1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hội 3C(Chim cánh cụt)- Hội những người đã ly hôn- Ngôi nhà của tình thương và trách nhiệm (tầng3)

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi coisoi, 07/08/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tinhlang70

    tinhlang70 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2007
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    Ánh Nắng Và Làn Da(các chị em trong nhà hãy đọc kỹ bài này)
    Truyện cổ Nhật-bản kể, xưa có bà cụ già may mắn gặp được dòng suối trường sinh. Cụ uống ngụm nước suối, chợt trẻ lại thành gái đôi tám. Người chồng theo lời vợ chỉ dẫn, chống gậy ra đi, cũng gặp dòng suối trường sinh. Uống một ngụm, ông trẻ lại thời trai tráng. Ông mừng quá, uống thêm ngụm nữa, rồi ngụm nữa.
    Lâu không thấy chồng về, người vợ nóng ruột đi tìm. Đến bên dòng suối, nàng nghe tiếng khóc trẻ thơ. Nhìn vào mắt đứa bé nằm trên cỏ, biết là chồng mình, nàng xót xa bế... chồng về. Từ nay, ngày ngày nàng sẽ săn sóc, chăm chút cho đứa bé và chờ... 20 năm nữa.
    Trẻ mãi không già, vẫn là mộng ước của hầu hết chúng ta (kể cả... người viết). Nhưng nào ai có cản được sức tàn phá của thời gian. Có điều cùng tuổi, có người trông trẻ hơn người khác. Một phần cũng vì làn da.
    Sao da ta không trẻ mãi?
    Có gì không già theo thời gian, thưa bạn. Làn da chúng ta cũng già theo thời gian (chronologic aging). Trẻ con có làn da tươi sáng, mướt mát, với rất ít những vết bất thường trên da. Càng thêm tuổi, da càng xấu hơn. Tuổi tác làm da ngày càng khô, có những vết nhăn nhỏ (vết hằn của những ưu tư, tính toán?). Đồng thời da cũng lỏng hơn (laxity), không còn chắc như khi còn trong tuổi đôi tám. Đấy là chưa kể nhiều loại bệnh da cũng từ từ xuất hiện, khi ta cao tuổi đời.
    Điều ít ai biết là ánh sáng góp phần không ít vào việc làm làn da của ta già thêm. Da già đi vì ánh sáng được gọi là photoaging. Ánh sáng mặt trời khiến da sần sùi, mất nét tươi mịn. Ánh sáng tạo trên da những chỗ nham nhở, hoặc đậm màu hơn hoặc nhạt màu hơn chỗ da bình thường. Ánh sáng cũng có tác dụng làm mất chất mỡ dưới da, tạo những vết nhăn lớn. Rồi những chỗ có các mạch máu phình nở, cho hình ảnh những tia máu đỏ dưới da.
    Tiếp tục tiếp xúc với ánh sáng mặt trời năm này sang năm khác, da sẽ có thêm những vết bớt màu nâu, những vùng trắng hình giọt nước ở tay chân, do thiếu sắc tố melanin tại những vùng này. Da sẽ trở nên mỏng yếu, dễ bị bầm, trầy xước, dù với những chấn thương không đáng kể. Những chỗ trầy xước lại lâu lành. Các lỗ chân lông trông cũng to hơn. Các hạch dưới da tiết chất nhờn sebum (một chất có tác dụng giữ cho da khỏi khô) phình nở lớn, tạo những mụn màu vàng vàng rải rác trên da mặt.
    Người da màu sáng có những thay đổi của da gây do ánh sáng mặt trời (photoaging) sớm hơn, trong khi những người có làn da sậm màu sẽ muộn có những thay đổi của da gây do ánh sáng hơn. Da của người có da bánh mật, sậm màu, khi thay đổi vì tiếp xúc dài lâu với ánh nắng mặt trời trông bủng vàng, còn da của người có nước da sáng, khi già đi vì ánh nắng mặt trời, sẽ ửng đỏ và hiện những tia máu nhỏ dưới da.
    Vô số những thay đổi khác làm xấu da bạn cũng là do ánh sáng mặt trời. Ánh sáng mặt trời còn có tác dụng gây ung thư da, trong đó có loại ung thư rất độc gọi là melanoma (loại ông John McCain, Thượng nghị sĩ vùng nắng chói Arizona đang bị). Bạn không ngờ ánh nắng mặt trời lại tai hại cho làn da đến thế?
    Làm thế nào để ?otrông? trẻ lâu
    Không có cách nào để ngừa cho da khỏi già theo thời gian (chronologic aging). Họa chăng, chúng ta may mắn gặp được dòng suối trường sinh và trẻ lại (nhưng chỉ nên uống một ngụm, chớ nên uống đến ba ngụm nước suối. Và, nhớ dắt vợ theo, để lỡ có bề gì, còn có người... bồng về).
    Khô da do có tuổi gây ngứa chữa bằng cách dùng các lotion giúp da bớt khô (emolllients) như Keri lotion, Vaseline lotion. Nhiều vết hay bướu bất thường mọc đây đó trên da, làm lộ cái già của da, có thể cắt bỏ hoặc tẩy được bằng nhiều phương pháp trị liệu khác nhau.
    Cũng may, da già, và cả ung thư da, do ánh sáng mặt trời có thể ngừa được. Bằng cách tránh tiếp xúc với ánh nắng càng nhiều càng tốt, ở bất cứ tuổi nào (thường, chúng ta lo cho da chúng ta, song quên mất da của con em: ?oKệ, cho chúng nó chạy chơi ngoài nắng cho khỏe, trong nhà quẩn chân, chúng nó quậy quá?). Ra nắng, ta cố che hết mọi chỗ (thế mới biết phụ nữ các nước Ả-rập khôn thật, trùm từ đầu đến chân). Ánh nắng gắt khoảng 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều hại cho da nhất. Nếu bất đắc dĩ phải làm việc ngoài trời trong khoảng thời gian này, ta mặc quần áo dài tay dài chân bảo vệ da, và dùng kem chống nắng ở những vùng không được quần áo che chở. Nên dùng kem chống nắng cả vào những ngày có mây, loại có ?oyếu tố bảo vệ? (gọi là SPF, ?osun protection factor?) từ 15 trở lên. Nhớ đội mũ rộng vành và đeo thêm kính mát nữa, hầu che chở luôn mặt, mắt, tai, gáy.
    Nhiều vết bất thường trên da gây do ánh nắng làm xấu da bạn, làm bạn trông già, chữa trị được với nhiều cách. Chẳng hạn dùng chất nitrogen để đốt những chỗ sần sùi hoặc những vết bớt mầu nâu trên da, dùng tia sáng Laser để chữa những vùng da nám hoặc có những tia máu nhỏ dưới da. Nhiều phương pháp giải phẫu có thể lấy bớt những chỗ da thừa, chảy xệ. Một số chất đặc biệt, khi được chích vào những vết nhăn, sẽ giúp vết nhăn mờ đi. Một số thuốc thoa trên mặt, như trichloro-acetic acid và alpha-hydroxy acids, có tác dụng tái tạo lại lớp trên cùng của da, khiến da bạn trông khá hơn.
    Một thuốc khác có chứa chất tretinoin (Retin-A, hay được dùng để chữa mụn trứng cá trên mặt) cũng được xem có tác dụng tốt đối với da, khiến da trông láng lẩy hơn. Dùng đều mỗi ngày, thuốc làm mờ những vết nhăn xấu xí, những vết nám vô duyên lỗ rỗ trên da. Da cũng trông bớt bủng vàng khi dùng đều thuốc có chất tretinoin mỗi ngày. Tiếc thay, những thành quả đạt được bởi chất thuốc tretinoin sẽ tan theo mây khói nếu ta ngưng dùng nó. Thuốc có thể tạo phản ứng phụ ở chỗ thoa thuốc làm da ngứa, khô, đỏ, nhưng những phản ứng bất lợi này sẽ bớt dần sau nhiều tuần. Bạn có thể dùng những lotion có tính chất giữ cho da khỏi khô (moisturizer) ở những chỗ da ngứa, khô, đỏ để đỡ khó chịu trong lúc chờ các phản ứng gây do thuốc thoa từ từ thuyên giảm.
    Thực, đời khó vẹn toàn. Ánh sáng mặt trời rất cần cho sự sống, lại là kẻ thù của làn da. Tránh được ánh nắng càng nhiều càng tốt, sẽ giữ được làn da mịn màng, tươi mát lâu hơn, kéo dài nét tươi trẻ.
  2. coisoi

    coisoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2007
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    0
    "Ước mơ của Thúy": Hành trình kết nối yêu thương

    Thanh Thúy đang nhận những lời chúc đầy tình cảm từ một bạn HS trường THCS Đức Trí - Ảnh: T.T.D.
    TTO - Chưa đến 9g sáng ngày 20-10, nhưng rất nhiều bạn trẻ đã đến với buổi hội ngộ Ước mơ của Thúy (tại NVH Thanh niên TP.HCM), để cùng kết vòng tay nối dài hành trình của công dân trẻ TP.HCM Lê Thanh Thúy - cô gái 19 tuổi bị ung thư xương giai đoạn cuối.
    >> Đóa hướng dương Lê Thanh Thúy
    Một nội dung xúc động được thiết kế trong chương trình là mỗi khán giả đến với cuộc hội ngộ đều có thể viết những ước mơ, những lời chúc gửi đến Thúy.
    Chỉ trong vài mươi phút từ lúc khởi động, tấm bảng lớn có dòng chữ ?oƯớc mơ của Thúy - Ước mơ của mọi người? đã gần được phủ kín bởi những dòng chữ yêu thương của đủ mọi lứa tuổi. Không thể không xúc động khi đọc những tin nhắn như: ?oTừng hơi thở trong cuộc sống của chị là niềm vui trong cuộc sống của mỗi người?, ?oChị là người giúp em cảm nhận được cuộc sống này ý nghĩa biết bao?, ?oCảm ơn em vì đã cho anh và mọi người có cách nghĩ khác về căn bệnh quái ác này?, ?oCố lên nha bé, chị tin em sẽ làm được. Thương em nhiều??

    Bà Nguyễn Thị Thu Hà, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch UBND TP.HCM trò chuyện với Thúy trước giờ giao lưu - Ảnh: N.C.T.
    Đứng cạnh cô con gái bé xíu đang nắn nót từng dòng chữ ?ogửi đến chị Thúy?, chị Cẩm Tú (Q.Thủ Đức, TP.HCM) cho biết: ?oTôi muốn bé biết chia sẻ những ước mơ vượt qua khó khăn với một tấm gương nghị lực như bé Thúy. Tôi nghĩ đây cũng là dịp rất tốt để giúp con biết yêu thương quan tâm đến người khác?.
    Rất nhiều học sinh trường THCS Đức Trí, Q.1, TP.HCM, ngôi trường Thanh Thúy từng theo học, cũng đã có mặt. Không hẹn mà gặp, tin nhắn yêu thương của các bạn gặp nhau nơi ước mơ Thúy lại có thể đến trường.
    Anh Nguyễn Thế Vinh - người được biết đến với tiếng đàn guitar và harmonica tuyệt vời dù chỉ còn một tay - xúc động chia sẻ: ?oSau lần gặp Thúy, rất nhiều suy tư về nghị lực sống, về những ước mơ của cô bé ấy làm tôi day dứt. Tôi thật sự hy vọng có thể cùng mọi người tiếp bước hành trình ý nghĩa này??.

    Thúy đến với buổi giao lưu cùng sự trợ giúp của những tình nguyện viên Những ước mơ xanh - Ảnh: T.T.D.
    9g30 Thúy xuất hiện trong sự chờ đợi của hàng trăm bạn trẻ đứng chật cả tiền sảnh - nơi diễn ra buổi giao lưu. ?oSứ giả của niềm tin? Lê Thanh Thúy khởi đầu cho buổi giao lưu bằng những lời tri ân với nhưng người đã đồng hành cùng cô là GS bác sĩ Nguyễn Chấn Hùng - GĐ Bệnh viện Ung bướu TP.HCM, anh Lê Hoàng - Tổng biên tập báo Tuổi Trẻ, những blogger, những nhà hảo tâm?
    http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=225327&ChannelID=7
    Gửi cả nhà 1 bài viết trên báo Tuổi trẻ.
    Chúc một ngày tốt lành!
  3. August70

    August70 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2007
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    0
    Vẫn chưa từ bỏ vào đây hả Thuận?Chú hứa thế nào rồi/Đây có phải là sân chơi của chú đâu?
  4. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    Đề nghị cả nhà bỏ phiếu cho anh Tuấn August thay Mámì làm thư ký vì Mámì bận quá không ọp ẹp được nhiều !
    Mời cả nhà bỏ phiếu nào :
    1.Má mì em
    2.
    3.
    4.
  5. ankhanh147

    ankhanh147 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    ]Đề nghị cả nhà bỏ phiếu cho anh Tuấn August thay Mámì làm thư ký vì Mámì bận quá không ọp ẹp được nhiều !
    Mời cả nhà bỏ phiếu nào :
    1.Má mì em
    2.em 80
    3.
    4.
  6. August70

    August70 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2007
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    0
    Chúc cả nhà ngủ thật ngon

  7. ngondensang2007

    ngondensang2007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2005
    Bài viết:
    508
    Đã được thích:
    0
    Em xin ủng hộ Anh Tuấn August70 1 phiếu nào.
  8. August70

    August70 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2007
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơi mọi người đã ủng hộ
  9. tinhlang70

    tinhlang70 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2007
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    Ánh sao xa (Thân tặng nhà 3c)
    Hồi đó ông là anh chàng ba gác đậu xe ở góc đường. Đêm, các cô ngồi rải quanh ba cái bàn hột vịt lộn chập chờn ngọn đèn dầu tí xíu. Người không biết tưởng đó là khách ăn cái trứng trước giờ ngủ. Người biết thì ngồi xuống bên cạnh, lời rủ rê thì thầm trong tiếng đập trứng lách tách. Rồi dắt nhau đi.
    Ông chú ý đến Cúc vì ông bị gán ghép với cô trong một tối mà cả ba gác lẫn hột vịt lộn đều ế ẩm, cả các cô cũng vậy. Chẳng biết làm gì ngoài ngáp vặt và than thở cuộc sống ngày càng khó khăn, chợt bà Năm Mập xòe tay đếm quanh:
    - Năm đứa mày, năm thằng ba gác, vậy là thành năm cặp rồi. Chờ ai chi nữa cho mất công.
    Tiếng cười ồ lên phá tan cơn buồn ngủ. Tiếng cười rất vui vẻ vì quá biết nhau nên chẳng ai mắc cỡ. Thằng Tiến bẻm mép nhất ngay lập tức búng ngón tay "tách" một cái thật kêu:
    - Ờ, nếu không chê ba gác cực nhọc thì...
    Tiến xỉa ngón trỏ của bàn tay phải vào ngực mình còn ngón trỏ bàn tay trái chỉ vào Lan, cô có dáng người tròn trịa nhất. Và lần lượt như vậy, hai ngón trỏ chia những người còn lại thành bốn cặp.
    Phần ông là Cúc. Khi ngón tay Tiến xỉa tới, cô ngước mắt nhìn ông với nụ cười trên môi. Ánh đèn dầu leo lét vẫn rõ hàm răng cô đều đặn và ánh mắt cô bẽn lẽn. Bẽn lẽn như chưa bao giờ vướng thân vào chốn lênh đênh.
    Đùa vậy mà hóa ra thật. Những tối sau, có lần Tiến vắng thì Lan cũng vắng. Ba cặp kia cũng có lần vậy.
    - Mày tu hả? - Bà Năm Mập hỏi vặn.
    Ông chỉ cười, chẳng nói năng gì. Chuyện trăng hoa đàn ông... Nhưng ông thì không. Thật lòng ông có mến Cúc. Cô xinh xắn hiền lành, nhìn cô ông thấy tiếc. Mến là vậy, nhưng chỉ vậy thôi.
    - Sao không tìm việc gì khác mà làm? - Có lần ông buột miệng hỏi.
    - Cũng muốn lắm nhưng biết làm gì bây giờ?
    Câu trả lời như một phân trần. Ông thở dài. Hồi đó ông còn trẻ nên muốn thốt một lời khuyên cũng thấy khó. Ông chỉ biết lắng nghe. Giọng cô buồn mênh mang:
    - Hồi đó cứ tưởng là... đâu ngờ... Hồi đó lên đây là để học may. Chủ nói học thí công không tốn tiền lại được nuôi cơm, sau hai năm thì ra nghề. Mà hai năm rồi hai năm rưỡi cũng chỉ cứ cơm nước với quét dọn giặt giũ... Người ta đi ở còn được trả công. Vậy nên mới bỏ qua học uốn tóc...
    - Sao không học uốn tóc cho tới nơi tới chốn rồi mở tiệm?...
    Ông đợi nghe một lý do vì sao lỡ bước sa chân nhưng chuyện kể bỏ lửng nửa chừng hoài vẫn không nối lại.
    Lỡ thì lỡ. Cuộc đời còn dài... Ông muốn nói với cô vậy nhưng rồi cũng không nói được. Có lần ông ăn trứng chưa trả tiền. Hôm sau lúc trả, bà Năm Mập kéo tay ngồi xuống: "Tiền này tính bữa nay còn nợ bữa trước con Cúc trả rồi".
    Tiến cười hinh hích:
    - Được gái bao là nhất mày đó nghe.
    Ông nóng mặt chống chế vài câu. Chợt nhớ đôi lần ánh mắt cô là lạ. Rồi nghĩ tới đồng tiền cô kiếm được ông thấy áy náy trong lòng...
    ***
    Từ ba gác ông lên đời xe thồ. Từ cô gái quanh quẩn hàng hột vịt lộn Cúc thay đổi bộ dạng trở thành tiếp viên nhà hàng. Tên Cúc giờ có đệm thêm chữ Thu. Cuốc xe cuối ngày của ông là chở Thu Cúc đi khách, tất nhiên trừ những lúc khách tự đưa đón.
    Giờ thì ông và cô chuyện trò thoải mái. Chiếc xe chạy dưới thấp thoáng ánh sao xa. Những ngôi nhà cao tầng lùi lại. Những ngõ hẻm tối tăm lùi lại. Giọng cô ngòn ngọt vang sau lưng:
    - Đáng lẽ Cúc có tiền mua xe rồi đó nghe. Chỉ tại tụi nó cứ rủ ngồi sòng.
    - Tại cô thôi. Mình đã quyết tâm thì...
    - Trời ơi, cũng tại quyết tâm nên Cúc mới đánh bài. Cũng định là nếu số mình đỏ thì mua xe hơi luôn.
    Cô cười vang. Ông cũng bật cười. Tới nơi, cô bước xuống nhét vào tay ông tờ giấy bạc màu xanh rồi lập tức lách mình qua cửa ông không kịp thối tiền lại. "Cuốc xe này cô đừng đưa nữa, mấy lần trước còn dư nhiều", lần nào ông cũng nói vậy nhưng rồi lần nào cô cũng vẫn cứ nhét tiền vào tay ông.
    - Cô làm vậy tôi mắc nợ.
    - Nợ nần gì - Cô cười vui vẻ.
    Có lần cô rủ ông đi ăn cháo khuya. "Tối nay cô không có khách sao?" - Ông ngạc nhiên hỏi, đang còn xinh đẹp thế kia mà rảnh rang sao được. Câu hỏi của ông làm cô phá ra cười. "Ăn cháo thì dính dáng gì tới khách".
    Nhưng rồi chẳng lâu sau những tờ giấy bạc nhét vào tay ông không còn đều đặn. Cô bắt đầu xuống dốc. Từ trong nhà hàng đi ra dáng cô không còn kiêu hãnh rạng rỡ nữa. Lớp phấn son thật dày không giấu nổi vẻ tàn phai.
    - Cô sao vậy Cúc?
    - Bịnh - Cô buông thõng.
    Ông rùng mình. Cô cười nụ:
    - Ngồi chung xe không lây đâu mà sợ.
    - Cô còn cười được sao? Tôi thấy cô xấu đi thật mà.
    Cô nhìn ông bằng ánh mắt xúc động. Ông quay đi, thấy lòng mình xót xa quá đỗi.
    Một tối, xe ngừng lại nhưng cô không xuống như thường lệ. Ông không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi, biết rằng cô sẽ kể cho ông nghe một chuyện gì đó.
    - Em có bầu rồi.
    Không phải lần đầu tiên ông nghe cô nói câu này.
    - Cô định chừng nào đi bác sĩ?
    - Không.
    Ông ngạc nhiên. Giọng cô cương quyết:
    - Lần này em giữ nó lại.
    Giọng điệu cương quyết khiến ông cảm thấy cô có lý.
    - Cha nó là ai?
    Cô cười khúc khích.
    - Cô định nuôi nó cách nào?
    - Thì em gởi nó cho bà Thoa.
    Ông thấy gai gai sau gáy. Ừ thì Cúc cũng như bất kỳ ai cũng muốn có một đứa con...
    Cúc biến mất suốt năm trời. Đôi khi quả thật là ông cũng thấy nhơ nhớ.
    Rồi một buổi chiều Cúc đột ngột xuất hiện, tóc tai phờ phạc áo quần xốc xếch, một đứa bé nhỏ xíu lùng nhùng khăn quấn trên tay.
    - Anh cho em gởi đứa con... - Cô chìa hai tay về phía ông, toàn thân run lẩy bẩy.
    Ông sững sờ không nói được gì. Cô nghẹn ngào:
    - Thuốc phiện... Em định liều một lần thôi để kiếm chút tiền rồi hai mẹ con đi thật xa... không ai biết.
    - ...
    - Bị lộ, công an bắt mấy người kia rồi. Mình em chạy trốn được nhưng thế nào họ cũng tìm ra nay mai. Em lạy anh. Em biết anh là người tốt. Xin anh nuôi giùm con em - Thu Cúc quỳ sụp xuống - Suốt đời mẹ con em không quên ơn anh.
    Ông còn đang ngớ ra thì Thu Cúc đặt đứa nhỏ xuống đất rồi quay lưng bỏ chạy, dáng xiêu xiêu ngay lập tức mất hút trong dòng người ngược xuôi vội vàng.
    ***
    Căn nhà của ông như có tang. Con cái cúi gằm mặt, vợ sưng húp mắt. Khóc. Mà không thể không chăm sóc con bé! Đi làm về, nhìn thấy con bé no nê sạch sẽ ngủ ngon trong nôi còn vợ thì lẳng lặng giặt giũ, ông thấy mình có lỗi ghê gớm. Nhưng lỗi gì đây? Ông hiểu vợ mình, chỉ cần rõ ràng đây không phải là của ông thì sao cũng được. Nhưng biết làm sao cho bà tin? Có lần ông nghe vợ trả lời người hàng xóm, giọng nhẹ như không: "Ông nhà tôi lành tính lắm, chị đừng nghĩ oan mang tội". Nói vậy mà khi quay vào nhà, mắt bà đỏ mọng.
    Hai tháng, con bé mập tròn ra còn bà thì tiều tụy hẳn. "Tên khai sinh của con nhỏ là gì vậy?", câu hỏi của bà hàng xóm tọc mạch giáng một đòn chí tử. Vợ ông không chịu đựng được nữa:
    - Ông định khai tên mẹ nó sao đây?
    Làm ơn thì làm cho trót, ông muốn trả lời vợ như vậy nhưng không thể nào mở miệng. Mắt bà nhìn ông là mắt của con thú bị thương tích nặng nề. Lòng tốt trở thành gánh nặng đè lên ông, lên tất cả. Không chỉ bà mất ngủ mà cả ông cũng vậy, và cả những đứa con. Đêm, cả nhà vang tiếng trằn trọc như bầy tắc kè chắc lưỡi.
    Khuya, mở cửa bước ra sân nhìn lên trời. Thoáng ánh sao xa như những cuốc xe đêm ông chở Thu Cúc đi. Ông lẩm bẩm "Thu Cúc, tôi có lỗi với cô". Nước mắt ông trào ra, thương vợ bị giày vò, thương mình bất lực, thương con bé sớm kiếp khổ, thương Thu Cúc đang lưu lạc phương nào. Hồi đó cứ tưởng là... đâu ngờ... Hồi đó lên đây là để học may. Chủ nói học thí công không tốn tiền lại được nuôi cơm sau hai năm thì ra nghề. Mà hai năm rồi hai năm rưỡi cũng chỉ cứ cơm nước với quét dọn giặt giũ... Người ta đi ở còn được trả công. Vậy nên mới bỏ qua học uốn tóc...
    Đưa con bé tới nhà bà Thoa, ngồi đợi nó ngủ thật say rồi ông mới dứt bước đi. Biết sẽ day dứt lắm nhưng không lường trước được là mình lại nhớ Thu Cúc đến vậy. Cùng với con bé là hình ảnh Thu Cúc hiện ra, không trách móc, chỉ cam chịu...
    Trong giấc ngủ đầy xao động ông không biết là mình đã khóc.
    Ba ngày sau, ông quay lại chỗ bà Thoa. Định là nhìn nó một cái thôi. Rồi ông sững sờ khi thấy vợ đang bế con bé, túi áo quần của nó gọn gàng kế bên. Bà nói mà không nhìn ông:
    - Tôi bế nó về đây.
    Ông xúc động tận đáy lòng:
    - Bà muốn tôi thề độc không?
    - Thề bồi gì. Nghĩ cái tên gì hay hay mà làm khai sinh cho nó đi.
    Mắt con bé trong veo, ông đặt tên cho nó là Thu Thủy.
    Thu Thủy biết lật, rồi biết bò, biết ngồi, biết vịn mép giường đứng lên... Mỗi cái biết của Thu Thủy khiến vợ ông gắn bó với nó nhiều hơn. Tới khi Thu Thủy tập đi thì không riêng vợ ông mà là cả nhà cùng dõi theo, cùng vỗ tay reo cổ vũ khi nó nhấc bàn chân rướn thêm được một bước nữa và cùng hồi hộp khi nó liêu xiêu thân hình chực té. Đứa con út của ông bấy lâu mặt nặng mày nhẹ vì vị trí được nuông chiều không còn nguyên vẹn như trước nữa mà nay cũng vội đưa tay ra đỡ khi Thu Thủy muốn té. Những bước chập chững của Thu Thủy đã làm dậy lên không khí đầm ấm trong gia đình.Tiếng cười, tiếng vỗ tay và lời khen khiến bà hàng xóm tìm cớ nhìn qua nhà ông. Vợ ông đáp lại bằng cách bế hẳn Thu Thủy ra sân. Mỗi bước được thưởng một cái thương vô má. Kết thúc mỗi lần tập đi là một trận mưa thương. Bà hàng xóm đành phụ họa bằng những cây kẹo và chặc lưỡi: "Con nhỏ này lớn lên đẹp gái lắm à nghen...".
    Lớp mầm, lớp chồi, lớp lá... Công việc cuối ngày của ông là ghé nhà trẻ đón Thu Thủy về, khi ông mắc chở khách thì vợ ông thay. Cũng như ông, bà hãnh diện nhìn Thu Thủy xinh xắn bụ bẫm. Ngoài khuôn mặt trời cho, các con của ông làm đỏm cho Thu Thủy bằng vô số kẹp nơ và ruy băng. Nhà trẻ bình dân, giữa bao đứa nhỏ sàn sàn, Thu Thủy nổi bật như một cô công chúa. Mắt Thu Thủy rạng lên khi nhìn thấy bà ở cổng trường, tiếng reo mừng vui và vòng tay tin cậy choàng qua cổ khiến Thu Thủy trở thành một phần của bà, không thể khác được. Bà bế Thu Thủy lên, khó chịu khi nhìn thấy vết muỗi cắn trên người Thu Thủy, bà nóng mặt khi Thu Thủy mếu máo kể bị đứa nào trên lớp đánh, và giận dữ khiếu nại với cô giáo khi trên mặt Thu Thủy có vết móng tay cào đỏ tấy...
    Có lần ông mường tượng nếu người đón Thu Thủy là Thu Cúc... Ông thốt giật mình và thở dài, làm sao biết được cô đang ở đâu để nói một câu cho cô yên lòng. Rồi ông thấy nao nao khi vợ mình đối mặt với Thu Cúc! Một cảm giác nao nao rất lạ...
    * * *
    Người đàn ông dáng dấp bệ vệ xuất hiện vào ngày Thu Thủy chuẩn bị lên lớp một. Mặt vợ ông đột nhiên tái ngắt. Linh cảm của phụ nữ thật lạ lùng. Bà đang thêu bảng tên vào ngực áo trắng đồng phục của Thu Thủy, mũi kim đâm vào đầu ngón tay, giọt máu đỏ tươi, bà ngậm chặt ngón tay như cắn răng lại, cái áo tuột rớt xuống nền.
    Thu Thủy mở to mắt nhìn người đàn ông. Ông ta cũng nhìn nó với đôi mắt mở to. Khẽ khàng, ông ta chìa ra một tờ giấy và nói là thư của Thu Cúc. Chưa đọc thư, không cần nói năng gì ai cũng đã hiểu. Khuôn mặt của ông ta và Thu Thủy... khuôn mặt của cha và con.
    Vợ ông trân trối nhìn người đàn ông rồi nhìn qua Thu Thủy. Chừng đó ngày tháng, bây giờ bà mới chắc chồng mình thủy chung. Nhưng điều đó không còn ý nghĩa nữa! Thu Thủy sẽ đi với cha nó. Ông ta có quyền! Lá thư của Thu Cúc từ trong tù gởi ra đã trao cho ông ta quyền làm cha sau bao tháng năm. Và lá thư này sẽ tước đi của bà cái quyền bấy lâu...
    - Tôi sẽ gởi cháu vào nội trú ở trường tốt nhất - Người đàn ông nói.
    Bà chụp lấy câu nói:
    - Không phải chính tay ông sẽ chăm sóc nó sao?
    - Tôi sẽ chăm sóc con tôi trong điều kiện của tôi - Nhận ra câu nói của mình phũ phàng với người ơn, ông ta dịu xuống - Đành vậy. Vợ tôi rất ghen tuông.
    - Vậy thì thay vì gởi...
    Người đàn ông cắt ngang:
    - Con bé cần được học hành ở một trường đàng hoàng - Nhận ra mình lại lỡ lời, giọng nói nhẹ nhàng hơn - Nó cần phải quên quá khứ.
    Không thể nói gì được nữa.
    Ông đau lòng thấy vợ mình chết điếng giống hệt buổi chiều ông đưa Thu Thủy trong mớ khăn tã bùng nhùng về. Ông đau lòng nhìn Thu Thủy lạ lẫm trong tay cha nó. Đã nhiều lần ông hình dung Thu Cúc đến đón con và ông tự hào trao lại Thu Thủy cho cô.
    Nhưng không phải như thế này.

  10. ngondensang2007

    ngondensang2007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2005
    Bài viết:
    508
    Đã được thích:
    0
    Chúc cả nhà 1 tuần mới vui vẻ và hạnh phúc!
    @ August 70: Đúng là chị e bận nhiều việc lắm, nên a giúp đỡ Monkey là phải rồi .
    Theo e nếu mọi người ko phản đối thì a bàn với mọi người trích ra 1 phần quỹ nhỏ ủng hộ cô bé Hằng - theo bài viết của Hiền dan ấy. Coi như là phần mọi người ủng hộ a nhận chức đi
    Hãy cho Hằng một cơ hội sống
    Lao Động số 250 Ngày 27/10/2007 Cập nhật: 7:40 AM, 27/10/2007

    Bà Thoa và con gái tại BV Bạch Mai.
    (LĐ) - Bà Đặng Thị Thoa (thôn Kinh Xuyên, xã Đông Xuyên, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình) đến Quỹ TLV Lao Động kể bệnh tình của con gái bà. Căn bệnh thấp tim khiến Nguyễn Thị Hằng (28 tuổi) nghỉ học từ lớp 7, không làm được những việc nặng nhọc.
    Hơn 1 tháng nay, căn bệnh tái phát, Hằng ho khan liên tục, đau thắt ngực. Gia đình đã chuyển Hằng từ Bệnh viện tỉnh Thái Bình lên Viện Tim mạch (Hà Nội). Các bác sĩ cho biết: Tình trạng của Hằng rất nguy kịch: suy tim, hẹp hở hai lá, hở van động mạch chủ và loạn nhịp tim hoàn toàn. Cách duy nhất có thể cứu được Hằng là phải phẫu thuật tim.
    Chi phí của ca mổ khoảng 60 triệu đồng, một số tiền quá lớn so với gia đình làm nghề nông. Bố của Hằng (cựu chiến binh) gần 70 tuổi, sức khỏe yếu. Những ngày trông con gái ở Viện Tim mạch, bà Thoa phải sống nhờ vào phần cơm san sẻ của các bệnh nhân. Chị gái của Hằng cũng bị căn bệnh tim đe doạ. Để cứu tính mạng của Hằng, rất cần sự hỗ trợ của những tấm lòng từ thiện.
    Mọi sự ủng hộ xin gửi về Quỹ Tấm lòng vàng Lao Động, địa chỉ 51 Hàng Bồ, Hà Nội. ĐT: 04.9232756, 04.9232748. ĐTDĐ: 09048.57838; địa chỉ email: hoặc chuyển khoản về Quỹ xã hội từ thiện Tấm lòng vàng; số tài khoản 10201.00000.13374. tại chi nhánh Ngân hàng Công thương Hoàn Kiếm, Hà Nội.
    Còn về chuyện của Thuận , anh bỏ qua cho nó vì nó còn trẻ mà, nhưng cái Tâm của nó tốt
    E xin Copy lại bài viết của Thuận trong Main gửi cho e
    Ăc. Ăc. . Trước tiên em lại phải xin lỗi tất cả các thành viên , các khách đã có lòng yêu mến mà ghé thăm 3C , tổng thư kí 3C và các thành viên 3C yêu quý . Hôm nay em xin Post vài dòng suy nghĩ của mình lên,( tuy k0 đc. phép )
    Vì em đã k0 thể chịu nổi sự phá phách của những kẻ phá hoại vô danh. Hồi trước em đã cố gắng gân cổ lên cãi nhau , em đã tình nguyện làm bia đỡ đạn . Để các thành viên 3C đoàn kết hơn , k0 nổ ra chiến tranh lạnh giữa nội bộ 3C với nhau . Lời khen cũng có, và cũng hứng chịu k0 ít lời phản đối của 3C , chửi bới, thậm chí là cả sự đe doạ.( em đã sory họ vì cũng có thể em đã sai , nhưng nếu các anh chị chỉ bảo cho em hiểu đc. cái sai của mình thì em xin lạy 3 lạy luôn chứ k0 fải 1 lạy như đã tâm phục khẩu phục chị ngondensang2007. Như vậy mới là giỏi chứ đánh chết em thì quá tầm thường , đốt nhà em thì lại là quá độc ác , em cũng cóc sợ chết vì ai mà chẳng fải chết , có điều hành động đó có vẻ vang như 1 chiến công hiển hách k0 ? ,có đc. ai khen k0 thui? hay là 1 thằng chết hoặc tàn phế suốt đời , còn 1 thằng thì đi tù mọt gông ?côn đồ quá hay sao mà ngu thế k0 bít ? Điên nặng!). Em đã rút đc. bài học xương máu rùi.
    Có lẽ về sau còn nhìu kẻ phá bĩnh nứa , thì các chị và 3C đừng có hiểu nhầm em nhé . Em k0 bao giừ làm cái việc vô đạo đức cả . Tuy em k0 khéo nói năng nhưng tấm lòng của em là chân thành , k0 bao giờ 2 lòng , nói 1 là 1 , nói 2 là 2 . hề hề đôi khi có hơi lắm mồm , trẻ con mà hơi hiếu động 1 tí , các chị thông cảm nhé . Em cố sửa sau vậy .

    Có lẽ tay em đen hay sao ý mà ......em xây nhà 3C với ý tốt , với lòng chân thành của em vì tuy em chưa lấy vợ , chưa li đị lần nào . Nhưng em cũng 1 phần hiểu được nỗi đau mà các anh chị đã trải qua , vì trong cuộc sống em đã chứng kiến nhiều cảnh tan đàn xẻ nghé qua bạn bè của bố mẹ em , qua bạn bè của anh chị em , qua hàng xóm , và qua cả bạn bè 3C mà em quen biết .
    Chúc các anh chị sớm tìm đc. HP của mình .
    (P/S : bài này em k0 Post lên 4r , chỉ gửi cho 3 chị Miên , Nga ,và Lan thui , chỉ đơn giản là hôm nay k0 hiểu sao hàng họ ế ẩm quá , ngồi ngáp ruồi cả ngày , OL thì k0 có ai chat cả , buồn nên ngồi viết vài dòng tâm sự thui , k0 có mục đích gì khác cả .)
    Đây là bài viết e nhận từ Thuận sau khi nằm ở Bệnh viện về.
    @ Mod : Vì thời gian đó Mod ko kiểm tra bài viết nên đã để rất nhiều người viết bài linh tinh.
    Nên mọi người đã nghi ngờ lẫn nhau
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này