1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hoả tiễn Nga

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi khongquen25, 19/12/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dhna79

    dhna79 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/04/2001
    Bài viết:
    948
    Đã được thích:
    0
    Tôi nghe nói trên B52 có một loại hoả tiễn dùng để tiêu diệt radar ngay cả khi nó đã tắt. Nguyên lý hoạt động của nó thế này:
    Khi máy bay phát hiện thấy tín hiệu của radar, hoả tiễn chống radar nầy sẽ được phóng ra. Tuy nhiên, nó không nương theo tín hiệu sóng đi tới mà sẽ tính ra quỹ đạo và rơi theo lực hút của trái đất (giống kiểu tên lửa đạn đạo). Lúc này, radar có tắt hay hất cánh sóng cũng vô dụng. Chỉ có cách hay nhất là nhổ càng lên chạy.
    Đó là tôi nghe thầy giáo kể lại thế, chứ không biết tên của loại hoả tiễn nầy, khi tìm kiếm trong danh mục các hoả tiễn của Mỹ cũng không thấy nói đến loại quái thai nầy.

  2. dot223

    dot223 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/05/2002
    Bài viết:
    3.713
    Đã được thích:
    0
    Như vậy thì sẽ khó ném lắm bởi phải tính vị trị ném, hướng gió, tốc độ gió, tốc độ máy bay, cân nặng bom... để chọn được 1 chỗ ném thích hợp. Không biết có phải ko nhỉ?
    [​IMG]
    Vietnam Airlines

  3. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ là loại AMG78 đã nói ở trên:
    ----------------------------------------------
    Trích Antey2500:
    Còn đây là AMG78 Standar
    So với loại AMG45 tầm bắn nó xa hơn khoảng 35 dặm hay 50 Km,chống bị nhiểu làm lệch hướng mục tiêu tốt hơn ,có khả năng dò tìm sóng radar tốt hơn và quan trọng là nó có khả năng nhớ hướng bay nghỉa là 1 khi ta tắt máy thì trong bộ nhớ vẩn giử cho nó bay trúng vị trí nó bắt được sóng lần cuối cùng của ta.
  4. Antey2500

    Antey2500 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    2.764
    Đã được thích:
    6
    Trái hoả tiển bác dhna79 nói đích thực là trái AMG78 Standard rồi còn bên LX củng có 1 trái hình như tên là Doniva thì phải bây giờ không có tài liệu kế bên nên không dám khẳng định trí nhớ dạo này thi cử học bài nhiều nên tồi vô cùng .
    Nhưng AMG78 vẩn chưa là lợi hại nhất tính theo phía Mỉ thôi thì AMG88 Harm là hiện đại nhất nó có thể chống nhiểu và dò tìm thụ động cực tốt bảo đảm đánh đúng và chính xác mục tiêu ngoài ra AMG88 Harm còn có thể tự dẩn chủ động nên có tắt radar hay chạy thì củng bị bắn .Nhờ các tính năng này nên AGM88 có 1 khả năng quái dị nhưng sau này mới biết là bên LX đả ứng dụng rộng rải từ lâu đó là kiêu "tập kích định sẳn " hay nói đúng hơn là tập kích đoán mò .Nghỉa là 1 khi ta không phát hiện radar địch ở đâu nhưng nhìn trận địa phòng không và tên lửa bắn lên từ xa vào các máy bay của ta hay nhờ tin tức tình báo-trinh sát thì ta sẻ bắn 1 trái AMG88 về hướng đó khi đến gần mục tiêu AMG88 sẻ tự dò tìm và tiến công mục tiêu không cần ai chỉ dẩn .

    Đời người chỉ sống có một lần ,hãy sống sao cho đến ngày nhắm mắt ta không phải hối tiếc .
  5. lekien

    lekien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/01/2001
    Bài viết:
    698
    Đã được thích:
    0
    Rất vui vẻ nhỉ-Các bạn bàn luận ...như TTXVN ấy nhỉ ??? Bạn nào chịu khó dịch hộ đi.
    Weapons/Systems/Platforms
    Missiles/Rockets -- Anti-Radar
    Denotes variant or alternate name
    AGM-122 Sidearm
    AGM-136A Tacit Rainbow
    AGM-45 Shrike
    AGM-78 Standard ARM
    AGM-88 HARM (High-speed Anti-Radiation Missile)
    ALARM (Air-Launched Anti-Radiation Missile)
    Armat
    AS-11 Kilter**
    Kh-58 (Russian designation)
    AS-12 Kegler (NATO codename)
    Kh-25MP (Russian missile designation)
    Kh-27 (Russian missile designation)
    AS-9 Kyle**
    Kh-28 (Russian missile designator)
    AS37 Martel
    HARM was acknowledged as being the combat planners' weapon of choice in the suppression of enemy air defense radars.
    Background
    The AGM-88 High-Speed Anti-Radiation Missile (HARM) is a joint United States Navy/United States Air Force program which was developed by the Navy and Raytheon Company. HARM was designed as a technically advanced follow-on to Standard ARM and Shrike, with deliveries beginning in 1982. Continued hardware and software upgrades have allowed HARM to stay abreast of the advancing radar threat. HARM has proven itself in both reliability and combat performance. Its first combat use was in Libya in 1986. In 1991, during Desert Storm, the firing of more than 2000 missiles all but silenced the Iraqi radar threat. HARM was acknowledged as being the combat planners' weapon of choice in the suppression of enemy air defense radars.
    Operation
    HARM's primary mission is *****ppress or destroy surface-to-air missile radars, early warning radars, and radar-directed air defense artillery systems. Once airborne, HARM can operate in three modes: preemptive, missile-as-a-sensor, and self-protect. In long-range preemptive scenarios HARM is fired before locking onto the threat radar. Targeting is provided through pre-flight planning, or cued via on/off-board sensors. Most aircraft are equipped to fully utilize HARM as a sensor, providing ****pit displays which greatly enhance aircrew target selection and threat prosecution. Radar warning receivers (used with the self-protect mode) and other more sophisticated ESM systems provide ad***ional capabilities for locating enemy radar emitters. Once the aircrew is satisfied with the target selection, the missile is launched. It then homes in on the selected target, makes appropriate in-flight corrections, and eliminates the threat.
    HARM Program Highlights
    HARM is produced by Raytheon Company and delivered to the United States military for use on a variety of Navy, Air Force, and Marine Corps aircraft. These include the A-6E, EA-6B, A-7E, F-4G, F-16, and F/A-18. The United States government makes HARM available to its Allies through Foreign Military Sales. A number of countries have elected to procure HARM for use on F/A-18, F-16, and IDS and ECR Tornado aircraft. There are a number of other aircraft which are candidates for HARM integration. Raytheon also manufactures integration and test/support equipment which complete the HARM weapon system suite.
    HARM was designed with performance and quality in mind. In actual field usage, HARM now demonstrates reliability four times better than specification, with performance accuracy being reported as 30% better than design requirements. But the real proof of a weapons program lies in its combat effectiveness. In Libya, Desert Storm, Allied Force, Desert Fox, and Southern and Northern Watch; HARM played a central role in suppressing and eliminating the enemy radar threat. No modern weapons arsenal is complete without HARM in its inventory.
    [​IMG]
    HARM Targeting System (Export), HTS(E), provides pilots with the capability to employ HARM in its most effective mode, Range Known.
    The HARM Targeting System (Export), HTS(E), is Raytheon Company's newest ad***ion to its products designed for the Suppression of Enemy Air Defenses (SEAD). The HTS(E) provides pilots the capability to employ HARM in its most effective mode, Range Known. The pod can autonomously detect, identify and locate radar guided threats at long ranges. It displays the target location to the pilot for HARM designation and firing. The HTS(E) is fully field reprogrammable and designed for high reliability/ maintainability. Originally designed for integration on the USAF F-16 C/D block 50D aircraft, future candidates for integration include the F/A-18 and a variety of other MIL-STD-1553 compatible aircraft. Initial production delivery for the USAF was completed in mid-1994. A supplemental order is currently under contract. Feedback from the warfighters indicates the HTS(E) is easy to learn, easy to use, and easy to maintain. HTS(E) provides a significant increase in situational awareness.
    A preplanned product improvement to improve ranging speed was successfully implemented in early 1996. Ad***ional improvements to search speed, memory size, target identification, and handling capabilities were successfully fielded in mid-2000.
    [​IMG]
    USAF Fact Sheet
    AGM-86B/C Missiles

    Mission
    The AGM-86B air-launched cruise missiles and AGM-86C conventional air-launched cruise missiles were developed to increase the effectiveness of B-52H bombers. In combination, they dilute an enemy's forces and complicate defense of its territory.
    Features
    The small, winged AGM-86B/C missile is powered by a turbofan jet engine that propels it at sustained subsonic speeds. After launch, the missile's folded wings, tail surfaces and engine inlet deploy. The AGM 86B is then able to fly complicated routes to a target through use of a terrain contour-matching guidance system. The AGM 86C uses an onboard Global Positioning System (GPS) coupled with its inertial navigation system (INS) to fly. This allows the missile to guide itself to the target with pinpoint accuracy.
    AGM-86B/C missiles increase flexibility in target selection. AGM-86B missiles can be air-launched in large numbers by the bomber force. B-52H bombers carry six AGM-86B or AGM-86C missiles on each of two externally mounted pylons and eight internally on a rotary launcher, giving the B-52H a maximum capacity of 20 missiles per aircraft.
    The AGM-86C CALCM differs from the AGM-86B air launched cruise missile in that it carries a conventional blast/fragmentation payload rather than a nuclear payload and employs a GPS aided INS.
    An enemy force would have to counterattack each of the missiles, making defense against them costly and complicated. The enemy's defenses are further hampered by the missiles' small size and low-altitude flight capability, which makes them difficult to detect on radar.
    Background
    In February 1974, the Air Force entered into contract to develop and flight-test the prototype AGM-86A air-launched cruise missile, which was slightly smaller than the later B and C models. The 86A model did not go into production. Instead, in January 1977, the Air Force began full-scale development of the AGM-86B, which greatly enhanced the B-52's capabilities and helped America maintain a strategic deterrent.
    Production of the initial 225 AGM-86B missiles began in fiscal year 1980 and production of a total 1,715 missiles was completed in October 1986. The air-launched cruise missile had become operational four years earlier, in December 1982, with the 416th Bombardment Wing, Griffiss Air Force Base, N.Y., which deactivated when the base closed in 1995.
    In June 1986 a limited number of AGM-86B missiles were converted to carry a high-explosive blast/fragmentation warhead and an internal GPS. They were redesignated as the AGM-86C CALCM. This modification also replaced the B model's terrain contour-matching guidance system and integrated a GPS capability with the existing inertial navigation computer system.
    The CALCM became operational in January 1991 at the onset of Operation Desert Storm. Seven B-52s, from Barksdale AFB, La., launched 35 missiles at designated launch points in the U. S. Central Command's area of responsibility to attack high-priority targets in Iraq. These "round-robin" missions marked the beginning of the air campaign for Kuwait's liberation and are the longest known aircraft combat sorties in history (more than 14,000 miles and 35 hours of flight).
    CALCM's most recent employment occurred in Sept. 1996 during Operation Desert Strike. In response to Iraq's continued hostilities against the Kurds in northern Iraq, the Air Force launched 13 CALCMs in a joint attack with the Navy. This mission has put the CALCM program in the spotlight for future modifications.
    In 1996 and 1997, 200 ad***ional CALCMs were produced from excess ALCMs. These missiles, designated Block I, incorporate improvements such as a larger and improved conventional payload (3,000 pound blast class), a multi-channel GPS receiver and integration of the buffer box into the GPS receiver. The upgraded avionics package was retrofitted into all existing CALCM (Block 0) so all AGM-86C missiles are electronically identical.
    General Characteristics
    Primary Function: Air-to-ground strategic cruise missile
    Contractor: Boeing Defense and Space Group.
    Guidance Contractors: Litton Guidance and Control, and Interstate Electronics Corp. (AGM-86C model)
    Power Plant: Williams Research Corp. F-107-WR-10 turbofan engine
    Thrust: 600 pounds
    Length: 20 feet, 9 inches (6.3 meters)
    Weight: 3,150 pounds (1,429 kilograms)
    Diameter: 24.5 inches (62.23 centimeters)
    Wingspan: 12 feet (3.65 meters)
    Range: AGM-86B: 1,500-plus miles; AGM-86C: 600 nautical miles (nominal); classified (specific)
    Speed: AGM-86B, about 550 mph (Mach 0.73); AGM 86C, high subsonic (nominal), classified (specific)
    Guidance System: AGM-86B, Litton inertial navigation element with terrain contour-matching updates; AGM 86C, Litton INS element integrated with multi-channel onboard GPS
    Warheads: AGM-86B, Nuclear capable; AGM-86C; Block 0, 2,000 pound class, and Block I , 3,000 pound class
    Unit Cost: AGM-86B, $1 million; AGM-86C, ad***ional $160,000 conversion cost
    Date Deployed: AGM-86B, December 1982; AGM-86C, January 1991
    Inventory: AGM-86B, Active force, 1,142; ANG, 0; Reserve, 0.
    AGM-86C, 239, Block 0, 41; Block I, 198
    POINT OF CONTACT
    Air Combat Command, Public Affairs Office; 115 Thompson St., Suite 211; Langley AFB, VA 23665-1987; DSN 574-5014 or (804) 764-5014 and Oklahoma City Air Logistics Center; Cruise Missile Product Group; 3001 Staff Drive, Suite 2AG82A; Tinker AFB, OK 73145-3021; DSN 339-4490 or (405) 736-4490; e-mail: jponeill@exchange.tinker.af.mil
    [​IMG]
  6. Antey2500

    Antey2500 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    2.764
    Đã được thích:
    6
    Sao bác không dịch ngắn gọn ra giùm .Em củng muốn dịch nhưng nhiều quá hoa cả mắt.

    Đời người chỉ sống có một lần ,hãy sống sao cho đến ngày nhắm mắt ta không phải hối tiếc .
  7. B.40

    B.40 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/07/2002
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0

    Đây là bài của Bac dot23 post bên fỏum lịch sử văn hoá. mọi nguòi cùng tham khảo
    ''Điện Biên Phủ trên không'' nhìn từ phía bên kia
    (08:43:00 22-12-02)









    Nguồn: VASC Orient

    Trong những ngày này, khi chúng ta đang tưng bừng kỷ niệm 30 năm chiến thắng ''Điện Biên Phủ trên không'', thì ở bên kia Thái Bình Dương (và cũng là bên kia chiến tuyến của ngày nào), cũng đã và đang diễn ra những hoạt động kỷ niệm trận chiến trên không mà họ gọi là ''cuộc không kích lễ Giáng sinh''. Ở Mỹ, người ta đã tổ chức nhiều cuộc gặp mặt với các cựu phi công, các hội thảo ở trường đại học về sự kiện lịch sử này.
    ''Lỗi tại bộ chỉ huy không quân chiến lược SAC''
    Đó là ý kiến chính trong bài tham luận đọc tại một cuộc hội thảo về chiến tranh Việt Nam tại Đại học Tech Taxas của Marshall Michel - một phi công F-4 Phantom từng bay 312 phi vụ trong chiến tranh tại Việt Nam từ những năm 1970-1973, đã từng phục vụ 26 năm trong không lực Hoa Kỳ với chức vụ chót là phụ trách kế hoạch bay trong chiến tranh vùng Vịnh.
    Marshall Michel cũng là tác giả của hai quyển sách mang tựa đề ''11 ngày lễ Giáng sinh: trận đánh cuối cùng của Hoa Kỳ tại Việt Nam'' (xuất bản năm 2001) và ''Không chiến trên bầu trời Bắc Việt Nam: 1965 - 1972'' (xuất bản năm 1997).
    Theo Marshall Michel: Bộ chỉ huy không quân chiến lược (SAC), đóng tại Omaha (bang Nebraska) đã ''giành lấy'' việc lên kế hoạch thực hiện chiến dịch Linebacker II (từ 18 - 29/12/1972) theo lệnh của Tổng thống Nixon - theo đó sẽ cho B-52 bay vào Việt Nam từ hướng tây bắc (Lào) rồi quay xuống phía Nam tiến đến Hà Nội, sau đó rẽ ngay về hướng tây Bắc để thoát ra.
    Một trong vấn đề của kế hoạch này là: mỗi đêm có ba đợt bay tấn công, mỗi đợt cách nhau 4 giờ và cùng bay một đường bay, tấn công hầu như cùng những mục tiêu. Thêm vào đó, khoảng cách quá lớn giữa tổng hành dinh SAC và các đơn vị chiến đấu (tức từ Omaha bên Mỹ đến Utapao ở Thái Lan và Guam trên Thái Bình Dương), mỗi ngày SAC phải lên kế hoạch bay và phổ biến kế hoạch đến các đơn vị chiến đấu những 48 giờ trước khi cất cánh.
    Việc lên kế hoạch quá lâu đó đồng nghĩa với việc để trôi mất toi gần ba ngày trước khi có thể tiến hành bất cứ sửa đổi gì cho các phi vụ, bất kể chiến đấu có khác với kế hoạch đến đâu.
    Một trong những hóc búa lớn nhất đã xuất hiện khi đợt tấn công thứ nhất diễn ra trên bầu trời Hà Nội đêm 18/12. Quy trình hoạt động của B-52 được thiết kế để thả bom nguyên tử, mỗi khi thả bom xong các B-52 ngay lập tức nghiêng cánh quẹo 45o trong khoảng 50 giây. Trong khi đó, các thiết bị điện tử gây nhiễu lại được hướng xuống mặt đất nhắm quấy rối hệ thống rađa dẫn đường tên lửa SAM-2 của đối phương. Vì thế, khi B-52 nghiêng 45ocác thiết bị gây nhiễu này lại hướng lên trời hoạt động, do đó chẳng trúng vào bất cứ một tên lửa SAM nào, ngay giữa lúc B-52 đang ở ngay tâm điểm của hệ thống phòng không đối phương.
    Cùng với việc chung cho tất cả pháo đài bay cùng một độ cao và thả bom cùng những mục tiêu, trước một lực lượng tên lửa phòng không tài ba của Hà Nội, các tổn thất không thể tránh khỏi. Ba chiếc B-52 đã bị mất, hai chiếc bị thương ngay trong đêm đầu.
    Đêm 19/18, vì nhiều lý do kết hợp nên các pháo thủ SAM đối phương lại chập chờn và không một B-52 nào bị mất. Điều đó làm những nhà kế hoạch của SAC càng cảm thấy họ có lý và tăng cường tầm kiểm soát của họ lên khâu kế hoạch, trong khi các phi hành đoàn và chỉ huy chiến đấu không ngừng chỉ trích mạnh mẽ việc lên kế hoạch bay quá sớm như thế.
    Trong khi đó, đối phương lại điều chỉnh kế hoạch tác chiến căn cứ trên những dữ kiện của hai đêm đầu và trên dự kiến rằng phía Mỹ sẽ quá cứng nhắc để có thể thay đổi.
    Bắc Việt tăng cường SAM, và quan trọng hơn cả là đã điều chỉnh lại các vị trí tên lửa và sắp xếp một cách tối ưu sao cho có thể đánh trúng đúng vào lúc B-52 quẹo cua một cách ''sơ hở'' như thế.
    Đêm 20/12, B-52 lại tấn công Hà Nội trong ba đợt, cách nhau 4 giờ. Thế là khi đợt B-52 đầu tiên vừa thả bom xong và bắt đầu quẹo cua, SAM chực sẵn, được phóng lên và đánh gục luôn ba chiếc B-52.
    Hậu quả của những tổn thất ngoài dự kiến này là SAC đã đình chỉ đợt tấn công thứ nhì, song điều mà phía Mỹ không biết chính là đối phương hết SAM sau đợt tấn công thứ nhất. Chính việc huỷ đợt tấn công thứ nhì đã cho phép họ có đủ thời gian tái cung cấp tên lửa cho các đơn vị để kịp cho đợt tấn công thứ ba...
    Thất kinh vì những tổn thất trong đêm 20/12, đồng thời do không còn kịp sửa kế hoạch nữa nên SAC chọn giải pháp đơn giản nhất là huỷ hai đợt tấn công đầu tiên của đêm thứ tư (dự trù vào lúc 20h và 0h). Xui xẻo cho SAC là lúc đó đối phương cũng hầu như cạn tên lửa SAM rồi, nếu hai đợt tấn công này diễn ra thì họ cũng chỉ còn những dàn phóng trống rỗng. Thế cho nên, khi đợt tấn công duy nhất trong đêm đó diễn ra vào 4h sáng với 39 chiếc B-52, họ đã có đủ tên lửa tự vệ để đánh rơi thêm hai chiếc B-52.
    Do tổn thất B-52 nhiều quá nên SAC bèn ngưng không kích vào Hà Nội mà oanh tạc vào các mục tiêu khác. Nhìn thấy điều đó, Hà Nội cảm nhận họ đã thắng một ''trận Điện Biên Phủ trên không''.
    Mất tinh thần vì những tổn thất của các đơn vị mình và vì chiến thuật quá ''sách vở'' của SAC, tư lệnh lực lượng B-52 tại Utapaco, thiếu tướng Glenn Sullivan đã không thông qua cấp chỉ huy trực tiếp của mình, gửi đi một bức điện đến thẳng Bộ chỉ huy SAC với nội dung chỉ trích tính bất di bất dịch của kế hoạch tác chiến đó và đề nghị sửa đổi.
    Ngay sau đó, đô đốc Moorer, Chủ tịch Uỷ ban tham mưu liên quân và tướng Alexander haig từ Nhà Trắng gọi điện cho tướng Meyer yêu cầu giải thích tại sao tổn thất nhiều đến thế... Mấy ngày sau, SAC mới nhìn nhận rằng kế hoạch của họ là sai lầm và nhường quyền lên kế hoạch cho không đoàn 8AF đóng tại Guam. Thay vì tập trung B-52 bay ồ ạt đến các mục tiêu thành từng đợt đều đặn, 8AF cho 120 chiếc B-52 cùng một lúc đánh Hà Nội từ nhiều hướng khác nhau chỉ trong vòng 15 phút.
    Thế nhưng, trong bài tham luận của mình, Marshall Michel đã không giải thích tại sao trong những ngày sau, dưới sự chỉ huy trực tiếp của không đoàn 8AF đóng tại Guam mà B-52 vẫn cứ rớt. Thật ra giữa hai Bộ chỉ huy không quân chiến lược SAC và không quân chiến thuật TAC vẫn có một chút ''cạnh tranh'', SAC tự coi mình ở cấp cao hơn, ''chiến lược'' hơn. Marshall Michel vốn là một phi công chiến thuật nến có đổi lỗi cho SAC cũng là chuyện bình thường.
    Khôi phục sự thật
    Cùng với một tâm trạng ''đổ lỗi'' đó còn có Tạp chí Solier of Fortune của các cựu binh Mỹ. Báo này đã đăng một bài mang tựa đề ''Khôi phục sự thật'', trích đoạn dưới đây:
    ''B-52 được lệnh cứ bay thẳng hàng một mạch qua mạng lưới cao xạ và tên lửa phòng không mạnh mẽ nhất chưa từng thấy trên thế giới, rồi tấn công cùng một hướng, từ cùng độ cao, tốc độ, bất chấp những đề xuất và than thở của các phi công đã từng bay vào khu vực này. Hai viên tướng đặc biệt chịu trách nhiệm cho những tổn thất quá lớn này, cho chiến thuật vô hiệu quả trong chiến dịch này là tướng John C. Meyer, Tư lệnh Bộ chỉ huy không quân chiến lược SAC và tướng Pete Sianis, phụ trách kế hoạch của SAC. Cả hai đều nằm tại tổng hành dinh SAC ở tận Omaha mà ra lệnh, chẳng ai thấy cần phải tiếp xúc với các phi hành đoàn đang chiến đấu nhân danh SAC trong khu vực tử thần đó. Họ đúng là những hình ảnh hồi sinh của những viên tướng thời Thế chiến thứ nhất, phè phỡn trong các biệt thự kiểu Pháp cách xa chiến trường một cách an toàn, xua hàng trăm ngàn quân nhảy vào trước các họng súng máy''.
    Có thể thấy, hai tư liệu trên phần nào phản ánh tâm trạng của các cựu binh thuộc không lực Mỹ. Tất nhiên các số liệu B-52 bị bắn rơi của Marshall Michel không khớp với những số liệu chúng ta đã biết. Thế nhưng, ngay cả số liệu của Marshall Michel cũng khác với số liệu của Bộ Quốc phòng Mỹ nên vấn đề không ở chỗ số máy bay B-52 rơi chính xác là bao nhiêu, mà là tâm trạng giận dữ, ''đổ thừa'' trong giới phi công chiến thuật Mỹ. Mặt khác, tác giả cũng không hề giấu giếm sự nể sợ đối với hệ thống phòng không không quân của Việt Nam.
    (Theo Tuổi Trẻ CN)

    size=4]
    Thần Tiễn
    [/size=4]
  8. B.40

    B.40 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/07/2002
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Hi các bác
    Tôi có một thắc mắc từ lâu mà vẫn chưa có lời giải dápĐọc các tài liệu của ta về trận ĐBP trên không 12/72, nhiều bài viết của các tướng lĩnh phòng không -không quân, trong đó có cả đại tướng Võ Nguyên Giáp, có vẻ như là mộy tình tiết không quan trọng lắm, không thấy vị nào đề cập sâu về vấn đề này, nhưng nếu để ý sẽ thấy là Việt nam biết trước được vị trí các tầu sân bay đậu tại phía nam vịnh bắc bộ chuẩn bị ném bom Miền bắc, số lượng máy bay chuẩn bị ném bom, dự kiến mục tiêu , số lượng các máy bay chuẩn bị xuất kích tại các sân bay ở thailand
    Đặc biệt hơn là số lượng các B.52 chuẩn bị đánh miền bắc tại các sân bay utapao-Thailand và Guam ở giữa thái bình dương
    Tất cả đều thể hiện rõ bằng số lượng, tên phi đội, số lượng vũ khí mỗi máy bay mạng theo tại mỗi sân bay v.v... trên BẢN ĐỒ TÌNH HUỐNG tại sở chỉ huy phòng không - không quân của ta. tất nhiên đánh cụ thể mục tiêu nào, số lượng b.52 cho mỗi mục tiêu bao nhiêu thì hình như ta không biết.
    hôm nay đọc một bài trên một tờ báo của Việt kiều thì thấy, NSA của mỹ có báo cáo cho rằng Việt nam đã nghe được các cuộc điện đàm của Mỹ vì các sỹ quan mỹ chủ quan không dùng mã hoá
    Tôi thì không tin lắm, VN không có Vệ tinh, máy bay trinh sát, tàu thuỷ trinh sát điện tử như của LX khi đó, nếu chỉ nghe liên lạc vô tuyến của mỹ thì sao biết được nhiều như thế??
    trong một bài phỏng vấn gần đây, một ông trung tướng phòng không về hưu của Nga nói ông ta có mặt trong sở chỉ huy phòng không của ta có tháng 12/72.
    bác nào có tư liệu về chuyện này không, liệu có phải tình báo LX tiêt lộ cho ta biết không nhỉ
    à mà này báo quân đội nhân dân mới lên WEB, có nhiều bài đáng xem đấy www.quandoinhandan.org.vn, các bác đọc cho vui
    size=4]
    Thần Tiễn
    [/size=4]
  9. B.40

    B.40 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/07/2002
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Hi các bác, xin hỏi các bác một câu nữa
    tôi có đọc thấy rằng khi Mỹ dùng chiến tranh điện tử ở miền bắc, ta có thành lập một đơn vị chuyên nghiên cứ, tìm hiểu các kỹ thuật, thủ đoạn gây nhiễu, phá sóng rada, tạo mục tiêu giả lừa rada v.v... của mỹ để tìm cách đối phó. Trong đó năm 1971 một đơn vị trinh sát điện tử của ta khi vào đường Trường sơn để nghiên cứu thủ đoạn đánh phá của B.52 được một đơn vị phòng không cho biết là họ có thể biết trước được B.52 đánh phá vàokhu vực của họ khoảng 30 phút nhờ vào một cái ....Radio. thực hiệu cho thấy quả đúng như vậy, nên người ta dùng radio ở tần số X nào đó thể cảnh báo trước cho các đơn vị tranh B.52 trên đường trường sơn. Năm 72 khi B.52 đánh thanh hoá, một việc tượng tự được lặp lại
    Người ta giả thích rằng B.52 có một rada dẫn đường mù, chuyên dùng sóng điện từ ở một tần số nào đó để phát hiện vật cản, tránh đâm phải nhau, nhất là khi bay đêm, vì B.52 to lớn, bay chậm. Nhưng các máy bay F4, F105 không có nên khi F4 đi hộ tống, B.52 vẫn phải để đèn trên lưng để tránh bị F4 đâm phải(Nhưng cũng nhờ đèn này mà Phạm Tuân và Vũ xuân thiều khi được dẫn đường đên gần B.52 thì phát hiện và ngắm bắn bằng kính ngắm vì rada trên máy băy bị nhiễu làm mù)
    Bác nào có thông tin hay tư liệu về cái máy dò vật cản ấy của B.52 không thỉ, tôi không tìm thấy nên nghi rằng ta hơi ...bốc
    cám ơn trước các bác
    size=4]
    Thần Tiễn
    [/size=4]
  10. khongquen25

    khongquen25 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    06/05/2002
    Bài viết:
    2.543
    Đã được thích:
    127
    Các bác ah! hôm kia tớ di xem phim HN 12 ngày đêm lịch sử. Xem xong tớ thất vọng quá đi. Ngoài vài hình ảnh kỹ xảo do Úc làm ( trông cũng như hoạt hình ) thì phim rất tồi. Cảnh khu phố Khâm Thiên bị trúng bom quá tệ hại. Khói lửa không thấy đâu chỉ thấy mấy cái hòm nằm chỏng chơ, rõ ràng là qua 1 cảnh 1 khu giải toả nào đó. Quay đi quay lại có 2 dàn phóng SA2 trong suốt bộ phim. Tháp Rùa thì mới toanh ( sao không dùng mo hình thạch cao mà quay nhỉ? ) là cho người xem cứ phì cười. Trong phim cũng nhắc đến việc "quân báo " ta báo về là Mỹ sắp đánh HN!!! không biết làm thế nào mà biết được???
    Ăn xong liếm mép quèn quẹt!

Chia sẻ trang này