1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hội 3C tầng 5 (Chim cụt cánh) - Ngôi nhà của tình yêu thương và trách nhiệm!!!

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi thuytien2004, 29/10/2008.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thuytien2004

    thuytien2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2004
    Bài viết:
    2.368
    Đã được thích:
    0
    khi nào rảnh,đi ọp với nhà chị nhé
  2. uiuiuiuiui

    uiuiuiuiui Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2008
    Bài viết:
    4.617
    Đã được thích:
    0
    rảnh mà ko có điều kiện thì cũng pó tay chị ui
    em ở xa lắm mà
    Chúc nhà 3C cuối tuần vui vẻ nhé!
  3. thuytien2004

    thuytien2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2004
    Bài viết:
    2.368
    Đã được thích:
    0
    hi hi,chị bít mờ,thía nếu mừ có dịp nhà 3c vào gần em thì sao nhở???Ko tiếp đấy à.
    Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ nhìu nhá
    hết tuần này là iem bi ri roài,ứ đc on nhai nữa,hị hị, nhớ cả nhà lắm í

  4. hoavanang

    hoavanang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2008
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    Nếu như được chọn một trong hai
    Anh sẽ chọn ai giữa em và người ấy?
    Người ta dịu dàng đến vậy
    Chắc là em bị loại ra...
    Em không muốn làm kẻ thứ ba
    Dẫu rằng được anh chấp nhận
    Anh sẽ buồn vì người ta hờn giận
    Mà em cũng chẳng hạnh phúc gì đâu.
    Đêm nay lại là một đêm rất sâu
    Trăng chênh chao và gió buông hờ hững
    Chốn hẹn cũ đã không còn ấm cúng
    Em run run tự ôm chặt lấy mình!
    Em không muốn một cuộc tình phù sinh
    Mỏng mảnh có rồi sẽ mong manh mất
    Em biết cách cất giấu cái miền đau chất ngất
    Để không nhuộm đắng trái tim mình.
    Biết nói lời từ giã ngay giữa bữa tiệc linh đình
    Em thấy em là người dũng cảm
    Để lúc này trong bóng đêm ảm đạm
    Em cắn nát môi cho đau khổ đừng bật ra
    Biết đâu bây giờ người ấy ở nơi xa
    Cũng xót xa cho anh như em vậy...
    Đừng níu kéo em, anh! Kẻo niềm đau bừng dậy!!!
    Em không còn can đảm được nữa rồi
    Em chẳng hề cao thượng đâu anh ơi,
    Sống dối lừa em thấy lòng chao chát
    Về đi anh! Sóng muôn đời còn vỗ về bờ cát
    Và em cũng tự dỗ được chính mình...

  5. hoavanang

    hoavanang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2008
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    Tình yêu mong manh
    Cấn Vân Khánh

    Đã có hàng lớp lớp nhà văn, nhà thơ, cả những triết gia muốn định nghĩa tình yêu và hình như họ đều thất bại. Tình yêu không thể định nghĩa được bởi bản chất nó có quá nhiều sắc thái và cũng rất mong manh.

    Đã bao lần Quân cố gắng kiếm tìm một thời điểm, một không gian thích hợp nhất để nói với Như rằng anh không muốn tiếp tục nữa, nhưng càng ngày anh càng hiểu ra rằng sự kiếm tìm đó là rất khó. Nên anh trở nên trì hoãn ghê gớm. Ví dụ như lúc này.

    Như đang ngồi trước anh. Mặt nghiêng nghiêng vì ánh nắng xéo qua ô cửa kính quán cà phê. Cô mặc một chiếc áo len mỏng khoác ngoài chưa cài hết khuy. Mái tóc dài đen nhánh phủ xuống bờ vai gầy guộc, gương mặt ngơ ngác xanh xao. Tất cả dấy lên trong anh cảm giác tội nghiệp, hơn là một niềm yêu thương. Tại sao thế nhỉ? Mình đã từng rất yêu cô ấy kia mà.

    ?oEm này, anh quyết định rồi...?. Quân hắng giọng. Anh kìm mình khi thấy dáng Như xoay qua anh hốt hoảng. ?oGì thế anh??. Giá như giọng nói của cô ấy đừng trong trẻo thế. ?oAnh quyết định không đầu tư vốn vào công ty nữa. Đã có những mâu thuẫn xảy ra...?. ?oVâng, tùy anh?. ?oAnh muốn nghỉ ngơi, anh định đi Nha Trang?. ?oVâng?. Cô ấy không hỏi mình đi với ai, cũng không có quyền được đòi hỏi là sẽ đi cùng anh. Trong anh phút chốc dấy lên một cảm giác ngán ngẩm tột cùng. ?oMình về đi?. Anh gọi người phục vụ tính tiền rồi ra bãi giữ xe. Như líu ríu sau anh. Anh chở cô ngang qua con đường hoa phượng nở hiếm hoi của Sài Gòn mà trước đây cô vẫn thích thú đòi anh chở qua. Nhưng anh đã đọc thấy sự mỏi mệt, thậm chí cả cam chịu trên gương mặt ấy.

    Toàn, đứa bạn thân của anh, hiện là giảng viên Trường Đại học Thủy sản Nha Trang ra ga đón anh. Vừa thấy anh đã toét miệng cười hỏi: ?oNhư đâu??. Anh khoát tay: ?oĐi một mình tự do hơn?. ?oTao đã dặn mày rồi, đi đâu chứ đi biển mà đi một mình là buồn muốn khóc đó?. ?oVậy chứ mày thì sao? Sống ở biển một mình tưởng chết từ đời nào rồi chứ??. Toàn cười ha hả: ?oThế không biết là cuối năm nay tao cưới vợ à??. Anh gật gù: ?oThật là một tin tốt lành?. ?oThế còn mày thì sao? Bao giờ cưới??. Anh im lặng. Thật ra, anh đã có lúc mơ đến một gia đình yên ổn, để khỏi phải ngày ngày ra tiệm ăn cơm, khỏi mặc một chiếc sơ mi đến công ty còn mùi mồ hôi của ngày hôm trước, khỏi phải chật vật một mình với những viên thuốc mỗi lúc bệnh hoạn, ốm đau. Nhưng rồi, có một cái gì đó lại ngáng trở anh, khi công việc ngập đầu và anh phải giải quyết đến khuya rồi ngủ gục luôn bên tách cà phê uống dở, để sáng sớm hôm sau hoan hỉ với những ấp ủ mới, thành công mới. Những chầu nhậu, những cuộc vui ngẫu hứng, bất kể sáng trưa chiều tối của mấy nhân viên dưới quyền khiến anh vui vẻ xua đi căng thẳng dù đôi khi làm cho anh nôn thốc nôn tháo và thức trắng đêm với căn bệnh đau dạ dày. Chốt lại một điều sự tự do hấp dẫn anh hơn thảy và anh chưa sẵn sàng thay đổi cuộc sống mà anh đang sống. Hơn thế, liệu Như có thực sự là người mà anh muốn gắn bó cả cuộc đời?

    ?oNha Trang có gì thay đổi không??. Anh ngồi sau xe Toàn, hỏi bâng quơ. ?oNhư mày thấy đấy, vẫn xinh đẹp như ba năm về trước?. Anh nhìn những rặng dừa xanh thẫm nằm trải dài bên bờ cát trắng mịn trong hoàng hôn thành phố qua cặp kính đen, thấy lòng không khỏi xốn xang: ?oCho tao về khách sạn nào mà ba bước có thể về với vua Thủy Tề?. Toàn quay đầu lại: ?oSao? Mày chê căn hộ chật chội của tao à? Căn hộ ở Sài Gòn của mày chắc gì đã rộng rãi tiện nghi bằng??. ?oKhông. Lần này về, tao muốn được tĩnh tâm một chút, với lại còn bồ của mày nữa. Phiền lắm?. ?oOK, tùy mày đó. Nhưng không phải vì thế mà khi tao lên Sài Gòn mày tống tao ra vỉa hè đâu nhá. Tao không phải là sếp như mày nên không chơi sang được?. Anh vỗ vai thằng bạn lắm lời: ?oTao hiểu mà. Mày hợp với nghề bán cháo phổi lắm đấy, thật không hổ danh giảng viên đại học?. Toàn xách va li cho anh lên tận phòng ở khách sạn rồi vẫy tay: ?oCó gì thì ới một câu, tao tới liền?. Anh ngả xuống giường, đệm êm ru khiến anh khoan khoái, anh mở máy điện thoại. Có ba tin nhắn đang đợi anh. Tin của Như. Những dòng chữ dài lê thê nội dung cái nào cũng như cái nào, rằng anh đã về đến Nha Trang chưa, anh có khỏe không, anh đang làm gì, em nhớ anh... Anh buông máy chạy vào buồng tắm xối nước lên tóc với cảm giác đã đời sau một ngày lắc lư trên tàu. Anh muốn quên...

    Nha Trang về đêm vô chừng quyến rũ, anh đi dạo một mình trên phố rộng đèn điện giăng mắc sáng choang. Những quán cà phê hoa trổ đầy cổng mở nhạc êm ru, những gương mặt khách du lịch tươi vui, hớn hở. Và tiếng sóng, khi anh đứng trên bờ biển lắng nghe âm vang đại dương, thấy cuộc đời quả là kỳ diệu. Khoảnh khắc này, anh mới nhận ra, mình thật cô đơn. Mình có sai lầm không khi đi biển một mình thế này. Anh bắt đầu nghĩ đến Như, khi mà đi lướt qua anh là một đôi trai gái. Cô gái mặc một chiếc áo len có gam màu giống như chiếc áo len Như hay mặc. Một gam màu xanh trời nhạt điểm những nụ hoa tím ở cổ và tay áo. Anh đã từng chê là quá đơn điệu và tẻ nhạt. Nhưng hiện tại, Nha Trang đã làm cho anh nghĩ về cô. Anh điện thoại gọi cho Như. Chỉ một tiếng chuông reo cô đã nhấc máy. ?oAnh đây. Em khỏe chứ?. ?oVâng, em khỏe?. Anh áp chặt điện thoại vào tai, dường như anh nghe thấy cả tiếng thở dồn của Như bên kia đầu dây. ?oAnh đã đi chơi nhiều chưa? Anh ăn tối chưa??. ?oRồi em?. ?oAnh nhớ mặc áo khoác nhé...?. Quân ừ hử. Vẫn những điệp khúc đó, mà cái anh cần, trong lúc này, không phải những lời quen thuộc ấy. Giá như, một lần thôi, cô nói rằng: ?oEm về Nha Trang với anh nhé?. Anh sẽ hoan hỉ biết bao. Thế có tàn nhẫn không nhỉ, để cô lặn lội một mình xuống đây. Khi mà trước đó anh có thể thừa khả năng kéo cô đi bất cứ nơi nào. Anh đang mâu thuẫn hay sao? Không. Anh cần Như mãnh liệt hơn. Nhưng Như vẫn là Như, không thay đổi. Anh đã từng yêu cô tha thiết ở cái tính nết nhu mì giản dị. Cô từng đến với anh sau những cơn say. Không quản ngại, cô pha nước ấm lau mặt cho anh, cởi tất, cởi giày cho anh, rồi ngồi ngay ngắn bên cạnh. Lần đầu anh xúc động, nhưng những lần kế tiếp, sự chu đáo lặng lẽ không một lời phàn nàn oán trách của cô làm cho anh bực bội, vì một điều gì mà chính anh không thể nào lý giải được. Tình yêu hai người phẳng lặng như một dòng sông không gợn sóng, như một đĩa hát tua đi tua lại phát nhàm. Quân không phải là người đa tình hay thích phiêu lưu vì xung quanh anh không thiếu những cô gái trẻ hấp dẫn. Nhưng nếu anh chia tay, Như sẽ nghĩ gì. Rằng anh là kẻ phản bội. Mà với Quân, sự phản bội là điều anh ghê tởm nhất. Nhưng cố gắng duy trì, thì anh lại mệt mỏi nhàm chán, lại trốn tránh, lại cảm thấy sợ hãi khi phải đối diện với chính mình. Hay chăng, anh sẽ nói thật với Như... Rằng hai người cần phải có một thời gian để xem xét lại...

    Quân tắt máy điện thoại. Anh ghé vào một quán bar gần khách sạn, cô gái phục vụ tiến đến rót rượu cho Quân. Khi cô ta cố ý ngồi sát Quân thì anh khoát tay tỏ vẻ từ chối. Anh gọi cho Toàn, thông báo vắn tắt rằng ngày mai anh quyết định trở về Sài Gòn, nếu rảnh thì qua gặp anh gấp khiến thằng bạn vàng cáu nhặng xị kêu anh là đồ khùng. Quân uống sạch ly whisky, thở dài: ?oCó lẽ nó nói đúng, mình khùng thật rồi?.

    Tàu vừa đến ga Sài Gòn thì mưa đổ ập xuống. Quân kéo va li, đi như chạy trên con phố đông đúc rồi ghé vào một quán cà phê. Anh ngồi co ro đốt thuốc, lơ đãng nhìn lá vàng bay tơi tả qua ô cửa kính. Đúng lúc đó cửa mở, đứng sững trước anh là Như. Cô ướt lướt thướt trong chiếc váy trắng mỏng manh: ?oSao em lại ở đây??. Như bíu tay lên mặt bàn, nói bằng một giọng yếu ớt: ?oEm ra ga đón anh?. ?oSao em biết anh về??. Em gọi cho anh nhưng anh tắt máy, em gọi cho anh Toàn, anh ấy nói anh về... Em đã đợi anh ở ga suốt cả chiều nay... Khi nãy em nhìn thấy anh và gọi anh, nhưng không kịp...?. ?oThế à??. Quân nói bằng một giọng hờ hững, đến mức anh phải kêu trời, sao mình lại tệ thế, nhưng rồi anh đã lấy lại bình tĩnh. Anh gọi cho Như một ly sữa nóng. Hai người ngồi đối diện nhau. Quân không biết phải bắt đầu thế nào thì Như đã cất lời trước: ?oAnh Quân, em muốn nói với anh một chuyện...?. ?oAnh nghe đây?, ?oEm sắp đi xa...?. ?oHả??. Trong một giây Quân tưởng mình nghe lầm. ?oEm đi đâu??. ?oEm đi Pháp. Mẹ của em đã lo xong giấy tờ cho em. Mẹ cần em. Em không nghĩ rằng tất cả lại chóng vánh thế. Em xin lỗi vì đã giấu anh...?.

    Quân im lặng. Thế là xong. Khỏi phải nhức đầu nhức óc cho một cuộc chia tay vì chính Như chứ không phải là ai khác đã nói ra điều đó. Anh chợt nhận ra trong quãng thời gian hai năm yêu nhau chưa bao giờ anh để tâm đến gia đình của Như. Thậm chí, chưa bao giờ anh quan tâm cuộc sống của Như. Anh chỉ láng máng biết rằng ba mẹ Như chia tay nhau khi Như còn nhỏ và cô phải sống với bà ngoại. Thi thoảng anh đưa cô về và hai người chia tay nhau ở cầu thang khu chung cư cao tầng buồn bã. Quân nhìn sâu vào đáy mắt Như, anh thấy những giọt nước mắt long lanh trào ra. Anh nắm tay cô: ?oEm, đừng khóc?.

    Như đưa Quân về khi mưa gần tạnh. Đến cửa, Quân nói khẽ: ?oEm về đi không muộn?. Như ngẩn ngơ một lúc rồi cô lên xe, nhưng vì tay không vững nên cô suýt ngã. Quân giữ lấy cô thật chặt: ?oEm có sao không??. Như lắc lắc đầu: ?oKhông...?. Rồi cô lên xe, phóng thẳng về con đường phía trước.

    Quân nhìn theo. Anh không hiểu tâm trạng của mình. Như đang nghĩ gì? Phải chăng sự im lặng của anh càng làm cho Như vò xé vì cô đã đột ngột thông báo cho anh về chuyến đi của mình, đến mức anh không thốt được nên lời? Tội nghiệp cho Như, cô như bình pha lê trong trẻo đến tinh khiết đã đặt nhầm tình yêu cho một kẻ hời hợt như anh. Quân tra chìa vào ổ khóa và đổ vật xuống giường, một lúc sau không tài nào chợp mắt, Quân với lấy điện thoại bấm số máy Như , nhưng cô tắt máy. Lẽ nào Như đã ngủ? Hoặc cô đã chọn ngày hôm nay để chấm dứt tình yêu. Dường như cô hiểu, sự ra đi của cô sẽ rất khó để tiếp tục đắp xây tình cảm với Quân. Vì ngay cả khi cô sống gần anh, chưa bao giờ anh thực sự thuộc về cô. Và với Quân, anh cũng chưa bao giờ hình dung ra được, có một đêm thế này anh gần như thức trắng chỉ để gọi về một số máy mà chính anh cũng không biết, mình sẽ nói gì với chủ nhân của nó...


    Cấn Vân Khánh

  6. dieukyla

    dieukyla Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    332
    Đã được thích:
    0
    Ngoài kia....
    (Cái này cop từ Tuổi trẻ OL)

    TT - Tôi vẫn luôn tin trong hàng triệu triệu người đang cùng thở chung một bầu không khí trên Trái đất này, một nửa của tôi vẫn còn đang lạc lõng, đang tìm kiếm, chờ đợi để được gắn kết với tôi như hai mảnh ghép.
    Một nửa của tôi có thể đã gặp trên chuyến bay khi tôi đi công tác từ Sài Gòn ra Hà Nội. Anh đã nhường cho tôi chiếc ghế sát bên cửa sổ để tôi thích thú ngắm mây trời. Bằng cách bắt chuyện khiêm nhường, tế nhị, anh khiến tôi yên tâm và thoải mái. Tôi đã ước chuyến bay kéo dài, dài hơn nữa để tôi và anh có thể ngồi bên nhau như thế, bắt đầu một tình bạn trong sáng với những câu chuyện thú vị về cả hai.
    Một nửa của tôi cũng có thể xuất hiện rồi, khi tôi theo nhóm bạn dự buổi offline của một diễn đàn về cà phê sách. Anh lặng lẽ ngồi, khuôn mặt giấu trong góc khuất của quán quen. Giữa đám đông hào hứng, anh trầm mặc như một nốt lặng. Đến khi trò chuyện cùng anh, thì ra anh và tôi có cùng một cách đọc sách, cùng một kiểu chọn sách? Buổi tối đó với tôi đẹp như một giấc mơ.
    Tôi cũng có thể đã gặp một nửa của mình trong lần họp mặt bạn học cũ. Là anh bạn nghịch ngợm nhất lớp, chuyên gia bày trò với cái đầu thông minh tinh quái. Cô học trò giỏi văn và anh chàng chuyên toán chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, ngoại trừ đôi lần cô giáo phân công người này kèm người kia, học thì ít cãi nhau thì nhiều. Giờ gặp lại, anh bạn vẫn lãng tử, vẫn kiểu nói chuyện ?okhiêu khích?, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa nỗi cô đơn khiến tôi bối rối?
    Rồi tất cả cũng qua đi như cơn gió thoảng, những ngọn gió mát lành khiến tôi mỉm cười mỗi khi nghĩ tới. Có người cho rằng tôi ngộ nhận, có người bảo tôi quá lãng mạn, có người trách sao tôi không nắm giữ, sao cứ để vuột khỏi tầm tay? Nhưng tôi biết trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của mình, tôi chấp nhận mọi sự đến và đi như nó cần phải thế. Tôi vẫn không mệt mỏi đón chờ người đích thực dành cho mình.
    Câu chuyện cuộc đời bây giờ vẫn chỉ mình tôi viết tiếp, nhưng tôi đã viết với niềm lạc quan hi vọng. Mỗi mùa Noel, cuối năm tôi vẫn xuống phố, âu yếm ngắm nhìn những cặp tình nhân tay trong tay rạng rỡ. Tôi vẫn tự hỏi người mà tôi mong chờ sẽ như thế nào nhỉ? Anh ấy có cao không? Nụ cười thế nào? Anh ấy sẽ không phiền nếu đôi lúc tôi bất chợt quá sức lãng mạn? Anh ấy có thích nắm tay dạo phố? Anh sẽ cùng tôi xuýt xoa mút những cây kem mát lạnh trong cái se lạnh cuối năm?
    Tôi hiểu, tôi phải tự đi tìm chàng trai của mình. Tôi muốn mình trải qua va vấp, đợi chờ, chọn lựa, trải nghiệm? để tìm ra anh. Và mỗi khi năm hết tết đến tôi không còn cảm thấy một mình là đáng sợ nữa. Tôi xuống phố, lướt xe trên đường và tin rằng có một ai đó đang chờ mình nơi nhà sách, nơi quán quen, nơi cửa hàng, nơi một ngã tư nào đấy?
    TẠ THANH LAN
    Được dieukyla sửa chữa / chuyển vào 22:34 ngày 03/01/2009
  7. thuytien2004

    thuytien2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2004
    Bài viết:
    2.368
    Đã được thích:
    0
    Chúc cả nhà ngủ ngon nhé.........
  8. meminhchau78

    meminhchau78 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2008
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    Chúc cả nhà 1 ngày cuối tuần vui vẻ. Ty luôn ngự trị trong trái tim chúng ta hãy đánh thức nó khi nó đang chìm trong giấc ngủ dài .
  9. ngondensang2007

    ngondensang2007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2005
    Bài viết:
    508
    Đã được thích:
    0
    Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui
    Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
    Chọn những bông hoa và những nụ cười
    Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
    Để mắt em cười tựa lá bay
    Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
    Đường đến anh em đường đến bạn bè
    Tôi đợi em về bàn chân quen quá
    Thảm lá me vàng lại bước qua
    Và như thế tôi sống vui từng ngày
    Và như thế tôi đến trong cuộc đời
    Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
    Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
    Cùng với anh em tìm đến mọi người
    Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
    Để thấy tiếng cười rộn rã bay
    Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
    Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
    Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới
    Để lúa reo mừng tựa vẫy tay
    Và như thế tôi sống vui từng ngày
    Và như thế tôi đến trong cuộc đời
    Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
    Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
    Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình
    Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
    Vì đất nước cần một trái tim !

  10. thuytien2004

    thuytien2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2004
    Bài viết:
    2.368
    Đã được thích:
    0
    Em chào cả nhà buổi tối vui vẻ...
    Em vừa có đọc qua topic : Quyên góp ủng hộ Chương trình Tết sum họp 2009 vì người già và trẻ em mồ côi, khuyết tật (link :http://www10.ttvnol.com/forum/Sothich/1128675/trang-1.ttvn) mọi người ai có rảnh thì tham ja nhé .em sẽ tham ja chương trình này.Mọi người tham ja cùng em nữa nhé

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này