩnh viện không kịp nói. Bỏ mặc cô phải cô độc một mình. Bơ vơ với phần kế hoạch dở dang.
    Ông ơi! Cháu phải làm sao? Khi phải đối phó với một tình huống bất ngờ ngoài kế hoạch. Ông hẳnlà đâu biết cháu và Chí Dĩnh vốn nghịch thù nhau. Làm sao cháu có thể thành vợ của hắn?
    Tú Văn hôm nay sao thế nhỉ? Nãy giờ yên lặng chờ quyết định của Tú Văn, Chí Dĩnh khẽ cau mày, tự hỏi lòng.
    - Sao cô cứ dùng dằng, hết cầm viết lên rồi thở dài buông trả xuống bàn. Có chuyện g ì chăng? Phong cách đó đâu phải của cổ Ngày thường cô cứng rắn và dứt khoát lắm mà?
    Hay là... cô ta chê điều kiện mình đưa ra còn quá ít? Thoáng nghi ngờ với ý nghĩ của mình, Chí Dĩnh đưa tay lên bóp trán. Tuy chỉ vài lần tiếp xúc thôi, anh cũng tin vào tư cách cô không tầm thường như vậy. Nhưng lý do gì để cô từ chối không ký vào tờ đơn ly dị. Yêu mình chăng? Ố! Bật cười, anh thấy mình như sắp loạn trí rồi.
    - Tú Văn, cô còn chờ gì mà chưa chịu ký đơn?
    Cuối cùng, kết kiên nhẫn, Chí Dĩnh lên tiếng hỏi:
    - Hay... thêm ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty nữa. Được chứ?
    - Anh nói gì?
    Đang mơ màng nghĩ ngợi lung tung, không nghe rõ, Tú Văn hỏi lại.
    - Ba mươi phần trăm cổ phần của công ty.
    Đôi mắt Tú Văn tròn xoe, như bất ngờ, như ngạc nhiên.
    - Đúng vậy.
    Chí Dĩnh gật đầu:
    - Gần một tỷ đồng, không ít đâu.
    - Và cũng chẳng nhiều như anh tưởng đâu.
    Tú Văn nhếch mép cười. Khôi hài thay cho ý nghĩ của Chí Dĩnh. Ngỡ cô còn do dự vì chê quyền lợi của mình còn ít.
    Quả là không ngoài dự đoán của mình. Tú Văn thật sự không phải là cô gái chỉ vì tiền. Bỗng nhiên nghe mừng vì tư cách của cộ Chí Dĩnh như ngây ngô hỏi:
    - Không vì tiền, vậy vì cái gì khiến cho cô còn do dự chưa chịu ký hơn? Yêu tôi chăng?
    Hỏi xong rồi, nhìn mắt Tú Văn tối xầm đi, Chí Dĩnh mới biết mình quá lời rồi. Chắc chắn cô ây sẽ nổi tam bành. Đúng vậy! Tú Văn đứng bật lên khỏi ghế, quắc đôi mắt sáng như sao, cao giọng hét:
    - Yêu anh? Yêu một gã côn đồ, ăn chơi trác táng. Không nghề ngỗng, vô tích sự, bất hiếu, bất nhân, đến cả đám ma ông nội mình cũng không về dự ư? Anh tưởng tôi là kẻ tâm thần, không bình thường chắc.
    Bất ngờ bị mắng một câu với lời lẽ đầy xúc phạm. Chí Dĩnh giận run người. Tự ái đàn ông bốc lên ngùn ngụt. Không kìm chế nổi, anh đập mạnh tay xuống bàn hét lớn:
    - Thôi đủ rồi nghe! Cô lấy quyền gì mà nhục mạ tôi đủ điều như vậy. Một lần nữa, tôi hỏi, vì lý do gì mà cô không chịu ký đơn và phải có điều kiện gì cô mới ký vào đây hả?
    Chết chưa! Chọc cho hắn tự ái rồi! Nhẹ cắm lấy môi, Tú Văn biết mình đã phạm sai lầm lớn. Theo kế hoạch, lẽ ra không nên chạm vào lòng từ ái nam nhi của hắn. Phải dịu dàng, đôn hậu, dùng tình người cảm hóa. Nhưng điều này xem ra... khôn glàm được với hắn rồi? Tính sao đây?
    - Tôi hỏi, sao cô không nói? Ký vào đơn lập tức!
    Cây viết và tờ đơn dằn mạnh ngay trước mặt. Giậtg mình, ngẩng đầu lên Tú Văn đáp tỉnh.
    - Không ký.
    - Sao không ký? nói rõ lý do! Muốn làm vợ của tôi lắm à?
    Chí Dĩnh cố tình khiêu khích cho Tú Văn tự ái. Anh biết chỉ có vậy mới khiến cô mất khôn, ký đại thôi.
    - Không ký là khôgn ký, chẳng lý do gì.
    Cắn răng nén tự ái, Tú Văn ngẩng cao đầu. Vì ông, cô quyết định hy sinh chút sĩ diện cá nhân của người con gái.
    - Cô!...
    Đến lượt Chí Dĩnh bị Tú Văn kịch cho nổi nóng. Nhưng... nhớ đến mục đích của mình, anh cố nén, nhẹ nhún vai, cười khẩy:
    - Thì ra thế! Thì ra mọi việc, cô đều có âm mưu cả.
    - Âm mưu!
    Đôi mày khẽ chau, Tú Văn như không hiểu.
    - Phải, ngay từ đày gặp tôi, cô đã biết tôi là Chí Dĩnh, là người thừa kế duy nhất phần tài sản đồ sộ trị giá hàng trăm tỷ đồng này.
    - Vậy sao?
    Nghiêng đầu, Tú Văn nheo nheo mắt khôi hài. Quyết không nổi nóng, lầm mưu hắn.
    KHông chịu thua, Chí Dĩnh phà một hơi thuốc, từ tốn nói:
    - Nên sau nhiều lần tiếp cận mua chuộc tôi không nổi, cô liền đổi hướng sang nội của tôi. Dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ ông để ông thương hại cưới cô cho tôi...
    - Còn anh thì sao? Ngon lành cao thượng lắm chắc? Tư cách gì mà đánh giá tôi như vậy?
    Nghe đến đây Tú Văn không nhịn nổi. Đứng bật dậy lên khỏi ghế, cô hét lớn.
    - Cho dù tôi ham giàu, say mê sãn nghiệp này mà nịnh nọt, mua chuộc, dụ dỗ ông cưới tôi làm dâu cũng không nhục bằng anh. Một kẻ ăn bám vô công, rỗi nghề, vô tích sự. Phần tài sản này, anh cũng như tôi là kẻ mưu đồ chiếm đoạt.
    - Thật buồn cười, phần tài sản này là của ông tôi để lại cho tôi. Sao lại giống cô, sao lại mưu đồ chiếm đoạt?
    Bị mất thế thượng phong, Chí Dĩnh chống chế vụng về.
    - Ông nội.
    Tú Văn cười nhẹ:
    - Nghe ngọt ngào, thân mật quá. Hừ!
    Chợt nghiêm mặt, Tú Văn đanh giọng:
    - Nói mà không biết ngượng chút nào. Sao không nhớ lúc người ta lãnh đạm, một tiếng ông cũng không thốt ra lời. Mặc cho ông phải khóc lóc van xin, người ta vẫn dửng dưng. Ngay cả lúc ông chết, cũng chẳng thấy ai đến viếng, thắp cho ông nén nhang nào. Nên... lần đầu nghe ai đó kêu tiếng ông nội ngọt ngào, tôi cảm thấy bất ngờ và cảm động làm sao. Thiệt hiếu thảo quá!
    Vừa nói, Tú Văn vừa diễn cảm lộ liễu lên nét mặt.
    - Cô...
    Nghe tim đau nhói, Chí DĨnh đấm mạnh tay xuống bàn bất lực... Tú Văn đã chạm vào nỗi đau của lương tâm Chí Dĩnh. Oan ức quá, anh chỉ muốn hét cho cô hiểu. Rằng mình trở về đây với thành tâm hối cải, quyết tâm làm lại cuộc đời, chứ không phải vì phần gia tài phù phiếm đó. Nhưng... lời nghẹn trong lời anh không sao mở miệng.
    - Nên... tôi quyết không ly dị, không để anh phá tan sự nghiệp một đời ông khổ công tạo dựng đâu. Đôi mắt sáng, Tú Văn buông lời khẳng định cùng Tú Dĩnh và cả với lòng mình. Tờ đơn ly dị bị cô xé vụn nát thả rơi trên mặt đất, bay tơi tả.
    - Còn tôi, tôi cũng cho cô biết.
    Nghiến chặt môi, Chí Dĩnh rít cao giọng:
    - Những tháng ngày làm vợ của cộ sẽ chẳng ấm êm gì.
    - Còn tôi thì ngược lại.
    Tú Văn chợt mỉm cười:
    - Tôi sẽ cho anh được làm chồng. Một người chồng hạnh phúc nhật trên thế gian này.
    Không hiểu sao, Chí Dĩnh lại gnhe rùng mình, ớn lạnh, trước đôi mắt sáng long lanh và nụ cười đẹp như hoa hàm tiếu của cô gái trước mắt mình.
    Viên luật sư về lâu rồi, mà cả Chí Dĩnh và Tú Văn chẳng ai buồn động đậy. Ngồi ngây người trên ghế salon, cả hai như vẫn chưa tin những điều được ghi rành rẽ trên di chúc.
    Không ngờ, Tú Văn thật không ngờ ông xử mạnh tay như vậy cùng Chí Dĩnh. Lấy lại căn nhà, ông còn khóa luôn tài khoản của anh ở ngân hàng. Biến anh thành người vô sản với một chức danh duy nhất: Giám đốc phòng nhân sự. Để từ đây, muốn có được hai bữa cơm ăn, anh phải đến công ty làm việc như một nhân viên bình thường, với mức lương không ưu đãi.
    Còn cô... Ông lại dành quá nhiều quyền lợi, như thể chính cô là cháu ruột của ông. Ngoài địa vị tổng giám độc của công ty, cô đứng tên tất cả các bất động sản trong gia tài của ông để lại. Được toàn quyền ký ngân phiếu thu chi mọi tài khoản đứng tên ông tại ngân hàng.
    Làm như vậy, ông cũng chỉ muốn tốt cho Chí Dĩnh. Tú Văn hiểu ông. Ông muốn anh túng thiếu để hiểu thế nào là giá trị đồng tiền. Đê không hoang đàng, phung phí, và nhất là để anh phải ngoan ngoãn phục tùng cô một cách vô điều kiện.
    Trên lý thuyết, cách nghĩ của ông là đúng, còn trên thực tế... sao Tú Văn thấy như bất ổn. Lẽ ra ông phải bàn trước cùng cô quyết định này. Cô sẽ cố góp y với ông... sẽ chọn lựa một phương pháp tế nhị hơn.
    Dù hư hỏng, nhưng... đã là người, ai cũng có ít nhiều tự ái và sĩ diện, bị dồn vào bước đường cùng, tâm trạng Chí Dĩnh sẽ ra sao?
    Bình thường, phải lép vế trước một người con gái đã là nhục lắm rồi. Huống hồ gì, người con gái đó là cộ Là người anh quyết chẳng chịu thua dù một từ, một chữ. Hắn là nãy giờ, anh cay cú, tức tối trong lòng lắm. Tự nhiên, nhìn Chí Dĩnh hai bàn tay nắm chặt, mặt đỏ bừng, cô thấy tội nghiệp anh.
    Tính sao đây?
    Nhẹ cắn mô, Tú Văn nghe lòng khó xử. Thật lạ, sao phút giây này cô hèn yếu quá. Roi đã nắm được trong tay, cơ hội trả thù sờ sờ trước mặt, lại thấy lòng không nỡ.
    Còn Chí Dĩnh, sau khi nghe luật sư đọc xong phần di chúc ông để lại. Như từ cung trăng sơi xuống, anh nghe hồn lơ lửng không sao bình tâm được. Qúa ngỡ ngàng trong một giây cháng ngợp, anh không kịp phân tích tâm lý của mình.
    Chỉ biết khắp huyết quản sôi sùng sục một bầu máu nóng. Mặt đỏ bừng lên, anh nghe giận ông vô hạn.
    Khôgn chỉ có giận, anh còn nghe hận ông nhiều. Hơn cả trước đây, lúc biết ông là thủ phạm vô tình hại chết cha mẹ mình. Anh thấy mìnhs ao ngu ngốc quá.
    Thì ra anh đã tự hoang đường, mê hoặc mình bằng cảm giác. Với anh, ông thật sự chẳng có tình thương. Ông chỉ muốn làm nhục, trả thù anh. Cái tội bao ngày qua đã lãnh đạm, cách xa ông. Ông không xem anh là cháu, là người sẽ tiếp bước ông duy trì và phát triển sự nghiệp này.
    Ông chỉ xem anh là một
  5. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Chương 7
    Vốn thông minh nên không cần phảI nghe nhiều. Thoáng nghe ông Phú tóm tắt mấy câu, Chí Dĩnh đã hiểu ngay sự việc. Giậ mình, anh không ngờ vấn đề trở nên quan trọng như vậy. Chả trách Tú Văn và ông Phú cứ quýnh lên.Không khéo phá sản như chơi! Chí Dĩnh biết rõ điều này khi còn là cậu bé mười sáu tuổi. Ông đã cho anh biết thế nào là kinh tế thị trường, là cạnh tranh, là thủ đoạn tinh vi.
    Trước một đối thủ cao tay ấn như công ty "Lập Quốc". Chí Dĩnh biết mình phải sáng suốt nhiều. Phai bình tĩnh tìm ra đối sách, và nhất là phải tìm ra tên giám điệp bao ngày rồi nằm phục ơ công ty.
    Việc thứ hai là phai xoa dịu ngay dư luận, làm an lòng các cổ đông trước tin đồng: Công ty "Vạn Thành" có nguy cơ tách làm đôi, bởi cặp vợ chồng Chí Dĩnh- Tú Văn cơm không ngon canh không ngọt. Chẳng biết sẽ ly dị lúc nào.
    Vấn đề này, xem ra Tú Văn đã nghĩ đến rồi. Không thì cô đâu triệu tập ngay cuộc họp ký giả quy mô, rồi bảo anh đến dự với tư cách một người chồng như vậy. Kẻ ra, thì cô ta cũng có tài phán đóan và tính năng động của một nhà lãnh đạo đấy chứ?
    Thay bộ đò ves thật kẻng vào người, Chí Dĩnh như quên mất ý định sẽ làm Tú Văn bẽ mặt trườc các phóng viên, bằng cách ăn mặc lố lặng vào hành vi sàm sỡ của mình. Ngập nỗi lo cho công ty, anh bỗng thấy mình có trách nhiệm cùng cô trên một chiếc thuyền giữa giòng dông bão.
    - Là anh hả?
    Cửa phòng bật mở, vừa nhận ra anh, Tú Văn đứng bật dậy ngay, mừng rỡ:
    - Vậy mà tôi cứ lo anh không đến.
    Rồi cô nghiêng đầu, ngắm anh, vẻ hài lòng.
    - Trông anh hôm nay đẹp trai, lịch sự quá. Chẳng thua ông tổng.
    Cô cũng thế! Chí Dĩnh suýt buột miệng khen, may mà giữ kịp lại trong lòng. Cùng cô bước xuống lầu, Chí Dĩnh như tự hỏi.
    - Sao Tú Văn trông đẹp thế? Kiêu xa thế? Trông chững chạc, tự tin nhiều. Dường như, từ trước đến giờ anh chưa thấy ai mặc ves sang như vậy.
    - Chí Dĩnh, có lẽ bác Phú đã cho anh biết tình hình nghiêm trọng của công ty chúng ta hiện nay rồi.
    Sắp đẩy cửa bước ra ngoài. Tú Văn chợt dừng chân, ngập ngừnng:
    - Nên ân oán của chúng ta... tôi đề nghị anh về nhà hãy tính. Ở công ty...
    - Ở nhà em củng không tính được đâu.
    Như khôi hà, Chí Dĩnh thích thú nhìn mặt cô khẩn trương đầy lo lắng. Thật chảng giống bà tổng một chút nào.
    - Vì sao?
    - Vì tôi nghi công ty ta có gián điệp của công ty "Lập Quốc" cài vào.
    Nên... nhún vai, anh như khổ sở:
    - Ân oán đó, đành phải chờ sự việc sáng tỏ.
    - Vậy... bây giờ... !
    Tú Văn nghe lúng túng:
    - Ở nhà chúng ta cũng phải đóng kịch ư?
    - Đúng vậy. Từ bây giờ, mời người đẹp!
    Khoác tay tự tin bước về chiếc Roil Rol đang nổ chảng chờ. Là đóng kịch thôi, sao Tú Văn nghe run quá. Hai má nóng bừng, cô thấp bắp tay Chí Dĩnh cứng làm sao, cứ thít lấy tay mình nong nóng...
    - Cho xe chạy đi.
    Vui vẻ bảo tài xế. Chí Dĩnh quay lại Tú Văn rồi tặc lưỡi.
    - Coi em kìa, trăng điểm sao không khéo chút nào, kem đầy ra mắt.
    - Thật ư?
    Vụng về mở bóp, Tú Văn toan lấy gương soi, nhưng Chí Dỉnh đã đưa tay cản lại:
    - Đừng, để đó anh.
    Rồi anh cho tay vào túi, lấy ra chiếc khăn tay trắng. Ân cần một cách dịu dàng, anh chấm nhẹ lên mắt cộ Một mùi hương quý phái từ bàn tay anh thoảng bay vào mũi, làm Tú Văn phải ngây ngất nhắm mắt lại.
    - Được rồi, trông em hôm nay đẹp lắm.
    - Cảm ơn!
    Quên mât vở kịch, Tú Văn cúi thấp đầu bẽn lẽn.
    - Còn khách sáo như vậy nữa!
    Nựng khẽ má côi, Chí Dĩnh cũng nghe lòng trào dâng niềm xao xuyến. Ôi! Kịch hay thật? Sao anh như lẫn lộn? Chị thấy viên tài xế chốc chốc lại đưa mắt nhìn gương chiếc hậu. Ganh tỵ hay chúc mừng? Sao mắt anh mất tự nhiên, kỳ vậy.
    - Đến rồi, xuống đi em!
    Nhanh nhảu xuống xe, Chí Dĩnh galand mở cửa xe đúng điệu một người chồng cưng vợ. Nhẹ năs1m tay dìa Tú Văn đứng dậy, anh mỉm cười cùng ánh đèn flash thi nhau lóe của các phóng viên:
    - Xin lỗi, xin lỗi vì để các bạn phải chờ lâu. Nhưng biết làm sao? Bả còn phải trang điểm nữa.
    Chưa vào hội trường, giọng Chí DĨnh đã vang vọng tự tin cùng đám bạn. Nhiều tiếng cười phụ họa theo, Tú Văn thấy mình hôm nay như chìm hẳn trước anh.
    - Này Chí Dĩnh, trông vợ chồng cậu đậm đà thân mật quá. Vậy mà... lại có lời đồn, hai người đòi ly dị, chuyện đó là sao vậy?
    Một người bạn không hiểu vô tình hay cố ý hỏi to, trong lúc các phóng viên đứng gần sẵn sáng bấm máy nghi âm.
    - Là thật đó!
    Chí Dĩnh đạp một câu làm Tú Văn rụng cảm tim, các phóng viên cũng quay phắt trở lại. Những đôi mắt to tò mò không giấu giếm. Chí Dĩnh lại trót cho mình một ly rượu:
    - Chuyện đó là đích thân mình đề nghị ngay đêm tân hôn đầu tiên. Còn bảo sẽ cho cô ấy một nửa gia tài nếu chịu ký tên vào đơn ly hôn.
    - Kết quả thì sao hả?
    Một người khôn g nén được chen vào. Chí Dĩnh nhẹ nhún vai nói như hối hận:
    - Còn sao nữa. Phải làm chủ rể chèo queo ngủ trên ghế salon ngay đêm tân hôn.
    Rồi anh hạ giọng thì thầm:
    - Kể ra thì tôi, chứ cô ta giận tôi đúng hai tuần. Mới năn nỉ huề được đó.
    - Nhưng chuyện gì khiến anh đòi ly dị vợ ngay từ đầu vậy?
    - Còn việc gì.
    Chí Dĩnh như nổi nóng lên.
    - Cô ta nhiều người ngưỡng mộ quá mà. Lên xe hoa rồi vẫn có một gã lén gửi tho tình, hỏi có tức không? Đó...
    Chí Dĩnh lại kêu lên, như quên mất mọi người, anh chạy bổ về phía Tú Văn:
    - Vừa xổng ra là có người đến nói chuyện rồi. Tú Văn, ai vây?
    - Có ai đâu?
    Tú Văn ngơ ngác quay đầu lại. Chí Dĩnh mặt hầm hầm:
    - Em đừng chối, rõ ràng, anh vừa mới thấy hắn đứng đây mà?
    - À, chỉ là một người hỏi thăm về buổi chiêu đãi hôm nay thôi. Lúng túng Tú Văn không kịp vào vai diễn. Chí Dĩnh lại nắm tay cô, lôi về phía mình:
    - Bao nhiêu người không hỏi, sao chỉ hỏi một mình em?
    Rồi anh chỉ tay vào chiếc ghế.
    - Ngồi xuống đó, cấm đi đứng lung tung. Ăn gì cứ nói anh lấy cho.
    Thì ra Chí Dĩnh là người đàn ông có máu nghen! Đám đông thở phào vỡ lẽ, cùng lúc các phóng viên nghe thất vọng tràn trề. Chẳng có tin gì để noi, để giật gân cho bài báo ngày mai. Vậy mà... tin tình báo lại nói... Giữa vợ chồng họ có nhiều ân oán, ly kỳ lắm.
    - Ăn đi em!
    Chí Dĩnh đem đến cho Tú Văn một đĩa đầy beef-steak.
    - Món mà em thích đó.
    Rồi anh hạ giọng:
    - Đừng đi đâu, cũng đừng ăn nói lung tung, cứ mặc tôi giải quyết nghe chưa?
    - Dạ nghe!
    Thốt xong lời dịu dàng, Tú Văn nghe xấu hổ quá. Chẳng dám ngẩm lên, cô nhỏ nhẹ ngồi ăn đĩa thịt. Chí Dĩnh lạ bỏ đi, giọng anh cười lớn nghe đầm ấm, và thu hút lạ. Lần đầu tiên, Tú Văn thấy anh có duyên ăn nói.
    Thật ra, Chí Dĩnh rất bản lĩnh, rất nam tính và rất có tài. Dõi mắt theo anh, Tú Văn gnhe lòng dâng tràn nể phục. Anh thông minh, nhạy bén, biết ứng xử nhanh mọi tình huống. Cương vị tổng giám đốc này phải thuộc về anh mới đúng. Tự nhiên, Tú Văn muốn cải lời di chúc, muốn nhường ngay cái cươgn vị ấy cho anh. Mình dù sao cũng là một con bé bán hoa hồng. Chuyện nhỏ đã lúng túng vụng về rồi.
    Chí Dĩnh coi vậy mà có khiếu đóng kịch ghê! Y như thật, đôi mắt cứ trợn lên, hung dữ. Tú Văn lại nhớ đến vẻ mặt anh lúc nãy. Báo hại biết chỉ là đóng kịch cô cũng sợ run lên. Chẳng biết ngoài đời, khi yêu anh có nghe không/ Chà! Có một người chồng Hoạn Thư như anh vậy, chắc là khổ lắm. Tội nghiệp cố gái nào...
    Đang suy nghĩ miên man, chợt có cảm giác bị ai nhìn đăm đăm. Tú Văn ngẩn gđầu lên, rồi cau mày khó chịu. Sao hắn cứ mải nhìn cô chăm chú vậy?
    Hắn là ai? Tú Văn hoàn toàn không biết. Chỉ thấy hắn khá đẹp trai. Từ đầu tiệc đến giờ không chuyện trò cùng ai, cũng chẳng ăn uống gì. Chỉ muốn gặp cô hỏi một câu rồi bị Chí Dĩnh ghen. Hắn lặng lẽ đến gốc quày ngồi uống rượi. Thỉnh thoảng lại ngước nhì cô một cách chăm chú và lộ liễu.
    Hắn không phải phóng viên! Tú Văn dám khẳng định điều này, không chỉ vì hắn đi lặng lẽ một mình, không mấy ghi âm, không máy ảnhỵ Linh tính cho cô biết, hắn là một nhân vật quan trọng trong buổi tiếc hôm nay.
    - Chào!
    Thấy cô ngước nhình mình, hắn đưa một cánh tay lên chào, rồi nhảy xuống ghế. Cầm theo một ly rượu, bước lại gần cô, hắn mỉm cười.
    - Người đẹp cụng ly chứ?
    - Tất nhiên rồi!
    Thoáng ngần ngừ. Tú Văn nhẹ chạm ly mình vào ly hắn.
    - Xin lỗi anh là...
    - Robert Hải...
    Một danh thiếp mạ vàng được trịnh trọng chìa ra trước mặt Tú Văn. Đôi mắt cô như tối xầm đi, hốt hoảng khi dòng chứ: Tổng giám đốc công ty Lập Quốc, đập nhanh vào.
    - Ồ, thì ra... hân hạnh qua!
    Bối rồi, vụng về, Tú Văn chỉ biết chìa tay theo lịch sự sẽ giao. Đầu óc quay cuồng tìm phương án đối đó. Tính sao đây? Tự nhiên nghe run sợ, mất lòng tin, cô đảo mắt nhìn Chí Dĩnh. Cách nào cho anh biết, đối thủ đáng gờm đang ở đây, trước mặt mọi người.
    Hướng mắt theo Tú Văn, thấy Chí Dĩnh đang mải mê chuyệnt rò cùng một mỹ nhân trên sàn nhảy, Robert Hải khẽ nhếch môi cười. Nụ cười như mai mỉa dưới hàm râu con kiến:
    - Cậu Chí Dĩnh nhà ta xem ra phong lưu, bay **** quá. Hẳn không ít thì nhiều cũng làm cho cô bực lắm.
    - Ồ, không đâu!
    Rầt cảnh giác. Tú Văn che dấu vẻ bối rồi bằng cách hợp nhẹ một hơi rượu, mỉm cười:
    - Tôi hiểu và thông cảm cho chồng tôi lắm. Tại bọn họ thôi, đâu phải lỗi của anh ấy.
    - Bảnh lĩnh, cao cường lắm!
    Nhẹ vỗ hai bàn tay vào nhau, Robert Hải cười lớn tiếng.
    - Thật không hổ danh bà tổng. Nhưng...
    Đôi lôn gmày chợt nhau, Robert Hải gầm giọng nói:
    - Cô qua mặt được ai chứ không qua mặt được Robert Hải này đâu. Đừng tưởng tôi không biềt gì chuyện chồng hờ vợ tạm của cộ Khôn hồn t hì nhượng lại các cổ phần công ty lại cho tôi khi còn có giá. Đừng để nó trở thành đống giấy lộn rồi hốin hận. Cho cô biết, cái trò hợp ký giả này chỉ che mắt được trẻ con thôi. Trong tay tôi có đủ đầy bằng chứng về cuộc hôn nhân kỳ lạ giữa Chí Dĩnh và cộ Cô không muốn tôi kể rõ cho mọi người cùng nghe chứ?
  6. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Tiếng cười và giọng nói hơi to của Robert Hải đã thu hút được sự chú ý của nhiều người. Một số phóng viên đã nhận ra anh, len lỏi tiến lại gần. Chắc sẽ thu nhập được một vài tin quan trọng lắm.
    - Sao?
    Như một kẻ nắm chắc ohần thắng trong tay, Robert Hải cười ngạo mạn.
    - Ba mươi tỷ để mua lại năm mươi phần trăm cổ phần công ty "Vạn Mã". Cái gì nghe cũng khá hấp dẫn đấy chứ? Chần chừ gì mà chẳng gật đầu đi. Thật sự tôi đang nóng lòng chờ chữ ký của cô ngoài tiền sảnh đấy.
    Ba mươi tỷ! Hừ, cái giá chỉ bằng đúng mười phần trăm giá trị thật của công ty mà hắn bảo lời. Chắc tưởng cô con nít không biết gì rồi tự hoành hoành mưa gió sao? Bậm môi Tú Văn nghe nan giải. Trách mình non tay ấn, để hắn dùng gậy cô đập lưng cô đau như vậy. Giữa đám đông ký giả này. Chỉ cần một sơ xuất nhỏ, "Vạn Mã" sẽ phá sản ngay lập tức, sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
    Nhưng có thật hắn biết được tẩy của mình với Chí Dĩnh không? Tú Văn cảm thấy nghi ngờ. Chuyện ân oán trẻ con đó, ngoài cô, Chí Dĩnh và Hảo Mỹ ra, làm gì có người thứ tư biết chứ? Hay là cứ giữ vững, làm cứng với hắn?
    Song... thái độ của hắn tự tin quá! Làm căng lỡ hư chuyện lớn thì sao? Không hiểu được, đây là sự nghiệp một đời tâm đắc của ông.
    - Nếu cô không cho là có bằng chứng, hẳn cô cho Robert Hải này chỉ biêt hù xuông. Thì đây, cuốn băng video này liệu có thể chiếu cho đám ký giả xem. Cảnh cô bị Chí Dĩnh dùng con béc giê nhốc trên cây. Chắc là vui lắm đó.
    Vừa thoáng nhìn thấy cuốn băng. Tú Văn đã nghe tái mặt. Đúng rồi, đúng là cuốn băng của cô rồi. Cấy ký lắm, tận trong két sắt, làm sao Rober Hải tìm ra được? Lẽ nào Chí Dĩnh nói không sai, trong côn g ty có gián điệp? Mà tên giám điệp này, nếu có phải là người thân tín lắm của cô, của công tỵ Ai thế nhỉ? Quên mất nỗi lo trước mắt, óc Tú Văn loay hoay lo đi tìm tên gián điệp.
    - Quyết định đi chứ! Tôi không có nhiều kiên nhẫn để đợi đâu.
    Nóng lòng trước vẻ chần chừ, chậm chạp của cô, Rober Hải lên tiếng giục. Cuốn băng thảy thảy trên tay như khiêu khích sự chú ý của mọi người.
    Quyết định ư? Tú Văn như sắp khóc đến nơi. Mang tâm trạng của người bị dồn vào tận trân tường, Tú Văn nhắm đôi mắt lại, toan giật đầu bừa cứu nguy thình thế. Chợt...
    Bốp một cái, mở mắt ra chưa kịp hoàn hồn đã thấy Chí Dĩnh lù lù xuất hiện ngay trước mặt. Dù nhắm mắt lại, Tú Văn vẫn đoán Chí Dĩnh vừa tát cho Rober Hải một cái nên thân. Trời ơi! Nguy mất! Sợ hãi, cô nắm áo anh nhẹ giật. Cách nào cho anh hiểu, hắn hiện đang là đối thủ, đang nắm con ách chủ bài.
    - Dang ra đi!
    Không cho Tú Văn mở miệng. Chí Dĩnh gạt mạnh tay, hất ngã cô dúi vào một cạnh bàn đau đíếng. Mặc cho xung quanh dậy lên tiếng càu nhàu, trách mình thôi bạo. Chí Dĩnh một tay nắm cuốn băng video, một tay tháo bõ ruột băng, mặt hầm hầm giận dữ. Đôi mắt long sòng sọc anh như sắp giết Robert Hải chết đến nơi.
    - Tên khốn này, lần này là lần thứ mấy mày đến uy hiếp vợ tao rồi hả? Lần trước gãy hai cái răng chưa tởn, giờ lại đem trò này tái diễn nhằm uy hiếp Tú Văn à?
    Có chuyện gì thế nhỉ? Câu nói sao mập mờ. Đám đông hiếu kỳ bắt đầu vây quanh lấy hai người. Hiểu ý định Chí Dĩnh muốn làm gì, không để Robert Hải kịp mở lời, Tú Văn vời ôm mặt khóc thút thít khóc:
    - Vậy ra, anh đã biết rồi ư?
    - Biết, biết cái con khỉ.
    Quay lại quát lớn vào mặt Tú Văn. Chí Dĩnh ném mạnh cái hộp băng không xuống đất rồi dùng chân dẫm nát.
    - Một lát về sẽ tính với cô, còn bây giờ là chuyện của tên này.
    Tóm lấy cổ Robert Hải, Chí Dĩnh lạy thật mạnh.
    - Toan đem cuốn băng tống tiền vợ tao và? Vô ích thôi. Mặc dù tao biết rõ, cô ấy đã thất tiết với mày, song không vì vậy mà tao ly dị cô ấy đâu. Đừng vọng tưởng.
    oOo
    Choáng váng bất ngờ. Không chỉ Tú Văn và đám đông hiếu kỳ vây quanh đó. Mà cả Robert Hải cũng không ngờ Chí Dĩnh sữ dụng độc chiêu này để hạ mình. Bởi... cả đám đông không một ai tỏ chút nghi ngờ... Cái chuyện nhục nhã, động trời kia, nếu không có, Chí Dĩnh đời nào dám nói ra.
    Thế là bao nhiêu khinh bỉ căm thù lập tức đổ dồn sang Tú Văn và Robert Hải. Trong phút chốc, Chí Dĩnh trở thành kẻ đáng thương. Nhiều bàn tay nhẹ đặt lên vai anh, cảm thông chia sẻ...
    Phần Tú Văn, sau phút bât ngời, hoang mang và giận dữ,cũng tự phải thừa nhận với lòng, kế sách anh thật tuyệt vời không chê được. Váo mạnh vào tay để có thể khóc nhiều hơn, cô nghẹn ngào nắm tay Chí Dĩnh:
    - Tha lỗi cho em... chuyện đó thật tình em không muốn. Hắn đã bắt buộc em phải ly dị để công ty "Vạn Mã" phá sản. Hắn sẽ cưới em bằng ba mươi tỷ. Nhưng thật dạ thật lòng em không hề yêu hắn, em chỉ yêu anh.
    - Qúa đáng, đê tiện lắm rồi!
    Đến nước này thì đám đông không còn chịu nổi. Một số cổ đông có mặt cũng bắt đầu nổi giận lên. Nhiều chiếc ly được ném mạnh vào người Robert Hải.
    - Hừ! Giỏi lắm.
    Biết có thanh minh, giải thích bao nhiều lời cũng chẳng đem lại kết quả gì, Robert Hải đành phải hậm hực bỏ ra về. Không quên ném lại một câu hăm doạ.
    - Cứ đợi đi, Robert Hải này chưa bỏ cuộc đâu.
    - Các bạn, các bạn...
    Đợi bóng Robert Hải khuất hản sau cánh cửa và đám đông dịu bớit lời bàn tán, Chí Dĩnh mới bước đến đỡ Tú Văn đứng dậy. Đôi mắt đỏ hoe, anh cao giọng với đám đông.
    - Xin các bạn trật tự, Chí Dĩnh tôi có đôi lời tâm sự.
    Tôn trọng tâm trạng của kẻ đau khổ, đám đông lập tức im hẳn lời bàn tán xì xào. Chớp mắt nhìn nhau, họ cảm động nghe Chí DĨnh cất giọng buồn buồn.
    - Thật ra... tiết lộ bí mật của vộ tôi lúc nãy, tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ, vì một phút hồ đồ không kìm chế nổi. Nên... mong các bạn thông cảm, hiểu cho tâm trạng của hai chúng tôi và mà giữ kím giùm bí mật này. Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư, là danh dự của tôi, của vợ tôi và gia tộc... tôi sẽ vô cùng biết ơn các bạn...
    Lời đề nghị thật chân thành, tha thiết và hợp lý. Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau rồi đồng lặng lẽ gật đầu. Ngày mai, báo chí sẽ thiếu một in giật gân câu khách, nhưng bù lại họ đã làm được một việc thiện cứu người. Lương tâm sẽ thảnh thơi và quan trọng hơn là phogn bì Chí Dĩnh đang đích thân trao tặng từng người, nặng hơn nhiều số tiền thuận bút cho nhà báo.
    - Hết chuyện rồi, mình nhập tiệc tiếp đi thôi.
    Chai champaign trên tay Chí Dĩnh bật tung nắp. Tiếng ly lại lách cách và vào nhau rộn rã. Thức ăn dọn ê hề, buổi tiệc dường như bây giờ mới đi vào phần chính.
    Khá lắm anh bạn trẻ! Nép mình ở một góc tường, ông Phú cầm camera quay lại không sót một tri tiết nhỏ nào. Đôi mắt sáng long lanh, ông dường như rất hài lòng thấy Chí Dĩnh mời Tú Văn nhảy bản slow. Chúng đã ngà ngà say, ửng hồng đôi má. Nhưng... say rượi hay say đắm tình nhau? Ông còn chưa biết được...
    oOo
    Reng, reng, reng...
    Chuông điện thoại lại đổ lần thứ ba, nghe giục giã nhưng Chí Dĩnh không buồn trở dậy. Trùm kín đầu trong lớp chăn dày. Bịt kín hai tai anh chỉ mong được ngủ tiếp. Mi mắt dán vào nhau, cơ thể rã rời, chưa bao giờ Chí Dĩnh nghe mệt mỏi và lười biếng dường kia.
    Nhưng... bên kia đầu dây điện thoại, kẻ gọi dường như hạ quyết tâm, cố tình bắt anh phải tiếp chuyện. Nên... gần hai mươi phút qua rồi, chuông vẫn reo dồn dập, uể oải nhoài người qua bàn với điện thoại. Vừa cầm lấy ống nhe đã nghe hồn vía rụng rời. Chiếc mền tuộc xuống lưng, hai mắt tròn xoe, anh ngỡ ngàng nhận ra thân thể mình trống trơn khác lạ. Cạnh bên, phần giường bỏ trống, chiếc nệm lún sâu một đường dài còn ấm hơi người. Chứng tỏ, đêm qua, anh đã không ngủ một mình.
    Hay nói đúng hơn là đêm qua, anh đã cùng chăn gối với một người con gái. Tú Văn chăng. Chí Dĩnh bỗng rùng mình kéo tấm chăn lên ngang ngực. Chiếc điện thoại rời hỏi tay buông thõng trên mặt đất. Anh đã nhớ ra rồi...
    ... Đêm qua anh đã uống rất nhiều. Không phải buồn cũng không phải chán đời mà vì một niềm hưng phấn kỳ lạ dâng trào không kìm chế được. Trong trận chiến cùng với Robert Hải anh đã thắng 1-0, và đặt biệt một phút tình cờ anh đã quật ngã được Tú Văn bằng một cú phạt đền tuyệt đẹp.
    Đep đến bất ngờ, đến nỗi, Tú Văn không tài nào chở kịp. Cuốn băng video đo là cuốn băng khiến anh bao ngày nơm nớp sợ lo phải lệ thuộc vào cô, trong chớp mắt đã bị anh phá nát.
    Phá một cách công khai trước mặt Tú Văn, mà cô chẳng dám một tiếng cằn nhằn. Còn ngước đôi mắt nhìn anh nể phục và cảm ơn nữa. Hỏi không vui sao được?
    Trong nỗi vui chiến thắng trẻ con, Chí Dĩnh bỗng thấy yêu đời. Anh muốn ca, muốn hát, muốn ôm tất cả mọi người vào lòng để hôn, để yêu thương.
    Anh đã mời Tú Văn nhảy ba bài liền nhau liên tiếp. Mọi người không ngờ và anh cũng không ngờ cô nhảy hay đến thế. Bước chân như lướt trên sàn, trong men sau ngà say, anh bỗng nhận ra, đêm nay Tú Văn đẹp quá!
    Đêm dần trở về khuya, tiệc tàn, nhìn lên đồng hồ chỉ đến con số mười hai. Mọi người lục đục kéo nhau đến từ tạ ra về. Toàn những lời chúc tốt lành và thân mật. Thoáng đâu đó vài câu đùa khiếm nhã làm Tú Văn mặt đỏ bừng xấu hổ và Chí Dĩnh nghe lòng lânglâng một cảm xúc mới dâng trào.
    Mọi việc sẽ êm xuôi, nếu bỗng dưng đừng lòi ra hai gã ký giả. Lấy cớ nhà xa không thể lái xe về trong lúc chếch choáng say, họ xin được nghĩ lại một đêm và dĩ nhiên là... Tú Văn vui vẻ nhận lời ngay.
    Dù say, Chí Dĩnh vẫn nhận ra thâm ý sâu xa của họ. Muốn dò xét tình cảm thật của anh và Tú Văn đấy mà. Và... Tú Văn cũng như anh, nhanh chóng nhận ra ý đồ của họ. Nên.. chỉ với một cái nháy mắt ngầm ra hiệu, anh và cô đã hiểu ý nhau. Màn kịch được diễn ra dài từ nhà hàng về đến "Tiểu Lý Đình".
    Tú Văn đã vào vai một cô vợ yêu chồng xuất sắc. Cô nhúng khăn lau mặt, pha trà cho anh chẳng thua kém bầt cứ người vợ dịu dàng nào trên thế gian này. Và... anh cũng thế, cũng vào vai chồng rất ngọt. Thoáng chút lả lơi, sàm sỡ, báo hại mặt Tú Văn cứ đỏ bừng lên.
    Đêm qua Tú Văn phải ngủ lại phòng anh. Một căn phòng được trang trí gợi tình, gợi cảnh, dễ khiêu gợi lòng ham muốn. Nằm áp trên giường, nghe tiếng máy điều hòa êm êm chạy, nhìn Tú Văn lúng túng ngượng nghịu ngồi trên ghế salon Chí Dĩnh không sao ngủ được.
    Anh nhớ lời bác Phú, nhớ bọn đàn em bảo mình phải làm gì. Rồi mỉm cười nhớ đến lần tranh cãi của mình với Tú Văn để chợt nghe lòng mình thanh thản. Dường như bao ân oán thù hằn của nh và Tú Văn phút giây này xóa sạch.
  7. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Ngập trong trái tim anh một rung động mơ hồ. Anh nghe nhớ, nghe thèm nụ hôn hôm nào đã cướp của cộ Đam mê, mãnh liệt quá. Một cái gì trong anh thôi thức. Nó dường như muốn bắt anh phạm tội. Bắt anh làm điều thất kính với Tú Văn.
    Nhưng... đồng thời cũng có một cái gì trì kéo, ngăn cản anh trở lại. Dường như là năm ngón tay sắc nhọn của anh. Mà cũng dường như là những giọt nước mắt tràn đầy của cô nhìn anh giá lạnh. Mồ hôi rịn ướt đầm trên trán, lòng dặn lòng Chí Dĩnh nhắm đôi mắt lại, bắt mình phải ngủ say, phải quên cái ham muốn đang dậy lên mãnh liệt trong người.
    Rồi anh cũn gchiến thắng được bản thân, chìm vào giấc ngủ.
    Đang ngủ, anh bỗng nghe bàn tay ai mát dịu đặt lên trán mình nóng bỏng. Mở mắt ra, anh như giật mình kinh sợ. Trời Tú Văn, sao cô lại ngồi bên anh, dịu dàng, thân mật vậy? Đôi mắt cô rất lạ, mơ màng ve vuốt, những tia nhìn như trìu mến. Lẽ nào cả đêm rồi, cô cứ ngồi nhìn anh không ngủ?
    - Anh sốt cao quá, cứ nói lảm nhảm giữa cơn mê, làm tôi không sao ngủ được.
    Như thẹn, Tú Văn rút tay mình lại, cúi thấp đầu.
    Chơm chớp mắt, Chí Dĩnh nghe cảm động. Không chủ ý mà... bày tay anh bỗng tìm lấy tay cô, nhè nhẹ vuốt.
    - Cô lo cho tôi thật sao?
    Không có tiếng trả lời, Chí Dĩnh cảm nhận được những ngón tay cô run nhè nhẹ và lạnh giá. Bàn tay trinh nguyên, bàn tay chưa biết tình yêu. Linh tính và kinh nghiệm của một gã đàn ông trả lời cho Chí Dĩnh biết điều này. Tự nhiên nghe trân trọng, yêu thương, anh nâng bàn tay lên môi mình hôn nhẹ.
    Những ngón tay lại run lên. Run lên nhưng không rụt rè từ chối, để Chí Dĩnh thấy làn môi mình trượt dài trên bàn tay đến khuỷu tay rồi dừng lại thật lâu trên cánh tay trần trắng mịn. Ngất ngây nghe mùi da thịt Tú Văn ngây thơ tinh khiết như một đứa trẻ.
    Vẫn ngôi yên, đôi mắt Tú Văn mở lớn. Cơ thể cô cứng đơ như mất tri thức và cảm giác. Ngỡ ngày, lạ lẫm, cô để anh đặt lên bờ má mịn màng của mình, hơi thở dập dồn thơm mùi nhãn chín.
    Chiếc mũi cà nhẹ lên bờ má mịn, Chí Dĩnh bắt đầu hôn cô một cách yêu thường và trân trọng. Thích thú cảm nhận đôi môi cô ngơ ngác dưới môi mình.
    Để anh phải khẳng định một lần nữa với lòng mình. - Tú Văn quả là một cô gái khác người, rồi buông mình vào giấc ngủ sâu, nghe thư giãn tuyệt vời...
    Ờ, mà Tú Văn đâu rồi nhỉ? Dứt dòng suy tưởng Chí Dĩnh bỗng giật mình, chợt nhớ. Cô đi đâu mới sáng ra đã không thấy mặt rồi? Lẽ nào... Tự nhiên nghe lo trong dạ, Chí Dĩnh mặc vội chiếc áo vào người, bước xuống đất tìm cộ Như quên mất, đây là lần thứ nhất trong đời mình quan tâm đến một người con gái.
    Vừa đặt tay vào núm cửa, chợt thấy chiếc điện thoại bị rớt bòng ten dưới đất, Chí Dĩnh bước lại nhặt lên rồi tự hỏi không hiểu lúc sáng ai đã nóng lòng gọi mình lâu như vậy.
    Reng, reng, reng...
    Như để trả lời anh, như chỉ chờ có thể, chiếc điện thoại vừa đặt vào vị trí đã bật reng chuông. Là Tú Văn ư? Cô ấy từ công ty gọi cho mình? Nghe hồi hộp, Chí Dĩnh cầm ống nghe nôn nóng:
    - Alô! Chí Dĩnh đây... là mày ư? Mới sáng đã gọi dậy gì sớm vậy?
    Nhận ra giọng gã đàn em trong băng "Qúy tộc", Chí Dĩnh đáp bực mình. Mắt nôn nao nhìn ra cửa Tú Văn đâu, sao không thấy bóng?
    - Thành công lớn rồi, khao đậm đi đại ca.
    Như không biết đến nỗi lòng của anh, gã đàn em cứ thao thao bấtt tuyệt.
    - Thành công cái con khỉ gì, nói lẹ đi.
    Bực bội quá, Chí Dĩnh quát to vào ống nói. Nghe giọng gã đàn em chưng hửng:
    - Ủa, vậy là đại ca chưa biêt gì ư? Tụi em đã đuổi giùm đại ca con hồ ly tinh cái ấy rồi. Từ nay đại ca cứ sài tiền phugn phi, không bị lo kim kẹp.
    Con hồ ly tinh cái!... Chí Dĩnh thoáng hoang mang. Lẽ nào nói... muốn nhắc đến Tú Văn. Như quýnh lên, anh hỏi gấp.
    - Cái gì? Hồ ly tinh cái nào? Phải Tú Văn không?
    - Thì còn ai vào đây nữa.
    Gã đàn em cười giòn tan trong lúc Chí Dĩnh nghe trời đất tối xầm trước mắt mình. Mồ hôi rơi từng giọt to lăn dầy từ thái dương xuống đất. Phải đàn lòng kím chế lắm, anh mới nghe, mới hiểu hết lời gã đàn em trong điện thoại.
    Không cần cah5y đi tìm, anh cũng biết Tú Văn bỏ đi rồi. Đi với nỗi đau nhục nhã không nước nào rửa hết. Đi mà lòng căm hận, đầy uất ức. Đi với nước mắt nghẹn ngào, cay đáng. Trong cô giờ đây, anh khác nào tên Sở Khanh đốn mạt, đê hèn.
    Đặt trả điện thoại xuống bàn. Chí Dĩnh thả người xuống salon nghe thẫn thờ, rời rã. Trước mắt anh hiện rõ như in bóng Tú Văn. Hãy còn ngái ngủ, cô đưa tay cầm điện thoại:
    - Alô! Tú Văn đây... xin lỗi ai đầu dây bên kia vậy?
    Đáp lại gọng nói dịu dàng của cô sẽ là từng tràng cười khả ố của bọn "Qúy tộc". Bằng cái giọng ma cô, kể rõ cho cô gnhe cái mưu kế của chúng đã bày ra. Rằng anh chỉ muốn chiếm đoạt cô bằng lọc lừa tình toán, toán rằng anh sẽ ly dị cô một ngày gần đây nhất.
    - Nói láo! Các người nói láo. Tôi không tin. Chí Dĩnh không phải hạng Sở Khanh. Khốn nạn vậy đâu!
    Bịt chặt hai tai, cô hét to rồi đập mạnh điện thoại xuống bàn. Nước mắt chảy như mưa, cô không tin sự thật phũ phàng tàn nhẫn đó.
    Nhưng... rồi cô cũng phải tin khi tia mắt tình cơ lia qua quyển lịch túi của anh nằm hớ hênh một góc giường. Cầm lấy nó, lật nhanh, cô sẽ đọc được dòng tâm sự chua cay của anh trong cơn bấn loạn. Quả thật, Chí Dĩnh đã về hùa cùng bọn "Qúy tộc" để hại cô.
    Không còn gì? Không còn gì để nghi ngờ, cứu vản. Lòng tự trọng, danh dự của một người con gái bị tổn thương nghiêm trọng. Đã khiến cho cô lẳng lặng chẳng nói một lời bỏ ra đi, sau khi viết lên tường dòng chữ hận thù bằng máu đỏ:
    "Khốn nạn, đê hèn! Chí Dĩnh! Tôi quyết trọn đời không tha thứ cho anh."
    Tú Văn!
    Bàn tay anh nhẽ vuốt lên dòng chứ nghe lòng đau như cắt. Không thể trách bọn đàn em phút giây này anh chỉ có thể trách mình. Trách phút đam mê lầm lỗi đã làm khổ Tú Văn.
    Cách nào để tìm cô đây? Tự nhiên Chí Dĩnh nghe lo sợ trong lòng. Đừng nhé Tú Văn, đừng làm điều dại dột, đừng để tôi phải mất em trong cuộc đời này. Bởi hơn bao giờ hết, anh biết rõ mìh không thể sống thiếu Tú Văn.
    Như mạch mối ngầm, bỗng tung được vật cản bao ngày, Chí Dĩnh phát hiện được từ tâm hồn mình một điều mới lạ. Anh yêu Tú Văn rồi, không phai bây giờ mà từ lâu lắm. Từ lúc nhốt cô trên cây me, trái tim anh đã bắt đầu nghĩ về cô.
    Vậy mà... anh ngu ngốc, anh bướng bỉnh, cố chấp và đầy nông nổi. Tính tự ái và hiếu thắng của một gã con trai đầy lòng kiêu ngạo đã che mờ mắt anh. Anh tự cao, tự đại không muốn mình bị em chinh phục. Tú Văn ơi, làm sao em hiểu được lòng anh giữa phút này?
    Lại Robert Hải, lão gã giám đốc chết tiệt của công ty "Lập Quốc". Lòng đầy căm giận, Chí Dĩnh chỉ muốn lao ra đồng đập chết hắn. Bởi chính hắn không ai khác đã gọi điện báo tin cho băng "Qúy tộc". Còn gợi ý cho chúng cách khiêu khích Tú Văn, chọ cho cô tự ái, bỏ nhà đi.
    Nhưng... làm sao hắn biết đươc âm mưa của anh và băng "Qúy tộc" mà gọi điện? Chí DĨnh thấy lạ trong lờng. Nhưng phút này anh không còn thời gian và tâm trí đâu suy xét. Chuyện côn gty anh gạt sang một bên, bay giờ lòng anh chỉ nghĩ đến Tú Văn, một mình Tú Văn thôi, em ở đâu? Sao bốn quanh anh vắng lặng như tờ...
  8. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Hặn hai giỏằ 'ỏằ"ng hỏằ" uỏằ'n cong ba tỏƠt lặỏằĂi Tôn TỏĐn, cuỏằ'i cạng rỏằ"i Chư Dânh câng thuyỏt phỏằƠc 'ặỏằÊc ông Kim, cỏằ. 'ong lỏằ>n nhỏƠt cỏằĐa công ty chỏằn rỏằ"i.
    Viỏằ?c ông Kim 'ỏằ"ng ẵ giỏằ lỏĂi cỏằ. phỏĐn, sỏẵ là tỏƠm gặặĂng cho cĂc cỏằ. 'ông khóc noi theo. Và nhặ vỏưy, câng có nghâa là nguy cặĂ phĂ sỏÊn cỏằĐa "VỏĂn MÊ" không còn nỏằa. Mỏằi cỏằ' gỏng cỏằĐa Robert HỏÊi, coi nhặ 'i 'ỏằi, nhặ 'ỏằ. sông, 'ỏằ. biỏằfn.
    Ý nghâ chiỏn thỏng Robert HỏÊi làm Chư Dânh nghe phỏƠn khỏằYi nhiỏằu. Quay trỏằY vào phòng giĂm 'ỏằ'c vỏằ>i cĂi miỏằ?ng khô queo, 'ỏng ngỏt, anh không vỏằTi uỏằ'ng nặỏằ>c mà quay sỏằ' gỏằi 'iỏằ?n cho bfng "Qúy tỏằTc". Tú Vfn vỏằ chặa? ĐÊ hặĂn mỏằTt tuỏĐn rỏằ"i.
    Nhặng... vỏôn nhặ bao nhiêu lỏĐn hỏằ>n hỏằY cỏ** mĂy lên rỏằ"i thỏƠt vỏằng 'ỏãt xuỏằ'ng bàn. CÂu trỏÊ lỏằi giỏằ'ng nhặ nhau: Không thỏƠy, không manh mỏằ'i.
    Tú Vfn 'i 'Âu mà biỏằ?t tfm Âm tưn, nhặ thỏằf cô chặa tỏằông tỏằ"n tỏĂi trên thỏ gian này? Đỏằf lỏm lúc mỏằTt mơnh trong 'êm vỏng, anh cỏằâ ngỏằĂ mơnh gỏãp cô bỏng mỏằTng lặu trai. Bỏn cài mặĂ hỏằ", khói sặặĂng lfng 'fng.
    Ngày ngày ra thfm "Tiỏằfu Lẵ Đơnh" nhơn nhỏằng nỏằƠ hỏằ"ng tặặĂi, rung rinh khoe mơnh trong nỏng sỏằ>m. Anh nghe nhỏằ> Tú Vfn vô hỏĂn. Nhỏằ> giỏằng cô cặỏằi trong vỏt nhặ sặặĂng, nhỏằ> Ănh mỏt lung linh tinh nghỏằi lòng, 'ỏằf còn có cĂi chỏằâng tỏằ vỏằ>i cỏằT Mơnh vỏằ'n không chỏằ? là thỏng vô tưch sỏằ.
    Thỏ là anh nhỏÊy bỏằ. vào công viỏằ?c vỏằ>i tỏƠt cỏÊ kiỏn thỏằâc ông dỏĂy cho anh tỏằô khi còn lỏĂi mỏằTt cỏưu bâ. Câng may là trặỏằ>c khi bỏằ nhà 'i. Tú Vfn 'Ê kỏằi tỏƠt cỏÊ khỏÊ nfng và sỏằâc lỏằc.. Anh làm ngày, làm 'êm không biỏt mỏằ?t, nỏu không bao rỏng... anh bỏằ-ng thỏƠy mơnh yêu mỏn và say mê nó.
    Y nhặ ông chỏằĐ, Chư Dânh là mỏằTt thiên tài kinh tỏ. ThoĂng trong 'Ăm nhÂn viên, anh nghe xơ xào lỏằi khen ngỏằÊi. CĂch mâi phỏưp phòng, anh không vỏằTi tỏằ hào, 'ỏc chư. Chỏằ? nghe mỏằông, vơ tỏằô nay trong mỏt mỏằi ngặỏằi, mơnh không còn là thỏng fn bĂm 'Ăng khinh.
    Guỏằ"ng mĂy công ty 'Ê trỏằY lỏĂi hoỏĂt 'ỏằTng bơnh thặỏằng, lòng Chư Dânh tỏĂm vặĂi mỏằTt nỏằ-i lỏằ Đỏằf mỏằTt nỏằ-i lo khĂc, cuỏằTn tràn, da diỏt. Tú Vfn, em 'Âu rỏằ"i? Có biỏt phút này lòng anh nhỏằ> thặặĂng em vô hỏĂn?
    Vỏằ 'i Tú Vfn! Nhặ muỏằ'n bỏưt thành lỏằi, trĂi tim anh thỏằ.n thỏằâc. Anh sỏẵ không bao giỏằ cÊi vỏằ>i em nhặ vỏưy nỏằa. Sỏẵ nhỏằ anh da diỏt không?
    CĂnh cỏằưa bỏằ-ng mỏằĂ làm cỏt ngang dòng tÂm sỏằ, Chư Dâng ngỏâng 'ỏĐu lên cau có, bỏằc mơnh toan mỏng mỏằTt cÂu. Ai mà vô duyên vỏưy? Vào phòng ngặỏằi ta không gà cỏằưa.
    Nhặgn... anh 'Ê không mỏng, câng nhặ không thỏằf nào mỏng nỏằ.i. ĐỏƠng kỏằf chhỏằ"ng hỏằ" sặĂ sỏp gỏằn ghỏẵ trên bàn bỏằn nhiỏằu. Nhặng nó vỏôn là nó vỏằ>i 'ôi mỏt tròn vo, vỏằ>i dĂi giỏằng trỏằ con kâo dài ra vòi vânh.
    - Thơ ra em 'Ây chỏằâ còn ai nỏằa? Anh làm gơ mà ôm em chỏãt cỏằâng, chỏằi bơnh tÂm lỏĂi. Chỏằ? tay vào chiỏc ghỏ, gặặĂng mỏãt anh khỏc khỏằ., dàu dàu. Tỏằ nhiên nghe thỏạn, anh thỏƠy mơnh lỏằ-i cạng HỏÊo Mỏằạ.
    - Anh sao vỏưy?
    Ngỏằ"i vào ghỏ, HỏÊo Mỏằạ ngỏĂc nhiên nhơn mỏãt anh 'ỏằ.i khĂc:
    - Hai ngặỏằi thành vỏằÊ thành chỏằ"ng rỏằ"i phỏÊi không? Có còn gÂy lỏằTn nhặ hỏằ"i trặỏằ>c...
    - Tú Vfn bỏằ 'i rỏằ"i...
    LỏƠy hỏt can 'ỏÊm, Chư Dânh buông mỏằTt cÂu cỏt ngang lỏằi HỏÊo Mỏằạ.
    - Bỏằ nhà 'i... ?
    Đôi mỏt nó trỏằÊn tròn ngặĂ ngĂc rỏằ"i chuyỏằfn sang giỏưn bỏằông bỏằông:
    - Anh lỏĂi chỏằc cho chỏằc em nói ông gỏÊ chỏằi anh nỏằa.
    Dỏằông chÂn nặĂi gỏĂch cỏằưa, giỏằng HỏÊo Mỏằạ giỏưn hỏằn.
    - ỏằ'!
    Nhặ nhỏằ> ra 'iỏằu gơ, Chư Dânh mỏằông rặĂn.
    - Em biỏt nhà Tú Vfn phỏÊi không? Dỏt anh 'i vỏằ>i.
    - Dỏt anh 'i 'ỏằf làm gơ?
    Nhặ không hiỏằfu, nhặ cỏằ' tơnh, HỏÊo Mỏằạ hỏƠt mỏĂt lên. Chư Dânh thú nhỏưn không ngỏĐn ngỏĂi:
    - Đỏằf xin lỏằ-i, 'ỏằf nfn nỏằã Tú Vfn. Đi HỏÊo Mỏằạ, 'ỏằông làm khó anh mà. Dỏt anh 'i tơm Tú Vfn 'i.
    - Nhặng... anh có yêu chỏằi tỏƠt cỏÊ thiỏt tha, mong nhỏằ>:
    - Trên 'ỏằi này ngoài Tú Vfn ra anh không còn yêu ai 'ặỏằÊc.
    - Thỏưt ặ?
    NỏằƠ cặỏằi mÊn nguyỏằ?n mỏằY tặặĂi trên môi HỏÊo Mỏằạ rỏằ"i chỏằÊt tỏt ngỏƠm 'i vỏằTi vÊ. BỏằYi cỏằĐng nhặ anh, nó không biỏt 'ỏằ?a chỏằ? cỏằĐa Tú Vfn. Nhỏằ> ngày xặa, nó và cô 'Ê gỏãp nhau ỏằY công viên vỏng, giỏằa 'êm khuya.
    - Không, anh không tin.
    Nghe nó nói vỏưy, Chư Dânh lỏc 'ỏĐu:
    - Em và Tú Vfn thÂn nhặ vỏưy, lỏẵ nào không biỏt nhà nhau. Đó chỏng qua là em không muỏằ'n giúp anh thôi.
    - Sao em lỏĂi không muỏằ'n giúp anh chỏằâ?
    Nhặ oan ỏằâc, HỏÊo Mỏằạ hât to.
    - Anh là anh ruỏằTt cỏằĐa em kia mà.
    - Anh ruỏằTt!
    Chư Dânh nghe tai mơnh nhặ ạ 'i. Hai mỏt tròn xoe, anh lỏp bỏp.
    - Em vỏằôa nói cĂi gơ HỏÊo Mỏằạ?
    - Em nói em vỏằ>i anh là anh em ruỏằTt. Là anh em cạng mỏạ khĂc cha.
    Nhặng chỏng có chuyỏằ?n gơ, HỏÊo Mỏằạ 'Ăp tỏằ?nh bặĂ.
    - Anh không tin hỏÊ? Em cho anh coi bỏng chỏằâng nă.
    Cho tay vào túi lỏƠy ra hai con cĂ bỏng cỏâm thỏĂch giỏằ'ng hỏằ?t nhau. HỏÊo Mỏằạ 'ỏãt vào tay Chư Dânh.
    Đúng rỏằ"i, 'úng là mỏãt cỏâm thỏĂch cỏằĐa mỏạ rỏằ"i. Chư Dỏằ?nh nhỏưn ra cĂi mỏãt dÂy chuyỏằn hơnh con cĂ bỏằc vỏằ mỏãt thuỏằ-n ra nga ngĂc cỏằĐa anh. HỏÊo Mỏằạ nỏằY mỏằTt nỏằƠ cặỏằi con trỏằ. Rỏằ"i bỏng cĂi giỏằng trong veo, cao vút cỏằĐa mơnh, nó vỏĂch màn bư mỏưt. CĂi bư mỏưt làm anh phỏÊi mặỏằi nfm ôm hỏưn, 'ỏằ>n 'au vỏƠt vỏÊ cạng ẵ nghâ: "ng là kỏằ sĂt nhÂn. Mà sỏằ thỏưt là...
    ... LỏĐn thỏằâ bỏÊy 'ặỏằÊc cô thặ kẵ vào nhỏc rỏằ"i mà ông Kiỏằ?t cỏằâ trặĂ trặĂ ngỏằ"i trặỏằ>c bỏÊn hỏằÊp 'ỏằ"ng không buỏằ"n nhỏƠc bút. Cỏằâ nhặ nó là 'ỏằ'ng giỏƠy vô giĂ trỏằi ông chỏng nghâa lẵ gơ. Tràn ngỏưp trong trĂi tim ônghiỏằ?n tỏĂi là Tiỏằfu Huỏằ?. Cô gĂi mà Chư Đơnh - thỏng con trai duy nhỏƠt cỏằĐa ông yêu và nguyỏằ?n cặỏằi cho bỏng 'ặỏằÊc.
    Không giỏằ'ng vỏằ>i cĂc tỏằ? ph1u 'ặặĂng thỏằi, là mỏằTt ngặỏằi lỏưp nên sỏằ nghiỏằ?p tỏằô hai bàn tay trỏng. "ng chặa bao giỏằ xem khinh ngặỏằi nghăo khỏằ., tay lÂm chÂn bạn. Dạ không ặng bỏằƠng lỏm khi thỏƠy con say mê cÂy cỏằ cfm ghât thặặĂng trặỏằng.
    Ngày Chư Dânh nỏằTp 'ặĂn vào 'ỏĂi hỏằc nông lÂm, ông 'Ê buỏằ"n, 'Ê bỏằ nhà 'i lang thang hỏt mỏằTt ngày. Rỏằ"i trỏằY vỏằ nhà vỏằ>i mỏằTt tÂm trỏĂng hặĂn hoan, hặng phỏƠn. Thôi, con không nỏằ'i nghiỏằ?p cha, thơ ông chỏằ chĂu vỏưy. NhỏƠt 'ỏằi ẵ nghâ 'ó, mỏằ>i mặỏằi tĂm tuỏằ.i ông 'Ê ngỏƠp ghâ tơm vỏằÊ cho nó. Nhặng... lỏĐn nào 'ặa giai nhÂn 'ỏn nó câng chỏằ? cặỏằi, câng lỏc 'ỏĐu, mỏãc cho ông thỏƠt vỏằng, buỏằ"n thiu giỏưn dỏằ-i.
    Nên lỏĐn này, khi 'ặỏằÊc tin nó có ngặỏằi yêu, ông mỏằông lỏm. Nfn nỏằ? xin 'ỏằ<a chỏằ? mỏằTt ngặỏằi bỏĂn cỏằĐa Chư Dânh, ông fn vỏưn 'àng hoàng tơm 'ỏn nhà Tiỏằfu Huỏằ?, gỏãp cha mỏạ cô nói chuyỏằ?n.
    Đặỏằng sĂ xa xôi, tưt ttỏưn LÂm Đỏằ"ng nhặng ông không ngỏĂi. Biỏt cô xuỏƠt thÂn tỏằô mỏằTt gia 'ơnh chuyên làm rỏôy, ông khỏƠp khỏằi mỏằông. Đinh ninh sỏằ chỏằn 'ặỏằÊc dÂu hiỏằn ngoan, chÂn chỏƠt.
    Nhặng... bỏƠt ngỏằ, choĂng vĂng thay, hặĂn cỏÊ cỏÊm giĂc bỏằ< phĂ sỏÊn cỏằĐa công ty, ôn g thỏĐn ngặòi ra chỏt 'iỏng. Trỏằi ặĂi, oan nghiỏằ?t quĂ. Tiỏằfu Huỏằ? là mỏằTt cô gĂi tỏưt nguyỏằn. CặĂn bỏằ<nh sỏằ't bỏĂi liỏằ?t lúc nhỏằ 'Ê cặN
  9. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Chương kết
    - Này bà, con Tú Văn nhà mình hôm nay đẹp quá! Cho bà khỏi phải chê, nó là đứa vịt trờk ngớ ngẩn xấu nhất nhà.- Cái ông này, im đi, khôn gkhéo nó nghe được bây giờ. Vịt trời cũng có lúc trở thành thiên nga vậy.
    Vừa đẩy cửa toan bước ra sau, xem nhà bếp chuận bị đến đâu rồi, chợp nghe giọng cha mẹ rì rầm tâm sự sau ngạch cửa. Tú Văn bước vội trở vào. Mỉm cưòi trước gương, cô muốn một lần nữa kiểm trạ Xem con vịt trời xấu xí Tú Văn đã thật sự lột xác thành một thiên nga lộng lẫy như cha mẹ vừa khen ngợi?
    Đẹp không đẹp, xấu không xấu, nhưng Tú Văn thấy mình rất có duyên, rất yêu kiều lộng lẫy trong bộ áo dài bằng gấm Thượng Hải. Bộ đồ truyền thống đặc trưng cho cô dâu trong ngày lễ vu quỵ Chả là hôm nay đám cưới của cô mà!
    Giờ nghĩ lại, cô còn thấy bất ngờ, lạ lẫm huống hồ gì cha mẹ của cộ Cả chòm xóm láng giềng, bà con thân tộc nữa. Ai mà ngờ nổi con bé Tú Văn vô tích sự cứng ngắc như con trai lại len xe hoa sớm hơn cả Linh Chi chị của mình.
    Đám cưới lại rình rang nhất xóm, nhất làng với chàng rể là con trai ngài tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng. Y như chuyện lọ lem và hoàng tử vậy.
    Hai năm bỏ nhà đi rồi trở về nhà với đôi bàn tay trắng, thú thật lắc đầu Tú Văn run sợ lắm. Chắc mẻm một trận đòn bao nhiêu lời mắng chửi đắng cay chua nghiệt. Nào con vô tích sự, sao không đi luôn đi, còn vác mặt về đây làm gì nữa. Coi chị mày kìa, đã ra trường, đã nổi danh rồi.
    Phải chịu thôi, Tú Văn cắn răng nhủ lòng nhịn nhục, xin lỗi cha mẹ. Dù sao họ cũng là đấng sanh thành. Có mắng chửi đánh đập cũng chỉ quan tâm lo lắng cho cộ Khôn như - Chí Dĩnh kia là hạng Sở Khanh khốn nạn chiếm đoạt cô rồi bẻ cành bán rau như vậy.
    Càng nghĩ càng hận, càng đau. Tú Văn thấy mình dại khờ, ngu ngốc quá, làm bán sống bán chết bảo vệ gia tài sự nghiệp cho người ta... Cuối cùng được cái gì đây? Một nỗi nhạc ê chề không hơn không kém.
    Cha, mẹ, con về đây, con biết lỗi rồi, mặc tình cha mẹ đánh mắng
    Rất lạ lùng, rât không tin nổi. Dường như sau hai năm bỏ nhà ra đi, cha mẹ cô vụt biến thành người khác. Chẳng những không đánh mắng cô một lời nào, họ còn mở rộng vòng tay thân ái thứ thạ Hai năm dài xa cách, đủ thời gian cho ông bà ngẫm nghĩ, suy ngẫm lại cách đối xử bất công của mình đối với Tú Văn. Con nào cũn glà con, cũng rứt ruột bức lòng sanh ra. Sao đứa thương đứa ghét?
    Được cha mẹ thương, sao Tú Văn vẫn nghe buồn nghe man mác nhớ. Nhất là những buổi chiều, mọi người ngồi bên cửa sổ, ngắm cánh hồng "Tiểu Lý Đình", lòng cô cứ bồi hồi da diết.
    Để giết thời gian, để lòng dỡ quạnh quẽ u buồn, Tú Văn thường ngồi ghi nhật ký. Và chẳng hiểu sao, trong những trang nhật ký cứ thấp thoáng bóng hình. Vừa thân thương, vừa đáng ghét.
    Chí Dĩnh đấy ư? Có những lúc giận dỗi, cô xé tan những tan đã viết dở để rồingày mai lại viết. Sao kỳ lạ vậy? Tú Văn ngơ ngẩn tự hỏi lòng. Sao mình không căm ghét hắn?
    Sao cứ nhớ như in ánh mắt đắm đuối anh nhìn mình đêm êm ái? Dịu dàng, đầm ấm, thân thương quá, làm lòng cô ray rứt mãi không nguôi.
    Nỗi đau con gái đã lành theo ngày tháng, nhưng nỗi nhớ con tim cứ ngày đêm thôi thúc cuộn trào. Cứ như muốn bắt cô một lần quay trở lại "Tiểu Lý Đình" gặp anh để hỏi cho ra lẽ. Cô không tin lời bọn đàn em của Chí Dĩnh hôm nào đó nói ư? Không biết, chỉ biết nhiều lần, cô lén đến công ty "Vạn Mã" trộm nhìn anh rồi lủi thủi ra về trong buồn tủi. Anh đã chẳng còn nhớ đến cô rồi.
    Cô giận mình nhiều, trách mình nhiều. Cái con bé Tú Văn thường khi cứng rắn đanh đá thế. Sao bây giờ trở nên diu. dàng ủy mị đến lạ thường. Nghe tiếng lá rơi cũng chạnh lòng buồn, cũng nhớ về kỷ niệm rưng rưng muôn khóc. Để mẹ mừng, mẹ hiểu lầm khoe cùng hàng xóm. Con Tú Văn dạo này lớn rồi, thùy mị, dịu dàng, có thể kiếm cho nó một tấm chồng.
    Mình yêu Chí Dĩnh rồi! Tú Văn không sao phủ nhận dù lòng muốn lắm. Như cô bé Tử Lăng trong "Hãy ngủ yên tình yêu" của nữ sĩ Quỳnh Dao, Tú Văn biết mình đã yêu anh từ lâu lắm, nhưng tự cao kiêu ngạo. Không muốn đánh mất mình.
  10. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Nhưng điều này, cô chỉ biết tâm sự cùng quyển nhật ký, và nhủ lòng sẽ ôm đến trọn đời. Đến lúc lấy chồng, cô biết mình cũng sẽ chẳng quên anh, quên cuộc phiêu lưu kỳ lạ của đời mình à sẽ không bao giờ hối hận. Tình yêu là vậy đó! Là khắc khoải, đớn đau, êm ái. Đáng cay, lãng mạng, phải chăng là quy luật của cuộc đời.
    - Tú Văn, xong chưa em, đàng trai đến!
    Tấm rèm thưa khẽ lay động rồi Linh Chi hớt hải chạy vào. Cây lược rơi nhanh xuống mặt bàn, Tú Văn nghe trống tim mình đập mạnh. Hai bàn tay toát mồ hôi lạnh, hệt như hôm nào cô đang ngồi chơi với mẹ trên ghế xích đu, bỗng thấy anh và Hảo Mỹ bước vào.
    Trái tim cô như lúc này đây, thót đau trong ***g ngực. Mặt tái xanh, không nói một lời,dù lòng rất muốn mừng Hảo Mỹ.
    Anh đã ở lại, đã trò chuyện với mẹ rất lâu về một điều gì đó. Để sau khi anh đem cuốn băng video trao trả. Và cũng thích là nhờ quyển nhật ký này mà anh tìm được đỉa chỉ của cô.
    Mẹ đã đặt nhẹ bàn tay cô vào bàn tay Chí Dĩnh, trong lời bàn tán xôn xao của họ hàng thân tộc. Thoáng trong lời khen dành cho bó hồng đỏ trên tay cô dâu nữa. Thiệt hiếm khi nào tìm được một lúc hơn mấy mươi đóa hoa cùng một lứa đều như thế.
    Họ không biết đấy thôi, để có một bó hồng này, Chí Dĩnh đã phải hơn một ngày tuyển lựa gần một vạn cây hồng ở "Tiểu Lý Đình" cũng như để có được ngày hạnh phúc hôm nay, họ phải trải qua bao sóng gió đắng cay chìm nổi.
    Vẫn còn một thắc mắc làm ấm ức lòng anh. Đang đi như chợt nhớ, Chí Dĩnh nhẹ kéo tay Tú Văn hỏi nhỏ:
    - Tú Văn, đã thành vợ thành chồng em hãy cho anh biết. Hôm đó thật sự Ở vườn hoang, em có leo qua đầu anh không?
    Lại chuyện này! Lại là nỗi tự ái hơn thua của trẻ con. Tú Văn cảm thấy buồn cười, dù không phải lần đầu, anh theo gặng hỏi cô về vấn đề này.
    - Sao hả? Em nói đi.
    Chí Dĩnh lại giật tay cô nôn nóng.
    - Em có leo qua đầu anh không?
    - Em không biết, quên mât tiêu rồi. Dường như có mà cũng dường như không.
    Tú Văn cười úp mở. Chí Dĩnh càng sốt ruột:
    - Ráng nhớ lại đi, có hay không?
    - Quên mất thiệt rồi.
    Chớp mắt, Tú Văn cười nũng nịu.
    - Mà dù có nhớ em cũng không nói anh nghe.
    - Sao vậy?
    - Vì đó là bí mật. Bí mật của em, chồng ngốc à!
    Sĩ nhẹ ngón tay xuống trán anh. Tú Văn cười khanh khách chạy đi, bỏ mặc Chí Dĩnh hờn, mặt nghệt ra như đứa trẻ.
    - Sao thế, nó lại ăn hiếp con à?
    Đứng bên trông thấy, ông Kiệt bước lại gần hỏi nhỏ cứu bồ.
    - Có cần ông giúp một tay không?
    - Làm gì có!
    Bị quê vì bị Ông bắt gặp mình mất phong độ với Tú Văn, Chí Dĩnh hất mặt lên.
    - Tại con là chồng, nhường không thèm chấp.
    - Ờ, chắc vậy!
    Cố làm ra vẻ tin anh, nhưng ông vẫn không giấu đượu nụ cười trong ánh mắt.
    - Mà thôi, con đuổi theo nó đi, giờ rước dâu sắp đến rồi.
    - Cần gì phải đuổi theo, tự cô ấy cũng biết về mà.
    Nói vậy nhưng Chí Dĩnh lại rảo bước nhanh. Không khéo lại biến mất tiêu như lần trước thì nguy mất. Đâu rồi nhỉ?
    - Xì hù!
    Từ trong một lùm cây, Tú Văn chợt nhảy vào ra, không giống phong cách của một cô dâu thùy mị chút nào. Tay xoay xoay đóa hồng, đôi mắt sáng long lanh, cô tò mò:
    - Chí Dĩnh, anh vừa nói gì vơi ông mà mắt ông vui vậy?
    - Có gì đâu!
    Nhún vai, Chí Dĩnh thản nhiên.
    _ Chỉ là một tin mừng, anh báo cho ông biết rằng em đã có thai.
    - Em có thai! Bao giờ chứ?
    Đôi đồng tử mở to, kinh ngạc, Tú Văn há hốc mồm:
    - Sao anh dám nói láo với ông vậy?
    - Nói láo hồi nào.
    Chí Dĩnh nhưỡng mắt.
    - Chẳng phải là sớm muộn gì em cũng có con với anh ư?
    - A... anh...
    Biết Chí Dĩnh chọc mình, Tú Văn thẹn thùng đánh nhẹ bó hoa xuống người anh tủm tỉm cười hạnh phúc.
    Lại bắt đầu, lại như thế đó. Giữa cô và Chí Dĩnh không biết rồI ai sẽ thắng cho cuộc đua này. Cứ một - không một - đều, rồi hai - một. Suốt đời đuổi bắt nhau như đôi **** vàng trên khóm hồn kia. Mãi mãi không nhường nhịn.
    - Tú Văn, em nhìn lạ chưa kìa!
    Chí Dĩnh chợt kêu nhỏ bên tai, Tú Văn quay đầu lại, bất ngờ má cô chạm phải môi anh để một nụ hôn được bắt đầu trong ánh nắng chiều vừa tắt.
    Từ đằng xa, tình cờ lia tia nhìn trông thấy, ông Kiệt vội vàng dang tay chặn đoàn người đưa dâu dừng lại. Hạ giọng, bằng một giọng thì thắm, ông bảo:
    - Im lặng đi, bọn chúng đang hôn..
    Thế là những đôi mắt nhìn nhau, cười bẽn lẽn. Ôi tình yêu, chuyện bao giờ mới hết... ?
    Hạ Thu - 1998
    Hết

Chia sẻ trang này