1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hoang tưởng ghen tuông

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Greenlife, 12/12/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Greenlife

    Greenlife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/01/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Hoang tưởng ghen tuông

    Bố tôi hiện đang bị hoang tưởng ghen tuông. Triệu chứng xuất hiện từ khoảng tháng 4, đến nay đã gần một năm. Hồi đầu bệnh còn nhẹ, mẹ tôi đã đưa bố đi khám ở bệnh viện tâm thần Mai Hương và đã xác định bênh. bố tôi uống thuốc được khoảng 10 ngày. Sau đó dù đã cất kỹ đơn nhưng bố tôi vẫn phát hiện và xé đơn đi, nhất định không chịu uống thuốc nữa. Hiện giờ bệnh của bố tôi có xu hướng ngày càng nặng. Bố tôi biến thành một con người hoàn toàn khác. Ngày trước bố tôi rất hiền và có trách nhiệm, yêu thương vợ con nhưng giờ thì bố tôi ghen rất vô lý, không đưa lương cho mẹ tôi, cầm hết sổ hộ khẩu và sổ đỏ sợ mẹ tôi bán nhà ?omang đi cho giai? (cho dù bố tôi vẫn thừa biết là về mặt pháp lý bán nhà thì mẹ tôi không thể một mình tự làm đc điều đó). Thậm chí một lần đã đánh mẹ tôi (nhưng bố tôi lại luôn chối là không đánh mà bảo mẹ tôi tự làm mình chảy máu). Hiện giờ lúc nào bố tôi cũng căn vặn, ngay cả tôi bố cũng không tin và cho rằng tôi hùa theo mẹ, thậm chí nguyền rủa 2 mẹ con. Mọi sự giải thích và thuyết phục đều vô nghĩa. Mẹ con tôi cũng đến gặp bác sĩ nhiều lần, các bác sĩ cũng hiểu rõ tình trạng bệnh của bố tôi nhưng họ đều bảo fải đưa được bệnh nhân đến bệnh viện thì mới điều trị được. Chúng tôi cũng hiểu điều đó nhưng quả thật không có cách nào thuyết phục được bố tôi cả. Bố tôi là con cả, từ trước tính cũng có phần gia trưởng nên các em bố tôi rồi ông bà nội nói, bố tôi cũng không nghe. Bạn bè của bố tôi cũng vậy, đành bó tay bất lực. Bây giờ, rất đau lòng là bên nhà nội của bố tôi, các cô chú em bố tôi còn quay ra bảo bố tôi bị như vậy là do mẹ con tôi, và gần như là không quan tâm hỏi han nữa. Tôi hiểu điều đó là do sự hiểu biết hạn chế của những người ở quê, họ lại ở xa cộng với do tính chất bệnh của bố tôi là chỉ suy nghĩ lệch lạc về mẹ tôi (hoang tưởng ghen tuông) còn những việc khác vẫn rất tỉnh táo nên người ngòai rất khó biết. Những người hiểu rõ chuyện nhà tôi thì lại không đủ sức để cưỡng ép bố tôi đi bệnh viện. Hiện giờ tôi rất lo lắng, cuộc sống trong gia đình như địa ngục, mẹ tôi phải chịu rất nhiều áp lực và vô cùng đau khổ.
    Rất mong mọi người đặc biệt là những người có chuyên môn trong lĩnh vực tâm thần chia sẻ cùng và cho tôi lời khuyên.Thật sự tôi rất cần một lời khuyên để giúp bố tôi khỏi bệnh. Tôi xin chân thành cảm ơn mọi người.
  2. Khongco0

    Khongco0 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/01/2008
    Bài viết:
    2.039
    Đã được thích:
    0
    1: Bố em ngủ có đủ giấc không ?
    Thông thường những bệnh liên quan đến ( tâm thần ) người bệnh thường không hay ngủ đủ giấc .
    Nên vấn đề đầu tiên là ổn định về mặt sức khoẻ cho bố em , nếu không phải ép ông uống thuốc , bảo với ông là thuốc bổ .
    Để ông có thể ngủ được yên giấc không mộng mị .
    Tuyệt đối không uống thuốc đặc trị của bệnh viện đưa cho , thuốc đó có ảnh hưởng xấu đến thần kinh đấy
    Nó giúp người bệnh đi thoát khỏi trạng thái rối loạn để điều khiển thần kinh trung ương nhưng nó gây ra những tác dụng phụ như cứng lưỡi người bần thần
    Hiện nay tại Việt Nam vấn đề điều trị tâm lý chưa có nên vẫn sử dụng thuốc là chính .
    Em nên trò chuyện với bố , đưa bố đi chơi đi tham gia các hoạt động xã hội nhiều hơn nhé
    Phải có tình thương và trách nhiệm trong điều trị tâm lý căn bệnh này , nó đòi hỏi sự kiên trì cùng thời gian
    Chúc gia đình em có những ngày tháng bình yên và hạnh phúc
  3. vtc09

    vtc09 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    30/08/2005
    Bài viết:
    1.507
    Đã được thích:
    0
    Rất thông cảm với hoàn cảnh của bạn, lời khuyên luôn luôn hữu ích nhất với tất cả mọi người là đến bác sĩ, bố bạn cần điều trị bằng các liệu pháp tâm lí, chúc gia đình bạn lại đầm ấm như xưa
  4. Camy

    Camy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    67
    Đã được thích:
    0
    Rất khó đấy bạn ạ. Bạn xem trong họ có ai đủ uy tín và được bố bạn nể trọng thì nhờ người ta. Bạn và mẹ bạn nên trình bày rõ ràng cho người ấy hiểu, nếu cần thì nhờ bác sĩ đứng ra làm chứng. Đừng sợ nói ra thì xấu hổ cho gia đình. Phải xác định là việc chữa cho bố là quan trọng nhất. Chúc gia đình bạn trở lại đầm ấm như xưa nhé.
  5. Greenlife

    Greenlife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/01/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Bố em mới 50 thôi chị ạ. Từ khi bị bệnh bố em mất ngủ thường xuyên nên thường dùng thuốc ngủ dù biết là ko tốt. Em với mẹ rủ bố đi tập yoga vừa để dễ ngủ vừa cho đầu óc tỉnh táo hơn nhưng mà bố em ko chịu đi. Mà bố em bệnh thế nhưng tinh lắm, đừng hòng lừa cho uống thuốc được. Chán lắm, nhìn bố em bệnh ngày một nặng mà cứ bất lực ko biết fải làm sao.
  6. Greenlife

    Greenlife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/01/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Rất cảm ơn mọi người đã chia sẻ với em. Cũng nhẹ lòng đi đc phần nào...
  7. Anxiety

    Anxiety Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/10/2006
    Bài viết:
    12.185
    Đã được thích:
    13
    1/ Cụ thể là bố bạn có những hành động gì với mẹ con bạn, trong những trường hợp này, tần suất thế nào?
    2/ Bạn post bài ở box Hạnh phúc gia đình thì dễ nhận đc lời tư vấn hơn là chia sẻ trường hợp gia đình mình ở box Tâm sự này.
  8. email_hangnguyen

    email_hangnguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2007
    Bài viết:
    681
    Đã được thích:
    0
    Với những người có tính gia trưởng sẵn rùi cộng thêm tính này thì không ai bảo được đâu, đến ông bà nội bạn còn không bảo được mà. Bố bạn có phải khi đối xử với người ngoài thì rất tỉnh táo, chỉ khi đối xử với người trong gia đình mình như mẹ bạn, bạn thì mới thế đúng không? Có khi đánh rùi không nhớ và luôn cãi lại, cái gì cũng cho mình là đúng và không nghe theo người khác nói
  9. Greenlife

    Greenlife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/01/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Bố em chủ yếu là nói, nói rất nhiều, khác hẳn trước đây. Trước đây bố em chỉ gọi là có tính gia trưởng trong việc ở nhà bà nội, răn dạy các em bố. Ở nhà bà nội, các cô chú không tu chí làm ăn nên bố rât lo nghĩ. Đó có lẽ cũng là 1 fần nguyên nhân stress kéo dài. Còn với gia đình, mẹ em gần như quán xuyến hết, trước đây bố rất nghe và yêu thương mẹ, gia đình em rất êm ấm. Giờ mọi chuyện đổi khác quá. Em cũng nghĩ là do bệnh của bố thôi. Em cũng đã nghĩ đến cách cuối cùng là fải bắt buộc đưa bố em đi nhưng mọi người gàn. Mọi người ở đây là các bác anh họ bố em, các bác rất tốt nhưng vì ở bên ngoại của bố nên ko dám can thiệp sâu, đã thế các cô chú em còn bảo là các bác bênh mẹ con em, bị mẹ con em mua chuộc. Các bác bảo việc cưỡng ép đưa bố em đi chữa rất khó, nếu tốt thì ko sao, nhớ ko tốt thì mang tiếng mẹ con em cả đời, ở quê nhiều chuyện lắm. Thật ra trong chuyện này, hoàn cảnh gia đình các tác động rất lớn trong việc giúp người bệnh điều trị. Em cũng biết nhiều người bệnh như thế nhưng gia đình họ đồng tâm cùng giúp đưa đi chữa rồi người đó cũng khỏi. Chẳng đâu như bên nhà nội em. Bố mẹ em lại có mình em là con, em lại là con gái, cũng còn đan đi học nên hình như lời nói ko có trọng lượng. Nhiều khi cứ nghĩ thà nhà mình chỉ có mình và bố mẹ có khi dễ xử hơn, họ hàng người tốt thì ít mà người ko hiểu, fá ngang thì nhiều....

Chia sẻ trang này