1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Học làm người.

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi chits, 02/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chits

    chits Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2002
    Bài viết:
    1.038
    Đã được thích:
    0
    Những viên sỏi thần
    (John Wayne Schlatter)
     
    ?oTại sao chúng em phải học tất cả những điều ngu ngốc này??
    Trong tất cả những câu hỏi và phản đối mà tôi đã nghe từ học trò của mình suốt bao nhiêu năm dạy học đây là câu mạnh nhất. Tôi trả lời học trò của mình bằng một câu chuyện sau:
     
     
    Một đêm, một đám người du mục chuẩn bị nghỉ đêm giữa đồng thì bất ngờ họ thấy mình bị bao quanh bởi một luồng sáng. Họ tin là thiên thần đang đến với họ. Họ chờ đợi với niềm tin rằng thiên thần sẽ nói cho họ những điều quan trọng nhất chỉ dành riêng cho họ thôi.
    Một giọng nói vang lên ?oHãy nhặt tất cả những viên sỏi xung quanh. Bỏ chúng vào trong túi mang theo bên mình. Hãy đi một ngày và đêm mai các anh sẽ thấy niềm vui và cả nỗi buồn?.
    Sau khi thiên thần biến mất, những người du mục ngạc nhiên và thất vọng. Họ chờ đợi một sự khám phá lớn, những bí mật giúp họ trở nên giầu có, mạnh khỏe và làm bá chủ thế giới. Nhưng thay vào đó họ chỉ phải làm một việc cỏn con không có ý nghĩa gì cả. Dẫu sao, nghĩ đến lời nói của thiên thần, mỗi người cũng nhặt vài viên sỏi rồi bỏ vào túi dù không hài lòng chút nào.
    Đi suốt một ngày, khi đêm đến họ dừng chân cắm trại. Mở túi ra họ thấy những viên sỏi đã trở thành những viên kim cương. Họ vui mừng vì có kim cương, nhưng cũng buồn tiếc đã không lấy thêm vài viên nữa.
     
     
    Tôi có một học trò, tên Alan, từ thời kỳ đầu tiên đi dạy học đã chứng minh chuyện trên là sự thật. Khi Alan học lớp 8, cậu bé này rất giỏi ?ogây chuyện" và hay bị đuổi học. Cậu ta đã trở thành một tên ?oanh chị? trong trường và trở thành bậc thầy về ?ochôm chỉa?. Mỗi ngày tôi cho học trò học thuộc lòng những câu danh ngôn. Khi điểm danh, tôi đọc đoạn đầu của một câu danh ngôn, để được điểm danh, học trò phải đọc nốt phần cuối của câu danh ngôn. ?oAlice Adams - Không có thất bại ngoại trừ...?. ?oKhông tiếp tục cố gắng?, em có mặt thưa thầy Schlatter?.
    Như vậy đến cuối năm, những học trò của tôi nhớ được khoảng 150 câu danh ngôn. ?oNghĩ bạn có thể, nghĩ bạn không thể - cách nào cũng đúng!?, ?oNếu bạn thấy chướng ngại, bạn đã rời mắt khỏi đích đến?. ?oNgười cay độc là người biết giá cả mọi thứ nhưng chẳng biết giá trị của cái gì cả?. Và tất nhiên câu danh ngôn của Napoleon Hill ?oNếu bạn nghĩ ra nó, và tin vào nó, bạn có thể đạt được nó?. Alan là người phản đối nhiều nhất về cách học này - một ngày kia cậu bị đuổi khỏi trường và biến mất suốt năm năm. Một ngày nọ, cậu ta gọi điện thoại cho tôi. Cậu vừa được bảo lãnh ra khỏi trại cải tạo.
    Sau khi cậu ta bị ra tòa và cuối cùng bị chuyển đến trại cải tạo trẻ vị thành niên vì những điều mình đã làm, cậu ta chán ghét chính bản thân mình và cậu đã lấy dao cạo cắt cổ tay mình.
    Cậu kể ?oThầy cô biết không, em nằm đó khi mà sự sống đang chảy ra khỏi thân thể em, em chợt nhớ đến một câu danh ngôn thầy đã bắt em chép đi chép lại 20 lần một ngày ?oKhông có sự thất bại trừ việc không tiếp tục cố gắng?. Và đột nhiên em thấy nó có ý nghĩa. Nếu em còn sống, em không thất bại, nhưng nếu em để cho mình chết, em sẽ thất bại hoàn toàn. Vì thế với sức lực còn lại em gọi người tới cứu và bắt đầu một cuộc sống mới?.
    Khi cậu nghe câu danh ngôn đó, nó là viên sỏi. Khi cậu cần một chỉ dẫn vào thời điểm quan trọng của cuộc đời, nó trở thành viên kim cương. Và như tôi nói với bạn, hãy tìm cho mình thật nhiều viên sỏi, và bạn sẽ nhận được những viên kim cương.
    CuỘc ĐờI đÓ cÓ bAo LâU mÀ hỮnG hỜ...
  2. t_royo

    t_royo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/09/2003
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    0
    Đã đọc "Trái tim có điều kỳ diệu rồi chứ"?????????
    Hì, hì hì
                                TOBE OR NOT TOBE ?
  3. chits

    chits Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2002
    Bài viết:
    1.038
    Đã được thích:
    0
    Chưa!
    bạn post lên đây đi
    CuỘc ĐờI đÓ cÓ bAo LâU mÀ hỮnG hỜ...
  4. chits

    chits Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2002
    Bài viết:
    1.038
    Đã được thích:
    0
    Phần thưởng
     
    Khi nghệ sĩ lừng danh Burt Lancaster còn là một đứa bé nghèo ở New York, ông vẫn thường có những giấc mơ rất trẻ con về những que kem sôcôla quyết rũ. Lúc đó đồng 25 cent đối với ông là cả một gia tài.
    Một ngày kia đi ngang qua một ngân hàng, cậu bé Burt bất chợt thấy một tờ 20 đôla nằm dưới đất chỗ bãi đậu xe. Đó là số tiền lớn nhất Burt từng thấy, khiến trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Cậu cúi xuống lượm tờ giấy bạc bỏ vào túi quần và liên tưởng ngay đến những que kem cũng như những món đồ chơi mà cậu từng mơ ước.
    Nhưng ngay lúc đó có một phụ nữ đứng tuổi với vẻ mặt hoảng hốt đi đi lại lại tìm kiếm dưới đất. Thấy cậu bé, bà liền hỏi: ?oCon có thấy tờ 20 đôla của bà đánh tơi không??. Bà giải thích đó là số tiền mà cả gia đình đông đúc của bà phải sống nhờ vào đó cho đến hết tháng này, vừa kể bà vừa khóc... ?oBà không biết sẽ phải làm gì nếu không tìm ra nó. Chắc có lẽ nó rớt đâu đây thôi...?.
    Những ngón tay của Burt siết chặt vào tờ giấy bạc. Trong đầu cậu bé, những món đồ mà cậu có thể mua với số tiền to lớn đó lần lượt hiện ra. Rất dễ để trả lời: ?oCon không thấy tờ bạc nào hết!? và bước đi. Nhưng thay vào đó, cậu bé rút tờ giấy bạc ra và nói: ?oCon lượm được nó đây!?
    Sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt đầy lo âu của bà làm ấm lòng cậu bé. Bà lão cám ơn và bước đi. Ngôi sao điện ảnh Burt Lancaster nhớ lại - đó là giây phút hạnh phúc nhất đời ông.
    CuỘc ĐờI đÓ cÓ bAo LâU mÀ hỮnG hỜ...
  5. chits

    chits Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2002
    Bài viết:
    1.038
    Đã được thích:
    0

    Lễ độ là nghệ thuật làm cho kẻ khác hài lòng khi nói chuyện với mình, người làm ít ng­ười mất lòng nhất là người được dạy dỗ nhiều nhất.

    Swift
    CuỘc ĐờI đÓ cÓ bAo LâU mÀ hỮnG hỜ...
  6. chits

    chits Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2002
    Bài viết:
    1.038
    Đã được thích:
    0
    Vết thương
    Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
    Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào. Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
    Ngày lại ngày trôi qua, rồi đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng ?oCon đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau dớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha...?
    CuỘc ĐờI đÓ cÓ bAo LâU mÀ hỮnG hỜ...
  7. CAFE_MOT_MINH

    CAFE_MOT_MINH Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    560
    Đã được thích:
    0
    Mùi cari
    Có một cậu bé rất tinh nghịch. Một hôm nhân lúc ông nội nó ngủ trưa, nó lấy lọ càri mà bố nó mang từ Ấn độ về , quyệt một ít vào bộ râu dài và rất dẹp của ông nội nó. Đối với vài người ưa thích thì mùi càri rất thơm, nhưng đối với nhiều người thì mùi cari đó thật là khó ngửi hay phải nói rằng rất hôi.
    Ông già đang ngủ ngon chợt tỉnh giấc vì phát hiện mùi gì hôi quá trời, miệng lẩm bẩm '''' không lẽ thằng ku con đêm qua nó ị ra giường mà ba má nó không biết để đem chiếu đi giặt đây ''''.
    Ông bèn ra ngoài phòng khách, vẫn thấy hôi, bèn mở của sổ mong rằng mùi hôi sẽ bay đi. Nhưng quái lạ, mùi hôi không giảm bớt chút nào, mà ngược lại càng thấy hôi dữ tợn hơn. Ông già tức giận buông tiếng chửi '''' mẹ cha nó, nhà này hôm nay có mùi gì hôi dữ vậy?''''
    Nghĩ rằng tại nhà mình hôi, ông già bèn ra phố mong răng thoát khỏi mùi hoi quái lạ nọ. Nhưng không hiểu ra đi đến đâu ông ta đều ngửi thấy mùi hôi đó cả, tức quá, vừa đi ông vừa chửi...Ông đâu có biết rằng mùi hôi đó bốc lên từ chòm râu xinh đẹp của ông !
    Lời bình: Trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi họ không chịu hiểu hết vấn đề mà cứ chỉ suy nghĩ về mình , không bao giờ tự đặt mình ở phương diện người khác, chỉ nghĩ xấu về họ , dẫn đến việc khó hoà đồng với nhau.....
    ST.
    TÌNH BẠN NHƯ NGỌN LỬA HỒNG TRONG ĐÊM GIÁ LẠNH
  8. chits

    chits Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2002
    Bài viết:
    1.038
    Đã được thích:
    0
    Vai diễn cuối cùng
     
    Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em ông là giáo viên cấp 1 trường làng. Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên. Chú bé hồi hộp đợi, đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy háo hức đưa tay vẫn chỉ mong có một hành khách nào đó vậy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường - chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.
    Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: ?oKhông gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người".
    Hôm sau, người em thấy ông anh giở chiếc vali hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm lên tàu đi nguợc lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: ?oĐây là vai diễn cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tầu...?
    Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi. Con tàu đi xa người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
    CuỘc ĐờI đÓ cÓ bAo LâU mÀ hỮnG hỜ...
  9. nbt12

    nbt12 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/06/2002
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    0
    Giá trị​
    Một nhà hùng biện nổi tiếng đã mở đầu buổi diễn thuyết của mình bằng cách giơ tờ 20$ lên và hỏi hơn 200 người tham dự rằng: "Ai muốn có tờ 20$ này?" Rất nhiều cánh tay giơ lên.
    Ông nói: "Tôi sẽ đưa tờ 20$ này cho một người trong số các bạn nhưng đầu tiên hãy để tôi làm điều này đã..."
    Ông bất ngờ vò nát tờ 20$ và sau đó lại hỏi: "Ai vẫn muốn tờ tiền này?" Vẫn có những cánh tay xung phong.
    "Được... Vậy nếu tôi làm thế này thì sao?" Ông ném tờ 20$ xuống sàn, dùng giầy dẫm mạnh lên. Sau đó, ông nhặt nó lên. Bây giờ, tờ 20$ đã nhàu nát và bẩn thỉu. "Nào, giờ thì còn ai muốn có nó nữa không?", ông hỏi. Vẫn có nhiều cánh tay giơ lên, chỉ giảm đi chút xíu so với ban đầu.
    "Các bạn thân mến, các bạn vừa học được một bài học về giá trị Dù tôi có làm gì với đồng tiền này thì các bạn vẫn cần nó vì giá trị của nó vẫn không hề giảm sút. Nó vẫn có giá là 20$".
    "Khoẻ mạnh hay ốm yếu, thành công hay thất bại, đối với bạn bè, người thân, những người yêu mến bạn, bạn vẫn thật cần thiết. Giá trị của bạn chính là ở con người bạn. Bạn thật đặc biệt. Hãy luôn nhắc mình nhớ điều đó. Đừng ngồi đếm những nỗi buồn mà hãy đếm xem bạn đã bao nhiêu lần được hạnh phúc".
    "Chúng ta có thể bị đánh gục, bị vò xé, bị giầy xéo trong bùn đen bởi những quyết định sai lầm, những tình huống "đen đủi" bất chợt hiện ra cản con đường khiến chúng ta cảm thấy dường như mình chẳng có giá trị gì. Nhưng dù điều gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra, bạn hãy luôn nhớ rằng bản thân bạn thật đáng quý và giá trị ấy sẽ không bao giờ mất đi. Và hãy giữ cho những giá trị đừng bao giờ mất đi, bạn nhé".
    Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi
  10. chits

    chits Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2002
    Bài viết:
    1.038
    Đã được thích:
    0
    Giúp đỡ người đã giúp đỡ mình
     
    Một trong những điều khó khăn nhất và quý nhất là sự an ủi
    (A.Dumas)
     
    Tôi rời quê nhà Broolky, New York để đến trường Đại học Luds ở Yorkshire, nước Anh, học khoa sử năm tôi mười tám tuổi. Khoảng thời gian đó đối với tôi tuy thú vị nhưng cũng căng thẳng không kém, bởi lúc đó tôi vừa phải cố điều chỉnh lối sống của mình để hòa nhập vào môi trường sống hoàn toàn xa lạ với tôi, đồng thời tôi phải luôn cố vượt qua nỗi đau vừa mất cha.
    Một hôm nọ, khi tôi còn đang phân vân không biết nên mua loại hoa nào để trưng trong căn phòng trọ tẻ nhạt của tôi, bất chợt tôi trông thấy một cụ già vừa xách ba túi to táo vừa chống gậy chập choạng bước đi một cách rất khó khăn, tôi vội chạy đến bên ông, đỡ lấy gói táo và giúp ông lấy lại thăng bằng.
    ?oCảm ơn cô bé nhé!? ông nói bằng cái giọng Yorkshire du dương rất đặc biệt mà tôi rất thích - ?oÔng không ngã đâu cô bé?, ông cười với tôi, đôi mắt ông cũng ánh lên niềm vui.
    - Con đi với ông một đoạn được không ạ? - Tôi dè dặt hỏi - Con chỉ e ông làm dập mất những trái táo ngon này đấy!
    Ông cười và hỏi tôi:
    - Này cô bé, cô từ nơi khác đến phải không? Có phải từ Mỹ đến không nào?
    - Dạ thưa đúng ạ. Con ở New York ạ. Con sẽ kể ông nghe về quê hương con trên đường chúng ta về nhà, ông nhé!
    Thế là tôi và ông Burns trở thành bạn bè của nhau. Các bạn biết không, nụ cười ấm áp và tình cảm chân thành của ông đối với tôi có ý nghĩa lớn lao biết nhường nào. Trên đường đi, ông Burns (tôi quen gọi ông bằng họ) tựa hẳn người lên chiếc gậy, chiếc gậy nhỏ nhưng có vẻ rắn chắc. Khi chúng tôi về đến nhà ông, tôi giúp ông sắp sếp ngay ngắn mọi thứ ông mua và tôi còn bảo ông ngồi yên trên ghế để tôi pha cho ông tách trà - hay nói đúng hơn là dọn bữa cho ông. Ông phản đối nhưng tôi hiểu rằng đó là cách nói cảm ơn của ông. Sau khi dọn bữa cho ông xong, tôi xin phép ông được trở lại thăm ông lần nữa để xem có thể giúp gì cho ông nữa không. Nghe tôi nói thế, ông nháy mắt và cười bảo:
    - Ông chưa bao giờ từ chối lời giúp đỡ của một cô gái nào tốt bụng như thế cả.
    Hôm sau cũng khoảng giờ đó tôi trở lại thăm ông lần nữa, tôi chọn giờ này vì muốn dọn bữa cho ông. Chiếc gậy vẫn dựa ở góc tường là một minh chứng rằng ông hãy còn yếu lắm và mặc dù ông không hề yêu cầu tôi giúp nhưng hễ tôi đưa cây gậy cho ông thì ông cầm lấy và dùng nó để đi lại.
    Chiều hôm đó, lần đầu tiên chúng tôi có một buổi nói chuyện thật thân tình với nhau. Ông hỏi tôi về việc học, về kế hoạch cho tương lai và nhiều hơn cả là về gia đình tôi. Tôi có cho ông biết rằng cha tôi vừa mới qua đời, nhưng tôi giấu không cho ông biết mối bất hòa giữa tôi và cha. Phần ông, ông chỉ cho tôi thấy hai khung ảnh đặt ở chiếc bàn gần nơi ông ngồi. Đó là hai bức ảnh của hai người phụ nữ khác nhau một người lớn tuổi hơn người kia, nhưng cả hai giống nhau như tạc. ?oĐó là Mary? - Ông nói và chỉ tay vào bức ảnh của người phụ nữ đứng tuổi - ?oBà ấy mất cách đây sáu năm. Và bức kế bên là con gái Alice của vợ chồng ông. Nó là một y tá giỏi. Vợ ông mất vì không chịu đựng nổi nỗi đau mất con?.
    Nghe ông kể mà nước mắt tôi trào ra lúc nào không biết. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi khóc cho bà Mary; tôi khóc cho cô Alice; tôi khóc cho ông Burns; tôi khóc cho cha tôi, người mà tôi không có mặt bên ông trong những phút giây cuối đời. Thế là sau đó cứ một tuần hai lần, tôi đến thăm ông, cùng thời gian và cùng ngày. Lần nào đến, tôi cũng thấy ông ngồi trên ghế bành, cây gậy dựng sát bên. Ông Burns có một tivi trắng đen nhỏ nhưng ông thích đọc sáng và nghe đĩa hơn. Lần nào thấy tôi đến chơi, ông cũng tỏ ra rất mừng. Mặc dù tôi luôn nhắc nhở mình phải giúp đỡ ông nhiều hơn và đừng quấy rầy ông. Nhưng phải thú thật một điều là tôi cảm thấy nhẹ nhõm và ấm lòng hơn nhiều nếu tôi có thể thổ lộ tình cảm và suy nghĩ của mình cho một người nào đó chịu lắng nghe tôi.
    Thường chúng tôi bắt đầu chuyện trò khi dọn bữa. Hôm đó tôi cho ông biết cảm giác băn khoăn, tội lỗi cứ ám ảnh tôi mãi bởi vì hai tuần trước ngày cha tôi mất, tôi đã giận ông và chẳng thèm trò chuyện với ông. Rằng tôi mãi mãi không có dịp xin lỗi ông. Mặc dù ông Burns cũng có góp lời nhưng phần nhiều ông nhường tôi nói hết. Ông chỉ ngồi nghe. Nhưng cái lối ông lắng nghe mới hay làm sao! Ông nghe như nuốt lấy từng lời của tôi, hơn nữa ông như đọc được ý nghĩ của tôi và thấu hiểu hết tất cả những gì tôi muốn nói. Chốc chốc ông lại nói tiếp tôi ở một số chỗ tôi tỏ ra ngập ngừng, điều này chứng tỏ ông hoàn toàn hiểu tôi và lắng nghe tôi rất chăm chú.
    Một tháng sau ngày đó, tôi bất chợt được nghỉ học một hôm và tôi nghĩ đến ông. Tôi quyết định đến thăm ông mà không gọi điện báo trước, vì nếu làm thế rõ ràng là quá hình thức so với mối quan hệ ngày một chân tình của chúng tôi. Khi đến cổng nhà ông, tôi thấy ông đang làm vườn, ông cúi xuống rồi lại đứng lên nhẹ nhàng như không. Tôi há hốc mồm khi thấy ông cử động nhịp nhàng như thế! Chẳng lẽ đây là người mà hôm trước còn phải dùng gậy để di chuyển hay sao?
    Bất chợt ông nhìn ra hướng của tôi. Có lẽ ông nhận ra ngay vẻ bối rối trên khuôn mặt tôi nên ông vẫy tôi vào nhà với vẻ đầy áy náy, không được tự nhiên cho lắm. Tôi chẳng nói được lời nào và bước vào nhà.
    - Nào, cô bé. Lần này cho phép ông pha trà cho cháu nhé. Trông cháu có vẻ mệt lử đấy!
    - Sao? Con nghĩ... Tôi bắt đầu lên tiếng.
    - Ông biết cháu định nói gì. Cháu biết không, lần đầu tiên cháu nhìn thấy ông ở chợ ấy mà... hôm đó ông bị trật khớp. Ông vấp phải hòn đá to trong vườn, cháu biết đáu, ông lúc nào cũng vụng về.
    - Nhưng từ lúc nào ông đi lại được bình thường ạ?
    Đôi mắt ông ánh lên niềm vui nhưng đồng thời cũng lộ vẻ ăn năn, hối hận. ?oÀ, ông nhớ không lầm là ông đã đi lại bình thường được ngay ngày hôm sau ấy mà?.
    - Nhưng sao?... - Tôi bối rối thật sự, bởi rõ ràng ông không nên gạt tôi để tôi cứ đến dọn bữa cho ông chứ.
    - Cháu biết không, lẽ ra ông định cho cháu biết sự thật đấy! Nhưng chính ngay lần thứ hai cháu đến thăm ông, ông thấy cháu hình như có tấm sự gì đó. Và ông nghĩ, có lẽ cháu cần có một bờ vai của người già để tựa vào. Nhưng cháu lại luôn nhắc nhở mình rằng cháu đến thăm ông là để được chăm sóc ông, chứ không phải vì chuyện khác. Vì vậy nếu ông cho cháu biết ông đã hoàn toàn bình phục thì liệu cháu có đến nữa hay không? Ông biết rõ rằng cháu đang rất cần, rất cần có một ai đó để cháu trò chuyện, chia xẻ. Và người đó phải lớn tuổi, thậm chí phải lớn tuổi hơn cả cha cháu nữa và người đó còn phải biết cách lắng nghe.
    - Thế còn cây gậy thì sao ạ?
    - Ồ? Cây gậy ấy à, ông dùng gậy khi đi dạo trên những cáng đồng hoang đó mà. Hôm nào hai ông cháu ta đi nhé!
    Quả thật sau đó, chúng tôi đã đi dạo cùng cây gậy. Các bạn thấy đấy, có lẽ tôi là người chủ động giúp đỡ ông Burns, nhưng ngược lại ông lại là người giúp tôi, ông đã bỏ thời gian ra để lắng nghe và chăm sóc cho một cô gái trẻ thiếu thốn cả thời gian lẫn tình cảm.
    CuỘc ĐờI đÓ cÓ bAo LâU mÀ hỮnG hỜ...

Chia sẻ trang này