1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HOÀI TƯỢNG MẸ (tập thơ)

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi DBA, 18/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    Về hoài tượng và con chim trắng
    (...) Chị nhìn theo tay hắn. Trên bức tường vôi, giữa những hình vẽ cũ chằng chịt, hiện lên một bức tranh màu gạch non: Một triền đồi xa tít, một cánh đồng, một con chim khổng lồ chống cánh trên đỉnh đồi nhìn nhìn về phía xa, một quả trứng lớn nằm trơ trọi giữa đám cây cỏ và những viên đá hình thù kỳ dị...
    - Đây là thế giới của anh ư? - Thủy hỏi.
    - Một thế giới tưởng tượng - Hắn nói - Đây là cánh đồng hoang, còn bên kia là vùng đất chưa biết đến. Một lần, có con chim trắng từ phía bên kia đồi bay đến, đôi cánh che rợp trời và tiếng kêu của nó hay hơn mọi âm thanh trên cánh đồng. Đang bay, nó bỗng chuyển dạ đau bụng. Không biết làm thế nào, nó đành tìm một vạt đất bằng phẳng và đặt quả trứng của mình lên đó. Sau khi đẻ xong, nó ở lại ấp quả trứng bằng tình yêu và lòng kiên nhẫn mẫu mực. Nhưng một hôm trời đẹp, nó bỗng nhớ quê da diết. Nó nghe thấy tiếng gọi trên không trung. Và nó bay đi...
    - Rồi sao nữa? - Chị hỏi, cảm thấy giọng hơi run, mặt nóng bừng.
    - Có thể con chim mẹ chẳng bao giờ nhớ rằng nó đã để lại đây một quả trứng (ký ức của nó hữu hạn, và nó có thể quên). Cũng có thể nó đã bị thương và vẫn đang nằm dưỡng bệnh. Ngày đêm nó cầu nguyện cho đứa con mau đạp vỡ vỏ để bay đến với nó...
    - Trong bức tranh, tất cả đều méo mó, lệch lạc...
    - Không gian của bức tranh là không gian mơ, tĩnh lặng và lãng đãng, méo mó và run rẩy. Đó là thế giới của con chim non trong vỏ trứng. Nó bị đẻ non, bị bỏ rơi, thiếu hơi ấm của mẹ, nó không đủ sức để đạp vỡ lớp vỏ. Nó chỉ hình dung được thế giới bên ngoài bằng khát vọng và trí tưởng tượng... Tất nhiên, điều đó cũng có nghĩa là nó chẳng hiểu gì về thế giới cả.
    - Còn những bóng xám và vết xước này?...
    - Đó là những bóng xanh. Con chim mẹ bay đi, để lại bóng xanh và khoảng trống. Tiếng kêu của nó đọng lại như vết xước trên không trung. Con chim non chỉ thấy bóng mờ mờ mà nó cảm nhận được hơn là nhìn thấy, và nó phải rất lắng tai mới nghe được những gợn xước sói qua lớp vỏ. Nó kêu lên tiếng hoài cảm yếu ớt, nhưng mẹ nó chẳng bao giờ nghe thấy.
    Ta nằm lại dưới chân đồi quên lãng
    Chìm sâu vào nỗi nhớ nhung xa vời
    Những bóng xanh lặng lờ trôi
    Về một miền hoài niệm
    Những thanh âm của nghìn xưa im tiếng
    Dưới chân đồi hoang vu
    Ta ngủ giấc mệt nhoài
    Những ám ảnh nhớ nhung miên viễn
    Mẹ đã bỏ ta đi
    Về phía bên kia đồi
    Ta ngủ quên trong hơi ấm tuyệt vời
    Khi tỉnh dậy, chỉ còn là hoài niệm
    Ôi, mẹ đã đi xa!
    Bỏ ta lại dưới chân đồi, quên lãng...

    Có gì đó rất xa xôi trong giọng kể của hắn.
    - ... Có con chim ấy không? - Thủy hỏi.
    - Có đấy, chị Thủy, đó là con chim Thơ.
    - Con chim Thơ?
    - Vâng. Mấy ngàn năm nay, thi nhân dõi mắt lên vòm trời để tìm hình bóng con chim ấy. Họ lắng nghe trong không trung tiếng kêu của nó còn rớt lại. Họ xúc động và viết lên những bài thơ. Vâng, con chim ấy là con chim Thơ, và tất cả những bài thơ được viết ra chỉ để ca tụng vẻ đẹp của nó hoặc miêu tả hoài niệm về nó.
    - Không có những bài thơ khác ư?... những bản anh hùng ca?... những bài thơ về tình yêu?... và cả những bài thơ đau khổ, điên loạn nữa?
    - Tất nhiên là có. Chúng là biến thể của một bài thơ lớn, người ta viết chúng trong hoài niệm và ký ức, trong nỗi nhớ triền miên. Tất cả những bài thơ đó đều có chung một nội dung: Hoài tượng Mẹ - dù là tình yêu hay thù hận.
    - Hoài tượng... Ký ức... Vâng,... - Chị ngắc ngứ, cảm thấy khó nói - Nhưng anh nghĩ sao... về cơn điên bất chợt của đám đông?
    - Những đứa trẻ thiếu mẹ thường dễ độc ác và dễ mắc bệnh điên. Ở đâu đó luôn có những cơn điên như vậy, bởi Người Mẹ Lớn đã bỏ đi, và sự chờ đợi quá lâu thường gây mệt mỏi và cáu giận. Hướng về bà, về tình yêu lớn của bà ?" đó là cách duy nhất để chữa bệnh điên, nhưng những đứa con lại hay quên điều đó. Chúng tưởng rằng khi bịt tai, bịt mắt, nhốt mình trong một cái cũi, bịt kín mọi khe hở là có thể yên ổn. Nhưng khi làm việc đó, chúng đã cắt đứt liên hệ với người mẹ - người mẹ tốt bụng và tội nghiệp đang mắc nạn ở đâu đó không về kịp để chữa bệnh cho chúng. Những đứa trẻ ấy cần được dạy dỗ về tinh thần thi ca hơn ai hết. Bởi tinh thần ấy là ý chí vươn tới tình yêu và sự giải thoát - một cố gắng siêu việt.
    - ... Nhưng thực tại? Tôi? Bé Phong? Anh? Chúng ta? - ở một khu tập thể đổ nát, bên một bức tường đầy hình ảnh dung tục, và... vâng, tất cả? Tại sao lại như vậy?...
    - Tôi không biết, chị Thuỷ ạ. Chiều nay, tất cả đều vắng lặng. Tất cả chìm trong một màu vàng quên lãng. Tôi nhìn khu nhà, nhìn bức tường... và tôi vẽ bức tranh ấy. Đó là một phác thảo sơ sài, một cố gắng nhỏ nhoi, vô nghĩa... Bởi một thoáng nữa thôi, màu vàng kia sẽ tắt... (...)
    Được sửa chữa bởi - DBA vào 22/04/2002 22:23
  2. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    Phần II​
    D.B.A​
  3. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    26
    Huệ
    Tha thứ cho tôi nỗi buồn
    Dòng nước bạc đăm đăm
    Con thuồng luồng đang giỡn sóng trăng
    Và cả màu trăng này nữa
    Đã vùi sâu những tiếng thì thầm
    Dưới đáy lòng dịch thuỷ
    Cùng những chuyện trăm năm
    Ánh mắt em! ánh mắt em!
    Và dòng sông nước đỏ
    Chảy về phía bờ xa...
    Được sửa chữa bởi - DBA vào 23/04/2002 19:48
  4. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    27
    Dưới gốc doi sân chùa
    Người con gái dưới gốc doi sân chùa
    Nắng về xanh xao, xanh xao. Ngày...
    Hun hút buồn
    Đôi mắt chiều rớt xuống
    Những chùm doi sớm, trên sân hè sang

    Hè sang, cơn mưa rào tưới gốc doi
    Rêu vôi ấu đùn xối bời cánh mối
    Những ngày nhìn mưa, mưa đau quằn quại
    Đôi cánh mối tơi, tóc người con gái
    Giọt nước lớn từ trên trời cao, rơi...
    Ôi cõi thâm sầu, ngai ngái tình. Trên mái
    Nỗi niềm nghìn năm sau phơi màu
    Thân phận, dòng mưu cầu khổ đau
    Dưới bảy sắc cầu vồng cương tỏa
    Những chùm doi trên sân
    Thanh Trì, ngày...
    Cạn mùa hạ vàng
    Cánh mối bay ngang! cánh mối bay ngang!
    Mùa thu sau có người đi lượm hạt
    Và đôi mắt chiều hun hút...?
    D.B.A
  5. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    2
    Hư khúc
    họa thơ HyN
    Hôm nay trên đường về mình tôi
    Mai sau trên đường này còn ai?
    Trần gian ơi cứ miệt mài
    Tung con xúc xắc, lật bài trắng đen

    Đường về còn lại mình tôi
    Mai sau em có đi về nữa không
    Biển hồn sương phủ mênh mông
    Tôi ngồi đan lưới mà trông em về
    Được sửa chữa bởi - DBA vào 23/04/2002 19:55
  6. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    29
    Dù tôi ở rất xa
    Tôi đã mất ngày hai mươi tuổi
    Sự kiêu căng đã thành vô lối
    Muốn trở lại tìm em không khóc
    Ôm em, tóc, hình, sóng, tưởng
    Tượng
    Thành thơ
    Tôi lỡ lầm, em không về và vĩnh viễn
    Dưới thu, đã vô tâm
    Hiểu chi tiếng cảm hoài của loài dế
    Khóc đi em
    Dù tôi ở rất xa
    D.B.A
    Được sửa chữa bởi - DBA vào 24/04/2002 18:55
  7. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    30
    Xuân, Thu, Trang
    Con kiến leo lên bờ tường
    Mắt em lạc đường tưởng tượng
    Chiều chiêm bao đổ xuống
    Em tết nỗi buồn thành đôi bím
    Xuân, tay xanh, tóc xanh
    Nâu cà phê nâu môi
    Có quán cổ, tôi?
    Nếu..., con kiến vừa rơi vào mạng nhện
    Ta thả xõa buồn
    Xanh em...
    Thu
    Trang
    Gió thổi bơ vơ dưới cột đèn
    Được sửa chữa bởi - DBA vào 24/04/2002 13:25
  8. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    31

    Đường nào đến tim em
    Người tình bị đóng khung
    Giữa những thiên thiên đường lệch lạc
    Đường tình nhân cong queo
    Thương lấy phận mình, em nhé
    Gửi hoàng hôn
    Đôi mắt buồn hoang mạc
    Cô độc và trong suốt
    Người tình bị đóng khung
    Khi đôi chân bước qua chiếc cầu-vồng-của-ngôn-từ-xảo-trá
    Và những linh hồn thi nhân huyễn mộng
    Mon men...
    Đường nào đến tim em?
    Được sửa chữa bởi - DBA vào 25/04/2002 20:34
  9. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    32
    Bóng Trúc
    viết cho Lê Đạt
    Sớm sương đỏ
    Em nhỏ đào xanh
    Đường mặt trời mây hàng rẽ lối
    Chiều lầu thiếu phụ
    Vòng khăn voan
    Mềm dây cung
    Đêm ngân hà một ánh
    Dòng thơ trầm chân sóng
    Đổ dài cây gậy trúc
    Được sửa chữa bởi - DBA vào 25/04/2002 19:53
  10. DBA

    DBA Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/04/2002
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    33
    Lá dòng Spree
    Bóng nhạn trôi đi đâu
    Chiều nhà thờ đổ hoang mặt nước
    Âm âm bi ai
    Niềm niềm xưa ước
    Mười năm lá đỏ nhuộm xanh bờ
    D.B.A

Chia sẻ trang này