1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hoàng sa- Trường sa biển đảo quê hương ( Phần 4 )

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi onamiowada, 10/05/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. longtt88

    longtt88 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2004
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    5
    Ngày trở về của Hùng “Trường Sa”

    Sau tám năm hi sinh khi làm nhiệm vụ tại đảo Đá Lớn (Trường Sa, Khánh Hòa), hôm qua 30-7, hài cốt liệt sĩ Hoàng Thế Anh (hay còn gọi Hoàng Đặng Hùng, sinh năm 1984) - khẩu đội trưởng DKZ, Lữ đoàn 146 Vùng 4 hải quân - đã được đưa về an táng tại quê nhà.

    [​IMG]
    Lễ truy điệu, đón nhận hài cốt liệt sĩ Hoàng Đặng Hùng được tổ chức trọng thể ngày 30-7 - Ảnh: Thân Hoàng

    ...

    Tháng 3-2002 Hùng viết đơn tình nguyện nhập ngũ khi vừa tròn 18 tuổi. Bố mẹ Hùng khuyên chọn nơi đóng quân gần nhà nhưng Hùng nhất định: “Con muốn rèn luyện ở nơi nào gian khổ nhất. Phải đi xa để bố mẹ thấy con trưởng thành và tự lập. Con sẽ trở thành chiến sĩ Trường Sa”. Kể từ ngày ấy mọi người trong gia đình và hàng xóm gọi Hùng với biệt danh trìu mến: Hùng “Trường Sa”.

    Tháng 1-2003 Hùng được điều động ra đảo Đá Lớn A - Lữ đoàn 146 Vùng 4 hải quân đảm nhận cương vị khẩu đội trưởng DKZ. Trong gần hai năm rèn luyện trên đảo, Hùng luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ. Ngày 25-7-2004, một cơn dông lớn với sức gió cấp 7, cấp 8 giật mạnh làm đứt dây buộc xuồng máy của đảo trôi ra cửa luồng. Hùng được chỉ huy đảo giao nhiệm vụ ra cứu xuồng cùng bốn chiến sĩ khác trong đơn vị. Do dòng nước chảy xiết, sóng to gió lớn, xuồng chết máy trôi dạt ra xa khoảng 1,8 hải lý nên các chiến sĩ gặp nhiều khó khăn để cứu xuồng. Khi tiếp cận được xuồng, khắc phục sự cố đưa quay lại bờ thì Hùng không may bị chuột rút, chìm xuống biển và hi sinh khi mới 20 tuổi.

    Thi thể người chiến sĩ trẻ được chôn cất tại đảo Nam Yết thuộc quần đảo Trường Sa, Khánh Hòa.

    ...

    http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/504321/Ngay-tro-ve-cua-Hung-“Truong-Sa”.html
  2. AK-74

    AK-74 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2012
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    182
    Tổ quốc ghi nhớ công ơn của các anh! R.I.P!
  3. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Thứ Hai, 30/07/2012 - 12:27 PM




    Khi Anh hùng Trần Văn Phương hy sinh để giữ cho lá cờ Tổ quốc tại khu vực đảo Gạc Ma, Cô Lin, Len Đao thuộc quần đảo Trường Sa, Thủy còn nằm trong bụng mẹ. Ký ức về cha hiển hiện qua lời thổn thức đong đầy nước mắt của mẹ, qua những dòng hồi tưởng ngắt quãng, nấc nghẹn của bà nội khiến Thủy càng lúc càng nung nấu khát vọng về với biển, về với Trường Sa.

    Nằm bẹp trong buồng vì say sóng, nghe tiếng loa phát thanh vọng ra từ ca bin chỉ huy tàu HQ 936: “Chúng ta đang đi qua khu vực đảo Gạc Ma, Cô Lin của Việt Nam”, Thủy vịn giường trở dậy. Gương mặt xanh xao hốc hác, cô lảo đảo bước ra boong. Biển và trời một màu ngăn ngắn, trải rộng dài đến mênh mông vô tận. Búi tóc sau đầu bị gió đánh xổ tung, lòa xòa trước mặt, Thủy vươn người, thả từng cánh hoa mỏng manh xuống biển, cô thầm thì giữa những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mi: Bố ơi, con thỏa nguyện rồi, con đã đến được nơi bố ra đi mãi mãi…

    Hơn hai năm sau ngày cùng đoàn hải trình trên tàu HQ 936 ra Trường Sa (tháng 4/2010), ghé ngang khu vực đảo Gạc Ma thả hoa tưởng nhớ cha mình, Anh hùng liệt sỹ Trần Văn Phương, cuộc sống của Thủy hoàn toàn đổi khác. Cô ríu ran khoe đã sinh con, một bé gái xinh xẻo được đặt tên Navy, “nghĩa là Hải quân, cuộc đời em gắn liền với biển, gắn liền với người lính Hải quân”, Thủy cười, nụ cười ấm áp của thiếu phụ bắt đầu gây dựng được hạnh phúc riêng cho mình.

    Năm 2009, tốt nghiệp hệ cao đẳng Trường Đại học Quảng Bình, Trần Thị Thủy nằng nặc đòi vào Khánh Hòa: “Con muốn phục vụ ở Trường Sa”, Thủy thông báo với mẹ. Biết là không ngăn nổi đứa con gái bướng bỉnh, hay tư lự từ nhỏ, chị Mai Thị Hoa gạt nước mắt để con ra đi. “Em luôn thấy mình rất gần với bố, giữa em và bố có một mối giao cảm thật đặc biệt. Mẹ em thường kể, ngày bé, mỗi khi có chuyện vui buồn gì em thường không chia sẻ với ai mà lẩn thẩn ra nghĩa trang liệt sỹ xã Quảng Phúc, tới mộ bố, ngồi trò chuyện với bố cả buổi”, Thủy nhớ lại.

    Vào Nha Trang, Thủy tới Cam Ranh, đến ngay lữ đoàn 146 (vùng D Hải quân) gặp các chú các bác, những đồng đội của cha mình. Ông Võ Lâm Phi, Chủ tịch tỉnh Khánh Hòa khi ấy biết Thủy là con gái duy nhất của Anh hùng liệt sỹ Trần Văn Phương đã đề nghị các doanh nghiệp, các cơ quan trong tỉnh tạo điều kiện tối ưu cho Thủy, nếu cô có nhu cầu về công việc. Nhưng Thủy, trước sau như một, chỉ duy nhất nguyện vọng trở thành lính Hải quân giống cha, người cha mà cô chưa một lần gặp mặt.

    [​IMG]
    Anh hùng liệt sỹ Trần Văn Phương và vợ - bức ảnh chụp trước ngày anh hy sinh. Khi Thiếu úy Trần Văn Phương hy sinh để giữ cho lá cờ Tổ quốc vẫn kiêu hãnh tung bay giữa gió lộng trong cuộc chiến bảo vệ chủ quyền ngày 14/3/1988 tại khu vực đảo Gạc Ma, Cô Lin, Len Đao thuộc quần đảo Trường Sa, Thủy còn nằm trong bụng mẹ. Ký ức về cha hiển hiện qua lời thổn thức đong đầy nước mắt của mẹ, qua những dòng hồi tưởng ngắt quãng, nấc nghẹn của bà nội khiến Thủy càng lúc càng nung nấu khát vọng về với biển, về với Trường Sa.

    Thời gian đầu vào Cam Ranh, Thủy được giao làm cán bộ thống kê của Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Trường Sa. Công việc mới mẻ, lạ lẫm giúp cô thường xuyên đi biển, ra với quân dân huyện đảo Trường Sa và thực hiện trọn vẹn nguyện ước từ thời thơ bé: Tới tận nơi, tận mắt nhìn những con sóng nơi cha ngã xuống, những con sóng qua bao năm tháng đêm ngày, luôn mải miết ca bài ca bất tử về những người anh hùng đã ngã xuống giữa biển khơi.

    24 tuổi, Thủy bảo cô luôn cảm thấy ấm lòng giữa cuộc đời, dù cô phải thiếu vắng cha ngay từ lúc mới tượng hình, dù suốt thời thiếu nữ và bây giờ, đã là người mẹ trẻ, cô luôn phải xa quê, họ hàng ruột thịt cũng cách ngăn đò ngang sông nước. Là người của Trường Sa, những chuyến ra đảo thành mối duyên tình kết nối đẩy đưa, giúp cô gặp được chàng lính Hải quân vững chãi lành hiền tên Nguyễn Hồ Hải. Đám cưới tổ chức năm 2010, cũng là thời điểm Thủy được nhận vào biên chế Hải quân, trở thành cán bộ bảo mật văn thư của Lữ đoàn 146 (Đoàn Trường Sa).

    Đầu năm 2011, cô sinh bé Navy, “bé Mèo giống em ngày nhỏ, ít khi được gần bố. Anh Hải làm lính thông tin trên tàu, lênh đênh xa nhà quanh năm suốt tháng”, giọng Thủy buồn buồn, nhưng ánh mắt lại lấp lánh niềm vui. Cô sống cùng bố mẹ chồng, nhà cách đơn vị 15 cây số, ngày ngày đi đi về về để vừa được chăm con vừa chu toàn công việc: “Bố chồng em cũng làm lính Hải quân. Ông tâm lý lắm. Mẹ chồng làm vợ lính quen rồi, nên thông cảm cho chúng em nhiều. Bố về hưu rồi nên rảnh rỗi hơn, thường xuyên trông Navy hộ em”, Thủy khoe.

    [​IMG]
    Trần Thị Thủy và con gái 18 tháng tuổi, bé Navy. Ảnh Nguyễn Đông.
    Vẫn chịu cảnh xa chồng ngay khi đất nước thái bình, Thủy chạnh lòng, thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. “Bà nội bảo, bố mẹ em cưới nhau chưa đầy năm thì bố ra Trường Sa. Một thời gian ngắn sau ngày chia tay, mẹ nhận được tin bố hy sinh trong một trận đánh không cân sức bảo vệ đảo. Thời khắc ấy, Thủy mới vừa tượng hình trong bụng mẹ chưa được bao lâu. Mẹ con lần hồi bên nhau, gắng gượng vượt qua nỗi đau khôn tả. Thủy lớn lên, uống nước sông Gianh, tắm mát trên làn nước dịu ngọt của dòng sông lịch sử thời Trịnh Nguyễn phân tranh và ngày lại ngày, ôm ấp khát vọng về với biển.

    Ở Cam Ranh, lúc thư thái hay có vướng bận day dứt gì đó trong lòng, cần dịu lại tâm hồn mình, Thủy chạy tới phòng truyền thống của Lữ đoàn 146. Ở đó, đặt trang trọng chân dung của cha Thủy cùng những đồng đội của ông, mà nhiều người trong số họ còn nằm lại mãi với biển khơi. Bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, bố cũng là điểm tựa vô hình của Thủy. Sống sao để xứng đáng với bố, một người lính Hải quân hy sinh giữa trời biển Trường Sa là lời hứa Thủy tự gieo mắc trong lòng mình.

    Vui với bổn phận làm vợ, làm mẹ Thủy đã tự thấy mình may mắn, ít nhất là may mắn hơn mẹ mình, vì có chồng, có con, có một gia đình ấm êm đủ đầy dù không phải lúc nào, tất cả các thành viên trong nếp nhà nhỏ ấy cũng được sum họp bên nhau. Nếu được mơ, giấc mơ của cô cũng lành hiền nhỏ nhoi: “Bây giờ, biên chế trong Quân đội, nhưng em mới là công nhân viên quốc phòng. Em chỉ đơn giản muốn thực sự được trở thành đồng đội của bố, là một người lính Hải quân đích thực như bố em

    Mi Sol
  4. karate_hn

    karate_hn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    30/06/2012
    Bài viết:
    3.646
    Đã được thích:
    422
    Góp thêm thông tin cho bài của bác.

    [​IMG]

    Trung tá Tuấn đặt con nằm xuống. Ông đã ôm hài cốt liệt sĩ Hùng suốt đường về nhà. Ảnh: Phạm Duẩn.

    http://www.tienphong.vn/xa-hoi/586632/Don-cac-anh-tu-Truong-Sa-tro-ve-dat-me-tpp.html
  5. longtt88

    longtt88 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2004
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    5
    Lung linh Trường Sa

  6. HSD2010

    HSD2010 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2012
    Bài viết:
    1.734
    Đã được thích:
    4
  7. AK-74

    AK-74 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2012
    Bài viết:
    743
    Đã được thích:
    182
    Xem những hình này mà tớ không cầm được nước mắt! Xúc động quá! Nhất là đọc đến đoạn kỷ vật quý giá nhất là những lá thư nhà được anh bọc kỹ 2 lần trong vali... Gia tài của người lính chỉ đơn sơ thế thôi... Gói gọn trong chiếc Balo đã bạc màu...
  8. drasfree

    drasfree Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    11/06/2004
    Bài viết:
    427
    Đã được thích:
    3
    Nhìn ảnh ông Tuấn ôm em Hùng về trong cờ đỏ mà cay khóe mắt .... ngày nào còn hòa bình thì cố mà giữ, đừng mong chiến tranh để mỗi nhà lại có cảnh bố mẹ gục đầu trên di vật của những đứa con mang nặng đẻ đau đã ra đi vì giữ nước.
  9. doanhladen

    doanhladen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/07/2009
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0
    thật cảm động quá, giá mà bọn trung quốc không bành trướng thì chúng ta đâu có những mất mát như vậy...hãy biến đau thương thành sức mạnh...
  10. en_bac

    en_bac Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/01/2011
    Bài viết:
    908
    Đã được thích:
    2
    Bởi cho đến nay, vẫn có người còn nhầm Thượng tướng Giáp Văn Cương với Trung tá Giáp Văn Khương, người lính đánh Pháp xưa đã dũng cảm nhảy từ núi Non Nước xuống sông Vân ở Ninh Bình. Đó là hai vị anh hùng hoàn toàn khác nhau. Giáp Văn Cương là một vị tướng tài. Ông là tướng quân sự, nhưng diễn thuyết rất hay. Tôi đặc biệt thích nghe Tướng Cương trò chuyện với Lính. Hồi ấy đất nước đã thống nhất, nhưng nghĩa vụ quân sự vẫn như những năm chiến tranh. Có người ở đảo đến cả chục năm liền. Mà ở đảo bấy giờ thì thiếu thốn, gian khổ lắm chứ không như bây giờ. Tôi đã nói nhiều về nỗi khổ này, nên không nhắc lại. Tướng Cương bảo: Tớ đâu có muốn đày đọa các cậu. Giá trị gì mấy cái hòn đá cỗi cằn này mà phải gìn giữ? Nhưng đây là Tổ quốc của mình, là máu thịt của mình. Chúng ta giữ gìn, có phải giữ mấy hòn đá hoang dại này đâu. Mà là giữ biển đấy chứ. Mất đảo là mất biển, mà biển lại bao bọc suốt từ Bắc đến Nam. Tất cả kẻ thù đánh ta đều đi từ đường biển. Pháp cũng vào ta từ biển. Mỹ cũng thế. Gần kề ta, núi liền núi, sông liền sông, mà Ô mã Nhi xưa cũng tấn công ta qua cửa biển Bạch Đằng. Thế thì chúng ta phải giữ đảo, giữ biển thôi. Khổ mấy cũng phải giữ. Có chết cũng phải giữ. Thế nên chúng mày mới phải chịu cảnh đọa đầy thế này. Tao già rồi, ngoài 70 rồi, lẽ ra phải được ở nhà an thú tuổi già chứ, vậy mà rồi tao vẫn phải lọ mọ lặn lội sóng gió ra đây với chúng mày. Vẫn phải làm Tư lệnh. Tất nhiên tớ biết, các cậu vất vả hơn Tư lệnh nhiều, khổ hơn Tư lệnh nhiều. Vì Tư lệnh còn được ở đất liền. Hay là các cậu vào đất liền, làm Tư lệnh thay tớ, để tớ giữ đảo cho. Ở đây có cậu nào làm được Tư Lệnh không? Xung phong nào? Mạnh dạn lên chứ!. Cậu nào làm được Tư Lệnh, tớ sẽ báo cáo quân chủng, báo cáo Bộ Chính trị cho thay ngay Giáp Văn Cương?. Còn việc về phép của các cậu, chúng tớ có tiếc gì đâu. Nhưng Bộ tư lệnh nghèo quá. Đất nước nghèo quá. Còn hàng triệu bà mẹ liệt sĩ thiếu ăn, hàng triệu trẻ con không có trường học. Đưa một cậu về phép, Bộ Tư lệnh phải xuất 20 tấn dầu cả tầu ra tầu về, rồi tầu lại ra. Mà dầu thì cả nước không có, phải mua của nước ngoài, mua rất đắt. Mỗi đứa bớt một lần về phép thì một trăm bà mẹ Liệt sĩ có được đến mấy tháng ăn. Mà hàng triệu bà mẹ liệt sĩ còn đứt bữa. Thế rồi ông khóc. Lính cũng khóc. Thôi, chúng con hiểu rồi. Bố đừng nói nữa, chúng con thương bố lắm. Ông Cương bảo: Chẳng ai nỡ làm một cái việc táng tận lương tâm là cắt phép của các cậu. Nhưng hôm nay tớ phải làm cái việc táng tận lương tâm ấy đấy. Cắt phép. Còn nếu cậu nào có thể tự túc về được thì tớ cho các cậu đi ngay. Đi bất cứ lúc nào. Có ai bơi được về đất liền không? Không à? Giai trẻ gì mà kém thế. Tớ mà trẻ trai như các cậu là tớ trốn đấy. Thế là Tướng với Lính cười bò. Cười mà nước mắt dàn dụa. Ông Cương tài lắm. Mà rất chân thành. Cánh lính thương ông cũng vì sự chân thành ấy. Tôi nhớ có lần Tướng Cương đến tuần tra một hòn đảo. Đảo bé lắm. Chỉ lờ phở một doi cát đủ để dựng một túp lều bạt. Ở đây thì mọi thứ đều thiếu thốn rồi. - Giọng Tư lệnh bùi ngùi - Nhưng cái gì cần nhất, cấp thiết nhất, các cậu cứ nói thẳng với mình. Bộ tư lệnh sẽ tạo mọi điều kiện giúp đỡ các cậu. Thế bố cho con được nói thật nhé! Ừ, thì phải nói thật chứ! Tư lệnh mỉm cười. - Chả lẽ tớ già thế này, còn lặn lội vượt sóng gió ra đây để rồi rốt cuộc, lại nghe các cậu nói dối à? Nhưng bố không được phê phán con lãng mạn cơ...Cái thằng! Tao còn lãng mạn hơn mày ấy! Anh lính trẻ nhìn mái đầu bạc trắng của Tư lệnh, cười hồn nhiên: Thế thì, con đề nghị bố thế này nhé! Bận sau, nếu bố ra đảo, bố chịu khó giắt lưng cho chúng con vài cô gái...Chúng mày muốn nghe hát hả? Muốn xem văn công hả? Không, không! Con đâu dám có voi đòi tiên! Văn công xa vời quá! Chúng con chỉ muốn bố mang ra đây vài cô nuôi quân thôi! Các cô ấy chỉ mặc tấm áo phin trắng, đi phơ phất trên đảo, để chúng con ngắm, chúng con “chỉnh” mắt. Chứ mắt mũi chúng con, bố thấy đấy, sang vành hết cả rồi!...Tư lệnh cười ha hả. Anh lính trẻ cũng cười. Chưa bao giờ tôi được nghe cuộc đối thoại kỳ lạ như thế. Sau đó, quả như niềm ao ước của anh lính trẻ, các cô gái lần lượt ra thăm đảo. Không phải cánh nuôi quân mà các cô văn công mặt hoa da phấn hẳn hoi. Trông cô nào cũng đẹp, cũng thơm phức và lộng lẫy như những nàng tiên cá. Các cô múa hát và khâu vá cho chiến sĩ. Nhiều anh áo quần còn mới nguyên, cũng bí mật xé ra, rồi nhờ các cô vá. Thế là từ đấy, lần nào Tư lệnh ra đảo, các chiến sĩ cũng được dự những bữa tiệc mắt linh đình. Nhưng đó là chuyện sau này, còn chiều ấy, ngồi bên Tư lệnh trên mặt cát nóng bỏng như rang, mặc dù mặt trời đã lặn xuống biển lâu rồi, anh lính trẻ quê xứ Nghệ thực sự coi Tư lệnh như một người đồng đội thân thiết. Anh lắc lắc đầu gối Tư lệnh: Bố thấy Vuơng quốc của chúng con thế nào? Tư lệnh đưa mắt nhìn suốt rẻo cát trống trơn, rồi lại nhìn cái lều bạt dã chiến cứ hộc lên trong gió tựa hồ một con ngựa bất kham, đang ***g lộn như muốn rứt tung mấy sợi xích sắt căng ghì xuống đảo. Đẹp, nền nếp. Đúng quân phong quân kỷ. Ở đây mà giữ được như thế này là tốt lắm rồi.Giọng Tư lệnh bỗng bùi ngùi. Bố đừng lo! Chúng con ở đây quen rồi! Khổ mấy chúng con cũng chịu được! Nhưng đúng như bố nói đấy. Rất vất vả, cực nhọc. Nhiều lúc mệt quá, con liều nghĩ, hay là ta cứ tạm giấu quách đảo đi! Tư lệnh ngạc nhiên: Giấu đảo à? Mày nói gì lạ thế? Giấu thế nào?. Thì bố cứ cho con mượn tạm cái xẻng. Chỉ ba tiếng là con giấu xong đảo thôi! Mà không đến ba tiếng đâu. Chỉ tiếng rưỡi đồng hồ là con xúc xong chỗ cát này cho xuống biển, đố kẻ nào nhìn thấy đảo, có muốn cướp đảo cũng chịu! Tư lệnh cười vang, cười đến giàn giụa nước mắt. Rồi ông lóp nhóp đánh xuồng về tàu. Và thật bất ngờ, lát sau, ông trở lại với chiếc xẻng còn mới coóng. Đây! Xẻng đây! Không phải mượn đâu. Tớ tặng luôn cậu đấy để cậu giấu đảo! Cứ tưởng anh lính trẻ sẽ lắc đầu quầy quậy. Nào ngờ anh vồ vập đón chiếc xẻng từ tay Tư lệnh. Và sáng sớm hôm sau, khi Tư lệnh đánh xuồng trở lại đảo thì thấy anh chàng đang cởi trần, sì sụp lặn ngụp cùng với chiếc xẻng của Tư lệnh. Nhưng anh không xúc cát đổ xuống biển, mà lấy cán xẻng khẽ bẩy từng tảng đá san hô chìm sâu dưới mấy mét nước, rồi lụi cụi khuân lên, đắp quanh chân đảo, giữ cho cát khỏi bay. Mày làm cái gì thế? Giấu đảo à? Dạ, báo cáo bố, con mở mang bờ cõi ạ! - Anh lính cười khục khục, gương mặt nhấp nhoá nước. Mà, mà, đúng ra, đúng ra chúng con chỉ “buông neo” cho Tổ quốc khỏi bị trôi dạt thôi!
    Đọc những dòng thế này đúng là cười nhưng mắt thì ướt
    Nguồn:http://laokhoa.blogtiengviet.net/2012/04/21/p5309142#more5309142

Chia sẻ trang này